Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 101: Anh bị sao vậy!
- Trác Nghiên, Trác Nghiên bị sao vậy? Bị ốm rồi kìa....
Tiếng của Ôn Giai Tuệ cất lên trong sự lo lắng pha lẫn chút hoảng loạn, bởi cả thân hình nhỏ bé của cô đã bị nghiêng ngã sang một bên. Nam nhân cao lớn hơn cô gần gấp đôi mà bây giờ lại dựa vào cô để giữ thăng bằng.
- Tuệ nhi, đừng sợ, anh không sao đâu.
Chẳng biết rốt cuộc là mình đang gặp phải chuyện gì nữa. Viên Tổng chỉ cảm thấy cả cơ thể đều đang nóng bừng lên, chính là cái cảm giác bí bách kìm nén dục vọng trong mấy ngày qua, nhưng lại có vẻ nghiêm trọng hơn như vậy nữa. Bước chân nặng trịch, loạng choạng vài bước mới đi ra được một cái bàn trống.
- Trác Nghiên, bị ốm rồi, phải làm sao đây? Dì Uyên, phải gọi dì Uyên.
Trong người vốn đang rất khó chịu nhưng khi nghe cô gái nhỏ trước mặt đang đưa ra hướng giải quyết như vậy thì anh không khỏi dở khóc dở cười, trong phút chốc đã bật cười thành tiếng.
- Tuệ nhi ngốc, ở đây không có dì Uyên đâu. Đừng lo, anh không sao đâu.
Chưa nói hết câu, anh đã đưa tay xoa đầu cô trấn an, vừa giúp cô bình tĩnh lại, cùng vừa là tự nhắc nhở bản thân anh nhất định phải tỉnh táo. Anh lấy điện thoại ra gọi ngay cho A Phúc. Nhưng đầu dây bên kia còn chưa kịp trả lời thì Tần Mộc Du đã chạy tới, dáng vẻ hốt hoảng lo lắng mà hỏi han, túm chặt cả thân thể đang nóng bừng của con trai.
- Trác Nghiên, con bị sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?
Bà hết nâng chân rồi nâng cả mặt của Viên Trác Nghiên qua trái qua phải để kiểm tra. Bà bực dọc đẩy Ôn Giai Tuệ sang một bên, nhanh chóng gọi hai phục vụ đến giúp.
- Hai cậu mau giúp tôi dìu Viên tổng lên phòng nghỉ đi. Đây là chìa khóa phòng. Mau lên đi.
Một trong hai người phục vụ nhận lấy chìa khóa, hai người cùng dìu Viên Trác Nghiên đứng lên.
- Cô không cần phải đi theo đâu, cứ đứng ở đây đi. Khi nào Trác Nghiên khỏe rồi tôi sẽ gọi cô.
Thấy Ôn Giai Tuệ muốn đi cùng, Tần Mộc Du phản ứng rất nhanh, việc đầu tiên chính là kéo cô quay trở lại, gằn giọng chán ghét, cũng như đang ngầm cảnh cáo.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, Tuệ nhi phải đi cùng Trác Nghiên.
Đối mặt với thái độ hung hăng dữ tợn của Tần Mộc Du, Ôn Giai Tuệ thật sự rất sợ hãi, đôi mắt lạnh long lanh toát lên một màn đề phòng, lùi lại phía sau mấy bước, nhưng miệng nhỏ vẫn lẩm bẩm tên của Viên Trác Nghiên.
Tần Mộc Du đâu còn nhiều thời gian mà để ý đến ả điên này nữa chứ. Bà hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi để lại Ôn Giai Tuệ vẫn ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Hai cậu phục vụ dìu Viên Trác Nghiên lên đến tần ghi trên thẻ phòng, tìm số phòng trên thẻ. Lúc đi qua một đôi nam nữ, một phục vụ không cẩn thận đúng phải khách.
- Xin lỗi quý khách, thật sự xin lỗi quý khách!
Đây là dãy phòng dành cho khách VIP, đụng phải khách ở đây chắc chắn là gặp vấn đề lớn rồi, không biết chừng lại bị mất việc nữa, cho nên đừng nói là cúi đầu xin lỗi mà phải quỳ gối xin lỗi cậu phục vụ kia cũng phải làm.
- Xin lỗi quý khách, tôi không cố ý.
- Không sao! Các anh tiếp tục làm việc đi.
Nhưng đôi nam nữ kia cũng không phải quá hống hách ngang ngược, chấp nhận lời xin lỗi rồi đi tiếp thôi.
Hai người phục vụ như thở phào một hơi, tiếp tục đi tới hướng phòng đã định hình được từ thẻ vừa rồi mà không biết đã đánh rơi một vật quan trọng.
Tần Mộc Du vừa đi chưa được bao lâu thì Ôn Giai Tuệ đã cúi xuống nhặt điện thoại của Viên Trác Nghiên bị rơi trên mặt đất, đó là do cuộc gọi vừa rồi bây giờ mới được kết nối. A Phúc ở đầu dây bên kia đang vô cùng sốt ruột gọi liên tục.
