Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 11: Thả người.
Hôm nay là thứ bảy bị nhốt ở đây rồi, Ôn Giai Tuệ như bông hoa dần lụi tàn, khắp người đều là những vết thương do người đàn ông đó tra tấn, đánh đập khi cô phản kháng hay thậm chí những lúc hắn không vui. Những đêm đã trôi qua kia giống như những cơn ác mộng ngày càng ngày càng tích tụ rất nhiều trong ký ức của cô. Mỗi khi đêm xuống, hắn lại trở về đây đem cô đặt dưới thân điên cuồng xâm chiếm, cô như một con búp bê mặc cho hắn giày xéo, phát tiết, sau khi hắn thỏa mãn rồi lại biến cô thành gối ôm hình người.
Cuộc sống như địa ngục này đến khi nào mới kết thúc đây, cô sẽ bị chôn vùi ở đây vĩnh viễn ư?
Da mặt cô đã dần không còn huyết sắc nữa, đôi mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ rất mông lung không có tiêu cự.
Trời lại tối rồi, cô lại bị nhấn chìm trong một khoảng tối vô tận, rồi lại phải chịu đựng từng cơn tra tấn dày vò của người đàn ông đó.
Tiếng bước chân đó lại đang đến gần, hôm nay hắn trói tay cô lại và lấy khăn bịt mắt cô, cô biết hắn sẽ mở đèn như một lần trước.
Viên Trác Nghiên kéo chăn đang quấn trên người nữ nhân ra, hài lòng ngắm nhìn thân thể trắng nõn như tuyết nhưng chằng chịt những dấu hôn mới đè lên dấu hôn cũ mà hắn lưu lại trên đó, thân hình nữ nhân tuyệt đẹp như một bức vẽ, bộ ngực tròn trịa không quá lớn nhưng hắn cực kỳ yêu thích cảm giác được xoa nắn nó trong tay, vòng eo thon gọn không một chút mỡ thừa mỗi lần hoan ái đều rất dễ dàng nắm trong tay, đôi chân thon dài nuột nà khi quấn quanh hông hắn trông thật gợi tình.
Vải bịt hắn màu đen cùng màu đen của ga giường càng làm nổi bật làn da trắng như sữa của cô. Hắn leo lên người cô, tay chống bên cạnh, tay kia lại vuốt ve gương mặt nhợt nhạt kia, sau đó lại chậm rãi hôn xuống bờ môi đang run rẩy.
- Uh.....uhm.....
Nụ hôn dần trở nên trở nên cuồng nhiệt và nóng bỏng, còn bàn tay kia cũng không hề rảnh rỗi, chạy dọc thân thể cô, nhẹ nhàng rồi dùng lực kích thích dục vọng nguyên thủy nhất của nữ nhân. Hắn thuần thục cởi bỏ hết quần áo của mình. Dùng sức tách hai chân cô ra, như một cơn bão trực tiếp xâm nhập càn quét vào sâu bên trong cô.
- Uhm....ân.....a....
Tiếng rên rỉ non nớt liền vang lên, thúc giục động tác của hắn nhanh hơn, dường như muốn đem cô hòa vào tận trong máu. Nữ nhân dưới thân bị vải đen bịt mắt như vậy đúng là một cảnh vô cùng nóng bỏng a!
Hắn thích nhìn cô sợ hãi, tuyệt vọng cầu xin hắn như thế này nhất. Thường ngày thấy cô đeo cái mặt nạ tao nhã luôn luôn bình tĩnh kia thật sự khiến hắn vô cùng chướng mắt, mỗi lần nhìn cô như vậy hắn chỉ muốn xé bỏ vẻ mặt giả tạo đó. Và chính là lúc như thế này đây!
Căn phòng trong chốc lát đã trở nên đầy ái muội, ngọn lửa cuồng nhiệt có thể thiêu rụi tất cả, những lý trí cuối cùng còn sót lại.
Cơn kích tình qua đi, lại như mỗi lần, Viên Trác Nghiên vào phòng tắm tắm rửa qua, sau đó sẽ lên giường ôm cô ngủ. Nhưng tối nay hắn lại đặc biệt giúp cô tắm, bế cô trở lại giường xong thì ra tắt đèn ra khỏi phòng.
Tối nay hắn không ngủ bên cạnh cô nữa?
Ôn Giai Tuệ như được đặc xá, không cần phải nơm nớp lo sợ nửa đêm hắn lại muốn cô mặc cho cô đang rất muốn ngủ, tối nay hắn không ngủ ở đây thì cô có thể được nghỉ ngơi rồi.
............................
Viên Trác Nghiên không vào phòng ngủ mà đi thẳng đến thư phòng.
Hắn ngồi xuống bàn làm việc, mệt mỏi ngã lưng ra phía sau. Lười nhác lấy ra một điếu xì gà thượng hạng, bật lửa châm lên. Ánh mắt hướng đến khung ảnh đang đặt trên bàn, trong đó là cô gái với tươi cười rất rạng rỡ, làm sao hắn có thể quên cô ra đi trong độ tuổi đang còn đầy sức sống, cô chỉ mới tròn mười tám tuổi.
Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, đẩy khói xì gà ra ngoài qua hơi thở. Hắn đưa tay còn lại cầm khung ảnh lên xem, tâm tư hiện giờ rất phức tạp. Lời A Châu nói lần trước làm hắn phải suy nghĩ, thật sự thì hắn làm vậy là vì điều gì? Đúng vậy, chính là vì cô ấy, lão già đó đã giết người hắn yêu thì hắn cũng sẽ trả lại những nỗi đau đó cho nữ nhân của ông ta.
Nhưng tại sao mấy ngày qua khi ôm người phụ nữ đó ngủ, hắn đã không còn gặp những cơn ác mộng về Tiểu Xướng nữa? Hắn chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy, trong lòng hắn lại tồn tại khoảnh khắc quên mất cô gái ấy ư?
Không thể nào! Nhất định là không có khả năng đó! Chính là vì hắn quá mệt mỏi sau những cuộc hoan ái nên mới ngủ sâu vậy thôi! Nếu vậy, còn những người phụ nữ trước đây từng ở trên giường của hắn thì phải giải thích thế nào đây?
- Tiểu Xướng, rốt cuộc anh đang bị làm sao vậy?
Bản thân hắn cũng chẳng có câu trả lời cho chính mình nữa. Nhìn lại gương mặt xinh đẹp trong ảnh, hắn vẫn chắc chắn một điều hắn căm hận người cha đã giết chết cô, vì vậy Ôn Giai Tuệ đối với hắn chẳng qua là nơi để trút giận mà thôi, đúng vậy, chính là như vậy!
...............................
Ôn Giai Tuệ ngủ không được sâu, cứ lăn qua lăn lại rồi với tay qua khoảng trống bên cạnh như một thói quen. Cô cố gắng nhắm mắt ngủ.
Ầm ầm ầm!
- A!!!! Đừng mà, đừng đánh tôi, đừng mà.....
Ầm ầm ầm!
- A!!!! Dượng, đừng đánh mà, đừng đánh mẹ nữa, con sai rồi, huhu, đừng đánh mẹ mà....dượng, con xin dượng, đừng mà!
Ầm ầm ầm!
- A!!!! Đừng mà!!!!
Ôn Giai Tuệ giật mình khỏi cơn ác mộng. Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi túa ra giữa hai bên thái dương, cô hít thở gấp gáp.
Ầm ầm ầm!
- A!!!
Choang!
Còn chưa kịp định thần lại, nghe tiếng sấm chớp đùng đùng bên ngoài, cô hoảng sợ leo xuống giường, kéo cả chăn theo nhưng vô tình đụng phải lo hoa trên bàn, lọ hoa rơi xuống sàn vỡ thành mấy mảnh vụn.
Cô rục mình cuộn tròn dưới sàn, ngồi sát vào giường, toàn thân vì sợ hãi mà run rẩy, hai tay dùng hết sức bịt chặt tai lại.
Cô sợ sấm, từ nhỏ cô đã sợ tiếng sấm, mỗi lần nghe tiếng sấm thì trời sẽ mưa, cô và mẹ sẽ lại bị đánh.
........................
Viên Trác Nghiên đang cầm khung ảnh trên tay, nghe tiếng hét trong phòng kia truyền đến, hắn liền mở ngăn kéo đặt khung cảnh kia vào trong, gấp gáp chạy ra khỏi thư phòng.
Khi hắn mở cửa phòng ra, dựa vào ánh sáng của tia chớp, hắn nhìn thấy người con gái đang ngồi co ro dưới sàn. Hắn sốt ruột chạy đến bên cạnh cô, hai tay đặt lên hai bên vai cô lay lay, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Cảm giác có người đang ở ngay bên cạnh, Ôn Giai Tuệ liền nhào vào lòng hắn, hai tay ôm chặt thắt lưng người đàn ông, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp kia, giống như một chú mèo con tìm kiếm cảm giác an toàn.
Viên Trác Nghiên khá bất ngờ trước hành động này của cô, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, còn vỗ đều liên tục lên lưng của cô, tay kia xoa xoa từ đỉnh đầu cô xuống như đang vuốt ve một vật cưng. Hắn không nghĩ cô lại sợ sấm, hóa ra một cô gái luôn tỏ ra kiên cường cũng có một mặt yếu đuối như vậy....
Sau một lúc, có vẻ như cô đã bình tĩnh hơn, cô cũng đã ngủ say trong lòng hắn rồi.
Viên Trác Nghiên cẩn thận bế cô lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô.
- Đừng đi mà.....
Bàn tay run rẩy của Ôn Giai Tuệ níu chặt tay của nam nhân sợ hắn sẽ rời đi. Cô kéo chặt tay hắn, giọng điệu yếu ớt run rẩy.
