Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 13: Em để tâm trạng ảnh hưởng đến công việc.
Viên Thành
Kế hoạch triển khai dự án khu vui chơi Kiến Thụy của Viên Trác Việt đã hoàn thành, bây giờ chỉ cần được ký thông nữa là xong.
Nhưng kết quả mà thư ký mang về lại là cái lắc đầu thất vọng.
- Quản lý Viên, Tổng Giám đốc yêu cầu chúng ta làm lại. Anh ấy còn nói nếu anh có ý kiến gì thì anh đến phòng của anh ấy.....
Những lời phía sau nữ thư ký không dám nói hết vì nhìn sắc mặt Viên Trác Việt bây giờ như muốn đốt nhà người ta vậy.
Anh ta không nói không rằng, lập tức cầm lấy bản kế hoạch đi thẳng ra ngoài.
Phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Viên Trác Nghiên như con chó vừa bị giẫm phải đuôi, xông thẳng vào phòng của Viên Trác Nghiên mà không thèm gõ cả cửa.
Bụp!
Bản kế hoạch bị ném một cách hung hăng xuống trước mặt Viên Trác Nghiên, Viên Trác Việt chống hai tay lên bàn làm việc của hắn, hơi gập lưng xuống nhướn người về phía trước, tức giận đến nghiến răng ken két.
- Anh làm vậy là có ý gì hả? Kế hoạch này rốt cuộc là có điểm nào không được? Anh đang lợi dụng việc công trả thù riêng đúng không?
Lúc trả lại bản kế hoạch cho thư ký phòng thiết kế, Viên Trác Nghiên đã đoán chắc chắn cậu ta sẽ đến đây tìm hắn và hành động ngu ngốc như vậy. Hắn tạm dừng động tác đánh máy, cầm bản kế hoạch kia lên đưa trước mặt anh ta và nói
- Tôi chưa bao giờ đọc một bản kế hoạch đầy lỗ hổng như vậy đấy. Xây dựng khu vui chơi hiện đại kết hợp ngoài trời nhưng lại thiếu đi tính toán về ngân sách lẫn rủi ro, vừa đọc đã thấy không khả thi rồi, cậu đang vẽ truyện tranh sao? Ý tưởng đột phá rất đáng tuyên dương nhưng tôi nhận ra trong đội của cậu đang ngầm đấu đá nhau? Ý tưởng được lên rất tốt nhưng có vẻ như chẳng ai ủng hộ, lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia, thân là một quản lý mà câu không nhận ra điều này?
Viên Trác Việt bị hắn nhận xét một tràng mà nhất thời không biết phản ứng thế nào. Nhưng một lúc sau khi định hình lại, anh ta cũng không chút nhượng bộ mà tranh luận.
- Không khả thi? Không phải anh chỉ đang nhằm vào đội của tôi thôi sao? Nói trắng ra anh đang phủ nhận toàn bộ công sức của chúng tôi mà chẳng thèm xem qua?
Viên Trác Nghiên không thể tin nổi vào tai mình nữa, hắn đưa tay sờ sờ mũi như đang nhịn cười.
- Tôi phủ nhận công sức của họ? Vậy tôi hỏi cậu, bản kế hoạch này cậu hiểu được bao nhiêu phần trăm? Hay từ đầu đến cuối anh chỉ ngồi rung đùi để toàn bộ nhân viên của mình xây dựng nó?
Viên Trác Việt bị hỏi đến á khẩu, nhưng vẫn nhất quyết không chịu thua.
- Điều đầu tiên anh đọc chính là lỗi trong đội của tôi? Nghĩa là lúc anh để chúng tôi bắt đầu anh đã biết trước kết quả? Vậy sao vẫn để tôi làm? Để anh xem tôi làm trò hề trước mặt anh?
Viên Trác Nghiên nhìn anh ta một lúc, khẽ cười và nói ra ý định từ đầu của mình.
- Đúng vậy. Tôi muốn để cậu thấy cậu đang làm chuyện ngu ngốc đến mức nào. Dự án khu vui chơi Kiến Thụy là hợp đồng mà tôi đã mang về. Cậu nhất quyết đòi triển khai kế hoạch này thật chất là muốn chứng tỏ cậu hơn tôi, trong khi đó bản thân cậu không hề có chút kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này, cậu thừa biết điều đó nên mới nhất quyết kéo theo cả đội của mình vào để làm đệm lưng. Nếu cậu làm việc cùng đội thiết kế mà chủ tịch đã thông qua thì bản kế hoạch sẽ không như ngày hôm nay, nhưng thay vào đó cậu hoàn toàn trở thành tên bù nhìn trong đội thiết kế. Điều duy nhất mà cậu muốn chỉ là thắng được tôi? Tôi nói vậy đã đủ thuyết phục cậu chưa? Nếu hiểu rồi thì cậu hãy rút lui khỏi dự án này, giao lại cho bộ phận thiết kế đi.
Sao hắn lại có thể đọc được toàn bộ tâm tư của Viên Trác Việt rõ đến từng chi tiết vậy chứ? Hắn càng tỏ ra mình giỏi thì Viên Trác Việt càng không phục. Anh ta đập mạnh tay xuống bàn và mắng.
- Còn không phải vì anh đã cướp mất vị trí này của tôi sao? Hai năm qua tôi đã làm rất tốt? Anh đã đi rồi sao không đi cho khuất mắt tôi luôn đi? Còn trở về làm gì hả? Muốn trả thù tôi sao?