- Boss, anh sao vậy? Boss, anh đang ở đâu vậy? Boss! Boss! Boss! Anh có ở đó không?
Ôn Giai Tuệ cầm điện thoại trong tay vô cùng lúng túng không biết nên làm gì tiếp theo. Từ ngày bị bệnh, cô chưa từng được Viên Trác Nghiên dạy cho cách nghe điện thoại. Cứ để điện thoại reo rồi lại tắt, đột nhiên cô vụt chạy về phía thang máy, dựa theo trí nhớ mà đi tìm Viên Trác Nghiên.
Hai cậu phục vụ dìu Viên Trác Nghiên đến số phòng trên thẻ. Đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa thì bất ngờ phát hiện ra đã làm mất rồi.
- Làm sao đây? Đánh rơi chìa khóa rồi. Chắc là rơi ở chỗ vị khách vừa nãy rồi. Để tôi quay lại tìm, anh ở đây trông cậu ấy.
Cậu phục vụ kia nói xong lời đó thì nhanh chân xoay người đi theo hướng ngược lại.
Điện thoại trên tay Ôn Giai Tuệ vẫn tiếp tục reo không ngừng. Cô gái nhỏ túm hai bên tà váy, bước ra khỏi thang máy, đây là thang chuyên dụng của khách VIP nên dù không biết Viên Trác Nghiên đã được đưa đi đâu thì cô vừa ra khỏi thang máy cũng đã đến dãy phòng VIP, cô đi dọc cả hành lang rộng lớn, vừa đi vừa gọi.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, Trác Nghiên đi đâu rồi? Hức, hức, Trác Nghiên đâu rồi? Tuệ nhi đây, sao anh lại bỏ Tuệ nhi lại....Trác Nghiên đâu rồi.....
Những người đi ngang đều quay đầu nhìn lại với ánh mắt nghi ngờ. Trông một tiểu thư xinh đẹp ăn mặc sang trọng quý phái như vậy lại trông như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy. Vừa lau nước mắt vừa mếu máo gọi mãi một cái tên.
Đúng lúc một quản lý đi ngang nhìn thấy, là người làm việc lâu dài ở khách sạn này rồi nên có thể nhận ra danh sách khách VIP.
- Chủ tịch Ôn....sao cô lại ở đây? Có phải cô đi lạc rồi không?
Đối với chuyện chủ tịch Ôn của Viên Thành mắc bệnh về tâm lí cũng đã đồn thổi ra ngoài ít nhiều, rất nhiều lời bàn tán xung quanh, có ý cho rằng chủ tịch Ôn là con mồi đáng thương của cả Viên gia, cô thành ra như vậy chính là do Viên tổng đã lên kế hoạch cho tất cả, mục đích cuối cùng chỉ để lấy lại những thứ vốn thuộc về mình. Vị quản lý này cũng là theo ý kiến trên, nhìn thấy một cô gái tuổi đời vẫn còn trẻ như vậy lại trở thành bộ dạng này ai mà không thương cảm chứ.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên đâu rồi....Trác Nghiên không bỏ Tuệ nhi mà, Trác Nghiên đi mất rồi. Trác Nghiên không thường Tuệ nhi nữa.
Ôn Giai Tuệ hoàn toàn không ý thức được người đối diện đang trao đổi vấn đề gì với mình, cô lơ ngơ nhìn khắp tứ phía chỉ để tìm hình bóng quen thuộc kia.
Nữ quản lý kiên nhẫn nhìn cô, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra cô gái đáng thương này yêu người đàn ông kia rất nhiều, dù tinh thần của cô không ổn định nhưng ánh mắt của cô không biết nói dối, còn là ánh mắt trong sáng không chút tà niệm, nhận ra rất rõ tình yêu mà cô dành cho người mà cô vẫn luôn gọi tên. Mà người đàn ông đó, vị Viên tiên sinh kia vốn được nhắc đến như một con quỷ hút máu người, những thủ đoạn kinh doanh của anh trên thương trường nổi tiếng ngoan độc, mưu mô và tàn khốc, tuyệt đối sẽ không để cho đối thủ có cơ hội ngóc đầu dậy lần nữa, không chỉ vậy mà những người kết giao với anh đều phải luôn cẩn trọng từng chút một, phụ nữ bên cạnh anh chưa từng lâu hơn một tháng, nhưng bây giờ anh lại giữ một cô gái tâm lí không ổn định bên cạnh như vậy, thì đúng như những lời đồn đại ngoài kia rồi, gã đàn ông tồi đó vì tham vọng luôn quan trọng hơn bất kỳ điều gì mà có thể khiến cho cô gái yêu mình trở thành bộ dạng như vậy.
- Chủ tịch Ôn, tôi dẫn cô đi tìm ngài Viên. Giờ chúng ta cùng đi nào.
Nữ quản lý đến bên cạnh Ôn Giai Tuệ, vòng tay qua đỡ vai cô, hai người từng bước đi dọc hành lang. Vừa mới cất bước thì nữ quản lý đã gọi vào bộ đàm nội bộ, hỏi số phòng của Viên Trác Nghiên.
