Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 111: Anh thua rồi.
Phòng làm việc của Viên Trác Nghiên ở thung lũng Wolfgang nằm ở tòa nhà chính của tập đoàn AW, tầng 80, một vị trí tốt nhất để quan sát toàn bộ thung lũng này. Anh vừa phân tích những số liệu trên màn hình máy tính trước mặt vừa nghe A Châu báo cáo lại quá trình truy lùng đám súc sinh đã dám đụng đến người phụ nữ của anh.
- Boss, tôi đã cho người tìm hết mọi ngõ ngách ở Las Vegas rồi nhưng mấy ngày liền vẫn không thấy một cọng lông của chúng. Có lẽ là đã trốn ra nước ngoài rồi.
Mười ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên đang bận rộn trên bàn phím, nhưng ngay sau đó liền giảm tốc độ lại khi nghe kết quả không mấy hài lòng, mắt vẫn dán trên màn hình trong khi anh trả lời lại.
- Tôi không có nhiều kiên nhẫn. Tộc Ula không vì chuyện này mà bảo vệ mấy tên đó, chỉ đối phó với một người phụ nữ thôi mà các cậu cũng làm không xong?
A Châu vừa nghe qua thì đã đủ hiểu là ông chủ sắp nổi giận, anh ta liền cúi đầu xin lỗi.
- Xin lỗi boss, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ hơn.
Viên Trác Nghiên đang định cho A Châu lui ra thì A Phúc đã hớt hải chạy vào báo.
- Boss, là điện thoại ở thủ phủ gọi đến, nói là chủ mẫu cả bữa sáng lẫn trưa đều không ăn, nhất quyết đòi gặp được anh. Tôi phải trả lời thế nào đây?
Lần này thì Viên Trác Nghiên đã ngẩng đầu nhìn lên A Phúc đang lúng túng đứng trước bàn làm việc, anh im lặng một lúc, dường như đang suy ngẫm gì đó. Một lúc sau mới dặn dò, thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
- Không muốn ăn thì cứ để nhịn. Thử xem nhịn được bao lâu.
Nói xong câu đó, anh lại tiếp tục công việc đang làm, không hỏi han một câu nào khác.
A Châu và A Phúc liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu bất lực. Ông chủ và chủ mẫu như bây giờ không giống thời gian mà chủ mẫu bị bệnh nữa, khi đó không phải hai người rất hạnh phúc sao? Không khí bây giờ, ngột ngạt thật sự a! Ai cũng có thể nhìn thấy ông chủ vẫn còn rất quan tâm người phụ nữ của mình, nhưng tại sao phải hành hạ đối phương và tự hành hạ cả bản thân như vậy chứ?
...................
Ngày thứ hai, Ôn Giai Tuệ vẫn tiếp tục tuyên bố tuyệt thực. Người hầu đưa cơm vào rồi cũng đem ra một khay còn nguyên, chưa hề động đũa.
- Ông chủ, chủ mẫu vẫn không chịu ăn...có cần....
- Không cần, đem đổ đi!
Viên Trác Nghiên đang ngồi trong phòng ăn dùng bữa tối, không cần nghe trình bày dài dòng thì cũng hiểu là người phụ nữ đó vẫn không chịu thỏa hiệp rồi, anh thờ ơ cắt ngang lời của người hầu. Thuận tay cầm cốc nước uống một ngụm, tiếp theo là cầm khăn lên lau miệng, ném xuống và đẩy ghế đứng lên, mỗi động tác vẫn nhã nhặn tôn quý như cũ, không hề vì chuyện vừa nghe được mà bị ảnh hưởng.
Không khí bức bách như vậy, đám người hầu thật sự không dám thở mạnh nữa. Ngay cả chú Cựu còn phải lắc đầu ngán ngẫm, bọn họ rất nhớ không khí vui vẻ của những ngày trước....
...................
Ngày thứ ba,
Ngày thứ tư,
Ôn Giai Tuệ vẫn không chịu ăn.
- Chủ mẫu, chị đã bốn ngày không ăn gì rồi, cứ như vậy chị sẽ đổ bệnh mất. Xin chị đó, chị ăn một chút đi, chị đừng chống đối ông chủ nữa.
Ôn Giai Tuệ ngồi co ro ở góc giường, vì bỏ ăn mấy ngày liền nên sắc mặt cô đã có phần xanh xao, cô cũng không biết mình có thể gắng gượng được bao lâu nữa, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, tiếp tục ở lại bên cạnh tên ác ma kia. Thật khó khăn lắm cô mới mấp máy được đôi môi khô khốc.
- Mang đi đi, khi nào Viên Trác Nghiên chưa chịu thả tôi thì tôi sẽ không ăn. Anh ta muốn tôi chết, tôi sẽ để anh ta toại nguyện.
- Nói hay lắm!
- Ông, ông chủ!
Sự xuất hiện bất thình lình của Viên Trác Nghiên khiến cho không khí ở đây càng thêm ngột ngạt, mấy người hầu liền đứng tránh sang một bên nhường đường.
Viên Trác Nghiên một tay đút trong túi quần, tay còn lại buông lỏng tự nhiên. Anh vừa đi tới trước khay đồ ăn vừa nói tiếp.
