Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 112: Không có đường lui.
Sân bay quốc tế Mc Carran.
A Châu phụ trách việc đưa Ôn Giai Tuệ ra sân bay. Anh ta giúp cô kéo vali và hoàn tất các thủ tục liên quan. Trong lúc ngồi đợi đến thời gian khởi hành, hai người cũng không có trao đổi gì nhiều, cho đến khi A Châu mở lời trước.
- Từ lúc tôi đi theo boss, chưa từng thấy ngài ấy vì một người phụ nữ mà điên cuồng như vậy, dù là cô Tiểu Xướng trước đây cũng không được như vậy. Chức chủ mẫu của tổ chức, ngài ấy cũng chưa từng nghĩ đến sẽ ban cho cô Tiểu Xướng.
Ôn Giai Tuệ hơi giật mình khi nghe A Châu đột nhiên nói những lời như vậy. Cô quay đầu sang nhìn anh ta, cười nhạt một tiếng.
- Sao lại nói với tôi những điều này? Anh là thủ hạ của anh ta nên nói tốt cho anh ta cũng là điều đương nhiên, nhưng tôi không có hứng thú nghe. Tôi chỉ biết anh ta là người đã hại chết hai đứa con còn trong trứng nước của tôi, những chuyện khác, không liên quan gì đến tôi.
Bình thường là một người luôn điềm tĩnh trước bất kỳ chuyện gì, cho nên A Châu vốn nhìn thấu tâm tư người khác hơn bất kỳ ai. Anh ta không gấp, chỉ hơi nhếch môi một chút.
- Cô có dám tự thề với lòng mình là cô không quan tâm không? Trong mắt cô hiện rõ sự né tránh đấy, tôi biết cô đang né tránh điều gì, nhưng tôi không muốn nói ra, đó là quyền của cô. Tôi chỉ muốn nói giúp boss mà thôi, tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao hai người phải đi đến mức này, ngài ấy luôn sàng bỏ hết chuyện của tổ chức để chạy đến bên cạnh cô chỉ cần cô gọi, vì cô mà có thể đối đầu với cả giới hắc đạo. Nhưng lại không thể đổi lấy một nụ cười của cô, cô đối xử với ngài ấy như vậy không phải quá bất công sao? Chuyện con của hai người, boss có lỗi, vậy còn cô, cô cũng có trách nhiệm trong chuyện này mà.
Bị chỉ trích như vậy, Ôn Giai Tuệ nhất thời kích động mà gằn giọng.
- Phải, tôi cũng có lỗi, lỗi của tôi chính là ngay từ đầu đã dính líu vào Viên Trác Nghiên. Mối quan hệ giữa tôi và anh ta không nên bắt đầu. Là anh ta ép tôi đi đến ngày hôm nay! Bất công? Nếu nói đến bất công thì ai mới là người bị đối xử bất công đây? Anh ta vì Khương Tiểu Xướng mà đẩy tôi vào địa ngục, bắt tôi phải trải qua tất cả những gì mà cô gái đó đã trải qua. Vậy không phải là bất công?
Trước thái độ cộc cằn của cô, A Châu đáp lại bằng một cái cười nhạt, giọng điệu dò xét.
- Vậy tại sao cô lại phải nói dối rằng mình không yêu boss? Không phải rõ ràng cô yêu ngài ấy sao?
Ôn Giai Tuệ như bị đánh đúng chỗ đau, chột dạ đến mức đuối lý, không còn thái độ khảng khái như vừa rồi nữa, cô phủ nhận trông ngờ nghệch không thể tả.
- Tôi không yêu anh ta. Tôi đối với anh ta chỉ có hận chứ không bao giờ có yêu. Sắp đến giờ bay rồi, tôi phải vào đây.
Không phủ nhận được hoàn chỉnh, cô liền quay sang đánh trống lảng, đứng dậy kéo vali chuẩn bị đi về phía cửa soát vé.
A Châu không tiếp tục đề cập vấn đề này nữa, anh ta cũng đứng lên theo, tiến thêm mấy bước và gọi Ôn Giai Tuệ đứng lại.
- Chủ mẫu, hãy sống thật hạnh phúc.
Bước chân của Ôn Giai Tuệ đã dừng lại khi nghe câu này, cô quay đầu lại nhìn, như muốn hỏi gì đó, nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì A Châu đã nói tiếp.
- Đây không phải lời tôi nói đâu, cũng không phải boss muốn tôi chuyển đến cho cô. Tôi nghe được boss đã nói với cô lúc cô đang ngủ, tôi muốn cho cô biết vậy thôi. Cô đi cẩn thận.
Anh ta cười lịch thiệp, cúi đầu chính là đang tiễn chủ nhân của mình.
Ôn Giai Tuệ đứng lặng nhìn anh ta một lúc, sau đó cũng cất bước đi tiếp, một cách dứt khoát. Cũng như chính cách cô rời khỏi Viên Trác Nghiên, dù ngày mai có xảy ra chuyện gì thì cô cũng sẽ không ngoảnh mặt nhìn lại nữa.
....................
