Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 34: Tôi đã rất nhớ em.
Vừa nói xong thì Ôn Giai Tuệ liền định đứng lên.
- A!
Nhưng cô còn chưa kịp đứng vững thì đã ngã xuống vì đau ở cổ chân, ngã phịch lại xuống đất.
- Tuệ nhi!
Viên Trác Nghiên không khỏi sốt ruột ngồi xuống đỡ cô lên, trông có vẻ lo lắng khi hỏi tình hình.
- Không sao chứ?
Vừa hỏi thì ánh mắt của hắn cũng vừa hay quét xuống bàn tay đang xoa xoa cổ chân của cô. Viên Trác Nghiên đẩy tay cô ra, xem thử cổ chân cô bị sao.
- Đừng đụng vào tôi! Không cần anh quan tâm.
Ôn Giai Tuệ vẫn giữa chặt tay không muốn người đàn ông này quan tâm nhưng sức của cô căn bản không là gì so với sức tay của hắn.
- Im miệng!
Viên Trác Nghiên quát nhẹ cô một tiếng, đã có thể gạt tay cô ra và nhìn được vết thương trên cổ chân cô, là rắn cắn!
Đôi mắt chim ưng quét sang con rắn đã bị bắn chết nằm đó, không chần chừ thêm mà tháo nhanh giày của cô ra.
- Này, anh muốn làm gì?
Ôn Giai Tuệ hoảng loạn trước hành động này của hắn, muốn ngăn hắn lại nhưng bị người đàn ông đẩy tay ra, vừa quát vừa tiếp tháo giày.
- Em muốn chết sao?
Cũng vừa xong, người đàn ông hất nhẹ cằm về phía con rắn đã chết kia, vừa giải thích sơ qua vừa hỏi.
- Em có gì có thể tạm băng lại không?
Lúc này Ôn Giai Tuệ cũng đã ý thức được mình vừa bị rắn cắn nên mới ngoan ngoãn phối hợp. Cô lục trong túi ra một miếng gạc và một chiếc khăn tay lụa.
- Cái này dùng được chứ?
Viên Trác Nghiên không thể suy nghĩ nhiều, liền cầm lấy miếng gạt dán nhẹ nhàng lên vết cắn, không quên trấn an cô.
- Đừng sợ, em sẽ không chết đâu.
Chỉ vì câu nói này của hắn mà Ôn Giai Tuệ đã ngồi im lặng nhìn hắn đến mức xuất thần, vừa nãy khi mới nghe mình bị rắn cắn, cô vô cùng sợ hãi. Nhưng bây giờ cô lại không còn thấy sợ một chút nào nữa, cứ như người đàn ông này sẽ đỡ cả bầu trời cho cô vậy....
- Viên Trác Nghiên, tại sao anh lại quay về?
Cô có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, cô muốn hỏi tại sao ngày đó hắn rời đi lại không nói một lời nào, cô muốn hỏi tại sao hắn lại đi, muốn hỏi hắn thời gian qua đã sống như thế nào, có tốt không? Muốn hỏi hắn và Thanh Ngọc có hạnh phúc không? Muốn hỏi hắn lần này hắn về rồi có rời đi nữa không....rất nhiều, rất nhiều lời muốn hỏi hắn. Thế nhưng cuối cùng cô chỉ có thể hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.
Viên Trác Nghiên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ giương rồi lại cúi đầu tiếp tục băng lại vết thương cho cô, không nhanh không chậm trả lời.
- Có chút việc thôi. Em yên tâm, tôi sẽ không trở về Viên gia đâu.
Hắn biết cô vẫn còn rất sợ hắn, hận hắn. Cô chắc chắn là không muốn thấy hắn ở Viên gia nữa, mà hắn cũng đã quyết định sẽ không trở về dày vò cô nữa, cũng trả lời để cô yên tâm.
Ôn Giai Tuệ nghe vậy có chút ngạc nhiên nhưng cũng thầm thở phào, cô ừm một tiếng và gật nhẹ đầu. Nhưng cô chợt cảm thấy thật buồn cười, Viên gia là nhà của hắn nhưng hắn lại không thể trở về! Là vì cô sao?
Hai người lại rơi vào im lặng, Viên Trác Nghiên cũng đã băng xong vết thương cho Ôn Giai Tuệ rồi. Hắn đứng lên, khom lưng xuống bế cô lên. Nghĩ cô sẽ giãy giụa nên hắn mới cảnh báo một câu.
- Con rắn đó đã chết, đồng bọn của nó sẽ sớm đến đây thôi, nếu em không muốn bị cắn lần nữa thì đừng lộn xộn.
Quả nhiên là có hiệu quả, Ôn Giai Tuệ ngoan ngoãn như một con mèo để hắn bế đi. Một lúc sau lại nghe người đàn ông bồi thêm một câu.
- Ôm chặt vào nếu em không muốn bị ngã.
Ôn Giai Tuệ nhìn hắn, không khỏi đen mặt. Tên này vẫn bá đạo ngông cuồng không thay đổi. Hai tay lạnh ngắt vì nước mưa ngưỡng ngùng vòng qua cổ hắn, khóa chặt trên bờ vai bên kia của hắn. Hai mắt cô nhìn hắn không rời, gương mặt tuấn mỹ đang rất gần, từng đường nét hoàn hảo, không một điểm trừ, trái tim cô từ nãy đến giờ vẫn đập rất nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ngay vậy.
