Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 117: Nhìn thấy cảnh không nên thấy.
Hình ảnh trên trang bìa của quyển tạp chí này khiến Viên Trác Nghiên bất động vài giây, anh nắm chặt quyển tạp chí trong tay đến mức sắp nhàu nát.
Một nụ cười châm biếm cứ như vậy hiện lên trên mặt anh, không phải chính anh là người đã chúc cô sống thật hạnh phúc sao? Bây giờ cô đã tìm được hạnh phúc của mình thì anh phải vui cho cô chứ? Nhưng tại sao vẫn thấy đố kỵ như vậy? Thậm chí là muốn bay về Thượng Hải ngay để gặp cô, muốn cô tránh xa A Phong. Hạnh phúc của cô cuối cùng lại là anh ta, anh tự thấy châm chọc chính bản thân thật sự.
- Này, cậu đừng có mà sốc quá rồi ngất đi đấy. Dù sao mới chỉ là một quyển tạp chí thôi, còn chưa chắc chắn được gì mà. Cậu không cần vội kích động vậy đâu.
Quan sát sắc mặt có vẻ không ổn của Viên Trác Nghiên, Lucas vội vàng bồi thêm mấy câu, đề phòng không biết chừng tên điên này sẽ bẻ gãy cổ mình mất.
Viên Trác Nghiên dần khôi phục lại tâm tình, ném quyển tạp chí đã bị nhàu nát về phía trước, đồng thời lạnh lùng cất giọng.
- Đem ra ngoài đi, chuyện của cô ấy, không cần phải báo với tớ nữa.
A Châu từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát tình hình, cũng không tránh được tò mò nhìn xuống tạp chí bị ông chủ ném sang một bên. Hình ảnh thân mật như vậy, còn cả sắc mặt của ông chủ, không phải là đã bị giáng một cú đấm vào gáy rồi sao? Nói không liên quan thì chắc chắn là nói dối rồi.
- Boss, chuyện của Viên Thành và Viên gia, anh không định trở về Thượng Hải để giải quyết sao? Phu nhân luôn gọi đến để giục anh về, với lại phía nhị thiếu đang ồn ào vô cùng, tôi nghĩ....
Lucas vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía A Châu với ánh mắt khâm phục, đúng là anh em tốt rồi, rất biết chọn thời cơ để báo cáo, mà chắc chắn những báo cáo này cũng chỉ là một cái vỏ bọc cho ý nhắc nhở, vẽ đường cho Viên Trác Nghiên đi đây rồi.
Nhưng anh ta còn chưa kịp tán dương thì Viên Trác Nghiên đã cất giọng cảnh cáo tên thủ hạ lắm chuyện của mình.
- Thêm cậu nữa à? Mang thứ này cùng cậu ta cút ra khỏi đây đi!
Thấy người bạn tốt đang nổi giận, Lucas càng thích châm thêm ít dầu vào nữa, giọng điệu nghe rõ là trêu đùa rồi.
- Trác Nghiên, cậu tự chột dạ à? Không phải A Châu chỉ đang nhắc cậu về Thượng Hải xử lý công việc thôi, cậu có cần phải dựng lông lên như vậy không? Nhất định là trong đầu cậu đang mãi nghĩ về đôi uyên ương kia nên vừa nhắc đến Thượng Hải mới khiến cậu nhạy cảm vậy. Còn dám nói không quan tâm à?
Hai tai Viên Trác Nghiên vô cùng ngứa ngáy khi bị tên nhãi này liên tục châm chọc như vậy. Anh chỉ muốn ném cả cái gạt tàn trên bàn để anh ta ngậm miệng lại.
- Hai cậu còn chưa chịu biến đi?
A Châu không giống Lucas, nghe lệnh của ông chủ thì đương nhiên phải tuân theo rồi. Anh ta cung kính cúi chào rồi đi ra.
Mà Lucas vẫn còn đứng yên không chịu nhúc nhích, thong thả cầm quyển tạp chí lên, vờ như đang nghiên cứu nghiêm túc.
- Chà, xem nào, đúng là trời sinh một cặp đây rồi, đẹp đôi như vậy mà không yêu nhau thì đáng tiếc lắm.
Máu nóng của Viên Trác Nghiên đã dần dồn lên não rồi, anh nghiến răng nghiến lợi giật lại quyển tạp chí, cùng lúc mà gầm lên một tiếng.
- Mẹ nó, cậu cút ngay cho tớ!
Lucas lúc này mới hài lòng hất cằm về phía quyển tạp chí, cười hề như tên vô lại.
- Vẫn là quan tâm như vậy sao phải giả vờ chứ? Giờ muốn về Thượng Hải rồi chứ? Không nhanh chân thì cẩn thận mất vợ đấy người anh em.
Chẳng cần anh ta nhắc nữa, Viên Trác Nghiên vừa đuổi anh ta xong thì cũng gọi cho A Phúc ngay để phân phó.
- Chuẩn bị đi, tôi sẽ về Thượng Hải trong tối nay.
Nói xong, anh cúp điện thoại ngay, cũng chẳng thèm liếc nhìn tên nhãi đang cười hắc hắc di chuyển dần ra khỏi phòng.
