Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 104: Hủy hôn.
Vì ngủ hơn tám tiếng từ Thượng Hải đến đây rồi nên Ôn Giai Tuệ lại không thể nào ngủ được. Sau khi ăn tối xong, cô được Viên Trác Nghiên đưa về phòng, nhưng lại không chịu ngủ nữa.
- Tuệ nhi không ngủ đâu. Không buồn ngủ nữa, Trác Nghiên chơi với Tuệ nhi đi.
Cô hất chăn ra khỏi người, từ trên giường đứng bật dậy mà ôm chặt cổ của Viên Trác Nghiên, nhất quyết sẽ không buông tha cho anh.
Mỗi lần cô làm nũng đòi hỏi thì đúng là cám dỗ trí mạng đối với Viên Trác Nghiên. Một tay anh vòng ra sau lưng đỡ lấy cô, tay còn lại vuốt vuốt một bên má của cô, giọng anh dịu dàng vô cùng.
- Em có biết giờ này mà không ngủ thì người ta thường sẽ làm gì không?
Ôn Giai Tuệ không thể nào nghiệm ra được ý tứ trong câu hỏi của anh nên vô cùng ngây ngô mà lắc đầu, thật thà trả lời.
- Tuệ nhi không biết. Nhưng Tuệ nhi không muốn ngủ, Tuệ nhi muốn chơi với Trác Nghiên cơ. Tuệ nhi không ngủ thì Trác Nghiên cũng không được ngủ.
Máu trong người Viên Trác Nghiên đã sớm dồn về hạ thân, thần kinh hưng phấn hơn bất cứ lúc nào. Câu trả lời hồn nhiên nhưng lại vô tình mang tới sức quyến rũ mê người của cô khiến toàn thân Viên Trác Nghiên đều rạo rực. Anh ghé sát môi bên tai cô, hơi thở trầm ấm đều đặn phả vào da thịt cô, nụ cười ma mị như yêu nghiệt.
- Giờ này mà còn chưa ngủ thì đúng là người ta sẽ chơi trò chơi với nhau đấy. Nhưng em có biết họ chơi trò gì không?
Nói đoạn, anh dừng lại rất đúng lúc nhằm quan sát biểu cảm trên gương mặt của Ôn Giai Tuệ, thấy cô vẫn ngơ ngác chưa hiểu được gì, anh lại không nhịn được cười. Ngón tay thon dài vuốt ve làn môi đỏ mỏng, cười khẩy một tiếng.
- Chính là chơi trò cưỡi ngựa đấy. Cưỡi ngựa mà anh đã dạy em chơi, còn nhớ không?
Gò má của Ôn Giai Tuệ bất giác phiếm hồng sau khi nghe xong lời này của người đàn ông. Cô lúng túng cắn cắn môi, nghiêng mặt né tránh, giọng có chút quở trách.
- Tuệ nhi rất thích cưỡi ngựa, nhưng Tuệ nhi sẽ mệt lắm. Trác Nghiên còn đánh Tuệ nhi....uhm.....
Cô còn chưa nói được hết câu thì môi đã bị khóa chặt bằng nụ hôn của Viên Trác Nghiên. Hai tay trắng nõn không một vết muỗi đốt đang chống trước bờ ngực của anh đã chuyển sang hành động níu chặt vạt áo của anh, dần dần nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
- Uhmmm....uhum.....
Bàn tay không an phận của Viên Trác Nghiên đã bắt đầu dời khỏi má của cô, từ từ chạy dọc đến bờ vai gầy guộc đang run rẩy, dùng hai ngón tay vén vai áo mỏng bằng sợi dây tuột xuống khỏi bả vai. Anh rời môi cô, hôn dọc theo cần cổ trắng ngần thon nhỏ, để lại những ấn ký mờ ám hồng hồng. Môi bạc chạm đến đầu vai nhỏ, cắn nhẹ một cái.
- Huhmm......
Toàn thân Ôn Giai Tuệ căng thẳng hơn bao giờ hết, cô cắn chặt môi, gương mặt xinh đẹp đã phiếm hồng đắm chìm vào cảm giác lâng lâng đang tiếp diễn, hai tay như rắn nước quấn chặt qua bụng của anh.
- Trác Nghiên....uhm....ngứa quá....
Viên Trác Nghiên đang ngấu nghiến xương quai xanh mảnh khảnh mê người mà nghe giọng nữ nhân nỉ non bật ra một câu không trọn vẹn như vậy, bàn tay đang xoa nắn một bên gò bồng đảo càng tăng thêm sức. Hơi thở nóng rực của anh phả vào quanh cổ của cô, ngậm lấy vành tai non mềm day day.
- Tiểu yêu tinh, gấp vậy rồi hửm?
Vừa dứt lời, anh liền đẩy cô nằm xuống, ngay sau đó là nằm đè lên người cô. Môi mỏng phủ lên môi đỏ hồng của nữ nhân, hai tay đều đang bận rộn kích thích dục vọng sâu nhất trong cô.
- Sao anh lại có một tiểu yêu tinh mê hoặc đến vậy cơ chứ? Em ép cô anh mất...hừm...
