Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 956: Bán Chân Tiên
Mấy trưởng lão Kim Ô Môn càng biến sắc, lớn tiếng quát: “Tên vô lại này, không biết tốt xấu, Thần Tử nhà ta thành tâm thành ý, vậy mà lại dám làm nhục điện hạ nhà ta!”
“Quá ngông cuồng, kẻ này không thể giữ lại!”
“Cho đại quân nghiền nát anh ta đi, xem thử anh ta được mấy phần bản lĩnh!”
Ngay cả mấy vị Thần Tử sắc mặt cũng đều khó coi.
Vân Lam là người mạnh nhất trong số bọn họ, Diệp Thành xem thường hắn ta, thì chẳng phải là khinh thường tất cả mọi người ở đây sao? Các vị Thần Tử tâm khí cao ngạo, sao chấp nhận như vậy được?
“Ha ha, ra là như vậy!”
Lúc này, đột nhiên bên trong vang lên một âm thanh.
Mọi người ngạc nhiên quay đầu thì thấy Huyền Không khẽ cười: “Diệp Thành, vừa rồi đã dọa bổn toạ giật mình, còn thật sự nghĩ là mạnh đến thế nào, đã tu luyện đến cảnh giới Hợp Đạo. Nhưng bây giờ nghĩ lại, “Cửu Khiếu Thần Anh” gì đó căn bản cũng chẳng thể xem là phân thân, rõ ràng nó chỉ là ngoại vật được luyện chế mà ra, hoặc là thần đan, hoặc là bảo vật, hoặc là giống như kiểu “con rối” mà thôi. Suýt chút nữa đã bị lừa gạt rồi”.
Thế giới sinh tử xung quanh Huyền Không, trong mắt anh ta như có một cảnh tượng kết cuộc cả hư không đều vỡ nát, trời trăng cũng sụp đổ.
“Con rối? Bảo vật?”
Tất cả tu sĩ nghe thấy như vậy đều đồng loạt giật mình, mấy vị Thần Tử ánh mắt lại càng suy nghĩ nhiều hơn.
Phân thân chỉ đơn thuần được tạo ra nhờ vào phép thần thông đương nhiên so với người thật yếu hơn nhiều, có thể biến hoá ra được phân thân có thực lực Nguyên Anh đỉnh cao ít nhất cũng phải là Hợp Đạo Chân Tiên hoặc là cấp bậc Bán Chân Tiên, cho nên tất cả mọi người mới sợ hãi.
Nhưng nếu như là dùng một bảo vật hay con rối nào đó luyện chế thành thì hoàn toàn khác rồi.
Sâu bên trong vũ trụ biển sao, có một vài Thánh Địa hoặc đại giáo thậm chí còn có thể luyện chế ra con rối cấp Hợp Đạo để bảo vệ sơn môn, trấn giữ tông phái. Còn có cả tông môn con rối nổi tiếng, nghe nói chuyên tu luyện thuật con rối, thực lực của con rối so với người còn mạnh hơn nhiều, cho nên sức mạnh của người thật của Diệp Thành cũng chưa chắc mạnh hơn Cửu Khiếu Thần Anh bao nhiêu.
“Thật sự là thuật con rối sao?”
Các vị trưởng lão Thần Tử quan sát cẩn thận Cửu Khiếu Thần Anh.
Thấy mắt mũi giống với Diệp Thành y hệt, nhưng thực chất chỉ đơn thuần tạo thành từ thần niệm, bên trong cũng có một chút sức mạnh kỳ lạ, tự sinh tự diệt, rõ ràng là một bảo vật tự nhiên chứ không phải đơn thuần là do phép thần thông tạo thành.
“Ha ha, thì ra chỉ là dựa vào sức lực bảo vật, suýt chút nữa bị dọa sợ rồi”, Thần Tử áo đen cười lạnh.
“Cũng khá thông minh đấy, đáng tiếc lại vô dụng!”, Kim Tung lắc đầu.
