Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 124: Giao ước mới.
Biệt phủ tộc Ula.
Mấy chiếc xe thương vụ dừng trước cổng lớn của biệt phủ một khoảng. Từng nhóm thủ hạ trên xe có vẻ đã được phân phó nhiệm vụ cụ thể rất kỹ càng, xe vừa dừng lại thì nhóm người trên hai chiếc xe cuối lần lượt bước xuống trước, đi thẳng về phía căn biệt thự.
- Ông chủ, đã chuẩn bị xong rồi ạ!
Một tên thủ hạ ngồi ở vị trí phó lái báo cáo kết quả của nhiệm vụ được giao.
Jayce tắt cái bật lửa trên tay đi, cất vào trong túi áo. Hắn gật đầu một cái, đặt chân bước xuống xe theo cửa mà một thủ hạ đang cung kính mở ra.
Đám thủ hạ hộ tống Jayce đi thẳng tới trước cửa của biệt phủ.
Vì đã bố trí nhóm thủ hạ vừa rồi leo tường vào trước để dọn đường nên hắn chỉ vừa đến thì đã có thủ hạ đợi sẵn để mở cổng.
Jayce vừa đi vừa bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, ném xuống đất và đưa chân lên giẫm cho nó tắt đi. Cả biệt phủ bây giờ đã ngập đầy trong bể máu, mùi tanh tưởi chiếm trọn không khí.
- Tất cả đợi bên ngoài. Sau ba mươi phút nữa nếu không thấy tôi đi ra thì hãy xông vào.
Mấy tên thủ hạ đứng lại một chỗ, cung kính nhận lệnh của ông chủ.
Thủ hạ của William đều đã bị xử lý hết toàn bộ, biệt phủ bây giờ chỉ còn lại thủ hạ của Jayce nên cũng dựa vào điều này mà hắn càng tự tin kế hoạch của mình sẽ thành công.
Từ phòng khách đi thẳng lên cầu thang, không có bất cứ cản trở gì với Jayce cả. Hắn bước từng bước đến trước phòng ngủ của William. Bước chân của hắn nhẹ nhàng như mèo, hạn chế phát ra tiếng động đến mức thấp nhất. Đứng trước giường, anh ta chỉ súng thẳng vào trị trí đang nhô lên trên giường, bên trong nhất định là William rồi. Hắn không chần chừ nữa mà nổ sung liên hồi.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Từng phát súng bắn ra xuyên thủng tấm chăn bông, từng miếng bông trắng như tuyết rơi khắp phòng. Jayce tay cầm súng, từng bước từng bước tiến đến cạnh giường, một tay giật mạnh tấm chăn lên.
Không có ai cả!
Mắc bẫy rồi?
Pằng!
Hắn còn chưa kịp định hình mọi chuyện thì một tiếng súng đã vang lên từ phía sau. Kèm theo đó là giọng đầy ngữ khí thịnh nộ của William.
- Súc sinh! Tao đã hy vọng mày không đến. Không ngờ mà vẫn có lòng dạ này. Muốn giết tao cho bằng được!
Jayce chầm chậm xoay người lại, đối diện với William. Mặc dù biết mình đang mắc bẫy rồi, nhưng hắn cũng không hề bị lung lay ý chí, vẫn ung dung cười đáp lại.
- Phòng bị tốt như vậy, chắc hẳn ông đã đoán được từ trước rồi? Nhưng làm sao bây giờ, tôi đã cắn rồi thì không muốn nhả ra chút nào đâu.
Dứt lời, hắn liền xông thẳng lên, thuận lợi, nhanh chóng và dứt khoát tước bỏ được khẩu súng trên tay của William, nắm chặt lấy cổ tay ông ta, bẻ ngược ra phía sau.
William cũng phản đòn rất chuyên nghiệp, dùng cùi trỏ thúc vào khuỷu tay của hắn.
Hai người đánh qua đánh lại, bên này khống chế được thì đối phương ngay lập tức đáp trả lại ngay, tiếng đấm đá dứt khoát vang lên khắp phòng.
Jayce hứng chịu một cú đá của William mà lăn một vòng về phía cửa phòng. Hắn lau đi vết máu trên mặt, chống tay xuống sàn chưa kịp đứng lên thì không biết từ đâu xuất hiện bao nhiêu tên thủ hạ xông ra, vây quanh hắn.
- Chắc mày bất ngờ lắm nhỉ? Mày có muốn xem mấy con chó của mày bây giờ thế nào rồi không?
William nhận lấy khẩu súng từ tay của một tên thủ hạ, nhàn nhã ngồi xuống, tay cầm khăn lau từng góc nhỏ trên khẩu súng màu bạc. Động tác của ông ta cũng là đang ngầm ra hiệu gì đó cho mấy tên thủ hạ đứng bên cạnh.
Jayce nhìn một đám tay chân vây quanh hai bên, nhếch môi cười nhạo một cái, vừa xông lên thì liền bị những tên thủ hạ đã trực sẵn nhào vào tấn công.