Bao nhiêu chuyện xảy ra, thời gian lâu như vậy rồi Thanh Ngọc chưa được gặp lại Viên Trác Nghiên. Sau khi sự việc kia thất bại, cô phải tập trung hết tinh thần vạch đường cho mấy gã được thuê bỏ trốn, nếu bọn họ mà bị Viên Trác Nghiên bắt được thì khả năng cao sẽ khai ra cô, cô không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.
Khi nhận được điện thoại của người đàn ông đó, Thanh Ngọc không biết nên vui hay buồn nữa. Vừa phấn khích nhưng cũng vừa sợ hãi, lí do gì khiến anh đột ngột muốn gặp cô như vậy, không phải là đã phát hiện ra chuyện gì rồi chứ?
Đang trong lúc phân vân nên làm gì tiếp theo thì lại nhận được tin nhắn từ cô người hầu Tina.
"Tiểu thư, hôm nay Ôn tiểu thư đã rời khỏi Las Vegas rồi, nhất định là ông chủ đã nghĩ lại nên mới muốn đi gặp chị. Chị nhất định phải chuẩn bị thật kỹ, nhất là đừng để lộ bất cứ điều gì liên quan đến việc đó nhé"
Đọc được tin nhắn này, Thanh Ngọc không chút hoài nghi gì, còn vô cùng phấn khởi là đằng khác. Vậy là cô đã thành công đuổi được Ôn Giai Tuệ rồi? Có lẽ dù cô ta không hoàn toàn bị xâm hại nhưng Viên Trác Nghiên nhất định là không thể tiếp nhận cô ta nữa.
Tốt, dù sao cũng dọn dẹp được chướng ngại lớn nhất rồi, từ bây giờ cô sẽ đưa mọi thứ trở về đúng với vị trí của nó. Viên Trác Nghiên phải là của cô, trước đây, bây giờ và cả sau này nữa.
Ném điện thoại sang một bên, Thanh Ngọc đứng lên đi vào phòng thay đồ trong tâm thái vô cùng hoan hỉ.
.......................
Điểm hẹn mà Viên Trác Nghiên nhắn là một khách sạn lớn ở trung tâm thành phố, cũng nằm sát bên cạnh sòng bạc lớn thứ hai của tổ chức Wolf, và đây cũng là khách sạn do anh quản lý.
Còn trước giờ hẹn mười phút, Thanh Ngọc đã đến nơi.
Tiếng giày cao gót giẫm xuống mặt sàn thạch anh vang lên âm thanh thanh thúy, nữ nhân trang điểm tinh xảo, son môi màu đỏ toát lên sự sang trọng quý phái, bộ váy màu đen tạo thêm sức hấp dẫn mê người.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa đều đặn, Thanh Ngọc chờ một lúc thì nghe giọng người đàn ông bên trong truyền ra.
- Vào đi!
Cô đưa tay xuống vặn nắm cửa, đợi cô bước vào rồi, cánh cửa phía sau cũng từ từ khép lại.
Thanh Ngọc nhìn người đàn ông đang ngồi trước bàn tiệc, liền mỉm cười ngọt ngào và gọi anh. Hôm nay anh ăn mặc khá phong tình, áo sơ mi màu đen thả ba cúc áo, lộ rõ vòm ngực màu bánh mật săn chắc, xương quai xanh quyến rũ, yết hầu lồi ra vừa phải, mọi chi tiết nhỏ trên người anh đều thuộc hàng chuẩn tỉ lệ vàng.
- Trác Nghiên.
Viên Trác Nghiên đang ngồi bắt chéo chân, phong thái ung dung nhàn nhã lắc lắc một ly rượu đỏ trong tay. Ánh nhìn lướt qua người phụ nữ trước mặt, nhàn nhạt nhắc một tiếng rồi đặt ly rượu lên bàn.
- Qua đây ngồi.
Lời của anh, Thanh Ngọc từ trước đến giờ luôn nghe theo, cô bước từng bước cẩn thận tới ghế đối diện với anh và ngồi xuống.
- Trác Nghiên, lâu rồi không gặp. Em cứ tưởng là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, em đã nghe ba ba nói anh đến biệt phủ để hủy hôn....
Cô nói đến câu sau thì hơi rụt rè mà cúi gầm mặt, hai tay nắm chặt đặt trên đùi để giữ bình tĩnh.
Viên Trác Nghiên vẫn duy trì phong thái nhã nhặn như cũ, chỉ cười khẩy một cái, hành động đầu tiên là rót rượu vào ly đối diện.
- Sao em phải căng thẳng như vậy? Hôm nay tôi gọi em đến chỉ là muốn cùng em ăn một bữa cơm thôi. Cũng lâu rồi, chúng ta không ăn tối với nhau mà.
Mặc dù nghe anh nói những lời vô hại như vậy, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Thanh Ngọc vẫn có một nỗi sợ hãi, bất an mơ hồ. Cô cười gượng gạo, cầm ly rượu lên chạm vào ly của người đàn ông.
Hai người đều cùng nhìn đối phương với một ánh mắt quái dị trong lúc uống hết ly rượu.
Uống rượu xong, Viên Trác Nghiên cúi đầu cười nhẹ nhàng, bắt đầu cắt miếng thịt bò trong dĩa.
