Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 127: Anh không cho phép.
Mất hơn tám tiếng thì Ôn Giai Tuệ mới về được đến Thượng Hải. Cả dọc đường, cô đều lo đến toát hồ môi lạnh, nhất định Viên Trác Nghiên đang làm ầm cả bệnh viện lên rồi.
Xe vừa dừng trước bệnh viện thì cô liền chạy vọt vào trong. Tiếng giày cao gót giẫm lên mặt sàn vang lên liên tục, gấp gáp, xé tan bầu không khí tĩnh lặng ngoài hành lang.
Tầng VIP.
Theo thói quen chạy đến số phòng quen thuộc, cô xông cửa chạy vào.
- Trác Nghiên! Trác....
Lời nói đang đến răng của Ôn Giai Tuệ đã hoàn toàn cứng nhắc nuốt trôi trở lại hết, động tác cũng như bị điểm phải tử huyệt.
Trước mắt cô, trên giường bệnh kia, người đàn ông đó đang ngoan ngoãn ngồi yên để một cô y tá giúp anh lau người!
Cặp mắt như tia x quang của Ôn Giai Tuệ chiếu thẳng về phía hai người bọn họ, tức giận xông đến tận đại não, hai má trắng hồng đã phồng lên đỏ như lửa, nghiến răng nghiến lợi mà gọi lớn.
- Hai người đang làm gì hả? Viên Trác Nghiên!!!
Người đàn ông trong bộ đồ bệnh nhân vẫn ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra mà nhìn sang, trong mắt chứa một ý cười giảo hoạt, nhắc cô ý tá đang lúng túng trước mặt tiếp tục công việc của mình.
Ôn Giai Tuệ cắn sắp nát cả môi, rõ ràng đã nghe thấy cô, nhìn thấy cô rồi mà vẫn cố tình lơ đi ư? Ý gì đây chứ? Tức chết cô mất thôi.
- Viên Trác Nghiên! Anh đang làm trò gì sau lưng em đấy?
Cô bước thẳng tới giường, hết nhìn nữ y tá bên cạnh rồi nhìn thẳng vào nam nhân đang ngồi trên giường, trừng mắt đầy giận dữ.
- Không phải anh gọi em về gấp à? Về để chứng kiến cảnh buồn nôn này ư? Viên Trác Nghiên, có phải não anh có vấn đề rồi không? Đừng nói với em đây là tình trạng mất trí nhớ cẩu huyết như trên truyền hình đấy nhé.
Lúc này Viên Trác Nghiên mới nhìn đến cô, thờ ơ đáp trả một câu.
- Anh còn tưởng em lên tây thiên rồi nên cũng phải tìm một thú vui mới chứ, dù sao anh cũng không thể cô đơn được.
Ôn Giai Tuệ tức đến đỡ trán, nghiến chặt răng, lồng ngực cũng vì tức giận mà phập phồng lên xuống. Cô đưa tay chỉ thẳng vào đôi nam nữ trước mặt. Lúc chẳng ai chú ý đến, không biết bằng cách nào mà cô đã rút được một khẩu súng nhắm thẳng vào cô y tá đang ve vãn người đàn ông của mình.
- A!!!
Nhìn khẩu súng đen ngòm trước mặt, nữ y tá sợ đến hét toáng lên, vội giơ hai tay lên đầu.
Viên Trác Nghiên thì ngược lại, trong mắt còn đượm một ý cười hứng thú, chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.
A Châu hoàn toàn đứng bất động bên cạnh, khẩu súng mà chủ mẫu đang cầm chính là anh ta đã đưa lúc còn ở trên xe. Cũng vì chủ mẫu liên tục yêu cầu nên anh ta cũng không còn cách nào khác, đây là lí do mà cô nói để tự vệ trước cơn thịnh nộ của ông chủ ư? Nhưng tình huống này, không phải có gì đó không đúng à, ông chủ chưa nổi giận nhưng người đang hừng hực bốc hỏa lại là chủ mẫu, nên giải thích với ông chủ thế nào đây?
Mặc dù cầm khẩu súng trên tay Ôn Giai Tuệ lại tỏ thái độ vô cùng ôn nhu, dịu dàng, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn sang Viên Trác Nghiên, cất giọng điềm tĩnh đến khó đoán.
- Chồng à, anh diễn đạt lắm. Nhưng rất tiếc không qua được mắt em, còn không đuổi cô ta đi?
Cô lườm nhẹ anh một cái, hướng sang nữ y tá đang run lẩy bẩy, hất tay cầm súng một cái, đồng thời ra lệnh.
- Cô còn chưa đi? Hay muốn kiểm tra xem đây là súng thật hay súng giả?
Nữ y tá run đến hai chân sắp không đứng vững nữa, được đuổi đi cứ như được ban đặc xá, chạy trối chết như ma rượt, vọt ra khỏi phòng trong nháy mắt.
Sau khi cô ta đi rồi, Ôn Giai Tuệ mới dần cảm giác được sự run rẩy từ bàn tay đang cầm súng của mình, còn cả trống ngực đang đập liên hồi nữa. Còn chưa kịp quay sang nhìn nam nhân trên giường thì đã bị khống chế từ phía sau.
