Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 972: Thanh sắt rỉ sét
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Giữa trời đất, huyết khí dâng trào, ánh sáng thần thánh lan tỏa khắp nơi, năng lượng mạnh mẽ bùng nổ quét ngang bốn phương. Không ít người xem chiến đấu ở gần đó đều bị luồng thủy triều năng lượng khủng khiếp cuốn lấy, cả người và chiến thuyền bị nuốt chửng trong tíc tắc và bị đánh tan thành mảnh vụn, chỉ còn lại một số mảnh xương vỡ và vũ khí còn sót lại, khiến tất cả bọn họ sợ hãi rút lui về phía sau.
“Quá kinh khủng, đây là trận quyết đấu đỉnh cao nhất trong gần một trăm nghìn năm qua, năm đó Nam Tuyệt giết sạch Trường Sinh Giáo cũng chỉ phải đối đầu lần lượt với ba vị Thái Thượng trưởng lão mà thôi”.
“Thế nhưng người thanh niên này lại dùng sức một người áp chế cả bảy vị Thái Thượng trưởng lão, mà trong đó năm người có chuẩn tiên bảo, trong đó còn có một vị là Kháo Sơn Vương Vân Cực, đây là sức mạnh kinh khủng đến cỡ nào cơ chứ? Cho dù là Ngũ ca của Vân Cực hay là thiếu chủ của Kim Ô Môn cũng không thể nào có được năng lực này”.
Một trưởng lão râu tóc bạc phơ của thiên tông hít một hơi thật sâu, kinh ngạc thốt lên.
Nhiều môn phái nhỏ đã bí mật phái người thâm nhập vào hệ Mặt Trời, chỉ là các đạo thống Chân Tiên lớn liên thủ tấn công, nên cho dù bọn họ đã đến nơi đây nhưng cũng không dám lộ diện, chỉ có thể lén lút theo dõi từ bên ngoài.
“Quá mạnh, thực sự quá mạnh mẽ, cứ tưởng rằng những người như Nam Tuyệt, Vân Cực chính là những kẻ mạnh mẽ nhất trần đời này chỉ dưới cảnh giới Hợp Đạo, bây giờ xem ra tên Diệp Thành này mới thực sự là thiên hạ vô địch dưới Hợp Đạo. Nghe nói anh ta mới khoảng bốn mươi tuổi, rốt cuộc làm sao có thể luyện thành tu vi mạnh mẽ đến nhường này cơ chứ?”
“Đúng thế, nghe nói là lấy được Thần La Thiên Tinh, nếu tôi có thể ăn được Thần La Thiên Tinh thì nói không chừng còn mạnh hơn anh ta nữa kìa”.
“Ôi, tuy rằng tinh vực bị lãng quên của anh ta pháp tắc không hoàn chỉnh, nhưng lại có được cơ duyên lớn, cũng xem như là trong họa có phúc rồi”.
“…..”
Rất nhiều tu sĩ liên tục xì xào bàn tán.
Các tu sĩ lâu lăm liên tục thở dài cảm thán, vô cùng ngưỡng mộ và đố kỵ với cơ duyên của Diệp Thành. Mà những người trẻ tuổi thì bị sức mạnh vô địch bất khả chiến bại của Diệp Thành làm cho sợ hãi, giống như là người thường thấy được thần linh vậy, ai cũng mong muốn mình có thể giống như thế.
Phải biết rằng chuẩn tiên bảo chính là bảo vật trấn giáo của đạo thống Chân Tiên, chỉ nằm trong tay của các Chân Tiên, cho dù là Thái Thượng trưởng lão cũng không có, chỉ đến khi làm nhiệm vụ quan trọng thì các Chân Tiên mới ban cho để sử dụng, hoặc là các trưởng lão đến bàn thờ tổ tiên xin được ban cho chuẩn tiên bảo mà thôi.
Lần này bọn họ từ biển sao tới đây cũng mang đến bảy món chuẩn tiên bảo, ba món dùng để tặng đám người Vân Lam để làm bảo đảm mà thôi.
