Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 36: Đến Las Vegas tìm anh.
Cuộc họp lần hai vẫn được triệu tập sau thời hạn quy định và lần này tất cả cổ đông trong công ty đều tham dự đầy đủ.
Viên Trác Việt đã vô cùng đắc ý với thành công bước đầu này. Nhưng thật không ngờ tất cả cổng đông có mặt trong phòng họp này đều không đồng ý thông qua quyết định bãi nhiệm mà cùng thống nhất yêu cầu Tổng giám đốc nộp đơn từ chức. Nếu có đơn từ chức thì họ sẽ đồng ý thông qua quyết định định bãi nhiệm.
Rầm!
- Các người điên hết rồi sao? Đã có đủ tư liệu ghi chép về việc Tổng Giám đốc là người sáng lập một doanh nghiệp khác mà các người vẫn cố chấp như vậy?
Viên Trác Việt vừa nghe xong chủ ý của những cổ đông này liền không thể nhẫn nhịn mà tức giận đập bàn phản đối quyết liệt.
Nhưng những cổ đông lão thành của công ty làm sao có thể bị một tên nhãi ranh như Viên Trác Việt làm ảnh hưởng đến quyết định chứ? Bọn họ đều nhìn rất rõ dã tâm muốn ngồi lên vị trí Tổng giám đốc của Viên Thành và bọn họ cũng rất rõ năng lực của anh ta so với Viên Trác Nghiên khác biệt rất lớn.
Một cổ đông lâu năm nhất ngồi ở đầu dãy, không thể nhịn được sự hống hách của Viên Trác Việt mà tức giận phản biện.
- Quản lí Viên, chuyện này liên quan đến cả sự vận hành và phát triển của cả Viên Thành, không thể quyết định một cách vội vàng như vậy được. Cả công ty ai cũng biết Tổng Giám đốc đã lãnh đạo Viên Thành rất tốt, dù sao cũng nên nghe từ phía cậu ấy.
Ôn Giai Tuệ ngồi ở giữa nghe bọn họ người một câu ta một câu cũng sắp nổ não rồi. Cô bất lực đưa tay ra hiệu tất cả giữ im lặng, điềm tĩnh hỏi lại.
- Các vị đều đã bỏ phiếu tán thành việc hỏi ý kiến của Tổng giám đốc về chuyện có nộp đơn từ chức hay không. Dựa vào năng lực cũng như đóng góp của Tổng Giám đốc, tôi cũng sẽ bỏ phiếu thuận.
Viên Trác Việt không còn gây sự nữa, chỉ ngồi đó nghe một lí do chủ tịch xinh đẹp bảo vệ người đàn ông của cô ta. Nghe đến câu cuối, anh ta liền hừ lạnh.
- Không phải bây giờ không thể liên lạc với Tổng Giám đốc nữa sao? Vậy thì phải có người đến tận Las Vegas mới có thể gặp anh ta nhỉ? Chủ tịch, cô nghĩ nên đề cử ai đi chuyến này đây?
Thật ra vấn đề này Ôn Giai Tuệ cũng đã nghĩ đến, không ngờ Viên Trác Việt lại đề cập nhanh như vậy, cô cũng chưa có thời gian suy nghĩ nên đề cử ai.
Mà những cổ đông ở đây khi nghe vậy cũng trầm tư suy nghĩ một lúc, một vài người cùng lúc đưa ra chung một đề cử.
- Tôi nghĩ chủ tịch đích thân đi sẽ phù hợp nhất, dù sao đây cũng là một quyết định có sức ảnh hưởng lớn đến cả công ty, hơn nữa về mối quan hệ cá nhân, chủ tịch có vẻ sẽ dễ dàng trao đổi ý kiến với Tổng giám đốc hơn.
Một vài cổ đông khác cũng gật đầu tán thành.
Ôn Giai Tuệ lại bị dọa đến mặt mũi tái mét. Sao tự dưng lại tự rước thêm phiền toái vào người nữa vậy?
Viên Trác Việt nghe hết một màn này thì không khỏi cười nhạt, cũng không có thêm ý kiến gì nữa, có vẻ như Ôn Giai Tuệ sẽ đem được đơn từ chức của Viên Trác Nghiên về sớm thôi a!
........................
Las Vegas.
Trong thư phòng được bày trí theo phong cách châu Âu cổ điển, người đàn ông với phong thái nhàn nhã đang bận rộn với một đóng tài liệu trên bàn, trước mặt còn là màn hình laptop đang sáng, ngón tay thon dài cứng cáp lướt nhanh trên bàn phím, mắt liếc từ trên màn hình nhanh như chớp nhoáng.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông cũng không ngẩng đầu mà vẫn tập trung làm tiếp việc của mình, nhàn nhạt cho người bên ngoài vào.
A Châu đem một tập tài liệu đến cẩn thận đặt trên bàn của ông chủ, báo cáo lần lượt mấy vấn đề.
- Boss! Có vẻ như nhị thiếu đã cho người điều tra sản nghiệp cùng với tổng công ty của anh ở Las Vegas và dùng những tư liệu này để yêu cầu triệu tập cuộc họp Hội đồng quản trị để bãi nhiệm anh ở Viên Thành.