- A!! Trác Nghiên? Anh đang làm gì vậy?
Viên Trác Nghiên vòng tay ôm cô từ sau, một tay phủ lên bàn tay cầm súng của cô, hướng khẩu súng về phía A Châu.
- Em học cũng nhanh đấy chứ. Bây giờ thử bắn cậu ta đi!
Ôn Giai Tuệ đi từ giật mình đến hoảng sợ, mồ hôi lạnh đã túa ra khắp hai bên thái dương và sống lưng, thầm nghĩ, người đàn ông này không phải là có vấn đề về thần kinh rồi không. Tại sao lại bắt cô chỉ súng về A Châu chứ? Chẳng lẽ....đây là biểu hiện đang tức giận của anh, một đợt sóng ngầm đang chuẩn bị phun trào.
- Trác, Trác Nghiên. Anh đang tức giận sao?
Trái ngược với thái độ lo lắng cùng ánh mắt sợ sệt của cô, A Châu lại bình tĩnh như không khí đối diện với họng súng kia, có lẽ điều này với anh ta đã rèn thành thói quen từ lâu rồi.
Viên Trác Nghiên hơi nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, áo của anh vừa rồi mở bung ra nên làn da màu đồng săn chắc đang dán chặt vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Ôn Giai Tuệ. Khóe môi anh vẽ thành một nụ cười đầy ẩn ý, giọng trầm ấm truyền vào bên tai cô.
- Không phải em đã giết được cả William à? Vậy mà không dám nổ súng trước mặt anh?
Anh biết rồi? Tất cả mọi chuyện cô làm ở Las Vegas anh đều biết hết rồi ư? Làm sao có thể nhanh vậy chứ?
Đang tự tìm câu trả lời cho nghi vấn của mình thì Ôn Giai Tuệ bây giờ mới nhìn thấy bên góc tường cạnh cửa ra vào, A Phúc đang đứng bất động như tượng sáp, anh ta đứng ở đó từ đầu đến giờ sao?
Vậy nghĩa là....Viên Trác Nghiên chưa bớt giận một chút nào, sự có mặt của nữ y tá vừa rồi cũng là một hành động trong lúc tức giận của anh, anh bắt cô chỉ súng vào A Châu cũng là đang muốn trừng phạt cả cô và A Châu!
- Trác, Trác Nghiên. Anh, anh nghe em nói đã....chuyện này thật ra đều là ý của em.
Cô nín cả thở mà giãy ra từ vòng tay của anh, đứng đối diện với anh mà đối chất, đồng thời cũng đem khẩu súng ném lên giường. Cũng may anh không dùng sức để khống chế cô, nếu không thì có mười Ôn Giai Tuệ cũng đừng hòng thoát ra dễ dàng như vậy.
- Là em lạm quyền, yêu cầu bọn họ nghe theo quyết định của em. Anh đừng phạt bọn họ nữa. Thật ra lúc đưa ra quyết định, em cũng đã rất lo lắng. Anh hôn mê chưa tỉnh, tổ chức đang phải đối mặt với bao nhiêu mối đe dọa từ William, em không đến gặp ông ta thì ông ta sẽ bỏ qua cho anh sao?
Đang nói với tông giọng rất điềm tĩnh, vô ưu, nhưng dần dần cô đã trở nên kích động và cao giọng hơn.
- Em mới đưa được anh trở về, em không muốn nghĩ đến cảnh suýt chút nữa mất anh nữa! Anh có biết lúc trong hầm giữ xe, lúc trong phòng phẫu thuật em đã sợ hãi và tuyệt vọng như thế nào không? Nếu như ông ta giết anh, nếu ông ta đến tìm anh thì anh nói em phải làm gì hả? Em không muốn một lần nữa phải ôm lấy thân thể lạnh lẽo không chút hơi ấm của anh. Đó là điều duy nhất lúc đó mà em có thể làm cho anh....
Nói đến đây, từng giọt nước mắt đã lăn dọc trên hai bên má của cô, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống. Nhưng cô lại không đưa tay lau đi, cứ tiếp tục nói..
- Trong mơ em cũng nhìn thấy cảnh anh từ từ rời xa em. Đồ xấu xa, anh không biết em đã sợ hãi thế nào đâu. Tại sao lúc nào cũng là anh bảo vệ và che chở cho em? Tại sao lúc nào cũng là anh gặp nguy hiểm vì em? Tại sao lúc nào cũng là anh bị thương vì em? Em không thể làm những điều đó cho anh sao? Em không có quyền làm chút gì đó cho anh sao? Đồ xấu xa.....
Nhìn cô khóc đến nghẹt thở như vậy, Viên Trác Nghiên thật sự không đành lòng, nhưng vẫn thờ ơ, dứt khoát đáp lại một câu.
- Anh không cho phép! Tuệ nhi, anh không cho phép em liều mạng vì anh như vậy. Anh không cho phép em bị thương hay gặp nguy hiểm vì anh. Nếu còn lần sau nữa, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Em nghe rõ rồi chứ?
