Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 102: Bức chết anh rồi.
Hai bàn chân của Ôn Giai Tuệ chà xát vào ga giường đến nhăn nhúm một mảng lớn, mười ngón chân đều đã co quắp lại vì hưng phấn bất ngờ, những ngón tay thon dài vẫn còn ở trong lẫn ngoài vùng da non mềm giữ hai chân cô tàn phá. Quanh cổ lại nhột nhột vì hơi thở nặng nề phả vào, môi đã được buông tha nên cô cứ như vậy mà rên la theo bản năng, làm sao có chuyện giữ hay không giữ tự tôn nữa chứ.
- Ô...ô....uhmm......Trác Nghiên....hức, khó chịu, Tuệ nhi khó chịu....
Viên Trác Nghiên còn đang chìm đắm trong đợt cảm giác thoải mái thì nghe tiếng nỉ non đáng thương của tiểu yêu tinh. Anh hơi khựng lại một lúc, mặt chôn bên hõm cổ của cô kéo theo một tiếng bật cười nhẹ, giọng trầm đục dỗ dành, còn cắn lấy vành tai non nớt nữa.
- Tuệ nhi ngoan, đợi một chút nữa em sẽ vô cùng thoải mái.
Cảm giác từng đầu ngón tay lẫn cả bàn tay đang mơn trớn nơi tư mật ẩm nóng đã ướt đẫm xuân dịch, Viên Trác Nghiên không đợi được thêm nữa. Anh vừa rút tay ra khỏi vùng cấm địa ẩm ướt, thuận tay cởi thắt lưng và khóa quần của mình.
- Uhmmm....uu.....
Hai thân thể đã trần truồng không một mảnh vải, nam nhân vừa thoát y đã trườn trên cơ thể nhỏ nhắn đẹp không tì vết, lần nữa nuốt trọn đôi môi anh đào đã sưng đỏ của Ôn Giai Tuệ. Một tay anh mơn trớn di chuyển dần lên trên, xoa nắn lần lượt hai bên gò bồng đảo căng tròn trắng mịn, giống như sắp bóp ra sữa rồi vậy.
- Ânnnn.....uhm....uuh....
Ôn Giai Tuệ vặn vẹo thân thể đón nhận từng đợt cảm giác kích thích mà anh mang lại. Hai chân cô đã bị tách rộng ra hết mức, gác đều lên vai bờ vai vững chắc của Viên Trác Nghiên. Sau đó là một cỗi cảm giác căng trướng bất ngờ khi bị một dị vật quá cỡ xâm nhập vào nơi tư mật non nớt.
- Aa....uhm.....uhmm.....
- Hừm....
Chỉ trong chốc lát, vật nam tính thô to cứng hơn cả thép đã hung hăng chen chúc vào cái hang nhỏ hơn so với kích thước của mình. Vừa tiến vào đã ngay lập tức tăng nhanh tốc của thắt lưng, không để cho nữ nhân đang thở gấp trên giường kịp thích ứng, lại còn cúi xuống hôn ngấu nghiến đôi môi sưng đỏ đang hé mở, đem tất cả những tiếng rên rỉ yêu kiều của cô nuốt vào hết.
- Uhm...uhmmm....uuu....
Hai tay mềm mại có chút run rẩy của Ôn Giai Tuệ vòng qua sau tấm lưng rộng lớn mà bấu chặt, không phải bị anh khóa chặt môi thì là há hốc miệng thở dốc, vì không ý thức được tình trạng hiện giờ là thế nào nên mọi hành động của cô đều là phản ứng theo bản năng, rên rỉ không ngừng.
Bàn tay nam nhân không hề nhàn rỗi mà nhào nặn từng bên ngực căng tròn thành đủ hình dạng, in cả dấu tay của anh trên mảng da thịt trắng nõn. Mồ hô túa ra đầy trên lưng và thái dương vì vận động quá mức kịch liệt.
- Tuệ nhi, thích không? Hửm?
Giọng anh trầm đục, trong mắt tràn ngập dục vọng, gương mặt mang theo vài phần tà mị, gian ác khi hỏi.
Móng tay Ôn Giai Tuệ bấu chặt lưng của người đàn ông đến đáng dấu lại những vết cào. Thành thật gật đầu, trông biểu cảm của cô chính là đang hưởng thụ từng cơn khoái lạc mà anh đem lại.
- Thích, thích lắm....Trác Nghiên, thật thoải mái....
Khóe môi Viên Trác Nghiên giương nhẹ, nở một nụ cười tà mị mê hoặc. Anh đưa tay lau mồ hôi trên trán giúp cô, đồng thời đem mấy sợi tóc bết dính quanh mắt vén ra sau.
- Tiểu yêu tinh, lúc nào cũng biết cách ép khô anh. Nhìn cho kỹ người đàn ông của em là ai, Tuệ nhi ngoan, gọi tên anh....
Dường như câu trả lời của cô đã biến thành một loại chất kích thích khiến anh điên cuồng tăng nhanh tốc độ nơi thắt lưng hơn nữa.
- Trác Nghiên....Trác, Trác Nghiên....
Ôn Giai Tuệ ôm chặt anh, vừa hít thở dồn dập vừa nỉ non gọi cái tên quen thuộc bấy lâu nay.
