Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 133: Viên Trác Bình.
Từ lúc Viên Trác Nghiên đem Ôn Giai Tuệ nhét lên xe thì anh vẫn chưa thực hiện lời đã hứa là sẽ cho cô biết thêm thông tin về quá trình điều tra bí mật của mật thất cũng như mục đích của Viên lão gia. Anh ngồi cùng cô ở dãy ghế sau, chỉ tập trung nghiên cứu những tài liệu trên màn hình tablet. Ôn Giai Tuệ nghĩ anh đã lừa mình nên hậm hực từ nãy đến giờ, không ngừng kéo tay kéo chân của anh để anh chịu quay đầu sang nhìn.
- Trác Nghiên, anh gạt người à? Không phải anh nói sẽ cho em biết trên đường đi sao? Nãy giờ chúng ta đi lâu như vậy rồi, anh chẳng nói tiếng nào, em còn không biết đang đi đâu nữa.
Vẻ mặt Viên Trác Nghiên vẫn nghiêm túc vô cùng khi đọc tài liệu, nếu không quan sát kỹ thì sẽ không nhìn ra được anh đang nhoẻn miệng cười thầm. Đến giờ anh cũng chưa quên được dáng vẻ giận đến phồng má của cô khi bị anh trêu trong phòng tắm, thử thách sự kiên nhẫn của cô như vậy cũng thú vị à nha.
- Trác Nghiên! Viên Trác Nghiên! Anh mà không chịu nói thì em sẽ nhảy khỏi xe đấy, em không thèm đi với anh nữa.
Cũng không thấy Viên Trác Nghiên có biểu hiện gì khác cả, tiếp tục thao tác trên màn hình, thỉnh thoảng lại lặp lại những câu nhắc nhở từ nãy đến giờ.
- Em ồn ào thật đấy. Không cần phải dọa, em còn lộn xộn nữa thì anh sẽ ném em xuống biển cho cá ăn trước.
Ôn Giai Tuệ thở mạnh một hơi, tức đến lồng ngực phập phồng, không thèm quan tâm đến anh nữa, giận dỗi tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cô vừa quay đầu đi không bao lâu, Viên Trác Trác Nghiên rốt cuộc cũng chịu nhìn sang, ý cười bên khóe môi đậm dần. Ngón tay thon dài của anh thao tác vài cái trên màn hình nữa rồi mới cất giọng gọi cô.
- Tuệ nhi! Bảo bối...xong rồi, cho em xem này.
Nghe câu này, Ôn Giai Tuệ lập tức thay đổi hẳn thái độ, ném hết vẻ mặt giận dữ vừa rồi sang một bên rồi. Quay lại cầm ngay chiếc tablet anh đưa lên xem, bên tai thì nghe anh giải thích từng vấn đề.
- Bảy miếng ngọc anh đều đã tìm được. Vào đêm tổ chức tiệc mừng thọ của ông nội, anh đã cho A Châu bí mật vào thư phòng của cha thử mở cửa mật thất. Nhưng....quả nhiên không mở được.
Ngón tay đang lướt trên màn hình của Ôn Giai Tuệ run nhẹ theo lời anh vừa nói. Cô nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng nhẹ nhàng hỏi anh.
- Không mở được? Vậy nghĩ là em đã làm một chuyện vô bổ suốt thời gian dài?
Viên Trác Nghiên sợ nhất là điều này, anh rất sợ cô sẽ bị chuyện này đả kích. Dù thế nào cũng phải rất thận trọng theo từng diễn biến cảm xúc của cô.
- Vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn điều này hay không.
Anh tập trung trả lời rõ ràng vấn đề này. Cùng lúc, vòng tay qua ngực cô, xốc cô ngồi lên đùi mình. Trong tư thế khóa cô trong phạm vi của riêng mình, đầu anh nghiêng qua một bên vai của cô.
- Mật thất ban đầu là anh thiết kế toàn bộ. Cách mở cửa duy nhất lúc đó là dùng giác mạc. Cho nên lúc anh nghe được chuyện dùng ngọc để mở khóa thì thật sự khá bất ngờ. Nhưng anh cũng nghĩ rằng trong quá trình sử dụng mật thất cha đã thay đổi cách mở.
Chiếc tablet bây giờ được đặt trên đùi của Ôn Giai Tuệ, Viên Trác Nghiên vừa nói vừa vòng tay ra trước, thao tác ngay trên màn hình.
Nghe anh nói xong, Ôn Giai Tuệ liền hỏi lại.
- Tại sao ông ấy phải thay đổi cách mở? Là muốn che giấu chuyện gì ư?
Viên Trác Nghiên lắc đầu trầm tư, không nhanh không chậm nói tiếp.
- Anh không nghĩ vậy. Lúc cha nhờ anh thiết kế mật thất đã nói muốn tặng lại cho một người quan trọng, ông ấy nói đó là một người mà cả đời ông ấy mắc nợ.
- Không lẽ đó là người đã truy sát em?
Ôn Giai Tuệ đưa ra suy đoán ban đầu. Và trùng hợp với câu phân tích tiếp theo của Viên Trác Nghiên.