Bàn tay của Diệp Thành mạnh ngang với chuẩn tiên bảo của Bán Bộ Chân Tiên. Sức mạnh như thế này quả thực là quá kinh khủng. Nếu truyền tới biển sao đủ để làm cho tất cả mọi người của tinh hà ngoại vực và các hành tinh khác phải sôi trào.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Các luồng năng lượng liên tục bay múa trên trời cao, hơi thở thần thánh lan tỏa ra khắp mọi nơi, bảy người bao vây xung quanh liên tục tấn công điên cuồng Diệp Thành. Đến sau cùng, cả không gian bị phá vỡ tan tành, nơi trung tâm chiến trường biến thành một vùng hỗn độn bị tàn phá nặng nề, chỉ có thể nhìn thấy khí tức của chuẩn tiên bảo đang tung hoành trên bầu trời.
Mỗi một món chuẩn thiên bảo đều là những tồn tại uy chấn biển sao. Rất nhiều đạo thống Chân Tiên trong môn phái thậm chí đến cả tiên bảo cũng không có, cũng chỉ có thể dựa vào một món chuẩn tiên bảo để chống đỡ cho môn phái mà thôi. Những món chuẩn tiên bảo ở trong tay các bán bộ Chân Tiên thậm chí có thể thi triển ra thực lực của Hợp Đạo.
Nhưng Diệp Thành cũng vô cùng mạnh mẽ, bàn tay của anh có vô số luồng sáng thần thánh bay múa, đồng thời từng luồng pháp thuật được anh thi triển đánh bay cả chuẩn tiên bảo.
Những phép thần thông này được thi triển ra bay múa tự do khắp bầu trời, tỏa sáng rực rỡ giống như mặt trời, mặt trăng và các vì sao trong vũ trụ, bất tử với thời gian.
Thậm chí Diệp Thành còn rút ra một thanh đao cấp thiên bảo, một đao chém xuống thi triển ra một chiêu đao thuật bất diệt hóa thành một con thanh long - Thần Lôi Khai Thiên Đao!
“Uỳnh!”
Trong khoảnh khắc đó bầu trời như bị cắt thành hai nửa.
Các vị Thái Thượng trưởng lão bị chém bay ra ngoài trăm dặm, suýt nữa bay ra khỏi trung tâm chiến trường. Chuẩn tiên bảo trong tay của bọn họ tuy rằng vẫn tỏa ra ánh sáng thần thánh, liên tục chấn động, không bị thương tổn chút nào, nhưng bọn họ lại bị sức mạnh khủng khiếp làm cho chấn động đến mức khí huyết sôi lên không dứt.
Một đao của Diệp Thành thậm chí đã từng để lại vết hằn sâu bên trong thần điện Tề Thiên, nói gì đến những Bán Bộ Chân Tiên này cơ chứ?
Sau ba bốn lần va chạm liên tiếp, món thiên bảo trường đao này rõ ràng không thể nào sánh bằng được chuẩn tiên bảo, trên mặt của trường đao đã xuất hiện rất nhiều vết nứt có thể thấy bằng mắt thường, đám người Vân Cực nhìn thấy liền hét lớn:
“Kiên trì một chút nữa, tên nhóc này sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Tuy rằng bọn họ cũng đang nghiến chặt răng chịu đựng, chuẩn tiên bảo tuy mạnh mẽ nhưng lại giống như một chiếc máy bơm nước công suất lớn đang liều mạng hút lấy năng lượng từ trong cơ thể bọn họ, cho dù các Thái Thượng trưởng lão này pháp lực vô cùng mạnh mẽ, có đạo hạnh bốn năm vạn năm đi nữa nhưng vẫn không thể chịu được sự va chạm cường độ cao liên tục như thế. Bọn họ lúc này kiên trì chống đỡ chỉ là đang cược Diệp Thành không thể kiên trì nổi nữa mà thôi.
“Một đám kiến hôi làm sao có thể biết được sức mạnh của tôi cơ chứ”.
Ánh mắt Diệp Thành vô cùng sắc lạnh, từng luồng đao khí bay múa giữa hư không, Thần Lôi Khai Thiên Đao liên tục xuất ra, sức mạnh thần thông đáng sợ được kế thừa từ thần thú Thanh Long liên tục oanh tạc bầu trời, sức mạnh lớn lao này ở trong tay Diệp Thành được thi triển ra toàn bộ, giống như một vị thần vương thi triển đao pháp mạnh mẽ đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.