Một chọi hai mươi, trận này rõ ràng không cân sức với hắn rồi. Vừa đối phó với mấy tên này, hắn vừa trừng cặp mắt hung ác về phía William đang ngồi trên sofa, cắn chặt răng chỉ muốn chửi thề thôi, kế hoạch của hắn rõ ràng đã tỉ mỉ bí mật đến như vậy mà vẫn bị ông ta phát hiện, còn hy sinh vài chục tên thủ hạ để dụ hắn vào tròng, cáo già đúng là cáo già, chiêu này của ông ta, hắn không thể nào lường trước nổi.
Huỳnh huỵch!
Huỳnh huỵch!
Huỳnh huỵch!
Tiếng đấm đá vẫn không ngừng xé tan không khí trong phòng, còn có cả tiếng xương gãy răng rắc nữa, thanh âm kêu la gầm gừ.
Khung cảnh hỗn loạn ngập ngùi chết chóc.
.....................
Cả một đêm Ôn Giai Tuệ không chợp mắt phút nào, cứ ngồi bên cạnh theo dõi từng chuyển biến nhỏ về chỉ số trên đầu giường của Viên Trác Nghiên. Bàn tay bị bỏng của cô còn đang băng bó một lớp băng dày màu trắng, chỉ có các đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của người đàn ông.
- Trác Nghiên, anh muốn ngủ đến bao giờ nữa đây? Đã mười giờ sáng rồi đấy, ngủ nhiều như vậy không sợ thành heo à?
Cô nắm lấy bàn tay to lớn thô ráp của anh một cách khó khăn vì vướng víu lớp băng, cẩn thận áp vào má của mình, giọng cô nhẹ nhàng tĩnh lặng nhưng vẫn cảm giác được sự run rẩy lo sợ. Sở dĩ cô không dám nhắm mắt lại vì sợ cái cảnh tượng trong phòng phẫu thuật lại lần nữa lặp lại, cô sợ khi mở mắt ra thì nhịp tim của anh đã không còn, cô sợ phải ôm một cái xác lạnh lẽo không chút hơi ấm, cô sợ anh sẽ thật sự rời khỏi cô.
- Trác Nghiên, nếu anh không nhanh tỉnh lại em sẽ thành bà cô già đấy. Anh muốn em cả đời không được bước vào lễ đường sao?
Cô tham lam cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của anh phả nhẹ vào da mặt mịn màng, chỉ như vậy cô mới cảm giác anh vẫn còn ở bên cạnh cô như trước giờ.
Lại phải đưa tay lau nước mắt mới tuôn ra rồi....
Ôn Giai Tuệ sụt sùi vừa khóc xong đã cố gắng bật cười, như vậy càng khiến người khác đau lòng hơn nữa. Ngồi nhìn anh rất lâu, cô lại từ từ nằm xuống ngực của anh, đôi mắt ngấn nước vẫn không dám nhắm lại.
- Trác Nghiên, anh đừng tưởng là em có thể đợi anh thì anh muốn ngủ đến khi nào cũng được, em ra lệnh cho anh phải mở mắt ra nhìn em ngay....
- Trác Nghiên, em nhớ anh rồi...
Từng giọt, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dọc theo đuôi mắt của cô xuống, thấm nhanh vào chiếc áo bệnh nhân của người đàn ông đang ngủ. Ôn Giai Tuệ không chớp mắt nhìn thẳng lên chiếc cằm cương nghị quen thuộc, môi bạc mím chặt, cái mũi cao cao. Cô nhớ anh, nhớ giọng nói của anh, nhớ vòng ôm của anh, nhớ ánh mắt dịu dàng thâm tình của anh....
.....................
Bụp!
Lợi thế hai bên từ lúc đầu đã là không cân bằng rồi, Jayce dần dần bị một đám thủ hạ đánh ngã, hai tay bị hai tên cao to giữ chặt, ép quỳ gối trước mặt William. Mặt mũi anh ta đã bị đánh đến bầm giập, sưng vù lên và bê bết máu từ khoang miệng phun ra nữa. Nhưng đối diện với con cáo già trước mặt, anh ta cũng chẳng hề nao núng run sợ dù chỉ một chút, còn ung dung hừ nhẹ một tiếng.
- William, ông đã muốn giết tôi từ lâu rồi nhỉ?
William không trả lời anh ta ngay, khẩu súng trên tay ông ta còn chưa được lau xong mà.
Bụp!
Hai tên thủ hạ vừa nhận lệnh của William đi ra khỏi phòng vừa rồi bây giờ đã quay lại, khiêng vào một cái xác và ném ngay dưới chân của Jayce. Anh ta vừa nhìn là biết đó là ai, chính là thủ hạ thân tín nhất của anh ta.
Dời tầm mắt từ cái xác bên cạnh lên William đã đi tới trước mặt, anh ta gầm lên trong tức giận đến cực hạn.
- William!!! Tôi phải giết ông!!! Tôi nhất định phải giết ông!!!!
Đây hẳn là đang làm trò cười cho William xem rồi. Một con cá đang nằm trên thớt vẫn cố gắng vùng vẫy ư? Ông ta không chút ngần ngại mà túm lấy tóc của tên nhãi này, hơi cúi người xuống để nhìn rõ hơn, vừa như đang đe dọa cũng vừa như đang dạy dỗ.