Huyền Không không nói lời nào, trực tiếp khống chế chiến xa, Thiên Long hai cánh phát ra tiếng rồng gầm trong trẻo, ép ngang tiến đến, đe doạ Diệp Thành. Nhiều vị Thần Tướng dẫn đầu trăm ngàn Kim Đan từ bốn phương tám hướng dần dần bao vây Diệp Thành, phong tỏa toàn bộ không gian, Diệp Thành có lên trời xuống đất cũng không thoát nổi.
Mấy vị Thần Tử khác cũng xông lên uy hiếp như vậy.
Vẻ mặt Vân Lam lạnh nhạt nói:
“Diệp Thành, bổn điện hạ lại cho một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống nhận sắc phong, gia nhập dưới trướng chúng ta, còn cho phép nhà họ Diệp nhiều đời trấn giữ lâu dài tại tinh vực Địa Cầu. Nếu còn phản kháng, bổn điện hạ chỉ có thể huyết tẩy phái Sương Diệp, giết hết toàn bộ đệ tử của tông môn”.
“Điện hạ nhân nghĩa, Diệp Thành còn không mau quỳ xuống dập đầu?”. Có trưởng lão Nguyên Anh của Kim Ô Môn cao giọng quát.
Rất nhiều trường lão đều cười lạnh, một Diệp Thành chỉ ngang bằng với phân thân, thậm chí còn không bằng phân thân, sao có thể được các vị Nguyên Anh đại giáo coi trọng. Kiểu lâu la thế này nghiền nát rất dễ dàng, ở đâu ra mà còn phải thương lượng cái gì.
Đối mặt với kẻ địch bao vây từ bốn phương tám hướng, vẻ mặt Diệp Thành vẫn thản nhiên, chỉ là miệng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Ồn ào!”
Ngay sau đó, anh nâng tay lên, thoải mái đánh ra một chưởng.
“Ầm ầm!”
Uy lực không cách nào tưởng tượng nổi phát nổ trong bầu trời sao, cả đất trời đều bị chấn động, giống như vũ trụ sụp đổ, các vì sao vỡ vụn, trời trăng đều rơi xuống! Pháp lực kinh khủng tuôn trào đến cực điểm thổi bay cả bầu trời sao, khiến vô số người trong lòng đều run rẩy, mấy vị trưởng lão Nguyên Anh đều không đứng vững, hai chân run bần bật.
Ngay lúc đó, Diệp Thành giống như Thần Vương bước ra từ Thái Cổ Hỗn Độn, nhìn xuống chúng sinh, Thần Tử dưới chân mình như những con kiến!
Bên trên vũ trụ, trong không gian vô hạn bên ngoài Địa Cầu, cả trăm ngàn tu sĩ Kim Đan, với rất nhiều trưởng lão đều cố gắng bao vây Diệp Thành, mà người đứng ngay trung tâm chính là bảy vị Thần Tử.
Bọn họ ai ai cũng có hào quang sáng rực, hoặc là ánh sáng vàng chớp nhoáng, hoặc là ánh mặt trời trên không trung, hoặc là ánh sáng bạc sáng chói, thực lực mỗi một vị đều là Nguyên Anh đỉnh cao nhất, hai người dẫn đầu là Vân Lam và Huyền Không thậm chí gần như đã chạm đến cảnh giới của pháp tắc Hợp Đạo.
Có thể nhìn ra được, toàn thân bọn họ đều hiện lên sức lực pháp tắc, ngưng tụ thành bản chất, hoá thành thần tắc trong không trung, giống như ký hiệu vây lấy bọn họ bên trong, có một tia khí thần thánh thấp thoáng hiện lên xung quanh người bọn họ.
Vừa vào Hợp Đạo, mệnh ta do ta chứ không do trời!
Đó là Chân Tiên thật sự, sở hữu đủ các phép thần thông không thể tưởng tượng được, rung chuyển cả vũ trụ, gầm thét vỡ cả mặt trăng, chân đạp vào Tinh Hà cũng chẳng hề gì, vượt xa cấp độ Nguyên Anh rất nhiều.