Ôn Giai Tuệ giương đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mặt, uất ức đến từng câu chữ.
- Viên Trác Nghiên, anh ích kỷ lắm! Đồ tồi! Đồ xấu xa...
Viên Trác Nghiên nhìn qua lần lượt từ A Châu đến A Phúc, hất cằm ra hiệu cho bọn họ lui ra ngoài hết. Sau đó mới kéo Ôn Giai Tuệ lại gần, một tay ôm gọn cô trong ngực, tay kia nắm chặt một bên má của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
- Tuệ nhi, nhìn anh đi. Em nói em sợ, em sợ cảnh anh sẽ rời bỏ em, em sợ chúng giết anh. Anh cũng sợ, em có biết lúc ở trong hầm giữ xe, anh rất muốn mở mắt ra nhìn em, rất muốn trả lời em, nhưng dù anh cố gắng thế nào cũng không thể làm được gì, lúc đó anh thật sự chán ghét chính mình. Lúc em nằm bên cạnh anh, em không ngừng khóc và gọi tên anh, anh nghe rất rõ, và anh quyết tâm phải trở lại bên cạnh em bằng bất cứ đau đớn nào đi nữa, anh sẽ không để em lại một mình.
Anh không ngừng lau nước mắt cho cô, cô càng khóc thì anh càng phải lau nhiều hơn, giọng anh vẫn dịu dàng, trầm ấm.
- Khi tỉnh lại, không nhìn thấy em ở bên cạnh nữa, anh nhận được tin em đã đến Las Vegas để gặp William, anh thật sự sắp phát điên rồi. Chẳng lẽ em không biết ông ta là loại người gì và em có thể mất mạng bất cứ lúc nào ư? Một lần nữa anh phải trải qua cái cảm giác bất lực không thể bảo vệ được em. Anh ghét chính bản thân mình như vậy. Em nói anh xấu xa cũng được, em nói anh ích kỷ cũng được, nhưng anh tuyệt đối không cho phép em vì anh mà đâm đầu vào những chuyện nguy hiểm như vậy thêm một lần nào nữa. Suýt chút nữa anh đã mất em rồi, anh mới là người suýt nữa mất em đấy!
Ôn Giai Tuệ khóc đến nghẹn từng tiếng, để mặc cho Viên Trác Nghiên ôm vào lòng, sau đó cũng ngay lập tức òa khóc và ôm chầm lấy anh.
- Em xin lỗi....Trác Nghiên, xin lỗi, em xin lỗi....
Viên Trác Nghiên vừa thở phào được một hơi nhưng ngực vẫn đau âm ỉ. Anh ôm cô, không dám ôm quá chặt vì sợ cô sẽ tan biến, cũng không thể nới lỏng tay vì sợ cô sẽ chạy mất, chỉ thiếu một chút nữa thôi là cả đời anh mãi mãi mất đi cô rồi. Vừa vuốt dọc mái tóc của cô từ đỉnh đầu xuống vừa đặt lên đó từng nụ hôn nhỏ vụn.
- Đừng liều mạng thêm một lần nào nữa, việc duy nhất em cần làm chính là yêu anh và ở bên cạnh anh như vậy thôi. Mọi thứ khác cứ để anh lo.
Anh ôm đến khi cô ngừng khóc rồi mới từ từ nâng mặt cô lên, chầm chậm và nhẹ nhàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau trong yên lặng, chóp mũi chỉ cách một khoảng rất nhỏ, còn có thể cảm nhận cả từng hơi thở của đối phương. Môi bạc phủ lên làn môi anh đào đỏ mỏng, thuận thế chiếm trọn, từng bước xâm nhập.
Giữa hai người đã không còn khoảng cách, nụ hôn của Viên Trác Nghiên mạnh mẽ, bá đạo nhưng cũng ẩn chứa thâm tình, ôn nhu. Tay anh đặt sau lưng cô, ép cô dán chặt vào ngực của mình hơn.
Hơi thở của cả hai đang dần trở nên dồn dập và gấp gáp, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên đột ngột. Những âm thanh ái muội khiến người khác rạo rực không ngừng phát ra từ cổ họng của hai người.
Viên Trác Nghiên thuận thế bế cô gái nhỏ của mình đặt lên chiếc giường duy nhất trong phòng. Anh cũng nằm đè lên người cô, khóa chặt cô trong phạm vi chỉ thuộc về anh.
Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng và mang theo ham muốn rõ ràng, áo của anh đã mở ra từ đầu đến giờ cũng là một trong những chất xúc tác cho cơn dục vọng đang ngủ say thức tỉnh, được chạm vào cô lúc này không giống như những lần trước đây, vì bây giờ anh đã biết cô cũng yêu anh.
Hai tay của người đàn ông đang vô cùng bận rộn ngao du dọc khắp cơ thể của cô, sau khi tháo giày của cô ném xuống sàn thì từ từ trườn lên xoa nắn bộ ngực căng tròn đầy đặn cách hai lớp vải.
- Uhm.....uhm.....