- Không sai, là cùng một người. Hay nói cách khác, chủ nhân thật sự của căn mật thất chính là kẻ luôn đứng trong bóng tối quan sát chúng ta. Có lẽ cha muốn đề phòng chuyện bất trắc xảy ra sau này nên mới bí mật thêm một cách mở cửa mật thất. Hoặc cũng không loại trừ khả năng, vốn dĩ ban đầu không hề có cách mở khác, mà ông ấy đánh lừa người đó ngọc có thể mở được mật thất.
Anh nói đến đây, tim của Ôn Giai Tuệ đập nhanh hơn. Cô hít thở mạnh một hơi, tiếp tục đưa ra phán đoán của mình.
- Hay nói cách khác, ông ấy cũng lợi dụng em để tìm những miếng ngọc vốn chẳng có giá trị gì cả. Để em trở thành mục tiêu truy sát của người nào đó, hóa ra em là con chuột bạch ư?
Cảm giác được cô gái nhỏ trong ngực đang run rẩy, Viên Trác Nghiên siết chặt vòng ôm hơn, sợ cô sẽ không chấp nhận được sự thật này.
Ôn Giai Tuệ để mặc cho anh ôm, môi anh đào cứ mấp máy đưa ra từng phán đoán đến kết luận.
- Cái mà ông ấy muốn em làm không phải là có tìm được ngọc hay có mở được mật thất không. Mà cái ông ấy muốn chính là em nhất định sẽ tìm mọi cách để mở mật thất cho ông ấy, bởi vì bí mật được giấu trong đó. Và trong quá trình em tìm ngọc, nếu em có bị người đó sát hại thì cũng không có gì thiệt thòi với ông ấy cả, vì dù sao em cũng chỉ là kẻ thế mạng.
Nói đến đây, cô không khỏi nở một nụ cười tự giễu. Trước kia biết được lí do Viên lão gia cưới mình vào Viên gia, cô đã thấy vô cùng hài hước rồi, mà bây giờ còn biết thêm chuyện này nữa thì đúng là một câu chuyện khôi hài nhất mà cô từng trải qua.
Dù rất đau lòng, dù không muốn chấp nhận, nhưng Viên Trác Nghiên không thể biện hộ bằng một câu nào khác nữa, vì tất cả những lập luận của cô đều đúng cả rồi. Anh đã bị sốc khi nhận ra điều này, chính bản thân anh còn không thể chấp nhận được thì sao cô có thể không bị đả kích chứ.
- Tuệ nhi, nếu uất ức thì cứ trút ra hết đi, đừng chịu đựng đến cùng.
Nếu là trước đây thì có lẽ Ôn Giai Tuệ đã làm vậy rồi, nhưng bây giờ dù sự thật có tàn khốc hơn cô nghĩ thì cũng không sao nữa rồi, ngoại trừ một cách cảm thán.
- Trác Nghiên, em không sao. Em muốn biết hết, anh nói toàn bộ với em đi.
Viên Trác Nghiên không dám lơ là một giây một phút nào. Anh hôn nhẹ vào vành tai cô, lấy trong ngăn kéo trước mặt ra một tập tài liệu dày cộp, đưa hết cho cô, nhưng vẫn đóng vai trò là người thuyết giảng.
- Đây là thông tin anh lấy được nhờ vào chiếc điện thoại mà chúng liên lạc với nhau, lúc chúng ta cùng đi lấy ngọc ở nhà hàng. Ngô Tước Diễn là một tiến sĩ rất thành công trong lĩnh vực sinh học nhân bản. Bốn năm trước, anh ta thành lập phòng nghiên cứu lấy tên là Sứ giả.
Ôn Giai Tuệ đọc từng trang tài liệu vô cùng chăm chú, dây thần kinh trong đại não đều đã căng hơn cả dây cung. Những thông tin này đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Viên lão gia từng học y, cũng là lĩnh vực sinh học nhân bản. Ông vừa là thầy vừa là nhà tài trợ của Ngô Tước Diễn cho đến khi anh ta thành công xây dựng phòng thí nghiệm nhân bản đầu tiên ở Trung Quốc. Ba năm trước Ngô Tước Diễn đã phát minh ra công nghệ cấy ghép da từ hai người, cũng sau đó không lâu thì anh ta bất ngờ gặp tai nạn và qua đời. Trước khi xảy ra tai nạn, Ngô Tước Diễn và Viên lão gia liên tục xảy ra mâu thuẫn liên quan đến việc Viên Thành thu mua phòng thí nghiệm Sứ Giả.
- Kế hoạch thu mua phòng thí nghiệm và cả phát triển y tế của Viên Thành, trước kia anh chỉ nghe cha nhắc đến một lần. Nhưng nói là dự án đã đóng băng ngay sau khi kêu gọi đầu tư.
Ôn Giai Tuệ kinh hãi không dám xem tiếp nữa, một cảm giác lạnh lẽo chảy dọc sống lưng, da đầu tê dại. Môi đỏ run rẩy lắp bắp.
- Trác Nghiên, không phải là thật đúng không? Làm sao....làm sao có thể chứ....