Người đàn ông này, tại sao luôn có thể làm cho lòng cô biến đổi lên xuống khác nhau như vậy? Có lúc làm cho cô hận đến tận xương tụy, nhưng lại có lúc khiến cô trầm luân không thể thoát. Khi lại đẩy cô vào đau thương tột cùng, khi lại cho cô một cảm giác ấm áp an toàn vô cùng. Người đàn ông này thật sự không thể trêu chọc, giống như một loại thuốc phiện, có thể khiến người ta mê đắm nhưng lại có thể gây độc đến tận xương.
Ôn Giai Tuệ không dám nhìn thêm nữa, quay mặt sang hướng khác, cũng không biết rốt cuộc hắn sẽ đưa mình đến đâu nữa. Nhưng cô vẫn chưa vội hỏi.
Cơn mưa cũng đã tạnh dần, chỉ còn những giọt nước nhỏ trút xuống thôi. Nhưng quần áo của hai người cũng đã gần ướt hết.
Nữ nhân trên tay gần như chẳng có trọng lượng vậy, có vẻ cô đã gầy hơn trước rất nhiều, liệu có phải vẫn hay gặp ác mộng nên không thể ngủ ngon không? Hay là....vì chưa quên được nỗi đau mất con? Nghĩ đến đây, lồng ngực Viên Trác Nghiên lại như bị ai đó bóp chặt đến đau đớn.
Thỉnh thoảng hắn lại cúi đầu nhìn xuống nữ nhân trong ngực, nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục bước thẳng về phía trước.
Rắc!
Đột nhiên khi Viên Trác Nghiên bước qua một bụi cây khô, đạp phải một cái bậc nhỏ nên bất chợt mất thăng bằng.
- A!
Ôn Giai Tuệ theo phản xạ mà ôm chặt cổ người đàn ông hơn, vùi mặt vào trong ngực hắn.
Cũng may Viên Trác Nghiên đã trải qua nhiều huấn luyện đặc biệt nên chút sự cố này vẫn không thể khiến hắn ngã được, càng không để cho nữ nhân trên tay rơi xuống. Hắn vừa lấy lại thăng bằng thì liền xốc nhẹ Ôn Giai Tuệ lên để bế cô thuận lợi hơn, bước về phía trước tìm một khúc gỗ lớn rồi cẩn thận đặt cô ngồi xuống.
- Em thấy thế nào rồi? Có triệu chứng gì khác lạ không?
Hắn ngồi trước mặt cô ân cần hỏi han.
Ôn Giai Tuệ thành thật lắc đầu.
- Không có...
Viên Trác Nghiên nghe vậy cũng tạm thời yên tâm, hắn ngồi xuống tảng đá bên cạnh cô, gương mặt vẫn trầm ổn không có biểu cảm gì đặc biệt. Hắn lấy điện thoại ra thao tác vài bước, rất nhanh đã kết nối được với bên kia.
Ôn Giai Tuệ ngồi im lặng, chỉ nghe người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
- Tôi cho các cậu đúng mười phút, tìm ra vị trí rồi đưa trực thăng đến đây ngay.
Cũng không thèm nghe thủ hạ bên kia trả lời thì Viên Trác Nghiên đã ngắt kết nối.
Lúc hắn quay đầu lại thì Ôn Giai Tuệ vội vã cụp mắt xuống, quay mặt sang hướng khác.
Viên Trác Nghiên đương nhiên đã nhìn thấy bộ dạng trốn tránh của cô, hắn cũng không muốn cô phải khó xử nên vẫn im lặng. Hắn chỉ nâng chân cô lên, kiểm tra lại các vùng da xung quanh vết thương của cô.
- Đợi một lát sẽ có trực thăng đến đón chúng ta. Không phải rắn độc nên cũng chưa có gì nguy hiểm.
Nhớ lại cuộc gọi vừa rồi của hắn, lại nghe hắn khẳng định một cách tự nhiên như vậy, còn có tiếng súng vừa nãy, Ôn Giai Tuệ dám khẳng định thân phận của hắn không hề đơn giản, hết tám chín phần thì suy đoán của cô có lẽ không sai rồi.
- Viên Trác Nghiên, rốt cuộc thì anh là ai vậy? Anh không chỉ là cậu cả của Viên gia thôi đúng không?
Những nghi vấn này Viên Trác Nghiên cũng chẳng có gì bất ngờ nữa, nhàn nhạt hỏi lại.
- Vậy em nghĩ tôi là ai?
Bị hỏi ngược lại, nhất thời Ôn Giai Tuệ lại không biết nói thế nào nên đành lắc đầu cho qua.
- Thôi bỏ đi, cũng không có gì.
Cô cụp mắt xuống nhưng một lát sau lại tiếp tục nhìn người đàn ông. Lúc này cô mới phát hiện trên ngón áp út của hắn không có nhẫn. Không phải hắn và Thanh Ngọc đã kết hôn rồi sao?
Trong lòng cô chợt có chút hy vọng mơ hồ, là hy vọng hắn thật sự chưa kết hôn sao?
Nhưng sao cô lại có suy nghĩ này chứ? Hắn có kết hôn hay không thì có gì liên quan đến cô đâu?
Vừa tò mò vừa mong đợi, Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi.
- Tại sao anh không đeo nhẫn cưới?
Viên Trác Nghiên có chút kinh ngạc khi nghe cô hỏi như vậy, nhưng nghĩ lại vẫn kịp hiểu ra ý cô muốn hỏi. Có lẽ Thanh Ngọc đã nói gì với cô nên cô mới hỏi như vậy. Hắn cười khẩy một cái, giọng trầm ổn đáp lại vô cùng thản nhiên.
