-
Chương 6-10
Chương 6: Mệnh Thần Thuật
"Diệp thúc, bây giờ ta là đệ tử của Đạo phủ, mà Diệp Yến chỉ là một nghiệt chủng dòng bên, bây giờ còn là một tên phế vật mất hết kinh mạch, ta với hắn giống như trăng sáng và đom đóm, mặc dù từng có hôn ước, nhưng tuyệt đối không xứng đôi”.
Lâm Mộ Tuyết nói tiếp: "Người này trong mắt ta giống như một con chó vậy, Diệp thúc, ta không muốn ở cùng với một con chó, chắc ngươi sẽ không từ chối chứ!"
Đám người Diệp Kình Thiên nghe vậy thì vô cùng xấu hổ, khẽ nói: "Đương nhiên rồi, đây là do Diệp Yến vô dụng, hôn ước này đương nhiên phải bị huỷ bỏ”.
"Diệp Yến, ký tên vào giấy từ hôn đi!"
Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Yến, đám người Diệp gia vô cùng tức giận, Diệp Yến đã làm cho cả Diệp gia phải hổ thẹn, mà người nhà họ Lâm thì vô cùng trào phúng.
Diệp Yến nghe vậy thì lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Mộ Tuyết, nhận lấy giấy từ hôn, cong khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng: "Lâm Mộ Tuyết, năm nay mười bảy tuổi, thực lực mới chỉ là Ngưng Thể tầng tám, mà năm ngoái ta đã là Ngưng Thể tầng chín”.
Nói tới đây, Diệp Yến trực tiếp xé giấy từ hôn thành từng mảnh nhỏ: "Loại tu sĩ phế vật như ngươi có tư cách gì mà châm chọc ta!"
Đám người Diệp Kình Thiên thấy thế không khỏi đều kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới đệ tử một gia tộc nho nhỏ lại có gan làm chuyện như vậy.
Đám người nhà họ Lâm cũng có chút giật mình, chuyện này nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Lâm Mộ Tuyết cũng dừng một chút, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, trong hai mắt toàn vẻ khinh thường.
"Diệp Yến, ngươi cho rằng xé giấy này thì sau này có thể dùng cách đó để bám lấy ta sao? Nếu ngươi biết điều thì ta còn có thể xem xét lại, nhưng ngươi lại lấy thành tựu nhỏ bé không đáng kể trước kia để khoe ra, thật sự là vừa buồn cười vừa đáng thương”.
Nếu bàn về tu vi, trước kia Diệp Yến đúng là mạnh hơn cô ta, nhưng muốn vào Đạo phủ, không chỉ dựa vào mỗi tu vi, cho nên hắn thật sự không có lí do gì để kiêu ngạo.
"Lâm Mộ Tuyết, chỉ có cường giả mới có thể từ hôn kẻ yếu, bây giờ ngươi còn không xứng!"
Diệp Yến lạnh lùng nói.
"Haha, nực cười, ý của ngươi là bây giờ ngươi là cường giả sao? Một tên tàn phế như ngươi á?"
Lâm Mộ Tuyết trào phúng nói, sau đó trở về chỗ ngồi, cô ta đến đây từ hôn chỉ là phụ thôi, khiến Diệp gia phải xấu hổ mới là chính, mà về phần Diệp Yến có đồng ý hay không, căn bản không quan trọng.
Rất nhanh đám người nhà họ Lâm đã rời đi, trên đại điện chỉ còn lại đám người Diệp gia và Diệp Yến.
Diệp Kình Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Yến, cất cao giọng nói: "Diệp Yến, hôm nay tất cả nỗi nhục của Diệp gia đều là ngươi tạo ra, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy cút ra khỏi Diệp gia đi!"
Diệp Yến nghe vậy thì lạnh lùng nhìn đám người Diệp Kình Thiên một cái, trực tiếp rời đi.
Trở lại biệt viện, Diệp Yến liền bảo Tô Tịch đi sắp xếp đồ đạc, hắn thì trở về phòng mình, gỡ trường kiếm màu mực - Lăng Hư kiếm trên tường xuống, cầm trong tay.
Cảm nhận được xúc cảm quen thuộc, một ký ức phức tạp dâng lên trong lòng Diệp Yến.
Đời trước, sau khi công lực đại thành, Diệp gia cũng đã bị tiêu diệt, hắn cô độc đi khắp đại lục Thiên Vũ, làm bạn với hắn chỉ có thanh trường kiếm màu mực này, đây là di vật mà phụ thân để lại cho hắn.
Sau đó hắn đã đánh rơi trường kiếm trong một cuộc chiến hỗn loạn.
Khi hắn đặt chân đến đỉnh cao của đại lục Thiên Vũ, hắn mới biết được thanh trường kiếm này là chìa khóa mở ra Phiêu Miểu tiên cung, mà đời trước thanh kiếm này lại bị một cường giả trẻ tuổi tên là Nhiếp Vân lấy được.
Bởi vậy mà Nhiếp Vân đã chiếm được truyền thừa của Phiêu Miểu tiên cung, cuối cùng nổi tiếng một đời, đạp phá hư không, tiến vào Tiên Giới.
Đó là truyền thừa thuộc về hắn, là phụ thân để lại cho hắn, đời trước hắn đã tìm kiếm rất nhiều năm, cuối cùng biết được đi đánh với Nhiếp Vân một trận, trọng thương bỏ chạy, mà đời này, hắn sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào nhúng chàm nó nữa.
Hắn đeo Lăng Hư kiếm sau lưng, tiếp theo lấy ra một viên tinh thạch bảy màu ở đầu giường.
Viên tinh thạch này đã đi du lịch khắp nơi với phụ thân trước kia, là lúc trước cứu một con thú nhỏ cực kỳ đáng yêu trong núi Thiên Thú, khi thú nhỏ rời đi đã tặng cho, mà đời trước hắn vẫn chưa hiểu được tác dụng của viên tinh thạch này.
Nhưng đây cũng coi như một trong những ký ức tốt đẹp hiếm có của hắn, hắn để tinh thạch vào cái túi nhỏ đeo bên hông, đột nhiên đan môn hơi động, linh khí trên người Diệp Yến bắt đầu vận chuyển một cách kỳ lạ.
Tinh thạch cũng trở nên vô cùng nóng bỏng, thần văn thần bí tỏa ra ánh sáng chói loá ở trong đan môn, tiếp theo, tinh thạch chậm rãi biến mất.
Diệp Yến kinh hãi, tinh thạch đã hoà vào thần văn ở trong đan môn, đồng thời, Thiên Địa Đồ Lục giống như được mở ra cửa thứ nhất, vô số tin tức xâm nhập vào trong thần hồn của hắn.
Khoảng mười lăm phút sau, trong hai mắt Diệp Yến lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, trong lòng vô cùng kích động, biển tin tức này lại là một bộ công pháp.
Còn là công pháp luyện thể Vô Thượng, Mệnh Thần Thuật!
Cơ thể con người có sáu tinh huyệt thiên phú, một khi tu vi đạt đến cảnh giới Cương Thể sẽ có thể mở ra thiên phú của bản thân, loại thiên phú này ở đại lục Thiên Vũ có tên là thiên phú Linh Cương.
Sáu tinh huyệt, bên trong từng tinh huyệt đều có mười loại thiên phú, mà ngoại trừ thiên tài ngút trời ra, người bình thường nhiều nhất chỉ có thể mở ra tinh môn thấp nhất cấp, đạt được thiên phú Linh Cương cấp Nhân thấp nhất.
Mà Mệnh Thần Thuật là công pháp có thể không ngừng mở ra tinh huyệt, sau khi tu luyện tới đại thành, sáu tinh môn sẽ hoàn toàn mở ra, thậm chí có thể đủ để đạt được thiên phú Linh Cương cấp Hỗn Độn đáng sợ trong truyền thuyết.
Diệp Yến đè nén xúc động muốn tu luyện ngay lập tức xuống, đeo Lăng Hư kiếm trên lưng, tiếp theo để một ít rượu ngon vào bọc rồi đi ra ngoài, hắn đã ở trong phòng lâu rồi, có lẽ mẫu thân đang sốt ruột chờ .
Bên trong biệt viện.
Tô Tịch nắm chặt túi đồ trong tay, nhìn Diệp Linh Lung và một vài hộ vệ trước mặt, yếu ớt nói: "Diệp Đại tiểu thư, ta không hề mang thứ gì của Diệp gia đi cả, đây đều là đồ của ta và Yến Nhi, sao ngươi lại làm như vậy?"
"Tô Tịch, tất cả đồ đạc của các ngươi đều thuộc về gia tộc, các ngươi bị đuổi ra khỏi Diệp phủ, không thể mang theo cái gì hết”.
Diệp Linh Lung lạnh lùng nói, đệ đệ cô ta chết ở biệt viện của Diệp Yến, cho dù không phải Diệp Yến giết, Diệp Yến cũng đừng hòng thoát khỏi liên quan.
"Mấy thứ này là phu quân ta năm đó ra ngoài du ngoạn mang về, tại sao lại là đồ của Diệp phủ được, mặc dù chúng ta bị đuổi đi, nhưng một phủ đệ to lớn như Diệp phủ mà vẫn còn muốn cướp đoạt đồ của chúng ta sao”.
Nhắc đến Diệp Tùng Nguyên, Tô Tịch cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Láo xược, Tô Tịch, Diệp phủ cho mẹ con hai người các ngươi ăn uống nhiều năm như vậy, nuôi hai người vô dụng như mẹ con các ngươi nhiều năm như vậy, có thể cho các ngươi mặc quần áo đi ra ngoài đã tốt lắm rồi”.
Diệp Linh Lung lạnh giọng nói: "Cũng không nhìn xem con trai ngươi đang mang đến cho Diệp gia sỉ nhục thế nào, bị người ta tới tận nơi từ hôn, hừ, rất nhanh thôi, chuyện này sẽ truyền khắp cả Hoàng Đô, đến lúc đó, Diệp gia sẽ trở thành một trò cười”.
"Nhưng mà Yến Nhi vì cứu ngươi nên mới mất tu vi, bây giờ người khác đến từ hôn, Diệp gia không chỉ gây khó dễ mà còn giận chó đánh mèo Yến Nhi, đây là giáo dưỡng của Diệp gia sao?"
Tô Tịch nghe vậy thì cố lấy dũng khí nói.
"Im miệng!"
Diệp Linh Lung tát Tô Tịch một cái thật mạnh, cả người Tô Tịch ngã xuống đất, uất ức nhìn cô ta.
"Thực lực của con trai ngươi không mạnh thì chớ, không chỉ bị mất hết tu vi mà còn suýt nữa không bảo vệ được ta, cha ta nể mặt tình nghĩa gia tộc, không giết hắn đã là ân đức lớn lắm rồi, nếu ngươi còn nói lung tung nữa, cẩn thận ta phế ngươi đi đấy!"
Trong giọng nói của Diệp Linh Lung tràn đầy ý lạnh, Tô Tịch lập tức sợ hãi, Diệp Tùng Nguyên chết sớm, bà nuôi Diệp Yến lớn như vậy, ở Diệp gia có thể nói là như đi trên băng mỏng, một người phụ nữ như vậy làm sao có dũng khí phản bác Diệp Linh Lung.
Nếu không phải nhắc đến con trai và phu quân mình, hôm nay bà căn bản sẽ không nói một câu, nhưng thanh danh của con mình không thể bị huỷ hoại ở đây được.
"Tu vi của Yến Nhi là Ngưng Thể tầng chín, là thanh niên tài tuấn số một số hai ở Diệp phủ”.
Tô Tịch không phục yếu ớt nói.
"Ngươi còn dám lắm mồm, người đâu, vả miệng cho ta!"
Diệp Linh Lung cất cao giọng nói, hộ vệ phía sau nghe vậy thì đi về hướng Tô Tịch.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Các ngươi dám!"
Chương 7: Bắt cóc
Diệp Yến âm trầm đi ra, lạnh lùng nhìn Diệp Linh Lung, tiếp theo nâng Tô Tịch dậy.
Vết tát màu đỏ trên mặt Tô Tịch đập vào mắt Diệp Yến, ngay lập tức, lửa giận đáng sợ thiêu đốt trong lòng hắn.
Diệp Yến dùng tay phải vuốt ve hai má Tô Tịch, vận chuyển nguyên lực, rất nhanh vết thương của bà đã mất hẳn.
Tiếp theo, hắn nhìn Diệp Linh Lung, lạnh giọng nói: "Diệp Linh Lung, đây là ngươi làm sao?"
Diệp Linh Lung kinh ngạc nhìn hai má Tô Tịch, lại nhíu mày, khinh thường nói: "Ta làm thì sao, Diệp Yến, thanh kiếm sau lưng ngươi cũng là của Diệp gia, để nó xuống rồi dẫn mẫu thân ngươi cút khỏi nơi này đi!"
Diệp Yến nghe vậy thì đưa tay vuốt ve Lăng Hư kiếm, tiếp theo trực tiếp gỡ xuống, lạnh lùng nhìn Diệp Linh Lung: "Diệp Linh Lung, ngươi là cái thá gì, ngươi muốn ta buông kiếm để lại, nếu ta không làm thì sao?"
"Diệp Yến, đệ đệ ta chết ở biệt viện của ngươi, cha ta có thể tha thứ cho ngươi đã là phúc khí tám đời tu luyện của ngươi rồi, đừng có mà không biết xấu hổ, có phải ỷ vào việc ngươi bảo vệ ta, bổn tiểu thư sẽ không dám giết ngươi không?"
Diệp Linh Lung tràn đầy sát khí nói, nếu không phải cả Diệp gia đều biết Diệp Yến cứu cô ta mới mất hết tu vi, cô ta đã sớm giết chết người này rồi.
"Diệp Linh Lung, ta còn chưa tính việc ngươi tính kế đối phó ta đâu, hôm nay ngươi còn dám cả gan sỉ nhục mẫu thân ta, hừ, xem ra giết Diệp Phong vẫn còn chưa đủ!"
Diệp Yến rút ra Lăng Hư kiếm, tràn đầy sát khí nói.
"Cái gì! Đệ đệ ta thật sự bị ngươi giết?"
Diệp Linh Lung lập tức kinh ngạc kêu lên, sau đó hai mắt tỏa sáng nhìn Diệp Yến: "Ngươi còn chưa mất hết tu vi?"
"Nhờ ngươi ban tặng, ta đã mất hết tu vi, nhưng mà nếu ngươi nghĩ như vậy thì hãy chết đi cho ta!"
Diệp Yến gầm lên một tiếng, Cửu Hư Mê Tung Bộ xuất hiện, cả người hắn giống như ảo ảnh, lao về phía Diệp Linh Lung.