Viên Trác Nghiên cũng đã sớm đoán được việc này rồi, huống hồ đây cũng chính là chủ đích của anh. Khi quyết định biến mất khỏi cuộc đời của Ôn Giai Tuệ, anh nên biến mất hoàn toàn, không nên có một chút day dư nào nữa, anh không muốn khiến cô luôn phải sống trong nơm nớp lo sợ rằng hắn sẽ quay lại.
Đó là cơ hội cho Viên Trác Việt để anh ta có thể chứng tỏ thực lực của mình, nếu đến mức này mà anh ta vẫn không thể thuyết phục được Hội đồng quản trị của Viên Thành thì chỉ có thể trách anh ta không đủ năng lực mà thôi.
- Nhắc mọi người mấy ngày này nhớ cẩn thận một chút.
Anh vừa xử lý mấy chương trình trên màn hình laptop vừa nhàn nhạt ra dặn dò. Bây giờ Viên Trác Việt đang cố gắng moi móc thân phận thật của hắn ở Las Vegas, nếu để anh ta biết hắn là ông chủ của tổ chức Wolf thì đối với anh sẽ có rắc rối lớn. Thời gian này không thể để lộ sơ hở nào được.
A Châu gật đầu tiếp nhận yêu cầu, xong lại tiếp tục báo cáo một vấn đề khác.
- Boss! Đã mất dấu của Jayce rồi. Người của chúng ta ở Ma Cao báo về lần cuối cùng nhìn thấy hắn ta là ở quán bar trong sòng bài của chúng ta.
Tin tức này mới thật sự làm cho Viên Trác Nghiên phải dừng động tác đánh máy lại, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cánh tay đắc lực của minh. Mặt anh dần biến sắc, rõ ràng là đang tức giận nhưng vẫn trong khả năng kiểm soát được, anh trầm tư một lúc rồi lạnh lùng ra lệnh.
- Tăng cường cảnh giác hơn, đừng để hắn ta đặt chân vào Las Vegas lần nữa.
- Vâng! Thua boss!
A Châu cung kính gật đầu nhận lệnh rồi xoay người đi. Nhưng cậu ta vừa đi được vài bước thì A Phúc hớt ha hớt hải chạy vào cấp báo.
- Boss, xảy ra chuyện lớn rồi ạ. Trường đua ngựa số III bất ngờ bị tập kích bằng súng bắn tỉ.
A Châu kinh hãi nhìn nét mặt ông chủ đang trầm xuống. Ngoài ra chẳng thấy biểu cảm gì khác, chỉ thấy ông chủ đưa tay đóng laptop trên bàn lại, vừa đứng lên lấy áo vừa hỏi.
- Tình hình cụ thể? Đã bắt được kẻ tập kích chưa?
A Phúc xấu hổ lắc đầu rồi cúi đầu ngay để nhận lỗi.
- Thủ hạ vô dụng, đã để chúng chạy thoát.
Viên Trác Nghiên mặc áo khoác vào, vừa đi vừa hỏi.
- Thiệt hại?
A Phúc cẩn thận báo cáo lại tình hình hiện tại.
- Hai con trai của lão Hồ hôm nay đều đến trường đua và đang bị thương. Ba khán giả trên khán đài chết tại chỗ, một người trong số đó là thiên kim của ANCs.
Bọn họ đều biết đối với việc chế tạo loại vũ khí mới của Wolf lần này cần đến sự hợp tác của ANCs, nguồn cung kim loại lớn nhất ở Nam Phi. Kẻ ám sát đó nhất định là nhắm vào điểm này mà ra tay, thiên kim của ANCs bị bắn chết tại địa bàn của Wolf thì chắc chắn với hợp tác này ít nhiều cũng có nguy cơ bị đe dọa. Một chiêu này, đúng là trí mạng!
A Châu và A Phúc nhanh chân đi theo sau ông chủ ra khỏi thư phòng.
Bước chân của Viên Trác Việt rất nhanh, có vẻ khẩn trương ra lệnh.
- Gọi mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi.
A Châu cung kính gật đầu rồi rẻ lối khác đi thực hiện mệnh lệnh.
A Phúc đi theo sau ông chủ vào trong thang máy.
Người đàn ông một thân màu đen u ám như chính gương mặt lạnh băng của anh hiện giờ, chiếc áo sơmi màu đen cùng chiếc quần dài màu đen và áo khoác đen. Có lẽ chỉ có màu đen thì đổ máu mới không thể nhìn thấy.
........................
Sân bay quốc tế Thượng Hải.
Để có thể xách vali ra sân bay mua vé, Ôn Giai Tuệ đã trải qua biết bao nhiêu lần khủng hoảng tâm lí. Nhưng cô biết, chỉ cần một ngày cô vẫn còn ở Viên gia, còn là chủ tịch của Viên Thành thì cô và Viên Trác Nghiên vẫn bị cột lại với nhau, chỉ khi nào cô hoàn toàn rời khỏi Viên gia thì khi ấy mới nghĩ đến việc không bao giờ gặp lại hắn.
Hệ thống trong sân bay thông báo chuyến bay của cô đã sắp đến. Ôn Giai Tuệ cầm túi xách đứng lên, việc còn lại để cho A Phong lo.
A Phong kéo vali của hai người đi về cửa soát vé.
Bóng lưng hai người một nam một nữ sóng vai nhau cứ như vậy mà biến mất sau cánh cửa kiểm soát.
............................
Las Vegas.