Đầu óc Ôn Giai Tuệ đã hoàn toàn mụ mị trống rỗng, phó mặc tất cả cho người đàn ông nằm phía trên, từng hành động cử chỉ đến những âm thanh bật ra từ miệng của cô đều theo bản năng nguyên thủy nhất.
.......................
Biệt phủ tộc Ula.
Đối với Ôn Giai Tuệ thì dù là bất cứ nơi nào đi nữa mà ở Las Vegas này cũng vô cùng xa lạ. Suốt dọc đường trên xe từ thủ phủ đến đây, cô thích thú ngắm nhìn cảnh vật hệt như một đứa trẻ lần đầu tiên được đi chơi, không ngừng hỏi Viên Trác Nghiên tất cả những gì mình tò mò.
Chỉ mất hơn mười phút, xe của bọn họ đã đến trước cổng biệt phủ của tộc Ula.
- Viên lão đại, ngài có hẹn trước với ông chủ không?
Viên Trác Nghiên ôm vai Ôn Giai Tuệ bước xuống xe, vừa tới trước cổng thì hai tên thủ hạ của William đã dang tay ngăn lại, hỏi theo quy trình.
A Phúc và A Minh đứng sát hai bên của ông chủ cùng chủ mẫu, trong thế cảnh giác với những tên cảnh vệ trước mặt.
Viên Trác Nghiên đưa tay ngăn hai tên thủ hạ của mình lại, một tay vẫn ôm chặt cô gái bên cạnh vào trong ngực. Giọng anh lạnh nhạt đáp lại câu ngăn cản của mấy tên cảnh vệ.
- Biết rõ tôi là ai, không phải người mới đến mà không rõ nguyên tắc sao? Vào báo với William đi, tôi có chuyện quan trọng cần gặp ông ta.
Hai tên cảnh vệ kia đưa mắt nhìn nhau, hình như cũng là đang ra ám thị gì đó. Vài giây sau, một người liền đi vào trong.
- Viên lão đại, mời ngài!
Không bao lâu, tên cảnh vệ chạy vào báo cáo đã đi ra mở cổng. Bọn họ không còn ngăn cản nữa.
Viên Trác Nghiên không một giây bỏ tay ra khỏi người Ôn Giai Tuệ, dìu cô đi từng bước cùng mình.
- Trác Nghiên, hôm nay cậu đến đường đột như vậy là có chuyện gì quan trọng sao?
Ngồi ở vị trí vuông góc với đôi nam nữ kia chính là William. Người đàn ông phương Tây điển hình, dáng người cao to lực lưỡng nhưng đã nhuốm chút sương bụi của thòi gian, mái tóc màu hoa râm, gương mặt già dặn mà chẳng có vẻ gì hiền từ, thay vào đó là một loại sát khí hừng hực khi nhìn quá lâu.
Viên Trác Nghiên đột ngột tìm đến tận cửa như vậy khiến William vừa phải kinh ngạc mà cũng vừa tức giận, chỉ là cơn giận dữ đó vẫn chưa bộc phát ra bên ngoài. Ông ta cầm tách trà mà người hầu vừa bưng ra, uống một ngụm rồi đặt xuống lại. Mà từ đầu đến giờ, ông ta vẫn luôn nhìn về cô gái bên cạnh Viên Trác Nghiên, vẫn chưa hỏi thẳng mà thôi.
Viên Trác Nghiên chỉ cầm tách trà lên rồi lại thả xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào William mà nói mấy câu mở màn bằng tiếng anh rất chuẩn.
- William, tôi biết ông vốn dĩ cũng chẳng hài lòng về hôn ước giữa tôi và Thanh Ngọc. Ông cũng biết tôi không hề có tình cảm với cô ta.
Câu đầu tiên khi đối đáp với mình lại là nhắc đến hôn ước, William cười lạnh một tiếng trong lòng, nhất định là mục đích của tên nhóc này không hề đơn giản rồi.
- Ông chủ, ông chủ, ngài có điện thoại ạ! Là của tiểu thư.
William còn chưa được trả lời Viên Trác Nghiên thì quản gia cầm theo điện thoại chạy đến báo gấp.
Khi nghe đến câu người gọi đến là Thanh Ngọc thì sắc mặt ông ta liền trùng xuống nặng nề, hình như là đang không vui thì phải. Ông ta hắng giọng một tiếng, nói với quản gia.
- Tắt đi! Cho đến khi nào nó chịu về đây đứng trước mặt tôi thì tôi sẽ không nhận bất kỳ cuộc gọi nào từ nó cả.
Lúc William trở về từ Thụy Sĩ thì nhận được thông báo của đám thủ hạ vô dụng, Thanh Ngọc con gái cưng của ông ta đã trốn khỏi Las Vegas rồi, khả năng duy nhất chỉ có đến Thượng Hải tìm Viên Trác Nghiên mà thôi. Cho nên lại nhìn thấy người đàn ông mà con gái mình yêu đến điên dại lại trở về Las Vegas trước như vậy, còn mang theo một người phụ nữ khác nữa, thử hỏi xem người làm cha mẹ nào mà không phẫn nộ thay con cái chứ?!
Sở dĩ ông ta không nhận điện thoại của Thanh Ngọc một phần cũng vì còn đang giận hành động tự ý bỏ đi của cô, một phần là không muốn cứ mãi nghe cô xin xỏ cho tên nhãi không yêu cô.