- Bốn ngày, xem ra khả năng chịu đựng của em cũng tốt đấy.
Nhìn thấy Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ ngay lập tức có phản ứng, quay sang nói lớn với anh.
- Viên Trác Nghiên, anh thả tôi ra đi! Tôi muốn về Thượng Hải, tôi không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Anh thả tôi ra đi được không?
Viên Trác Nghiên cầm cốc nước trên khay đồ ăn tới, không trả lời ngay mà ra lệnh.
- Uống nước!
Ôn Giai Tuệ nhìn thẳng vào mặt anh, không có ý sẽ nhân nhượng, lại nhìn xuống cốc nước trên tay anh, cô cũng chẳng nói câu nào, vung tay lên hất cốc nước văng thẳng xuống sàn.
Choang!
Nhìn từng mảnh vụn đã vỡ tan tành, tất cả người hầu đều quên cả thở mà chờ đợi cơn thịnh nộ từ ông chủ.
Nhưng không, Viên Trác Nghiên không hề nổi giận, anh chỉ đứng yên tại chỗ mà nhìn thật kỹ gương mặt đã hốc hác tái nhợt của Ôn Giai Tuệ, nhìn cô trong bộ dạng sống dở chết dở như vậy, chẳng khác nào anh tự cầm dao đâm thẳng vào ngực. Căn phòng này từ đêm hôm đó, anh đã không còn đặt chân vào nữa, không đến gặp cô, vậy mà chỉ mấy ngày thôi, tiểu bảo bối anh từng nâng niu đã biến thành như vậy rồi...Cô thà chết chứ không muốn cùng anh ở một chỗ, cô căm ghét anh đến mức đó sao?
Nhưng tất cả những tâm.tư đó đã được anh che giấu rất tốt, chỉ bày ra một vẻ mặt lạnh khốc tàn nhẫn mà thôi.
- Tốt lắm! Vậy tôi muốn xem em ngoan cố được đến đâu.
Cứ hễ nhìn vào đôi mắt quật cường của cô thì anh lại đau lòng, anh rất muốn chạm vào gương mặt đó, nhưng có cố gắng thế nào vẫn là không đủ can đảm.
Anh dứt khoát quay mặt đi, ra lệnh với người hầu..
- Từ ngày mai không cần mang cơm vào nữa.
Lời phía sau thì anh lại nhìn sang Ôn Giai Tuệ mà nói với cô.
- Không muốn làm người của tôi thì em chuẩn bị làm ma của tôi đi!
Dứt lời thì anh cũng một mạch đi thẳng ra khỏi phòng.
Ôn Giai Tuệ càng kích động hơn khi gặp được anh rồi mà vẫn không được thả, cô hét về phía bóng lưng đang đi xa dần, vừa mắng vừa với lấy đồ ăn trên khay mà ném..
- Tôi sẽ không chịu thua anh đâu. Viên Trác Nghiên, dù tôi có chết cũng không làm ma của anh.
- Chủ mẫu, chị đừng như vậy mà.
Một người hầu thấy cảnh tượng này thì liền lên tiếng khuyên ngăn. Vì câu đó không có tác dụng với Ôn Giai Tuệ nên một người hầu khác cũng liền lên tiếng lí giải.
- Chủ mẫu, chị đừng chọc giận ông chủ nữa mà. Chẳng lẽ chị đã quên hết tất cả những ngày mà ông chủ chăm sóc chị lúc chị bị bệnh rồi sao ạ? Ai cũng nhìn thấy ông chủ rất yêu chị, sủng chị như nữ hoàng, sao chị lại phải như vậy chứ.... Chị như vậy cả chị và ông chủ đều đau lòng mà...
Ôn Giai Tuệ có chút phản ứng khi nghe mấy lời này, nhưng biểu cảm ngờ nghệch đã bị cô che đậy đi ngay sau đó, đuổi mấy người hầu trong phòng ra ngoài trước đã.
- Các cô ra ngoài hết đi.
Ba cô người hầu nhìn nhau lắc đầu, cúi chào rồi lần lượt đi ra.
Nghe tiếng cửa đóng sầm lại, Ôn Giai Tuệ như quả bóng xì hơi, ngờ nghệch ngồi dài trên giường, sau đó thì dần dần lại co gối lại, hai tay ôm chân, cúi gầm mặt xuống.
Bọn họ nghĩ cô quên hết. Không, cô không quên, cô nhớ rất rõ, tất cả những gì mà Viên Trác Nghiên đã làm cho cô trong khoảng thời gian đó....
................
- Cô ấy không bị điên, cô ấy chỉ đang bị bệnh thôi.
- Tuệ nhi ngoan, ăn thêm một miếng nữa nào.
- Khi nào thì em mới chịu tự tắm vậy? Cứ mỗi lần tắm cho em là anh phải nhịn nữa đấy.
- Mỗi lần anh nhịn như vậy thì có ngày nhịn hỏng mất.
- Nếu anh làm em khó chịu thì chứ việc cắn anh đi.
- Tuệ nhi, em cắn anh cũng được, nhưng phải hứa là cắn xong sẽ uống thuốc đấy.
