Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 118: Tự sát.
Viên Thành.
Quyết định thay đổi chủ tịch Hội đồng quản trị đã dấy lên một làn sóng vô cùng lớn đối với Đại hội đồng cổ đông lần Hội đồng quản trị. Từ việc chủ tịch Ôn đã ký giấy chuyển nhượng cổ phần đến việc phải bầu lại chủ tịch Hội đồng quản trị, mà người có khả năng để đảm nhiệm vị trí này cũng chỉ có một mình Viên Trác Nghiên mà thôi.
- 70% phiếu thuận, nếu không còn ai có ý kiến thì nghị quyết bổ nhiệm tân chủ tịch sẽ được thông qua.
Tổ trưởng ban kiểm phiếu đứng trước bục tuyên bố dõng dạc lần cuối khi không còn thấy một cách tay nào giơ lên nữa.
- Tôi xin đại diện cho ban kiểm soát, thông qua nghị quyết mới của công ty, quyết định bầu Viên tổng là chủ tịch Hội đồng quản trị, đồng thời kiêm nhiệm chức Tổng giám đốc như cũ.
Sau khi nghị quyết được công bố, từng tràng pháo tay vang lên nhiệt tình, còn có những lời chúc mừng nữa.
Cuộc họp kết thúc, từng người một đang dần rời khỏi phòng họp.....
Tần Mộc Du vẫn còn ở lại, suốt buổi họp, bà là người vui nhất, cười không ngớt, thong dong ngồi dựa lưng vào ghế mà giương giương tự đắc.
- Trác Nghiên, con cao tay lắm. Ta biết là con sẽ không hồ đồ làm những chuyện vớ vẩn mà. Con giữ Ôn Giai Tuệ bên cạnh lâu như vậy, ngay cả lúc cô ta khùng khùng điên điên, hóa ra mục đích cuối cùng của con chính là lấy lại được vị trí chủ tịch và toàn bộ cổ phần trong tay cô ta, đúng là con trai của ta, không khiến ta thất vọng rồi. Ta cũng rất xin lỗi nếu thời gian qua ta đã hiểu lầm con thật sự có ý với cô ta. Dịp tốt thế này, chúng ta phải cùng ăn mừng thôi.
Từ ngày di chúc được công bố, Ôn Giai Tuệ được hưởng số cổ phần kia, còn ngồi vào vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị của Viên Thành nữa, cũng từ ngày đó mà trong mắt bà có một cái gai rất lớn. Sau đó thì Viên Trác Nghiên lại theo đuổi cô ta bất chấp tất cả những lời khuyên ngăn, bà đã nghĩ con trai mình thật sự có tình cảm với ả đàn bà đó. Nhưng hôm nay tận mắt thấy kết quả này, bà mới biết tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh.
Giờ thì thời huy hoàng của bà đã chính thức được phục hồi rồi. Ôn Giai Tuệ đã cuốn gói ra khỏi Viên gia, rời khỏi Viên Thành, Viên Trác Việt đã nhận bản án của Tòa án, ả Mục Lan Nhi như con rắn đã mất hết răn, dù cả ngày hăm he đe dọa nhưng cũng không thể làm gì mẹ con bà nữa. Viên gia đã trở về đúng quy củ của nó.
Viên Trác Nghiên cũng đang đứng ở ghế chủ tọa mà dọn dẹp vài thứ, vừa nghe xong mấy câu mà Tần Mộc Du nói, anh liền tạm dừng động tác lại, chưa nói gì mà chỉ cười nhạt một cái.
Chắc chắn sẽ không chỉ có một mình Tần Mộc Du có suy nghĩ này, mà cả công ty bây giờ cũng sẽ nghĩ như bà, tất cả đều cho rằng anh đến với Ôn Giai Tuệ là vì để lấy lại những thứ cô có trong Viên Thành, anh có thể không giải thích với bọn họ, cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng đối với mẹ mình, anh không muốn bà hiểu lầm. Ngưng động tác của mình lại, không nhanh không chậm mà nói.
- Mẹ, bây giờ người mới là đang hiểu lầm đấy. Tình cảm của con đối với Tuệ nhi là thật, con giữ cô ấy bên cạnh cũng chỉ vì con yêu cô ấy. Chuyện này không phải mục đích của con.
Sở dĩ anh yêu cầu Ôn Giai Tuệ ký giấy chuyển nhượng cổ phần là vì kẻ đang đứng phía sau, một kia anh tách được cô ra khỏi Viên gia thì có thể kẻ đó sẽ không còn nhằm vào cô nữa, đây là cách cuối cùng anh có thể tạm thời bảo vệ cô cho đến khi anh tìm được con chuột đó. Hơn nữa, rời khỏi Viên gia, cắt đứt hoàn toàn với Viên gia cũng là mong muốn của cô, như vậy anh sẽ giúp cô được toại nguyện.
Tần Mộc Du nghe xong thì không khỏi trợn tròn mắt mà nhìn con trai, vẻ mặt khó tin.
- Trác Nghiên, con nói vậy là sao? Con, chẳng lẽ con thật sự yêu Ôn Giai Tuệ?