Thiên đường của những tài phiệt bậc nhất thế giới, nơi ăn chơi hưởng thụ của những quý tử giàu có, đắm chìm trong những sòng bạc sáng choáng, những đêm dài vô tận. Là điểm đến của hàng triệu du khách từ khắp nơi. Du lịch, nghỉ dưỡng, ẩm thực là điểm thu hút không kém gì thiên đường casino.
Khi Ôn Giai Tuệ và A Phong đến khách sạn đã đặt trước cũng vừa đúng lúc thành phố này lên đèn, những cuộc ăn chơi vô tận mới chính thức bắt đầu.
Phòng của Ôn Giai Tuệ cũng nằm sát bên cạnh phòng của A Phòng, cô chỉ chọn phòng thường vì không muốn có nhiều sự chú. Ở thành phố hỗn tạp này, vẫn không nên làm gì quá nổi bật nếu không muốn có thêm phiền phức.
Hiện tại vẫn chưa biết đi đâu để tìm Viên Trác Nghiên nên tối nay cứ nghỉ ngơi thoải mái đã.
Nhưng đến nửa đêm, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa thể nào chợp mắt, cô ngồi bên ban công uống rượu ngắm nhìn thành phố sáng rực đến thẩn thờ. Nơi này, chính là thế giới của người đàn ông đó sao? Một mình ở một thành phố ngày chạy đua với những cuộc làm ăn tỉ đô, đêm thì đắm mình vào các cuộc ăn chơi xa hoa phù phiếm. Hắn....ở đây, có cô đơn không? Không gia đình, không người thân, cũng không cùng màu da sắc tộc, làm sao hắn lại có thể sải cánh bay lên như vậy?
Càng nghĩ cô càng có cảm giác mơ hồ, rốt cuộc thì người đàn ông đó có thân phận như thế nào? Hắn đã gây dựng cả một cơ đồ riêng ở một thành phố xa lạ này, chỉ với hai bàn tay của hắn, người đàn ông này, đến tột cùng cô vẫn chẳng thể nào nhìn thấu được.
Chạy trốn cả một vòng rốt cuộc tạo hóa vẫn trêu người như vậy, vẫn lần nữa đẩy bọn họ lại gần nhau. Đây chính là nghiệt duyên sao?
........................
Sáng sớm hôm sau, Ôn Giai Tuệ thức dậy rất sớm mặc dù tối qua nửa đêm cô mới chợp mắt, có lẽ vì lạ chỗ, cũng có thể là vì quá lo lắng!
Ôn Giai Tuệ vừa ngồi dậy vươn vai thì nhận được tin nhắn của thám tử mà cô thuê đi tìm tung tích của Viên Trác Nghiên.
Trong bức ảnh thám tử gửi tới, người đàn ông đó đang ở một sòng bạc gần đây.
Giống như nhìn thấy một tia sáng, Ôn Giai Tuệ nhanh chóng gọi cho A Phong nhanh chóng chuẩn bị sau đó chạy vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân với tốc độ nhanh nhất, mặc vội một chiếc váy, chỉ tô một ít son rồi lao như phi tiêu ra khỏi phòng.
A Phong còn nhanh hơn cả cô! Lúc cô đi ra thì cậu đã đứng đợi sẵn bên ngoài rồi.
- Đi nhanh thôi, chúng ta không biết tiếp theo anh ta sẽ lại tiếp tục biến đi đâu nữa đâu.
Ôn Giai Tuệ vừa đi vừa nói, trông vô cùng gấp gáp.
......................
Trận hỗn loạn ở trường đua ngựa vẫn chưa dọn dẹp xong thì Viên Trác Nghiên đã phải đến sòng bạc tìm những tên bắn tỉa hôm qua. Gây chuyện rồi bỏ trốn trên địa bàn của Wolf rồi bỏ trốn, quả là xem thường Viên Trác Nghiên này rồi.
Phần lớn các sòng bạc ở Las Vegas đều thuộc sự quản lý của Wolf. Ông chủ dù có đến vào bất kỳ lúc nào thì những quản lý ở đây đều không dám khinh suất, phải tiếp đón thật chu đáo.
Hai tên quản lý đều là người ngoài quốc, nhưng vẫn phải giao tiếp bằng tiếng trung.
- Ngài Viên, không ngờ hôm nay ngài lại đại giá quang lâm đến nơi quản lý nhỏ này. Nào, phòng VIP đã chuẩn bị sẵn rồi, mời ngài!
- A! ngài Viên, sao lại như vậy? Chúng tôi đã làm sai điều gì ạ?
Hai tên quản lý còn đang khoa tay múa chân thì một tên đã bị A Châu bóp cổ đè xuống bàn, tên còn lại cũng không dám nhúc nhích vì đang bị khẩu súng của A Phúc nhắm vào thái dương, chỉ có thể dơ hai tay lên làm động tác đầu hàng.
Quản lý là một gã to béo và một tên tóc dài hình xăm đầy mình. Nhìn dáng vẻ của bọn họ thì có thể đoán được thường ngày vẫn rất hống hách nhưng hôm nay đối diện với ông chủ lớn thì ngay cả giơ tay nhấc chân cũng phải dè chừng.
Viên Trác Nghiên từ đầu đến cuối vẫn không hề động tay hay nói một câu vô bổ nào, một tay hắn kẹp điếu xì gà đang cháy, tay kia đút trong túi quần, chỉ cần ra hiệu thì thủ hạ đã hành động trong chớp nhoáng.
