Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 973: Chém Bán Bộ Chân Tiên!
Hơn nữa, cho dù thật sự là một món thần binh thì sao chứ? Có năm món chuẩn tiên bảo ở đây thì Diệp Thành có dùng thần binh nào đi nữa cũng là vô nghĩa.
Đến cả những người ở trên Trái Đất bao gồm cả đệ tử của phái Sương Diệp cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đến cả ăn mày cũng không dùng thanh sắt gỉ sét như thế để đi ăn xin bao giờ cả!
Các trưởng lão kia còn đang chế nhạo thì Diệp Thành đã hừ lạnh một tiếng: “Ồn ào”.
Thần lực mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi liên tục được rót vào mảnh kiếm gỉ sét, ngay sau đó lớp gỉ sét trên thanh kiếm gãy hoàn toàn biến mất, trên thân kiếm lóe lên những luồng ánh sáng rực rỡ, sau đó có một luồng khí tức mạnh mẽ tới nỗi không thể tưởng tượng nổi bộc phát từ trong thanh kiếm gãy.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Ngay lúc đó, vô số sấm sét màu xanh hòa cùng với thần lôi ngũ sắc liên tục bùng nổ bên ngoài thanh kiếm gãy, đó không chỉ là pháp tắc mà trong đó còn có cả sức mạnh của trời đất.
Mọi người cảm thấy như có một vị thần linh cao vạn trượng đang đứng trước mặt mình vậy, ánh sáng thần thánh mạnh mẽ bay múa khắp bầu trời, giống như một vầng mặt trời lớn mọc lên ngoài Địa Cầu chiếu rọi khắp mọi nơi vậy. Tất cả mọi người đều run rẩy sợ hãi dưới ánh sáng thần thánh rực rỡ này.
Mà trước thanh kiếm gãy này, dường như năm món chuẩn tiên bảo chỉ như món đồ chơi của trẻ con vậy, căn bản không thể nào chống lại nổi.
“Đây là…”
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, một số trưởng lão lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, trong đó có cả những người trải sự đời như Vân Cực trưởng lão thì trong lòng vô cùng kinh sợ, lập tức sử dụng chuẩn tiên bảo để rút lui.
Nhưng đã quá muộn rồi…
“Răng rắc!”
Diệp Thành dùng thanh kiếm gãy làm đao, một đao chém xuống.
“Thần Lôi Khai Thiên Đao!”
Trong phút chốc, bầu trời như bị một đao chém làm đôi.
Không trung bị chém ra một vết nứt dài đến vạn dặm, vết đao kéo dài từ chỗ Diệp Thành quét qua các trưởng lão kéo sâu vào trong vũ trụ, các tu sĩ ở gần đó đều bị đao khí xoắn thành mảnh vụn.
Trong số bảy vị Thái Thượng trưởng lão có hai người chết ngay tức khắc, thân thể đột nhiên vỡ nát, trên trán xuất hiện một đường máu kéo dài, nhanh chóng đứt đôi thành hai mảnh.
Năm người khác đều bị trọng thương, trên mặt đều xuất hiện vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Mấy món chuẩn tiên bảo đều bị đánh cho sắp hỏng, ánh sáng mờ mịt lúc có lúc không, phát ra từng tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Một đao chém giết Bán Bộ Chân Tiên!
“Trời đất ơi, anh ta có còn là người không?”
Mọi người đều vô cùng kinh hãi nhìn chằm chằm về phía chiến trường.
Một đao của Diệp Thành quá kinh khủng, bảy trưởng lão đang vây công anh thì hai người bị chém chết ngay lập tức, đến cả thần hồn và nguyên anh đều bị hủy diệt.
Một trong hai người bị chém không có chuẩn tiên bảo trong tay, mà một người khác bị trọng thương từ lần va chạm trước đó nên bị chết đầu tiên.
Những người khác hoặc là có chuẩn thiên bảo hoặc là giống như Vân Cực, trên người có pháp bảo thế mạng, trước khi Diệp Thành chém ra đã dùng pháp bảo cứu mạng ngay phút chót, nhanh chóng lùi lại để thoát chết. Bọn họ đã phải bỏ ra đến bảy tám món pháp bảo hộ thân và vô số món pháp bảo khác mới miễn cưỡng tránh thoát khỏi một đao vô cùng mạnh mẽ kia của Diệp Thành.
“Làm sao có thể chứ, hai người kia thật sự đã chết rồi hay sao?”