- Đồ ăn ở đây đều do đầu bếp có tay nghề lâu năm làm đấy. Tôi đặc biệt dặn dò làm cho em, em không muốn thử sao?
Thanh Ngọc đang ngồi ngẩn người thì nghe Viên Trác Nghiên hỏi, ngay lập tức đã hoàn hồn, hai tay lúng túng cầm dao nĩa lên.
Viên Trác Nghiên nở một nụ cười quỷ dị đáng sợ nhìn nữ nhân đang cắt thịt đối diện.
Thanh Ngọc vừa cắt được một chút thì nhận ra có điểm gì đó bất thường, vì bản tính tò mò, cô dùng dao và nĩa tách hai miếng thịt ra.
- A!!!!
Leng keng!
Rầm!
Tất cả diễn ra trong phút chốc, Thanh Ngọc hoảng sợ hét lớn, vừa ném dao nĩa xuống thì đã xô ghế đứng bật dậy, sắc mặt chỉ trong phút chốc đã cắt không còn giọt máu.
Cô ta run rẩy chỉ về dĩa thịt trên bàn, thật lâu lắm mới lấy lại được giọng nói.
- Cái, cái đó là, là, là, Trác Nghiên, thứ đó, thứ đó....
Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ hoảng loạn của cô ta, Viên Trác Nghiên vẫn thong thả thưởng thức từng miếng thịt, còn nhấm nháp ly rượu vang trên bàn nữa, có vẻ phản ứng của Thanh Ngọc đang khiến anh hài lòng.
- Mới chỉ là món khai vị thôi, em không cần phải khẩn trương vậy đâu. Tôi còn chuẩn bị nhiều món cho em hơn nữa đấy.
Thanh Ngọc bị dọa đến sắp ngất đi rồi. Thứ bị bỏ trong dĩa bít tết của cô chính xác là ngón tay người, vẫn còn dính đầy máu. Viên Trác Nghiên, sao anh lại làm như vậy chứ? Nhất định là anh đã biết rồi, anh đã biết chuyện cô làm với Ôn Giai Tuệ nên mới như vậy!
Cô ả hít thở dồn dập, muốn bỏ chạy nhưng hai chân đã chôn chặt một chỗ, dù cố thế nào cũng không thể nhấc lên nổi. Run cầm cập như đang đứng giữa bầu trời bắc cực.
- Trác, Trác Nghiên, anh đừng dọa em nữa. Em sợ lắm....
Nghe chính miệng cô ta nhắc đến một chữ sợ, Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng đã chú ý đến, anh đặt ly rượu trở lại bàn, nhướn mày nhìn ả ta. Sợ ư? Vậy Tuệ nhi của anh thì không? Cô cũng đã rất sợ hãi trong căn nhà kho vừa tối vừa bẩn đó!
- Tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho em một món quà, nhất định sẽ khiến em ấn tượng đấy.
Dù không biết đó là gì nhưng Thanh Ngọc đoán được nếu không phải bom thì cũng là máy chém thôi, cô ta lắc đầu điên cuồng, sợ hãi từ chối..
- Không cần đâu Trác Nghiên, em không dám nhận...
Ở đây đâu cần tiếng nói của cô ta nữa chứ, lời của Viên Trác Nghiên mới là lệnh trời. Anh không thèm đáp lại, chỉ cười cười một cách man rợ, nói một câu ra lệnh cho người đã đợi sẵn bên ngoài.
- Mang vào đi!
Ngay khi anh vừa dứt lời thì cánh cửa bị đẩy ra, hai tên thủ hạ vác một cái bao tải lớn, theo chỉ dẫn của A Phúc mà ném xuống bên chân của Thanh Ngọc.
- A!!!
Cô ả sợ hãi hét lớn, đồng thời lùi lại phía sau vài bước, mồ hôi lạnh đã túa ra hai bên thái dương và cả lòng bàn tay.
A Phúc theo ám thị của ông chủ mà chỉ dẫn hai tên thủ hạ.
- Mở ra đi!
Hai tên kia mặt không chút biểu cảm hay nao núng, mở cái bao tải ra rất thuần thục và thản nhiên. Mặc dù ngay sau đó là một cái xác còn bê bết máu.
- A!!!!!
Bụp!
Thanh Ngọc hét toáng đến mức sắp rách cả cổ họng rồi, loảng choảng trong cơn kích động mà ngã phịch xuống sàn, còn ngay bên cạnh cái xác nữa, cô ta như bị ma nhập, hành động trong vô thức, lùi vào sát tường phía sau, một phút cũng không dám nhìn nữa, nước mắt đã đua nhau chảy khắp mặt mũi rồi.
Đó không phải là Tina sao? Trên mặt và khắp người đều bê bết máu, đây là bị đánh cho đến chết mà! Ngón tay cũng bị cắt toàn bộ, như vậy....ngón tay trên dĩa bít tết kia là, của Tina?!!
- A!!!!
Thanh Ngọc hét toáng lên lần nữa, hai tay ôm chặt đầu, không dám nhúc nhích chút nào nữa. Thủ đoạn của Viên Trác Nghiên, cô ta biết rất rõ, anh tàn ác thâm độc như thế nào, cô ta cũng biết rõ. Nhưng chính là chưa bao giờ nghĩ tới những thủ đoạn đó của anh sẽ xảy ra trên người mình. Viên Trác Nghiên, anh là một quỷ vương không thể chọc vào. Lần này cô ta thật sự sẽ chết sao? Chẳng lẽ anh không lo ngại tộc Ula?
