Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 957: Nghiền ép
Bán Bộ Chân Tiên là chỉ những sự tồn tại đáng sợ đã đặt một nửa bước chân vào lĩnh vực Hợp Đạo, lĩnh ngộ pháp tắc Hợp Đạo. Sức mạnh của Hợp Đạo, cho dù chỉ nắm được chút ít thì cũng hơn xa Nguyên Anh.
Bọn họ vượt trên Nguyên Anh, quanh người đã xảy ra dị tượng Chân Tiên, hơn xa sức mạnh của Nguyên Anh có thể hình dung. Cho dù là Thần Tử thì cũng không thể ngang bằng với bọn họ.
Có thể nói, mỗi Bán Bộ Chân Tiên đều là một nhân vật chấn động vũ trụ, là nền tảng thực sự của một đại giáo cổ xưa, là người cấp Thái Thượng trưởng lão, sống được năm sáu vạn năm. Thậm chí nghe nói, trong Kim Ô Môn có một lão bất tử siêu cấp đã sống gần tám chín vạn năm, chỉ cách Hợp Đạo, Chân Tiên một chút xíu, sức mạnh như rồng như thần, không thể tưởng tượng được.
“Không thể nào, hắn mới chỉ mấy chục tuổi, cho dù che giấu tuổi tác tu luyện, thì sao có thể là Bán Bộ Chân Tiên được? Tinh vực cổ này đã bị thần linh lãng quên từ lâu, mười vạn năm mới có một người chứng đạo, còn chỉ là Ngụy Hợp Đạo, một kẻ nhà quê như hắn sao có thể bước vào cảnh giới Chân Tiên thần thánh được chứ?”
Thần Tử áo đen buột miệng thốt lên.
Mấy Thần Tử còn lại cũng đỏ mắt ghen tị.
Tuy bọn họ được gọi là Chân Tiên dự bị, nhưng trong mấy chục Thần Tử mới có một người có thể chứng đạo Hợp Đạo. Đây là tỷ lệ một phần mười, thậm chí là một phần trăm.
Mục tiêu lớn nhất của bọn họ chính là đời này có thể đặt chân vào cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên. Như vậy thì tuổi thọ có thể phá vỡ hạn chế vạn năm của Nguyên Anh, sống được lâu dài hơn.
Nếu sống được bảy tám vạn năm, thì cách Chân Tiên Hợp Đạo cũng không còn xa nữa.
Nhưng thiếu niên áo đen trước mắt này khí huyết sung mãn, rõ ràng đang ở đỉnh cao nhất của tuổi tác, không biết bao nhiêu năm nữa mới già yếu, vậy mà bây giờ đã là Bán Bộ Chân Tiên, trở thành sự tồn tại ngang với Bán Thần rồi? Sao các Thần Tử có thể không ghen ghét cho được?
Lúc này, lòng bàn tay của Diệp Thành mang theo khí huyết ngút trời, ánh sáng xanh lạnh lẽo như nước, giống như cối xay trên cửu thiên nghiền ép xuống. Trưởng lão Nguyên Anh bình thường đã bị dọa cho hồn bay phách lạc, chỉ có các Thần Tử có thể chống đỡ.
“Giết! Tôi không tin hắn đã thực sự đặt chân vào cảnh giới Bán Tiên!”
Một thần tướng Vô Cực Tông cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong điên cuồng gầm lên, điều khiển Vô Cực Tinh Chu dài nghìn trượng, hóa thành một luồng cầu vồng bạc, phát ra tiếng rền vang. Cả Vô Cực Tinh Chu bao trùm trong ánh bạc chói lòa, hóa thành một luồng cầu vồng dài kinh thiên, bắn về phía Diệp Thành.
Mấy chục tu sĩ Nguyên Anh cũng tỉnh táo lại, lần lượt tung các pháp bảo thần thông ra.
“Ầm!”
Trời đất dường như bị đâm thành một cái hố khổng lồ, năng lượng cuồn cuộn như biển cả sôi trào, hóa thành những luồng năng lượng đủ màu sắc đánh về phía Diệp Thành. Các thần tướng cũng chỉ huy mười vạn tu sĩ Kim Đan, hóa thành từng chiến trận, thôi thúc pháp lực, bao vây tấn công Diệp Thành.
Các Thần Tử khác cũng đồng thời ra tay, trong chớp mắt, ma nhật nuốt trời, hư không rách toạc, trời đất sinh diệt, cộng thêm mấy thần thú, các loại phép thần thông đánh điên cuồng về phía Diệp Thành.
“Lũ kiến hôi”.
Trong đôi mắt Diệp Thành không vui không buồn, chỉ khẽ giơ tay lên rồi ép xuống.
“Bốp!”
Thần tướng Vô Cực Tông đang bay tới giống như một con ruồi, bị Diệp Thành giơ tay đập nát bét một cách dễ dàng, không có chút sức phản kháng nào. Xác thịt được bọc trong giáp thần màu bạc của hắn giống như một quả trứng gà bị chiếc búa sắt nện xuống, lồng bảo vệ do vô số ánh bạc tạo thành chỉ chống đỡ được 0,01 giây liền vỡ nát.
Dưới bàn tay của Diệp Thành, tu vi đáng sợ của Nguyên Anh đỉnh phong vẫn yếu ớt chẳng khác gì con kiến, vô số mảnh vụn, vô số mẩu tay chân mang theo máu màu bạc nhạt bay tứ tán như thiên nữ rải hoa.
Dư chấn của một chưởng kia vẫn chưa kết thúc, thậm chí còn nện vào chiến thuyền do hắn điều khiển.
“Ầm!”
Vô Cực Tinh Chu đúc từ mẫu kim ngôi sao, được xưng là bất diệt, có thể chống được đòn ra tay của Nguyên Anh đỉnh phong mà không sứt mẻ, nay bị Diệp Thành đánh vỡ tan tành. Quá nửa thân thuyền bị Diệp Thành đập thành chiếc bánh sắt, chín mươi chín pháp trận mạnh mẽ khắc vẽ trên đó cũng bị phá hủy một cách dễ dàng.
Nhìn lại mới phát hiện, Vô Cực Tinh Chu vốn có hình bầu dục, bây giờ đã biến thành một miếng bánh sắt.
“Chết!”
Sau khi đập bẹp thần tướng Vô Cực Tông chỉ bằng một chưởng, Diệp Thành phớt lờ các pháp thuật thần thông đang tấn công cuồn cuộn đến, hung hãn lao vào giữa đám trưởng lão Nguyên Anh. Anh tiện tay tóm lấy mẩu “bánh sắt” to nghìn trượng kia, dùng sức mạnh khủng khiếp quăng nó quét ngang trời.
“Bốp bốp bốp!”
Mười bảy, mười tám thần tướng bị bánh sắt va trúng, lập tức phải lùi lại nghìn trượng, thân xác nứt toác, khí huyết nhộn nhạo, suýt nữa bị đánh tan xác ngay tại chỗ. Còn các trưởng lão Nguyên Anh thì càng thê thảm hơn.
Thân xác Nguyên Anh vô cùng yếu ớt của bọn họ, đứng trước thần thể tiểu thành của Diệp Thành chẳng khác gì miếng đậu phụ gặp phải búa sắt, chỉ sượt qua đã nghiền nát miếng đậu.
“Tùng tùng tùng!”
Chỉ nhìn thấy Diệp Thành xách chiếc bánh sắt do Vô Cực Tinh Chu dài nghìn trượng hóa thành chỉ bằng một tay, giống như xách một chiếc khiên lớn đến mức không thể tưởng tượng được. Trước sức mạnh xác thịt khủng khiếp của Diệp Thành, Vô Cực Tinh Chu nặng mấy tỷ tấn nhẹ như lông hồng, bị anh coi thành cái chổi, trái hất phải bổ, chẳng có chút chương pháp võ công nào, giống như một đứa trẻ đang hất đồ lung tung.
Nhưng các trưởng lão Nguyên Anh kia lại kêu la dậy đất.
Sao bọn họ có thể đỡ được kiểu đánh này của Diệp Thành chứ? Nhất là Vô Cực Tinh Chu còn to lớn đến như vậy, không thể tránh né được. Trong chớp mắt đã có mười mấy Nguyên Anh bị đập chết, và mấy chục trưởng lão bị thương.
Cuối cùng, các trưởng lão Nguyên Anh sợ đến vỡ mật, ai cũng điều khiển độn quang, thi triển tất cả thủ đoạn thần thông mà mình có, liều mạng bỏ chạy tứ tán.
“Nghiệp chướng, dừng tay!”, mấy Thần Tử tức giận.
Nhất là Trùng Dương, hắn điều khiển Đạp Tinh Ngưu, sức mạnh của đôi mắt âm dương hội tụ, quanh người ánh bạc chói lòa, tay cầm một cây thương bạc, giống như thần kỵ sĩ, phá vỡ tinh hà lao về phía Diệp Thành.
Không chỉ Trùng Dương mà các Thần Tử khác cũng đồng thời ra tay, bao gồm cả Huyền Không của Trường Sinh Giáo cũng ép về phía trước, lần nữa thi triển Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm. Thần quân mười vạn Kim Đan ào ào xông tới như một đàn kiến đông đúc, che rợp cả trời đất.
Tiếng giết ngập trời, giáp sắt leng keng, đao kiếm như mưa, bao vây Diệp Thành vào giữa.
"Ha ha".
Diệp Thành chỉ khẽ nắm thành quyền, rồi tung một cú đấm ra.
"Xẹt!"
Một cột sáng màu xanh xuyên qua vũ trụ hiện lên, cột sáng kia vô cùng vô tận, giống như thần kiếm xuyên thấu trời xanh, trong chớp mắt đâm thủng tầng tầng lớp lớp chiến trận, nghiền ép hàng nghìn Kim Đan, thần trận cũng rối loạn, mấy nghìn tu sĩ Kim Đan chắn trước cột sáng bị cú đấm của Diệp Thành hủy diệt.
Sau đó, Diệp Thành lại lật bàn tay, phất ống tay áo.
"Bốp!"
Mấy Thần Tử xông đến đồng thời bị Diệp Thành đánh lui.
Tất cả pháp thuật thần thông, bao gồm cả Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm, đều tan nát trước cú đánh này của Diệp Thành, giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, không thể chống đỡ được.
Đại Thần Tử Trùng Dương của Vô Cực Tông xông lên đầu tiên, và cả chiến xa của hắn, đều bị Diệp Thành đánh phát nổ. Vô số thần kim bao bọc máu, bung tỏa trong vũ trụ, giống như một đóa hoa tươi đẹp mà thê lương.
Bọn họ vượt trên Nguyên Anh, quanh người đã xảy ra dị tượng Chân Tiên, hơn xa sức mạnh của Nguyên Anh có thể hình dung. Cho dù là Thần Tử thì cũng không thể ngang bằng với bọn họ.
Có thể nói, mỗi Bán Bộ Chân Tiên đều là một nhân vật chấn động vũ trụ, là nền tảng thực sự của một đại giáo cổ xưa, là người cấp Thái Thượng trưởng lão, sống được năm sáu vạn năm. Thậm chí nghe nói, trong Kim Ô Môn có một lão bất tử siêu cấp đã sống gần tám chín vạn năm, chỉ cách Hợp Đạo, Chân Tiên một chút xíu, sức mạnh như rồng như thần, không thể tưởng tượng được.
“Không thể nào, hắn mới chỉ mấy chục tuổi, cho dù che giấu tuổi tác tu luyện, thì sao có thể là Bán Bộ Chân Tiên được? Tinh vực cổ này đã bị thần linh lãng quên từ lâu, mười vạn năm mới có một người chứng đạo, còn chỉ là Ngụy Hợp Đạo, một kẻ nhà quê như hắn sao có thể bước vào cảnh giới Chân Tiên thần thánh được chứ?”
Thần Tử áo đen buột miệng thốt lên.
Mấy Thần Tử còn lại cũng đỏ mắt ghen tị.
Tuy bọn họ được gọi là Chân Tiên dự bị, nhưng trong mấy chục Thần Tử mới có một người có thể chứng đạo Hợp Đạo. Đây là tỷ lệ một phần mười, thậm chí là một phần trăm.
Mục tiêu lớn nhất của bọn họ chính là đời này có thể đặt chân vào cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên. Như vậy thì tuổi thọ có thể phá vỡ hạn chế vạn năm của Nguyên Anh, sống được lâu dài hơn.
Nếu sống được bảy tám vạn năm, thì cách Chân Tiên Hợp Đạo cũng không còn xa nữa.
Nhưng thiếu niên áo đen trước mắt này khí huyết sung mãn, rõ ràng đang ở đỉnh cao nhất của tuổi tác, không biết bao nhiêu năm nữa mới già yếu, vậy mà bây giờ đã là Bán Bộ Chân Tiên, trở thành sự tồn tại ngang với Bán Thần rồi? Sao các Thần Tử có thể không ghen ghét cho được?
Lúc này, lòng bàn tay của Diệp Thành mang theo khí huyết ngút trời, ánh sáng xanh lạnh lẽo như nước, giống như cối xay trên cửu thiên nghiền ép xuống. Trưởng lão Nguyên Anh bình thường đã bị dọa cho hồn bay phách lạc, chỉ có các Thần Tử có thể chống đỡ.
“Giết! Tôi không tin hắn đã thực sự đặt chân vào cảnh giới Bán Tiên!”
Một thần tướng Vô Cực Tông cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong điên cuồng gầm lên, điều khiển Vô Cực Tinh Chu dài nghìn trượng, hóa thành một luồng cầu vồng bạc, phát ra tiếng rền vang. Cả Vô Cực Tinh Chu bao trùm trong ánh bạc chói lòa, hóa thành một luồng cầu vồng dài kinh thiên, bắn về phía Diệp Thành.
Mấy chục tu sĩ Nguyên Anh cũng tỉnh táo lại, lần lượt tung các pháp bảo thần thông ra.
“Ầm!”
Trời đất dường như bị đâm thành một cái hố khổng lồ, năng lượng cuồn cuộn như biển cả sôi trào, hóa thành những luồng năng lượng đủ màu sắc đánh về phía Diệp Thành. Các thần tướng cũng chỉ huy mười vạn tu sĩ Kim Đan, hóa thành từng chiến trận, thôi thúc pháp lực, bao vây tấn công Diệp Thành.
Các Thần Tử khác cũng đồng thời ra tay, trong chớp mắt, ma nhật nuốt trời, hư không rách toạc, trời đất sinh diệt, cộng thêm mấy thần thú, các loại phép thần thông đánh điên cuồng về phía Diệp Thành.
“Lũ kiến hôi”.
Trong đôi mắt Diệp Thành không vui không buồn, chỉ khẽ giơ tay lên rồi ép xuống.
“Bốp!”
Thần tướng Vô Cực Tông đang bay tới giống như một con ruồi, bị Diệp Thành giơ tay đập nát bét một cách dễ dàng, không có chút sức phản kháng nào. Xác thịt được bọc trong giáp thần màu bạc của hắn giống như một quả trứng gà bị chiếc búa sắt nện xuống, lồng bảo vệ do vô số ánh bạc tạo thành chỉ chống đỡ được 0,01 giây liền vỡ nát.
Dưới bàn tay của Diệp Thành, tu vi đáng sợ của Nguyên Anh đỉnh phong vẫn yếu ớt chẳng khác gì con kiến, vô số mảnh vụn, vô số mẩu tay chân mang theo máu màu bạc nhạt bay tứ tán như thiên nữ rải hoa.
Dư chấn của một chưởng kia vẫn chưa kết thúc, thậm chí còn nện vào chiến thuyền do hắn điều khiển.
“Ầm!”
Vô Cực Tinh Chu đúc từ mẫu kim ngôi sao, được xưng là bất diệt, có thể chống được đòn ra tay của Nguyên Anh đỉnh phong mà không sứt mẻ, nay bị Diệp Thành đánh vỡ tan tành. Quá nửa thân thuyền bị Diệp Thành đập thành chiếc bánh sắt, chín mươi chín pháp trận mạnh mẽ khắc vẽ trên đó cũng bị phá hủy một cách dễ dàng.
Nhìn lại mới phát hiện, Vô Cực Tinh Chu vốn có hình bầu dục, bây giờ đã biến thành một miếng bánh sắt.
“Chết!”
Sau khi đập bẹp thần tướng Vô Cực Tông chỉ bằng một chưởng, Diệp Thành phớt lờ các pháp thuật thần thông đang tấn công cuồn cuộn đến, hung hãn lao vào giữa đám trưởng lão Nguyên Anh. Anh tiện tay tóm lấy mẩu “bánh sắt” to nghìn trượng kia, dùng sức mạnh khủng khiếp quăng nó quét ngang trời.
“Bốp bốp bốp!”
Mười bảy, mười tám thần tướng bị bánh sắt va trúng, lập tức phải lùi lại nghìn trượng, thân xác nứt toác, khí huyết nhộn nhạo, suýt nữa bị đánh tan xác ngay tại chỗ. Còn các trưởng lão Nguyên Anh thì càng thê thảm hơn.
Thân xác Nguyên Anh vô cùng yếu ớt của bọn họ, đứng trước thần thể tiểu thành của Diệp Thành chẳng khác gì miếng đậu phụ gặp phải búa sắt, chỉ sượt qua đã nghiền nát miếng đậu.
“Tùng tùng tùng!”
Chỉ nhìn thấy Diệp Thành xách chiếc bánh sắt do Vô Cực Tinh Chu dài nghìn trượng hóa thành chỉ bằng một tay, giống như xách một chiếc khiên lớn đến mức không thể tưởng tượng được. Trước sức mạnh xác thịt khủng khiếp của Diệp Thành, Vô Cực Tinh Chu nặng mấy tỷ tấn nhẹ như lông hồng, bị anh coi thành cái chổi, trái hất phải bổ, chẳng có chút chương pháp võ công nào, giống như một đứa trẻ đang hất đồ lung tung.
Nhưng các trưởng lão Nguyên Anh kia lại kêu la dậy đất.
Sao bọn họ có thể đỡ được kiểu đánh này của Diệp Thành chứ? Nhất là Vô Cực Tinh Chu còn to lớn đến như vậy, không thể tránh né được. Trong chớp mắt đã có mười mấy Nguyên Anh bị đập chết, và mấy chục trưởng lão bị thương.
Cuối cùng, các trưởng lão Nguyên Anh sợ đến vỡ mật, ai cũng điều khiển độn quang, thi triển tất cả thủ đoạn thần thông mà mình có, liều mạng bỏ chạy tứ tán.
“Nghiệp chướng, dừng tay!”, mấy Thần Tử tức giận.
Nhất là Trùng Dương, hắn điều khiển Đạp Tinh Ngưu, sức mạnh của đôi mắt âm dương hội tụ, quanh người ánh bạc chói lòa, tay cầm một cây thương bạc, giống như thần kỵ sĩ, phá vỡ tinh hà lao về phía Diệp Thành.
Không chỉ Trùng Dương mà các Thần Tử khác cũng đồng thời ra tay, bao gồm cả Huyền Không của Trường Sinh Giáo cũng ép về phía trước, lần nữa thi triển Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm. Thần quân mười vạn Kim Đan ào ào xông tới như một đàn kiến đông đúc, che rợp cả trời đất.
Tiếng giết ngập trời, giáp sắt leng keng, đao kiếm như mưa, bao vây Diệp Thành vào giữa.
"Ha ha".
Diệp Thành chỉ khẽ nắm thành quyền, rồi tung một cú đấm ra.
"Xẹt!"
Một cột sáng màu xanh xuyên qua vũ trụ hiện lên, cột sáng kia vô cùng vô tận, giống như thần kiếm xuyên thấu trời xanh, trong chớp mắt đâm thủng tầng tầng lớp lớp chiến trận, nghiền ép hàng nghìn Kim Đan, thần trận cũng rối loạn, mấy nghìn tu sĩ Kim Đan chắn trước cột sáng bị cú đấm của Diệp Thành hủy diệt.
Sau đó, Diệp Thành lại lật bàn tay, phất ống tay áo.
"Bốp!"
Mấy Thần Tử xông đến đồng thời bị Diệp Thành đánh lui.
Tất cả pháp thuật thần thông, bao gồm cả Thiên Quang Minh Nguyệt Kiếm, đều tan nát trước cú đánh này của Diệp Thành, giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, không thể chống đỡ được.
Đại Thần Tử Trùng Dương của Vô Cực Tông xông lên đầu tiên, và cả chiến xa của hắn, đều bị Diệp Thành đánh phát nổ. Vô số thần kim bao bọc máu, bung tỏa trong vũ trụ, giống như một đóa hoa tươi đẹp mà thê lương.
Bình luận facebook