Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 99: Hào môn đại chiến (1)
Viên gia
Hôm nay cả biệt thự rộng lớn của Viên gia vô cùng náo nhiệt, tiệc mừng thọ được tổ chức tại một khách sạn lớn thuộc Viên Thành, bây giờ là lúc chuẩn bị di chuyển đến hội trường chính, tất cả trưởng bối cũng như cả gia tộc đều đã tụ họp đầy đủ. Vương quản gia chỉ đạo người hầu chuẩn bị từng khâu một.
Ngoài sự góp mặt của cả gia tộc họ Viên thì còn có một nhân vật bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên, cho dù trước đây đã từng nghe đến, đó là vị hôn thê của Viên đại thiếu gia. Thanh Ngọc luôn đi bên cạnh Tần Mộc Du, đối với một buổi họp mặt gia đình lớn như vậy, cô mặc dù là tiểu thư của tộc Ula nhưng trước giờ cô rất ít tham dự những buổi tiệc tùng đông người như vậy, thật sự có chút dè dặn lo lắng. Một phần là vì cô đã dự định sẵn một kế hoạch trước khi đến đây, một phần là vì Tần Mộc Du đã mở lời muốn cô cùng tham dự, đương nhiên Thanh Ngọc không có lí do gì để mà từ chối rồi.
- Chị dâu, bây giờ bên ngoài ai mà không đồn thổi mối quan hệ bất chính giữa bà ba và cậu cả chứ? Chị dẫn một cô gái đến đây rồi tự giới thiệu là hôn thê của Trác Nghiên, chuyện này đến cả một đứa con nít còn cảm thấy nghi ngờ nữa đấy.
Người đang nói là con gái thứ ba của Viên lão thái gia, cũng chính là em chồng của Tần Mộc Du. Nghe thoáng qua giọng điệu của người phụ nữ này thì đủ để biết bà ta và Tần Mộc Du không hề ưa thích đối phương rồi. Dù chỉ là con gái nhưng vị thế của bà ta ở Viên gia cũng không thể coi thường.
- Tố Lam, chuyện hôn sự của Trác Nghiên có thể nói là bộ mặt của cả Viên gia, cô nghĩ tôi sẽ đem chuyện lớn như vậy ra để nói đùa?
Đứng trước những lời châm chọc như vậy, Tần Mộc Du đã sớm luyện được một lớp giáp sắt dày đặc để chống lại tất cả rồi. Để có thể đứng vững ở vị trí này, bảo vệ mình và cả bảo vệ con trai, bà luôn phải tự nhủ với lòng mình, dù trời có sụp xuống thì bà cũng phải mạnh mẽ đến cùng.
Viên Tố Lam vốn dĩ không vừa mắt đối với người chị dâu này rồi, lại còn vì đứa cháu trai kia mà quyền lợi của những đứa con của bà bị chia sẻ bớt đi rất nhiều. Chính những điều đó mà bà ta luôn muốn cha mình, là Viên lão thái gia mất hết lòng tin đối với hai mẹ con Tần Mộc Du, đồng thờ cũng là không còn dung túng cho Viên Trác Nghiên trong tất cả mọi chuyện nữa.
- Chị dâu, nếu chị thật sự quan tâm đến việc giữ gìn danh dự của Viên gia như vậy thì không nên để cho Trác Nghiên qua lại với bà ba chứ? Mối tình của bọn họ bây giờ nổi tiếng khắp cả Thượng Hải như chuyện tình Romeo và Juliet rồi. Chị nghĩ Trác Nghiên vẫn còn muốn kết hôn với vị tiểu thư này sao?
Đáp lại lời của bà ta, Tần Mộc Du chỉ dùng đến một nụ cười ưu nhã điềm nhiên, không nhanh không chậm đáp lời.
- Tố Lam, thường ngày cô luôn miệng khẳng định mình là một người cô tốt. Thì ra cũng chỉ là diễn kịch cho cha xem thôi. Cô lo lắng chuyện hôn sự của Trác Nghiên như vậy, lẽ nào là vì sợ sẽ đe dọa đến quyền lợi của mấy mẹ con cô? Dù có đúng là vậy nữa thì cũng không có gì là không đúng cả, Trác Nghiên là cháu đích tôn của Viên gia, những cái đó đều là cái mà con trai tôi vốn có được.
Bà nói rất nhẹ nhàng, tốc độ vừa phải, nói thêm một câu nữa.
- Trác Nghiên cưới ai thì đó là chuyện của chúng tôi, thật không dám phiền đến cô quan tâm.
Viên Tố Lam nghe xong lời này thì máu đã sớm dồn lên đến đại não, nhưng lại dễ dàng đuối lý với người chị dâu khó ưa này.
- Chị, chị,!
Tần Mộc Du cũng chẳng thèm nghe bà ta á khẩu mà nói được mấy từ vô nghĩa. Bà kéo Thanh Ngọc đứng bên cạnh mình, đồng thời gọi.
- Thanh Ngọc, chúng ta đi thôi.
Viên Tố Lam hậm hực nhìn hai người đi qua trước mắt mình, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng.
- Để xem lát nữa cô còn có thể đắc ý được không!