A Châu đè tên to béo kia xuống bàn để A Minh đưa một tấm ảnh cho ông ta xem, lạnh giọng hỏi.
- Hai tên này đang ở đâu?
Hai tên quản lý đưa mắt nhìn nhau, hình như là không hiểu vì sao nên thành thật nói hết những gì bọn họ biết.
- Ngài Viên, xin hãy tha cho chúng tôi. Hai vị khách này đặt phòng VIP trên lầu ba, tôi sẽ lập tức dẫn đường.
A Châu nhìn sang ông chủ như đang đợi anh ra hiệu thay cho mệnh lệnh trực tiếp. Sau đó thì liền dí sát khẩu súng sau gáy đẩy tên tóc dài cùng A Phúc thì lôi tên to béo đi về phía cầu thang.
Một màn vừa rồi đã dọa cho những người đang đánh bạc trong đây một phen khiếp vía. Nhưng A Minh và một vài thủ hạ đã ở lại trấn an lại khách hàng.
......................
Sòng bạc của Wolf đúng là có hệ thống quản lí chặt chẽ vô cùng. Dù một con rùi lọt vào cũng có thể tra ra.
Hai tên sát thủ kia đã lên một kế hoạch tập kích vô cùng hoàn mỹ, nhưng đến phút cuối đầu lại như bị cửa kẹp, chui vào trong địa bàn của chính kẻ địch để tìm mồ chôn sao?
Nhưng một người đã lăn lộn suốt mười mấy năm trong mưa bom bão đạn đương nhiên sẽ có thể nhìn ra chuyện này e là không đơn giản như vậy. Là bẫy ư?
Anh còn đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng kia đã mở ra, hai người đàn ông ngoại quốc ngồi trên sofa đang cười nói uống rượu vô cùng thỏa mãn. Nhìn thấy những người đi vào chỉ mới kịp kinh hãi thì đã bị mấy tên áo đen đè mặt hai bên vai, khống chế ngồi yên tại chỗ, chúng buông một câu tiếng anh chửi rủ.
- Con mẹ nó chúng mày làm gì vậy?
Chúng vừa mở miệng thì A Phúc đứng bên cạnh đã tung một quyền vào mặt gã để gã ngậm mồm vào, dùng tiếng anh để cảnh cáo bằng
- Bớt nói nhảm đi!
Hai tên kia bị đè chặt trên ghế, nhìn người đàn ông khí chất bức người đang ngồi vào vị trí đối diện, lại lần nữa gầm gừ.
- Là mày đúng không? Mày nghĩ bây giờ giết được bọn tao thì mày có thể thay đổi được gì?
Viên Trác Nghiên nhàn nhã bắt chéo hai chân, trên tay cầm một lưỡi dao nhỏ sáng loáng cẩn thận lau chùi rồi lại thổi nhẹ trên đó, lành lạnh buông một câu tiếng anh.
- Thừa nhận dễ dàng như vậy, hẳn là có quà tặng tao nhỉ?
Một trong hai tên kia cười lớn, vẻ mặt vô cùng đắt ý.
- Viên Trác Nghiên, mày đã quá hống hách rồi, mày xem thường lão đại của bọn tao như vậy, chỉ dạy dỗ mày một chút vẫn chưa làm cho lão đại của bọn tao hả giận đâu!
Quả nhiên chính là kế hoạch của Jayce, người mà Viên Trác Nghiên vẫn đang lục sục khắp nơi. Anh cười lạnh, nụ cười lạnh đến thấu xương.
Rắc!
Con dao trên tay anh cắm thẳng xuống chiếc bàn gỗ trước mặt, ánh mắt hừng hực sát khí, thanh âm lạnh lẽo như ác ma.
- Jayce đang ở đâu?
Tên còn lại hừ lạnh, đắc ý thông báo.
- Viên Trác Nghiên, tao khuyên mày nên xin lão đại của bọn tao tha mạng đi. Bằng không, hôm nay chỗ này sẽ là mồ chôn của lũ sói chúng mày đấy!
- Còn chưa biết đây sẽ là mồ chôn của ai đâu!
A Châu nghe chúng lớn gan nguyền rủ cả tổ chức như vậy không nhịn được mà chửi một câu bằng tiếng anh. Nhưng sau đó đã bị ông chủ vươn tay ra ngăn lại nên dù không muốn vẫn phải tạm thời nhịn xuống.
Viên Trác Nghiên thong thả ngã lưng về sau ghế, cười nhạt.
- Tao cứ nghĩ Jayce đã đi đâu. Suýt nữa thì tao quên làm sao hắn ta có thể bỏ lại tiểu thư của tộc Ula chứ?
Anh biết tên Jayce đó đang núp ở đâu đó nghe lén nên mới cố tình nhắc đến người phụ nữ mà hắn ta yêu.
Tên này vừa nghe vậy thì cũng gầm gừ lại ngay.
- Mày cướp người phụ nữ của lão đại, thù này mày tính sao đây?
Viên Trác Nghiên lại chầm chậm nhướn người về phía trước, ngón tay thon dài bao quanh cán dao, rút con dao trên bàn lên. Đang định đáp lại thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
A Châu nhận được ám thị của ông chủ mới đi ra mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt A Châu và cả Viên Trác Nghiên đang ngồi đó.