Anh ngồi thả lưng vào ghế, tay vẫn cầm quyển tạp chí kia, hình ảnh trên bìa vẫn khiến anh chói mắt vô cùng.
Nhưng anh cũng chỉ nhìn gương mặt thân thuộc của nữ nhân trong ảnh, dáng vẻ thoải mái ung dung của cô, lại không phải ở bên cạnh anh. Ngón tay thon dài của anh chạm vào gương mặt cô bất giác run nhẹ.
Một cảm giác sợ hãi đang dần nảy sinh trong lòng anh, liệu rằng quyết định trở về của anh có đúng không?
.....................
Phía sau tấm màn hoa, người phụ nữ đang chầm chậm thêu một tấm thảm lớn, còn rất kiên nhẫn truy hỏi A Lôi đang quỳ giữa phòng.
- A Lôi. Không phải tôi đã nói anh đừng đi theo tôi nữa sao? Tôi nghĩ giờ này anh còn đang bận tìm em trai chứ? Cơ hội tốt như vậy anh nên biết tận dụng mà đoàn tụ với cậu ta. Sao lại quay về rồi? Anh không phải rất chán ghét những việc này rồi à?
A Lôi quỳ một gối, khom lưng cúi đầu nói ra thỉnh cầu của mình.
- Phu nhân, tôi biết nếu tôi rời đi thì cô sẽ càng thêm liều lĩnh, tôi cũng nói rõ rồi, nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ cô. Khi nào cô đã hoàn toàn hạnh phúc, tôi sẽ rời đi. Còn về A Phong, cũng là chuyện tôi muốn xin cô.
Nữ nhân dừng lại một chút rồi lại tiếp tục di chuyển từng đường kim mũi chỉ, rất điềm tĩnh hỏi lại.
- Anhcó chuyện cần xin tôi nữa sao? Là chuyện gì?
A Lôi vẫn duy trì tư thế như cũ, thận trọng nêu ra mong muốn của mình.
- Bây giờ Ôn Giai Tuệ và A Phong cũng đã rời khỏi Viên gia rồi. Hai người đó không còn liên quan đến chuyện của Viên lão gia nữa, tôi mong cô có thể suy xét, đừng truy đuổi họ nữa.
Người phụ nữ đang rút kim may lên, nhẹ nhàng bật cười.
- Nói gọn lại thì chính là đang xin tha cho em trai của anh? Tôi cũng sẽ trả lời luôn, cho dù bây giờ Ôn Giai Tuệ không còn ngán đường tôi nữa, tôi có thế tạm bỏ qua cho bọn họ, nhưng nếu một ngày bọn họ lại nhúng tay vào việc của tôi thì đừng nói là em trai của anh, dù đó có là cha mẹ của anh đi nữa thì cũng đừng trách tại sao tôi không nể mặt.
Vậy nghĩa là mong muốn của mình đã được đáp ứng, A Lôi không quên cúi đầu cảm ơn bà chủ của mình.
- Cảm ơn cô, phu nhân!
.....................
Thời hạn ba ngày nhanh hơn tưởng, mỗi ngày cô đều không ngừng nghĩ về lời thổ lộ của A Phong, càng nghĩ thì cô lại càng khó đưa ra quyết định. Trái tim cô sẽ bị bóp chặt mỗi khi có suy nghĩ sẽ đồng ý lời tỏ tình của anh. Cảm giác đau đớn âm ỉ, nhói từng cơn, là vì người đó ư? Cũng là bởi vì cô chưa thể quên được người đàn ông đó sao?
Thật nực cười mà, anh ta là cái thá gì chứ? Là gì của cô mà cứ mãi xâm chiếm tâm trí của cô như vậy?!
Cô muốn quên đi Viên Trác Nghiên ngay, nếu có cách gì đó có thể giúp cô quên được anh ta ngay thì cô cũng sẽ không do dự, cô không muốn người đàn ông đó cứ mãi xuất hiện trong đầu cô nữa, không muốn sự tồn tại của anh ta là nỗi đau của mình!
Ôn Giai Tuệ không biết là đã truy cập những trang web bàn về cảm xúc sau một cuộc tình tan vỡ, cô tìm phương thức để tự chữa lành vết thương, rất nhiều những ý kiến cũng như lời phân tích dẫn chứng nhiều căn cứ đều chung một gợi ý là nên mở lòng đón nhận tình cảm của một người khác.
A Phong đối với cô không phải là rất tốt ư? Anh đã hứa sẽ giúp cô quên đi Viên Trác Nghiên, giúp cô chữa lành vết thương này, đặc biệt, anh còn yêu cô nữa. Người đàn ông như vậy, cô muốn một lần thử mở lòng....
Nghĩ rồi, cô với lấy điện thoại trên bàn, chọn số của A Phong, lưỡng lự một lúc rồi cũng gọi.
- Anh có thể đến gặp tôi bây giờ không? Tôi muốn cho anh câu trả lời.
