Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 3: Cưỡng hôn mẹ nhỏ
Bữa cơm đoàn viên lại là bữa cơm sau tang lễ, đây chắc là trò hề lớn nhất của Viên gia rồi. Viên lão gia vừa mất và con trai cả trở về chỉ sau tang lễ một ngày nhận được sự hoan nghênh rất lớn.
Trên bàn ăn lớn đã bày ra rất nhiều món ăn, hẳn là mở đại tiệc đây a!
Viên lão thái gia đã ngồi ở vị trí chủ tọa. Bà cả và hai mẹ con bà hai cũng đã ngồi vào bàn ăn. Sau đó là Ôn Giai Tuệ.
Mặc dù còn thiếu cả hai vị trí của hai vị thiếu gia nhưng Viên lão thái gia chỉ hỏi.
- Trác Nghiên đâu rồi, còn không mau gọi nó xuống!
Vương quản gia nhìn lại trên bàn ăn liền gật đầu chuẩn bị đi lên. Nhưng ông vừa xoay người thì Viên Trác Nghiên đã xuống.
- Ông nội, xin lỗi vì để ông đợi lâu.
Nhìn thấy cháu đích tôn của mình, những nét nhăn mặt của Viên lão thái gia rốt cuộc cũng dãn ra.
- Nào, mau ngồi xuống ăn cơm đi.
Chẳng biết tên nam nhân này là vô tình hay cố ý mà chọn vị trí đối diện với Ôn Giai Tuệ ngồi xuống, còn mang theo một nụ cười âm hiểm giễu cợt hướng về phía cô.
Ôn Giai Tuệ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt không chút kiêng nể kia, nhưng cô vẫn phớt lờ đi coi như chẳng thấy gì.
Hắn vừa ngồi xuống, Viên lão gia liền cầm đũa lên bắt đầu bữa cơm.
Cũng chính vì vậy mà bà hai Mục Lan Nhi vô cùng bất mãn, không chút do dự mà đòi công bằng.
- Ba, Trác Việt vẫn chưa xuống sao lại bắt đầu rồi?
Viên lão thái gia vừa mới cầm đũa lên liền cau mày không hài lòng, nghiêm giọng quát một câu
- Không biết tuân thủ phép tắc còn muốn cả nhà chờ nó!
Tần Mộc Du nghe được câu này lén nở một nụ cười đắc ý, nhìn ả đàn bà mặt mũi đen xì kia bằng ánh mắt hả hê vô cùng.
Mục Lan Nhi tức đến suýt nữa hộc máu, không phải Viên Trác Nghiên cũng đến trễ sao? Đúng là thiên vị rõ ràng đây mà.
Nhưng Viên lão thái gia vừa dứt lời thì Viên Trác Việt cũng vừa xuống và nhanh ngồi vào bàn ăn.
Mà Viên Trác Nghiên từ đầu đến giờ chẳng hề quan tâm cuộc chiến giữa hai người phụ nữ kia, hai mắt hắn luôn chung thủy dán trên người Ôn Giai Tuệ.
Bị cặp mắt chim ưng sâu hút kia nhìn chằm chằm như vậy mà Ôn Giai Tuệ vẫn rất thản nhiên ăn rất từ tốn. Nhưng có trời mới biết cô đang mất bình tĩnh như thế nào.
Đột nhiên một miếng thịt được để vào bát, buộc Ôn Giai Tuệ phải ngẩng đầu nhìn nam nhân có lòng tốt quan tâm đến mình. Hắn còn nở một nụ cười tà mị mê hoặc khi nhìn cô.
- Mẹ nhỏ, nên ăn nhiều hơn, trông cô rất gầy đấy.
Đôi mắt to tròn của Ôn Giai Tuệ cũng không có chút chột dạ gì mà trực tiếp đối diện với cái nhìn vô phép của hắn, còn mỉm cười vô cùng nhã nhặn.
- Cảm ơn cậu cả đã có lòng quan tâm.
Thật không hiểu sao chẳng ai chú ý đến bọn họ, chỉ toàn tranh nhau ghi điểm trước Viên lão thái gia! Vậy cũng tốt, không khí này vừa hay thuận lợi cho Viên Trác Nghiên chơi đùa với mẹ nhỏ đáng yêu này nha.
Hắn vừa ăn vừa ngước nhìn cô nàng ăn, đúng là tuyệt sắc giai nhân đến ăn cũng vô cùng xinh đẹp.
Leng keng!
Chiếc thìa bên cạnh Viên Trác Nghiên bất chợt rơi xuống, không biết hắn đang cố tình hay chỉ là ngoài ý muốn. Chiếc thìa vừa rơi thì hắn đã cúi ngay xuống để nhặt.
Cũng chính vì âm thanh đó mà thu hút sự chú ý của những người trên bàn ăn. Tần Mộc Du thấy vậy liền bảo người làm lấy một chiếc thìa khác đem ra cho hắn.
Mà nam nhân hắc ám kia khi vừa cúi xuống liền chạm vào chân của nữ nhân đối diện, ngông cuồng vuốt lên một đường.