Cơ thể của cô chính là độc dược đối với Viên Trác Nghiên, chỉ cần một động tác nhỏ thôi cũng khiến anh khó lòng kìm chế. Thời gian qua anh phải đè nén dục vọng liên tục cũng chỉ vì không muốn lợi dụng lúc cô không thể hiện được ý kiến mà biến cô thành công cụ thỏa mãn. Nhưng tối nay, anh không hiểu sao cơ thể lại phản ứng dữ dội như vậy, hoàn toàn vượt quá khả năng kìm chế của anh. Thật chỉ muốn đem cô làm đến cạn kiệt tinh lực mới thôi.
Chỉ cách một cánh cửa, Thanh Ngọc đã đứng bên ngoài từ đầu đến giờ, những âm thanh ái muội bên trong, tiếng thở dốc gầm gừ của người đàn ông, tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ, cả thanh âm kết hợp giữa hai thân thể. Tất cả, tất cả cô đều nghe không xót một tiếng, cho nên cô đương nhiên biết rõ chuyện gì đang xảy ra bên trong.
- Thanh Ngọc, con đang làm gì vậy? Sao lại đứng ở đây? Giờ này con phải vào trong với Trác Nghiên rồi chứ?
Tần Mộc Du vội vội vàng vàng chạy tới sau khi nghe điện thoại từ Thanh Ngọc. Lúc mới nghe, bà đã có chút bối rối, kế hoạch không phải đã quá hoàn hảo rồi ư? Sao lại xảy ra chuyện gì nữa chứ? Bà vừa đến đã thấy Thanh Ngọc đứng chết chân trước một phòng khác, đây không phải phòng mà bà đã đặt cho Viên Trác Nghiên, tại sao con bé ngốc này còn đứng đây chứ?
Khi nghe tiếng của Tần Mộc Du phía sau, Thanh Ngọc cũng không xoay người lại mà cứ đứng im như vậy mà làm rõ nghi vấn trong lòng Tần Mộc Du.
- Mẹ, Trác Nghiên đang ở trong đó, Trác Nghiên đang ở trong phòng này.
Tần Mộc Du nghe xong một câu này thì không khỏi kinh ngạc, nhìn lại phòng mà bà đã đặt, xác nhận lại lần nữa.
- Con nói gì vậy? Sao Trác Nghiên lại có thể ở đây được?
Thanh Ngọc cười lạnh một tiếng, nhớ lại toàn bộ sự việc diễn ra vừa rồi.
- Không biết lí do gì mà nhân viên phục vụ đã đổi phòng. Mẹ, là con vô dụng, lần này, con lại đến trễ nữa rồi. Con lại đến sau Ôn Giai Tuệ nữa rồi. Mẹ, có phải con không thể nào thắng nổi Ôn Giai Tuệ không? Có phải con luôn thua cô ta không?
Vừa nãy khi cô nhìn thấy Ôn Giai Tuệ được nữ quản lý dẫn đến trước cửa phòng này. Tận mắt nhìn thấy Viên Trác Nghiên từ căn phòng mà không phải phòng cô định đến, cô nhìn thấy Viên Trác Nghiên mở cửa và kéo cô ta vào trong, nhìn cánh cửa kia đóng sầm lại mà lòng cô cũng sụp đổ từng chút từng chút.
Qua người quản lý kia, cô mới biết vừa nãy nhân viên phục vụ làm mất chìa khóa nên phải đổi phòng gấp. Đây thật sự là ý trời ư? Tại sao đi đến đâu thì Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ cũng cùng một điểm chung chứ? Tại sao dù cô ta đã trở nên điên khùng như vậy rồi mà cô cũng không thể thắng nổi cô ta?
Dù cô nghĩ thế nào cũng không phục. Kế hoạch đã lên rất tỉ mỉ vậy rồi, vậy mà đến phút cuối Viên Trác Nghiên vẫn chọn Ôn Giai Tuệ mà không phải cô!
Tần Mộc Du có vẻ vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vừa tò mò vừa chất vấn.
- Nếu Trác Nghiên đang ở trong đó thì sao con còn đứng đây? Không mau vào đi?
Nghe bà giục, Thanh Ngọc chỉ lắc đầu cười nhạt, thản nhiên thốt ra một câu, nghe thật
nhẹ nhàng nhưng nếu nghe thật cẩn thận thì sẽ nhận ra giọng cô thê lương cùng bất lực.
- Cô ta đã vào trước con rồi. Ôn Giai Tuệ đang ở trong, cô ta đang ở cùng Trác Nghiên. Con đến chậm một bước rồi, con luôn đứng phía sau cô ta.
Tần Mộc Du há hốc mồm vì hoảng hốt, trợn tròn mắt mà đưa tay chỉ vào cánh cửa trước mặt.
- Con nói Ôn Giai Tuệ đang ở bên trong? Sao lại có thể chứ? Một đứa đầu óc không bình thường như cô ta thì sao có thể leo lên tận đây được!
Thanh Ngọc không muốn đề cập đến vấn đề này nữa, đúng hơn là cô đã sắp không thể thở nổi nữa, chỉ cần nhìn vào cánh cửa này thì bên tai cô lại mơ hồ vang lên những thứ âm thanh dâm loạn kia, tưởng tượng ra hình ảnh đôi nam nữ quấn lấy nhau trên giường, cô sẽ phát điên mất thôi.
