Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 123: Kỳ tích.
Cái tát vang lên thanh âm giòn tan, có lẽ đã dùng hết sức để xuống tay. Ôn Giai Tuệ bụm mặt nghiêng đầu sang một bên, nước mắt tràn ra không ngừng, mặt của cô vẫn chưa hết sưng, bây giờ lại bị giáng thêm một bạt tai nữa.
Cũng chính cái tát này khiến cho không khí gần như ngưng trọng lại, A Châu và A Phúc lo lắng nhìn chủ mẫu.
Vương quản gia cũng rất bất ngờ.
A Phong chắc chắn là người sốt ruột nhất, vội khuyên ngăn.
- Bác gái, bác đừng quá nóng giận. Bác nghe Tuệ Tuệ nói hết đã được chứ?
Những lời mà Ôn Giai Tuệ nói vừa rồi, anh nghe rõ từng chữ một. Anh nghe rất rõ khi cô nói cô yêu Viên Trác Nghiên.
Lẽ ra anh cũng không còn gì phải bất ngờ nữa vì đã đoán được từ trước, ngày này sớm hay muộn thì cũng sẽ đến. Nhưng anh không ngờ lại xảy ra trong tình huống này, cô không trực tiếp nói rõ với anh....
Lúc con người đối diện với sinh tử chính là lúc tình cảm sâu thẳm nhất đều được bộc lộ ra bên ngoài. Đứng trước ranh giới sinh tử của Viên Trác Nghiên, đã không còn gì có thể ràng buộc cô che đậy tình cảm của mình nữa.
Quay đi quay lại, anh vẫn là thua trước người đàn ông đó. Cả đời này, anh cũng không thể nào giành được một vị trí nhỏ nhất trong lòng cô....
Dù đã xuống tay đánh con gái nhưng mẹ Ôn cũng chưa thể nào hết giận được, bà thở hì hục mà mắng, với một suy nghĩ duy nhất là tẩy não của cô ngay bây giờ.
- Tuệ Tuệ, có phải con lại bị cậu ta tiêm nhiễm thứ gì vào trong não rồi không? Khó khăn lắm con mới trở về được cuộc sống của con, con còn muốn quay lại những ngày tháng đau khổ kia sao?
Lúc này Ôn Giai Tuệ không còn nghĩ được gì ngoài tính mạng của Viên Trác Nghiên nữa, cô trực tiếp nhìn thẳng vào mẹ mình mà tuyên bố.
- Hôm nay, con sẽ không bỏ Trác Nghiên lại một mình. Anh ấy sống, con sẽ ở bên cạnh anh ấy. Cho dù là mẹ cũng đừng nghĩ có thể ngăn cản được con.
Nói rồi, cô cũng không muốn tranh cãi thêm nữa, chạy tới trước mặt bác sĩ lần nữa, không nói không rằng, quỳ xuống trước mặt ông ta.
- Tiểu thư, cô làm gì vậy?
- Chủ mẫu?
- Tuệ Tuệ!
Bỏ ngoài tai hết những lời xung quanh, Ôn Giai Tuệ mếu máo cầu xin.
- Tôi xin ông, cho tôi vào trong đi mà. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, tôi có thể đưa anh ấy trở lại. Làm ơn, tôi muốn chiến đấu cùng anh ấy...
Cảnh này là lần đầu tiên trong cuộc đời làm bác sĩ của trưởng khoa, ông thở dài một hơi, cũng đành xuống nước.
- Tôi có thể cho cô vào. Nhưng cùng lắm chúng tôi chỉ có thể chấp nhận cho người nhà vào trong, nếu cô không phải....
- Tôi là vợ của anh ấy!
Không đợi bác sĩ nói xong, Ôn Giai Tuệ đã cất tiếng dõng dạc tuyên bố một câu chấn động.
Mẹ Ôn đứng hình tại chỗ.
A Châu và A Phúc há hốc mồm nhìn nhau.
Vương quản gia thì đã sớm rưng rưng nước mắt.
Tần Mộc Du đang mê man vì cú sốc vừa rồi cũng vì lời tuyên bố của cô mà bừng tỉnh. Bà suýt nữa thì nghĩ mình lãng tai rồi.
Gương mặt A Phong tĩnh lặng đến khó tin.
- Tôi là vợ của anh ấy, như vậy đã đủ chưa? Chúng tôi đã cùng hẹn, nếu cùng thoát ra được, thì sẽ cùng kết hôn, dù là minh hôn đi nữa cũng được.
Ôn Giai Tuệ vừa nói vừa cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng, trái tim cũng vì vậy mà quặn thắt từng cơn.
Dựa theo lời cô nói, vị bác sĩ kia biết rõ cô gái này chưa phải là vợ hợp pháp của bệnh nhân, nhưng một cảnh tượng đau lòng như vậy, có khi cả diêm vương còn cảm động. Ông bùi ngùi gật đầu.
- Cô gái, mau đứng lên đi, tôi đưa cô vào gặp chồng cô.
Giống như được ban ân xá, Ôn Giai Tuệ liền chống tay xuống đất để đứng lên, nghẹn ngào nói từng tiếng cảm ơn.