Từ trước đến giờ Viên Trác Nghiên luôn bất đồng quan điểm với anh ta, dù là trong chuyện công hay tư, hai người vốn chẳng vừa mắt nhau nên khi nói chuyện với anh ta, Viên Trác Nghiên cũng không cần kiêng dè gì.
- Cậu không nhớ hai năm qua vị trí của cậu chỉ là "tạm thời" thôi sao? Với năng lực đó của cậu tôi thật sự không hiểu nổi tại sao lão già đó lại có thể giao Viên Thành cho cậu gánh vác hai năm đấy. Nếu không phải còn có Ôn Giai Tuệ thì tôi nghĩ Viên Thành đã sớm bị hủy trong tay cậu rồi đấy.
Lại còn lôi cả Ôn Giai Tuệ vào, Viên Trác Việt đã tức điên lên rồi mà còn so sánh anh ta với người phụ nữ đó càng khiến anh ta mất hết bình tĩnh.
- Anh còn giả vờ thánh thiện? Không phải còn rất căm hận tôi sao? Nên mới muốn trả thù tôi theo cách này? Tôi thật hối hận sao năm đó tôi không để con đàn bà của anh mang thai con tôi rồi chết luôn. Haha, như vậy chắc là cả đời này anh sẽ không bao giờ quay về Viên gia, càng không tranh giành Viên Thành với tôi.
Khóe môi Viên Trác Nghiên khẽ giật giật, trong mắt đầy sát khí nhưng chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại trạng thái trầm ổn nhàn nhã vốn có. Hắn cũng đặc biệt nhấn mạnh.
- Dùng phương thức hèn hạ đó để ép tôi rời khỏi Viên gia nên cậu mới có hai năm để thử cảm giác ngồi ở cái ghế này nhỉ? Vậy cậu đã làm được gì cho Viên Thành rồi? Tôi nói cho cậu biết, một tên vô lại như cậu không đáng để tôi phải ra tay, chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi.
Nói đoạn, hắn tạm dừng lại một lúc, cầm bản thiết kế kia ném về phía trước, lạnh giọng quát.
- Giờ thì ra ngoài!
Hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn nữa mà tiếp tục công việc của mình.
Viên Trác Việt cũng chỉ đành ngậm cục tức cầm lấy bản thiết kế kia ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Sau khi Viên Trác Việt vừa đi khỏi thì A Châu đem một tập văn kiện vào thông báo.
- Boss, ban giám đốc đã thông qua kế hoạch công tác của anh và chủ tịch rồi.
Vừa nói cậu ta vừa đặt lên bàn làm việc của Viên Trác Nghiên một kết quả thông báo.
Cầm bản thông báo lên xem, Viên Trác Nghiên nhếch môi nở một nụ cười đầy mưu mô.
A Châu thấy hắn không nói gì cũng với biểu hiện của hắn là đã hài lòng rồi nên cậu ta tiếp tục đặt một văn kiện khác lên bàn.
- Còn đây là tài liệu bệnh án của bà Ôn, ghi chép liên quan đến người chồng sau của bà ấy.
Viên Trác Nghiên đặt bản thông báo kia xuống rồi cầm lấy văn kiện kia lên xem, không ngẩng đầu lên mà nói.
- Được rồi, cậu ra ngoài đi.
Từ sau đêm đó khi nghe Ôn Giai Tuệ nói trong cơn ác mộng, hắn không thể ngừng nhớ đến dáng vẻ sợ hãi đó của cô nên mới yêu cầu A Châu điều tra chuyện này.
Ngón tay thon dài mở tập văn kiện ra xem, đầu tiên là bệnh án của bà Ôn.
Mắc bệnh ung thư máu mười lăm năm?
Vậy viện phí điều trị từ đâu mà có?
Hắn lại mở tập hồ sơ lí lịch kia ra.
Người đàn ông này là người chồng sau của bà Ôn, là một tên nghiện cờ bạc.
Nếu vậy thì câu trả lời quá rõ ràng rồi. Ôn Giai Tuệ đã phải kiếm tiền trả viện phí suốt mười lăm năm, với một cô bé còn vừa phải đến trường vừa phải kiếm tiền quả thật không dễ dàng.
Hai năm trước Ôn lão gia đã gặp Ôn Giai Tuệ, giúp bà Ôn có thể làm phẫu thuật. Vì vậy cô gả vào Viên làm vợ lẻ là để báo đáp ân tình này sao?
Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy thật nực cười. Hai năm trước cũng là lão già đó đánh chết một người hầu mà con trai ông ta đem lòng yêu thương, nhưng sau đó lại ra ngoài động lòng trắc ẩn cứu vớt một cô gái rồi đưa về làm vợ lẻ? Đúng là một lão già hài hước mà.
........................
Phòng làm việc của chủ tịch.
Thư ký cầm một bản thông báo chạy vào với dáng vẻ có chút khẩn trương.
- Chủ tịch, ban giám đốc vừa thông báo chuyến công tác đến Hải Nam của chị sẽ do Tổng giám đốc chịu trách nhiệm chính, chủ tịch.....
Ôn Giai Tuệ đang ký mấy tập văn kiện vì lời của thư ký mà dừng lại. Cô cầm vội bản thông báo kia lại xem qua.
Gì đây chứ?