- Qua mặt tôi cũng lâu thật.
Đôi chân thon dài của người đàn ông đang từ từ tiến đến gần, một tay anh đút trong túi quần, giọng anh lạnh khốc hệt như ma vương đến từ địa ngục, trên người toát ra một loại áp lực khiến đối phương chẳng dám thở mạnh.
Anh bảo vệ Ôn Giai Tuệ tốt như vậy, nhưng cô vẫn bị bắt cóc, thì ra lại bị một ả người hầu qua mặt. Xem ra anh đã đánh giá quá thấp dạ tâm của Thanh Ngọc rồi. Đánh chết một con rắn hai đầu như vậy là quá nhẹ tay rồi.
Tin nhắn kia là anh gửi sau khi đã giải quyết xong Tina, mục đích là muốn thấy Thanh Ngọc sẽ đến đây với một tâm thái hoan hỉ như vừa rồi.
Viên Trác Nghiên bước một bước, Thanh Ngọc lùi sát tường hơn nữa, đến mức sắp bị dán thành giấy dán tường rồi. Cô ta lắc đầu điên dại, nhìn người đàn ông trước mặt như đang nhìn ma quỷ.
- Trác Nghiên, anh, anh định làm gì? Em đã làm gì khiến anh nổi giận với em chứ?
A! Đến chết vẫn còn muốn chối ư?
Viên Trác Nghiên nhếch khóe môi, ngồi xuống trước mặt cô ta, một tay dễ dàng nắm tóc cô ta giật ngược ra phía sau, ép cô ta ngẩng đầu đối diện với mình.
- Cô giả vờ cũng được. Tôi không gọi cô đến đây để nghe cô xác minh. Cô nghĩ tôi cần phải nghe những lời phủ nhận của cô? Thứ tôi muốn chính là, cô phải nếm trải cái cảm giác mà Tuệ nhi đã phải chịu đựng.
Anh vừa nói hết câu, Thanh Ngọc còn chưa kịp hiểu gì thì lần nữa cửa được mở, lần này không phải hai tên thủ hạ nữa mà là bốn tên áp giải bốn gã đàn ông dáng vẻ nhếch nhác luộm thuộm.
- Vào đi!
Nhìn thấy bốn gã đàn ông mà mình đã lo cho đường chạy trốn hơn một tuần qua lại bị bắt trói đem đến đây, sắc mặt Thanh Ngọc trắng bệch như tờ giấy, không dám tin vào mắt mình nữa, bọn họ đã bị bắt, còn bị tra tấn thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma kia thì nhất định đã khai ra hết rồi, lúc này thì cô ta có chối thì còn ý nghĩa gì không đây....
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, em sai rồi, em sai rồi, anh tha thứ cho em lần này được không? Em cũng vì quá đau lòng chuyện bị hủy hôn nên em mới nhất thời làm ra chuyện ngu xuẩn, em biết sai rồi, anh thả em về đi mà.
Cô ta vừa ôm chân Viên Trác Nghiên vừa van xin không ngừng, sợ sệt, run rẩy nhìn xung quanh. Người đầu tiên mà cô ta nghĩ đến bây giờ là cha, chỉ có cha mới cứu được mình.
- Trác Nghiên, anh hãy nể mặt ba ba của em, nể mặt tộc Ula mà bỏ qua cho em lần này được không?
Viên Trác Nghiên bật cười, đưa tay bóp mạnh cằm thon nhỏ của cô ả, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ.
- Nể mặt tộc Ula? Nể mặt cha cô? Tôi đã quá nể mặt các người nên mới cho cô nhiều cơ hội như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác cô đều chỉ biết chống đối tôi. Chuyện cô bỏ thuốc đừng nghĩ tôi không biết, cô muốn Tuệ nhi rời khỏi tôi nên thuê một đám súc sinh này xâm hại cô ấy, để tôi tự tay vứt bỏ cô ấy.
- Nếu tôi đến trễ một chút nữa thôi thì cô nghĩ kế hoạch của cô có phải thành công rồi không?
Bây giờ phải nhớ lại dáng vẻ Ôn Giai Tuệ ngồi co ro trong góc tường vừa bẩn vừa dột nát, anh vẫn không thể không khẩn trương. Nếu hôm đó cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh thề sẽ không nương tay như vậy!
- Trác Nghiên, hức, hức, hức, em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em lần này thôi được không? Hức, em hứa sẽ chấm dứt tất cả, sẽ không làm phiền anh và Ôn Giai Tuệ nữa, anh tha cho em được không?
Viên Trác Nghiên sao có thể vì vài câu khóc lóc van nài của cô ta mà mủi lòng chứ, anh chỉ nghĩ đến nỗi sợ của Ôn Giai Tuệ và những tên súc sinh kia đã định làm gì cô thôi.
Anh không trả lời cô ta, vì cũng chẳng có gì để nhiều lời nữa cả, quay sang nhìn bốn tên đang quỹ rạp dưới sàn thạch anh sáng bóng.
