Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 140: Bắt cô đi rồi.
Vốn đang ngồi trong phòng họp, nhưng Viên Trác Nghiên cũng không bỏ lơ tin nhắn của Ôn Giai Tuệ. Trong phòng họp, các trưởng phòng từng ban đang lần lượt báo cáo những kết quả tổng kết trong tháng vừa rồi. Nhưng Viên Trác Nghiên ngồi trên ghế chủ trì kia chỉ mãi nhìn màn hình tin nhắn, lâu vậy rồi không thấy cô trả lời, chẳng lẽ là giận rồi sao?
- Viên tổng, anh có nhận xét gì không?
Một vị giám đốc vừa triển khai xong kế hoạch mới trong tháng, không thấy Tổng giám đốc nói gì, sắc mặt còn có vẻ đang không vui, chắc là đã có gì đó sai sót khiến Tổng giám đốc không hài lòng rồi. Ông ta vừa gọi Viên Trác Nghiên vừa run rẩy hai tay đang che bên dưới.
Viên Trác Nghiên vẫn mãi tập trung vào màn hình điện thoại, phải được gọi đến lần thứ ba thì anh mới hoàn hồn, có chút ngơ ngác nhìn giám đốc phòng quan hệ công chúng trước mặt đang sợ sệt nhìn mình. Anh gật gật đầu, điềm tĩnh trả lời.
- Tốt, cứ như vậy mà triển khai đi.
Tất cả những người trong phòng họp đều đưa mắt nhìn nhau. Không phải đó chứ? Đây là lời của Tổng giám đốc thật sao? Mỗi lần họp, dù với bất kỳ báo cáo nào thì anh không bắt mười lỗi thì ít nhất cũng bắt ba lỗi, nhưng đây là gì đây chứ? Không có ý kiến! Chẳng lẽ người đàn ông nào đang yêu hay sắp kết hôn đều dễ dãi vậy sao?
- Vâng vâng, cảm ơn anh, Tổng giám đốc.
Vị giám đốc vừa báo cáo xong liên tục cúi đầu cảm ơn.
Viên Trác Nghiên vừa cho người tiếp theo báo cáo thì điện thoại trên bàn anh lại đổ chuông. Là điện thoại từ Nguyệt Phủ gọi đến, đầu dây bên kia truyền đến giọng gấp gáp, hoảng loạn của dì Uyên.
- Viên, Viên thiếu, xảy ra chuyện lớn rồi. Thiếu, thiếu, thiếu phu nhân.
Chỉ cần nghe đến tình hình của Ôn Giai Tuệ thì Viên Trác Nghiên không khác gì là đang đợi kết quả cổ phiếu, hỏi lại ngay mà không cần quan tâm mình còn đang ở trong phòng họp.
- Tuệ nhi làm sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Dì Uyên úp mở, sợ sệt, lấy hết dũng khí mà thông báo.
- Vừa nãy có một đám người không biết bằng cách nào mà vào được trong nhà, bọn họ dùng súng khống chế thiếu phu nhân và bắt cô ấy đi rồi. A Phúc đang đuổi theo xe của bọn họ.
Đây đúng là tin dữ nhất với Viên Trác Nghiên rồi. Mày kiếm đen rậm nhíu chặt lại, tức giận đến nắm chặt điện thoại, tay kia đập mạnh lên mặt bàn, giấy tờ trên bàn cũng rung theo, cả phòng họp trong chốc lát đã rơi vào tĩnh lặng, không một ai dám thở mạnh, tất cả công việc đang làm cũng ngưng lại hết.
- Anh Trần, anh chủ trì nốt cuộc họp đi.
Viên Trác Nghiên vội vã cúp máy, vừa đẩy ghế đứng lên vừa giao lại quyền điều hành cuộc họp cho cấp dưới.
Thấy ông chủ có vẻ khẩn trương như vậy, A Châu nắm bắt tình hình rất nhanh, bươc vội theo sau ông chủ ra khỏi phòng họp.
- Tuệ nhi bị bắt đi rồi. Cậu gọi A Phúc hỏi tình hình hiện giờ ngay.
Nam nhân cất bước rất nhanh, gấp gáp ra lệnh cho A Châu đang đuổi theo sát phía sau.
Với A Châu khi nghe tin này cũng rất bất ngờ, Nguyệt Phủ được canh giữ nghiêm ngặt như vậy, còn có cả A Phúc ở trong đó nữa, sao có thể để chủ mẫu bị bắt đi như vậy chứ!
Cuộc gọi với A Phúc vừa được kết nối, A Châu nói được vài câu liền đưa máy cho ông chủ, anh ta đi nhanh để lái xe đến.
- Các cậu đang làm gì vậy? Bao nhiêu người các cậu không thể canh chừng nổi mà để Tuệ nhi bị bắt đi là thế nào hả?
A Phúc đang trên đường đuổi theo mấy chiếc xe trước mặt, nghe những câu trách mắng của ông chủ cũng không còn lời nào để biện minh.
- Xin lỗi boss! Là thủ hạ làm việc tắc trách. Thủ hạ vẫn đang đuổi theo chúng.
Viên Trác Nghiên ngồi vào trong xe, điện thoại vẫn đang áp trên tai.
- Bọn chúng là những kẻ nào?