Diệp Linh Lung hét lên một tiếng, tu vi Ngưng Thể tầng tám bộc phát, tốc độ của nhanh hơn Diệp Yến, cô ta bước tới, chém một kiếm về phía Diệp Yến.
Đám hộ vệ xung quanh cũng rút trường đao ra nhằm về phía Diệp Yến.
Thân hình Diệp Yến cực kỳ huyền ảo, tuy rằng chỉ có tu vi Ngưng Thể tầng một, nhưng vẫn có thể tung ra những đòn tấn công khiến mọi người sợ hãi, vào lúc cực hạn, trường kiếm của hắn như đang nhảy múa, ánh kiếm giống như ảo ảnh.
Kiếm kỹ, Thập Tam Hiểu Phong Kiếm!
Vèo vèo vèo!
Trong nháy mắt, cả người Diệp Yến đã hoá thành mười ba cái bóng khiến người ta hoa mắt, biến hóa hư thật, quỷ thần khó lường.
Aaa!
Vô số bóng người xuất hiện, sau đó trên cổ tất cả hộ vệ đều xuất hiện một vết chém, ngã xuống đất, Diệp Linh Lung dựa vào tu vi mạnh mẽ để tránh né, bay vút ra một cái, lùi ra một khoảng cách xa.
"Diệp Yến, mặc dù vũ kỹ của ngươi rất hoa lệ, nhưng ở trước mặt lực lượng tuyệt đối vẫn không thấm vào đâu!"
Diệp Linh Lung chợt quát một tiếng, tiếp theo trên hai tay tỏa ra ánh sáng màu trắng khủng bố, đây chính là võ kỹ cao nhất của Diệp gia, võ kỹ cấp Nhân cao cấp - Đãng Phong Chưởng.
Khí thế khủng bố ập đến, hai mắt Diệp Yến sáng như sao, nguyên khí trên người điên cuồng vận chuyển, đột nhiên, nguyên khí thần văn trong cơ thể tỏa ra một chút hơi ấm, Cửu Hư Mê Tung Bộ bắt đầu xuất hiện thay đổi.
Bên cạnh hắn, một bóng dáng độc nhất vô nhị như hắn xuất hiện, hai bóng người đồng thời lao ra, sử dụng Thập Tam Hiểu Phong Kiếm, cho dù là khí tức hay là chiêu thức đều giống nhau như đúc, làm cho người ta căn bản không thể phân rõ.
Hắn đã hoàn toàn nắm giữ công pháp cấp Thiên sơ cấp Cửu Hư Mê Tung Bộ, sinh ra thuộc tính ẩn - Kính Chi Phản Tượng!
Diệp Linh Lung có chút mê mang, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy công pháp huyền ảo như vậy.
Nhưng vào lúc này, mười ba hư ảnh do hai bóng người hoá ra đột nhiên biến mất, bóng dáng Diệp Yến xuất hiện ở sau lưng Diệp Linh Lung, trường kiếm kề vào cổ.
Sau khi hoàn toàn nắm giữ công pháp cấp Địa cao cấp Thập Tam Hiểu Phong Kiếm sẽ sinh ra thuộc tính ẩn, Bối Thứ!
Khí thế khủng bố của Diệp Linh Lung lập tức biến mất, trường kiếm của Diệp Yến giống như lưỡi hái thần chết, khiến cô ta không dám nhúc nhích.
Diệp Yến mừng thầm trong lòng, sau khi thần văn kia toả ra hơi ấm, võ kỹ của hắn sẽ đến trạng thái nắm giữ hoàn mỹ, sinh ra thuộc tính ẩn.
Võ kỹ không phải là một chiêu một thức do một người tùy ý sáng tạo, mỗi một bộ võ kỹ hình thành phải được thiên đạo tán thành, chỉ có như vậy, võ kỹ mới có thể có thuộc tính ẩn.
Võ kỹ chia làm bảy cấp bậc là cấp Nhân, cấp Địa, cấp Thiên, cấp Thánh, cấp Tiên, cấp Thần, Vô Thượng, từng giai đoạn lại chia làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp.
Thuộc tính ẩn của mỗi một võ kỹ cũng không giống nhau, có đôi khi cho dù là một võ kỹ cấp Nhân nho nhỏ, thuộc tính ẩn của nó ở một lúc nào đó còn có thể mạnh hơn cả cấp Địa.
Đời trước, tu vi của Diệp Yến đạt đến tạo hoá, tới cảnh giới Chí Tôn, từng bước thành tiên, nhưng dù vậy, đời trước hắn cũng chỉ luyện được hai võ kỹ cấp Nhân, hai võ kỹ cấp Địa đến trạng thái hoàn mỹ, có thể tưởng tượng được muốn nắm giữ cảnh giới hoàn mỹ khó khăn đến mức nào.
Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là đời trước hắn mở ra thiên phú tu luyện là thiên phú Linh Cương, hơn nữa hắn cũng rất ít khi bỏ thời gian ra tu luyện võ kỹ.
Lúc những suy nghĩ vụn vặt này xuất hiện trong lòng hắn, giọng nói của Diệp Linh Lung lại truyền đến: "Diệp Yến, ngươi dám can đảm giết ta sao? Nếu giết ta, hôm nay ngươi sẽ không thể rời khỏi Diệp gia!"
Khi cô ta vừa dứt lời, một đám người đã đi từ ngoài biệt viện vào, đúng là các vị trưởng lão Diệp gia và Diệp Kình Thiên, hiển nhiên Diệp Linh Lung đã truyền tin tức ra ngoài từ bao giờ rồi.
"Diệp Yến, ngươi đang làm cái gì vậy? Thả Linh Lung ra!"
Diệp Kình Thiên thấy thế thì lạnh giọng nói.
Diệp Yến nghe vậy, khẽ cong khóe miệng hờ hững cười: "Diệp Kình Thiên, ngươi không nhìn thấy ta đang làm cái gì ư? Ta đang bắt cóc con gái của ngươi, bây giờ ta chuẩn bị rời khỏi Diệp phủ, ngươi còn không cút sang một bên cho ta đi!"
Diệp Kình Thiên nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi, ông ta chính là gia chủ Diệp gia, chưa bao giờ có một hậu bối nào dám bất kính với ông ta như thế.
"Phụ thân, đừng để hắn đi, là hắn giết Diệp Phong, mau bắt mẫu thân hắn để uy hiếp”.
Diệp Linh Lung cất cao giọng nói, Diệp Kình Thiên lập tức giận tím mặt, nhanh chóng lao về phía Tô Tịch.
Diệp Yến thấy thế liền chuyển mũi kiếm, trên cổ Diệp Linh Lung lập tức xuất hiện một vết máu.
Trong lòng Diệp Linh Lung vô cùng sợ hãi, lúc này thời gian dường như trở nên cực kỳ chậm chạp, lưỡi kiếm của Diệp Yến chỉ cách cổ cô ta một chút, cái chết đang ở ngay trong nháy mắt.
Cô ta không nghĩ tới Diệp Yến lại tàn nhẫn quyết đoán như thế, căn bản không thèm kiêng dè gì mà trực tiếp cá chết lưới rách.
Tuy Diệp Kình Thiên đang nhằm về phía Tô Tịch, nhưng vẫn đặt lực chú ý ở trên người Diệp Yến, giờ phút này nhìn thấy động tác của Diệp Yến thì dừng lại, cất cao giọng nói: "Dừng tay!"
Diệp Yến nghe vậy, không có ý dừng tay, mũi kiếm tiếp tục tiến lên, Diệp Linh Lung sợ mất hồn mất vía cất cao giọng nói: "Ngươi dừng tay, chúng ta thả ngươi rời đi!"
Diệp Yến lập tức dừng lại, cong khóe miệng nở nụ cười trào phúng nói: "Ta còn tưởng ngươi can đảm thế nào chứ, vừa rồi còn dõng dạc thế cơ mà, sao nào, hoá ra ngươi cũng sợ chết ư!"
Trong lòng Diệp Linh Lung vô cùng sợ hãi, lúc này bị Diệp Yến châm chọc, sắc mặt cô ta hết xanh lại trắng, không biết phải nói cái gì.
Diệp Kình Thiên nhìn Diệp Yến, cất cao giọng nói: "Đúng là một tên tiểu bối tốt, quả thật Diệp Tùng Nguyên đã sinh một đứa con tốt giết hại người thân ruột thịt”.
"Diệp Kình Thiên, ngươi cho rằng con gái ngươi tốt đẹp lắm sao? Âm thầm phái người ám sát mình rồi lại bắt ta bảo vệ, Diệp Phong thì phế bỏ tu vi của ta, nằm trên giường ta, giờ lại sỉ nhục ta!"
Diệp Yến nghe vậy thì khinh thường nói.
"Tiểu bối, rõ ràng là ngươi giết người thân ruột thịt, bây giờ lại ở đây nói bậy, ngươi cho rằng chúng ta sẽ bị ngươi lừa sao?"
Diệp Kình Thiên bùng nổ nguyên lực, trong hai mắt tràn đầy sát khí, nói.
"Ngươi tin cũng được mà không tin cũng được, liên quan gì đến ta? Người thân ruột thịt? Các ngươi cũng xứng ư!"
Diệp Yến nghe vậy thì lạnh nhạt nói, sau đó hội tụ nguyên lực lên trên trường kiếm: "Cút ra xa năm trăm thước cho ta, ai còn dám nói thêm câu nữa, ta sẽ làm thịt cô ta!"
Chương 8: Rời khỏi nhà họ Diệp
Lúc này đám người Diệp Kình Thiên vô cùng tức giận, nhưng mà trên lưỡi kiếm của Diệp Yến lại toả ra khí lạnh kinh khủng, sát khí khủng bố này gần như trở thành thực chất.
Mấy người do dự một lát, sau đó tất cả đều đứng xa ra khoảng năm trăm thước dưới sự dẫn đầu của Diệp Kình Thiên.
Diệp Yến bảo Tô Tịch đi theo sau, tiếp theo túm lấy Diệp Linh Lung ngang nhiên rời đi.
Tốc độ của ba người không nhanh, nhưng chỉ cần đám người Diệp Kình Thiên xuất hiện ở trong Yến nhìn của Diệp Yến, trên người Diệp Linh Lung sẽ xuất hiện thêm một vết máu, sau hai lần như vậy, đám người Diệp Kình Thiên không còn xuất hiện nữa.
Diệp Yến đi ra khỏi nhà họ Diệp, tìm được một chiếc xe ngựa ngồi lên, tiếp theo nghênh ngang rời đi.
Lúc này đám người Diệp Kình Thiên đuổi tới, đều ngồi trên linh mã chạy theo sau, không ít dân chúng trong Hoàng Đô đều vô cùng tò mò nhìn đám linh mã đuổi theo xe ngựa, không ngừng nghị luận.
Một đường rong ruổi, rất nhanh xe ngựa đã tiến vào núi Thiên Thú, Diệp Yến dựa theo trí nhớ đời trước, trực tiếp đi đến khe Loạn Phong núi Thiên Thú.
Trên xe ngựa, Diệp Linh Lung ngồi ở bên trái Diệp Yến, hai người trai tài gái sắc, nam tử tuấn dật tiêu sái, nữ tử xinh đẹp động lòng người, nếu không có thanh kiếm lạnh đang kề sát cổ kia thì trông rất giống như hai đệ tử quý tộc ra ngoài xuất hành.
Trên đường có không ít người qua lại đều vô cùng tò mò, Diệp gia là gia tộc lớn của Hoàng Đô, Diệp Linh Lung lại là nữ thiên tài của hoàng triều, không ít người liếc mắt một cái liền nhận ra.
Tuy Diệp Yến không phải dòng chính, nhưng cũng coi như người có tư chất nghịch thiên trong thế hệ trẻ tuổi, bình thường còn hào phóng rộng rãi, mỗi lần ra ngoài du lịch đều thích kết giao với hào kiệt trong thiên hạ như phụ thân hắn vậy.
Ngày đó Diệp Yến vì Diệp Linh Lung mà bị phế bỏ tu vi, đây là tin tức không nhỏ trong giới làm thuê, bây giờ nhìn thấy Diệp Yến bắt Diệp Linh Lung chạy như điên vào núi Thiên Thú, đúng là làm cho mọi người trở tay không kịp.
Khe Loạn Phong, đây chính là nơi rắc rối nhất núi Thiên Thú, nếu chưa chuẩn bị gì mà tiến vào đây, chắc chắn sẽ phải tốn vài ngày mới có thể ra ngoài được.
Đời trước Diệp Yến từng ở chỗ này một khoảng thời gian, đương nhiên không hề có chút bối rối nào, nhưng đây là lần đầu tiên đám người Diệp Kình Thiên tới đây, rất nhanh đã mất dấu Diệp Yến.
Trên xe, Diệp Yến thu hồi Lăng Hư kiếm, tay phải trực tiếp bổ về phía đan điền của Diệp Linh Lung.
Diệp Linh Lung còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy có một luồng nguyên lực tiến vào trong cơ thể mình, tiếp theo đan điền vỡ vụn, tu vi trôi mất, trong hai mắt cô ta lập tức tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được.
"Diệp Linh Lung, ngươi cũng thử hưởng thụ cảm giác làm người tàn phế đi!"
Diệp Yến lạnh giọng nói, tiếp theo lại tung ra một chưởng, cả người Diệp Linh Lung bay ra khỏi xe, xe ngựa của Diệp Yến nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Diệp Linh Lung suy sụp ngồi dưới đất.
Diệp Linh Lung sờ vào vị trí đan điền, ánh mắt mờ mịt, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có ngày này, lực lượng trôi đi giống như đang nói cho cô ta biết, cô ta đã hoàn toàn từ một nữ thiên tài biến thành một phế vật.
Tới giờ phút này, cô ta mới đột nhiên hiểu được nỗi hận của Diệp Yến, chỉ khi thật sự trải qua cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục mới có thể hiểu được nỗi đau thấu xương này.
Giống như một trò đùa của vận mệnh vậy, những tiếng xào xạc vang lên, mấy tráng hán đột nhiên đi ra, nhìn thấy Diệp Linh Lung ngã dưới đất thì đều lộ ra ánh mắt dâm tà.
"Đây không phải là đại tiểu thư Diệp gia ư, sao lại ở chỗ này, không phải là bị tình nhân ám toán chứ?"
Một tráng hán kích động nói, những người khác nghe vậy thì đều nhìn nhau, trong hai mắt lộ ra vẻ hiển nhiên, bọn họ đều là người từng trải, sao lại không biết tình huống hiện tại của Diệp Linh Lung chứ.
