Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 110: Muốn đi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Viên Trác Nghiên vốn cũng chẳng quan tâm đến việc cô có chửi mắng như thế nào nữa. Anh chỉ tập trung vào việc mà mình đang làm, một tay xé bỏ chiếc váy rách rưới còn vướng trên người cô, tay kia cầm vòi nước dôi thẳng vào những ấn ký mờ ám kia. Dù không thể xóa sạch hết nhưng do tác động của sức nước mà vùng da trắng nõn đã đỏ hồng một mảng rộng hơn, chèn lên những dấu vết gây khó chịu.
- Viên Trác Nghiên, anh giết tôi luôn đi! Anh không thấy mình quá đê tiện sao? Luôn miệng nói không làm tổn thương tôi nhưng anh lại sẵn sàng tra tấn tôi như vậy đúng không?
Nghe lời chất vấn của cô, Viên Trác Nghiên cũng không hề mảy may quan tâm, anh cười nhạt một tiếng, giọng điệu còn có vẻ thách thức cô làm càn nữa.
- Em nhớ được lời đó của tôi mà không nhớ được những gì tôi đã làm cho em? Tôi cung phụng em như thế nào, chiều em đến tận trời, nhưng em chỉ nhớ được những việc xấu tôi làm? Tuệ nhi, em còn muốn bức tôi đến mức nào nữa?
Đây là câu hỏi Ôn Giai Tuệ nhưng cũng là anh đang tự hỏi chính mình, tại sao dù cô không bao giờ nhìn ra những gì anh đã làm cho cô nhưng anh vẫn kiên quyết giữ chặt cô như vậy chứ? Anh yêu người phụ nữ này nhiều đến vậy sao?
Đúng rồi! Anh yêu cô, anh yêu cô đến tận tâm can, nhiều lần anh còn tự nghi ngờ có phải anh bị cô bỏ bùa rồi không, chỉ thiếu điều anh chưa moi tim ra cho cô xem thôi.
- Tuệ nhi, em đừng tưởng tôi yêu em thì có thể dung túng cho em làm bất cứ điều gì. Em muốn đi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ôn Giai Tuệ rùng mình hoảng sợ khi nghe anh tuyên bố thẳng thừng như vậy. Nhưng cô vẫn phải tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, vừa tức giận vừa phải cố gắng chống đỡ.
- Anh lại muốn dùng chiêu bắt nhốt tôi? Viên Trác Nghiên, tôi không muốn ở cùng anh nữa, dù thêm một giây một phút tôi cũng không muốn! Tôi muốn rời khỏi anh, anh còn cản nữa thì tôi sẽ chết cho anh xem.
Giọng cô rất cao, gần như đã đem hết tất cả mọi oán hận cùng uất ức đang dồn nén trong lòng phát tiết ra hết, sức vùng vẫy theo đó mà mãnh liệt hơn, cô đứng bật dậy, leo ra khỏi bồn tắm trong tình trạng trần truồng như nhộng, cũng chưa ráo nước nữa.
- Tránh ra cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
- A!!!
Nhưng cô còn chưa kịp bước thêm một bước thì đã bị Viên Trác Nghiên túm lại như con gà con, một tay đã ôm trọn cô trong ngực. Vì mất thăng bằng mà đầu cô va vào bức tường thịt rắn hơn cả tường thành, theo phản xạ hai tay cô níu chặt thắt lưng của anh.
- Muốn chạy sao? Tuệ nhi, em đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi?
Giọng nam nhân trầm ấm vang lên bên tai, hơi thở nóng rực của anh phả quanh tai của cô, ép thân thể nhỏ nhắn của Ôn Giai Tuệ cọ xát vào người mình, quần áo anh đang mặc cũng vì vậy mà ướt sũng nhưng anh cũng chẳng quan tâm gì đến những thứ này nữa.
Ôn Giai Tuệ đang như con nhím xù lông lên cắn mạnh vào cánh tay của người đàn ông. Nhưng không khác gì đang cắn vào một khúc gỗ vậy, chẳng thể nào làm anh lung lay được.
- Anh bỏ tôi ra! Bỏ ra! Viên Trác Nghiên, tôi bảo anh bỏ tôi ra!
Viên Trác Nghiên để mặc cho cô cắn cũng không hề nhíu mày một cái, giọng thờ ơ nhà nhạt cất lên
- Cắn đủ chưa?
Đợi cô cắn đến không còn sức để cắn nữa, anh mới túm cô vác lên vai.
- Viên Trác Nghiên, thả tôi xuống, anh điên khùng gì đó?
Bị vác ngược lên như vậy, đầu Ôn Giai Tuệ cứ như xoay một vòng tròn, hai tay không ngừng đánh vào tấm lưng như bờ tường săn chắc, càng đánh thì cô chỉ càng làm đau tay mình hơn.
- Bỏ tôi xuống, Viên Trác Nghiên, đồ điên....
Bụp!
Tiếng hét của cô bị gián đoạn bởi cái ném mạnh xuống giường, Viên Trác Nghiên chống cũng leo lên ghìm chặt cô trong khoảng cách giữa lồng ngực mình và mặt giường.
- Đồ điên, anh cút ra cho tôi!