- Mẹ, nếu người không tin thì cứ đợi sáng mai tìm Trác Nghiên mà xác nhận. Con không chịu đựng nổi nữa, con đi trước đây.
Tần Mộc Du còn chưa kịp phân tích ra tình hình thì quay mặt qua đã thấy Thanh Ngọc cất bước rời đi.
Thanh Ngọc như cái xác vô hồn, hai tay xách hai bên tà váy mà bước từng bước, váy dạ hội màu bạc kéo lết trên mặt sàn, không còn chút sức sống nào.
Tần Mộc Du vội vàng đuổi theo ngay, dù rất bực dọc nhưng vẫn phải kìm chế cảm xúc, nếu để những người xung quanh chú ý đến thì có lẽ mai lại lên trang nhất rồi.
....................
Sau khi mọi người di chuyển hết, Vương quản gia chỉ đạo nhóm người hầu bên dưới phòng khách dọn dẹp lại nên rất ít người đi qua hành lang trước thư phòng, chính vì vậy mà A Châu cũng thuận lợi đi vào đây mà tìm kiếm. Tìm hơn nửa tiếng rồi, mọi ngóc ngách anh ta cũng không bỏ qua, mỗi động tác còn phải chú ý thật cẩn thận để không gây ra tiếng động quá lớn.
Từ tủ sách đến kệ trưng bày các món đồ cổ, vị trí nào đi qua thì A Châu cũng đều dùng sức đẩy thử. Anh thất vọng định rút lui thì vừa hay dưới chân cảm nhận được mặt sàn hình như có vấn đề gì đó, ngay lập tức ngồi xuống, lật tấm thảm lông lên xem thử.
Quả nhiên là ở đây!
Một cái cửa sắt được thiết kế theo công nghệ hiện đại nhất, sẽ không thể tìm được bất kỳ một chỗ nào là tay nắm cửa cả, nếu không được mã hóa.
A Châu cười lạnh một tiếng, gõ gõ mấy cái lên bề mặt, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc túi vải, đổ bảy miếng ngọc ra, đặt từng miếng một vào ô vuông nhỏ duy nhất trên đó, sắp xếp đúng trình tự. Xong xuôi, cứ tưởng là sẽ đến khoảnh khắc mở được cửa đường hầm, nhưng hệ thống cảnh báo kêu lên inh ỏi.
Không thế mở được! Sao lại như vậy được? Không phải đã nói bảy mảnh ghép này hợp lại thì sẽ mở được mật thất sao? Đây là gì đây? Không khớp!
Tiếng còi trên hệ thống cảnh báo vừa ngưng cũng là lúc A Châu nghe được tiếng bước chân đang gấp rút chạy đến, nhất định là Vương quản gia hoặc một người hầu nào đó rồi. Anh ta phản ứng rất nhanh, lấy lại ngọc nhét vào túi, đem tấm thảm lông trải lại rồi tìm nhanh một vị trí ẩn nấp tạm thời.
Cạch!
Cửa vừa được mở, A Châu cũng đã tìm được chỗ để trốn.
Người đi vào không ai khác, chính là Vương quản gia. Nhất định là vì tiếng chuông vừa rồi đã làm cho ông chú ý lên đây. Nhưng đi hết một vòng khắp thư phòng mà không phát hiện ra điểm gì bất thường cả, chỉ là đi tới kệ sách xếp gọn lại mà không chút nghi hoặc. Xong xuôi, ông đứng nhìn lại căn phòng lần nữa, thở dài rồi đi ra.
Canh chừng một khoảng thời gian phù hợp, A Châu mới từ chỗ ẩn nấp đi ra. Anh ta đang quay lại chỗ cửa mật thất ban nãy thì vô tình nhìn thấy một chiếc túi thơm rơi bên góc tường, anh ta lấy ngay chiếc túi đó tới. Một nghi vấn lớn lại nảy sinh trong đầu.
........................
Trong căn phòng Tổng thống rộng lớn, thanh âm dâm mĩ ái muội của trận hoan ái kịch liệt trên giường đã phủ kín hết mọi ngóc ngách, nếu không phải phòng cách âm thì những tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ cuồng loạn đã sớm chui lọt ra tận bên ngoài hành lang rồi. Nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên rất cao dù đang bật điều hòa ở mức thấp.
- Tiểu yêu tinh, em bức chết anh rồi đấy biết không? Hửm?
Thân thể kiều mỹ trần trụi đầy các ấn ký mờ ám của Ôn Giai Tuệ đang phơi bày trước mắt Viên Trác Nghiên, cô dang rộng hai chân hai bên ngồi trên thắt lưng của anh, cứ như vậy mà ở vị trí kết hợp của hai người không một chút khe hở. Con thỏ con vừa ngây ngô vừa toát lên những điểm quyến rũ trí mạng.
- Ânnnnn.....uuu......Trác, Trác Nghiên....Tích quá....
Dưới sự chỉ dạy của Viên Trác Nghiên, hai tay anh nắm hai bên eo thon nhỏ, ôm trọn cai bụng không chút mỡ thừa, phối hợp cho cô đẩy mông lên xuống, ma xát liên tục, đồng thời cũng không ngừng trách mắng bằng những lời dâm tục đầy ẩn ý.