Bọn họ cùng đi vào trong phòng phẫu thuật.
Những người còn lại gần như đã chết lặng sau một cảnh tượng vừa diễn ra.
A Phong cười nhạt trong lòng. Anh thật sự thua rồi, nhưng bây giờ anh cũng cùng một ước nguyện với cô, anh cầu nguyện cho bọn họ có thể được gặp lại nhau, bởi vì nếu Viên Trác Nghiên xảy ra chuyện thì người phụ nữ anh yêu nhất cũng sẽ vì vậy mà đau đớn đến suốt cuộc đời, anh chỉ muốn cô được hạnh phúc mà thôi.
Bên trong phòng phẫu thuật, Ôn Giai Tuệ đã mặc quần áo bảo hộ và đi tới bên giường phẫu thuật. Cô run rẩy ngồi xuống, hai tay nắm lấy bàn tay đang đặt bên hông của Viên Trác Nghiên.
- Trác Nghiên, em đây, em là Tuệ nhi của anh đây. Anh làm sao thế này? Sao lại ngủ như vậy hả? Anh mau tỉnh lại nhìn em đi, Trác Nghiên....
Trong miệng người đàn ông cắm ống thở lớn, gương mặt anh trắng bệch, toàn thân anh lạnh toát. Ôn Giai Tuệ vẫn rửa mặt bằng nước mắt, cô rất sợ, cô sợ anh nằm đây chỉ còn là cái xác lạnh lẽo, chỉ nghĩ đến thôi là cô không thể nào thở nổi nữa..
- Trác Nghiên, em xin anh, đừng bỏ em lại một mình mà. Anh là cái đồ xấu xa, đồ thất hứa, anh khiến em yêu anh nhiều như vậy rồi không muốn chịu trách nhiệm với em sao? Đồ xấu xa, anh hứa sẽ luôn bảo vệ em, anh mau tỉnh lại đi!
Cô vừa nói vừa nhào vào lòng anh, ôm chặt thân trên không chút hơi ấm của anh. Nước mắt từng giọt rơi xuống da thịt của anh. Bàn tay còn đang bị bỏng đến đau rát chạm vào khuôn mặt anh.
- Trác Nghiên, anh nghe cho rõ đây, đời này kiếp này, em chỉ gả cho anh thôi. Nếu anh dám đi xuống hoàng tuyền trước, em sẽ không do dự mà đuổi theo sau, em sẽ đến gả cho anh. Anh đừng nghĩ có thể thoát được em.
Dứt lời, cô cũng cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn thật sâu lên mi tâm của anh, để từng giọt nước mắt của mình rơi đầy trên mặt anh.
Bên cạnh, bác sĩ vẫn không ngừng kích tim.
- 100J!
- 200J!
- 300J!
- ......
Tút! Tút! Tút!
- Bác sĩ, tim ngừng đập rồi!
- A!!! Không!!!! Trác Nghiên, Viên Trác Nghiên, anh không được đi! Anh quay lại cho em!!
Cô ôm chặt thân thể đang dần nguội lạnh của anh, gào thét đến tê tâm liệt phế.
- Ông trời ơi, con xin người, con xin người hãy trả lại anh ấy cho con. Con nguyện dùng tính mạng này của con để đổi lại mạng của anh ấy, xin người hãy trả anh ấy lại đi mà!!
- A!!! Tiểu thư, không được đâu, cái đó nguy hiểm lắm, cô mau bỏ xuống đi..
Cả phòng cấp cứu trong phút chốc đã hỗn loạn. Không ai có thể ngờ rằng cô gái nhỏ này lại công nhiên cướp dao phẫu thuật như vậy, cô vừa lấy được dao phẫu thuật trên bàn đã sắp cắt ngang mạch máu trên cổ.
- Bác sĩ, nhịp tim đập trở lại rồi!
Một y tá nói lớn khi chỉ về phía điện tâm đồ.
Leng keng!
Con dao phẫu thuật trên tay Ôn Giai Tuệ cũng đã bất giác rơi xuống dưới sàn. Cô kích động, òa khóc trong vui mừng mà chạy về bên cạnh giường.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã quay lại. Cảm ơn ông trời đã nghe ước nguyện của con.
Cả đội ngũ phẫu thuật như nhìn thấy tia sáng, nhanh chóng chuẩn bị vào cuộc chiến mới.
....................
Trở về Las Vegas.
Jayce lết thân xác mệt mỏi đến bệnh viện để thăm Thanh Ngọc. Nhưng còn chưa kịp đến phòng của cô thì đã bị đám thủ hạ mà William bố trí ngăn lại, bọn họ nói ra mệnh lệnh mới của ông chủ.
- Thật xin lỗi, ngài ấy nói bất cứ ai cũng không được đến gần tiểu thư, mời anh về cho.
Lão già William này đến tột cùng là muốn làm trò gì nữa chứ?