- Một con chó ghẻ được tao đem về, cho ăn cho mặc mới có chút da thịt, nhưng mày lại cắn tao một phát bất ngờ. Một con chó phản chủ mà nghĩ có thể làm thủ lĩnh à? Hôm nay mày có chết ở đây thì cũng không khác gì một con chó bị đánh chết ở ngoài đường cả.
- Lúc mày cắn tao, tao đã đoán trước được sẽ có ngày mày đến kề dao vào cổ của tao. Cho nên, tao chưa bao giờ ngừng theo dõi mọi động thái của mày. Tao không có ngu mà để mày đến gần Thanh Ngọc, mày nhất định sẽ lợi dụng con bé để đánh bại tao. Tao nói không sai chứ?
Câu trả lời của Jayce lại làm cho ông ta thất vọng rồi. Anh ta cười nửa miệng, đôi mắt hung ác vô cùng, gằn từng tiếng một.
- Nếu không phải ông luôn coi thường thân phận của tôi, ngăn cản tôi và Thanh Ngọc quen nhau thì cô ấy sẽ không ra nông nổi này. Tôi làm tất cả cũng chỉ để bảo vệ cô ấy! Còn ông, ông luôn miệng nói thương cô ấy, nhưng chính sự ngu ngốc của ông mới đẩy cô ấy đến ngày hôm nay. Tại sao vậy? Tại sao ông không thể thừa nhận tình cảm của tôi đối với Thanh Ngọc hả? Tại sao ông lại có thể để cô ấy ở bên cạnh một kẻ không yêu cô ấy? Bởi vì thân phận, vì quyền lực của tôi thua xa Viên Trác Nghiên sao?
Bốp!
William khi nghe hết những lời bộc bạch của anh ta, đã lập tức vung khẩu súng trong tay đánh một cái hết sức vào thái dương của anh ta, máu tươi từ trên trán chảy thành dòng xuống. Sau đó chuyển ngay sang túm lấy tóc của anh ta giật mạnh về phía sau, ép anh ta ngửa mặt lên cao, buông lời sỉ nhục.
- Bởi vì mày chỉ là một con chó, không hơn không kém, chó thì không thể trèo cao, càng không thể mơ tưởng đến chủ nhân. Thanh Ngọc có thể ở bên cạnh bất kỳ người nào, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là mày. Một con chó muốn giết cả chủ thì tao phải dùng cách giết một con chó để xử lý mày.
Ông ta vừa nói xong thì cũng từ từ di chuyển khẩu súng, dí chặt vào trán của anh ta, động tác chuẩn bị bóp cò.
Gân xanh nổi đầy trên trán của Jayce, mồ hôi túa ra như mưa hòa vào máu tươi, anh ta nghiến chặt răng nói đến giây phút cuối cùng.
- Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh Thanh Ngọc, như vậy cũng không thể sao???
Pằng!
Thời gian như ngưng đọng lại, tiếng gầm gừ của Jayce đã tĩnh lặng vào hư vô. Tất cả kết thúc sau một tiếng súng, người đàn ông đang quỳ gối trong tích tắc không còn hơi thở nữa, ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo.
Chứng kiến một cái chết đối với William đương nhiên cũng chẳng là gì, đến một cái chớp mắt cũng không có. Sau khi xử lý xong xuôi, ông ta thoải mái nhận khăn từ thủ hạ, cẩn thận lau chùi vết máu dính trên khẩu súng của mình.
- Viên Trác Nghiên thế nào rồi? Ngày mai chính là ngày cá cược rồi. Tôi nên trò chuyện với cậu ta một chút không?
......................
Tình hình của ông chủ vẫn chưa có tiến triển gì, A Châu và A Phúc ở bệnh viện phải tăng cường cảnh giác, thường xuyên phân bổ thủ hạ canh giữ những vị trí trọng yếu nhất. Bây giờ tổ chức Wolf ở Las Vegas còn đang đối đầu với những cuộc chiến ngầm có thể nổ ra bất cứ lúc nào, chỉ còn lại Lucas và A Minh chống đỡ bên đó, nếu tin tức ông chủ hôn mê bị kẻ địch nắm được thì cả tổ chức sẽ rơi vào bể máu ngay. Mà người đứng phía sau thao túng cả cuộc chiến này chính là lão già William đó.
Vừa mới thay ca trực với A Phúc, A Châu ngồi trước cửa phòng bệnh chưa được bao lâu thì đã nhận được điện thoại, đây là điện thoại của ông chủ, và người gọi đến lại là William. Nhất định là không có chuyện gì tốt đẹp rồi.
- Cậu không quên cuộc hẹn ngày mai đó chứ?
Giọng của William đầy đắc ý truyền đến từ ống nghe.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, A Châu cũng suýt nữa đã quên mất vụ cá cược mà ông chủ đã hứa từ trước. Nhất thời anh ta không biết phải xử trí thế nào, không thể để William biết tình trạng hiện giờ của ông chủ, càng không biết lấy lí do gì để qua mặt ông ta nữa.
- William, chuyện mà boss đã hứa thì nhất định sẽ không nuốt lời. Nhưng hiện tại boss đang rất bận với công việc của Viên Thành, vụ cá cược này, tôi được lệnh của boss đánh cược với ông. Ông không từ chối chứ?