Lúc này sắc mặt Diệp Linh Lung trắng bệch, đan điền bị hủy, lại gặp được đám tráng hán này, cô ta đã gần như đoán được kết cục của mình.
"Đại ca, ta thấy cũng có thể là tình nhân của cô ta còn chưa làm cho cô ta thỏa mãn”, một người đàn ông gầy gò bên cạnh đáng khinh nói: "Không bằng chúng ta toả mãn cô ta một chút! Haha!"
Đám người nghe vậy liền bổ nhào về phía Diệp Linh Lung, Diệp Linh Lung cố gắng giãy giụa nhưng không được, từng cái quần áo rơi xuống đất, tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn của cô ta xen lẫn với tiếng kêu sảng khoái của đám tráng hán.
Nhưng vào lúc này, một kiếm quang đột nhiên hiện lên, máu tươi bắn tung toé!
Sau khi đánh Diệp Linh Lung rơi khỏi xe ngựa, Diệp Yến bắt đầu phi nhanh về hướng bắc khe Loạn Phong, khe Loạn Phong vô cùng phức tạp, nhưng một khi đã quen thuộc sẽ cảm thấy cái khe này cũng không rộng lớn lắm.
Sau khi tìm kiếm một lát, Diệp Yến đã đi tới dãy núi Thiên Hà của khe Loạn Phong.
Diệp Yến dừng xe ngựa lại, đỡ Tô Tịch xuống dưới.
Tô Tịch nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm thì không khỏi có chút thấp thỏm, dù sao bà ấy cũng chỉ là một người phụ nữ, từ sau khi gả cho Diệp Tùng Nguyên, chưa bao giờ bà ấy đi ra khỏi cửa Diệp gia cả.
Cũng may có Diệp Yến ở bên cạnh, bà đi xuống xe ngựa, dịu dàng nói: "Yến Nhi, đây là chỗ nào?"
"Mẫu thân, đây là núi Thiên Thú, mẫu thân hãy cố gắng ở trong này hai ngày, nhưng mà mẫu thân yên tâm, cùng lắm là bốn ngày, con sẽ có thể đưa người đến một chỗ khác tốt hơn sinh sống”.
Diệp Yến buộc xe ngựa sang một bên, tiếp theo lấy Lăng Hư kiếm ra bắt đầu chặt cây cối và dây mây xung quanh.
Tô Tịch thì ở một bên nghỉ tạm, nhìn Diệp Yến đang bận rộng, trên khuôn mặt dịu dàng lộ ra vẻ vui mừng, bà ấy thấy như bây giờ cũng rất tốt, ít nhất bà ấy không cần phải lo lắng đề phòng ở trong Diệp phủ mỗi lần Yến nhi đi ra ngoài làm việc nữa.
Tốc độ của Diệp Yến rất nhanh, một canh giờ sau, một căn nhà gỗ đơn giản đã xuất hiện, tiếp theo hắn tìm được một vài thứ có thể gia cố, che mưa nắng, bèn dùng dây cố định ở phía trên nhà gỗ.
Hắn tước mấy thanh gỗ, đồng thời tìm không ít loại cỏ mềm mại về để trải thành hai cái giường giản dị nghỉ ngơi.
Làm xong những việc này, sắc trời đã trở tối, Tô Tịch tiến vào nhà gỗ, Diệp Yến đóng chặt cửa nhà gỗ lại, trong nháy mắt đã biến mất.
Khoảng mấy phút sau, Diệp Yến mang xác một con thú hoang trở về, trên tay phải hắn còn cầm một cái túi, trong túi toả ra mùi hôi thối.
Hắn đặt thú hoang ở một bên, sau đó mở cái túi trên tay ra, bên trong là phân của linh thú nhị phẩm.
Linh thú ở đại lục Thiên Vũ chia thành bảy phẩm, thực lực mỗi một phẩm tương đương với một cảnh giới của tu sĩ, ví dụ như linh thú nhất phẩm sẽ có thực lực ở kỳ Ngưng Thể, linh thú nhị phẩm có thực lực tương đương với tu sĩ ở kỳ Nhập Cương.
Ở ngoài núi Thiên Thú, linh thú nhị phẩm đã là cấp bậc linh thú bá chủ, cho nên lấy được đống phân này sẽ giúp Diệp Yến giảm bớt không ít phiền toái.
Làm xong mọi chuyện, Diệp Yến bắt đầu nhóm lửa nướng đồ ăn, hắn lựa chọn một nơi ở gần nguồn nước nhưng cũng khá hẻo lánh, không dễ dàng bị hiện.
Sau khi rửa sạch thi thể thú hoang, hắn bắt đầu nướng thịt.
Tô Tịch nhìn thấy cách sinh tồn tài giỏi của con trai mình, liền đi ra khỏi nhà gỗ, ngồi ở bên cạnh Diệp Yến, trong hai mắt tràn đầy vẻ quan tâm và kiêu ngạo.
"Yến Nhi, con đúng là có thể làm chỗ dựa cho người khác giống như phụ thân con vậy, về sau nếu cô nương nhà ai có thể gả cho con thì đúng là có phúc”.
Tô Tịch dịu dàng nói.
"Phụ thân?”, Diệp Yến nghe vậy thì hơi sửng sốt, trong đầu hiện ra bóng người cao lớn uy nghiêm kia, lúc hắn còn rất nhỏ đã từng tới núi Thiên Thú cùng phụ thân.
Đó cũng là lần hắn lấy được tinh thạch thần bí, rất nhiều kỹ năng sinh tồn ở dã ngoại cũng là phụ thân truyền thụ cho hắn.
Lúc đó phụ thân là thần tượng của hắn, là người hắn vô cùng sùng bái, phụ thân coi vinh nhục của nhà họ Diệp còn quan trọng hơn mạng sống, đời trước Diệp Yến chịu ảnh hưởng của phụ thân nên cũng coi như thế.
Sau đó phụ thân đã mất tích trong một lần du ngo, không còn xuất hiện nữa, sau khi tu vi đại thành, hắn cũng đã từng đi tìm kiếm, chẳng qua là không thu hoạch được gì.
"Mẫu thân, phụ thân đã mất, nhưng người vẫn còn có con, có con ở đây, ai cũng không thể ức hiếp người được!"
Diệp Yến nhìn chằm chằm Tô Tịch, kiên định nói.
Chương 9: Cứu người
“Đứa nhỏ ngốc này, chỉ cần con không bị ai ức hiếp thì ta đã vui lắm rồi!”
Tô Tịch nghe vậy cười nói.
Diệp Yến nghe vậy thì mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt sáng rực linh động.
Hai mẹ con hàn huyên với nhau thật lâu, nói với nhau rất nhiều, Diệp Yến nhìn mẫu thân vẫn còn sống trước mặt mình mà lòng đầy thỏa mãn.
Sáng ngày thứ hai, Diệp Yến luyện tập võ kỹ trong rừng, hắn luyện lại hầu hết những võ kỹ có thể sử dụng ở tu vi hiện tại, như những gì hắn dự đoán, thần văn ẩn trong nguyên lực giúp những võ kỹ mà hắn thi triển đều hoàn mỹ.
Không chỉ có thuộc tính ẩn trong võ kỹ mà cơ thể của Diệp Yến cũng nhanh nhạy hơn, mãi đến khi mặt trời ló dạng đằng sau đường chân trời, Diệp Yến mới dừng tập luyện.
Diệp Yến tìm một chỗ sạch sẽ nào đó rồi ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện, hấp thu năng lượng mặt trời.
Nguyên lực trên người hắn bắt đầu vận chuyện dựa theo Đan Môn Quyết, một chu thiên, hai chu thiên rồi đến mười chu thiên.
Dần dần, Diệp Yến như tiến vào trạng thái xuất thần, trong thần hồn của hắn không chỉ vận hành theo lộ tuyến của công pháp mà còn có vô số nguyên lực từ bên ngoài chui vào trong cơ thể hắn, đan môn đã dần bị lấp đầy.
Giờ phút này thời gian chẳng còn nghĩa lý gì, các chu thiên đều được vận hành, thần văn trong nguyên lực chậm rãi tỏa sáng rực rỡ, sau đó, tám phần nguyên lực bắt đầu tiến vào con đường vận hành khác.
Lộ tuyến ấy không phải ở kinh mạch mà dùng một loại chu thiên đặc biệt nào đó xâm nhập vào máu thịt của hắn, mỗi một phần máu, mỗi một mạch máu đều tràn đầy nguyên khí.
Đây chính là cách tu luyện của Mệnh Thần Thuật, xung quanh Diệp Yến, linh khí đất trời liên tục tiến vào trong cơ thể hắn, sau đó thẩm thấu vào cơ thể hắn, thể chất của hắn nhờ đó tăng tiến với tốc độ chóng mặt.
Mười chu thiên đến trăm chu thiên, Diệp Yến đã tiến vào trạng thái xuất thần để tu luyện, mãi đến khi trong cơ thể hắn vang lên một tiếng động lớn, tất cả nguyên lực đi theo máu thịt trở về đan môn.
Nguyên khí trong đan môn trở nên cực kỳ đầy đặn, sau đó một cảm giác sung sướng truyền đến, người hắn như có một cánh cửa to lớn đã bị đánh vỡ vậy, tu vi của hắn thăng cấp thẳng từ Ngưng Thể tầng một tới Ngưng Thể tầng bốn.
Diệp Yến từ từ mở mắt, cảm nhận được luồng nguyên lực khổng lồ trong mình, lòng vô cùng vui sướng, hắn đứng phắt dậy, cảm nhận được cả người như có vô tận lực lượng dùng mãi không hết, như mình chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh nát một cây cổ thụ.
Tầng thứ nhất của Mệnh Thần Thuật đã bị hắn bất ngờ tu luyện thành công, không thể không nói hắn quá may mắn, xuất thần tu luyện như vừa rồi chính là ngộ đạo quý giá nhất trong con đường tu luyện.
Mệnh Thần Thuật có tổng cộng chín tầng, tầng thứ nhất chủ yếu là bồi dưỡng máu thịt kinh mạch, có thể giúp kinh mạch hắn mở rộng từ đó tăng nhanh tốc độ tu luyện và dung tích chứa đựng nguyên lực.
Tầng thứ hai là tăng cười thần kinh và thể chất, có thể giúp tốc độ phản ứng của hắn nhanh hơn người khác gấp đôi thậm chí gấp mấy lần nữa.
Tầng thứ ba là mở rộng sáu giác quan của con người, chẳng hạn như Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ trong thần thoại, đương nhiên, mặc dù nó không kinh khủng như vậy nhưng cũng có thể dự đoán được hành động của kẻ thù.
Sáu tầng đằng sau, mỗi lần mở ra một tầng thì sẽ thắp sáng một tinh huyệt giúp hắn có được một thiên phú.
Diệp Yến cảm nhận một hồi, quả nhiên máu thịt kinh mạch của hắn đều tăng mạnh, kinh mạch rộng hơn trước năm lần, có nghĩa là sau này tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn năm lần.
Nhưng mà, dung tích chứa đựng nguyên lực trong đan môn của hắn cũng nhiều hơn người thường năm lần, mà khi hắn tu luyện còn chia ra tám phần nguyên lực đi tẩm bổ cơ thể, vận hành Mệnh Thần Thuật.
Do vậy, hắn tăng cấp tu vi lại gian nan hơn người bình thường nhiều, lúc này đây hắn có thể đột phá Ngưng Thể từ tầng một lên tầng bốn chẳng qua là nhờ Mệnh Thần Thuật củng cố cơ thể hắn, chuyển đổi hết toàn bộ nguyên lực phiêu tán trong máu thịt của hắn khi đan điền bị vỡ nát mà thôi.
Diệp Yến hiểu rõ tình hình tu luyện của mình hiện tại, đứng lên mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào mà sắc trời đã nhuộm đen, nói cách khác, hắn tu luyện từ sáng sớm thẳng tới tối.
Trở lại nhà gỗ, Tô Tịch nhìn Diệp Yến về, yên lòng hơn nhiều, rồi đưa cho Diệp Yến thịt thú nóng hổi.
Diệp Yến cả ngày không ăn gì giờ đã đói đến mức ngực dán vào lưng, hơn nữa máu thịt của hắn đã được nguyên lực bồi dưỡng nên càng mạnh hơn nên năng lượng cần bổ sung hiển nhiên cũng nhiều hơn.
Hắn ăn hết nửa phần thịt thú để lại hôm qua mới cảm thấy hơi no.
Màn đêm buông xuống, Tô Tịch dọn dẹp xong, Diệp Yến lại tu luyện tiếp một đêm, ngày thứ hai, hắn bảo Tô Tịch đợi trong nhà gỗ còn mình thì đi tới sườn núi cách đó không xa nhìn xuống con đường núi phía dưới.
Diệp Yến đến đây không phải để né tránh nhà họ Diệp, dựa vào năng lực của Diệp Yến thì nếu muốn tránh mặt nhà họ Diệp thì dẫu hắn có ở trong Hoàng Thành, nhà họ Diệp cũng tìm không ra.
Đi đến đây vốn là kế hoạch của hắn rồi.
Theo trí nhớ của hắn ở kiếp trước, sau khi hắn bị mất sạch tu vi không bao lâu thì, hoàng đế Sở Quốc, Bắc Cung Hàn Tiêu, đã bị ám sát, nơi phát hiện thi thể chính ngay tại khu vực Diệp Yến đang đứng.
Thời gian đúng ngày hôm nay.
Diệp Yến kiên nhẫn chờ đợi, khoảng chừng một canh giờ sau, một người đàn ông trung niên đang ôm tay phải, lảo đảo chạy trốn ở bên dưới.
Đó là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, tuy rằng giờ trông rất chật vật nhưng lại có phong thái của bậc bề trên, dung mạo có chút thanh lịch nhã nhặn, nhìn kỹ còn xen lẫn khí phái không giận mà uy.
Đằng sau ông ấy còn có một đám người bịt mặt truy đuổi, không nói không rằng, chiêu thức bọn chúng ra tay đều là sát chiêu, trong đó có một tên có tu vi rất thâm hậu, khí thế trên người cũng vô cùng khủng khiếp.
Đó là Cương Thể tầng ba!
Diệp Yến trầm ngâm, tuy rằng kiếp trước hắn là cường giả cảnh giới Chí Tôn nhưng kiếp này hắn mới chỉ tới Ngưng Thể tầng bốn, chênh lệch hai bên tới tận hai cảnh giới lớn.
Mặc dù hắn có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhưng chênh lệch lớn thế rất khó bù lại, chiến đấu với đối thủ như thế không thể đánh bậy được.