Viên Trác Nghiên biết cô đang rất hoảng sợ nên không ngừng ôm chặt cô hơn để trấn an. Hôn liên tục lên mái tóc của cô, anh cười trừ.
- Ông ấy đã đánh chết Tiểu Xướng trước mặt biết bao nhiêu người, vậy lên kế hoạch giết Ngô Tước Diễn có gì là khó chứ.
Nói trắng ra, vì tranh giành phòng thí nghiệm Sứ Giả mà Viên lão gia không từ thủ đoạn, lên kế hoạch tai nạn ngoài ý muốn, loại bỏ vật ngáng chân là Ngô Tước Diễn.
Ôn Giai Tuệ hít thở một hơi thật sâu, ở trong vòng tay người đàn ông, giọng yếu ớt mệt mỏi xác nhận lại.
- Hóa ra người đó làm tất cả những chuyện này đều là trả thù?
Người phụ nữ có quan hệ tình cảm với Ngô Tước Diễn cũng chính là người mà bọn họ luôn tìm kiếm, người nhận món quà là căn mật thất của Viên lão gia, căn mật thất đó thực chất mục đích ban đầu khi xây dựng lại chính là để di dời phòng thí nghiệm Sứ Giả đến đó, Viên lão gia muốn tạo ra một phòng thí nghiệm phi pháp và yêu cầu Ngô Tước Diễn cùng mình thực hiện. Nhưng rốt cuộc cũng phải giết Ngô Tước Diễn, vậy nên mật thất- một phòng thí nghiệm Sứ Giả mới tạm thời trở thành một món quà bù đắp tổn thất tinh thần cho người phụ nữ đó.
- Người có thể có sức ảnh hưởng như vậy, che giấu thân phận tốt như vậy, lại còn tự do ra vào mật thất, nhất định là người của Viên gia. Trác Nghiên, anh đã biết cô ta là ai rồi đúng không?
Vốn dĩ đã biết rõ từ trước rồi nên Viên Trác Nghiên vô cùng bình nhiên khi nghe cô hỏi thân phận thật sự của người phụ nữ đó. Anh cúi đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ nâng.
....................
Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước khu nghĩa trang. A Lôi nhanh nhẹn bước xuống xe và mở cửa, khom lưng chờ phu nhân bước ra.
- Phu nhân!
Nữ nhân đặt một chân với chiếc giày cao gót mày đen thiết kế sang trọng xuống trước, tiếp sau đó là một thân váy màu đen vừa trang nhã vừa quý phái.
Cô ả tháo cặp kính râm xuống, gương mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ lộ ra. Viên Trác Bình thoải mái ngắm nhìn cảnh vật âm u xung quanh, nhếch môi cười lạnh đến run người.
- Đi thôi, khoảnh khắc tôi chờ đợi cuối cùng cũng đã đến. Hôm nay tôi và Tước Diễn sẽ được đoàn tụ. A Lôi, anh không chúc mừng tôi sao?
A Lôi đứng phía sau cô ta, giữ một khoảng cách vừa phải. Nghe phu nhân hỏi, đương nhiên là không thể không trả lời rồi. Anh ta cung kính đáp lại.
- Chúc mừng cô, phu nhân.
Viên Trác Bình cài cặp kính lên đỉnh đầu, chép miệng một cái, vô cùng hào hứng mà bước vào trong khu nghĩa trang.
A Lôi không dám chậm trễ, nhanh chân theo sát phía sau.
.......................
Lúc nhặt được chiếc khăn tay của Viên Trác Bình đánh rơi, Viên Trác Nghiên nhận ra ngay mùi hương trên đó chính là mùi của chiếc túi thơm mà A Châu nhặt được trong thư phòng của Viên lão gia. Trốn rất kỹ vậy mà vẫn để lại sơ hở ấu trĩ như vậy.
Người phụ nữ mà Ngô Tước Diễn yêu đến lúc gặp tai nạn chính là Viên Trác Bình. Vì để trả thù cho người đàn ông của mình, cô ta âm thầm nhẫn nhịn suốt một năm, sau khi lấy được phòng thí nghiệm rồi mới bắt đầu ra tay giết chết chính cha ruột của mình.
Tạm thời rơi vào vô định, Ôn Giai Tuệ chỉ biết cười trừ. Cô quay đầu lại đối diện với Viên Trác Nghiên, không nói không rằng mà vòng tay qua cổ ôm lấy anh, bất ngờ nghiêng đầu phủ lên môi anh một nụ hôn cuồng nhiệt. Câu chuyện của Viên Trác Bình và người đàn ông Ngô Tước Diễn đó, trong một khoảnh khắc ngắn như vậy đã khiến Ôn Giai Tuệ kích động. Cô không muốn mình và Viên Trác Nghiên sẽ gặp bi kịch tương tự như vậy. Chỉ nghĩ đến việc giá như, cô là Viên Trác Bình thôi đã khiến cô không muốn thở nữa.
Viên Trác Nghiên thoạt đầu còn chút bất ngờ trước sự chủ động đột ngột của cô, nhưng ngay sau đó đã giành lấy thế chủ động, tay giữ sau gáy và lưng cô, ép cô dán chặt vào mình để nụ hôn sâu hơn.
Không khí trong xe từ căng thẳng ngưng trọng lại chuyển sang ái muội, ướt át. Khiến A Phúc và A Châu ngồi ở trước không thích ứng kịp nữa... Hai người lúng túng nhìn qua gương chiếu hậu rồi lại nhìn nhau ra ám thị.
Nụ hôn của Ôn Giai Tuệ cũng không kéo dài quá lâu. Thấy cô có dấu hiệu muốn dừng lại, Viên Trác Nghiên liền buông lỏng tay, để cô có thể vùng ra. Tì trán mình lên trán của cô, cất giọng trầm ấm.
- Tuệ nhi, em bắt đầu biết cách chủ động rồi nhỉ?
Một tay anh đỡ sau lưng cô, tay còn lại sờ sờ môi, ý cười trên mặt càng đậm.
Ngược lại với dáng vẻ trêu chọc của anh, ánh mắt Ôn Giai Tuệ nhìn anh lại vô cùng nghiêm túc, tay cô ôm một bên má của anh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có chút sợ hãi.
- Trác Nghiên, chúng ta đừng quay về nữa được không? Chúng ta, đừng về Thượng Hải nữa được không? Anh đưa em đi đi, đến đâu cũng được, Las Vegas hay bất cứ nơi nào, chỉ cần có chúng ta thôi. Em không muốn quay về nữa.
Cô càng thêm sợ hãi hơn. Mẹ cô không tác hợp cho bọn họ, Tần Mộc Du cũng vậy, Viên gia càng không, mà Viên gia bây giờ cô mới biết nó đáng sợ hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Nếu như, nếu như bọn họ sẽ gặp bi kịch như Viên Trác Bình và Ngô Tước Diễn, cô sẽ phải làm gì đây? Cô không muốn buông tay anh một lần, càng không muốn nhìn anh dần dần mất đi hơi thở.
Viên Trác Nghiên có chút bất ngờ trước lời nói này của cô, nhưng anh cũng hiểu được ngay sau đó. Anh đưa tay vén mấy sợi tóc rơi trước mi mắt của cô ra sau tai, hôn nhẹ lên mi tâm của cô.
- Đồ ngốc. Dù cả thế giới này phản đối chúng ta ở bên nhau cũng không thể khiến anh buông tay em, dù em có buông tay anh thì anh cũng không để em rời đi. Tuệ nhi, chẳng lẽ em không tin anh?
Ôn Giai Tuệ nghe anh hỏi xong liền lắc đầu, vòng tay ôm chặt cổ anh, nói năng có chút lộn xộn.
- Không có, em không đủ dũng khí để đối diện nữa. Trác Nghiên, chúng ta đến một nơi nào đó chỉ có một mình chúng ta thôi được không?
Ánh mắt người đàn ông dịu dàng đầy sủng nịch nhìn cô, giọng ôn nhu vô cùng.
- Không phải anh nói em chỉ cần ở bên cạnh anh thôi sao? Nếu em sợ thì cứ nấp sau lưng anh, anh sẽ thay em chống đỡ tất cả.
.......................
Vừa làm xong mấy trang báo cáo, A Phong định ngã lưng một chút thì nghe tiếng chuông cửa, là chuyển phát nhanh. Anh lười nhác xỏ dép đi ra mở cửa. Nhân viên chuyển phát đưa anh ký xác nhận xong rồi đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ.
Cầm chiếc hộp trên tay, A Phong không ngừng thắc mắc, người gửi đã giấu tên rồi, rốt cuộc là ai gửi chứ!
Vừa ngồi xuống sofa, anh liền lấy con dao rọc giấy cắt đôi chiếc hộp ra. Bên trong là một lá thư và máy bay giấy.
"Anh, sao anh lại thích gấp máy bay vậy?"
" Bởi vì máy bay sẽ đưa chúng ta đi thật xa, đi ngắm biển, đi leo núi. A Phong, chúng ta sẽ cùng đi nhé!"
- Anh....là anh đúng không...?
Một khoảng ký ức ù về cùng chiếc máy bay giấy quen thuộc, A Phong vội vã mở lá thư ra xem.
" Là anh đây, nếu em vẫn muốn gặp anh và nghe anh giải thích thì ngày 25 đến địa điểm này..."
Anh trai của anh, vậy là anh trai vốn biết anh ở đâu, sống như thế nào và đang làm gì. Tại sao đến bây giờ mới chịu lên tiếng? Tại sao bây giờ mới nghĩ đến việc gặp anh chứ?
...................
A Châu lái xe đến một bãi đất trống, nơi này là chỗ chuyên cơ của Viên Trác Nghiên đậu.
Lúc bước xuống xe, Ôn Giai Tuệ vẫn còn chưa hết thắc mắc.
- Trác Nghiên, nếu anh đã biết đó là Viên Trác Bình, tại sao vẫn chưa vạch trần cô ta? Chẳng lẽ còn điều gì chưa rõ sao?
Viên Trác Nghiên nắm tay cô đi tới cầu thang máy bay, vừa đi lên bậc thang vừa trả lời câu hỏi của cô.