Thanh âm rên rỉ khe khẽ bật ra từ cổ họng của nữ nhân, mà Viên Trác Nghiên thích nhất là nghe tiếng cô rên trong lúc hoan ái, anh liền nhả môi đã sưng tấy của cô ra, hôn trượt qua vùng cổ và xương quai xanh..
- Uhm...Trác...Trác... Trác Nghiên....không....được....không được...có người vào thì sao....
Hai tay Ôn Giai Tuệ cố gắng giữ tay anh lại, ngăn không cho anh tiếp tục làm loạn nữa.
Cô đúng là lú lẫn rồi mới trầm luân như vậy, ở đây là phòng bệnh, bác sĩ có thể đi vào bất cứ lúc nào, nếu bị bắt gặp cảnh này không phải sẽ xấu hổ chết mất sao.
Nhưng chút sức lực của cô chẳng có tác dụng gì đối với Viên Trác Nghiên cả, anh chỉ dùng một tay chế trụ cả hai tay của cô lên đỉnh đầu, dễ dàng cởi bỏ khóa quần của cô, ném những thứ vướng víu sang một bên, nhàn nhã phán một câu.
- Không có sự cho phép của anh thì ai dám vào?
Ôn Giai Tuệ không thể ngăn được anh, bộ ngực đầy đặn vẫn đang bị xoa nắn đến biến dạng, từng cúc áo sơmi lần lượt bị anh cởi ra. Đẩy nhẹ chiếc áo ngực màu trắng lên cao, phơi bày bảo vật tròn trịa, trắng mịn với nhũ hoa hồng hào đang đang run nhẹ e thẹn, anh cúi xuống trong vòng một nốt nhạc, ngậm lấy nhũ hoa mềm mại, trong khoang miệng anh mà dần dần nở rộ.
- Uhm....uhm......
Cô gái nhỏ dưới thân không thể ngừng rên rỉ, thân thể vặn vẹo vì từng đợt kích thích đến tận đại não. Áo ngoài hay trong đều đã bị cởi bỏ sạch sẽ, trên người không một vị trí nào không bị môi lưỡi của người đàn ông càn quét qua, lưu lại dấu vết ái muội, ngực bị bóp nắn thành đủ hình dạng....
- Khoan, khoan đã!
Không thể giữ tay của anh nữa, nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn lên tiếng ngăn anh lại, nửa thân dưới cũng đã trần truồng không một mảnh vải, hai chân cố gắng khép chặt hết mức có thể, rùng mình một cái vì bàn tay ấm nóng chai sạn của anh nhất quyết chen chúc vào giữa hai đùi của cô.
- Hửm? Lại muốn lấy lí do gì nữa đây? Đừng quậy nữa, bức anh đến căng trướng vậy rồi lại không muốn dập lửa.
Đầu óc Ôn Giai Tuệ mông lung, mơ hồ. Gì vậy chứ? Là anh bắt đầu trước mà bây giờ lại đổ thừa cô ư?
Cô cố gắng cọ nguậy cơ thể để phản kháng, đôi mắt xinh đẹp đê mê nhìn anh, cất giọng dò xét.
- Anh không biết em là bạn gái của A Phong sao? Viên Trác Nghiên, anh như vậy là đang cưỡng đoạt bạn gái của người khác đấy.
Viên Trác Nghiên dừng lại một lúc, vẻ mặt đăm chiêu vờ tỏ ra bất ngờ, nhưng một giây sau đã trả lời với thái độ vô cùng thản nhiên.
- Anh mặc kệ. Không phải hôm đó em đã hứa gả cho anh rồi à? Nếu thật sự đến bây giờ em vẫn còn là bạn gái của cậu ta thì em là người phản bội cậu ta trước, vì em tự nói sẽ chỉ gả cho anh thôi. Hơn nữa, không phải chúng ta vốn hợp với kiểu quan hệ vụng trộm lén lút sao? Như vậy càng kích thích hơn đấy.
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn anh, vừa thẹn vừa giận, phồng má mắng một câu.
- Anh đúng là, vô sỉ mà!
Khóe môi Viên Trác Nghiên vẽ thành một nụ cười tà mị, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng nhuốm màu dục vọng. Nhớ lại cảnh trước nhà cô ngày hôm đó, khi A Phong ôm hôn cô thì anh càng không thể khống chế mình nữa.
- Em nói xem, cậu ta đã chạm vào chỗ nào của em rồi? Cậu ta hôn em thì anh cũng hôn em, cậu ta ôm em thì anh cũng có có thể ôm em, cậu ta làm em thì anh càng phải làm em. Trả lời anh, cậu ta đã làm gì em rồi?
Ôn Giai Tuệ lặng thinh nhìn anh, liếm liếm môi hỏi lại, ánh mắt dè dặt chờ đợi.
- Anh, anh đã nhìn thấy sao?
Viên Trác Nghiên thuận tay véo một cái vào nhũ hoa đang căng cứng dưới thân, đồng thời cắn mạnh vào xương quai xanh của cô khi vừa hỏi xong.
- Chẳng lẽ em còn làm gì mà anh không nhìn thấy hửm?
Ôn Giai Tuệ có chút chột dạ né tránh ánh mắt dò xét của anh, cắn cắn môi lắc đầu, giọng mềm mại như cún con.