- Toàn bộ đều là sát thủ chuyên nghiệp. Còn có cả lính đánh thuê nữa. Có vẻ như đã lên kế hoạch rất kỹ rồi.
Gân xanh nổi đầy trên trán và mu bàn tay của Viên Trác Nghiên, anh gầm lên một tiếng ra lệnh cho A Châu tăng nhanh tốc độ.
- Chệt tiệt! Bằng mọi giá không được để mất dấu bọn họ.
Anh ném điện thoại vừa tắt sang một bên, tay liên tục tháo hết từ cà vạt đến cúc áo trên cổ, hít thở nặng nề. Vừa để điện thoại xuống thì lại cầm lên, gọi ngay vào số của Ôn Giai Tuệ. Quả nhiên đã bị chúng tắt đi rồi.
....................
Bị ép lôi lên xe như vậy, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa thể hết hoảng loạn được. Cuộc điện thoại vừa rồi cô chắc chắn đó là Viên Trác Nghiên, lại bị bọn họ tắt mất. Ánh mắt cô đề phòng cẩn thận nhìn bọn họ. Thật sự cô không biết đám người này là ai, tại sao lại lên một kế hoạch tỉ mỉ như vậy để bắt cô chứ.
Tên tài xế đột nhiên tăng nhanh tốc độ, vừa điều khiển tay lái vừa quan sát phía sau. Ôn Giai Tuệ cũng chầm chậm nhìn lại, là xe của A Phúc mà, anh ta đã đuổi theo từ nãy đến giờ sao. Nhìn thấy xe của A Phúc, trong lòng cô giống như đã tìm được một điểm tựa an toàn. Nhưng tim cũng đang bị treo ngược lên. Xe đang chạy với tốc độ nhanh nhất mà lại không theo một đường thẳng, liên tục lảng lách hết trái lại qua phải, cô ngồi phía sau cũng sắp bị chúng lắc đến tim phổi trào ngược ra khỏi họng rồi.
Lợi dụng những dòng xe nối đuôi nhau liên tục, tên tài xế bất chấp mọi rào cản và trướng ngại vật mà lái xe chen chúc qua từng khe hở để cắt đuôi A Phúc đang bám sát phía sau. Một màn rượt đuổi dọa cho Ôn Giai Tuệ mặt mũi tái mét.
Thật buồn nôn mà....
- Ọe!
Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa mà nôn thẳng vào người của tên sát thủ bên cạnh. Cho dù đã nôn xong nhưng sắc mặt cô vẫn chưa hẳn hồi phục lại được ngay.
Đây nhất định là tình huống mà bọn họ không thể nào ngờ tới rồi. Bị một ả đàn bà nôn hết lên người, lần đầu tiên trong những vụ mà hắn ta nhận đấy.
Dù đã cố gắng bám sát chiếc xe đó nhưng rốt cuộc A Phúc vẫn bị mất dấu. Anh ta tức tối đấm mạnh vào vô lăng, miệng phun ra một câu chửi thề. Cũng phải gọi báo cáo tình hình cho ông chủ biết thôi.
....................
Trước khi xuống xe, nữ sát thủ kia còn đưa cho Ôn Giai Tuệ một cái khăn, lạnh nhạt nói một câu.
- Bà chủ của chúng tôi không quen nhìn cảnh dơ bẩn như vậy. Cô lau sạch đi.
Ôn Giai Tuệ nhìn lại hai tay và mặt mình còn dính vài vết bẩn vì trận nôn khan vừa rồi, miễn cưỡng nhận lấy chiếc khăn của cô ta, vẫn giữ chút phép lịch sự nói tiếng cảm ơn.
Đợi cô lau mặt và tay xong, bọn họ mới kéo cô xuống xe. Trước mặt là một quán cà phê phong cách Châu Âu cổ điển. Vì đây là chỗ đông người nên đám sát thủ kia cũng không có hành động gì quá lộ liễu, nữ sát thủ kia đi sát bên cạnh Ôn Giai Tuệ, khẩu súng trong tay cô ta vẫn đang dí sát thắt lưng của Ôn Giai Tuệ. Bọn họ đẩy cô vào trong quán. Tới một bàn đã có người ngồi đợi sẵn.
Là Viên Trác Bình!
Hai mắt Ôn Giai Tuệ trợn tròn kinh hoảng khi nhìn thấy người phụ nữ đang thong dong thưởng thức trà trước mặt. Còn chưa kịp định hình thì đã bị nữ sát thủ phía sau nhét vào trong ghế. Đầu óc cô là một mảng đối đen, tại sao lại là Viên Trác Bình chứ? Chẳng lẽ cô ta đã biết những gì mà cô và Viên Trác Nghiên đã làm rồi ư? Cho nên mới gặp cô để phơi bày tất cả.
- Viên tiểu thư, không ngờ cô lại chuẩn bị một màn đưa đón đặc biệt như vậy.
Ôn Giai Tuệ lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh mà đối diện với cô ta, chủ động mở lời trước nhằm đè nén sự hoảng loạn trong lòng hiện giờ.
Viên Trác Bình chậm rãi để tách trà xuống, ngước mắt nhìn cô gái đang ngồi trước mặt, nhoẻn miệng cười nhã nhặn, hoàn toàn không để lộ chút biểu cảm nào quá kích.
