Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 109: Rửa sạch cho em.
Ôn Giai Tuệ để mặc cho anh ôm, trông cô lúc này không khác gì một con búp bê rách nát, mất cả hồn vía không quan tâm gì đến xung quanh có ai xuất hiện nữa, nhưng cô vẫn nhận ra được người đàn ông đang ôm mình. Đôi giày da sạch sẽ không một vết bẩn trong một nơi tồi tàn như vậy như hai điểm trái ngược nhau, dường như nơi này không phải nơi dành cho một người cao quý như anh.
Hơi ấm từ chiếc áo khoác đã phần nào an ủi được cô, còn cả hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến, mùi hương của anh, cô muốn ghi nhớ thật lâu, thật lâu. Nghe thật kỹ giọng nói của anh, nhìn thật kỹ gương mặt anh, đôi mắt chim ưng sắc bén, chiếc mũi cao thẳng, cái cằm cương nghị, cô muốn nhìn thật kỹ rồi sẽ ghi nhớ thật sâu. Giá như những thứ này mãi mãi là của cô thì tốt biết bao, giá như giữa cô và anh chưa từng xảy ra những chuyện đau đớn kia, nếu như vậy cô đã có thể ôm chặt anh, ngay giây phút này nói với anh rằng cô cũng rất yêu anh, yêu anh không ít hơn anh yêu cô.
Thế nhưng, làm gì có giá như chứ!
- Bỏ ra!
Hai người một nam một nữ đã ra đến cửa rồi, Viên Trác Nghiên vừa ôm vừa dìu Ôn Giai Tuệ bước từng bước một, bất chợt cô gái trong ngực lại thốt ra hai từ, anh cũng không quá để ý, cũng chỉ cho rằng cô đang lảm nhảm như mỗi lần thôi. Thế là anh vẫn tiếp tục ôm cô đi về phía xe đang đậu. Lần này Ôn Giai Tuệ lại nói với tông giọng cao hơn.
- Viên Trác Nghiên, anh bỏ tay ra khỏi người tôi ngay!
Bây giờ Viên Trác Nghiên không muốn nghe hay để tâm thì cũng đã khựng người lại rồi. Nhưng hình như nhất thời chưa nhận ra vấn đề quan trọng nhất, anh cười gượng, một cảm giác sợ hãi mơ hồ xuất hiện trong lòng anh, khó hiểu mà hỏi lại.
- Tuệ nhi, em giận anh sao? Không đúng, em, em vừa nói với anh....Tuệ nhi....
Nói đến đây, có vẻ như anh đã phát hiện ra điểm không hợp lý, đôi mắt phượng sâu hút đang dần mở lớn, nụ cười cứng nhắc, khó tin mà xác nhận thêm.
- Tuệ nhi, em nhận ra anh rồi sao? Không đúng, em khỏi bệnh rồi? Tuệ nhi, có phải em khỏi bệnh rồi không?
Ôn Giai Tuệ lùi lại một bước, đứng đối diện với anh. Cô vô cùng điềm tĩnh nghe anh hỏi hết từng câu một, sau khi nghe xong thì đầu tiên là cười phá lên như điên dại, cất giọng mang vài phần châm chọc.
- Sao vậy? Tôi khỏi bệnh anh không vui à? Có phải khiến anh bất ngờ lắm không? Bởi vì, chưa kịp thay đổi phác đồ trị liệu của tôi mà.
Sự tình này đối với Viên Trác Nghiên nếu dùng hai từ bất ngờ e là cũng chưa diễn tả được hết. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị một cô gái tặng cho một phen chấn kinh. Dù có nghĩ hàng vạn lần, anh cũng không nghĩ rằng cô sẽ tỉnh lại trong tình huống như vậy. Cổ họng anh nghẹn cứng, bao nhiêu lời nói tới cửa miệng rồi vẫn chẳng cách nào thốt ra trọn vẹn.
- Tuệ nhi, anh không phải, không phải vậy. Tuệ nhi, em đã tỉnh từ trước sao? Em nhớ được mọi chuyện? Những gì chúng ta đã từng trải qua, là thời gian qua, em không quên đúng không?
Đây có lẽ là lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ nhìn thấy một Viên Trác Nghiên cuống cuồng mất luôn khả năng ngôn ngữ như vậy. Cô nhẹ nhàng nhếch khóe môi, tiếp tục đáp lời.
- Tôi không quên. Từng chuyện một, tất cả những gì anh làm với tôi, tôi đều nhớ rõ. Tôi nhớ rõ nhất là, đến cuối cùng anh vẫn không thay đổi, anh vẫn muốn lừa dối tôi đến cùng. Nhưng cũng nhờ phúc của anh mà não của tôi mới có phản ứng, nếu không thì e là cả đời này tôi cũng như một con ngốc để anh điều khiển thôi.
Cô tỉnh lại, còn chưa biết là chuyện tốt hay xấu đối với Viên Trác Nghiên, nhưng trước mắt thì cô đang không ngừng tố cáo từng tội trạng của anh. Anh lại không có một lí lẽ nào để phản biện lại được nữa.
- Về nhà, về nhà rồi nói!
Nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, Ôn Giai Tuệ tức giận vung mạnh, hất tay anh ra, cao giọng mà nhắc nhở.