Viên Trác Nghiên nhìn bàn tay nhỏ bé chỉ có chút sức lực kéo lấy tay mình, hắn cũng không kìm lòng được. Nắm chặt tay cô và nằm xuống chỗ trống bên cạnh, vươn tay ra ôm cô vào trong vòm ngực rộng lớn.
Ôn Giai Tuệ có vẻ đã tìm được chỗ an toàn, yên tâm đi vào giấc ngủ.
Nhìn cô gái nhỏ ngủ yên trong ngực mình, trên môi hắn lộ ra một ý cười dịu dàng mà chính hắn cũng không biết.
...........................
Sáng sớm tỉnh lại cũng như những lần trước, vị trí bên cạnh đã trống từ lâu. Hôm qua là cô đã nằm mơ ư? Cô hình như còn ôm chặt người đàn ông đó, sau đó ngủ trong lòng hắn như những đêm trước. Đó là cô nằm mơ hay là.....
Cạch!
Dòng suy nghĩ của cô đã bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa, hôm nay quản gia không còn bưng khay đồ ăn vào nữa mà đem theo mấy cái túi giấy.
- Ôn tiểu thư, đây là cậu chủ đã chuẩn bị cho cô. Cậu chủ còn nói cô có thể đi được rồi.
Ôn Giai Tuệ suýt nữa không thể tin vào tai mình, tên đó đã chịu thả cô ra rồi sao?
Cô không nghe nhầm đúng không?
Trong mấy cái túi này là quần áo, giày cho cô.
Quản gia cầm chìa khóa đến mở khóa ở cổ chân cô. Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp hỏi lại thì bà đã đi mất rồi.
Đây chính là khoảnh khắc mà cô nằm mơ cũng nghĩ đến, còn đợi gì nữa mà không nhanh chóng chuẩn bị. Cô cầm lấy quần áo trong túi đi vào phòng tắm.
.............................
Lúc quản gia từ trong phòng ngủ đi ra báo cáo xong, Viên Trác Nghiên không nói gì nữa mà đi vào thư phòng. Hắn lấy một cái cốc thủy tinh dày, và một chai whisky trên quầy rượu, rót một cốc và ngồi xuống bàn làm việc. Bắt đầu mở màn hình laptop lên, sáng nay hắn có một cuộc họp trực tuyến với trụ sở của Viên Thành ở Hồng Kong.
Màn hình webcam hiện lên tưng khung cửa sổ của những người tham dự cuộc họp trực tuyến hôm nay.
..........................
Kích cỡ quần áo đều vừa đúng với size của Ôn Giai Tuệ, cả kích cỡ đồ lót nữa. Tên đó lại tìm hiểu rõ đến vậy sao?
Nhưng Ôn Giai Tuệ không có tâm tư để quan tâm những điều này nữa. Thay đồ xong, cô đi ra mở cửa, đúng là cửa không khóa nữa rồi. Nhưng hai tên áo đen đứng hai bên vừa thấy cô ra liền chặn cô lại.
- Tiểu thư, xin thứ lỗi.
Hai tên đó giữa hai bên tay của cô, một tên khác đem một miếng vải bịt mắt cô lại.
Ôn Giai Tuệ cũng không phản kháng, đến tột cùng vẫn không muốn cô biết chúng là ai và đây là nơi nào mà.
Sau khi bịt mắt cô xong, hai tên kia dẫn cô đi, không nhìn thấy gì nên chỉ có thể đi theo chúng.
...........................
Viên Trác Nghiên vẫn đang tập trung nghe từng người báo cáo kết quả tổng kết cuối kỳ. Trong phút chốc lơ đễnh, đôi mắt hắn quét qua góc bàn phía trước mặt, khung ảnh đó đã biến đâu mất rồi? Hắn nhớ lại hành động gấp gáp tối qua, sau đó mới vội mở ngăn kéo ra, hắn lại đem khung ảnh này bỏ vào ngăn kéo ư? Đúng là chuyện hết sức vô lí mà!
- Viên tổng, Viên tổng, anh không có ý kiến gì chứ?
Một trưởng phòng sau khi trình bày xong kế hoạch cho dự án mới, nhưng không thấy Viên Trác Nghiên nhận xét gì mới mạo muội gọi hắn mấy tiếng.
Mà Viên Trác Nghiên giống như vừa hoàn hồn, đẩy ngăn kéo lại và gật đầu trước màn hình.
- Cứ như vậy mà triển khai đi. Cuộc họp hôm nay đến đây được rồi.
Nói xong, hắn liền click chuột tắt cuộc họp, sau đó đóng laptop lại, cầm ly rượu bên cạnh uống cạn.
Bất chợt nhếch môi cười tự giễu.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, hắn nhàn nhạt đáp.
- Vào đi!
A Châu bước vào, gật nhẹ đầu một cái mới thông báo.
- Thưa boss, Ôn tiểu thư vừa đi rồi ạ!
Nghe xong, hắn cũng gạt hết những suy nghĩ rối rắm trong đầu qua một bên, gật gật đầu rồi đứng lên.
