Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 12: Ghi nhớ cô ta là mẹ nhỏ.
Thay đồ bơi xong, Ôn Giai Tuệ làm mấy động tác khởi động trước khi nhảy xuống nước.
Cô bơi hai vòng rồi dừng lại bên thành hồ. Ngồi xuống ngâm mình trong nước. Từ lúc bước vào Viên gia, cô đã tự thề với mình không được phép yếu đuối, nên nhất định không được khóc dù uất ức đến thế nào. Nhưng cô cũng có lúc tuyệt vọng đến muốn khóc. Khi nước mắt hòa cùng các dòng nước cô có thể thoải mái mà khóc mà không cần phải đưa tay gạt nó.
Cô lặn dưới nước cho đến khi hết oxi mới ngoi lên hít thở. Dù trốn dưới nước khóc nhưng lúc ngoi lên, cô vẫn cảm nhận khóe mắt còn nóng. Cô với tay lấy chai nước trên bờ uống một ngụm lớn rồi lại tiếp tục lặn xuống, ở dưới nước, cô lại nhớ đến bảy đêm đau đớn và nhục nhã kia. Nếu có thể mượn dòng nước rửa trôi những ký ức đó thì thật tốt, cô không muốn nhớ lại nữa, vẫn cảm nhận được nước mắt đang chảy ra liên tục, nhưng cô vẫn có thể đánh lừa chính mình, rằng cô không hề khóc.
Cách này cũng không thể giúp cô trút bỏ được những rối rắm trong lòng. Nhưng mệt mỏi khiến cô muốn ngủ một giấc thật thoải mái.
Cô leo lên bờ, cầm lấy khắn thấm nước và choàng một chiếc khăn lớn lên người. Vừa đi vừa lau người nên cô không chú ý phía trước, bất ngờ đụng phải một bức tường thịt.
- A!!
Theo phản xạ tự nhiên, cô chầm chậm ngẩng đầu lên xem thử người mình vừa đụng là ai. Giống như nhìn thấy quỷ, cô lùi lại mấy bước, đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt.
- Cậu, cậu cả? Sao anh lại vào đây?
Viên Trác Nghiên nhìn người đàn phụ nữ đang giữ chặt chiếc khăn trên người, khẽ nhếch môi vẽ thành một nụ cười tà mị, giọng điệu nhàn nhạt, không nhanh không chậm hỏi lại.
- Đây là hồ bơi của Viên gia, tôi vào đây cũng cần phải có lí do nữa sao?
Hắn vừa nói vừa tiến đến gần cô, hắn tiến thì cô lùi.
- A!!!
Vì lùi như vậy nên Ôn Giai Tuệ không chú ý đến phía sau có vật cản, gót chân vấp phải mà lảo đảo suýt ngã xuống. Nhưng ngay sau đó eo đã được một bàn tay lớn giữ lại. Là Viên Trác Nghiên đã đỡ cô!
Người đàn ông dễ dàng ôm cô vào trong ngực, hắn hài lòng nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, ý cười trên môi càng đậm hơn.
- Mẹ nhỏ, mấy ngày không gặp, tôi thật sự rất nhớ em đấy....
Hai mắt to tròn của Ôn Giai Tuệ đề phòng nhìn hắn không dám chớp. Hôm nay hắn không ăn mặc chỉnh chu tây trang lịch lãm như thường ngày mà chỉ một chiếc áo sơmi đen cài đến nửa ngực, nửa ngực trên tùy ý phơi bày ra bên ngoài, quần tay màu xám phối hợp rất thuận mắt. Nhưng người đàn ông này vẫn luôn toát ra loại khí chất bức bách đối phương đến khó thở. Cô không liều lĩnh giãy giụa mà vẫn bình tĩnh đối diện với hắn.
- Cậu cả, tôi phải đi thay đồ, xin anh tránh đường cho.
Viên Trác Nghiên không những không buông tay mà còn siết chặt tay đang ôm eo của cô kia, tay còn lại rất tự nhiên vén khăn choàng của cô ra, cặp mắt chim ưng quét một vòng từ vùng cổ mảnh khảnh xuống nửa bầu ngực tròn trịa, cô lại không thể nào nhìn ra sự thỏa mãn trong nụ cười của hắn. Mà hắn lại dùng giọng điệu kinh ngạc pha chút cợt nhả hỏi.
- Chậc chậc, mẹ nhỏ! Em biến mất mấy ngày qua là đi làm những chuyện này ư? Em thật khiến tôi đau lòng đấy!
Lời này của hắn chẳng khác nào là đang xát muối vào vết thương của Ôn Giai Tuệ. Người đàn ông trước mặt này cũng là người đã cường bạo cô, cướp đi lần đầu tiên của cô, còn bảy ngày qua, cô lại bị một người đàn ông xa lạ biến thành công cụ phát tiết. Nỗi đau này, sự nhục nhã ê chề này nếu là người bình thường thì đã tự sát lâu rồi, nhưng cô là Ôn Giai Tuệ, cô không thể vì chuyện này mà gục ngã được, dù là cô cũng rất căm ghét chính mình hiện tại, hận đến muốn lột sạch cả da thịt của mình, nhưng cô tuyệt đối không thể trở nên yếu đuối được.
Cô hít thở một hơi, nở một nụ cười tao nhã, không chút sợ hãi đáp lại.
- Cậu cả, nếu anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, tôi nghĩ sau này anh cũng không còn lí do gì để quấy rầy tôi nữa.
Đúng vậy, nếu hắn đã biết cô bị người đàn ông khác làm đến mức này rồi thì chắc là sẽ không cần phải nếm xỉa đến cô nữa.