Bà đứng bật dậy, đưa tay đỡ trán, ý thức được mình vừa phản ứng quá mới điều chỉnh lại được tâm trạng, gật gật đầu mà cười.
- Không sao, dù con có yêu cô ta hay không thì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, những gì của cô ta ở Viên Thành cũng đã trở về đúng chỗ rồi. Từ hôm nay, con hãy làm tốt vai trò của người thừa kế Viên gia. Những chuyện khác đừng bận tâm nữa.
Viên Trác Nghiên nghe như vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy, không nhịn được mà bật cười, nhưng ngay sau đó đã chuyển thành ánh mắt sắc lạnh khi nhìn thẳng vào mặt của mẹ mình.
- Nếu người đã nói vậy thì con cũng nói luôn. Từ hôm nay, Tuệ nhi không còn là người của Viên gia, không còn là người của cha nữa, cô ấy và Viên gia chúng ta từ giờ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa. Con lấy tư cách của người thừa kế Viên gia, tuyên bố Tuệ nhi được tự do hoàn toàn, dù là người hay những người khác của Viên gia đều không được phép đến làm phiền cô ấy nữa, nhất là bắt cô ấy trở về Viên gia.
Tần Mộc Du suýt nữa bật ngửa ra phía sau, không dám tin đây là sự thật. Nhưng nếu suy xét kỹ lại thì chuyện này không phải có lợi hơn sao? Ôn Giai Tuệ không trở về Viên gia nữa cũng tốt, như vậy thì con trai bà có thể chấm dứt hoàn toàn với người phụ nữ đó, mặc dù về thể diện của Viên gia có thể bị ảnh hưởng, nhưng để đảm bảo không có hậu quả về sau thì hy sinh một chút cũng không sao.
- Được rồi. Nếu con đã quyết định như vậy thì mẹ sẽ tôn trọng. Viên gia cũng không cần đưa Ôn Giai Tuệ về làm gì nữa, chỉ tốn thêm cơm thôi.
Bà nói vài câu rồi cũng chuyển sang chủ đề khác.
- Con cũng đã trở về rồi, tối nay hãy đến gặp ông nội đi. Lâu rồi, cả nhà chúng ta không ăn cơm cùng nhau, hiếm mới có dịp tốt như vậy....
Viên Trác Nghiên không buồn nghe bà nói tiếp, cầm đồ trên bàn lên và đẩy ghế ra, đi thẳng về phía cửa.
A Châu cũng cúi đầu chào phu nhân trước khi đi theo ông chủ đi ra khỏi phòng họp.
- Mẹ ở nhà đợi con.
Tần Mộc Du đứng tại chỗ nói lớn một tiếng để Viên Trác Nghiên có thể nghe được.
.....................
Mặc dù đã đồng ý làm bạn gái của A Phong nhưng Ôn Giai Tuệ lại không có cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh anh, ngược lại còn vô cùng thấy áp lực.
- Tuệ Tuệ, thế nào rồi? Phỏng vấn tốt chứ?
Hôm nay là ngày đầu tiên Ôn Giai Tuệ được nhận phỏng vấn xin việc ở một công ty nhỏ, dù trước đây từng đứng trước bao nhiêu người để chỉ đạo nhưng hôm nay chỉ đứng trước ba người cũng khiến cô tim đập chân run rồi, có lẽ chính vì miếng ăn miếng mặc đã tạo một áp lực lên vai của người ta như vậy.
Cô vừa đi ra thì A Phong đã đợi sẵn, còn khẩn trương hơn cả cô nữa.
Ôn Giai Tuệ như quả bóng xì hơi, lắc đầu trong bần thần.
- Em cũng không biết nữa, em nghĩ mình không được chọn đâu.
Những lúc như vậy thì vai trò cổ động của A Phong vô cùng quan trọng, anh vừa xoa xoa đầu cô vừa trêu.
- Khí thế hừng hực lúc sáng đâu mất rồi? Trông em mất hết tự tin như vậy thì ngày mai sao có thể tiếp tục chiến đấu chứ?
Anh vừa nói cũng vừa đưa tay véo hai bên má đang xệ xuống của cô, đem cô nhét vào trong xe.
- Đi nào, anh dẫn em đi ăn gì đó ngon ngon lấy lại tinh thần.
Ôn Giai Tuệ không còn tâm tư gì để trả lời anh nữa, anh kéo cô đến đâu thì cô làm theo đó, ngồi yên ở vị trí lái phụ, nghe anh luyên thuyên.
- Hôm nay em muốn ăn gì nào? Món Trung? Món Nhật hay món Tây?
- Em không có tâm trạng để ăn đâu, đưa em về nhà trước được không?
Nữ nhân chán nản nhìn qua vị trí bên cạnh, vẻ mặt buồn bã rầu rĩ.
A Phong đương nhiên không đồng ý rồi, một tay anh rời vô lăng mà xoa đầu cô theo thói quen.
- Bây giờ em về nhà cuộn mình trong chăn thì sẽ phát bệnh đấy, anh sẽ đưa em đi hóng gió, như vậy em có thể nhanh chóng lấy lại tinh thần đấy.
....................
