• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiên Cổ Đại Đế - Diệp Yến (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Nhà họ Diệp diệt môn

Hai người ngồi tán gẫu vui vẻ, rượu ngon thịt nướng no say giữa rừng cây mát mẻ.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, sau khi ăn uống say sưa, thịt cũng vơi hơi phân nửa, hai người họ mới nghỉ ngơi, lại cảm thấy người kia rất hợp ý với mình, hận gặp nhau quá muộn.

Diệp Yến cũng phải khâm phục kiến thức uyên bác và ý chí của Bắc Cung Hàn Tiêu, tuy rằng ông ấy xuất thân từ chốn dân gian nhưng lại có khí chất thư hương, yêu thích đọc các loại sách cổ, hiểu biết cực kỳ sâu sắc về đại lục.

Đạo lý trị quốc lại khắc sâu hơn.

Diệp Yến trải qua hai đời, mặc dù kiếp trước hắn say mê tu hành không màng tới chuyện thế sự, nhưng sự uyên bác của hắn không thể đánh đồng với người bình thường, huống hồ hắn đã ở đại lục Thiên Vũ hơn trăm năm.

Nói chuyện tương lai ở thời điểm hiện tại hiển nhiên câu nào cũng trúng trọng tâm.

Bắc Cung Hàn Việt càng tán gẫu càng kinh ngạc, lại càng thêm yêu thích Diệp Yến, thi thoảng lại thở dài thầm nghĩ nếu con trai của mình có một nửa kiến thức của Diệp Yến thôi thì ông ấy không cần lo lắng như vậy.

Sau khi cả hai trình bày những kiến giải khác nhau của mình thì đến kể về tình hình hai bên, Diệp Yến kể sơ lược về chuyện nhà họ Diệp và nỗi căm hận của mình.

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe xong thì mỉm cười, hóa ra Diệp Yến là kẻ tàn phế nổi tiếng khắp phố phường Hoàng Đô hai ngày gần đây, hắn bị nhà họ Lâm từ hôn, thiên tài xưa kia nay trở thành trò cười của cả Hoàng Đô.

Nhưng mà bây giờ thì sao hắn lại là kẻ tàn phế được chứ, người thiếu niên với kiến thức uyên bác hiểu biết sâu rộng với tấm lòng hào hiệp rộng lượng, hơn gấp trăm lần bọn công tử danh tiếng trong Hoàng Đô.

Diệp Yến kể xong câu chuyện của mình rồi mỉm cười tự giễu, sau đó tỏ ra tò mò hỏi: “Hàn thúc, sao ngươi lại gây thù với nhà họ Diệp thế?”

“Nhà họ Diệp ư?”, Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì không khỏi tỏ ra nghi ngờ.

“Những người bịt mặt vừa đánh nhau với chúng là người của nhà họ Diệp, còn vị cường giả kia là gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Kình Thiên, ta giết con trai ông ta, lại đánh con gái ông ta tàn phế nên mới căm phẫn ta như thế!”

Diệp Yến nói tiếp, lòng thầm cười khẩy, kiếp trước nhà họ Diệp bị diệt môn chính là vì chuyện này, kiếp này, hắn chỉ là kẻ thuận nước bèo trôi mà thôi.

“Cái gì?”

Bắc Cung Hàn Tiêu tức giận nói, còn nhìn Diệp Yến chằm chằm hỏi lại: “Diệp tiểu hữu, ngươi có chắc không?”

“Đương nhiên là chắc rồi, chiêu thức mà người bịt mặt sử dụng vừa rồi chính là võ kỹ cấp Nhân cao cấp chính của nhà họ Diệp, Đãng Phong Chưởng, người nhà họ Diệp rất ít khi sử dụng chiêu thức này trước mặt người ngoài, lại càng không có lý nào lại tiết lộ nó cho người ngoài”.

Diệp Yến tiếp lời: “Nếu không phải lần trước Diệp Linh Lung dùng chiêu đó đánh nhau với ta thì ta cũng không nhận ra được”.

Lòng Bắc Cung Hàn Tiêu nảy sinh nhiều suy nghĩ, rất nhanh sau đó ông ấy tức giận nói: “Được cho một nhà họ Diệp, bày mưu tính kế hay lắm! Diệp tiểu hữu, lần này phải cảm ơn ngươi, ta không gạt ngươi nữa, thật ra ta là hoàng đế của Sở Quốc, Bắc Cung Hàn Tiêu”.

Diệp Yến nghe vậy thì “vô cùng kinh ngạc”, rồi chắp tay nói: “Tham kiến hoàng thượng!”

Bắc Cung Hàn Tiêu phất tay miễn lễ nói: “Cô gọi ngươi một tiếng Diệp hiền chất còn ngươi sau này vẫn gọi là Hàn thúc, đừng vì thân phận của ta mà thay đổi tình cảm giữa hai ta, ta với ngươi vừa gặp như đã thân quen từ lâu, thế nào, có muốn đến hoàng cung làm việc cho ta không?”

Diệp Yến nghe vậy thì tỏ ra ngượng ngùng, thẳng thắn nói: “Hàn thúc, ngươi cũng biết rồi đấy, ta thích tự do tự tại, không muốn bị trói buộc, nhưng thành thật mà nói, nếu Hàn thúc có thể thì ban cho ta một cái phủ, ta muốn mẫu thân có chốn ăn chốn ở”.

Bắc Cung Hàn nghe vậy thì mỉm cười, tuy hai người họ vừa mới quen biết có một ngày nhưng lại rất hợp tính nhau, câu trả lời của Diệp Yến đã nằm trong dự đoán của ông ấy.

“Ngươi không muốn bị bất kỳ ai trói buộc nhưng ta lại rất coi trọng tài năng và học vấn của ngươi, nếu chúng bị mai một thì quá đáng tiếc rồi, vậy thế này nhé, ta phong ngươi là Mặc Vương gia, nhiệm vụ là dạy cho con gái nhỏ của ta, Bắc Cung Linh, ngươi thấy thế nào?”

“Đa tạ Hàn thúc!”

Diệp Yến nở nụ cười thản nhiên nói.

Sau hôm đó, cả ba người lái xe ngựa rời khỏi núi Thiên Thú.

Tới tối xe ngựa mới tiến vào Hoàng Thành, Bắc Cung Hàn Tiêu dẫn hắn vào hoàng cung, tối nay hắn nghỉ tạm ở hoàng cung một ngày.

Ngày thứ hai thánh chỉ ban xuống, Diệp Yến được sắc phong làm Mặc Vương, phủ đệ ở ngay bên cạnh nhà họ Lâm, đồng thời cũng dẫn theo binh lính đi tiêu diệt cả nhà họ Diệp, quyền sống chết của bọn chúng đều nằm trong tay Diệp Yến.

Tình nghĩa của Bắc Cung Hàn Tiêu này không nhỏ chút nào, dù sao nhà họ Diệp là nơi Diệp Yến khôn lớn, dưới cái nhìn của Bắc Cung Hàn Tiêu thì tất nhiên sẽ có một vài người có quan hệ tốt với hắn nên mới cho hắn quyền không giết.

Thánh chỉ được ban xuống liên tiếp, chấn động cả Hoàng Đô, Diệp Yến từ một kẻ tàn phế bị từ hôn bỗng biến thành một vị Vương gia cao quý khiến không ít người cảm thấy khó hiểu.

Cuối cùng còn có người tiết lộ rằng Diệp Yến may mắn cứu hoàng đế một lần, tin đó khiến không ít công tử đều cảm thấy hắn thật quá may mắn, nhưng mà để một tên rác rưởi làm Vương thật mất mặt Sở Quốc.