Nào ngờ, nghe cô nói vậy, nam nhân lại không hề có chút biểu hiện gì gọi là sẽ dừng lại. Còn thản nhiên nói.
- Mẹ nhỏ, trước khi tôi ăn em, tôi đã nghĩ em không còn sạch nữa. Nhưng tôi vẫn muốn ăn thử, chẳng qua là vì tôi tò mò mà thôi. Vậy nên em tưởng rằng có người khác đụng vào em rồi thì tôi sẽ từ bò ư? Mẹ nhỏ à, em đang nghĩ gì vậy, tôi cũng chỉ là ăn cho vui thôi, em cho rằng mình là vợ tôi sao?
Sở dĩ hắn có thể tự tin nói những lời như vậy là vì hắn biết rõ hơn ai hết từ đầu đến cuối người đàn ông duy nhất đụng vào cô cũng chỉ có mỗi mình hắn. Trò chơi đúng là kích thích không nhỏ à nha!
Ôn Giai Tuệ nghe xong những lời này, không những không bị đả kích mà ngược lại còn ưỡn ngực thẳng lưng đáp trả.
- Tôi nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra rốt cuộc tôi có gì đặc biệt mà khiến anh phải liều lĩnh như vậy đấy!
Viên Trác Nghiên đột nhiên bật cười, mày kiếm hơi nhướn lên làm vẻ kinh ngạc.
- Liều lĩnh? Mẹ nhỏ, tôi thật sự muốn lĩnh giáo hai từ này của em đấy.
Ôn Giai Tuệ khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại rất thanh thoát làm say lòng người. Cô tốt bụng giải thích cho hắn.
- Không đúng sao? Mối quan hệ của chúng ta vốn dĩ không thể nào dung thứ được. Nếu chẳng may bị phát hiện thì anh....uhm....uhm.....
Cô còn chưa kịp nói xong thì đôi môi đang mấp máy đã bị khóa chặt bằng môi của người đàn ông.
Bàn tay phía sau lưng cô càng dùng sức siết chặt hơn, một tay giữ chặt phần gáy của cô để nụ hôn sâu hơn. Hơi thở nam tính thoang thoảng mùi xì gà pha lẫn mùi rượu như một chất men gây mê lòng người. Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến cuồng loạn, chứa đầy dục vọng kinh người.
Cảm giác này sao lại quen thuộc vậy chứ? Trong đầu Ôn Giai Tuệ bất chợt lại so sánh nụ hôn của Viên Trác Nghiên với người đàn ông đã bắt nhốt cô, thật sự giống đến vậy...?
Cô điên rồi ư? Sao có thể có suy nghĩ vô lí này được chứ?
Hai tay cô chống trước ngực hắn, cảm giác hơi thở của người đàn ông trong bóng đêm kia đang ở rất gần. Quá hoảng sợ lẫn kích động, cô dùng sức đẩy hắn ra.
Trùng hợp là Viên Trác Nghiên cũng đồng ý buông tha cho cô. Còn thì thầm bên tai cô câu trả lời chưa kịp nói.
- Bởi vì tôi rất thích cảm giác lén lút vụng trộm như vậy. Không phải rất kích thích sao? Hửm? Nếu có bị phát hiện thì tôi cũng không sao, nhưng còn em, mẹ nhỏ của tôi, em sẽ khó tránh khỏi gia pháp đấy. Không bằng em nên biết điều một chút, cố gắng lấy lòng tôi, biết đâu lúc đó tôi có thể nói đỡ em vài câu.
Mấy câu này của hắn đã kéo Ôn Giai Tuệ trở lại, cô không thể tin nổi mà nhìn hắn.
Gì đây chứ? Không phải vừa ăn cướp vừa la làng sao? Rõ ràng hắn là người cưỡng ép cô mà còn có thể nói những lời này?
Nhưng hắn nói không sai, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì dù đúng dù sai Viên gia cũng sẽ bênh vực hắn, vì hắn là giọt máu của bọn họ, còn cô cũng chỉ là một cô vợ lẻ mà thôi, hoàn toàn không có tiếng nói trong cái nhà này.
Cô đưa tay lau miệng, hai mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Cậu cả, cậu nói xem tôi lấy gì để tin anh đây? Không chừng đến lúc anh chán rồi lại không chút lưu tình đẩy tôi vào chỗ chết đấy!
Lần này cô thử đẩy hắn ra, cũng may là hắn đã buông lỏng tay để cô đi.
Nhưng cô vừa đi được một lúc, Viên Trác Nghiên lại thay đổi ý định, kéo lấy tay cô, không phải ôm cô tiếp mà chỉ vuốt ve mu bàn tay trắng nõn của cô.
- Mẹ nhỏ, em nghĩ tôi lại xấu xa như vậy ư? Em thật biết cách làm người khác đau lòng mà.
Vừa nói xong hắn liền cầm tay cô lên, mút lấy hai ngón tay của cô.
Hành động này đúng là có mấy phần ái muội, Ôn Giai Tuệ bất giác chột dạ và đỏ mặt. Cô vừa muốn rút tay lại thì.
- A!!!! Đau, Viên Trác Nghiên, anh mau bỏ tôi ra! Anh điên rồi sao?
Tên này lại đem ngón tay cô như vậy, cơ hồ muốn cắn đứt cả ngón tay cô.
Cô đã đau đến mức đổi cả cách xưng hô nghĩa là sức cắn của Viên Trác Nghiên không hề nhẹ.