- Ông vẫn nên nghe thì hơn, bởi vì Thanh Ngọc đang muốn ngăn cản ông nghe lí do mà tôi đến đây hôm nay đấy.
Cặp mắt chim ưng sắc lạnh của Viên Trác Nghiên quét một vòng qua điện thoại trên tay quản gia, cùng sau khi nghe mệnh lệnh của William, anh đã tốt bụng nhắc một câu.
Anh vừa nói vừa cười khẩy một cái, cả quá trình không hề buông tay khỏi cô gái nhỏ bên cạnh.
Hôm nay anh cũng là một thân trang phục màu đen, áo sơ mi đen phối với quần tây dài và áo khoác màu đen, thả hai cúc áo trức ngực để lộ một xương quai xanh trên nền da màu đồng đầy cuốn hút.
Ở góc này, Ôn Giai Tuệ có thể nhìn anh rất rõ, rất đẹp. Cô nhìn đến say sưa, quên cả chớp mắt luôn rồi. Còn ở ngay trước mặt bao nhiêu người có cử chỉ vô cùng thân mật chính là đưa ngón trỏ sờ sờ môi bạc của người đàn ông.
Viên Trác Nghiên cũng là để mặc cho cô thoải mái tự do, cô muốn làn gì thì anh cũng không bao giờ ngăn cản. Ngược lại, hành động đang diễn ra trên mặt của cô lại đang vô tình câu dẫn anh ở chỗ đông người như vậy.
Nhưng hình ảnh thân mật của đôi nam nữ lọt vào trong mắt William lại vô cùng là khó coi nữa. Cuối cùng vẫn là quyết định sẽ không nghe bất kỳ điều gì Thanh Ngọc muốn nói nữa, ông ta muốn nghe chính miệng Viên Trác Nghiên sẽ thông báo chuyện tiếp theo đây.
- Cậu nói đi, đừng vòng vo nữa. Rốt cuộc thì tại sao lại đến tìm tôi hôm nay? Với lại, Thanh Ngọc đã đi tìm cậu như vậy mà cậu lại trở về Las Vegas trước, bỏ con bé một mình ở Thượng Hải, cậu còn đưa theo một người phụ nữ. Viên Trác Nghiên, cậu nói rõ đi, thật ra thì câu đang muốn làm gì?
Nói thẳng đến đây rồi, Viên Trác Nghiên cũng không cần phải úp mở gì nữa, với lại mục đích hôm nay anh đến đây cũng chỉ có một mà thôi, kết thúc mối quan hệ dây mơ rễ má này.
- Hôn giữa tôi và Thanh Ngọc, tôi muốn hủy!
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại hàm chứa một cỗi hàn khí bức bách đến mức không thể chống đối, lúc đang nói thì tay vẫn ôm chặt tiểu bảo bối trong ngực, dường như đây chính là hành động cảnh cáo không cho phép bất kỳ ai được làm tổn hại đến người phụ nữ của anh.
Câu tuyên bố chấn động của anh vào tai William không khác gì một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, tỉnh táo, nhưng phẫn nộ cũng không kém. Ông ta nắm chặt quai tách, gương mặt già nua hằng rõ từng nếp nhăn đang co chặt.
- Viên Trác Nghiên, cậu nói gì đấy? Cậu nói muốn hủy hôn? Cậu biết quyết định này mang lại hậu quả gì không?
Là một thủ lĩnh của gia tộc sát thủ, William dù đối diện với tin tức động trời nào cũng luôn giữ được bình tĩnh, không hề tỏ ra nao núng hay kích động gì cả, ông ta xác nhận lại những gì mình vừa nghe tựa như đang nói một chuyện thường tình thôi vậy.
Viên Trác Nghiên đánh mắt nhìn qua Ôn Giai Tuệ một lúc, xong lại quay về đối diện với William, giải đáp một cách chắc nịch quyết định của mình.
- Tôi biết, lí do lúc đầu khi tôi đồng ý hôn ước này là gì hẳn ông cũng biết rõ. Nhưng đó là khi tôi chưa yêu ai, bây giờ tôi đã có người tôi muốn ở bên, tôi nhận ra mình phải có trách nhiệm với cô ấy, không thể để bất cứ điều gì xen vào chúng tôi nữa. Hơn nữa, tôi cần phải giữ lời hứa của mình.
Lời hứa với cô trước khi cô gặp tai nạn, đến bây giờ anh mới thực hiện được, dù cô ở bên cạnh anh không còn nhận ra điều đó nữa, dù cô ở bên cạnh anh không còn nhớ gì nữa, nhưng sau này, sau này liệu khi cô tỉnh lại, cô có nhớ được chuyện anh đã làm cho cô không?
Viên Trác Nghiên nói xong những lời đó, lại tăng thêm lực nắm tay cô.
- Viên Trác Nghiên, cậu coi tộc Ula của chúng tôi là trò đùa của cậu sao? Cậu muốn thì đính hôn, giờ cậu không muốn nữa thì hủy hôn. Cậu đã sẵn sàng đối đầu với tộc Ula rồi chứ? Chỉ vì một ả đàn bà mà cậu bất chấp an nguy của cả tổ chức Wolf? Chậc chậc, tôi nghĩ là tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi.