- Chuẩn bị xe đi!
..........................
Ôn Giai Tuệ được thả xuống sau đó một đoạn, cô đưa tay gỡ vải bịt mắt ra. Cô như một bông hoa bồ công anh, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng có thể cuốn bay. Áo sơ mi trắng cùng quần ống suông màu kem luôn toát ra khí chất ưu nhã vốn có của cô.
Một lúc sau cô mới đưa mắt nhìn xung quanh và trùng hợp cạnh đó có một bốt điện thoại công cộng, cô đến đó gọi cho A Phong bảo cậu ta đến đón mình.
Chưa đầy năm phút xe của A Phong đã đến trước mắt của Ôn Giai Tuệ.
- Phu nhân, cô không sao chứ?
A Phong vừa bước xuống xe liền đem áo khoác choàng lên cho phu nhân. Đứng ở khoảng cách gần như vậy đương nhiên cậu ta có thể nhìn thấy những dấu vết mờ ám trên cổ và ngực của phu nhân, mặc dù chiếc áo sơmi khá kín nhưng không thể che hết những ấn ký ái muội đó. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra cô đã trải qua những chuyện gì.
Trống ngực A Phong như vừa bị nện một quyền đau đớn. Nếu không phải cậu ta quá vô dụng thì Viên Trác Nghiên sẽ không thể hạ nhục phu nhân như vậy. Giờ phút này cậu ta chỉ muốn đấm tên mặt người dạ thú đó đến chết.
Dường như Ôn Giai Tuệ phát hiện ra biểu hiện bất thường của A Phong, cô đưa tay kéo áo khoác lại che đi vùng cổ, xoay người chui vào trong xe.
A Phong nắm chặt tay lái đến mức gân xanh nổi đầy mu bàn tay, cậu ta nhìn qua gương chiếu hậu, phu nhân mà cậu ta biết sẽ không bao giờ như thế này, đôi mắt cô hồn kia chưa từng có trên gương mặt xinh đẹp của cô. Cậu ta vẫn còn nhớ hai năm trước, Viên lão gia giao cho cậu ta một nhiệm vụ, chính là trở thành cánh tay phải của cô, là chỗ dựa vững chắc nhất của cô ở Viên gia. Người con gái đó, lúc ấy chỉ mới là một nữ sinh đại học, nhưng cô cùng quật cường và mạnh mẽ, không như những cô bạn cùng trang lứa có thể hằng ngày vui cười. Kể từ lúc đó, cậu đã hạ quyết tâm sẽ bảo vệ cô gái này thật tốt.
Hai năm, thời gian không quá dài để có thể khiến ai đó một lòng trung thành như vậy, thậm chí không tiếc cả mạng sống của mình. Dù trong di nguyện của Viên lão gia có nói cậu nhất định phải bảo vệ phu nhân. Nhưng chỉ với những điều đó, thật sự không phải là lí do lớn nhất. Mà lí do đó chính là tình cảm mà cậu đối với phu nhân, đúng vậy, đó chính là cậu yêu người đó, cậu yêu Ôn Giai Tuệ, tình cảm đơn phương này cậu đã giữ trong lòng hai năm qua. Thật sự đối với cậu, được bảo vệ cô, ở bên cạnh cô với tư cách này cũng rất hạnh phúc và mãn nguyện rồi.
Nhưng hôm nay, cậu mới nhận ra bản thân lại vô dụng đến mức này. Đứng trước tên ác ma Viên Trác Nghiên nhưng cậu lại không thể làm gì, để người con gái đó phải chịu uất ức lớn như vậy.
- Phong quản gia, mấy ngày nay ở công ty có chuyện gì không?
Không khí yên tĩnh trên xe đã được Ôn Giai Tuệ phá vỡ. Cô đã điều chỉnh lại được tâm trạng của mình.
A Phong hiểu rõ cô ghét nhất là người khác nhìn vào nỗi đau của mình nên vẫn giả vờ như chưa biết gì, cẩn trọng báo cáo tình hình Viên Thành trong một tuần vừa rồi.
- Những chuyện quan trọng cần cô xử lý đều được Tổng giám đốc xét duyệt rồi. Ngoài việc quản lý Viên đã khôi phục đội thiết kế thì còn lại đều diễn ra đúng trình tự.
Ôn Giai Tuệ khẽ cười nhạt.
Mấy ngày qua không gặp Viên Trác Nghiên là phúc hay họa đây? Nhưng cô lại phải chịu đựng cơn ác mộng có chết cũng muốn quên đi, bị một người mà mình không biết cả mặt làm nhục, như vậy so với Viên Trác Nghiên trêu chọc vẫn là còn nhẹ. Lúc cô biến mất hẳn là anh em Viên gia bọn họ mở tiệc ăn mừng rồi.
A Phong vừa lái xe vừa quan sát sắc mặt cô qua gương chiếu hậu, cậu ta lo lắng nói.
- Phu nhân, chuyện của công ty để sau hẵng lo được không? Tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi đã.