- Mẹ nhỏ, à không, tôi nên gọi cô như thế nào đây nhỉ? Bây giờ cô cũng không còn là mẹ nhỏ nữa. Chị dâu? Cũng chưa phải. Vậy thì tôi xin phép gọi một tiếng Ôn tiểu thư vậy. Cô cũng không cần quá lo lắng như vậy. Tôi biết anh cả không để cô ra khỏi Nguyệt Phủ và cũng không cho ai đến gần cô nên tôi mới phải dùng cách này để mời cô. Không làm cô sợ đó chứ?
Tình hình như thế này, nhất định là không phải điềm lành gì rồi, vẫn phải cảnh giác cao độ nhất. Ôn Giai Tuệ tự nhủ với lòng mình như vậy.
- Viên tiểu thư chê cười rồi. Không biết cô đặc biệt mời tôi đến đây là có chuyện gì quan trọng?
Thái độ bình thản đến khó tin của Ôn Giai Tuệ đã nằm ngoài dự đoán của Viên Trác Bình. Cô ta không để lộ sự kinh ngạc này, dùng một nụ cười tao nhã che chắn.
- Mấy ngày trước tôi có nhặt được một món đồ. Vừa nhìn qua thì tôi nhận ra đó là lắc tay của Ôn tiểu thư. Cho nên hôm nay tôi đặc biệt mang trả cho cô.
Trống ngực của Ôn Giai Tuệ đang đập liên hồi, không một giây nào là buông lỏng cảnh giác, đưa mắt nhìn theo tay của cô ta lấy từ trong túi xách ra một chiếc lắc tay, đẩy nhẹ nhàng đến trước mặt.
- Ôn tiểu thư, cô kiểm tra lại xem, đây có phải là lắc tay của cô không?
Ôn Giai Tuệ cẩn thận cầm chiếc lắc tay lên. Tim cô gần như muốn rớt ra ngoài. Lắc tay này đúng là của cô, và cô đã phát hiện mất từ sau khi trở về từ mật thất...nhất định là Viên Trác Bình đã nhặt được nó trong mật thất. Nếu cô thừa nhận thì nhất định sẽ bị lộ tẩy hết. Hít sâu một hơi, cô lắc đầu để chiếc lắc trở lại bàn, điềm nhiên trả lời.
- Viên tiểu thư, có lẽ cô đã nhầm rồi. Lắc tay này sao có thể là của tôi chứ.
Viên Trác Bình nghe cô phủ nhận mà không khỏi bật cười, giống như vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy. Cô ta chỉnh nhẹ lại tư thế ngồi, nâng tách trà lên uống một ngụm, gật gật đầu mấy cái.
- Thật sự là tôi đã nhầm hay là...Ôn tiểu thư đây trí nhớ kém nhỉ? Tôi có một phòng nghiên cứu sinh học, vài ngày trước, không biết có kẻ lạ mặt nào đến dòm ngó. Thật trùng hợp là tôi lại nhặt được cái lắc tay này.
Cô ta cầm chiếc lắc tay lên vờ ngắm nghía qua lại, xong lại thả xuống cốc nước trước mặt.
- Tiếc là tôi nhận nhầm. Ôn tiểu thư, thật xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi cứ tưởng cô vì muốn đến thăm cha tôi nên mới tìm tới phòng nghiên cứu, dù sao thì cô cũng từng là vợ của ông ấy mà.
Vốn dĩ Ôn Giai Tuệ muốn giả vờ đến phút chót, nhưng vừa nghe cô ta thừa nhận một cách trắng trợn như vậy, cô ta nhắc đến Viên lão gia, cho nên cô không thể bỏ qua cơ hội này được. Cô kích động hằn giọng mà hỏi thẳng.
- Cô đã giấu lão gia đâu rồi? Viên Trác Bình, trong cái phòng nghiên cứu đó của cô rốt cuộc đang chứa cái thứ gì hả? Lão gia đang ở đâu? Cô đã làm gì ông ấy?
Bây giờ thì không còn ai phải giả vờ diễn nữa. Viên Trác Bình ồ lên một tiếng như đang kinh ngạc vô cùng, giọng điệu bỡn cợt.
- Thì ra đây là tình nghĩa vợ chồng sao? Ôn tiểu thư đây lo lắng cho chồng cũ như vậy, nếu anh cả biết được thì sẽ cảm giác thế nào nhỉ?
Ôn Giai Tuệ muốn tặng cho cô ta một bạt tai ngay, mấy lời khiêu khích bẩn thỉu của cô ta khiến cô thật sự buồn nôn mà.
- Viên Trác Bình, đúng là tôi đã đến trước phòng nghiên cứu của cô. Giờ giữa chúng ta không còn gì để giấu nữa rồi, cô nói thật đi, lão gia đang ở đâu?
Viên Trác Bình cậy cậy móng tay được sơn đỏ chói, đưa lên bên miệng thổi nhẹ một cái, cười cười một cách bí ẩn.
- Nếu cô nóng lòng muốn gặp chồng cũ như vậy thì tôi cũng nên làm chút chuyện tốt.
Nói dứt một câu đó, cô ta liền đẩy ghế đứng lên, ra lệnh cho mấy tên sát thủ đứng phía sau Ôn Giai Tuệ.
- Hộ tống Ôn tiểu thư cho đàng hoàng vào.