Tay cô vung lên đánh thì anh liền túm chặt khóa chặt trên đỉnh đầu, ánh mắt anh nhìn cô bây giờ không còn dịu dàng và thâm tình như trước nữa, lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh bắt đầu đưa tay cởi chiếc áo sơmi màu tối đã ướt một nửa. Vì đưa tay lên mà vết cắn trên cánh tay vừa rồi ngay trước mắt cô, dấu cắn rất sâu, còn cả vết máu đang chảy ra nữa.
Ôn Giai Tuệ nuốt khan một ngụm nước bọt, trong khoang miệng vẫn còn mùi máu tanh, cô nghĩ bụng, không phải anh đang định trả thù cô chứ?
- Anh định làm gì? Viên Trác Nghiên, anh còn không thả tôi ra thì tôi sẽ cắn chết anh.
Cô thì cảnh cáo không ngừng, còn Viên Trác Nghiên thì lại không ngừng cởi xong rồi ném cái áo sang một bên. Anh hừ lạnh một tiếng, giọng xa cách vô cùng.
- Cắn tôi? Em nhìn cho kỹ đi, em đã cắn tôi bao nhiêu miếng rồi, nhìn cho kỹ đi!
Dáng vẻ như diêm la của anh khiến Ôn Giai Tuệ rùng mình sợ hãi, rụt rè đưa mắt nhìn từng vết cắn đã thành sẹo từ cổ, đến ngực và hai cánh tay anh. Những vết cắn này, thật sự đều là cô làm ra ư? Là cô đã cắn anh như vậy sao?
Còn chưa để Ôn Giai Tuệ kịp tiêu hóa hết, Viên Trác Nghiên đã bóp chặt cằm nhỏ thon gọn của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, gầm gừ nhả ra từng chữ.
- Em giả ngốc hay giả mù đây Tuệ nhi? Tôi có thể vì em mà không cần đến mạng của tôi, tôi đối với em thế nào, yêu em thế nào mà em vẫn mắt điếc tai ngơ như chẳng biết gì! Tuệ nhi, em trả lời tôi đi! Có giây phút nào em từng rung động vì tôi chưa? Em trả lời tôi đi!
Đối diện với một Viên Trác Nghiên lạnh khốc như vậy, trong lòng Ôn Giai Tuệ đã dấy lên một hồi chuông cảnh báo. Giờ phút này anh xa lạ vô cùng, không còn là Viên Trác Nghiên luôn nuông chiều cô nữa. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, anh vốn dĩ là con sói hoang mà, làm sao một con sói có thể biến thành mèo được chứ. Hơn nữa, ai có thể tiếp tục nhẫn nại, yêu chiều một người luôn muốn rời khỏi mình được. Anh như vậy cũng chẳng có gì là lạ nữa. Nhưng dù vậy, Ôn Giai Tuệ cũng không thể tránh khỏi đau lòng được, trái tim cô đã bị đục khoét một lỗ rất sâu mà không bao giờ dừng lại.
- Không có, dù một giây cũng không có!
Ôn Giai Tuệ nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định thốt ra từng chữ một. Cho dù cô yêu anh thật đi nữa, cho dù là cô đang nói dối thật đi nữa thì sao chứ, giữa cô và anh hoàn toàn không có khả năng ở bên nhau. Nhưng cô lại không hề lường trước được chính câu trả lời này đã hại cô phải chịu đau đớn.
- Thì ra là vậy, thì ra tôi có yêu em nhiều đến đâu thì em cũng không bao giờ yêu tôi. Tại sao? Tại sao tôi cho em nhiều như vậy mà em không thể cho tôi chút tình yêu hả?
Giọng anh nghe sao mà xót xa đến vậy. Viên Trác Nghiên bỏ tay ra khỏi cằm của Ôn Giai Tuệ, cười vang một tiếng, giọng cười hệt như quỷ vương đầu thai.
- Không vấn đề gì. Em không yêu tôi cũng không sao, nhưng đừng hòng rời khỏi tôi. Tuệ nhi, em nghe cho rõ đây, em sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi. Muốn đi cũng phải hỏi xem tôi đã cho phép em chưa?
Ôn Giai Tuệ bị anh ép đến sắp không thở nổi nữa, đang định mở miệng chống trả thì miệng lại bị khóa chặt bằng nụ hôn của người đàn ông, nụ hôn cuồng dã mang theo sự trừng phạt.
- Uhh....huh....uh....u...
Viên Trác Nghiên dễ dàng khống chế được Ôn Giai Tuệ, một tay anh luồn xuống dưới thân, cởi bỏ thắt lưng cùng khóa quần, rất nhanh cả hai người đều không còn một mảnh che thân.
Cảm nhận vật thô to nóng bừng như lửa đang cọ xát giữa hai đùi của mình, Ôn Giai Tuệ hoảng sợ khép chặt hai chân lại như một hành động tự vệ yếu ớt. Miệng đã được tha bổng nên không ngừng la hét.
- Thả tôi ra, Viên Trác Nghiên, tên khốn, mau thả tôi ra! Đừng mà, tôi không muốn...đừng đụng vào tôi!