Nhận được điện thoại của cô, A Phong đang bận rộn với chiếc laptop trên bàn đã dừng hết tất cả mọi công việc, đứng dậy thật nhanh vào phòng thay đồ. Thời khắc quan trọng này anh đã đếm từng giây từng phút suốt ba ngày qua, nhất định phải xuất hiện trước mặt cô trong phong thái hoàn hảo nhất, dù câu trả lời của cô có là gì đi nữa thì tình cảm của anh cũng sẽ không thay đổi, hoặc là bạn trai của cô, hoặc vẫn là một người bạn tốt của cô, dù thận phận tiếp theo là gì đi nữa thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh cô.
Chuẩn bị xong xuôi, A Phong mang theo tinh thần hoan hỉ lái xe rời khỏi chung cư, chiếc BMW màu đen khí chất xé tan màn đêm trên con đường lớn.
Ôn Giai Tuệ đã đứng bên ngoài cổng đợi sẵn, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ và khoác bên ngoài chiếc áo khóa len mỏng phủ qua mông, chân xỏ một đôi dép lê, dưới tán cây ngô đồng giữa màn đêm tĩnh mịch, trông cô như một đóa hoa quỳnh nở rộ bí ẩn nhưng lại tinh khôi.
- Trời lạnh như vậy, sao không ở trong nhà đợi? Xem em kìa, ăn mặc phong phanh như vậy.
A Phong vừa xuống xe đã liên tục quở trách, nhưng đó chính là sự quan tâm rõ ràng nhất, anh cởi áo khoác choàng lên cho cô, miệng vẫn không ngừng luyên thuyên.
Ôn Giai Tuệ không phản kháng, để yên cho anh săn sóc và còn ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ nghe chửi phạt.
- Tôi không sao. Chuyện tôi đã hứa với anh...
A Phong không chủ động đề cập, có lẽ là vì chưa đủ can đảm để đón nhận một kết quả chưa chắc chắn. Nhưng cô đã chủ động nhắc đến như vậy, anh cũng phải chờ đợi thôi.
- Quyết định của em thế nào? Em đồng ý làm bạn gái của anh chứ?
Ôn Giai Tuệ không chút do dự nữa, nhìn thẳng vào mặt anh mà gật đầu dứt khoát.
- Tôi đồng ý.
Suýt nữa A Phong không thể tin nổi vào tai mình nữa, vừa tiêu hóa được câu trả lời của cô, anh cười đến miệng rộng đến vành tai, hớn hở hỏi lại lần nữa.
- Tuệ Tuệ, em nói thật chứ? Em thật sự đồng ý làm bạn gái của anh? Anh không nghe nhầm đúng không?
Chưa từng thấy A Phong lại cười hạnh phúc như vậy, ý cười trong mắt anh cũng càng lúc càng đậm. Nhưng Ôn Giai Tuệ nhìn anh như vậy mà tâm tình lại nặng nề hơn, dù vậy thì cô vẫn gật đầu lại lần nữa.
- Không nhầm đâu. Tôi đồng ý với lời tỏ tình của anh, chúng ta...chúng ta từ hôm nay sẽ bắt đầu là một đôi yêu nhau.
A Phong hận không thể mở tiệc ăn mừng ngay, anh hạnh phúc ôm chặt cô gái trước mặt vào trong lòng, chỉ muốn đem cô hòa vào mình luôn để cô không bao giờ rời đi nữa.
- Tuệ Tuệ, cảm ơn em, cảm ơn em vì đã cho anh một cơ hội.
Hai tay Ôn Giai Tuệ buông lỏng hai bên đùi, do dự không biết có nên đưa lên ôm lấy người đàn ông này như cách anh đang ôm mình không. Sau vài giây lưỡng lự, rốt cuộc cô cũng vòng tay ôm nhẹ sau lưng anh.
Khi buông lỏng tay ra, A Phong liền ôm lấy một bên má của cô. Hai người im lặng nhìn nhau, hơi thở đều đặn của hai người hòa quyện vào nhau, nghe cả nhịp tim của nhau nữa.
Hơi thở của A Phong càng lúc càng tiến lại gần Ôn Giai Tuệ, anh hơi nghiêng mặt, môi mỏng đang dần tiến đến gần, lúc sắp chạm vào đôi môi đỏ mỏng kia thì cô gái bất chợt nghiêng nhẹ mặt qua một bên. Anh đã xử lý khéo léo tình huống bất ngờ này bằng một nụ hôn khác, là một nụ hôn trên trán của cô, còn khẽ bật cười một tiếng nữa.
- Vẫn còn ngại sao? Em phải tập quen dần với những chuyện này thôi.
Mặc dù ngoài miệng anh nói vậy nhưng trong lòng anh biết rõ hơn ai hết, Ôn Giai Tuệ đưa ra quyết định này không phải vì có tình cảm với anh, anh có thể nhận ra sự gượng gạo lẫn có chút không bằng lòng trong mắt của cô, cho nên cô mới né tránh nụ hôn của anh, là bởi vì trong lòng cô vẫn chưa xóa được hình bóng của người đàn ông đó. Nhưng không sao cả, anh có thể đợi, đợi cho đến khi cô hoàn toàn gạt bỏ được anh ta ra khỏi trái tim, sẽ toàn tâm toàn ý vì anh.
Ôn Giai Tuệ cụp mắt, lúng túng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, để mặc cho anh ôm vào lòng lần nữa.