- Không...không có...vẫn chưa làm gì quá giới hạn cả....
Xe vừa dừng trước bệnh viện thì cô liền chạy vọt vào trong. Tiếng giày cao gót giẫm lên mặt sàn vang lên liên tục, gấp gáp, xé tan bầu không khí tĩnh lặng ngoài hành lang.
Tầng VIP.
Theo thói quen chạy đến số phòng quen thuộc, cô xông cửa chạy vào.
- Trác Nghiên! Trác....
Lời nói đang đến răng của Ôn Giai Tuệ đã hoàn toàn cứng nhắc nuốt trôi trở lại hết, động tác cũng như bị điểm phải tử huyệt.
Trước mắt cô, trên giường bệnh kia, người đàn ông đó đang ngoan ngoãn ngồi yên để một cô y tá giúp anh lau người!
Cặp mắt như tia x quang của Ôn Giai Tuệ chiếu thẳng về phía hai người bọn họ, tức giận xông đến tận đại não, hai má trắng hồng đã phồng lên đỏ như lửa, nghiến răng nghiến lợi mà gọi lớn.
- Hai người đang làm gì hả? Viên Trác Nghiên!!!
Người đàn ông trong bộ đồ bệnh nhân vẫn ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra mà nhìn sang, trong mắt chứa một ý cười giảo hoạt, nhắc cô ý tá đang lúng túng trước mặt tiếp tục công việc của mình.
Ôn Giai Tuệ cắn sắp nát cả môi, rõ ràng đã nghe thấy cô, nhìn thấy cô rồi mà vẫn cố tình lơ đi ư? Ý gì đây chứ? Tức chết cô mất thôi.
- Viên Trác Nghiên! Anh đang làm trò gì sau lưng em đấy?
Cô bước thẳng tới giường, hết nhìn nữ y tá bên cạnh rồi nhìn thẳng vào nam nhân đang ngồi trên giường, trừng mắt đầy giận dữ.
- Không phải anh gọi em về gấp à? Về để chứng kiến cảnh buồn nôn này ư? Viên Trác Nghiên, có phải não anh có vấn đề rồi không? Đừng nói với em đây là tình trạng mất trí nhớ cẩu huyết như trên truyền hình đấy nhé.
Lúc này Viên Trác Nghiên mới nhìn đến cô, thờ ơ đáp trả một câu.
- Anh còn tưởng em lên tây thiên rồi nên cũng phải tìm một thú vui mới chứ, dù sao anh cũng không thể cô đơn được.
Ôn Giai Tuệ tức đến đỡ trán, nghiến chặt răng, lồng ngực cũng vì tức giận mà phập phồng lên xuống. Cô đưa tay chỉ thẳng vào đôi nam nữ trước mặt. Lúc chẳng ai chú ý đến, không biết bằng cách nào mà cô đã rút được một khẩu súng nhắm thẳng vào cô y tá đang ve vãn người đàn ông của mình.
- A!!!
Nhìn khẩu súng đen ngòm trước mặt, nữ y tá sợ đến hét toáng lên, vội giơ hai tay lên đầu.
Viên Trác Nghiên thì ngược lại, trong mắt còn đượm một ý cười hứng thú, chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.
A Châu hoàn toàn đứng bất động bên cạnh, khẩu súng mà chủ mẫu đang cầm chính là anh ta đã đưa lúc còn ở trên xe. Cũng vì chủ mẫu liên tục yêu cầu nên anh ta cũng không còn cách nào khác, đây là lí do mà cô nói để tự vệ trước cơn thịnh nộ của ông chủ ư? Nhưng tình huống này, không phải có gì đó không đúng à, ông chủ chưa nổi giận nhưng người đang hừng hực bốc hỏa lại là chủ mẫu, nên giải thích với ông chủ thế nào đây?
Mặc dù cầm khẩu súng trên tay Ôn Giai Tuệ lại tỏ thái độ vô cùng ôn nhu, dịu dàng, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn sang Viên Trác Nghiên, cất giọng điềm tĩnh đến khó đoán.
- Chồng à, anh diễn đạt lắm. Nhưng rất tiếc không qua được mắt em, còn không đuổi cô ta đi?
Cô lườm nhẹ anh một cái, hướng sang nữ y tá đang run lẩy bẩy, hất tay cầm súng một cái, đồng thời ra lệnh.
- Cô còn chưa đi? Hay muốn kiểm tra xem đây là súng thật hay súng giả?
Nữ y tá run đến hai chân sắp không đứng vững nữa, được đuổi đi cứ như được ban đặc xá, chạy trối chết như ma rượt, vọt ra khỏi phòng trong nháy mắt.
Sau khi cô ta đi rồi, Ôn Giai Tuệ mới dần cảm giác được sự run rẩy từ bàn tay đang cầm súng của mình, còn cả trống ngực đang đập liên hồi nữa. Còn chưa kịp quay sang nhìn nam nhân trên giường thì đã bị khống chế từ phía sau.
- A!! Trác Nghiên? Anh đang làm gì vậy?