Người phụ nữ mặc đồ cổ trang thốt lên kinh ngạc.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Kim Đồng Giáo được mệnh danh là món chuẩn tiên bảo dùng để phòng thủ mạnh nhất, không chuyên về tấn công, cho nên bà ta dựa vào Sơn Hà Đồ nên lại là người chịu ít thương tổn nhất.
Nhưng khí chứng kiến hai vị trưởng lão chết ngay trước mặt mình, bà ta vẫn bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thân hình đầy đặn khẽ run lên từng hồi.
Đây chính là Bán Bộ Chân Tiên, Thái Thượng trưởng lão của đạo thống Chân Tiên, cho dù là trong một môn phái lớn cũng không có nhiều những cường giả như thế, giờ đây lại bị một đao của Diệp Thành chém chết.
Phải biết rằng khi tu luyện đến cảnh giới như bọn họ đã không thể nào dùng thần phù thế mạng để bảo toàn tính mạng nữa rồi, nếu muốn có hiệu quả với Bán Bộ Chân Tiên thì thần phù thế mạng đó nhất thiết phải dùng thần huyết từ não và trái tim của Hợp Đạo Chân Tiên để luyện thành.
Trừ khi là con trai đích truyền, nếu không vị Hợp Đạo nào có thể sẵn sàng làm tổn hại tu vi khổ luyện mấy ngàn vạn năm để luyện thành một món thần phù thế mạng cơ chứ?
“Vũ khí trong tay tên nhóc này vì sao lại làm tôi có cảm giác run sợ từ trong linh hồn, thậm chí đến cả chuẩn tiên bảo trong tay chúng ta cũng suýt bị hư hại chứ?”
Đôi mắt của lão già vạm vỡ sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào món tiên binh trong tay Diệp Thành.
Trước chuẩn tiên bảo tuy rằng có thêm một chữ “chuẩn”, nhưng thực tế cũng không thua kém gì so với tiên bảo thực sự, đều được luyện thành từ tiên kim bất diệt, chỉ là không được tiên nguyên nuôi dưỡng nên không thể nào trở thành khí linh chân chính trấn áp một môn phái, giúp đỡ Hợp Đạo Chân Tiên bảo vệ tông môn mà thôi. Nhưng nếu nói về sức mạnh và sự kiên cố thì chuẩn tiên bảo cũng không thua kém là bao.
Giờ đây, mấy món chuẩn tiên bảo này lại suýt bị Diệp Thành dùng một đao chém làm tổn hại ư?
Tuy rằng chỉ bị đánh ra một vài vết nứt nhỏ, không quá ảnh hưởng, nhưng vẫn khiến cho lão già vạm vỡ khiếp sợ không thôi.
“Không biết, chưa từng nhìn thấy qua, lúc trước nó chỉ là một thanh kiếm gãy bị gỉ sét, bây giờ sao lại có thể có uy lực mạnh mẽ đến như thế cơ chứ? Hơn nữa cũng không phải là tiên bảo hay chuẩn tiên bảo, nhưng nói về sự sắc bén thậm chí còn mạnh hơn cả tiên bảo, đây rốt cuộc là thứ gì cơ chứ?”
Thái Thượng trưởng lão của Trường Sinh Giáo hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gãy trên tay Diệp Thành, ánh lên sự tham lam pha lẫn một chút sợ hãi.
“Cho dù là cái gì, chúng ta cũng phải lấy được nó cho bằng được”.
Vân Cực sắc mặt khó coi thấp giọng nói.
Sức mạnh bùng nổ của Diệp Thành vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Hai người chết đi đều là Bán Bộ Chân Tiên. Một người trong đó trong tay còn có chuẩn tiên bảo, nhưng vẫn bị Diệp Thành chém chết. Tuy rằng công lớn hầu hết đều do thanh kiếm gãy sắc bén trong tay Diệp Thành, đến chuẩn tiên bảo cũng bị chém đến tổn hại, nhưng pháp lực mạnh mẽ sánh ngang trời đất của Diệp Thành cũng làm mọi người kinh sợ không kém.
Năm vị Thái Thượng trưởng lão còn lại tuy sống sót nhưng ai cũng bị thương, người phụ nữ mặc đồ cổ trang vì trốn trong Sơn Hà Đồ nên mới không bị thương quá nặng, miễn cưỡng tránh được một đao của Diệp Thành.
Nhưng còn lại năm người có thể ngăn được mấy đao nữa của Diệp Thành cơ chứ?