- Về nhà? Ở đây đâu phải nhà của tôi! Viên Trác Nghiên, anh còn muốn khiến tôi kinh tởm đến mức nào đây? Con của tôi, con của tôi đâu rồi hả??? Anh trả con lại cho tôi! Viên Trác Nghiên, là anh, anh đã giết hai đứa con của tôi. Làm sao tôi có thể ngày đêm ở bên cạnh kẻ đã giết con của mình hả? Anh lừa dối tôi như một đứa ngốc, anh trả lại con cho tôi....Viên Trác Nghiên, đồ khốn, anh trả con lại cho tôi....
Nhắc đến đứa con đã mất, Ôn Giai Tuệ đã trở nên kích động, tất cả mọi bình tĩnh nhẫn nại từ đầu đến giờ đều tan biến hết, thay vào đó là tiếng la hét, gào khóc đến tê tâm liệt phế của cô. Mọi thứ cứ ngỡ như vừa xảy ra ngày hôm qua thôi vậy. Nhưng không phải, con đã mất rất lâu rồi, vậy mà, vậy mà cô lại không biết, cô không hề nhớ đến nó.
Nhìn cô ngồi phịch xuống đất mà khóc không thành tiếng, trái tim Viên Trác Nghiên cũng bị rạch từng nhát dao, anh đến bên cạnh cô, cho dù cô có xua đuổi thì vẫn ôm chặt cô vào trong ngực.
- Tuệ nhi, đừng khóc, là anh sai, anh xin lỗi, là anh không tốt.
- Bỏ tôi ra!!! Viên Trác Nghiên, anh trả con lại cho tôi!!! Đồ khốn, đồ xấu xa, anh là đồ lừa gạt, là anh đã hại chết con của tôi!!!
Cô khóc đến khó thở, nhưng hai tay vẫn đang dùng hết sức để vùng vẫy ra khỏi vòng ôm của Viên Trác Nghiên. Anh càng ôm chặt thì cô càng dùng sức chống trả.
- Bỏ tôi ra! Tôi không cần anh giả nhân giả nghĩa, tôi hận anh, tôi căm hận anh, Viên Trác Nghiên, tôi hận anh, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây phút nào nữa, tôi không thể quên được con khi nhìn thấy anh, đồ khốn nạn, anh cút đi! Cút ngay cho tôi....
Cô đau, anh biết chứ. Cô đau mười thì anh đau gấp trăm, dù nói gì đi nữa thì anh đúng là người đã làm tổn thương cô, tất cả những nỗi đau mà cô phải trải qua đều từ anh mà ra. Anh không bao biện bằng một lí do gì nữa cả, chỉ có một mong muốn duy nhất đó là cô đừng rời đi.
- Em cứ hận đi, nếu hận anh có thể giúp em thoải mái hơn thì em cứ hận đi. Không sao cả, chỉ xin em, đừng rời khỏi anh....anh không muốn mất em, Tuệ nhi.
Ôn Giai Tuệ trong ngực anh tĩnh lặng một chút thôi lại bắt đầu phản kháng tiếp khi nghe những lời anh nói, giọng cô đã khàn khàn còn chút nghẹn ngào.
- Không muốn, tôi không muốn ở cùng anh nữa. Tôi phải về nhà, tôi muốn về Thượng Hải. Viên Trác Nghiên, làm ơn dừng lại đi được không? Để tôi đi đi, tôi không muốn ở cạnh anh nữa.
Vừa nói cô vừa muốn đứng lên, nhưng mãi vẫn không đứng được vì bị nam nhân giữ rất chặt, thiếu điều là đem cô khóa vào lưng quần thôi.
- Viên Trác Nghiên, anh bỏ tôi ra đi! Tôi không muốn ở cùng kẻ đã hại chết con của tôi. Tôi muốn rời khỏi anh, tôi muốn về Thượng Hải.
Cuối cùng thì điều mà Viên Trác Nghiên luôn lo sợ cũng đã đến. Cô khỏi bệnh rồi, và điều đầu tiên khi cô khỏi bệnh chính là rời khỏi anh. Nhưng anh không muốn, anh không muốn buông tay, anh đã dự tính tất cả các khả năng có thể xảy ra và đều chung một ý nghĩ, không để cô rời đi.
- Không được! Em không thể đi đâu cả. Chúng ta về nhà trước, về nhà rồi nói.
Có phải anh đang tự lừa dối bản thân không, dù là vậy thì cũng không sao. Vừa nói hết câu thì anh đã bế cô gái nhỏ lên, bế cô đi thẳng lên xe, cô giãy giụa thì anh có thừa sức để mà khống chế.
- Viên Trác Nghiên, mau thả tôi xuống, tôi không muốn về, không muốn ở cùng với anh. Thả tôi xuống, đồ khốn!
Cửa xe đã bị khóa chặt, Ôn Giai Tuệ bây giờ chỉ còn gào thét trong vô vọng. Còn chưa nói bên cạnh là người đàn ông yêu nghiệt đó nữa.
- Viên Trác Nghiên, anh mau thả tôi xuống. Tôi nói rồi, tôi không muốn đi cùng anh, không muốn ở cùng anh nữa.