Viên Gia.
Vì để chuẩn bị đón con trai trở về, Tần Mộc Du đã đặc biệt cho đầu bếp chuẩn bị rất nhiều món ngon theo khẩu vị của con trai. Viên lão thái gia cũng rất mong chờ được gặp lại cháu trai.
- Cha, người như vậy không phải quá bất công rồi sao? Trác Nghiên đẩy Trác Việt vào tù rồi ung dung chạy ra nước ngoài mấy tháng liền. Cha, Trác Việt cũng là cháu của người, nhưng nó đang bị giam trong ngục, cha không chịu cứu nó đã đành, còn mở tiệc mừng thằng cả về, cha như vậy là đang dội nước vào mặt của con đấy.
Người đang than oán không phải ai khác chính là Mục Lan Nhi. Bà ta không thể nào chấp nhận nổi một cảnh nhộn nhịp như vậy trong khi con trai bà ta vẫn đang trong quá trình khởi tố điều tra. Hừng hực bước ra phòng khách, ngồi đối diện với Viên lão thái gia mà chất vấn, trông bà ta tiều tụy vô cùng, là vì lo chạy đông chạy tây để tìm cách giúp con trai.
Nhưng đáp lại bà ta vẫn là thái độ thờ ơ cứng nhắc của Viên lão thái gia, mấy lời này từ ngày Viên Trác Việt bị đưa đi điều tra thì ông đã nghe đến không dưới mười lần rồi, mỗi ngày Mục Lan Nhi đều đến tìm ông mà khóc than. Vốn dĩ trước đây, ông từng phản đối việc con trai mình cưới vợ lẻ, đều muốn bảo vệ quyền lợi của cháu đích tôn, bây giờ cứ coi như một bài học cho sự hống hách của hai mẹ con nhà này đi.
- Hôm nay tâm trạng ta đang rất tốt, những chuyện xui xẻo đừng nhắc tới.
Ông chỉ trả lời một câu này rồi tiếp tục rót trà, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến người phụ nữ đang ngồi đối diện.
Mục Lan Nhi thấy thái độ của ông cũng chẳng có gì thay đổi thì hậm hực đứng lên, hai tay đã sớm cuộn chặt thành nắm đấm, nghiến chặt răng chịu đựng mà đi ra khỏi phòng khách.
Hóa ra đây là số phận của vợ bé ư? Là bà ngu khi năm đó đã nghe lời ngon ngọt của lão già đó, hứa hẹn sẽ cho bà mọi thứ, đối xử với bà tốt hơn cả chính thất, nhưng bây giờ thì sao? Viên lão gia, chỗ dựa duy nhất của mẹ con bà đã mất, Viên gia coi bà không khác gì người ở, ăn nhờ ở đậu nhà của bọn họ, bà rất muốn rời khỏi địa ngục này, nhưng nếu rời khỏi thì bà chẳng còn gì cả.
Cổng lớn của biệt thự đang mở, một chiếc Aston Martin đang tiến vào. Khi Viên Trác Nghiên bước tới gần cửa lớn thì đụng phải Viên Trác Bình đang đi ra.
Anh định lờ đi và bước qua, vì thường ngày hai người cũng ít khi có gì để nói với nhau, càng ít chạm mặt riêng như vậy. Không ngờ hôm nay Viên Trác Bình lại chủ động nói chuyện với anh.
- Anh cả, anh luôn trở về trong những tình huống náo nhiệt nhất nhỉ? Anh đẩy anh trai của tôi vào tù, bây giờ về đây để ăn mừng à? Không thấy trơ trẽn sao?
Bước chân của Viên Trác Nghiên đã phải dừng lại khi nghe cô ta chất vấn liên tục như vậy. Anh chậm rãi xoay người, thân tây trang màu xám càng tôn lên dáng chuẩn đến từng tỉ lệ của người mẫu. Đôi mày kiếm đen rậm khẽ nhíu lại, giọng điệu lạnh lùng xa cách.
- Viên gia vốn không chào đón các người, nếu thấy bất bình thì cứ việc đi, đừng diễn tuồng nữa. Hai mươi mấy năm, cứ mỗi lần về đây tôi lại buồn nôn mấy vở tuồng của mẹ con các người.
Viên Trác Bình nở một nụ cười cứng nhắc, nhưng khôi phục rất nhanh sau đó, biến thành một tia phẫn hận.
- Không hổ là cháu đích tôn của hào môn, hống hách và kiêu ngạo thật đấy. Nhưng anh nghĩ anh có thể lấy lại được niềm tin từ các trưởng bối sau khi xảy ra chuyện tình ồn ào với mẹ nhỏ ư? Vị trí của anh, e là giữ không được lâu đâu.
Cô ta cố tình nhắc đến Ôn Giai Tuệ để xem thử Viên Trác Nghiên luôn vững chãi như sắt đá này sẽ phản ứng như thế nào. Quả nhiên đã nhận thấy đuôi mắt anh hơi giật giật vì bị chạm vào chỗ đau, mặc dù anh vẫn che giấu rất kỹ.