Nhưng cô càng phản kháng thì càng bị giữ chặt hơn, Viên Trác Nghiên đang đè hai chân cô, giờ thì cầm lấy cả thắt lưng khóa hai bên cổ tay của cô lại để trên đỉnh đầu.
- Em ồn ào lắm rồi đấy, Tuệ nhi, không phải em luôn quấn lấy tôi đòi được làm à? Giờ tôi sẽ chơi cho em nhớ lại em từng ngoan ngoãn như thế nào.
Anh vừa nói xong thì đã đem hai chân cô tách ra, vòng qua thắt lưng của mình, không có màn dạo đầu, không để cô thích ứng mà đem con quái thú đã sớm ngóc đầu dậy chen chúc vào nơi u cốc ấm nóng, ép cô phải tiếp nhận.
- A!!! Không!!!! Không muốn!!! Đừng mà, Viên Trác Nghiên. Van cầu anh, đừng mà....
Phải đón nhận dị vật xâm nhập thô bạo như vậy, Ôn Giai Tuệ đau đến nước mắt túa ra hai bên đuôi mắt, còn chút sức lực cuối cùng cũng sẽ phản kháng đến cùng.
Nhìn cô khóc, động tác của Viên Trác Nghiên đã dừng lại trong giây lát, ngay lúc anh sắp mềm lòng thì chợt tỉnh lại, anh bóp chặt hai bên quai hàm của cô, lên tiếng cảnh cáo.
- Đừng khóc trước mặt tôi. Tuệ nhi, biết bao nhiêu lần tôi mềm lòng trước nước mắt của em. Nhưng em thì sao? Em ỷ lại vào sự nuông chiều của tôi. Với em, tôi cũng chỉ là một kẻ hết giá trị lợi dụng thôi đúng không?
Cảm giác dị vật nóng hổi chôn bên trong mà không động thật sự rất khó chịu, nhưng Ôn Giai Tuệ đang ép mình không được bận tâm đến nó nữa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng và phẫn nộ của anh, giọng cô nhẹ nhàng như không.
- Vậy con của tôi thì sao hả? Con mất là lỗi của tôi, nhưng anh cũng không không phải không liên quan. Là lỗi của tôi khi đã day vào anh, tôi không nên tin anh, là lỗi của tôi, cho nên tôi không muốn tiếp tục day dưa với anh nữa.
Cô nói rất dài, nhưng vào tai Viên Trác Nghiên thì anh cũng chỉ nghe có một nửa. Anh tăng thêm lực tay, gằn từng tiếng một.
- Em muốn tôi trả lại con cho em đúng không? Được, vậy chúng ta cùng sinh một đứa nữa nào...
- A!!! Đồ điên, không được, tôi không muốn!
Ôn Giai Tuệ trợn tròn mắt, chưa kịp định thần gì cả mà đã phải hứng chịu từng cơn xâm nhập thô bạo. Hai tay bị khóa chặt trên đỉnh đầu nên không dễ dàng chống lại anh được, thân thể uốn éo muốn né tránh nhưng càng tránh thì càng tạo điều kiện thuận lợi cho người đàn ông xâm nhập hơn.
- Viên Trác Nghiên, thả tôi ra....dừng lại....anh dừng lại ngay cho tôi....
Nước mắt ướt đẫm gương mặt trắng hồng của cô, không thể nào đưa tay gạt đi được.
- Viên Trác Nghiên.....đừng...mau dừng lại....
Tiếng nói cũng không trọn vẹn, thân thể bị tra tấn từ đau đớn đến khoái cảm đan xen, cô chán ghét chính bản thân mình, tại sao lại hưởng thụ hành động ghê tởm này của anh! Dù đã cắn chặt răng chịu đựng nhưng lại không ngừng bật ra những âm thanh xấu hổ kia.
- Tiểu yêu tinh, thích không nào? Tối nay tôi sẽ chơi chết em. Nói! Có thích không?
Ôn Giai Tuệ hoàn toàn không phải đối thủ của anh, chỉ vài cái thúc mạnh thắt lưng, cô đã phải buông giáp đầu hàng, rên rỉ theo bản năng.
- Uhm..mm....ô...ôn...thích....thích....
Viên Trác Nghiên hài lòng nhếch khóe miệng, điên cuồng tăng nhanh tốc độ ra vào giữa hai thân thể, nơi giao nhau vang lên từng tiếng dâm mị hoan lạc. Nhiệt độ căn phòng càng lúc càng tăng lên....
.....................
Không biết đã qua bao lâu, Ôn Giai Tuệ mới được buông tha, cô cảm giác cơ thể không còn là của mình nữa, tay chân rụng rời, xương cốt cơ hồ cũng sắp rạn ra rồi. Cô nằm trên giường hít thở dồn dập như cá thiếu nước, da thịt không chỗ nào là không có ấn ký của người đàn ông này. Hai chân thon thả trắng muốt co lên còn đang run run, từ nơi tư mật giữa hai bên đùi còn nhớp nháp lại tàn tích của cuộc giao hoan. Tay chưa được cởi trói, mắt cô nhìn về người đàn ông đang ngồi ở đầu giường châm thuốc.
Ôn Giai Tuệ căm ghét cất giọng khàn khàn.
- Anh cởi trói cho tôi được chưa?