Viên Trác Nghiên vòng tay ôm cô từ sau, một tay phủ lên bàn tay cầm súng của cô, hướng khẩu súng về phía A Châu.
- Em học cũng nhanh đấy chứ. Bây giờ thử bắn cậu ta đi!
Ôn Giai Tuệ đi từ giật mình đến hoảng sợ, mồ hôi lạnh đã túa ra khắp hai bên thái dương và sống lưng, thầm nghĩ, người đàn ông này không phải là có vấn đề về thần kinh rồi không. Tại sao lại bắt cô chỉ súng về A Châu chứ? Chẳng lẽ....đây là biểu hiện đang tức giận của anh, một đợt sóng ngầm đang chuẩn bị phun trào.
- Trác, Trác Nghiên. Anh đang tức giận sao?
Trái ngược với thái độ lo lắng cùng ánh mắt sợ sệt của cô, A Châu lại bình tĩnh như không khí đối diện với họng súng kia, có lẽ điều này với anh ta đã rèn thành thói quen từ lâu rồi.
Viên Trác Nghiên hơi nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, áo của anh vừa rồi mở bung ra nên làn da màu đồng săn chắc đang dán chặt vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Ôn Giai Tuệ. Khóe môi anh vẽ thành một nụ cười đầy ẩn ý, giọng trầm ấm truyền vào bên tai cô.
- Không phải em đã giết được cả William à? Vậy mà không dám nổ súng trước mặt anh?
Anh biết rồi? Tất cả mọi chuyện cô làm ở Las Vegas anh đều biết hết rồi ư? Làm sao có thể nhanh vậy chứ?
Đang tự tìm câu trả lời cho nghi vấn của mình thì Ôn Giai Tuệ bây giờ mới nhìn thấy bên góc tường cạnh cửa ra vào, A Phúc đang đứng bất động như tượng sáp, anh ta đứng ở đó từ đầu đến giờ sao?
Vậy nghĩa là....Viên Trác Nghiên chưa bớt giận một chút nào, sự có mặt của nữ y tá vừa rồi cũng là một hành động trong lúc tức giận của anh, anh bắt cô chỉ súng vào A Châu cũng là đang muốn trừng phạt cả cô và A Châu!
- Trác, Trác Nghiên. Anh, anh nghe em nói đã....chuyện này thật ra đều là ý của em.
Cô nín cả thở mà giãy ra từ vòng tay của anh, đứng đối diện với anh mà đối chất, đồng thời cũng đem khẩu súng ném lên giường. Cũng may anh không dùng sức để khống chế cô, nếu không thì có mười Ôn Giai Tuệ cũng đừng hòng thoát ra dễ dàng như vậy.
- Là em lạm quyền, yêu cầu bọn họ nghe theo quyết định của em. Anh đừng phạt bọn họ nữa. Thật ra lúc đưa ra quyết định, em cũng đã rất lo lắng. Anh hôn mê chưa tỉnh, tổ chức đang phải đối mặt với bao nhiêu mối đe dọa từ William, em không đến gặp ông ta thì ông ta sẽ bỏ qua cho anh sao?
Đang nói với tông giọng rất điềm tĩnh, vô ưu, nhưng dần dần cô đã trở nên kích động và cao giọng hơn.
- Em mới đưa được anh trở về, em không muốn nghĩ đến cảnh suýt chút nữa mất anh nữa! Anh có biết lúc trong hầm giữ xe, lúc trong phòng phẫu thuật em đã sợ hãi và tuyệt vọng như thế nào không? Nếu như ông ta giết anh, nếu ông ta đến tìm anh thì anh nói em phải làm gì hả? Em không muốn một lần nữa phải ôm lấy thân thể lạnh lẽo không chút hơi ấm của anh. Đó là điều duy nhất lúc đó mà em có thể làm cho anh....
Nói đến đây, từng giọt nước mắt đã lăn dọc trên hai bên má của cô, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống. Nhưng cô lại không đưa tay lau đi, cứ tiếp tục nói..
- Trong mơ em cũng nhìn thấy cảnh anh từ từ rời xa em. Đồ xấu xa, anh không biết em đã sợ hãi thế nào đâu. Tại sao lúc nào cũng là anh bảo vệ và che chở cho em? Tại sao lúc nào cũng là anh gặp nguy hiểm vì em? Tại sao lúc nào cũng là anh bị thương vì em? Em không thể làm những điều đó cho anh sao? Em không có quyền làm chút gì đó cho anh sao? Đồ xấu xa.....
Nhìn cô khóc đến nghẹt thở như vậy, Viên Trác Nghiên thật sự không đành lòng, nhưng vẫn thờ ơ, dứt khoát đáp lại một câu.
- Anh không cho phép! Tuệ nhi, anh không cho phép em liều mạng vì anh như vậy. Anh không cho phép em bị thương hay gặp nguy hiểm vì anh. Nếu còn lần sau nữa, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Em nghe rõ rồi chứ?
Ôn Giai Tuệ giương đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mặt, uất ức đến từng câu chữ.
- Viên Trác Nghiên, anh ích kỷ lắm! Đồ tồi! Đồ xấu xa...