Chỉ cần nghĩ đến đây thì tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Tiên kiếm mau tới đây”. Vân Cực đột nhiên cao giọng hét lớn.
Hai trưởng lão bị đánh chết ngay trước mặt mình, ông ta lúc này không dám lo chuyện Địa Cầu ngay lúc này nữa, liền vung tay triệu hồi chuẩn tiên bảo tới.
“Vù vù!”
Một luồng sáng vàng bắn lên từ trên Trái Đất, nhưng chiêu thức này của ông ta đã làm cho ba Thần Tử của Kim Ô Môn vô cùng khổ sở, bọn họ nhanh chóng bị Cửu Khiếu Thần Anh và Lục đại ma tu vây công, nhanh chóng có người bị giết chết, người còn lại nhanh chóng bỏ chạy.
“Chết tiệt, Nguyên Anh của ông nội tôi còn nằm trong tay của hắn ta!”
Tu vi của Phong Linh không đủ, trơ mắt nhìn Phù Đồ bỏ chạy, không nhịn được mà hét lớn.
“Yên tâm đi, ông ta chạy không thoát”.
Phân thân của Diệp Thành chỉ lạnh nhạt nói một câu, Phong Linh liền bình tĩnh lại, thả lòng người thở dài một hơi.
“Không đúng không đúng, từ lúc nào mình lại tin tưởng anh ta đến thế cơ chứ?”
Phong Linh lập tức phản ứng lại, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên, trầm mặc cúi gằm mặt xuống, đến cả mặt của phân thân đối phương cũng không dám nhìn.
…
“Diệp đạo hữu, chúng tôi trước đây có chút hiểu lầm, không bằng chúng ta cùng ngồi xuống từ từ uống chén trà luận đạo, từ từ thảo luận có được không?”
Vân Cực nở một nụ cười ấm áp, cho dù có chuẩn tiên bảo ở bên cạnh, ông ta cũng không hề có cảm giác an toàn nữa.
Các vị trưởng lão khác bao gồm cả lão già gầy gò đều nở một nụ cười miễn cưỡng như sắp khóc. Bọn họ đường đường là Thái Thượng trưởng lão của đại phái Chân Tiên, cao quý hơn người, giống như là long phượng trên trời cao, đã bao giờ phải hạ mình, nhẹ giọng với kẻ thù bao giờ chứ, hơn nữa còn là một tên thổ dân đến từ một hành tinh khỉ ho cò gáy?
Đến cả những người ở trên Trái Đất bao gồm cả đệ tử của phái Sương Diệp cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đến cả ăn mày cũng không dùng thanh sắt gỉ sét như thế để đi ăn xin bao giờ cả!
Các trưởng lão kia còn đang chế nhạo thì Diệp Thành đã hừ lạnh một tiếng: “Ồn ào”.
Thần lực mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi liên tục được rót vào mảnh kiếm gỉ sét, ngay sau đó lớp gỉ sét trên thanh kiếm gãy hoàn toàn biến mất, trên thân kiếm lóe lên những luồng ánh sáng rực rỡ, sau đó có một luồng khí tức mạnh mẽ tới nỗi không thể tưởng tượng nổi bộc phát từ trong thanh kiếm gãy.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Ngay lúc đó, vô số sấm sét màu xanh hòa cùng với thần lôi ngũ sắc liên tục bùng nổ bên ngoài thanh kiếm gãy, đó không chỉ là pháp tắc mà trong đó còn có cả sức mạnh của trời đất.
Mọi người cảm thấy như có một vị thần linh cao vạn trượng đang đứng trước mặt mình vậy, ánh sáng thần thánh mạnh mẽ bay múa khắp bầu trời, giống như một vầng mặt trời lớn mọc lên ngoài Địa Cầu chiếu rọi khắp mọi nơi vậy. Tất cả mọi người đều run rẩy sợ hãi dưới ánh sáng thần thánh rực rỡ này.
Mà trước thanh kiếm gãy này, dường như năm món chuẩn tiên bảo chỉ như món đồ chơi của trẻ con vậy, căn bản không thể nào chống lại nổi.
“Đây là…”
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, một số trưởng lão lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, trong đó có cả những người trải sự đời như Vân Cực trưởng lão thì trong lòng vô cùng kinh sợ, lập tức sử dụng chuẩn tiên bảo để rút lui.
Nhưng đã quá muộn rồi…
“Răng rắc!”
Diệp Thành dùng thanh kiếm gãy làm đao, một đao chém xuống.
“Thần Lôi Khai Thiên Đao!”