Viên Trác Nghiên đang chìm đắm trong thế giới riêng của anh, khói xì gà tạo thành một màng mờ ảo xung quanh, nghe giọng của cô, anh lười nhác quay đầu sang nhìn, cười khẩy một tiếng.
- Cởi trói cho em để em chạy ư?
Anh dập tắt điếu xì gà đang hút dở vào gạt tàn, lại chống tay bên cạnh bả vai Ôn Giai Tuệ, giọng anh vừa đơn độc vừa thống khổ.
- Tuệ nhi, tại sao vậy? Tại sao em lại ép tôi làm đến mức này hả? Tôi không muốn làm tổn thương em, nhưng là em ép tôi!
Bị anh ép chặt trong không gian như vậy với Ôn Giai Tuệ chính là khó hít thở nhất. Trong tư thế giương cung bạt kiếm nhìn anh, nhưng vẫn kiên quyết không khuất phục.
- Dù anh có nhốt tôi thì cũng không thay đổi được gì cả. Tôi không muốn ở cùng anh chính là không muốn, anh đừng nghĩ có thể dùng cách này để ép tôi ở lại.
Viên Trác Nghiên cười cười, hứng thú nhìn cô. Một lúc sau thì từ từ đặt lên trán cô một nụ hôn, nụ hôn rất lâu, giống như đang muốn đem hết tất cả tâm tư của mình đặt lên người cô.
- Tuệ nhi ngoan, muộn rồi. Chúng ta đi ngủ nào.
Ôn Giai Tuệ chán ghét vùng vẫy, nhưng đều vô ích, chỉ có thể để mặc cho anh bế đặt lại chỗ ngủ. Cô cứ tưởng anh sẽ ôm chặt cô mà ngủ hết đêm nay, nhưng không ngờ anh lại vào trong phòng tắm lấy khăn ra lau sạch cơ thể và hạ thân của cô, động tác nhẹ nhàng vô cùng, sau đó là cởi bỏ thắt lưng đang trói hai tay của cô để có thể mặc đồ vào cho cô. Xong xuôi thì kéo chăn đắp lên người cô. Cả quá trình anh không nói câu nào, không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Viên Trác Nghiên đã đứng lên, cũng khoác áo ngủ vào, bước thẳng ra mở cửa, nhưng trước khi rời khỏi vẫn không quên nhắc nữ nhân trên giường một câu.
- Ngủ đi!
Tầm mắt Ôn Giai Tuệ luôn dõi theo bóng lưng anh đến khi biến mất sau cánh cửa, sao trong lòng cô lại thê lương chua xót đến vậy.
Khi cánh cửa đã đóng sầm lại, cô mới nằm cuộn mình lại, hai tay ôm chặt trước ngực, cô òa khóc như một đứa trẻ vừa bị bỏ rơi. Cô khóc không phải vì những đau đớn thể xác vừa nãy hay bây giờ, mà cô khóc vì trái tim đang đau thắt từng cơn.
Tiếng khóc của cô xé tan không khí yên tĩnh trong phòng, cô kéo chăn che kín mặt, khóc đến nghẹn cả cổ họng. Hai vai của cô cũng vì vậy mà run rẩy từng đợt, gối lẫn chăn chỉ trong một lúc đã ướt đẫm một mảng lớn.
Cô phải làm gì đây? Cô không thể yêu anh được nữa, cũng không thể hận anh. Cứ nhìn thấy anh thì cô lại không ngừng nhớ đến hai đứa con đã mất của cô. Cảm giác không thể buông bỏ cũng không thể tiếp tục như vậy, cô phải làm gì với nó đây?
Cách một cánh cửa, Viên Trác Nghiên thật ra chưa hề đi khỏi, anh luôn đứng bên ngoài, tiếng khóc của cô, anh nghe rất rõ, từng tiếng khóc nghẹn của cô cứ như hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim anh. Hành động tối nay của anh lại lần nữa khoét sâu vào vết thương đang lành của cô, chính anh cũng không thể nào tha thứ cho bản thân. Anh mất khống chế, mất hết bình tĩnh khi cô nói muốn rời đi. Nhưng cô lại không bao giờ thấu hiểu được lòng anh, cô sẽ không bao giờ hiểu được.
....................
Những ngày sau đó, Ôn Giai Tuệ đều bị nhốt trong phòng, mỗi ngày người hầu sẽ vào đưa cơm cho cô, khi cửa mở thì luôn có thủ hạ đứng canh bên ngoài, cô muốn chạy e là còn khó hơn lên trời. Mà cô cũng không muốn tốn sức bỏ trốn làm gì, cô hiểu rõ, ở đây là địa bàn của Viên Trác Nghiên, nếu anh không để cô đi thì đừng nói chạy được về Thượng Hải, cô chỉ cần bước ra khỏi thủ phủ vài bước thôi thì đã bị bắt trở về rồi. Cho nên cách duy nhất để có thể rời đi là yêu cầu Viên Trác Nghiên trả tự do cho cô.
- Tôi không ăn, các người gọi anh ta đến đây cho tôi. Hoặc bảo anh ta để tôi về Thượng Hải, nếu không tôi sẽ tuyệt thực cho anh ta xem.
