Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 135: Trốn ra ngoài
Trải qua một trận kích tình kịch liệt, Viên Trác Nghiên đã vô cùng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ, vòng tay vẫn ôm chặt Ôn Giai Tuệ trong ngực. Nhưng anh lại không biết từ lúc anh ngủ say đến giờ, cô gái trong lòng chỉ vờ nhắm mắt. Đợi khi anh ngủ say rồi, cô mới chậm rãi mở mắt ra, khẽ gọi tên anh và huơ huơ tay trước mắt anh.
- Trác Nghiên! Trác Nghiên! Trác Nghiên!
xác định anh đã ngủ say, cô cẩn thận chui ra khỏi ngực anh, ra khỏi chăn và nhẹ nhàng bước xuống giường.
.................
Để lái được xe rời khỏi Nguyệt Phủ không phải chuyện dễ dàng với Ôn Giai Tuệ. Lời của cô một phần nào đó có thể có sức nặng với mấy tên cảnh vệ đứng gác ngoài cổng, nhưng nếu đánh thức Viên Trác Nghiên thì cô sẽ không thể ra ngoài nữa.
- Các anh còn không mau mở cổng? Ông chủ của các anh đã biết tôi ra ngoài rồi.
Hai tên cảnh vệ khó xử nhìn nhau. Bọn họ luôn được được phân phó canh chừng chuyện ra vào của thiếu phu nhân. Nếu không có lệnh của ông chủ thì bọn họ không thể để cô đi, vậy mà bây giờ cô lại nói ông chủ đã biết chuyện cô ra ngoài, giữa đêm khuya như vậy sao? Với tính cách của ông chủ, cách ông chủ đối với thiếu phu nhân, mà để cô một mình lái xe ra ngoài, như vậy có tin được không đây?!
- Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, nhưng nếu không có lệnh của ông chủ, chúng tôi không thể để cô đi được. Mời cô trở vào trong!
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn bọn họ, còn phải cố gắng để bọn họ không nhìn ra được sơ hở, giữ giọng bình thản nói.
- Bây giờ các anh cho là tôi tự ý ra ngoài? Tôi nói rồi, Trác Nghiên đã cho phép tôi. Nếu các anh không tin thì có thể gọi lên hỏi anh ấy.
Chiêu này của cô, bọn họ thật sự không thể nào lường trước được, cho dù là có thì bọn họ sao có thể dám đánh thức giấc ngủ của ông chủ chứ.
- Thiếu phu nhân, cô đừng làm khó chúng tôi mà. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh.
Ôn Giai Tuệ rút một tay trong túi áo ra, vuốt tóc về phía sau, kiên định lặp lại một lần nữa.
- Nếu muốn xin lệnh thì các anh gọi lên hỏi Trác Nghiên đi! Còn không thì mau mở cổng cho tôi. Nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Hai tên cảnh vệ thật sự đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Rốt cuộc vẫn là chọn mở cổng cho cô.
Ôn Giai Tuệ thầm thở phào một hơi, ngồi vào trong xe và lái xe ra khỏi Nguyệt Phủ chỉ trong nháy mắt.
Nắm chặt tay lái, Ôn Giai Tuệ thở phào một hơi, đưa một tay lên chỉnh lại áo khoác. Thân thể vừa mới trải qua một trận hoan ái vẫn còn mẫn cảm trước tác động của gió đêm.
.................
Viên gia.
Ôn Giai Tuệ dừng xe trước cổng lớn của Viên gia, cẩn thận quan sát tình hình bên trong. Giờ này, người làm trong nhà đều đã nghỉ hơn một nửa rồi. Cả Vương quản gia có lẽ cũng nghỉ ngơi rồi.
Hít thở sâu một hơi, Ôn Giai Tuệ tiến sát đến cổng mà gọi một người hầu ra.
- Bà, Ôn tiểu thư. Sao cô lại đến đây?
Cô người hầu vừa thấy Ôn Giai Tuệ đã nhận ra cô ngay, nhưng nhất thời lúng túng và hoang mang, một phần là không biết nên gọi cô như thế nào, một phần là khá bất ngờ khi cô lại đột ngột đến đây vào giờ này.
Ôn Giai Tuệ đưa ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng, nhìn trái nhìn phải một lượt rồi mới nói.
- Chị Huệ, tôi cần vào phòng của Trác Nghiên tìm vài món đồ. Cô có thể mở cổng giúp tôi không? Đừng làm kinh động tới mọi người.
Vừa nói cô vừa dúi vào tay người hầu một vật gì đó, kèm theo một nụ cười thật nhẹ nhàng.
- Ôn tiểu thư, cô phải ra thật nhanh đó, tôi chỉ có thể đứng đây nửa tiếng thôi.
Người hầu nhìn thấy món quà mà Ôn Giai Tuệ đưa cho mình, liền hiểu ý và gật gật đầu, cẩn thận quan sát xung quanh mới mở cổng, để một khe nhỏ cho Ôn Giai Tuệ đi vào. Cô ta không nghi ngờ gì cả, cả Viên gia ai mà không biết mối quan hệ giữa Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ ra vào phòng của Viên Trác Nghiên cũng không phải chuyện gì quá lớn. Hơn nữa, lại còn được một món quà lớn như vậy. Nhìn nữ nhân lẻn từ khe hở vào, chị Huệ nhắc nhở thêm, thanh âm khá nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe được.