- Anh yêu em, Tuệ nhi, anh chờ ngày em cũng sẽ yêu anh.
- Cô ấy là người phụ nữ Viên Trác Nghiên tôi yêu, chỉ có một mình cô ấy.
- Nữ chủ nhân của Wolf chỉ có một, đó là Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ nhi, em đừng rời xa anh được không? Ở bên cạnh anh mãi mãi như vậy được chứ? Tuệ nhi, anh không muốn mất em, không muốn chút nào.
....................
- A!!!! Viên Trác Nghiên, anh bảo em phải làm gì đây hả? Anh bảo em phải làm gì đây?
Ôn Giai Tuệ khóc đến rách cả cổ họng, tay cầm chăn bên cạnh ném loạn xuống sàn, sau đó là đến hai chiếc gối, cô vừa đập vừa ném xuống giường, nước mắt ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn của cô, từng tiếng gào thét của cô chạm đến tận đáy lòng, đau thắt từng cơn.
- Viên Trác Nghiên, anh nói em phải làm sao đây????
Anh tốt với cô như thế nào, cô nhớ rất rõ. Nhưng càng nhớ thì cô lại càng đau không thể thở nổi. Anh hại chết đứa con của hai người, sau đó lại tốt với cô như vậy, là vì sao chứ? Tại sao phải làm vậy chứ? Tại sao còn dịu dàng với cô như vậy? Anh có thể tiếp tục tàn nhẫn với cô như vậy mà.
Bị kẹt ở giữa, không thể yêu, không thể hận, thống khổ đến tột cùng, ai có thể thấu hiểu chứ?
Cô muốn quên hết, cô muốn quên hết tất cả những gì đã trải qua cùng anh. Cô muốn đi khỏi đây, rời khỏi anh và sống lại cuộc sống của chính cô, xóa sạch những gì đã xảy ra.
......................
Đã ba ngày trôi qua, Viên Trác Nghiên thật sự nói được làm được, không để người hầu đem cơm vào phòng cho Ôn Giai Tuệ nữa, mặc cho cô liên tục đập cửa đòi ra ngoài anh cũng phớt lờ đi.
Từ ngày ra lệnh cấm thực với cô, Viên Trác Nghiên đã thường xuyên về nhà hơn. Mỗi tối anh đều vào phòng khi cô đã ngủ say, ngồi bên giường rất lâu nữa.
- Tuệ nhi, em chán ghét anh đến vậy ư? Thà chết chứ không muốn ở bên cạnh anh? Anh đã gây ra tội lớn đến mức này sao? Đến mức nhìn mặt anh thôi em cũng không muốn.
Anh nâng bàn tay nhỏ nhắn của cô lên bằng cả hai tay, giống như đang nâng niu một bảo vật trân quý vậy. Nhìn cô với ánh mắt bất lực thống khổ, còn chút chua xót trong tận đáy mắt.
Chưa bao giờ, một nụ hôn đối với anh lại gian nan như vậy, anh từ từ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng nõn nà của cô, nụ hôn kéo dài rất lâu, đem tất cả những tâm tư của anh gửi gắm vào đó.
Cô gái nhỏ mà anh luôn nâng niu bây giờ lại gầy gò xanh xao như vậy, đều là lỗi của anh. Anh đã nghĩ rằng cô sẽ buông giáp đầu hàng khi anh dùng đến cách thức này, nhưng không phải, cô vẫn cương quyết đấu với anh đến cùng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sợ cô sẽ không vượt qua mất.
Anh thật sự không muốn buông tay, không muốn để cô đi một chút nào cả. Nhưng đến ngày hôm nay, anh thật sự thua rồi, anh thua trong tay cô.
- Tuệ nhi, em phá vỡ tất cả nguyên tắc của anh. Khiến anh biết thế nào là hối hận, thế nào là thất bại. Anh có thể thắng bất kỳ kẻ thù nào, thắng bất kỳ ai, nhưng anh không thể nào thắng được em. Tuệ nhi, anh thua rồi....em đi đi, và phải hứa với anh, sống thật hạnh phúc.
Anh hôn từng ngón tay đang buông lỏng của cô, có cảm giác một thứ chất lỏng nóng hổi đang rơi xuống lòng bàn tay của cô, cổ họng anh nghẹn cứng, hít thở thôi cũng vô cùng khó khăn.
- Tuệ nhi, em nhất định phải cười nhiều hơn đấy biết không? Em không được khóc, anh sẽ rất đau lòng.
...................
Đã hơn một tuần tuyệt thực, thân thể của Ôn Giai Tuệ dường như đã không còn sức lực nữa. Vừa thức dậy đi làm vệ sinh cá nhân trở ra thì cửa phòng lần nữa được mở ra. Hôm nay đã đem cơm vào cho cô, nhưng khác nữa là ngoài người hầu còn có A Châu đi vào.
- Chủ mẫu, đây là hồ sơ chuyển nhượng cổ phần cùng với đơn bàn giao vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị của Viên Thành.
A Châu cầm một tập hồ sơ bước tới trước mặt Ôn Giai Tuệ, gật đầu chào cô trước khi giải thích và trình lên cho cô.