Bị đụng chạm bất ngờ làm cho Ôn Giai Tuệ không khỏi rùng mình. Nhưng cô lại không có phản ứng gì quá kích mà chỉ rụt chân lại, nhìn phía đối diện, rất nhanh tên đó đã ngồi lên lại cùng với chiếc thìa vừa làm rơi.
Người hầu nhanh chóng chạy đến đổi chiếc thìa mới cho hắn.
Sao hắn có thể nhìn mãi mà chẳng thấy chán vậy chứ?
Mà Ôn Giai Tuệ thì vẫn rất bình thản dùng cơm.
Đây đúng là kiểu hắn gặp lần đầu tiên à nha, dù hắn trêu chọc như vậy vẫn có thể duy trì được dáng vẻ ưu nhã như chẳng có chuyện gì xảy ra đó!
Cô càng như vậy thì càng khiến hắn thêm thích thú và tò mò đây, không biết sau lớp mặt nạ kia thì dáng vẻ sợ sệt của cô sẽ như thế nào nhỉ?
............................
Viên Trác Nghiên không ngờ Ôn Giai Tuệ lại chủ động tìm gặp hắn.
- Mẹ nhỏ, có chuyện gì mà cô lại bí mật hẹn tôi ra đây vậy?
Hoa viên này là Viên lão gia lúc mới đưa Ôn Giai Tuệ về Viên gia đã tặng cho cô, đây là địa bàn của cô và ngoài cô ra sẽ không có ai đặt chân đến.
Từ nãy đến giờ Ôn Giai Tuệ vẫn giữ im lặng, bước đi phía trước. Qua một cây cầu, cuối cùng cô cũng dừng lại bên một gốc hoa gạo. Cô chưa quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt nói vào vấn đề chính.
- Cậu cả, chuyện vừa nãy trên bàn ăn, tôi sẽ xem như đó chỉ là vô ý, hy vọng anh đừng bao giờ có những hành động mạo phạm tôi như hôm nay nữa.
Nào ngờ khi Viên Trác Nghiên nghe xong những lời này, không chỉ không coi đó là cảnh cáo mà còn cư nhiên như vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm.
- Ồ, thì ra là chuyện này sao? Mẹ nhỏ, thật đáng tiếc là....
Hắn cố tình dừng lại, môi bạc khẽ nhếch tạo thành một nụ cười âm hiểm. Từng bước đi lên phía trước đối diện với nữ nhân đang đưa lưng về phía mình.
- Đó là tôi cố tình đấy!
Thanh âm trầm thấp nhưng lại lạnh lẽo kề bên tai của Ôn Giai Tuệ làm cho từng sợi lông tơ trên người cô cũng dựng thẳng lên vì căng thẳng. Nhưng cô vẫn duy trì phong thái nhàn nhã vốn có.
- Cậu cả, anh nên giữ chút khoảng cách thì hơn. Tôi là người phụ nữ của cha anh, nếu anh đã gọi tôi một tiếng mẹ nhỏ thì anh nên hành xử đúng mực.
Nam nhân càng lúc càng không kiêng dè gì nữa, không chỉ dừng lại ở hành động thủ thỉ bên tai Ôn Giai Tuệ mà còn vòng tay ra phía sau cô nhanh chóng tóm gọn vòng eo mảnh khảnh như đang ôm ấp nữ nhân của chính mình. Ánh mắt nhìn cô suồng sã đến trắng trợn, ý cười mang theo vài phần trêu chọc.
- Chẳng phải ông ta đã chết rồi sao? Mẹ nhỏ, trông cô vẫn tràn đầy sức sống như vậy, chắc hẳn cũng "cô đơn" lắm đây. Nếu mẹ nhỏ mở lời nhờ vả thì tôi rất sẵn lòng phục vụ.
Nhìn bàn tay đầy gân guốc to gấp đôi tay mình, những ngón tay thon dài dán chặt trên eo nhỏ, hơi nóng từ bàn tay xâm nhập vào tận da thịt qua lớp vải mỏng. Cả những lời nói thô tục không chút che đậy từ miệng hắn thốt ra, nếu không đủ bình tĩnh thì cô đã sớm cho hắn một bạt tai. Nhưng cô là Ôn Giai Tuệ, là tam phu nhân của Viên gia, những hành động theo phản xạ vụng về kia không thể có trên người cô được. Cô vẫn tĩnh lặng nhẫn nại chờ xem hắn muốn làm gì tiếp theo.
- Cậu cả, xin cậu hãy cẩn thận lời nói cũng như hành động của mình.
Đeo mặt nạ này không mệt hay sao vậy? Rõ ràng là đang run rẩy lo sợ nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn bình tĩnh như vậy? Cố gắng bám trụ vị trí tam phu nhân đây sao?
- Mẹ nhỏ, tôi không phải chỉ muốn dừng lại ở đây thôi đâu. Mà còn như vậy nữa....
Đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân chỉ vừa mới trợn tròn ngước nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng đáp lời thì cánh môi anh đào đã bị chặn lại bằng một nụ hôn. Hai mắt cô càng mở to hơn vì kinh hãi.
- Uhm.....
Từng sợi dây thần kinh trong người cô chưa từng trở nên căng cứng như hiện giờ, hô hấp dồn dập, nhịp tim cũng dần loạn cả lên. Đây là nụ hôn đầu của cô mà, thế nào lại bị chính con chồng cướp mất? Đúng là hoang đường mà!
Cố gắng mím chặt môi để giữ bình tĩnh, nhưng nam nhân kia càng lúc càng ngông cuồng. Tay hắn bóp chặt quai hàm của cô, dùng sức ép cô mở miệng, cuồng loạn táo bạo hút hết mật ngọt từ đôi môi mềm mại của cô. Như chất gây nghiện vậy, càng hôn lại càng mê luyến hơn. Bàn tay đang ôm sau lưng cô cũng dần tăng thêm lực, chính là không cho phép cô có cơ hội phản kháng.
- Uhm........
Tình huống bất ngờ này khiến Ôn Giai Tuệ thật sự không thể giữ bình tĩnh nữa. Cô dùng hết sức vùng vẫy ra khỏi sự bao vây của nam nhân, hai tay cô đập loạn vào tấm lưng vững chãi cứng rắn như bức tường dày. Nhưng đều như dã tràng xây cát, hai tay cô đã mềm nhũn ra nhưng môi vẫn còn bị khóa chặt, hơi thở của cô càng lúc càng khó khăn hơn.
Nụ hôn cưỡng ép như vậy lại khiến Viên Trác Nghiên tham luyến không chịu dứt. Môi lưỡi như con rắn tách răng cô ra mà xâm nhập, quấn quýt không rời....
Không biết qua bao lâu hắn mới buông cô ra, còn cười rất đắc ý nữa.
Chát!
Mới được ân xá Ôn Giai Tuệ đã không chút do dự tặng cho tên điên này một bạt tai, cứ như đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, chỉ đợi đến lúc này mà ra tay thôi.
Sau cái tát trời giáng kia, đôi mắt long lanh của nữ nhân trừng lớn chứa đầy căm phẫn, môi đỏ mọng đã bị cắn mút đến sưng lên. Nhưng tất cả chỉ trong giây lát, cô rất nhanh đã khôi phục lại phong thái nhã nhặn.
- Cậu cả, xin anh hãy tự trọng!
Nụ cười trên môi Viên Trác Nghiên càng lúc càng đậm. Cái tát này thật sự rất mạnh, in rõ dấu năm ngón tay nên chỉ nhìn thôi cũng thấy đau rát nhưng hắn không hề tức giận chút nào, còn cảm thấy thích thú hơn nữa. Hắn đưa tay lau nhẹ môi, trong mắt tràn ngập hưng phấn.
- Mẹ nhỏ, hóa ra dáng vẻ lúc hoảng sợ của cô là như vậy.
Người đàn ông này càng tiếp xúc càng không đơn giản, Ôn Giai Tuệ không dám ở lại thêm nữa, không biết giây tiếp theo hắn sẽ lại làm ra hành động điên rồ gì đây. Nụ hôn đầu của cô cứ như vậy mà bị cướp mất, nhưng cô không thể chọc vào người này thêm.
- Cậu cả, nếu anh còn cố tình mạo phạm tôi lần nữa thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước. Tôi xin phép!
Nhìn cô xoay người rời đi, Viên Trác Nghiên nở một nụ cười đắc ý không rõ tâm tư, liếm nhẹ viền môi lần nữa, có lẽ là cực phẩm đây? Lão già đó đúng là rất biết hưởng thụ mà.
Bên kia cầu, A Phong chạy nhanh đến choàng áo khoác cho phu nhân, còn đưa mắt nhìn qua phía bên kia một lượt mới đi theo sau cô nàng.
..................................
A Phong đưa Ôn Giai Tuệ về phòng, nhìn sắc mặt phu nhân có vẻ vừa gặp phải chuyện gì đó hoảng hốt. Cậu lo lắng hỏi
- Phu nhân, cô không khỏe ở đâu sao?
Nhìn sắc mặt của mình trong gương, Ôn Giai Tuệ không khỏi tự cảm thán. Cô không quay đầu nhìn mà chỉ nhàn nhạt nói với A Phong.
- Tôi không sao, anh lui được rồi.
A Phong gật đầu rồi đi ra, cẩn thận giúp cô đóng cửa lại. Đứng bên ngoài cửa một lúc, tâm trạng bây giờ của cậu đang dần bất an, có vẻ như phu nhân đang dần gặp phải trở ngại rồi.
Lần đầu tiên khi đứng ở Viên gia mà Ôn Giai Tuệ không thể khống chế được cảm xúc của mình, còn bị dọa đến mặt biến sắc như vậy nữa. Cô không thể để tình trạng này lặp lại lần nữa, nếu không công sức hai năm qua sẽ hoàn toàn công cốc.