Chỉ vừa mới tỉnh lại nên nhất định tinh thần của cô chưa thể hoàn toàn ổn định được, bất kể điều gì cũng có thể khiến cô kích động. Chính vì vậy mà Viên Trác Nghiên cũng tạm gác mọi tranh luận với cô sang một bên, anh mặc cho cô la hét chửi rủ cũng không quan tâm nữa. Ngược lại vẫn ân cần săn sóc cô như chưa hề có vấn đề gì xảy ra cả, khi nhìn qua thấy chiếc áo khoác mà mình đã khoác cho cô đang lệch đi, vì đôi co qua lại giữa hai người mà quần áo rách rưới của Ôn Giai Tuệ lại thêm xộc xệch, cảnh xuân như ẩn như hiện lọt ra ngoài. Anh liền chỉnh lại cái áo khoác che chắn giúp cô, thuận thế ôm luôn cô vào trong lồng ngực lần nữa. Nhưng lần này không hề nhân nhượng như vừa rồi mà lên tiếng cảnh cáo.
- Đừng lộn xộn, bây giờ tôi ném em ra ngoài thì em nghĩ em sẽ về được Thượng Hải?
Ôn Giai Tuệ định là không muốn nghe theo lời anh. Nhưng nhìn xung quanh đều tối đen hoang vu như vậy, đành phải bấm bụng im lặng, cô nhìn xuống thân thể còn lưu lại những dấu vết mờ ám kia, nhớ lại cảnh tượng suýt nữa thì bị xâm hại, đáy lòng liền dâng lên một cảm giác nhục nhã, đau đớn, cô lại cười khổ lần nữa.
- Không phải anh rất ngại bẩn ư? Viên đại thiếu gia, anh chỉ thích những thứ sạch sẽ mà, đó là lí do anh bỏ lại Khương Tiểu Xướng, người mà anh nói yêu nhưng vì đã qua tay em trai anh nên anh không dẫn cô ấy đi cùng, mới khiến cô ấy mang thai rồi chết trong đau đớn. Tôi nói đúng chứ?
Đang yên lặng như vậy, Ôn Giai Tuệ lại đột nhiên nhắc lại chuyện của Khương Tiểu Xướng, nhất thời Viên Trác Nghiên không hiểu được ý tứ của cô. Anh giống như vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu, hơi chột dạ nhưng không để lộ ra ngoài.
- Sao đột nhiên lại nhăc đến Tiểu Xướng?
Ôn Giai Tuệ hiện tại vô cùng yên phận, không hề phản kháng bằng hành động nữa, nhưng sẽ liên tục dùng lời nói để khiêu khích anh.
- Bởi vì tôi bây giờ không khác gì cô ấy. Tôi đã bị một đám lưu cưỡng hiếp. Anh còn ôm tôi chặt như vậy? Không ngại bẩn à?
Viên Trác Nghiên vẫn không hề buông lỏng tay chút nào cả, chỉ hơi cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực. Với kinh nghiệm quan sát và đánh giá của anh, anh có thể biết được cô có thật sự đã bị xâm hại hay chưa, nhưng cô lại cố tình nói như vậy thì hẳn là muốn chọc anh nổi giận rồi. Anh nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nở một nụ cười tà mị.
- Vậy sao? Vậy em nói thử xem bọn họ đã làm gì em rồi?
Ôn Giai Tuệ quyết tâm không chịu thua anh, cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, nghiến chặt răng nhả ra từng chữ một.
- Làm hết, những gì anh làm với tôi, bọn họ đều đã làm hết. Sao nào? Giờ thì ngại bẩn rồi chứ?
Cũng lâu rồi Viên Trác Nghiên không được thấy Ôn Giai Tuệ với tính khí ngang bướng như vậy, anh bật cười đầy hứng thú, giọng điệu pha chút đùa cợt.
- Thật không? Tôi nên tự kiểm tra lại thì tốt hơn.
Vừa mới nói xong thì anh liền áp sát mặt vào mặt cô, không một dấu hiệu báo trước đã chiếm trọn môi anh đào đang run rẩy, tham lam hôn mút, cướp luôn cả hơi thở của cô.
- Uhhmm......uuu.....uu....
Ôn Giai Tuệ hoảng loạn dùng sức vùng vẫy, hai tay đập loạn từ ngực đến lưng của người đàn ông, cô cố gắng rên la nhưng thanh âm chỉ ú ớ mãi trong cổ họng.
Nụ hôn không còn nhẹ nhàng như thường ngày, mà mang theo mấy phần bá đạo lẫn cuồng dã, còn dùng sức giày xéo nữa. Nhất định là anh đang giận dữ vô cùng.
Bàn tay anh giữ chặt cái eo nhỏ đã lõa lồ ra ngoài, vải che chắn vùng bụng của cô bị xé rách một mảng lớn, Viên Trác Nghiên thuận tay luồn thẳng vào trong, vừa mơn trớn vừa bấu véo.
Ôn Giai Tuệ bị đau đến nước mắt ứa ra khỏi khóe mắt, nhưng cũng không vì vậy mà làm cho con sói hoang trước mặt dừng lại hành động tấn công.
Qua gương chiếu hậu, A Châu biết nên làm gì tiếp theo, cộng với không khí giữa ông chủ và chủ mẫu vừa rồi, anh ta nhanh chóng tăng tốc độ lên cao nhất.