- Nhanh hơn nào, em lười lắm rồi. Lười thì sẽ bị phạt đấy.
Nói rồi, anh bế cô gái nhỏ đang ngồi trên thắt lưng để cô quỳ xuống và chống hai tay trước mặt, anh vẫn là động tác nắm cái eo nhỏ của cô, từ phía sau xâm nhập...
- Uhmnmm.....Trác....Trác Nghiên....không được....hic....
Bất ngờ bị đổi tư thế khiến Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp thích ứng thì nam nhân phía sau đã luật động liên tục, tốc độ ra vào nhanh hơn cả chớp mắt. Một tay bỏ ra khỏi eo, vỗ mạnh mấy cái vào cặp mông căng tròn đang nẩy lên xuống liên tục, vừa đánh vừa nhắc nhở.
- Không phải anh đã nói đừng làm biếng rồi hửm? Không ngoan thì phải phạt thôi.
- Ô...ô....hic....đau....Tuệ nhi đau....
Nếu là lúc bình thường mà nghe tiếng cô khóc thì Viên Trác Nghiên nhất định là sẽ lo lắng đến nóng cả ruột gan, nhưng hiện tại đang ở trong cơ thể của cô như vậy thì tiếng khóc của cô lại như một loại chất kích thích khiến anh thêm hưng phấn hơn nữa, càng nghe cô ủy khuất van nài thì anh càng điên cuồng xâm nhập. Tiếng va chạm của hai thân thể đã đến lúc tăng nhanh tốc độ hết mức có thể. Viên Trác Nghiênnắm chặt eo nhỏ của Ôn Giai Tuệ, đẩy nhanh thắt lưng hơn nữa, đem toàn bộ dòng tinh hoa nóng hổi rót đầy vào nơi sâu nhất của cô. Tất cả đã tích tụ không biết bao lâu rồi, thời gian dài anh không chạm vào cô, từng dòng chất lỏng đặc sệt liên tục tuôn ra.
Viên Trác Nghiên hít thở gấp gáp, nặng nề, bế thân thể nhỏ nhắn đã xụi lơ trước mặt vào lòng, cùng cô nằm xuống giường.
- Tuệ nhi, mệt không?
Anh để Ôn Giai Tuệ gối đầu lên ngực của mình, vòng tay ôm ngang vai của cô, một tay còn lại vừa giúp cô lau mồ hôi vừa vén mấy lọn tóc bết dính trước trán ra sau giúp cô, nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn nhỏ vụn từ trán xuống mi tâm, sóng mũi rồi đến chóp mũi, phủ lên môi anh đào đang khẽ hé mở vì hít thở, nụ hôn chỉ nhẹ nhàng mà không cuồng bạo như vừa rồi nữa.
Ôn Giai Tuệ xụ mặt phẫn nộ, không nói không rằng đã quay mặt sang bên khác, đưa lưng về phía anh.
Vừa nhìn thái độ bất thình lình của cô thì Viên Trác Nghiên đã đủ hiểu là cô đang giận rồi. Vì những hành động thô bạo của anh làm cô đau vừa rồi ư? Anh ngơ ngác nhìn tấm lưng trần trước mắt, liếm liếm khóe môi, vẻ mặt bất lực cùng bí từ ngữ. Lúc hoan ái với cô, anh thật sự không cách nào có thể khống chế được những hành động thô bạo kia, nếu là trước khi cô chưa bị bệnh thì cũng đã dần tập quen với điều đó, chẳng qua bây giờ cô đối với chuyện này đã hoàn toàn lạ lẫm.
- Tuệ nhi, anh thật sự không cố ý làm em đau. Cho dù anh có nói thế nào em cũng không thể hiểu. Tiểu tổ tông, ngoan nào, quay lại đây được không?
Dù anh cố lay thế nào thì Ôn Giai Tuệ cũng không chịu phản ứng, cứ nằm mãi như vậy, chăn cũng không đắp lên, thân thể đầy dấu vết kích tình lõa lồ ra ngoài như vậy, không biết chừng Viên Trác Nghiên lại lên cơn tình thú nữa.
- Tuệ nhi, nếu em không chịu quay lại thì chúng ta làm thêm một hiệp nữa nhé?
Bị anh cảnh cáo như vậy, Ôn Giai Tuệ thật sự là hơi giật mình, nhưng sau đó vẫn tiếp tục nằm yên một tư thế, có lẽ là cô chẳng hiểu được nội dung trong câu nói của anh mà chỉ biết đó là một câu nhắc nhở thôi.
Chắc là không thể nhẹ nhàng kiên nhẫn với cô nữa rồi. Tiểu yêu tinh này, phải dạy cô lại thôi. Nghĩ rồi, Viên Trác Nghiên định kéo cô quay mặt lại. Nhưng ngay lúc này điện thoại trên bàn của anh lại đổ chuông, cắt ngang tất cả suy nghĩ cũng như ý định của anh.
- Có chuyện gì?