Thực lực của Bắc Cung Hàn Tiêu cũng không yếu, mặc dù đã bị trọng thương nhưng vẫn có thể ứng phó với đòn tấn công của rất nhiều cường giả, chẳng qua là thành bại đã quyết định, tử vong chỉ là vấn đề thời gian.
Diệp Yến nhìn Bắc Cung Hàn Tiêu chằm chằm, tên cánh tay ông ấy có một vết thương rất bắt mắt, máu tím đen chảy ra không ngừng, hiển nhiên là ông ấy đã trúng kịch độc.
Chẳng trách Bắc Cung Hàn Tiêu ở cảnh giới Cương Thể tầng năm lại bị nhà họ Diệp giết chết, đúng thế, kiếp trước, nhà họ Diệp diệt vong là bởi chuyện sát hại Bắc Cung Hàn Tiêu bị bại lộ, bị con trai của Bắc Cung Hàn Tiêu là Bắc Cung Thanh Thiên tiêu diệt.
Sức mạnh của người kia là Cương Thể tầng ba, cả nhà họ Diệp chỉ có Diệp Kình Thiên là có thực lực ấy, mà máu chảy ra màu tím đen kia nếu hắn đoán không nhầm thì đó chắc là Huyết Độc Tử Thiên Thanh.
Diệp Yến hơi do dự, nhưng sau đó nhảy từ vách đá xuống, tay trái cầm vỏ Lăng Hư kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm, người nhanh như điện xẹt nhắm thẳng về phía Diệp Kình Thiên.
Lúc này, Bắc Cung Hàn Tiêu vừa mới ngăn chặn đòn tấn công của Diệp Kình Thiên, phun ra ngụm máu tươi, mạnh mẽ phản đòn lại, Diệp Kình Thiên cũng bị nguyên khí của Bắc Cung Hàn Tiêu đánh lui, mà Diệp Yến vừa xuất hiện đúng lúc đón lấy.
Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm võ kỹ cấp Địa cao cấp.
Chân Diệp Yến điên cuồng vận chuyển Cửu Hư Mê Tung Bộ, võ kỹ được thi triển hoàn mỹ với thuộc tính gương ẩn giấu, người Diệp Yến như hóa thành hai, cả hai có cùng khí tức, động tác giống hệt nhau, thậm chí cả Lăng Hư kiếm cũng giống nhau như đúc.
Rút kiếm!
Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm vừa được thi triển, một tiếng kiếm rít qua vô cùng sắc bén vang lên, ngay sau đó, mọi người xung quanh đều chấn động, cho dù là Diệp Kình Thiên thì cũng không khỏi bất ngờ, suýt nữa giật mình thất thủ.
Tốc độ của Diệp Yến cực kỳ nhanh, bản thân chiêu thức này là võ kỹ ám sát tinh xảo nhất, ngay khi rút kiếm ra rồi chém ra lưỡi kiếm mạnh nhất tạo đòn tấn công mạnh nhất.
Chương 10: Bốc thuốc đúng bệnh
Diệp Kình Thiên không biết hai thân ảnh của Diệp Yến kia cái nào mới là thật, lưỡi kiếm kỳ dị kia khiến ông ta không kịp phản ứng trong chốc lát bèn vận chuyển tất cả nguyên khí để bảo vệ mình.
Sức mạnh từ Lăng Hư kiếm của Diệp Yến nháy mắt chém nát nguyên khí bảo vệ của Diệp Kình Thiên, chẳng qua là tu vi của hắn hiện tại rất thấp nên chỉ để lại một vết thương bên hông Diệp Kình Thiên.
Diệp Yến đi mấy bước đến bên cạnh Bắc Cung Hàn Tiêu, tay phải đặt trên miệng vết thương của ông ấy rồi điên cuồng vận chuyển nguyên lực.
Thần văn trong nguyên lực của hắn có tác dụng chữa trị rất mạnh, chẳng biết có tác dụng với độc tố hay không, Diệp Yến chỉ ôm tâm thái may mắn thử một lần xem sao.
Chẳng mấy chốc, nguyên lực tiến vào trong cơ thể Bắc Cung Hàn Tiêu, ông ấy cảm giác được một luồng nguyên lực ấm áp đang làm dịu cơ thể mình rồi rất nhanh sau đó, độc tính của Huyết Độc Tử Thiên Thanh đã bị nguyên lực giải trừ.
Thậm chí vết thương của ông ta còn khôi phục với tốc độ chóng mặt.
Diệp Kình Thiên cảm nhận được sự đau đớn bên hông, nhìn thấy Diệp Yến, sát ý trong mắt bùng lên, Diệp Linh Lung bị Diệp Yến bắt đi rồi không trở về, hiển nhiên cô ta đã bị Diệp Yến giết chết.
Con trai và con gái của ông ta đều chết dưới tay Diệp Yến, nỗi căm hận ấy đủ cắn nát lý trí của ông ta.
“Diệp Yến!”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi quát to, sau đó, Diệp Kình Thiên tấn công Diệp Yến, những người bên cạnh cũng theo sát đằng sau.
Diệp Yến thấy thế thì không chút nôn nóng, độc tố của Bắc Cung Hàn Tiêu đã được giải trừ, mặc dù lúc này hơi yếu nhưng thực lực của ông ấy không phải thứ mà đám Diệp Kình Thiên có thể chống lại.
Quả nhiên, Bắc Cung Hàn Tiêu lao vọt lên, che chắn trước người Diệp Yến, một hư ảnh tử long vờn quanh tay ông ta, rồi tung ra một chưởng về phía Diệp Kình Thiên.
Đó là Bàn Long Chưởng, võ kỹ cấp địa sơ cấp.
Rầm!
Nguyên lực của hai người bùng nổ trong không trung, sau đó, làn sóng chấn động lan mạnh ra, mọi người xung quanh đều lui về phía sau, Diệp Kình Thiên bị đánh bay ra ngoài, nện vào thân cây rắn chắn cứng cỏi rồi mới dừng lại rồi ông ta phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt ông ta đầy sự kinh hãi, Huyết Độc Tử Thiên Thanh là kịch độc, sao Bắc Cung Hàn Tiêu giải độc được chứ, lẽ nào là nhờ Diệp Yến? Không, bình thường đến Cương Thể tầng chín cũng đau đớn vì loại kịch độc này mà, huống hồ hắn chỉ là một tên oắt con.
Bỗng nhiên, Diệp Kình Thiên hơi sửng sốt, trước khi Diệp Yến trở lại nhà họ Diệp, tu vi đã tàn phế rồi nhưng cho dù là giết Diệp Phong và Diệp Linh Lung hay là làm bị thương tới ông ta đều chứng minh rằng người nọ có một loại vũ kỹ cực kỳ hùng mạnh.
Hơn nữa tu vi còn không thấp.
Chắc chắn là hắn có một kỳ ngộ nào đó, mà kỳ ngộ này giúp hắn có năng lực giải độc, nghĩ đến đây, Diệp Kình Thiên căm phẫn nhìn thoáng qua Diệp Yến, rồi lại nhìn thấy Bắc Cung Hàn Tiêu đang khôi phục thực lực mà lòng không cam nói: “Rút!”
Bọn người mặc đồ đen giữ chặt Diệp Kình Thiên rồi rời đi.
Bắc Cung Hàn Tiêu không tiếp tục đuổi theo mà dừng lại chữa trị vết thương, chẳng mấy chốc sau, khí tức của ông ta hừng hực trở lại.
Bắc Cung Hàn Tiêu đứng lên, chắp tay với Diệp Yến: “Đa tạ thiếu hiệp trợ giúp, tại hạ là Hàn Tiêu, xin hỏi quý danh của thiếu hiệp”.
Diệp Yến nghe vậy, cười to, “hiền hậu” nói: “Hàn thúc không cần cảm ơn ta, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện đương nhiên, võ giả như ta phải thế mới đúng. Ta tên là Diệp Yến”.
Diệp Yến biết rõ mồn một thân phận của Hàn Tiêu, có trí nhớ của kiếp trước, chuyện thu phục vị hoàng đế Sở Quốc này chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao.
Chẳng qua là, hai đời hắn cộng lại cũng là người hơn trăm tuổi rồi, một tiếng Hàn thúc này quả hơi khó thích ứng, nhưng may thay hắn điều chỉnh tâm trạng rất tốt, nhanh chóng nhập vai thiếu niên.
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, nhưng rồi lại mỉm cười, từ khi ông ấy lên ngôi, nắm giữ vị trí thiên tử thì đã lâu không ai gọi mình là Hàn thúc, mà giờ này vừa nghe xưng hô ấy thật có chút thân thiết mà.
Diệp Yến mời ông ấy vào nhà gỗ, Tô Tịch ở bên trong nhà gỗ thấy Diệp Yến về mới đi ra, Diệp Yến giới thiệu cả hai người họ cho nhau, lúc này, Tô Tịch mới mời Bắc Cung Hàn Tiêu ngồi xuống, lấy hai ly nước trong nhà ra đặt trước mặt hai người họ.
Diệp Yến thấy thế bèn cao giọng nói: “Mẫu thân, khi con đi ra khỏi nhà họ Diệp có mang theo chút rượu ngon, người lấy ra đây đi, con muốn chiêu đãi Hàn thúc, con với Hàn thúc vừa gặp nhau mà như đã quen thân”.
Tô Tịch nghe vậy mới mở túi đồ của Diệp Yến ra, trong đó ngoại trừ ba bình rượu ngon ra thì không mang theo cái gì cả, bà ấy đi tới, lấy hết rượu ngon ra mời khách.
Bắc Cung Hàn Tiêu thấy trong túi hành lý chỉ còn sót lại ba bình rượu ngon mà không còn gì khác thì thầm khen hắn là một thiếu niên hào phóng.
Tất cả mọi chuyện đều do Diệp Yến cố ý làm ra, thân phận của Bắc Cung Hàn Tiêu không bình thường, chỉ cần Sở Hoàng nói một câu thì ngày lành của hắn đã tới.
Hắn chịu khổ một chút chẳng sao cả, nhưng mẫu thân không thể ở mãi bên trong khu rừng già này được.
Huống hồ, nhà họ Diệp đã muốn giết hắn mà hắn cũng muốn diệt trừ nhà họ Diệp, Bắc Cung Hàn Tiêu sẽ là thanh đao tốt nhất.
“Có rượu thì không thể không có thịt, Hàn thúc có hứng thú vào rừng xem thử không?”
Diệp Yến ngồi thưởng thức rượu ngon rồi sảng khoái nói.
Bắc Cung Hàn Tiêu bị khí chất của Diệp Yến ảnh hưởng, trong chốc lát lòng cũng trở nên phóng khoáng hơn, mỉm cười bảo: “Nếu Diệp tiểu hữu đã có nhã hứng thì đi thôi”.
Hai người vừa nói là đi ngay, đương nhiên là sẽ cách nhà gỗ không quá xa, dù sao Diệp Yến còn phải quan tâm đến sự an toàn của Tô Tịch nữa.
Dọc đường, Diệp Yến ra sức thi triển Cửu Hư Mê Tung Bộ, người giống như ảo ảnh vậy vừa thực vừa ảo, Bắc Cung Hàn Tiêu theo sát đằng sau thấy Diệp Yến cất bước thì thầm cảm thán kỳ diệu.
Rồi cùng nhanh chân hơn vận chuyển công pháp cấp Địa sơ cấp Tam Thốn Bộ, bước chân sải dài hơn, mỗi bước chân đều khiến người ông ấy như rồng lượn, hơn nữa dựa vào tu vi của mình mà chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Diệp Yến.
Diệp Yến cười to, bước chân bắt đầu biến hóa, ngay sau đó, Bắc Cung Hàn Tiêu cảm thấy từng bước chân của mình bị Diệp Yến quấy nhiễu, thế là buộc ông ấy phải tập trung hơn.
Bước chân của hai người dần thay đổi nhưng rất nhanh sau đó, hai mắt của Bắc Cung Hàn Tiêu càng lúc càng mệt mỏi hơn, mãi đến khi Diệp Yến bỗng nhiên dừng bước, tay phải tung ra một chưởng về phía trước.
Võ kỹ cấp Nhân sơ cấp Toái Thạch Chưởng!
Chưởng che dấu thuộc tính ẩn, trên bàn tay Diệp Yến, nguyên lực được vận chuyển một các độc lạ, sau đó, cả người hắn vọt về phía trước, chẳng mấy chốc, bước chân của Bắc Cung Hàn Tiêu đã bị quấy nhiễu.
Một tiếng nổ to vang lên, Diệp Yến đánh gục một con chó to tướng, sau đó dùng một tay tóm lấy nó rồi nhìn về phía Bắc Cung Hàn Tiêu.
Bắc Cung Hàn Tiêu đăm chiêu nhìn về phía Diệp Yến rồi mỉm cười nói: “Diệp tiểu hữu không chỉ làm nhiễu loạn bước chân của ta mà còn có thể luyện Toái Thạch Chưởng tới cảnh giới hoàn mỹ nữa, thành tựu sau này không thể lường trước được”.
Diệp Yến nghe vậy thì chắp tay nói: “Hàn thúc quá khen rồi, ta chẳng qua chỉ là một tên bị đuổi khỏi nhà họ Diệp mà thôi”.
“Bị đuổi?”
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên.
Diệp Yến cầm con chó, cười nói: “Chúng ta về nấu thịt trước đã, sau đó vừa ngồi tán gẫu với Hàn thúc vừa thưởng thức rượu ngon!”
“Được!”
Hai người nhanh chóng chạy về.
Nửa canh giờ sau, Diệp Yến chia cái chân sau béo tốt nhất cho Tô Tịch, rồi chia một cái chân sau khác cho Bắc Cung Hàn Tiêu, rồi mình thì ăn phần ngực, hắn ăn miếng này tới miếng khác, miệng cắn từng ngụm to tướng, phong thái như vậy lại tỏ rõ mình là người ngay thẳng.
Bắc Cung Hàn Tiêu nhìn Diệp Yến, càng nhìn càng thấy thiếu niên này là nhân tài hiếm có, không chỉ hào hiệp phóng khoáng mà còn hiếu thuận với mẹ ruột, đối xử với khách thì nhiệt tình hào phóng.
Kiếp trước, Diệp Yến vì điều tra chuyện nhà họ Diệp mà hiểu rõ tường tận về chuyện của Bắc Cung Hàn Tiêu, tuy người nọ là bậc đế vương được sinh ra ở dân gian, là người rất trọng tình nghĩa, ngay thẳng chính trực, đặt nặng nhất là chữ hiếu.
Chuyện hắn làm lúc này coi như là bốc thuốc đúng bệnh, quả nhiên, hảo cảm của Bắc Cung Hàn Tiêu với Diệp Yến tăng lên nhiều, trò chuyện với nhau càng thân thiết hơn.