Ánh mắt dữ tợn như hung thần của William dần hướng về phía Ôn Giai Tuệ, gần như muốn đem cô cô tách ra từng mảnh để soi xét vậy. Đây cũng là lần đầu tiên ông ta gặp trực tiếp người phụ nữ trong lòng Viên Trác Nghiên, cũng là ác mộng đối với con gái của ông ta.
- Người phụ nữ này, rốt cuộc thì có điểm gì hấp dẫn cậu đến mức đó. Một người phụ nữ đổi lấy tính mạng của hàng ngàn thủ hạ, cậu xứng đáng là con trai của Ác Tân Lĩnh không?
Nghe ông ta nói một câu này, Viên Trác Nghiên không khỏi bật cười vì quá hài hước, anh nhìn William trước mặt như đang nhìn người ngoài hành tinh, mày kiếm đen rậm hơi nhíu lại tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ông có đang tự tin quá không? Tôi đứng ở vị trí này hơn mười năm mà đưa ra quyết định nông nổi đánh đổi quá nhiều thì tất cả thủ hạ đã không tín nhiệm tôi đến tận hôm nay. Đều là thủ lĩnh, có lẽ cả tôi và ông đều hiểu nên và không nên làm gì rồi.
Nói đoạn, anh lại dừng một lúc, đẩy Ôn Giai Tuệ ra sau mình một chút, che chắn trước mặt cô, sau đó mới tiếp tục nói với William.
- Quyết định của một thủ lĩnh đã bao giờ rút lại chưa? Hôn ước này tôi tuyên bố đã hủy, từ hôm nay giữa tôi và Thanh Ngọc, giữa tôi và ông, giữa Wolf và tộc Ula của ông không còn gì liên quan nữa. Đến đây thôi, chúng tôi xin phép.
Anh cũng chẳng cần quan tâm ông ta sẽ phản ứng thế nào, liệu có ngăn cản hay đồng ý, vì đối với anh một khi anh đã tuyên bố hủy bỏ hôn ước thì đừng nói là William, dù cả giới hắc đạo phản đối thì anh cũng không thèm bận tâm nữa, với anh, chỉ cần Tuệ nhi của anh có thể yên tâm mà ở bên cạnh anh thôi.
Viên Trác Nghiên dìu Ôn Giai Tuệ đứng lên, chỉ gật nhẹ đầu tạm biệt rồi bước ra khỏi chỗ.
Vì chưa thấy ông chủ để họ đi nên mấy tên thủ hạ của William đã chặn lại ngay khi Viên Trác Nghiên nhấc được hai bước chân.
- Mau cút ra một bên!
A Phúc và A Minh tiến lên trước để mở đường cho ông chủ. Nhưng hành động nóng vội của hai người họ không khác gì là trong hang cọp mà cắn đuôi cọp.
Thật không ngờ rằng William vẫn ngồi yên tại chỗ kia lại ra lệnh cho thủ hạ để bọn họ đi.
- Tất cả lui ra hết đi!
Nghe lệnh của ông chủ, đương nhiên không ai dám ngăn cản Viên Trác Nghiên nữa. Nhưng Viên Trác Nghiên biết rõ William không phải người đơn giản như vậy, lúc này để cho bọn họ đi không có nghĩa là cuộc chiến đẫm máu sắp tới không diễn ra.
Sau khi mấy người Viên Trác Nghiên đi khỏi, William đã hoàn toàn bỏ xuống vẻ mặt điềm tĩnh vô tư ban nãy, thay vào đó là biểu cảm đầy rẫy sự chết chóc. Ông ta hậm hực thở ra nặng nề, gầm gừ hét gọi tên thủ hạ thân tín nhất.
- Mau đi tìm Thanh Ngọc về đây cho tôi. Tôi sẽ băm tên nhóc đó ra để trút giận thay cho con bé.
- Vâng!
Tên thủ hạ cao lớn lực lưỡng cung kính gật đầu nhận lệnh, liền xoay người rời đi ngay.
......................
Viên Trác Nghiên ôm Ôn Giai Tuệ ngồi trên xe, không ngừng trấn an cô vì anh cảm nhận được cô còn đang run rẩy, vừa rồi hẳn là đã bị William dọa cho một phen rồi.
- Tuệ nhi, em có sao không? Có phải đã làm em sợ rồi?
Hai tay anh cẩn thận vuốt lại mái tóc hơi rối vì gió của Ôn Giai Tuệ, thỉnh thoảng lại đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn thật sâu.
Nữ nhân trong ngực anh chầm chậm ngước đôi mắt long lanh đáng yêu nhìn anh, chu miệng ủy khuất.
- Trác Nghiên, ông đó là người xấu, Tuệ nhi không muốn đến đó nữa đâu. Tuệ nhi không muốn gặp người xấu nữa đâu.
Cô càng nói thì tông giọng càng cao, cho thấy cô đang kích động vô cùng.
Thấy cô như vậy, Viên Trác Nghiên cũng không thể ngồi yên được. Anh liền ôm chặt cô hơn, không ngừng đặt những nụ hôn nhỏ vụn từ đỉnh đầu xuống trán của cô.