Tiệc mừng thọ tối nay đã sớm dự báo là một cuộc chiến tranh không thuốc súng sau khi cậu hai Viên Trác Việt bị chính cậu cả đẩy vào cục cảnh sát. Vì chuyện này mà bà hai Mục Lan Nhi đã làm náo loạn cả Viên gia mấy ngày liền, bà ta yêu cầu từ Viên lão thái gia cho đến Tần Mộc Du phải bắt Viên Trác Nghiên thả con trai mình. Vì vậy nên tiệc mừng thọ tối nay nhất định là công đường phân xử hành động của Viên Trác Nghiên. Cháu đích tôn gây chuyện, cơ hội tốt nhất để mổ xẻ đây, những người khác sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ.
Thanh Ngọc đi cùng Tần Mộc Du đến một góc cầu thang mới dám mở miệng nhắc đến chuyện vừa rồi.
- Bác gái, dạ, mẹ, con thật sự ngưỡng mộ người đấy. Nếu đổi lại là con thì nhất định là không thể kiên cường như người rồi.
Tần Mộc Du đứng đối diện quan sát nàng dâu tương lai này, cẩn thận đánh giá.
- Không phải là con không thể làm mà là con chưa muốn làm mà thôi. Nữ chủ nhân của Viên gia còn phải học rất nhiều điều, con phải học cách đứng trên cao của từng con người kia. Sau này mẹ sẽ từ từ dạy cho con.
Thanh Ngọc đan hai tay vào nhau để trước mặt, cười trừ một cái, bất chợt nhắc đến một chuyện mà cô cũng không thể ngờ tới.
- Nếu là Ôn Giai Tuệ thì nhất định là làm rất tốt những chuyện này. Cô ta ngoại trừ xuất thân thấp kém thì rất có khí chất của một phu nhân, mọi mặt đều rất tốt, không giống như con....
- Dừng lại, Thanh Ngọc, chính vì con luôn nhút nhát thiếu tự tin như vậy nên mới dẫn đến tình trạng hôm nay đấy. Con phải nhớ, con không hề thua kém gì Ôn Giai Tuệ cả, với thân phận của cô ta thì cùng lắm chỉ có thể làm lẻ mà thôi. Cô ta không đủ tư cách để trở thành nữ chủ nhân của Viên gia. Việc đầu tiên mà con cần làm chính là học cách tranh giành với cô ta. Tối nay nhất định phải thành công, con làm được không? Đây là cơ hội cuối cùng mà ta có thể giúp con đấy, ta thật sự chỉ muốn con trở thành con dâu của ta. Hạnh phúc của con, con phải tự mình nắm giữ.
Thanh Ngọc đủ hiểu ý, cắn cắn môi gật đầu, nói không lo lắng thì đúng là nói dối rồi. Hôm đó khi ở trước mặt Viên Trác Nghiên, cô cũng không biết mình đã lấy can đảm từ đâu mà làm chuyện liều lĩnh trước giờ chưa từng dám nghĩ đến.
Tần Mộc Du nói đúng, chính vì cô chưa từng dám tranh giành trực diện với Ôn Giai Tuệ nên mới để cô ta lấn cho đến tận hôm nay, lần này cô nhất định không thể chịu thua nữa.
Khi tất cả thành viên đều đã có mặt đông đủ, ở bên ngoài tiếng động cơ xe truyền đến, sau đó là tiếng hô báo của Vương quản gia.
- Đại thiếu gia đã đến!
Nghe xong câu thông báo trên, từng người ở trong phòng khách từng biểu cảm khác nhau. Có người thờ ơ chẳng quan tâm, có người hí hửng đợi được xem kịch vui.
Tần Mộc Du và Thanh Ngọc cùng hướng mắt về phía cổng lớn.
Một đôi nam nữ sóng vai nhau từng bước đi vào. Nam nhân diện một thân tây trang màu đen, cổ thắt nơ cùng màu áo khoác, bộ đồ phiên bản giới hạn được cắt may tỉ mỉ, vừa vặn toát lên khí chất vương giả vốn có cùng một loại hàn khí bức người đến ngột ngạt. Đi bên cạnh anh là nữ nhân diện một một váy dạ hội màu violet tôn lên làn da trắng sáng mịn màng không chút khuyết điểm của cô. Nữ nhân khoác tay người đàn ông bên cạnh nhưng thần thái của cô lại không giống như một nữ nhân thành đạt cần có, mà đó là một đứa trẻ làm theo chỉ dẫn của nam nhân đi cùng.
- Trác Nghiên, con đến rồi!
- Trác Nghiên....
Sự xuất hiện của Viên Trác Nghiên đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả những người có mặt trong phòng khách.
Tần Mộc Du tiến lên hai bước mà gọi con trai, tiếp sau đó là Thanh Ngọc.
Viên Trác Nghiên chỉ liếc mắt nhìn qua một lượt rồi tập trung toàn bộ sự chú ý vào nữ nhân bên cạnh mình, anh còn công khai chăm sóc Ôn Giai Tuệ trước sự chú ý của bao nhiêu đôi mắt sắc bén như đao kiếm đang hướng về bên này. Anh nghiêng đầu hỏi han nữ nhân của mình, còn giúp cô vén mấy sợi tóc ra sau tai.
- Đừng sợ, chỉ cần đi bên cạnh anh thôi.