- Phu nhân, cô không.....đại thiếu gia, anh làm gì vậy?
Bên ngoài, A Phong nghe tiếng hét của Ôn Giai Tuệ liền chạy vào trong kiểm tra. Nhìn thấy người Viên Trác Nghiên đang giữ phu nhân, cậu ta kích động nắm lấy vai hắn đẩy ra, kéo Ôn Giai Tuệ về phía sau mình. Ánh mắt cậu ta hừng hực sát khí nhìn người đàn ông trước mặt.
Viên Trác Nghiên liếm nhẹ vết máu dưới môi, bật cười nhìn A Phong.
- Thật đáng khen cho sự dũng cảm của cậu đấy. Mẹ nhỏ, dựa vào cậu ta mà em nghĩ có thể chống lại tôi sao?
Hai đầu ngón tay dính đầy máu, suýt nữa đã bị cắn gãy rồi. Ôn Giai Tuệ cắn chặt răng nhịn đau, chẳng buồn quan tâm đến hắn mà xoay người đi thẳng ra ngoài.
Viên Trác Nghiên này, hắn là chó điên sao mà lúc nào cũng thích cắn người như vậy!
Sau khi Ôn Giai Tuệ đi khỏi, A Phong nắm chặt hai tay thành quyền, có thể thấy cậu ta đang rất nhẫn nhịn.
- Đại thiếu gia, phu nhân có thể không biết nhưng tôi biết rất rõ anh đã làm những trò bỉ ổi gì với cô ấy. Đây là lần cuối cùng tôi nói với anh những lời này, đừng đụng đến phu nhân. Nếu còn lần sau, tôi sẽ đánh anh mà không do dự.
Nói xong, cậu ta cũng xoay người ra khỏi đây.
Viên Trác Nghiên nhìn ra bên ngoài, môi bạc nhếch lên hiện ra một ý cười tà ác, quỷ dị. Đưa tay chùi vết máu trên môi sau đó liếm hết, mùi vị thật sự rất tuyệt.
..............................
Mấy ngày Ôn Giai Tuệ biến mất vì Viên Trác Nghiên nói với Viên gia cô đi công tác nên Tần Mộc Du cũng không truy hỏi, mà hai mẹ con Mục Lan Nhi không có cớ gì để đưa Ôn Giai Tuệ ra trước lưỡi dao thì rất bất mãn trong lòng.
Trên bàn cơm, chỗ của Viên lão thái gia và Viên Trác Nghiên vẫn còn trống nên đương nhiên bữa tối vẫn chưa thể bắt đầu.
Hai mẹ con Mục Lan Nhi cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Giai Tuệ, hận không thể tìm ra được khe hở nào trong lời nói của cô, rồi lại nhìn sang Tần Mộc Du.
- Chị cả, không phải em nhiều chuyện. Nhưng thường ngày chị vẫn rất khắt khe mà lần này chị nhắm mắt tin tưởng như vậy có khi lại để cho những người làm sai lại tiếp tục sai. Giai Tuệ của chúng ta đi công tác nhưng A Phong lại không đi cùng sao? Mấy hôm trước em còn tình cờ nghe được A Phong xông vào phòng của Tổng giám đốc đòi thả phu nhân đấy, chuyện này nên hiểu thế nào đây?
Tần Mộc Du nghe bà ta luyên thuyên thì tâm trạng lại bị quấy nhiễu. Có vẻ không vui nói.
- Lan Nhi, chuyện của công ty cô cũng muốn can thiệp sao? Nếu cô có lòng như vậy thì nên quan tâm đến quản lý Viên thì tốt hơn.
Chỉ một câu của bà đã có thể làm cho Mục Lan Nhi giận đến nghiến răng ken két. Đây chính là đang cố tình nhấn mạnh con trai bà ta không giữ vai trò gì quan trọng ở Viên Thành, cũng chính là cái gai trong lòng mà ta.
- Chị cả, chị đang sợ Trác Nghiên che giấu chuyện gì ư?
- Ồn ào đủ chưa? Cái nhà này không một ngày nào có thể yên ổn à?
Viên lão thái gia chống cây quải trượng đi đến, tức giận cắt ngang màn đấu khẩu của hai người con dâu.
Chỉ cần là lời của ông thì sẽ không ai dám lên tiếng nữa.
Viên lão thái gia vừa ngồi xuống thì Viên Trác Nghiên cũng đi xuống.
- Ông nội, xin lỗi vì cháu lại đến muộn.
Nhưng Viên lão thái gia làm sao có thể quở trách đứa cháu đích tôn này được chứ.
- Được rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi.
Viên Trác Nghiên rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Ôn Giai Tuệ.
Hành động này của hắn chẳng ai để ý nhưng đối với Ôn Giai Tuệ thì không khác gì là đang xối một gáo nước lạnh vào người cô, hắn sao lại ngồi bên cạnh cô chứ? Không phải trước giờ cùng lắm chỉ ngồi đối diện cô thôi sao?
Trông bọn họ như vậy thế nào cũng giống một đôi vợ chồng hơn là mẹ nhỏ và con chồng.
Mục Lan Nhi hình như vẫn không có ý định buông tha cho Ôn Giai Tuệ. Bà ta cười cười như vừa nghĩ ra diệu kế gì đó, múc một chén canh đưa tới cho cô.
- Nào Giai Tuệ, mấy ngày qua đi công tác chắc hẳn rất mệt mỏi, tôi đặc biệt dặn đầu bếp làm món canh gà giúp cô bồi bổ lại thể lực đấy.