“Uỳnh!”
Chuẩn tiên bảo trong tay Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông lại bị chém rời khỏi tay, ông ta liên tục nôn ra máu rồi bay thẳng ra ngoài, cảnh giới vốn đã không được ổn định, lúc này lại lần nữa bị chém đến mức trọng thương, suýt chút nữa bị đánh khỏi cảnh giới bán bộ Chân Tiên.
Nhưng Diệp Thành cũng phải trả cái giá đắt, thanh trường đao cấp thiên bảo trong tay đã hoàn toàn bị đánh vỡ tan tành.
“Giết!”
Các trưởng lão khác nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên tia sáng mừng rỡ, liều mạng đánh tới như những kẻ mất trí, muốn lợi dụng khoảnh khắc Diệp Thành yếu ớt nhất để giết anh. Nhưng Diệp Thành lại lấy ra một thanh trường đao cấp thiên bảo, lại chuẩn bị chiến đấu.
Kể từ khi anh trở về đến nay, số tu sĩ Nguyên Anh bị anh chém giết đã lên tới vài trăm người. Tuy rằng hầu như các binh khí đều bị phá hủy nhưng vẫn có mười mấy món thiên bảo rơi vào tay Diệp Thành.
Đáng tiếc, chất lượng của những món thiên bảo này quá kém, căn bản không thể nào kháng cự được sự vây công của Chân Tiên thi triển chuẩn thiên bảo.
Cho dù là thiên bảo đỉnh cấp đi nữa thì liên tục va chạm với chuẩn tiên bảo cũng chỉ có thể kiên trì được một khoảng thời gian ngắn liền bị phá hủy, hồi lâu sau, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra một thanh sắt đen ngòm.
“Ha ha ha, tên họ Diệp, cậu nghèo tới mức này cơ à, một thanh đồng nát cũng dám lấy ra đánh với chúng tôi sao?”
Một lão già cao to cười lớn chế nhạo Diệp Thành.
“Hừ, xem ra là do quá keo kiệt, mấy món thiên bảo bị phá hỏng làm cho cậu ta đau lòng, tùy tiện lấy ra một thanh sắt đã mục nát, thậm chí còn là một thanh sắt không nhìn ra được là đao hay là kiếm nữa, tên nhóc kia, cậu có thấy nhục nhã không? Quả nhiên là tên thổ dân đến từ tinh vực bị lãng quên, một chút nội hàm cũng không có, chỉ đáng làm người hầu cho cháu trai tôi mà thôi”.
Một lão già gầy nhom chế nhạo Diệp Thành.
“Diệp đạo hữu, nếu cậu thiếu thốn bảo vật bổn tọa có thể cho cậu mười bảy mười tám món, sao cứ phải khổ sở đánh đánh giết giêt cơ chứ?”, Vân Cực cười lạnh nói.
“Thật sự là một thanh sắt cũ nát, vừa xanh vừa đen, trên đó còn có vết gỉ sét loang lổ nữa chứ. Diệp Thành dù sao cũng là một vị chuẩn Chân Tiên, chuẩn bị trở thành chủ của một tinh vực rồi mà đến một món binh khí cũng không thể lấy ra nổi hay sao?”
Các tu sĩ xung quanh đều trợn tròn mắt kinh ngạc, liên tục bàn tán.
“Đúng thế, quá nghèo nàn, cho dù là môn phái chúng tôi cũng có thể tùy tiện cầm ra cả trăm món thiên bảo. Cậu ta đường đường là Chân Tiên lại dùng một thanh sắt gỉ sét để chiến đấu, không phải là đi tìm chết đấy chứ?”
Một trưởng lão khác của thiên tông lắc đầu ngao ngán nói.
“Có khi nào là một món thần binh đặc thù hay không?”, có người suy đoán.
Nhưng câu nói này nhanh chóng bị những người khác cười chế giễu, món thần binh của ai mà lại tồi tàn rách rưới đến mức như thanh sắt gỉ sét kia cơ chứ, nó trông tồi tàn đến mức cả những tu sĩ kém cỏi cũng chưa chắc muốn dùng, chắc là chỉ hợp cho ăn mày dùng thôi.