Một lão già ngạo mạn như William, trong mắt ông ta thì thủ hạ cũng chỉ là một con chó, sao có thể cùng ngồi vào bàn với ông ta được chứ.
Nghe A Châu đưa ra phương án này, ông ta cười phá lên, vả lại, mục đích của ông ta là muốn qua vụ đánh cược này mà xử lý luôn Viên Trác Nghiên và tổ chức Wolf, giết một con chó thì chẳng có tác dụng gì cả.
- Một tên thủ hạ mà cũng có tư cách cá cược với tôi ư? Lời đã nói ra, Viên Trác Nghiên lại muốn trốn tránh ư? Chắc là cậu cũng biết rồi, không thực hiện giao ước thì theo quy tắc trong giới, các người nhận thua và rút lui khỏi địa bàn ở Las Vegas, Thái Lan, Hồng Kong.
Nguyên tắc này không sai, nhưng nếu thật sự để ông ta đạt được mục đích như vậy thì không khác gì là đã triệt tiêu cả tổ chức Wolf. Ông ta không chấp nhận cho A Châu thay mặt Viên Trác Nghiên, anh cũng chưa tỉnh lại, chuyện này phải xử lí thế nào mới là tốt nhất đây?
Giữa lúc A Châu đang phân vân không tìm được câu trả lời thì cửa phòng bệnh đã được mở ra. Ôn Giai Tuệ đi tới trước mặt anh ta, hất nhẹ cằm về phía chiếc điện thoại, ý bảo anh ta mau đưa nó cho cô.
A Châu do dự một lúc rồi cũng phải làm theo lệnh.
Ôn Giai Tuệ cầm chặt điện thoại, hít sâu một hơi rồi áp lên tai, cất giọng nhẹ nhàng bằng tiếng anh lưu loát.
- Lại gặp nhau rồi, không biết ông có thể cho tôi xin chút thời gian không?
William đang ngồi trên sofa rung đùi thỏa mãn ngắm nhìn chiến tích của mình, trong hứng thú phấn khởi hiện giờ, ông ta muốn xử lý luôn cả vật cản cuối cùng.
- Tôi biết cô là chủ mẫu của Wolf, tiếng nói của cô cũng ngang hàng với Viên Trác Nghiên. Nhưng người đã ký kết giao ước với tôi là Viên Trác Nghiên, ngoài cậu ta ra, tôi không đồng ý cá cược với ai cả, cho dù là cô đi nữa.
A Châu còn tưởng mình nghe nhầm, chủ mẫu lại đề nghị thay ông chủ đến gặp William ư? Khoan hãy nói đến việc cô sẽ thắng hay thua, chuyện này mà sau khi boss tỉnh lại biết được sẽ không tha cho bọn họ. Nghĩ vậy, anh ta liền tiến tới muốn ngăn cản.
- Chủ mẫu, chuyện này cô không.....
Nhưng anh ta còn chưa được nói xong thì Ôn Giai Tuệ đã giơ tay ra lệnh cho anh ta giữ im lặng. Chủ mẫu của bây giờ đã có phong thái của một nữ chủ nhân thật sự rồi. Cô bình tĩnh vô cùng khi đối đáp với William.
- Điều kiện trước đây mà ông giao ước với Trác Nghiên là ba lãnh thổ của Wolf. Nếu như bây giờ ông đồng ý để tôi thay mặt anh ấy, tôi chấp nhận sửa lại điều kiện, thêm địa bàn ở Ma Cao và Miến Điện, nếu tôi thua, năm lãnh thổ này của Wolf sẽ dâng cho tộc Ula.
A Châu nghe mà cả kinh, kháng lệnh muốn ngăn cản.
- Chủ mẫu, cô đang nói gì....
Ôn Giai Tuệ đúng là nhất quyết không để anh ta nói, cô chờ đợi câu trả lời từ William.
Điều kiện tốt như vậy, William đương nhiên không từ chối rồi. Không biết cô nhóc này là ngốc thật hay giả ngốc nữa, đến khăn còn vắt chưa khô mà muốn đánh cược với ông ta sao!
- Được! Giao ước mới được thiết lập. Hy vọng cô sẽ tuân thủ.
Ôn Giai Tuệ vừa cúp máy, A Châu lại tiến lên lí sự.
- Chủ mẫu, cô có biết cô vừa thỏa thuận gì không? Đây không phải chuyện đùa đâu! Nó là tính mạng của hàng trăm người đấy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên A Châu bức xúc với Ôn Giai Tuệ đến mức này. Nhưng cô cũng nhất quyết không nhượng bộ, liếm nhẹ khóe môi, cô vừa hất tóc ra phía sau vừa đính chính lại.
- Đó còn liên quan đến cả tính mạng của Trác Nghiên nữa, anh nghĩ tôi sẽ đẩy anh ấy vào chỗ chết sao? Tôi biết các anh vốn dĩ không tin tưởng tôi, không phục trước vị trí chủ mẫu của tôi. Các anh cung kính cúi đầu trước tôi cũng vì Trác Nghiên mà thôi. Nhưng tôi muốn cho tất cả thấy, Trác Nghiên không chọn sai người!