Ôn Giai Tuệ đưa mắt nhìn rất nhiều người xung quanh, vừa nhìn qua đã sợ hãi lùi bước trốn vào trong ngực của Viên Trác Nghiên, giống như một con nai tơ đáng thương đang nhìn thấy thợ săn vậy. Hai bàn tay nhỏ nhắn níu chặt cánh tay nam nhân.
Động tác của cô làm Viên Trác Nghiên phải chú ý đến, anh ôm chặt cô vào ngực, sải bước thẳng vào trong.
Tần Mộc Du dẫn Thanh Ngọc cũng vừa đi tới. Bà vừa gọi con trai vừa đẩy cô con dâu của mình ra phía trước.
- Sao lại đến muộn vậy chứ? Thanh Ngọc đã đợi con rất lâu rồi đấy.
Bà không quên ra hiệu cho Thanh Ngọc bên cạnh thừa cơ tiến lên.
Cô nàng nhận được sự ủng hộ nhiệt tình cũng có lòng tin hơn, trực tiếp chẳng thèm để ý đến sự có mặt của Ôn Giai Tuệ, đi thẳng tới ôm lấy một bên tay còn lại của Viên Trác Nghiên, giọng điệu mềm mại như lụa nũng nịu.
- Trác Nghiên, em đã nghĩ anh sẽ không đến đấy. Anh xem, tối nay chúng ta có phải rất hợp nhau không?
Nhưng động tác thân mật đó của cô ta không duy trì được bao lâu thì đã bị một lực bất ngờ đẩy ra.
- A!!!
- Thanh Ngọc!
- Tuệ nhi, bình tĩnh đi em.
Lực đẩy kia chính là của Ôn Giai Tuệ. Cô phồng má giận dữ theo cách của một đứa trẻ khi thấy người quan trọng nhất của mình bị người phụ nữ khác đụng vào, tâm lý nảy sinh ra trong khoảnh khắc đó chính là đề phòng người muốn giành đồ của mình. Nhìn thấy Thanh Ngọc may mắn được Tần Mộc Du đỡ kịp thời mà không bị ngã, cô càng phẫn nộ hơn nữa, trừng đôi mắt đen láy xinh đẹp, nhất quyết giãy khỏi tay của Viên Trác Nghiên, mặc cho anh đang khuyên ngăn.
- Tuệ nhi ngoan, không sao rồi, anh không đi đâu cả.
Chỉ khi nghe giọng của anh, Ôn Giai Tuệ mới dần bình tĩnh lại, cô quay sang nhìn anh, từ con nhím đang xù lông dần trở lại thành con thỏ con hiền lành. Vòng tay ôm lấy eo của anh, ngã vào lồng ngực săn chắc quen thuộc, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Thanh Ngọc ra vẻ khiêu khích lẫn đắc ý rõ ràng.
Tần Mộc Du đỡ Thanh Ngọc lấy lại thăng bằng, không quên mắng Ôn Giai Tuệ.
- Ôn Giai Tuệ, cô lại phát điên gì nữa vậy hả? Cô định mưu sát chính thất à?
Sau tiếng mắng chửi của Tần Mộc Du, rất nhiều người thừa cơ hội chen vào.
- Chị dâu, chị không phải kết luận quá vội rồi ư? Sao chị không thử nhìn xem Trác Nghiên đang bảo vệ ai. Ai là chính thất thì kẻ ngốc nhìn vào cũng nhìn ra đấy.
Người vừa nói không ai khác chính là Viên Tố Lam. Bà ta ăn diện vô cùng nổi bật, chiếc váy dạ hội màu vàng quá mức là phô trương đi, còn cả bao nhiêu trang sức đẹp nhất đều đeo đầy cổ đến hai tay, gương mặt không có chút dấu tích của tuổi tác, được trang điểm dày mấy lớp phấn.
Sau Viên Tố Lam, người chú thứ hai của Viên Trác Nghiên cũng lên tiếng cho náo nhiệt.
- Trác Nghiên, cháu thân là cháu đích tôn của Viên gia mà vừa mới đến đã gây chuyện rồi. Chẳng lẽ con muốn Viên gia mất mặt hơn nữa sao?
Con trai của chú Viên tứ lão gia cũng trạc tuổi Viên Trác Việt, đã là con cháu của hào môn thì đương nhiên với bọn họ lợi ích là trên cả tình thân rồi. Cơ hội tốt nhất như vậy đương nhiên là không thể bỏ qua rồi.
- Anh cả, bây giờ chuyện tình của anh và bà ba đã nổi tiếng khắp cả Thượng Hải rồi. Tôi vừa mới về đã nghe ồn ào từ anh, thì ra lí do anh đẩy anh hai vào đồn cảnh sát là vì người phụ nữ anh giành từ bác cả à? Haha, hai cha con một người phụ nữ, đúng là một chuyện tình cảm động đấy.
Con cháu của Viên gia phần lớn đều ở nước ngoài, chỉ có những dịp đặc biệt thì bọn họ mới tụ họp về đây. Còn có những người đã phối hôn với ngoại quốc nên mấy người cháu mang dòng máu lai. Đàn ông Viên gia kết hôn trên hai lần cũng không phải ít.
Những lời vừa rồi văng vẳng bên tai, Viên Trác Nghiên cũng chẳng hề mảy may quan tâm. Vì đối với anh Viên gia từ sớm đã là một gánh xiếc rồi.