- Tại sao tôi phải đeo nhẫn cưới? Chẳng lẽ em muốn kết hôn với tôi sao?
Ặc!
Người này đúng là mặt dày không biết xấu hổ à nha!
Sao lại có thể nói ra được lời như vậy nhỉ?
Cô lại muốn kết hôn với hắn?
Không đời nào! Đến nằm mơ cô còn muốn thoát khỏi hắn, có bị điên mới muốn kết hôn với hắn.
- Cảm ơn anh đã đề cao tôi như vậy. Nhưng tôi không dám nhận phúc phần này đâu.
Viên Trác Nghiên cũng chỉ muốn trêu cô một chút thôi, không nghĩ lại có thể thấy được dáng vẻ lúng túng đáng yêu của cô. Một dòng suối ấm áp cứ như vậy mà len lỏi vào trong tim hắn.
Người đàn ông cười cười, hơi cúi đầu và thờ ơ giải thích một câu ngắn gọn đủ ý..
- Tôi và Thanh Ngọc chưa kết hôn.
Sao cô lại bận tâm chuyện này chứ? Không phải cô rất hận hắn ư? Nếu đã hận thì hắn có kết hôn với ai thì có kết hôn hay không thì cô cũng đâu cần để ý chứ? Hay là....giống như lời mà cô đã từng nói với hắn? Cô nguyền rủa hắn sẽ không bao giờ được hạnh phúc? Nếu đúng là vậy thì lời nguyền đó đã phát huy tác dụng trên người hắn rồi. Những đau khổ dày vò hắn trong suốt thời gian xa cô là minh chứng cho khởi đầu của lời nguyền, có lẽ cả đời này hắn sẽ chẳng bao giờ được hạnh phúc.
Ôn Giai Tuệ nhận được câu trả lời thì đúng là có chút ngạc nhiên, trong lòng như được thắp lên một tia sáng nhỏ. Cô cũng chỉ gật gật đầu mà không nói gì nữa.
Viên Trác Nghiên nhìn cô ngồi cúi đầu trước mặt, ánh mắt hắn chứa đựng một loại đau thương khó nói thành lời.
- Tuệ nhi, tôi đã rất nhớ em.
Cuối cùng hắn vẫn là không thể nhịn được nữa, những lời này đã chất chứa trong lòng hắn trong khoảng thời gian xa cô. Không một ngày nào, không một giây một phút nào là hắn không nhớ đến cô. Hắn thật sự rất rất nhớ cô. Hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói với cô trên đường về đây, nhưng hắn chẳng đủ dũng khí để nói hết với cô, chỉ có thể nói với cô nỗi nhớ nhung trải dài suốt sáu tháng qua.
Hắn rất muốn nói....hắn yêu cô. Nhưng làm sao nói ra đây? Hắn không đủ tư cách nữa rồi, mà chắc chắn cô cũng không muốn nghe được lời này. Tình yêu của hắn chính là trói buộc cô ư? Là đem cô chôn vào trong đau đớn? Là ích kỷ giữ cô bằng phương thức của riêng mình? Không, tình yêu của hắn chính là ác mộng đối với cô.
Khi Ôn Giai Tuệ nghe hắn nói câu đó, hơi khó tin mà ngẩn ra nhìn người đàn ông. Trống ngực lại một lần chấn động nhẹ. Hắn vừa nói hắn nhớ cô? Cô không khỏi rùng mình, nếu hắn vẫn còn để cô trong mắt như vậy, có lẽ nào hắn lại tiếp tục quấy rầy cô không đây? Không muốn! Cô không muốn lại tiếp tục lặp lại cuộc sống như thấp thỏm trước đây nữa.
Trong không gian hoang vu yên tĩnh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Nhưng chưa ai kịp nói với ai câu nào thì đã có một trận gió lớn thổi đến, còn có tiếng động cơ rất lớn.
Hai người cùng nhìn lên phía trên đỉnh đầu.
Là một chiếc trực thăng.
A Châu từ trên đó mở cửa ra, ló đầu thông báo, đồng thời thả dây chuyên dụng xuống..
- Boss, mau lên đi!
Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ tới chỗ sợi dây mới thả xuống. Hắn thắt chốt an toàn quanh thắt lưng cô, kiểm tra lại lần nữa rồi ra lệnh cho thủ hạ trên đó.
- Kéo đi!
Sau khi đưa Ôn Giai Tuệ an toàn lên trên xong, đến lượt Viên Trác Nghiên.
Trực thăng đóng cửa lại.
A Châu nhanh chóng đem áo khoác đến choàng lên vai của ông chủ.
Viên Trác Nghiên lúc này không còn tâm tư để quan tâm đến tình trạng của bản thân nữa, chỉ tập trung vào người phụ nữ của mình thôi.
Trên trực thăng đã có bác sĩ đợi sẵn, phòng cấp cứu cũng được chuẩn bị rất đầy đủ phương tiện dụng cụ. Khi Ôn Giai Tuệ được đưa lên thì bác sĩ bắt đầu thực hiện cấp cứu.
Viên Trác Nghiên luôn túc trực bên cạnh cô, ra lệnh cho bác sĩ phụ trách.
- Đừng để lại một chút di chứng nào, nếu không thì các người cũng đừng mong tay chân mình lành lặn nữa.