Hai người này, chỉ là miễn cưỡng chạm đến bên rìa sức mạnh Hợp Đạo, cho dù chỉ có một chút khí thần thánh thì vẫn khiến người ta khiếp sợ như cũ, chỉ cảm thấy cả người sợ hãi, ngay cả mấy trưởng lão Nguyên Anh cũng không thể nào đứng bên cạnh bọn họ, không trung cũng như bị sức mạnh áp chế, thoát ra vượt lên trên Thần Tử, sở hữu sức mạnh không thể ngờ được, toàn thân phát sáng rực rỡ như thể thật sự là con của Thần vậy.
Nhưng lúc này, cho dù có mạnh như mấy người Vân Lam, Huyền Không thì đều có chút kinh sợ.
Sức mạnh Diệp Thành bùng phát quả thực quá kinh khủng.
“Ầm ầm!”
Trong cả trời đất chỉ nhìn thấy huyết khí xanh lam, giống như thác nước chảy từ Cửu Thiên đổ xuống, cả người Diệp Thành bốn vạn tám nghìn huyệt đều đồng thời mở ra, thất khiếu đều đang nhả ra rất nhiều khói mờ, một đoá hoa màu xanh lam trong suốt rực rỡ như lưu ly lại hiện ra trên đỉnh đầu Diệp Thành, thoả sức nở rộ.
Ngay khi nó vừa xuất hiện, cả người Diệp Phàm như rơi vào trời hoa, dưới đất hiện lên đóa sen vàng, ánh sáng rực rỡ đủ màu bao phủ lấy anh, anh giống như một tiên nhân từ Cửu Thiên giáng xuống trần.
Ánh sáng bao phủ, hào quang tiên khí tràn đầy trước mặt Diệp Thành, khiến dáng vẻ khác biệt của nhóm người Vân Lam, Huyền Không lại tựa như người nhà quê từ nông thôn. Sự khác biệt giữa trân châu và trăng sáng ngay lập tức như bị che giấu, căn bản không cách nào so sánh được.
“Đây lại là cảnh giới Xuất Khiếu hay là Nguyên Anh đây? Dù là Thần Tử đỉnh cao nhất cũng không hề có được sức lực kinh khủng như vậy. Chẳng phải nói, anh ta chỉ là dựa vào phân thân thôi sao? Sao mà sức mạnh người thật còn mạnh hơn cả phân thân như vậy?”
Tất cả tu sĩ đều vô cùng kinh sợ, ngay cả mấy vị Thần Tử cũng ngạc nhiên.
Càng kinh khủng hơn chính là trong lúc Diệp Thành đánh chưởng thì huyết khí phát ra vô cùng mạnh mẽ.
“Ầm!”
Tuy rằng Diệp Thành chỉ là đưa tay tuỳ ý đánh ra một đòn, đơn thuần chỉ dùng sức lực của thần thể, ngay cả thần hồn và pháp lực trong cơ thể đều không động đến.
Nhưng khí huyết kinh khủng đó làm chấn động cả trời trăng, áp lực cuồn cuộn dồn tới, tiếng gầm thét dữ dội quanh người, tiên quang phát sáng, thần huy chói lọi, thật sự khiến người ta sợ mất mật.
Rất nhiều tu sĩ Kim Đan cách đó rất gần thậm chí còn không chịu đựng nổi áp lực này, khí lực còn xuất hiện cả tia máu, suýt chút nữa đã bị vỡ nứt. Mà những vị trưởng lão kia chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ, trung kỳ cũng đều run lẩy bẩy, không thể khống chế được cơ thể.
Chỉ có mấy vị Thần Tử thì tốt hơn chút, vẫn có thể duy trì thần lực như cũ.
Nhưng vẻ mặt bọn họ cũng thay đổi hẳn, bảy thần thú huyết thống đang ngồi ở dưới cũng bất an như vậy, gương mặt đầy lông lá của Thiên Thôn Ma Hổ có chút khiếp đảm và sợ hãi.