- Tôi quên mất, không phải anh đã lấy được những gì mẹ nhỏ được hưởng thừa kế rồi à? Dùng cách này để đá văng cô ta, anh đúng là rất cao tay đấy. Anh cả, không phải mẹ nhỏ đã yêu anh rồi chứ?
Chỉ cần là nhắc đến Ôn Giai Tuệ thì phòng tuyến của Viên Trác Nghiên có khả năng sẽ bị lung lay, còn đặc biệt là nhắc đến chuyện tình cảm của hai người nữa, câu hỏi Ôn Giai Tuệ có yêu anh hay không, chính anh đã từng hỏi cô và tự hỏi rất nhiều lần, kết quả đều đau đớn âm ỉ, bây giờ nghe một người ngoài hỏi như vậy.....
Nhưng anh là ai chứ? Sao có thể để kẻ khác nắm được điểm yếu của mình.
- Xem ra các người đang có rất nhiều vấn đề phải lo rồi. Tốt nhất nên làm tổt việc của mình đi đã.
Thanh Ngọc giận đến giẫm chân, đang định nói lại thì bị một người hầu vội vã chuẩn bị tiệc đụng phải. Vừa đụng vào thì cô người hầu đã ríu rít xin lỗi.
- Xin lỗi tiểu thư, xin lỗi tiểu thư..
Thanh Ngọc vốn đang rất tức giận nhưng lại gặp phải tình huống này thì cũng không muốn đôi co nữa, càng không còn tâm trạng để tiếp tục nói chuyện với Viên Trác Nghiên, nên vừa mắng người hầu mấy câu xong đã bỏ vào trong.
- Tiểu thư, tiểu thư, khăn của cô.....
Cô người hầu nhanh nhẹn nhìn thấy một chiếc khăn tay rơi đúng chỗ mà Viên Trác Bình vừa đứng, vội nhặt lên nhưng gọi mãi không thấy tiểu thư quay lại nữa. Đang lúc cô ta không biết có nên đuổi theo không thì một giọng nam nhân trầm thấp cất lên.
- Đưa cái khăn cho tôi.
Người hầu nhìn đại thiếu gia đang chìa tay về phía mình, không dám chậm trễ, nhanh chóng đặt cái khăn tay lụa vào tay anh.
Viên Trác Nghiên nhận được cái khăn tay, ra hiệu cho người hầu lui đi. Cũng chính lúc anh cầm chiếc khăn lên, toàn bộ dây thần kinh trong bộ não đã vận động liên tục, hình ảnh thêu trên cái khăn, còn mùi hương này nữa.....
....................
Biệt phủ tộc Ula.
- A!!! Tiểu, tiểu thư! Tiểu thư, cô sao vậy?
Tiếng hét la của người hầu vang khắp phòng khi nhìn thấy một màn trong phòng tắm, tiểu thư của bọn họ đã cắt tay tự tử trong bồn nước.
Ba cô người hầu bị dọa đến mặt mũi tái mét, hai người vội đi tìm dụng cụ sơ cứu, người còn lại nhanh chân chạy xuống báo với ông chủ.
Sao lại xảy ra tình trạng này rồi, không phải mấy ngày qua đã tiến triển rất tốt rồi sao? Cũng vì vậy mà bọn họ mới lơ là như vậy, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì e là tính mạng của bọn họ cũng khó mà giữ được.
- Lão gia! Lão gia! Không xong rồi, tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư..
William đang ngồi trong phòng khách đọc mấy quyển tạp chí thì thấy người hầu chạy trối chết tới như bị ma rượt, miệng thì liên tục nhắc tiểu thư khiến ông ta bắt đầu có cảm giác bất an, lớn tiếng quát.
- Thanh Ngọc làm sao? Con bé đã xảy ra chuyện gì?
Mặc dù rất khó nhưng bị ông chủ quát như vậy, cô người hầu cũng phải nói rõ.
- Lão gia, tiểu thư vừa cắt, cắt cổ tay trong phòng tắm ạ....
- Cái gì? Thanh Ngọc! Thanh Ngọc!
William nghe như tiếng sét đánh ngang tai, chạy thục mạng lên cầu thang.
Chỉ vài phút sau đã nghe tiếng ông ta gầm gừ một tiếng nữa.
- Mau lái xe đến đây!!!!
..................
Nhận được tin báo Thanh Ngọc vừa cắt tay tự tử, Jayce đang ngồi trong thư phòng như con thú hoang bị đâm lén.
Rầm!
Tiếng đập bàn vang lên chói tai, khiến cho tên thủ hạ bên cạnh tim cũng sắp rơi ra ngoài rồi, thở cũng không dám thở mạnh.
- Chuẩn bị xe đến bệnh viện ngay!
Jayce đứng bật dậy, vừa gằn giọng vừa đẩy ghế đi ra.
Mấy ngày qua, anh ta rất muốn đến thăm cô, nhưng William nhất quyết ngăn cản, nếu ngày hôm đó anh ta đưa Thanh Ngọc về đây mà không giao cho William thì chắc chắn không xảy ra chuyện này rồi.
Thanh Ngọc, cô gái của anh, cầu trời phù hộ cho cô đừng xảy ra chuyện gì.