Giữa trời đất, huyết khí dâng trào, ánh sáng thần thánh lan tỏa khắp nơi, năng lượng mạnh mẽ bùng nổ quét ngang bốn phương. Không ít người xem chiến đấu ở gần đó đều bị luồng thủy triều năng lượng khủng khiếp cuốn lấy, cả người và chiến thuyền bị nuốt chửng trong tíc tắc và bị đánh tan thành mảnh vụn, chỉ còn lại một số mảnh xương vỡ và vũ khí còn sót lại, khiến tất cả bọn họ sợ hãi rút lui về phía sau.
“Quá kinh khủng, đây là trận quyết đấu đỉnh cao nhất trong gần một trăm nghìn năm qua, năm đó Nam Tuyệt giết sạch Trường Sinh Giáo cũng chỉ phải đối đầu lần lượt với ba vị Thái Thượng trưởng lão mà thôi”.
“Thế nhưng người thanh niên này lại dùng sức một người áp chế cả bảy vị Thái Thượng trưởng lão, mà trong đó năm người có chuẩn tiên bảo, trong đó còn có một vị là Kháo Sơn Vương Vân Cực, đây là sức mạnh kinh khủng đến cỡ nào cơ chứ? Cho dù là Ngũ ca của Vân Cực hay là thiếu chủ của Kim Ô Môn cũng không thể nào có được năng lực này”.
Một trưởng lão râu tóc bạc phơ của thiên tông hít một hơi thật sâu, kinh ngạc thốt lên.
Nhiều môn phái nhỏ đã bí mật phái người thâm nhập vào hệ Mặt Trời, chỉ là các đạo thống Chân Tiên lớn liên thủ tấn công, nên cho dù bọn họ đã đến nơi đây nhưng cũng không dám lộ diện, chỉ có thể lén lút theo dõi từ bên ngoài.
“Quá mạnh, thực sự quá mạnh mẽ, cứ tưởng rằng những người như Nam Tuyệt, Vân Cực chính là những kẻ mạnh mẽ nhất trần đời này chỉ dưới cảnh giới Hợp Đạo, bây giờ xem ra tên Diệp Thành này mới thực sự là thiên hạ vô địch dưới Hợp Đạo. Nghe nói anh ta mới khoảng bốn mươi tuổi, rốt cuộc làm sao có thể luyện thành tu vi mạnh mẽ đến nhường này cơ chứ?”
“Đúng thế, nghe nói là lấy được Thần La Thiên Tinh, nếu tôi có thể ăn được Thần La Thiên Tinh thì nói không chừng còn mạnh hơn anh ta nữa kìa”.
“Ôi, tuy rằng tinh vực bị lãng quên của anh ta pháp tắc không hoàn chỉnh, nhưng lại có được cơ duyên lớn, cũng xem như là trong họa có phúc rồi”.
“…..”
Rất nhiều tu sĩ liên tục xì xào bàn tán.
Các tu sĩ lâu lăm liên tục thở dài cảm thán, vô cùng ngưỡng mộ và đố kỵ với cơ duyên của Diệp Thành. Mà những người trẻ tuổi thì bị sức mạnh vô địch bất khả chiến bại của Diệp Thành làm cho sợ hãi, giống như là người thường thấy được thần linh vậy, ai cũng mong muốn mình có thể giống như thế.
Phải biết rằng chuẩn tiên bảo chính là bảo vật trấn giáo của đạo thống Chân Tiên, chỉ nằm trong tay của các Chân Tiên, cho dù là Thái Thượng trưởng lão cũng không có, chỉ đến khi làm nhiệm vụ quan trọng thì các Chân Tiên mới ban cho để sử dụng, hoặc là các trưởng lão đến bàn thờ tổ tiên xin được ban cho chuẩn tiên bảo mà thôi.
Lần này bọn họ từ biển sao tới đây cũng mang đến bảy món chuẩn tiên bảo, ba món dùng để tặng đám người Vân Lam để làm bảo đảm mà thôi.