Mấy bác sĩ và y tá đều sợ đến toát mồ hôi hột, không dám có chút sơ suất nào.
....................
Cũng may đó không phải rắn độc và đã được cấp cứu kịp thời nên vết thương không còn gì đáng ngại nữa. Nhưng vẫn phải đến bệnh viện theo dõi mười hai giờ đầu.
Ôn Giai Tuệ đang nằm trên giường đã ổn định hơn nhiều, vừa rồi nghe Viên Trác Nghiên ra lệnh cho thủ hạ nhanh chóng đến bệnh viện thì cô liền từ chối.
- Viên Trác Nghiên, tôi không cần đến bệnh viện đâu. Anh bảo họ tìm một chỗ trống rồi để tôi xuống là được.
Viên Trác Nghiên ngồi bên cạnh cô không rời nửa bước, bây giờ cũng vậy. Hắn bắt đầu nổi giận khi Ôn Giai Tuệ lại nói lời nhảm nhí như vậy nên hơi cao giọng quở trách.
- Em nghĩ mình là thần tiên hay sao, bị thương vậy rồi còn bướng?
- Tôi thật sự...uhm....
Ôn Giai Tuệ còn muốn phản bác thì lại đột nhiên không thể mở miệng nữa vì đã bị môi bạc của người đàn ông khóa lại, nụ hôn không sâu mà chỉ là đang chạm môi, có chút nhẹ nhàng lướt qua như chuồn chuồn đi trên mặt nước.
Hắn hôn không lâu, xác định cô không dám chống đối nữa mới chậm rãi rời môi anh đào ngọt ngào của cô, nhưng tay vẫn chống bên cạnh, hơi cúi thấp người nhìn cô mà cảnh cáo.
- Em còn nói nữa tôi sẽ tiếp tục hôn em đấy!
Đúng là cách này của hắn luôn là hiệu quả nhất. Ôn Giai Tuệ có chút ngượng ngùng quay đầu sang hướng bên kia, tim lại bắt đầu nhảy liên tục rồi a!
Viên Trác Nghiên thấy vậy cũng ngồi trở lại chỗ của mình. Bất giác đưa tay sờ nhẹ lên môi, hắn chưa từng cảm nhận được hôn cô lại ngọt ngào như hôm nay.
Người đàn ông ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế cạnh giường, tay cầm tờ báo lên đọc.
Ôn Giai Tuệ sau khi trốn một lúc thì sực nhớ ra chuyện quan trọng, liền quay đầu lại nhìn tên lợi dụng thời cơ kia, có chút khẩn trương nói.
- Anh có sạc dự phòng không? Điện thoại tôi hết pin rồi, tôi phải gọi cho A Phong để anh ấy không phải lo lắng.
Người đàn ông nghe vậy liền hạ tờ báo trước mặt xuống, ánh mắt hệt như viên đạn nhìn cô chằm chằm. Nghe thật chói tai a! Cô lại dám ở bên cạnh hắn nghĩ đến A Phong? Tình cảm sâu nặng nhỉ? Cô sợ tên nhãi đó lo lắng đến vậy sao?
Hắn lạnh lùng phun ra đúng hai từ.
- Không có!
Trong đầu hắn lại nhớ đến ngày hôm đó, A Phong dịu dàng ôm cô vào trong lòng vỗ về an ủi, cô gái chết tiệt này lại không hề từ chối để mặc cho gã đó ôm như vậy. Hình ảnh đó đến tận bây giờ vẫn như cái gai trong mắt hắn vậy.
Nghĩ lại thì thật buồn cười, ngay từ đầu khi A Phong đứng trước hắn bảo vệ Ôn Giai Tuệ quá chức trách như vậy thì hắn đã nhìn ra được tên đó có tình cảm đặc biệt với cô rồi. Vậy mà, chính tình cảm của bản thân hắn thì hắn lại không thể nhận ra được, còn phải nhờ đến A Châu đánh cho hắn thức tỉnh.
Hắn không khỏi tự cười giễu chính mình, lắc lắc đầu rồi tiếp tục nhìn vào tờ báo trên tay.
Ôn Giai Tuệ vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục yêu cầu.
- Nếu không gọi được nhất định A Phong sẽ đi tìm tôi khắp nơi đấy!
Lần này thì Viên Trác Nghiên không thèm để tờ báo xuống nữa, phía sau đó ánh mắt lộ ra một tia lửa giận.
A Phong, A Phong, A Phong!
Sao cô cứ mở miệng ra lại A Phong vậy chứ? Cô xem hắn là không khí ư?
Hắn vẫn dùng giọng điệu lạnh lẽo như vừa rồi trả lời cô.
- Cứ để cậu ta tìm. Không phải đó là trách nhiệm của cậu ta sao?
Ôn Giai Tuệ giận đến á khẩu.
- Anh, anh!!!
Cũng chẳng thể làm gì được hắn, cô hậm hực kéo chăn che kín đầu.
Con người này đúng là không thể nói lí được mà, ngông cuồng, bá đạo, tự cho mình là ông trời, vẫn không chút thay đổi!
- Viên Trác Nghiên, đúng là đồ mặt quỷ hẹp hòi mà.
Tức chết cô mất thôi!
Cô nằm trong chăn chửi rủ, mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng cũng đủ để người đàn ông bên cạnh nghe hết.
Viên Trác Nghiên chậm rãi buông tờ báo xuống, khóe môi khẽ giương lên, nở một nụ cười tà mị nhưng lại có chút bất mãn.