Cậu phục vụ kia sau một lúc đi tìm lại chìa khóa thì không thể tìm lại được ngay nên phải đổi phòng khác cho khách. Hai người cùng đỡ Viên Trác Nghiên đến một phòng cách phòng ngủ ba phòng nữa.
Sau khi để Viên Trác Nghiên nằm xuống giường, hai người cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, cẩn thận đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Ở khúc giao hai đoạn hành lang, Thanh Ngọc đã đứng đây từ nãy giờ, chờ hai người phục vụ kia đi ra thì xác nhận được là Viên Trác Nghiên đã được đưa vào tròng. Cũng vừa đúng cô đang định cất bước thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là Ôn Giai Tuệ kia mà, tại sao cô ta lại tìm được đến tận đây chứ? Với tình trạng tâm lí của cô ta thì điều này không phải là không dễ dàng sao?
Cũng vì sự xuất hiện bất thình lình của Ôn Giai Tuệ mà Thanh Ngọc tạm thời không thể thực hiện bước tiếp theo rồi. Thái độ cũng như hành động hết sức mất khống chế của Ôn Giai Tuệ bây giờ cô nghĩ lại vẫn còn rùng mình e dè, nếu cô xông thẳng ra đó ngăn cản cô ta và đến phòng Viên Trác Nghiên thì không biết chừng lại bị nắm tóc đánh một trận, một ả điên có thể làm bất cứ điều gì mà. Nhưng chẳng lẽ cô lại đứng nhìn kế hoạch đã mất bao nhiêu tâm tư chuẩn bị đều hỏng bét hết như vậy ư? Còn Tần Mộc Du đâu mất rồi, bà đã nói sẽ giúp cô trọn vẹn mà sao lại để xảy ra tình huống hiện giờ được.
Nữ quản lý dẫn Ôn Giai Tuệ đến trước cửa phòng vừa được đổi cho Viên Trác Nghiên. Người phụ nữ nhìn qua bên cạnh, chưa nói gì cả, tự mình đưa tay gõ cửa, lịch sự gọi.
- Ngài Viên! Ngài Viên! Anh có ở trong đó không? Chủ tịch Ôn đang đi tìm anh, anh mau mở cửa được chứ?
Sau mấy tiếng gõ cửa của nữ quản lý, rốt cuộc thì cửa phòng cũng đã được một lực lớn mở ra.
- Trác Nghiên....a!!!
Rầm!
- Ngài....
Tất cả diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Cánh cửa mới vừa được mở một khoảnh nhỏ thì đã lập tức đóng sầm lại ngay trước mặt quản lý sau khi kéo được Ôn Giai Tuệ vào trong.
Nữ quản lý mặt mày ngơ ngác chưa kịp phản ứng, nhưng nghe âm thanh có phần ái muội bên trong thì cũng tinh ý rời đi.
Cửa phòng vừa bị đóng lại cũng đồng thời bị khóa chặt. Ôn Giai Tuệ bị kéo vào chưa kịp phản ứng thì đã nằm trên giường rồi, là nam nhân phía trên đang giam giữ cô trong không gian của anh, khóa chặt cô giữ tấm đệm giường êm ái và lồng ngực săn chắc của anh.
- Uhmhmm......
Môi đã bị khóa chặt bằng nụ hôn cuồng nhiệt của nam nhân, môi lưỡi bị anh ngậm mút lấy không chừ ra một khe hở nào.
Tiếng hít thở dồn dập, nặng nề của Viên Trác Nghiên bao phủ hết cả phòng và xung quanh hai người. Từ lúc bị đưa vào đây, anh đã bắt đầu không kìm chế được bản thân nữa, nhìn những đồ vật trong phòng bị anh đập phá hết thì đủ biết rồi, trong đầu anh bây giờ chỉ còn gào thét phải giải phóng cơn dục vọng đang từng chút từng chút trỗi dậy tra tấn anh. Vừa rồi lí do anh mở cửa đã không còn lí trí nào nữa, vì anh nghe giọng nữ bên ngoài, chính giọng nói gọi mình liên tục mà anh đã định kéo người phụ nữ kia vào làm công cụ phát tiết. Nhưng khi anh mở cửa thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc nhất trong tâm trí của anh. Thật may vì cô đã đến tìm anh, thật may vì nữ nhân dưới thân bây giờ là cô. Nếu cô không đến, nếu không phải là cô thì có phải tối nay anh sẽ làm chuyện có lỗi với cô rồi không?
- Uhm......ô....uh.mmm....
Nụ hôn của Viên Trác Nghiên bá đạo cuồng dã hơn bất kỳ lúc nào, cơ hồ muốn đem cánh môi ngọt lịm trong miệng cắn nuốt xuống. Một tay anh giữ chặt cái eo nhỏ của cô, tay kia lần mò từng chút từng chút chạy dọc trên khắp cơ thể cô, mục tiêu chính là cởi bỏ chiếc váy dạ hội hết sức vướng víu này, trong quá trình lại không ngừng kích thích từng điểm nhạy cảm trên cơ thể của cô.