- Không đi nữa, chúng ta sẽ không bao giờ đến đó nữa. Không ai có thể làm hại em cả. Không phải gặp người xấu đâu.
- Tuệ nhi không ngủ đâu. Không buồn ngủ nữa, Trác Nghiên chơi với Tuệ nhi đi.
Cô hất chăn ra khỏi người, từ trên giường đứng bật dậy mà ôm chặt cổ của Viên Trác Nghiên, nhất quyết sẽ không buông tha cho anh.
Mỗi lần cô làm nũng đòi hỏi thì đúng là cám dỗ trí mạng đối với Viên Trác Nghiên. Một tay anh vòng ra sau lưng đỡ lấy cô, tay còn lại vuốt vuốt một bên má của cô, giọng anh dịu dàng vô cùng.
- Em có biết giờ này mà không ngủ thì người ta thường sẽ làm gì không?
Ôn Giai Tuệ không thể nào nghiệm ra được ý tứ trong câu hỏi của anh nên vô cùng ngây ngô mà lắc đầu, thật thà trả lời.
- Tuệ nhi không biết. Nhưng Tuệ nhi không muốn ngủ, Tuệ nhi muốn chơi với Trác Nghiên cơ. Tuệ nhi không ngủ thì Trác Nghiên cũng không được ngủ.
Máu trong người Viên Trác Nghiên đã sớm dồn về hạ thân, thần kinh hưng phấn hơn bất cứ lúc nào. Câu trả lời hồn nhiên nhưng lại vô tình mang tới sức quyến rũ mê người của cô khiến toàn thân Viên Trác Nghiên đều rạo rực. Anh ghé sát môi bên tai cô, hơi thở trầm ấm đều đặn phả vào da thịt cô, nụ cười ma mị như yêu nghiệt.
- Giờ này mà còn chưa ngủ thì đúng là người ta sẽ chơi trò chơi với nhau đấy. Nhưng em có biết họ chơi trò gì không?
Nói đoạn, anh dừng lại rất đúng lúc nhằm quan sát biểu cảm trên gương mặt của Ôn Giai Tuệ, thấy cô vẫn ngơ ngác chưa hiểu được gì, anh lại không nhịn được cười. Ngón tay thon dài vuốt ve làn môi đỏ mỏng, cười khẩy một tiếng.
- Chính là chơi trò cưỡi ngựa đấy. Cưỡi ngựa mà anh đã dạy em chơi, còn nhớ không?
Gò má của Ôn Giai Tuệ bất giác phiếm hồng sau khi nghe xong lời này của người đàn ông. Cô lúng túng cắn cắn môi, nghiêng mặt né tránh, giọng có chút quở trách.
- Tuệ nhi rất thích cưỡi ngựa, nhưng Tuệ nhi sẽ mệt lắm. Trác Nghiên còn đánh Tuệ nhi....uhm.....
Cô còn chưa nói được hết câu thì môi đã bị khóa chặt bằng nụ hôn của Viên Trác Nghiên. Hai tay trắng nõn không một vết muỗi đốt đang chống trước bờ ngực của anh đã chuyển sang hành động níu chặt vạt áo của anh, dần dần nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
- Uhmmm....uhum.....
Bàn tay không an phận của Viên Trác Nghiên đã bắt đầu dời khỏi má của cô, từ từ chạy dọc đến bờ vai gầy guộc đang run rẩy, dùng hai ngón tay vén vai áo mỏng bằng sợi dây tuột xuống khỏi bả vai. Anh rời môi cô, hôn dọc theo cần cổ trắng ngần thon nhỏ, để lại những ấn ký mờ ám hồng hồng. Môi bạc chạm đến đầu vai nhỏ, cắn nhẹ một cái.
- Huhmm......
Toàn thân Ôn Giai Tuệ căng thẳng hơn bao giờ hết, cô cắn chặt môi, gương mặt xinh đẹp đã phiếm hồng đắm chìm vào cảm giác lâng lâng đang tiếp diễn, hai tay như rắn nước quấn chặt qua bụng của anh.
- Trác Nghiên....uhm....ngứa quá....
Viên Trác Nghiên đang ngấu nghiến xương quai xanh mảnh khảnh mê người mà nghe giọng nữ nhân nỉ non bật ra một câu không trọn vẹn như vậy, bàn tay đang xoa nắn một bên gò bồng đảo càng tăng thêm sức. Hơi thở nóng rực của anh phả vào quanh cổ của cô, ngậm lấy vành tai non mềm day day.
- Tiểu yêu tinh, gấp vậy rồi hửm?
Vừa dứt lời, anh liền đẩy cô nằm xuống, ngay sau đó là nằm đè lên người cô. Môi mỏng phủ lên môi đỏ hồng của nữ nhân, hai tay đều đang bận rộn kích thích dục vọng sâu nhất trong cô.
- Sao anh lại có một tiểu yêu tinh mê hoặc đến vậy cơ chứ? Em ép cô anh mất...hừm...
Đầu óc Ôn Giai Tuệ đã hoàn toàn mụ mị trống rỗng, phó mặc tất cả cho người đàn ông nằm phía trên, từng hành động cử chỉ đến những âm thanh bật ra từ miệng của cô đều theo bản năng nguyên thủy nhất.