Ôn Giai Tuệ cũng đẩy ghế định đuổi theo cô ta thì ngay lập tức bị hai tên sát thủ phía sau giữ chặt lại, cất giọng như đang ngầm cảnh cáo.
- Ôn tiểu thư, mời cô!
.....................
Đang nằm trên sofa xem tivi, A Phong nghe tiếng chuông điện thoại. Anh lười biếng với tay cầm lên và nhấn chấp nhận cuộc gọi.
- Có chuyện gì sao?
Trả lời anh là giọng khẩn trương và vô cùng gấp gáp của Viên Trác Nghiên.
- Cậu biết chỗ tìm anh trai cậu chứ? Tuệ nhi bị Viên Trác Bình đưa đi rồi. Tôi đang đuổi theo cô ấy, cậu mau tìm A Lôi bảo anh ta kéo dài thời gian gian.
A Phong nghe như tiếng sét đánh ngang tai, ngồi bật dậy, tỉnh táo hẳn ra, hỏi gấp.
- Tuệ Tuệ bị Viên Trác Bình đưa đi? Không phải anh có rất nhiều thủ hạ trông chừng cô ấy sao?
- Không có nhiều thời gian giải thích đâu. Cậu mau tìm cách liên lạc với A Lôi, trước mắt phải đảm bảo Tuệ nhi được an toàn cho đến khi tôi tìm được cô ấy.
Viên Trác Nghiên vội vã trả lời, hơi thở của anh nặng nề và gấp gáp, thấy rõ được sự lo lắng và sợ hãi trong lòng anh hiện giờ.
- Tôi biết rồi. Có tin tức gì thì liên lạc ngay.
A Phong cũng nói vội một câu trước khi cúp máy.
Sau khi nhận được thông báo của A Phúc đã mất dấu, Viên Trác Nghiên mới chính thức như ngồi trên đống than. Cà vạt đã bị anh tháo ra và ném sang một bên, áo sơmi cũng bị cởi bỏ nút áo đến ngực, hít thở đối với anh càng lúc càng khó khăn.
- Đến Viên gia!
Anh gầm gừ, giọng lạnh khốc đến đáng sợ, hạ lệnh dứt khoát.
- Vâng, thưa boss!
A Châu cung kính trả lời, tăng nhanh tốc độ sau khi rẽ sang hướng khác.
.....................
Nơi mà Viên Trác Bình đưa đến không còn lạ với Ôn Giai Tuệ nữa. Đây chính là nghĩa trang chôn cất Viên lão gia mà mấy ngày trước cô và Viên Trác Nghiên đã đến.
Ôn Giai Tuệ bị hai tên sát thủ đẩy phía sau, đi trước mặt cô là Viên Trác Bình. Cuối cùng cũng đến mộ của Viên lão gia. Các bước cũng giống như vậy, quật mộ lên rồi từng người một đi xuống.
Cả dọc đường, Ôn Giai Tuệ không nói một câu nào cả, cho đến khi bị đẩy vào bên trong của phòng nghiên cứu.
- Viên Trác Bình, lão gia ở đâu?
Ôn Giai Tuệ nôn nóng hỏi người phụ nữ đang đứng trước cái hình nhân kia, cố gắng đè nén sự sợ hãi. Hôm đó cô đã nhìn thấy Ngô Tước Diễn trong bộ dạng này, nhưng chỉ là đứng bên ngoài nhìn vào, hơn nữa lại có Viên Trác Nghiên đi bên cạnh, còn bây giờ, cô vừa chỉ có một mình, bị khống chế và cái thí nghiệm ghê rợn kia ở ngay trước mặt như vậy, cô vô thức lùi lại mấy bước.
Viên Trác Bình cẩn thận vuốt ve khuôn mặt trắng như bột của Ngô Tước Diễn, còn đặt lên môi anh ta một nụ hôn nữa. Ánh mắt cô ta nhìn Ngô Tước Diễn dịu dàng bao nhiêu thì giọng điệu khi trả lời Ôn Giai Tuệ lại sắc lạnh bấy nhiêu.
- Không phải cô đã đến đây rồi sao? Có gì phải vội chứ? Cô sẽ sớm được đoàn tụ với ông ta thôi.
Cô ta cứ nói được một đoạn lại dừng lại để chăm chút cho cái hình nhân của Ngô Tước Diễn, ôm ấp thứ đó như đang ôm chính người còn sống vậy. Tinh thần không bình thường như vậy, Ôn Giai Tuệ cũng phải cẩn thận hơn.
- Ôn Giai Tuệ. Cô muốn nghe một câu chuyện không?
.................
- Đại thiếu gia, cậu về.....
Nhìn thấy Viên Trác Nghiên đột ngột về nhà như vậy, Vương quản gia muốn ra nghênh đón cũng không có cơ hội, chỉ mới chào được một tiếng thì đã không thấy bóng dáng của anh đâu nữa.
Viên Trác Nghiên đi rất nhanh lên cầu thang, đi theo sau anh là A Châu.
Ai cũng sẽ nghĩ anh lên tìm mẹ mình là Tần Mộc Du. Nhưng thực ra anh về Viên gia gấp như vậy chính là tìm Mục Lan Nhi.
- Trác Nghiên? Tại sao cậu lại vào đây?