Kim Tung hoảng sợ nói: “Đây là sức mạnh gì vậy, chẳng lẽ anh ta đã lên đến Bán Chân Tiên rồi sao?”
“Quá ngông cuồng, kẻ này không thể giữ lại!”
“Cho đại quân nghiền nát anh ta đi, xem thử anh ta được mấy phần bản lĩnh!”
Ngay cả mấy vị Thần Tử sắc mặt cũng đều khó coi.
Vân Lam là người mạnh nhất trong số bọn họ, Diệp Thành xem thường hắn ta, thì chẳng phải là khinh thường tất cả mọi người ở đây sao? Các vị Thần Tử tâm khí cao ngạo, sao chấp nhận như vậy được?
“Ha ha, ra là như vậy!”
Lúc này, đột nhiên bên trong vang lên một âm thanh.
Mọi người ngạc nhiên quay đầu thì thấy Huyền Không khẽ cười: “Diệp Thành, vừa rồi đã dọa bổn toạ giật mình, còn thật sự nghĩ là mạnh đến thế nào, đã tu luyện đến cảnh giới Hợp Đạo. Nhưng bây giờ nghĩ lại, “Cửu Khiếu Thần Anh” gì đó căn bản cũng chẳng thể xem là phân thân, rõ ràng nó chỉ là ngoại vật được luyện chế mà ra, hoặc là thần đan, hoặc là bảo vật, hoặc là giống như kiểu “con rối” mà thôi. Suýt chút nữa đã bị lừa gạt rồi”.
Thế giới sinh tử xung quanh Huyền Không, trong mắt anh ta như có một cảnh tượng kết cuộc cả hư không đều vỡ nát, trời trăng cũng sụp đổ.
“Con rối? Bảo vật?”
Tất cả tu sĩ nghe thấy như vậy đều đồng loạt giật mình, mấy vị Thần Tử ánh mắt lại càng suy nghĩ nhiều hơn.
Phân thân chỉ đơn thuần được tạo ra nhờ vào phép thần thông đương nhiên so với người thật yếu hơn nhiều, có thể biến hoá ra được phân thân có thực lực Nguyên Anh đỉnh cao ít nhất cũng phải là Hợp Đạo Chân Tiên hoặc là cấp bậc Bán Chân Tiên, cho nên tất cả mọi người mới sợ hãi.
Nhưng nếu như là dùng một bảo vật hay con rối nào đó luyện chế thành thì hoàn toàn khác rồi.
Sâu bên trong vũ trụ biển sao, có một vài Thánh Địa hoặc đại giáo thậm chí còn có thể luyện chế ra con rối cấp Hợp Đạo để bảo vệ sơn môn, trấn giữ tông phái. Còn có cả tông môn con rối nổi tiếng, nghe nói chuyên tu luyện thuật con rối, thực lực của con rối so với người còn mạnh hơn nhiều, cho nên sức mạnh của người thật của Diệp Thành cũng chưa chắc mạnh hơn Cửu Khiếu Thần Anh bao nhiêu.
“Thật sự là thuật con rối sao?”
Các vị trưởng lão Thần Tử quan sát cẩn thận Cửu Khiếu Thần Anh.
Thấy mắt mũi giống với Diệp Thành y hệt, nhưng thực chất chỉ đơn thuần tạo thành từ thần niệm, bên trong cũng có một chút sức mạnh kỳ lạ, tự sinh tự diệt, rõ ràng là một bảo vật tự nhiên chứ không phải đơn thuần là do phép thần thông tạo thành.
“Ha ha, thì ra chỉ là dựa vào sức lực bảo vật, suýt chút nữa bị dọa sợ rồi”, Thần Tử áo đen cười lạnh.
“Cũng khá thông minh đấy, đáng tiếc lại vô dụng!”, Kim Tung lắc đầu.