Chiếc xe thương vụ màu đen như hung thần lao nhanh trên đường cao tốc, xé tan màn đêm lạnh buốt, đôi nam nữ phía sau vẫn đang vật lộn với nhau đến cùng, không khí càng tăng thêm phần ái muội.
.....................
Bốn gã đàn ông chạy trối chết ra được đến ngã tư, suốt dọc đường còn phải đề phòng cảnh giác nhìn xung quanh, không biết có bị truy sát nữa không. Bọn họ mỗi người một chỗ ngồi để tạm nghỉ mệt, vừa nãy khi mới rời khỏi căn nhà kho đó, bọn họ đều thấy bốn năm chiếc xe sang trọng lần lượt đi tới, nếu không phải bọn họ nhanh một bước thì có lẽ tối nay thành thức ăn cho sói rồi.
Vì tưởng đây chỉ là một cô gái bình thường nên bọn họ mới nhận vụ này, thật không dám tưởng tượng đó lại là con sói cái của sói đầu đàn. Suýt nữa thì không còn mạng mà về rồi.
Đúng lúc cả bốn người đều đang chửi thề thì điện thoại của tên da trắng cầm đầu đổ chuông. Vừa nhìn thấy số trên màn hình, cơn tức giận như tăng thêm gấp bội, nhận cuộc gọi ngay.
- Đã xong việc chưa? Có chụp lại ảnh không đấy?
Người phụ nữ đầu dây bên kia đang vô cùng gấp gáp và khẩn trương muốn nghe kết quả.
Nhưng câu trả lời mà cô ta nhận được chính là tiếng chửi mắng của tên đại ca da trắng.
- Cô suýt nữa thì hại chết bọn này rồi đấy! Cô đưa cho chúng tôi vợ của thủ lĩnh tổ chức Wolf, có phải muốn anh ta băm chúng tôi cho chó ăn không hả?
Nghe vậy, Thanh Ngọc đã mơ hồ đoán được kết quả rồi. Cô ta giận dữ hét ầm lên.
- Các anh thả cô ta rồi? Làm việc như vậy sao? Cô ta không phải vợ của anh ấy!!!
Tên da trắng nghe câu này mà muốn xuất huyết não thôi, cũng không hề nhân trong mà khẳng định lại.
- Trên người cô ta có hình xăm của nữ chủ nhân tổ chức Wolf, tôi không cần biết cô ta có phải vợ của Viên Trác Nghiên không, nhưng cô ta chắc chắn là người phụ nữ của hắn ta. Tôi còn chưa muốn chết, tôi không làm gì cô ta thì tộc Ula của cô cũng chẳng có lí do gì truy sát chúng tôi. Nhưng nếu tôi làm theo lời cô, xâm hại cô ta thì tối nay máu của chúng tôi sẽ nhuốm cả thành phố này.
Nói xong một mạch, gã cũng cúp máy luôn mà không đợi Thanh Ngọc trả lời lại.
Nắm trong tay điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, Thanh Ngọc giận đến mặt mũi xám xịt. Thật không ngờ kế hoạch của cô đã trót lọt vậy rồi mà vẫn hỏng ở phút cuối. Hình xăm đó, là hình xăm đó đã cứu Ôn Giai Tuệ! Thì ra mục đích mà Viên Trác Nghiên cho xăm hình đó lên người cô ta còn vì lí do này, là để thay anh bảo vệ cô ta!
Chết tiệt!
Bụp!
Chiếc điện thoại đáng thương bị Thanh Ngọc ném mạnh xuống sàn nhà vỡ tan tành. Cô hít thở hì hục, nếu không phải cố gắng kìm nén thì cô đã vỡ lồng ngực mà chết luôn rồi.
.......................
Viên Trác Nghiên vác Ôn Giai Tuệ trên vai, từ sân trước thủ phủ lên đến phòng ngủ, cánh cửa phía sau anh từ từ đóng lại, còn anh thì vác cô bước thẳng vào phòng tắm, ném thẳng vào trong bồn tắm chưa xả nước, thô bạo không khác gì đang ném một bao cát.
- Đồ điên, anh muốn làm gì?
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ lộ ra sự đề phòng cao độ, không dám rời mắt khỏi hành động của người đàn ông một giây nào cả. Cô định đứng lên bỏ chạy thì đã bị Viên Trác Nghiên ghì chặt đầu vai ấn ngồi xuống lại, vừa trả lời cô vừa mở vòi nước bên cạnh.
- Rửa sạch cho em! Không phải em nói bẩn ư? Vậy tôi rửa sạch cho em.
Anh mở nước ở mức cao nhất, xối thẳng từ trên đầu Ôn Giai Tuệ xuống, mặc cho cô run rẩy phản kháng.
- Dừng lại, Viên Trác Nghiên, đồ điên, tôi bảo anh dừng lại, đồ điên.
Nước lạnh dội từ đỉnh đầu làm cho Ôn Giai Tuệ không tài nào mở mắt được, hít thở cũng khó khăn, hai tay vùng vẫy như sắp chết đuối, mở miệng la hét một lúc đã ngậm một ngụm nước. Khạc nhổ ra rồi lại tiếp tục kêu gào.
- Đồ điên, anh dừng lại ngay, dừng lại...
Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng đổi vị trí dội nước từ đỉnh đầu xuống trước ngực rồi bả vai của cô, để cô có cơ hội được hít thở cũng như vuốt lại tóc, lau đi nước dính trên mặt. Nhưng cũng nhờ vậy mà cô càng thuận lợi chửi mắng hơn.
Hơi ấm từ chiếc áo khoác đã phần nào an ủi được cô, còn cả hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến, mùi hương của anh, cô muốn ghi nhớ thật lâu, thật lâu. Nghe thật kỹ giọng nói của anh, nhìn thật kỹ gương mặt anh, đôi mắt chim ưng sắc bén, chiếc mũi cao thẳng, cái cằm cương nghị, cô muốn nhìn thật kỹ rồi sẽ ghi nhớ thật sâu. Giá như những thứ này mãi mãi là của cô thì tốt biết bao, giá như giữa cô và anh chưa từng xảy ra những chuyện đau đớn kia, nếu như vậy cô đã có thể ôm chặt anh, ngay giây phút này nói với anh rằng cô cũng rất yêu anh, yêu anh không ít hơn anh yêu cô.
Thế nhưng, làm gì có giá như chứ!
- Bỏ ra!
Hai người một nam một nữ đã ra đến cửa rồi, Viên Trác Nghiên vừa ôm vừa dìu Ôn Giai Tuệ bước từng bước một, bất chợt cô gái trong ngực lại thốt ra hai từ, anh cũng không quá để ý, cũng chỉ cho rằng cô đang lảm nhảm như mỗi lần thôi. Thế là anh vẫn tiếp tục ôm cô đi về phía xe đang đậu. Lần này Ôn Giai Tuệ lại nói với tông giọng cao hơn.
- Viên Trác Nghiên, anh bỏ tay ra khỏi người tôi ngay!
Bây giờ Viên Trác Nghiên không muốn nghe hay để tâm thì cũng đã khựng người lại rồi. Nhưng hình như nhất thời chưa nhận ra vấn đề quan trọng nhất, anh cười gượng, một cảm giác sợ hãi mơ hồ xuất hiện trong lòng anh, khó hiểu mà hỏi lại.
- Tuệ nhi, em giận anh sao? Không đúng, em, em vừa nói với anh....Tuệ nhi....
Nói đến đây, có vẻ như anh đã phát hiện ra điểm không hợp lý, đôi mắt phượng sâu hút đang dần mở lớn, nụ cười cứng nhắc, khó tin mà xác nhận thêm.
- Tuệ nhi, em nhận ra anh rồi sao? Không đúng, em khỏi bệnh rồi? Tuệ nhi, có phải em khỏi bệnh rồi không?
Ôn Giai Tuệ lùi lại một bước, đứng đối diện với anh. Cô vô cùng điềm tĩnh nghe anh hỏi hết từng câu một, sau khi nghe xong thì đầu tiên là cười phá lên như điên dại, cất giọng mang vài phần châm chọc.
- Sao vậy? Tôi khỏi bệnh anh không vui à? Có phải khiến anh bất ngờ lắm không? Bởi vì, chưa kịp thay đổi phác đồ trị liệu của tôi mà.
Sự tình này đối với Viên Trác Nghiên nếu dùng hai từ bất ngờ e là cũng chưa diễn tả được hết. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị một cô gái tặng cho một phen chấn kinh. Dù có nghĩ hàng vạn lần, anh cũng không nghĩ rằng cô sẽ tỉnh lại trong tình huống như vậy. Cổ họng anh nghẹn cứng, bao nhiêu lời nói tới cửa miệng rồi vẫn chẳng cách nào thốt ra trọn vẹn.
- Tuệ nhi, anh không phải, không phải vậy. Tuệ nhi, em đã tỉnh từ trước sao? Em nhớ được mọi chuyện? Những gì chúng ta đã từng trải qua, là thời gian qua, em không quên đúng không?
Đây có lẽ là lần đầu tiên Ôn Giai Tuệ nhìn thấy một Viên Trác Nghiên cuống cuồng mất luôn khả năng ngôn ngữ như vậy. Cô nhẹ nhàng nhếch khóe môi, tiếp tục đáp lời.
- Tôi không quên. Từng chuyện một, tất cả những gì anh làm với tôi, tôi đều nhớ rõ. Tôi nhớ rõ nhất là, đến cuối cùng anh vẫn không thay đổi, anh vẫn muốn lừa dối tôi đến cùng. Nhưng cũng nhờ phúc của anh mà não của tôi mới có phản ứng, nếu không thì e là cả đời này tôi cũng như một con ngốc để anh điều khiển thôi.
Cô tỉnh lại, còn chưa biết là chuyện tốt hay xấu đối với Viên Trác Nghiên, nhưng trước mắt thì cô đang không ngừng tố cáo từng tội trạng của anh. Anh lại không có một lí lẽ nào để phản biện lại được nữa.
- Về nhà, về nhà rồi nói!
Nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, Ôn Giai Tuệ tức giận vung mạnh, hất tay anh ra, cao giọng mà nhắc nhở.