- Tiểu thư, cô đừng đi lại lung tung tránh có người phát hiện. Cô nhất định phải ra nhanh đó nhé.
Giống con mèo hoang từng bước từng bước di chuyển vào trong nhà. Vì trời tối cộng với người hầu trong nhà không quá nhiều nữa, Ôn Giai Tuệ dễ dàng lên được cầu thang. Nhưng phòng cô đến không phải phòng của Viên Trác Nghiên như lời đã nói với chị Huệ vừa rồi, đấy chỉ là cái cớ cô viện ra mà thôi. Mục đích cô đến đây giờ này chính là thư phòng của Viên lão gia. Thư phòng bình thường không khóa vì để người hầu thường xuyên vào lau chùi. Đây cũng là một điểm thuận lợi cho Ôn Giai Tuệ.
Lật tấm thảm trải sàn lên, Ôn Giai Tuệ theo thói quen vén tóc ra sau tai trước khi ngồi xuống. Quan sát tổng quát cả cánh cửa mật thất này, cô suy ngẫm đánh giá gì đó. Cửa mật thất đúng như lời Viên Trác Nghiên đã nói, chỗ mở khóa vừa được thay mới, có vẻ như Viên Trác Bình thật sự không biết ngọc vốn không thể mở được chỗ này.
Giác mạc? Nếu thật sự mật thất chỉ được mở bằng giác mạc thì chắc chắn đó là giác mạc của Viên Trác Bình rồi.
Ngày Viên lão gia mất chính là trong thư phòng này. Mật thất xây trong thư phòng....
.....................
Nằm trên giường, Viên Trác Nghiên theo thói quen đưa tay vòng qua để ôm người phụ nữ bên cạnh, mắt vẫn còn nhắm nghiền. Nhưng mò mẫm một lúc, anh vẫn không tìm thấy cảm giác ấm áp và mềm mại quen thuộc kia. Anh giật mình bừng tỉnh, quả nhiên là không nhìn thấy nữ nhân bên cạnh nữa.
- Tuệ nhi? Tuệ nhi? Tuệ nhi?
Anh quan sát một lượt, điện thoại của cô cũng không thấy nữa. Giờ này cô còn có thể đi đâu chứ? Xốc chăn bước vội xuống giường, anh gọi ngay cho cảnh vệ gác cổng.
Ôn Giai Tuệ! Người phụ nữ này đúng là biết cách làm anh phát điên mà!
Ngoài mặt thì hứa với anh sẽ không tự ý đưa ra quyết định gì, vậy mà dám nhân lúc anh ngủ một một lẻn ra ngoài. Cả ngày hôm nay cô cứ bần thần chuyện căn mật thất kia, nhất định là đã chạy đến Viên gia rồi.
....................
Sâu chuỗi từng vấn đề lại, Ôn Giai Tuệ dường như đã phát hiện ra điều gì đó rất quan trọng. Cô đứng lên, chạy tới bàn làm việc của Viên lão gia mà lục tìm một cách khẩn trương.
Nhớ lại ngày Viên lão gia đưa cho cô tấm bản vẽ căn mật thất, ông đã giấu tất cả trong két sắt. Ông có sơ đồ bản vẽ, nhưng lại nhờ cô tìm ngọc, sơ đồ ở chỗ ông, vậy bản vẽ cũng phải ở chỗ của ông. Như vậy chắc chắn vẫn còn cách mở cửa ở chỗ của ông.
Chỗ của ông khi giao bản vẽ cho cô, cũng là chỗ mà ông qua đời, là chỗ xây cửa mật thất....
Nhưng làm sao cô có thể mở được két sắc đây!
Ở bên ngoài cổng, chị Huệ vẫn đang vờ kiểm tra các lối đi, thực chất là đang đợi Ôn Giai Tuệ đi ra.
Gì vậy chứ? Hết vợ rồi đến chồng ư? Hai người này đêm không ngủ mà chạy lung tung vờn nhau như mèo vờn chuột như vậy là sao chứ?
Thấy Viên Trác Nghiên từ trên xe bước xuống, đi tới bên cổng, chị Huệ vội vã chạy đến hỏi.
- Đại thiếu gia, cậu đến có việc gì sao ạ?
Viên Trác Nghiên thì không giống Ôn Giai Tuệ vừa rồi, lén la lén lút. Anh một tay giữ cánh cổng, trông có vẻ rất khẩn trương mà hỏi.
- Tuệ nhi đâu? Có phải cô ấy vào trong rồi không?
Chị Huệ chột dạ, cổ giống như vừa mắc xương cá. Đã nhận giữ bí mật cho Ôn Giai Tuệ thì dù là ai cũng không thể tiết lộ được, không chỉ là đang giúp Ôn Giai Tuệ thôi mà còn đang bảo toàn an nguy của bản thân nữa. Chị ta cười cười, xu tay phủ nhận.
- Đại thiếu gia, chắc là có hiểu lầm gì rồi. Tôi đứng đây nãy giờ không hề nhìn thấy Ôn tiểu thư đến đây.