Quyết định thay đổi chủ tịch Hội đồng quản trị đã dấy lên một làn sóng vô cùng lớn đối với Đại hội đồng cổ đông lần Hội đồng quản trị. Từ việc chủ tịch Ôn đã ký giấy chuyển nhượng cổ phần đến việc phải bầu lại chủ tịch Hội đồng quản trị, mà người có khả năng để đảm nhiệm vị trí này cũng chỉ có một mình Viên Trác Nghiên mà thôi.
- 70% phiếu thuận, nếu không còn ai có ý kiến thì nghị quyết bổ nhiệm tân chủ tịch sẽ được thông qua.
Tổ trưởng ban kiểm phiếu đứng trước bục tuyên bố dõng dạc lần cuối khi không còn thấy một cách tay nào giơ lên nữa.
- Tôi xin đại diện cho ban kiểm soát, thông qua nghị quyết mới của công ty, quyết định bầu Viên tổng là chủ tịch Hội đồng quản trị, đồng thời kiêm nhiệm chức Tổng giám đốc như cũ.
Sau khi nghị quyết được công bố, từng tràng pháo tay vang lên nhiệt tình, còn có những lời chúc mừng nữa.
Cuộc họp kết thúc, từng người một đang dần rời khỏi phòng họp.....
Tần Mộc Du vẫn còn ở lại, suốt buổi họp, bà là người vui nhất, cười không ngớt, thong dong ngồi dựa lưng vào ghế mà giương giương tự đắc.
- Trác Nghiên, con cao tay lắm. Ta biết là con sẽ không hồ đồ làm những chuyện vớ vẩn mà. Con giữ Ôn Giai Tuệ bên cạnh lâu như vậy, ngay cả lúc cô ta khùng khùng điên điên, hóa ra mục đích cuối cùng của con chính là lấy lại được vị trí chủ tịch và toàn bộ cổ phần trong tay cô ta, đúng là con trai của ta, không khiến ta thất vọng rồi. Ta cũng rất xin lỗi nếu thời gian qua ta đã hiểu lầm con thật sự có ý với cô ta. Dịp tốt thế này, chúng ta phải cùng ăn mừng thôi.
Từ ngày di chúc được công bố, Ôn Giai Tuệ được hưởng số cổ phần kia, còn ngồi vào vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị của Viên Thành nữa, cũng từ ngày đó mà trong mắt bà có một cái gai rất lớn. Sau đó thì Viên Trác Nghiên lại theo đuổi cô ta bất chấp tất cả những lời khuyên ngăn, bà đã nghĩ con trai mình thật sự có tình cảm với ả đàn bà đó. Nhưng hôm nay tận mắt thấy kết quả này, bà mới biết tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh.
Giờ thì thời huy hoàng của bà đã chính thức được phục hồi rồi. Ôn Giai Tuệ đã cuốn gói ra khỏi Viên gia, rời khỏi Viên Thành, Viên Trác Việt đã nhận bản án của Tòa án, ả Mục Lan Nhi như con rắn đã mất hết răn, dù cả ngày hăm he đe dọa nhưng cũng không thể làm gì mẹ con bà nữa. Viên gia đã trở về đúng quy củ của nó.
Viên Trác Nghiên cũng đang đứng ở ghế chủ tọa mà dọn dẹp vài thứ, vừa nghe xong mấy câu mà Tần Mộc Du nói, anh liền tạm dừng động tác lại, chưa nói gì mà chỉ cười nhạt một cái.
Chắc chắn sẽ không chỉ có một mình Tần Mộc Du có suy nghĩ này, mà cả công ty bây giờ cũng sẽ nghĩ như bà, tất cả đều cho rằng anh đến với Ôn Giai Tuệ là vì để lấy lại những thứ cô có trong Viên Thành, anh có thể không giải thích với bọn họ, cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng đối với mẹ mình, anh không muốn bà hiểu lầm. Ngưng động tác của mình lại, không nhanh không chậm mà nói.
- Mẹ, bây giờ người mới là đang hiểu lầm đấy. Tình cảm của con đối với Tuệ nhi là thật, con giữ cô ấy bên cạnh cũng chỉ vì con yêu cô ấy. Chuyện này không phải mục đích của con.
Sở dĩ anh yêu cầu Ôn Giai Tuệ ký giấy chuyển nhượng cổ phần là vì kẻ đang đứng phía sau, một kia anh tách được cô ra khỏi Viên gia thì có thể kẻ đó sẽ không còn nhằm vào cô nữa, đây là cách cuối cùng anh có thể tạm thời bảo vệ cô cho đến khi anh tìm được con chuột đó. Hơn nữa, rời khỏi Viên gia, cắt đứt hoàn toàn với Viên gia cũng là mong muốn của cô, như vậy anh sẽ giúp cô được toại nguyện.
Tần Mộc Du nghe xong thì không khỏi trợn tròn mắt mà nhìn con trai, vẻ mặt khó tin.
- Trác Nghiên, con nói vậy là sao? Con, chẳng lẽ con thật sự yêu Ôn Giai Tuệ?