Người gọi đến là A Phúc, có lẽ cậu ta vẫn còn rất lo vì từ nãy đến giờ không nhận được một cuộc gọi lại nào của ông chủ. Đột nhiên ông chủ gọi đến rồi không nói gì, lại mất tăm cả buổi tối, cậu ta đã tìm khắp nơi mà không thấy ông chủ đâu, chủ mẫu giao cho cậu ta trông chừng cũng biến mất, phen này cậu ta coi như xong rồi.
- Ô...ô....uhmm......Trác Nghiên....hức, khó chịu, Tuệ nhi khó chịu....
Viên Trác Nghiên còn đang chìm đắm trong đợt cảm giác thoải mái thì nghe tiếng nỉ non đáng thương của tiểu yêu tinh. Anh hơi khựng lại một lúc, mặt chôn bên hõm cổ của cô kéo theo một tiếng bật cười nhẹ, giọng trầm đục dỗ dành, còn cắn lấy vành tai non nớt nữa.
- Tuệ nhi ngoan, đợi một chút nữa em sẽ vô cùng thoải mái.
Cảm giác từng đầu ngón tay lẫn cả bàn tay đang mơn trớn nơi tư mật ẩm nóng đã ướt đẫm xuân dịch, Viên Trác Nghiên không đợi được thêm nữa. Anh vừa rút tay ra khỏi vùng cấm địa ẩm ướt, thuận tay cởi thắt lưng và khóa quần của mình.
- Uhmmm....uu.....
Hai thân thể đã trần truồng không một mảnh vải, nam nhân vừa thoát y đã trườn trên cơ thể nhỏ nhắn đẹp không tì vết, lần nữa nuốt trọn đôi môi anh đào đã sưng đỏ của Ôn Giai Tuệ. Một tay anh mơn trớn di chuyển dần lên trên, xoa nắn lần lượt hai bên gò bồng đảo căng tròn trắng mịn, giống như sắp bóp ra sữa rồi vậy.
- Ânnnn.....uhm....uuh....
Ôn Giai Tuệ vặn vẹo thân thể đón nhận từng đợt cảm giác kích thích mà anh mang lại. Hai chân cô đã bị tách rộng ra hết mức, gác đều lên vai bờ vai vững chắc của Viên Trác Nghiên. Sau đó là một cỗi cảm giác căng trướng bất ngờ khi bị một dị vật quá cỡ xâm nhập vào nơi tư mật non nớt.
- Aa....uhm.....uhmm.....
- Hừm....
Chỉ trong chốc lát, vật nam tính thô to cứng hơn cả thép đã hung hăng chen chúc vào cái hang nhỏ hơn so với kích thước của mình. Vừa tiến vào đã ngay lập tức tăng nhanh tốc của thắt lưng, không để cho nữ nhân đang thở gấp trên giường kịp thích ứng, lại còn cúi xuống hôn ngấu nghiến đôi môi sưng đỏ đang hé mở, đem tất cả những tiếng rên rỉ yêu kiều của cô nuốt vào hết.
- Uhm...uhmmm....uuu....
Hai tay mềm mại có chút run rẩy của Ôn Giai Tuệ vòng qua sau tấm lưng rộng lớn mà bấu chặt, không phải bị anh khóa chặt môi thì là há hốc miệng thở dốc, vì không ý thức được tình trạng hiện giờ là thế nào nên mọi hành động của cô đều là phản ứng theo bản năng, rên rỉ không ngừng.
Bàn tay nam nhân không hề nhàn rỗi mà nhào nặn từng bên ngực căng tròn thành đủ hình dạng, in cả dấu tay của anh trên mảng da thịt trắng nõn. Mồ hô túa ra đầy trên lưng và thái dương vì vận động quá mức kịch liệt.
- Tuệ nhi, thích không? Hửm?
Giọng anh trầm đục, trong mắt tràn ngập dục vọng, gương mặt mang theo vài phần tà mị, gian ác khi hỏi.
Móng tay Ôn Giai Tuệ bấu chặt lưng của người đàn ông đến đáng dấu lại những vết cào. Thành thật gật đầu, trông biểu cảm của cô chính là đang hưởng thụ từng cơn khoái lạc mà anh đem lại.
- Thích, thích lắm....Trác Nghiên, thật thoải mái....
Khóe môi Viên Trác Nghiên giương nhẹ, nở một nụ cười tà mị mê hoặc. Anh đưa tay lau mồ hôi trên trán giúp cô, đồng thời đem mấy sợi tóc bết dính quanh mắt vén ra sau.
- Tiểu yêu tinh, lúc nào cũng biết cách ép khô anh. Nhìn cho kỹ người đàn ông của em là ai, Tuệ nhi ngoan, gọi tên anh....
Dường như câu trả lời của cô đã biến thành một loại chất kích thích khiến anh điên cuồng tăng nhanh tốc độ nơi thắt lưng hơn nữa.
- Trác Nghiên....Trác, Trác Nghiên....
Ôn Giai Tuệ ôm chặt anh, vừa hít thở dồn dập vừa nỉ non gọi cái tên quen thuộc bấy lâu nay.