- Đúng là có vài vấn đề anh vẫn chưa thể làm rõ. Nếu không nắm chắc được thóp của cô ta thì ngược lại có thể tự hại mình. Hiện giờ anh vẫn đang theo dõi từng hành động của cô ta.
- Tuệ nhi, trở về Viên gia, em không cần phải nhìn ánh mắt của bọn họ đâu, chỉ cần nhìn anh thôi.
- Trác Nghiên, anh gạt người à? Không phải anh nói sẽ cho em biết trên đường đi sao? Nãy giờ chúng ta đi lâu như vậy rồi, anh chẳng nói tiếng nào, em còn không biết đang đi đâu nữa.
Vẻ mặt Viên Trác Nghiên vẫn nghiêm túc vô cùng khi đọc tài liệu, nếu không quan sát kỹ thì sẽ không nhìn ra được anh đang nhoẻn miệng cười thầm. Đến giờ anh cũng chưa quên được dáng vẻ giận đến phồng má của cô khi bị anh trêu trong phòng tắm, thử thách sự kiên nhẫn của cô như vậy cũng thú vị à nha.
- Trác Nghiên! Viên Trác Nghiên! Anh mà không chịu nói thì em sẽ nhảy khỏi xe đấy, em không thèm đi với anh nữa.
Cũng không thấy Viên Trác Nghiên có biểu hiện gì khác cả, tiếp tục thao tác trên màn hình, thỉnh thoảng lại lặp lại những câu nhắc nhở từ nãy đến giờ.
- Em ồn ào thật đấy. Không cần phải dọa, em còn lộn xộn nữa thì anh sẽ ném em xuống biển cho cá ăn trước.
Ôn Giai Tuệ thở mạnh một hơi, tức đến lồng ngực phập phồng, không thèm quan tâm đến anh nữa, giận dỗi tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cô vừa quay đầu đi không bao lâu, Viên Trác Trác Nghiên rốt cuộc cũng chịu nhìn sang, ý cười bên khóe môi đậm dần. Ngón tay thon dài của anh thao tác vài cái trên màn hình nữa rồi mới cất giọng gọi cô.
- Tuệ nhi! Bảo bối...xong rồi, cho em xem này.
Nghe câu này, Ôn Giai Tuệ lập tức thay đổi hẳn thái độ, ném hết vẻ mặt giận dữ vừa rồi sang một bên rồi. Quay lại cầm ngay chiếc tablet anh đưa lên xem, bên tai thì nghe anh giải thích từng vấn đề.
- Bảy miếng ngọc anh đều đã tìm được. Vào đêm tổ chức tiệc mừng thọ của ông nội, anh đã cho A Châu bí mật vào thư phòng của cha thử mở cửa mật thất. Nhưng....quả nhiên không mở được.
Ngón tay đang lướt trên màn hình của Ôn Giai Tuệ run nhẹ theo lời anh vừa nói. Cô nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng nhẹ nhàng hỏi anh.
- Không mở được? Vậy nghĩ là em đã làm một chuyện vô bổ suốt thời gian dài?
Viên Trác Nghiên sợ nhất là điều này, anh rất sợ cô sẽ bị chuyện này đả kích. Dù thế nào cũng phải rất thận trọng theo từng diễn biến cảm xúc của cô.
- Vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn điều này hay không.
Anh tập trung trả lời rõ ràng vấn đề này. Cùng lúc, vòng tay qua ngực cô, xốc cô ngồi lên đùi mình. Trong tư thế khóa cô trong phạm vi của riêng mình, đầu anh nghiêng qua một bên vai của cô.
- Mật thất ban đầu là anh thiết kế toàn bộ. Cách mở cửa duy nhất lúc đó là dùng giác mạc. Cho nên lúc anh nghe được chuyện dùng ngọc để mở khóa thì thật sự khá bất ngờ. Nhưng anh cũng nghĩ rằng trong quá trình sử dụng mật thất cha đã thay đổi cách mở.
Chiếc tablet bây giờ được đặt trên đùi của Ôn Giai Tuệ, Viên Trác Nghiên vừa nói vừa vòng tay ra trước, thao tác ngay trên màn hình.
Nghe anh nói xong, Ôn Giai Tuệ liền hỏi lại.
- Tại sao ông ấy phải thay đổi cách mở? Là muốn che giấu chuyện gì ư?
Viên Trác Nghiên lắc đầu trầm tư, không nhanh không chậm nói tiếp.
- Anh không nghĩ vậy. Lúc cha nhờ anh thiết kế mật thất đã nói muốn tặng lại cho một người quan trọng, ông ấy nói đó là một người mà cả đời ông ấy mắc nợ.
- Không lẽ đó là người đã truy sát em?
Ôn Giai Tuệ đưa ra suy đoán ban đầu. Và trùng hợp với câu phân tích tiếp theo của Viên Trác Nghiên.
- Không sai, là cùng một người. Hay nói cách khác, chủ nhân thật sự của căn mật thất chính là kẻ luôn đứng trong bóng tối quan sát chúng ta. Có lẽ cha muốn đề phòng chuyện bất trắc xảy ra sau này nên mới bí mật thêm một cách mở cửa mật thất. Hoặc cũng không loại trừ khả năng, vốn dĩ ban đầu không hề có cách mở khác, mà ông ấy đánh lừa người đó ngọc có thể mở được mật thất.