Bà đứng bật dậy, đưa tay đỡ trán, ý thức được mình vừa phản ứng quá mới điều chỉnh lại được tâm trạng, gật gật đầu mà cười.
- Không sao, dù con có yêu cô ta hay không thì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, những gì của cô ta ở Viên Thành cũng đã trở về đúng chỗ rồi. Từ hôm nay, con hãy làm tốt vai trò của người thừa kế Viên gia. Những chuyện khác đừng bận tâm nữa.
Viên Trác Nghiên nghe như vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy, không nhịn được mà bật cười, nhưng ngay sau đó đã chuyển thành ánh mắt sắc lạnh khi nhìn thẳng vào mặt của mẹ mình.
- Nếu người đã nói vậy thì con cũng nói luôn. Từ hôm nay, Tuệ nhi không còn là người của Viên gia, không còn là người của cha nữa, cô ấy và Viên gia chúng ta từ giờ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa. Con lấy tư cách của người thừa kế Viên gia, tuyên bố Tuệ nhi được tự do hoàn toàn, dù là người hay những người khác của Viên gia đều không được phép đến làm phiền cô ấy nữa, nhất là bắt cô ấy trở về Viên gia.
Tần Mộc Du suýt nữa bật ngửa ra phía sau, không dám tin đây là sự thật. Nhưng nếu suy xét kỹ lại thì chuyện này không phải có lợi hơn sao? Ôn Giai Tuệ không trở về Viên gia nữa cũng tốt, như vậy thì con trai bà có thể chấm dứt hoàn toàn với người phụ nữ đó, mặc dù về thể diện của Viên gia có thể bị ảnh hưởng, nhưng để đảm bảo không có hậu quả về sau thì hy sinh một chút cũng không sao.
- Được rồi. Nếu con đã quyết định như vậy thì mẹ sẽ tôn trọng. Viên gia cũng không cần đưa Ôn Giai Tuệ về làm gì nữa, chỉ tốn thêm cơm thôi.
Bà nói vài câu rồi cũng chuyển sang chủ đề khác.
- Con cũng đã trở về rồi, tối nay hãy đến gặp ông nội đi. Lâu rồi, cả nhà chúng ta không ăn cơm cùng nhau, hiếm mới có dịp tốt như vậy....
Viên Trác Nghiên không buồn nghe bà nói tiếp, cầm đồ trên bàn lên và đẩy ghế ra, đi thẳng về phía cửa.
A Châu cũng cúi đầu chào phu nhân trước khi đi theo ông chủ đi ra khỏi phòng họp.
- Mẹ ở nhà đợi con.
Tần Mộc Du đứng tại chỗ nói lớn một tiếng để Viên Trác Nghiên có thể nghe được.
.....................
Mặc dù đã đồng ý làm bạn gái của A Phong nhưng Ôn Giai Tuệ lại không có cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh anh, ngược lại còn vô cùng thấy áp lực.
- Tuệ Tuệ, thế nào rồi? Phỏng vấn tốt chứ?
Hôm nay là ngày đầu tiên Ôn Giai Tuệ được nhận phỏng vấn xin việc ở một công ty nhỏ, dù trước đây từng đứng trước bao nhiêu người để chỉ đạo nhưng hôm nay chỉ đứng trước ba người cũng khiến cô tim đập chân run rồi, có lẽ chính vì miếng ăn miếng mặc đã tạo một áp lực lên vai của người ta như vậy.
Cô vừa đi ra thì A Phong đã đợi sẵn, còn khẩn trương hơn cả cô nữa.
Ôn Giai Tuệ như quả bóng xì hơi, lắc đầu trong bần thần.
- Em cũng không biết nữa, em nghĩ mình không được chọn đâu.
Những lúc như vậy thì vai trò cổ động của A Phong vô cùng quan trọng, anh vừa xoa xoa đầu cô vừa trêu.
- Khí thế hừng hực lúc sáng đâu mất rồi? Trông em mất hết tự tin như vậy thì ngày mai sao có thể tiếp tục chiến đấu chứ?
Anh vừa nói cũng vừa đưa tay véo hai bên má đang xệ xuống của cô, đem cô nhét vào trong xe.
- Đi nào, anh dẫn em đi ăn gì đó ngon ngon lấy lại tinh thần.
Ôn Giai Tuệ không còn tâm tư gì để trả lời anh nữa, anh kéo cô đến đâu thì cô làm theo đó, ngồi yên ở vị trí lái phụ, nghe anh luyên thuyên.
- Hôm nay em muốn ăn gì nào? Món Trung? Món Nhật hay món Tây?
- Em không có tâm trạng để ăn đâu, đưa em về nhà trước được không?
Nữ nhân chán nản nhìn qua vị trí bên cạnh, vẻ mặt buồn bã rầu rĩ.
A Phong đương nhiên không đồng ý rồi, một tay anh rời vô lăng mà xoa đầu cô theo thói quen.
- Bây giờ em về nhà cuộn mình trong chăn thì sẽ phát bệnh đấy, anh sẽ đưa em đi hóng gió, như vậy em có thể nhanh chóng lấy lại tinh thần đấy.
....................
Viên Gia.
