• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành (116 Viewers)

  • Chương 953: Lấy một chọi hai

Dù thực lực của Thần Tử áo đen không thua kém gì phân thân của Diệp Thành, nhưng hắn vốn không chặn được đòn tấn công của Diệp Thành, chỉ có thể hứng chịu đòn đánh mới có thể gây một ít thương tổn nhỏ cho anh.

May là Thần Tử áo đen còn có hai lá thần phù thế mạng, cho nên mau chóng ngưng tụ xác thịt trở lại. Thế nhưng trên mặt hắn vẫn lộ vẻ sợ hãi, biết sự chênh lệch giữa mình và Diệp Thành khi đánh khoảng cách gần, lập tức hét lên:

“Hổ huynh giúp ta!”

“Gào!”

Thôn Thiên Ma Hổ nhảy từ hư không đến, chân đạp ma văn vô tận, lửa quanh người thiêu đốt không gian, chụm người lao xuống. Khí tức đáng sợ quanh người nó khiến hư không rung chuyển, vũ trụ chấn động. Một đòn của nó không hề thua kém tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, thậm chí là hơn.

“Ầm!”

Ngay cả Diệp Thành cũng không muốn dùng xác thịt đón đỡ, chỉ có thể hóa thân thành Thần Mộc Vương Đỉnh, va chạm với Thôn Thiên Ma Hổ.

Rầm một tiếng, Thôn Thiên Ma Hổ kêu rên, bị tông văng xa mấy nghìn trượng. Nó không hổ danh là dòng dõi thần thú, xác thịt mạnh đến mức không thể tin nổi. Sau khi lay chuyển Thần Mộc Vương Đỉnh của Diệp Thành, nó chỉ hơi váng đầu, chậm rãi đứng dậy. Nếu những kẻ như Thần Tử áo đen đứng ở đây thì đã bị một đỉnh của Diệp Thành đụng chết từ lâu.

Nhưng Thần Tử áo đen cũng nhân cơ hội này khôi phục xác thịt, lại cầm sát kiếm xông tới lần nữa.

“Ầm ầm!”

Diệp Thành tiếp tục rơi vào sự vây công của Thần Tử áo đen và Thôn Thiên Ma Hổ. Mặc dù thực lực anh mạnh, vững vàng áp đảo cả hai, nhưng hiển nhiên nhất thời không thể làm gì được bọn họ.

Các Thần Tử đứng ngoài quan sát đã phán đoán ra thực lực của Diệp Thành.

“Cũng chỉ đến thế thôi, tuy thực lực cao hơn tôi một chút nhưng cũng không mạnh đến đâu. Có vẻ tương đương với Vân Lam mà thôi”.

Các Thần Tử âm thầm tính toán.

“Đây là Diệp Thành sao? Thật khiến người ta thất vọng”.

Vân Lam cũng lắc đầu.

Nhưng nghĩ lại thì cũng là đương nhiên, suy cho cùng Diệp Thành cũng chỉ xuất thân từ hành tinh bị quên lãng, có thể mạnh đến đâu được chứ? Nguyên Anh đỉnh phong đã là giới hạn của cậu ta, trên đó nữa là cảnh giới Bán Bộ Hợp Đạo, dù là trong các đại thần giáo cũng chỉ có những Thái thượng trưởng lão sống năm vạn năm mới có thể miễn cưỡng tiếp cận mà thôi.

“Ầm!”

Vào lần thứ ba Diệp Thành đánh chết Thần Tử áo đen.

Một vị Thần Tử hét lên, gia nhập cuộc chiến.

“Để tôi!”

Thần Tử mới gia nhập chính là Nhị Thần Tử Trùng Dương của Vô Cực Tông. Hắn đứng trên Đạp Tinh Ngưu, lưng mọc hai chiếc cánh màu bạc, trong mắt âm dương giao thoa, quanh người giống như có hàng tỷ ngôi sao đi theo. Nếu nói trong các đại giáo, ngoài Trường Sinh Giáo ra, tông môn nào có thù hận sâu nhất với Diệp Thành thì chắc chắn đó là Vô Cực Tông.

“Hỗn Độn Vô Cực Hoàn!”

Trùng Dương vừa ra tay đã sử dụng phép thần thông tối cao của Vô Cực Tông. Hai luồng khí tức một đen một trắng giống như xiềng xích quấn quanh, nháy mắt hội tụ vào một chỗ. Tử khí vô tận và sinh cơ cuồn cuộn hóa thành hỗn độn, giống như con cá âm dương, bao phủ về phía Diệp Thành.

Phép thần thông nổi tiếng của hắn là Cửu U Nhãn, nhưng hắn sử dụng Hỗn Độn Vô Cực Hoàn lại không hề thua kém Tô Ma, thậm chí là hơn.

“Răng rắc!”

Hư không đều bị hai luồng khí tức trắng đen đó luân chuyển, đè cho run rẩy vang lên tiếng xèo xèo, giống như con đường không chịu được vật nặng vậy. Khác với Tô Ma, Hỗn Độn Vô Cực Hoàn của hắn rõ ràng trông dày nặng hơn, khí thế cổ xưa hơn.

Hai khí tức trắng đen di chuyển trong hư không, giống như hai chiếc chiến xa ầm vang, một trước một sau bao vây Diệp Thành lại.

“Biến đi!”