"Diệp thúc, bây giờ ta là đệ tử của Đạo phủ, mà Diệp Yến chỉ là một nghiệt chủng dòng bên, bây giờ còn là một tên phế vật mất hết kinh mạch, ta với hắn giống như trăng sáng và đom đóm, mặc dù từng có hôn ước, nhưng tuyệt đối không xứng đôi”.
Lâm Mộ Tuyết nói tiếp: "Người này trong mắt ta giống như một con chó vậy, Diệp thúc, ta không muốn ở cùng với một con chó, chắc ngươi sẽ không từ chối chứ!"
Đám người Diệp Kình Thiên nghe vậy thì vô cùng xấu hổ, khẽ nói: "Đương nhiên rồi, đây là do Diệp Yến vô dụng, hôn ước này đương nhiên phải bị huỷ bỏ”.
"Diệp Yến, ký tên vào giấy từ hôn đi!"
Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Yến, đám người Diệp gia vô cùng tức giận, Diệp Yến đã làm cho cả Diệp gia phải hổ thẹn, mà người nhà họ Lâm thì vô cùng trào phúng.
Diệp Yến nghe vậy thì lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Mộ Tuyết, nhận lấy giấy từ hôn, cong khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng: "Lâm Mộ Tuyết, năm nay mười bảy tuổi, thực lực mới chỉ là Ngưng Thể tầng tám, mà năm ngoái ta đã là Ngưng Thể tầng chín”.
Nói tới đây, Diệp Yến trực tiếp xé giấy từ hôn thành từng mảnh nhỏ: "Loại tu sĩ phế vật như ngươi có tư cách gì mà châm chọc ta!"
Đám người Diệp Kình Thiên thấy thế không khỏi đều kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới đệ tử một gia tộc nho nhỏ lại có gan làm chuyện như vậy.
Đám người nhà họ Lâm cũng có chút giật mình, chuyện này nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Lâm Mộ Tuyết cũng dừng một chút, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, trong hai mắt toàn vẻ khinh thường.
"Diệp Yến, ngươi cho rằng xé giấy này thì sau này có thể dùng cách đó để bám lấy ta sao? Nếu ngươi biết điều thì ta còn có thể xem xét lại, nhưng ngươi lại lấy thành tựu nhỏ bé không đáng kể trước kia để khoe ra, thật sự là vừa buồn cười vừa đáng thương”.
Nếu bàn về tu vi, trước kia Diệp Yến đúng là mạnh hơn cô ta, nhưng muốn vào Đạo phủ, không chỉ dựa vào mỗi tu vi, cho nên hắn thật sự không có lí do gì để kiêu ngạo.
"Lâm Mộ Tuyết, chỉ có cường giả mới có thể từ hôn kẻ yếu, bây giờ ngươi còn không xứng!"
Diệp Yến lạnh lùng nói.
"Haha, nực cười, ý của ngươi là bây giờ ngươi là cường giả sao? Một tên tàn phế như ngươi á?"
Lâm Mộ Tuyết trào phúng nói, sau đó trở về chỗ ngồi, cô ta đến đây từ hôn chỉ là phụ thôi, khiến Diệp gia phải xấu hổ mới là chính, mà về phần Diệp Yến có đồng ý hay không, căn bản không quan trọng.
Rất nhanh đám người nhà họ Lâm đã rời đi, trên đại điện chỉ còn lại đám người Diệp gia và Diệp Yến.
Diệp Kình Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Yến, cất cao giọng nói: "Diệp Yến, hôm nay tất cả nỗi nhục của Diệp gia đều là ngươi tạo ra, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy cút ra khỏi Diệp gia đi!"
Diệp Yến nghe vậy thì lạnh lùng nhìn đám người Diệp Kình Thiên một cái, trực tiếp rời đi.
Trở lại biệt viện, Diệp Yến liền bảo Tô Tịch đi sắp xếp đồ đạc, hắn thì trở về phòng mình, gỡ trường kiếm màu mực - Lăng Hư kiếm trên tường xuống, cầm trong tay.
Cảm nhận được xúc cảm quen thuộc, một ký ức phức tạp dâng lên trong lòng Diệp Yến.
Đời trước, sau khi công lực đại thành, Diệp gia cũng đã bị tiêu diệt, hắn cô độc đi khắp đại lục Thiên Vũ, làm bạn với hắn chỉ có thanh trường kiếm màu mực này, đây là di vật mà phụ thân để lại cho hắn.
Sau đó hắn đã đánh rơi trường kiếm trong một cuộc chiến hỗn loạn.
Khi hắn đặt chân đến đỉnh cao của đại lục Thiên Vũ, hắn mới biết được thanh trường kiếm này là chìa khóa mở ra Phiêu Miểu tiên cung, mà đời trước thanh kiếm này lại bị một cường giả trẻ tuổi tên là Nhiếp Vân lấy được.
Bởi vậy mà Nhiếp Vân đã chiếm được truyền thừa của Phiêu Miểu tiên cung, cuối cùng nổi tiếng một đời, đạp phá hư không, tiến vào Tiên Giới.
Đó là truyền thừa thuộc về hắn, là phụ thân để lại cho hắn, đời trước hắn đã tìm kiếm rất nhiều năm, cuối cùng biết được đi đánh với Nhiếp Vân một trận, trọng thương bỏ chạy, mà đời này, hắn sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào nhúng chàm nó nữa.
Hắn đeo Lăng Hư kiếm sau lưng, tiếp theo lấy ra một viên tinh thạch bảy màu ở đầu giường.
Viên tinh thạch này đã đi du lịch khắp nơi với phụ thân trước kia, là lúc trước cứu một con thú nhỏ cực kỳ đáng yêu trong núi Thiên Thú, khi thú nhỏ rời đi đã tặng cho, mà đời trước hắn vẫn chưa hiểu được tác dụng của viên tinh thạch này.
Nhưng đây cũng coi như một trong những ký ức tốt đẹp hiếm có của hắn, hắn để tinh thạch vào cái túi nhỏ đeo bên hông, đột nhiên đan môn hơi động, linh khí trên người Diệp Yến bắt đầu vận chuyển một cách kỳ lạ.
Tinh thạch cũng trở nên vô cùng nóng bỏng, thần văn thần bí tỏa ra ánh sáng chói loá ở trong đan môn, tiếp theo, tinh thạch chậm rãi biến mất.
Diệp Yến kinh hãi, tinh thạch đã hoà vào thần văn ở trong đan môn, đồng thời, Thiên Địa Đồ Lục giống như được mở ra cửa thứ nhất, vô số tin tức xâm nhập vào trong thần hồn của hắn.
Khoảng mười lăm phút sau, trong hai mắt Diệp Yến lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, trong lòng vô cùng kích động, biển tin tức này lại là một bộ công pháp.
Còn là công pháp luyện thể Vô Thượng, Mệnh Thần Thuật!
Cơ thể con người có sáu tinh huyệt thiên phú, một khi tu vi đạt đến cảnh giới Cương Thể sẽ có thể mở ra thiên phú của bản thân, loại thiên phú này ở đại lục Thiên Vũ có tên là thiên phú Linh Cương.
Sáu tinh huyệt, bên trong từng tinh huyệt đều có mười loại thiên phú, mà ngoại trừ thiên tài ngút trời ra, người bình thường nhiều nhất chỉ có thể mở ra tinh môn thấp nhất cấp, đạt được thiên phú Linh Cương cấp Nhân thấp nhất.
Mà Mệnh Thần Thuật là công pháp có thể không ngừng mở ra tinh huyệt, sau khi tu luyện tới đại thành, sáu tinh môn sẽ hoàn toàn mở ra, thậm chí có thể đủ để đạt được thiên phú Linh Cương cấp Hỗn Độn đáng sợ trong truyền thuyết.
Diệp Yến đè nén xúc động muốn tu luyện ngay lập tức xuống, đeo Lăng Hư kiếm trên lưng, tiếp theo để một ít rượu ngon vào bọc rồi đi ra ngoài, hắn đã ở trong phòng lâu rồi, có lẽ mẫu thân đang sốt ruột chờ .
Bên trong biệt viện.
Tô Tịch nắm chặt túi đồ trong tay, nhìn Diệp Linh Lung và một vài hộ vệ trước mặt, yếu ớt nói: "Diệp Đại tiểu thư, ta không hề mang thứ gì của Diệp gia đi cả, đây đều là đồ của ta và Yến Nhi, sao ngươi lại làm như vậy?"
"Tô Tịch, tất cả đồ đạc của các ngươi đều thuộc về gia tộc, các ngươi bị đuổi ra khỏi Diệp phủ, không thể mang theo cái gì hết”.
Diệp Linh Lung lạnh lùng nói, đệ đệ cô ta chết ở biệt viện của Diệp Yến, cho dù không phải Diệp Yến giết, Diệp Yến cũng đừng hòng thoát khỏi liên quan.
"Mấy thứ này là phu quân ta năm đó ra ngoài du ngoạn mang về, tại sao lại là đồ của Diệp phủ được, mặc dù chúng ta bị đuổi đi, nhưng một phủ đệ to lớn như Diệp phủ mà vẫn còn muốn cướp đoạt đồ của chúng ta sao”.
Nhắc đến Diệp Tùng Nguyên, Tô Tịch cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Láo xược, Tô Tịch, Diệp phủ cho mẹ con hai người các ngươi ăn uống nhiều năm như vậy, nuôi hai người vô dụng như mẹ con các ngươi nhiều năm như vậy, có thể cho các ngươi mặc quần áo đi ra ngoài đã tốt lắm rồi”.
Diệp Linh Lung lạnh giọng nói: "Cũng không nhìn xem con trai ngươi đang mang đến cho Diệp gia sỉ nhục thế nào, bị người ta tới tận nơi từ hôn, hừ, rất nhanh thôi, chuyện này sẽ truyền khắp cả Hoàng Đô, đến lúc đó, Diệp gia sẽ trở thành một trò cười”.
"Nhưng mà Yến Nhi vì cứu ngươi nên mới mất tu vi, bây giờ người khác đến từ hôn, Diệp gia không chỉ gây khó dễ mà còn giận chó đánh mèo Yến Nhi, đây là giáo dưỡng của Diệp gia sao?"
Tô Tịch nghe vậy thì cố lấy dũng khí nói.
"Im miệng!"
Diệp Linh Lung tát Tô Tịch một cái thật mạnh, cả người Tô Tịch ngã xuống đất, uất ức nhìn cô ta.
"Thực lực của con trai ngươi không mạnh thì chớ, không chỉ bị mất hết tu vi mà còn suýt nữa không bảo vệ được ta, cha ta nể mặt tình nghĩa gia tộc, không giết hắn đã là ân đức lớn lắm rồi, nếu ngươi còn nói lung tung nữa, cẩn thận ta phế ngươi đi đấy!"
Trong giọng nói của Diệp Linh Lung tràn đầy ý lạnh, Tô Tịch lập tức sợ hãi, Diệp Tùng Nguyên chết sớm, bà nuôi Diệp Yến lớn như vậy, ở Diệp gia có thể nói là như đi trên băng mỏng, một người phụ nữ như vậy làm sao có dũng khí phản bác Diệp Linh Lung.
Nếu không phải nhắc đến con trai và phu quân mình, hôm nay bà căn bản sẽ không nói một câu, nhưng thanh danh của con mình không thể bị huỷ hoại ở đây được.
"Tu vi của Yến Nhi là Ngưng Thể tầng chín, là thanh niên tài tuấn số một số hai ở Diệp phủ”.
Tô Tịch không phục yếu ớt nói.
"Ngươi còn dám lắm mồm, người đâu, vả miệng cho ta!"
Diệp Linh Lung cất cao giọng nói, hộ vệ phía sau nghe vậy thì đi về hướng Tô Tịch.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Các ngươi dám!"
Chương 7: Bắt cóc
Diệp Yến âm trầm đi ra, lạnh lùng nhìn Diệp Linh Lung, tiếp theo nâng Tô Tịch dậy.
Vết tát màu đỏ trên mặt Tô Tịch đập vào mắt Diệp Yến, ngay lập tức, lửa giận đáng sợ thiêu đốt trong lòng hắn.
Diệp Yến dùng tay phải vuốt ve hai má Tô Tịch, vận chuyển nguyên lực, rất nhanh vết thương của bà đã mất hẳn.
Tiếp theo, hắn nhìn Diệp Linh Lung, lạnh giọng nói: "Diệp Linh Lung, đây là ngươi làm sao?"
Diệp Linh Lung kinh ngạc nhìn hai má Tô Tịch, lại nhíu mày, khinh thường nói: "Ta làm thì sao, Diệp Yến, thanh kiếm sau lưng ngươi cũng là của Diệp gia, để nó xuống rồi dẫn mẫu thân ngươi cút khỏi nơi này đi!"
Diệp Yến nghe vậy thì đưa tay vuốt ve Lăng Hư kiếm, tiếp theo trực tiếp gỡ xuống, lạnh lùng nhìn Diệp Linh Lung: "Diệp Linh Lung, ngươi là cái thá gì, ngươi muốn ta buông kiếm để lại, nếu ta không làm thì sao?"
"Diệp Yến, đệ đệ ta chết ở biệt viện của ngươi, cha ta có thể tha thứ cho ngươi đã là phúc khí tám đời tu luyện của ngươi rồi, đừng có mà không biết xấu hổ, có phải ỷ vào việc ngươi bảo vệ ta, bổn tiểu thư sẽ không dám giết ngươi không?"
Diệp Linh Lung tràn đầy sát khí nói, nếu không phải cả Diệp gia đều biết Diệp Yến cứu cô ta mới mất hết tu vi, cô ta đã sớm giết chết người này rồi.
"Diệp Linh Lung, ta còn chưa tính việc ngươi tính kế đối phó ta đâu, hôm nay ngươi còn dám cả gan sỉ nhục mẫu thân ta, hừ, xem ra giết Diệp Phong vẫn còn chưa đủ!"
Diệp Yến rút ra Lăng Hư kiếm, tràn đầy sát khí nói.
"Cái gì! Đệ đệ ta thật sự bị ngươi giết?"
Diệp Linh Lung lập tức kinh ngạc kêu lên, sau đó hai mắt tỏa sáng nhìn Diệp Yến: "Ngươi còn chưa mất hết tu vi?"
"Nhờ ngươi ban tặng, ta đã mất hết tu vi, nhưng mà nếu ngươi nghĩ như vậy thì hãy chết đi cho ta!"
Diệp Yến gầm lên một tiếng, Cửu Hư Mê Tung Bộ xuất hiện, cả người hắn giống như ảo ảnh, lao về phía Diệp Linh Lung.