- Về nhà? Ở đây đâu phải nhà của tôi! Viên Trác Nghiên, anh còn muốn khiến tôi kinh tởm đến mức nào đây? Con của tôi, con của tôi đâu rồi hả??? Anh trả con lại cho tôi! Viên Trác Nghiên, là anh, anh đã giết hai đứa con của tôi. Làm sao tôi có thể ngày đêm ở bên cạnh kẻ đã giết con của mình hả? Anh lừa dối tôi như một đứa ngốc, anh trả lại con cho tôi....Viên Trác Nghiên, đồ khốn, anh trả con lại cho tôi....
Nhắc đến đứa con đã mất, Ôn Giai Tuệ đã trở nên kích động, tất cả mọi bình tĩnh nhẫn nại từ đầu đến giờ đều tan biến hết, thay vào đó là tiếng la hét, gào khóc đến tê tâm liệt phế của cô. Mọi thứ cứ ngỡ như vừa xảy ra ngày hôm qua thôi vậy. Nhưng không phải, con đã mất rất lâu rồi, vậy mà, vậy mà cô lại không biết, cô không hề nhớ đến nó.
Nhìn cô ngồi phịch xuống đất mà khóc không thành tiếng, trái tim Viên Trác Nghiên cũng bị rạch từng nhát dao, anh đến bên cạnh cô, cho dù cô có xua đuổi thì vẫn ôm chặt cô vào trong ngực.
- Tuệ nhi, đừng khóc, là anh sai, anh xin lỗi, là anh không tốt.
- Bỏ tôi ra!!! Viên Trác Nghiên, anh trả con lại cho tôi!!! Đồ khốn, đồ xấu xa, anh là đồ lừa gạt, là anh đã hại chết con của tôi!!!
Cô khóc đến khó thở, nhưng hai tay vẫn đang dùng hết sức để vùng vẫy ra khỏi vòng ôm của Viên Trác Nghiên. Anh càng ôm chặt thì cô càng dùng sức chống trả.
- Bỏ tôi ra! Tôi không cần anh giả nhân giả nghĩa, tôi hận anh, tôi căm hận anh, Viên Trác Nghiên, tôi hận anh, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây phút nào nữa, tôi không thể quên được con khi nhìn thấy anh, đồ khốn nạn, anh cút đi! Cút ngay cho tôi....
Cô đau, anh biết chứ. Cô đau mười thì anh đau gấp trăm, dù nói gì đi nữa thì anh đúng là người đã làm tổn thương cô, tất cả những nỗi đau mà cô phải trải qua đều từ anh mà ra. Anh không bao biện bằng một lí do gì nữa cả, chỉ có một mong muốn duy nhất đó là cô đừng rời đi.
- Em cứ hận đi, nếu hận anh có thể giúp em thoải mái hơn thì em cứ hận đi. Không sao cả, chỉ xin em, đừng rời khỏi anh....anh không muốn mất em, Tuệ nhi.
Ôn Giai Tuệ trong ngực anh tĩnh lặng một chút thôi lại bắt đầu phản kháng tiếp khi nghe những lời anh nói, giọng cô đã khàn khàn còn chút nghẹn ngào.
- Không muốn, tôi không muốn ở cùng anh nữa. Tôi phải về nhà, tôi muốn về Thượng Hải. Viên Trác Nghiên, làm ơn dừng lại đi được không? Để tôi đi đi, tôi không muốn ở cạnh anh nữa.
Vừa nói cô vừa muốn đứng lên, nhưng mãi vẫn không đứng được vì bị nam nhân giữ rất chặt, thiếu điều là đem cô khóa vào lưng quần thôi.
- Viên Trác Nghiên, anh bỏ tôi ra đi! Tôi không muốn ở cùng kẻ đã hại chết con của tôi. Tôi muốn rời khỏi anh, tôi muốn về Thượng Hải.
Cuối cùng thì điều mà Viên Trác Nghiên luôn lo sợ cũng đã đến. Cô khỏi bệnh rồi, và điều đầu tiên khi cô khỏi bệnh chính là rời khỏi anh. Nhưng anh không muốn, anh không muốn buông tay, anh đã dự tính tất cả các khả năng có thể xảy ra và đều chung một ý nghĩ, không để cô rời đi.
- Không được! Em không thể đi đâu cả. Chúng ta về nhà trước, về nhà rồi nói.
Có phải anh đang tự lừa dối bản thân không, dù là vậy thì cũng không sao. Vừa nói hết câu thì anh đã bế cô gái nhỏ lên, bế cô đi thẳng lên xe, cô giãy giụa thì anh có thừa sức để mà khống chế.
- Viên Trác Nghiên, mau thả tôi xuống, tôi không muốn về, không muốn ở cùng với anh. Thả tôi xuống, đồ khốn!
Cửa xe đã bị khóa chặt, Ôn Giai Tuệ bây giờ chỉ còn gào thét trong vô vọng. Còn chưa nói bên cạnh là người đàn ông yêu nghiệt đó nữa.
- Viên Trác Nghiên, anh mau thả tôi xuống. Tôi nói rồi, tôi không muốn đi cùng anh, không muốn ở cùng anh nữa.