Anh dìu Ôn Giai Tuệ bước thẳng về phía trước, đến đứng đối diện với Viên lão thái gia.
- Ông nội, cháu chúc ông bách niên giai lão. Đây là quà mừng thọ cháu đã đặc biệt chuẩn bị cho ông đấy ạ.
Viên Trác Nghiên đến đúng mục đích của mình, cung kính cúi chào Viên lão thái gia. Vừa nói xong, anh liền ra hiệu cho A Châu bên cạnh đưa quà đã chuẩn bị đến.
- Trác Nghiên, cháu không cần cầu kỳ vậy đâu. Tiểu tử này, cháu chịu đến là lão già này cũng vui rồi.
Đúng là tôn trưởng luôn có đặc cách riêng, dù gây ra thị phi gì đi nữa thì Viên lão thái gia cũng nhắm mắt làm ngơ.
Mà Mục Lan Nhi đứng nhẫn nhịn từ đầu đến giờ cũng là vì một phần không muốn tự biến mình thành trò cười cho đám người kia bàn luận, một phần vì cũng là tin rằng Viên lão thái gia sẽ phân xử công bằng cho con trai mình. Nhưng bây giờ ông ta lại vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, niềm nở cười sảng khoái khi nói chuyện với tên đầu sỏ kia nữa, làm sao bà có thể để yên được nữa đây.
- Cha, người không phải đã nói sẽ phân xử phải trái chuyện của Trác Việt sao? Bây giờ Trác Nghiên cũng đã đến rồi, mọi người không ai nói được một câu công bằng à? Trác Việt không phải con cháu của Viên gia sao? Chẳng lẽ chuyện thằng bé bị điều tra các người cũng chẳng ai có ý kiến gì? Trác Nghiên, tốt xấu gì thì nó cũng là em trai của cậu. Cậu làm vậy với em cậu chỉ vì một ả đàn bà ư? Cậu nhìn lại xem cậu còn xứng là tôn trưởng của Viên gia không!
Chỉ khi Mục Lan Nhi khơi mào câu chuyện, đám người kia mới lần lượt góp từng câu, chẳng mấy chốc mà cả phòng khách lại náo nhiệt hơn.
- Đúng rồi đấy ông nội, chuyện này nhất định phải phân xử cho ra nhẽ, tâm cơ xấu xa như vậy lại trở thành chủ nhân đời tiếp theo của Viên gia thì đúng là cả một mối họa khó lường mà.
- Cha, con nghĩ người nên xem xét lại vị trí thừa kế đi. Chuyện của Viên gia không lo, suốt ngày cứ quấn lấy một người phụ nữ. Lại còn là thiếp của anh cả nữa.
Trước bao nhiêu mũi giáo chỉ về phía mình, việc duy nhất mà Viên Trác Nghiên làm chỉ có ôm thật chặt Ôn Giai Tuệ hơn, giống như sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay thì cô sẽ biến mất ngay trước mắt vậy.
Mỗi người một câu, chẳng để cho mục tiêu của bọn họ kịp tiếp nhận từng ý kiến, Viên lão thái gia cũng dần khó xử, trầm tư nói với đứa cháu quý báu của mình.
- Trác Nghiên, các trưởng bối đều cùng một ý muốn về việc của thằng hai. Cháu tước quyền của nó ở Viên Thành cũng coi như là đã dạy cho nó một bài học rồi đi. Việc gì phải đuổi cùng diệt tận như vậy. Chuyện này đối với Viên gia cũng là có tác động không nhỏ đâu. Coi như cháu nể mặt ta một lần, bỏ qua cho thằng hai đi.
Viên Trác Nghiên ngồi bên cạnh ông nội, còn cô gái nhỏ của mình thì anh nhét ở bên ngược lại, thái độ của anh mỗi khi đối diện với ông đều rất ôn hòa, không lạnh khốc như bên ngoài.
- Ông nội, cháu đã cho thằng hai rất nhiều cơ hội để thay đổi. Nhưng nó không những không dẫn dắt Viên Thành đi lên mà còn làm biết bao nhiêu chuyện phía sau. Đối với một đứa như nó thì vài năm có lẽ mới đủ để suy nghĩ chín chắn.
Nếu không phải có Viên Trác Bình đứng bên cạnh thì Mục Lan Nhi đã sớm xông tới nắm cổ áo của Viên Trác Nghiên rồi. Bà ta giận đến hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.
- Cậu nói khùng nói điên gì đấy? Chẳng lẽ vì suốt ngày ở cùng con ả điên đó mà cậu cũng điên theo rồi không? Là vì cô ta đúng không? Cô ta bảo cậu làm vậy với Trác Việt đúng không?
- Mẹ, người bình tĩnh đi, đừng kích động quá như vậy.
Viên Trác Bình thấy bà ta cố hết sức gào lên thì liền kéo bà ta lại, cũng rất vất vả khuyên nhủ trấn tĩnh.
Bên này đang ồn ào như vậy, đối với đám người kia nhất định là đang hí hửng xem náo nhiệt. Giữa không khí này đột nhiên có người lên tiếng đưa ra thắc mắc.
- Trác Nghiên, ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc thì cháu còn thân phận gì nữa không?