Jayce vừa nghe đã muốn chửi thề ngay. Nếu không phải lão ta nhu nhược, đình chiến với Viên Trác Nghiên để thực hiện cá cược gì đó thì đã không kéo mọi chuyện tệ đến mức này. Một lão già ngu ngốc luôn cản đường hắn, cũng chính lão ta luôn ngăn cản nên hắn mới không thể bảo vệ cho Thanh Ngọc vẹn toàn được, sự tình xảy ra như hôm nay đều từ lão già William ngu ngốc đó mà ra.
Bây giờ Thanh Ngọc đã thành ra như vậy rồi, hắn cũng không còn lí do gì đến nhún nhường lão già đó nữa. Chỉ khi giết chết lão già đó thì hắn mới có cơ hội được ở bên cạnh cô gái mình yêu.
Jayce không nói thêm gì nữa, dứt khoát xoay người bỏ về.
Mấy tên thủ hạ hắn dẫn theo trước khi rời đi lại dùng ánh mắt đe dọa nhìn về hướng mấy gã vừa ngăn ông chủ của mình.
Ngồi vào trong xe, gương mặt Jayce lúc này trông tàn ác và thâm hiểm vô cùng, lạnh lùng ra lệnh.
- Tập hợp tất cả các anh em, tối nay, tôi nhất định sẽ kết liễu lão gia đó.
Tên thủ hạ thân tín không chút thắc mắc mà gật đầu nhận lệnh ngay.
Chiếc xe thương vụ màu đen vừa rời đi thì cũng vừa đúng lúc William từ trong một góc tường khuất đi ra. Ông ta nhìn theo hướng chiếc xe đã dần biến mất, bật cười thành một tràng dài. Sau cùng mới dặn dò tên thủ hạ luôn đứng bên cạnh.
- Hôm nay về nhà nào. Tôi phải chuẩn bị chu đáo tiếp đãi khách quý chứ.
Gã râu ria phía sau nghe xong cũng vừa đủ để hiểu ý tứ trong lời dặn của ông chủ.
..................
Cuộc phẫu thuật của Viên Trác Nghiên đã kết thúc trong thuận lợi. Cho đến tận bây giờ, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa thể tin đây là thật, cô không nằm mơ.
Anh vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Tần Mộc Du, Vương quản gia, A Châu và A Phúc đều cùng lúc tiến đến vây quanh giường bệnh.
Bác sĩ thông báo kết quả phẫu thuật, còn không ngừng khen ngợi kỳ tích xuất hiện trong lúc đội phẫu thuật tưởng chừng đã hê hy vọng.
- Quyết định để thiếu phu nhân vào trong phòng phẫu thuật quả là không sai. Đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm tôi đứng trước bàn mổ. Lí do rất khó giải thích nhưng có lẽ Viên thiếu vượt qua được ải này là nhờ vào sức mạnh của tình yêu đấy. Mọi người vẫn nên cảm ơn cô ấy.
Con trai vừa trở về từ quỷ môn quan, Tần Mộc Du hạnh phúc đến mức bật khóc, nhìn về phía Ôn Giai Tuệ bằng một ánh mắt cảm kích lẫn xấu hổ. Bà đi tới trước mặt cô, vẫn muốn mặt dày nắm lấy tay cô, vừa khóc vừa nói.
- Giai Tuệ, cảm ơn cô. Thật sự cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu Trác Nghiên. Tôi cũng thật lòng xin lỗi cô, tôi đã không chịu chấp nhận rằng cô đối với Trác Nghiên quan trọng hơn cả mạng sống. Là lỗi của tôi...
Thấy bà khóc, Ôn Giai Tuệ cũng nức nở bật khóc theo. Cô cũng không còn biết lí do mình khóc bây giờ là gì nữa rồi. Đầu óc cô đang trống rỗng, không dám tin rằng mình vừa mới giành lại Viên Trác Nghiên từ tay của diêm la vương, cô vẫn chưa ngừng run rẩy, ngừng sợ hãi. Nếu như vừa rồi cô không thể thắng thì chuyện gì sẽ xảy ra đây.
- Tuệ Tuệ, vết thương của em để lâu như vậy rồi. Bây giờ Viên Trác Nghiên cũng không còn gì nguy hiểm nữa, để anh đưa em đi xử lý vết thương.
Tạm thời gạt những cảm xúc hỗn loạn sang một bên, A Phong bước tới bên cạnh đỡ lấy vai Ôn Giai Tuệ, thấp giọng nói bên tai cô.
Ôn Giai Tuệ không phản đối nữa, yên lặng để anh dìu đi đến đầu hành lang.
Trong quá trình bác sĩ xử lý các vết bỏng trên tay và chân, Ôn Giai Tuệ cũng dần dần khôi phục lại tinh thần. Thỉnh thoảng cô lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, A Phong vẫn trầm lặng đứng đó. Nhớ lại những lời mà mình đã nói trước cửa phòng phẫu thuật vừa rồi, nhất định là đã khiến A Phong bị tổn thương và đả kích không ít. Trong tình cảnh lúc đó, cô không còn nghĩ được gì khác ngoài cứu sống Viên Trác Nghiên cả.
- Không có vấn đề gì đáng ngại cả, nhưng cô vẫn nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.
Bác sĩ băng bó tay cho Ôn Giai Tuệ xong rồi dặn dò mấy câu trước khi để cô đi.