Viên Trác Việt đã vô cùng đắc ý với thành công bước đầu này. Nhưng thật không ngờ tất cả cổng đông có mặt trong phòng họp này đều không đồng ý thông qua quyết định bãi nhiệm mà cùng thống nhất yêu cầu Tổng giám đốc nộp đơn từ chức. Nếu có đơn từ chức thì họ sẽ đồng ý thông qua quyết định định bãi nhiệm.
Rầm!
- Các người điên hết rồi sao? Đã có đủ tư liệu ghi chép về việc Tổng Giám đốc là người sáng lập một doanh nghiệp khác mà các người vẫn cố chấp như vậy?
Viên Trác Việt vừa nghe xong chủ ý của những cổ đông này liền không thể nhẫn nhịn mà tức giận đập bàn phản đối quyết liệt.
Nhưng những cổ đông lão thành của công ty làm sao có thể bị một tên nhãi ranh như Viên Trác Việt làm ảnh hưởng đến quyết định chứ? Bọn họ đều nhìn rất rõ dã tâm muốn ngồi lên vị trí Tổng giám đốc của Viên Thành và bọn họ cũng rất rõ năng lực của anh ta so với Viên Trác Nghiên khác biệt rất lớn.
Một cổ đông lâu năm nhất ngồi ở đầu dãy, không thể nhịn được sự hống hách của Viên Trác Việt mà tức giận phản biện.
- Quản lí Viên, chuyện này liên quan đến cả sự vận hành và phát triển của cả Viên Thành, không thể quyết định một cách vội vàng như vậy được. Cả công ty ai cũng biết Tổng Giám đốc đã lãnh đạo Viên Thành rất tốt, dù sao cũng nên nghe từ phía cậu ấy.
Ôn Giai Tuệ ngồi ở giữa nghe bọn họ người một câu ta một câu cũng sắp nổ não rồi. Cô bất lực đưa tay ra hiệu tất cả giữ im lặng, điềm tĩnh hỏi lại.
- Các vị đều đã bỏ phiếu tán thành việc hỏi ý kiến của Tổng giám đốc về chuyện có nộp đơn từ chức hay không. Dựa vào năng lực cũng như đóng góp của Tổng Giám đốc, tôi cũng sẽ bỏ phiếu thuận.
Viên Trác Việt không còn gây sự nữa, chỉ ngồi đó nghe một lí do chủ tịch xinh đẹp bảo vệ người đàn ông của cô ta. Nghe đến câu cuối, anh ta liền hừ lạnh.
- Không phải bây giờ không thể liên lạc với Tổng Giám đốc nữa sao? Vậy thì phải có người đến tận Las Vegas mới có thể gặp anh ta nhỉ? Chủ tịch, cô nghĩ nên đề cử ai đi chuyến này đây?
Thật ra vấn đề này Ôn Giai Tuệ cũng đã nghĩ đến, không ngờ Viên Trác Việt lại đề cập nhanh như vậy, cô cũng chưa có thời gian suy nghĩ nên đề cử ai.
Mà những cổ đông ở đây khi nghe vậy cũng trầm tư suy nghĩ một lúc, một vài người cùng lúc đưa ra chung một đề cử.
- Tôi nghĩ chủ tịch đích thân đi sẽ phù hợp nhất, dù sao đây cũng là một quyết định có sức ảnh hưởng lớn đến cả công ty, hơn nữa về mối quan hệ cá nhân, chủ tịch có vẻ sẽ dễ dàng trao đổi ý kiến với Tổng giám đốc hơn.
Một vài cổ đông khác cũng gật đầu tán thành.
Ôn Giai Tuệ lại bị dọa đến mặt mũi tái mét. Sao tự dưng lại tự rước thêm phiền toái vào người nữa vậy?
Viên Trác Việt nghe hết một màn này thì không khỏi cười nhạt, cũng không có thêm ý kiến gì nữa, có vẻ như Ôn Giai Tuệ sẽ đem được đơn từ chức của Viên Trác Nghiên về sớm thôi a!
........................
Las Vegas.
Trong thư phòng được bày trí theo phong cách châu Âu cổ điển, người đàn ông với phong thái nhàn nhã đang bận rộn với một đóng tài liệu trên bàn, trước mặt còn là màn hình laptop đang sáng, ngón tay thon dài cứng cáp lướt nhanh trên bàn phím, mắt liếc từ trên màn hình nhanh như chớp nhoáng.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông cũng không ngẩng đầu mà vẫn tập trung làm tiếp việc của mình, nhàn nhạt cho người bên ngoài vào.
A Châu đem một tập tài liệu đến cẩn thận đặt trên bàn của ông chủ, báo cáo lần lượt mấy vấn đề.
- Boss! Có vẻ như nhị thiếu đã cho người điều tra sản nghiệp cùng với tổng công ty của anh ở Las Vegas và dùng những tư liệu này để yêu cầu triệu tập cuộc họp Hội đồng quản trị để bãi nhiệm anh ở Viên Thành.
Viên Trác Nghiên cũng đã sớm đoán được việc này rồi, huống hồ đây cũng chính là chủ đích của anh. Khi quyết định biến mất khỏi cuộc đời của Ôn Giai Tuệ, anh nên biến mất hoàn toàn, không nên có một chút day dư nào nữa, anh không muốn khiến cô luôn phải sống trong nơm nớp lo sợ rằng hắn sẽ quay lại.
Đó là cơ hội cho Viên Trác Việt để anh ta có thể chứng tỏ thực lực của mình, nếu đến mức này mà anh ta vẫn không thể thuyết phục được Hội đồng quản trị của Viên Thành thì chỉ có thể trách anh ta không đủ năng lực mà thôi.
- Nhắc mọi người mấy ngày này nhớ cẩn thận một chút.
Anh vừa xử lý mấy chương trình trên màn hình laptop vừa nhàn nhạt ra dặn dò. Bây giờ Viên Trác Việt đang cố gắng moi móc thân phận thật của hắn ở Las Vegas, nếu để anh ta biết hắn là ông chủ của tổ chức Wolf thì đối với anh sẽ có rắc rối lớn. Thời gian này không thể để lộ sơ hở nào được.
A Châu gật đầu tiếp nhận yêu cầu, xong lại tiếp tục báo cáo một vấn đề khác.
- Boss! Đã mất dấu của Jayce rồi. Người của chúng ta ở Ma Cao báo về lần cuối cùng nhìn thấy hắn ta là ở quán bar trong sòng bài của chúng ta.
Tin tức này mới thật sự làm cho Viên Trác Nghiên phải dừng động tác đánh máy lại, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cánh tay đắc lực của minh. Mặt anh dần biến sắc, rõ ràng là đang tức giận nhưng vẫn trong khả năng kiểm soát được, anh trầm tư một lúc rồi lạnh lùng ra lệnh.
- Tăng cường cảnh giác hơn, đừng để hắn ta đặt chân vào Las Vegas lần nữa.
- Vâng! Thua boss!
A Châu cung kính gật đầu nhận lệnh rồi xoay người đi. Nhưng cậu ta vừa đi được vài bước thì A Phúc hớt ha hớt hải chạy vào cấp báo.
- Boss, xảy ra chuyện lớn rồi ạ. Trường đua ngựa số III bất ngờ bị tập kích bằng súng bắn tỉ.
A Châu kinh hãi nhìn nét mặt ông chủ đang trầm xuống. Ngoài ra chẳng thấy biểu cảm gì khác, chỉ thấy ông chủ đưa tay đóng laptop trên bàn lại, vừa đứng lên lấy áo vừa hỏi.
- Tình hình cụ thể? Đã bắt được kẻ tập kích chưa?
A Phúc xấu hổ lắc đầu rồi cúi đầu ngay để nhận lỗi.
- Thủ hạ vô dụng, đã để chúng chạy thoát.
Viên Trác Nghiên mặc áo khoác vào, vừa đi vừa hỏi.
- Thiệt hại?
A Phúc cẩn thận báo cáo lại tình hình hiện tại.
- Hai con trai của lão Hồ hôm nay đều đến trường đua và đang bị thương. Ba khán giả trên khán đài chết tại chỗ, một người trong số đó là thiên kim của ANCs.
Bọn họ đều biết đối với việc chế tạo loại vũ khí mới của Wolf lần này cần đến sự hợp tác của ANCs, nguồn cung kim loại lớn nhất ở Nam Phi. Kẻ ám sát đó nhất định là nhắm vào điểm này mà ra tay, thiên kim của ANCs bị bắn chết tại địa bàn của Wolf thì chắc chắn với hợp tác này ít nhiều cũng có nguy cơ bị đe dọa. Một chiêu này, đúng là trí mạng!
A Châu và A Phúc nhanh chân đi theo sau ông chủ ra khỏi thư phòng.
Bước chân của Viên Trác Việt rất nhanh, có vẻ khẩn trương ra lệnh.
- Gọi mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi.
A Châu cung kính gật đầu rồi rẻ lối khác đi thực hiện mệnh lệnh.
A Phúc đi theo sau ông chủ vào trong thang máy.
Người đàn ông một thân màu đen u ám như chính gương mặt lạnh băng của anh hiện giờ, chiếc áo sơmi màu đen cùng chiếc quần dài màu đen và áo khoác đen. Có lẽ chỉ có màu đen thì đổ máu mới không thể nhìn thấy.
........................
Sân bay quốc tế Thượng Hải.
Để có thể xách vali ra sân bay mua vé, Ôn Giai Tuệ đã trải qua biết bao nhiêu lần khủng hoảng tâm lí. Nhưng cô biết, chỉ cần một ngày cô vẫn còn ở Viên gia, còn là chủ tịch của Viên Thành thì cô và Viên Trác Nghiên vẫn bị cột lại với nhau, chỉ khi nào cô hoàn toàn rời khỏi Viên gia thì khi ấy mới nghĩ đến việc không bao giờ gặp lại hắn.
Hệ thống trong sân bay thông báo chuyến bay của cô đã sắp đến. Ôn Giai Tuệ cầm túi xách đứng lên, việc còn lại để cho A Phong lo.
A Phong kéo vali của hai người đi về cửa soát vé.
Bóng lưng hai người một nam một nữ sóng vai nhau cứ như vậy mà biến mất sau cánh cửa kiểm soát.
............................
Las Vegas.