Ấy vậy mà Viên Trác Nghiên ngồi bên cạnh lại rất tự nhiên nhận chén canh từ tay Mục Lan Nhi, còn thay Ôn Giai Tuệ cảm ơn nữa. Cẩn thận đặt xuống trước mặt cho cô.
Hành động nhỏ này nếu nhìn kỹ thì càng trông giống người chồng đang chăm sóc vợ.
- Mẹ nhỏ, mẹ hai nói đúng đấy. Em cần phải bồi bổ lại thân thể.....
Những lời này của hắn hoàn toàn chỉ nói bên tai Ôn Giai Tuệ, đủ để hai người nghe được mà thôi. Nhưng Ôn Giai Tuệ không chỉ vì hành động quá mức càn rỡ của hắn mà rùng mình còn vì lời nói của Mục Lan Nhi vừa rồi bất giác chột dạ.
Viên Trác Nghiên nhìn cô suýt nữa bị sặc, hắn không chút kiêng dè gì đưa tay vỗ vỗ lên lưng cô, đưa cho cô ly nước, còn trong bụng thì đang cười thầm, chuyến "công tác" trên giường của cô quả là tiêu hao thể lực rất nhiều đây.
- Mẹ nhỏ, không khỏe ở đâu hửm?
Có trời mới biết giờ phút này Ôn Giai Tuệ thật sự muốn đem chén canh trên bàn úp lên đầu tên này. Rõ ràng là cố tình ngồi bên cạnh cô áp bức giống như bây giờ đây mà.
- Cảm ơn cậu cả đã quan tâm.
Mục Lan Nhi vẫn đang cố gắng dò xét ánh mắt của Ôn Giai Tuệ, xem thử có gì bất thường không, bà ta nhìn đến mức sắp rớt hai quả nhãn ra rồi nhưng vẫn chưa tìm ra sơ hở nào.
Nhưng Tần Mộc Du từ đầu đến giờ chỉ ngồi yên lặng quan sát đã nhìn thấy tất cả những hành động và cử chỉ quá mức khó tin của con trai mình. Trong lòng bà nảy sinh một dự cảm không lành nhưng vẫn không có biểu hiện gì.
.........................
Sau khi ăn tối xong, Tần Mộc Du vẫn như thói quen, ngồi ở ban công trong phòng uống một tách trà sen. Vừa rồi bà đã bảo Vương quản gia gọi Viên Trác Nghiên, bây giờ hắn cũng đã đến.
- Mẹ, người gọi con có chuyện gì sao?
Tần Mộc Du chỉ vào chiếc ghế đối diện, dáng vẻ khoan thai nói.
- Con ngồi xuống đây trước đi!
Nhìn biểu cảm này của mẹ mình, Viên Trác Nghiên mơ hồ đoán được bà đang muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng.
Tần Mộc Du đặt tách trà xuống bàn, nhìn con trai đang ngồi trước mặt, thẳng thừng hỏi.
- Con với Ôn Giai Tuệ rốt cuộc là thế nào vậy? Vừa rồi trên bàn ăn ta thấy hành động của con không hề đúng với con cả và bà nhỏ.
Viên Trác Nghiên ngồi khoanh chân rất thong dong, khi nghe mẹ mình hỏi xong một câu hắn không trả lời ngay, đưa tay sờ sờ mũi, vừa cười vừa dịu giọng giải thích.
- Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Hiện tại mẹ nhỏ là chủ tịch rồi, con nên tạo dựng chút quan hệ với cô ấy chứ? Nếu Viên Thành chia năm xẻ bảy cũng không tốt mà. Mẹ nghĩ có phải không?
Tần Mộc Du luôn bị đứa con trai này của mình thuyết phục, và lần này cũng không ngoại lệ. Những lời mà Viên Trác vừa nói bà ngẫm nghĩ lại cũng rất hợp lý, Ôn Giai Tuệ hiện là chủ tịch Hội đồng quản trị và con trai bà là Tổng Giám đốc, nếu hai người đối đầu thì Viên Thành sẽ chịu thiệt rất lớn. Nhưng bà vẫn chưa hoàn toàn yên tâm nên mới hỏi tiếp.
- Vậy còn chuyện A Phong đến phòng làm việc của con đòi thả người là thế nào? Con không có chuyện gì giấu ta đấy chứ?
Dường như Viên Trác Nghiên đã có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng đối với những tình huống như vậy rồi. Hắn chẳng những không chột dạ mà còn trả lời rất tự nhiên.
- Mẹ, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi. Lúc đó vì tình huống khẩn cấp nên con phải đưa mẹ nhỏ đi gấp. Con đã giải quyết ổn thỏa rồi. Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, mẹ phải tin con trai của mẹ chứ?
Mấy câu nịnh nọt cuối cùng chính là hắn đã đi đến bên cạnh Tần Mộc Du, ôm ngang vai bà.
Tần Mộc Du cũng không truy hỏi nữa, chỉ nhắc nhở mấy câu.
- Trác Nghiên, dù Giai Tuệ nhỏ tuổi hơn con, xinh đẹp trẻ trung như vậy nhưng cô ta vẫn là bà ba của Viên gia, là mẹ nhỏ của con. Con ngàn vạn lần đừng nảy sinh ý nghĩ điên rồ gì đấy, tuyệt đối đừng gây ra chuyện gì đó, con hiểu không?
Viên Trác Nghiên kề mặt mình vào mặt của bà, kiên định nói.
- Xin tuân lệnh mẫu thân nương nương.