Định qua mặt Viên Trác Nghiên? Đúng là không biết tự lượng sức mình mà. Anh chỉ cần liếc mắt qua thì đã nhận ra chị ta đang có hành động mờ ám gì rồi. Vì theo quy tắc của Viên gia, tất cả người hầu trong nhà sau mười giờ sẽ không được phép mở cửa cho bất kỳ ai, càng không được đứng ở bên ngoài như vậy, người hầu này chắc chắn là vì sốt ruột nên chỉ cần thấy ai xuất hiện trước cổng liền chạy đến hỏi ngay, chút phản ứng hoảng loạn. Hơn nữa, xe của Ôn Giai Tuệ còn đậu cách đó không xa, muốn che mắt anh, đúng là trò ấu trĩ mà.
- Tránh sang một bên. Tôi biết Tuệ nhi đã vào trong. Nếu không muốn ngày mai phải dọn đồ ra khỏi đây thì mau cút sang một bên.
Ở trên thư phòng, Ôn Giai Tuệ vẫn đang không ngừng lục lọi hết từng ngõ ngách, thử đi thử lại không biết bao nhiêu mật khẩu để mở két sắt nhưng tất cả đều thất bại.
Có lẽ vì cô ở trong đây khá lâu nên đã vô tình để lại tiếng động gì đó mà chính cô cũng không biết. Chính vì vậy mà đã gây sự chú ý của Vương quản gia.
Làm quản gia ở đây hơn cả nửa cuộc đời, Vương quản gia từ lâu đã luôn nhạy cảm với chút biến động nhỏ trong nhà, dù là một con mèo hoang đi qua vườn, ông cũng cảm nhận được ngay. Cảm giác hình như thư phòng của lão gia có gì đó bất ổn, dù đã hơn nửa đêm nhưng ông vẫn đi qua kiểm tra.
Cạch!
Đang mải miết tìm kiếm những thứ mình cần mà Ôn Giai Tuệ quên cả việc đề phòng có người sẽ phát hiện. Khi nghe tiếng mở cửa, cô hoảng hốt quay đầu lại nhìn....
Cánh cửa từ từ mở ra, Vương quản gia cũng gần đi vào rồi....
Ôn Giai Tuệ có thể cảm nhận được tiếng tim mình đang đập nhanh hết mức có thể.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng....
Vương quản gia đã vào trong thư phòng. Ông nhìn xung quanh từng ngõ ngách, không phát hiện ra điểm gì bất thường cả. Đứng đó một lúc, cuối cùng ông cũng quay lưng đi ra.
Ôn Giai Tuệ trốn sau tủ vừa thở phào được một hơi thì bị dọa cho một phen kinh hãi. Không phải chứ? Vương quản gia đang khóa trái cửa sao?
Đầu cô như có một cái búa lớn đánh mạnh xuống, hoảng loạn chạy vọt tới cửa. Nhưng cô không dám gõ mạnh hay gọi ông quay lại mở cửa, nếu vậy thì không phải cô sẽ bị phát hiện đột nhập trái phép rồi ư? Sẽ phải giải thích tình huống này thế nào đây? Chỉ có thể thử vặn một cái để kiểm tra lại. Quả thật là đã khóa rồi, như vậy làm sao cô có thể ra ngoài đây?
Đúng là điên mất thôi!
Ôn Giai Tuệ ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng, vò đầu bứt tóc mà nghĩ cách. Thỉnh thoảng cô lại đưa ngón tay chà xát ké răng để giảm bớt căng thẳng.
Bây giờ cô không thể kêu cửa, cũng không thể gọi cho Viên Trác Nghiên. Nhảy cửa sổ xuống nếu không chết cũng nằm liệt giường mấy tháng, còn chưa nói đến khả năng bị phát hiện cũng rất cao.
Đúng lúc cô đang bí bách thì lại nghe tiếng mở cửa từ bên ngoài.
Không xong rồi! Chẳng lẽ Vương quản gia còn gì nghi ngờ nên mới quay lại sao?
Nghĩ rồi, cô lại ngay lập tức trốn vào sau tủ như vừa rồi.
Cánh cửa mở ra, một chiếc giày da sáng bóng đặt vào trước, chân thon dài được bao bọc trong ống quần tây trang thẳng thớm. Bước chân của người đàn ông vội vàng, vào đến giữa phòng đã cất tiếng gọi.
- Ra đây đi. Đừng trốn nữa. Tuệ nhi, anh biết em đang ở trong này.
Từ vị trí ẩn nấp, Ôn Giai Tuệ nhìn thấy tấm lưng quen thuộc kia, nhận ra cả dáng người lẫn giọng nói đó là của anh, Viên Trác Nghiên đến tận đây để tìm cô rồi.
Cô phải làm sao đây? Nếu đi ra nhất định sẽ bị anh mắng cho một trận, nhưng nếu cứ tiếp tục trốn trong này thì nhất định là bị nhốt trong đây không biết đến khi nào nữa. Mà cho dù cô có cố gắng trốn thì Viên Trác Nghiên sao có thể không tìm ra được cô chứ!
Suy nghĩ một lúc, rốt cuộc Ôn Giai Tuệ cũng cắn chặt môi bước ra, rụt rè gọi tên anh như một đứa trẻ vừa bị bắt quả tang làm việc xấu.
- Trác Nghiên...anh, anh đến rồi sao?
Quay đầu lại nhìn thấy cô, Viên Trác Nghiên không thể không nổi giận, nhưng vẫn còn trong giới hạn của anh. Anh đi tới trước mặt cô, vừa trách mắng vừa kéo tay cô ra khỏi thư phòng.
- Anh không đến thì tối nay không biết em bị nhốt đến khi nào.
Cả quá trình Ôn Giai Tuệ đều nín lặng, không dám nói tiếng nào cả. Nhìn anh cầm chìa khóa khóa cửa thư phòng lại, kéo tay cô đi qua cầu thang. Anh ra hiệu cho cô đứng yên tại chỗ, sau đó thì leo qua phòng của Vương quản gia, từ bên ngoài cửa sổ ném chìa khóa vào trong.
Thì ra anh đã đi trộm chìa khóa từ chỗ của Vương quản gia. Ôn Giai Tuệ nhìn anh quay lại kéo tay mình đi, không khỏi căng thẳng đến từng tế bào thần kinh.
Anh kéo cô đi theo lối sau vườn, bế cô lên tường rào, ra hiệu chô cô ngồi yên rồi đến lượt anh leo lên. Một tay anh ôm cô trong ngực, lấy đà nhảy xuống.
- Không sao?
Thoát ra ngoài an toàn, anh hỏi cô câu này đầu tiên. Nhưng Ôn Giai Tuệ có thể nhận ra anh đang tức giận vô cùng, giọng anh vừa lạnh vừa xa cách, cô không dám biểu hiện gì khác, cắn cắn môi lắc đầu.
- Không sao!
Viên Trác Nghiên nhìn cô một lúc, không nói gì nữa, trực tiếp đem cô nhét vào trong ghế lái phụ, anh cũng bước nhanh ngồi vào vị trí của mình. Gương mặt anh lạnh tanh, khởi động xe ngay mà không nói nửa câu nào.
Lén quan sát sắc mặt anh, Ôn Giai Tuệ thở cũng không dám thở mạnh. Hơn ai hết, cô biết khi anh giận sẽ đáng sợ như thế nào, nửa đêm, anh một mình lái xe đi tìm cô, nhất định là vô cùng khẩn trương và nóng ruột mới không gọi A Châu hay A Phúc.
Cô nắm chặt dây an toàn, cắn cắn môi nhìn qua rồi lại nghiêng đầu về. Thật lâu sau mới đủ can đảm gọi tên anh.
- Trác Nghiên....anh đừng giận nữa được không?
Nghe giọng của cô, Viên Trác Nghiên liền như núi lửa phun trào mà quát một tiếng
- Nếu em là anh thì em có muốn phát điên lên không? Nửa đêm tỉnh lại không nhìn thấy em, nếu em là anh thì em cảm giác thế nào hả?
Anh nghiến chặt răng, nhả ra từng chữ một.
- Viên Trác Bình biết hết tất cả những gì anh đang điều tra về cô ta. Cô ta có thể phản đòn bất cứ lúc nào. Em đến Viên gia như vậy, không có gì chắc chắn cô ta sẽ không phát hiện ra em. Tuệ nhi, không phải em đã hứa với anh sẽ không tự mình hành động rồi sao? Em như vậy là sao? Em không muốn anh phát điên lên thì làm ơn đừng mạo hiểm nữa được không?!
Anh hít thở nặng nề, nói hết mấy câu này, lại tập trung lái xe, không nói thêm gì nữa.
Nhìn bàn tay gân guốc của anh nắm chặt vô lăng, cô nhìn anh không nói gì cả.
Không khí trong xe trầm xuống nặng nề, có thể nghe được cả hơi thở và nhịp tim của đối phương.
Bao nhiêu phút trôi qua, không nghe cô nói gì nữa, Viên Trác Nghiên có chút khó chịu quay đầu lại nhìn cô, nhàn nhạt hỏi một câu.
- Không nói gì nữa? Em đang coi thường lời nói của anh sao?
Ôn Giai Tuệ nhìn anh mà chớp chớp mắt, giọng điệu ngây ngô nói một câu.
- Em đói bụng.
Ặc!
Viên Trác Nghiên thật sự muốn vỗ trán khi nghe một câu này của cô. Anh còn chưa thể nào hạ họa mà cô cắt ngang bằng một câu như vậy, anh nên làm gì với cô đây!
Liếm liếm môi một cái, anh hạ giọng xuống mà hỏi
- Muốn ăn gì đây?
Thấy vẻ mặt muốn giận cũng không thể giận tiếp được của anh, còn phải miễn cưỡng chiều ý minh, Ôn Giai Tuệ không nhịn được mà người trộm. Cô đè nén ý cười, đưa ra ý kiến của mình.
- Gần đây có quán mỳ hoành thánh rất ngon. Chúng ta đến đó nhé?
Viên Trác Nghiên cố gắng né tránh ánh mắt sáng rực đang làm nũng của cô, ho khan một tiếng, vờ tập trung lái xe. Để phá vỡ thế bị động hiện giờ, anh liền chuyển ngay đề tài.
- Nếu biết trước em còn có sức chạy ra ngoài như vậy, anh đã làm thêm vài hiệp rồi.
- Trác Nghiên! Trác Nghiên! Trác Nghiên!
xác định anh đã ngủ say, cô cẩn thận chui ra khỏi ngực anh, ra khỏi chăn và nhẹ nhàng bước xuống giường.
.................
Để lái được xe rời khỏi Nguyệt Phủ không phải chuyện dễ dàng với Ôn Giai Tuệ. Lời của cô một phần nào đó có thể có sức nặng với mấy tên cảnh vệ đứng gác ngoài cổng, nhưng nếu đánh thức Viên Trác Nghiên thì cô sẽ không thể ra ngoài nữa.
- Các anh còn không mau mở cổng? Ông chủ của các anh đã biết tôi ra ngoài rồi.
Hai tên cảnh vệ khó xử nhìn nhau. Bọn họ luôn được được phân phó canh chừng chuyện ra vào của thiếu phu nhân. Nếu không có lệnh của ông chủ thì bọn họ không thể để cô đi, vậy mà bây giờ cô lại nói ông chủ đã biết chuyện cô ra ngoài, giữa đêm khuya như vậy sao? Với tính cách của ông chủ, cách ông chủ đối với thiếu phu nhân, mà để cô một mình lái xe ra ngoài, như vậy có tin được không đây?!
- Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, nhưng nếu không có lệnh của ông chủ, chúng tôi không thể để cô đi được. Mời cô trở vào trong!
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn bọn họ, còn phải cố gắng để bọn họ không nhìn ra được sơ hở, giữ giọng bình thản nói.
- Bây giờ các anh cho là tôi tự ý ra ngoài? Tôi nói rồi, Trác Nghiên đã cho phép tôi. Nếu các anh không tin thì có thể gọi lên hỏi anh ấy.
Chiêu này của cô, bọn họ thật sự không thể nào lường trước được, cho dù là có thì bọn họ sao có thể dám đánh thức giấc ngủ của ông chủ chứ.
- Thiếu phu nhân, cô đừng làm khó chúng tôi mà. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh.
Ôn Giai Tuệ rút một tay trong túi áo ra, vuốt tóc về phía sau, kiên định lặp lại một lần nữa.
- Nếu muốn xin lệnh thì các anh gọi lên hỏi Trác Nghiên đi! Còn không thì mau mở cổng cho tôi. Nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Hai tên cảnh vệ thật sự đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Rốt cuộc vẫn là chọn mở cổng cho cô.
Ôn Giai Tuệ thầm thở phào một hơi, ngồi vào trong xe và lái xe ra khỏi Nguyệt Phủ chỉ trong nháy mắt.
Nắm chặt tay lái, Ôn Giai Tuệ thở phào một hơi, đưa một tay lên chỉnh lại áo khoác. Thân thể vừa mới trải qua một trận hoan ái vẫn còn mẫn cảm trước tác động của gió đêm.
.................
Viên gia.
Ôn Giai Tuệ dừng xe trước cổng lớn của Viên gia, cẩn thận quan sát tình hình bên trong. Giờ này, người làm trong nhà đều đã nghỉ hơn một nửa rồi. Cả Vương quản gia có lẽ cũng nghỉ ngơi rồi.
Hít thở sâu một hơi, Ôn Giai Tuệ tiến sát đến cổng mà gọi một người hầu ra.
- Bà, Ôn tiểu thư. Sao cô lại đến đây?
Cô người hầu vừa thấy Ôn Giai Tuệ đã nhận ra cô ngay, nhưng nhất thời lúng túng và hoang mang, một phần là không biết nên gọi cô như thế nào, một phần là khá bất ngờ khi cô lại đột ngột đến đây vào giờ này.
Ôn Giai Tuệ đưa ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng, nhìn trái nhìn phải một lượt rồi mới nói.
- Chị Huệ, tôi cần vào phòng của Trác Nghiên tìm vài món đồ. Cô có thể mở cổng giúp tôi không? Đừng làm kinh động tới mọi người.
Vừa nói cô vừa dúi vào tay người hầu một vật gì đó, kèm theo một nụ cười thật nhẹ nhàng.
- Ôn tiểu thư, cô phải ra thật nhanh đó, tôi chỉ có thể đứng đây nửa tiếng thôi.
Người hầu nhìn thấy món quà mà Ôn Giai Tuệ đưa cho mình, liền hiểu ý và gật gật đầu, cẩn thận quan sát xung quanh mới mở cổng, để một khe nhỏ cho Ôn Giai Tuệ đi vào. Cô ta không nghi ngờ gì cả, cả Viên gia ai mà không biết mối quan hệ giữa Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ ra vào phòng của Viên Trác Nghiên cũng không phải chuyện gì quá lớn. Hơn nữa, lại còn được một món quà lớn như vậy. Nhìn nữ nhân lẻn từ khe hở vào, chị Huệ nhắc nhở thêm, thanh âm khá nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe được.
- Tiểu thư, cô đừng đi lại lung tung tránh có người phát hiện. Cô nhất định phải ra nhanh đó nhé.
Giống con mèo hoang từng bước từng bước di chuyển vào trong nhà. Vì trời tối cộng với người hầu trong nhà không quá nhiều nữa, Ôn Giai Tuệ dễ dàng lên được cầu thang. Nhưng phòng cô đến không phải phòng của Viên Trác Nghiên như lời đã nói với chị Huệ vừa rồi, đấy chỉ là cái cớ cô viện ra mà thôi. Mục đích cô đến đây giờ này chính là thư phòng của Viên lão gia. Thư phòng bình thường không khóa vì để người hầu thường xuyên vào lau chùi. Đây cũng là một điểm thuận lợi cho Ôn Giai Tuệ.
Lật tấm thảm trải sàn lên, Ôn Giai Tuệ theo thói quen vén tóc ra sau tai trước khi ngồi xuống. Quan sát tổng quát cả cánh cửa mật thất này, cô suy ngẫm đánh giá gì đó. Cửa mật thất đúng như lời Viên Trác Nghiên đã nói, chỗ mở khóa vừa được thay mới, có vẻ như Viên Trác Bình thật sự không biết ngọc vốn không thể mở được chỗ này.
Giác mạc? Nếu thật sự mật thất chỉ được mở bằng giác mạc thì chắc chắn đó là giác mạc của Viên Trác Bình rồi.
Ngày Viên lão gia mất chính là trong thư phòng này. Mật thất xây trong thư phòng....
.....................
Nằm trên giường, Viên Trác Nghiên theo thói quen đưa tay vòng qua để ôm người phụ nữ bên cạnh, mắt vẫn còn nhắm nghiền. Nhưng mò mẫm một lúc, anh vẫn không tìm thấy cảm giác ấm áp và mềm mại quen thuộc kia. Anh giật mình bừng tỉnh, quả nhiên là không nhìn thấy nữ nhân bên cạnh nữa.
- Tuệ nhi? Tuệ nhi? Tuệ nhi?
Anh quan sát một lượt, điện thoại của cô cũng không thấy nữa. Giờ này cô còn có thể đi đâu chứ? Xốc chăn bước vội xuống giường, anh gọi ngay cho cảnh vệ gác cổng.
Ôn Giai Tuệ! Người phụ nữ này đúng là biết cách làm anh phát điên mà!
Ngoài mặt thì hứa với anh sẽ không tự ý đưa ra quyết định gì, vậy mà dám nhân lúc anh ngủ một một lẻn ra ngoài. Cả ngày hôm nay cô cứ bần thần chuyện căn mật thất kia, nhất định là đã chạy đến Viên gia rồi.
....................
Sâu chuỗi từng vấn đề lại, Ôn Giai Tuệ dường như đã phát hiện ra điều gì đó rất quan trọng. Cô đứng lên, chạy tới bàn làm việc của Viên lão gia mà lục tìm một cách khẩn trương.
Nhớ lại ngày Viên lão gia đưa cho cô tấm bản vẽ căn mật thất, ông đã giấu tất cả trong két sắt. Ông có sơ đồ bản vẽ, nhưng lại nhờ cô tìm ngọc, sơ đồ ở chỗ ông, vậy bản vẽ cũng phải ở chỗ của ông. Như vậy chắc chắn vẫn còn cách mở cửa ở chỗ của ông.
Chỗ của ông khi giao bản vẽ cho cô, cũng là chỗ mà ông qua đời, là chỗ xây cửa mật thất....
Nhưng làm sao cô có thể mở được két sắc đây!
Ở bên ngoài cổng, chị Huệ vẫn đang vờ kiểm tra các lối đi, thực chất là đang đợi Ôn Giai Tuệ đi ra.
Gì vậy chứ? Hết vợ rồi đến chồng ư? Hai người này đêm không ngủ mà chạy lung tung vờn nhau như mèo vờn chuột như vậy là sao chứ?
Thấy Viên Trác Nghiên từ trên xe bước xuống, đi tới bên cổng, chị Huệ vội vã chạy đến hỏi.
- Đại thiếu gia, cậu đến có việc gì sao ạ?
Viên Trác Nghiên thì không giống Ôn Giai Tuệ vừa rồi, lén la lén lút. Anh một tay giữ cánh cổng, trông có vẻ rất khẩn trương mà hỏi.
- Tuệ nhi đâu? Có phải cô ấy vào trong rồi không?
Chị Huệ chột dạ, cổ giống như vừa mắc xương cá. Đã nhận giữ bí mật cho Ôn Giai Tuệ thì dù là ai cũng không thể tiết lộ được, không chỉ là đang giúp Ôn Giai Tuệ thôi mà còn đang bảo toàn an nguy của bản thân nữa. Chị ta cười cười, xu tay phủ nhận.
- Đại thiếu gia, chắc là có hiểu lầm gì rồi. Tôi đứng đây nãy giờ không hề nhìn thấy Ôn tiểu thư đến đây.
Định qua mặt Viên Trác Nghiên? Đúng là không biết tự lượng sức mình mà. Anh chỉ cần liếc mắt qua thì đã nhận ra chị ta đang có hành động mờ ám gì rồi. Vì theo quy tắc của Viên gia, tất cả người hầu trong nhà sau mười giờ sẽ không được phép mở cửa cho bất kỳ ai, càng không được đứng ở bên ngoài như vậy, người hầu này chắc chắn là vì sốt ruột nên chỉ cần thấy ai xuất hiện trước cổng liền chạy đến hỏi ngay, chút phản ứng hoảng loạn. Hơn nữa, xe của Ôn Giai Tuệ còn đậu cách đó không xa, muốn che mắt anh, đúng là trò ấu trĩ mà.
- Tránh sang một bên. Tôi biết Tuệ nhi đã vào trong. Nếu không muốn ngày mai phải dọn đồ ra khỏi đây thì mau cút sang một bên.
Ở trên thư phòng, Ôn Giai Tuệ vẫn đang không ngừng lục lọi hết từng ngõ ngách, thử đi thử lại không biết bao nhiêu mật khẩu để mở két sắt nhưng tất cả đều thất bại.
Có lẽ vì cô ở trong đây khá lâu nên đã vô tình để lại tiếng động gì đó mà chính cô cũng không biết. Chính vì vậy mà đã gây sự chú ý của Vương quản gia.
Làm quản gia ở đây hơn cả nửa cuộc đời, Vương quản gia từ lâu đã luôn nhạy cảm với chút biến động nhỏ trong nhà, dù là một con mèo hoang đi qua vườn, ông cũng cảm nhận được ngay. Cảm giác hình như thư phòng của lão gia có gì đó bất ổn, dù đã hơn nửa đêm nhưng ông vẫn đi qua kiểm tra.
Cạch!
Đang mải miết tìm kiếm những thứ mình cần mà Ôn Giai Tuệ quên cả việc đề phòng có người sẽ phát hiện. Khi nghe tiếng mở cửa, cô hoảng hốt quay đầu lại nhìn....
Cánh cửa từ từ mở ra, Vương quản gia cũng gần đi vào rồi....
Ôn Giai Tuệ có thể cảm nhận được tiếng tim mình đang đập nhanh hết mức có thể.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng....
Vương quản gia đã vào trong thư phòng. Ông nhìn xung quanh từng ngõ ngách, không phát hiện ra điểm gì bất thường cả. Đứng đó một lúc, cuối cùng ông cũng quay lưng đi ra.
Ôn Giai Tuệ trốn sau tủ vừa thở phào được một hơi thì bị dọa cho một phen kinh hãi. Không phải chứ? Vương quản gia đang khóa trái cửa sao?
Đầu cô như có một cái búa lớn đánh mạnh xuống, hoảng loạn chạy vọt tới cửa. Nhưng cô không dám gõ mạnh hay gọi ông quay lại mở cửa, nếu vậy thì không phải cô sẽ bị phát hiện đột nhập trái phép rồi ư? Sẽ phải giải thích tình huống này thế nào đây? Chỉ có thể thử vặn một cái để kiểm tra lại. Quả thật là đã khóa rồi, như vậy làm sao cô có thể ra ngoài đây?
Đúng là điên mất thôi!
Ôn Giai Tuệ ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng, vò đầu bứt tóc mà nghĩ cách. Thỉnh thoảng cô lại đưa ngón tay chà xát ké răng để giảm bớt căng thẳng.
Bây giờ cô không thể kêu cửa, cũng không thể gọi cho Viên Trác Nghiên. Nhảy cửa sổ xuống nếu không chết cũng nằm liệt giường mấy tháng, còn chưa nói đến khả năng bị phát hiện cũng rất cao.
Đúng lúc cô đang bí bách thì lại nghe tiếng mở cửa từ bên ngoài.
Không xong rồi! Chẳng lẽ Vương quản gia còn gì nghi ngờ nên mới quay lại sao?
Nghĩ rồi, cô lại ngay lập tức trốn vào sau tủ như vừa rồi.
Cánh cửa mở ra, một chiếc giày da sáng bóng đặt vào trước, chân thon dài được bao bọc trong ống quần tây trang thẳng thớm. Bước chân của người đàn ông vội vàng, vào đến giữa phòng đã cất tiếng gọi.
- Ra đây đi. Đừng trốn nữa. Tuệ nhi, anh biết em đang ở trong này.
Từ vị trí ẩn nấp, Ôn Giai Tuệ nhìn thấy tấm lưng quen thuộc kia, nhận ra cả dáng người lẫn giọng nói đó là của anh, Viên Trác Nghiên đến tận đây để tìm cô rồi.
Cô phải làm sao đây? Nếu đi ra nhất định sẽ bị anh mắng cho một trận, nhưng nếu cứ tiếp tục trốn trong này thì nhất định là bị nhốt trong đây không biết đến khi nào nữa. Mà cho dù cô có cố gắng trốn thì Viên Trác Nghiên sao có thể không tìm ra được cô chứ!
Suy nghĩ một lúc, rốt cuộc Ôn Giai Tuệ cũng cắn chặt môi bước ra, rụt rè gọi tên anh như một đứa trẻ vừa bị bắt quả tang làm việc xấu.
- Trác Nghiên...anh, anh đến rồi sao?