Mà một màn thân mật này đã hoàn toàn được nam nhân trong chiếc xe màu đen cách đó không xa thu hết vào mắt. Hai bàn tay đầy gân xanh của Viên Trác Nghiên nắm chặt vô lăng, hơi thở của anh cũng vì vậy mà trở nên gấp gáp, người phụ nữ của anh thẹn thùng trong lòng A Phong, cô ôm anh ta, còn để anh ta ôm vào ngực nữa, A Phong dịu dàng hôn cô. Tất cả những hình ảnh vừa mới trôi qua thôi đã in đậm vào trong đầu của anh, như một cái búa lớn đánh mạnh xuống, hai hàm răng anh cắn chặt kìm nén cơn thịnh nộ. Tại sao chứ? Tại sao lại để anh nhìn thấy cảnh này? Không đúng! Phải là tại sao khi nhìn thấy một màn này vẫn khiến anh đau đớn và đố kỵ như vậy? Không phải anh đã quyết tâm buông bỏ rồi ư? Anh đã lựa chọn quên cô, từ bỏ tình yêu vô vọng này, nhưng anh vẫn vì nhìn thấy hình ảnh cô và A Phong thân mật bên nhau mà bỏ hết công việc ở Las Vegas, vờ về Thượng Hải để xử lý vấn đề của Viên Thành nhưng thực chất lại là muốn đến gặp cô. Mặc dù cả dọc đường, anh vẫn luôn tự gạt chính bản thân rằng anh không phải vì cô mới trở về, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Vậy mà, anh vội vàng lái xe đến nhà cô ngay, lại chứng kiến một màn kia.
Xem ra lời chúc của anh đã thành hiện thực rồi, tin tức trên tạp chí không phải thêu dệt, anh đã tự mình xác minh mọi việc, còn cô, là đã tìm được hạnh phúc riêng của mình rồi.
Anh còn hy vọng gì nữa sao? Hy vọng cô sẽ từ chối A Phong, sẽ chạy về bên anh ư? Anh đã tự mình ảo tưởng rồi.
Bây giờ Viên Trác Nghiên anh không khác gì một tên điên, anh không biết mình đang làm những chuyện vô nghĩa gì nữa.
Nhìn đến khi hai người bọn họ tạm biệt, Ôn Giai Tuệ đã vào trong nhà, Viên Trác Nghiên lúc này mới mở cửa xe bước xuống.
Anh đi nhanh tới chặn đường của A Phong.
- A Phong, nói chuyện với tôi một lát.
Bước chân của A Phong khựng lại, nhíu nhẹ mày nhìn người đàn ông thình lình xuất hiện, chính xác hơn thì đây là tình địch của anh rồi.
- Ồ! Viên đại thiếu gia đây rồi. Anh còn tư cách để đến đây sao? Muốn đến tìm Tuệ Tuệ?
Trong làn gió đêm lạnh buốt, thân ảnh người đàn ông cao lớn trong bộ tây trang tối màu càng tăng thêm cô độc, tịch liêu. Viên Trác Nghiên không lạ gì trước thái độ này của A Phong, anh đút một tay vào túi quần, tiến thêm mấy bước tới trước mặt anh ta.
- Cậu nhanh thật đấy, Tuệ nhi chỉ vừa mới trở về thôi, cậu đã quấn chặt cô ấy như vậy rồi!
A Phong cười khẩy một tiếng, vẻ mặt bất lực cùng đắc ý.
- Anh không cần phải mỉa mai tôi. Nói thẳng đi, anh có chuyện gì muốn nói với tôi? Nếu anh đến để yêu cầu tôi rời xa Tuệ Tuệ thì anh không cần nói nữa. Bây giờ Tuệ Tuệ đã là bạn gái của tôi rồi, cô ấy vừa đồng ý lời tỏ tình của tôi đấy, chúng tôi đã là một đôi, anh thua rồi, đừng nhớ nhung cô ấy nữa.
Thì ra là vậy! Tuệ nhi của anh đã đồng ý làm bạn gái của anh ta, cho nên bọn họ mới thân mật như vậy....
Viên Trác Nghiên không khỏi tự giễu, nhìn thẳng vào mặt của A Phong, không nhanh không chậm hỏi một câu.
- Cậu yêu Tuệ nhi nhiều không?
A Phong cảm thấy hơi nực cười khi nghe câu hỏi này, anh không chút do dự mà trả lời ngay.
- Nhiều hơn cả anh. Như vậy đủ rồi chứ?
Viên Trác Nghiên gật gật đầu, giọng anh có chút ưu thương.
- Vậy thì tốt rồi. Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, yêu thương cô ấy thật tốt. Tôi không đến để tranh giành với cậu, tôi đến để nhờ cậu.
Ý tứ rõ ràng như vậy, nhưng A Phong khi nghe xong thì không tránh khỏi cười chế nhạo, còn tức giận nói lại.
- Anh không có tư cách để nói câu này, người khiến cô ấy tổn thương là anh, người khiến cô ấy phải khóc là anh, người đẩy cô ấy xuống địa ngục lần này đến lần khác cũng là anh. Anh có tư cách gì mà nói đến hạnh phúc của Tuệ Tuệ hả? Tôi nói anh biết, hạnh phúc của cô ấy sẽ do tôi mang lại. Còn anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.