Trong mắt hắn lại hiện lên một ý cười thâm sâu. Còn trong lòng Tần Mộc Du thì vẫn có một dự cảm không lành.
Cô bơi hai vòng rồi dừng lại bên thành hồ. Ngồi xuống ngâm mình trong nước. Từ lúc bước vào Viên gia, cô đã tự thề với mình không được phép yếu đuối, nên nhất định không được khóc dù uất ức đến thế nào. Nhưng cô cũng có lúc tuyệt vọng đến muốn khóc. Khi nước mắt hòa cùng các dòng nước cô có thể thoải mái mà khóc mà không cần phải đưa tay gạt nó.
Cô lặn dưới nước cho đến khi hết oxi mới ngoi lên hít thở. Dù trốn dưới nước khóc nhưng lúc ngoi lên, cô vẫn cảm nhận khóe mắt còn nóng. Cô với tay lấy chai nước trên bờ uống một ngụm lớn rồi lại tiếp tục lặn xuống, ở dưới nước, cô lại nhớ đến bảy đêm đau đớn và nhục nhã kia. Nếu có thể mượn dòng nước rửa trôi những ký ức đó thì thật tốt, cô không muốn nhớ lại nữa, vẫn cảm nhận được nước mắt đang chảy ra liên tục, nhưng cô vẫn có thể đánh lừa chính mình, rằng cô không hề khóc.
Cách này cũng không thể giúp cô trút bỏ được những rối rắm trong lòng. Nhưng mệt mỏi khiến cô muốn ngủ một giấc thật thoải mái.
Cô leo lên bờ, cầm lấy khắn thấm nước và choàng một chiếc khăn lớn lên người. Vừa đi vừa lau người nên cô không chú ý phía trước, bất ngờ đụng phải một bức tường thịt.
- A!!
Theo phản xạ tự nhiên, cô chầm chậm ngẩng đầu lên xem thử người mình vừa đụng là ai. Giống như nhìn thấy quỷ, cô lùi lại mấy bước, đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt.
- Cậu, cậu cả? Sao anh lại vào đây?
Viên Trác Nghiên nhìn người đàn phụ nữ đang giữ chặt chiếc khăn trên người, khẽ nhếch môi vẽ thành một nụ cười tà mị, giọng điệu nhàn nhạt, không nhanh không chậm hỏi lại.
- Đây là hồ bơi của Viên gia, tôi vào đây cũng cần phải có lí do nữa sao?
Hắn vừa nói vừa tiến đến gần cô, hắn tiến thì cô lùi.
- A!!!
Vì lùi như vậy nên Ôn Giai Tuệ không chú ý đến phía sau có vật cản, gót chân vấp phải mà lảo đảo suýt ngã xuống. Nhưng ngay sau đó eo đã được một bàn tay lớn giữ lại. Là Viên Trác Nghiên đã đỡ cô!
Người đàn ông dễ dàng ôm cô vào trong ngực, hắn hài lòng nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, ý cười trên môi càng đậm hơn.
- Mẹ nhỏ, mấy ngày không gặp, tôi thật sự rất nhớ em đấy....
Hai mắt to tròn của Ôn Giai Tuệ đề phòng nhìn hắn không dám chớp. Hôm nay hắn không ăn mặc chỉnh chu tây trang lịch lãm như thường ngày mà chỉ một chiếc áo sơmi đen cài đến nửa ngực, nửa ngực trên tùy ý phơi bày ra bên ngoài, quần tay màu xám phối hợp rất thuận mắt. Nhưng người đàn ông này vẫn luôn toát ra loại khí chất bức bách đối phương đến khó thở. Cô không liều lĩnh giãy giụa mà vẫn bình tĩnh đối diện với hắn.
- Cậu cả, tôi phải đi thay đồ, xin anh tránh đường cho.
Viên Trác Nghiên không những không buông tay mà còn siết chặt tay đang ôm eo của cô kia, tay còn lại rất tự nhiên vén khăn choàng của cô ra, cặp mắt chim ưng quét một vòng từ vùng cổ mảnh khảnh xuống nửa bầu ngực tròn trịa, cô lại không thể nào nhìn ra sự thỏa mãn trong nụ cười của hắn. Mà hắn lại dùng giọng điệu kinh ngạc pha chút cợt nhả hỏi.
- Chậc chậc, mẹ nhỏ! Em biến mất mấy ngày qua là đi làm những chuyện này ư? Em thật khiến tôi đau lòng đấy!
Lời này của hắn chẳng khác nào là đang xát muối vào vết thương của Ôn Giai Tuệ. Người đàn ông trước mặt này cũng là người đã cường bạo cô, cướp đi lần đầu tiên của cô, còn bảy ngày qua, cô lại bị một người đàn ông xa lạ biến thành công cụ phát tiết. Nỗi đau này, sự nhục nhã ê chề này nếu là người bình thường thì đã tự sát lâu rồi, nhưng cô là Ôn Giai Tuệ, cô không thể vì chuyện này mà gục ngã được, dù là cô cũng rất căm ghét chính mình hiện tại, hận đến muốn lột sạch cả da thịt của mình, nhưng cô tuyệt đối không thể trở nên yếu đuối được.
Cô hít thở một hơi, nở một nụ cười tao nhã, không chút sợ hãi đáp lại.
- Cậu cả, nếu anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, tôi nghĩ sau này anh cũng không còn lí do gì để quấy rầy tôi nữa.
Đúng vậy, nếu hắn đã biết cô bị người đàn ông khác làm đến mức này rồi thì chắc là sẽ không cần phải nếm xỉa đến cô nữa.