Diệp Linh Lung hét lên một tiếng, tu vi Ngưng Thể tầng tám bộc phát, tốc độ của nhanh hơn Diệp Yến, cô ta bước tới, chém một kiếm về phía Diệp Yến.
Đám hộ vệ xung quanh cũng rút trường đao ra nhằm về phía Diệp Yến.
Thân hình Diệp Yến cực kỳ huyền ảo, tuy rằng chỉ có tu vi Ngưng Thể tầng một, nhưng vẫn có thể tung ra những đòn tấn công khiến mọi người sợ hãi, vào lúc cực hạn, trường kiếm của hắn như đang nhảy múa, ánh kiếm giống như ảo ảnh.
Kiếm kỹ, Thập Tam Hiểu Phong Kiếm!
Vèo vèo vèo!
Trong nháy mắt, cả người Diệp Yến đã hoá thành mười ba cái bóng khiến người ta hoa mắt, biến hóa hư thật, quỷ thần khó lường.
Aaa!
Vô số bóng người xuất hiện, sau đó trên cổ tất cả hộ vệ đều xuất hiện một vết chém, ngã xuống đất, Diệp Linh Lung dựa vào tu vi mạnh mẽ để tránh né, bay vút ra một cái, lùi ra một khoảng cách xa.
"Diệp Yến, mặc dù vũ kỹ của ngươi rất hoa lệ, nhưng ở trước mặt lực lượng tuyệt đối vẫn không thấm vào đâu!"
Diệp Linh Lung chợt quát một tiếng, tiếp theo trên hai tay tỏa ra ánh sáng màu trắng khủng bố, đây chính là võ kỹ cao nhất của Diệp gia, võ kỹ cấp Nhân cao cấp - Đãng Phong Chưởng.
Khí thế khủng bố ập đến, hai mắt Diệp Yến sáng như sao, nguyên khí trên người điên cuồng vận chuyển, đột nhiên, nguyên khí thần văn trong cơ thể tỏa ra một chút hơi ấm, Cửu Hư Mê Tung Bộ bắt đầu xuất hiện thay đổi.
Bên cạnh hắn, một bóng dáng độc nhất vô nhị như hắn xuất hiện, hai bóng người đồng thời lao ra, sử dụng Thập Tam Hiểu Phong Kiếm, cho dù là khí tức hay là chiêu thức đều giống nhau như đúc, làm cho người ta căn bản không thể phân rõ.
Hắn đã hoàn toàn nắm giữ công pháp cấp Thiên sơ cấp Cửu Hư Mê Tung Bộ, sinh ra thuộc tính ẩn - Kính Chi Phản Tượng!
Diệp Linh Lung có chút mê mang, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy công pháp huyền ảo như vậy.
Nhưng vào lúc này, mười ba hư ảnh do hai bóng người hoá ra đột nhiên biến mất, bóng dáng Diệp Yến xuất hiện ở sau lưng Diệp Linh Lung, trường kiếm kề vào cổ.
Sau khi hoàn toàn nắm giữ công pháp cấp Địa cao cấp Thập Tam Hiểu Phong Kiếm sẽ sinh ra thuộc tính ẩn, Bối Thứ!
Khí thế khủng bố của Diệp Linh Lung lập tức biến mất, trường kiếm của Diệp Yến giống như lưỡi hái thần chết, khiến cô ta không dám nhúc nhích.
Diệp Yến mừng thầm trong lòng, sau khi thần văn kia toả ra hơi ấm, võ kỹ của hắn sẽ đến trạng thái nắm giữ hoàn mỹ, sinh ra thuộc tính ẩn.
Võ kỹ không phải là một chiêu một thức do một người tùy ý sáng tạo, mỗi một bộ võ kỹ hình thành phải được thiên đạo tán thành, chỉ có như vậy, võ kỹ mới có thể có thuộc tính ẩn.
Võ kỹ chia làm bảy cấp bậc là cấp Nhân, cấp Địa, cấp Thiên, cấp Thánh, cấp Tiên, cấp Thần, Vô Thượng, từng giai đoạn lại chia làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp.
Thuộc tính ẩn của mỗi một võ kỹ cũng không giống nhau, có đôi khi cho dù là một võ kỹ cấp Nhân nho nhỏ, thuộc tính ẩn của nó ở một lúc nào đó còn có thể mạnh hơn cả cấp Địa.
Đời trước, tu vi của Diệp Yến đạt đến tạo hoá, tới cảnh giới Chí Tôn, từng bước thành tiên, nhưng dù vậy, đời trước hắn cũng chỉ luyện được hai võ kỹ cấp Nhân, hai võ kỹ cấp Địa đến trạng thái hoàn mỹ, có thể tưởng tượng được muốn nắm giữ cảnh giới hoàn mỹ khó khăn đến mức nào.
Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là đời trước hắn mở ra thiên phú tu luyện là thiên phú Linh Cương, hơn nữa hắn cũng rất ít khi bỏ thời gian ra tu luyện võ kỹ.
Lúc những suy nghĩ vụn vặt này xuất hiện trong lòng hắn, giọng nói của Diệp Linh Lung lại truyền đến: "Diệp Yến, ngươi dám can đảm giết ta sao? Nếu giết ta, hôm nay ngươi sẽ không thể rời khỏi Diệp gia!"
Khi cô ta vừa dứt lời, một đám người đã đi từ ngoài biệt viện vào, đúng là các vị trưởng lão Diệp gia và Diệp Kình Thiên, hiển nhiên Diệp Linh Lung đã truyền tin tức ra ngoài từ bao giờ rồi.
"Diệp Yến, ngươi đang làm cái gì vậy? Thả Linh Lung ra!"
Diệp Kình Thiên thấy thế thì lạnh giọng nói.
Diệp Yến nghe vậy, khẽ cong khóe miệng hờ hững cười: "Diệp Kình Thiên, ngươi không nhìn thấy ta đang làm cái gì ư? Ta đang bắt cóc con gái của ngươi, bây giờ ta chuẩn bị rời khỏi Diệp phủ, ngươi còn không cút sang một bên cho ta đi!"
Diệp Kình Thiên nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi, ông ta chính là gia chủ Diệp gia, chưa bao giờ có một hậu bối nào dám bất kính với ông ta như thế.
"Phụ thân, đừng để hắn đi, là hắn giết Diệp Phong, mau bắt mẫu thân hắn để uy hiếp”.
Diệp Linh Lung cất cao giọng nói, Diệp Kình Thiên lập tức giận tím mặt, nhanh chóng lao về phía Tô Tịch.
Diệp Yến thấy thế liền chuyển mũi kiếm, trên cổ Diệp Linh Lung lập tức xuất hiện một vết máu.
Trong lòng Diệp Linh Lung vô cùng sợ hãi, lúc này thời gian dường như trở nên cực kỳ chậm chạp, lưỡi kiếm của Diệp Yến chỉ cách cổ cô ta một chút, cái chết đang ở ngay trong nháy mắt.
Cô ta không nghĩ tới Diệp Yến lại tàn nhẫn quyết đoán như thế, căn bản không thèm kiêng dè gì mà trực tiếp cá chết lưới rách.
Tuy Diệp Kình Thiên đang nhằm về phía Tô Tịch, nhưng vẫn đặt lực chú ý ở trên người Diệp Yến, giờ phút này nhìn thấy động tác của Diệp Yến thì dừng lại, cất cao giọng nói: "Dừng tay!"
Diệp Yến nghe vậy, không có ý dừng tay, mũi kiếm tiếp tục tiến lên, Diệp Linh Lung sợ mất hồn mất vía cất cao giọng nói: "Ngươi dừng tay, chúng ta thả ngươi rời đi!"
Diệp Yến lập tức dừng lại, cong khóe miệng nở nụ cười trào phúng nói: "Ta còn tưởng ngươi can đảm thế nào chứ, vừa rồi còn dõng dạc thế cơ mà, sao nào, hoá ra ngươi cũng sợ chết ư!"
Trong lòng Diệp Linh Lung vô cùng sợ hãi, lúc này bị Diệp Yến châm chọc, sắc mặt cô ta hết xanh lại trắng, không biết phải nói cái gì.
Diệp Kình Thiên nhìn Diệp Yến, cất cao giọng nói: "Đúng là một tên tiểu bối tốt, quả thật Diệp Tùng Nguyên đã sinh một đứa con tốt giết hại người thân ruột thịt”.
"Diệp Kình Thiên, ngươi cho rằng con gái ngươi tốt đẹp lắm sao? Âm thầm phái người ám sát mình rồi lại bắt ta bảo vệ, Diệp Phong thì phế bỏ tu vi của ta, nằm trên giường ta, giờ lại sỉ nhục ta!"
Diệp Yến nghe vậy thì khinh thường nói.
"Tiểu bối, rõ ràng là ngươi giết người thân ruột thịt, bây giờ lại ở đây nói bậy, ngươi cho rằng chúng ta sẽ bị ngươi lừa sao?"
Diệp Kình Thiên bùng nổ nguyên lực, trong hai mắt tràn đầy sát khí, nói.
"Ngươi tin cũng được mà không tin cũng được, liên quan gì đến ta? Người thân ruột thịt? Các ngươi cũng xứng ư!"
Diệp Yến nghe vậy thì lạnh nhạt nói, sau đó hội tụ nguyên lực lên trên trường kiếm: "Cút ra xa năm trăm thước cho ta, ai còn dám nói thêm câu nữa, ta sẽ làm thịt cô ta!"
Chương 8: Rời khỏi nhà họ Diệp
Lúc này đám người Diệp Kình Thiên vô cùng tức giận, nhưng mà trên lưỡi kiếm của Diệp Yến lại toả ra khí lạnh kinh khủng, sát khí khủng bố này gần như trở thành thực chất.
Mấy người do dự một lát, sau đó tất cả đều đứng xa ra khoảng năm trăm thước dưới sự dẫn đầu của Diệp Kình Thiên.
Diệp Yến bảo Tô Tịch đi theo sau, tiếp theo túm lấy Diệp Linh Lung ngang nhiên rời đi.
Tốc độ của ba người không nhanh, nhưng chỉ cần đám người Diệp Kình Thiên xuất hiện ở trong Yến nhìn của Diệp Yến, trên người Diệp Linh Lung sẽ xuất hiện thêm một vết máu, sau hai lần như vậy, đám người Diệp Kình Thiên không còn xuất hiện nữa.
Diệp Yến đi ra khỏi nhà họ Diệp, tìm được một chiếc xe ngựa ngồi lên, tiếp theo nghênh ngang rời đi.
Lúc này đám người Diệp Kình Thiên đuổi tới, đều ngồi trên linh mã chạy theo sau, không ít dân chúng trong Hoàng Đô đều vô cùng tò mò nhìn đám linh mã đuổi theo xe ngựa, không ngừng nghị luận.
Một đường rong ruổi, rất nhanh xe ngựa đã tiến vào núi Thiên Thú, Diệp Yến dựa theo trí nhớ đời trước, trực tiếp đi đến khe Loạn Phong núi Thiên Thú.
Trên xe ngựa, Diệp Linh Lung ngồi ở bên trái Diệp Yến, hai người trai tài gái sắc, nam tử tuấn dật tiêu sái, nữ tử xinh đẹp động lòng người, nếu không có thanh kiếm lạnh đang kề sát cổ kia thì trông rất giống như hai đệ tử quý tộc ra ngoài xuất hành.
Trên đường có không ít người qua lại đều vô cùng tò mò, Diệp gia là gia tộc lớn của Hoàng Đô, Diệp Linh Lung lại là nữ thiên tài của hoàng triều, không ít người liếc mắt một cái liền nhận ra.
Tuy Diệp Yến không phải dòng chính, nhưng cũng coi như người có tư chất nghịch thiên trong thế hệ trẻ tuổi, bình thường còn hào phóng rộng rãi, mỗi lần ra ngoài du lịch đều thích kết giao với hào kiệt trong thiên hạ như phụ thân hắn vậy.
Ngày đó Diệp Yến vì Diệp Linh Lung mà bị phế bỏ tu vi, đây là tin tức không nhỏ trong giới làm thuê, bây giờ nhìn thấy Diệp Yến bắt Diệp Linh Lung chạy như điên vào núi Thiên Thú, đúng là làm cho mọi người trở tay không kịp.
Khe Loạn Phong, đây chính là nơi rắc rối nhất núi Thiên Thú, nếu chưa chuẩn bị gì mà tiến vào đây, chắc chắn sẽ phải tốn vài ngày mới có thể ra ngoài được.
Đời trước Diệp Yến từng ở chỗ này một khoảng thời gian, đương nhiên không hề có chút bối rối nào, nhưng đây là lần đầu tiên đám người Diệp Kình Thiên tới đây, rất nhanh đã mất dấu Diệp Yến.
Trên xe, Diệp Yến thu hồi Lăng Hư kiếm, tay phải trực tiếp bổ về phía đan điền của Diệp Linh Lung.
Diệp Linh Lung còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy có một luồng nguyên lực tiến vào trong cơ thể mình, tiếp theo đan điền vỡ vụn, tu vi trôi mất, trong hai mắt cô ta lập tức tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được.
"Diệp Linh Lung, ngươi cũng thử hưởng thụ cảm giác làm người tàn phế đi!"
Diệp Yến lạnh giọng nói, tiếp theo lại tung ra một chưởng, cả người Diệp Linh Lung bay ra khỏi xe, xe ngựa của Diệp Yến nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Diệp Linh Lung suy sụp ngồi dưới đất.
Diệp Linh Lung sờ vào vị trí đan điền, ánh mắt mờ mịt, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có ngày này, lực lượng trôi đi giống như đang nói cho cô ta biết, cô ta đã hoàn toàn từ một nữ thiên tài biến thành một phế vật.
Tới giờ phút này, cô ta mới đột nhiên hiểu được nỗi hận của Diệp Yến, chỉ khi thật sự trải qua cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục mới có thể hiểu được nỗi đau thấu xương này.
Giống như một trò đùa của vận mệnh vậy, những tiếng xào xạc vang lên, mấy tráng hán đột nhiên đi ra, nhìn thấy Diệp Linh Lung ngã dưới đất thì đều lộ ra ánh mắt dâm tà.
"Đây không phải là đại tiểu thư Diệp gia ư, sao lại ở chỗ này, không phải là bị tình nhân ám toán chứ?"
Một tráng hán kích động nói, những người khác nghe vậy thì đều nhìn nhau, trong hai mắt lộ ra vẻ hiển nhiên, bọn họ đều là người từng trải, sao lại không biết tình huống hiện tại của Diệp Linh Lung chứ.
Lúc này sắc mặt Diệp Linh Lung trắng bệch, đan điền bị hủy, lại gặp được đám tráng hán này, cô ta đã gần như đoán được kết cục của mình.