- Boss nói sau khi cô ký xong thì có thể rời đi. Ngài ấy đã cho chuẩn bị xe cho cô rồi, sau khi đưa cô đến sân bay, cô hoàn toàn được tự do. Cô trở về Thượng Hải và không còn liên quan gì đến boss lẫn Viên gia nữa, từ giờ cô sẽ là Ôn Giai Tuệ đúng nghĩa, không phải bà ba của Viên gia nữa. Đó là tất cả những lời mà boss muốn tôi chuyển đến cho cô.
Sự việc này quá bất ngờ đối với Ôn Giai Tuệ. Cô cẩn trọng nhìn A Châu, rồi mới từ từ lấy tập hồ sơ đang đưa trước mặt. Cô lật nhanh ra xem qua. Trước khi xảy ra tai nạn, cô đã đến Viên gia để cắt đứt quan hệ với bọn họ, nhưng không phải vẫn còn thứ này trói buộc cô ư? Trong thời gian cô bị bệnh, về mặt pháp lý cô vẫn là cổ đông của công ty, là chủ tịch của Viên Thành, muốn cắt đứt thì phải trả lại hết cho bọn họ.
Ôn Giai Tuệ không khỏi cảm thán trong lòng, Viên Trác Nghiên suy nghĩ chu toàn vậy sao? Hay anh chỉ đang lấy lại những gì vốn thuộc về anh thôi. Dù là lí do gì thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến cô nữa, những gì cần trả thì cô sẽ trả lại.
Thấy cô đứng bất động như mất hồn vía, A Châu hơi kinh ngạc mà hỏi.
- Chủ mẫu, cô cần thời gian đọc kỹ lại không?
Ôn Giai Tuệ lấy lại tinh thần, lắc đầu chắc nịch.
- Không cần đâu, tôi sẽ ký ngay.
Nói rồi, cô cầm lấy bút trên tay A Châu, để tập hồ sơ lên bàn làm điểm tựa, lật từng trang ký một cách dứt khoát.
Chỉ ba phút mà cô đã ký xong một tập hồ sơ dày cộp. Cô đem hết văn kiện đã ký đưa lại cho A Châu.
- Tôi ký xong rồi, giờ thì tôi đi được rồi chứ?
A Châu cầm lấy tập hồ sơ ném qua cho tên thủ hạ đứng bên cạnh, cung kính đáp lời cô.
- Boss còn một dặn dò nữa, hôm nay hy vọng cô sẽ ăn cơm. Trong lúc cô ăn, người hầu sẽ thu dọn hành lý cho cô. Xe đã đợi sẵn bên dưới rồi.
Nói xong, anh ta phát hiện vẻ mặt do dự của Ôn Giai Tuệ, đoán được suy nghĩ hiện giờ trong đầu cô nên mới nhanh chóng giải thích.
- Cô không cần lo, boss không đi cùng đâu.
Ôn Giai Tuệ nghe vậy mới buông lỏng tâm tình, nhưng trong đáy lòng lại xẹt qua một tia mất mát. Xem ra, anh không muốn đến gặp cô lần cuối rồi...
Thôi vậy, mặc kệ đi, là cô lựa chọn rời đi, sao còn luyến tiếc nữa chứ?
Cánh cửa phòng lần nữa đóng lại, A Châu và tên thủ hạ kia đã mang tập hồ sơ đi ra ngoài. Trong phòng còn ba người hầu, vừa để khay đồ ăn lên bàn xong thì đồng loạt nói.
- Chủ mẫu, chị phải ăn hết đó.
Bọn họ để cơm lại rồi vào phòng thay đồ, bắt đầu thu dọn hành lý cho cô.
Nhìn khay đồ ăn đầy món trên bàn trà, Ôn Giai Tuệ im lặng ngẫm nghĩ gì đó, đưa tay xoa xoa cái bụng đã lép xẹp, chối cùng cũng chịu đi tới bàn và ngồi xuống.
..................
Trong thư phòng, Viên Trác Nghiên ngồi trầm mặc trước bàn làm việc, anh không làm gì cả, chỉ ngồi thẩn thờ trên ghế, tay vẫn kẹp điếu xì gà đang cháy. Cho đến khi A Châu vào thông báo thì anh mới có phản ứng.
- Boss, chủ mẫu đã ký hết rồi. Bây giờ có lẽ đang chuẩn bị rời đi.
Viên Trác Nghiên dụi điếu xì gà vào gạt tàn, đón lấy tập hồ sơ A Châu đưa, anh mở ra xem từng trang, vô thức vuốt theo từng nét chữ của Ôn Giai Tuệ, khóe môi anh hơi giật giật, cô thật sự đã rất dứt khoát.
- Cậu đi xử lý đi.
Anh vừa nói vừa ném đống tài liệu đó trở lại bàn. Nhàn nhạt cất giọng dặn thêm.
- Bảo vệ cô ấy thật tốt đến khi cô ấy rời khỏi Las Vegas.
- Vâng thưa boss!
A Châu cung kính gật đầu nhận lệnh. Khi ông chủ phất tay ra hiệu cho lui đi, anh ta vừa đi đến cửa thì A Phúc lại vào báo cáo nhiệm vụ được giao.