Ôn Giai Tuệ ngả lưng ra sau, không phản đối, cô thừa biết tình trạng hiện giờ của mình, không thể để cả công ty nhìn thấy bộ dạng này của cô được, lúc này cô cũng không thể toàn tâm lo cho công việc được. Im lặng nhắm mắt dưỡng thần như ngầm đồng ý.
Cuộc sống như địa ngục này đến khi nào mới kết thúc đây, cô sẽ bị chôn vùi ở đây vĩnh viễn ư?
Da mặt cô đã dần không còn huyết sắc nữa, đôi mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ rất mông lung không có tiêu cự.
Trời lại tối rồi, cô lại bị nhấn chìm trong một khoảng tối vô tận, rồi lại phải chịu đựng từng cơn tra tấn dày vò của người đàn ông đó.
Tiếng bước chân đó lại đang đến gần, hôm nay hắn trói tay cô lại và lấy khăn bịt mắt cô, cô biết hắn sẽ mở đèn như một lần trước.
Viên Trác Nghiên kéo chăn đang quấn trên người nữ nhân ra, hài lòng ngắm nhìn thân thể trắng nõn như tuyết nhưng chằng chịt những dấu hôn mới đè lên dấu hôn cũ mà hắn lưu lại trên đó, thân hình nữ nhân tuyệt đẹp như một bức vẽ, bộ ngực tròn trịa không quá lớn nhưng hắn cực kỳ yêu thích cảm giác được xoa nắn nó trong tay, vòng eo thon gọn không một chút mỡ thừa mỗi lần hoan ái đều rất dễ dàng nắm trong tay, đôi chân thon dài nuột nà khi quấn quanh hông hắn trông thật gợi tình.
Vải bịt hắn màu đen cùng màu đen của ga giường càng làm nổi bật làn da trắng như sữa của cô. Hắn leo lên người cô, tay chống bên cạnh, tay kia lại vuốt ve gương mặt nhợt nhạt kia, sau đó lại chậm rãi hôn xuống bờ môi đang run rẩy.
- Uh.....uhm.....
Nụ hôn dần trở nên trở nên cuồng nhiệt và nóng bỏng, còn bàn tay kia cũng không hề rảnh rỗi, chạy dọc thân thể cô, nhẹ nhàng rồi dùng lực kích thích dục vọng nguyên thủy nhất của nữ nhân. Hắn thuần thục cởi bỏ hết quần áo của mình. Dùng sức tách hai chân cô ra, như một cơn bão trực tiếp xâm nhập càn quét vào sâu bên trong cô.
- Uhm....ân.....a....
Tiếng rên rỉ non nớt liền vang lên, thúc giục động tác của hắn nhanh hơn, dường như muốn đem cô hòa vào tận trong máu. Nữ nhân dưới thân bị vải đen bịt mắt như vậy đúng là một cảnh vô cùng nóng bỏng a!
Hắn thích nhìn cô sợ hãi, tuyệt vọng cầu xin hắn như thế này nhất. Thường ngày thấy cô đeo cái mặt nạ tao nhã luôn luôn bình tĩnh kia thật sự khiến hắn vô cùng chướng mắt, mỗi lần nhìn cô như vậy hắn chỉ muốn xé bỏ vẻ mặt giả tạo đó. Và chính là lúc như thế này đây!
Căn phòng trong chốc lát đã trở nên đầy ái muội, ngọn lửa cuồng nhiệt có thể thiêu rụi tất cả, những lý trí cuối cùng còn sót lại.
Cơn kích tình qua đi, lại như mỗi lần, Viên Trác Nghiên vào phòng tắm tắm rửa qua, sau đó sẽ lên giường ôm cô ngủ. Nhưng tối nay hắn lại đặc biệt giúp cô tắm, bế cô trở lại giường xong thì ra tắt đèn ra khỏi phòng.
Tối nay hắn không ngủ bên cạnh cô nữa?
Ôn Giai Tuệ như được đặc xá, không cần phải nơm nớp lo sợ nửa đêm hắn lại muốn cô mặc cho cô đang rất muốn ngủ, tối nay hắn không ngủ ở đây thì cô có thể được nghỉ ngơi rồi.
............................
Viên Trác Nghiên không vào phòng ngủ mà đi thẳng đến thư phòng.
Hắn ngồi xuống bàn làm việc, mệt mỏi ngã lưng ra phía sau. Lười nhác lấy ra một điếu xì gà thượng hạng, bật lửa châm lên. Ánh mắt hướng đến khung ảnh đang đặt trên bàn, trong đó là cô gái với tươi cười rất rạng rỡ, làm sao hắn có thể quên cô ra đi trong độ tuổi đang còn đầy sức sống, cô chỉ mới tròn mười tám tuổi.
Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, đẩy khói xì gà ra ngoài qua hơi thở. Hắn đưa tay còn lại cầm khung ảnh lên xem, tâm tư hiện giờ rất phức tạp. Lời A Châu nói lần trước làm hắn phải suy nghĩ, thật sự thì hắn làm vậy là vì điều gì? Đúng vậy, chính là vì cô ấy, lão già đó đã giết người hắn yêu thì hắn cũng sẽ trả lại những nỗi đau đó cho nữ nhân của ông ta.
Nhưng tại sao mấy ngày qua khi ôm người phụ nữ đó ngủ, hắn đã không còn gặp những cơn ác mộng về Tiểu Xướng nữa? Hắn chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy, trong lòng hắn lại tồn tại khoảnh khắc quên mất cô gái ấy ư?
Không thể nào! Nhất định là không có khả năng đó! Chính là vì hắn quá mệt mỏi sau những cuộc hoan ái nên mới ngủ sâu vậy thôi! Nếu vậy, còn những người phụ nữ trước đây từng ở trên giường của hắn thì phải giải thích thế nào đây?
- Tiểu Xướng, rốt cuộc anh đang bị làm sao vậy?
Bản thân hắn cũng chẳng có câu trả lời cho chính mình nữa. Nhìn lại gương mặt xinh đẹp trong ảnh, hắn vẫn chắc chắn một điều hắn căm hận người cha đã giết chết cô, vì vậy Ôn Giai Tuệ đối với hắn chẳng qua là nơi để trút giận mà thôi, đúng vậy, chính là như vậy!
...............................
Ôn Giai Tuệ ngủ không được sâu, cứ lăn qua lăn lại rồi với tay qua khoảng trống bên cạnh như một thói quen. Cô cố gắng nhắm mắt ngủ.
Ầm ầm ầm!
- A!!!! Đừng mà, đừng đánh tôi, đừng mà.....
Ầm ầm ầm!
- A!!!! Dượng, đừng đánh mà, đừng đánh mẹ nữa, con sai rồi, huhu, đừng đánh mẹ mà....dượng, con xin dượng, đừng mà!
Ầm ầm ầm!
- A!!!! Đừng mà!!!!
Ôn Giai Tuệ giật mình khỏi cơn ác mộng. Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi túa ra giữa hai bên thái dương, cô hít thở gấp gáp.
Ầm ầm ầm!
- A!!!
Choang!
Còn chưa kịp định thần lại, nghe tiếng sấm chớp đùng đùng bên ngoài, cô hoảng sợ leo xuống giường, kéo cả chăn theo nhưng vô tình đụng phải lo hoa trên bàn, lọ hoa rơi xuống sàn vỡ thành mấy mảnh vụn.
Cô rục mình cuộn tròn dưới sàn, ngồi sát vào giường, toàn thân vì sợ hãi mà run rẩy, hai tay dùng hết sức bịt chặt tai lại.
Cô sợ sấm, từ nhỏ cô đã sợ tiếng sấm, mỗi lần nghe tiếng sấm thì trời sẽ mưa, cô và mẹ sẽ lại bị đánh.
........................
Viên Trác Nghiên đang cầm khung ảnh trên tay, nghe tiếng hét trong phòng kia truyền đến, hắn liền mở ngăn kéo đặt khung cảnh kia vào trong, gấp gáp chạy ra khỏi thư phòng.
Khi hắn mở cửa phòng ra, dựa vào ánh sáng của tia chớp, hắn nhìn thấy người con gái đang ngồi co ro dưới sàn. Hắn sốt ruột chạy đến bên cạnh cô, hai tay đặt lên hai bên vai cô lay lay, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Cảm giác có người đang ở ngay bên cạnh, Ôn Giai Tuệ liền nhào vào lòng hắn, hai tay ôm chặt thắt lưng người đàn ông, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp kia, giống như một chú mèo con tìm kiếm cảm giác an toàn.
Viên Trác Nghiên khá bất ngờ trước hành động này của cô, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, còn vỗ đều liên tục lên lưng của cô, tay kia xoa xoa từ đỉnh đầu cô xuống như đang vuốt ve một vật cưng. Hắn không nghĩ cô lại sợ sấm, hóa ra một cô gái luôn tỏ ra kiên cường cũng có một mặt yếu đuối như vậy....
Sau một lúc, có vẻ như cô đã bình tĩnh hơn, cô cũng đã ngủ say trong lòng hắn rồi.
Viên Trác Nghiên cẩn thận bế cô lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô.
- Đừng đi mà.....
Bàn tay run rẩy của Ôn Giai Tuệ níu chặt tay của nam nhân sợ hắn sẽ rời đi. Cô kéo chặt tay hắn, giọng điệu yếu ớt run rẩy.
Viên Trác Nghiên nhìn bàn tay nhỏ bé chỉ có chút sức lực kéo lấy tay mình, hắn cũng không kìm lòng được. Nắm chặt tay cô và nằm xuống chỗ trống bên cạnh, vươn tay ra ôm cô vào trong vòm ngực rộng lớn.
Ôn Giai Tuệ có vẻ đã tìm được chỗ an toàn, yên tâm đi vào giấc ngủ.