Anh nói đến đây, tim của Ôn Giai Tuệ đập nhanh hơn. Cô hít thở mạnh một hơi, tiếp tục đưa ra phán đoán của mình.
- Hay nói cách khác, ông ấy cũng lợi dụng em để tìm những miếng ngọc vốn chẳng có giá trị gì cả. Để em trở thành mục tiêu truy sát của người nào đó, hóa ra em là con chuột bạch ư?
Cảm giác được cô gái nhỏ trong ngực đang run rẩy, Viên Trác Nghiên siết chặt vòng ôm hơn, sợ cô sẽ không chấp nhận được sự thật này.
Ôn Giai Tuệ để mặc cho anh ôm, môi anh đào cứ mấp máy đưa ra từng phán đoán đến kết luận.
- Cái mà ông ấy muốn em làm không phải là có tìm được ngọc hay có mở được mật thất không. Mà cái ông ấy muốn chính là em nhất định sẽ tìm mọi cách để mở mật thất cho ông ấy, bởi vì bí mật được giấu trong đó. Và trong quá trình em tìm ngọc, nếu em có bị người đó sát hại thì cũng không có gì thiệt thòi với ông ấy cả, vì dù sao em cũng chỉ là kẻ thế mạng.
Nói đến đây, cô không khỏi nở một nụ cười tự giễu. Trước kia biết được lí do Viên lão gia cưới mình vào Viên gia, cô đã thấy vô cùng hài hước rồi, mà bây giờ còn biết thêm chuyện này nữa thì đúng là một câu chuyện khôi hài nhất mà cô từng trải qua.
Dù rất đau lòng, dù không muốn chấp nhận, nhưng Viên Trác Nghiên không thể biện hộ bằng một câu nào khác nữa, vì tất cả những lập luận của cô đều đúng cả rồi. Anh đã bị sốc khi nhận ra điều này, chính bản thân anh còn không thể chấp nhận được thì sao cô có thể không bị đả kích chứ.
- Tuệ nhi, nếu uất ức thì cứ trút ra hết đi, đừng chịu đựng đến cùng.
Nếu là trước đây thì có lẽ Ôn Giai Tuệ đã làm vậy rồi, nhưng bây giờ dù sự thật có tàn khốc hơn cô nghĩ thì cũng không sao nữa rồi, ngoại trừ một cách cảm thán.
- Trác Nghiên, em không sao. Em muốn biết hết, anh nói toàn bộ với em đi.
Viên Trác Nghiên không dám lơ là một giây một phút nào. Anh hôn nhẹ vào vành tai cô, lấy trong ngăn kéo trước mặt ra một tập tài liệu dày cộp, đưa hết cho cô, nhưng vẫn đóng vai trò là người thuyết giảng.
- Đây là thông tin anh lấy được nhờ vào chiếc điện thoại mà chúng liên lạc với nhau, lúc chúng ta cùng đi lấy ngọc ở nhà hàng. Ngô Tước Diễn là một tiến sĩ rất thành công trong lĩnh vực sinh học nhân bản. Bốn năm trước, anh ta thành lập phòng nghiên cứu lấy tên là Sứ giả.
Ôn Giai Tuệ đọc từng trang tài liệu vô cùng chăm chú, dây thần kinh trong đại não đều đã căng hơn cả dây cung. Những thông tin này đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Viên lão gia từng học y, cũng là lĩnh vực sinh học nhân bản. Ông vừa là thầy vừa là nhà tài trợ của Ngô Tước Diễn cho đến khi anh ta thành công xây dựng phòng thí nghiệm nhân bản đầu tiên ở Trung Quốc. Ba năm trước Ngô Tước Diễn đã phát minh ra công nghệ cấy ghép da từ hai người, cũng sau đó không lâu thì anh ta bất ngờ gặp tai nạn và qua đời. Trước khi xảy ra tai nạn, Ngô Tước Diễn và Viên lão gia liên tục xảy ra mâu thuẫn liên quan đến việc Viên Thành thu mua phòng thí nghiệm Sứ Giả.
- Kế hoạch thu mua phòng thí nghiệm và cả phát triển y tế của Viên Thành, trước kia anh chỉ nghe cha nhắc đến một lần. Nhưng nói là dự án đã đóng băng ngay sau khi kêu gọi đầu tư.
Ôn Giai Tuệ kinh hãi không dám xem tiếp nữa, một cảm giác lạnh lẽo chảy dọc sống lưng, da đầu tê dại. Môi đỏ run rẩy lắp bắp.
- Trác Nghiên, không phải là thật đúng không? Làm sao....làm sao có thể chứ....
Viên Trác Nghiên biết cô đang rất hoảng sợ nên không ngừng ôm chặt cô hơn để trấn an. Hôn liên tục lên mái tóc của cô, anh cười trừ.
- Ông ấy đã đánh chết Tiểu Xướng trước mặt biết bao nhiêu người, vậy lên kế hoạch giết Ngô Tước Diễn có gì là khó chứ.