Hôm nay cả biệt thự rộng lớn của Viên gia vô cùng náo nhiệt, tiệc mừng thọ được tổ chức tại một khách sạn lớn thuộc Viên Thành, bây giờ là lúc chuẩn bị di chuyển đến hội trường chính, tất cả trưởng bối cũng như cả gia tộc đều đã tụ họp đầy đủ. Vương quản gia chỉ đạo người hầu chuẩn bị từng khâu một.
Ngoài sự góp mặt của cả gia tộc họ Viên thì còn có một nhân vật bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên, cho dù trước đây đã từng nghe đến, đó là vị hôn thê của Viên đại thiếu gia. Thanh Ngọc luôn đi bên cạnh Tần Mộc Du, đối với một buổi họp mặt gia đình lớn như vậy, cô mặc dù là tiểu thư của tộc Ula nhưng trước giờ cô rất ít tham dự những buổi tiệc tùng đông người như vậy, thật sự có chút dè dặn lo lắng. Một phần là vì cô đã dự định sẵn một kế hoạch trước khi đến đây, một phần là vì Tần Mộc Du đã mở lời muốn cô cùng tham dự, đương nhiên Thanh Ngọc không có lí do gì để mà từ chối rồi.
- Chị dâu, bây giờ bên ngoài ai mà không đồn thổi mối quan hệ bất chính giữa bà ba và cậu cả chứ? Chị dẫn một cô gái đến đây rồi tự giới thiệu là hôn thê của Trác Nghiên, chuyện này đến cả một đứa con nít còn cảm thấy nghi ngờ nữa đấy.
Người đang nói là con gái thứ ba của Viên lão thái gia, cũng chính là em chồng của Tần Mộc Du. Nghe thoáng qua giọng điệu của người phụ nữ này thì đủ để biết bà ta và Tần Mộc Du không hề ưa thích đối phương rồi. Dù chỉ là con gái nhưng vị thế của bà ta ở Viên gia cũng không thể coi thường.
- Tố Lam, chuyện hôn sự của Trác Nghiên có thể nói là bộ mặt của cả Viên gia, cô nghĩ tôi sẽ đem chuyện lớn như vậy ra để nói đùa?
Đứng trước những lời châm chọc như vậy, Tần Mộc Du đã sớm luyện được một lớp giáp sắt dày đặc để chống lại tất cả rồi. Để có thể đứng vững ở vị trí này, bảo vệ mình và cả bảo vệ con trai, bà luôn phải tự nhủ với lòng mình, dù trời có sụp xuống thì bà cũng phải mạnh mẽ đến cùng.
Viên Tố Lam vốn dĩ không vừa mắt đối với người chị dâu này rồi, lại còn vì đứa cháu trai kia mà quyền lợi của những đứa con của bà bị chia sẻ bớt đi rất nhiều. Chính những điều đó mà bà ta luôn muốn cha mình, là Viên lão thái gia mất hết lòng tin đối với hai mẹ con Tần Mộc Du, đồng thờ cũng là không còn dung túng cho Viên Trác Nghiên trong tất cả mọi chuyện nữa.
- Chị dâu, nếu chị thật sự quan tâm đến việc giữ gìn danh dự của Viên gia như vậy thì không nên để cho Trác Nghiên qua lại với bà ba chứ? Mối tình của bọn họ bây giờ nổi tiếng khắp cả Thượng Hải như chuyện tình Romeo và Juliet rồi. Chị nghĩ Trác Nghiên vẫn còn muốn kết hôn với vị tiểu thư này sao?
Đáp lại lời của bà ta, Tần Mộc Du chỉ dùng đến một nụ cười ưu nhã điềm nhiên, không nhanh không chậm đáp lời.
- Tố Lam, thường ngày cô luôn miệng khẳng định mình là một người cô tốt. Thì ra cũng chỉ là diễn kịch cho cha xem thôi. Cô lo lắng chuyện hôn sự của Trác Nghiên như vậy, lẽ nào là vì sợ sẽ đe dọa đến quyền lợi của mấy mẹ con cô? Dù có đúng là vậy nữa thì cũng không có gì là không đúng cả, Trác Nghiên là cháu đích tôn của Viên gia, những cái đó đều là cái mà con trai tôi vốn có được.
Bà nói rất nhẹ nhàng, tốc độ vừa phải, nói thêm một câu nữa.
- Trác Nghiên cưới ai thì đó là chuyện của chúng tôi, thật không dám phiền đến cô quan tâm.
Viên Tố Lam nghe xong lời này thì máu đã sớm dồn lên đến đại não, nhưng lại dễ dàng đuối lý với người chị dâu khó ưa này.
- Chị, chị,!
Tần Mộc Du cũng chẳng thèm nghe bà ta á khẩu mà nói được mấy từ vô nghĩa. Bà kéo Thanh Ngọc đứng bên cạnh mình, đồng thời gọi.
- Thanh Ngọc, chúng ta đi thôi.
Viên Tố Lam hậm hực nhìn hai người đi qua trước mắt mình, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng.
- Để xem lát nữa cô còn có thể đắc ý được không!