Cơ thể của cô chính là độc dược đối với Viên Trác Nghiên, chỉ cần một động tác nhỏ thôi cũng khiến anh khó lòng kìm chế. Thời gian qua anh phải đè nén dục vọng liên tục cũng chỉ vì không muốn lợi dụng lúc cô không thể hiện được ý kiến mà biến cô thành công cụ thỏa mãn. Nhưng tối nay, anh không hiểu sao cơ thể lại phản ứng dữ dội như vậy, hoàn toàn vượt quá khả năng kìm chế của anh. Thật chỉ muốn đem cô làm đến cạn kiệt tinh lực mới thôi.
Chỉ cách một cánh cửa, Thanh Ngọc đã đứng bên ngoài từ đầu đến giờ, những âm thanh ái muội bên trong, tiếng thở dốc gầm gừ của người đàn ông, tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ, cả thanh âm kết hợp giữa hai thân thể. Tất cả, tất cả cô đều nghe không xót một tiếng, cho nên cô đương nhiên biết rõ chuyện gì đang xảy ra bên trong.
- Thanh Ngọc, con đang làm gì vậy? Sao lại đứng ở đây? Giờ này con phải vào trong với Trác Nghiên rồi chứ?
Tần Mộc Du vội vội vàng vàng chạy tới sau khi nghe điện thoại từ Thanh Ngọc. Lúc mới nghe, bà đã có chút bối rối, kế hoạch không phải đã quá hoàn hảo rồi ư? Sao lại xảy ra chuyện gì nữa chứ? Bà vừa đến đã thấy Thanh Ngọc đứng chết chân trước một phòng khác, đây không phải phòng mà bà đã đặt cho Viên Trác Nghiên, tại sao con bé ngốc này còn đứng đây chứ?
Khi nghe tiếng của Tần Mộc Du phía sau, Thanh Ngọc cũng không xoay người lại mà cứ đứng im như vậy mà làm rõ nghi vấn trong lòng Tần Mộc Du.
- Mẹ, Trác Nghiên đang ở trong đó, Trác Nghiên đang ở trong phòng này.
Tần Mộc Du nghe xong một câu này thì không khỏi kinh ngạc, nhìn lại phòng mà bà đã đặt, xác nhận lại lần nữa.
- Con nói gì vậy? Sao Trác Nghiên lại có thể ở đây được?
Thanh Ngọc cười lạnh một tiếng, nhớ lại toàn bộ sự việc diễn ra vừa rồi.
- Không biết lí do gì mà nhân viên phục vụ đã đổi phòng. Mẹ, là con vô dụng, lần này, con lại đến trễ nữa rồi. Con lại đến sau Ôn Giai Tuệ nữa rồi. Mẹ, có phải con không thể nào thắng nổi Ôn Giai Tuệ không? Có phải con luôn thua cô ta không?
Vừa nãy khi cô nhìn thấy Ôn Giai Tuệ được nữ quản lý dẫn đến trước cửa phòng này. Tận mắt nhìn thấy Viên Trác Nghiên từ căn phòng mà không phải phòng cô định đến, cô nhìn thấy Viên Trác Nghiên mở cửa và kéo cô ta vào trong, nhìn cánh cửa kia đóng sầm lại mà lòng cô cũng sụp đổ từng chút từng chút.
Qua người quản lý kia, cô mới biết vừa nãy nhân viên phục vụ làm mất chìa khóa nên phải đổi phòng gấp. Đây thật sự là ý trời ư? Tại sao đi đến đâu thì Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ cũng cùng một điểm chung chứ? Tại sao dù cô ta đã trở nên điên khùng như vậy rồi mà cô cũng không thể thắng nổi cô ta?
Dù cô nghĩ thế nào cũng không phục. Kế hoạch đã lên rất tỉ mỉ vậy rồi, vậy mà đến phút cuối Viên Trác Nghiên vẫn chọn Ôn Giai Tuệ mà không phải cô!
Tần Mộc Du có vẻ vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vừa tò mò vừa chất vấn.
- Nếu Trác Nghiên đang ở trong đó thì sao con còn đứng đây? Không mau vào đi?
Nghe bà giục, Thanh Ngọc chỉ lắc đầu cười nhạt, thản nhiên thốt ra một câu, nghe thật
nhẹ nhàng nhưng nếu nghe thật cẩn thận thì sẽ nhận ra giọng cô thê lương cùng bất lực.
- Cô ta đã vào trước con rồi. Ôn Giai Tuệ đang ở trong, cô ta đang ở cùng Trác Nghiên. Con đến chậm một bước rồi, con luôn đứng phía sau cô ta.
Tần Mộc Du há hốc mồm vì hoảng hốt, trợn tròn mắt mà đưa tay chỉ vào cánh cửa trước mặt.
- Con nói Ôn Giai Tuệ đang ở bên trong? Sao lại có thể chứ? Một đứa đầu óc không bình thường như cô ta thì sao có thể leo lên tận đây được!
Thanh Ngọc không muốn đề cập đến vấn đề này nữa, đúng hơn là cô đã sắp không thể thở nổi nữa, chỉ cần nhìn vào cánh cửa này thì bên tai cô lại mơ hồ vang lên những thứ âm thanh dâm loạn kia, tưởng tượng ra hình ảnh đôi nam nữ quấn lấy nhau trên giường, cô sẽ phát điên mất thôi.
- Mẹ, nếu người không tin thì cứ đợi sáng mai tìm Trác Nghiên mà xác nhận. Con không chịu đựng nổi nữa, con đi trước đây.