Cô vừa mắng hắn là mặt quỷ ư? Tất cả phụ nữ
- A!
Nhưng cô còn chưa kịp đứng vững thì đã ngã xuống vì đau ở cổ chân, ngã phịch lại xuống đất.
- Tuệ nhi!
Viên Trác Nghiên không khỏi sốt ruột ngồi xuống đỡ cô lên, trông có vẻ lo lắng khi hỏi tình hình.
- Không sao chứ?
Vừa hỏi thì ánh mắt của hắn cũng vừa hay quét xuống bàn tay đang xoa xoa cổ chân của cô. Viên Trác Nghiên đẩy tay cô ra, xem thử cổ chân cô bị sao.
- Đừng đụng vào tôi! Không cần anh quan tâm.
Ôn Giai Tuệ vẫn giữa chặt tay không muốn người đàn ông này quan tâm nhưng sức của cô căn bản không là gì so với sức tay của hắn.
- Im miệng!
Viên Trác Nghiên quát nhẹ cô một tiếng, đã có thể gạt tay cô ra và nhìn được vết thương trên cổ chân cô, là rắn cắn!
Đôi mắt chim ưng quét sang con rắn đã bị bắn chết nằm đó, không chần chừ thêm mà tháo nhanh giày của cô ra.
- Này, anh muốn làm gì?
Ôn Giai Tuệ hoảng loạn trước hành động này của hắn, muốn ngăn hắn lại nhưng bị người đàn ông đẩy tay ra, vừa quát vừa tiếp tháo giày.
- Em muốn chết sao?
Cũng vừa xong, người đàn ông hất nhẹ cằm về phía con rắn đã chết kia, vừa giải thích sơ qua vừa hỏi.
- Em có gì có thể tạm băng lại không?
Lúc này Ôn Giai Tuệ cũng đã ý thức được mình vừa bị rắn cắn nên mới ngoan ngoãn phối hợp. Cô lục trong túi ra một miếng gạc và một chiếc khăn tay lụa.
- Cái này dùng được chứ?
Viên Trác Nghiên không thể suy nghĩ nhiều, liền cầm lấy miếng gạt dán nhẹ nhàng lên vết cắn, không quên trấn an cô.
- Đừng sợ, em sẽ không chết đâu.
Chỉ vì câu nói này của hắn mà Ôn Giai Tuệ đã ngồi im lặng nhìn hắn đến mức xuất thần, vừa nãy khi mới nghe mình bị rắn cắn, cô vô cùng sợ hãi. Nhưng bây giờ cô lại không còn thấy sợ một chút nào nữa, cứ như người đàn ông này sẽ đỡ cả bầu trời cho cô vậy....
- Viên Trác Nghiên, tại sao anh lại quay về?
Cô có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, cô muốn hỏi tại sao ngày đó hắn rời đi lại không nói một lời nào, cô muốn hỏi tại sao hắn lại đi, muốn hỏi hắn thời gian qua đã sống như thế nào, có tốt không? Muốn hỏi hắn và Thanh Ngọc có hạnh phúc không? Muốn hỏi hắn lần này hắn về rồi có rời đi nữa không....rất nhiều, rất nhiều lời muốn hỏi hắn. Thế nhưng cuối cùng cô chỉ có thể hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.
Viên Trác Nghiên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ giương rồi lại cúi đầu tiếp tục băng lại vết thương cho cô, không nhanh không chậm trả lời.
- Có chút việc thôi. Em yên tâm, tôi sẽ không trở về Viên gia đâu.
Hắn biết cô vẫn còn rất sợ hắn, hận hắn. Cô chắc chắn là không muốn thấy hắn ở Viên gia nữa, mà hắn cũng đã quyết định sẽ không trở về dày vò cô nữa, cũng trả lời để cô yên tâm.
Ôn Giai Tuệ nghe vậy có chút ngạc nhiên nhưng cũng thầm thở phào, cô ừm một tiếng và gật nhẹ đầu. Nhưng cô chợt cảm thấy thật buồn cười, Viên gia là nhà của hắn nhưng hắn lại không thể trở về! Là vì cô sao?
Hai người lại rơi vào im lặng, Viên Trác Nghiên cũng đã băng xong vết thương cho Ôn Giai Tuệ rồi. Hắn đứng lên, khom lưng xuống bế cô lên. Nghĩ cô sẽ giãy giụa nên hắn mới cảnh báo một câu.
- Con rắn đó đã chết, đồng bọn của nó sẽ sớm đến đây thôi, nếu em không muốn bị cắn lần nữa thì đừng lộn xộn.
Quả nhiên là có hiệu quả, Ôn Giai Tuệ ngoan ngoãn như một con mèo để hắn bế đi. Một lúc sau lại nghe người đàn ông bồi thêm một câu.
- Ôm chặt vào nếu em không muốn bị ngã.
Ôn Giai Tuệ nhìn hắn, không khỏi đen mặt. Tên này vẫn bá đạo ngông cuồng không thay đổi. Hai tay lạnh ngắt vì nước mưa ngưỡng ngùng vòng qua cổ hắn, khóa chặt trên bờ vai bên kia của hắn. Hai mắt cô nhìn hắn không rời, gương mặt tuấn mỹ đang rất gần, từng đường nét hoàn hảo, không một điểm trừ, trái tim cô từ nãy đến giờ vẫn đập rất nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ngay vậy.