Mấy ngày vừa qua, dù không muốn thỏa hiệp nhưng Ôn Giai Tuệ đều ăn hết cơm. Nếu cô cứ tiếp tục nhân nhượng như vậy thì khó mà làm cho Viên Trác Nghiên lung lay được.
- Viên Trác Nghiên, anh giết tôi luôn đi! Anh không thấy mình quá đê tiện sao? Luôn miệng nói không làm tổn thương tôi nhưng anh lại sẵn sàng tra tấn tôi như vậy đúng không?
Nghe lời chất vấn của cô, Viên Trác Nghiên cũng không hề mảy may quan tâm, anh cười nhạt một tiếng, giọng điệu còn có vẻ thách thức cô làm càn nữa.
- Em nhớ được lời đó của tôi mà không nhớ được những gì tôi đã làm cho em? Tôi cung phụng em như thế nào, chiều em đến tận trời, nhưng em chỉ nhớ được những việc xấu tôi làm? Tuệ nhi, em còn muốn bức tôi đến mức nào nữa?
Đây là câu hỏi Ôn Giai Tuệ nhưng cũng là anh đang tự hỏi chính mình, tại sao dù cô không bao giờ nhìn ra những gì anh đã làm cho cô nhưng anh vẫn kiên quyết giữ chặt cô như vậy chứ? Anh yêu người phụ nữ này nhiều đến vậy sao?
Đúng rồi! Anh yêu cô, anh yêu cô đến tận tâm can, nhiều lần anh còn tự nghi ngờ có phải anh bị cô bỏ bùa rồi không, chỉ thiếu điều anh chưa moi tim ra cho cô xem thôi.
- Tuệ nhi, em đừng tưởng tôi yêu em thì có thể dung túng cho em làm bất cứ điều gì. Em muốn đi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ôn Giai Tuệ rùng mình hoảng sợ khi nghe anh tuyên bố thẳng thừng như vậy. Nhưng cô vẫn phải tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, vừa tức giận vừa phải cố gắng chống đỡ.
- Anh lại muốn dùng chiêu bắt nhốt tôi? Viên Trác Nghiên, tôi không muốn ở cùng anh nữa, dù thêm một giây một phút tôi cũng không muốn! Tôi muốn rời khỏi anh, anh còn cản nữa thì tôi sẽ chết cho anh xem.
Giọng cô rất cao, gần như đã đem hết tất cả mọi oán hận cùng uất ức đang dồn nén trong lòng phát tiết ra hết, sức vùng vẫy theo đó mà mãnh liệt hơn, cô đứng bật dậy, leo ra khỏi bồn tắm trong tình trạng trần truồng như nhộng, cũng chưa ráo nước nữa.
- Tránh ra cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
- A!!!
Nhưng cô còn chưa kịp bước thêm một bước thì đã bị Viên Trác Nghiên túm lại như con gà con, một tay đã ôm trọn cô trong ngực. Vì mất thăng bằng mà đầu cô va vào bức tường thịt rắn hơn cả tường thành, theo phản xạ hai tay cô níu chặt thắt lưng của anh.
- Muốn chạy sao? Tuệ nhi, em đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi?
Giọng nam nhân trầm ấm vang lên bên tai, hơi thở nóng rực của anh phả quanh tai của cô, ép thân thể nhỏ nhắn của Ôn Giai Tuệ cọ xát vào người mình, quần áo anh đang mặc cũng vì vậy mà ướt sũng nhưng anh cũng chẳng quan tâm gì đến những thứ này nữa.
Ôn Giai Tuệ đang như con nhím xù lông lên cắn mạnh vào cánh tay của người đàn ông. Nhưng không khác gì đang cắn vào một khúc gỗ vậy, chẳng thể nào làm anh lung lay được.
- Anh bỏ tôi ra! Bỏ ra! Viên Trác Nghiên, tôi bảo anh bỏ tôi ra!
Viên Trác Nghiên để mặc cho cô cắn cũng không hề nhíu mày một cái, giọng thờ ơ nhà nhạt cất lên
- Cắn đủ chưa?
Đợi cô cắn đến không còn sức để cắn nữa, anh mới túm cô vác lên vai.
- Viên Trác Nghiên, thả tôi xuống, anh điên khùng gì đó?
Bị vác ngược lên như vậy, đầu Ôn Giai Tuệ cứ như xoay một vòng tròn, hai tay không ngừng đánh vào tấm lưng như bờ tường săn chắc, càng đánh thì cô chỉ càng làm đau tay mình hơn.
- Bỏ tôi xuống, Viên Trác Nghiên, đồ điên....
Bụp!
Tiếng hét của cô bị gián đoạn bởi cái ném mạnh xuống giường, Viên Trác Nghiên chống cũng leo lên ghìm chặt cô trong khoảng cách giữa lồng ngực mình và mặt giường.
- Đồ điên, anh cút ra cho tôi!
Tay cô vung lên đánh thì anh liền túm chặt khóa chặt trên đỉnh đầu, ánh mắt anh nhìn cô bây giờ không còn dịu dàng và thâm tình như trước nữa, lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh bắt đầu đưa tay cởi chiếc áo sơmi màu tối đã ướt một nửa. Vì đưa tay lên mà vết cắn trên cánh tay vừa rồi ngay trước mắt cô, dấu cắn rất sâu, còn cả vết máu đang chảy ra nữa.