Tần Mộc Du còn chưa kịp phân tích ra tình hình thì quay mặt qua đã thấy Thanh Ngọc cất bước rời đi.
Thanh Ngọc như cái xác vô hồn, hai tay xách hai bên tà váy mà bước từng bước, váy dạ hội màu bạc kéo lết trên mặt sàn, không còn chút sức sống nào.
Tần Mộc Du vội vàng đuổi theo ngay, dù rất bực dọc nhưng vẫn phải kìm chế cảm xúc, nếu để những người xung quanh chú ý đến thì có lẽ mai lại lên trang nhất rồi.
....................
Sau khi mọi người di chuyển hết, Vương quản gia chỉ đạo nhóm người hầu bên dưới phòng khách dọn dẹp lại nên rất ít người đi qua hành lang trước thư phòng, chính vì vậy mà A Châu cũng thuận lợi đi vào đây mà tìm kiếm. Tìm hơn nửa tiếng rồi, mọi ngóc ngách anh ta cũng không bỏ qua, mỗi động tác còn phải chú ý thật cẩn thận để không gây ra tiếng động quá lớn.
Từ tủ sách đến kệ trưng bày các món đồ cổ, vị trí nào đi qua thì A Châu cũng đều dùng sức đẩy thử. Anh thất vọng định rút lui thì vừa hay dưới chân cảm nhận được mặt sàn hình như có vấn đề gì đó, ngay lập tức ngồi xuống, lật tấm thảm lông lên xem thử.
Quả nhiên là ở đây!
Một cái cửa sắt được thiết kế theo công nghệ hiện đại nhất, sẽ không thể tìm được bất kỳ một chỗ nào là tay nắm cửa cả, nếu không được mã hóa.
A Châu cười lạnh một tiếng, gõ gõ mấy cái lên bề mặt, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc túi vải, đổ bảy miếng ngọc ra, đặt từng miếng một vào ô vuông nhỏ duy nhất trên đó, sắp xếp đúng trình tự. Xong xuôi, cứ tưởng là sẽ đến khoảnh khắc mở được cửa đường hầm, nhưng hệ thống cảnh báo kêu lên inh ỏi.
Không thế mở được! Sao lại như vậy được? Không phải đã nói bảy mảnh ghép này hợp lại thì sẽ mở được mật thất sao? Đây là gì đây? Không khớp!
Tiếng còi trên hệ thống cảnh báo vừa ngưng cũng là lúc A Châu nghe được tiếng bước chân đang gấp rút chạy đến, nhất định là Vương quản gia hoặc một người hầu nào đó rồi. Anh ta phản ứng rất nhanh, lấy lại ngọc nhét vào túi, đem tấm thảm lông trải lại rồi tìm nhanh một vị trí ẩn nấp tạm thời.
Cạch!
Cửa vừa được mở, A Châu cũng đã tìm được chỗ để trốn.
Người đi vào không ai khác, chính là Vương quản gia. Nhất định là vì tiếng chuông vừa rồi đã làm cho ông chú ý lên đây. Nhưng đi hết một vòng khắp thư phòng mà không phát hiện ra điểm gì bất thường cả, chỉ là đi tới kệ sách xếp gọn lại mà không chút nghi hoặc. Xong xuôi, ông đứng nhìn lại căn phòng lần nữa, thở dài rồi đi ra.
Canh chừng một khoảng thời gian phù hợp, A Châu mới từ chỗ ẩn nấp đi ra. Anh ta đang quay lại chỗ cửa mật thất ban nãy thì vô tình nhìn thấy một chiếc túi thơm rơi bên góc tường, anh ta lấy ngay chiếc túi đó tới. Một nghi vấn lớn lại nảy sinh trong đầu.
........................
Trong căn phòng Tổng thống rộng lớn, thanh âm dâm mĩ ái muội của trận hoan ái kịch liệt trên giường đã phủ kín hết mọi ngóc ngách, nếu không phải phòng cách âm thì những tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ cuồng loạn đã sớm chui lọt ra tận bên ngoài hành lang rồi. Nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên rất cao dù đang bật điều hòa ở mức thấp.
- Tiểu yêu tinh, em bức chết anh rồi đấy biết không? Hửm?
Thân thể kiều mỹ trần trụi đầy các ấn ký mờ ám của Ôn Giai Tuệ đang phơi bày trước mắt Viên Trác Nghiên, cô dang rộng hai chân hai bên ngồi trên thắt lưng của anh, cứ như vậy mà ở vị trí kết hợp của hai người không một chút khe hở. Con thỏ con vừa ngây ngô vừa toát lên những điểm quyến rũ trí mạng.
- Ânnnnn.....uuu......Trác, Trác Nghiên....Tích quá....
Dưới sự chỉ dạy của Viên Trác Nghiên, hai tay anh nắm hai bên eo thon nhỏ, ôm trọn cai bụng không chút mỡ thừa, phối hợp cho cô đẩy mông lên xuống, ma xát liên tục, đồng thời cũng không ngừng trách mắng bằng những lời dâm tục đầy ẩn ý.
- Nhanh hơn nào, em lười lắm rồi. Lười thì sẽ bị phạt đấy.