- Không sao rồi chứ? Hay là vẫn nên làm thủ tục nhập viện đi.
A Phong vừa thấy cô đi ra thì đã nhanh chóng chạy đến hỏi tình hình, còn liên tục đề nghị làm thủ tục nhập viện cho cô.
Nhưng Ôn Giai Tuệ đã cướp lời anh ngay sau đó.
- Không cần đâu, tôi ở cùng phòng với Trác Nghiên, như vậy cũng tiện theo dõi rồi.
Câu này của cô rõ ràng là có hàm ý, đang ám chỉ một điều gì đó với A Phong, và anh cũng nhận ra điều này.
Khi nói ra câu đó, Ôn Giai Tuệ quả thật cũng có chút khó xử, cô cụp mắt cúi nhẹ đầu một cái, nhưng ngay sau đó cũng ngẩng đầu lên mà nói tiếp.
- A Phong, thật ra....tôi muốn nói rõ ràng với anh chuyện này....chuyện của chúng ta....
Nghe cô cứ mãi ngập ngừng trong ái ngại như vậy, A Phong chỉ có thể thay cô nói tiếp mà thôi.
- Có phải em đang định nói chúng ta hãy dừng lại đúng chứ?
Bị anh đoán trúng rõ rành rành như vậy càng khiến cho Ôn Giai Tuệ không khỏi khó xử. Nhưng đây là chuyện sớm muộn cũng phải đối diện, hơn nữa ngay từ đầu cô lại đồng ý lời tỏ tình của anh trong khi biết rõ tình cảm của bản thân như vậy thì cô không thể nào hèn nhát trốn tránh được. Hơn nữa, chuyện này chính là lỗi của cô, là cô đã có suy nghĩ lợi dụng A Phong để quên đi Viên Trác Nghiên. Dù như thế nào đi nữa thì cô cũng là người có lỗi với anh.
Cô cắn cắn môi, nói rõ ràng và kết thúc sớm vẫn tốt hơn. Đối với cả Viên Trác Nghiên và A Phong đều là không công bằng.
- Bây giờ dù tôi có nói gì cũng là ngụy biện. Nhưng tôi không thể không nói. Anh cũng nghe, cũng thấy rồi. Tôi yêu Trác Nghiên, tôi đã hứa cả đời này sẽ chỉ gả cho anh ấy. Cho nên....A Phong, chúng ta chia tay trong hòa bình nhé?
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra lời này, vẫn như có một chiếc rìu lớn bổ thẳng vào ngực anh.
- Anh biết, thật ra lúc tỏ tình và đưa ra đề nghị với em, hay là lúc en đồng ý làm bạn gái của anh, anh biết trong lòng em vẫn còn một vị trí rất quan trọng dành cho anh ta. Em yêu anh ta không phải bây giờ mà rất lâu rồi, nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh em. Sau này khi em đã rời khỏi anh ta, em vẫn không thể quên được anh ta, anh lựa chọn chờ đợi, chờ một ngày vị trí đó dành cho anh. Nhưng Tuệ Tuệ, hôm nay khi nhìn thấy em khóc đến không cần mạng vì anh ta, em tuyên bố em yêu anh ta, sẽ gả cho anh ta. Anh mới nhận ra, từ trước đến giờ, dù anh ta là người khiến em phải khóc, khiến em đau khổ, nhưng cũng là người có thể đem lại hạnh phúc cho em.
Nói đoạn, anh tạm dừng lại rồi nhìn cô mỉm cười dịu dàng như trước, chầm chậm nói tiếp.
- Anh không muốn em ở bên cạnh anh mà mỗi ngày đều phải nở những nụ cười gượng gạo. Chỉ khi em ở bên cạnh anh ta thì em mới thật sự hạnh phúc, điều này anh mong đợi hơn bất kỳ điều gì.
- Tuệ Tuệ, em nhất định phải hạnh phúc phúc đấy. Anh chấp nhận để em đá đấy. Em đi đi, đến bên cạnh anh ta đi. Nhưng nếu một ngày anh ta lại làm em khóc, anh nhất định sẽ đến đón em về.
Ôn Giai Tuệ cười trong lúc rơi lệ, vừa đưa tay lau nước mắt vừa nói.
- Xin lỗi, thật sự xin lỗi. A Phong, hy vọng anh sẽ tìm được một cô gái tốt, anh cũng phải sống thật hạnh phúc đấy.
Nghe mấy câu cô vừa nói, A Phong nhất thời lại bật cười, theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu cô.
- Đồ ngốc, chúng ta không phải vẫn có thể làm bạn sao? Đâu phải mỗi người một thế giới chứ.
Ôn Giai Tuệ lau hết nước mắt, mỉm cười nhìn anh. Cô biết anh đang che giấu những vụn vỡ trong lòng, là cô đã làm tổn thương đến anh.
A Phong vẫn dịu dàng nhìn cô như vậy, anh bất chợt dang tay rộng ra, thấp giọng nói với cô.
- Tuệ Tuệ, anh có thể ôm em một lần cuối với tư cách là bạn trai được chứ?