Nhìn cô gái nhỏ ngủ yên trong ngực mình, trên môi hắn lộ ra một ý cười dịu dàng mà chính hắn cũng không biết.
...........................
Sáng sớm tỉnh lại cũng như những lần trước, vị trí bên cạnh đã trống từ lâu. Hôm qua là cô đã nằm mơ ư? Cô hình như còn ôm chặt người đàn ông đó, sau đó ngủ trong lòng hắn như những đêm trước. Đó là cô nằm mơ hay là.....
Cạch!
Dòng suy nghĩ của cô đã bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa, hôm nay quản gia không còn bưng khay đồ ăn vào nữa mà đem theo mấy cái túi giấy.
- Ôn tiểu thư, đây là cậu chủ đã chuẩn bị cho cô. Cậu chủ còn nói cô có thể đi được rồi.
Ôn Giai Tuệ suýt nữa không thể tin vào tai mình, tên đó đã chịu thả cô ra rồi sao?
Cô không nghe nhầm đúng không?
Trong mấy cái túi này là quần áo, giày cho cô.
Quản gia cầm chìa khóa đến mở khóa ở cổ chân cô. Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp hỏi lại thì bà đã đi mất rồi.
Đây chính là khoảnh khắc mà cô nằm mơ cũng nghĩ đến, còn đợi gì nữa mà không nhanh chóng chuẩn bị. Cô cầm lấy quần áo trong túi đi vào phòng tắm.
.............................
Lúc quản gia từ trong phòng ngủ đi ra báo cáo xong, Viên Trác Nghiên không nói gì nữa mà đi vào thư phòng. Hắn lấy một cái cốc thủy tinh dày, và một chai whisky trên quầy rượu, rót một cốc và ngồi xuống bàn làm việc. Bắt đầu mở màn hình laptop lên, sáng nay hắn có một cuộc họp trực tuyến với trụ sở của Viên Thành ở Hồng Kong.
Màn hình webcam hiện lên tưng khung cửa sổ của những người tham dự cuộc họp trực tuyến hôm nay.
..........................
Kích cỡ quần áo đều vừa đúng với size của Ôn Giai Tuệ, cả kích cỡ đồ lót nữa. Tên đó lại tìm hiểu rõ đến vậy sao?
Nhưng Ôn Giai Tuệ không có tâm tư để quan tâm những điều này nữa. Thay đồ xong, cô đi ra mở cửa, đúng là cửa không khóa nữa rồi. Nhưng hai tên áo đen đứng hai bên vừa thấy cô ra liền chặn cô lại.
- Tiểu thư, xin thứ lỗi.
Hai tên đó giữa hai bên tay của cô, một tên khác đem một miếng vải bịt mắt cô lại.
Ôn Giai Tuệ cũng không phản kháng, đến tột cùng vẫn không muốn cô biết chúng là ai và đây là nơi nào mà.
Sau khi bịt mắt cô xong, hai tên kia dẫn cô đi, không nhìn thấy gì nên chỉ có thể đi theo chúng.
...........................
Viên Trác Nghiên vẫn đang tập trung nghe từng người báo cáo kết quả tổng kết cuối kỳ. Trong phút chốc lơ đễnh, đôi mắt hắn quét qua góc bàn phía trước mặt, khung ảnh đó đã biến đâu mất rồi? Hắn nhớ lại hành động gấp gáp tối qua, sau đó mới vội mở ngăn kéo ra, hắn lại đem khung ảnh này bỏ vào ngăn kéo ư? Đúng là chuyện hết sức vô lí mà!
- Viên tổng, Viên tổng, anh không có ý kiến gì chứ?
Một trưởng phòng sau khi trình bày xong kế hoạch cho dự án mới, nhưng không thấy Viên Trác Nghiên nhận xét gì mới mạo muội gọi hắn mấy tiếng.
Mà Viên Trác Nghiên giống như vừa hoàn hồn, đẩy ngăn kéo lại và gật đầu trước màn hình.
- Cứ như vậy mà triển khai đi. Cuộc họp hôm nay đến đây được rồi.
Nói xong, hắn liền click chuột tắt cuộc họp, sau đó đóng laptop lại, cầm ly rượu bên cạnh uống cạn.
Bất chợt nhếch môi cười tự giễu.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, hắn nhàn nhạt đáp.
- Vào đi!
A Châu bước vào, gật nhẹ đầu một cái mới thông báo.
- Thưa boss, Ôn tiểu thư vừa đi rồi ạ!
Nghe xong, hắn cũng gạt hết những suy nghĩ rối rắm trong đầu qua một bên, gật gật đầu rồi đứng lên.
- Chuẩn bị xe đi!
..........................
Ôn Giai Tuệ được thả xuống sau đó một đoạn, cô đưa tay gỡ vải bịt mắt ra. Cô như một bông hoa bồ công anh, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng có thể cuốn bay. Áo sơ mi trắng cùng quần ống suông màu kem luôn toát ra khí chất ưu nhã vốn có của cô.