Chuyến công tác này vốn là cô sẽ toàn quyền phụ trách rồi mà, bây giờ lại thông báo chuyển qua cho Tổng giám đốc? Nhưng cô vẫn đi cùng hắn? Để cô đi theo phụ họa hắn sao?
- Lí do là gì? Sao tự dưng ban giám đốc lại ra quyết định này?
Thư ký nhìn sắc mặt cô có vẻ không tốt nhưng cũng phải nói rõ lí do ban giám đốc đưa ra.
- Chủ tịch, chuyện này là vì....ban giám đốc nói hợp tác lần này vô cùng quan trọng nên nhất định không được thất bại....
Nói đến đây thư ký lại không dám nói tiếp nữa, mà Ôn Giai Tuệ cũng không nghe cô ấy nói tiếp đã cắt ngang.
- Nói thẳng ra là bọn họ nghi ngờ năng lực của tôi?
Thư ký không dám nói thêm gì chỉ e dè gật đầu.
Ôn Giai Tuệ giống như toàn thân đều đang bốc hỏa, lập tức cầm bản thông báo kia đi ra khỏi phòng.
Cuộc hợp tác này lúc đầu ban giám đốc đã biểu quyết thông qua nhưng đột nhiên lại thay đổi, nhất định là việc tốt Viên Trác Nghiên làm ra rồi.
Bước đi của cô nhanh nhẹn, dứt khoát, giày cao gót đạp xuống sàn vang lên âm thanh thanh túy và quý phái. Đi thẳng đến phòng Tổng giám đốc, cô gõ cửa ba cái, khi nghe bên trong mời vào, cô mang theo một tầng lửa giận đùng đùng bước đến chất vấn.
- Viên tổng, anh đã can thiệp vào chuyện này đúng không?
Viên Trác Nghiên dừng bút đang ký tên lại, tạm đóng tập văn kiện lại, cười cười nhướn mày kiếm đen rậm nhìn cô.
- Mẹ nhỏ, đây là thông báo của ban giám đốc thì em nên đến đó mà hỏi, sao lại đến tìm tôi chứ?
Ôn Giai Tuệ vẫn đang cố gắng kìm chế cơn giận, lãnh đạm nói.
- Viên tổng, ban giám đốc vô cớ thay đổi quyết định mà Tổng giám đốc đây lại phụ trách chính trong cuộc hợp tác này, anh nói xem ai có khả năng can thiệp lớn nhất đây?
Đối diện với những lời chất vấn của cô, Viên Trác Nghiên không vội phủ nhận hay thừa nhận mà lấy một sấp tài liệu bên cạnh đẩy ra phía trước ý bảo cô tự xem
- Muốn biết lí do chính xác thì em tự xem đi. Mẹ nhỏ à, đây là những bản hợp đồng và quyết định em ký sai trong mấy ngày qua đấy, thậm chí em ký mà chẳng cần đọc qua yêu cầu của đối phương?
Trong lúc Ôn Giai Tuệ đang xem lại những sai sót của chính cô, người đàn ông cũng không nhàn rỗi mà tiếp tục đưa ra những phân tích.
- Em nói tôi tác động đến ban giám đốc? Vậy tôi hỏi em, bọn họ đều là một lũ đầu heo mà ai cũng có thể tác động? Nếu có thể bị tác động thì cũng phải là một người đủ năng lực chứ nhỉ? Nếu em cho là tôi làm điều đó thì....cảm ơn em đã đánh giá cao tôi như vậy.
Hắn vừa nói vừa quan sát những thay đổi trên mặt của Ôn Giai Tuệ, nhẹ nhàng giương khóe môi lên, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý và thâm sâu khó lường. Hôm nay cô mặc một áo voan tay dài màu xanh lam phối với chân váy bút chì bó sát màu đen, vừa trang nhã vừa toát lên một sức quyến rũ mê hoặc. Đôi mắt chim ưng dán chặt trên bộ ngực đang phập phồng vì kích động của cô, không nhanh không chậm mở miệng tiếp, giọng điệu mang theo vài phần châm chọc.
- Mẹ nhỏ, em biết rõ cuộc hợp tác này vô cùng quan trọng. Ban giám đốc sẽ để một người để tâm trạng ảnh hưởng đến công việc đảm nhiệm toàn bộ cuộc hẹn lần này?
Ôn Giai Tuệ nhìn đóng tài liệu kia mà khó có thể tin nổi, đúng là từ lúc trở về sau bảy đêm đen tối kia cô luôn mất tập trung trong công việc, nhiều lúc còn thất thần như kẻ mắc bệnh đãng trí. Toàn bộ những cái này là do cô làm hỏng hết ư? Thiệt hại thật sự rất lớn, nhưng sao không ai báo lại với cô chứ? Đều là vì người đàn ông trước mặt này đã kịp thời xử lý hết sao? Nói vậy cô còn phải cảm ơn hắn?
Nhìn cô thất thần như vậy, Viên Trác Nghiên biết chắc chắn cô sẽ không thể nói thêm lời nào phản đối nữa. Hắn đẩy ghế đứng lên, thong thả bước tới phía sau cô, nhân lúc cô chẳng đề phòng mà rất tự nhiên vòng tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô, hành động vô cùng tự nhiên như đang ôm bạn gái của mình vậy.
Hắn tì cằm của mình lên đầu vai nhỏ nhắn của cô, nỉ non bên tai, hoàn toàn thay đổi so với dáng vẻ uy nghiêm vừa rồi.
- Mẹ nhỏ, rốt cuộc thì mấy ngày qua em đã nghĩ đến chuyện gì vậy? Là người đàn ông ở cùng em bảy ngày bảy đêm sao?
Lúc này Ôn Giai Tuệ mới phản ứng lại, có phải đã quá chậm rồi không?
Cô chán ghét nhìn xuống tay người đàn ông đang ôm mình, nhưng lại chột dạ vì câu hỏi của hắn. Làm sao hắn có thể đọc được tâm tư của cô chứ? Nhưng cũng phải, lần trước hắn đã nhìn ra chuyện mà cô gặp phải rồi.
- Viên tổng, tôi thừa nhận là tôi đã gây ra lỗi lớn. Nhưng cuộc hợp tác với khu nghỉ dưỡng Vân Nam, tôi đặc biệt rất tự tin mình có thể thành công. Sao anh phải ép tôi như vậy chứ?
Coi nói nhiều như vậy nhưng tên đại sắc lang kia lại không hề để tâm, rất tự nhiên hít hà mùi hương quen thuộc trên cần cổ trắng mịn của cô, ngậm lấy vành tai non nớt cắn nhẹ một cái, môi lưỡi quét bên vành tai nhạy cảm, đồng thời đưa tay đẩy mặt cô nghiêng qua, thuận thế hôn lên một bên má rồi dần chiếm lấy môi đỏ hồng nhu mì.
- Uhm....uhm....
Bị cưỡng hôn như vậy, Ôn Giai Tuệ hoàn toàn bất động, tay tay cô buông hai bên đùi đang nắm chặt, móng tay gần như sắp cắm sâu vào lòng bàn tay.
Nhưng nụ hôn không hề kéo dài, Viên Trác Nghiên buông môi cô ra, thay vào đó là đẩy hết những tập văn kiện trên bàn qua một bên và bế nữ nhân trong lòng đặt lên khu bàn trống.
- Viên tổng, anh muốn làm gì? Ở đây là phòng làm việc đấy!
Ôn Giai Tuệ hoảng sợ nhìn trước hành động điên rồ này của hắn, muốn giãy giụa nhưng sợ bên ngoài sẽ nghe được ồn ào bất thường trong này, cô chỉ còn hy vọng hắn đang trêu chọc mà thôi.
- Mẹ nhỏ, lúc chúng ta thân mật như vậy, tôi thích em gọi tôi là cậu cả hơn đấy....
Những lời này của hắn đã đánh bay đi hy vọng còn sót lại trong lòng của Ôn Giai Tuệ.
Vừa đặt cô ngồi trên bàn, hai tay Viên Trác Nghiên đã bắt đầu bận rộn, một tay giữ sau gáy cô nuốt lấy làn môi mềm mại nhưng đã sưng lên kia, tay còn lại di chuyển xuống xoa nắn bộ ngực đầy đặn bên ngoài lớp áo mỏng và chiếc áo ngực che chắn một nửa.
- Uhm.......
Bàn tay to lớn đầy gân guốc như con rắn đang trườn dọc xuống cơ thể cô nàng, hắn thô bạo dùng lực vén chiếc váy bó sát của cô lên cao, sau đó liền mơn trớn nắn bóp một bên đùi thon thả, còn rất lớn mật di chuyển thẳng vào vùng tư mật giữ hai chân của cô.
- Mẹ nhỏ, có muốn thử chút cảm giác mới lạ không? Hửm?
Không muốn!
Cô đương nhiên là không muốn rồi!
- Viên tổng, đây là phòng làm việc, xin anh hãy tự trọng.
Những lời đó của cô hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì đối với con thú hoang trước mặt này cả, dường như để trừng phạt cô, hắn còn thẳng tay vén quần lót bên trong sang một bên, ngón tay thon dài mơn trớn vùng da non mềm đến ẩm ướt.
- Mẹ nhỏ, chỗ này đã bị làm đến hỏng rồi hửm?
Sao hắn luôn không biết xấu hổ mà nói ra những lời tục tĩu này không chút che đậy vậy chứ? Ôn Giai Tuệ vừa chột dạ vừa đỏ mặt, khi hắn đụng vào chỗ đó, từng mảnh ký ức bảy đêm ác mộng đó lại ùa về, cô run rẩy lắc đầu..
- Viên tổng, nếu để người khác nhìn vào thì không hay đâu.....uhm....
Cô cảm giác được ngón tay hắn đã chui thẳng vào bên trong bắt đầu ma sát, hai chân cô không trụ nổi mà run rẩy. Vội vã cắn chặt môi để không phát ra thứ âm thanh đáng xấu hổ kia. Hai mắt cô nhìn xung quanh các cửa sổ trong phòng, có thể thấy rất nhiều nhân viên đang đi đi lại lại bên ngoài, chẳng lẽ tất cả đã nhìn thấy hết toàn bộ một màn trong này! Viên Trác Nghiên không phải thật sự muốn cô ở đây luôn chứ?
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Viên Trác Nghiên càng di chuyển ngón tay bên trong nhanh hơn, môi kề bên tai cô cắn nhẹ, thanh âm tà tà dâm mị.
- Yên tâm đi, bọn họ sẽ không nhìn thấy được trong này đâu....mẹ nhỏ, thế nào? Có phải rất muốn rên không? Hửm?
Ôn Giai Tuệ cắn chặt răng kháng cự, giữ vững chút lí trí cuối cùng, cô thều thào một cách khó khăn.