Viên Trác Nghiên giống như sắp phát điên rồi, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng không còn. Anh bước từng bước dài tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc lạnh mang theo một sự chết chóc đến ngột ngạt, giọng lạnh tanh cực hạn.
- Mẹ hai, bà gọi Viên Trác Bình ngay cho tôi!
- Viên tổng, anh có nhận xét gì không?
Một vị giám đốc vừa triển khai xong kế hoạch mới trong tháng, không thấy Tổng giám đốc nói gì, sắc mặt còn có vẻ đang không vui, chắc là đã có gì đó sai sót khiến Tổng giám đốc không hài lòng rồi. Ông ta vừa gọi Viên Trác Nghiên vừa run rẩy hai tay đang che bên dưới.
Viên Trác Nghiên vẫn mãi tập trung vào màn hình điện thoại, phải được gọi đến lần thứ ba thì anh mới hoàn hồn, có chút ngơ ngác nhìn giám đốc phòng quan hệ công chúng trước mặt đang sợ sệt nhìn mình. Anh gật gật đầu, điềm tĩnh trả lời.
- Tốt, cứ như vậy mà triển khai đi.
Tất cả những người trong phòng họp đều đưa mắt nhìn nhau. Không phải đó chứ? Đây là lời của Tổng giám đốc thật sao? Mỗi lần họp, dù với bất kỳ báo cáo nào thì anh không bắt mười lỗi thì ít nhất cũng bắt ba lỗi, nhưng đây là gì đây chứ? Không có ý kiến! Chẳng lẽ người đàn ông nào đang yêu hay sắp kết hôn đều dễ dãi vậy sao?
- Vâng vâng, cảm ơn anh, Tổng giám đốc.
Vị giám đốc vừa báo cáo xong liên tục cúi đầu cảm ơn.
Viên Trác Nghiên vừa cho người tiếp theo báo cáo thì điện thoại trên bàn anh lại đổ chuông. Là điện thoại từ Nguyệt Phủ gọi đến, đầu dây bên kia truyền đến giọng gấp gáp, hoảng loạn của dì Uyên.
- Viên, Viên thiếu, xảy ra chuyện lớn rồi. Thiếu, thiếu, thiếu phu nhân.
Chỉ cần nghe đến tình hình của Ôn Giai Tuệ thì Viên Trác Nghiên không khác gì là đang đợi kết quả cổ phiếu, hỏi lại ngay mà không cần quan tâm mình còn đang ở trong phòng họp.
- Tuệ nhi làm sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Dì Uyên úp mở, sợ sệt, lấy hết dũng khí mà thông báo.
- Vừa nãy có một đám người không biết bằng cách nào mà vào được trong nhà, bọn họ dùng súng khống chế thiếu phu nhân và bắt cô ấy đi rồi. A Phúc đang đuổi theo xe của bọn họ.
Đây đúng là tin dữ nhất với Viên Trác Nghiên rồi. Mày kiếm đen rậm nhíu chặt lại, tức giận đến nắm chặt điện thoại, tay kia đập mạnh lên mặt bàn, giấy tờ trên bàn cũng rung theo, cả phòng họp trong chốc lát đã rơi vào tĩnh lặng, không một ai dám thở mạnh, tất cả công việc đang làm cũng ngưng lại hết.
- Anh Trần, anh chủ trì nốt cuộc họp đi.
Viên Trác Nghiên vội vã cúp máy, vừa đẩy ghế đứng lên vừa giao lại quyền điều hành cuộc họp cho cấp dưới.
Thấy ông chủ có vẻ khẩn trương như vậy, A Châu nắm bắt tình hình rất nhanh, bươc vội theo sau ông chủ ra khỏi phòng họp.
- Tuệ nhi bị bắt đi rồi. Cậu gọi A Phúc hỏi tình hình hiện giờ ngay.
Nam nhân cất bước rất nhanh, gấp gáp ra lệnh cho A Châu đang đuổi theo sát phía sau.
Với A Châu khi nghe tin này cũng rất bất ngờ, Nguyệt Phủ được canh giữ nghiêm ngặt như vậy, còn có cả A Phúc ở trong đó nữa, sao có thể để chủ mẫu bị bắt đi như vậy chứ!
Cuộc gọi với A Phúc vừa được kết nối, A Châu nói được vài câu liền đưa máy cho ông chủ, anh ta đi nhanh để lái xe đến.
- Các cậu đang làm gì vậy? Bao nhiêu người các cậu không thể canh chừng nổi mà để Tuệ nhi bị bắt đi là thế nào hả?
A Phúc đang trên đường đuổi theo mấy chiếc xe trước mặt, nghe những câu trách mắng của ông chủ cũng không còn lời nào để biện minh.
- Xin lỗi boss! Là thủ hạ làm việc tắc trách. Thủ hạ vẫn đang đuổi theo chúng.
Viên Trác Nghiên ngồi vào trong xe, điện thoại vẫn đang áp trên tai.
- Bọn chúng là những kẻ nào?
- Toàn bộ đều là sát thủ chuyên nghiệp. Còn có cả lính đánh thuê nữa. Có vẻ như đã lên kế hoạch rất kỹ rồi.
Gân xanh nổi đầy trên trán và mu bàn tay của Viên Trác Nghiên, anh gầm lên một tiếng ra lệnh cho A Châu tăng nhanh tốc độ.