Chỉ vừa mới tỉnh lại nên nhất định tinh thần của cô chưa thể hoàn toàn ổn định được, bất kể điều gì cũng có thể khiến cô kích động. Chính vì vậy mà Viên Trác Nghiên cũng tạm gác mọi tranh luận với cô sang một bên, anh mặc cho cô la hét chửi rủ cũng không quan tâm nữa. Ngược lại vẫn ân cần săn sóc cô như chưa hề có vấn đề gì xảy ra cả, khi nhìn qua thấy chiếc áo khoác mà mình đã khoác cho cô đang lệch đi, vì đôi co qua lại giữa hai người mà quần áo rách rưới của Ôn Giai Tuệ lại thêm xộc xệch, cảnh xuân như ẩn như hiện lọt ra ngoài. Anh liền chỉnh lại cái áo khoác che chắn giúp cô, thuận thế ôm luôn cô vào trong lồng ngực lần nữa. Nhưng lần này không hề nhân nhượng như vừa rồi mà lên tiếng cảnh cáo.
- Đừng lộn xộn, bây giờ tôi ném em ra ngoài thì em nghĩ em sẽ về được Thượng Hải?
Ôn Giai Tuệ định là không muốn nghe theo lời anh. Nhưng nhìn xung quanh đều tối đen hoang vu như vậy, đành phải bấm bụng im lặng, cô nhìn xuống thân thể còn lưu lại những dấu vết mờ ám kia, nhớ lại cảnh tượng suýt nữa thì bị xâm hại, đáy lòng liền dâng lên một cảm giác nhục nhã, đau đớn, cô lại cười khổ lần nữa.
- Không phải anh rất ngại bẩn ư? Viên đại thiếu gia, anh chỉ thích những thứ sạch sẽ mà, đó là lí do anh bỏ lại Khương Tiểu Xướng, người mà anh nói yêu nhưng vì đã qua tay em trai anh nên anh không dẫn cô ấy đi cùng, mới khiến cô ấy mang thai rồi chết trong đau đớn. Tôi nói đúng chứ?
Đang yên lặng như vậy, Ôn Giai Tuệ lại đột nhiên nhắc lại chuyện của Khương Tiểu Xướng, nhất thời Viên Trác Nghiên không hiểu được ý tứ của cô. Anh giống như vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu, hơi chột dạ nhưng không để lộ ra ngoài.
- Sao đột nhiên lại nhăc đến Tiểu Xướng?
Ôn Giai Tuệ hiện tại vô cùng yên phận, không hề phản kháng bằng hành động nữa, nhưng sẽ liên tục dùng lời nói để khiêu khích anh.
- Bởi vì tôi bây giờ không khác gì cô ấy. Tôi đã bị một đám lưu cưỡng hiếp. Anh còn ôm tôi chặt như vậy? Không ngại bẩn à?
Viên Trác Nghiên vẫn không hề buông lỏng tay chút nào cả, chỉ hơi cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực. Với kinh nghiệm quan sát và đánh giá của anh, anh có thể biết được cô có thật sự đã bị xâm hại hay chưa, nhưng cô lại cố tình nói như vậy thì hẳn là muốn chọc anh nổi giận rồi. Anh nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nở một nụ cười tà mị.
- Vậy sao? Vậy em nói thử xem bọn họ đã làm gì em rồi?
Ôn Giai Tuệ quyết tâm không chịu thua anh, cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, nghiến chặt răng nhả ra từng chữ một.
- Làm hết, những gì anh làm với tôi, bọn họ đều đã làm hết. Sao nào? Giờ thì ngại bẩn rồi chứ?
Cũng lâu rồi Viên Trác Nghiên không được thấy Ôn Giai Tuệ với tính khí ngang bướng như vậy, anh bật cười đầy hứng thú, giọng điệu pha chút đùa cợt.
- Thật không? Tôi nên tự kiểm tra lại thì tốt hơn.
Vừa mới nói xong thì anh liền áp sát mặt vào mặt cô, không một dấu hiệu báo trước đã chiếm trọn môi anh đào đang run rẩy, tham lam hôn mút, cướp luôn cả hơi thở của cô.
- Uhhmm......uuu.....uu....
Ôn Giai Tuệ hoảng loạn dùng sức vùng vẫy, hai tay đập loạn từ ngực đến lưng của người đàn ông, cô cố gắng rên la nhưng thanh âm chỉ ú ớ mãi trong cổ họng.
Nụ hôn không còn nhẹ nhàng như thường ngày, mà mang theo mấy phần bá đạo lẫn cuồng dã, còn dùng sức giày xéo nữa. Nhất định là anh đang giận dữ vô cùng.
Bàn tay anh giữ chặt cái eo nhỏ đã lõa lồ ra ngoài, vải che chắn vùng bụng của cô bị xé rách một mảng lớn, Viên Trác Nghiên thuận tay luồn thẳng vào trong, vừa mơn trớn vừa bấu véo.
Ôn Giai Tuệ bị đau đến nước mắt ứa ra khỏi khóe mắt, nhưng cũng không vì vậy mà làm cho con sói hoang trước mặt dừng lại hành động tấn công.
Qua gương chiếu hậu, A Châu biết nên làm gì tiếp theo, cộng với không khí giữa ông chủ và chủ mẫu vừa rồi, anh ta nhanh chóng tăng tốc độ lên cao nhất.
Chiếc xe thương vụ màu đen như hung thần lao nhanh trên đường cao tốc, xé tan màn đêm lạnh buốt, đôi nam nữ phía sau vẫn đang vật lộn với nhau đến cùng, không khí càng tăng thêm phần ái muội.
.....................