- Boss, đã bắt được rồi. Đang đợi anh đến xử lý.
Viên Trác Nghiên lạnh lùng gật đầu, chậm rãi thốt ra mấy từ ngắn gọn.
- Tất cả chuẩn bị đi!
- Boss, tôi đã cho người tìm hết mọi ngõ ngách ở Las Vegas rồi nhưng mấy ngày liền vẫn không thấy một cọng lông của chúng. Có lẽ là đã trốn ra nước ngoài rồi.
Mười ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên đang bận rộn trên bàn phím, nhưng ngay sau đó liền giảm tốc độ lại khi nghe kết quả không mấy hài lòng, mắt vẫn dán trên màn hình trong khi anh trả lời lại.
- Tôi không có nhiều kiên nhẫn. Tộc Ula không vì chuyện này mà bảo vệ mấy tên đó, chỉ đối phó với một người phụ nữ thôi mà các cậu cũng làm không xong?
A Châu vừa nghe qua thì đã đủ hiểu là ông chủ sắp nổi giận, anh ta liền cúi đầu xin lỗi.
- Xin lỗi boss, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ hơn.
Viên Trác Nghiên đang định cho A Châu lui ra thì A Phúc đã hớt hải chạy vào báo.
- Boss, là điện thoại ở thủ phủ gọi đến, nói là chủ mẫu cả bữa sáng lẫn trưa đều không ăn, nhất quyết đòi gặp được anh. Tôi phải trả lời thế nào đây?
Lần này thì Viên Trác Nghiên đã ngẩng đầu nhìn lên A Phúc đang lúng túng đứng trước bàn làm việc, anh im lặng một lúc, dường như đang suy ngẫm gì đó. Một lúc sau mới dặn dò, thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
- Không muốn ăn thì cứ để nhịn. Thử xem nhịn được bao lâu.
Nói xong câu đó, anh lại tiếp tục công việc đang làm, không hỏi han một câu nào khác.
A Châu và A Phúc liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu bất lực. Ông chủ và chủ mẫu như bây giờ không giống thời gian mà chủ mẫu bị bệnh nữa, khi đó không phải hai người rất hạnh phúc sao? Không khí bây giờ, ngột ngạt thật sự a! Ai cũng có thể nhìn thấy ông chủ vẫn còn rất quan tâm người phụ nữ của mình, nhưng tại sao phải hành hạ đối phương và tự hành hạ cả bản thân như vậy chứ?
...................
Ngày thứ hai, Ôn Giai Tuệ vẫn tiếp tục tuyên bố tuyệt thực. Người hầu đưa cơm vào rồi cũng đem ra một khay còn nguyên, chưa hề động đũa.
- Ông chủ, chủ mẫu vẫn không chịu ăn...có cần....
- Không cần, đem đổ đi!
Viên Trác Nghiên đang ngồi trong phòng ăn dùng bữa tối, không cần nghe trình bày dài dòng thì cũng hiểu là người phụ nữ đó vẫn không chịu thỏa hiệp rồi, anh thờ ơ cắt ngang lời của người hầu. Thuận tay cầm cốc nước uống một ngụm, tiếp theo là cầm khăn lên lau miệng, ném xuống và đẩy ghế đứng lên, mỗi động tác vẫn nhã nhặn tôn quý như cũ, không hề vì chuyện vừa nghe được mà bị ảnh hưởng.
Không khí bức bách như vậy, đám người hầu thật sự không dám thở mạnh nữa. Ngay cả chú Cựu còn phải lắc đầu ngán ngẫm, bọn họ rất nhớ không khí vui vẻ của những ngày trước....
...................
Ngày thứ ba,
Ngày thứ tư,
Ôn Giai Tuệ vẫn không chịu ăn.
- Chủ mẫu, chị đã bốn ngày không ăn gì rồi, cứ như vậy chị sẽ đổ bệnh mất. Xin chị đó, chị ăn một chút đi, chị đừng chống đối ông chủ nữa.
Ôn Giai Tuệ ngồi co ro ở góc giường, vì bỏ ăn mấy ngày liền nên sắc mặt cô đã có phần xanh xao, cô cũng không biết mình có thể gắng gượng được bao lâu nữa, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, tiếp tục ở lại bên cạnh tên ác ma kia. Thật khó khăn lắm cô mới mấp máy được đôi môi khô khốc.
- Mang đi đi, khi nào Viên Trác Nghiên chưa chịu thả tôi thì tôi sẽ không ăn. Anh ta muốn tôi chết, tôi sẽ để anh ta toại nguyện.
- Nói hay lắm!
- Ông, ông chủ!
Sự xuất hiện bất thình lình của Viên Trác Nghiên khiến cho không khí ở đây càng thêm ngột ngạt, mấy người hầu liền đứng tránh sang một bên nhường đường.
Viên Trác Nghiên một tay đút trong túi quần, tay còn lại buông lỏng tự nhiên. Anh vừa đi tới trước khay đồ ăn vừa nói tiếp.
- Bốn ngày, xem ra khả năng chịu đựng của em cũng tốt đấy.
Nhìn thấy Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ ngay lập tức có phản ứng, quay sang nói lớn với anh.