- Chệt tiệt! Bằng mọi giá không được để mất dấu bọn họ.
Anh ném điện thoại vừa tắt sang một bên, tay liên tục tháo hết từ cà vạt đến cúc áo trên cổ, hít thở nặng nề. Vừa để điện thoại xuống thì lại cầm lên, gọi ngay vào số của Ôn Giai Tuệ. Quả nhiên đã bị chúng tắt đi rồi.
....................
Bị ép lôi lên xe như vậy, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa thể hết hoảng loạn được. Cuộc điện thoại vừa rồi cô chắc chắn đó là Viên Trác Nghiên, lại bị bọn họ tắt mất. Ánh mắt cô đề phòng cẩn thận nhìn bọn họ. Thật sự cô không biết đám người này là ai, tại sao lại lên một kế hoạch tỉ mỉ như vậy để bắt cô chứ.
Tên tài xế đột nhiên tăng nhanh tốc độ, vừa điều khiển tay lái vừa quan sát phía sau. Ôn Giai Tuệ cũng chầm chậm nhìn lại, là xe của A Phúc mà, anh ta đã đuổi theo từ nãy đến giờ sao. Nhìn thấy xe của A Phúc, trong lòng cô giống như đã tìm được một điểm tựa an toàn. Nhưng tim cũng đang bị treo ngược lên. Xe đang chạy với tốc độ nhanh nhất mà lại không theo một đường thẳng, liên tục lảng lách hết trái lại qua phải, cô ngồi phía sau cũng sắp bị chúng lắc đến tim phổi trào ngược ra khỏi họng rồi.
Lợi dụng những dòng xe nối đuôi nhau liên tục, tên tài xế bất chấp mọi rào cản và trướng ngại vật mà lái xe chen chúc qua từng khe hở để cắt đuôi A Phúc đang bám sát phía sau. Một màn rượt đuổi dọa cho Ôn Giai Tuệ mặt mũi tái mét.
Thật buồn nôn mà....
- Ọe!
Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa mà nôn thẳng vào người của tên sát thủ bên cạnh. Cho dù đã nôn xong nhưng sắc mặt cô vẫn chưa hẳn hồi phục lại được ngay.
Đây nhất định là tình huống mà bọn họ không thể nào ngờ tới rồi. Bị một ả đàn bà nôn hết lên người, lần đầu tiên trong những vụ mà hắn ta nhận đấy.
Dù đã cố gắng bám sát chiếc xe đó nhưng rốt cuộc A Phúc vẫn bị mất dấu. Anh ta tức tối đấm mạnh vào vô lăng, miệng phun ra một câu chửi thề. Cũng phải gọi báo cáo tình hình cho ông chủ biết thôi.
....................
Trước khi xuống xe, nữ sát thủ kia còn đưa cho Ôn Giai Tuệ một cái khăn, lạnh nhạt nói một câu.
- Bà chủ của chúng tôi không quen nhìn cảnh dơ bẩn như vậy. Cô lau sạch đi.
Ôn Giai Tuệ nhìn lại hai tay và mặt mình còn dính vài vết bẩn vì trận nôn khan vừa rồi, miễn cưỡng nhận lấy chiếc khăn của cô ta, vẫn giữ chút phép lịch sự nói tiếng cảm ơn.
Đợi cô lau mặt và tay xong, bọn họ mới kéo cô xuống xe. Trước mặt là một quán cà phê phong cách Châu Âu cổ điển. Vì đây là chỗ đông người nên đám sát thủ kia cũng không có hành động gì quá lộ liễu, nữ sát thủ kia đi sát bên cạnh Ôn Giai Tuệ, khẩu súng trong tay cô ta vẫn đang dí sát thắt lưng của Ôn Giai Tuệ. Bọn họ đẩy cô vào trong quán. Tới một bàn đã có người ngồi đợi sẵn.
Là Viên Trác Bình!
Hai mắt Ôn Giai Tuệ trợn tròn kinh hoảng khi nhìn thấy người phụ nữ đang thong dong thưởng thức trà trước mặt. Còn chưa kịp định hình thì đã bị nữ sát thủ phía sau nhét vào trong ghế. Đầu óc cô là một mảng đối đen, tại sao lại là Viên Trác Bình chứ? Chẳng lẽ cô ta đã biết những gì mà cô và Viên Trác Nghiên đã làm rồi ư? Cho nên mới gặp cô để phơi bày tất cả.
- Viên tiểu thư, không ngờ cô lại chuẩn bị một màn đưa đón đặc biệt như vậy.
Ôn Giai Tuệ lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh mà đối diện với cô ta, chủ động mở lời trước nhằm đè nén sự hoảng loạn trong lòng hiện giờ.
Viên Trác Bình chậm rãi để tách trà xuống, ngước mắt nhìn cô gái đang ngồi trước mặt, nhoẻn miệng cười nhã nhặn, hoàn toàn không để lộ chút biểu cảm nào quá kích.
- Mẹ nhỏ, à không, tôi nên gọi cô như thế nào đây nhỉ? Bây giờ cô cũng không còn là mẹ nhỏ nữa. Chị dâu? Cũng chưa phải. Vậy thì tôi xin phép gọi một tiếng Ôn tiểu thư vậy. Cô cũng không cần quá lo lắng như vậy. Tôi biết anh cả không để cô ra khỏi Nguyệt Phủ và cũng không cho ai đến gần cô nên tôi mới phải dùng cách này để mời cô. Không làm cô sợ đó chứ?