Một nụ cười châm biếm cứ như vậy hiện lên trên mặt anh, không phải chính anh là người đã chúc cô sống thật hạnh phúc sao? Bây giờ cô đã tìm được hạnh phúc của mình thì anh phải vui cho cô chứ? Nhưng tại sao vẫn thấy đố kỵ như vậy? Thậm chí là muốn bay về Thượng Hải ngay để gặp cô, muốn cô tránh xa A Phong. Hạnh phúc của cô cuối cùng lại là anh ta, anh tự thấy châm chọc chính bản thân thật sự.
- Này, cậu đừng có mà sốc quá rồi ngất đi đấy. Dù sao mới chỉ là một quyển tạp chí thôi, còn chưa chắc chắn được gì mà. Cậu không cần vội kích động vậy đâu.
Quan sát sắc mặt có vẻ không ổn của Viên Trác Nghiên, Lucas vội vàng bồi thêm mấy câu, đề phòng không biết chừng tên điên này sẽ bẻ gãy cổ mình mất.
Viên Trác Nghiên dần khôi phục lại tâm tình, ném quyển tạp chí đã bị nhàu nát về phía trước, đồng thời lạnh lùng cất giọng.
- Đem ra ngoài đi, chuyện của cô ấy, không cần phải báo với tớ nữa.
A Châu từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát tình hình, cũng không tránh được tò mò nhìn xuống tạp chí bị ông chủ ném sang một bên. Hình ảnh thân mật như vậy, còn cả sắc mặt của ông chủ, không phải là đã bị giáng một cú đấm vào gáy rồi sao? Nói không liên quan thì chắc chắn là nói dối rồi.
- Boss, chuyện của Viên Thành và Viên gia, anh không định trở về Thượng Hải để giải quyết sao? Phu nhân luôn gọi đến để giục anh về, với lại phía nhị thiếu đang ồn ào vô cùng, tôi nghĩ....
Lucas vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía A Châu với ánh mắt khâm phục, đúng là anh em tốt rồi, rất biết chọn thời cơ để báo cáo, mà chắc chắn những báo cáo này cũng chỉ là một cái vỏ bọc cho ý nhắc nhở, vẽ đường cho Viên Trác Nghiên đi đây rồi.
Nhưng anh ta còn chưa kịp tán dương thì Viên Trác Nghiên đã cất giọng cảnh cáo tên thủ hạ lắm chuyện của mình.
- Thêm cậu nữa à? Mang thứ này cùng cậu ta cút ra khỏi đây đi!
Thấy người bạn tốt đang nổi giận, Lucas càng thích châm thêm ít dầu vào nữa, giọng điệu nghe rõ là trêu đùa rồi.
- Trác Nghiên, cậu tự chột dạ à? Không phải A Châu chỉ đang nhắc cậu về Thượng Hải xử lý công việc thôi, cậu có cần phải dựng lông lên như vậy không? Nhất định là trong đầu cậu đang mãi nghĩ về đôi uyên ương kia nên vừa nhắc đến Thượng Hải mới khiến cậu nhạy cảm vậy. Còn dám nói không quan tâm à?
Hai tai Viên Trác Nghiên vô cùng ngứa ngáy khi bị tên nhãi này liên tục châm chọc như vậy. Anh chỉ muốn ném cả cái gạt tàn trên bàn để anh ta ngậm miệng lại.
- Hai cậu còn chưa chịu biến đi?
A Châu không giống Lucas, nghe lệnh của ông chủ thì đương nhiên phải tuân theo rồi. Anh ta cung kính cúi chào rồi đi ra.
Mà Lucas vẫn còn đứng yên không chịu nhúc nhích, thong thả cầm quyển tạp chí lên, vờ như đang nghiên cứu nghiêm túc.
- Chà, xem nào, đúng là trời sinh một cặp đây rồi, đẹp đôi như vậy mà không yêu nhau thì đáng tiếc lắm.
Máu nóng của Viên Trác Nghiên đã dần dồn lên não rồi, anh nghiến răng nghiến lợi giật lại quyển tạp chí, cùng lúc mà gầm lên một tiếng.
- Mẹ nó, cậu cút ngay cho tớ!
Lucas lúc này mới hài lòng hất cằm về phía quyển tạp chí, cười hề như tên vô lại.
- Vẫn là quan tâm như vậy sao phải giả vờ chứ? Giờ muốn về Thượng Hải rồi chứ? Không nhanh chân thì cẩn thận mất vợ đấy người anh em.
Chẳng cần anh ta nhắc nữa, Viên Trác Nghiên vừa đuổi anh ta xong thì cũng gọi cho A Phúc ngay để phân phó.
- Chuẩn bị đi, tôi sẽ về Thượng Hải trong tối nay.
Nói xong, anh cúp điện thoại ngay, cũng chẳng thèm liếc nhìn tên nhãi đang cười hắc hắc di chuyển dần ra khỏi phòng.
Anh ngồi thả lưng vào ghế, tay vẫn cầm quyển tạp chí kia, hình ảnh trên bìa vẫn khiến anh chói mắt vô cùng.