...........................
Ngày công bố di chúc đã được xác định là ba ngày nữa. Mấy ngày nay từ trên xuống dưới Viên gia đều rất lo lắng số phận của mình, chỉ là không biểu hiện quá rõ ràng ra bên ngoài mà thôi.
Viên Thành cũng không khá hơn, từ lúc chủ tịch qua đời nội bộ công ty bắt đầu có sự phân hóa. Không biết chủ tịch kế nhiệm sẽ là ai.
Con trai cả của Viên lão gia đã trở về, cũng là thành viên Hội đồng quản trị của Viên Thành. Sự trở lại của hắn chính là nguyên do gây ra chia phe ở công ty. Hắn vừa trở về đã có được sự tín nhiệm của hơn nửa số cổ đông. Chiếu theo lẽ tự nhiên thì thời gian này hoặc dù có mở di chúc thì Viên Trác Việt nên được tín nhiệm vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị. Hai năm qua anh đã cùng Viên lão gia gánh vác cả Viên Thành, đưa Viên Thành vượt qua cơn khủng hoảng, bây giờ chỉ vì Viên Trác Nghiên trở về mà phải hai tay dâng hết thành quả cho hắn?
- Anh cả, tôi không ngờ anh lại gấp gáp đến vậy đấy? Di chúc còn chưa công bố anh đã chạy đến đây để lôi kéo các cổ đông rồi, đúng là anh cả vẫn luôn tranh thủ thời cơ mà.
Sau khi cuộc họp kết thúc, trên chiếc bàn tròn lớn trong phòng họp chỉ còn lại hai anh em Viên gia. Viên Trác Việt bất mãn vì sự xuất hiện rất bất ngờ của anh cả Viên Trác Nghiên.
Mà Viên Trác Nghiên đối với anh ta cũng không hề có chút nương tình, nếu hai năm trước không phải vì anh ta thì Viên Trác Nghiên hắn sẽ không ra khỏi Viên gia hai năm trời. Cứ nhìn thấy anh ta thì hắn lại nhớ đến khoảnh khắc đau thấu tâm can ngày hôm đó, chỉ muốn cho anh ta mấy đấm, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
- Hai năm qua cậu vẫn không chút áy náy thì phải. Suýt nữa thì tôi quên mất, một tên rác rưởi như cậu thì làm sao biết áy náy chứ?
Giữa hai anh em bọn họ vốn dĩ chẳng có gì gọi là tình thâm cả, mà sau sự việc hai năm trước giữa bọn họ chỉ còn ân oán vẫn chưa thanh toán.
Viên Trác Việt cũng chẳng còn gì thấy lạ khi anh cả nhắc đến chuyện năm đó. Đương nhiên anh ta chẳng có lí do gì để phải áy náy cả, còn có thể làm cho Viên Trác Nghiên rời khỏi Viên gia thì sao anh ta phải áy náy chứ? Nếu có quay lại lúc đó lần nữa thì anh ta cũng làm như vậy.
- Anh cả, hai năm rồi anh vẫn chưa quên được tiểu mỹ nhân đó sao? Thật đúng là làm cho người ta cảm động mà. Anh thấy mẹ nhỏ trông giống cô ta năm đó không? Cũng xuất thân bần hèn, được hưởng chút sủng ái đã không xem ai ra gì. Chỉ khác là cô ta là người phụ nữ của ông già đó. Nói thật với anh nhé, trông cô ta còn ngọt nước hơn cả tiểu mỹ nhân của anh đấy, có điều cô ta lại rất khó ăn, như thuốc phiện vậy đấy. Vừa quyến rũ nhưng lại ngập tràn nguy hiểm.
Mặc dù thù hận vẫn còn đó nhưng qua hai năm rồi nên Viên Trác Nghiên cũng không còn kích động như năm đó nữa. Hắn chỉ cười lạnh một cái, ném lại một câu rồi xoay người rời khỏi phòng họp.
- Nếu không cẩn thận bị rắn độc cắn thì xui xẻo lắm đấy.
Cánh cửa đóng lại trước mặt, Viên Trác Việt hừ lạnh một tiếng. Không phải rất giận dữ sao? Hắn nên lao vào tặng anh vài đấm như hai năm trước chứ? Sao lại bình thản như vậy? Chẳng lẽ là đã quên rồi ư?
................................
Xe của Viên Trác Nghiên về đến Viên gia đã hơn sáu giờ tối, hắn vẫn luôn giữ thói quen làm việc làm việc trên xe. Khi xe dừng trước biệt thự đợi cổng mở, hắn mới tắt tablet đi, trùng hợp là vừa thấy nữ nhân kia đang cắt tỉ mấy bông hoa treo trước sân. Khóe môi hắn nhẹ giương lên thành một đường cong tuyệt đẹp, cứ như vậy mở cửa xuống xe.
- Cậu lái xe vào trong đi!
Hành động bất ngờ này của ông chủ khiến A Châu và A Minh không hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
- Vâng thưa boss!