"Đại ca, ta thấy cũng có thể là tình nhân của cô ta còn chưa làm cho cô ta thỏa mãn”, một người đàn ông gầy gò bên cạnh đáng khinh nói: "Không bằng chúng ta toả mãn cô ta một chút! Haha!"
Đám người nghe vậy liền bổ nhào về phía Diệp Linh Lung, Diệp Linh Lung cố gắng giãy giụa nhưng không được, từng cái quần áo rơi xuống đất, tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn của cô ta xen lẫn với tiếng kêu sảng khoái của đám tráng hán.
Nhưng vào lúc này, một kiếm quang đột nhiên hiện lên, máu tươi bắn tung toé!
Sau khi đánh Diệp Linh Lung rơi khỏi xe ngựa, Diệp Yến bắt đầu phi nhanh về hướng bắc khe Loạn Phong, khe Loạn Phong vô cùng phức tạp, nhưng một khi đã quen thuộc sẽ cảm thấy cái khe này cũng không rộng lớn lắm.
Sau khi tìm kiếm một lát, Diệp Yến đã đi tới dãy núi Thiên Hà của khe Loạn Phong.
Diệp Yến dừng xe ngựa lại, đỡ Tô Tịch xuống dưới.
Tô Tịch nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm thì không khỏi có chút thấp thỏm, dù sao bà ấy cũng chỉ là một người phụ nữ, từ sau khi gả cho Diệp Tùng Nguyên, chưa bao giờ bà ấy đi ra khỏi cửa Diệp gia cả.
Cũng may có Diệp Yến ở bên cạnh, bà đi xuống xe ngựa, dịu dàng nói: "Yến Nhi, đây là chỗ nào?"
"Mẫu thân, đây là núi Thiên Thú, mẫu thân hãy cố gắng ở trong này hai ngày, nhưng mà mẫu thân yên tâm, cùng lắm là bốn ngày, con sẽ có thể đưa người đến một chỗ khác tốt hơn sinh sống”.
Diệp Yến buộc xe ngựa sang một bên, tiếp theo lấy Lăng Hư kiếm ra bắt đầu chặt cây cối và dây mây xung quanh.
Tô Tịch thì ở một bên nghỉ tạm, nhìn Diệp Yến đang bận rộng, trên khuôn mặt dịu dàng lộ ra vẻ vui mừng, bà ấy thấy như bây giờ cũng rất tốt, ít nhất bà ấy không cần phải lo lắng đề phòng ở trong Diệp phủ mỗi lần Yến nhi đi ra ngoài làm việc nữa.
Tốc độ của Diệp Yến rất nhanh, một canh giờ sau, một căn nhà gỗ đơn giản đã xuất hiện, tiếp theo hắn tìm được một vài thứ có thể gia cố, che mưa nắng, bèn dùng dây cố định ở phía trên nhà gỗ.
Hắn tước mấy thanh gỗ, đồng thời tìm không ít loại cỏ mềm mại về để trải thành hai cái giường giản dị nghỉ ngơi.
Làm xong những việc này, sắc trời đã trở tối, Tô Tịch tiến vào nhà gỗ, Diệp Yến đóng chặt cửa nhà gỗ lại, trong nháy mắt đã biến mất.
Khoảng mấy phút sau, Diệp Yến mang xác một con thú hoang trở về, trên tay phải hắn còn cầm một cái túi, trong túi toả ra mùi hôi thối.
Hắn đặt thú hoang ở một bên, sau đó mở cái túi trên tay ra, bên trong là phân của linh thú nhị phẩm.
Linh thú ở đại lục Thiên Vũ chia thành bảy phẩm, thực lực mỗi một phẩm tương đương với một cảnh giới của tu sĩ, ví dụ như linh thú nhất phẩm sẽ có thực lực ở kỳ Ngưng Thể, linh thú nhị phẩm có thực lực tương đương với tu sĩ ở kỳ Nhập Cương.
Ở ngoài núi Thiên Thú, linh thú nhị phẩm đã là cấp bậc linh thú bá chủ, cho nên lấy được đống phân này sẽ giúp Diệp Yến giảm bớt không ít phiền toái.
Làm xong mọi chuyện, Diệp Yến bắt đầu nhóm lửa nướng đồ ăn, hắn lựa chọn một nơi ở gần nguồn nước nhưng cũng khá hẻo lánh, không dễ dàng bị hiện.
Sau khi rửa sạch thi thể thú hoang, hắn bắt đầu nướng thịt.
Tô Tịch nhìn thấy cách sinh tồn tài giỏi của con trai mình, liền đi ra khỏi nhà gỗ, ngồi ở bên cạnh Diệp Yến, trong hai mắt tràn đầy vẻ quan tâm và kiêu ngạo.
"Yến Nhi, con đúng là có thể làm chỗ dựa cho người khác giống như phụ thân con vậy, về sau nếu cô nương nhà ai có thể gả cho con thì đúng là có phúc”.
Tô Tịch dịu dàng nói.
"Phụ thân?”, Diệp Yến nghe vậy thì hơi sửng sốt, trong đầu hiện ra bóng người cao lớn uy nghiêm kia, lúc hắn còn rất nhỏ đã từng tới núi Thiên Thú cùng phụ thân.
Đó cũng là lần hắn lấy được tinh thạch thần bí, rất nhiều kỹ năng sinh tồn ở dã ngoại cũng là phụ thân truyền thụ cho hắn.
Lúc đó phụ thân là thần tượng của hắn, là người hắn vô cùng sùng bái, phụ thân coi vinh nhục của nhà họ Diệp còn quan trọng hơn mạng sống, đời trước Diệp Yến chịu ảnh hưởng của phụ thân nên cũng coi như thế.
Sau đó phụ thân đã mất tích trong một lần du ngo, không còn xuất hiện nữa, sau khi tu vi đại thành, hắn cũng đã từng đi tìm kiếm, chẳng qua là không thu hoạch được gì.
"Mẫu thân, phụ thân đã mất, nhưng người vẫn còn có con, có con ở đây, ai cũng không thể ức hiếp người được!"
Diệp Yến nhìn chằm chằm Tô Tịch, kiên định nói.
Chương 9: Cứu người
“Đứa nhỏ ngốc này, chỉ cần con không bị ai ức hiếp thì ta đã vui lắm rồi!”
Tô Tịch nghe vậy cười nói.
Diệp Yến nghe vậy thì mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt sáng rực linh động.
Hai mẹ con hàn huyên với nhau thật lâu, nói với nhau rất nhiều, Diệp Yến nhìn mẫu thân vẫn còn sống trước mặt mình mà lòng đầy thỏa mãn.
Sáng ngày thứ hai, Diệp Yến luyện tập võ kỹ trong rừng, hắn luyện lại hầu hết những võ kỹ có thể sử dụng ở tu vi hiện tại, như những gì hắn dự đoán, thần văn ẩn trong nguyên lực giúp những võ kỹ mà hắn thi triển đều hoàn mỹ.
Không chỉ có thuộc tính ẩn trong võ kỹ mà cơ thể của Diệp Yến cũng nhanh nhạy hơn, mãi đến khi mặt trời ló dạng đằng sau đường chân trời, Diệp Yến mới dừng tập luyện.
Diệp Yến tìm một chỗ sạch sẽ nào đó rồi ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện, hấp thu năng lượng mặt trời.
Nguyên lực trên người hắn bắt đầu vận chuyện dựa theo Đan Môn Quyết, một chu thiên, hai chu thiên rồi đến mười chu thiên.
Dần dần, Diệp Yến như tiến vào trạng thái xuất thần, trong thần hồn của hắn không chỉ vận hành theo lộ tuyến của công pháp mà còn có vô số nguyên lực từ bên ngoài chui vào trong cơ thể hắn, đan môn đã dần bị lấp đầy.
Giờ phút này thời gian chẳng còn nghĩa lý gì, các chu thiên đều được vận hành, thần văn trong nguyên lực chậm rãi tỏa sáng rực rỡ, sau đó, tám phần nguyên lực bắt đầu tiến vào con đường vận hành khác.
Lộ tuyến ấy không phải ở kinh mạch mà dùng một loại chu thiên đặc biệt nào đó xâm nhập vào máu thịt của hắn, mỗi một phần máu, mỗi một mạch máu đều tràn đầy nguyên khí.
Đây chính là cách tu luyện của Mệnh Thần Thuật, xung quanh Diệp Yến, linh khí đất trời liên tục tiến vào trong cơ thể hắn, sau đó thẩm thấu vào cơ thể hắn, thể chất của hắn nhờ đó tăng tiến với tốc độ chóng mặt.
Mười chu thiên đến trăm chu thiên, Diệp Yến đã tiến vào trạng thái xuất thần để tu luyện, mãi đến khi trong cơ thể hắn vang lên một tiếng động lớn, tất cả nguyên lực đi theo máu thịt trở về đan môn.
Nguyên khí trong đan môn trở nên cực kỳ đầy đặn, sau đó một cảm giác sung sướng truyền đến, người hắn như có một cánh cửa to lớn đã bị đánh vỡ vậy, tu vi của hắn thăng cấp thẳng từ Ngưng Thể tầng một tới Ngưng Thể tầng bốn.
Diệp Yến từ từ mở mắt, cảm nhận được luồng nguyên lực khổng lồ trong mình, lòng vô cùng vui sướng, hắn đứng phắt dậy, cảm nhận được cả người như có vô tận lực lượng dùng mãi không hết, như mình chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh nát một cây cổ thụ.
Tầng thứ nhất của Mệnh Thần Thuật đã bị hắn bất ngờ tu luyện thành công, không thể không nói hắn quá may mắn, xuất thần tu luyện như vừa rồi chính là ngộ đạo quý giá nhất trong con đường tu luyện.
Mệnh Thần Thuật có tổng cộng chín tầng, tầng thứ nhất chủ yếu là bồi dưỡng máu thịt kinh mạch, có thể giúp kinh mạch hắn mở rộng từ đó tăng nhanh tốc độ tu luyện và dung tích chứa đựng nguyên lực.
Tầng thứ hai là tăng cười thần kinh và thể chất, có thể giúp tốc độ phản ứng của hắn nhanh hơn người khác gấp đôi thậm chí gấp mấy lần nữa.
Tầng thứ ba là mở rộng sáu giác quan của con người, chẳng hạn như Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ trong thần thoại, đương nhiên, mặc dù nó không kinh khủng như vậy nhưng cũng có thể dự đoán được hành động của kẻ thù.
Sáu tầng đằng sau, mỗi lần mở ra một tầng thì sẽ thắp sáng một tinh huyệt giúp hắn có được một thiên phú.
Diệp Yến cảm nhận một hồi, quả nhiên máu thịt kinh mạch của hắn đều tăng mạnh, kinh mạch rộng hơn trước năm lần, có nghĩa là sau này tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn năm lần.
Nhưng mà, dung tích chứa đựng nguyên lực trong đan môn của hắn cũng nhiều hơn người thường năm lần, mà khi hắn tu luyện còn chia ra tám phần nguyên lực đi tẩm bổ cơ thể, vận hành Mệnh Thần Thuật.
Do vậy, hắn tăng cấp tu vi lại gian nan hơn người bình thường nhiều, lúc này đây hắn có thể đột phá Ngưng Thể từ tầng một lên tầng bốn chẳng qua là nhờ Mệnh Thần Thuật củng cố cơ thể hắn, chuyển đổi hết toàn bộ nguyên lực phiêu tán trong máu thịt của hắn khi đan điền bị vỡ nát mà thôi.
Diệp Yến hiểu rõ tình hình tu luyện của mình hiện tại, đứng lên mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào mà sắc trời đã nhuộm đen, nói cách khác, hắn tu luyện từ sáng sớm thẳng tới tối.
Trở lại nhà gỗ, Tô Tịch nhìn Diệp Yến về, yên lòng hơn nhiều, rồi đưa cho Diệp Yến thịt thú nóng hổi.
Diệp Yến cả ngày không ăn gì giờ đã đói đến mức ngực dán vào lưng, hơn nữa máu thịt của hắn đã được nguyên lực bồi dưỡng nên càng mạnh hơn nên năng lượng cần bổ sung hiển nhiên cũng nhiều hơn.
Hắn ăn hết nửa phần thịt thú để lại hôm qua mới cảm thấy hơi no.
Màn đêm buông xuống, Tô Tịch dọn dẹp xong, Diệp Yến lại tu luyện tiếp một đêm, ngày thứ hai, hắn bảo Tô Tịch đợi trong nhà gỗ còn mình thì đi tới sườn núi cách đó không xa nhìn xuống con đường núi phía dưới.
Diệp Yến đến đây không phải để né tránh nhà họ Diệp, dựa vào năng lực của Diệp Yến thì nếu muốn tránh mặt nhà họ Diệp thì dẫu hắn có ở trong Hoàng Thành, nhà họ Diệp cũng tìm không ra.
Đi đến đây vốn là kế hoạch của hắn rồi.
Theo trí nhớ của hắn ở kiếp trước, sau khi hắn bị mất sạch tu vi không bao lâu thì, hoàng đế Sở Quốc, Bắc Cung Hàn Tiêu, đã bị ám sát, nơi phát hiện thi thể chính ngay tại khu vực Diệp Yến đang đứng.
Thời gian đúng ngày hôm nay.
Diệp Yến kiên nhẫn chờ đợi, khoảng chừng một canh giờ sau, một người đàn ông trung niên đang ôm tay phải, lảo đảo chạy trốn ở bên dưới.
Đó là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, tuy rằng giờ trông rất chật vật nhưng lại có phong thái của bậc bề trên, dung mạo có chút thanh lịch nhã nhặn, nhìn kỹ còn xen lẫn khí phái không giận mà uy.
Đằng sau ông ấy còn có một đám người bịt mặt truy đuổi, không nói không rằng, chiêu thức bọn chúng ra tay đều là sát chiêu, trong đó có một tên có tu vi rất thâm hậu, khí thế trên người cũng vô cùng khủng khiếp.
Đó là Cương Thể tầng ba!
Diệp Yến trầm ngâm, tuy rằng kiếp trước hắn là cường giả cảnh giới Chí Tôn nhưng kiếp này hắn mới chỉ tới Ngưng Thể tầng bốn, chênh lệch hai bên tới tận hai cảnh giới lớn.
Mặc dù hắn có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhưng chênh lệch lớn thế rất khó bù lại, chiến đấu với đối thủ như thế không thể đánh bậy được.
Thực lực của Bắc Cung Hàn Tiêu cũng không yếu, mặc dù đã bị trọng thương nhưng vẫn có thể ứng phó với đòn tấn công của rất nhiều cường giả, chẳng qua là thành bại đã quyết định, tử vong chỉ là vấn đề thời gian.