Vì là Ôn Giai Tuệ nên anh không còn phải đấu tranh tư tưởng nữa, hoàn toàn có thể buông hết giáp mà đầu hàng, sau khi nhả đôi môi đã bị anh ngấu nghiến đến sưng ra, anh lại hôn dọc cái cổ nhỏ xuống.
- Hức, hức, Trác Nghiên bị sao vậy? Trác Nghiên làm Tuệ nhi đau, hức, Tuệ nhi khó thở....
Nghe giọng nghẹn ngào tội nghiệp của nữ nhân dưới thân, lúc này Viên Trác Nghiên mới sửng người ra mấy giây, anh nắm chặt tay thành quyền để kìm chế dục hỏa đang không ngừng lớn lên.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi. Anh làm em sợ sao?
Anh tự dặn lòng là phải dừng lại ngay, khi thấy cô gái nhỏ mặt mũi tái nhợt vì run sợ. Nhưng anh thật sự không có cách nào để có thể dừng lại được, dục vọng và lí trí đan xen tra tấn anh sắp nổ tung rồi.
- Tuệ nhi, ngoan, đừng sợ, không đau đâu. Anh sẽ nhẹ nhàng thôi.
Trong lúc dỗ dành cô, Viên Trác Nghiên vẫn đang dần dần mò mẫm dọc khắp cơ thể cực phẩm dưới thân, đủ kích thích thì nhất định cô sẽ không còn kháng cự nữa.
- Hức, không muốn đâu, Trác Nghiên lại đè lên Tuệ nhi, Tuệ nhi khó thở lắm.
Viên Trác Nghiên đúng kiểu vừa bất lực vừa bí bách. Anh nên làm gì tiếp đây, nhưng thôi, anh không còn lí trí nào để nghĩ nhiều được như vậy nữa, bàn tay to lớn nóng hổi áp trên một bên mặt mịn màng nhỏ nhắn.
- Tuệ nhi, anh muốn em....ngoan, cho anh. Nhất định em sẽ rất thích...
Ôn Giai Tuệ dường như đã rơi vào bẫy mà anh giăng ra rồi, trầm luân trong ánh mắt chứa đầy dục vọng của anh, cũng không hiểu sao cô lại gật đầu nữa, giống như một con búp bê được điều khiển hơn.
- Anh không gạt Tuệ nhi chứ.....
Viên Trác Nghiên sắp sửa không nhịn nổi nữa rồi. Anh vừa gật đầu trả lời xong thì đã nhanh chóng cởi từng cúc áo của mình.
- Đương nhiên rồi, sẽ rất thích và thoải mái nữa...
Ôn Giai Tuệ lúc này đã hoàn toàn phó mặc tất cả cho người đàn ông này. Đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào động tác cởi áo của anh. Năm ngón tay thon dài thuần thục cởi xong rồi ném chiếc áo sơm xuống sàn, nửa thân trên săn chắc từ cơ bụng đến cơ ngực với làn da màu đồng nam tính, những vết sẹo chằng chịt kia mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn vàng nhạt, hình xăm dưới bụng bên phải của anh lại rất rõ. Nữ nhân nằm bất động đột nhiên lại đưa tay lên chạm vào bờ trước mặt, còn lớn mật vuốt ve.
- Tuệ nhi, tiểu yêu tinh, em còn dám câu dẫn anh hửm?
Đối với Ôn Giai Tuệ thì không ý thức được hành động của mình mang ý tứ gì hay sẽ gây ra hậu quả gì, cho nên không chỉ dừng ở ngực, cô còn chầm chậm lướt dọc cái bụng không chút mỡ thừa của anh, dừng lại ở trên hình xăm đó, cô sờ rất lâu, cũng chẳng hiểu tại sao cô hành động đột ngột như vậy.
Viên Trác Nghiên không ngăn cản cô, đương nhiên là anh mong cũng không được rồi, đầu óc đang dần lu mờ hết lí trí, chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy nhất. Lần nữa anh áp môi xuống khóa chặt làn môi đỏ mọng kia, không để cho cô có thời gian thích ứng thì ngay sau đó liền kéo khóa phía sau lưng cô một đường thẳng. Chiếc váy dạ hội vướng víu đã được ném sang một bên...
- Uhmmm.....uhmmm....ô.....
Tiếng ú ớ trong cổ họng Ôn Giai Tuệ không cách nào thốt ra được khi môi lưỡi đều đang bị chiếm đóng, da thịt mẫn cảm trắng mịn đang phơi bày dần dần không còn một mảnh vải che chắn trước cặp mắt tràn ngập ham muốn hoang dã của người đàn ông. Cô theo phản xạ mà bấu chặt sau tấm lưng như tường thành của anh.
Cảm giác nơi tư mật ấm nóng đang càng lúc càng ướt át khiến Ôn Giai Tuệ phải cong người đón nhận sự kích thích kỳ diệu này, theo hướng dẫn của anh tách rộng hai chân ra để ngón tay ma thuật của anh tiếp tục càn quấy, khám phá vào tận sâu bên trong.