Bốn gã đàn ông chạy trối chết ra được đến ngã tư, suốt dọc đường còn phải đề phòng cảnh giác nhìn xung quanh, không biết có bị truy sát nữa không. Bọn họ mỗi người một chỗ ngồi để tạm nghỉ mệt, vừa nãy khi mới rời khỏi căn nhà kho đó, bọn họ đều thấy bốn năm chiếc xe sang trọng lần lượt đi tới, nếu không phải bọn họ nhanh một bước thì có lẽ tối nay thành thức ăn cho sói rồi.
Vì tưởng đây chỉ là một cô gái bình thường nên bọn họ mới nhận vụ này, thật không dám tưởng tượng đó lại là con sói cái của sói đầu đàn. Suýt nữa thì không còn mạng mà về rồi.
Đúng lúc cả bốn người đều đang chửi thề thì điện thoại của tên da trắng cầm đầu đổ chuông. Vừa nhìn thấy số trên màn hình, cơn tức giận như tăng thêm gấp bội, nhận cuộc gọi ngay.
- Đã xong việc chưa? Có chụp lại ảnh không đấy?
Người phụ nữ đầu dây bên kia đang vô cùng gấp gáp và khẩn trương muốn nghe kết quả.
Nhưng câu trả lời mà cô ta nhận được chính là tiếng chửi mắng của tên đại ca da trắng.
- Cô suýt nữa thì hại chết bọn này rồi đấy! Cô đưa cho chúng tôi vợ của thủ lĩnh tổ chức Wolf, có phải muốn anh ta băm chúng tôi cho chó ăn không hả?
Nghe vậy, Thanh Ngọc đã mơ hồ đoán được kết quả rồi. Cô ta giận dữ hét ầm lên.
- Các anh thả cô ta rồi? Làm việc như vậy sao? Cô ta không phải vợ của anh ấy!!!
Tên da trắng nghe câu này mà muốn xuất huyết não thôi, cũng không hề nhân trong mà khẳng định lại.
- Trên người cô ta có hình xăm của nữ chủ nhân tổ chức Wolf, tôi không cần biết cô ta có phải vợ của Viên Trác Nghiên không, nhưng cô ta chắc chắn là người phụ nữ của hắn ta. Tôi còn chưa muốn chết, tôi không làm gì cô ta thì tộc Ula của cô cũng chẳng có lí do gì truy sát chúng tôi. Nhưng nếu tôi làm theo lời cô, xâm hại cô ta thì tối nay máu của chúng tôi sẽ nhuốm cả thành phố này.
Nói xong một mạch, gã cũng cúp máy luôn mà không đợi Thanh Ngọc trả lời lại.
Nắm trong tay điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, Thanh Ngọc giận đến mặt mũi xám xịt. Thật không ngờ kế hoạch của cô đã trót lọt vậy rồi mà vẫn hỏng ở phút cuối. Hình xăm đó, là hình xăm đó đã cứu Ôn Giai Tuệ! Thì ra mục đích mà Viên Trác Nghiên cho xăm hình đó lên người cô ta còn vì lí do này, là để thay anh bảo vệ cô ta!
Chết tiệt!
Bụp!
Chiếc điện thoại đáng thương bị Thanh Ngọc ném mạnh xuống sàn nhà vỡ tan tành. Cô hít thở hì hục, nếu không phải cố gắng kìm nén thì cô đã vỡ lồng ngực mà chết luôn rồi.
.......................
Viên Trác Nghiên vác Ôn Giai Tuệ trên vai, từ sân trước thủ phủ lên đến phòng ngủ, cánh cửa phía sau anh từ từ đóng lại, còn anh thì vác cô bước thẳng vào phòng tắm, ném thẳng vào trong bồn tắm chưa xả nước, thô bạo không khác gì đang ném một bao cát.
- Đồ điên, anh muốn làm gì?
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ lộ ra sự đề phòng cao độ, không dám rời mắt khỏi hành động của người đàn ông một giây nào cả. Cô định đứng lên bỏ chạy thì đã bị Viên Trác Nghiên ghì chặt đầu vai ấn ngồi xuống lại, vừa trả lời cô vừa mở vòi nước bên cạnh.
- Rửa sạch cho em! Không phải em nói bẩn ư? Vậy tôi rửa sạch cho em.
Anh mở nước ở mức cao nhất, xối thẳng từ trên đầu Ôn Giai Tuệ xuống, mặc cho cô run rẩy phản kháng.
- Dừng lại, Viên Trác Nghiên, đồ điên, tôi bảo anh dừng lại, đồ điên.
Nước lạnh dội từ đỉnh đầu làm cho Ôn Giai Tuệ không tài nào mở mắt được, hít thở cũng khó khăn, hai tay vùng vẫy như sắp chết đuối, mở miệng la hét một lúc đã ngậm một ngụm nước. Khạc nhổ ra rồi lại tiếp tục kêu gào.
- Đồ điên, anh dừng lại ngay, dừng lại...
Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng đổi vị trí dội nước từ đỉnh đầu xuống trước ngực rồi bả vai của cô, để cô có cơ hội được hít thở cũng như vuốt lại tóc, lau đi nước dính trên mặt. Nhưng cũng nhờ vậy mà cô càng thuận lợi chửi mắng hơn.
Bình luận facebook