Một lúc sau cô mới đưa mắt nhìn xung quanh và trùng hợp cạnh đó có một bốt điện thoại công cộng, cô đến đó gọi cho A Phong bảo cậu ta đến đón mình.
Chưa đầy năm phút xe của A Phong đã đến trước mắt của Ôn Giai Tuệ.
- Phu nhân, cô không sao chứ?
A Phong vừa bước xuống xe liền đem áo khoác choàng lên cho phu nhân. Đứng ở khoảng cách gần như vậy đương nhiên cậu ta có thể nhìn thấy những dấu vết mờ ám trên cổ và ngực của phu nhân, mặc dù chiếc áo sơmi khá kín nhưng không thể che hết những ấn ký ái muội đó. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra cô đã trải qua những chuyện gì.
Trống ngực A Phong như vừa bị nện một quyền đau đớn. Nếu không phải cậu ta quá vô dụng thì Viên Trác Nghiên sẽ không thể hạ nhục phu nhân như vậy. Giờ phút này cậu ta chỉ muốn đấm tên mặt người dạ thú đó đến chết.
Dường như Ôn Giai Tuệ phát hiện ra biểu hiện bất thường của A Phong, cô đưa tay kéo áo khoác lại che đi vùng cổ, xoay người chui vào trong xe.
A Phong nắm chặt tay lái đến mức gân xanh nổi đầy mu bàn tay, cậu ta nhìn qua gương chiếu hậu, phu nhân mà cậu ta biết sẽ không bao giờ như thế này, đôi mắt cô hồn kia chưa từng có trên gương mặt xinh đẹp của cô. Cậu ta vẫn còn nhớ hai năm trước, Viên lão gia giao cho cậu ta một nhiệm vụ, chính là trở thành cánh tay phải của cô, là chỗ dựa vững chắc nhất của cô ở Viên gia. Người con gái đó, lúc ấy chỉ mới là một nữ sinh đại học, nhưng cô cùng quật cường và mạnh mẽ, không như những cô bạn cùng trang lứa có thể hằng ngày vui cười. Kể từ lúc đó, cậu đã hạ quyết tâm sẽ bảo vệ cô gái này thật tốt.
Hai năm, thời gian không quá dài để có thể khiến ai đó một lòng trung thành như vậy, thậm chí không tiếc cả mạng sống của mình. Dù trong di nguyện của Viên lão gia có nói cậu nhất định phải bảo vệ phu nhân. Nhưng chỉ với những điều đó, thật sự không phải là lí do lớn nhất. Mà lí do đó chính là tình cảm mà cậu đối với phu nhân, đúng vậy, đó chính là cậu yêu người đó, cậu yêu Ôn Giai Tuệ, tình cảm đơn phương này cậu đã giữ trong lòng hai năm qua. Thật sự đối với cậu, được bảo vệ cô, ở bên cạnh cô với tư cách này cũng rất hạnh phúc và mãn nguyện rồi.
Nhưng hôm nay, cậu mới nhận ra bản thân lại vô dụng đến mức này. Đứng trước tên ác ma Viên Trác Nghiên nhưng cậu lại không thể làm gì, để người con gái đó phải chịu uất ức lớn như vậy.
- Phong quản gia, mấy ngày nay ở công ty có chuyện gì không?
Không khí yên tĩnh trên xe đã được Ôn Giai Tuệ phá vỡ. Cô đã điều chỉnh lại được tâm trạng của mình.
A Phong hiểu rõ cô ghét nhất là người khác nhìn vào nỗi đau của mình nên vẫn giả vờ như chưa biết gì, cẩn trọng báo cáo tình hình Viên Thành trong một tuần vừa rồi.
- Những chuyện quan trọng cần cô xử lý đều được Tổng giám đốc xét duyệt rồi. Ngoài việc quản lý Viên đã khôi phục đội thiết kế thì còn lại đều diễn ra đúng trình tự.
Ôn Giai Tuệ khẽ cười nhạt.
Mấy ngày qua không gặp Viên Trác Nghiên là phúc hay họa đây? Nhưng cô lại phải chịu đựng cơn ác mộng có chết cũng muốn quên đi, bị một người mà mình không biết cả mặt làm nhục, như vậy so với Viên Trác Nghiên trêu chọc vẫn là còn nhẹ. Lúc cô biến mất hẳn là anh em Viên gia bọn họ mở tiệc ăn mừng rồi.
A Phong vừa lái xe vừa quan sát sắc mặt cô qua gương chiếu hậu, cậu ta lo lắng nói.
- Phu nhân, chuyện của công ty để sau hẵng lo được không? Tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi đã.
Ôn Giai Tuệ ngả lưng ra sau, không phản đối, cô thừa biết tình trạng hiện giờ của mình, không thể để cả công ty nhìn thấy bộ dạng này của cô được, lúc này cô cũng không thể toàn tâm lo cho công việc được. Im lặng nhắm mắt dưỡng thần như ngầm đồng ý.
Bình luận facebook