Viên Trác Nghiên nhìn qua lần lượt từ A Châu đến A Phúc, hất cằm ra hiệu cho bọn họ lui ra ngoài hết. Sau đó mới kéo Ôn Giai Tuệ lại gần, một tay ôm gọn cô trong ngực, tay kia nắm chặt một bên má của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
- Tuệ nhi, nhìn anh đi. Em nói em sợ, em sợ cảnh anh sẽ rời bỏ em, em sợ chúng giết anh. Anh cũng sợ, em có biết lúc ở trong hầm giữ xe, anh rất muốn mở mắt ra nhìn em, rất muốn trả lời em, nhưng dù anh cố gắng thế nào cũng không thể làm được gì, lúc đó anh thật sự chán ghét chính mình. Lúc em nằm bên cạnh anh, em không ngừng khóc và gọi tên anh, anh nghe rất rõ, và anh quyết tâm phải trở lại bên cạnh em bằng bất cứ đau đớn nào đi nữa, anh sẽ không để em lại một mình.
Anh không ngừng lau nước mắt cho cô, cô càng khóc thì anh càng phải lau nhiều hơn, giọng anh vẫn dịu dàng, trầm ấm.
- Khi tỉnh lại, không nhìn thấy em ở bên cạnh nữa, anh nhận được tin em đã đến Las Vegas để gặp William, anh thật sự sắp phát điên rồi. Chẳng lẽ em không biết ông ta là loại người gì và em có thể mất mạng bất cứ lúc nào ư? Một lần nữa anh phải trải qua cái cảm giác bất lực không thể bảo vệ được em. Anh ghét chính bản thân mình như vậy. Em nói anh xấu xa cũng được, em nói anh ích kỷ cũng được, nhưng anh tuyệt đối không cho phép em vì anh mà đâm đầu vào những chuyện nguy hiểm như vậy thêm một lần nào nữa. Suýt chút nữa anh đã mất em rồi, anh mới là người suýt nữa mất em đấy!
Ôn Giai Tuệ khóc đến nghẹn từng tiếng, để mặc cho Viên Trác Nghiên ôm vào lòng, sau đó cũng ngay lập tức òa khóc và ôm chầm lấy anh.
- Em xin lỗi....Trác Nghiên, xin lỗi, em xin lỗi....
Viên Trác Nghiên vừa thở phào được một hơi nhưng ngực vẫn đau âm ỉ. Anh ôm cô, không dám ôm quá chặt vì sợ cô sẽ tan biến, cũng không thể nới lỏng tay vì sợ cô sẽ chạy mất, chỉ thiếu một chút nữa thôi là cả đời anh mãi mãi mất đi cô rồi. Vừa vuốt dọc mái tóc của cô từ đỉnh đầu xuống vừa đặt lên đó từng nụ hôn nhỏ vụn.
- Đừng liều mạng thêm một lần nào nữa, việc duy nhất em cần làm chính là yêu anh và ở bên cạnh anh như vậy thôi. Mọi thứ khác cứ để anh lo.
Anh ôm đến khi cô ngừng khóc rồi mới từ từ nâng mặt cô lên, chầm chậm và nhẹ nhàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau trong yên lặng, chóp mũi chỉ cách một khoảng rất nhỏ, còn có thể cảm nhận cả từng hơi thở của đối phương. Môi bạc phủ lên làn môi anh đào đỏ mỏng, thuận thế chiếm trọn, từng bước xâm nhập.
Giữa hai người đã không còn khoảng cách, nụ hôn của Viên Trác Nghiên mạnh mẽ, bá đạo nhưng cũng ẩn chứa thâm tình, ôn nhu. Tay anh đặt sau lưng cô, ép cô dán chặt vào ngực của mình hơn.
Hơi thở của cả hai đang dần trở nên dồn dập và gấp gáp, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên đột ngột. Những âm thanh ái muội khiến người khác rạo rực không ngừng phát ra từ cổ họng của hai người.
Viên Trác Nghiên thuận thế bế cô gái nhỏ của mình đặt lên chiếc giường duy nhất trong phòng. Anh cũng nằm đè lên người cô, khóa chặt cô trong phạm vi chỉ thuộc về anh.
Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng và mang theo ham muốn rõ ràng, áo của anh đã mở ra từ đầu đến giờ cũng là một trong những chất xúc tác cho cơn dục vọng đang ngủ say thức tỉnh, được chạm vào cô lúc này không giống như những lần trước đây, vì bây giờ anh đã biết cô cũng yêu anh.
Hai tay của người đàn ông đang vô cùng bận rộn ngao du dọc khắp cơ thể của cô, sau khi tháo giày của cô ném xuống sàn thì từ từ trườn lên xoa nắn bộ ngực căng tròn đầy đặn cách hai lớp vải.
- Uhm.....uhm.....
Thanh âm rên rỉ khe khẽ bật ra từ cổ họng của nữ nhân, mà Viên Trác Nghiên thích nhất là nghe tiếng cô rên trong lúc hoan ái, anh liền nhả môi đã sưng tấy của cô ra, hôn trượt qua vùng cổ và xương quai xanh..