Huyền Không không nói lời nào, trực tiếp khống chế chiến xa, Thiên Long hai cánh phát ra tiếng rồng gầm trong trẻo, ép ngang tiến đến, đe doạ Diệp Thành. Nhiều vị Thần Tướng dẫn đầu trăm ngàn Kim Đan từ bốn phương tám hướng dần dần bao vây Diệp Thành, phong tỏa toàn bộ không gian, Diệp Thành có lên trời xuống đất cũng không thoát nổi.
Mấy vị Thần Tử khác cũng xông lên uy hiếp như vậy.
Vẻ mặt Vân Lam lạnh nhạt nói:
“Diệp Thành, bổn điện hạ lại cho một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống nhận sắc phong, gia nhập dưới trướng chúng ta, còn cho phép nhà họ Diệp nhiều đời trấn giữ lâu dài tại tinh vực Địa Cầu. Nếu còn phản kháng, bổn điện hạ chỉ có thể huyết tẩy phái Sương Diệp, giết hết toàn bộ đệ tử của tông môn”.
“Điện hạ nhân nghĩa, Diệp Thành còn không mau quỳ xuống dập đầu?”. Có trưởng lão Nguyên Anh của Kim Ô Môn cao giọng quát.
Rất nhiều trường lão đều cười lạnh, một Diệp Thành chỉ ngang bằng với phân thân, thậm chí còn không bằng phân thân, sao có thể được các vị Nguyên Anh đại giáo coi trọng. Kiểu lâu la thế này nghiền nát rất dễ dàng, ở đâu ra mà còn phải thương lượng cái gì.
Đối mặt với kẻ địch bao vây từ bốn phương tám hướng, vẻ mặt Diệp Thành vẫn thản nhiên, chỉ là miệng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Ồn ào!”
Ngay sau đó, anh nâng tay lên, thoải mái đánh ra một chưởng.
“Ầm ầm!”
Uy lực không cách nào tưởng tượng nổi phát nổ trong bầu trời sao, cả đất trời đều bị chấn động, giống như vũ trụ sụp đổ, các vì sao vỡ vụn, trời trăng đều rơi xuống! Pháp lực kinh khủng tuôn trào đến cực điểm thổi bay cả bầu trời sao, khiến vô số người trong lòng đều run rẩy, mấy vị trưởng lão Nguyên Anh đều không đứng vững, hai chân run bần bật.
Ngay lúc đó, Diệp Thành giống như Thần Vương bước ra từ Thái Cổ Hỗn Độn, nhìn xuống chúng sinh, Thần Tử dưới chân mình như những con kiến!
Bên trên vũ trụ, trong không gian vô hạn bên ngoài Địa Cầu, cả trăm ngàn tu sĩ Kim Đan, với rất nhiều trưởng lão đều cố gắng bao vây Diệp Thành, mà người đứng ngay trung tâm chính là bảy vị Thần Tử.
Bọn họ ai ai cũng có hào quang sáng rực, hoặc là ánh sáng vàng chớp nhoáng, hoặc là ánh mặt trời trên không trung, hoặc là ánh sáng bạc sáng chói, thực lực mỗi một vị đều là Nguyên Anh đỉnh cao nhất, hai người dẫn đầu là Vân Lam và Huyền Không thậm chí gần như đã chạm đến cảnh giới của pháp tắc Hợp Đạo.
Có thể nhìn ra được, toàn thân bọn họ đều hiện lên sức lực pháp tắc, ngưng tụ thành bản chất, hoá thành thần tắc trong không trung, giống như ký hiệu vây lấy bọn họ bên trong, có một tia khí thần thánh thấp thoáng hiện lên xung quanh người bọn họ.
Vừa vào Hợp Đạo, mệnh ta do ta chứ không do trời!
Đó là Chân Tiên thật sự, sở hữu đủ các phép thần thông không thể tưởng tượng được, rung chuyển cả vũ trụ, gầm thét vỡ cả mặt trăng, chân đạp vào Tinh Hà cũng chẳng hề gì, vượt xa cấp độ Nguyên Anh rất nhiều.