Nói trắng ra, vì tranh giành phòng thí nghiệm Sứ Giả mà Viên lão gia không từ thủ đoạn, lên kế hoạch tai nạn ngoài ý muốn, loại bỏ vật ngáng chân là Ngô Tước Diễn.
Ôn Giai Tuệ hít thở một hơi thật sâu, ở trong vòng tay người đàn ông, giọng yếu ớt mệt mỏi xác nhận lại.
- Hóa ra người đó làm tất cả những chuyện này đều là trả thù?
Người phụ nữ có quan hệ tình cảm với Ngô Tước Diễn cũng chính là người mà bọn họ luôn tìm kiếm, người nhận món quà là căn mật thất của Viên lão gia, căn mật thất đó thực chất mục đích ban đầu khi xây dựng lại chính là để di dời phòng thí nghiệm Sứ Giả đến đó, Viên lão gia muốn tạo ra một phòng thí nghiệm phi pháp và yêu cầu Ngô Tước Diễn cùng mình thực hiện. Nhưng rốt cuộc cũng phải giết Ngô Tước Diễn, vậy nên mật thất- một phòng thí nghiệm Sứ Giả mới tạm thời trở thành một món quà bù đắp tổn thất tinh thần cho người phụ nữ đó.
- Người có thể có sức ảnh hưởng như vậy, che giấu thân phận tốt như vậy, lại còn tự do ra vào mật thất, nhất định là người của Viên gia. Trác Nghiên, anh đã biết cô ta là ai rồi đúng không?
Vốn dĩ đã biết rõ từ trước rồi nên Viên Trác Nghiên vô cùng bình nhiên khi nghe cô hỏi thân phận thật sự của người phụ nữ đó. Anh cúi đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ nâng.
....................
Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước khu nghĩa trang. A Lôi nhanh nhẹn bước xuống xe và mở cửa, khom lưng chờ phu nhân bước ra.
- Phu nhân!
Nữ nhân đặt một chân với chiếc giày cao gót mày đen thiết kế sang trọng xuống trước, tiếp sau đó là một thân váy màu đen vừa trang nhã vừa quý phái.
Cô ả tháo cặp kính râm xuống, gương mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ lộ ra. Viên Trác Bình thoải mái ngắm nhìn cảnh vật âm u xung quanh, nhếch môi cười lạnh đến run người.
- Đi thôi, khoảnh khắc tôi chờ đợi cuối cùng cũng đã đến. Hôm nay tôi và Tước Diễn sẽ được đoàn tụ. A Lôi, anh không chúc mừng tôi sao?
A Lôi đứng phía sau cô ta, giữ một khoảng cách vừa phải. Nghe phu nhân hỏi, đương nhiên là không thể không trả lời rồi. Anh ta cung kính đáp lại.
- Chúc mừng cô, phu nhân.
Viên Trác Bình cài cặp kính lên đỉnh đầu, chép miệng một cái, vô cùng hào hứng mà bước vào trong khu nghĩa trang.
A Lôi không dám chậm trễ, nhanh chân theo sát phía sau.
.......................
Lúc nhặt được chiếc khăn tay của Viên Trác Bình đánh rơi, Viên Trác Nghiên nhận ra ngay mùi hương trên đó chính là mùi của chiếc túi thơm mà A Châu nhặt được trong thư phòng của Viên lão gia. Trốn rất kỹ vậy mà vẫn để lại sơ hở ấu trĩ như vậy.
Người phụ nữ mà Ngô Tước Diễn yêu đến lúc gặp tai nạn chính là Viên Trác Bình. Vì để trả thù cho người đàn ông của mình, cô ta âm thầm nhẫn nhịn suốt một năm, sau khi lấy được phòng thí nghiệm rồi mới bắt đầu ra tay giết chết chính cha ruột của mình.
Tạm thời rơi vào vô định, Ôn Giai Tuệ chỉ biết cười trừ. Cô quay đầu lại đối diện với Viên Trác Nghiên, không nói không rằng mà vòng tay qua cổ ôm lấy anh, bất ngờ nghiêng đầu phủ lên môi anh một nụ hôn cuồng nhiệt. Câu chuyện của Viên Trác Bình và người đàn ông Ngô Tước Diễn đó, trong một khoảnh khắc ngắn như vậy đã khiến Ôn Giai Tuệ kích động. Cô không muốn mình và Viên Trác Nghiên sẽ gặp bi kịch tương tự như vậy. Chỉ nghĩ đến việc giá như, cô là Viên Trác Bình thôi đã khiến cô không muốn thở nữa.
Viên Trác Nghiên thoạt đầu còn chút bất ngờ trước sự chủ động đột ngột của cô, nhưng ngay sau đó đã giành lấy thế chủ động, tay giữ sau gáy và lưng cô, ép cô dán chặt vào mình để nụ hôn sâu hơn.
Không khí trong xe từ căng thẳng ngưng trọng lại chuyển sang ái muội, ướt át. Khiến A Phúc và A Châu ngồi ở trước không thích ứng kịp nữa... Hai người lúng túng nhìn qua gương chiếu hậu rồi lại nhìn nhau ra ám thị.