Mấy chiếc xe thương vụ dừng trước cổng lớn của biệt phủ một khoảng. Từng nhóm thủ hạ trên xe có vẻ đã được phân phó nhiệm vụ cụ thể rất kỹ càng, xe vừa dừng lại thì nhóm người trên hai chiếc xe cuối lần lượt bước xuống trước, đi thẳng về phía căn biệt thự.
- Ông chủ, đã chuẩn bị xong rồi ạ!
Một tên thủ hạ ngồi ở vị trí phó lái báo cáo kết quả của nhiệm vụ được giao.
Jayce tắt cái bật lửa trên tay đi, cất vào trong túi áo. Hắn gật đầu một cái, đặt chân bước xuống xe theo cửa mà một thủ hạ đang cung kính mở ra.
Đám thủ hạ hộ tống Jayce đi thẳng tới trước cửa của biệt phủ.
Vì đã bố trí nhóm thủ hạ vừa rồi leo tường vào trước để dọn đường nên hắn chỉ vừa đến thì đã có thủ hạ đợi sẵn để mở cổng.
Jayce vừa đi vừa bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, ném xuống đất và đưa chân lên giẫm cho nó tắt đi. Cả biệt phủ bây giờ đã ngập đầy trong bể máu, mùi tanh tưởi chiếm trọn không khí.
- Tất cả đợi bên ngoài. Sau ba mươi phút nữa nếu không thấy tôi đi ra thì hãy xông vào.
Mấy tên thủ hạ đứng lại một chỗ, cung kính nhận lệnh của ông chủ.
Thủ hạ của William đều đã bị xử lý hết toàn bộ, biệt phủ bây giờ chỉ còn lại thủ hạ của Jayce nên cũng dựa vào điều này mà hắn càng tự tin kế hoạch của mình sẽ thành công.
Từ phòng khách đi thẳng lên cầu thang, không có bất cứ cản trở gì với Jayce cả. Hắn bước từng bước đến trước phòng ngủ của William. Bước chân của hắn nhẹ nhàng như mèo, hạn chế phát ra tiếng động đến mức thấp nhất. Đứng trước giường, anh ta chỉ súng thẳng vào trị trí đang nhô lên trên giường, bên trong nhất định là William rồi. Hắn không chần chừ nữa mà nổ sung liên hồi.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Từng phát súng bắn ra xuyên thủng tấm chăn bông, từng miếng bông trắng như tuyết rơi khắp phòng. Jayce tay cầm súng, từng bước từng bước tiến đến cạnh giường, một tay giật mạnh tấm chăn lên.
Không có ai cả!
Mắc bẫy rồi?
Pằng!
Hắn còn chưa kịp định hình mọi chuyện thì một tiếng súng đã vang lên từ phía sau. Kèm theo đó là giọng đầy ngữ khí thịnh nộ của William.
- Súc sinh! Tao đã hy vọng mày không đến. Không ngờ mà vẫn có lòng dạ này. Muốn giết tao cho bằng được!
Jayce chầm chậm xoay người lại, đối diện với William. Mặc dù biết mình đang mắc bẫy rồi, nhưng hắn cũng không hề bị lung lay ý chí, vẫn ung dung cười đáp lại.
- Phòng bị tốt như vậy, chắc hẳn ông đã đoán được từ trước rồi? Nhưng làm sao bây giờ, tôi đã cắn rồi thì không muốn nhả ra chút nào đâu.
Dứt lời, hắn liền xông thẳng lên, thuận lợi, nhanh chóng và dứt khoát tước bỏ được khẩu súng trên tay của William, nắm chặt lấy cổ tay ông ta, bẻ ngược ra phía sau.
William cũng phản đòn rất chuyên nghiệp, dùng cùi trỏ thúc vào khuỷu tay của hắn.
Hai người đánh qua đánh lại, bên này khống chế được thì đối phương ngay lập tức đáp trả lại ngay, tiếng đấm đá dứt khoát vang lên khắp phòng.
Jayce hứng chịu một cú đá của William mà lăn một vòng về phía cửa phòng. Hắn lau đi vết máu trên mặt, chống tay xuống sàn chưa kịp đứng lên thì không biết từ đâu xuất hiện bao nhiêu tên thủ hạ xông ra, vây quanh hắn.
- Chắc mày bất ngờ lắm nhỉ? Mày có muốn xem mấy con chó của mày bây giờ thế nào rồi không?
William nhận lấy khẩu súng từ tay của một tên thủ hạ, nhàn nhã ngồi xuống, tay cầm khăn lau từng góc nhỏ trên khẩu súng màu bạc. Động tác của ông ta cũng là đang ngầm ra hiệu gì đó cho mấy tên thủ hạ đứng bên cạnh.
Jayce nhìn một đám tay chân vây quanh hai bên, nhếch môi cười nhạo một cái, vừa xông lên thì liền bị những tên thủ hạ đã trực sẵn nhào vào tấn công.