- Viên Trác Nghiên, anh thả tôi ra đi! Tôi muốn về Thượng Hải, tôi không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Anh thả tôi ra đi được không?
Viên Trác Nghiên cầm cốc nước trên khay đồ ăn tới, không trả lời ngay mà ra lệnh.
- Uống nước!
Ôn Giai Tuệ nhìn thẳng vào mặt anh, không có ý sẽ nhân nhượng, lại nhìn xuống cốc nước trên tay anh, cô cũng chẳng nói câu nào, vung tay lên hất cốc nước văng thẳng xuống sàn.
Choang!
Nhìn từng mảnh vụn đã vỡ tan tành, tất cả người hầu đều quên cả thở mà chờ đợi cơn thịnh nộ từ ông chủ.
Nhưng không, Viên Trác Nghiên không hề nổi giận, anh chỉ đứng yên tại chỗ mà nhìn thật kỹ gương mặt đã hốc hác tái nhợt của Ôn Giai Tuệ, nhìn cô trong bộ dạng sống dở chết dở như vậy, chẳng khác nào anh tự cầm dao đâm thẳng vào ngực. Căn phòng này từ đêm hôm đó, anh đã không còn đặt chân vào nữa, không đến gặp cô, vậy mà chỉ mấy ngày thôi, tiểu bảo bối anh từng nâng niu đã biến thành như vậy rồi...Cô thà chết chứ không muốn cùng anh ở một chỗ, cô căm ghét anh đến mức đó sao?
Nhưng tất cả những tâm.tư đó đã được anh che giấu rất tốt, chỉ bày ra một vẻ mặt lạnh khốc tàn nhẫn mà thôi.
- Tốt lắm! Vậy tôi muốn xem em ngoan cố được đến đâu.
Cứ hễ nhìn vào đôi mắt quật cường của cô thì anh lại đau lòng, anh rất muốn chạm vào gương mặt đó, nhưng có cố gắng thế nào vẫn là không đủ can đảm.
Anh dứt khoát quay mặt đi, ra lệnh với người hầu..
- Từ ngày mai không cần mang cơm vào nữa.
Lời phía sau thì anh lại nhìn sang Ôn Giai Tuệ mà nói với cô.
- Không muốn làm người của tôi thì em chuẩn bị làm ma của tôi đi!
Dứt lời thì anh cũng một mạch đi thẳng ra khỏi phòng.
Ôn Giai Tuệ càng kích động hơn khi gặp được anh rồi mà vẫn không được thả, cô hét về phía bóng lưng đang đi xa dần, vừa mắng vừa với lấy đồ ăn trên khay mà ném..
- Tôi sẽ không chịu thua anh đâu. Viên Trác Nghiên, dù tôi có chết cũng không làm ma của anh.
- Chủ mẫu, chị đừng như vậy mà.
Một người hầu thấy cảnh tượng này thì liền lên tiếng khuyên ngăn. Vì câu đó không có tác dụng với Ôn Giai Tuệ nên một người hầu khác cũng liền lên tiếng lí giải.
- Chủ mẫu, chị đừng chọc giận ông chủ nữa mà. Chẳng lẽ chị đã quên hết tất cả những ngày mà ông chủ chăm sóc chị lúc chị bị bệnh rồi sao ạ? Ai cũng nhìn thấy ông chủ rất yêu chị, sủng chị như nữ hoàng, sao chị lại phải như vậy chứ.... Chị như vậy cả chị và ông chủ đều đau lòng mà...
Ôn Giai Tuệ có chút phản ứng khi nghe mấy lời này, nhưng biểu cảm ngờ nghệch đã bị cô che đậy đi ngay sau đó, đuổi mấy người hầu trong phòng ra ngoài trước đã.
- Các cô ra ngoài hết đi.
Ba cô người hầu nhìn nhau lắc đầu, cúi chào rồi lần lượt đi ra.
Nghe tiếng cửa đóng sầm lại, Ôn Giai Tuệ như quả bóng xì hơi, ngờ nghệch ngồi dài trên giường, sau đó thì dần dần lại co gối lại, hai tay ôm chân, cúi gầm mặt xuống.
Bọn họ nghĩ cô quên hết. Không, cô không quên, cô nhớ rất rõ, tất cả những gì mà Viên Trác Nghiên đã làm cho cô trong khoảng thời gian đó....
................
- Cô ấy không bị điên, cô ấy chỉ đang bị bệnh thôi.
- Tuệ nhi ngoan, ăn thêm một miếng nữa nào.
- Khi nào thì em mới chịu tự tắm vậy? Cứ mỗi lần tắm cho em là anh phải nhịn nữa đấy.
- Mỗi lần anh nhịn như vậy thì có ngày nhịn hỏng mất.
- Nếu anh làm em khó chịu thì chứ việc cắn anh đi.
- Tuệ nhi, em cắn anh cũng được, nhưng phải hứa là cắn xong sẽ uống thuốc đấy.
- Anh yêu em, Tuệ nhi, anh chờ ngày em cũng sẽ yêu anh.
- Cô ấy là người phụ nữ Viên Trác Nghiên tôi yêu, chỉ có một mình cô ấy.