- Viên, Viên tổng....
Kế hoạch triển khai dự án khu vui chơi Kiến Thụy của Viên Trác Việt đã hoàn thành, bây giờ chỉ cần được ký thông nữa là xong.
Nhưng kết quả mà thư ký mang về lại là cái lắc đầu thất vọng.
- Quản lý Viên, Tổng Giám đốc yêu cầu chúng ta làm lại. Anh ấy còn nói nếu anh có ý kiến gì thì anh đến phòng của anh ấy.....
Những lời phía sau nữ thư ký không dám nói hết vì nhìn sắc mặt Viên Trác Việt bây giờ như muốn đốt nhà người ta vậy.
Anh ta không nói không rằng, lập tức cầm lấy bản kế hoạch đi thẳng ra ngoài.
Phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Viên Trác Nghiên như con chó vừa bị giẫm phải đuôi, xông thẳng vào phòng của Viên Trác Nghiên mà không thèm gõ cả cửa.
Bụp!
Bản kế hoạch bị ném một cách hung hăng xuống trước mặt Viên Trác Nghiên, Viên Trác Việt chống hai tay lên bàn làm việc của hắn, hơi gập lưng xuống nhướn người về phía trước, tức giận đến nghiến răng ken két.
- Anh làm vậy là có ý gì hả? Kế hoạch này rốt cuộc là có điểm nào không được? Anh đang lợi dụng việc công trả thù riêng đúng không?
Lúc trả lại bản kế hoạch cho thư ký phòng thiết kế, Viên Trác Nghiên đã đoán chắc chắn cậu ta sẽ đến đây tìm hắn và hành động ngu ngốc như vậy. Hắn tạm dừng động tác đánh máy, cầm bản kế hoạch kia lên đưa trước mặt anh ta và nói
- Tôi chưa bao giờ đọc một bản kế hoạch đầy lỗ hổng như vậy đấy. Xây dựng khu vui chơi hiện đại kết hợp ngoài trời nhưng lại thiếu đi tính toán về ngân sách lẫn rủi ro, vừa đọc đã thấy không khả thi rồi, cậu đang vẽ truyện tranh sao? Ý tưởng đột phá rất đáng tuyên dương nhưng tôi nhận ra trong đội của cậu đang ngầm đấu đá nhau? Ý tưởng được lên rất tốt nhưng có vẻ như chẳng ai ủng hộ, lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia, thân là một quản lý mà câu không nhận ra điều này?
Viên Trác Việt bị hắn nhận xét một tràng mà nhất thời không biết phản ứng thế nào. Nhưng một lúc sau khi định hình lại, anh ta cũng không chút nhượng bộ mà tranh luận.
- Không khả thi? Không phải anh chỉ đang nhằm vào đội của tôi thôi sao? Nói trắng ra anh đang phủ nhận toàn bộ công sức của chúng tôi mà chẳng thèm xem qua?
Viên Trác Nghiên không thể tin nổi vào tai mình nữa, hắn đưa tay sờ sờ mũi như đang nhịn cười.
- Tôi phủ nhận công sức của họ? Vậy tôi hỏi cậu, bản kế hoạch này cậu hiểu được bao nhiêu phần trăm? Hay từ đầu đến cuối anh chỉ ngồi rung đùi để toàn bộ nhân viên của mình xây dựng nó?
Viên Trác Việt bị hỏi đến á khẩu, nhưng vẫn nhất quyết không chịu thua.
- Điều đầu tiên anh đọc chính là lỗi trong đội của tôi? Nghĩa là lúc anh để chúng tôi bắt đầu anh đã biết trước kết quả? Vậy sao vẫn để tôi làm? Để anh xem tôi làm trò hề trước mặt anh?
Viên Trác Nghiên nhìn anh ta một lúc, khẽ cười và nói ra ý định từ đầu của mình.
- Đúng vậy. Tôi muốn để cậu thấy cậu đang làm chuyện ngu ngốc đến mức nào. Dự án khu vui chơi Kiến Thụy là hợp đồng mà tôi đã mang về. Cậu nhất quyết đòi triển khai kế hoạch này thật chất là muốn chứng tỏ cậu hơn tôi, trong khi đó bản thân cậu không hề có chút kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này, cậu thừa biết điều đó nên mới nhất quyết kéo theo cả đội của mình vào để làm đệm lưng. Nếu cậu làm việc cùng đội thiết kế mà chủ tịch đã thông qua thì bản kế hoạch sẽ không như ngày hôm nay, nhưng thay vào đó cậu hoàn toàn trở thành tên bù nhìn trong đội thiết kế. Điều duy nhất mà cậu muốn chỉ là thắng được tôi? Tôi nói vậy đã đủ thuyết phục cậu chưa? Nếu hiểu rồi thì cậu hãy rút lui khỏi dự án này, giao lại cho bộ phận thiết kế đi.
Sao hắn lại có thể đọc được toàn bộ tâm tư của Viên Trác Việt rõ đến từng chi tiết vậy chứ? Hắn càng tỏ ra mình giỏi thì Viên Trác Việt càng không phục. Anh ta đập mạnh tay xuống bàn và mắng.
- Còn không phải vì anh đã cướp mất vị trí này của tôi sao? Hai năm qua tôi đã làm rất tốt? Anh đã đi rồi sao không đi cho khuất mắt tôi luôn đi? Còn trở về làm gì hả? Muốn trả thù tôi sao?