.......................
Biệt phủ tộc Ula.
Đối với Ôn Giai Tuệ thì dù là bất cứ nơi nào đi nữa mà ở Las Vegas này cũng vô cùng xa lạ. Suốt dọc đường trên xe từ thủ phủ đến đây, cô thích thú ngắm nhìn cảnh vật hệt như một đứa trẻ lần đầu tiên được đi chơi, không ngừng hỏi Viên Trác Nghiên tất cả những gì mình tò mò.
Chỉ mất hơn mười phút, xe của bọn họ đã đến trước cổng biệt phủ của tộc Ula.
- Viên lão đại, ngài có hẹn trước với ông chủ không?
Viên Trác Nghiên ôm vai Ôn Giai Tuệ bước xuống xe, vừa tới trước cổng thì hai tên thủ hạ của William đã dang tay ngăn lại, hỏi theo quy trình.
A Phúc và A Minh đứng sát hai bên của ông chủ cùng chủ mẫu, trong thế cảnh giác với những tên cảnh vệ trước mặt.
Viên Trác Nghiên đưa tay ngăn hai tên thủ hạ của mình lại, một tay vẫn ôm chặt cô gái bên cạnh vào trong ngực. Giọng anh lạnh nhạt đáp lại câu ngăn cản của mấy tên cảnh vệ.
- Biết rõ tôi là ai, không phải người mới đến mà không rõ nguyên tắc sao? Vào báo với William đi, tôi có chuyện quan trọng cần gặp ông ta.
Hai tên cảnh vệ kia đưa mắt nhìn nhau, hình như cũng là đang ra ám thị gì đó. Vài giây sau, một người liền đi vào trong.
- Viên lão đại, mời ngài!
Không bao lâu, tên cảnh vệ chạy vào báo cáo đã đi ra mở cổng. Bọn họ không còn ngăn cản nữa.
Viên Trác Nghiên không một giây bỏ tay ra khỏi người Ôn Giai Tuệ, dìu cô đi từng bước cùng mình.
- Trác Nghiên, hôm nay cậu đến đường đột như vậy là có chuyện gì quan trọng sao?
Ngồi ở vị trí vuông góc với đôi nam nữ kia chính là William. Người đàn ông phương Tây điển hình, dáng người cao to lực lưỡng nhưng đã nhuốm chút sương bụi của thòi gian, mái tóc màu hoa râm, gương mặt già dặn mà chẳng có vẻ gì hiền từ, thay vào đó là một loại sát khí hừng hực khi nhìn quá lâu.
Viên Trác Nghiên đột ngột tìm đến tận cửa như vậy khiến William vừa phải kinh ngạc mà cũng vừa tức giận, chỉ là cơn giận dữ đó vẫn chưa bộc phát ra bên ngoài. Ông ta cầm tách trà mà người hầu vừa bưng ra, uống một ngụm rồi đặt xuống lại. Mà từ đầu đến giờ, ông ta vẫn luôn nhìn về cô gái bên cạnh Viên Trác Nghiên, vẫn chưa hỏi thẳng mà thôi.
Viên Trác Nghiên chỉ cầm tách trà lên rồi lại thả xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào William mà nói mấy câu mở màn bằng tiếng anh rất chuẩn.
- William, tôi biết ông vốn dĩ cũng chẳng hài lòng về hôn ước giữa tôi và Thanh Ngọc. Ông cũng biết tôi không hề có tình cảm với cô ta.
Câu đầu tiên khi đối đáp với mình lại là nhắc đến hôn ước, William cười lạnh một tiếng trong lòng, nhất định là mục đích của tên nhóc này không hề đơn giản rồi.
- Ông chủ, ông chủ, ngài có điện thoại ạ! Là của tiểu thư.
William còn chưa được trả lời Viên Trác Nghiên thì quản gia cầm theo điện thoại chạy đến báo gấp.
Khi nghe đến câu người gọi đến là Thanh Ngọc thì sắc mặt ông ta liền trùng xuống nặng nề, hình như là đang không vui thì phải. Ông ta hắng giọng một tiếng, nói với quản gia.
- Tắt đi! Cho đến khi nào nó chịu về đây đứng trước mặt tôi thì tôi sẽ không nhận bất kỳ cuộc gọi nào từ nó cả.
Lúc William trở về từ Thụy Sĩ thì nhận được thông báo của đám thủ hạ vô dụng, Thanh Ngọc con gái cưng của ông ta đã trốn khỏi Las Vegas rồi, khả năng duy nhất chỉ có đến Thượng Hải tìm Viên Trác Nghiên mà thôi. Cho nên lại nhìn thấy người đàn ông mà con gái mình yêu đến điên dại lại trở về Las Vegas trước như vậy, còn mang theo một người phụ nữ khác nữa, thử hỏi xem người làm cha mẹ nào mà không phẫn nộ thay con cái chứ?!
Sở dĩ ông ta không nhận điện thoại của Thanh Ngọc một phần cũng vì còn đang giận hành động tự ý bỏ đi của cô, một phần là không muốn cứ mãi nghe cô xin xỏ cho tên nhãi không yêu cô.
- Ông vẫn nên nghe thì hơn, bởi vì Thanh Ngọc đang muốn ngăn cản ông nghe lí do mà tôi đến đây hôm nay đấy.