Diệp Thành không thể không từ bỏ ý nghĩ thừa thế truy sát, trường kích hình rồng trong tay chợt hóa thành thần thương thẳng tắp. Sau đó, Diệp Thành vung một kích ra, vô cùng nghiêm túc, trên trán cũng đã toát mồ hôi, vẻ mặt nghiêm nghị. Anh nắm thanh thần kích nhẹ như lông hồng mà như đang nâng cả Thái Sơn trong tay, nhìn chậm nhưng thật ra lại nhanh, nhẹ nhàng đâm vào trung tâm của hai luồng khí tức trắng đen.

“Bùm!”

Trung tâm của hình âm dương như hai con thần long hội tụ kia bị Diệp Thành đâm trúng, Hỗn Độn Vô Cực Hoàn được mệnh danh vô cùng kiên cố, có thể che phủ vạn vật, phong tỏa mọi thứ, lúc này lại bị Diệp Thành đâm nhẹ một cái đã vỡ tan. Hai luồng khí tức nổ tung, bay ra bốn phương tám hướng, không thể tạo thành hình cá âm dương thêm lần nào nữa.

“Hả?”

Trùng Dương nhướng mày.

Diệp Thành đâm một cách chuẩn xác vào nơi mạnh mẽ nhất cũng là nơi mỏng manh nhất của Hỗn Độn Vô Cực Hoàn, cho nên dễ dàng đánh tan toàn bộ Hỗn Độn Vô Cực Hoàn, khiến nó trở lại thành hai luồng khí tức trắng đen, không còn đặc tính kiên cố nữa.

Hắn không biết Diệp Thành trùng hợp đâm trúng hay là thật sự có bản lĩnh, thế là lại hét lớn:

“Tiếp tục!”

Trùng Dương tiếp tục sử dụng Hỗn Độn Vô Cực Hoàn, hai luồng khí tức trắng đen còn mạnh hơn, to lớn hơn trước kia tạo thành Sinh Tử Thần Đồ, hoàn toàn bao phủ Diệp Thành vào trong. Dù là thần tướng Nguyên Anh rơi vào trong thần đồ này cũng sẽ chết chắc.

Ngoài nó ra, Trùng Dương còn vỗ vào Đạp Tinh Ngưu ở dưới chân.

Con tê giác toàn thân xanh biếc, dài khoảng một trượng, ngẩng đầu kêu lên một tiếng. Chiếc sừng xanh ngọc trên đỉnh đầu nó phóng ra một luồng sáng năng lượng màu xanh biếc.

Luồng sáng năng lượng kia trông không bắt mắt, chỉ như một luồng sáng xanh lục bình thường mà thôi. Nhưng khi nó quét qua hư không, cả đất trời đều bị chẻ đôi.

Một khối thiên thạch mấy nghìn mét lơ lửng giữa trời, chịu đựng gió thổi mưa quật mấy tỷ năm, phần lộ ra bên ngoài tỏa ánh sáng kim loại, vốn rất mạnh mẽ kiên cố, ngay cả một đòn của Nguyên Anh cũng không thể dễ dàng lay động.

Thế mà vào lúc này, khối thiên thạch lại bị ánh sáng màu xanh biếc kia chém làm đôi, giống như dao gọt rìu đục. Ánh sáng kia thuận thế sượt qua bên cạnh Diệp Thành. Với sức mạnh của Diệp Thành cũng không tránh kịp, nửa cánh tay anh bị cắt qua, nháy mắt tan thành mây khói.

“Giết!”

Thần Tử áo đen cũng nhân cơ hội cưỡi Thôn Thiên Ma Hổ xông tới một lần nữa.

Trùng Dương cũng khởi động chiến xa, Đạp Tinh Ngưu chân đạp tinh hà, tách đôi thiên địa, lao về phía Diệp Thành.

Dù phân thân của Diệp Thành đã mất đi cánh tay, nhưng vẫn không thay đổi cảm xúc. Một tay anh cầm trường kích hình rồng đâm ra mấy chục kích trong nháy mắt, tùy ý tung hoành trên trời không, giống như một ánh cầu vồng rực rỡ lấp lánh cao ngất trời.

“Vù vù vù!”

Diệp Thành lấy một chọi hai, cùng lúc đối đầu với hai con hậu duệ thần thú mà không hề rơi vào thế yếu.

“Vụt!”

Trùng Dương sơ ý một chút, suýt nữa thì bị Diệp Thành chém làm đôi cùng với Đạp Tinh Ngưu. Đôi cánh bạc sau lưng hắn bỗng tỏa ra ánh sáng bạc rực rỡ, ánh sao lấp lánh từ trên đó rơi xuống, vô cùng đẹp đẽ thê lương, giống như đom đóm vậy.

Trong tiếng vù vù, ầm một tiếng, Trùng Dương lẫn Đạp Tinh Ngưu bỗng được che phủ trong ánh sáng bạc, vọt qua hư không, xuất hiện ở nơi cách đó mấy nghìn trượng, tránh được đòn này của Diệp Thành.

Đôi cánh Tinh Nguyệt!

Đây là pháp môn thần thông của riêng Vô Cực Tông, sau khi thử luyện hóa hai phôi thiên bảo vào sau lưng ở thời kỳ Kim Đan, thường xuyên dùng máu và chân nguyên nuôi dưỡng, khiến nó hoàn toàn hợp nhất với cơ thể mình.

Theo tu vi tăng lên, đôi cánh này cũng sẽ trở nên mạnh hơn. Cuối cùng nó còn có thể cắt đứt hư không, xé rách bầu trời, vọt qua hư không, không gì không làm được, là một trong những phép thần thông mạnh nhất của Vô Cực Tông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom