Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 128: Anh từng có bao nhiêu người phụ nữ?
Trong thời gian hẹn hò với A Phong, thật sự đã có rất nhiều lần anh có những hành động lẫn cử chỉ thân mật. Nhưng Ôn Giai Tuệ chưa từng sẵn sàng cho những chuyện đó, giữa hai người bọn họ vẫn luôn tồn tại một bức tường vô hình, mà bức tường đó chính là người đàn ông trước mặt cô hiện giờ.
Nghe câu trả lời của cô, Viên Trác Nghiên không khỏi bật cười thành tiếng, bàn tay phủ trên bầu ngực đang căng trướng của cô, dùng sức giày xéo.
- Tạm tin em đấy. Từ hôm nay không được phép nhắc đến cậu ta nữa, tránh xa cậu ta ra.
Nói hết câu, anh lập tức cúi xuống cắn mạnh vào xương quai xanh mảnh khảnh của cô, tham lam hít hà mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về cô. Hai tay thuần thục cởi hết quần áo trên người mình, thuận tay kéo chăn che đến thắt lưng, cũng nhờ vậy mà che được gần hết thân thể của nữ nhân bên dưới trước tầm mắt có thể bất thình lình xuất hiện.
- Uhm....uhmm......Trác Nghiên, khoan đã, hay là đợi đến tối được không?
Hai tay Ôn Giai Tuệ bám vào bờ vai hữu lực của anh, ánh mắt khẩn cầu hệt như con nai tơ đáng thương. Cũng có tác động đến Viên Trác Nghiên, nhưng là một vài giây thôi. Anh phủi bỏ hết những lưu luyến trong đáy mắt vừa rồi mà tiếp tục mơn trớn da thịt mềm mại, dọc cái bụng không chút mỡ thừa đi xuống, dùng sức tách hai chân cô ra.
- Đừng bức anh thêm nữa, anh không nhịn nổi nữa đâu. Ngoan nào, cho anh....
Hơi thở của Ôn Giai Tuệ trở nên dồn dập, tiếng rên rỉ yêu kiều phát ra từ cổ họng, hai tay mềm mại bấu chặt hai bên bả vai cường tráng của người đàn ông. Cảm giác vật nóng hổi căng trướng kia đang áp sát nơi non mềm đã ẩm ướt từ lâu của mình, toàn thân rạo rực, một cảm giác hối thúc muốn được lấp đầy ngay làm cho buông thả theo anh, hai chân như chiếc tua của bạch tuộc mà vòng qua thắt lưng của anh, vùng đất bí ẩn kia đang mở ra nghênh đón....
Người đàn ông ôm chặt cô gái nhỏ, tựa hồ muốn để cô hòa vào mình, không một dấu hiệu báo trước, đem vật thô to cứng rắn kia tiến thẳng vào nơi u cốc chật hẹp, dùng sức động mạnh, xâm nhập vào sâu nhất.
- Ahhmmmm.....uhmm......Trác...Trác Nghiên.....nhẹ một chút....
Giọng cô nỉ non đứt quãng càng nghe càng kích thích mọi giác quan của Viên Trác Nghiên, vật nam tính chôn chặt bên trong cô thật khó để động. Anh thở mạnh một tiếng, dục vọng tràn ngập trong mắt đến thanh âm thì thầm bên tai cô.
- Tiểu yêu tinh, thả lỏng đi, em kẹp chặt như vậy muốn ép chết anh hửm?
Có lẽ cô đang căng thẳng rồi, sợ bị người khác bắt gặp vậy sao, cô càng như vậy thì dục vọng bên trong anh càng kêu gào muốn được giải phóng. Liên tục đặt lên trán trơn bóng đang ướt đẫm mồ hôi của cô từng nụ hôn, từ mi tâm xuống chóp mũi, đến đôi môi đang hé mở, dùng lưỡi và môi kích thích ham muốn chưa trỗi dậy hết trong người cô.
- Uhm....Trác Nghiên...Trác Nghiên.... uhm....thật thoải mái....nhanh....muốn nhanh hơn nữa....
Theo ý cô, anh đẩy nhanh tốc độ ở thắt lưng hơn nữa, ra ra vào vào nhanh đến chưa kịp chớp mắt.
- Tuệ nhi, nói yêu anh.
Hai tay Ôn Giai Tuệ liên tục bấu chặt vào tấm lưng săn chắc như bức tường thành của cô, để lại những vết cào phủ lên những vết sẹo đã cũ, mồ môi ướt đẫm như mưa. Cô thì thào thốt ra từng chữ một.
- Uhm....em....em yêu anh....Trác Nghiên...em....yêu anh.....
Viên Trác Nghiên nghe được câu này thì cơn dục vọng càng xâm chiếm hết lí trí, điên cuồng ra vào bên trong cô.
Chiếc giường đáng thương vì động tác kịch liệt của hai người mà đang rung lắc, nhiệt độ trong phòng cũng đang tăng lên đến mức sắp bốc hỏa rồi....tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn và dày đặc, xen lẫn những thanh âm kích thích thính giác, tiếng va chạm ma sát giữa hai thân thể....
...........
Không biết qua bao lâu, trận hoan ái kịch liệt mới dừng lại, nhưng mùi vị dục vọng vẫn chưa tản đi trong phòng.
Toàn thân Ôn Giai Tuệ run run như có dòng điện chạy dọc, cảm giác một mảnh ghép nơi nhạy cảm nhất bị rút đi khiến cô chưa kịp thích ứng, một chút chất lỏng đặc sệt vì quá liều lượng, tràn ra giữa hai bên đùi của cô.
- Anh vừa bảo em kẹp chặt lại, làm dơ hết giường rồi đấy, em nói xem anh phải phạt em thế nào đây?
Viên Trác Nghiên vừa vén tóc bị dính bết vì mồ hôi cho cô vừa cất lời cảnh cáo.
Hai chân của Ôn Giai Tuệ còn chưa thể động đậy, vẫn giữa nguyên một tư thế mở rộng như lúc anh xâm chiếm. Ánh mắt vừa qua cơn đê mê hứng tình, oán trách nhìn anh, bĩu môi bất mãn.
- Anh có thể đừng nói những lời vô sỉ vậy không? Xấu hổ chết mất.
Viên Trác Nghiên nhẹ nhàng trải lại mái tóc rối rắm của cô bằng ngón tay, bật cười một tiếng, ý cười trong mắt càng thêm đậm, giọng điệu có vài phần khiêu khích.
- Không phải vừa rồi còn rất nhiệt tình sao? Còn giả vờ hửm?
Ôn Giai Tuệ kéo chăn che nửa mặt, còn nghiêng mặt né tránh.
- Vô sỉ! Em không mặt dày như anh đâu....
Thấy bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của cô, đôi má còn phiếm hồng sau xuân tình, đúng là gợi cảm trí mạng mà, Viên Trác Nghiên không nhịn được mà cúi xuống ngấu nghiến môi anh đào đỏ mỏng của cô lần nữa.
- Uhm....uh....
Còn chưa điều chỉnh lại được hơi thở đã bị hôn bất ngờ như vậy, nhất thời Ôn Giai Tuệ không khỏi quơ tay lung tung, đánh thẳng vào ngực của anh.
Viên Trác Nghiên nhận ra ngay điều đó nên cũng không hôn cô quá lâu. Anh chống một tay bên hõm cổ của cô, chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi cô, dịu dàng cưng sủng. Một tay cẩn thận vén đều những lọn tóc ra phía sau.
- Tuệ nhi, anh yêu em.
Ôn Giai Tuệ lặng lặng nhìn anh, hạnh phúc tràn ngập trong mắt, trái tim được sưởi ấm chưa từng có, dù trước đây cô đã từng nghe anh nói rất nhiều lần, nhưng bây giờ cảm giác hoàn toàn khác, dường như đã tìm lại được ánh sáng suốt một đoạn đường dài tối tăm.
- Em không nằm mơ đúng không? Trác Nghiên, em thật sự không phải đang nằm mơ đúng không?
Viên Trác Nghiên kiên nhẫn nhìn cô, gật nhẹ đầu, nhưng giọng nói lại đang cố tình trêu chọc.
- Vừa rồi còn chưa cảm giác được là thật hay mơ? Vậy thêm một hiệp nữa.
Giống như dơi sợ nước, Ôn Giai Tuệ vừa nghe anh nói đến chuyện "vận động" lần nữa thì đã ngay lập tức rụt cổ né tránh, nhưng vẫn cố mắng một câu.
- Lưu manh! Em mệt muốn chết rồi đây. Không cần anh xác nhận nữa, em tự có câu trả lời rồi. Biến thái, tránh xa em ra đi!
Cô vừa kéo lấy chăn che người vừa làu bàu, bĩu môi bức xúc.
- Không nghĩ anh vừa mới tỉnh lại đã hồi phục nhanh như vậy. Viên Trác Nghiên, anh là trâu à? Đừng đụng vào em nữa đấy, em muốn ngủ.
Nhìn cô như vậy, Viên Trác Nghiên không khỏi bật cười, véo nhẹ chóp mũi của cô rồi chuyển đề tài.
- Bây giờ anh mới biết em không phải một chú thỏ con vô hại nữa. Chim pitohu, thật sự giống với em.
Ôn Giai Tuệ từ trong chăn thò đầu ra nhìn anh, chân mày thanh tú khẽ nhíu lại, tỏ vẻ khó hiểu.
- Sao lại so sánh em với loài chim độc hại đó chứ? Viên Trác Nghiên, có phải anh đang chửi xéo em không?
Viên Trác Nghiên bị cô chọc cười không ít, thuận thế nằm xuống chút chỗ trống bên cạnh, kéo cô ôm trọn trong ngực. Đồng thời điều chỉnh tư thế nằm của hai người cho thoải mái nhất. Anh quay đầu sang nhìn cô, cười khẩy một tiếng.
- Vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy, nhỏ bé chẳng ai nghĩ có độc, nhưng em lại vừa giết chết thủ lĩnh của một gia tộc sát thủ. Có vẻ như từ giờ anh nên cẩn thận với em hơn rồi, không biết ngày nào em sẽ kề dao lên cổ anh nữa. Bây giờ thôi, em đang ngược đãi bệnh nhân rồi đấy.
Nhất thời Ôn Giai Tuệ đã quên mất cả chuyện William chết vì chút mưu mẹo của mình, nếu không phải anh nhắc lại thì có khi cô quên luôn rồi. Nghĩ lại cảnh tượng đó, cô lại rùng mình sợ hãi.
- Vừa nãy anh còn rất sợ suýt nữa em không thể trở về rồi mà, thật ra lúc đó em cũng rất sợ, em chưa từng cầm súng nhắm vào ai cả, chưa từng trải qua ranh giới sinh tử như anh, vậy mà lúc đó một mình em đối đầu với một băng nhóm sát thủ, làm sao em không sợ chứ.
Nói đoạn, cô dừng một lúc, cọ cọ trong ngực của người đàn ông, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói tiếp, vẻ mặt đăm chiêu nghiêm túc.
- Lúc quan sát William xoay hộp đạn, em biết ông ta đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ cho ván cược này. Trong đầu em lúc đó đã thoáng lên một sự rùng mình, nếu như anh thật sự ngồi đó thì chuyện gì sẽ xảy ra đây, em không dám tưởng tượng tiếp. Em cũng chỉ nhờ may mắn mới thắng được ván cược này, khi đó em chỉ tính theo suy luận của em, không tin được là kết quả chính xác.
Sắc mặt Viên Trác Nghiên đã chuyển sang nghiêm túc từ lâu, đặt lên trán của cô một nụ hôn thật sâu, vuốt vuốt mái tóc đen mượt mềm mại như lụa.
- Bây giờ cả giới hắc đạo đã biết chuyện em giết William rồi, tộc Ula nhất định không bỏ qua dễ dàng như vậy, đám người kia cũng như kền kền chờ cơ hội. Nhưng trước mặt đã mở rộng được địa bàn của tổ chức ở Las Vegas đến Nam Mỹ, đây hoàn toàn là công lao của em, nói đi, muốn anh thưởng gì không?
Ôn Giai Tuệ đột nhiên rơi vào trầm tư một lúc khá lâu, sau đó mới chầm chậm cất tiếng, nghiêm giọng nói.
- Vậy anh trả lời em một vấn đề được chứ?
Sao Viên Trác Nghiên lại có một cảm giác bất an như vậy khi nghe cô đưa ra yêu cầu này. Trong lòng thì đầy nghi vấn, nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý.
- Là vấn đề gì?
Ôn Giai Tuệ đưa mắt nhìn dọc cơ thể anh, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, bình nhiên hỏi một câu đầu tiên.
- Anh từng có bao nhiêu người phụ nữ rồi?
Viên Trác Nghiên nhìn cô với ánh mặt đầy kinh ngạc lẫn thú vị, một lúc sau liền bật cười.
- Sao em lại muốn biết chuyện này? Đừng nói em lại ghen đấy.
Nhìn vẻ mặt cô như vậy thì tám phần là vì chuyện nữ y tá vừa rồi nên mới lôi chuyện này ra hỏi, cô mà nói không phải ghen thì ạ tin nổi chứ.
Ôn Giai Tuệ thẹn quá hóa giận, có chút lúng túng mà né tránh.
- Đừng đánh trống lảng, mau trả lời em đi. Chắc chắn em không phải người thứ hai của anh, đúng không?
Trông cô nghiêm túc như vậy, nếu không nhận được câu trả lời thì nhất định sẽ không chịu dừng lại. Nhưng vấn đề này, Viên Trác Nghiên thật sự không muốn cho cô biết. Cô đúng là không phải người phụ nữ thứ hai của anh....nhưng khoan đã, nếu gọi là phụ nữ của anh theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng thì chỉ có một mình Ôn Giai Tuệ cô. Mặc dù Khương Tiểu Xướng là người đầu tiên khiến anh rung động nhưng chưa từng phát sinh quan hệ xác thịt. Còn những người sau này ư? Nếu nói bọn họ đều là người phụ nữ của anh thì không đúng cho lắm, bởi vì bọn họ chỉ đơn giản là tình nhân, còn không đủ để gọi là tình nhân, là công cụ phát tiết thì đúng hơn, mỗi người trong số đó, anh chỉ gặp vài ba lần để giải tỏa, sau đó đều xử lý sạch sẽ hết cả, ngay cả tên hay mặt mũi anh đều không nhớ hết, đúng hơn là cũng chẳng biết tên. Những chuyện này anh nên nói với cô như thế nào đây chứ.
- Sao anh nhớ hết được chứ. Em muốn biết thì đi hỏi A Châu đấy, vì mỗi một người đều là cậu ta phụ trách chặt đứt hệ quả.
Ôn Giai Tuệ nghe đến tròn mắt hãi hùng, lắp bắp hỏi lại.
- Anh nói vậy là sao chứ? Vậy bọn họ bây giờ đang ở đâu rồi?
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đưa tay véo nhẹ một bên má của cô, thờ ơ đáp lại.
- Nếu em muốn biết thì bảo A Châu dẫn em ra nghĩa trang mà đếm, anh đều để bọn họ ở đó rồi.
Câu trả lời này của anh nhất định không phải chỉ muốn hù dọa cô. Anh là Viên Trác Nghiên mà, những chuyện như vậy anh hoàn toàn có thể làm được. Nhưng nghĩ đến những cảnh ghê rợn đó thì cô không thể không rùng mình, trong vô thức thốt ra mấy câu cảm thán.
- Viên Trác Nghiên, anh đúng là tên biến thái mà....anh lấy bọn họ làm công cụ phát tiết xong thì đều giết hết ư?
Không có gì là lạ khi cô phản ứng như vậy cả, Viên Trác Nghiên lại không hề coi chuyện này có gì là to tát, còn vô cùng thoải mái hôn lên trán của cô.
- Em muốn biết thì anh đã cho em biết rồi. Tuệ nhi, anh xấu xa hơn những gì em biết về anh, cho nên đừng cố gắng tìm hiểu những chuyện không cần thiết nữa, em sẽ đau lòng và thất vọng hơn thôi.
Ôn Giai Tuệ ngước mắt nhìn anh, rất lâu mới chớp một cái. Nghe anh nói vậy, cô mới chắc chắn mình không hiểu hết về anh, lại càng muốn hiểu rõ hơn, đừng nói là anh từng có hàng chục phụ nữ, dù trước đây anh có là tên nghiện thuốc thì với cô bây giờ cũng không còn là vấn đề gì ngăn cách hai người nữa.
Cô chớp mắt một cái, nửa đùa nửa thật nói.
- Anh nói vậy không phải đã có rất nhiều giống của anh gieo rắc khắp nơi rồi chứ?
Viên Trác Nghiên thật sự dở khóc dở cười trước câu hỏi suy luận này của cô. Nhưng dù sao cũng đã nói đến chuyện này rồi thì anh cũng nên nắm bắt chút cơ hội chứ nhỉ?
Nghĩ rồi, anh cười thầm trong bụng, đưa tay véo nhũ hoa hồng hào vẫn còn mẫn cảm trước mặt, đồng thời lắc đầu một cách thản nhiên.
- Chắc chắn là không. Bởi vì mỗi lần anh quan hệ với bọn họ đều dùng bao cả, em là người duy nhất anh không dùng đấy.
Ôn Giai Tuệ bị mấy câu nhạy cảm không chút che đậy của anh làm cho mặt đỏ đến tận mang tai, thuận tay đánh thẳng vào ngực của anh.
- Biến thái, anh không nói được chuyện gì sạch sẽ hơn sao?
Nam nhân cười cười, gõ nhẹ một cái lên trán của cô.
- Đây là tự em gợi ý anh nói đấy chứ! Xem ra em cũng không trong sáng gì đâu.
Đẩy tay anh ra, Ôn Giai Tuệ trừng mắt giận dữ, nghiêm mặt nói rõ.
- Đừng đánh trống lảng nữa, còn chưa nói xong đâu. Con ngựa đực như anh không phải lúc chúng ta xa nhau đã đi tìm hoa tìm bướm rồi chứ? Khai thật đi.
Lần này Viên Trác Nghiên thật sự nghiêm túc lắc đầu, trả lời không chút do dự.
- Trước đây thì có, nhưng từ sau khi ăn em thì anh không còn nuốt trôi bất kỳ người nào nữa. Lúc chúng ta chia tay anh đều tự giải quyết cả, sắp nhịn hỏng mất rồi đây.
Nghe anh trả lời một cách trơn tru như vậy, Ôn Giai Tuệ không nhịn được mà ho sặc mấy tiếng, mặt vẫn chưa đến đỏ vì ngượng.
- Anh mặt dày thật đấy. Nói những câu không sạch sẽ này mà không chút ngượng miệng, sao em tin được anh chứ? Ngựa đực!
Bị cô buộc tội như vậy, Viên Trác Nghiên đương nhiên phải bất mãn rồi, liền phản biện lại ngay, cô còn liên tục mắng anh là ngựa đực nữa chứ.
- Em chửi anh là ngựa đực? Tuệ nhi, em có muốn thử xem thế nào là ngựa đực không? Hửm?
Những gì anh nói đều là sự thật. Trước khi chạm vào cô, anh có thể tìm bất kỳ một người phụ nữ để giải quyết nhu cầu, nhưng thật sự là sau khi trải qua cảm giác ở bên trong cô thì chưa chạm vào một người phụ nữ khác đã khiến anh thấy buồn nôn rồi. Lúc cô rời đi, anh đều phải nhịn đến mức sắp liệt rồi. Vậy mà cô gái không tim không phổi này lại có thể cho là anh đang nói dối.
Ôn Giai Tuệ tức giận dùng hết sức đánh thẳng vào ngực của anh, vừa cao giọng mắng một câu.
- Biến thái, anh cút cho em!
- Um...
- Ách! Trác Nghiên, anh, anh không sao chứ?
Cô hoảng hồn khi thấy anh ôm ngực nhăn mặt, cô cắn răng rên một tiếng. Chẳng lẽ cô vừa đánh vào vết thương của anh sao?
Ôn Giai Tuệ vội vã kéo tay anh ra để kiểm tra.
- Có phải đụng phải vết bỏng rồi không? Mau để em xem thử.
Không biết là thật hay anh đang diễn mà khi thấy cô muốn kiểm tra vết thương của mình, Viên Trác Nghiên liền bỏ tay ra ngay, bên khóe môi còn treo một nụ cười đầy ẩn ý.
- Em thật là biết người đãi bệnh nhân mà.
Nghe câu trả lời của cô, Viên Trác Nghiên không khỏi bật cười thành tiếng, bàn tay phủ trên bầu ngực đang căng trướng của cô, dùng sức giày xéo.
- Tạm tin em đấy. Từ hôm nay không được phép nhắc đến cậu ta nữa, tránh xa cậu ta ra.
Nói hết câu, anh lập tức cúi xuống cắn mạnh vào xương quai xanh mảnh khảnh của cô, tham lam hít hà mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về cô. Hai tay thuần thục cởi hết quần áo trên người mình, thuận tay kéo chăn che đến thắt lưng, cũng nhờ vậy mà che được gần hết thân thể của nữ nhân bên dưới trước tầm mắt có thể bất thình lình xuất hiện.
- Uhm....uhmm......Trác Nghiên, khoan đã, hay là đợi đến tối được không?
Hai tay Ôn Giai Tuệ bám vào bờ vai hữu lực của anh, ánh mắt khẩn cầu hệt như con nai tơ đáng thương. Cũng có tác động đến Viên Trác Nghiên, nhưng là một vài giây thôi. Anh phủi bỏ hết những lưu luyến trong đáy mắt vừa rồi mà tiếp tục mơn trớn da thịt mềm mại, dọc cái bụng không chút mỡ thừa đi xuống, dùng sức tách hai chân cô ra.
- Đừng bức anh thêm nữa, anh không nhịn nổi nữa đâu. Ngoan nào, cho anh....
Hơi thở của Ôn Giai Tuệ trở nên dồn dập, tiếng rên rỉ yêu kiều phát ra từ cổ họng, hai tay mềm mại bấu chặt hai bên bả vai cường tráng của người đàn ông. Cảm giác vật nóng hổi căng trướng kia đang áp sát nơi non mềm đã ẩm ướt từ lâu của mình, toàn thân rạo rực, một cảm giác hối thúc muốn được lấp đầy ngay làm cho buông thả theo anh, hai chân như chiếc tua của bạch tuộc mà vòng qua thắt lưng của anh, vùng đất bí ẩn kia đang mở ra nghênh đón....
Người đàn ông ôm chặt cô gái nhỏ, tựa hồ muốn để cô hòa vào mình, không một dấu hiệu báo trước, đem vật thô to cứng rắn kia tiến thẳng vào nơi u cốc chật hẹp, dùng sức động mạnh, xâm nhập vào sâu nhất.
- Ahhmmmm.....uhmm......Trác...Trác Nghiên.....nhẹ một chút....
Giọng cô nỉ non đứt quãng càng nghe càng kích thích mọi giác quan của Viên Trác Nghiên, vật nam tính chôn chặt bên trong cô thật khó để động. Anh thở mạnh một tiếng, dục vọng tràn ngập trong mắt đến thanh âm thì thầm bên tai cô.
- Tiểu yêu tinh, thả lỏng đi, em kẹp chặt như vậy muốn ép chết anh hửm?
Có lẽ cô đang căng thẳng rồi, sợ bị người khác bắt gặp vậy sao, cô càng như vậy thì dục vọng bên trong anh càng kêu gào muốn được giải phóng. Liên tục đặt lên trán trơn bóng đang ướt đẫm mồ hôi của cô từng nụ hôn, từ mi tâm xuống chóp mũi, đến đôi môi đang hé mở, dùng lưỡi và môi kích thích ham muốn chưa trỗi dậy hết trong người cô.
- Uhm....Trác Nghiên...Trác Nghiên.... uhm....thật thoải mái....nhanh....muốn nhanh hơn nữa....
Theo ý cô, anh đẩy nhanh tốc độ ở thắt lưng hơn nữa, ra ra vào vào nhanh đến chưa kịp chớp mắt.
- Tuệ nhi, nói yêu anh.
Hai tay Ôn Giai Tuệ liên tục bấu chặt vào tấm lưng săn chắc như bức tường thành của cô, để lại những vết cào phủ lên những vết sẹo đã cũ, mồ môi ướt đẫm như mưa. Cô thì thào thốt ra từng chữ một.
- Uhm....em....em yêu anh....Trác Nghiên...em....yêu anh.....
Viên Trác Nghiên nghe được câu này thì cơn dục vọng càng xâm chiếm hết lí trí, điên cuồng ra vào bên trong cô.
Chiếc giường đáng thương vì động tác kịch liệt của hai người mà đang rung lắc, nhiệt độ trong phòng cũng đang tăng lên đến mức sắp bốc hỏa rồi....tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn và dày đặc, xen lẫn những thanh âm kích thích thính giác, tiếng va chạm ma sát giữa hai thân thể....
...........
Không biết qua bao lâu, trận hoan ái kịch liệt mới dừng lại, nhưng mùi vị dục vọng vẫn chưa tản đi trong phòng.
Toàn thân Ôn Giai Tuệ run run như có dòng điện chạy dọc, cảm giác một mảnh ghép nơi nhạy cảm nhất bị rút đi khiến cô chưa kịp thích ứng, một chút chất lỏng đặc sệt vì quá liều lượng, tràn ra giữa hai bên đùi của cô.
- Anh vừa bảo em kẹp chặt lại, làm dơ hết giường rồi đấy, em nói xem anh phải phạt em thế nào đây?
Viên Trác Nghiên vừa vén tóc bị dính bết vì mồ hôi cho cô vừa cất lời cảnh cáo.
Hai chân của Ôn Giai Tuệ còn chưa thể động đậy, vẫn giữa nguyên một tư thế mở rộng như lúc anh xâm chiếm. Ánh mắt vừa qua cơn đê mê hứng tình, oán trách nhìn anh, bĩu môi bất mãn.
- Anh có thể đừng nói những lời vô sỉ vậy không? Xấu hổ chết mất.
Viên Trác Nghiên nhẹ nhàng trải lại mái tóc rối rắm của cô bằng ngón tay, bật cười một tiếng, ý cười trong mắt càng thêm đậm, giọng điệu có vài phần khiêu khích.
- Không phải vừa rồi còn rất nhiệt tình sao? Còn giả vờ hửm?
Ôn Giai Tuệ kéo chăn che nửa mặt, còn nghiêng mặt né tránh.
- Vô sỉ! Em không mặt dày như anh đâu....
Thấy bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của cô, đôi má còn phiếm hồng sau xuân tình, đúng là gợi cảm trí mạng mà, Viên Trác Nghiên không nhịn được mà cúi xuống ngấu nghiến môi anh đào đỏ mỏng của cô lần nữa.
- Uhm....uh....
Còn chưa điều chỉnh lại được hơi thở đã bị hôn bất ngờ như vậy, nhất thời Ôn Giai Tuệ không khỏi quơ tay lung tung, đánh thẳng vào ngực của anh.
Viên Trác Nghiên nhận ra ngay điều đó nên cũng không hôn cô quá lâu. Anh chống một tay bên hõm cổ của cô, chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi cô, dịu dàng cưng sủng. Một tay cẩn thận vén đều những lọn tóc ra phía sau.
- Tuệ nhi, anh yêu em.
Ôn Giai Tuệ lặng lặng nhìn anh, hạnh phúc tràn ngập trong mắt, trái tim được sưởi ấm chưa từng có, dù trước đây cô đã từng nghe anh nói rất nhiều lần, nhưng bây giờ cảm giác hoàn toàn khác, dường như đã tìm lại được ánh sáng suốt một đoạn đường dài tối tăm.
- Em không nằm mơ đúng không? Trác Nghiên, em thật sự không phải đang nằm mơ đúng không?
Viên Trác Nghiên kiên nhẫn nhìn cô, gật nhẹ đầu, nhưng giọng nói lại đang cố tình trêu chọc.
- Vừa rồi còn chưa cảm giác được là thật hay mơ? Vậy thêm một hiệp nữa.
Giống như dơi sợ nước, Ôn Giai Tuệ vừa nghe anh nói đến chuyện "vận động" lần nữa thì đã ngay lập tức rụt cổ né tránh, nhưng vẫn cố mắng một câu.
- Lưu manh! Em mệt muốn chết rồi đây. Không cần anh xác nhận nữa, em tự có câu trả lời rồi. Biến thái, tránh xa em ra đi!
Cô vừa kéo lấy chăn che người vừa làu bàu, bĩu môi bức xúc.
- Không nghĩ anh vừa mới tỉnh lại đã hồi phục nhanh như vậy. Viên Trác Nghiên, anh là trâu à? Đừng đụng vào em nữa đấy, em muốn ngủ.
Nhìn cô như vậy, Viên Trác Nghiên không khỏi bật cười, véo nhẹ chóp mũi của cô rồi chuyển đề tài.
- Bây giờ anh mới biết em không phải một chú thỏ con vô hại nữa. Chim pitohu, thật sự giống với em.
Ôn Giai Tuệ từ trong chăn thò đầu ra nhìn anh, chân mày thanh tú khẽ nhíu lại, tỏ vẻ khó hiểu.
- Sao lại so sánh em với loài chim độc hại đó chứ? Viên Trác Nghiên, có phải anh đang chửi xéo em không?
Viên Trác Nghiên bị cô chọc cười không ít, thuận thế nằm xuống chút chỗ trống bên cạnh, kéo cô ôm trọn trong ngực. Đồng thời điều chỉnh tư thế nằm của hai người cho thoải mái nhất. Anh quay đầu sang nhìn cô, cười khẩy một tiếng.
- Vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy, nhỏ bé chẳng ai nghĩ có độc, nhưng em lại vừa giết chết thủ lĩnh của một gia tộc sát thủ. Có vẻ như từ giờ anh nên cẩn thận với em hơn rồi, không biết ngày nào em sẽ kề dao lên cổ anh nữa. Bây giờ thôi, em đang ngược đãi bệnh nhân rồi đấy.
Nhất thời Ôn Giai Tuệ đã quên mất cả chuyện William chết vì chút mưu mẹo của mình, nếu không phải anh nhắc lại thì có khi cô quên luôn rồi. Nghĩ lại cảnh tượng đó, cô lại rùng mình sợ hãi.
- Vừa nãy anh còn rất sợ suýt nữa em không thể trở về rồi mà, thật ra lúc đó em cũng rất sợ, em chưa từng cầm súng nhắm vào ai cả, chưa từng trải qua ranh giới sinh tử như anh, vậy mà lúc đó một mình em đối đầu với một băng nhóm sát thủ, làm sao em không sợ chứ.
Nói đoạn, cô dừng một lúc, cọ cọ trong ngực của người đàn ông, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói tiếp, vẻ mặt đăm chiêu nghiêm túc.
- Lúc quan sát William xoay hộp đạn, em biết ông ta đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ cho ván cược này. Trong đầu em lúc đó đã thoáng lên một sự rùng mình, nếu như anh thật sự ngồi đó thì chuyện gì sẽ xảy ra đây, em không dám tưởng tượng tiếp. Em cũng chỉ nhờ may mắn mới thắng được ván cược này, khi đó em chỉ tính theo suy luận của em, không tin được là kết quả chính xác.
Sắc mặt Viên Trác Nghiên đã chuyển sang nghiêm túc từ lâu, đặt lên trán của cô một nụ hôn thật sâu, vuốt vuốt mái tóc đen mượt mềm mại như lụa.
- Bây giờ cả giới hắc đạo đã biết chuyện em giết William rồi, tộc Ula nhất định không bỏ qua dễ dàng như vậy, đám người kia cũng như kền kền chờ cơ hội. Nhưng trước mặt đã mở rộng được địa bàn của tổ chức ở Las Vegas đến Nam Mỹ, đây hoàn toàn là công lao của em, nói đi, muốn anh thưởng gì không?
Ôn Giai Tuệ đột nhiên rơi vào trầm tư một lúc khá lâu, sau đó mới chầm chậm cất tiếng, nghiêm giọng nói.
- Vậy anh trả lời em một vấn đề được chứ?
Sao Viên Trác Nghiên lại có một cảm giác bất an như vậy khi nghe cô đưa ra yêu cầu này. Trong lòng thì đầy nghi vấn, nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý.
- Là vấn đề gì?
Ôn Giai Tuệ đưa mắt nhìn dọc cơ thể anh, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, bình nhiên hỏi một câu đầu tiên.
- Anh từng có bao nhiêu người phụ nữ rồi?
Viên Trác Nghiên nhìn cô với ánh mặt đầy kinh ngạc lẫn thú vị, một lúc sau liền bật cười.
- Sao em lại muốn biết chuyện này? Đừng nói em lại ghen đấy.
Nhìn vẻ mặt cô như vậy thì tám phần là vì chuyện nữ y tá vừa rồi nên mới lôi chuyện này ra hỏi, cô mà nói không phải ghen thì ạ tin nổi chứ.
Ôn Giai Tuệ thẹn quá hóa giận, có chút lúng túng mà né tránh.
- Đừng đánh trống lảng, mau trả lời em đi. Chắc chắn em không phải người thứ hai của anh, đúng không?
Trông cô nghiêm túc như vậy, nếu không nhận được câu trả lời thì nhất định sẽ không chịu dừng lại. Nhưng vấn đề này, Viên Trác Nghiên thật sự không muốn cho cô biết. Cô đúng là không phải người phụ nữ thứ hai của anh....nhưng khoan đã, nếu gọi là phụ nữ của anh theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng thì chỉ có một mình Ôn Giai Tuệ cô. Mặc dù Khương Tiểu Xướng là người đầu tiên khiến anh rung động nhưng chưa từng phát sinh quan hệ xác thịt. Còn những người sau này ư? Nếu nói bọn họ đều là người phụ nữ của anh thì không đúng cho lắm, bởi vì bọn họ chỉ đơn giản là tình nhân, còn không đủ để gọi là tình nhân, là công cụ phát tiết thì đúng hơn, mỗi người trong số đó, anh chỉ gặp vài ba lần để giải tỏa, sau đó đều xử lý sạch sẽ hết cả, ngay cả tên hay mặt mũi anh đều không nhớ hết, đúng hơn là cũng chẳng biết tên. Những chuyện này anh nên nói với cô như thế nào đây chứ.
- Sao anh nhớ hết được chứ. Em muốn biết thì đi hỏi A Châu đấy, vì mỗi một người đều là cậu ta phụ trách chặt đứt hệ quả.
Ôn Giai Tuệ nghe đến tròn mắt hãi hùng, lắp bắp hỏi lại.
- Anh nói vậy là sao chứ? Vậy bọn họ bây giờ đang ở đâu rồi?
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đưa tay véo nhẹ một bên má của cô, thờ ơ đáp lại.
- Nếu em muốn biết thì bảo A Châu dẫn em ra nghĩa trang mà đếm, anh đều để bọn họ ở đó rồi.
Câu trả lời này của anh nhất định không phải chỉ muốn hù dọa cô. Anh là Viên Trác Nghiên mà, những chuyện như vậy anh hoàn toàn có thể làm được. Nhưng nghĩ đến những cảnh ghê rợn đó thì cô không thể không rùng mình, trong vô thức thốt ra mấy câu cảm thán.
- Viên Trác Nghiên, anh đúng là tên biến thái mà....anh lấy bọn họ làm công cụ phát tiết xong thì đều giết hết ư?
Không có gì là lạ khi cô phản ứng như vậy cả, Viên Trác Nghiên lại không hề coi chuyện này có gì là to tát, còn vô cùng thoải mái hôn lên trán của cô.
- Em muốn biết thì anh đã cho em biết rồi. Tuệ nhi, anh xấu xa hơn những gì em biết về anh, cho nên đừng cố gắng tìm hiểu những chuyện không cần thiết nữa, em sẽ đau lòng và thất vọng hơn thôi.
Ôn Giai Tuệ ngước mắt nhìn anh, rất lâu mới chớp một cái. Nghe anh nói vậy, cô mới chắc chắn mình không hiểu hết về anh, lại càng muốn hiểu rõ hơn, đừng nói là anh từng có hàng chục phụ nữ, dù trước đây anh có là tên nghiện thuốc thì với cô bây giờ cũng không còn là vấn đề gì ngăn cách hai người nữa.
Cô chớp mắt một cái, nửa đùa nửa thật nói.
- Anh nói vậy không phải đã có rất nhiều giống của anh gieo rắc khắp nơi rồi chứ?
Viên Trác Nghiên thật sự dở khóc dở cười trước câu hỏi suy luận này của cô. Nhưng dù sao cũng đã nói đến chuyện này rồi thì anh cũng nên nắm bắt chút cơ hội chứ nhỉ?
Nghĩ rồi, anh cười thầm trong bụng, đưa tay véo nhũ hoa hồng hào vẫn còn mẫn cảm trước mặt, đồng thời lắc đầu một cách thản nhiên.
- Chắc chắn là không. Bởi vì mỗi lần anh quan hệ với bọn họ đều dùng bao cả, em là người duy nhất anh không dùng đấy.
Ôn Giai Tuệ bị mấy câu nhạy cảm không chút che đậy của anh làm cho mặt đỏ đến tận mang tai, thuận tay đánh thẳng vào ngực của anh.
- Biến thái, anh không nói được chuyện gì sạch sẽ hơn sao?
Nam nhân cười cười, gõ nhẹ một cái lên trán của cô.
- Đây là tự em gợi ý anh nói đấy chứ! Xem ra em cũng không trong sáng gì đâu.
Đẩy tay anh ra, Ôn Giai Tuệ trừng mắt giận dữ, nghiêm mặt nói rõ.
- Đừng đánh trống lảng nữa, còn chưa nói xong đâu. Con ngựa đực như anh không phải lúc chúng ta xa nhau đã đi tìm hoa tìm bướm rồi chứ? Khai thật đi.
Lần này Viên Trác Nghiên thật sự nghiêm túc lắc đầu, trả lời không chút do dự.
- Trước đây thì có, nhưng từ sau khi ăn em thì anh không còn nuốt trôi bất kỳ người nào nữa. Lúc chúng ta chia tay anh đều tự giải quyết cả, sắp nhịn hỏng mất rồi đây.
Nghe anh trả lời một cách trơn tru như vậy, Ôn Giai Tuệ không nhịn được mà ho sặc mấy tiếng, mặt vẫn chưa đến đỏ vì ngượng.
- Anh mặt dày thật đấy. Nói những câu không sạch sẽ này mà không chút ngượng miệng, sao em tin được anh chứ? Ngựa đực!
Bị cô buộc tội như vậy, Viên Trác Nghiên đương nhiên phải bất mãn rồi, liền phản biện lại ngay, cô còn liên tục mắng anh là ngựa đực nữa chứ.
- Em chửi anh là ngựa đực? Tuệ nhi, em có muốn thử xem thế nào là ngựa đực không? Hửm?
Những gì anh nói đều là sự thật. Trước khi chạm vào cô, anh có thể tìm bất kỳ một người phụ nữ để giải quyết nhu cầu, nhưng thật sự là sau khi trải qua cảm giác ở bên trong cô thì chưa chạm vào một người phụ nữ khác đã khiến anh thấy buồn nôn rồi. Lúc cô rời đi, anh đều phải nhịn đến mức sắp liệt rồi. Vậy mà cô gái không tim không phổi này lại có thể cho là anh đang nói dối.
Ôn Giai Tuệ tức giận dùng hết sức đánh thẳng vào ngực của anh, vừa cao giọng mắng một câu.
- Biến thái, anh cút cho em!
- Um...
- Ách! Trác Nghiên, anh, anh không sao chứ?
Cô hoảng hồn khi thấy anh ôm ngực nhăn mặt, cô cắn răng rên một tiếng. Chẳng lẽ cô vừa đánh vào vết thương của anh sao?
Ôn Giai Tuệ vội vã kéo tay anh ra để kiểm tra.
- Có phải đụng phải vết bỏng rồi không? Mau để em xem thử.
Không biết là thật hay anh đang diễn mà khi thấy cô muốn kiểm tra vết thương của mình, Viên Trác Nghiên liền bỏ tay ra ngay, bên khóe môi còn treo một nụ cười đầy ẩn ý.
- Em thật là biết người đãi bệnh nhân mà.
Bình luận facebook