Diệp Yến mặc một bộ trang phục màu trắng, bên hông đeo Lăng Hư kiếm, trên Lăng Hư kiếm còn có một miếng ngọc bội trông cả người hắn toát lên sự cao quý hiền hậu.

Phong thái đó kết hợp với gương mặt tuấn tú kia khiến hắn cực kỳ giống công tử của gia tộc quyền quý nào đó.

Đằng sau hắn là hai người đàn ông trung niên, cả hai đều mặc giáp, một người mang trường thương sau lưng còn người kia thì mang thanh kiếm to bự, bên dưới bọn họ là Phù Thủy Tê Ngưu, sừng của nó to lớn sừng sững như ngọn núi hướng thẳng lên trời, trông thật dũng mãnh.

Hai người họ là thống lĩnh hộ vệ của phủ đệ mà Bắc Cung Hàn Tiêu ban cho Diệp Yến, một người là Tả thống lĩnh Dương Tiêu có tu vi Cương Thể tầng ba, còn người kia là Hữu thống lĩnh Lý Trọng cũng có tu vi Cương Thể tầng ba.

Theo sau hai người họ là gần ngàn hộ vệ mặc giáp, lúc này, Diệp Yến đã tới Diệp phủ, đồng thời, ngàn người hộ vệ cũng đã bao vây Diệp phủ.

Có không ít công tử và đầy tớ trong Hoàng Đô đều kéo tới đây vây xem, chỉ trỏ này nọ, kha khá người hiếu kỳ không biết liệu Diệp Yến có giết sạch nhà họ Diệp hay không.

Két!

Cửa lớn nhà họ Diệp mở ra, sau đó, Diệp Kình Thiên dẫn theo tất cả người nhà họ Diệp bước ra, cả lũ tối sầm mặt nhìn Diệp Yến.

Nhất là Diệp Kình Thiên, ông ta hận không thể lột da rút gân Diệp Yến.

Khi chiếu chỉ ban xuống thì Diệp Yến đã lên đường rồi, đợi đến khi người nhà họ Diệp biết tin chuẩn bị chạy trốn, Diệp Yến đã tới tận cửa nhà họ Diệp.

Có thể Diệp Yến vốn đã có ý định đẩy nhà họ Diệp vào chỗ chết rồi.

“Diệp Yến, ngươi cũng là người của nhà họ Diệp đấy, hôm nay ngươi muốn tiêu diệt chính gia tộc của mình hay sao?”

Diệp Kình Thiên nhìn Diệp Yến, lạnh lùng nói.

Diệp Yến nghe vậy, gương mặt điển trai nở một nụ cười đáp: “Diệp Kình Thiên, Diệp Yến ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Diệp rồi, đây không còn là gia tộc của ta nữa, ngươi không cần phải nói mấy lời vô dụng ấy với ta, ám sát hoàng đế là tội ác tày trời đủ để diệt môn rồi”.

Nói tới đây, Diệp Yến nhấc tay ra hiệu.

Lòng cả đám người Diệp Kình Thiên như sắp nổ tung, hai mắt bọn họ trừng lớn, thời gian dường như không hề trôi qua ngay lúc ấy.

“Diệp Quỷ, Diệp Tàn, Lâm Dược, nhà ba người các ngươi được đặc xá!”

Diệp Yến bỗng nhiên lên tiếng, ngay sau đó, ba người Diệp Quỷ đứng tít đằng sau người nhà họ Diệp bỗng lộ ra sự khó hiểu, rồi lại biến thành cảm kích, dẫn cả nhà mình đi ra nói lời cảm tạ với Diệp Yến.

Diệp Quỷ trời sinh kinh mạch tàn phế nhưng lại có được phẩm chất tu luyện Thiên phẩm, chịu hết nhục nhã ở nhà họ Diệp, bình thường vẫn luôn lạnh lùng tự ti, kiếp trước cả hai người họ từng giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng hắn ta vì giúp Diệp Yến chạy trốn khỏi nhà họ Diệp mà bị người của nhà họ Diệp giết chết.

Mà cả dòng dõi nhà hắn ta cũng vì thế mà chết sạch.

Diệp Tàn đã từng là thiên tài số một của nhà họ Diệp, trong một lần làm nhiệm vụ, tu vi bị phế, mất đi cánh tay phải buộc phải làm trâu làm ngựa ở nhà họ Diệp, ở kiếp trước, tình cảnh hai người tương tự nhau, làm bạn chí cốt tại chuồng ngựa.

Sau khi hai người chạy trốn khỏi nhà họ Diệp, đi qua núi Thiên Thú thì vị linh thú nhất phẩm Đoạn Vĩ Hồ tập kích, Diệp Tàn cản chân nó lại, sau này Diệp Yến vẫn không tìm thấy hắn ta nữa.

Lâm Dược là khi Diệp Yến bị mất sạch tu vi, tất cả hộ vệ đều chết trận, Lâm Dược đã tới đưa hắn trở về.

Diệp Quỷ và Diệp Tàn bất an hành lễ với Diệp Yến, hắn nhìn bóng dáng của hai người họ mà nở một nụ cười từ tận đáy lòng, đây là anh em của hắn, là những người anh em vì hắn mà hy sinh cả mạng sống.
Chương 12: Huynh đệ hai đời

“Diệp Tàn, Diệp Quỷ, Lâm Dược, các ngươi có bạn bè tốt gì thì có thể nói ra, ta xét cho bọn họ đặc xá!”

Diệp Yến nói tiếp.

Lâm Dược chỉ ra một vài hộ vệ, Diệp Yến bảo bọn họ bước ra khỏi hàng, còn về phần Diệp Quỷ và Diệp Tàn, cả hai bọn họ ở nhà họ Diệp chỉ là hạng kiến hôi nên thường bị vô số đệ tử nhà họ Diệp ức hiếp, nơi đó làm gì có bạn bè của họ chứ.

Người được đặc xá khoảng chừng mười người, Diệp Yến phất tay phải ra hiệu: “Còn lại giết hết!”

Đám người Diệp Kình Thiên gào thét, cả lũ tuôn ra nguyên khí vô cùng mạnh mẽ phá vòng vây, sự quyết đoán của Diệp Yến đã chặt đứt niềm hy vọng duy nhất của bọn họ.

Dương Tiêu và Lý Trọng cùng tấn công Diệp Kình Thiên, còn những người hộ vệ khác đều giương cung lên bắn tên, trong chốc lát, tiếng oán than kêu la vang lên khắp nhà họ Diệp, mấy trăm tộc nhân nhanh chóng bị tàn sát.

“Diệp Yến, ngươi vì công danh mà tàn sát máu mủ ruột thịt của mình, ngươi là tên súc sinh!”

“Ngươi không có nhân tính, dùng tính mạng của người thân mình đổi lấy tiền đồ của bản thân!”

Tiếng oán than bi thảm vang vọng tận trời cao, có vô số người không rõ nguyên nhân nên tỏ ra căm phẫn và khinh thường, hiển nhiên là bọn họ khinh bỉ nhân cách của Diệp Yến.

Có thể nói ở đây chỉ có hai người hiểu rõ Diệp Yến, đó là Diệp Quỷ và Diệp Tàn, hai người họ nhìn nhà họ Diệp bị sát hại mà không chút mảy may đau lòng mà người lại còn có cảm giác hân hoan được báo thú.

Đây là một gia tộc không có tình người, là gia tộc chỉ vì mục đích, gia tộc kiểu đó nên bị hủy diệt.

Đợt tàn sát ấy kéo dài một canh giờ, cuối cùng Diệp Kình Thiên cũng đã đền tội, không một kẻ nào của nhà họ Diệp trốn thoát, máu tươi nhuộm đỏ cả phủ đệ nhà họ Diệp, tiếng tăm của Diệp Yến lan rộng khắp Hoàng Đô.