Lúc A Châu lái xe vào cổng thì cũng là lúc Viên Trác Nghiên đi về hướng những chậu hoa đầy màu sắc kia. Từ phía sau nữ nhân đó đi đến, nhân lúc cô không biết mà ôm chầm cô, nhìn qua như một cặp vợ chồng trẻ nhưng nếu để người trong Viên gia nhìn thấy thì chính là phạm vào đại kỵ.
- Mẹ nhỏ, muộn vậy rồi vẫn còn chăm sóc những thứ này sao?
Sự xuất hiện thình lình của hắn cùng hành động không thể ngờ này làm cho Ôn Giai Tuệ lần nữa giật thót tim. Mọi sự bình tĩnh cô lấy lại mấy ngày qua chỉ vì hành động càn rỡ này của hắn mà sắp bay hết sạch. Cô phải đối phó với tên âm binh này thế nào mới có thể yên ổn đây.
- Cậu cả, anh mau buông tay ra đi. Nếu để người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu.
Viên Trác Nghiên chính là thích nhất khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của cô. Không biết dáng vẻ sợ hãi xin tha của cô sẽ như thế nào đây.
Hắn siết chặt hai tay hơn, ép lưng cô dán sát vào ngực của mình. Cằm tì lên đầu vai nhỏ nhắn, môi đã kề sát bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào từng tấc da thịt nhạy cảm.
- Mẹ nhỏ, chúng ta đứng như vậy không phải rất hợp nhau sao? Không biết lời đề nghị của tôi cô đã suy nghĩ chưa? Chẳng lẽ mẹ nhỏ đây lại muốn thủ tiết cả đời ư?
Ôn Giai Tuệ thật sự không thể ngờ được cậu cả của Viên gia lại nói ra được những lời dung tục như vậy. Hắn càng lúc càng không kiêng nể gì mà quấy rối cô. Hiện tại di chúc vẫn chưa được công bố, nếu bị người trong Viên gia bắt gặp tình huống này thì khả năng cao cô có thể bị đuổi khỏi đây. Mặc dù đều là vợ lẻ nhưng cô không giống bà hai đã có con của Viên lão gia nên vị thế không khác gì bà cả.
- Cậu cả, anh việc gì phải để ý một góa phụ như tôi chứ? Người như cậu cả đây thiếu gì các cô gái trẻ đẹp xếp hàng đợi đến lượt.
Trên bàn ăn lớn đã bày ra rất nhiều món ăn, hẳn là mở đại tiệc đây a!
Viên lão thái gia đã ngồi ở vị trí chủ tọa. Bà cả và hai mẹ con bà hai cũng đã ngồi vào bàn ăn. Sau đó là Ôn Giai Tuệ.
Mặc dù còn thiếu cả hai vị trí của hai vị thiếu gia nhưng Viên lão thái gia chỉ hỏi.
- Trác Nghiên đâu rồi, còn không mau gọi nó xuống!
Vương quản gia nhìn lại trên bàn ăn liền gật đầu chuẩn bị đi lên. Nhưng ông vừa xoay người thì Viên Trác Nghiên đã xuống.
- Ông nội, xin lỗi vì để ông đợi lâu.
Nhìn thấy cháu đích tôn của mình, những nét nhăn mặt của Viên lão thái gia rốt cuộc cũng dãn ra.
- Nào, mau ngồi xuống ăn cơm đi.
Chẳng biết tên nam nhân này là vô tình hay cố ý mà chọn vị trí đối diện với Ôn Giai Tuệ ngồi xuống, còn mang theo một nụ cười âm hiểm giễu cợt hướng về phía cô.
Ôn Giai Tuệ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt không chút kiêng nể kia, nhưng cô vẫn phớt lờ đi coi như chẳng thấy gì.
Hắn vừa ngồi xuống, Viên lão gia liền cầm đũa lên bắt đầu bữa cơm.
Cũng chính vì vậy mà bà hai Mục Lan Nhi vô cùng bất mãn, không chút do dự mà đòi công bằng.
- Ba, Trác Việt vẫn chưa xuống sao lại bắt đầu rồi?
Viên lão thái gia vừa mới cầm đũa lên liền cau mày không hài lòng, nghiêm giọng quát một câu
- Không biết tuân thủ phép tắc còn muốn cả nhà chờ nó!
Tần Mộc Du nghe được câu này lén nở một nụ cười đắc ý, nhìn ả đàn bà mặt mũi đen xì kia bằng ánh mắt hả hê vô cùng.
Mục Lan Nhi tức đến suýt nữa hộc máu, không phải Viên Trác Nghiên cũng đến trễ sao? Đúng là thiên vị rõ ràng đây mà.
Nhưng Viên lão thái gia vừa dứt lời thì Viên Trác Việt cũng vừa xuống và nhanh ngồi vào bàn ăn.
Mà Viên Trác Nghiên từ đầu đến giờ chẳng hề quan tâm cuộc chiến giữa hai người phụ nữ kia, hai mắt hắn luôn chung thủy dán trên người Ôn Giai Tuệ.