Từ trước đến giờ Viên Trác Nghiên luôn bất đồng quan điểm với anh ta, dù là trong chuyện công hay tư, hai người vốn chẳng vừa mắt nhau nên khi nói chuyện với anh ta, Viên Trác Nghiên cũng không cần kiêng dè gì.
- Cậu không nhớ hai năm qua vị trí của cậu chỉ là "tạm thời" thôi sao? Với năng lực đó của cậu tôi thật sự không hiểu nổi tại sao lão già đó lại có thể giao Viên Thành cho cậu gánh vác hai năm đấy. Nếu không phải còn có Ôn Giai Tuệ thì tôi nghĩ Viên Thành đã sớm bị hủy trong tay cậu rồi đấy.
Lại còn lôi cả Ôn Giai Tuệ vào, Viên Trác Việt đã tức điên lên rồi mà còn so sánh anh ta với người phụ nữ đó càng khiến anh ta mất hết bình tĩnh.
- Anh còn giả vờ thánh thiện? Không phải còn rất căm hận tôi sao? Nên mới muốn trả thù tôi theo cách này? Tôi thật hối hận sao năm đó tôi không để con đàn bà của anh mang thai con tôi rồi chết luôn. Haha, như vậy chắc là cả đời này anh sẽ không bao giờ quay về Viên gia, càng không tranh giành Viên Thành với tôi.
Khóe môi Viên Trác Nghiên khẽ giật giật, trong mắt đầy sát khí nhưng chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại trạng thái trầm ổn nhàn nhã vốn có. Hắn cũng đặc biệt nhấn mạnh.
- Dùng phương thức hèn hạ đó để ép tôi rời khỏi Viên gia nên cậu mới có hai năm để thử cảm giác ngồi ở cái ghế này nhỉ? Vậy cậu đã làm được gì cho Viên Thành rồi? Tôi nói cho cậu biết, một tên vô lại như cậu không đáng để tôi phải ra tay, chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi.
Nói đoạn, hắn tạm dừng lại một lúc, cầm bản thiết kế kia ném về phía trước, lạnh giọng quát.
- Giờ thì ra ngoài!
Hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn nữa mà tiếp tục công việc của mình.
Viên Trác Việt cũng chỉ đành ngậm cục tức cầm lấy bản thiết kế kia ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Sau khi Viên Trác Việt vừa đi khỏi thì A Châu đem một tập văn kiện vào thông báo.
- Boss, ban giám đốc đã thông qua kế hoạch công tác của anh và chủ tịch rồi.
Vừa nói cậu ta vừa đặt lên bàn làm việc của Viên Trác Nghiên một kết quả thông báo.
Cầm bản thông báo lên xem, Viên Trác Nghiên nhếch môi nở một nụ cười đầy mưu mô.
A Châu thấy hắn không nói gì cũng với biểu hiện của hắn là đã hài lòng rồi nên cậu ta tiếp tục đặt một văn kiện khác lên bàn.
- Còn đây là tài liệu bệnh án của bà Ôn, ghi chép liên quan đến người chồng sau của bà ấy.
Viên Trác Nghiên đặt bản thông báo kia xuống rồi cầm lấy văn kiện kia lên xem, không ngẩng đầu lên mà nói.
- Được rồi, cậu ra ngoài đi.
Từ sau đêm đó khi nghe Ôn Giai Tuệ nói trong cơn ác mộng, hắn không thể ngừng nhớ đến dáng vẻ sợ hãi đó của cô nên mới yêu cầu A Châu điều tra chuyện này.
Ngón tay thon dài mở tập văn kiện ra xem, đầu tiên là bệnh án của bà Ôn.
Mắc bệnh ung thư máu mười lăm năm?
Vậy viện phí điều trị từ đâu mà có?
Hắn lại mở tập hồ sơ lí lịch kia ra.
Người đàn ông này là người chồng sau của bà Ôn, là một tên nghiện cờ bạc.
Nếu vậy thì câu trả lời quá rõ ràng rồi. Ôn Giai Tuệ đã phải kiếm tiền trả viện phí suốt mười lăm năm, với một cô bé còn vừa phải đến trường vừa phải kiếm tiền quả thật không dễ dàng.
Hai năm trước Ôn lão gia đã gặp Ôn Giai Tuệ, giúp bà Ôn có thể làm phẫu thuật. Vì vậy cô gả vào Viên làm vợ lẻ là để báo đáp ân tình này sao?
Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy thật nực cười. Hai năm trước cũng là lão già đó đánh chết một người hầu mà con trai ông ta đem lòng yêu thương, nhưng sau đó lại ra ngoài động lòng trắc ẩn cứu vớt một cô gái rồi đưa về làm vợ lẻ? Đúng là một lão già hài hước mà.
........................
Phòng làm việc của chủ tịch.
Thư ký cầm một bản thông báo chạy vào với dáng vẻ có chút khẩn trương.
- Chủ tịch, ban giám đốc vừa thông báo chuyến công tác đến Hải Nam của chị sẽ do Tổng giám đốc chịu trách nhiệm chính, chủ tịch.....
Ôn Giai Tuệ đang ký mấy tập văn kiện vì lời của thư ký mà dừng lại. Cô cầm vội bản thông báo kia lại xem qua.
Gì đây chứ?
Chuyến công tác này vốn là cô sẽ toàn quyền phụ trách rồi mà, bây giờ lại thông báo chuyển qua cho Tổng giám đốc? Nhưng cô vẫn đi cùng hắn? Để cô đi theo phụ họa hắn sao?
- Lí do là gì? Sao tự dưng ban giám đốc lại ra quyết định này?
Thư ký nhìn sắc mặt cô có vẻ không tốt nhưng cũng phải nói rõ lí do ban giám đốc đưa ra.
- Chủ tịch, chuyện này là vì....ban giám đốc nói hợp tác lần này vô cùng quan trọng nên nhất định không được thất bại....
Nói đến đây thư ký lại không dám nói tiếp nữa, mà Ôn Giai Tuệ cũng không nghe cô ấy nói tiếp đã cắt ngang.
- Nói thẳng ra là bọn họ nghi ngờ năng lực của tôi?
Thư ký không dám nói thêm gì chỉ e dè gật đầu.
Ôn Giai Tuệ giống như toàn thân đều đang bốc hỏa, lập tức cầm bản thông báo kia đi ra khỏi phòng.
Cuộc hợp tác này lúc đầu ban giám đốc đã biểu quyết thông qua nhưng đột nhiên lại thay đổi, nhất định là việc tốt Viên Trác Nghiên làm ra rồi.
Bước đi của cô nhanh nhẹn, dứt khoát, giày cao gót đạp xuống sàn vang lên âm thanh thanh túy và quý phái. Đi thẳng đến phòng Tổng giám đốc, cô gõ cửa ba cái, khi nghe bên trong mời vào, cô mang theo một tầng lửa giận đùng đùng bước đến chất vấn.
- Viên tổng, anh đã can thiệp vào chuyện này đúng không?
Viên Trác Nghiên dừng bút đang ký tên lại, tạm đóng tập văn kiện lại, cười cười nhướn mày kiếm đen rậm nhìn cô.
- Mẹ nhỏ, đây là thông báo của ban giám đốc thì em nên đến đó mà hỏi, sao lại đến tìm tôi chứ?
Ôn Giai Tuệ vẫn đang cố gắng kìm chế cơn giận, lãnh đạm nói.
- Viên tổng, ban giám đốc vô cớ thay đổi quyết định mà Tổng giám đốc đây lại phụ trách chính trong cuộc hợp tác này, anh nói xem ai có khả năng can thiệp lớn nhất đây?
Đối diện với những lời chất vấn của cô, Viên Trác Nghiên không vội phủ nhận hay thừa nhận mà lấy một sấp tài liệu bên cạnh đẩy ra phía trước ý bảo cô tự xem
- Muốn biết lí do chính xác thì em tự xem đi. Mẹ nhỏ à, đây là những bản hợp đồng và quyết định em ký sai trong mấy ngày qua đấy, thậm chí em ký mà chẳng cần đọc qua yêu cầu của đối phương?
Trong lúc Ôn Giai Tuệ đang xem lại những sai sót của chính cô, người đàn ông cũng không nhàn rỗi mà tiếp tục đưa ra những phân tích.
- Em nói tôi tác động đến ban giám đốc? Vậy tôi hỏi em, bọn họ đều là một lũ đầu heo mà ai cũng có thể tác động? Nếu có thể bị tác động thì cũng phải là một người đủ năng lực chứ nhỉ? Nếu em cho là tôi làm điều đó thì....cảm ơn em đã đánh giá cao tôi như vậy.
Hắn vừa nói vừa quan sát những thay đổi trên mặt của Ôn Giai Tuệ, nhẹ nhàng giương khóe môi lên, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý và thâm sâu khó lường. Hôm nay cô mặc một áo voan tay dài màu xanh lam phối với chân váy bút chì bó sát màu đen, vừa trang nhã vừa toát lên một sức quyến rũ mê hoặc. Đôi mắt chim ưng dán chặt trên bộ ngực đang phập phồng vì kích động của cô, không nhanh không chậm mở miệng tiếp, giọng điệu mang theo vài phần châm chọc.
- Mẹ nhỏ, em biết rõ cuộc hợp tác này vô cùng quan trọng. Ban giám đốc sẽ để một người để tâm trạng ảnh hưởng đến công việc đảm nhiệm toàn bộ cuộc hẹn lần này?
Ôn Giai Tuệ nhìn đóng tài liệu kia mà khó có thể tin nổi, đúng là từ lúc trở về sau bảy đêm đen tối kia cô luôn mất tập trung trong công việc, nhiều lúc còn thất thần như kẻ mắc bệnh đãng trí. Toàn bộ những cái này là do cô làm hỏng hết ư? Thiệt hại thật sự rất lớn, nhưng sao không ai báo lại với cô chứ? Đều là vì người đàn ông trước mặt này đã kịp thời xử lý hết sao? Nói vậy cô còn phải cảm ơn hắn?
Nhìn cô thất thần như vậy, Viên Trác Nghiên biết chắc chắn cô sẽ không thể nói thêm lời nào phản đối nữa. Hắn đẩy ghế đứng lên, thong thả bước tới phía sau cô, nhân lúc cô chẳng đề phòng mà rất tự nhiên vòng tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô, hành động vô cùng tự nhiên như đang ôm bạn gái của mình vậy.
Hắn tì cằm của mình lên đầu vai nhỏ nhắn của cô, nỉ non bên tai, hoàn toàn thay đổi so với dáng vẻ uy nghiêm vừa rồi.