Tiệc mừng thọ tối nay đã sớm dự báo là một cuộc chiến tranh không thuốc súng sau khi cậu hai Viên Trác Việt bị chính cậu cả đẩy vào cục cảnh sát. Vì chuyện này mà bà hai Mục Lan Nhi đã làm náo loạn cả Viên gia mấy ngày liền, bà ta yêu cầu từ Viên lão thái gia cho đến Tần Mộc Du phải bắt Viên Trác Nghiên thả con trai mình. Vì vậy nên tiệc mừng thọ tối nay nhất định là công đường phân xử hành động của Viên Trác Nghiên. Cháu đích tôn gây chuyện, cơ hội tốt nhất để mổ xẻ đây, những người khác sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ.
Thanh Ngọc đi cùng Tần Mộc Du đến một góc cầu thang mới dám mở miệng nhắc đến chuyện vừa rồi.
- Bác gái, dạ, mẹ, con thật sự ngưỡng mộ người đấy. Nếu đổi lại là con thì nhất định là không thể kiên cường như người rồi.
Tần Mộc Du đứng đối diện quan sát nàng dâu tương lai này, cẩn thận đánh giá.
- Không phải là con không thể làm mà là con chưa muốn làm mà thôi. Nữ chủ nhân của Viên gia còn phải học rất nhiều điều, con phải học cách đứng trên cao của từng con người kia. Sau này mẹ sẽ từ từ dạy cho con.
Thanh Ngọc đan hai tay vào nhau để trước mặt, cười trừ một cái, bất chợt nhắc đến một chuyện mà cô cũng không thể ngờ tới.
- Nếu là Ôn Giai Tuệ thì nhất định là làm rất tốt những chuyện này. Cô ta ngoại trừ xuất thân thấp kém thì rất có khí chất của một phu nhân, mọi mặt đều rất tốt, không giống như con....
- Dừng lại, Thanh Ngọc, chính vì con luôn nhút nhát thiếu tự tin như vậy nên mới dẫn đến tình trạng hôm nay đấy. Con phải nhớ, con không hề thua kém gì Ôn Giai Tuệ cả, với thân phận của cô ta thì cùng lắm chỉ có thể làm lẻ mà thôi. Cô ta không đủ tư cách để trở thành nữ chủ nhân của Viên gia. Việc đầu tiên mà con cần làm chính là học cách tranh giành với cô ta. Tối nay nhất định phải thành công, con làm được không? Đây là cơ hội cuối cùng mà ta có thể giúp con đấy, ta thật sự chỉ muốn con trở thành con dâu của ta. Hạnh phúc của con, con phải tự mình nắm giữ.
Thanh Ngọc đủ hiểu ý, cắn cắn môi gật đầu, nói không lo lắng thì đúng là nói dối rồi. Hôm đó khi ở trước mặt Viên Trác Nghiên, cô cũng không biết mình đã lấy can đảm từ đâu mà làm chuyện liều lĩnh trước giờ chưa từng dám nghĩ đến.
Tần Mộc Du nói đúng, chính vì cô chưa từng dám tranh giành trực diện với Ôn Giai Tuệ nên mới để cô ta lấn cho đến tận hôm nay, lần này cô nhất định không thể chịu thua nữa.
Khi tất cả thành viên đều đã có mặt đông đủ, ở bên ngoài tiếng động cơ xe truyền đến, sau đó là tiếng hô báo của Vương quản gia.
- Đại thiếu gia đã đến!
Nghe xong câu thông báo trên, từng người ở trong phòng khách từng biểu cảm khác nhau. Có người thờ ơ chẳng quan tâm, có người hí hửng đợi được xem kịch vui.
Tần Mộc Du và Thanh Ngọc cùng hướng mắt về phía cổng lớn.
Một đôi nam nữ sóng vai nhau từng bước đi vào. Nam nhân diện một thân tây trang màu đen, cổ thắt nơ cùng màu áo khoác, bộ đồ phiên bản giới hạn được cắt may tỉ mỉ, vừa vặn toát lên khí chất vương giả vốn có cùng một loại hàn khí bức người đến ngột ngạt. Đi bên cạnh anh là nữ nhân diện một một váy dạ hội màu violet tôn lên làn da trắng sáng mịn màng không chút khuyết điểm của cô. Nữ nhân khoác tay người đàn ông bên cạnh nhưng thần thái của cô lại không giống như một nữ nhân thành đạt cần có, mà đó là một đứa trẻ làm theo chỉ dẫn của nam nhân đi cùng.
- Trác Nghiên, con đến rồi!
- Trác Nghiên....
Sự xuất hiện của Viên Trác Nghiên đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả những người có mặt trong phòng khách.
Tần Mộc Du tiến lên hai bước mà gọi con trai, tiếp sau đó là Thanh Ngọc.
Viên Trác Nghiên chỉ liếc mắt nhìn qua một lượt rồi tập trung toàn bộ sự chú ý vào nữ nhân bên cạnh mình, anh còn công khai chăm sóc Ôn Giai Tuệ trước sự chú ý của bao nhiêu đôi mắt sắc bén như đao kiếm đang hướng về bên này. Anh nghiêng đầu hỏi han nữ nhân của mình, còn giúp cô vén mấy sợi tóc ra sau tai.
- Đừng sợ, chỉ cần đi bên cạnh anh thôi.