Thiên đường của những tài phiệt bậc nhất thế giới, nơi ăn chơi hưởng thụ của những quý tử giàu có, đắm chìm trong những sòng bạc sáng choáng, những đêm dài vô tận. Là điểm đến của hàng triệu du khách từ khắp nơi. Du lịch, nghỉ dưỡng, ẩm thực là điểm thu hút không kém gì thiên đường casino.
Khi Ôn Giai Tuệ và A Phong đến khách sạn đã đặt trước cũng vừa đúng lúc thành phố này lên đèn, những cuộc ăn chơi vô tận mới chính thức bắt đầu.
Phòng của Ôn Giai Tuệ cũng nằm sát bên cạnh phòng của A Phòng, cô chỉ chọn phòng thường vì không muốn có nhiều sự chú. Ở thành phố hỗn tạp này, vẫn không nên làm gì quá nổi bật nếu không muốn có thêm phiền phức.
Hiện tại vẫn chưa biết đi đâu để tìm Viên Trác Nghiên nên tối nay cứ nghỉ ngơi thoải mái đã.
Nhưng đến nửa đêm, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa thể nào chợp mắt, cô ngồi bên ban công uống rượu ngắm nhìn thành phố sáng rực đến thẩn thờ. Nơi này, chính là thế giới của người đàn ông đó sao? Một mình ở một thành phố ngày chạy đua với những cuộc làm ăn tỉ đô, đêm thì đắm mình vào các cuộc ăn chơi xa hoa phù phiếm. Hắn....ở đây, có cô đơn không? Không gia đình, không người thân, cũng không cùng màu da sắc tộc, làm sao hắn lại có thể sải cánh bay lên như vậy?
Càng nghĩ cô càng có cảm giác mơ hồ, rốt cuộc thì người đàn ông đó có thân phận như thế nào? Hắn đã gây dựng cả một cơ đồ riêng ở một thành phố xa lạ này, chỉ với hai bàn tay của hắn, người đàn ông này, đến tột cùng cô vẫn chẳng thể nào nhìn thấu được.
Chạy trốn cả một vòng rốt cuộc tạo hóa vẫn trêu người như vậy, vẫn lần nữa đẩy bọn họ lại gần nhau. Đây chính là nghiệt duyên sao?
........................
Sáng sớm hôm sau, Ôn Giai Tuệ thức dậy rất sớm mặc dù tối qua nửa đêm cô mới chợp mắt, có lẽ vì lạ chỗ, cũng có thể là vì quá lo lắng!
Ôn Giai Tuệ vừa ngồi dậy vươn vai thì nhận được tin nhắn của thám tử mà cô thuê đi tìm tung tích của Viên Trác Nghiên.
Trong bức ảnh thám tử gửi tới, người đàn ông đó đang ở một sòng bạc gần đây.
Giống như nhìn thấy một tia sáng, Ôn Giai Tuệ nhanh chóng gọi cho A Phong nhanh chóng chuẩn bị sau đó chạy vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân với tốc độ nhanh nhất, mặc vội một chiếc váy, chỉ tô một ít son rồi lao như phi tiêu ra khỏi phòng.
A Phong còn nhanh hơn cả cô! Lúc cô đi ra thì cậu đã đứng đợi sẵn bên ngoài rồi.
- Đi nhanh thôi, chúng ta không biết tiếp theo anh ta sẽ lại tiếp tục biến đi đâu nữa đâu.
Ôn Giai Tuệ vừa đi vừa nói, trông vô cùng gấp gáp.
......................
Trận hỗn loạn ở trường đua ngựa vẫn chưa dọn dẹp xong thì Viên Trác Nghiên đã phải đến sòng bạc tìm những tên bắn tỉa hôm qua. Gây chuyện rồi bỏ trốn trên địa bàn của Wolf rồi bỏ trốn, quả là xem thường Viên Trác Nghiên này rồi.
Phần lớn các sòng bạc ở Las Vegas đều thuộc sự quản lý của Wolf. Ông chủ dù có đến vào bất kỳ lúc nào thì những quản lý ở đây đều không dám khinh suất, phải tiếp đón thật chu đáo.
Hai tên quản lý đều là người ngoài quốc, nhưng vẫn phải giao tiếp bằng tiếng trung.
- Ngài Viên, không ngờ hôm nay ngài lại đại giá quang lâm đến nơi quản lý nhỏ này. Nào, phòng VIP đã chuẩn bị sẵn rồi, mời ngài!
- A! ngài Viên, sao lại như vậy? Chúng tôi đã làm sai điều gì ạ?
Hai tên quản lý còn đang khoa tay múa chân thì một tên đã bị A Châu bóp cổ đè xuống bàn, tên còn lại cũng không dám nhúc nhích vì đang bị khẩu súng của A Phúc nhắm vào thái dương, chỉ có thể dơ hai tay lên làm động tác đầu hàng.
Quản lý là một gã to béo và một tên tóc dài hình xăm đầy mình. Nhìn dáng vẻ của bọn họ thì có thể đoán được thường ngày vẫn rất hống hách nhưng hôm nay đối diện với ông chủ lớn thì ngay cả giơ tay nhấc chân cũng phải dè chừng.
Viên Trác Nghiên từ đầu đến cuối vẫn không hề động tay hay nói một câu vô bổ nào, một tay hắn kẹp điếu xì gà đang cháy, tay kia đút trong túi quần, chỉ cần ra hiệu thì thủ hạ đã hành động trong chớp nhoáng.