Vì để chuẩn bị đón con trai trở về, Tần Mộc Du đã đặc biệt cho đầu bếp chuẩn bị rất nhiều món ngon theo khẩu vị của con trai. Viên lão thái gia cũng rất mong chờ được gặp lại cháu trai.
- Cha, người như vậy không phải quá bất công rồi sao? Trác Nghiên đẩy Trác Việt vào tù rồi ung dung chạy ra nước ngoài mấy tháng liền. Cha, Trác Việt cũng là cháu của người, nhưng nó đang bị giam trong ngục, cha không chịu cứu nó đã đành, còn mở tiệc mừng thằng cả về, cha như vậy là đang dội nước vào mặt của con đấy.
Người đang than oán không phải ai khác chính là Mục Lan Nhi. Bà ta không thể nào chấp nhận nổi một cảnh nhộn nhịp như vậy trong khi con trai bà ta vẫn đang trong quá trình khởi tố điều tra. Hừng hực bước ra phòng khách, ngồi đối diện với Viên lão thái gia mà chất vấn, trông bà ta tiều tụy vô cùng, là vì lo chạy đông chạy tây để tìm cách giúp con trai.
Nhưng đáp lại bà ta vẫn là thái độ thờ ơ cứng nhắc của Viên lão thái gia, mấy lời này từ ngày Viên Trác Việt bị đưa đi điều tra thì ông đã nghe đến không dưới mười lần rồi, mỗi ngày Mục Lan Nhi đều đến tìm ông mà khóc than. Vốn dĩ trước đây, ông từng phản đối việc con trai mình cưới vợ lẻ, đều muốn bảo vệ quyền lợi của cháu đích tôn, bây giờ cứ coi như một bài học cho sự hống hách của hai mẹ con nhà này đi.
- Hôm nay tâm trạng ta đang rất tốt, những chuyện xui xẻo đừng nhắc tới.
Ông chỉ trả lời một câu này rồi tiếp tục rót trà, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến người phụ nữ đang ngồi đối diện.
Mục Lan Nhi thấy thái độ của ông cũng chẳng có gì thay đổi thì hậm hực đứng lên, hai tay đã sớm cuộn chặt thành nắm đấm, nghiến chặt răng chịu đựng mà đi ra khỏi phòng khách.
Hóa ra đây là số phận của vợ bé ư? Là bà ngu khi năm đó đã nghe lời ngon ngọt của lão già đó, hứa hẹn sẽ cho bà mọi thứ, đối xử với bà tốt hơn cả chính thất, nhưng bây giờ thì sao? Viên lão gia, chỗ dựa duy nhất của mẹ con bà đã mất, Viên gia coi bà không khác gì người ở, ăn nhờ ở đậu nhà của bọn họ, bà rất muốn rời khỏi địa ngục này, nhưng nếu rời khỏi thì bà chẳng còn gì cả.
Cổng lớn của biệt thự đang mở, một chiếc Aston Martin đang tiến vào. Khi Viên Trác Nghiên bước tới gần cửa lớn thì đụng phải Viên Trác Bình đang đi ra.
Anh định lờ đi và bước qua, vì thường ngày hai người cũng ít khi có gì để nói với nhau, càng ít chạm mặt riêng như vậy. Không ngờ hôm nay Viên Trác Bình lại chủ động nói chuyện với anh.
- Anh cả, anh luôn trở về trong những tình huống náo nhiệt nhất nhỉ? Anh đẩy anh trai của tôi vào tù, bây giờ về đây để ăn mừng à? Không thấy trơ trẽn sao?
Bước chân của Viên Trác Nghiên đã phải dừng lại khi nghe cô ta chất vấn liên tục như vậy. Anh chậm rãi xoay người, thân tây trang màu xám càng tôn lên dáng chuẩn đến từng tỉ lệ của người mẫu. Đôi mày kiếm đen rậm khẽ nhíu lại, giọng điệu lạnh lùng xa cách.
- Viên gia vốn không chào đón các người, nếu thấy bất bình thì cứ việc đi, đừng diễn tuồng nữa. Hai mươi mấy năm, cứ mỗi lần về đây tôi lại buồn nôn mấy vở tuồng của mẹ con các người.
Viên Trác Bình nở một nụ cười cứng nhắc, nhưng khôi phục rất nhanh sau đó, biến thành một tia phẫn hận.
- Không hổ là cháu đích tôn của hào môn, hống hách và kiêu ngạo thật đấy. Nhưng anh nghĩ anh có thể lấy lại được niềm tin từ các trưởng bối sau khi xảy ra chuyện tình ồn ào với mẹ nhỏ ư? Vị trí của anh, e là giữ không được lâu đâu.
Cô ta cố tình nhắc đến Ôn Giai Tuệ để xem thử Viên Trác Nghiên luôn vững chãi như sắt đá này sẽ phản ứng như thế nào. Quả nhiên đã nhận thấy đuôi mắt anh hơi giật giật vì bị chạm vào chỗ đau, mặc dù anh vẫn che giấu rất kỹ.