Ôn Giai Tuệ ngân ngấn nước mắt nhìn anh, mỉm cười gật đầu, để anh chậm rãi ôm vào ngực, cô cũng đưa tay lên ôm nhẹ sau lưng anh.
Cũng chính cái tát này khiến cho không khí gần như ngưng trọng lại, A Châu và A Phúc lo lắng nhìn chủ mẫu.
Vương quản gia cũng rất bất ngờ.
A Phong chắc chắn là người sốt ruột nhất, vội khuyên ngăn.
- Bác gái, bác đừng quá nóng giận. Bác nghe Tuệ Tuệ nói hết đã được chứ?
Những lời mà Ôn Giai Tuệ nói vừa rồi, anh nghe rõ từng chữ một. Anh nghe rất rõ khi cô nói cô yêu Viên Trác Nghiên.
Lẽ ra anh cũng không còn gì phải bất ngờ nữa vì đã đoán được từ trước, ngày này sớm hay muộn thì cũng sẽ đến. Nhưng anh không ngờ lại xảy ra trong tình huống này, cô không trực tiếp nói rõ với anh....
Lúc con người đối diện với sinh tử chính là lúc tình cảm sâu thẳm nhất đều được bộc lộ ra bên ngoài. Đứng trước ranh giới sinh tử của Viên Trác Nghiên, đã không còn gì có thể ràng buộc cô che đậy tình cảm của mình nữa.
Quay đi quay lại, anh vẫn là thua trước người đàn ông đó. Cả đời này, anh cũng không thể nào giành được một vị trí nhỏ nhất trong lòng cô....
Dù đã xuống tay đánh con gái nhưng mẹ Ôn cũng chưa thể nào hết giận được, bà thở hì hục mà mắng, với một suy nghĩ duy nhất là tẩy não của cô ngay bây giờ.
- Tuệ Tuệ, có phải con lại bị cậu ta tiêm nhiễm thứ gì vào trong não rồi không? Khó khăn lắm con mới trở về được cuộc sống của con, con còn muốn quay lại những ngày tháng đau khổ kia sao?
Lúc này Ôn Giai Tuệ không còn nghĩ được gì ngoài tính mạng của Viên Trác Nghiên nữa, cô trực tiếp nhìn thẳng vào mẹ mình mà tuyên bố.
- Hôm nay, con sẽ không bỏ Trác Nghiên lại một mình. Anh ấy sống, con sẽ ở bên cạnh anh ấy. Cho dù là mẹ cũng đừng nghĩ có thể ngăn cản được con.
Nói rồi, cô cũng không muốn tranh cãi thêm nữa, chạy tới trước mặt bác sĩ lần nữa, không nói không rằng, quỳ xuống trước mặt ông ta.
- Tiểu thư, cô làm gì vậy?
- Chủ mẫu?
- Tuệ Tuệ!
Bỏ ngoài tai hết những lời xung quanh, Ôn Giai Tuệ mếu máo cầu xin.
- Tôi xin ông, cho tôi vào trong đi mà. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, tôi có thể đưa anh ấy trở lại. Làm ơn, tôi muốn chiến đấu cùng anh ấy...
Cảnh này là lần đầu tiên trong cuộc đời làm bác sĩ của trưởng khoa, ông thở dài một hơi, cũng đành xuống nước.
- Tôi có thể cho cô vào. Nhưng cùng lắm chúng tôi chỉ có thể chấp nhận cho người nhà vào trong, nếu cô không phải....
- Tôi là vợ của anh ấy!
Không đợi bác sĩ nói xong, Ôn Giai Tuệ đã cất tiếng dõng dạc tuyên bố một câu chấn động.
Mẹ Ôn đứng hình tại chỗ.
A Châu và A Phúc há hốc mồm nhìn nhau.
Vương quản gia thì đã sớm rưng rưng nước mắt.
Tần Mộc Du đang mê man vì cú sốc vừa rồi cũng vì lời tuyên bố của cô mà bừng tỉnh. Bà suýt nữa thì nghĩ mình lãng tai rồi.
Gương mặt A Phong tĩnh lặng đến khó tin.
- Tôi là vợ của anh ấy, như vậy đã đủ chưa? Chúng tôi đã cùng hẹn, nếu cùng thoát ra được, thì sẽ cùng kết hôn, dù là minh hôn đi nữa cũng được.
Ôn Giai Tuệ vừa nói vừa cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng, trái tim cũng vì vậy mà quặn thắt từng cơn.
Dựa theo lời cô nói, vị bác sĩ kia biết rõ cô gái này chưa phải là vợ hợp pháp của bệnh nhân, nhưng một cảnh tượng đau lòng như vậy, có khi cả diêm vương còn cảm động. Ông bùi ngùi gật đầu.
- Cô gái, mau đứng lên đi, tôi đưa cô vào gặp chồng cô.
Giống như được ban ân xá, Ôn Giai Tuệ liền chống tay xuống đất để đứng lên, nghẹn ngào nói từng tiếng cảm ơn.
Bọn họ cùng đi vào trong phòng phẫu thuật.
Những người còn lại gần như đã chết lặng sau một cảnh tượng vừa diễn ra.