A Châu đè tên to béo kia xuống bàn để A Minh đưa một tấm ảnh cho ông ta xem, lạnh giọng hỏi.
- Hai tên này đang ở đâu?
Hai tên quản lý đưa mắt nhìn nhau, hình như là không hiểu vì sao nên thành thật nói hết những gì bọn họ biết.
- Ngài Viên, xin hãy tha cho chúng tôi. Hai vị khách này đặt phòng VIP trên lầu ba, tôi sẽ lập tức dẫn đường.
A Châu nhìn sang ông chủ như đang đợi anh ra hiệu thay cho mệnh lệnh trực tiếp. Sau đó thì liền dí sát khẩu súng sau gáy đẩy tên tóc dài cùng A Phúc thì lôi tên to béo đi về phía cầu thang.
Một màn vừa rồi đã dọa cho những người đang đánh bạc trong đây một phen khiếp vía. Nhưng A Minh và một vài thủ hạ đã ở lại trấn an lại khách hàng.
......................
Sòng bạc của Wolf đúng là có hệ thống quản lí chặt chẽ vô cùng. Dù một con rùi lọt vào cũng có thể tra ra.
Hai tên sát thủ kia đã lên một kế hoạch tập kích vô cùng hoàn mỹ, nhưng đến phút cuối đầu lại như bị cửa kẹp, chui vào trong địa bàn của chính kẻ địch để tìm mồ chôn sao?
Nhưng một người đã lăn lộn suốt mười mấy năm trong mưa bom bão đạn đương nhiên sẽ có thể nhìn ra chuyện này e là không đơn giản như vậy. Là bẫy ư?
Anh còn đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng kia đã mở ra, hai người đàn ông ngoại quốc ngồi trên sofa đang cười nói uống rượu vô cùng thỏa mãn. Nhìn thấy những người đi vào chỉ mới kịp kinh hãi thì đã bị mấy tên áo đen đè mặt hai bên vai, khống chế ngồi yên tại chỗ, chúng buông một câu tiếng anh chửi rủ.
- Con mẹ nó chúng mày làm gì vậy?
Chúng vừa mở miệng thì A Phúc đứng bên cạnh đã tung một quyền vào mặt gã để gã ngậm mồm vào, dùng tiếng anh để cảnh cáo bằng
- Bớt nói nhảm đi!
Hai tên kia bị đè chặt trên ghế, nhìn người đàn ông khí chất bức người đang ngồi vào vị trí đối diện, lại lần nữa gầm gừ.
- Là mày đúng không? Mày nghĩ bây giờ giết được bọn tao thì mày có thể thay đổi được gì?
Viên Trác Nghiên nhàn nhã bắt chéo hai chân, trên tay cầm một lưỡi dao nhỏ sáng loáng cẩn thận lau chùi rồi lại thổi nhẹ trên đó, lành lạnh buông một câu tiếng anh.
- Thừa nhận dễ dàng như vậy, hẳn là có quà tặng tao nhỉ?
Một trong hai tên kia cười lớn, vẻ mặt vô cùng đắt ý.
- Viên Trác Nghiên, mày đã quá hống hách rồi, mày xem thường lão đại của bọn tao như vậy, chỉ dạy dỗ mày một chút vẫn chưa làm cho lão đại của bọn tao hả giận đâu!
Quả nhiên chính là kế hoạch của Jayce, người mà Viên Trác Nghiên vẫn đang lục sục khắp nơi. Anh cười lạnh, nụ cười lạnh đến thấu xương.
Rắc!
Con dao trên tay anh cắm thẳng xuống chiếc bàn gỗ trước mặt, ánh mắt hừng hực sát khí, thanh âm lạnh lẽo như ác ma.
- Jayce đang ở đâu?
Tên còn lại hừ lạnh, đắc ý thông báo.
- Viên Trác Nghiên, tao khuyên mày nên xin lão đại của bọn tao tha mạng đi. Bằng không, hôm nay chỗ này sẽ là mồ chôn của lũ sói chúng mày đấy!
- Còn chưa biết đây sẽ là mồ chôn của ai đâu!
A Châu nghe chúng lớn gan nguyền rủ cả tổ chức như vậy không nhịn được mà chửi một câu bằng tiếng anh. Nhưng sau đó đã bị ông chủ vươn tay ra ngăn lại nên dù không muốn vẫn phải tạm thời nhịn xuống.
Viên Trác Nghiên thong thả ngã lưng về sau ghế, cười nhạt.
- Tao cứ nghĩ Jayce đã đi đâu. Suýt nữa thì tao quên làm sao hắn ta có thể bỏ lại tiểu thư của tộc Ula chứ?
Anh biết tên Jayce đó đang núp ở đâu đó nghe lén nên mới cố tình nhắc đến người phụ nữ mà hắn ta yêu.
Tên này vừa nghe vậy thì cũng gầm gừ lại ngay.
- Mày cướp người phụ nữ của lão đại, thù này mày tính sao đây?
Viên Trác Nghiên lại chầm chậm nhướn người về phía trước, ngón tay thon dài bao quanh cán dao, rút con dao trên bàn lên. Đang định đáp lại thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
A Châu nhận được ám thị của ông chủ mới đi ra mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt A Châu và cả Viên Trác Nghiên đang ngồi đó.
Bình luận facebook