- Tôi quên mất, không phải anh đã lấy được những gì mẹ nhỏ được hưởng thừa kế rồi à? Dùng cách này để đá văng cô ta, anh đúng là rất cao tay đấy. Anh cả, không phải mẹ nhỏ đã yêu anh rồi chứ?
Chỉ cần là nhắc đến Ôn Giai Tuệ thì phòng tuyến của Viên Trác Nghiên có khả năng sẽ bị lung lay, còn đặc biệt là nhắc đến chuyện tình cảm của hai người nữa, câu hỏi Ôn Giai Tuệ có yêu anh hay không, chính anh đã từng hỏi cô và tự hỏi rất nhiều lần, kết quả đều đau đớn âm ỉ, bây giờ nghe một người ngoài hỏi như vậy.....
Nhưng anh là ai chứ? Sao có thể để kẻ khác nắm được điểm yếu của mình.
- Xem ra các người đang có rất nhiều vấn đề phải lo rồi. Tốt nhất nên làm tổt việc của mình đi đã.
Thanh Ngọc giận đến giẫm chân, đang định nói lại thì bị một người hầu vội vã chuẩn bị tiệc đụng phải. Vừa đụng vào thì cô người hầu đã ríu rít xin lỗi.
- Xin lỗi tiểu thư, xin lỗi tiểu thư..
Thanh Ngọc vốn đang rất tức giận nhưng lại gặp phải tình huống này thì cũng không muốn đôi co nữa, càng không còn tâm trạng để tiếp tục nói chuyện với Viên Trác Nghiên, nên vừa mắng người hầu mấy câu xong đã bỏ vào trong.
- Tiểu thư, tiểu thư, khăn của cô.....
Cô người hầu nhanh nhẹn nhìn thấy một chiếc khăn tay rơi đúng chỗ mà Viên Trác Bình vừa đứng, vội nhặt lên nhưng gọi mãi không thấy tiểu thư quay lại nữa. Đang lúc cô ta không biết có nên đuổi theo không thì một giọng nam nhân trầm thấp cất lên.
- Đưa cái khăn cho tôi.
Người hầu nhìn đại thiếu gia đang chìa tay về phía mình, không dám chậm trễ, nhanh chóng đặt cái khăn tay lụa vào tay anh.
Viên Trác Nghiên nhận được cái khăn tay, ra hiệu cho người hầu lui đi. Cũng chính lúc anh cầm chiếc khăn lên, toàn bộ dây thần kinh trong bộ não đã vận động liên tục, hình ảnh thêu trên cái khăn, còn mùi hương này nữa.....
....................
Biệt phủ tộc Ula.
- A!!! Tiểu, tiểu thư! Tiểu thư, cô sao vậy?
Tiếng hét la của người hầu vang khắp phòng khi nhìn thấy một màn trong phòng tắm, tiểu thư của bọn họ đã cắt tay tự tử trong bồn nước.
Ba cô người hầu bị dọa đến mặt mũi tái mét, hai người vội đi tìm dụng cụ sơ cứu, người còn lại nhanh chân chạy xuống báo với ông chủ.
Sao lại xảy ra tình trạng này rồi, không phải mấy ngày qua đã tiến triển rất tốt rồi sao? Cũng vì vậy mà bọn họ mới lơ là như vậy, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì e là tính mạng của bọn họ cũng khó mà giữ được.
- Lão gia! Lão gia! Không xong rồi, tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư..
William đang ngồi trong phòng khách đọc mấy quyển tạp chí thì thấy người hầu chạy trối chết tới như bị ma rượt, miệng thì liên tục nhắc tiểu thư khiến ông ta bắt đầu có cảm giác bất an, lớn tiếng quát.
- Thanh Ngọc làm sao? Con bé đã xảy ra chuyện gì?
Mặc dù rất khó nhưng bị ông chủ quát như vậy, cô người hầu cũng phải nói rõ.
- Lão gia, tiểu thư vừa cắt, cắt cổ tay trong phòng tắm ạ....
- Cái gì? Thanh Ngọc! Thanh Ngọc!
William nghe như tiếng sét đánh ngang tai, chạy thục mạng lên cầu thang.
Chỉ vài phút sau đã nghe tiếng ông ta gầm gừ một tiếng nữa.
- Mau lái xe đến đây!!!!
..................
Nhận được tin báo Thanh Ngọc vừa cắt tay tự tử, Jayce đang ngồi trong thư phòng như con thú hoang bị đâm lén.
Rầm!
Tiếng đập bàn vang lên chói tai, khiến cho tên thủ hạ bên cạnh tim cũng sắp rơi ra ngoài rồi, thở cũng không dám thở mạnh.
- Chuẩn bị xe đến bệnh viện ngay!
Jayce đứng bật dậy, vừa gằn giọng vừa đẩy ghế đi ra.
Mấy ngày qua, anh ta rất muốn đến thăm cô, nhưng William nhất quyết ngăn cản, nếu ngày hôm đó anh ta đưa Thanh Ngọc về đây mà không giao cho William thì chắc chắn không xảy ra chuyện này rồi.
Thanh Ngọc, cô gái của anh, cầu trời phù hộ cho cô đừng xảy ra chuyện gì.
Bình luận facebook