Nhưng anh cũng chỉ nhìn gương mặt thân thuộc của nữ nhân trong ảnh, dáng vẻ thoải mái ung dung của cô, lại không phải ở bên cạnh anh. Ngón tay thon dài của anh chạm vào gương mặt cô bất giác run nhẹ.
Một cảm giác sợ hãi đang dần nảy sinh trong lòng anh, liệu rằng quyết định trở về của anh có đúng không?
.....................
Phía sau tấm màn hoa, người phụ nữ đang chầm chậm thêu một tấm thảm lớn, còn rất kiên nhẫn truy hỏi A Lôi đang quỳ giữa phòng.
- A Lôi. Không phải tôi đã nói anh đừng đi theo tôi nữa sao? Tôi nghĩ giờ này anh còn đang bận tìm em trai chứ? Cơ hội tốt như vậy anh nên biết tận dụng mà đoàn tụ với cậu ta. Sao lại quay về rồi? Anh không phải rất chán ghét những việc này rồi à?
A Lôi quỳ một gối, khom lưng cúi đầu nói ra thỉnh cầu của mình.
- Phu nhân, tôi biết nếu tôi rời đi thì cô sẽ càng thêm liều lĩnh, tôi cũng nói rõ rồi, nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ cô. Khi nào cô đã hoàn toàn hạnh phúc, tôi sẽ rời đi. Còn về A Phong, cũng là chuyện tôi muốn xin cô.
Nữ nhân dừng lại một chút rồi lại tiếp tục di chuyển từng đường kim mũi chỉ, rất điềm tĩnh hỏi lại.
- Anhcó chuyện cần xin tôi nữa sao? Là chuyện gì?
A Lôi vẫn duy trì tư thế như cũ, thận trọng nêu ra mong muốn của mình.
- Bây giờ Ôn Giai Tuệ và A Phong cũng đã rời khỏi Viên gia rồi. Hai người đó không còn liên quan đến chuyện của Viên lão gia nữa, tôi mong cô có thể suy xét, đừng truy đuổi họ nữa.
Người phụ nữ đang rút kim may lên, nhẹ nhàng bật cười.
- Nói gọn lại thì chính là đang xin tha cho em trai của anh? Tôi cũng sẽ trả lời luôn, cho dù bây giờ Ôn Giai Tuệ không còn ngán đường tôi nữa, tôi có thế tạm bỏ qua cho bọn họ, nhưng nếu một ngày bọn họ lại nhúng tay vào việc của tôi thì đừng nói là em trai của anh, dù đó có là cha mẹ của anh đi nữa thì cũng đừng trách tại sao tôi không nể mặt.
Vậy nghĩa là mong muốn của mình đã được đáp ứng, A Lôi không quên cúi đầu cảm ơn bà chủ của mình.
- Cảm ơn cô, phu nhân!
.....................
Thời hạn ba ngày nhanh hơn tưởng, mỗi ngày cô đều không ngừng nghĩ về lời thổ lộ của A Phong, càng nghĩ thì cô lại càng khó đưa ra quyết định. Trái tim cô sẽ bị bóp chặt mỗi khi có suy nghĩ sẽ đồng ý lời tỏ tình của anh. Cảm giác đau đớn âm ỉ, nhói từng cơn, là vì người đó ư? Cũng là bởi vì cô chưa thể quên được người đàn ông đó sao?
Thật nực cười mà, anh ta là cái thá gì chứ? Là gì của cô mà cứ mãi xâm chiếm tâm trí của cô như vậy?!
Cô muốn quên đi Viên Trác Nghiên ngay, nếu có cách gì đó có thể giúp cô quên được anh ta ngay thì cô cũng sẽ không do dự, cô không muốn người đàn ông đó cứ mãi xuất hiện trong đầu cô nữa, không muốn sự tồn tại của anh ta là nỗi đau của mình!
Ôn Giai Tuệ không biết là đã truy cập những trang web bàn về cảm xúc sau một cuộc tình tan vỡ, cô tìm phương thức để tự chữa lành vết thương, rất nhiều những ý kiến cũng như lời phân tích dẫn chứng nhiều căn cứ đều chung một gợi ý là nên mở lòng đón nhận tình cảm của một người khác.
A Phong đối với cô không phải là rất tốt ư? Anh đã hứa sẽ giúp cô quên đi Viên Trác Nghiên, giúp cô chữa lành vết thương này, đặc biệt, anh còn yêu cô nữa. Người đàn ông như vậy, cô muốn một lần thử mở lòng....
Nghĩ rồi, cô với lấy điện thoại trên bàn, chọn số của A Phong, lưỡng lự một lúc rồi cũng gọi.
- Anh có thể đến gặp tôi bây giờ không? Tôi muốn cho anh câu trả lời.
Nhận được điện thoại của cô, A Phong đang bận rộn với chiếc laptop trên bàn đã dừng hết tất cả mọi công việc, đứng dậy thật nhanh vào phòng thay đồ. Thời khắc quan trọng này anh đã đếm từng giây từng phút suốt ba ngày qua, nhất định phải xuất hiện trước mặt cô trong phong thái hoàn hảo nhất, dù câu trả lời của cô có là gì đi nữa thì tình cảm của anh cũng sẽ không thay đổi, hoặc là bạn trai của cô, hoặc vẫn là một người bạn tốt của cô, dù thận phận tiếp theo là gì đi nữa thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh cô.