Diệp Yến nhìn Bắc Cung Hàn Tiêu chằm chằm, tên cánh tay ông ấy có một vết thương rất bắt mắt, máu tím đen chảy ra không ngừng, hiển nhiên là ông ấy đã trúng kịch độc.
Chẳng trách Bắc Cung Hàn Tiêu ở cảnh giới Cương Thể tầng năm lại bị nhà họ Diệp giết chết, đúng thế, kiếp trước, nhà họ Diệp diệt vong là bởi chuyện sát hại Bắc Cung Hàn Tiêu bị bại lộ, bị con trai của Bắc Cung Hàn Tiêu là Bắc Cung Thanh Thiên tiêu diệt.
Sức mạnh của người kia là Cương Thể tầng ba, cả nhà họ Diệp chỉ có Diệp Kình Thiên là có thực lực ấy, mà máu chảy ra màu tím đen kia nếu hắn đoán không nhầm thì đó chắc là Huyết Độc Tử Thiên Thanh.
Diệp Yến hơi do dự, nhưng sau đó nhảy từ vách đá xuống, tay trái cầm vỏ Lăng Hư kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm, người nhanh như điện xẹt nhắm thẳng về phía Diệp Kình Thiên.
Lúc này, Bắc Cung Hàn Tiêu vừa mới ngăn chặn đòn tấn công của Diệp Kình Thiên, phun ra ngụm máu tươi, mạnh mẽ phản đòn lại, Diệp Kình Thiên cũng bị nguyên khí của Bắc Cung Hàn Tiêu đánh lui, mà Diệp Yến vừa xuất hiện đúng lúc đón lấy.
Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm võ kỹ cấp Địa cao cấp.
Chân Diệp Yến điên cuồng vận chuyển Cửu Hư Mê Tung Bộ, võ kỹ được thi triển hoàn mỹ với thuộc tính gương ẩn giấu, người Diệp Yến như hóa thành hai, cả hai có cùng khí tức, động tác giống hệt nhau, thậm chí cả Lăng Hư kiếm cũng giống nhau như đúc.
Rút kiếm!
Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm vừa được thi triển, một tiếng kiếm rít qua vô cùng sắc bén vang lên, ngay sau đó, mọi người xung quanh đều chấn động, cho dù là Diệp Kình Thiên thì cũng không khỏi bất ngờ, suýt nữa giật mình thất thủ.
Tốc độ của Diệp Yến cực kỳ nhanh, bản thân chiêu thức này là võ kỹ ám sát tinh xảo nhất, ngay khi rút kiếm ra rồi chém ra lưỡi kiếm mạnh nhất tạo đòn tấn công mạnh nhất.
Chương 10: Bốc thuốc đúng bệnh
Diệp Kình Thiên không biết hai thân ảnh của Diệp Yến kia cái nào mới là thật, lưỡi kiếm kỳ dị kia khiến ông ta không kịp phản ứng trong chốc lát bèn vận chuyển tất cả nguyên khí để bảo vệ mình.
Sức mạnh từ Lăng Hư kiếm của Diệp Yến nháy mắt chém nát nguyên khí bảo vệ của Diệp Kình Thiên, chẳng qua là tu vi của hắn hiện tại rất thấp nên chỉ để lại một vết thương bên hông Diệp Kình Thiên.
Diệp Yến đi mấy bước đến bên cạnh Bắc Cung Hàn Tiêu, tay phải đặt trên miệng vết thương của ông ấy rồi điên cuồng vận chuyển nguyên lực.
Thần văn trong nguyên lực của hắn có tác dụng chữa trị rất mạnh, chẳng biết có tác dụng với độc tố hay không, Diệp Yến chỉ ôm tâm thái may mắn thử một lần xem sao.
Chẳng mấy chốc, nguyên lực tiến vào trong cơ thể Bắc Cung Hàn Tiêu, ông ấy cảm giác được một luồng nguyên lực ấm áp đang làm dịu cơ thể mình rồi rất nhanh sau đó, độc tính của Huyết Độc Tử Thiên Thanh đã bị nguyên lực giải trừ.
Thậm chí vết thương của ông ta còn khôi phục với tốc độ chóng mặt.
Diệp Kình Thiên cảm nhận được sự đau đớn bên hông, nhìn thấy Diệp Yến, sát ý trong mắt bùng lên, Diệp Linh Lung bị Diệp Yến bắt đi rồi không trở về, hiển nhiên cô ta đã bị Diệp Yến giết chết.
Con trai và con gái của ông ta đều chết dưới tay Diệp Yến, nỗi căm hận ấy đủ cắn nát lý trí của ông ta.
“Diệp Yến!”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi quát to, sau đó, Diệp Kình Thiên tấn công Diệp Yến, những người bên cạnh cũng theo sát đằng sau.
Diệp Yến thấy thế thì không chút nôn nóng, độc tố của Bắc Cung Hàn Tiêu đã được giải trừ, mặc dù lúc này hơi yếu nhưng thực lực của ông ấy không phải thứ mà đám Diệp Kình Thiên có thể chống lại.
Quả nhiên, Bắc Cung Hàn Tiêu lao vọt lên, che chắn trước người Diệp Yến, một hư ảnh tử long vờn quanh tay ông ta, rồi tung ra một chưởng về phía Diệp Kình Thiên.
Đó là Bàn Long Chưởng, võ kỹ cấp địa sơ cấp.
Rầm!
Nguyên lực của hai người bùng nổ trong không trung, sau đó, làn sóng chấn động lan mạnh ra, mọi người xung quanh đều lui về phía sau, Diệp Kình Thiên bị đánh bay ra ngoài, nện vào thân cây rắn chắn cứng cỏi rồi mới dừng lại rồi ông ta phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt ông ta đầy sự kinh hãi, Huyết Độc Tử Thiên Thanh là kịch độc, sao Bắc Cung Hàn Tiêu giải độc được chứ, lẽ nào là nhờ Diệp Yến? Không, bình thường đến Cương Thể tầng chín cũng đau đớn vì loại kịch độc này mà, huống hồ hắn chỉ là một tên oắt con.
Bỗng nhiên, Diệp Kình Thiên hơi sửng sốt, trước khi Diệp Yến trở lại nhà họ Diệp, tu vi đã tàn phế rồi nhưng cho dù là giết Diệp Phong và Diệp Linh Lung hay là làm bị thương tới ông ta đều chứng minh rằng người nọ có một loại vũ kỹ cực kỳ hùng mạnh.
Hơn nữa tu vi còn không thấp.
Chắc chắn là hắn có một kỳ ngộ nào đó, mà kỳ ngộ này giúp hắn có năng lực giải độc, nghĩ đến đây, Diệp Kình Thiên căm phẫn nhìn thoáng qua Diệp Yến, rồi lại nhìn thấy Bắc Cung Hàn Tiêu đang khôi phục thực lực mà lòng không cam nói: “Rút!”
Bọn người mặc đồ đen giữ chặt Diệp Kình Thiên rồi rời đi.
Bắc Cung Hàn Tiêu không tiếp tục đuổi theo mà dừng lại chữa trị vết thương, chẳng mấy chốc sau, khí tức của ông ta hừng hực trở lại.
Bắc Cung Hàn Tiêu đứng lên, chắp tay với Diệp Yến: “Đa tạ thiếu hiệp trợ giúp, tại hạ là Hàn Tiêu, xin hỏi quý danh của thiếu hiệp”.
Diệp Yến nghe vậy, cười to, “hiền hậu” nói: “Hàn thúc không cần cảm ơn ta, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện đương nhiên, võ giả như ta phải thế mới đúng. Ta tên là Diệp Yến”.
Diệp Yến biết rõ mồn một thân phận của Hàn Tiêu, có trí nhớ của kiếp trước, chuyện thu phục vị hoàng đế Sở Quốc này chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao.
Chẳng qua là, hai đời hắn cộng lại cũng là người hơn trăm tuổi rồi, một tiếng Hàn thúc này quả hơi khó thích ứng, nhưng may thay hắn điều chỉnh tâm trạng rất tốt, nhanh chóng nhập vai thiếu niên.
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, nhưng rồi lại mỉm cười, từ khi ông ấy lên ngôi, nắm giữ vị trí thiên tử thì đã lâu không ai gọi mình là Hàn thúc, mà giờ này vừa nghe xưng hô ấy thật có chút thân thiết mà.
Diệp Yến mời ông ấy vào nhà gỗ, Tô Tịch ở bên trong nhà gỗ thấy Diệp Yến về mới đi ra, Diệp Yến giới thiệu cả hai người họ cho nhau, lúc này, Tô Tịch mới mời Bắc Cung Hàn Tiêu ngồi xuống, lấy hai ly nước trong nhà ra đặt trước mặt hai người họ.
Diệp Yến thấy thế bèn cao giọng nói: “Mẫu thân, khi con đi ra khỏi nhà họ Diệp có mang theo chút rượu ngon, người lấy ra đây đi, con muốn chiêu đãi Hàn thúc, con với Hàn thúc vừa gặp nhau mà như đã quen thân”.
Tô Tịch nghe vậy mới mở túi đồ của Diệp Yến ra, trong đó ngoại trừ ba bình rượu ngon ra thì không mang theo cái gì cả, bà ấy đi tới, lấy hết rượu ngon ra mời khách.
Bắc Cung Hàn Tiêu thấy trong túi hành lý chỉ còn sót lại ba bình rượu ngon mà không còn gì khác thì thầm khen hắn là một thiếu niên hào phóng.
Tất cả mọi chuyện đều do Diệp Yến cố ý làm ra, thân phận của Bắc Cung Hàn Tiêu không bình thường, chỉ cần Sở Hoàng nói một câu thì ngày lành của hắn đã tới.
Hắn chịu khổ một chút chẳng sao cả, nhưng mẫu thân không thể ở mãi bên trong khu rừng già này được.
Huống hồ, nhà họ Diệp đã muốn giết hắn mà hắn cũng muốn diệt trừ nhà họ Diệp, Bắc Cung Hàn Tiêu sẽ là thanh đao tốt nhất.
“Có rượu thì không thể không có thịt, Hàn thúc có hứng thú vào rừng xem thử không?”
Diệp Yến ngồi thưởng thức rượu ngon rồi sảng khoái nói.
Bắc Cung Hàn Tiêu bị khí chất của Diệp Yến ảnh hưởng, trong chốc lát lòng cũng trở nên phóng khoáng hơn, mỉm cười bảo: “Nếu Diệp tiểu hữu đã có nhã hứng thì đi thôi”.
Hai người vừa nói là đi ngay, đương nhiên là sẽ cách nhà gỗ không quá xa, dù sao Diệp Yến còn phải quan tâm đến sự an toàn của Tô Tịch nữa.
Dọc đường, Diệp Yến ra sức thi triển Cửu Hư Mê Tung Bộ, người giống như ảo ảnh vậy vừa thực vừa ảo, Bắc Cung Hàn Tiêu theo sát đằng sau thấy Diệp Yến cất bước thì thầm cảm thán kỳ diệu.
Rồi cùng nhanh chân hơn vận chuyển công pháp cấp Địa sơ cấp Tam Thốn Bộ, bước chân sải dài hơn, mỗi bước chân đều khiến người ông ấy như rồng lượn, hơn nữa dựa vào tu vi của mình mà chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Diệp Yến.
Diệp Yến cười to, bước chân bắt đầu biến hóa, ngay sau đó, Bắc Cung Hàn Tiêu cảm thấy từng bước chân của mình bị Diệp Yến quấy nhiễu, thế là buộc ông ấy phải tập trung hơn.
Bước chân của hai người dần thay đổi nhưng rất nhanh sau đó, hai mắt của Bắc Cung Hàn Tiêu càng lúc càng mệt mỏi hơn, mãi đến khi Diệp Yến bỗng nhiên dừng bước, tay phải tung ra một chưởng về phía trước.
Võ kỹ cấp Nhân sơ cấp Toái Thạch Chưởng!
Chưởng che dấu thuộc tính ẩn, trên bàn tay Diệp Yến, nguyên lực được vận chuyển một các độc lạ, sau đó, cả người hắn vọt về phía trước, chẳng mấy chốc, bước chân của Bắc Cung Hàn Tiêu đã bị quấy nhiễu.
Một tiếng nổ to vang lên, Diệp Yến đánh gục một con chó to tướng, sau đó dùng một tay tóm lấy nó rồi nhìn về phía Bắc Cung Hàn Tiêu.
Bắc Cung Hàn Tiêu đăm chiêu nhìn về phía Diệp Yến rồi mỉm cười nói: “Diệp tiểu hữu không chỉ làm nhiễu loạn bước chân của ta mà còn có thể luyện Toái Thạch Chưởng tới cảnh giới hoàn mỹ nữa, thành tựu sau này không thể lường trước được”.
Diệp Yến nghe vậy thì chắp tay nói: “Hàn thúc quá khen rồi, ta chẳng qua chỉ là một tên bị đuổi khỏi nhà họ Diệp mà thôi”.
“Bị đuổi?”
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên.
Diệp Yến cầm con chó, cười nói: “Chúng ta về nấu thịt trước đã, sau đó vừa ngồi tán gẫu với Hàn thúc vừa thưởng thức rượu ngon!”
“Được!”
Hai người nhanh chóng chạy về.
Nửa canh giờ sau, Diệp Yến chia cái chân sau béo tốt nhất cho Tô Tịch, rồi chia một cái chân sau khác cho Bắc Cung Hàn Tiêu, rồi mình thì ăn phần ngực, hắn ăn miếng này tới miếng khác, miệng cắn từng ngụm to tướng, phong thái như vậy lại tỏ rõ mình là người ngay thẳng.
Bắc Cung Hàn Tiêu nhìn Diệp Yến, càng nhìn càng thấy thiếu niên này là nhân tài hiếm có, không chỉ hào hiệp phóng khoáng mà còn hiếu thuận với mẹ ruột, đối xử với khách thì nhiệt tình hào phóng.
Kiếp trước, Diệp Yến vì điều tra chuyện nhà họ Diệp mà hiểu rõ tường tận về chuyện của Bắc Cung Hàn Tiêu, tuy người nọ là bậc đế vương được sinh ra ở dân gian, là người rất trọng tình nghĩa, ngay thẳng chính trực, đặt nặng nhất là chữ hiếu.
Chuyện hắn làm lúc này coi như là bốc thuốc đúng bệnh, quả nhiên, hảo cảm của Bắc Cung Hàn Tiêu với Diệp Yến tăng lên nhiều, trò chuyện với nhau càng thân thiết hơn.
Bình luận facebook