- Mẹ nhỏ, rốt cuộc thì mấy ngày qua em đã nghĩ đến chuyện gì vậy? Là người đàn ông ở cùng em bảy ngày bảy đêm sao?
Lúc này Ôn Giai Tuệ mới phản ứng lại, có phải đã quá chậm rồi không?
Cô chán ghét nhìn xuống tay người đàn ông đang ôm mình, nhưng lại chột dạ vì câu hỏi của hắn. Làm sao hắn có thể đọc được tâm tư của cô chứ? Nhưng cũng phải, lần trước hắn đã nhìn ra chuyện mà cô gặp phải rồi.
- Viên tổng, tôi thừa nhận là tôi đã gây ra lỗi lớn. Nhưng cuộc hợp tác với khu nghỉ dưỡng Vân Nam, tôi đặc biệt rất tự tin mình có thể thành công. Sao anh phải ép tôi như vậy chứ?
Coi nói nhiều như vậy nhưng tên đại sắc lang kia lại không hề để tâm, rất tự nhiên hít hà mùi hương quen thuộc trên cần cổ trắng mịn của cô, ngậm lấy vành tai non nớt cắn nhẹ một cái, môi lưỡi quét bên vành tai nhạy cảm, đồng thời đưa tay đẩy mặt cô nghiêng qua, thuận thế hôn lên một bên má rồi dần chiếm lấy môi đỏ hồng nhu mì.
- Uhm....uhm....
Bị cưỡng hôn như vậy, Ôn Giai Tuệ hoàn toàn bất động, tay tay cô buông hai bên đùi đang nắm chặt, móng tay gần như sắp cắm sâu vào lòng bàn tay.
Nhưng nụ hôn không hề kéo dài, Viên Trác Nghiên buông môi cô ra, thay vào đó là đẩy hết những tập văn kiện trên bàn qua một bên và bế nữ nhân trong lòng đặt lên khu bàn trống.
- Viên tổng, anh muốn làm gì? Ở đây là phòng làm việc đấy!
Ôn Giai Tuệ hoảng sợ nhìn trước hành động điên rồ này của hắn, muốn giãy giụa nhưng sợ bên ngoài sẽ nghe được ồn ào bất thường trong này, cô chỉ còn hy vọng hắn đang trêu chọc mà thôi.
- Mẹ nhỏ, lúc chúng ta thân mật như vậy, tôi thích em gọi tôi là cậu cả hơn đấy....
Những lời này của hắn đã đánh bay đi hy vọng còn sót lại trong lòng của Ôn Giai Tuệ.
Vừa đặt cô ngồi trên bàn, hai tay Viên Trác Nghiên đã bắt đầu bận rộn, một tay giữ sau gáy cô nuốt lấy làn môi mềm mại nhưng đã sưng lên kia, tay còn lại di chuyển xuống xoa nắn bộ ngực đầy đặn bên ngoài lớp áo mỏng và chiếc áo ngực che chắn một nửa.
- Uhm.......
Bàn tay to lớn đầy gân guốc như con rắn đang trườn dọc xuống cơ thể cô nàng, hắn thô bạo dùng lực vén chiếc váy bó sát của cô lên cao, sau đó liền mơn trớn nắn bóp một bên đùi thon thả, còn rất lớn mật di chuyển thẳng vào vùng tư mật giữ hai chân của cô.
- Mẹ nhỏ, có muốn thử chút cảm giác mới lạ không? Hửm?
Không muốn!
Cô đương nhiên là không muốn rồi!
- Viên tổng, đây là phòng làm việc, xin anh hãy tự trọng.
Những lời đó của cô hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì đối với con thú hoang trước mặt này cả, dường như để trừng phạt cô, hắn còn thẳng tay vén quần lót bên trong sang một bên, ngón tay thon dài mơn trớn vùng da non mềm đến ẩm ướt.
- Mẹ nhỏ, chỗ này đã bị làm đến hỏng rồi hửm?
Sao hắn luôn không biết xấu hổ mà nói ra những lời tục tĩu này không chút che đậy vậy chứ? Ôn Giai Tuệ vừa chột dạ vừa đỏ mặt, khi hắn đụng vào chỗ đó, từng mảnh ký ức bảy đêm ác mộng đó lại ùa về, cô run rẩy lắc đầu..
- Viên tổng, nếu để người khác nhìn vào thì không hay đâu.....uhm....
Cô cảm giác được ngón tay hắn đã chui thẳng vào bên trong bắt đầu ma sát, hai chân cô không trụ nổi mà run rẩy. Vội vã cắn chặt môi để không phát ra thứ âm thanh đáng xấu hổ kia. Hai mắt cô nhìn xung quanh các cửa sổ trong phòng, có thể thấy rất nhiều nhân viên đang đi đi lại lại bên ngoài, chẳng lẽ tất cả đã nhìn thấy hết toàn bộ một màn trong này! Viên Trác Nghiên không phải thật sự muốn cô ở đây luôn chứ?
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Viên Trác Nghiên càng di chuyển ngón tay bên trong nhanh hơn, môi kề bên tai cô cắn nhẹ, thanh âm tà tà dâm mị.
- Yên tâm đi, bọn họ sẽ không nhìn thấy được trong này đâu....mẹ nhỏ, thế nào? Có phải rất muốn rên không? Hửm?
Ôn Giai Tuệ cắn chặt răng kháng cự, giữ vững chút lí trí cuối cùng, cô thều thào một cách khó khăn.
- Viên, Viên tổng....