A Phong cười nhạt trong lòng. Anh thật sự thua rồi, nhưng bây giờ anh cũng cùng một ước nguyện với cô, anh cầu nguyện cho bọn họ có thể được gặp lại nhau, bởi vì nếu Viên Trác Nghiên xảy ra chuyện thì người phụ nữ anh yêu nhất cũng sẽ vì vậy mà đau đớn đến suốt cuộc đời, anh chỉ muốn cô được hạnh phúc mà thôi.
Bên trong phòng phẫu thuật, Ôn Giai Tuệ đã mặc quần áo bảo hộ và đi tới bên giường phẫu thuật. Cô run rẩy ngồi xuống, hai tay nắm lấy bàn tay đang đặt bên hông của Viên Trác Nghiên.
- Trác Nghiên, em đây, em là Tuệ nhi của anh đây. Anh làm sao thế này? Sao lại ngủ như vậy hả? Anh mau tỉnh lại nhìn em đi, Trác Nghiên....
Trong miệng người đàn ông cắm ống thở lớn, gương mặt anh trắng bệch, toàn thân anh lạnh toát. Ôn Giai Tuệ vẫn rửa mặt bằng nước mắt, cô rất sợ, cô sợ anh nằm đây chỉ còn là cái xác lạnh lẽo, chỉ nghĩ đến thôi là cô không thể nào thở nổi nữa..
- Trác Nghiên, em xin anh, đừng bỏ em lại một mình mà. Anh là cái đồ xấu xa, đồ thất hứa, anh khiến em yêu anh nhiều như vậy rồi không muốn chịu trách nhiệm với em sao? Đồ xấu xa, anh hứa sẽ luôn bảo vệ em, anh mau tỉnh lại đi!
Cô vừa nói vừa nhào vào lòng anh, ôm chặt thân trên không chút hơi ấm của anh. Nước mắt từng giọt rơi xuống da thịt của anh. Bàn tay còn đang bị bỏng đến đau rát chạm vào khuôn mặt anh.
- Trác Nghiên, anh nghe cho rõ đây, đời này kiếp này, em chỉ gả cho anh thôi. Nếu anh dám đi xuống hoàng tuyền trước, em sẽ không do dự mà đuổi theo sau, em sẽ đến gả cho anh. Anh đừng nghĩ có thể thoát được em.
Dứt lời, cô cũng cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn thật sâu lên mi tâm của anh, để từng giọt nước mắt của mình rơi đầy trên mặt anh.
Bên cạnh, bác sĩ vẫn không ngừng kích tim.
- 100J!
- 200J!
- 300J!
- ......
Tút! Tút! Tút!
- Bác sĩ, tim ngừng đập rồi!
- A!!! Không!!!! Trác Nghiên, Viên Trác Nghiên, anh không được đi! Anh quay lại cho em!!
Cô ôm chặt thân thể đang dần nguội lạnh của anh, gào thét đến tê tâm liệt phế.
- Ông trời ơi, con xin người, con xin người hãy trả lại anh ấy cho con. Con nguyện dùng tính mạng này của con để đổi lại mạng của anh ấy, xin người hãy trả anh ấy lại đi mà!!
- A!!! Tiểu thư, không được đâu, cái đó nguy hiểm lắm, cô mau bỏ xuống đi..
Cả phòng cấp cứu trong phút chốc đã hỗn loạn. Không ai có thể ngờ rằng cô gái nhỏ này lại công nhiên cướp dao phẫu thuật như vậy, cô vừa lấy được dao phẫu thuật trên bàn đã sắp cắt ngang mạch máu trên cổ.
- Bác sĩ, nhịp tim đập trở lại rồi!
Một y tá nói lớn khi chỉ về phía điện tâm đồ.
Leng keng!
Con dao phẫu thuật trên tay Ôn Giai Tuệ cũng đã bất giác rơi xuống dưới sàn. Cô kích động, òa khóc trong vui mừng mà chạy về bên cạnh giường.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã quay lại. Cảm ơn ông trời đã nghe ước nguyện của con.
Cả đội ngũ phẫu thuật như nhìn thấy tia sáng, nhanh chóng chuẩn bị vào cuộc chiến mới.
....................
Trở về Las Vegas.
Jayce lết thân xác mệt mỏi đến bệnh viện để thăm Thanh Ngọc. Nhưng còn chưa kịp đến phòng của cô thì đã bị đám thủ hạ mà William bố trí ngăn lại, bọn họ nói ra mệnh lệnh mới của ông chủ.
- Thật xin lỗi, ngài ấy nói bất cứ ai cũng không được đến gần tiểu thư, mời anh về cho.
Lão già William này đến tột cùng là muốn làm trò gì nữa chứ?
Jayce vừa nghe đã muốn chửi thề ngay. Nếu không phải lão ta nhu nhược, đình chiến với Viên Trác Nghiên để thực hiện cá cược gì đó thì đã không kéo mọi chuyện tệ đến mức này. Một lão già ngu ngốc luôn cản đường hắn, cũng chính lão ta luôn ngăn cản nên hắn mới không thể bảo vệ cho Thanh Ngọc vẹn toàn được, sự tình xảy ra như hôm nay đều từ lão già William ngu ngốc đó mà ra.