Ôn Giai Tuệ nuốt khan một ngụm nước bọt, trong khoang miệng vẫn còn mùi máu tanh, cô nghĩ bụng, không phải anh đang định trả thù cô chứ?
- Anh định làm gì? Viên Trác Nghiên, anh còn không thả tôi ra thì tôi sẽ cắn chết anh.
Cô thì cảnh cáo không ngừng, còn Viên Trác Nghiên thì lại không ngừng cởi xong rồi ném cái áo sang một bên. Anh hừ lạnh một tiếng, giọng xa cách vô cùng.
- Cắn tôi? Em nhìn cho kỹ đi, em đã cắn tôi bao nhiêu miếng rồi, nhìn cho kỹ đi!
Dáng vẻ như diêm la của anh khiến Ôn Giai Tuệ rùng mình sợ hãi, rụt rè đưa mắt nhìn từng vết cắn đã thành sẹo từ cổ, đến ngực và hai cánh tay anh. Những vết cắn này, thật sự đều là cô làm ra ư? Là cô đã cắn anh như vậy sao?
Còn chưa để Ôn Giai Tuệ kịp tiêu hóa hết, Viên Trác Nghiên đã bóp chặt cằm nhỏ thon gọn của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, gầm gừ nhả ra từng chữ.
- Em giả ngốc hay giả mù đây Tuệ nhi? Tôi có thể vì em mà không cần đến mạng của tôi, tôi đối với em thế nào, yêu em thế nào mà em vẫn mắt điếc tai ngơ như chẳng biết gì! Tuệ nhi, em trả lời tôi đi! Có giây phút nào em từng rung động vì tôi chưa? Em trả lời tôi đi!
Đối diện với một Viên Trác Nghiên lạnh khốc như vậy, trong lòng Ôn Giai Tuệ đã dấy lên một hồi chuông cảnh báo. Giờ phút này anh xa lạ vô cùng, không còn là Viên Trác Nghiên luôn nuông chiều cô nữa. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, anh vốn dĩ là con sói hoang mà, làm sao một con sói có thể biến thành mèo được chứ. Hơn nữa, ai có thể tiếp tục nhẫn nại, yêu chiều một người luôn muốn rời khỏi mình được. Anh như vậy cũng chẳng có gì là lạ nữa. Nhưng dù vậy, Ôn Giai Tuệ cũng không thể tránh khỏi đau lòng được, trái tim cô đã bị đục khoét một lỗ rất sâu mà không bao giờ dừng lại.
- Không có, dù một giây cũng không có!
Ôn Giai Tuệ nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định thốt ra từng chữ một. Cho dù cô yêu anh thật đi nữa, cho dù là cô đang nói dối thật đi nữa thì sao chứ, giữa cô và anh hoàn toàn không có khả năng ở bên nhau. Nhưng cô lại không hề lường trước được chính câu trả lời này đã hại cô phải chịu đau đớn.
- Thì ra là vậy, thì ra tôi có yêu em nhiều đến đâu thì em cũng không bao giờ yêu tôi. Tại sao? Tại sao tôi cho em nhiều như vậy mà em không thể cho tôi chút tình yêu hả?
Giọng anh nghe sao mà xót xa đến vậy. Viên Trác Nghiên bỏ tay ra khỏi cằm của Ôn Giai Tuệ, cười vang một tiếng, giọng cười hệt như quỷ vương đầu thai.
- Không vấn đề gì. Em không yêu tôi cũng không sao, nhưng đừng hòng rời khỏi tôi. Tuệ nhi, em nghe cho rõ đây, em sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi. Muốn đi cũng phải hỏi xem tôi đã cho phép em chưa?
Ôn Giai Tuệ bị anh ép đến sắp không thở nổi nữa, đang định mở miệng chống trả thì miệng lại bị khóa chặt bằng nụ hôn của người đàn ông, nụ hôn cuồng dã mang theo sự trừng phạt.
- Uhh....huh....uh....u...
Viên Trác Nghiên dễ dàng khống chế được Ôn Giai Tuệ, một tay anh luồn xuống dưới thân, cởi bỏ thắt lưng cùng khóa quần, rất nhanh cả hai người đều không còn một mảnh che thân.
Cảm nhận vật thô to nóng bừng như lửa đang cọ xát giữa hai đùi của mình, Ôn Giai Tuệ hoảng sợ khép chặt hai chân lại như một hành động tự vệ yếu ớt. Miệng đã được tha bổng nên không ngừng la hét.
- Thả tôi ra, Viên Trác Nghiên, tên khốn, mau thả tôi ra! Đừng mà, tôi không muốn...đừng đụng vào tôi!
Nhưng cô càng phản kháng thì càng bị giữ chặt hơn, Viên Trác Nghiên đang đè hai chân cô, giờ thì cầm lấy cả thắt lưng khóa hai bên cổ tay của cô lại để trên đỉnh đầu.
- Em ồn ào lắm rồi đấy, Tuệ nhi, không phải em luôn quấn lấy tôi đòi được làm à? Giờ tôi sẽ chơi cho em nhớ lại em từng ngoan ngoãn như thế nào.