A Châu phụ trách việc đưa Ôn Giai Tuệ ra sân bay. Anh ta giúp cô kéo vali và hoàn tất các thủ tục liên quan. Trong lúc ngồi đợi đến thời gian khởi hành, hai người cũng không có trao đổi gì nhiều, cho đến khi A Châu mở lời trước.
- Từ lúc tôi đi theo boss, chưa từng thấy ngài ấy vì một người phụ nữ mà điên cuồng như vậy, dù là cô Tiểu Xướng trước đây cũng không được như vậy. Chức chủ mẫu của tổ chức, ngài ấy cũng chưa từng nghĩ đến sẽ ban cho cô Tiểu Xướng.
Ôn Giai Tuệ hơi giật mình khi nghe A Châu đột nhiên nói những lời như vậy. Cô quay đầu sang nhìn anh ta, cười nhạt một tiếng.
- Sao lại nói với tôi những điều này? Anh là thủ hạ của anh ta nên nói tốt cho anh ta cũng là điều đương nhiên, nhưng tôi không có hứng thú nghe. Tôi chỉ biết anh ta là người đã hại chết hai đứa con còn trong trứng nước của tôi, những chuyện khác, không liên quan gì đến tôi.
Bình thường là một người luôn điềm tĩnh trước bất kỳ chuyện gì, cho nên A Châu vốn nhìn thấu tâm tư người khác hơn bất kỳ ai. Anh ta không gấp, chỉ hơi nhếch môi một chút.
- Cô có dám tự thề với lòng mình là cô không quan tâm không? Trong mắt cô hiện rõ sự né tránh đấy, tôi biết cô đang né tránh điều gì, nhưng tôi không muốn nói ra, đó là quyền của cô. Tôi chỉ muốn nói giúp boss mà thôi, tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao hai người phải đi đến mức này, ngài ấy luôn sàng bỏ hết chuyện của tổ chức để chạy đến bên cạnh cô chỉ cần cô gọi, vì cô mà có thể đối đầu với cả giới hắc đạo. Nhưng lại không thể đổi lấy một nụ cười của cô, cô đối xử với ngài ấy như vậy không phải quá bất công sao? Chuyện con của hai người, boss có lỗi, vậy còn cô, cô cũng có trách nhiệm trong chuyện này mà.
Bị chỉ trích như vậy, Ôn Giai Tuệ nhất thời kích động mà gằn giọng.
- Phải, tôi cũng có lỗi, lỗi của tôi chính là ngay từ đầu đã dính líu vào Viên Trác Nghiên. Mối quan hệ giữa tôi và anh ta không nên bắt đầu. Là anh ta ép tôi đi đến ngày hôm nay! Bất công? Nếu nói đến bất công thì ai mới là người bị đối xử bất công đây? Anh ta vì Khương Tiểu Xướng mà đẩy tôi vào địa ngục, bắt tôi phải trải qua tất cả những gì mà cô gái đó đã trải qua. Vậy không phải là bất công?
Trước thái độ cộc cằn của cô, A Châu đáp lại bằng một cái cười nhạt, giọng điệu dò xét.
- Vậy tại sao cô lại phải nói dối rằng mình không yêu boss? Không phải rõ ràng cô yêu ngài ấy sao?
Ôn Giai Tuệ như bị đánh đúng chỗ đau, chột dạ đến mức đuối lý, không còn thái độ khảng khái như vừa rồi nữa, cô phủ nhận trông ngờ nghệch không thể tả.
- Tôi không yêu anh ta. Tôi đối với anh ta chỉ có hận chứ không bao giờ có yêu. Sắp đến giờ bay rồi, tôi phải vào đây.
Không phủ nhận được hoàn chỉnh, cô liền quay sang đánh trống lảng, đứng dậy kéo vali chuẩn bị đi về phía cửa soát vé.
A Châu không tiếp tục đề cập vấn đề này nữa, anh ta cũng đứng lên theo, tiến thêm mấy bước và gọi Ôn Giai Tuệ đứng lại.
- Chủ mẫu, hãy sống thật hạnh phúc.
Bước chân của Ôn Giai Tuệ đã dừng lại khi nghe câu này, cô quay đầu lại nhìn, như muốn hỏi gì đó, nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì A Châu đã nói tiếp.
- Đây không phải lời tôi nói đâu, cũng không phải boss muốn tôi chuyển đến cho cô. Tôi nghe được boss đã nói với cô lúc cô đang ngủ, tôi muốn cho cô biết vậy thôi. Cô đi cẩn thận.
Anh ta cười lịch thiệp, cúi đầu chính là đang tiễn chủ nhân của mình.
Ôn Giai Tuệ đứng lặng nhìn anh ta một lúc, sau đó cũng cất bước đi tiếp, một cách dứt khoát. Cũng như chính cách cô rời khỏi Viên Trác Nghiên, dù ngày mai có xảy ra chuyện gì thì cô cũng sẽ không ngoảnh mặt nhìn lại nữa.
....................