Một chọi hai mươi, trận này rõ ràng không cân sức với hắn rồi. Vừa đối phó với mấy tên này, hắn vừa trừng cặp mắt hung ác về phía William đang ngồi trên sofa, cắn chặt răng chỉ muốn chửi thề thôi, kế hoạch của hắn rõ ràng đã tỉ mỉ bí mật đến như vậy mà vẫn bị ông ta phát hiện, còn hy sinh vài chục tên thủ hạ để dụ hắn vào tròng, cáo già đúng là cáo già, chiêu này của ông ta, hắn không thể nào lường trước nổi.
Huỳnh huỵch!
Huỳnh huỵch!
Huỳnh huỵch!
Tiếng đấm đá vẫn không ngừng xé tan không khí trong phòng, còn có cả tiếng xương gãy răng rắc nữa, thanh âm kêu la gầm gừ.
Khung cảnh hỗn loạn ngập ngùi chết chóc.
.....................
Cả một đêm Ôn Giai Tuệ không chợp mắt phút nào, cứ ngồi bên cạnh theo dõi từng chuyển biến nhỏ về chỉ số trên đầu giường của Viên Trác Nghiên. Bàn tay bị bỏng của cô còn đang băng bó một lớp băng dày màu trắng, chỉ có các đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của người đàn ông.
- Trác Nghiên, anh muốn ngủ đến bao giờ nữa đây? Đã mười giờ sáng rồi đấy, ngủ nhiều như vậy không sợ thành heo à?
Cô nắm lấy bàn tay to lớn thô ráp của anh một cách khó khăn vì vướng víu lớp băng, cẩn thận áp vào má của mình, giọng cô nhẹ nhàng tĩnh lặng nhưng vẫn cảm giác được sự run rẩy lo sợ. Sở dĩ cô không dám nhắm mắt lại vì sợ cái cảnh tượng trong phòng phẫu thuật lại lần nữa lặp lại, cô sợ khi mở mắt ra thì nhịp tim của anh đã không còn, cô sợ phải ôm một cái xác lạnh lẽo không chút hơi ấm, cô sợ anh sẽ thật sự rời khỏi cô.
- Trác Nghiên, nếu anh không nhanh tỉnh lại em sẽ thành bà cô già đấy. Anh muốn em cả đời không được bước vào lễ đường sao?
Cô tham lam cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của anh phả nhẹ vào da mặt mịn màng, chỉ như vậy cô mới cảm giác anh vẫn còn ở bên cạnh cô như trước giờ.
Lại phải đưa tay lau nước mắt mới tuôn ra rồi....
Ôn Giai Tuệ sụt sùi vừa khóc xong đã cố gắng bật cười, như vậy càng khiến người khác đau lòng hơn nữa. Ngồi nhìn anh rất lâu, cô lại từ từ nằm xuống ngực của anh, đôi mắt ngấn nước vẫn không dám nhắm lại.
- Trác Nghiên, anh đừng tưởng là em có thể đợi anh thì anh muốn ngủ đến khi nào cũng được, em ra lệnh cho anh phải mở mắt ra nhìn em ngay....
- Trác Nghiên, em nhớ anh rồi...
Từng giọt, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dọc theo đuôi mắt của cô xuống, thấm nhanh vào chiếc áo bệnh nhân của người đàn ông đang ngủ. Ôn Giai Tuệ không chớp mắt nhìn thẳng lên chiếc cằm cương nghị quen thuộc, môi bạc mím chặt, cái mũi cao cao. Cô nhớ anh, nhớ giọng nói của anh, nhớ vòng ôm của anh, nhớ ánh mắt dịu dàng thâm tình của anh....
.....................
Bụp!
Lợi thế hai bên từ lúc đầu đã là không cân bằng rồi, Jayce dần dần bị một đám thủ hạ đánh ngã, hai tay bị hai tên cao to giữ chặt, ép quỳ gối trước mặt William. Mặt mũi anh ta đã bị đánh đến bầm giập, sưng vù lên và bê bết máu từ khoang miệng phun ra nữa. Nhưng đối diện với con cáo già trước mặt, anh ta cũng chẳng hề nao núng run sợ dù chỉ một chút, còn ung dung hừ nhẹ một tiếng.
- William, ông đã muốn giết tôi từ lâu rồi nhỉ?
William không trả lời anh ta ngay, khẩu súng trên tay ông ta còn chưa được lau xong mà.
Bụp!
Hai tên thủ hạ vừa nhận lệnh của William đi ra khỏi phòng vừa rồi bây giờ đã quay lại, khiêng vào một cái xác và ném ngay dưới chân của Jayce. Anh ta vừa nhìn là biết đó là ai, chính là thủ hạ thân tín nhất của anh ta.
Dời tầm mắt từ cái xác bên cạnh lên William đã đi tới trước mặt, anh ta gầm lên trong tức giận đến cực hạn.
- William!!! Tôi phải giết ông!!! Tôi nhất định phải giết ông!!!!
Đây hẳn là đang làm trò cười cho William xem rồi. Một con cá đang nằm trên thớt vẫn cố gắng vùng vẫy ư? Ông ta không chút ngần ngại mà túm lấy tóc của tên nhãi này, hơi cúi người xuống để nhìn rõ hơn, vừa như đang đe dọa cũng vừa như đang dạy dỗ.