Quay đầu lại nhìn thấy cô, Viên Trác Nghiên không thể không nổi giận, nhưng vẫn còn trong giới hạn của anh. Anh đi tới trước mặt cô, vừa trách mắng vừa kéo tay cô ra khỏi thư phòng.
- Anh không đến thì tối nay không biết em bị nhốt đến khi nào.
Cả quá trình Ôn Giai Tuệ đều nín lặng, không dám nói tiếng nào cả. Nhìn anh cầm chìa khóa khóa cửa thư phòng lại, kéo tay cô đi qua cầu thang. Anh ra hiệu cho cô đứng yên tại chỗ, sau đó thì leo qua phòng của Vương quản gia, từ bên ngoài cửa sổ ném chìa khóa vào trong.
Thì ra anh đã đi trộm chìa khóa từ chỗ của Vương quản gia. Ôn Giai Tuệ nhìn anh quay lại kéo tay mình đi, không khỏi căng thẳng đến từng tế bào thần kinh.
Anh kéo cô đi theo lối sau vườn, bế cô lên tường rào, ra hiệu chô cô ngồi yên rồi đến lượt anh leo lên. Một tay anh ôm cô trong ngực, lấy đà nhảy xuống.
- Không sao?
Thoát ra ngoài an toàn, anh hỏi cô câu này đầu tiên. Nhưng Ôn Giai Tuệ có thể nhận ra anh đang tức giận vô cùng, giọng anh vừa lạnh vừa xa cách, cô không dám biểu hiện gì khác, cắn cắn môi lắc đầu.
- Không sao!
Viên Trác Nghiên nhìn cô một lúc, không nói gì nữa, trực tiếp đem cô nhét vào trong ghế lái phụ, anh cũng bước nhanh ngồi vào vị trí của mình. Gương mặt anh lạnh tanh, khởi động xe ngay mà không nói nửa câu nào.
Lén quan sát sắc mặt anh, Ôn Giai Tuệ thở cũng không dám thở mạnh. Hơn ai hết, cô biết khi anh giận sẽ đáng sợ như thế nào, nửa đêm, anh một mình lái xe đi tìm cô, nhất định là vô cùng khẩn trương và nóng ruột mới không gọi A Châu hay A Phúc.
Cô nắm chặt dây an toàn, cắn cắn môi nhìn qua rồi lại nghiêng đầu về. Thật lâu sau mới đủ can đảm gọi tên anh.
- Trác Nghiên....anh đừng giận nữa được không?
Nghe giọng của cô, Viên Trác Nghiên liền như núi lửa phun trào mà quát một tiếng
- Nếu em là anh thì em có muốn phát điên lên không? Nửa đêm tỉnh lại không nhìn thấy em, nếu em là anh thì em cảm giác thế nào hả?
Anh nghiến chặt răng, nhả ra từng chữ một.
- Viên Trác Bình biết hết tất cả những gì anh đang điều tra về cô ta. Cô ta có thể phản đòn bất cứ lúc nào. Em đến Viên gia như vậy, không có gì chắc chắn cô ta sẽ không phát hiện ra em. Tuệ nhi, không phải em đã hứa với anh sẽ không tự mình hành động rồi sao? Em như vậy là sao? Em không muốn anh phát điên lên thì làm ơn đừng mạo hiểm nữa được không?!
Anh hít thở nặng nề, nói hết mấy câu này, lại tập trung lái xe, không nói thêm gì nữa.
Nhìn bàn tay gân guốc của anh nắm chặt vô lăng, cô nhìn anh không nói gì cả.
Không khí trong xe trầm xuống nặng nề, có thể nghe được cả hơi thở và nhịp tim của đối phương.
Bao nhiêu phút trôi qua, không nghe cô nói gì nữa, Viên Trác Nghiên có chút khó chịu quay đầu lại nhìn cô, nhàn nhạt hỏi một câu.
- Không nói gì nữa? Em đang coi thường lời nói của anh sao?
Ôn Giai Tuệ nhìn anh mà chớp chớp mắt, giọng điệu ngây ngô nói một câu.
- Em đói bụng.
Ặc!
Viên Trác Nghiên thật sự muốn vỗ trán khi nghe một câu này của cô. Anh còn chưa thể nào hạ họa mà cô cắt ngang bằng một câu như vậy, anh nên làm gì với cô đây!
Liếm liếm môi một cái, anh hạ giọng xuống mà hỏi
- Muốn ăn gì đây?
Thấy vẻ mặt muốn giận cũng không thể giận tiếp được của anh, còn phải miễn cưỡng chiều ý minh, Ôn Giai Tuệ không nhịn được mà người trộm. Cô đè nén ý cười, đưa ra ý kiến của mình.
- Gần đây có quán mỳ hoành thánh rất ngon. Chúng ta đến đó nhé?
Viên Trác Nghiên cố gắng né tránh ánh mắt sáng rực đang làm nũng của cô, ho khan một tiếng, vờ tập trung lái xe. Để phá vỡ thế bị động hiện giờ, anh liền chuyển ngay đề tài.
- Nếu biết trước em còn có sức chạy ra ngoài như vậy, anh đã làm thêm vài hiệp rồi.