Chẳng qua danh tiếng của hắn lại là một loạt tiếng xấu như bán đứng gia tộc của bản thân để đổi lấy phú quý, bị nhà họ Lâm từ hôn, tiểu nhân đắc chí, vân vân.

Diệp Yến không hề để tâm mà thu binh về phủ.

Chuyện xét nhà tất nhiên sẽ có người khác phụ trách, Bắc Cung Hàn Tiêu cũng biết Diệp Yến không thích làm mấy việc này.

Sau khi trở lại Mặc Vương phủ, Diệp Yến sai tôi tớ chăm sóc cả nhà Diệp Quỷ và Diệp Tàn cho tốt, cũng sai người giúp Diệp Quỷ và Diệp Tàn tắm rửa thay quần áo.

Tôi tớ tỳ nữ nghe vậy thì gật đầu rồi dẫn bọn họ rời đi chỉ để lại Lâm Dược với bạn bè của hắn ta, có khoảng đâu năm người.

“Lâm Dược, ngươi có bằng lòng đi theo ta không?”

Diệp Yến thẳng thắn đề nghị.

Lâm Dược nghe vậy thì sửng sốt, trong ánh mắt có chút do dự, Diệp Yến thấy thế thì thầm thở dài, hắn hiểu rằng bọn Lâm Dược tuy cảm kích hắn tha mạng nhưng lại không tán thành với cách làm của hắn.

Có lẽ bọn họ cũng nghĩ rằng mình vì vinh hoa phú quý mà giết người thân trong gia tộc, không chỉ có bọn họ mà bây giờ cả Hoàng Đô có ai mà không nghĩ vậy chứ?

Đạo bất đồng thì không thể đi chung được, Diệp Yến cũng không muốn giải thích nhiều thêm bèn cao giọng, nói: “Người đâu!”

Một tên đầy tớ đi tới: “Vương gia bảo!”

“Lấy ra ba trăm lượng bạc cho Lâm Dược!”

“Vâng!”

Chẳng mấy chốc người hầu đã đưa bạc lên, Lâm Dược thận trọng nói: “Diệp, Diệp Vương gia, tiểu nhân trăm triệu lần không dám nhận”.

“Lâm Dược, ngươi có ân cứu mạng với ta, Diệp Yến ta xưa nay ân oán rõ ràng, các ngươi có chí của riêng mình, ta cũng không muốn ép các ngươi theo ta, các ngươi nhận lấy số bạc này đi!”

Diệp Yến can ngăn nói.

Lâm Dược nghe vậy thì tâm trạng phức tạp nhận lấy bạc, rồi chắp tay với Diệp Yến.

Diệp Yến ra hiệu bảo hắn ta có thể rời đi, lúc này hắn ta mới dẫn theo bốn người kia rời đi, còn Diệp Yến thì đi thẳng tới tiểu viện của Tô Tịch.

Sau khi hàn huyên với Tô Tịch một hồi, Diệp Yến cáo từ, đi tới hậu viện Vương phủ.

Rửa mặt xong xuôi, Diệp Quỷ và Diệp Tàn đã ăn vận đẹp đẽ quý giá ngồi chờ ở đó, hiển nhiên Diệp Quỷ không quen ăn mặc kiểu này, từ nhỏ hắn ta đã được đối xử như đầy tớ ở nhà họ Diệp, chưa từng được mặc quần áo lụa là quý báu ấy.

Diệp Tàn thì tốt hơn nhiều, dù sao trước khi tu vi mất sạch, hắn ta coi như là người có tiếng ở nhà họ Diệp, chẳng qua là hắn ta càng thích mặc chiến bào võ giả hơn thôi.

Hai người thấy Diệp Yến đến bèn quỳ gối hành lễ.

Diệp Yến thấy thế vội đỡ hai người họ dậy, rồi bảo: “Sau này cả hai gặp ta không cần hành lễ nữa”.

“Diệp Vương gia, ngươi đặc xá cho cha mẹ thân nhân của bọn ta rồi cho bọn ta chỗ ở ấy đã là ơn lớn như núi rồi, hai người chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn ấy”.

Diệp Quỷ nói nhỏ.

“Ta không cần các ngươi làm trâu làm ngựa!”, Diệp Yến chân thành nói.

Diệp Tàn và Diệp Quỷ nghe vậy thì đều nhìn về phía Diệp Yến, hắn nói tiếp: “Ta muốn các ngươi là huynh đệ của ta!”

Huynh đệ ư? Hai người họ nghe vậy thì lòng đầy kinh ngạc, bọn họ nghĩ không ra tại sao Diệp Yến lại coi trọng bọn họ như thế, từ đặc xá ở vụ của nhà họ Diệp cho đến lý do này đều khiến bọn họ vừa vui vừa sợ.

“Diệp Vương gia, sao ngươi đối với chúng ta lại...”

Diệp Tàn khó hiểu nói, hắn ta chỉ là một kẻ tàn phế, chỉ còn một cánh tay, đan điền vỡ nát, nếu trước kia có lẽ thứ Diệp Yến coi trọng là tư chất của mình nhưng bây giờ, hắn ta và Diệp Quỷ chẳng có chỗ nào hơn người cả.

“Bởi vì các ngươi có cảnh ngộ tương tự ta, chúng ta đều bị vận mệnh ruồng bỏ, vậy nên, có thể giúp nhau được thì giúp! Diệp Yến ta cần các ngươi, Diệp Quỷ, Diệp Tàn, các ngươi có dám cùng ta leo lên đỉnh núi cao nhất, nhìn xuống vạn vật trong cõi đời này không?”

Diệp Yến cao giọng, trong ánh mắt hắn tràn đầy sự chân thành.

Diệp Tàn và Diệp Quỷ nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, rồi cả hai đồng lòng kiên định nói to: “Quân đối đãi với ta như bậc quốc sĩ, ta ắt dùng lễ quốc sĩ báo đáp lại, nay hai bọn ta nguyện làm đệ của Diệp Yến, mãi mãi không bao giờ rời bỏ, vĩnh viễn không phản bội, thề chết đi theo!”

“Huynh đệ tốt!”

Diệp Yến nghe vậy cất cao giọng, cười to ôm hai người vào lòng, trong ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng.

Diệp Tàn và Diệp Quỷ bất chợt cảm nhận được cảm giác ấy, cảm giác được tôn trọng được quý mến.

“Đại ca!”, hai người đồng thanh hô to.

“Nhị đệ, tam đệ!”

Diệp Yến cười nói.

Diệp Tàn năm này mười sáu tuổi bảy tháng, Diệp Quỷ mười sáu tuổi bốn tháng còn Diệp Yến là mười bảy tuổi nên hắn sẽ là đại ca, Diệp Tàn coi như là lão Nhị, Diệp Quỷ sẽ là lão Tam.

Ba người vươn tay phải cầm tay nhau, sau này bọn họ sẽ là cánh tay của nhau.

Diệp Yến sống lại lần nữa, gặp lại hai người huynh đệ ở kiếp trước nên lòng cực kỳ vui sướng, lúc này bèn sai người bày tiệc, tối uống rượu say sưa.

Ban đêm Mặc Vương phủ đèn đuốc sáng trưng mà Diệp phủ xưa kia náo nhiệt lại âm u hoang tàn, đối với cả Hoàng Đô mà nói, hôm nay là một ngày trọng đại.

Cuộc sống của Diệp Yến thanh thản hơn, ngày thường rất ít khi ra khỏi Vương phủ, một vài gia tộc tới nịnh nọt cũng đều xám xịt ra về, cả Hoàng Đô còn có kha khá người dùng bút làm vũ khí lên án vị Vương gia mới được sắc phong này.