Bao nhiêu chuyện xảy ra, thời gian lâu như vậy rồi Thanh Ngọc chưa được gặp lại Viên Trác Nghiên. Sau khi sự việc kia thất bại, cô phải tập trung hết tinh thần vạch đường cho mấy gã được thuê bỏ trốn, nếu bọn họ mà bị Viên Trác Nghiên bắt được thì khả năng cao sẽ khai ra cô, cô không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.
Khi nhận được điện thoại của người đàn ông đó, Thanh Ngọc không biết nên vui hay buồn nữa. Vừa phấn khích nhưng cũng vừa sợ hãi, lí do gì khiến anh đột ngột muốn gặp cô như vậy, không phải là đã phát hiện ra chuyện gì rồi chứ?
Đang trong lúc phân vân nên làm gì tiếp theo thì lại nhận được tin nhắn từ cô người hầu Tina.
"Tiểu thư, hôm nay Ôn tiểu thư đã rời khỏi Las Vegas rồi, nhất định là ông chủ đã nghĩ lại nên mới muốn đi gặp chị. Chị nhất định phải chuẩn bị thật kỹ, nhất là đừng để lộ bất cứ điều gì liên quan đến việc đó nhé"
Đọc được tin nhắn này, Thanh Ngọc không chút hoài nghi gì, còn vô cùng phấn khởi là đằng khác. Vậy là cô đã thành công đuổi được Ôn Giai Tuệ rồi? Có lẽ dù cô ta không hoàn toàn bị xâm hại nhưng Viên Trác Nghiên nhất định là không thể tiếp nhận cô ta nữa.
Tốt, dù sao cũng dọn dẹp được chướng ngại lớn nhất rồi, từ bây giờ cô sẽ đưa mọi thứ trở về đúng với vị trí của nó. Viên Trác Nghiên phải là của cô, trước đây, bây giờ và cả sau này nữa.
Ném điện thoại sang một bên, Thanh Ngọc đứng lên đi vào phòng thay đồ trong tâm thái vô cùng hoan hỉ.
.......................
Điểm hẹn mà Viên Trác Nghiên nhắn là một khách sạn lớn ở trung tâm thành phố, cũng nằm sát bên cạnh sòng bạc lớn thứ hai của tổ chức Wolf, và đây cũng là khách sạn do anh quản lý.
Còn trước giờ hẹn mười phút, Thanh Ngọc đã đến nơi.
Tiếng giày cao gót giẫm xuống mặt sàn thạch anh vang lên âm thanh thanh thúy, nữ nhân trang điểm tinh xảo, son môi màu đỏ toát lên sự sang trọng quý phái, bộ váy màu đen tạo thêm sức hấp dẫn mê người.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa đều đặn, Thanh Ngọc chờ một lúc thì nghe giọng người đàn ông bên trong truyền ra.
- Vào đi!
Cô đưa tay xuống vặn nắm cửa, đợi cô bước vào rồi, cánh cửa phía sau cũng từ từ khép lại.
Thanh Ngọc nhìn người đàn ông đang ngồi trước bàn tiệc, liền mỉm cười ngọt ngào và gọi anh. Hôm nay anh ăn mặc khá phong tình, áo sơ mi màu đen thả ba cúc áo, lộ rõ vòm ngực màu bánh mật săn chắc, xương quai xanh quyến rũ, yết hầu lồi ra vừa phải, mọi chi tiết nhỏ trên người anh đều thuộc hàng chuẩn tỉ lệ vàng.
- Trác Nghiên.
Viên Trác Nghiên đang ngồi bắt chéo chân, phong thái ung dung nhàn nhã lắc lắc một ly rượu đỏ trong tay. Ánh nhìn lướt qua người phụ nữ trước mặt, nhàn nhạt nhắc một tiếng rồi đặt ly rượu lên bàn.
- Qua đây ngồi.
Lời của anh, Thanh Ngọc từ trước đến giờ luôn nghe theo, cô bước từng bước cẩn thận tới ghế đối diện với anh và ngồi xuống.
- Trác Nghiên, lâu rồi không gặp. Em cứ tưởng là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, em đã nghe ba ba nói anh đến biệt phủ để hủy hôn....
Cô nói đến câu sau thì hơi rụt rè mà cúi gầm mặt, hai tay nắm chặt đặt trên đùi để giữ bình tĩnh.
Viên Trác Nghiên vẫn duy trì phong thái nhã nhặn như cũ, chỉ cười khẩy một cái, hành động đầu tiên là rót rượu vào ly đối diện.
- Sao em phải căng thẳng như vậy? Hôm nay tôi gọi em đến chỉ là muốn cùng em ăn một bữa cơm thôi. Cũng lâu rồi, chúng ta không ăn tối với nhau mà.
Mặc dù nghe anh nói những lời vô hại như vậy, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Thanh Ngọc vẫn có một nỗi sợ hãi, bất an mơ hồ. Cô cười gượng gạo, cầm ly rượu lên chạm vào ly của người đàn ông.
Hai người đều cùng nhìn đối phương với một ánh mắt quái dị trong lúc uống hết ly rượu.
Uống rượu xong, Viên Trác Nghiên cúi đầu cười nhẹ nhàng, bắt đầu cắt miếng thịt bò trong dĩa.
- Đồ ăn ở đây đều do đầu bếp có tay nghề lâu năm làm đấy. Tôi đặc biệt dặn dò làm cho em, em không muốn thử sao?