Người đàn ông này, tại sao luôn có thể làm cho lòng cô biến đổi lên xuống khác nhau như vậy? Có lúc làm cho cô hận đến tận xương tụy, nhưng lại có lúc khiến cô trầm luân không thể thoát. Khi lại đẩy cô vào đau thương tột cùng, khi lại cho cô một cảm giác ấm áp an toàn vô cùng. Người đàn ông này thật sự không thể trêu chọc, giống như một loại thuốc phiện, có thể khiến người ta mê đắm nhưng lại có thể gây độc đến tận xương.
Ôn Giai Tuệ không dám nhìn thêm nữa, quay mặt sang hướng khác, cũng không biết rốt cuộc hắn sẽ đưa mình đến đâu nữa. Nhưng cô vẫn chưa vội hỏi.
Cơn mưa cũng đã tạnh dần, chỉ còn những giọt nước nhỏ trút xuống thôi. Nhưng quần áo của hai người cũng đã gần ướt hết.
Nữ nhân trên tay gần như chẳng có trọng lượng vậy, có vẻ cô đã gầy hơn trước rất nhiều, liệu có phải vẫn hay gặp ác mộng nên không thể ngủ ngon không? Hay là....vì chưa quên được nỗi đau mất con? Nghĩ đến đây, lồng ngực Viên Trác Nghiên lại như bị ai đó bóp chặt đến đau đớn.
Thỉnh thoảng hắn lại cúi đầu nhìn xuống nữ nhân trong ngực, nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục bước thẳng về phía trước.
Rắc!
Đột nhiên khi Viên Trác Nghiên bước qua một bụi cây khô, đạp phải một cái bậc nhỏ nên bất chợt mất thăng bằng.
- A!
Ôn Giai Tuệ theo phản xạ mà ôm chặt cổ người đàn ông hơn, vùi mặt vào trong ngực hắn.
Cũng may Viên Trác Nghiên đã trải qua nhiều huấn luyện đặc biệt nên chút sự cố này vẫn không thể khiến hắn ngã được, càng không để cho nữ nhân trên tay rơi xuống. Hắn vừa lấy lại thăng bằng thì liền xốc nhẹ Ôn Giai Tuệ lên để bế cô thuận lợi hơn, bước về phía trước tìm một khúc gỗ lớn rồi cẩn thận đặt cô ngồi xuống.
- Em thấy thế nào rồi? Có triệu chứng gì khác lạ không?
Hắn ngồi trước mặt cô ân cần hỏi han.
Ôn Giai Tuệ thành thật lắc đầu.
- Không có...
Viên Trác Nghiên nghe vậy cũng tạm thời yên tâm, hắn ngồi xuống tảng đá bên cạnh cô, gương mặt vẫn trầm ổn không có biểu cảm gì đặc biệt. Hắn lấy điện thoại ra thao tác vài bước, rất nhanh đã kết nối được với bên kia.
Ôn Giai Tuệ ngồi im lặng, chỉ nghe người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
- Tôi cho các cậu đúng mười phút, tìm ra vị trí rồi đưa trực thăng đến đây ngay.
Cũng không thèm nghe thủ hạ bên kia trả lời thì Viên Trác Nghiên đã ngắt kết nối.
Lúc hắn quay đầu lại thì Ôn Giai Tuệ vội vã cụp mắt xuống, quay mặt sang hướng khác.
Viên Trác Nghiên đương nhiên đã nhìn thấy bộ dạng trốn tránh của cô, hắn cũng không muốn cô phải khó xử nên vẫn im lặng. Hắn chỉ nâng chân cô lên, kiểm tra lại các vùng da xung quanh vết thương của cô.
- Đợi một lát sẽ có trực thăng đến đón chúng ta. Không phải rắn độc nên cũng chưa có gì nguy hiểm.
Nhớ lại cuộc gọi vừa rồi của hắn, lại nghe hắn khẳng định một cách tự nhiên như vậy, còn có tiếng súng vừa nãy, Ôn Giai Tuệ dám khẳng định thân phận của hắn không hề đơn giản, hết tám chín phần thì suy đoán của cô có lẽ không sai rồi.
- Viên Trác Nghiên, rốt cuộc thì anh là ai vậy? Anh không chỉ là cậu cả của Viên gia thôi đúng không?
Những nghi vấn này Viên Trác Nghiên cũng chẳng có gì bất ngờ nữa, nhàn nhạt hỏi lại.
- Vậy em nghĩ tôi là ai?
Bị hỏi ngược lại, nhất thời Ôn Giai Tuệ lại không biết nói thế nào nên đành lắc đầu cho qua.
- Thôi bỏ đi, cũng không có gì.
Cô cụp mắt xuống nhưng một lát sau lại tiếp tục nhìn người đàn ông. Lúc này cô mới phát hiện trên ngón áp út của hắn không có nhẫn. Không phải hắn và Thanh Ngọc đã kết hôn rồi sao?
Trong lòng cô chợt có chút hy vọng mơ hồ, là hy vọng hắn thật sự chưa kết hôn sao?
Nhưng sao cô lại có suy nghĩ này chứ? Hắn có kết hôn hay không thì có gì liên quan đến cô đâu?
Vừa tò mò vừa mong đợi, Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi.
- Tại sao anh không đeo nhẫn cưới?
Viên Trác Nghiên có chút kinh ngạc khi nghe cô hỏi như vậy, nhưng nghĩ lại vẫn kịp hiểu ra ý cô muốn hỏi. Có lẽ Thanh Ngọc đã nói gì với cô nên cô mới hỏi như vậy. Hắn cười khẩy một cái, giọng trầm ổn đáp lại vô cùng thản nhiên.