Hầu như tất cả tiểu thương từ bên ngoài tiến vào Hoàng Đô đều nghe nói đến một thiếu niên vì vinh hoa phú quý của bản thân mà giết hại cả gia tộc của mình, thật không chút nhân tính, chẳng khác nào súc sinh.

Đối với mấy chuyện đó, Diệp Yến chỉ mỉm cười cho qua, hôm nay, trong hai cái bể nước lớn trong hậu viện, có hai người nhảy vọt ra.

Bọn họ cảm nhận lực lượng tuôn trào khắp cơ thể mình, mặt đầy vui sướng, Diệp Yến đúng lúc từ trong viện đi tới.

“Đại ca!”

Hai người đồng thanh cười nói.

“Nhị đệ, tam đệ, một tháng này cả hai liên tục dùng nước thuốc để kích thích thân thể, mỗi ngày đều như có hàng vạn con sâu gặm cắn xương cốt mình, các ngươi có thể chống đỡ được thật không dễ”.

Diệp Yến nói.

“Đại ca, vì để tu luyện một lần nữa, chẳng qua chỉ là đau đớn khi bị hàng vạn con sâu gặm cắn xương cốt mà thôi, có gì đâu chứ!”

Diệp Tàn nghe vậy thì cười sang sảng nói, từ sau khi Diệp Yến nói rằng bọn họ có thể tu luyện, tính tình của hai người họ cũng vui vẻ hơn trước kia nhiều.

Nhưng mà tính tình của Diệp Quỷ vẫn lạnh nhạt như thế, ngoại trừ khi đối diện với Diệp Yến và Diệp Tàn có cười đôi chút thì thường ngày hầu như là trưng ra bộ mặt lạnh như băng, mau cách xa ta trăm dặm.

Diệp Tàn lại dễ chịu hơn nhiều, tuy rằng tay phải bị chặt đứt nhưng mà cả người lại toát lên khí tức bình tĩnh.
Chương 13: Phượng Vũ Minh Kinh Vũ Kiếm

Diệp Quỷ và Diệp Tàn đều có thể tu luyện Đan Môn Quyết, nhưng mà Diệp Yến muốn rèn luyện thể chất của bọn họ tốt hơn rồi mới bắt đầu tu luyện, như vậy thì khi hai người họ mở đan môn, dù không khủng khiếp như hắn thì cũng mạnh hơn võ giả cùng cấp nhiều.

Kiếp trước, khi hắn có được nó thì tu vi đã đạt tới cảnh giới Cương Thể nên khá tiếc nuối.

Kiếp này, có lực lượng thần văn của Thiên Đế Đồ Lục đã giúp hắn bỏ qua bước này.

Diệp Yến cũng không lãng phí thời gian, giao pháp quyết của Đan Môn Quyết cho hai người họ, Diệp Quỷ và Diệp Tàn như nhận được bảo vật vậy, lập tức bắt đầu tu luyện không thừa khắc nào, đối với hai người bọn họ mà nói, có thể tu luyện lại lần nữa giống như trời ban ân huệ vậy.

Diệp Yến nhìn hai người bọn họ vội vàng tu luyện thì không khỏi mỉm cười, nhớ tới kiếp trước, chẳng phải hắn cũng vội vã như vậy sao.

Nhưng đúng lúc này, một người hầu đi tới, chắp tay nói: “Vương gia, hoàng thượng phái người đến mời ạ!”

“Hàn thúc sao?”

Diệp Yến nghe vậy thì gật đầu, nói: “Chuẩn bị ngựa đi, đúng rồi, chuẩn bị quần áo và đồ ăn, sau khi hai đệ tu luyện xong thì chăm sóc bọn họ cho tốt!”

“Tuân lệnh!”

Người hầu kia nghe vậy thì chắp tay lui ra.

Diệp Yến trở về rửa mặt, vứt bộ trang phục đẹp đẽ xa hoa qua một bên, mặc chiến bào để cạnh vào, bộ chiến bào này là do mẫu thân may suốt một tháng, cả bộ màu đen, phía sau còn có kèm áo choàng màu đỏ thẫm, sau lưng có cả chỗ đeo kiếm.

Hắn đeo Lăng Hư kiếm sau lưng, đầu buộc cao, trên gương mặt tuấn tú xen lẫn chút cứng rắn và chín chắn không thuộc về tuổi hắn.

Sau khi chuẩn bị xong, hắn mở cửa đi thẳng tới cửa lớn, ngựa đã được chuẩn bị sẵn, đằng sau là Dương Tiêu và Lý Trọng cưỡi Phù Thủy Tê Ngưu, lần này bọn họ không mặc giáp mà chỉ mặc chiến bào bình thường thôi.

Ba người thúc ngựa đi ra khỏi phủ, dọc đường đi lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người, thế là có mấy người lại bắt đầu chỉ trỏ này nọ.

“Nhìn kìa, đó là Diệp Yến, là kẻ tiểu nhân đã giết sạch cả gia tộc của mình vì vinh hoa phú quý đấy”.

“Chậc! Ngươi chán sống rồi à, người này giết người như ngóe, nếu bị hắn nghe thấy thì ngươi còn mạng không hả?”

“Hừ, hình người dáng chó, trông tuấn tú lịch sự đó nhưng mà chẳng phải người!”

Một loạt câu từ trào phúng căm phẫn vang lên, có vài người không biết gì mà tự dựa vào hiểu biết của mình mà thêm thắt đủ điều suy đoán về người khác, nhất là những kẻ thích đứng về phía chính nghĩa sẽ khiến bọn họ có một cảm giác sung sướng.

Linh mã của Diệp Yến đi không nhanh, cả ba từ từ di chuyển, dù sao giờ bọn họ đang đi trên phố xá sầm uất mà Diệp Yến cũng chẳng phải là người ngang ngược gì.

Còn về phần hiểu lầm của người khác đối với hắn, hắn cũng không có ý định đi giải thích, tư tưởng của hai bên không cùng hướng với nhau thì nói làm gì.

Có điều, sắc mặt của Dương Tiêu và Lý Trọng tối sầm, dù sao bọn họ cũng là cường giả Cương Thể tầng ba mà giờ lại bị đám điêu dân ngu xuẩn ấy chỉ trỏ mắng nên cũng chả thấy dễ chịu gì.

Nửa canh giờ sau, Diệp Yến tới hoàng cung.

Khuôn viên hoàng cung Sở Quốc rộng tới mười dặm, cực kỳ xa hoa khổng lồ, sau khi tiến vào hoàng cung, Diệp Yến còn phải đi bộ khá xa, không thể không nói kiến trúc của hoàng cung rất hợp gu Diệp Yến.

Chẳng qua là kiểu kiến trúc này hắn đã thấy nhiều ở kiếp trước rồi, bây giờ đứng đây lại không còn sững sờ như người thường nữa mà lại khá thản nhiên.

Dọc đường đi, thi thoảng Diệp Yến lại dừng lại, coi như đi du lịch vậy, không ngờ rằng khi đi ngang qua một đình viện cực kỳ xa hoa diễm lệ.

Đình viện trong hoàng cung trải rộng bốn phương nên đi thẳng vào đó, Diệp Yến đi vào trong đình viện, thủ vệ nơi đây rất nghiêm ngặt, thấy ngọc bội bên hông Diệp Yến mới chắp tay cho qua.

Đi một hồi, bỗng nhiên có tiếng người gọi: “Ngươi, lại đây luyện kiếm với bổn công chúa!”

Giọng nói trong trẻo êm ái, uyển chuyển du dương như lan trong rừng vắng, như cơn gió nhẹ thoảng qua tai khiến người ta cực kỳ thoải mái.

Sau đó, một bóng người xinh đẹp động lòng người ở đình viện bên cạnh đứng lên, trong tay nàng cầm một thanh kiếm mảnh khảnh, người mặc một bộ chiến bào màu trắng, đôi mắt linh động rực sáng trông động lòng người.