Trong phút chốc, bầu trời như bị một đao chém làm đôi.
Không trung bị chém ra một vết nứt dài đến vạn dặm, vết đao kéo dài từ chỗ Diệp Thành quét qua các trưởng lão kéo sâu vào trong vũ trụ, các tu sĩ ở gần đó đều bị đao khí xoắn thành mảnh vụn.
Trong số bảy vị Thái Thượng trưởng lão có hai người chết ngay tức khắc, thân thể đột nhiên vỡ nát, trên trán xuất hiện một đường máu kéo dài, nhanh chóng đứt đôi thành hai mảnh.
Năm người khác đều bị trọng thương, trên mặt đều xuất hiện vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Mấy món chuẩn tiên bảo đều bị đánh cho sắp hỏng, ánh sáng mờ mịt lúc có lúc không, phát ra từng tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Một đao chém giết Bán Bộ Chân Tiên!
“Trời đất ơi, anh ta có còn là người không?”
Mọi người đều vô cùng kinh hãi nhìn chằm chằm về phía chiến trường.
Một đao của Diệp Thành quá kinh khủng, bảy trưởng lão đang vây công anh thì hai người bị chém chết ngay lập tức, đến cả thần hồn và nguyên anh đều bị hủy diệt.
Một trong hai người bị chém không có chuẩn tiên bảo trong tay, mà một người khác bị trọng thương từ lần va chạm trước đó nên bị chết đầu tiên.
Những người khác hoặc là có chuẩn thiên bảo hoặc là giống như Vân Cực, trên người có pháp bảo thế mạng, trước khi Diệp Thành chém ra đã dùng pháp bảo cứu mạng ngay phút chót, nhanh chóng lùi lại để thoát chết. Bọn họ đã phải bỏ ra đến bảy tám món pháp bảo hộ thân và vô số món pháp bảo khác mới miễn cưỡng tránh thoát khỏi một đao vô cùng mạnh mẽ kia của Diệp Thành.
“Làm sao có thể chứ, hai người kia thật sự đã chết rồi hay sao?”
Người phụ nữ mặc đồ cổ trang thốt lên kinh ngạc.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Kim Đồng Giáo được mệnh danh là món chuẩn tiên bảo dùng để phòng thủ mạnh nhất, không chuyên về tấn công, cho nên bà ta dựa vào Sơn Hà Đồ nên lại là người chịu ít thương tổn nhất.
Nhưng khí chứng kiến hai vị trưởng lão chết ngay trước mặt mình, bà ta vẫn bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thân hình đầy đặn khẽ run lên từng hồi.
Đây chính là Bán Bộ Chân Tiên, Thái Thượng trưởng lão của đạo thống Chân Tiên, cho dù là trong một môn phái lớn cũng không có nhiều những cường giả như thế, giờ đây lại bị một đao của Diệp Thành chém chết.
Phải biết rằng khi tu luyện đến cảnh giới như bọn họ đã không thể nào dùng thần phù thế mạng để bảo toàn tính mạng nữa rồi, nếu muốn có hiệu quả với Bán Bộ Chân Tiên thì thần phù thế mạng đó nhất thiết phải dùng thần huyết từ não và trái tim của Hợp Đạo Chân Tiên để luyện thành.
Trừ khi là con trai đích truyền, nếu không vị Hợp Đạo nào có thể sẵn sàng làm tổn hại tu vi khổ luyện mấy ngàn vạn năm để luyện thành một món thần phù thế mạng cơ chứ?
“Vũ khí trong tay tên nhóc này vì sao lại làm tôi có cảm giác run sợ từ trong linh hồn, thậm chí đến cả chuẩn tiên bảo trong tay chúng ta cũng suýt bị hư hại chứ?”
Đôi mắt của lão già vạm vỡ sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào món tiên binh trong tay Diệp Thành.
Trước chuẩn tiên bảo tuy rằng có thêm một chữ “chuẩn”, nhưng thực tế cũng không thua kém gì so với tiên bảo thực sự, đều được luyện thành từ tiên kim bất diệt, chỉ là không được tiên nguyên nuôi dưỡng nên không thể nào trở thành khí linh chân chính trấn áp một môn phái, giúp đỡ Hợp Đạo Chân Tiên bảo vệ tông môn mà thôi. Nhưng nếu nói về sức mạnh và sự kiên cố thì chuẩn tiên bảo cũng không thua kém là bao.
Giờ đây, mấy món chuẩn tiên bảo này lại suýt bị Diệp Thành dùng một đao chém làm tổn hại ư?