Tiếng của Ôn Giai Tuệ cất lên trong sự lo lắng pha lẫn chút hoảng loạn, bởi cả thân hình nhỏ bé của cô đã bị nghiêng ngã sang một bên. Nam nhân cao lớn hơn cô gần gấp đôi mà bây giờ lại dựa vào cô để giữ thăng bằng.
- Tuệ nhi, đừng sợ, anh không sao đâu.
Chẳng biết rốt cuộc là mình đang gặp phải chuyện gì nữa. Viên Tổng chỉ cảm thấy cả cơ thể đều đang nóng bừng lên, chính là cái cảm giác bí bách kìm nén dục vọng trong mấy ngày qua, nhưng lại có vẻ nghiêm trọng hơn như vậy nữa. Bước chân nặng trịch, loạng choạng vài bước mới đi ra được một cái bàn trống.
- Trác Nghiên, bị ốm rồi, phải làm sao đây? Dì Uyên, phải gọi dì Uyên.
Trong người vốn đang rất khó chịu nhưng khi nghe cô gái nhỏ trước mặt đang đưa ra hướng giải quyết như vậy thì anh không khỏi dở khóc dở cười, trong phút chốc đã bật cười thành tiếng.
- Tuệ nhi ngốc, ở đây không có dì Uyên đâu. Đừng lo, anh không sao đâu.
Chưa nói hết câu, anh đã đưa tay xoa đầu cô trấn an, vừa giúp cô bình tĩnh lại, cùng vừa là tự nhắc nhở bản thân anh nhất định phải tỉnh táo. Anh lấy điện thoại ra gọi ngay cho A Phúc. Nhưng đầu dây bên kia còn chưa kịp trả lời thì Tần Mộc Du đã chạy tới, dáng vẻ hốt hoảng lo lắng mà hỏi han, túm chặt cả thân thể đang nóng bừng của con trai.
- Trác Nghiên, con bị sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?
Bà hết nâng chân rồi nâng cả mặt của Viên Trác Nghiên qua trái qua phải để kiểm tra. Bà bực dọc đẩy Ôn Giai Tuệ sang một bên, nhanh chóng gọi hai phục vụ đến giúp.
- Hai cậu mau giúp tôi dìu Viên tổng lên phòng nghỉ đi. Đây là chìa khóa phòng. Mau lên đi.
Một trong hai người phục vụ nhận lấy chìa khóa, hai người cùng dìu Viên Trác Nghiên đứng lên.
- Cô không cần phải đi theo đâu, cứ đứng ở đây đi. Khi nào Trác Nghiên khỏe rồi tôi sẽ gọi cô.
Thấy Ôn Giai Tuệ muốn đi cùng, Tần Mộc Du phản ứng rất nhanh, việc đầu tiên chính là kéo cô quay trở lại, gằn giọng chán ghét, cũng như đang ngầm cảnh cáo.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, Tuệ nhi phải đi cùng Trác Nghiên.
Đối mặt với thái độ hung hăng dữ tợn của Tần Mộc Du, Ôn Giai Tuệ thật sự rất sợ hãi, đôi mắt lạnh long lanh toát lên một màn đề phòng, lùi lại phía sau mấy bước, nhưng miệng nhỏ vẫn lẩm bẩm tên của Viên Trác Nghiên.
Tần Mộc Du đâu còn nhiều thời gian mà để ý đến ả điên này nữa chứ. Bà hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi để lại Ôn Giai Tuệ vẫn ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Hai cậu phục vụ dìu Viên Trác Nghiên lên đến tần ghi trên thẻ phòng, tìm số phòng trên thẻ. Lúc đi qua một đôi nam nữ, một phục vụ không cẩn thận đúng phải khách.
- Xin lỗi quý khách, thật sự xin lỗi quý khách!
Đây là dãy phòng dành cho khách VIP, đụng phải khách ở đây chắc chắn là gặp vấn đề lớn rồi, không biết chừng lại bị mất việc nữa, cho nên đừng nói là cúi đầu xin lỗi mà phải quỳ gối xin lỗi cậu phục vụ kia cũng phải làm.
- Xin lỗi quý khách, tôi không cố ý.
- Không sao! Các anh tiếp tục làm việc đi.
Nhưng đôi nam nữ kia cũng không phải quá hống hách ngang ngược, chấp nhận lời xin lỗi rồi đi tiếp thôi.
Hai người phục vụ như thở phào một hơi, tiếp tục đi tới hướng phòng đã định hình được từ thẻ vừa rồi mà không biết đã đánh rơi một vật quan trọng.
Tần Mộc Du vừa đi chưa được bao lâu thì Ôn Giai Tuệ đã cúi xuống nhặt điện thoại của Viên Trác Nghiên bị rơi trên mặt đất, đó là do cuộc gọi vừa rồi bây giờ mới được kết nối. A Phúc ở đầu dây bên kia đang vô cùng sốt ruột gọi liên tục.