Hai người này, chỉ là miễn cưỡng chạm đến bên rìa sức mạnh Hợp Đạo, cho dù chỉ có một chút khí thần thánh thì vẫn khiến người ta khiếp sợ như cũ, chỉ cảm thấy cả người sợ hãi, ngay cả mấy trưởng lão Nguyên Anh cũng không thể nào đứng bên cạnh bọn họ, không trung cũng như bị sức mạnh áp chế, thoát ra vượt lên trên Thần Tử, sở hữu sức mạnh không thể ngờ được, toàn thân phát sáng rực rỡ như thể thật sự là con của Thần vậy.
Nhưng lúc này, cho dù có mạnh như mấy người Vân Lam, Huyền Không thì đều có chút kinh sợ.
Sức mạnh Diệp Thành bùng phát quả thực quá kinh khủng.
“Ầm ầm!”
Trong cả trời đất chỉ nhìn thấy huyết khí xanh lam, giống như thác nước chảy từ Cửu Thiên đổ xuống, cả người Diệp Thành bốn vạn tám nghìn huyệt đều đồng thời mở ra, thất khiếu đều đang nhả ra rất nhiều khói mờ, một đoá hoa màu xanh lam trong suốt rực rỡ như lưu ly lại hiện ra trên đỉnh đầu Diệp Thành, thoả sức nở rộ.
Ngay khi nó vừa xuất hiện, cả người Diệp Phàm như rơi vào trời hoa, dưới đất hiện lên đóa sen vàng, ánh sáng rực rỡ đủ màu bao phủ lấy anh, anh giống như một tiên nhân từ Cửu Thiên giáng xuống trần.
Ánh sáng bao phủ, hào quang tiên khí tràn đầy trước mặt Diệp Thành, khiến dáng vẻ khác biệt của nhóm người Vân Lam, Huyền Không lại tựa như người nhà quê từ nông thôn. Sự khác biệt giữa trân châu và trăng sáng ngay lập tức như bị che giấu, căn bản không cách nào so sánh được.
“Đây lại là cảnh giới Xuất Khiếu hay là Nguyên Anh đây? Dù là Thần Tử đỉnh cao nhất cũng không hề có được sức lực kinh khủng như vậy. Chẳng phải nói, anh ta chỉ là dựa vào phân thân thôi sao? Sao mà sức mạnh người thật còn mạnh hơn cả phân thân như vậy?”
Tất cả tu sĩ đều vô cùng kinh sợ, ngay cả mấy vị Thần Tử cũng ngạc nhiên.
Càng kinh khủng hơn chính là trong lúc Diệp Thành đánh chưởng thì huyết khí phát ra vô cùng mạnh mẽ.
“Ầm!”
Tuy rằng Diệp Thành chỉ là đưa tay tuỳ ý đánh ra một đòn, đơn thuần chỉ dùng sức lực của thần thể, ngay cả thần hồn và pháp lực trong cơ thể đều không động đến.
Nhưng khí huyết kinh khủng đó làm chấn động cả trời trăng, áp lực cuồn cuộn dồn tới, tiếng gầm thét dữ dội quanh người, tiên quang phát sáng, thần huy chói lọi, thật sự khiến người ta sợ mất mật.
Rất nhiều tu sĩ Kim Đan cách đó rất gần thậm chí còn không chịu đựng nổi áp lực này, khí lực còn xuất hiện cả tia máu, suýt chút nữa đã bị vỡ nứt. Mà những vị trưởng lão kia chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ, trung kỳ cũng đều run lẩy bẩy, không thể khống chế được cơ thể.
Chỉ có mấy vị Thần Tử thì tốt hơn chút, vẫn có thể duy trì thần lực như cũ.
Nhưng vẻ mặt bọn họ cũng thay đổi hẳn, bảy thần thú huyết thống đang ngồi ở dưới cũng bất an như vậy, gương mặt đầy lông lá của Thiên Thôn Ma Hổ có chút khiếp đảm và sợ hãi.
Kim Tung hoảng sợ nói: “Đây là sức mạnh gì vậy, chẳng lẽ anh ta đã lên đến Bán Chân Tiên rồi sao?”
Bình luận facebook