Cặp mắt chim ưng sắc lạnh của Viên Trác Nghiên quét một vòng qua điện thoại trên tay quản gia, cùng sau khi nghe mệnh lệnh của William, anh đã tốt bụng nhắc một câu.
Anh vừa nói vừa cười khẩy một cái, cả quá trình không hề buông tay khỏi cô gái nhỏ bên cạnh.
Hôm nay anh cũng là một thân trang phục màu đen, áo sơ mi đen phối với quần tây dài và áo khoác màu đen, thả hai cúc áo trức ngực để lộ một xương quai xanh trên nền da màu đồng đầy cuốn hút.
Ở góc này, Ôn Giai Tuệ có thể nhìn anh rất rõ, rất đẹp. Cô nhìn đến say sưa, quên cả chớp mắt luôn rồi. Còn ở ngay trước mặt bao nhiêu người có cử chỉ vô cùng thân mật chính là đưa ngón trỏ sờ sờ môi bạc của người đàn ông.
Viên Trác Nghiên cũng là để mặc cho cô thoải mái tự do, cô muốn làn gì thì anh cũng không bao giờ ngăn cản. Ngược lại, hành động đang diễn ra trên mặt của cô lại đang vô tình câu dẫn anh ở chỗ đông người như vậy.
Nhưng hình ảnh thân mật của đôi nam nữ lọt vào trong mắt William lại vô cùng là khó coi nữa. Cuối cùng vẫn là quyết định sẽ không nghe bất kỳ điều gì Thanh Ngọc muốn nói nữa, ông ta muốn nghe chính miệng Viên Trác Nghiên sẽ thông báo chuyện tiếp theo đây.
- Cậu nói đi, đừng vòng vo nữa. Rốt cuộc thì tại sao lại đến tìm tôi hôm nay? Với lại, Thanh Ngọc đã đi tìm cậu như vậy mà cậu lại trở về Las Vegas trước, bỏ con bé một mình ở Thượng Hải, cậu còn đưa theo một người phụ nữ. Viên Trác Nghiên, cậu nói rõ đi, thật ra thì câu đang muốn làm gì?
Nói thẳng đến đây rồi, Viên Trác Nghiên cũng không cần phải úp mở gì nữa, với lại mục đích hôm nay anh đến đây cũng chỉ có một mà thôi, kết thúc mối quan hệ dây mơ rễ má này.
- Hôn giữa tôi và Thanh Ngọc, tôi muốn hủy!
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại hàm chứa một cỗi hàn khí bức bách đến mức không thể chống đối, lúc đang nói thì tay vẫn ôm chặt tiểu bảo bối trong ngực, dường như đây chính là hành động cảnh cáo không cho phép bất kỳ ai được làm tổn hại đến người phụ nữ của anh.
Câu tuyên bố chấn động của anh vào tai William không khác gì một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, tỉnh táo, nhưng phẫn nộ cũng không kém. Ông ta nắm chặt quai tách, gương mặt già nua hằng rõ từng nếp nhăn đang co chặt.
- Viên Trác Nghiên, cậu nói gì đấy? Cậu nói muốn hủy hôn? Cậu biết quyết định này mang lại hậu quả gì không?
Là một thủ lĩnh của gia tộc sát thủ, William dù đối diện với tin tức động trời nào cũng luôn giữ được bình tĩnh, không hề tỏ ra nao núng hay kích động gì cả, ông ta xác nhận lại những gì mình vừa nghe tựa như đang nói một chuyện thường tình thôi vậy.
Viên Trác Nghiên đánh mắt nhìn qua Ôn Giai Tuệ một lúc, xong lại quay về đối diện với William, giải đáp một cách chắc nịch quyết định của mình.
- Tôi biết, lí do lúc đầu khi tôi đồng ý hôn ước này là gì hẳn ông cũng biết rõ. Nhưng đó là khi tôi chưa yêu ai, bây giờ tôi đã có người tôi muốn ở bên, tôi nhận ra mình phải có trách nhiệm với cô ấy, không thể để bất cứ điều gì xen vào chúng tôi nữa. Hơn nữa, tôi cần phải giữ lời hứa của mình.
Lời hứa với cô trước khi cô gặp tai nạn, đến bây giờ anh mới thực hiện được, dù cô ở bên cạnh anh không còn nhận ra điều đó nữa, dù cô ở bên cạnh anh không còn nhớ gì nữa, nhưng sau này, sau này liệu khi cô tỉnh lại, cô có nhớ được chuyện anh đã làm cho cô không?
Viên Trác Nghiên nói xong những lời đó, lại tăng thêm lực nắm tay cô.
- Viên Trác Nghiên, cậu coi tộc Ula của chúng tôi là trò đùa của cậu sao? Cậu muốn thì đính hôn, giờ cậu không muốn nữa thì hủy hôn. Cậu đã sẵn sàng đối đầu với tộc Ula rồi chứ? Chỉ vì một ả đàn bà mà cậu bất chấp an nguy của cả tổ chức Wolf? Chậc chậc, tôi nghĩ là tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi.