Mái tóc đen dài tung bay, gió nhẹ thoảng bay qua mang theo hương thơm của thiếu nữ, vòng eo thon thả, có đeo một miếng ngọc quý giá có khắc chữ “Linh”.

Cho dù là Diệp Yến đã trải qua hai đời thì cũng không thể không khen cô gái ấy đúng là một cô gái xinh đẹp khuynh thành.

May mắn là Diệp Yến khống chế bản thân rất tốt, hắn chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc thôi, hoàn hồn lại thì đi luôn.

“Ngươi to gan lắm, đứng lại cho bổn công chúa!”

Lại một hồi trách mắng vang lên, sau đó một mùi thơm nhàn nhạt len lỏi vào mũi của Diệp Yến, cô gái kia đã đứng trước mặt Diệp Yến, còn cầm trường kiếm chĩa thẳng vào hắn.

Áo choàng Diệp Yến lay động, lạnh nhạt nói: “Ta không phải là người giúp người ta tập kiếm, công chúa nhận nhầm người rồi chăng?”

“Đây là hoàng cung, ta là công chúa, ta bảo ngươi luyện kiếm với ta thì ngươi làm theo đi, cả Hoàng Đô này, biết bao nhiêu công tử quý tộc mong còn không được đấy, đến lượt ngươi mà ngươi còn chê nữa”.

Bắc Cung Linh dịu dàng nói, đôi mắt to tròn xoe, quả thật nàng nhận nhầm người rồi, phục sức trên người Diệp Yến không phải là của hộ vệ nhưng mà hắn cũng dám từ chối Bắc Cung Linh nàng, thật đáng ghét mà, nàng xinh đẹp mỹ miều như thế thì ai mà từ chối nổi chứ.

Diệp Yến đâu biết suy nghĩ của Bắc Cung Linh, đôi lông mày sắc bén như kiếm hơi nhíu lại, tỏ ra mất kiên nhẫn nói: “Công chúa, theo như lời ngươi nói, ngươi có thể tìm người khác luyện kiếm với mình mà, tại hạ còn có việc không tiếp công chúa được”.

Nói xong, Diệp Yến đi luôn.

“Đứng lại!”

Bắc Cung Linh kêu lên, trường kiếm trong tay nàng như gió đâm về phía Diệp Yến.

Hắn sải bước, thi triển Cửu Hư Mê Tung Bộ, sau đó, người như hư ảo né tránh thanh kiếm của Bắc Cung Linh.

Bắc Cung Linh chỉ cảm thấy hoa mắt, bóng dáng Diệp Yến đã đi tới cửa rồi, xoay người một cái là biến mất không thấy đâu, cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch lên, tức giận ném thanh kiếm trong tay đi.

“Hướng hắn đi chắc chắn là cung điện của phụ hoàng, hừ, dám từ chối bổn công chúa à, ta lớn đến bây giờ mà chưa thấy ai dám từ chối ta đâu, ta nhất định phải để phụ hoàng bắt ngươi làm bia tập kiếm của ta!”

Nghĩ đến đây, tâm trạng bực bội của Bắc Cung Linh tốt hơn nhiều, hưng phấn chạy tới cung điện của Bắc Cung Hàn Tiêu.

Sau khi đi vào cung điện, Diệp Yến nhanh chóng được hộ vệ dẫn vào thư phòng của Bắc Cung Hàn Tiêu.

Trên tay Bắc Cung Hàn Tiêu cầm một quyển bí tịch võ kỹ, thấy Diệp Yến đi tới thì buông võ kỹ xuống rồi cười nói: “Diệp hiền chất, ngươi đến đây rồi!”

“Hàn thúc!”

Diệp Yến mỉm cười, không khách khí ngồi ngay bên cạnh, Bắc Cung Hàn Tiêu cũng không tức giận, Diệp Yến có thể không chút quan tâm tới thân phận đế vương của ông ấy mà vẫn đối xử như bình thường khiến ông ấy rất mừng rỡ.

“Diệp hiền chất, một tháng qua tốt chứ, mẫu thân ngươi thế nào rồi?”

Bắc Cung Hàn Tiêu ân cần hỏi.

“Đa tạ Hàn thúc quan tâm, thân phận Vương gia này không tệ lắm đâu, mỗi ngày đều có người hầu kẻ hạ cả, ha ha ha!”

Diệp Yến cười nói, Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì mỉm cười: “Thằng nhóc này được lắm, đừng có bị cuộc sống xa xỉ đó mai một tâm trí, nhưng mà ta cũng không cần lo lắng nữa rồi!”

“À phải rồi!”

Bắc Cung Hàn Tiêu lấy võ kỹ vừa mới đặt xuống đưa cho Diệp Yến xem: “Ngươi xem thử bản võ kỹ này thế nào, đây là võ kỹ không hoàn chỉnh mà hôm qua ta phái người giành được ở hội đấu giá tại Hoàng Đô đấy, nghe nói là võ kỹ cấp Thiên”.

Diệp Yến nghe vậy thì cầm lấy võ kỹ, lật qua xem, lòng khá bất ngờ, Phượng Vũ Minh Kinh Vũ Kiếm, võ kỹ cấp Thiên trung cấp, kiếp trước hắn đã từng có duyên thấy bản hoàn chỉnh của kiếm kỹ này.

Chẳng qua kiếm kỹ này chỉ thích hợp cho nữ tu luyện nên hắn cũng không thành thạo lắm, bây giờ dựa theo bản thiếu sót này lại gợi cho hắn rất nhiều ký ức.

“Đây là một võ kỹ chỉ thích hợp cho phái nữ tu luyện!”

Diệp Yến đăm chiêu nói.

“Kiếm kỹ chỉ thích hợp cho nữ hả?”

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì sửng sốt, sau đó lấy sách ra tìm chỗ ghi rõ khác biệt con đường tu luyện của nam và nữ thế nào thì thật bất ngờ, kiếm kỹ đó đúng là chỉ thích hợp cho nữ tu luyện.

Lòng ông ta thầm cảm thán, nhìn kỹ vậy mà không bằng Diệp Yến chỉ xem vài lần.

Càng như thế càng khiến ông ấy yêu thích Diệp Yến hơn, nhưng vào lúc này, Bắc Cung Linh bước tới, dù sao cũng là thiếu nữ mười sáu tuổi nên bước đi đều có chút nhẹ nhàng, phấn khích.
Chương 14: Sư phụ của công chúa

“Phụ hoàng!”

Bắc Cung Linh nhẹ giọng nói, rồi lại nhìn về phía Diệp Yến nở một nụ cười quả nhiên là thế, khóe miệng lộ hai chiếc răng nanh nhỏ cực kỳ đáng yêu: “Hừ, quả nhiên là ngươi ở đây!”

Bắc Cung Hàn Tiêu thấy thế thì sửng sốt: “Hai người quen biết nhau à?”

“Vừa rồi mới tình cờ gặp gỡ trên đường thôi!”

Diệp Yến giải thích.

“Hừ, cái gì mà tình cờ gặp gỡ chứ, phụ hoàng, hắn bắt nạt con, người phải đòi lại công bằng cho con gái mới được, con muốn hắn làm người tập kiếm với con!”

Lúc này, Bắc Cung Linh lại bên Bắc Cung Hàn Tiêu làm nũng nói đồng thời nhìn thoáng qua Diệp Yến, gương mặt xinh đẹp đầy đắc ý.

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì nở một nụ cười cưng chiều nói: “Ồ! Thật đúng lúc, ta còn định thương lượng với con chuyện này, con đã có ý đó rồi thì ta bớt thời gian thuyết phục nữa”.

“Phụ thân, người nói hắn sẽ luyện kiếm với con phải không? Thật tốt quá!”