Bị cặp mắt chim ưng sâu hút kia nhìn chằm chằm như vậy mà Ôn Giai Tuệ vẫn rất thản nhiên ăn rất từ tốn. Nhưng có trời mới biết cô đang mất bình tĩnh như thế nào.
Đột nhiên một miếng thịt được để vào bát, buộc Ôn Giai Tuệ phải ngẩng đầu nhìn nam nhân có lòng tốt quan tâm đến mình. Hắn còn nở một nụ cười tà mị mê hoặc khi nhìn cô.
- Mẹ nhỏ, nên ăn nhiều hơn, trông cô rất gầy đấy.
Đôi mắt to tròn của Ôn Giai Tuệ cũng không có chút chột dạ gì mà trực tiếp đối diện với cái nhìn vô phép của hắn, còn mỉm cười vô cùng nhã nhặn.
- Cảm ơn cậu cả đã có lòng quan tâm.
Thật không hiểu sao chẳng ai chú ý đến bọn họ, chỉ toàn tranh nhau ghi điểm trước Viên lão thái gia! Vậy cũng tốt, không khí này vừa hay thuận lợi cho Viên Trác Nghiên chơi đùa với mẹ nhỏ đáng yêu này nha.
Hắn vừa ăn vừa ngước nhìn cô nàng ăn, đúng là tuyệt sắc giai nhân đến ăn cũng vô cùng xinh đẹp.
Leng keng!
Chiếc thìa bên cạnh Viên Trác Nghiên bất chợt rơi xuống, không biết hắn đang cố tình hay chỉ là ngoài ý muốn. Chiếc thìa vừa rơi thì hắn đã cúi ngay xuống để nhặt.
Cũng chính vì âm thanh đó mà thu hút sự chú ý của những người trên bàn ăn. Tần Mộc Du thấy vậy liền bảo người làm lấy một chiếc thìa khác đem ra cho hắn.
Mà nam nhân hắc ám kia khi vừa cúi xuống liền chạm vào chân của nữ nhân đối diện, ngông cuồng vuốt lên một đường.
Bị đụng chạm bất ngờ làm cho Ôn Giai Tuệ không khỏi rùng mình. Nhưng cô lại không có phản ứng gì quá kích mà chỉ rụt chân lại, nhìn phía đối diện, rất nhanh tên đó đã ngồi lên lại cùng với chiếc thìa vừa làm rơi.
Người hầu nhanh chóng chạy đến đổi chiếc thìa mới cho hắn.
Sao hắn có thể nhìn mãi mà chẳng thấy chán vậy chứ?
Mà Ôn Giai Tuệ thì vẫn rất bình thản dùng cơm.
Đây đúng là kiểu hắn gặp lần đầu tiên à nha, dù hắn trêu chọc như vậy vẫn có thể duy trì được dáng vẻ ưu nhã như chẳng có chuyện gì xảy ra đó!
Cô càng như vậy thì càng khiến hắn thêm thích thú và tò mò đây, không biết sau lớp mặt nạ kia thì dáng vẻ sợ sệt của cô sẽ như thế nào nhỉ?
............................
Viên Trác Nghiên không ngờ Ôn Giai Tuệ lại chủ động tìm gặp hắn.
- Mẹ nhỏ, có chuyện gì mà cô lại bí mật hẹn tôi ra đây vậy?
Hoa viên này là Viên lão gia lúc mới đưa Ôn Giai Tuệ về Viên gia đã tặng cho cô, đây là địa bàn của cô và ngoài cô ra sẽ không có ai đặt chân đến.
Từ nãy đến giờ Ôn Giai Tuệ vẫn giữ im lặng, bước đi phía trước. Qua một cây cầu, cuối cùng cô cũng dừng lại bên một gốc hoa gạo. Cô chưa quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt nói vào vấn đề chính.
- Cậu cả, chuyện vừa nãy trên bàn ăn, tôi sẽ xem như đó chỉ là vô ý, hy vọng anh đừng bao giờ có những hành động mạo phạm tôi như hôm nay nữa.
Nào ngờ khi Viên Trác Nghiên nghe xong những lời này, không chỉ không coi đó là cảnh cáo mà còn cư nhiên như vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm.
- Ồ, thì ra là chuyện này sao? Mẹ nhỏ, thật đáng tiếc là....
Hắn cố tình dừng lại, môi bạc khẽ nhếch tạo thành một nụ cười âm hiểm. Từng bước đi lên phía trước đối diện với nữ nhân đang đưa lưng về phía mình.
- Đó là tôi cố tình đấy!
Thanh âm trầm thấp nhưng lại lạnh lẽo kề bên tai của Ôn Giai Tuệ làm cho từng sợi lông tơ trên người cô cũng dựng thẳng lên vì căng thẳng. Nhưng cô vẫn duy trì phong thái nhàn nhã vốn có.