Ánh mắt dữ tợn như hung thần của William dần hướng về phía Ôn Giai Tuệ, gần như muốn đem cô cô tách ra từng mảnh để soi xét vậy. Đây cũng là lần đầu tiên ông ta gặp trực tiếp người phụ nữ trong lòng Viên Trác Nghiên, cũng là ác mộng đối với con gái của ông ta.
- Người phụ nữ này, rốt cuộc thì có điểm gì hấp dẫn cậu đến mức đó. Một người phụ nữ đổi lấy tính mạng của hàng ngàn thủ hạ, cậu xứng đáng là con trai của Ác Tân Lĩnh không?
Nghe ông ta nói một câu này, Viên Trác Nghiên không khỏi bật cười vì quá hài hước, anh nhìn William trước mặt như đang nhìn người ngoài hành tinh, mày kiếm đen rậm hơi nhíu lại tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ông có đang tự tin quá không? Tôi đứng ở vị trí này hơn mười năm mà đưa ra quyết định nông nổi đánh đổi quá nhiều thì tất cả thủ hạ đã không tín nhiệm tôi đến tận hôm nay. Đều là thủ lĩnh, có lẽ cả tôi và ông đều hiểu nên và không nên làm gì rồi.
Nói đoạn, anh lại dừng một lúc, đẩy Ôn Giai Tuệ ra sau mình một chút, che chắn trước mặt cô, sau đó mới tiếp tục nói với William.
- Quyết định của một thủ lĩnh đã bao giờ rút lại chưa? Hôn ước này tôi tuyên bố đã hủy, từ hôm nay giữa tôi và Thanh Ngọc, giữa tôi và ông, giữa Wolf và tộc Ula của ông không còn gì liên quan nữa. Đến đây thôi, chúng tôi xin phép.
Anh cũng chẳng cần quan tâm ông ta sẽ phản ứng thế nào, liệu có ngăn cản hay đồng ý, vì đối với anh một khi anh đã tuyên bố hủy bỏ hôn ước thì đừng nói là William, dù cả giới hắc đạo phản đối thì anh cũng không thèm bận tâm nữa, với anh, chỉ cần Tuệ nhi của anh có thể yên tâm mà ở bên cạnh anh thôi.
Viên Trác Nghiên dìu Ôn Giai Tuệ đứng lên, chỉ gật nhẹ đầu tạm biệt rồi bước ra khỏi chỗ.
Vì chưa thấy ông chủ để họ đi nên mấy tên thủ hạ của William đã chặn lại ngay khi Viên Trác Nghiên nhấc được hai bước chân.
- Mau cút ra một bên!
A Phúc và A Minh tiến lên trước để mở đường cho ông chủ. Nhưng hành động nóng vội của hai người họ không khác gì là trong hang cọp mà cắn đuôi cọp.
Thật không ngờ rằng William vẫn ngồi yên tại chỗ kia lại ra lệnh cho thủ hạ để bọn họ đi.
- Tất cả lui ra hết đi!
Nghe lệnh của ông chủ, đương nhiên không ai dám ngăn cản Viên Trác Nghiên nữa. Nhưng Viên Trác Nghiên biết rõ William không phải người đơn giản như vậy, lúc này để cho bọn họ đi không có nghĩa là cuộc chiến đẫm máu sắp tới không diễn ra.
Sau khi mấy người Viên Trác Nghiên đi khỏi, William đã hoàn toàn bỏ xuống vẻ mặt điềm tĩnh vô tư ban nãy, thay vào đó là biểu cảm đầy rẫy sự chết chóc. Ông ta hậm hực thở ra nặng nề, gầm gừ hét gọi tên thủ hạ thân tín nhất.
- Mau đi tìm Thanh Ngọc về đây cho tôi. Tôi sẽ băm tên nhóc đó ra để trút giận thay cho con bé.
- Vâng!
Tên thủ hạ cao lớn lực lưỡng cung kính gật đầu nhận lệnh, liền xoay người rời đi ngay.
......................
Viên Trác Nghiên ôm Ôn Giai Tuệ ngồi trên xe, không ngừng trấn an cô vì anh cảm nhận được cô còn đang run rẩy, vừa rồi hẳn là đã bị William dọa cho một phen rồi.
- Tuệ nhi, em có sao không? Có phải đã làm em sợ rồi?
Hai tay anh cẩn thận vuốt lại mái tóc hơi rối vì gió của Ôn Giai Tuệ, thỉnh thoảng lại đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn thật sâu.
Nữ nhân trong ngực anh chầm chậm ngước đôi mắt long lanh đáng yêu nhìn anh, chu miệng ủy khuất.
- Trác Nghiên, ông đó là người xấu, Tuệ nhi không muốn đến đó nữa đâu. Tuệ nhi không muốn gặp người xấu nữa đâu.
Cô càng nói thì tông giọng càng cao, cho thấy cô đang kích động vô cùng.
Thấy cô như vậy, Viên Trác Nghiên cũng không thể ngồi yên được. Anh liền ôm chặt cô hơn, không ngừng đặt những nụ hôn nhỏ vụn từ đỉnh đầu xuống trán của cô.
- Không đi nữa, chúng ta sẽ không bao giờ đến đó nữa. Không ai có thể làm hại em cả. Không phải gặp người xấu đâu.
Bình luận facebook