Ôn Giai Tuệ đưa mắt nhìn rất nhiều người xung quanh, vừa nhìn qua đã sợ hãi lùi bước trốn vào trong ngực của Viên Trác Nghiên, giống như một con nai tơ đáng thương đang nhìn thấy thợ săn vậy. Hai bàn tay nhỏ nhắn níu chặt cánh tay nam nhân.
Động tác của cô làm Viên Trác Nghiên phải chú ý đến, anh ôm chặt cô vào ngực, sải bước thẳng vào trong.
Tần Mộc Du dẫn Thanh Ngọc cũng vừa đi tới. Bà vừa gọi con trai vừa đẩy cô con dâu của mình ra phía trước.
- Sao lại đến muộn vậy chứ? Thanh Ngọc đã đợi con rất lâu rồi đấy.
Bà không quên ra hiệu cho Thanh Ngọc bên cạnh thừa cơ tiến lên.
Cô nàng nhận được sự ủng hộ nhiệt tình cũng có lòng tin hơn, trực tiếp chẳng thèm để ý đến sự có mặt của Ôn Giai Tuệ, đi thẳng tới ôm lấy một bên tay còn lại của Viên Trác Nghiên, giọng điệu mềm mại như lụa nũng nịu.
- Trác Nghiên, em đã nghĩ anh sẽ không đến đấy. Anh xem, tối nay chúng ta có phải rất hợp nhau không?
Nhưng động tác thân mật đó của cô ta không duy trì được bao lâu thì đã bị một lực bất ngờ đẩy ra.
- A!!!
- Thanh Ngọc!
- Tuệ nhi, bình tĩnh đi em.
Lực đẩy kia chính là của Ôn Giai Tuệ. Cô phồng má giận dữ theo cách của một đứa trẻ khi thấy người quan trọng nhất của mình bị người phụ nữ khác đụng vào, tâm lý nảy sinh ra trong khoảnh khắc đó chính là đề phòng người muốn giành đồ của mình. Nhìn thấy Thanh Ngọc may mắn được Tần Mộc Du đỡ kịp thời mà không bị ngã, cô càng phẫn nộ hơn nữa, trừng đôi mắt đen láy xinh đẹp, nhất quyết giãy khỏi tay của Viên Trác Nghiên, mặc cho anh đang khuyên ngăn.
- Tuệ nhi ngoan, không sao rồi, anh không đi đâu cả.
Chỉ khi nghe giọng của anh, Ôn Giai Tuệ mới dần bình tĩnh lại, cô quay sang nhìn anh, từ con nhím đang xù lông dần trở lại thành con thỏ con hiền lành. Vòng tay ôm lấy eo của anh, ngã vào lồng ngực săn chắc quen thuộc, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Thanh Ngọc ra vẻ khiêu khích lẫn đắc ý rõ ràng.
Tần Mộc Du đỡ Thanh Ngọc lấy lại thăng bằng, không quên mắng Ôn Giai Tuệ.
- Ôn Giai Tuệ, cô lại phát điên gì nữa vậy hả? Cô định mưu sát chính thất à?
Sau tiếng mắng chửi của Tần Mộc Du, rất nhiều người thừa cơ hội chen vào.
- Chị dâu, chị không phải kết luận quá vội rồi ư? Sao chị không thử nhìn xem Trác Nghiên đang bảo vệ ai. Ai là chính thất thì kẻ ngốc nhìn vào cũng nhìn ra đấy.
Người vừa nói không ai khác chính là Viên Tố Lam. Bà ta ăn diện vô cùng nổi bật, chiếc váy dạ hội màu vàng quá mức là phô trương đi, còn cả bao nhiêu trang sức đẹp nhất đều đeo đầy cổ đến hai tay, gương mặt không có chút dấu tích của tuổi tác, được trang điểm dày mấy lớp phấn.
Sau Viên Tố Lam, người chú thứ hai của Viên Trác Nghiên cũng lên tiếng cho náo nhiệt.
- Trác Nghiên, cháu thân là cháu đích tôn của Viên gia mà vừa mới đến đã gây chuyện rồi. Chẳng lẽ con muốn Viên gia mất mặt hơn nữa sao?
Con trai của chú Viên tứ lão gia cũng trạc tuổi Viên Trác Việt, đã là con cháu của hào môn thì đương nhiên với bọn họ lợi ích là trên cả tình thân rồi. Cơ hội tốt nhất như vậy đương nhiên là không thể bỏ qua rồi.
- Anh cả, bây giờ chuyện tình của anh và bà ba đã nổi tiếng khắp cả Thượng Hải rồi. Tôi vừa mới về đã nghe ồn ào từ anh, thì ra lí do anh đẩy anh hai vào đồn cảnh sát là vì người phụ nữ anh giành từ bác cả à? Haha, hai cha con một người phụ nữ, đúng là một chuyện tình cảm động đấy.
Con cháu của Viên gia phần lớn đều ở nước ngoài, chỉ có những dịp đặc biệt thì bọn họ mới tụ họp về đây. Còn có những người đã phối hôn với ngoại quốc nên mấy người cháu mang dòng máu lai. Đàn ông Viên gia kết hôn trên hai lần cũng không phải ít.
Những lời vừa rồi văng vẳng bên tai, Viên Trác Nghiên cũng chẳng hề mảy may quan tâm. Vì đối với anh Viên gia từ sớm đã là một gánh xiếc rồi.