Nào ngờ, nghe cô nói vậy, nam nhân lại không hề có chút biểu hiện gì gọi là sẽ dừng lại. Còn thản nhiên nói.
- Mẹ nhỏ, trước khi tôi ăn em, tôi đã nghĩ em không còn sạch nữa. Nhưng tôi vẫn muốn ăn thử, chẳng qua là vì tôi tò mò mà thôi. Vậy nên em tưởng rằng có người khác đụng vào em rồi thì tôi sẽ từ bò ư? Mẹ nhỏ à, em đang nghĩ gì vậy, tôi cũng chỉ là ăn cho vui thôi, em cho rằng mình là vợ tôi sao?
Sở dĩ hắn có thể tự tin nói những lời như vậy là vì hắn biết rõ hơn ai hết từ đầu đến cuối người đàn ông duy nhất đụng vào cô cũng chỉ có mỗi mình hắn. Trò chơi đúng là kích thích không nhỏ à nha!
Ôn Giai Tuệ nghe xong những lời này, không những không bị đả kích mà ngược lại còn ưỡn ngực thẳng lưng đáp trả.
- Tôi nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra rốt cuộc tôi có gì đặc biệt mà khiến anh phải liều lĩnh như vậy đấy!
Viên Trác Nghiên đột nhiên bật cười, mày kiếm hơi nhướn lên làm vẻ kinh ngạc.
- Liều lĩnh? Mẹ nhỏ, tôi thật sự muốn lĩnh giáo hai từ này của em đấy.
Ôn Giai Tuệ khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại rất thanh thoát làm say lòng người. Cô tốt bụng giải thích cho hắn.
- Không đúng sao? Mối quan hệ của chúng ta vốn dĩ không thể nào dung thứ được. Nếu chẳng may bị phát hiện thì anh....uhm....uhm.....
Cô còn chưa kịp nói xong thì đôi môi đang mấp máy đã bị khóa chặt bằng môi của người đàn ông.
Bàn tay phía sau lưng cô càng dùng sức siết chặt hơn, một tay giữ chặt phần gáy của cô để nụ hôn sâu hơn. Hơi thở nam tính thoang thoảng mùi xì gà pha lẫn mùi rượu như một chất men gây mê lòng người. Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến cuồng loạn, chứa đầy dục vọng kinh người.
Cảm giác này sao lại quen thuộc vậy chứ? Trong đầu Ôn Giai Tuệ bất chợt lại so sánh nụ hôn của Viên Trác Nghiên với người đàn ông đã bắt nhốt cô, thật sự giống đến vậy...?
Cô điên rồi ư? Sao có thể có suy nghĩ vô lí này được chứ?
Hai tay cô chống trước ngực hắn, cảm giác hơi thở của người đàn ông trong bóng đêm kia đang ở rất gần. Quá hoảng sợ lẫn kích động, cô dùng sức đẩy hắn ra.
Trùng hợp là Viên Trác Nghiên cũng đồng ý buông tha cho cô. Còn thì thầm bên tai cô câu trả lời chưa kịp nói.
- Bởi vì tôi rất thích cảm giác lén lút vụng trộm như vậy. Không phải rất kích thích sao? Hửm? Nếu có bị phát hiện thì tôi cũng không sao, nhưng còn em, mẹ nhỏ của tôi, em sẽ khó tránh khỏi gia pháp đấy. Không bằng em nên biết điều một chút, cố gắng lấy lòng tôi, biết đâu lúc đó tôi có thể nói đỡ em vài câu.
Mấy câu này của hắn đã kéo Ôn Giai Tuệ trở lại, cô không thể tin nổi mà nhìn hắn.
Gì đây chứ? Không phải vừa ăn cướp vừa la làng sao? Rõ ràng hắn là người cưỡng ép cô mà còn có thể nói những lời này?
Nhưng hắn nói không sai, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì dù đúng dù sai Viên gia cũng sẽ bênh vực hắn, vì hắn là giọt máu của bọn họ, còn cô cũng chỉ là một cô vợ lẻ mà thôi, hoàn toàn không có tiếng nói trong cái nhà này.
Cô đưa tay lau miệng, hai mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Cậu cả, cậu nói xem tôi lấy gì để tin anh đây? Không chừng đến lúc anh chán rồi lại không chút lưu tình đẩy tôi vào chỗ chết đấy!
Lần này cô thử đẩy hắn ra, cũng may là hắn đã buông lỏng tay để cô đi.
Nhưng cô vừa đi được một lúc, Viên Trác Nghiên lại thay đổi ý định, kéo lấy tay cô, không phải ôm cô tiếp mà chỉ vuốt ve mu bàn tay trắng nõn của cô.
- Mẹ nhỏ, em nghĩ tôi lại xấu xa như vậy ư? Em thật biết cách làm người khác đau lòng mà.
Vừa nói xong hắn liền cầm tay cô lên, mút lấy hai ngón tay của cô.
Hành động này đúng là có mấy phần ái muội, Ôn Giai Tuệ bất giác chột dạ và đỏ mặt. Cô vừa muốn rút tay lại thì.
- A!!!! Đau, Viên Trác Nghiên, anh mau bỏ tôi ra! Anh điên rồi sao?
Tên này lại đem ngón tay cô như vậy, cơ hồ muốn cắn đứt cả ngón tay cô.
Cô đã đau đến mức đổi cả cách xưng hô nghĩa là sức cắn của Viên Trác Nghiên không hề nhẹ.
- Phu nhân, cô không.....đại thiếu gia, anh làm gì vậy?