Bắc Cung Linh nghe vậy thì vui vẻ nói, rồi đi đến trước mặt Diệp Yến, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra, nói: “Hừ, không ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bổn công chúa hết!”

Bộ dáng thì trông rất hung ác nhưng ở trên người nàng thì lại cực kỳ đáng yêu.

“Diệp Yến sẽ làm sư phụ của con, sau này kiếm kỹ, vũ kỹ và cả chuyện tu luyện của con đều do hắn giám sát, đương nhiên sự an toàn của con cũng do hắn phụ trách, Diệp hiền chất, ngươi thấy thế nào?”

Bắc Cung Hàn Tiêu nói tiếp.

Diệp Yến nghe vậy thì chắp tay: “Đây là quyết định ở núi Thiên Thú rồi, tất nhiên là ta không có ý kiến khác”.

Nói xong, hắn vui vẻ nhìn Bắc Cung Linh thì thấy gương mặt tuyệt sắc khuynh thành của Bắc Cung Linh nhíu mày, bĩu môi, đáng thương nhìn Bắc Cung Hàn Tiêu.

“Phụ hoàng, con không cần, cớ gì lại để hắn làm sư phụ của con chứ, hắn lớn hơn con bao nhiêu đâu mà sao có tư cách làm sư phụ của con, hơn nữa, người vừa bảo hắn là ai vậy?”

“Diệp Yến!”

“Cái gì? Diệp Yến, hắn chính là kẻ bị Lâm Mộ Tuyết, thiên kim của nhà họ Lâm, tới tận cửa từ hôn, sau lại vì vinh hoa phú quý mà giết hại cả nhà họ Diệp?"

Bắc Cung Linh nghe vậy kinh ngạc nói: “Không, con không muốn người như vậy làm sư phụ của con, có chết cũng không muốn!”

“To gan! Linh Nhi, sao con lại nói thế, mau nhận lỗi với Diệp hiền chất đi”.

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì phẫn nộ quát lên.

“Nhận tội gì? Mắc gì mà con phải nhận tội chứ, con không muốn, con không muốn hắn làm sư phụ của con”.

Bắc Cung Linh uất ức nói.

Diệp Yến không nói gì nhiều nhưng thành thật hắn không có ý định làm sư phụ của cô nhóc này, nếu như không phải do hắn có quan hệ khá tốt với Bắc Cung Hàn Tiêu thì hắn chẳng thèm quan tâm rồi.

“Con thì biết cái gì? Mấy tin đồn ngoài kia đều là tin vịt hết, kiến thức và võ kỹ của Diệp hiền chất uyên bác sâu rộng, hơn xa con, dư sức làm sư phụ của con, Linh Nhi, con là công chúa tôn quý sao lại dễ dàng tin mấy lời đồn đãi bên ngoài kia chứ?”

Bắc Cung Hàn Tiêu nghiêm nghị nói: “Mau xin lỗi đi!”

Bắc Cung Linh nghe vậy thì phồng miệng, trong đôi mắt trong trẻo đầy uất ức, hậm hực nhìn Diệp Yến rồi chậm rãi bước tới trước, uyển chuyển nói: “Thành thật xin lỗi!”

Diệp Yến nghe vậy thì nở một nụ cười thâm sâu, nói: “Đồ nhi không cần đa lễ!”

Diệp Yến vẫn có chút ác ý, nếu lấy thân phận hắn kiếp trước thì tất nhiên sẽ không nói câu đó, nhưng sau khi trọng sinh, không chỉ có hoàn cảnh của hắn thay đổi mà đến cả tư tưởng của hắn cũng thay đổi.

Giống như hắn không còn là Diệp Yến ở kiếp trước nữa mà cũng không phải là Diệp Yến của kiếp này mà là Diệp Yến hai kiếp kia kết hợp lại thành một Diệp Yến mới.

“Hứ, ai muốn ngươi làm sư phụ của ta chứ!”

Bắc Cung Linh hừ, rồi đi luôn.

Bắc Cung Hàn Tiêu bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng của Bắc Cung Linh, cười bảo: “Linh Nhi đã bị ta chiều hư rồi, tính tình có chút chua ngoa, nhưng mà tấm lòng rất thiện lương và cũng là đứa có tư chất tốt nhất trong đám con cháu của ta”.

“Diệp hiền chất, cả đời ta đã gặp vô số người, ngươi cũng không phải là kẻ Yến thường, nếu được thì mong rằng ngươi cố gắng dạy dỗ Linh Nhi”.

“Hàn thúc khách khí rồi, ngày mai ta sẽ đúng giờ tới đây dạy dỗ công chúa”.

Diệp Yến chắp tay nói.

Hai người tán gẫu một hồi rồi Diệp Yến cáo từ.

Hắn trở lại Mặc Vương phủ.

Diệp Quỷ và Diệp Tàn đã tu luyện xong, khí tức của hai người họ thay đổi, chỉ chưa tới một ngày mà bọn họ đã tới cảnh giới Ngưng Thể tầng bốn.

Điều này là do mấy năm qua hai người họ chưa bao giờ buông bỏ việc tu luyện mỗi ngày, nhờ đó mới một ngày ngắn ngủi mà tu vi đã tăng tiến kinh khủng như thế.

Diệp Yến đến khiến hai người họ cực kỳ vui vẻ, nhất là sau khi mở đan môn, hai người vốn chìm đắm trong bóng tối vô tận chưa từng bước ra mà nay con đường tu luyện lại rộng mở trở lại, Diệp Yến như mang ơn nghĩa sinh thành với bọn họ.

“Nhị đệ!”

Diệp Yến nhìn cánh tay cụt của hắn rồi lấy ra một thanh đao, nói: “Tay của ngươi bị chặt đứt rồi, bây giờ ta cũng không có cách cho nó mọc lại, nhưng mà ở chỗ ta có một võ kỹ cấp Thiên cao cấp Bách Ảnh Cuồng Phong Đao! Chỉ có người bị cụt tay mới sử dụng nó được”.

Kiếp trước, tu vi Diệp Yến đạt tới cảnh giới Chí Tôn nên có không ít võ kỹ trong tay, chỉ có điều võ kỹ cấp Thiên cao cấp hắn cũng chỉ có hai loại, một trong đó là Bách Ảnh Cuồng Phong Đao, cái này là chiến lợi phẩm hắn có được sau khi đánh chết một vị Chí Tôn cụt tay.

Hắn không mất cánh tay nào nên tất nhiên không dùng được, thế là đành nghiên cứu nó một hồi rồi cải tiến võ kỹ của chính mình.

Diệp Tàn nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, hưng phấn nhìn về phía Diệp Yến.

Diệp Yến cũng không nói nhiều, ôm tay trái trước ngực rồi chậm rãi biểu diễn võ kỹ một lần, một vài chiêu có thể chém đứt cánh tay trái của hắn thì hắn sẽ thuật lại từng chữ một.

Diệp Tàn tập trung lắng nghe, như muốn khắc ghi từ chữ, từng chiêu thức của Diệp Yến vào sâu linh hồn mình.

Diệp Yến đưa trường đao cho Diệp Tàn rồi căn dặn: “Khi tu luyện võ kỹ này đến trạng thái hoàn mỹ thì có thể kéo lốc xoáy cuồng phong tới đây quét ngang tất cả”.

Diệp Tàn nhận lấy trường đao, trong ánh mắt hắn ta tràn đầy kích động, khi nhìn vào Diệp Yến, ánh mắt tràn đầy kiên định, tự thề rằng mình nhất định sẽ trở thành cường giả, vì đại ca của mình mà vượt qua chông gai núi đao biển lửa, diệt sạch mọi kẻ thù.