- Uhm...Trác...Trác... Trác Nghiên....không....được....không được...có người vào thì sao....
Hai tay Ôn Giai Tuệ cố gắng giữ tay anh lại, ngăn không cho anh tiếp tục làm loạn nữa.
Cô đúng là lú lẫn rồi mới trầm luân như vậy, ở đây là phòng bệnh, bác sĩ có thể đi vào bất cứ lúc nào, nếu bị bắt gặp cảnh này không phải sẽ xấu hổ chết mất sao.
Nhưng chút sức lực của cô chẳng có tác dụng gì đối với Viên Trác Nghiên cả, anh chỉ dùng một tay chế trụ cả hai tay của cô lên đỉnh đầu, dễ dàng cởi bỏ khóa quần của cô, ném những thứ vướng víu sang một bên, nhàn nhã phán một câu.
- Không có sự cho phép của anh thì ai dám vào?
Ôn Giai Tuệ không thể ngăn được anh, bộ ngực đầy đặn vẫn đang bị xoa nắn đến biến dạng, từng cúc áo sơmi lần lượt bị anh cởi ra. Đẩy nhẹ chiếc áo ngực màu trắng lên cao, phơi bày bảo vật tròn trịa, trắng mịn với nhũ hoa hồng hào đang đang run nhẹ e thẹn, anh cúi xuống trong vòng một nốt nhạc, ngậm lấy nhũ hoa mềm mại, trong khoang miệng anh mà dần dần nở rộ.
- Uhm....uhm......
Cô gái nhỏ dưới thân không thể ngừng rên rỉ, thân thể vặn vẹo vì từng đợt kích thích đến tận đại não. Áo ngoài hay trong đều đã bị cởi bỏ sạch sẽ, trên người không một vị trí nào không bị môi lưỡi của người đàn ông càn quét qua, lưu lại dấu vết ái muội, ngực bị bóp nắn thành đủ hình dạng....
- Khoan, khoan đã!
Không thể giữ tay của anh nữa, nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn lên tiếng ngăn anh lại, nửa thân dưới cũng đã trần truồng không một mảnh vải, hai chân cố gắng khép chặt hết mức có thể, rùng mình một cái vì bàn tay ấm nóng chai sạn của anh nhất quyết chen chúc vào giữa hai đùi của cô.
- Hửm? Lại muốn lấy lí do gì nữa đây? Đừng quậy nữa, bức anh đến căng trướng vậy rồi lại không muốn dập lửa.
Đầu óc Ôn Giai Tuệ mông lung, mơ hồ. Gì vậy chứ? Là anh bắt đầu trước mà bây giờ lại đổ thừa cô ư?
Cô cố gắng cọ nguậy cơ thể để phản kháng, đôi mắt xinh đẹp đê mê nhìn anh, cất giọng dò xét.
- Anh không biết em là bạn gái của A Phong sao? Viên Trác Nghiên, anh như vậy là đang cưỡng đoạt bạn gái của người khác đấy.
Viên Trác Nghiên dừng lại một lúc, vẻ mặt đăm chiêu vờ tỏ ra bất ngờ, nhưng một giây sau đã trả lời với thái độ vô cùng thản nhiên.
- Anh mặc kệ. Không phải hôm đó em đã hứa gả cho anh rồi à? Nếu thật sự đến bây giờ em vẫn còn là bạn gái của cậu ta thì em là người phản bội cậu ta trước, vì em tự nói sẽ chỉ gả cho anh thôi. Hơn nữa, không phải chúng ta vốn hợp với kiểu quan hệ vụng trộm lén lút sao? Như vậy càng kích thích hơn đấy.
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn anh, vừa thẹn vừa giận, phồng má mắng một câu.
- Anh đúng là, vô sỉ mà!
Khóe môi Viên Trác Nghiên vẽ thành một nụ cười tà mị, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng nhuốm màu dục vọng. Nhớ lại cảnh trước nhà cô ngày hôm đó, khi A Phong ôm hôn cô thì anh càng không thể khống chế mình nữa.
- Em nói xem, cậu ta đã chạm vào chỗ nào của em rồi? Cậu ta hôn em thì anh cũng hôn em, cậu ta ôm em thì anh cũng có có thể ôm em, cậu ta làm em thì anh càng phải làm em. Trả lời anh, cậu ta đã làm gì em rồi?
Ôn Giai Tuệ lặng thinh nhìn anh, liếm liếm môi hỏi lại, ánh mắt dè dặt chờ đợi.
- Anh, anh đã nhìn thấy sao?
Viên Trác Nghiên thuận tay véo một cái vào nhũ hoa đang căng cứng dưới thân, đồng thời cắn mạnh vào xương quai xanh của cô khi vừa hỏi xong.
- Chẳng lẽ em còn làm gì mà anh không nhìn thấy hửm?
Ôn Giai Tuệ có chút chột dạ né tránh ánh mắt dò xét của anh, cắn cắn môi lắc đầu, giọng mềm mại như cún con.
- Không...không có...vẫn chưa làm gì quá giới hạn cả....
Bình luận facebook