Anh dìu Ôn Giai Tuệ bước thẳng về phía trước, đến đứng đối diện với Viên lão thái gia.
- Ông nội, cháu chúc ông bách niên giai lão. Đây là quà mừng thọ cháu đã đặc biệt chuẩn bị cho ông đấy ạ.
Viên Trác Nghiên đến đúng mục đích của mình, cung kính cúi chào Viên lão thái gia. Vừa nói xong, anh liền ra hiệu cho A Châu bên cạnh đưa quà đã chuẩn bị đến.
- Trác Nghiên, cháu không cần cầu kỳ vậy đâu. Tiểu tử này, cháu chịu đến là lão già này cũng vui rồi.
Đúng là tôn trưởng luôn có đặc cách riêng, dù gây ra thị phi gì đi nữa thì Viên lão thái gia cũng nhắm mắt làm ngơ.
Mà Mục Lan Nhi đứng nhẫn nhịn từ đầu đến giờ cũng là vì một phần không muốn tự biến mình thành trò cười cho đám người kia bàn luận, một phần vì cũng là tin rằng Viên lão thái gia sẽ phân xử công bằng cho con trai mình. Nhưng bây giờ ông ta lại vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, niềm nở cười sảng khoái khi nói chuyện với tên đầu sỏ kia nữa, làm sao bà có thể để yên được nữa đây.
- Cha, người không phải đã nói sẽ phân xử phải trái chuyện của Trác Việt sao? Bây giờ Trác Nghiên cũng đã đến rồi, mọi người không ai nói được một câu công bằng à? Trác Việt không phải con cháu của Viên gia sao? Chẳng lẽ chuyện thằng bé bị điều tra các người cũng chẳng ai có ý kiến gì? Trác Nghiên, tốt xấu gì thì nó cũng là em trai của cậu. Cậu làm vậy với em cậu chỉ vì một ả đàn bà ư? Cậu nhìn lại xem cậu còn xứng là tôn trưởng của Viên gia không!
Chỉ khi Mục Lan Nhi khơi mào câu chuyện, đám người kia mới lần lượt góp từng câu, chẳng mấy chốc mà cả phòng khách lại náo nhiệt hơn.
- Đúng rồi đấy ông nội, chuyện này nhất định phải phân xử cho ra nhẽ, tâm cơ xấu xa như vậy lại trở thành chủ nhân đời tiếp theo của Viên gia thì đúng là cả một mối họa khó lường mà.
- Cha, con nghĩ người nên xem xét lại vị trí thừa kế đi. Chuyện của Viên gia không lo, suốt ngày cứ quấn lấy một người phụ nữ. Lại còn là thiếp của anh cả nữa.
Trước bao nhiêu mũi giáo chỉ về phía mình, việc duy nhất mà Viên Trác Nghiên làm chỉ có ôm thật chặt Ôn Giai Tuệ hơn, giống như sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay thì cô sẽ biến mất ngay trước mắt vậy.
Mỗi người một câu, chẳng để cho mục tiêu của bọn họ kịp tiếp nhận từng ý kiến, Viên lão thái gia cũng dần khó xử, trầm tư nói với đứa cháu quý báu của mình.
- Trác Nghiên, các trưởng bối đều cùng một ý muốn về việc của thằng hai. Cháu tước quyền của nó ở Viên Thành cũng coi như là đã dạy cho nó một bài học rồi đi. Việc gì phải đuổi cùng diệt tận như vậy. Chuyện này đối với Viên gia cũng là có tác động không nhỏ đâu. Coi như cháu nể mặt ta một lần, bỏ qua cho thằng hai đi.
Viên Trác Nghiên ngồi bên cạnh ông nội, còn cô gái nhỏ của mình thì anh nhét ở bên ngược lại, thái độ của anh mỗi khi đối diện với ông đều rất ôn hòa, không lạnh khốc như bên ngoài.
- Ông nội, cháu đã cho thằng hai rất nhiều cơ hội để thay đổi. Nhưng nó không những không dẫn dắt Viên Thành đi lên mà còn làm biết bao nhiêu chuyện phía sau. Đối với một đứa như nó thì vài năm có lẽ mới đủ để suy nghĩ chín chắn.
Nếu không phải có Viên Trác Bình đứng bên cạnh thì Mục Lan Nhi đã sớm xông tới nắm cổ áo của Viên Trác Nghiên rồi. Bà ta giận đến hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.
- Cậu nói khùng nói điên gì đấy? Chẳng lẽ vì suốt ngày ở cùng con ả điên đó mà cậu cũng điên theo rồi không? Là vì cô ta đúng không? Cô ta bảo cậu làm vậy với Trác Việt đúng không?
- Mẹ, người bình tĩnh đi, đừng kích động quá như vậy.
Viên Trác Bình thấy bà ta cố hết sức gào lên thì liền kéo bà ta lại, cũng rất vất vả khuyên nhủ trấn tĩnh.
Bên này đang ồn ào như vậy, đối với đám người kia nhất định là đang hí hửng xem náo nhiệt. Giữa không khí này đột nhiên có người lên tiếng đưa ra thắc mắc.
- Trác Nghiên, ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc thì cháu còn thân phận gì nữa không?
Bình luận facebook