- Một con chó ghẻ được tao đem về, cho ăn cho mặc mới có chút da thịt, nhưng mày lại cắn tao một phát bất ngờ. Một con chó phản chủ mà nghĩ có thể làm thủ lĩnh à? Hôm nay mày có chết ở đây thì cũng không khác gì một con chó bị đánh chết ở ngoài đường cả.
- Lúc mày cắn tao, tao đã đoán trước được sẽ có ngày mày đến kề dao vào cổ của tao. Cho nên, tao chưa bao giờ ngừng theo dõi mọi động thái của mày. Tao không có ngu mà để mày đến gần Thanh Ngọc, mày nhất định sẽ lợi dụng con bé để đánh bại tao. Tao nói không sai chứ?
Câu trả lời của Jayce lại làm cho ông ta thất vọng rồi. Anh ta cười nửa miệng, đôi mắt hung ác vô cùng, gằn từng tiếng một.
- Nếu không phải ông luôn coi thường thân phận của tôi, ngăn cản tôi và Thanh Ngọc quen nhau thì cô ấy sẽ không ra nông nổi này. Tôi làm tất cả cũng chỉ để bảo vệ cô ấy! Còn ông, ông luôn miệng nói thương cô ấy, nhưng chính sự ngu ngốc của ông mới đẩy cô ấy đến ngày hôm nay. Tại sao vậy? Tại sao ông không thể thừa nhận tình cảm của tôi đối với Thanh Ngọc hả? Tại sao ông lại có thể để cô ấy ở bên cạnh một kẻ không yêu cô ấy? Bởi vì thân phận, vì quyền lực của tôi thua xa Viên Trác Nghiên sao?
Bốp!
William khi nghe hết những lời bộc bạch của anh ta, đã lập tức vung khẩu súng trong tay đánh một cái hết sức vào thái dương của anh ta, máu tươi từ trên trán chảy thành dòng xuống. Sau đó chuyển ngay sang túm lấy tóc của anh ta giật mạnh về phía sau, ép anh ta ngửa mặt lên cao, buông lời sỉ nhục.
- Bởi vì mày chỉ là một con chó, không hơn không kém, chó thì không thể trèo cao, càng không thể mơ tưởng đến chủ nhân. Thanh Ngọc có thể ở bên cạnh bất kỳ người nào, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là mày. Một con chó muốn giết cả chủ thì tao phải dùng cách giết một con chó để xử lý mày.
Ông ta vừa nói xong thì cũng từ từ di chuyển khẩu súng, dí chặt vào trán của anh ta, động tác chuẩn bị bóp cò.
Gân xanh nổi đầy trên trán của Jayce, mồ hôi túa ra như mưa hòa vào máu tươi, anh ta nghiến chặt răng nói đến giây phút cuối cùng.
- Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh Thanh Ngọc, như vậy cũng không thể sao???
Pằng!
Thời gian như ngưng đọng lại, tiếng gầm gừ của Jayce đã tĩnh lặng vào hư vô. Tất cả kết thúc sau một tiếng súng, người đàn ông đang quỳ gối trong tích tắc không còn hơi thở nữa, ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo.
Chứng kiến một cái chết đối với William đương nhiên cũng chẳng là gì, đến một cái chớp mắt cũng không có. Sau khi xử lý xong xuôi, ông ta thoải mái nhận khăn từ thủ hạ, cẩn thận lau chùi vết máu dính trên khẩu súng của mình.
- Viên Trác Nghiên thế nào rồi? Ngày mai chính là ngày cá cược rồi. Tôi nên trò chuyện với cậu ta một chút không?
......................
Tình hình của ông chủ vẫn chưa có tiến triển gì, A Châu và A Phúc ở bệnh viện phải tăng cường cảnh giác, thường xuyên phân bổ thủ hạ canh giữ những vị trí trọng yếu nhất. Bây giờ tổ chức Wolf ở Las Vegas còn đang đối đầu với những cuộc chiến ngầm có thể nổ ra bất cứ lúc nào, chỉ còn lại Lucas và A Minh chống đỡ bên đó, nếu tin tức ông chủ hôn mê bị kẻ địch nắm được thì cả tổ chức sẽ rơi vào bể máu ngay. Mà người đứng phía sau thao túng cả cuộc chiến này chính là lão già William đó.
Vừa mới thay ca trực với A Phúc, A Châu ngồi trước cửa phòng bệnh chưa được bao lâu thì đã nhận được điện thoại, đây là điện thoại của ông chủ, và người gọi đến lại là William. Nhất định là không có chuyện gì tốt đẹp rồi.
- Cậu không quên cuộc hẹn ngày mai đó chứ?
Giọng của William đầy đắc ý truyền đến từ ống nghe.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, A Châu cũng suýt nữa đã quên mất vụ cá cược mà ông chủ đã hứa từ trước. Nhất thời anh ta không biết phải xử trí thế nào, không thể để William biết tình trạng hiện giờ của ông chủ, càng không biết lấy lí do gì để qua mặt ông ta nữa.
- William, chuyện mà boss đã hứa thì nhất định sẽ không nuốt lời. Nhưng hiện tại boss đang rất bận với công việc của Viên Thành, vụ cá cược này, tôi được lệnh của boss đánh cược với ông. Ông không từ chối chứ?