Diệp Yến vỗ vai Diệp Tàn mà không nói gì, tư chất của Diệp Tàn còn mạnh hơn hắn kiếp trước, hắn tin chắc rằng Diệp Tàn sẽ luyện võ kỹ này thành công.

Rồi hắn nhìn về phía Diệp Quỷ, lúc này trong mắt Diệp Quỷ đầy sự chờ mong, võ kỹ cấp Thiên cao cấp đó, nó thuộc về truyền thuyết rồi.

Hắn ta không muốn hỏi Diệp Yến tại sao lại có võ kỹ mạnh đến thế, hắn ta chỉ biết rằng đó là đại ca của mình.

Diệp Yến đi tới bãi đất trống rồi rút Lăng Hư kiếm ra, sau đó người chuyển động.

Bóng người màu đen của hắn vô cùng ảo diệu, ngay sau đó, Diệp Yến đã đứng sau một gốc cây đại thụ ở đằng xa, Lăng Hư kiếm bay vào tay hắn, cây đại thụ đổ sập.

Xong xuôi, hắn tra Lăng Hư kiếm vào vỏ, để ở sau lưng rồi lấy ra một thanh trường kiếm khác trong viện đưa cho Diệp Quỷ: “Đây là võ kỹ cấp Thiên cao cấp Vô Ảnh Quỷ Trảm, giết người trong vô hình là thuật ám sát cực mạnh”.

“Sau khi tu luyện tới trạng thái hoàn mỹ thì trời đất tối sầm, nuốt chửng ánh sáng mấy chục thước”.

Diệp Quỷ nghe vậy thì cầm trường kiếm, tay phải nắm chặt lấy thanh kiếm, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra sự kích động và kiên định: “Đại ca, Diệp Quỷ ta thề sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén của ngươi, kiếm vừa ra, máu chảy thành sông!”

Ở hoàng cung.

Bắc Cung Linh méo miệng rầu rĩ không vui, bên cạnh nàng là một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang dịu dàng nhìn nàng, mặt nở nụ cười cưng chiều: “Tiểu muội, có chuyện gì không vui à?”

Bắc Cung Linh nghe vậy thì cười bảo: “Còn không phải vì cái tên Diệp Yến kia sao?”

“Diệp Yến? Diệp Yến gì? Người muội nói là kẻ đang ồn ào khắp Hoàng Đô kia à, sao thế, hắn làm gì muội à?”

Bắc Cung Thanh Thiên khó hiểu hỏi.

Bắc Cung Linh nghe vậy thì bèn kể hết mọi chuyện xảy ra ở hoàng cung hôm nay cho Bắc Cung Thanh Thiên nghe.

Sau đó, Bắc Cung Linh cất cao giọng, nói: “Tam ca, muội không muốn hắn làm sư phụ của muội, sư phụ của bổn công chúa sao lại là người như thế được chứ”.

“Huynh còn tưởng là chuyện gì, muội yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho huynh, đêm nay huynh sẽ bày tiệc mời các thanh niên tài tuấn trong Hoàng Đô và cả Diệp Yến này tới chúc mừng hắn trở thành sư phụ của muội”.

Bắc Cung Thanh Thiên nghe vậy cười nói tiếp: “Đến lúc đó, những công tử ấy tất nhiên sẽ muốn làm khó hắn, sau khi so tài với nhau, nếu hắn bại bởi kẻ khác thì muội nhân cơ hội đó mà nói rằng thực lực của hắn không ra gì rồi từ chối hắn trở thành sư phụ của muội”.

Bắc Cung Linh nghe vậy thì đôi mắt trong veo sáng rực như hiểu gì, cái miệng nhỏ nhắn cong lên như một tiểu tinh linh, cả người nàng toát lên một sức hấp dẫn lạ thường.
Chương 15: Châu chấu đá xe

“Tam hoàng tử mời ta tham gia yến hội hả?”

Diệp Yến nhận lấy tấm thiệp mời, lòng có chút khó hiểu, Tam hoàng tử này không có giao thiệp gì với hắn, kiếp trước hắn chỉ biết sau khi người này trở thành hoàng đế Sở Quốc thì sai người điều tra cái chết của Bắc Cung Hàn Tiêu rồi giết sạch nhà họ Diệp.

Hắn ta là công tử lụa là nổi tiếng Hoàng Đô, thích nhất là rượu ngon mỹ nữ, nhưng mà cũng hiểu biết sâu xa, tư chất tu luyện là Thiên phẩm tam tinh, cũng coi như là nhân vật nổi trội ở Hoàng Đô.

Mỗi người trong đại lục Thiên Vũ coi trọng võ đạo, tư chất tu luyện được phân chia thành Phế phẩm, Hoàng phẩm, Huyền phẩm, Địa phẩm, Thiên phẩm và Thần Võ, mỗi phẩm lại được chia thành cửu tinh.

Trước khi đan điền bị nát, tư chất của Diệp Yến là Thiên phẩm nhị tinh, mà giờ đan điền đã nát nếu kiểm tra lại tư chất thì ắt sẽ là Phế phẩm.

“Nói với Tam hoàng tử rằng ta sẽ tới đúng hẹn, cảm ơn đã mời!”

Diệp Yến nói với người đưa thiệp.

Người hầu kia nghe vậy thì cung kính gật đầu hành lễ rồi chắp tay rời đi.

“Vô duyên vô cớ mời ta chắc là không có ý tốt rồi, Bắc Cung Linh, ha ha, thú vị, thú vị, đây mới là cuộc sống của giới trẻ nhỉ, nếu đã sống lại lần nữa thì cứ từ từ tận hưởng thôi!”

Diệp Yến cười nói, gương mặt tuấn tú mỉm cười.

Đêm đến, Diệp Yến sửa soạn một hồi rồi đeo Lăng Hư kiếm trên lưng cưỡi ngựa đi, theo sau là Dương Tiêu và Lý Trọng.

Hoàng Đô về đêm rất đẹp, không có lệnh cấm đi lại ban đêm, tối vẫn tấp nập người qua lại, Diệp Yến là người nổi tiếng khắp Hoàng Đô nên đi đến đâu cũng có người chỉ trỏ bàn tán.

Hắn không tức giận, người luyện võ cũng phải tôi luyện tâm tính, mà tôi luyện tâm tính này cũng không phải bảo nén giận.

Nếu có võ giả tới khiêu khích hắn thì tất nhiên hắn phải ra so đấu rồi, nhưng so đó với một đám dân chúng tay trói gà không chặt lại có chút hơn thua.

Sắc mặt Dương Tiêu và Lý Trọng càng lúc càng khó chịu, từ khi đi theo Diệp Yến, cả hai người tức giận như chưa bao giờ được tức, bọn họ là cường giả cảnh giới Cương Thể, trước kia là người khác lễ độ hỏi thưa, nào có ai chỉ trỏ như thế.

“Vương gia, ngươi đúng là nhịn cơn tức giỏi!”

Dương Tiêu không nhịn được bèn khó chịu nói, đừng nói là những người này, ông ta và Lý Trọng chưa từng coi trọng vị Vương gia này.

Diệp Yến nghe vậy thì lòng thầm lắc đầu, dù sao khi hắn không có năng lực Dương Tiêu và Lý Trọng đã đi theo sau mình tiêu diệt nhà họ Diệp, vốn dĩ quyết định rèn luyện bồi dưỡng bọn họ mà giờ có vẻ như lại khiến hắn khá thất vọng.

“Ồ! Chẳng biết hai vị có ý kiến hay gì không?”

Diệp Yến biết mà vẫn hỏi.

“Nếu Vương gia hành bất đoan tọa bất chính thì làm cỗ kiệu di chuyển là được rồi, đâu cần phải dẫn theo hai bọn ta đi theo chịu nhục, khiến lòng bọn ta bực bội!”