Bàn tay của Diệp Thành mạnh ngang với chuẩn tiên bảo của Bán Bộ Chân Tiên. Sức mạnh như thế này quả thực là quá kinh khủng. Nếu truyền tới biển sao đủ để làm cho tất cả mọi người của tinh hà ngoại vực và các hành tinh khác phải sôi trào.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Các luồng năng lượng liên tục bay múa trên trời cao, hơi thở thần thánh lan tỏa ra khắp mọi nơi, bảy người bao vây xung quanh liên tục tấn công điên cuồng Diệp Thành. Đến sau cùng, cả không gian bị phá vỡ tan tành, nơi trung tâm chiến trường biến thành một vùng hỗn độn bị tàn phá nặng nề, chỉ có thể nhìn thấy khí tức của chuẩn tiên bảo đang tung hoành trên bầu trời.
Mỗi một món chuẩn thiên bảo đều là những tồn tại uy chấn biển sao. Rất nhiều đạo thống Chân Tiên trong môn phái thậm chí đến cả tiên bảo cũng không có, cũng chỉ có thể dựa vào một món chuẩn tiên bảo để chống đỡ cho môn phái mà thôi. Những món chuẩn tiên bảo ở trong tay các bán bộ Chân Tiên thậm chí có thể thi triển ra thực lực của Hợp Đạo.
Nhưng Diệp Thành cũng vô cùng mạnh mẽ, bàn tay của anh có vô số luồng sáng thần thánh bay múa, đồng thời từng luồng pháp thuật được anh thi triển đánh bay cả chuẩn tiên bảo.
Những phép thần thông này được thi triển ra bay múa tự do khắp bầu trời, tỏa sáng rực rỡ giống như mặt trời, mặt trăng và các vì sao trong vũ trụ, bất tử với thời gian.
Thậm chí Diệp Thành còn rút ra một thanh đao cấp thiên bảo, một đao chém xuống thi triển ra một chiêu đao thuật bất diệt hóa thành một con thanh long - Thần Lôi Khai Thiên Đao!
“Uỳnh!”
Trong khoảnh khắc đó bầu trời như bị cắt thành hai nửa.
Các vị Thái Thượng trưởng lão bị chém bay ra ngoài trăm dặm, suýt nữa bay ra khỏi trung tâm chiến trường. Chuẩn tiên bảo trong tay của bọn họ tuy rằng vẫn tỏa ra ánh sáng thần thánh, liên tục chấn động, không bị thương tổn chút nào, nhưng bọn họ lại bị sức mạnh khủng khiếp làm cho chấn động đến mức khí huyết sôi lên không dứt.
Một đao của Diệp Thành thậm chí đã từng để lại vết hằn sâu bên trong thần điện Tề Thiên, nói gì đến những Bán Bộ Chân Tiên này cơ chứ?
Sau ba bốn lần va chạm liên tiếp, món thiên bảo trường đao này rõ ràng không thể nào sánh bằng được chuẩn tiên bảo, trên mặt của trường đao đã xuất hiện rất nhiều vết nứt có thể thấy bằng mắt thường, đám người Vân Cực nhìn thấy liền hét lớn:
“Kiên trì một chút nữa, tên nhóc này sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Tuy rằng bọn họ cũng đang nghiến chặt răng chịu đựng, chuẩn tiên bảo tuy mạnh mẽ nhưng lại giống như một chiếc máy bơm nước công suất lớn đang liều mạng hút lấy năng lượng từ trong cơ thể bọn họ, cho dù các Thái Thượng trưởng lão này pháp lực vô cùng mạnh mẽ, có đạo hạnh bốn năm vạn năm đi nữa nhưng vẫn không thể chịu được sự va chạm cường độ cao liên tục như thế. Bọn họ lúc này kiên trì chống đỡ chỉ là đang cược Diệp Thành không thể kiên trì nổi nữa mà thôi.
“Một đám kiến hôi làm sao có thể biết được sức mạnh của tôi cơ chứ”.
Ánh mắt Diệp Thành vô cùng sắc lạnh, từng luồng đao khí bay múa giữa hư không, Thần Lôi Khai Thiên Đao liên tục xuất ra, sức mạnh thần thông đáng sợ được kế thừa từ thần thú Thanh Long liên tục oanh tạc bầu trời, sức mạnh lớn lao này ở trong tay Diệp Thành được thi triển ra toàn bộ, giống như một vị thần vương thi triển đao pháp mạnh mẽ đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.