Một lão già ngạo mạn như William, trong mắt ông ta thì thủ hạ cũng chỉ là một con chó, sao có thể cùng ngồi vào bàn với ông ta được chứ.
Nghe A Châu đưa ra phương án này, ông ta cười phá lên, vả lại, mục đích của ông ta là muốn qua vụ đánh cược này mà xử lý luôn Viên Trác Nghiên và tổ chức Wolf, giết một con chó thì chẳng có tác dụng gì cả.
- Một tên thủ hạ mà cũng có tư cách cá cược với tôi ư? Lời đã nói ra, Viên Trác Nghiên lại muốn trốn tránh ư? Chắc là cậu cũng biết rồi, không thực hiện giao ước thì theo quy tắc trong giới, các người nhận thua và rút lui khỏi địa bàn ở Las Vegas, Thái Lan, Hồng Kong.
Nguyên tắc này không sai, nhưng nếu thật sự để ông ta đạt được mục đích như vậy thì không khác gì là đã triệt tiêu cả tổ chức Wolf. Ông ta không chấp nhận cho A Châu thay mặt Viên Trác Nghiên, anh cũng chưa tỉnh lại, chuyện này phải xử lí thế nào mới là tốt nhất đây?
Giữa lúc A Châu đang phân vân không tìm được câu trả lời thì cửa phòng bệnh đã được mở ra. Ôn Giai Tuệ đi tới trước mặt anh ta, hất nhẹ cằm về phía chiếc điện thoại, ý bảo anh ta mau đưa nó cho cô.
A Châu do dự một lúc rồi cũng phải làm theo lệnh.
Ôn Giai Tuệ cầm chặt điện thoại, hít sâu một hơi rồi áp lên tai, cất giọng nhẹ nhàng bằng tiếng anh lưu loát.
- Lại gặp nhau rồi, không biết ông có thể cho tôi xin chút thời gian không?
William đang ngồi trên sofa rung đùi thỏa mãn ngắm nhìn chiến tích của mình, trong hứng thú phấn khởi hiện giờ, ông ta muốn xử lý luôn cả vật cản cuối cùng.
- Tôi biết cô là chủ mẫu của Wolf, tiếng nói của cô cũng ngang hàng với Viên Trác Nghiên. Nhưng người đã ký kết giao ước với tôi là Viên Trác Nghiên, ngoài cậu ta ra, tôi không đồng ý cá cược với ai cả, cho dù là cô đi nữa.
A Châu còn tưởng mình nghe nhầm, chủ mẫu lại đề nghị thay ông chủ đến gặp William ư? Khoan hãy nói đến việc cô sẽ thắng hay thua, chuyện này mà sau khi boss tỉnh lại biết được sẽ không tha cho bọn họ. Nghĩ vậy, anh ta liền tiến tới muốn ngăn cản.
- Chủ mẫu, chuyện này cô không.....
Nhưng anh ta còn chưa được nói xong thì Ôn Giai Tuệ đã giơ tay ra lệnh cho anh ta giữ im lặng. Chủ mẫu của bây giờ đã có phong thái của một nữ chủ nhân thật sự rồi. Cô bình tĩnh vô cùng khi đối đáp với William.
- Điều kiện trước đây mà ông giao ước với Trác Nghiên là ba lãnh thổ của Wolf. Nếu như bây giờ ông đồng ý để tôi thay mặt anh ấy, tôi chấp nhận sửa lại điều kiện, thêm địa bàn ở Ma Cao và Miến Điện, nếu tôi thua, năm lãnh thổ này của Wolf sẽ dâng cho tộc Ula.
A Châu nghe mà cả kinh, kháng lệnh muốn ngăn cản.
- Chủ mẫu, cô đang nói gì....
Ôn Giai Tuệ đúng là nhất quyết không để anh ta nói, cô chờ đợi câu trả lời từ William.
Điều kiện tốt như vậy, William đương nhiên không từ chối rồi. Không biết cô nhóc này là ngốc thật hay giả ngốc nữa, đến khăn còn vắt chưa khô mà muốn đánh cược với ông ta sao!
- Được! Giao ước mới được thiết lập. Hy vọng cô sẽ tuân thủ.
Ôn Giai Tuệ vừa cúp máy, A Châu lại tiến lên lí sự.
- Chủ mẫu, cô có biết cô vừa thỏa thuận gì không? Đây không phải chuyện đùa đâu! Nó là tính mạng của hàng trăm người đấy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên A Châu bức xúc với Ôn Giai Tuệ đến mức này. Nhưng cô cũng nhất quyết không nhượng bộ, liếm nhẹ khóe môi, cô vừa hất tóc ra phía sau vừa đính chính lại.
- Đó còn liên quan đến cả tính mạng của Trác Nghiên nữa, anh nghĩ tôi sẽ đẩy anh ấy vào chỗ chết sao? Tôi biết các anh vốn dĩ không tin tưởng tôi, không phục trước vị trí chủ mẫu của tôi. Các anh cung kính cúi đầu trước tôi cũng vì Trác Nghiên mà thôi. Nhưng tôi muốn cho tất cả thấy, Trác Nghiên không chọn sai người!
Bình luận facebook