- Cậu cả, anh nên giữ chút khoảng cách thì hơn. Tôi là người phụ nữ của cha anh, nếu anh đã gọi tôi một tiếng mẹ nhỏ thì anh nên hành xử đúng mực.
Nam nhân càng lúc càng không kiêng dè gì nữa, không chỉ dừng lại ở hành động thủ thỉ bên tai Ôn Giai Tuệ mà còn vòng tay ra phía sau cô nhanh chóng tóm gọn vòng eo mảnh khảnh như đang ôm ấp nữ nhân của chính mình. Ánh mắt nhìn cô suồng sã đến trắng trợn, ý cười mang theo vài phần trêu chọc.
- Chẳng phải ông ta đã chết rồi sao? Mẹ nhỏ, trông cô vẫn tràn đầy sức sống như vậy, chắc hẳn cũng "cô đơn" lắm đây. Nếu mẹ nhỏ mở lời nhờ vả thì tôi rất sẵn lòng phục vụ.
Nhìn bàn tay đầy gân guốc to gấp đôi tay mình, những ngón tay thon dài dán chặt trên eo nhỏ, hơi nóng từ bàn tay xâm nhập vào tận da thịt qua lớp vải mỏng. Cả những lời nói thô tục không chút che đậy từ miệng hắn thốt ra, nếu không đủ bình tĩnh thì cô đã sớm cho hắn một bạt tai. Nhưng cô là Ôn Giai Tuệ, là tam phu nhân của Viên gia, những hành động theo phản xạ vụng về kia không thể có trên người cô được. Cô vẫn tĩnh lặng nhẫn nại chờ xem hắn muốn làm gì tiếp theo.
- Cậu cả, xin cậu hãy cẩn thận lời nói cũng như hành động của mình.
Đeo mặt nạ này không mệt hay sao vậy? Rõ ràng là đang run rẩy lo sợ nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn bình tĩnh như vậy? Cố gắng bám trụ vị trí tam phu nhân đây sao?
- Mẹ nhỏ, tôi không phải chỉ muốn dừng lại ở đây thôi đâu. Mà còn như vậy nữa....
Đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân chỉ vừa mới trợn tròn ngước nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng đáp lời thì cánh môi anh đào đã bị chặn lại bằng một nụ hôn. Hai mắt cô càng mở to hơn vì kinh hãi.
- Uhm.....
Từng sợi dây thần kinh trong người cô chưa từng trở nên căng cứng như hiện giờ, hô hấp dồn dập, nhịp tim cũng dần loạn cả lên. Đây là nụ hôn đầu của cô mà, thế nào lại bị chính con chồng cướp mất? Đúng là hoang đường mà!
Cố gắng mím chặt môi để giữ bình tĩnh, nhưng nam nhân kia càng lúc càng ngông cuồng. Tay hắn bóp chặt quai hàm của cô, dùng sức ép cô mở miệng, cuồng loạn táo bạo hút hết mật ngọt từ đôi môi mềm mại của cô. Như chất gây nghiện vậy, càng hôn lại càng mê luyến hơn. Bàn tay đang ôm sau lưng cô cũng dần tăng thêm lực, chính là không cho phép cô có cơ hội phản kháng.
- Uhm........
Tình huống bất ngờ này khiến Ôn Giai Tuệ thật sự không thể giữ bình tĩnh nữa. Cô dùng hết sức vùng vẫy ra khỏi sự bao vây của nam nhân, hai tay cô đập loạn vào tấm lưng vững chãi cứng rắn như bức tường dày. Nhưng đều như dã tràng xây cát, hai tay cô đã mềm nhũn ra nhưng môi vẫn còn bị khóa chặt, hơi thở của cô càng lúc càng khó khăn hơn.
Nụ hôn cưỡng ép như vậy lại khiến Viên Trác Nghiên tham luyến không chịu dứt. Môi lưỡi như con rắn tách răng cô ra mà xâm nhập, quấn quýt không rời....
Không biết qua bao lâu hắn mới buông cô ra, còn cười rất đắc ý nữa.
Chát!
Mới được ân xá Ôn Giai Tuệ đã không chút do dự tặng cho tên điên này một bạt tai, cứ như đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, chỉ đợi đến lúc này mà ra tay thôi.
Sau cái tát trời giáng kia, đôi mắt long lanh của nữ nhân trừng lớn chứa đầy căm phẫn, môi đỏ mọng đã bị cắn mút đến sưng lên. Nhưng tất cả chỉ trong giây lát, cô rất nhanh đã khôi phục lại phong thái nhã nhặn.
- Cậu cả, xin anh hãy tự trọng!
Nụ cười trên môi Viên Trác Nghiên càng lúc càng đậm. Cái tát này thật sự rất mạnh, in rõ dấu năm ngón tay nên chỉ nhìn thôi cũng thấy đau rát nhưng hắn không hề tức giận chút nào, còn cảm thấy thích thú hơn nữa. Hắn đưa tay lau nhẹ môi, trong mắt tràn ngập hưng phấn.