Anh vừa nói xong thì đã đem hai chân cô tách ra, vòng qua thắt lưng của mình, không có màn dạo đầu, không để cô thích ứng mà đem con quái thú đã sớm ngóc đầu dậy chen chúc vào nơi u cốc ấm nóng, ép cô phải tiếp nhận.
- A!!! Không!!!! Không muốn!!! Đừng mà, Viên Trác Nghiên. Van cầu anh, đừng mà....
Phải đón nhận dị vật xâm nhập thô bạo như vậy, Ôn Giai Tuệ đau đến nước mắt túa ra hai bên đuôi mắt, còn chút sức lực cuối cùng cũng sẽ phản kháng đến cùng.
Nhìn cô khóc, động tác của Viên Trác Nghiên đã dừng lại trong giây lát, ngay lúc anh sắp mềm lòng thì chợt tỉnh lại, anh bóp chặt hai bên quai hàm của cô, lên tiếng cảnh cáo.
- Đừng khóc trước mặt tôi. Tuệ nhi, biết bao nhiêu lần tôi mềm lòng trước nước mắt của em. Nhưng em thì sao? Em ỷ lại vào sự nuông chiều của tôi. Với em, tôi cũng chỉ là một kẻ hết giá trị lợi dụng thôi đúng không?
Cảm giác dị vật nóng hổi chôn bên trong mà không động thật sự rất khó chịu, nhưng Ôn Giai Tuệ đang ép mình không được bận tâm đến nó nữa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng và phẫn nộ của anh, giọng cô nhẹ nhàng như không.
- Vậy con của tôi thì sao hả? Con mất là lỗi của tôi, nhưng anh cũng không không phải không liên quan. Là lỗi của tôi khi đã day vào anh, tôi không nên tin anh, là lỗi của tôi, cho nên tôi không muốn tiếp tục day dưa với anh nữa.
Cô nói rất dài, nhưng vào tai Viên Trác Nghiên thì anh cũng chỉ nghe có một nửa. Anh tăng thêm lực tay, gằn từng tiếng một.
- Em muốn tôi trả lại con cho em đúng không? Được, vậy chúng ta cùng sinh một đứa nữa nào...
- A!!! Đồ điên, không được, tôi không muốn!
Ôn Giai Tuệ trợn tròn mắt, chưa kịp định thần gì cả mà đã phải hứng chịu từng cơn xâm nhập thô bạo. Hai tay bị khóa chặt trên đỉnh đầu nên không dễ dàng chống lại anh được, thân thể uốn éo muốn né tránh nhưng càng tránh thì càng tạo điều kiện thuận lợi cho người đàn ông xâm nhập hơn.
- Viên Trác Nghiên, thả tôi ra....dừng lại....anh dừng lại ngay cho tôi....
Nước mắt ướt đẫm gương mặt trắng hồng của cô, không thể nào đưa tay gạt đi được.
- Viên Trác Nghiên.....đừng...mau dừng lại....
Tiếng nói cũng không trọn vẹn, thân thể bị tra tấn từ đau đớn đến khoái cảm đan xen, cô chán ghét chính bản thân mình, tại sao lại hưởng thụ hành động ghê tởm này của anh! Dù đã cắn chặt răng chịu đựng nhưng lại không ngừng bật ra những âm thanh xấu hổ kia.
- Tiểu yêu tinh, thích không nào? Tối nay tôi sẽ chơi chết em. Nói! Có thích không?
Ôn Giai Tuệ hoàn toàn không phải đối thủ của anh, chỉ vài cái thúc mạnh thắt lưng, cô đã phải buông giáp đầu hàng, rên rỉ theo bản năng.
- Uhm..mm....ô...ôn...thích....thích....
Viên Trác Nghiên hài lòng nhếch khóe miệng, điên cuồng tăng nhanh tốc độ ra vào giữa hai thân thể, nơi giao nhau vang lên từng tiếng dâm mị hoan lạc. Nhiệt độ căn phòng càng lúc càng tăng lên....
.....................
Không biết đã qua bao lâu, Ôn Giai Tuệ mới được buông tha, cô cảm giác cơ thể không còn là của mình nữa, tay chân rụng rời, xương cốt cơ hồ cũng sắp rạn ra rồi. Cô nằm trên giường hít thở dồn dập như cá thiếu nước, da thịt không chỗ nào là không có ấn ký của người đàn ông này. Hai chân thon thả trắng muốt co lên còn đang run run, từ nơi tư mật giữa hai bên đùi còn nhớp nháp lại tàn tích của cuộc giao hoan. Tay chưa được cởi trói, mắt cô nhìn về người đàn ông đang ngồi ở đầu giường châm thuốc.
Ôn Giai Tuệ căm ghét cất giọng khàn khàn.
- Anh cởi trói cho tôi được chưa?
Viên Trác Nghiên đang chìm đắm trong thế giới riêng của anh, khói xì gà tạo thành một màng mờ ảo xung quanh, nghe giọng của cô, anh lười nhác quay đầu sang nhìn, cười khẩy một tiếng.
- Cởi trói cho em để em chạy ư?