Tình hình như thế này, nhất định là không phải điềm lành gì rồi, vẫn phải cảnh giác cao độ nhất. Ôn Giai Tuệ tự nhủ với lòng mình như vậy.
- Viên tiểu thư chê cười rồi. Không biết cô đặc biệt mời tôi đến đây là có chuyện gì quan trọng?
Thái độ bình thản đến khó tin của Ôn Giai Tuệ đã nằm ngoài dự đoán của Viên Trác Bình. Cô ta không để lộ sự kinh ngạc này, dùng một nụ cười tao nhã che chắn.
- Mấy ngày trước tôi có nhặt được một món đồ. Vừa nhìn qua thì tôi nhận ra đó là lắc tay của Ôn tiểu thư. Cho nên hôm nay tôi đặc biệt mang trả cho cô.
Trống ngực của Ôn Giai Tuệ đang đập liên hồi, không một giây nào là buông lỏng cảnh giác, đưa mắt nhìn theo tay của cô ta lấy từ trong túi xách ra một chiếc lắc tay, đẩy nhẹ nhàng đến trước mặt.
- Ôn tiểu thư, cô kiểm tra lại xem, đây có phải là lắc tay của cô không?
Ôn Giai Tuệ cẩn thận cầm chiếc lắc tay lên. Tim cô gần như muốn rớt ra ngoài. Lắc tay này đúng là của cô, và cô đã phát hiện mất từ sau khi trở về từ mật thất...nhất định là Viên Trác Bình đã nhặt được nó trong mật thất. Nếu cô thừa nhận thì nhất định sẽ bị lộ tẩy hết. Hít sâu một hơi, cô lắc đầu để chiếc lắc trở lại bàn, điềm nhiên trả lời.
- Viên tiểu thư, có lẽ cô đã nhầm rồi. Lắc tay này sao có thể là của tôi chứ.
Viên Trác Bình nghe cô phủ nhận mà không khỏi bật cười, giống như vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy. Cô ta chỉnh nhẹ lại tư thế ngồi, nâng tách trà lên uống một ngụm, gật gật đầu mấy cái.
- Thật sự là tôi đã nhầm hay là...Ôn tiểu thư đây trí nhớ kém nhỉ? Tôi có một phòng nghiên cứu sinh học, vài ngày trước, không biết có kẻ lạ mặt nào đến dòm ngó. Thật trùng hợp là tôi lại nhặt được cái lắc tay này.
Cô ta cầm chiếc lắc tay lên vờ ngắm nghía qua lại, xong lại thả xuống cốc nước trước mặt.
- Tiếc là tôi nhận nhầm. Ôn tiểu thư, thật xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi cứ tưởng cô vì muốn đến thăm cha tôi nên mới tìm tới phòng nghiên cứu, dù sao thì cô cũng từng là vợ của ông ấy mà.
Vốn dĩ Ôn Giai Tuệ muốn giả vờ đến phút chót, nhưng vừa nghe cô ta thừa nhận một cách trắng trợn như vậy, cô ta nhắc đến Viên lão gia, cho nên cô không thể bỏ qua cơ hội này được. Cô kích động hằn giọng mà hỏi thẳng.
- Cô đã giấu lão gia đâu rồi? Viên Trác Bình, trong cái phòng nghiên cứu đó của cô rốt cuộc đang chứa cái thứ gì hả? Lão gia đang ở đâu? Cô đã làm gì ông ấy?
Bây giờ thì không còn ai phải giả vờ diễn nữa. Viên Trác Bình ồ lên một tiếng như đang kinh ngạc vô cùng, giọng điệu bỡn cợt.
- Thì ra đây là tình nghĩa vợ chồng sao? Ôn tiểu thư đây lo lắng cho chồng cũ như vậy, nếu anh cả biết được thì sẽ cảm giác thế nào nhỉ?
Ôn Giai Tuệ muốn tặng cho cô ta một bạt tai ngay, mấy lời khiêu khích bẩn thỉu của cô ta khiến cô thật sự buồn nôn mà.
- Viên Trác Bình, đúng là tôi đã đến trước phòng nghiên cứu của cô. Giờ giữa chúng ta không còn gì để giấu nữa rồi, cô nói thật đi, lão gia đang ở đâu?
Viên Trác Bình cậy cậy móng tay được sơn đỏ chói, đưa lên bên miệng thổi nhẹ một cái, cười cười một cách bí ẩn.
- Nếu cô nóng lòng muốn gặp chồng cũ như vậy thì tôi cũng nên làm chút chuyện tốt.
Nói dứt một câu đó, cô ta liền đẩy ghế đứng lên, ra lệnh cho mấy tên sát thủ đứng phía sau Ôn Giai Tuệ.
- Hộ tống Ôn tiểu thư cho đàng hoàng vào.
Ôn Giai Tuệ cũng đẩy ghế định đuổi theo cô ta thì ngay lập tức bị hai tên sát thủ phía sau giữ chặt lại, cất giọng như đang ngầm cảnh cáo.
- Ôn tiểu thư, mời cô!
.....................