Chuẩn bị xong xuôi, A Phong mang theo tinh thần hoan hỉ lái xe rời khỏi chung cư, chiếc BMW màu đen khí chất xé tan màn đêm trên con đường lớn.
Ôn Giai Tuệ đã đứng bên ngoài cổng đợi sẵn, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ và khoác bên ngoài chiếc áo khóa len mỏng phủ qua mông, chân xỏ một đôi dép lê, dưới tán cây ngô đồng giữa màn đêm tĩnh mịch, trông cô như một đóa hoa quỳnh nở rộ bí ẩn nhưng lại tinh khôi.
- Trời lạnh như vậy, sao không ở trong nhà đợi? Xem em kìa, ăn mặc phong phanh như vậy.
A Phong vừa xuống xe đã liên tục quở trách, nhưng đó chính là sự quan tâm rõ ràng nhất, anh cởi áo khoác choàng lên cho cô, miệng vẫn không ngừng luyên thuyên.
Ôn Giai Tuệ không phản kháng, để yên cho anh săn sóc và còn ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ nghe chửi phạt.
- Tôi không sao. Chuyện tôi đã hứa với anh...
A Phong không chủ động đề cập, có lẽ là vì chưa đủ can đảm để đón nhận một kết quả chưa chắc chắn. Nhưng cô đã chủ động nhắc đến như vậy, anh cũng phải chờ đợi thôi.
- Quyết định của em thế nào? Em đồng ý làm bạn gái của anh chứ?
Ôn Giai Tuệ không chút do dự nữa, nhìn thẳng vào mặt anh mà gật đầu dứt khoát.
- Tôi đồng ý.
Suýt nữa A Phong không thể tin nổi vào tai mình nữa, vừa tiêu hóa được câu trả lời của cô, anh cười đến miệng rộng đến vành tai, hớn hở hỏi lại lần nữa.
- Tuệ Tuệ, em nói thật chứ? Em thật sự đồng ý làm bạn gái của anh? Anh không nghe nhầm đúng không?
Chưa từng thấy A Phong lại cười hạnh phúc như vậy, ý cười trong mắt anh cũng càng lúc càng đậm. Nhưng Ôn Giai Tuệ nhìn anh như vậy mà tâm tình lại nặng nề hơn, dù vậy thì cô vẫn gật đầu lại lần nữa.
- Không nhầm đâu. Tôi đồng ý với lời tỏ tình của anh, chúng ta...chúng ta từ hôm nay sẽ bắt đầu là một đôi yêu nhau.
A Phong hận không thể mở tiệc ăn mừng ngay, anh hạnh phúc ôm chặt cô gái trước mặt vào trong lòng, chỉ muốn đem cô hòa vào mình luôn để cô không bao giờ rời đi nữa.
- Tuệ Tuệ, cảm ơn em, cảm ơn em vì đã cho anh một cơ hội.
Hai tay Ôn Giai Tuệ buông lỏng hai bên đùi, do dự không biết có nên đưa lên ôm lấy người đàn ông này như cách anh đang ôm mình không. Sau vài giây lưỡng lự, rốt cuộc cô cũng vòng tay ôm nhẹ sau lưng anh.
Khi buông lỏng tay ra, A Phong liền ôm lấy một bên má của cô. Hai người im lặng nhìn nhau, hơi thở đều đặn của hai người hòa quyện vào nhau, nghe cả nhịp tim của nhau nữa.
Hơi thở của A Phong càng lúc càng tiến lại gần Ôn Giai Tuệ, anh hơi nghiêng mặt, môi mỏng đang dần tiến đến gần, lúc sắp chạm vào đôi môi đỏ mỏng kia thì cô gái bất chợt nghiêng nhẹ mặt qua một bên. Anh đã xử lý khéo léo tình huống bất ngờ này bằng một nụ hôn khác, là một nụ hôn trên trán của cô, còn khẽ bật cười một tiếng nữa.
- Vẫn còn ngại sao? Em phải tập quen dần với những chuyện này thôi.
Mặc dù ngoài miệng anh nói vậy nhưng trong lòng anh biết rõ hơn ai hết, Ôn Giai Tuệ đưa ra quyết định này không phải vì có tình cảm với anh, anh có thể nhận ra sự gượng gạo lẫn có chút không bằng lòng trong mắt của cô, cho nên cô mới né tránh nụ hôn của anh, là bởi vì trong lòng cô vẫn chưa xóa được hình bóng của người đàn ông đó. Nhưng không sao cả, anh có thể đợi, đợi cho đến khi cô hoàn toàn gạt bỏ được anh ta ra khỏi trái tim, sẽ toàn tâm toàn ý vì anh.
Ôn Giai Tuệ cụp mắt, lúng túng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, để mặc cho anh ôm vào lòng lần nữa.