- Tại sao tôi phải đeo nhẫn cưới? Chẳng lẽ em muốn kết hôn với tôi sao?
Ặc!
Người này đúng là mặt dày không biết xấu hổ à nha!
Sao lại có thể nói ra được lời như vậy nhỉ?
Cô lại muốn kết hôn với hắn?
Không đời nào! Đến nằm mơ cô còn muốn thoát khỏi hắn, có bị điên mới muốn kết hôn với hắn.
- Cảm ơn anh đã đề cao tôi như vậy. Nhưng tôi không dám nhận phúc phần này đâu.
Viên Trác Nghiên cũng chỉ muốn trêu cô một chút thôi, không nghĩ lại có thể thấy được dáng vẻ lúng túng đáng yêu của cô. Một dòng suối ấm áp cứ như vậy mà len lỏi vào trong tim hắn.
Người đàn ông cười cười, hơi cúi đầu và thờ ơ giải thích một câu ngắn gọn đủ ý..
- Tôi và Thanh Ngọc chưa kết hôn.
Sao cô lại bận tâm chuyện này chứ? Không phải cô rất hận hắn ư? Nếu đã hận thì hắn có kết hôn với ai thì có kết hôn hay không thì cô cũng đâu cần để ý chứ? Hay là....giống như lời mà cô đã từng nói với hắn? Cô nguyền rủa hắn sẽ không bao giờ được hạnh phúc? Nếu đúng là vậy thì lời nguyền đó đã phát huy tác dụng trên người hắn rồi. Những đau khổ dày vò hắn trong suốt thời gian xa cô là minh chứng cho khởi đầu của lời nguyền, có lẽ cả đời này hắn sẽ chẳng bao giờ được hạnh phúc.
Ôn Giai Tuệ nhận được câu trả lời thì đúng là có chút ngạc nhiên, trong lòng như được thắp lên một tia sáng nhỏ. Cô cũng chỉ gật gật đầu mà không nói gì nữa.
Viên Trác Nghiên nhìn cô ngồi cúi đầu trước mặt, ánh mắt hắn chứa đựng một loại đau thương khó nói thành lời.
- Tuệ nhi, tôi đã rất nhớ em.
Cuối cùng hắn vẫn là không thể nhịn được nữa, những lời này đã chất chứa trong lòng hắn trong khoảng thời gian xa cô. Không một ngày nào, không một giây một phút nào là hắn không nhớ đến cô. Hắn thật sự rất rất nhớ cô. Hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói với cô trên đường về đây, nhưng hắn chẳng đủ dũng khí để nói hết với cô, chỉ có thể nói với cô nỗi nhớ nhung trải dài suốt sáu tháng qua.
Hắn rất muốn nói....hắn yêu cô. Nhưng làm sao nói ra đây? Hắn không đủ tư cách nữa rồi, mà chắc chắn cô cũng không muốn nghe được lời này. Tình yêu của hắn chính là trói buộc cô ư? Là đem cô chôn vào trong đau đớn? Là ích kỷ giữ cô bằng phương thức của riêng mình? Không, tình yêu của hắn chính là ác mộng đối với cô.
Khi Ôn Giai Tuệ nghe hắn nói câu đó, hơi khó tin mà ngẩn ra nhìn người đàn ông. Trống ngực lại một lần chấn động nhẹ. Hắn vừa nói hắn nhớ cô? Cô không khỏi rùng mình, nếu hắn vẫn còn để cô trong mắt như vậy, có lẽ nào hắn lại tiếp tục quấy rầy cô không đây? Không muốn! Cô không muốn lại tiếp tục lặp lại cuộc sống như thấp thỏm trước đây nữa.
Trong không gian hoang vu yên tĩnh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Nhưng chưa ai kịp nói với ai câu nào thì đã có một trận gió lớn thổi đến, còn có tiếng động cơ rất lớn.
Hai người cùng nhìn lên phía trên đỉnh đầu.
Là một chiếc trực thăng.
A Châu từ trên đó mở cửa ra, ló đầu thông báo, đồng thời thả dây chuyên dụng xuống..
- Boss, mau lên đi!
Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ tới chỗ sợi dây mới thả xuống. Hắn thắt chốt an toàn quanh thắt lưng cô, kiểm tra lại lần nữa rồi ra lệnh cho thủ hạ trên đó.
- Kéo đi!
Sau khi đưa Ôn Giai Tuệ an toàn lên trên xong, đến lượt Viên Trác Nghiên.
Trực thăng đóng cửa lại.
A Châu nhanh chóng đem áo khoác đến choàng lên vai của ông chủ.
Viên Trác Nghiên lúc này không còn tâm tư để quan tâm đến tình trạng của bản thân nữa, chỉ tập trung vào người phụ nữ của mình thôi.
Trên trực thăng đã có bác sĩ đợi sẵn, phòng cấp cứu cũng được chuẩn bị rất đầy đủ phương tiện dụng cụ. Khi Ôn Giai Tuệ được đưa lên thì bác sĩ bắt đầu thực hiện cấp cứu.
Viên Trác Nghiên luôn túc trực bên cạnh cô, ra lệnh cho bác sĩ phụ trách.
- Đừng để lại một chút di chứng nào, nếu không thì các người cũng đừng mong tay chân mình lành lặn nữa.
Mấy bác sĩ và y tá đều sợ đến toát mồ hôi hột, không dám có chút sơ suất nào.