Đang nằm trên sofa xem tivi, A Phong nghe tiếng chuông điện thoại. Anh lười biếng với tay cầm lên và nhấn chấp nhận cuộc gọi.
- Có chuyện gì sao?
Trả lời anh là giọng khẩn trương và vô cùng gấp gáp của Viên Trác Nghiên.
- Cậu biết chỗ tìm anh trai cậu chứ? Tuệ nhi bị Viên Trác Bình đưa đi rồi. Tôi đang đuổi theo cô ấy, cậu mau tìm A Lôi bảo anh ta kéo dài thời gian gian.
A Phong nghe như tiếng sét đánh ngang tai, ngồi bật dậy, tỉnh táo hẳn ra, hỏi gấp.
- Tuệ Tuệ bị Viên Trác Bình đưa đi? Không phải anh có rất nhiều thủ hạ trông chừng cô ấy sao?
- Không có nhiều thời gian giải thích đâu. Cậu mau tìm cách liên lạc với A Lôi, trước mắt phải đảm bảo Tuệ nhi được an toàn cho đến khi tôi tìm được cô ấy.
Viên Trác Nghiên vội vã trả lời, hơi thở của anh nặng nề và gấp gáp, thấy rõ được sự lo lắng và sợ hãi trong lòng anh hiện giờ.
- Tôi biết rồi. Có tin tức gì thì liên lạc ngay.
A Phong cũng nói vội một câu trước khi cúp máy.
Sau khi nhận được thông báo của A Phúc đã mất dấu, Viên Trác Nghiên mới chính thức như ngồi trên đống than. Cà vạt đã bị anh tháo ra và ném sang một bên, áo sơmi cũng bị cởi bỏ nút áo đến ngực, hít thở đối với anh càng lúc càng khó khăn.
- Đến Viên gia!
Anh gầm gừ, giọng lạnh khốc đến đáng sợ, hạ lệnh dứt khoát.
- Vâng, thưa boss!
A Châu cung kính trả lời, tăng nhanh tốc độ sau khi rẽ sang hướng khác.
.....................
Nơi mà Viên Trác Bình đưa đến không còn lạ với Ôn Giai Tuệ nữa. Đây chính là nghĩa trang chôn cất Viên lão gia mà mấy ngày trước cô và Viên Trác Nghiên đã đến.
Ôn Giai Tuệ bị hai tên sát thủ đẩy phía sau, đi trước mặt cô là Viên Trác Bình. Cuối cùng cũng đến mộ của Viên lão gia. Các bước cũng giống như vậy, quật mộ lên rồi từng người một đi xuống.
Cả dọc đường, Ôn Giai Tuệ không nói một câu nào cả, cho đến khi bị đẩy vào bên trong của phòng nghiên cứu.
- Viên Trác Bình, lão gia ở đâu?
Ôn Giai Tuệ nôn nóng hỏi người phụ nữ đang đứng trước cái hình nhân kia, cố gắng đè nén sự sợ hãi. Hôm đó cô đã nhìn thấy Ngô Tước Diễn trong bộ dạng này, nhưng chỉ là đứng bên ngoài nhìn vào, hơn nữa lại có Viên Trác Nghiên đi bên cạnh, còn bây giờ, cô vừa chỉ có một mình, bị khống chế và cái thí nghiệm ghê rợn kia ở ngay trước mặt như vậy, cô vô thức lùi lại mấy bước.
Viên Trác Bình cẩn thận vuốt ve khuôn mặt trắng như bột của Ngô Tước Diễn, còn đặt lên môi anh ta một nụ hôn nữa. Ánh mắt cô ta nhìn Ngô Tước Diễn dịu dàng bao nhiêu thì giọng điệu khi trả lời Ôn Giai Tuệ lại sắc lạnh bấy nhiêu.
- Không phải cô đã đến đây rồi sao? Có gì phải vội chứ? Cô sẽ sớm được đoàn tụ với ông ta thôi.
Cô ta cứ nói được một đoạn lại dừng lại để chăm chút cho cái hình nhân của Ngô Tước Diễn, ôm ấp thứ đó như đang ôm chính người còn sống vậy. Tinh thần không bình thường như vậy, Ôn Giai Tuệ cũng phải cẩn thận hơn.
- Ôn Giai Tuệ. Cô muốn nghe một câu chuyện không?
.................
- Đại thiếu gia, cậu về.....
Nhìn thấy Viên Trác Nghiên đột ngột về nhà như vậy, Vương quản gia muốn ra nghênh đón cũng không có cơ hội, chỉ mới chào được một tiếng thì đã không thấy bóng dáng của anh đâu nữa.
Viên Trác Nghiên đi rất nhanh lên cầu thang, đi theo sau anh là A Châu.
Ai cũng sẽ nghĩ anh lên tìm mẹ mình là Tần Mộc Du. Nhưng thực ra anh về Viên gia gấp như vậy chính là tìm Mục Lan Nhi.
- Trác Nghiên? Tại sao cậu lại vào đây?
Viên Trác Nghiên giống như sắp phát điên rồi, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng không còn. Anh bước từng bước dài tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc lạnh mang theo một sự chết chóc đến ngột ngạt, giọng lạnh tanh cực hạn.
- Mẹ hai, bà gọi Viên Trác Bình ngay cho tôi!