- Boss, anh sao vậy? Boss, anh đang ở đâu vậy? Boss! Boss! Boss! Anh có ở đó không?
Ôn Giai Tuệ cầm điện thoại trong tay vô cùng lúng túng không biết nên làm gì tiếp theo. Từ ngày bị bệnh, cô chưa từng được Viên Trác Nghiên dạy cho cách nghe điện thoại. Cứ để điện thoại reo rồi lại tắt, đột nhiên cô vụt chạy về phía thang máy, dựa theo trí nhớ mà đi tìm Viên Trác Nghiên.
Hai cậu phục vụ dìu Viên Trác Nghiên đến số phòng trên thẻ. Đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa thì bất ngờ phát hiện ra đã làm mất rồi.
- Làm sao đây? Đánh rơi chìa khóa rồi. Chắc là rơi ở chỗ vị khách vừa nãy rồi. Để tôi quay lại tìm, anh ở đây trông cậu ấy.
Cậu phục vụ kia nói xong lời đó thì nhanh chân xoay người đi theo hướng ngược lại.
Điện thoại trên tay Ôn Giai Tuệ vẫn tiếp tục reo không ngừng. Cô gái nhỏ túm hai bên tà váy, bước ra khỏi thang máy, đây là thang chuyên dụng của khách VIP nên dù không biết Viên Trác Nghiên đã được đưa đi đâu thì cô vừa ra khỏi thang máy cũng đã đến dãy phòng VIP, cô đi dọc cả hành lang rộng lớn, vừa đi vừa gọi.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, Trác Nghiên đi đâu rồi? Hức, hức, Trác Nghiên đâu rồi? Tuệ nhi đây, sao anh lại bỏ Tuệ nhi lại....Trác Nghiên đâu rồi.....
Những người đi ngang đều quay đầu nhìn lại với ánh mắt nghi ngờ. Trông một tiểu thư xinh đẹp ăn mặc sang trọng quý phái như vậy lại trông như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy. Vừa lau nước mắt vừa mếu máo gọi mãi một cái tên.
Đúng lúc một quản lý đi ngang nhìn thấy, là người làm việc lâu dài ở khách sạn này rồi nên có thể nhận ra danh sách khách VIP.
- Chủ tịch Ôn....sao cô lại ở đây? Có phải cô đi lạc rồi không?
Đối với chuyện chủ tịch Ôn của Viên Thành mắc bệnh về tâm lí cũng đã đồn thổi ra ngoài ít nhiều, rất nhiều lời bàn tán xung quanh, có ý cho rằng chủ tịch Ôn là con mồi đáng thương của cả Viên gia, cô thành ra như vậy chính là do Viên tổng đã lên kế hoạch cho tất cả, mục đích cuối cùng chỉ để lấy lại những thứ vốn thuộc về mình. Vị quản lý này cũng là theo ý kiến trên, nhìn thấy một cô gái tuổi đời vẫn còn trẻ như vậy lại trở thành bộ dạng này ai mà không thương cảm chứ.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên đâu rồi....Trác Nghiên không bỏ Tuệ nhi mà, Trác Nghiên đi mất rồi. Trác Nghiên không thường Tuệ nhi nữa.
Ôn Giai Tuệ hoàn toàn không ý thức được người đối diện đang trao đổi vấn đề gì với mình, cô lơ ngơ nhìn khắp tứ phía chỉ để tìm hình bóng quen thuộc kia.
Nữ quản lý kiên nhẫn nhìn cô, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra cô gái đáng thương này yêu người đàn ông kia rất nhiều, dù tinh thần của cô không ổn định nhưng ánh mắt của cô không biết nói dối, còn là ánh mắt trong sáng không chút tà niệm, nhận ra rất rõ tình yêu mà cô dành cho người mà cô vẫn luôn gọi tên. Mà người đàn ông đó, vị Viên tiên sinh kia vốn được nhắc đến như một con quỷ hút máu người, những thủ đoạn kinh doanh của anh trên thương trường nổi tiếng ngoan độc, mưu mô và tàn khốc, tuyệt đối sẽ không để cho đối thủ có cơ hội ngóc đầu dậy lần nữa, không chỉ vậy mà những người kết giao với anh đều phải luôn cẩn trọng từng chút một, phụ nữ bên cạnh anh chưa từng lâu hơn một tháng, nhưng bây giờ anh lại giữ một cô gái tâm lí không ổn định bên cạnh như vậy, thì đúng như những lời đồn đại ngoài kia rồi, gã đàn ông tồi đó vì tham vọng luôn quan trọng hơn bất kỳ điều gì mà có thể khiến cho cô gái yêu mình trở thành bộ dạng như vậy.
- Chủ tịch Ôn, tôi dẫn cô đi tìm ngài Viên. Giờ chúng ta cùng đi nào.
Nữ quản lý đến bên cạnh Ôn Giai Tuệ, vòng tay qua đỡ vai cô, hai người từng bước đi dọc hành lang. Vừa mới cất bước thì nữ quản lý đã gọi vào bộ đàm nội bộ, hỏi số phòng của Viên Trác Nghiên.