Bên ngoài, A Phong nghe tiếng hét của Ôn Giai Tuệ liền chạy vào trong kiểm tra. Nhìn thấy người Viên Trác Nghiên đang giữ phu nhân, cậu ta kích động nắm lấy vai hắn đẩy ra, kéo Ôn Giai Tuệ về phía sau mình. Ánh mắt cậu ta hừng hực sát khí nhìn người đàn ông trước mặt.
Viên Trác Nghiên liếm nhẹ vết máu dưới môi, bật cười nhìn A Phong.
- Thật đáng khen cho sự dũng cảm của cậu đấy. Mẹ nhỏ, dựa vào cậu ta mà em nghĩ có thể chống lại tôi sao?
Hai đầu ngón tay dính đầy máu, suýt nữa đã bị cắn gãy rồi. Ôn Giai Tuệ cắn chặt răng nhịn đau, chẳng buồn quan tâm đến hắn mà xoay người đi thẳng ra ngoài.
Viên Trác Nghiên này, hắn là chó điên sao mà lúc nào cũng thích cắn người như vậy!
Sau khi Ôn Giai Tuệ đi khỏi, A Phong nắm chặt hai tay thành quyền, có thể thấy cậu ta đang rất nhẫn nhịn.
- Đại thiếu gia, phu nhân có thể không biết nhưng tôi biết rất rõ anh đã làm những trò bỉ ổi gì với cô ấy. Đây là lần cuối cùng tôi nói với anh những lời này, đừng đụng đến phu nhân. Nếu còn lần sau, tôi sẽ đánh anh mà không do dự.
Nói xong, cậu ta cũng xoay người ra khỏi đây.
Viên Trác Nghiên nhìn ra bên ngoài, môi bạc nhếch lên hiện ra một ý cười tà ác, quỷ dị. Đưa tay chùi vết máu trên môi sau đó liếm hết, mùi vị thật sự rất tuyệt.
..............................
Mấy ngày Ôn Giai Tuệ biến mất vì Viên Trác Nghiên nói với Viên gia cô đi công tác nên Tần Mộc Du cũng không truy hỏi, mà hai mẹ con Mục Lan Nhi không có cớ gì để đưa Ôn Giai Tuệ ra trước lưỡi dao thì rất bất mãn trong lòng.
Trên bàn cơm, chỗ của Viên lão thái gia và Viên Trác Nghiên vẫn còn trống nên đương nhiên bữa tối vẫn chưa thể bắt đầu.
Hai mẹ con Mục Lan Nhi cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Giai Tuệ, hận không thể tìm ra được khe hở nào trong lời nói của cô, rồi lại nhìn sang Tần Mộc Du.
- Chị cả, không phải em nhiều chuyện. Nhưng thường ngày chị vẫn rất khắt khe mà lần này chị nhắm mắt tin tưởng như vậy có khi lại để cho những người làm sai lại tiếp tục sai. Giai Tuệ của chúng ta đi công tác nhưng A Phong lại không đi cùng sao? Mấy hôm trước em còn tình cờ nghe được A Phong xông vào phòng của Tổng giám đốc đòi thả phu nhân đấy, chuyện này nên hiểu thế nào đây?
Tần Mộc Du nghe bà ta luyên thuyên thì tâm trạng lại bị quấy nhiễu. Có vẻ không vui nói.
- Lan Nhi, chuyện của công ty cô cũng muốn can thiệp sao? Nếu cô có lòng như vậy thì nên quan tâm đến quản lý Viên thì tốt hơn.
Chỉ một câu của bà đã có thể làm cho Mục Lan Nhi giận đến nghiến răng ken két. Đây chính là đang cố tình nhấn mạnh con trai bà ta không giữ vai trò gì quan trọng ở Viên Thành, cũng chính là cái gai trong lòng mà ta.
- Chị cả, chị đang sợ Trác Nghiên che giấu chuyện gì ư?
- Ồn ào đủ chưa? Cái nhà này không một ngày nào có thể yên ổn à?
Viên lão thái gia chống cây quải trượng đi đến, tức giận cắt ngang màn đấu khẩu của hai người con dâu.
Chỉ cần là lời của ông thì sẽ không ai dám lên tiếng nữa.
Viên lão thái gia vừa ngồi xuống thì Viên Trác Nghiên cũng đi xuống.
- Ông nội, xin lỗi vì cháu lại đến muộn.
Nhưng Viên lão thái gia làm sao có thể quở trách đứa cháu đích tôn này được chứ.
- Được rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi.
Viên Trác Nghiên rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Ôn Giai Tuệ.
Hành động này của hắn chẳng ai để ý nhưng đối với Ôn Giai Tuệ thì không khác gì là đang xối một gáo nước lạnh vào người cô, hắn sao lại ngồi bên cạnh cô chứ? Không phải trước giờ cùng lắm chỉ ngồi đối diện cô thôi sao?
Trông bọn họ như vậy thế nào cũng giống một đôi vợ chồng hơn là mẹ nhỏ và con chồng.
Mục Lan Nhi hình như vẫn không có ý định buông tha cho Ôn Giai Tuệ. Bà ta cười cười như vừa nghĩ ra diệu kế gì đó, múc một chén canh đưa tới cho cô.
- Nào Giai Tuệ, mấy ngày qua đi công tác chắc hẳn rất mệt mỏi, tôi đặc biệt dặn đầu bếp làm món canh gà giúp cô bồi bổ lại thể lực đấy.