Tuy rằng chỉ bị đánh ra một vài vết nứt nhỏ, không quá ảnh hưởng, nhưng vẫn khiến cho lão già vạm vỡ khiếp sợ không thôi.
“Không biết, chưa từng nhìn thấy qua, lúc trước nó chỉ là một thanh kiếm gãy bị gỉ sét, bây giờ sao lại có thể có uy lực mạnh mẽ đến như thế cơ chứ? Hơn nữa cũng không phải là tiên bảo hay chuẩn tiên bảo, nhưng nói về sự sắc bén thậm chí còn mạnh hơn cả tiên bảo, đây rốt cuộc là thứ gì cơ chứ?”
Thái Thượng trưởng lão của Trường Sinh Giáo hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gãy trên tay Diệp Thành, ánh lên sự tham lam pha lẫn một chút sợ hãi.
“Cho dù là cái gì, chúng ta cũng phải lấy được nó cho bằng được”.
Vân Cực sắc mặt khó coi thấp giọng nói.
Sức mạnh bùng nổ của Diệp Thành vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Hai người chết đi đều là Bán Bộ Chân Tiên. Một người trong đó trong tay còn có chuẩn tiên bảo, nhưng vẫn bị Diệp Thành chém chết. Tuy rằng công lớn hầu hết đều do thanh kiếm gãy sắc bén trong tay Diệp Thành, đến chuẩn tiên bảo cũng bị chém đến tổn hại, nhưng pháp lực mạnh mẽ sánh ngang trời đất của Diệp Thành cũng làm mọi người kinh sợ không kém.
Năm vị Thái Thượng trưởng lão còn lại tuy sống sót nhưng ai cũng bị thương, người phụ nữ mặc đồ cổ trang vì trốn trong Sơn Hà Đồ nên mới không bị thương quá nặng, miễn cưỡng tránh được một đao của Diệp Thành.
Nhưng còn lại năm người có thể ngăn được mấy đao nữa của Diệp Thành cơ chứ?
Chỉ cần nghĩ đến đây thì tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Tiên kiếm mau tới đây”. Vân Cực đột nhiên cao giọng hét lớn.
Hai trưởng lão bị đánh chết ngay trước mặt mình, ông ta lúc này không dám lo chuyện Địa Cầu ngay lúc này nữa, liền vung tay triệu hồi chuẩn tiên bảo tới.
“Vù vù!”
Một luồng sáng vàng bắn lên từ trên Trái Đất, nhưng chiêu thức này của ông ta đã làm cho ba Thần Tử của Kim Ô Môn vô cùng khổ sở, bọn họ nhanh chóng bị Cửu Khiếu Thần Anh và Lục đại ma tu vây công, nhanh chóng có người bị giết chết, người còn lại nhanh chóng bỏ chạy.
“Chết tiệt, Nguyên Anh của ông nội tôi còn nằm trong tay của hắn ta!”
Tu vi của Phong Linh không đủ, trơ mắt nhìn Phù Đồ bỏ chạy, không nhịn được mà hét lớn.
“Yên tâm đi, ông ta chạy không thoát”.
Phân thân của Diệp Thành chỉ lạnh nhạt nói một câu, Phong Linh liền bình tĩnh lại, thả lòng người thở dài một hơi.
“Không đúng không đúng, từ lúc nào mình lại tin tưởng anh ta đến thế cơ chứ?”
Phong Linh lập tức phản ứng lại, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên, trầm mặc cúi gằm mặt xuống, đến cả mặt của phân thân đối phương cũng không dám nhìn.
…
“Diệp đạo hữu, chúng tôi trước đây có chút hiểu lầm, không bằng chúng ta cùng ngồi xuống từ từ uống chén trà luận đạo, từ từ thảo luận có được không?”
Vân Cực nở một nụ cười ấm áp, cho dù có chuẩn tiên bảo ở bên cạnh, ông ta cũng không hề có cảm giác an toàn nữa.
Các vị trưởng lão khác bao gồm cả lão già gầy gò đều nở một nụ cười miễn cưỡng như sắp khóc. Bọn họ đường đường là Thái Thượng trưởng lão của đại phái Chân Tiên, cao quý hơn người, giống như là long phượng trên trời cao, đã bao giờ phải hạ mình, nhẹ giọng với kẻ thù bao giờ chứ, hơn nữa còn là một tên thổ dân đến từ một hành tinh khỉ ho cò gáy?
Bình luận facebook