Thanh Ngọc đang ngồi ngẩn người thì nghe Viên Trác Nghiên hỏi, ngay lập tức đã hoàn hồn, hai tay lúng túng cầm dao nĩa lên.
Viên Trác Nghiên nở một nụ cười quỷ dị đáng sợ nhìn nữ nhân đang cắt thịt đối diện.
Thanh Ngọc vừa cắt được một chút thì nhận ra có điểm gì đó bất thường, vì bản tính tò mò, cô dùng dao và nĩa tách hai miếng thịt ra.
- A!!!!
Leng keng!
Rầm!
Tất cả diễn ra trong phút chốc, Thanh Ngọc hoảng sợ hét lớn, vừa ném dao nĩa xuống thì đã xô ghế đứng bật dậy, sắc mặt chỉ trong phút chốc đã cắt không còn giọt máu.
Cô ta run rẩy chỉ về dĩa thịt trên bàn, thật lâu lắm mới lấy lại được giọng nói.
- Cái, cái đó là, là, là, Trác Nghiên, thứ đó, thứ đó....
Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ hoảng loạn của cô ta, Viên Trác Nghiên vẫn thong thả thưởng thức từng miếng thịt, còn nhấm nháp ly rượu vang trên bàn nữa, có vẻ phản ứng của Thanh Ngọc đang khiến anh hài lòng.
- Mới chỉ là món khai vị thôi, em không cần phải khẩn trương vậy đâu. Tôi còn chuẩn bị nhiều món cho em hơn nữa đấy.
Thanh Ngọc bị dọa đến sắp ngất đi rồi. Thứ bị bỏ trong dĩa bít tết của cô chính xác là ngón tay người, vẫn còn dính đầy máu. Viên Trác Nghiên, sao anh lại làm như vậy chứ? Nhất định là anh đã biết rồi, anh đã biết chuyện cô làm với Ôn Giai Tuệ nên mới như vậy!
Cô ả hít thở dồn dập, muốn bỏ chạy nhưng hai chân đã chôn chặt một chỗ, dù cố thế nào cũng không thể nhấc lên nổi. Run cầm cập như đang đứng giữa bầu trời bắc cực.
- Trác, Trác Nghiên, anh đừng dọa em nữa. Em sợ lắm....
Nghe chính miệng cô ta nhắc đến một chữ sợ, Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng đã chú ý đến, anh đặt ly rượu trở lại bàn, nhướn mày nhìn ả ta. Sợ ư? Vậy Tuệ nhi của anh thì không? Cô cũng đã rất sợ hãi trong căn nhà kho vừa tối vừa bẩn đó!
- Tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho em một món quà, nhất định sẽ khiến em ấn tượng đấy.
Dù không biết đó là gì nhưng Thanh Ngọc đoán được nếu không phải bom thì cũng là máy chém thôi, cô ta lắc đầu điên cuồng, sợ hãi từ chối..
- Không cần đâu Trác Nghiên, em không dám nhận...
Ở đây đâu cần tiếng nói của cô ta nữa chứ, lời của Viên Trác Nghiên mới là lệnh trời. Anh không thèm đáp lại, chỉ cười cười một cách man rợ, nói một câu ra lệnh cho người đã đợi sẵn bên ngoài.
- Mang vào đi!
Ngay khi anh vừa dứt lời thì cánh cửa bị đẩy ra, hai tên thủ hạ vác một cái bao tải lớn, theo chỉ dẫn của A Phúc mà ném xuống bên chân của Thanh Ngọc.
- A!!!
Cô ả sợ hãi hét lớn, đồng thời lùi lại phía sau vài bước, mồ hôi lạnh đã túa ra hai bên thái dương và cả lòng bàn tay.
A Phúc theo ám thị của ông chủ mà chỉ dẫn hai tên thủ hạ.
- Mở ra đi!
Hai tên kia mặt không chút biểu cảm hay nao núng, mở cái bao tải ra rất thuần thục và thản nhiên. Mặc dù ngay sau đó là một cái xác còn bê bết máu.
- A!!!!!
Bụp!
Thanh Ngọc hét toáng đến mức sắp rách cả cổ họng rồi, loảng choảng trong cơn kích động mà ngã phịch xuống sàn, còn ngay bên cạnh cái xác nữa, cô ta như bị ma nhập, hành động trong vô thức, lùi vào sát tường phía sau, một phút cũng không dám nhìn nữa, nước mắt đã đua nhau chảy khắp mặt mũi rồi.
Đó không phải là Tina sao? Trên mặt và khắp người đều bê bết máu, đây là bị đánh cho đến chết mà! Ngón tay cũng bị cắt toàn bộ, như vậy....ngón tay trên dĩa bít tết kia là, của Tina?!!
- A!!!!
Thanh Ngọc hét toáng lên lần nữa, hai tay ôm chặt đầu, không dám nhúc nhích chút nào nữa. Thủ đoạn của Viên Trác Nghiên, cô ta biết rất rõ, anh tàn ác thâm độc như thế nào, cô ta cũng biết rõ. Nhưng chính là chưa bao giờ nghĩ tới những thủ đoạn đó của anh sẽ xảy ra trên người mình. Viên Trác Nghiên, anh là một quỷ vương không thể chọc vào. Lần này cô ta thật sự sẽ chết sao? Chẳng lẽ anh không lo ngại tộc Ula?