Anh dập tắt điếu xì gà đang hút dở vào gạt tàn, lại chống tay bên cạnh bả vai Ôn Giai Tuệ, giọng anh vừa đơn độc vừa thống khổ.
- Tuệ nhi, tại sao vậy? Tại sao em lại ép tôi làm đến mức này hả? Tôi không muốn làm tổn thương em, nhưng là em ép tôi!
Bị anh ép chặt trong không gian như vậy với Ôn Giai Tuệ chính là khó hít thở nhất. Trong tư thế giương cung bạt kiếm nhìn anh, nhưng vẫn kiên quyết không khuất phục.
- Dù anh có nhốt tôi thì cũng không thay đổi được gì cả. Tôi không muốn ở cùng anh chính là không muốn, anh đừng nghĩ có thể dùng cách này để ép tôi ở lại.
Viên Trác Nghiên cười cười, hứng thú nhìn cô. Một lúc sau thì từ từ đặt lên trán cô một nụ hôn, nụ hôn rất lâu, giống như đang muốn đem hết tất cả tâm tư của mình đặt lên người cô.
- Tuệ nhi ngoan, muộn rồi. Chúng ta đi ngủ nào.
Ôn Giai Tuệ chán ghét vùng vẫy, nhưng đều vô ích, chỉ có thể để mặc cho anh bế đặt lại chỗ ngủ. Cô cứ tưởng anh sẽ ôm chặt cô mà ngủ hết đêm nay, nhưng không ngờ anh lại vào trong phòng tắm lấy khăn ra lau sạch cơ thể và hạ thân của cô, động tác nhẹ nhàng vô cùng, sau đó là cởi bỏ thắt lưng đang trói hai tay của cô để có thể mặc đồ vào cho cô. Xong xuôi thì kéo chăn đắp lên người cô. Cả quá trình anh không nói câu nào, không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Viên Trác Nghiên đã đứng lên, cũng khoác áo ngủ vào, bước thẳng ra mở cửa, nhưng trước khi rời khỏi vẫn không quên nhắc nữ nhân trên giường một câu.
- Ngủ đi!
Tầm mắt Ôn Giai Tuệ luôn dõi theo bóng lưng anh đến khi biến mất sau cánh cửa, sao trong lòng cô lại thê lương chua xót đến vậy.
Khi cánh cửa đã đóng sầm lại, cô mới nằm cuộn mình lại, hai tay ôm chặt trước ngực, cô òa khóc như một đứa trẻ vừa bị bỏ rơi. Cô khóc không phải vì những đau đớn thể xác vừa nãy hay bây giờ, mà cô khóc vì trái tim đang đau thắt từng cơn.
Tiếng khóc của cô xé tan không khí yên tĩnh trong phòng, cô kéo chăn che kín mặt, khóc đến nghẹn cả cổ họng. Hai vai của cô cũng vì vậy mà run rẩy từng đợt, gối lẫn chăn chỉ trong một lúc đã ướt đẫm một mảng lớn.
Cô phải làm gì đây? Cô không thể yêu anh được nữa, cũng không thể hận anh. Cứ nhìn thấy anh thì cô lại không ngừng nhớ đến hai đứa con đã mất của cô. Cảm giác không thể buông bỏ cũng không thể tiếp tục như vậy, cô phải làm gì với nó đây?
Cách một cánh cửa, Viên Trác Nghiên thật ra chưa hề đi khỏi, anh luôn đứng bên ngoài, tiếng khóc của cô, anh nghe rất rõ, từng tiếng khóc nghẹn của cô cứ như hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim anh. Hành động tối nay của anh lại lần nữa khoét sâu vào vết thương đang lành của cô, chính anh cũng không thể nào tha thứ cho bản thân. Anh mất khống chế, mất hết bình tĩnh khi cô nói muốn rời đi. Nhưng cô lại không bao giờ thấu hiểu được lòng anh, cô sẽ không bao giờ hiểu được.
....................
Những ngày sau đó, Ôn Giai Tuệ đều bị nhốt trong phòng, mỗi ngày người hầu sẽ vào đưa cơm cho cô, khi cửa mở thì luôn có thủ hạ đứng canh bên ngoài, cô muốn chạy e là còn khó hơn lên trời. Mà cô cũng không muốn tốn sức bỏ trốn làm gì, cô hiểu rõ, ở đây là địa bàn của Viên Trác Nghiên, nếu anh không để cô đi thì đừng nói chạy được về Thượng Hải, cô chỉ cần bước ra khỏi thủ phủ vài bước thôi thì đã bị bắt trở về rồi. Cho nên cách duy nhất để có thể rời đi là yêu cầu Viên Trác Nghiên trả tự do cho cô.
- Tôi không ăn, các người gọi anh ta đến đây cho tôi. Hoặc bảo anh ta để tôi về Thượng Hải, nếu không tôi sẽ tuyệt thực cho anh ta xem.
Mấy ngày vừa qua, dù không muốn thỏa hiệp nhưng Ôn Giai Tuệ đều ăn hết cơm. Nếu cô cứ tiếp tục nhân nhượng như vậy thì khó mà làm cho Viên Trác Nghiên lung lay được.
Bình luận facebook