Bây giờ Thanh Ngọc đã thành ra như vậy rồi, hắn cũng không còn lí do gì đến nhún nhường lão già đó nữa. Chỉ khi giết chết lão già đó thì hắn mới có cơ hội được ở bên cạnh cô gái mình yêu.
Jayce không nói thêm gì nữa, dứt khoát xoay người bỏ về.
Mấy tên thủ hạ hắn dẫn theo trước khi rời đi lại dùng ánh mắt đe dọa nhìn về hướng mấy gã vừa ngăn ông chủ của mình.
Ngồi vào trong xe, gương mặt Jayce lúc này trông tàn ác và thâm hiểm vô cùng, lạnh lùng ra lệnh.
- Tập hợp tất cả các anh em, tối nay, tôi nhất định sẽ kết liễu lão gia đó.
Tên thủ hạ thân tín không chút thắc mắc mà gật đầu nhận lệnh ngay.
Chiếc xe thương vụ màu đen vừa rời đi thì cũng vừa đúng lúc William từ trong một góc tường khuất đi ra. Ông ta nhìn theo hướng chiếc xe đã dần biến mất, bật cười thành một tràng dài. Sau cùng mới dặn dò tên thủ hạ luôn đứng bên cạnh.
- Hôm nay về nhà nào. Tôi phải chuẩn bị chu đáo tiếp đãi khách quý chứ.
Gã râu ria phía sau nghe xong cũng vừa đủ để hiểu ý tứ trong lời dặn của ông chủ.
..................
Cuộc phẫu thuật của Viên Trác Nghiên đã kết thúc trong thuận lợi. Cho đến tận bây giờ, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa thể tin đây là thật, cô không nằm mơ.
Anh vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Tần Mộc Du, Vương quản gia, A Châu và A Phúc đều cùng lúc tiến đến vây quanh giường bệnh.
Bác sĩ thông báo kết quả phẫu thuật, còn không ngừng khen ngợi kỳ tích xuất hiện trong lúc đội phẫu thuật tưởng chừng đã hê hy vọng.
- Quyết định để thiếu phu nhân vào trong phòng phẫu thuật quả là không sai. Đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm tôi đứng trước bàn mổ. Lí do rất khó giải thích nhưng có lẽ Viên thiếu vượt qua được ải này là nhờ vào sức mạnh của tình yêu đấy. Mọi người vẫn nên cảm ơn cô ấy.
Con trai vừa trở về từ quỷ môn quan, Tần Mộc Du hạnh phúc đến mức bật khóc, nhìn về phía Ôn Giai Tuệ bằng một ánh mắt cảm kích lẫn xấu hổ. Bà đi tới trước mặt cô, vẫn muốn mặt dày nắm lấy tay cô, vừa khóc vừa nói.
- Giai Tuệ, cảm ơn cô. Thật sự cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu Trác Nghiên. Tôi cũng thật lòng xin lỗi cô, tôi đã không chịu chấp nhận rằng cô đối với Trác Nghiên quan trọng hơn cả mạng sống. Là lỗi của tôi...
Thấy bà khóc, Ôn Giai Tuệ cũng nức nở bật khóc theo. Cô cũng không còn biết lí do mình khóc bây giờ là gì nữa rồi. Đầu óc cô đang trống rỗng, không dám tin rằng mình vừa mới giành lại Viên Trác Nghiên từ tay của diêm la vương, cô vẫn chưa ngừng run rẩy, ngừng sợ hãi. Nếu như vừa rồi cô không thể thắng thì chuyện gì sẽ xảy ra đây.
- Tuệ Tuệ, vết thương của em để lâu như vậy rồi. Bây giờ Viên Trác Nghiên cũng không còn gì nguy hiểm nữa, để anh đưa em đi xử lý vết thương.
Tạm thời gạt những cảm xúc hỗn loạn sang một bên, A Phong bước tới bên cạnh đỡ lấy vai Ôn Giai Tuệ, thấp giọng nói bên tai cô.
Ôn Giai Tuệ không phản đối nữa, yên lặng để anh dìu đi đến đầu hành lang.
Trong quá trình bác sĩ xử lý các vết bỏng trên tay và chân, Ôn Giai Tuệ cũng dần dần khôi phục lại tinh thần. Thỉnh thoảng cô lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, A Phong vẫn trầm lặng đứng đó. Nhớ lại những lời mà mình đã nói trước cửa phòng phẫu thuật vừa rồi, nhất định là đã khiến A Phong bị tổn thương và đả kích không ít. Trong tình cảnh lúc đó, cô không còn nghĩ được gì khác ngoài cứu sống Viên Trác Nghiên cả.
- Không có vấn đề gì đáng ngại cả, nhưng cô vẫn nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.
Bác sĩ băng bó tay cho Ôn Giai Tuệ xong rồi dặn dò mấy câu trước khi để cô đi.
- Không sao rồi chứ? Hay là vẫn nên làm thủ tục nhập viện đi.
A Phong vừa thấy cô đi ra thì đã nhanh chóng chạy đến hỏi tình hình, còn liên tục đề nghị làm thủ tục nhập viện cho cô.