Nói rồi, anh bế cô gái nhỏ đang ngồi trên thắt lưng để cô quỳ xuống và chống hai tay trước mặt, anh vẫn là động tác nắm cái eo nhỏ của cô, từ phía sau xâm nhập...
- Uhmnmm.....Trác....Trác Nghiên....không được....hic....
Bất ngờ bị đổi tư thế khiến Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp thích ứng thì nam nhân phía sau đã luật động liên tục, tốc độ ra vào nhanh hơn cả chớp mắt. Một tay bỏ ra khỏi eo, vỗ mạnh mấy cái vào cặp mông căng tròn đang nẩy lên xuống liên tục, vừa đánh vừa nhắc nhở.
- Không phải anh đã nói đừng làm biếng rồi hửm? Không ngoan thì phải phạt thôi.
- Ô...ô....hic....đau....Tuệ nhi đau....
Nếu là lúc bình thường mà nghe tiếng cô khóc thì Viên Trác Nghiên nhất định là sẽ lo lắng đến nóng cả ruột gan, nhưng hiện tại đang ở trong cơ thể của cô như vậy thì tiếng khóc của cô lại như một loại chất kích thích khiến anh thêm hưng phấn hơn nữa, càng nghe cô ủy khuất van nài thì anh càng điên cuồng xâm nhập. Tiếng va chạm của hai thân thể đã đến lúc tăng nhanh tốc độ hết mức có thể. Viên Trác Nghiênnắm chặt eo nhỏ của Ôn Giai Tuệ, đẩy nhanh thắt lưng hơn nữa, đem toàn bộ dòng tinh hoa nóng hổi rót đầy vào nơi sâu nhất của cô. Tất cả đã tích tụ không biết bao lâu rồi, thời gian dài anh không chạm vào cô, từng dòng chất lỏng đặc sệt liên tục tuôn ra.
Viên Trác Nghiên hít thở gấp gáp, nặng nề, bế thân thể nhỏ nhắn đã xụi lơ trước mặt vào lòng, cùng cô nằm xuống giường.
- Tuệ nhi, mệt không?
Anh để Ôn Giai Tuệ gối đầu lên ngực của mình, vòng tay ôm ngang vai của cô, một tay còn lại vừa giúp cô lau mồ hôi vừa vén mấy lọn tóc bết dính trước trán ra sau giúp cô, nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn nhỏ vụn từ trán xuống mi tâm, sóng mũi rồi đến chóp mũi, phủ lên môi anh đào đang khẽ hé mở vì hít thở, nụ hôn chỉ nhẹ nhàng mà không cuồng bạo như vừa rồi nữa.
Ôn Giai Tuệ xụ mặt phẫn nộ, không nói không rằng đã quay mặt sang bên khác, đưa lưng về phía anh.
Vừa nhìn thái độ bất thình lình của cô thì Viên Trác Nghiên đã đủ hiểu là cô đang giận rồi. Vì những hành động thô bạo của anh làm cô đau vừa rồi ư? Anh ngơ ngác nhìn tấm lưng trần trước mắt, liếm liếm khóe môi, vẻ mặt bất lực cùng bí từ ngữ. Lúc hoan ái với cô, anh thật sự không cách nào có thể khống chế được những hành động thô bạo kia, nếu là trước khi cô chưa bị bệnh thì cũng đã dần tập quen với điều đó, chẳng qua bây giờ cô đối với chuyện này đã hoàn toàn lạ lẫm.
- Tuệ nhi, anh thật sự không cố ý làm em đau. Cho dù anh có nói thế nào em cũng không thể hiểu. Tiểu tổ tông, ngoan nào, quay lại đây được không?
Dù anh cố lay thế nào thì Ôn Giai Tuệ cũng không chịu phản ứng, cứ nằm mãi như vậy, chăn cũng không đắp lên, thân thể đầy dấu vết kích tình lõa lồ ra ngoài như vậy, không biết chừng Viên Trác Nghiên lại lên cơn tình thú nữa.
- Tuệ nhi, nếu em không chịu quay lại thì chúng ta làm thêm một hiệp nữa nhé?
Bị anh cảnh cáo như vậy, Ôn Giai Tuệ thật sự là hơi giật mình, nhưng sau đó vẫn tiếp tục nằm yên một tư thế, có lẽ là cô chẳng hiểu được nội dung trong câu nói của anh mà chỉ biết đó là một câu nhắc nhở thôi.
Chắc là không thể nhẹ nhàng kiên nhẫn với cô nữa rồi. Tiểu yêu tinh này, phải dạy cô lại thôi. Nghĩ rồi, Viên Trác Nghiên định kéo cô quay mặt lại. Nhưng ngay lúc này điện thoại trên bàn của anh lại đổ chuông, cắt ngang tất cả suy nghĩ cũng như ý định của anh.
- Có chuyện gì?
Người gọi đến là A Phúc, có lẽ cậu ta vẫn còn rất lo vì từ nãy đến giờ không nhận được một cuộc gọi lại nào của ông chủ. Đột nhiên ông chủ gọi đến rồi không nói gì, lại mất tăm cả buổi tối, cậu ta đã tìm khắp nơi mà không thấy ông chủ đâu, chủ mẫu giao cho cậu ta trông chừng cũng biến mất, phen này cậu ta coi như xong rồi.
Bình luận facebook