- Nữ chủ nhân của Wolf chỉ có một, đó là Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ nhi, em đừng rời xa anh được không? Ở bên cạnh anh mãi mãi như vậy được chứ? Tuệ nhi, anh không muốn mất em, không muốn chút nào.
....................
- A!!!! Viên Trác Nghiên, anh bảo em phải làm gì đây hả? Anh bảo em phải làm gì đây?
Ôn Giai Tuệ khóc đến rách cả cổ họng, tay cầm chăn bên cạnh ném loạn xuống sàn, sau đó là đến hai chiếc gối, cô vừa đập vừa ném xuống giường, nước mắt ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn của cô, từng tiếng gào thét của cô chạm đến tận đáy lòng, đau thắt từng cơn.
- Viên Trác Nghiên, anh nói em phải làm sao đây????
Anh tốt với cô như thế nào, cô nhớ rất rõ. Nhưng càng nhớ thì cô lại càng đau không thể thở nổi. Anh hại chết đứa con của hai người, sau đó lại tốt với cô như vậy, là vì sao chứ? Tại sao phải làm vậy chứ? Tại sao còn dịu dàng với cô như vậy? Anh có thể tiếp tục tàn nhẫn với cô như vậy mà.
Bị kẹt ở giữa, không thể yêu, không thể hận, thống khổ đến tột cùng, ai có thể thấu hiểu chứ?
Cô muốn quên hết, cô muốn quên hết tất cả những gì đã trải qua cùng anh. Cô muốn đi khỏi đây, rời khỏi anh và sống lại cuộc sống của chính cô, xóa sạch những gì đã xảy ra.
......................
Đã ba ngày trôi qua, Viên Trác Nghiên thật sự nói được làm được, không để người hầu đem cơm vào phòng cho Ôn Giai Tuệ nữa, mặc cho cô liên tục đập cửa đòi ra ngoài anh cũng phớt lờ đi.
Từ ngày ra lệnh cấm thực với cô, Viên Trác Nghiên đã thường xuyên về nhà hơn. Mỗi tối anh đều vào phòng khi cô đã ngủ say, ngồi bên giường rất lâu nữa.
- Tuệ nhi, em chán ghét anh đến vậy ư? Thà chết chứ không muốn ở bên cạnh anh? Anh đã gây ra tội lớn đến mức này sao? Đến mức nhìn mặt anh thôi em cũng không muốn.
Anh nâng bàn tay nhỏ nhắn của cô lên bằng cả hai tay, giống như đang nâng niu một bảo vật trân quý vậy. Nhìn cô với ánh mắt bất lực thống khổ, còn chút chua xót trong tận đáy mắt.
Chưa bao giờ, một nụ hôn đối với anh lại gian nan như vậy, anh từ từ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng nõn nà của cô, nụ hôn kéo dài rất lâu, đem tất cả những tâm tư của anh gửi gắm vào đó.
Cô gái nhỏ mà anh luôn nâng niu bây giờ lại gầy gò xanh xao như vậy, đều là lỗi của anh. Anh đã nghĩ rằng cô sẽ buông giáp đầu hàng khi anh dùng đến cách thức này, nhưng không phải, cô vẫn cương quyết đấu với anh đến cùng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sợ cô sẽ không vượt qua mất.
Anh thật sự không muốn buông tay, không muốn để cô đi một chút nào cả. Nhưng đến ngày hôm nay, anh thật sự thua rồi, anh thua trong tay cô.
- Tuệ nhi, em phá vỡ tất cả nguyên tắc của anh. Khiến anh biết thế nào là hối hận, thế nào là thất bại. Anh có thể thắng bất kỳ kẻ thù nào, thắng bất kỳ ai, nhưng anh không thể nào thắng được em. Tuệ nhi, anh thua rồi....em đi đi, và phải hứa với anh, sống thật hạnh phúc.
Anh hôn từng ngón tay đang buông lỏng của cô, có cảm giác một thứ chất lỏng nóng hổi đang rơi xuống lòng bàn tay của cô, cổ họng anh nghẹn cứng, hít thở thôi cũng vô cùng khó khăn.
- Tuệ nhi, em nhất định phải cười nhiều hơn đấy biết không? Em không được khóc, anh sẽ rất đau lòng.
...................
Đã hơn một tuần tuyệt thực, thân thể của Ôn Giai Tuệ dường như đã không còn sức lực nữa. Vừa thức dậy đi làm vệ sinh cá nhân trở ra thì cửa phòng lần nữa được mở ra. Hôm nay đã đem cơm vào cho cô, nhưng khác nữa là ngoài người hầu còn có A Châu đi vào.
- Chủ mẫu, đây là hồ sơ chuyển nhượng cổ phần cùng với đơn bàn giao vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị của Viên Thành.
A Châu cầm một tập hồ sơ bước tới trước mặt Ôn Giai Tuệ, gật đầu chào cô trước khi giải thích và trình lên cho cô.
- Boss nói sau khi cô ký xong thì có thể rời đi. Ngài ấy đã cho chuẩn bị xe cho cô rồi, sau khi đưa cô đến sân bay, cô hoàn toàn được tự do. Cô trở về Thượng Hải và không còn liên quan gì đến boss lẫn Viên gia nữa, từ giờ cô sẽ là Ôn Giai Tuệ đúng nghĩa, không phải bà ba của Viên gia nữa. Đó là tất cả những lời mà boss muốn tôi chuyển đến cho cô.