Cậu phục vụ kia sau một lúc đi tìm lại chìa khóa thì không thể tìm lại được ngay nên phải đổi phòng khác cho khách. Hai người cùng đỡ Viên Trác Nghiên đến một phòng cách phòng ngủ ba phòng nữa.
Sau khi để Viên Trác Nghiên nằm xuống giường, hai người cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, cẩn thận đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Ở khúc giao hai đoạn hành lang, Thanh Ngọc đã đứng đây từ nãy giờ, chờ hai người phục vụ kia đi ra thì xác nhận được là Viên Trác Nghiên đã được đưa vào tròng. Cũng vừa đúng cô đang định cất bước thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là Ôn Giai Tuệ kia mà, tại sao cô ta lại tìm được đến tận đây chứ? Với tình trạng tâm lí của cô ta thì điều này không phải là không dễ dàng sao?
Cũng vì sự xuất hiện bất thình lình của Ôn Giai Tuệ mà Thanh Ngọc tạm thời không thể thực hiện bước tiếp theo rồi. Thái độ cũng như hành động hết sức mất khống chế của Ôn Giai Tuệ bây giờ cô nghĩ lại vẫn còn rùng mình e dè, nếu cô xông thẳng ra đó ngăn cản cô ta và đến phòng Viên Trác Nghiên thì không biết chừng lại bị nắm tóc đánh một trận, một ả điên có thể làm bất cứ điều gì mà. Nhưng chẳng lẽ cô lại đứng nhìn kế hoạch đã mất bao nhiêu tâm tư chuẩn bị đều hỏng bét hết như vậy ư? Còn Tần Mộc Du đâu mất rồi, bà đã nói sẽ giúp cô trọn vẹn mà sao lại để xảy ra tình huống hiện giờ được.
Nữ quản lý dẫn Ôn Giai Tuệ đến trước cửa phòng vừa được đổi cho Viên Trác Nghiên. Người phụ nữ nhìn qua bên cạnh, chưa nói gì cả, tự mình đưa tay gõ cửa, lịch sự gọi.
- Ngài Viên! Ngài Viên! Anh có ở trong đó không? Chủ tịch Ôn đang đi tìm anh, anh mau mở cửa được chứ?
Sau mấy tiếng gõ cửa của nữ quản lý, rốt cuộc thì cửa phòng cũng đã được một lực lớn mở ra.
- Trác Nghiên....a!!!
Rầm!
- Ngài....
Tất cả diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Cánh cửa mới vừa được mở một khoảnh nhỏ thì đã lập tức đóng sầm lại ngay trước mặt quản lý sau khi kéo được Ôn Giai Tuệ vào trong.
Nữ quản lý mặt mày ngơ ngác chưa kịp phản ứng, nhưng nghe âm thanh có phần ái muội bên trong thì cũng tinh ý rời đi.
Cửa phòng vừa bị đóng lại cũng đồng thời bị khóa chặt. Ôn Giai Tuệ bị kéo vào chưa kịp phản ứng thì đã nằm trên giường rồi, là nam nhân phía trên đang giam giữ cô trong không gian của anh, khóa chặt cô giữ tấm đệm giường êm ái và lồng ngực săn chắc của anh.
- Uhmhmm......
Môi đã bị khóa chặt bằng nụ hôn cuồng nhiệt của nam nhân, môi lưỡi bị anh ngậm mút lấy không chừ ra một khe hở nào.
Tiếng hít thở dồn dập, nặng nề của Viên Trác Nghiên bao phủ hết cả phòng và xung quanh hai người. Từ lúc bị đưa vào đây, anh đã bắt đầu không kìm chế được bản thân nữa, nhìn những đồ vật trong phòng bị anh đập phá hết thì đủ biết rồi, trong đầu anh bây giờ chỉ còn gào thét phải giải phóng cơn dục vọng đang từng chút từng chút trỗi dậy tra tấn anh. Vừa rồi lí do anh mở cửa đã không còn lí trí nào nữa, vì anh nghe giọng nữ bên ngoài, chính giọng nói gọi mình liên tục mà anh đã định kéo người phụ nữ kia vào làm công cụ phát tiết. Nhưng khi anh mở cửa thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc nhất trong tâm trí của anh. Thật may vì cô đã đến tìm anh, thật may vì nữ nhân dưới thân bây giờ là cô. Nếu cô không đến, nếu không phải là cô thì có phải tối nay anh sẽ làm chuyện có lỗi với cô rồi không?
- Uhm......ô....uh.mmm....
Nụ hôn của Viên Trác Nghiên bá đạo cuồng dã hơn bất kỳ lúc nào, cơ hồ muốn đem cánh môi ngọt lịm trong miệng cắn nuốt xuống. Một tay anh giữ chặt cái eo nhỏ của cô, tay kia lần mò từng chút từng chút chạy dọc trên khắp cơ thể cô, mục tiêu chính là cởi bỏ chiếc váy dạ hội hết sức vướng víu này, trong quá trình lại không ngừng kích thích từng điểm nhạy cảm trên cơ thể của cô.