Mà một màn thân mật này đã hoàn toàn được nam nhân trong chiếc xe màu đen cách đó không xa thu hết vào mắt. Hai bàn tay đầy gân xanh của Viên Trác Nghiên nắm chặt vô lăng, hơi thở của anh cũng vì vậy mà trở nên gấp gáp, người phụ nữ của anh thẹn thùng trong lòng A Phong, cô ôm anh ta, còn để anh ta ôm vào ngực nữa, A Phong dịu dàng hôn cô. Tất cả những hình ảnh vừa mới trôi qua thôi đã in đậm vào trong đầu của anh, như một cái búa lớn đánh mạnh xuống, hai hàm răng anh cắn chặt kìm nén cơn thịnh nộ. Tại sao chứ? Tại sao lại để anh nhìn thấy cảnh này? Không đúng! Phải là tại sao khi nhìn thấy một màn này vẫn khiến anh đau đớn và đố kỵ như vậy? Không phải anh đã quyết tâm buông bỏ rồi ư? Anh đã lựa chọn quên cô, từ bỏ tình yêu vô vọng này, nhưng anh vẫn vì nhìn thấy hình ảnh cô và A Phong thân mật bên nhau mà bỏ hết công việc ở Las Vegas, vờ về Thượng Hải để xử lý vấn đề của Viên Thành nhưng thực chất lại là muốn đến gặp cô. Mặc dù cả dọc đường, anh vẫn luôn tự gạt chính bản thân rằng anh không phải vì cô mới trở về, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Vậy mà, anh vội vàng lái xe đến nhà cô ngay, lại chứng kiến một màn kia.
Xem ra lời chúc của anh đã thành hiện thực rồi, tin tức trên tạp chí không phải thêu dệt, anh đã tự mình xác minh mọi việc, còn cô, là đã tìm được hạnh phúc riêng của mình rồi.
Anh còn hy vọng gì nữa sao? Hy vọng cô sẽ từ chối A Phong, sẽ chạy về bên anh ư? Anh đã tự mình ảo tưởng rồi.
Bây giờ Viên Trác Nghiên anh không khác gì một tên điên, anh không biết mình đang làm những chuyện vô nghĩa gì nữa.
Nhìn đến khi hai người bọn họ tạm biệt, Ôn Giai Tuệ đã vào trong nhà, Viên Trác Nghiên lúc này mới mở cửa xe bước xuống.
Anh đi nhanh tới chặn đường của A Phong.
- A Phong, nói chuyện với tôi một lát.
Bước chân của A Phong khựng lại, nhíu nhẹ mày nhìn người đàn ông thình lình xuất hiện, chính xác hơn thì đây là tình địch của anh rồi.
- Ồ! Viên đại thiếu gia đây rồi. Anh còn tư cách để đến đây sao? Muốn đến tìm Tuệ Tuệ?
Trong làn gió đêm lạnh buốt, thân ảnh người đàn ông cao lớn trong bộ tây trang tối màu càng tăng thêm cô độc, tịch liêu. Viên Trác Nghiên không lạ gì trước thái độ này của A Phong, anh đút một tay vào túi quần, tiến thêm mấy bước tới trước mặt anh ta.
- Cậu nhanh thật đấy, Tuệ nhi chỉ vừa mới trở về thôi, cậu đã quấn chặt cô ấy như vậy rồi!
A Phong cười khẩy một tiếng, vẻ mặt bất lực cùng đắc ý.
- Anh không cần phải mỉa mai tôi. Nói thẳng đi, anh có chuyện gì muốn nói với tôi? Nếu anh đến để yêu cầu tôi rời xa Tuệ Tuệ thì anh không cần nói nữa. Bây giờ Tuệ Tuệ đã là bạn gái của tôi rồi, cô ấy vừa đồng ý lời tỏ tình của tôi đấy, chúng tôi đã là một đôi, anh thua rồi, đừng nhớ nhung cô ấy nữa.
Thì ra là vậy! Tuệ nhi của anh đã đồng ý làm bạn gái của anh ta, cho nên bọn họ mới thân mật như vậy....
Viên Trác Nghiên không khỏi tự giễu, nhìn thẳng vào mặt của A Phong, không nhanh không chậm hỏi một câu.
- Cậu yêu Tuệ nhi nhiều không?
A Phong cảm thấy hơi nực cười khi nghe câu hỏi này, anh không chút do dự mà trả lời ngay.
- Nhiều hơn cả anh. Như vậy đủ rồi chứ?
Viên Trác Nghiên gật gật đầu, giọng anh có chút ưu thương.
- Vậy thì tốt rồi. Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, yêu thương cô ấy thật tốt. Tôi không đến để tranh giành với cậu, tôi đến để nhờ cậu.
Ý tứ rõ ràng như vậy, nhưng A Phong khi nghe xong thì không tránh khỏi cười chế nhạo, còn tức giận nói lại.
- Anh không có tư cách để nói câu này, người khiến cô ấy tổn thương là anh, người khiến cô ấy phải khóc là anh, người đẩy cô ấy xuống địa ngục lần này đến lần khác cũng là anh. Anh có tư cách gì mà nói đến hạnh phúc của Tuệ Tuệ hả? Tôi nói anh biết, hạnh phúc của cô ấy sẽ do tôi mang lại. Còn anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.
Bình luận facebook