“Uỳnh!”
Chuẩn tiên bảo trong tay Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông lại bị chém rời khỏi tay, ông ta liên tục nôn ra máu rồi bay thẳng ra ngoài, cảnh giới vốn đã không được ổn định, lúc này lại lần nữa bị chém đến mức trọng thương, suýt chút nữa bị đánh khỏi cảnh giới bán bộ Chân Tiên.
Nhưng Diệp Thành cũng phải trả cái giá đắt, thanh trường đao cấp thiên bảo trong tay đã hoàn toàn bị đánh vỡ tan tành.
“Giết!”
Các trưởng lão khác nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên tia sáng mừng rỡ, liều mạng đánh tới như những kẻ mất trí, muốn lợi dụng khoảnh khắc Diệp Thành yếu ớt nhất để giết anh. Nhưng Diệp Thành lại lấy ra một thanh trường đao cấp thiên bảo, lại chuẩn bị chiến đấu.
Kể từ khi anh trở về đến nay, số tu sĩ Nguyên Anh bị anh chém giết đã lên tới vài trăm người. Tuy rằng hầu như các binh khí đều bị phá hủy nhưng vẫn có mười mấy món thiên bảo rơi vào tay Diệp Thành.
Đáng tiếc, chất lượng của những món thiên bảo này quá kém, căn bản không thể nào kháng cự được sự vây công của Chân Tiên thi triển chuẩn thiên bảo.
Cho dù là thiên bảo đỉnh cấp đi nữa thì liên tục va chạm với chuẩn tiên bảo cũng chỉ có thể kiên trì được một khoảng thời gian ngắn liền bị phá hủy, hồi lâu sau, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra một thanh sắt đen ngòm.
“Ha ha ha, tên họ Diệp, cậu nghèo tới mức này cơ à, một thanh đồng nát cũng dám lấy ra đánh với chúng tôi sao?”
Một lão già cao to cười lớn chế nhạo Diệp Thành.
“Hừ, xem ra là do quá keo kiệt, mấy món thiên bảo bị phá hỏng làm cho cậu ta đau lòng, tùy tiện lấy ra một thanh sắt đã mục nát, thậm chí còn là một thanh sắt không nhìn ra được là đao hay là kiếm nữa, tên nhóc kia, cậu có thấy nhục nhã không? Quả nhiên là tên thổ dân đến từ tinh vực bị lãng quên, một chút nội hàm cũng không có, chỉ đáng làm người hầu cho cháu trai tôi mà thôi”.
Một lão già gầy nhom chế nhạo Diệp Thành.
“Diệp đạo hữu, nếu cậu thiếu thốn bảo vật bổn tọa có thể cho cậu mười bảy mười tám món, sao cứ phải khổ sở đánh đánh giết giêt cơ chứ?”, Vân Cực cười lạnh nói.
“Thật sự là một thanh sắt cũ nát, vừa xanh vừa đen, trên đó còn có vết gỉ sét loang lổ nữa chứ. Diệp Thành dù sao cũng là một vị chuẩn Chân Tiên, chuẩn bị trở thành chủ của một tinh vực rồi mà đến một món binh khí cũng không thể lấy ra nổi hay sao?”
Các tu sĩ xung quanh đều trợn tròn mắt kinh ngạc, liên tục bàn tán.
“Đúng thế, quá nghèo nàn, cho dù là môn phái chúng tôi cũng có thể tùy tiện cầm ra cả trăm món thiên bảo. Cậu ta đường đường là Chân Tiên lại dùng một thanh sắt gỉ sét để chiến đấu, không phải là đi tìm chết đấy chứ?”
Một trưởng lão khác của thiên tông lắc đầu ngao ngán nói.
“Có khi nào là một món thần binh đặc thù hay không?”, có người suy đoán.
Nhưng câu nói này nhanh chóng bị những người khác cười chế giễu, món thần binh của ai mà lại tồi tàn rách rưới đến mức như thanh sắt gỉ sét kia cơ chứ, nó trông tồi tàn đến mức cả những tu sĩ kém cỏi cũng chưa chắc muốn dùng, chắc là chỉ hợp cho ăn mày dùng thôi.
Bình luận facebook