Nụ hôn của Ôn Giai Tuệ cũng không kéo dài quá lâu. Thấy cô có dấu hiệu muốn dừng lại, Viên Trác Nghiên liền buông lỏng tay, để cô có thể vùng ra. Tì trán mình lên trán của cô, cất giọng trầm ấm.
- Tuệ nhi, em bắt đầu biết cách chủ động rồi nhỉ?
Một tay anh đỡ sau lưng cô, tay còn lại sờ sờ môi, ý cười trên mặt càng đậm.
Ngược lại với dáng vẻ trêu chọc của anh, ánh mắt Ôn Giai Tuệ nhìn anh lại vô cùng nghiêm túc, tay cô ôm một bên má của anh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có chút sợ hãi.
- Trác Nghiên, chúng ta đừng quay về nữa được không? Chúng ta, đừng về Thượng Hải nữa được không? Anh đưa em đi đi, đến đâu cũng được, Las Vegas hay bất cứ nơi nào, chỉ cần có chúng ta thôi. Em không muốn quay về nữa.
Cô càng thêm sợ hãi hơn. Mẹ cô không tác hợp cho bọn họ, Tần Mộc Du cũng vậy, Viên gia càng không, mà Viên gia bây giờ cô mới biết nó đáng sợ hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Nếu như, nếu như bọn họ sẽ gặp bi kịch như Viên Trác Bình và Ngô Tước Diễn, cô sẽ phải làm gì đây? Cô không muốn buông tay anh một lần, càng không muốn nhìn anh dần dần mất đi hơi thở.
Viên Trác Nghiên có chút bất ngờ trước lời nói này của cô, nhưng anh cũng hiểu được ngay sau đó. Anh đưa tay vén mấy sợi tóc rơi trước mi mắt của cô ra sau tai, hôn nhẹ lên mi tâm của cô.
- Đồ ngốc. Dù cả thế giới này phản đối chúng ta ở bên nhau cũng không thể khiến anh buông tay em, dù em có buông tay anh thì anh cũng không để em rời đi. Tuệ nhi, chẳng lẽ em không tin anh?
Ôn Giai Tuệ nghe anh hỏi xong liền lắc đầu, vòng tay ôm chặt cổ anh, nói năng có chút lộn xộn.
- Không có, em không đủ dũng khí để đối diện nữa. Trác Nghiên, chúng ta đến một nơi nào đó chỉ có một mình chúng ta thôi được không?
Ánh mắt người đàn ông dịu dàng đầy sủng nịch nhìn cô, giọng ôn nhu vô cùng.
- Không phải anh nói em chỉ cần ở bên cạnh anh thôi sao? Nếu em sợ thì cứ nấp sau lưng anh, anh sẽ thay em chống đỡ tất cả.
.......................
Vừa làm xong mấy trang báo cáo, A Phong định ngã lưng một chút thì nghe tiếng chuông cửa, là chuyển phát nhanh. Anh lười nhác xỏ dép đi ra mở cửa. Nhân viên chuyển phát đưa anh ký xác nhận xong rồi đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ.
Cầm chiếc hộp trên tay, A Phong không ngừng thắc mắc, người gửi đã giấu tên rồi, rốt cuộc là ai gửi chứ!
Vừa ngồi xuống sofa, anh liền lấy con dao rọc giấy cắt đôi chiếc hộp ra. Bên trong là một lá thư và máy bay giấy.
"Anh, sao anh lại thích gấp máy bay vậy?"
" Bởi vì máy bay sẽ đưa chúng ta đi thật xa, đi ngắm biển, đi leo núi. A Phong, chúng ta sẽ cùng đi nhé!"
- Anh....là anh đúng không...?
Một khoảng ký ức ù về cùng chiếc máy bay giấy quen thuộc, A Phong vội vã mở lá thư ra xem.
" Là anh đây, nếu em vẫn muốn gặp anh và nghe anh giải thích thì ngày 25 đến địa điểm này..."
Anh trai của anh, vậy là anh trai vốn biết anh ở đâu, sống như thế nào và đang làm gì. Tại sao đến bây giờ mới chịu lên tiếng? Tại sao bây giờ mới nghĩ đến việc gặp anh chứ?
...................
A Châu lái xe đến một bãi đất trống, nơi này là chỗ chuyên cơ của Viên Trác Nghiên đậu.
Lúc bước xuống xe, Ôn Giai Tuệ vẫn còn chưa hết thắc mắc.
- Trác Nghiên, nếu anh đã biết đó là Viên Trác Bình, tại sao vẫn chưa vạch trần cô ta? Chẳng lẽ còn điều gì chưa rõ sao?
Viên Trác Nghiên nắm tay cô đi tới cầu thang máy bay, vừa đi lên bậc thang vừa trả lời câu hỏi của cô.
- Đúng là có vài vấn đề anh vẫn chưa thể làm rõ. Nếu không nắm chắc được thóp của cô ta thì ngược lại có thể tự hại mình. Hiện giờ anh vẫn đang theo dõi từng hành động của cô ta.
- Tuệ nhi, trở về Viên gia, em không cần phải nhìn ánh mắt của bọn họ đâu, chỉ cần nhìn anh thôi.
Bình luận facebook