....................
Cũng may đó không phải rắn độc và đã được cấp cứu kịp thời nên vết thương không còn gì đáng ngại nữa. Nhưng vẫn phải đến bệnh viện theo dõi mười hai giờ đầu.
Ôn Giai Tuệ đang nằm trên giường đã ổn định hơn nhiều, vừa rồi nghe Viên Trác Nghiên ra lệnh cho thủ hạ nhanh chóng đến bệnh viện thì cô liền từ chối.
- Viên Trác Nghiên, tôi không cần đến bệnh viện đâu. Anh bảo họ tìm một chỗ trống rồi để tôi xuống là được.
Viên Trác Nghiên ngồi bên cạnh cô không rời nửa bước, bây giờ cũng vậy. Hắn bắt đầu nổi giận khi Ôn Giai Tuệ lại nói lời nhảm nhí như vậy nên hơi cao giọng quở trách.
- Em nghĩ mình là thần tiên hay sao, bị thương vậy rồi còn bướng?
- Tôi thật sự...uhm....
Ôn Giai Tuệ còn muốn phản bác thì lại đột nhiên không thể mở miệng nữa vì đã bị môi bạc của người đàn ông khóa lại, nụ hôn không sâu mà chỉ là đang chạm môi, có chút nhẹ nhàng lướt qua như chuồn chuồn đi trên mặt nước.
Hắn hôn không lâu, xác định cô không dám chống đối nữa mới chậm rãi rời môi anh đào ngọt ngào của cô, nhưng tay vẫn chống bên cạnh, hơi cúi thấp người nhìn cô mà cảnh cáo.
- Em còn nói nữa tôi sẽ tiếp tục hôn em đấy!
Đúng là cách này của hắn luôn là hiệu quả nhất. Ôn Giai Tuệ có chút ngượng ngùng quay đầu sang hướng bên kia, tim lại bắt đầu nhảy liên tục rồi a!
Viên Trác Nghiên thấy vậy cũng ngồi trở lại chỗ của mình. Bất giác đưa tay sờ nhẹ lên môi, hắn chưa từng cảm nhận được hôn cô lại ngọt ngào như hôm nay.
Người đàn ông ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế cạnh giường, tay cầm tờ báo lên đọc.
Ôn Giai Tuệ sau khi trốn một lúc thì sực nhớ ra chuyện quan trọng, liền quay đầu lại nhìn tên lợi dụng thời cơ kia, có chút khẩn trương nói.
- Anh có sạc dự phòng không? Điện thoại tôi hết pin rồi, tôi phải gọi cho A Phong để anh ấy không phải lo lắng.
Người đàn ông nghe vậy liền hạ tờ báo trước mặt xuống, ánh mắt hệt như viên đạn nhìn cô chằm chằm. Nghe thật chói tai a! Cô lại dám ở bên cạnh hắn nghĩ đến A Phong? Tình cảm sâu nặng nhỉ? Cô sợ tên nhãi đó lo lắng đến vậy sao?
Hắn lạnh lùng phun ra đúng hai từ.
- Không có!
Trong đầu hắn lại nhớ đến ngày hôm đó, A Phong dịu dàng ôm cô vào trong lòng vỗ về an ủi, cô gái chết tiệt này lại không hề từ chối để mặc cho gã đó ôm như vậy. Hình ảnh đó đến tận bây giờ vẫn như cái gai trong mắt hắn vậy.
Nghĩ lại thì thật buồn cười, ngay từ đầu khi A Phong đứng trước hắn bảo vệ Ôn Giai Tuệ quá chức trách như vậy thì hắn đã nhìn ra được tên đó có tình cảm đặc biệt với cô rồi. Vậy mà, chính tình cảm của bản thân hắn thì hắn lại không thể nhận ra được, còn phải nhờ đến A Châu đánh cho hắn thức tỉnh.
Hắn không khỏi tự cười giễu chính mình, lắc lắc đầu rồi tiếp tục nhìn vào tờ báo trên tay.
Ôn Giai Tuệ vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục yêu cầu.
- Nếu không gọi được nhất định A Phong sẽ đi tìm tôi khắp nơi đấy!
Lần này thì Viên Trác Nghiên không thèm để tờ báo xuống nữa, phía sau đó ánh mắt lộ ra một tia lửa giận.
A Phong, A Phong, A Phong!
Sao cô cứ mở miệng ra lại A Phong vậy chứ? Cô xem hắn là không khí ư?
Hắn vẫn dùng giọng điệu lạnh lẽo như vừa rồi trả lời cô.
- Cứ để cậu ta tìm. Không phải đó là trách nhiệm của cậu ta sao?
Ôn Giai Tuệ giận đến á khẩu.
- Anh, anh!!!
Cũng chẳng thể làm gì được hắn, cô hậm hực kéo chăn che kín đầu.
Con người này đúng là không thể nói lí được mà, ngông cuồng, bá đạo, tự cho mình là ông trời, vẫn không chút thay đổi!
- Viên Trác Nghiên, đúng là đồ mặt quỷ hẹp hòi mà.
Tức chết cô mất thôi!
Cô nằm trong chăn chửi rủ, mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng cũng đủ để người đàn ông bên cạnh nghe hết.
Viên Trác Nghiên chậm rãi buông tờ báo xuống, khóe môi khẽ giương lên, nở một nụ cười tà mị nhưng lại có chút bất mãn.
Cô vừa mắng hắn là mặt quỷ ư? Tất cả phụ nữ