- Qua mặt tôi cũng lâu thật.
Đôi chân thon dài của người đàn ông đang từ từ tiến đến gần, một tay anh đút trong túi quần, giọng anh lạnh khốc hệt như ma vương đến từ địa ngục, trên người toát ra một loại áp lực khiến đối phương chẳng dám thở mạnh.
Anh bảo vệ Ôn Giai Tuệ tốt như vậy, nhưng cô vẫn bị bắt cóc, thì ra lại bị một ả người hầu qua mặt. Xem ra anh đã đánh giá quá thấp dạ tâm của Thanh Ngọc rồi. Đánh chết một con rắn hai đầu như vậy là quá nhẹ tay rồi.
Tin nhắn kia là anh gửi sau khi đã giải quyết xong Tina, mục đích là muốn thấy Thanh Ngọc sẽ đến đây với một tâm thái hoan hỉ như vừa rồi.
Viên Trác Nghiên bước một bước, Thanh Ngọc lùi sát tường hơn nữa, đến mức sắp bị dán thành giấy dán tường rồi. Cô ta lắc đầu điên dại, nhìn người đàn ông trước mặt như đang nhìn ma quỷ.
- Trác Nghiên, anh, anh định làm gì? Em đã làm gì khiến anh nổi giận với em chứ?
A! Đến chết vẫn còn muốn chối ư?
Viên Trác Nghiên nhếch khóe môi, ngồi xuống trước mặt cô ta, một tay dễ dàng nắm tóc cô ta giật ngược ra phía sau, ép cô ta ngẩng đầu đối diện với mình.
- Cô giả vờ cũng được. Tôi không gọi cô đến đây để nghe cô xác minh. Cô nghĩ tôi cần phải nghe những lời phủ nhận của cô? Thứ tôi muốn chính là, cô phải nếm trải cái cảm giác mà Tuệ nhi đã phải chịu đựng.
Anh vừa nói hết câu, Thanh Ngọc còn chưa kịp hiểu gì thì lần nữa cửa được mở, lần này không phải hai tên thủ hạ nữa mà là bốn tên áp giải bốn gã đàn ông dáng vẻ nhếch nhác luộm thuộm.
- Vào đi!
Nhìn thấy bốn gã đàn ông mà mình đã lo cho đường chạy trốn hơn một tuần qua lại bị bắt trói đem đến đây, sắc mặt Thanh Ngọc trắng bệch như tờ giấy, không dám tin vào mắt mình nữa, bọn họ đã bị bắt, còn bị tra tấn thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma kia thì nhất định đã khai ra hết rồi, lúc này thì cô ta có chối thì còn ý nghĩa gì không đây....
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, em sai rồi, em sai rồi, anh tha thứ cho em lần này được không? Em cũng vì quá đau lòng chuyện bị hủy hôn nên em mới nhất thời làm ra chuyện ngu xuẩn, em biết sai rồi, anh thả em về đi mà.
Cô ta vừa ôm chân Viên Trác Nghiên vừa van xin không ngừng, sợ sệt, run rẩy nhìn xung quanh. Người đầu tiên mà cô ta nghĩ đến bây giờ là cha, chỉ có cha mới cứu được mình.
- Trác Nghiên, anh hãy nể mặt ba ba của em, nể mặt tộc Ula mà bỏ qua cho em lần này được không?
Viên Trác Nghiên bật cười, đưa tay bóp mạnh cằm thon nhỏ của cô ả, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ.
- Nể mặt tộc Ula? Nể mặt cha cô? Tôi đã quá nể mặt các người nên mới cho cô nhiều cơ hội như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác cô đều chỉ biết chống đối tôi. Chuyện cô bỏ thuốc đừng nghĩ tôi không biết, cô muốn Tuệ nhi rời khỏi tôi nên thuê một đám súc sinh này xâm hại cô ấy, để tôi tự tay vứt bỏ cô ấy.
- Nếu tôi đến trễ một chút nữa thôi thì cô nghĩ kế hoạch của cô có phải thành công rồi không?
Bây giờ phải nhớ lại dáng vẻ Ôn Giai Tuệ ngồi co ro trong góc tường vừa bẩn vừa dột nát, anh vẫn không thể không khẩn trương. Nếu hôm đó cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh thề sẽ không nương tay như vậy!
- Trác Nghiên, hức, hức, hức, em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em lần này thôi được không? Hức, em hứa sẽ chấm dứt tất cả, sẽ không làm phiền anh và Ôn Giai Tuệ nữa, anh tha cho em được không?
Viên Trác Nghiên sao có thể vì vài câu khóc lóc van nài của cô ta mà mủi lòng chứ, anh chỉ nghĩ đến nỗi sợ của Ôn Giai Tuệ và những tên súc sinh kia đã định làm gì cô thôi.
Anh không trả lời cô ta, vì cũng chẳng có gì để nhiều lời nữa cả, quay sang nhìn bốn tên đang quỹ rạp dưới sàn thạch anh sáng bóng.