Ấy vậy mà Viên Trác Nghiên ngồi bên cạnh lại rất tự nhiên nhận chén canh từ tay Mục Lan Nhi, còn thay Ôn Giai Tuệ cảm ơn nữa. Cẩn thận đặt xuống trước mặt cho cô.
Hành động nhỏ này nếu nhìn kỹ thì càng trông giống người chồng đang chăm sóc vợ.
- Mẹ nhỏ, mẹ hai nói đúng đấy. Em cần phải bồi bổ lại thân thể.....
Những lời này của hắn hoàn toàn chỉ nói bên tai Ôn Giai Tuệ, đủ để hai người nghe được mà thôi. Nhưng Ôn Giai Tuệ không chỉ vì hành động quá mức càn rỡ của hắn mà rùng mình còn vì lời nói của Mục Lan Nhi vừa rồi bất giác chột dạ.
Viên Trác Nghiên nhìn cô suýt nữa bị sặc, hắn không chút kiêng dè gì đưa tay vỗ vỗ lên lưng cô, đưa cho cô ly nước, còn trong bụng thì đang cười thầm, chuyến "công tác" trên giường của cô quả là tiêu hao thể lực rất nhiều đây.
- Mẹ nhỏ, không khỏe ở đâu hửm?
Có trời mới biết giờ phút này Ôn Giai Tuệ thật sự muốn đem chén canh trên bàn úp lên đầu tên này. Rõ ràng là cố tình ngồi bên cạnh cô áp bức giống như bây giờ đây mà.
- Cảm ơn cậu cả đã quan tâm.
Mục Lan Nhi vẫn đang cố gắng dò xét ánh mắt của Ôn Giai Tuệ, xem thử có gì bất thường không, bà ta nhìn đến mức sắp rớt hai quả nhãn ra rồi nhưng vẫn chưa tìm ra sơ hở nào.
Nhưng Tần Mộc Du từ đầu đến giờ chỉ ngồi yên lặng quan sát đã nhìn thấy tất cả những hành động và cử chỉ quá mức khó tin của con trai mình. Trong lòng bà nảy sinh một dự cảm không lành nhưng vẫn không có biểu hiện gì.
.........................
Sau khi ăn tối xong, Tần Mộc Du vẫn như thói quen, ngồi ở ban công trong phòng uống một tách trà sen. Vừa rồi bà đã bảo Vương quản gia gọi Viên Trác Nghiên, bây giờ hắn cũng đã đến.
- Mẹ, người gọi con có chuyện gì sao?
Tần Mộc Du chỉ vào chiếc ghế đối diện, dáng vẻ khoan thai nói.
- Con ngồi xuống đây trước đi!
Nhìn biểu cảm này của mẹ mình, Viên Trác Nghiên mơ hồ đoán được bà đang muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng.
Tần Mộc Du đặt tách trà xuống bàn, nhìn con trai đang ngồi trước mặt, thẳng thừng hỏi.
- Con với Ôn Giai Tuệ rốt cuộc là thế nào vậy? Vừa rồi trên bàn ăn ta thấy hành động của con không hề đúng với con cả và bà nhỏ.
Viên Trác Nghiên ngồi khoanh chân rất thong dong, khi nghe mẹ mình hỏi xong một câu hắn không trả lời ngay, đưa tay sờ sờ mũi, vừa cười vừa dịu giọng giải thích.
- Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Hiện tại mẹ nhỏ là chủ tịch rồi, con nên tạo dựng chút quan hệ với cô ấy chứ? Nếu Viên Thành chia năm xẻ bảy cũng không tốt mà. Mẹ nghĩ có phải không?
Tần Mộc Du luôn bị đứa con trai này của mình thuyết phục, và lần này cũng không ngoại lệ. Những lời mà Viên Trác vừa nói bà ngẫm nghĩ lại cũng rất hợp lý, Ôn Giai Tuệ hiện là chủ tịch Hội đồng quản trị và con trai bà là Tổng Giám đốc, nếu hai người đối đầu thì Viên Thành sẽ chịu thiệt rất lớn. Nhưng bà vẫn chưa hoàn toàn yên tâm nên mới hỏi tiếp.
- Vậy còn chuyện A Phong đến phòng làm việc của con đòi thả người là thế nào? Con không có chuyện gì giấu ta đấy chứ?
Dường như Viên Trác Nghiên đã có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng đối với những tình huống như vậy rồi. Hắn chẳng những không chột dạ mà còn trả lời rất tự nhiên.
- Mẹ, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi. Lúc đó vì tình huống khẩn cấp nên con phải đưa mẹ nhỏ đi gấp. Con đã giải quyết ổn thỏa rồi. Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, mẹ phải tin con trai của mẹ chứ?
Mấy câu nịnh nọt cuối cùng chính là hắn đã đi đến bên cạnh Tần Mộc Du, ôm ngang vai bà.
Tần Mộc Du cũng không truy hỏi nữa, chỉ nhắc nhở mấy câu.
- Trác Nghiên, dù Giai Tuệ nhỏ tuổi hơn con, xinh đẹp trẻ trung như vậy nhưng cô ta vẫn là bà ba của Viên gia, là mẹ nhỏ của con. Con ngàn vạn lần đừng nảy sinh ý nghĩ điên rồ gì đấy, tuyệt đối đừng gây ra chuyện gì đó, con hiểu không?
Viên Trác Nghiên kề mặt mình vào mặt của bà, kiên định nói.
- Xin tuân lệnh mẫu thân nương nương.
Trong mắt hắn lại hiện lên một ý cười thâm sâu. Còn trong lòng Tần Mộc Du thì vẫn có một dự cảm không lành.
Bình luận facebook