Lý Trọng cũng không nhịn được mà nói, tuy Diệp Yến là Vương gia nhưng hai người bọn họ là cao thủ Cương Thể nên lười ăn nói khép nép với hắn.

“Hành bất đoan tọa bất chính à?”

Diệp Yến nghe vậy thì mỉm cười, sau đó lạnh nhạt nói: “Các ngươi muốn rời khỏi Vương phủ sao?”

“Nếu đã nói đến đây thì ta cũng không khách khí nữa, Mặc Vương phủ này không có tư cách cho hai chúng ta đặt chân!”

Dương Tiêu lạnh lùng nói, vẻ mặt của Lý Trọng cũng rất khó chịu.

Diệp Yến gật đầu, sau đó ném lệnh bài lại, nói: “Từ nay trở đi, hai người các ngươi trở lại chức vụ ban đầu, không còn là thống lĩnh của Mặc Vương phủ ta nữa, còn có binh lính của các ngươi cũng dẫn đi hết đi, hộ vệ của Mặc Vương phủ ta sẽ tự giải quyết”.

“Nếu Hàn thúc có hỏi thì nói đây là mệnh lệnh của ta!”

Dương Tiêu nhận lấy lệnh bài rồi lộ ra vẻ mặt vui vẻ, chắp tay rời đi, Lý Trọng theo sát đằng sau.

Diệp Yến nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, tự mình giục ngựa chạy tới phủ của Tam hoàng tử, lòng thầm nghĩ, kiếp trước, hắn chăm chỉ tu luyện, tuy tu vi đã đạt tới cảnh giới cao nhất nhưng lại giống như một người điếc, biết rất ít các cơ duyên trên đại lục.

Sau khi hắn làm mất kiếm, đau khổ tìm kiếm suốt mấy năm mới tìm được.

Kiếp này hắn không thể giẫm lên vết xe đổ đó, phát triển một thế lực là quan trọng nhất với hắn, nhất là về mặt tình báo.

Sau khi suy nghĩ một hồi, đã tới phủ của Tam hoàng tử lúc nào không hay, lúc này, trước phủ đệ có rất nhiều thanh niên tuấn tú chắp tay chào nhau vui vẻ, hầu hết bọn họ đều cầm một cái quạt giấy tôn lên bộ cẩm bào hoa lệ và sự nho nhã lễ độ của họ.

Còn võ giả như Diệp Yến thì phần lớn là hộ vệ.

Bây giờ, Diệp Yến coi như đã nổi tiếng cả Hoàng Đô, bán đứng gia tộc đổi lấy vinh hoa phú quý, cá muối chuyển mình, từ rác rưởi thành Vương gia, vân vân.

Chẳng qua, trước kia, dù sao hắn cũng chỉ là đệ tử của một gia tộc, không có quen biết gì với vương công quý tộc trong Sở Quốc, nên dù hắn đến đây cũng không thu hút sự chú ý của mọi người.

Mãi đến khi một tên nam nhân thong dong bước tới trước mặt Diệp Yến, cười nói: “Chao ôi, đây chẳng phải là Diệp Vương gia hay sao? Ngọn gió nào thổi Vương gia tới đây thế, không lẽ là đi nhầm đường!”

Mọi người nghe vậy thì đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Yến, cả đám đều toát ra sự khinh thường.

Người như thế thì làm gì có tư cách nhận được lời mời của Tam hoàng tử chứ, thậm chí còn có không ít người cảm thấy nhìn Diệp Yến nhiều một chút sẽ ô uế mắt mình.

“Ôi nhìn trang phục này nè, chao ôi, thật đúng là rất hợp với tạo hình của người đấy! Ha ha ha!”

Người kia nói tiếp.

Diệp Yến híp mắt, nhìn người thanh niên trước mặt mình, ký ức kiếp trước lại gợi về.

Lâm Mộ Phi, con trai cả dòng chính nhà họ Lâm, là ca ca của Lâm Mộ Tuyết, rất hợp tính với Diệp Phong, kiếp trước hắn ta đã làm nhục hắn đủ điều.

Nghĩ đến đây, Diệp Yến cười khẩy nói: “Nhà họ Diệp đã bị diệt rồi, nhà họ Lâm tốt quá nhỉ!”

“Ui chao, lợi hại thật đấy, ta sợ hãi quá đi, xem kìa, đồ tạp chủng bán gia tộc cầu phú quý đang uy hiếp ta kìa!”

Lâm Mộ Phi nghe vậy không khỏi tỏ ra khoa trương, trào phúng cười to.

Nhưng người khác nghe vậy thì chỉ cười, đối với những gì Diệp Yến làm gần đây, có không ít người cực kỳ khinh thường hắn, chẳng qua là ngại hình tượng nên chỉ dám nói sau lưng.

Còn kiểu dám khiêu khích thẳng trước mặt như Lâm Mộ Phi thì là người đầu tiên.

Trong phủ Tam hoàng tử có hai người đang đứng đằng sau cửa, một người phong độ khí chất bất phàm tuấn tú lịch thiệp, mặt mày hòa nhã dịu dàng, còn người kia thì duyên dáng yêu kiều, dáng người quyến rũ như nụ hoa chớm nở được chiếc váy trắng lả lướt ôm trọn.

“Muội muội, trò hay bắt đầu rồi”.

Bắc Cung Thanh Thiên cười nói.

Bắc Cung Linh nghe vậy thì gật đầu đáng yêu, đôi mắt long lanh sáng rực, bộ dáng sợ thiên hạ không loạn.

Ở ngoài phủ, Lâm Mộ Phi còn chưa nói đã ghiền bèn nói tiếp: “Đúng rồi, ta quên mất, ngươi đã bị tỷ tỷ của ta từ hôn rồi, chà chà, suýt nữa là cóc đã ăn thịt thiên nga rồi”.

Nói tới đây, những người khác cười rộ lên, bật cười thành tiếng.

Diệp Yến nghe vậy vẫn lạnh nhạt nhìn Lâm Mộ Phi, bỗng nhiên hắn mỉm cười.

“Ha ha, ngươi còn có mặt mũi cười hả? Tạp chủng đúng là tạp chủng, đồ không biết liêm sỉ, nhìn ta hả, ngươi nhìn cái gì mà nhìn, thế nào, ngươi muốn ra tay với ta hả? Ôi ngại quá, lần này ngươi còn không dẫn theo tên thuộc hạ nào, một tay của ta cũng bóp chết được ngươi”.

Lâm Mộ Phi cười to nói.

“Thế hả?”

Diệp Yến lạnh nhạt nói, sau đó nguyên lực bùng lên, tiếng rồng ngâm ngân vang, một quyền của hắn hung hăng đấm vào Lâm Mộ Phi.

Lâm Mộ Phi thấy thế thì cười khinh thường: “Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!”

Hắn ta cũng siết chặt nắm đấm, đánh trả Long Khiếu Quyền, nhưng tiếng rồng ngâm đã chui vào lỗ tai hắn ta, chốc lát đã khiến hắn ta giật mình mất hồn mất vía.

Sau đó một cơn đau truyền tới từ chỗ đan điền của hắn, người phun ra ngụm máu rồi văng ngược ra sau.

Diệp Yến tiến lên tóm lấy cánh tay phải của hắn rồi thô bạo kéo ra sau, hung tợn nện xuống đất, chân phải dẫm nát đầu hắn, hai mắt tràn đầy sự chế nhạo nhìn hắn ta.

Lúc này, thuộc hạ của Lâm Mộ Phi mới xông lên, Diệp Yến quát: “Ai bước lên bước nữa thì ta sẽ giết hắn ta!”

Trong chốc lát, bọn hộ vệ đều dừng bước, không dám tiến lên nữa.e
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom