Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 955: Mạnh miệng thật
Lời này vừa nói ra mọi người xung quanh đều kinh động, ngay cả Thần Tử Vân Lam của Kim Ô Môn, vẻ mặt tươi cười cũng khẽ cứng đờ.
Ngay sau đó…
“Ôi!”
Trong không trung, một tiếng than nhẹ khẽ thốt ra khiến tất cả mọi người đều dựng tóc gáy, vẻ mặt chúng Thần Tử lại càng biến sắc hơn.
…
Khi tiếng than khẽ đó truyền đến, tất cả mọi người đồng loạt đều sợ hãi.
Các vị Thần Tử, trưởng lão lập tức quay đầu sang thì nhìn thấy trong không trung, một thanh niên áo đen chắp hai tay sau lưng, chân đạp trong không trung, từ sâu trong vũ trụ chậm rãi đi ra.
Anh ta có tóc và mắt đen, mặc áo trường bào đen có mười hai hoạ tiết biểu tượng, trên mặt có thêu hoa, chim, cá, côn trùng, có núi xuyên trời trăng, có vạn vật chúng sinh. Trên đầu đội tinh quan chân tiên, nét mặt khôi ngô tuấn tú, trông như một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Rõ ràng trông y hệt với Diệp Thành đang chiến đấu với ba vị Thần Tử, như thể là anh em sinh đôi vậy.
Chẳng qua là, “Diệp Thành” này so với Diệp Thành đang dốc sức chiến đấu với ba vị Thần Tử thì có vẻ chân thật hơn một chút, toàn thân tràn đầy hơi người, chứ không phải hư vô mờ mịt như một tảng đá không có sinh mạng.
“Đúng là phân thân thật!”
Có vị trưởng lão hít sâu một hơi.
Các vị Thần Tử sắc mặt lại u ám khó coi đến cực điểm.
Thật ra tài liệu về Diệp Thành thì các thần giáo trong biển sao đã thu thập được rất nhiều, nhất là trận chiến của anh và Thần Tử Tô Ma lại càng là trọng điểm. Nhưng trận chiến khi đó, người xem ngoại trừ có hàng tỷ người Địa Cầu ra thì chỉ có tu sĩ ngoại vực. Cũng chỉ có những Nguyên Anh ngoại vực đó mới có thể xem rõ ràng, chi tiết trận đấu, vì vậy đa phần tin tức đều là từ miệng bọn họ truyền đến Tinh Hải.
Các Thần Tử đi xuống Địa Cầu không thể nào không nghiên cứu tài liệu về Diệp Thành.
Nhưng rốt cuộc là bọn họ cũng tự đánh giá mình quá cao, cho rằng Địa Cầu chỉ là thổ tinh man rợ, Diệp Thành dù mạnh thì có thể mạnh đến cỡ nào được chứ? Mà sức lực phân thân Diệp Phàm thể hiện cũng đã đạt đến như mong đợi trong lòng của bọn họ, lấy một địch ba. Đối mặt với ba vị Thần Tử mới bị rơi vào thế bất lợi, thực lực mạnh như vậy cũng rất xứng với thân phận người mạnh nhất của tinh vực bị lãng quên.
Có mạnh hơn cũng không có gì để nói được nữa.
Nói đơn giản chỉ là một tinh vực bị lãng quên, một vùng hoang vu bên rìa vũ trụ, xuất hiện một thiên tài siêu cấp mà chỉ ở trung tâm thế giới Tinh Hà mới có được. Đừng nói là các vị Thần Tử không tin, mà cho dù các đại lão tính kể sau lưng cũng đều không tin như vậy.
Vì cậy các chúng Thần Tử chỉ là đọc xem đại khải một chút chứ không hề xem kỹ. Chỉ có Kim Hoa thân là phụ nữ, dù sao tâm tư cũng tinh tế hơn chút, hơn nữa cô ta cũng đã từng ở Địa Cầu nên cũng biết thân phận Diệp Thành trấn giữ trên đỉnh núi Sương Diệp, sau khi quan sát cẩn thận Diệp Thành chiến đấu, mới tự hỏi trong lòng.
Nhưng khi vừa hỏi thì cùng với lúc người thật Diệp Phàm xuất hiện thì tình thế đã hoàn toàn thay đổi.
“Anh ta thế mà lại dựa vào phân thân thôi mà đã chiến đấu với ba vị Thần Tử đến mức như vậy rồi?”
Chỉ nghĩ đến như vậy đã khiến mọi người trong lòng thấy lạnh lẽo.
Mọi người đều biết, trong giới tu tiên có rất nhiều pháp môn tu luyện phân thân, nhưng thực lực của bất kỳ phân thân nào cũng đều khó có thể vượt qua người thật. Trên thực tế, sức mạnh của phân thân vẫn thường kém hơn một phần so với người thật, thậm chí là hai phần.
Nếu phân thân đều tương đồng với người thật, vậy thì ta đây lấy hai địch một, há chẳng phải chiếm hết lợi thế sao? Nhất là những người mạnh đứng trên đỉnh cao, như mấy người Hợp Đạo Chân Tiên, nếu như bọn họ có thêm một phân thân thì tương đương có thêm một vị chân tiên, hoàn toàn có thể nghiền nát những tông phái khác. Vì vậy, thuật phân thân càng mạng thì càng có thể duy trì sức mạnh của phân thân gần như bằng với người thật, lại càng quý giá hơn.
Ở trung tâm thế giới Tinh Hà, một tiên tông nào đó được truyền thừa lại một phép đại thần thông được gọi là Nhất Khí Hoá Tam Thanh. Được xưng là đủ để hoá thành ba phân thân có thực lực gần giống như người thật chỉ trong thời gian ngắn.
Phép thần thông này xếp hạng trong mười pháp môn siêu cấp đứng đầu trong toàn bộ Tinh Hà, là phép thần thông mạnh đến nỗi có thể thật sự làm rung chuyển cả trời trăng. Tiên tông đó chỉ cần dựa vào phép thần thông này là có thể áp đảo cả biển sao. Có thể nói, phép thần thông này đã đủ để quyết định được sự suy thịnh của một tiên tông.
Phân thân của Diệp thành, bất kể có thể nào cũng không thể mạnh hơn người thật.
Bây giờ chuyện cần phải làm rõ chính là người thật rốt cuộc mạnh đến thế nào?
“Các người ở đây khi dễ phân thân của tôi, ngược lại còn khá vui vẻ nữa, vậy mà còn chơi đến mức đánh nhau tập thể!”
Diệp Thành khẽ vung tay, Cửu Khiếu Thần Anh bị ba Thần Tử vây đánh chiến đấu khổ sở bên trong lập tức hoá thành một luồng sáng vàng kim, trong chớp mắt đã phóng về bên cạnh Diệp Thành.
Huyền Không nhíu mày, không vui nhìn Diệp Thành. Kể cả mấy người Thần tử áo đen, Trùng Dương thì sắc mặt cũng đều khó coi.
Đánh sống đánh chết mới phát hiện, thì ra đối phương chỉ là một phân thân mà thôi, cho dù giết chết cũng chẳng có tác dụng gì. Nhất là Thần Tử áo đen, gần như tức muốn hộc máu. Hắn ta bị tổn thất đến ba tấm thần phù thế mạng đấy, mỗi một tấm đều trân quý, cũng đủ để sánh ngang với một món thiên bảo.
“Chính là Diệp Thành, có thể dùng một phân thân mà khiến chúng ta phải vây quanh, không hổ là người mạnh nhất cả Địa Cầu hay thậm chí là tinh vực bị lãng quên”. Đại điện hạ Vân Lâm mở lời đầu tiên.
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, trong tay kéo dây cương khống chế phượng hoàng lửa chín cánh dài cả trăm mét, toàn thân chìm trong ngọn lửa vàng, giống như chiến thần Lăng Thành.
Lần đầu tiên Vân Lam khen ngợi Diệp Thành, tận mắt nhìn thấy anh, rõ ràng đã công nhận thực lực của anh.
“Tôi không thích cái tên tinh vực bị lãng quên này, các người có thể gọi nó là Địa Cầu, hoặc là hệ ngân hà”, Diệp Thành thản nhiên nói. Anh vừa nói vừa dùng thần niệm mạnh mẽ của mình trị thương cho Cửu Khiếu Thần Anh.
Cửu Khiếu Thần Anh liên tục chiến đấu nên vết thương có chút nặng.
Một tay và một chân của nó đã bị gãy, trên người đầy vết thương, tu vi cả người lại rơi xuống Nguyên Anh Trung Kỳ. Nhưng được Diệp Thành truyền vào thần niệm dồi dào không thể tưởng tượng nổi, Cửu Khiếu Nguyên Anh nhả ra nuốt vào làn khói vàng trong miệng, mau chóng được chữa trị với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.
“Hệ ngân hà… Đây là cách gọi của người Địa Cầu nhỉ!”
Vân Lam khẽ nhíu mày:
“Nếu đổi thành tên gọi này thì cũng không phải không thể. Nếu như có thể bái nhận Kim Ô Môn tôi thì điện hạ tôi đây có thể làm chủ, phong cho cả tinh vực… cả Địa Cầu thậm chí cả Hệ ngân hệ, sắc phong làm “Thần tướng ngân hà”, từ đó về sau, các Tinh Thần bên trong ngôi sao này, tất cả đều sẽ tôn thờ Diệp Thành. Ngoại trừ cơ duyên ngôi sao này, tôi sẽ không lấy gì cả, cho phép nhà họ Diệp vĩnh viễn trấn giữ khu vực này!”
Vân Lam lại một lần nữa mở lời, vậy mà lại muốn sắc phong Diệp Thành làm thần tướng.
Đây cũng chẳng phải là chiếu chỉ truyền cho thần tướng Quang Minh mà là do chính hắn, đường đường là Thần Tử đứng đầu của Kim Ô Môn đích thân hứa hẹn, ngay cả vị chân tiên kia của Kim Ô Môn, sau này cũng chẳng thể phủ nhận được.
Rất nhiều người đều sững người, sau đó cũng hiểu rõ. Là do Vân Lam coi trọng thực lực của Diệp Thành, thật sự trân quý tài năng. Phân thân Diệp Thành đã mạnh đến vậy rồi huống chi là người thật chứ?
Ánh mắt mấy người Thần tử áo đen, Trùng Dương chợt có chút không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào. Kể cả rất nhiều trưởng lão và các thần tướng, cũng đều kiêng dè thực lực Diệp Thành, chỉ một phân thân đã đủ đối đầu với ba Thần Tử thì người thật chẳng phải là chấn động cả trời trăng sao?
“Thế nào, nếu không vừa ý, thì vẫn có thể bàn bạc các điều kiện”, Vân Lam rất có thành ý nói.
Thế nhưng Diệp Thành lại cười nhạt nói:
“Thủ hạ của anh lại dám huyết tẩy phái Sương Diệp tôi, đánh đệ tử tôi bị thương, hôm nay còn đem theo trăm ngàn đại quân đến vây đánh Địa Cầu, cho là Diệp mỗ tôi đây dễ bị ức hiếp sao? Vả lại, cũng chỉ là một Nguyên Anh mà muốn mời gọi tôi làm thuộc hạ, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Giọng điệu Diệp Thành bình thản, như thể đang kể lại sự thật.
Anh đường đường là Huyền Thành Tiên Đế chuyển kiếp, cho dù là chưởng giáo Tiên Tông cũng không đủ tư cách để Diệp Thành cúi đầu, huống chi chỉ là một người được gọi là “Thần Tử” một vùng hoang vu bên rìa vũ trụ chứ?
Vân Lam nghe vậy, sắc mặt lại lạnh lùng, ánh mắt âm u.
“Hừ, mạnh miệng thật!”
Ngay sau đó…
“Ôi!”
Trong không trung, một tiếng than nhẹ khẽ thốt ra khiến tất cả mọi người đều dựng tóc gáy, vẻ mặt chúng Thần Tử lại càng biến sắc hơn.
…
Khi tiếng than khẽ đó truyền đến, tất cả mọi người đồng loạt đều sợ hãi.
Các vị Thần Tử, trưởng lão lập tức quay đầu sang thì nhìn thấy trong không trung, một thanh niên áo đen chắp hai tay sau lưng, chân đạp trong không trung, từ sâu trong vũ trụ chậm rãi đi ra.
Anh ta có tóc và mắt đen, mặc áo trường bào đen có mười hai hoạ tiết biểu tượng, trên mặt có thêu hoa, chim, cá, côn trùng, có núi xuyên trời trăng, có vạn vật chúng sinh. Trên đầu đội tinh quan chân tiên, nét mặt khôi ngô tuấn tú, trông như một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Rõ ràng trông y hệt với Diệp Thành đang chiến đấu với ba vị Thần Tử, như thể là anh em sinh đôi vậy.
Chẳng qua là, “Diệp Thành” này so với Diệp Thành đang dốc sức chiến đấu với ba vị Thần Tử thì có vẻ chân thật hơn một chút, toàn thân tràn đầy hơi người, chứ không phải hư vô mờ mịt như một tảng đá không có sinh mạng.
“Đúng là phân thân thật!”
Có vị trưởng lão hít sâu một hơi.
Các vị Thần Tử sắc mặt lại u ám khó coi đến cực điểm.
Thật ra tài liệu về Diệp Thành thì các thần giáo trong biển sao đã thu thập được rất nhiều, nhất là trận chiến của anh và Thần Tử Tô Ma lại càng là trọng điểm. Nhưng trận chiến khi đó, người xem ngoại trừ có hàng tỷ người Địa Cầu ra thì chỉ có tu sĩ ngoại vực. Cũng chỉ có những Nguyên Anh ngoại vực đó mới có thể xem rõ ràng, chi tiết trận đấu, vì vậy đa phần tin tức đều là từ miệng bọn họ truyền đến Tinh Hải.
Các Thần Tử đi xuống Địa Cầu không thể nào không nghiên cứu tài liệu về Diệp Thành.
Nhưng rốt cuộc là bọn họ cũng tự đánh giá mình quá cao, cho rằng Địa Cầu chỉ là thổ tinh man rợ, Diệp Thành dù mạnh thì có thể mạnh đến cỡ nào được chứ? Mà sức lực phân thân Diệp Phàm thể hiện cũng đã đạt đến như mong đợi trong lòng của bọn họ, lấy một địch ba. Đối mặt với ba vị Thần Tử mới bị rơi vào thế bất lợi, thực lực mạnh như vậy cũng rất xứng với thân phận người mạnh nhất của tinh vực bị lãng quên.
Có mạnh hơn cũng không có gì để nói được nữa.
Nói đơn giản chỉ là một tinh vực bị lãng quên, một vùng hoang vu bên rìa vũ trụ, xuất hiện một thiên tài siêu cấp mà chỉ ở trung tâm thế giới Tinh Hà mới có được. Đừng nói là các vị Thần Tử không tin, mà cho dù các đại lão tính kể sau lưng cũng đều không tin như vậy.
Vì cậy các chúng Thần Tử chỉ là đọc xem đại khải một chút chứ không hề xem kỹ. Chỉ có Kim Hoa thân là phụ nữ, dù sao tâm tư cũng tinh tế hơn chút, hơn nữa cô ta cũng đã từng ở Địa Cầu nên cũng biết thân phận Diệp Thành trấn giữ trên đỉnh núi Sương Diệp, sau khi quan sát cẩn thận Diệp Thành chiến đấu, mới tự hỏi trong lòng.
Nhưng khi vừa hỏi thì cùng với lúc người thật Diệp Phàm xuất hiện thì tình thế đã hoàn toàn thay đổi.
“Anh ta thế mà lại dựa vào phân thân thôi mà đã chiến đấu với ba vị Thần Tử đến mức như vậy rồi?”
Chỉ nghĩ đến như vậy đã khiến mọi người trong lòng thấy lạnh lẽo.
Mọi người đều biết, trong giới tu tiên có rất nhiều pháp môn tu luyện phân thân, nhưng thực lực của bất kỳ phân thân nào cũng đều khó có thể vượt qua người thật. Trên thực tế, sức mạnh của phân thân vẫn thường kém hơn một phần so với người thật, thậm chí là hai phần.
Nếu phân thân đều tương đồng với người thật, vậy thì ta đây lấy hai địch một, há chẳng phải chiếm hết lợi thế sao? Nhất là những người mạnh đứng trên đỉnh cao, như mấy người Hợp Đạo Chân Tiên, nếu như bọn họ có thêm một phân thân thì tương đương có thêm một vị chân tiên, hoàn toàn có thể nghiền nát những tông phái khác. Vì vậy, thuật phân thân càng mạng thì càng có thể duy trì sức mạnh của phân thân gần như bằng với người thật, lại càng quý giá hơn.
Ở trung tâm thế giới Tinh Hà, một tiên tông nào đó được truyền thừa lại một phép đại thần thông được gọi là Nhất Khí Hoá Tam Thanh. Được xưng là đủ để hoá thành ba phân thân có thực lực gần giống như người thật chỉ trong thời gian ngắn.
Phép thần thông này xếp hạng trong mười pháp môn siêu cấp đứng đầu trong toàn bộ Tinh Hà, là phép thần thông mạnh đến nỗi có thể thật sự làm rung chuyển cả trời trăng. Tiên tông đó chỉ cần dựa vào phép thần thông này là có thể áp đảo cả biển sao. Có thể nói, phép thần thông này đã đủ để quyết định được sự suy thịnh của một tiên tông.
Phân thân của Diệp thành, bất kể có thể nào cũng không thể mạnh hơn người thật.
Bây giờ chuyện cần phải làm rõ chính là người thật rốt cuộc mạnh đến thế nào?
“Các người ở đây khi dễ phân thân của tôi, ngược lại còn khá vui vẻ nữa, vậy mà còn chơi đến mức đánh nhau tập thể!”
Diệp Thành khẽ vung tay, Cửu Khiếu Thần Anh bị ba Thần Tử vây đánh chiến đấu khổ sở bên trong lập tức hoá thành một luồng sáng vàng kim, trong chớp mắt đã phóng về bên cạnh Diệp Thành.
Huyền Không nhíu mày, không vui nhìn Diệp Thành. Kể cả mấy người Thần tử áo đen, Trùng Dương thì sắc mặt cũng đều khó coi.
Đánh sống đánh chết mới phát hiện, thì ra đối phương chỉ là một phân thân mà thôi, cho dù giết chết cũng chẳng có tác dụng gì. Nhất là Thần Tử áo đen, gần như tức muốn hộc máu. Hắn ta bị tổn thất đến ba tấm thần phù thế mạng đấy, mỗi một tấm đều trân quý, cũng đủ để sánh ngang với một món thiên bảo.
“Chính là Diệp Thành, có thể dùng một phân thân mà khiến chúng ta phải vây quanh, không hổ là người mạnh nhất cả Địa Cầu hay thậm chí là tinh vực bị lãng quên”. Đại điện hạ Vân Lâm mở lời đầu tiên.
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, trong tay kéo dây cương khống chế phượng hoàng lửa chín cánh dài cả trăm mét, toàn thân chìm trong ngọn lửa vàng, giống như chiến thần Lăng Thành.
Lần đầu tiên Vân Lam khen ngợi Diệp Thành, tận mắt nhìn thấy anh, rõ ràng đã công nhận thực lực của anh.
“Tôi không thích cái tên tinh vực bị lãng quên này, các người có thể gọi nó là Địa Cầu, hoặc là hệ ngân hà”, Diệp Thành thản nhiên nói. Anh vừa nói vừa dùng thần niệm mạnh mẽ của mình trị thương cho Cửu Khiếu Thần Anh.
Cửu Khiếu Thần Anh liên tục chiến đấu nên vết thương có chút nặng.
Một tay và một chân của nó đã bị gãy, trên người đầy vết thương, tu vi cả người lại rơi xuống Nguyên Anh Trung Kỳ. Nhưng được Diệp Thành truyền vào thần niệm dồi dào không thể tưởng tượng nổi, Cửu Khiếu Nguyên Anh nhả ra nuốt vào làn khói vàng trong miệng, mau chóng được chữa trị với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.
“Hệ ngân hà… Đây là cách gọi của người Địa Cầu nhỉ!”
Vân Lam khẽ nhíu mày:
“Nếu đổi thành tên gọi này thì cũng không phải không thể. Nếu như có thể bái nhận Kim Ô Môn tôi thì điện hạ tôi đây có thể làm chủ, phong cho cả tinh vực… cả Địa Cầu thậm chí cả Hệ ngân hệ, sắc phong làm “Thần tướng ngân hà”, từ đó về sau, các Tinh Thần bên trong ngôi sao này, tất cả đều sẽ tôn thờ Diệp Thành. Ngoại trừ cơ duyên ngôi sao này, tôi sẽ không lấy gì cả, cho phép nhà họ Diệp vĩnh viễn trấn giữ khu vực này!”
Vân Lam lại một lần nữa mở lời, vậy mà lại muốn sắc phong Diệp Thành làm thần tướng.
Đây cũng chẳng phải là chiếu chỉ truyền cho thần tướng Quang Minh mà là do chính hắn, đường đường là Thần Tử đứng đầu của Kim Ô Môn đích thân hứa hẹn, ngay cả vị chân tiên kia của Kim Ô Môn, sau này cũng chẳng thể phủ nhận được.
Rất nhiều người đều sững người, sau đó cũng hiểu rõ. Là do Vân Lam coi trọng thực lực của Diệp Thành, thật sự trân quý tài năng. Phân thân Diệp Thành đã mạnh đến vậy rồi huống chi là người thật chứ?
Ánh mắt mấy người Thần tử áo đen, Trùng Dương chợt có chút không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào. Kể cả rất nhiều trưởng lão và các thần tướng, cũng đều kiêng dè thực lực Diệp Thành, chỉ một phân thân đã đủ đối đầu với ba Thần Tử thì người thật chẳng phải là chấn động cả trời trăng sao?
“Thế nào, nếu không vừa ý, thì vẫn có thể bàn bạc các điều kiện”, Vân Lam rất có thành ý nói.
Thế nhưng Diệp Thành lại cười nhạt nói:
“Thủ hạ của anh lại dám huyết tẩy phái Sương Diệp tôi, đánh đệ tử tôi bị thương, hôm nay còn đem theo trăm ngàn đại quân đến vây đánh Địa Cầu, cho là Diệp mỗ tôi đây dễ bị ức hiếp sao? Vả lại, cũng chỉ là một Nguyên Anh mà muốn mời gọi tôi làm thuộc hạ, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Giọng điệu Diệp Thành bình thản, như thể đang kể lại sự thật.
Anh đường đường là Huyền Thành Tiên Đế chuyển kiếp, cho dù là chưởng giáo Tiên Tông cũng không đủ tư cách để Diệp Thành cúi đầu, huống chi chỉ là một người được gọi là “Thần Tử” một vùng hoang vu bên rìa vũ trụ chứ?
Vân Lam nghe vậy, sắc mặt lại lạnh lùng, ánh mắt âm u.
“Hừ, mạnh miệng thật!”
Bình luận facebook