Sự việc này quá bất ngờ đối với Ôn Giai Tuệ. Cô cẩn trọng nhìn A Châu, rồi mới từ từ lấy tập hồ sơ đang đưa trước mặt. Cô lật nhanh ra xem qua. Trước khi xảy ra tai nạn, cô đã đến Viên gia để cắt đứt quan hệ với bọn họ, nhưng không phải vẫn còn thứ này trói buộc cô ư? Trong thời gian cô bị bệnh, về mặt pháp lý cô vẫn là cổ đông của công ty, là chủ tịch của Viên Thành, muốn cắt đứt thì phải trả lại hết cho bọn họ.
Ôn Giai Tuệ không khỏi cảm thán trong lòng, Viên Trác Nghiên suy nghĩ chu toàn vậy sao? Hay anh chỉ đang lấy lại những gì vốn thuộc về anh thôi. Dù là lí do gì thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến cô nữa, những gì cần trả thì cô sẽ trả lại.
Thấy cô đứng bất động như mất hồn vía, A Châu hơi kinh ngạc mà hỏi.
- Chủ mẫu, cô cần thời gian đọc kỹ lại không?
Ôn Giai Tuệ lấy lại tinh thần, lắc đầu chắc nịch.
- Không cần đâu, tôi sẽ ký ngay.
Nói rồi, cô cầm lấy bút trên tay A Châu, để tập hồ sơ lên bàn làm điểm tựa, lật từng trang ký một cách dứt khoát.
Chỉ ba phút mà cô đã ký xong một tập hồ sơ dày cộp. Cô đem hết văn kiện đã ký đưa lại cho A Châu.
- Tôi ký xong rồi, giờ thì tôi đi được rồi chứ?
A Châu cầm lấy tập hồ sơ ném qua cho tên thủ hạ đứng bên cạnh, cung kính đáp lời cô.
- Boss còn một dặn dò nữa, hôm nay hy vọng cô sẽ ăn cơm. Trong lúc cô ăn, người hầu sẽ thu dọn hành lý cho cô. Xe đã đợi sẵn bên dưới rồi.
Nói xong, anh ta phát hiện vẻ mặt do dự của Ôn Giai Tuệ, đoán được suy nghĩ hiện giờ trong đầu cô nên mới nhanh chóng giải thích.
- Cô không cần lo, boss không đi cùng đâu.
Ôn Giai Tuệ nghe vậy mới buông lỏng tâm tình, nhưng trong đáy lòng lại xẹt qua một tia mất mát. Xem ra, anh không muốn đến gặp cô lần cuối rồi...
Thôi vậy, mặc kệ đi, là cô lựa chọn rời đi, sao còn luyến tiếc nữa chứ?
Cánh cửa phòng lần nữa đóng lại, A Châu và tên thủ hạ kia đã mang tập hồ sơ đi ra ngoài. Trong phòng còn ba người hầu, vừa để khay đồ ăn lên bàn xong thì đồng loạt nói.
- Chủ mẫu, chị phải ăn hết đó.
Bọn họ để cơm lại rồi vào phòng thay đồ, bắt đầu thu dọn hành lý cho cô.
Nhìn khay đồ ăn đầy món trên bàn trà, Ôn Giai Tuệ im lặng ngẫm nghĩ gì đó, đưa tay xoa xoa cái bụng đã lép xẹp, chối cùng cũng chịu đi tới bàn và ngồi xuống.
..................
Trong thư phòng, Viên Trác Nghiên ngồi trầm mặc trước bàn làm việc, anh không làm gì cả, chỉ ngồi thẩn thờ trên ghế, tay vẫn kẹp điếu xì gà đang cháy. Cho đến khi A Châu vào thông báo thì anh mới có phản ứng.
- Boss, chủ mẫu đã ký hết rồi. Bây giờ có lẽ đang chuẩn bị rời đi.
Viên Trác Nghiên dụi điếu xì gà vào gạt tàn, đón lấy tập hồ sơ A Châu đưa, anh mở ra xem từng trang, vô thức vuốt theo từng nét chữ của Ôn Giai Tuệ, khóe môi anh hơi giật giật, cô thật sự đã rất dứt khoát.
- Cậu đi xử lý đi.
Anh vừa nói vừa ném đống tài liệu đó trở lại bàn. Nhàn nhạt cất giọng dặn thêm.
- Bảo vệ cô ấy thật tốt đến khi cô ấy rời khỏi Las Vegas.
- Vâng thưa boss!
A Châu cung kính gật đầu nhận lệnh. Khi ông chủ phất tay ra hiệu cho lui đi, anh ta vừa đi đến cửa thì A Phúc lại vào báo cáo nhiệm vụ được giao.
- Boss, đã bắt được rồi. Đang đợi anh đến xử lý.
Viên Trác Nghiên lạnh lùng gật đầu, chậm rãi thốt ra mấy từ ngắn gọn.
- Tất cả chuẩn bị đi!