Vì là Ôn Giai Tuệ nên anh không còn phải đấu tranh tư tưởng nữa, hoàn toàn có thể buông hết giáp mà đầu hàng, sau khi nhả đôi môi đã bị anh ngấu nghiến đến sưng ra, anh lại hôn dọc cái cổ nhỏ xuống.
- Hức, hức, Trác Nghiên bị sao vậy? Trác Nghiên làm Tuệ nhi đau, hức, Tuệ nhi khó thở....
Nghe giọng nghẹn ngào tội nghiệp của nữ nhân dưới thân, lúc này Viên Trác Nghiên mới sửng người ra mấy giây, anh nắm chặt tay thành quyền để kìm chế dục hỏa đang không ngừng lớn lên.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi. Anh làm em sợ sao?
Anh tự dặn lòng là phải dừng lại ngay, khi thấy cô gái nhỏ mặt mũi tái nhợt vì run sợ. Nhưng anh thật sự không có cách nào để có thể dừng lại được, dục vọng và lí trí đan xen tra tấn anh sắp nổ tung rồi.
- Tuệ nhi, ngoan, đừng sợ, không đau đâu. Anh sẽ nhẹ nhàng thôi.
Trong lúc dỗ dành cô, Viên Trác Nghiên vẫn đang dần dần mò mẫm dọc khắp cơ thể cực phẩm dưới thân, đủ kích thích thì nhất định cô sẽ không còn kháng cự nữa.
- Hức, không muốn đâu, Trác Nghiên lại đè lên Tuệ nhi, Tuệ nhi khó thở lắm.
Viên Trác Nghiên đúng kiểu vừa bất lực vừa bí bách. Anh nên làm gì tiếp đây, nhưng thôi, anh không còn lí trí nào để nghĩ nhiều được như vậy nữa, bàn tay to lớn nóng hổi áp trên một bên mặt mịn màng nhỏ nhắn.
- Tuệ nhi, anh muốn em....ngoan, cho anh. Nhất định em sẽ rất thích...
Ôn Giai Tuệ dường như đã rơi vào bẫy mà anh giăng ra rồi, trầm luân trong ánh mắt chứa đầy dục vọng của anh, cũng không hiểu sao cô lại gật đầu nữa, giống như một con búp bê được điều khiển hơn.
- Anh không gạt Tuệ nhi chứ.....
Viên Trác Nghiên sắp sửa không nhịn nổi nữa rồi. Anh vừa gật đầu trả lời xong thì đã nhanh chóng cởi từng cúc áo của mình.
- Đương nhiên rồi, sẽ rất thích và thoải mái nữa...
Ôn Giai Tuệ lúc này đã hoàn toàn phó mặc tất cả cho người đàn ông này. Đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào động tác cởi áo của anh. Năm ngón tay thon dài thuần thục cởi xong rồi ném chiếc áo sơm xuống sàn, nửa thân trên săn chắc từ cơ bụng đến cơ ngực với làn da màu đồng nam tính, những vết sẹo chằng chịt kia mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn vàng nhạt, hình xăm dưới bụng bên phải của anh lại rất rõ. Nữ nhân nằm bất động đột nhiên lại đưa tay lên chạm vào bờ trước mặt, còn lớn mật vuốt ve.
- Tuệ nhi, tiểu yêu tinh, em còn dám câu dẫn anh hửm?
Đối với Ôn Giai Tuệ thì không ý thức được hành động của mình mang ý tứ gì hay sẽ gây ra hậu quả gì, cho nên không chỉ dừng ở ngực, cô còn chầm chậm lướt dọc cái bụng không chút mỡ thừa của anh, dừng lại ở trên hình xăm đó, cô sờ rất lâu, cũng chẳng hiểu tại sao cô hành động đột ngột như vậy.
Viên Trác Nghiên không ngăn cản cô, đương nhiên là anh mong cũng không được rồi, đầu óc đang dần lu mờ hết lí trí, chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy nhất. Lần nữa anh áp môi xuống khóa chặt làn môi đỏ mọng kia, không để cho cô có thời gian thích ứng thì ngay sau đó liền kéo khóa phía sau lưng cô một đường thẳng. Chiếc váy dạ hội vướng víu đã được ném sang một bên...
- Uhmmm.....uhmmm....ô.....
Tiếng ú ớ trong cổ họng Ôn Giai Tuệ không cách nào thốt ra được khi môi lưỡi đều đang bị chiếm đóng, da thịt mẫn cảm trắng mịn đang phơi bày dần dần không còn một mảnh vải che chắn trước cặp mắt tràn ngập ham muốn hoang dã của người đàn ông. Cô theo phản xạ mà bấu chặt sau tấm lưng như tường thành của anh.
Cảm giác nơi tư mật ấm nóng đang càng lúc càng ướt át khiến Ôn Giai Tuệ phải cong người đón nhận sự kích thích kỳ diệu này, theo hướng dẫn của anh tách rộng hai chân ra để ngón tay ma thuật của anh tiếp tục càn quấy, khám phá vào tận sâu bên trong.