Nhưng Ôn Giai Tuệ đã cướp lời anh ngay sau đó.
- Không cần đâu, tôi ở cùng phòng với Trác Nghiên, như vậy cũng tiện theo dõi rồi.
Câu này của cô rõ ràng là có hàm ý, đang ám chỉ một điều gì đó với A Phong, và anh cũng nhận ra điều này.
Khi nói ra câu đó, Ôn Giai Tuệ quả thật cũng có chút khó xử, cô cụp mắt cúi nhẹ đầu một cái, nhưng ngay sau đó cũng ngẩng đầu lên mà nói tiếp.
- A Phong, thật ra....tôi muốn nói rõ ràng với anh chuyện này....chuyện của chúng ta....
Nghe cô cứ mãi ngập ngừng trong ái ngại như vậy, A Phong chỉ có thể thay cô nói tiếp mà thôi.
- Có phải em đang định nói chúng ta hãy dừng lại đúng chứ?
Bị anh đoán trúng rõ rành rành như vậy càng khiến cho Ôn Giai Tuệ không khỏi khó xử. Nhưng đây là chuyện sớm muộn cũng phải đối diện, hơn nữa ngay từ đầu cô lại đồng ý lời tỏ tình của anh trong khi biết rõ tình cảm của bản thân như vậy thì cô không thể nào hèn nhát trốn tránh được. Hơn nữa, chuyện này chính là lỗi của cô, là cô đã có suy nghĩ lợi dụng A Phong để quên đi Viên Trác Nghiên. Dù như thế nào đi nữa thì cô cũng là người có lỗi với anh.
Cô cắn cắn môi, nói rõ ràng và kết thúc sớm vẫn tốt hơn. Đối với cả Viên Trác Nghiên và A Phong đều là không công bằng.
- Bây giờ dù tôi có nói gì cũng là ngụy biện. Nhưng tôi không thể không nói. Anh cũng nghe, cũng thấy rồi. Tôi yêu Trác Nghiên, tôi đã hứa cả đời này sẽ chỉ gả cho anh ấy. Cho nên....A Phong, chúng ta chia tay trong hòa bình nhé?
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra lời này, vẫn như có một chiếc rìu lớn bổ thẳng vào ngực anh.
- Anh biết, thật ra lúc tỏ tình và đưa ra đề nghị với em, hay là lúc en đồng ý làm bạn gái của anh, anh biết trong lòng em vẫn còn một vị trí rất quan trọng dành cho anh ta. Em yêu anh ta không phải bây giờ mà rất lâu rồi, nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh em. Sau này khi em đã rời khỏi anh ta, em vẫn không thể quên được anh ta, anh lựa chọn chờ đợi, chờ một ngày vị trí đó dành cho anh. Nhưng Tuệ Tuệ, hôm nay khi nhìn thấy em khóc đến không cần mạng vì anh ta, em tuyên bố em yêu anh ta, sẽ gả cho anh ta. Anh mới nhận ra, từ trước đến giờ, dù anh ta là người khiến em phải khóc, khiến em đau khổ, nhưng cũng là người có thể đem lại hạnh phúc cho em.
Nói đoạn, anh tạm dừng lại rồi nhìn cô mỉm cười dịu dàng như trước, chầm chậm nói tiếp.
- Anh không muốn em ở bên cạnh anh mà mỗi ngày đều phải nở những nụ cười gượng gạo. Chỉ khi em ở bên cạnh anh ta thì em mới thật sự hạnh phúc, điều này anh mong đợi hơn bất kỳ điều gì.
- Tuệ Tuệ, em nhất định phải hạnh phúc phúc đấy. Anh chấp nhận để em đá đấy. Em đi đi, đến bên cạnh anh ta đi. Nhưng nếu một ngày anh ta lại làm em khóc, anh nhất định sẽ đến đón em về.
Ôn Giai Tuệ cười trong lúc rơi lệ, vừa đưa tay lau nước mắt vừa nói.
- Xin lỗi, thật sự xin lỗi. A Phong, hy vọng anh sẽ tìm được một cô gái tốt, anh cũng phải sống thật hạnh phúc đấy.
Nghe mấy câu cô vừa nói, A Phong nhất thời lại bật cười, theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu cô.
- Đồ ngốc, chúng ta không phải vẫn có thể làm bạn sao? Đâu phải mỗi người một thế giới chứ.
Ôn Giai Tuệ lau hết nước mắt, mỉm cười nhìn anh. Cô biết anh đang che giấu những vụn vỡ trong lòng, là cô đã làm tổn thương đến anh.
A Phong vẫn dịu dàng nhìn cô như vậy, anh bất chợt dang tay rộng ra, thấp giọng nói với cô.
- Tuệ Tuệ, anh có thể ôm em một lần cuối với tư cách là bạn trai được chứ?
Ôn Giai Tuệ ngân ngấn nước mắt nhìn anh, mỉm cười gật đầu, để anh chậm rãi ôm vào ngực, cô cũng đưa tay lên ôm nhẹ sau lưng anh.
Bình luận facebook