- Mẹ nhỏ, hóa ra dáng vẻ lúc hoảng sợ của cô là như vậy.
Người đàn ông này càng tiếp xúc càng không đơn giản, Ôn Giai Tuệ không dám ở lại thêm nữa, không biết giây tiếp theo hắn sẽ lại làm ra hành động điên rồ gì đây. Nụ hôn đầu của cô cứ như vậy mà bị cướp mất, nhưng cô không thể chọc vào người này thêm.
- Cậu cả, nếu anh còn cố tình mạo phạm tôi lần nữa thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước. Tôi xin phép!
Nhìn cô xoay người rời đi, Viên Trác Nghiên nở một nụ cười đắc ý không rõ tâm tư, liếm nhẹ viền môi lần nữa, có lẽ là cực phẩm đây? Lão già đó đúng là rất biết hưởng thụ mà.
Bên kia cầu, A Phong chạy nhanh đến choàng áo khoác cho phu nhân, còn đưa mắt nhìn qua phía bên kia một lượt mới đi theo sau cô nàng.
..................................
A Phong đưa Ôn Giai Tuệ về phòng, nhìn sắc mặt phu nhân có vẻ vừa gặp phải chuyện gì đó hoảng hốt. Cậu lo lắng hỏi
- Phu nhân, cô không khỏe ở đâu sao?
Nhìn sắc mặt của mình trong gương, Ôn Giai Tuệ không khỏi tự cảm thán. Cô không quay đầu nhìn mà chỉ nhàn nhạt nói với A Phong.
- Tôi không sao, anh lui được rồi.
A Phong gật đầu rồi đi ra, cẩn thận giúp cô đóng cửa lại. Đứng bên ngoài cửa một lúc, tâm trạng bây giờ của cậu đang dần bất an, có vẻ như phu nhân đang dần gặp phải trở ngại rồi.
Lần đầu tiên khi đứng ở Viên gia mà Ôn Giai Tuệ không thể khống chế được cảm xúc của mình, còn bị dọa đến mặt biến sắc như vậy nữa. Cô không thể để tình trạng này lặp lại lần nữa, nếu không công sức hai năm qua sẽ hoàn toàn công cốc.
...........................
Ngày công bố di chúc đã được xác định là ba ngày nữa. Mấy ngày nay từ trên xuống dưới Viên gia đều rất lo lắng số phận của mình, chỉ là không biểu hiện quá rõ ràng ra bên ngoài mà thôi.
Viên Thành cũng không khá hơn, từ lúc chủ tịch qua đời nội bộ công ty bắt đầu có sự phân hóa. Không biết chủ tịch kế nhiệm sẽ là ai.
Con trai cả của Viên lão gia đã trở về, cũng là thành viên Hội đồng quản trị của Viên Thành. Sự trở lại của hắn chính là nguyên do gây ra chia phe ở công ty. Hắn vừa trở về đã có được sự tín nhiệm của hơn nửa số cổ đông. Chiếu theo lẽ tự nhiên thì thời gian này hoặc dù có mở di chúc thì Viên Trác Việt nên được tín nhiệm vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị. Hai năm qua anh đã cùng Viên lão gia gánh vác cả Viên Thành, đưa Viên Thành vượt qua cơn khủng hoảng, bây giờ chỉ vì Viên Trác Nghiên trở về mà phải hai tay dâng hết thành quả cho hắn?
- Anh cả, tôi không ngờ anh lại gấp gáp đến vậy đấy? Di chúc còn chưa công bố anh đã chạy đến đây để lôi kéo các cổ đông rồi, đúng là anh cả vẫn luôn tranh thủ thời cơ mà.
Sau khi cuộc họp kết thúc, trên chiếc bàn tròn lớn trong phòng họp chỉ còn lại hai anh em Viên gia. Viên Trác Việt bất mãn vì sự xuất hiện rất bất ngờ của anh cả Viên Trác Nghiên.
Mà Viên Trác Nghiên đối với anh ta cũng không hề có chút nương tình, nếu hai năm trước không phải vì anh ta thì Viên Trác Nghiên hắn sẽ không ra khỏi Viên gia hai năm trời. Cứ nhìn thấy anh ta thì hắn lại nhớ đến khoảnh khắc đau thấu tâm can ngày hôm đó, chỉ muốn cho anh ta mấy đấm, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
- Hai năm qua cậu vẫn không chút áy náy thì phải. Suýt nữa thì tôi quên mất, một tên rác rưởi như cậu thì làm sao biết áy náy chứ?
Giữa hai anh em bọn họ vốn dĩ chẳng có gì gọi là tình thâm cả, mà sau sự việc hai năm trước giữa bọn họ chỉ còn ân oán vẫn chưa thanh toán.
Viên Trác Việt cũng chẳng còn gì thấy lạ khi anh cả nhắc đến chuyện năm đó. Đương nhiên anh ta chẳng có lí do gì để phải áy náy cả, còn có thể làm cho Viên Trác Nghiên rời khỏi Viên gia thì sao anh ta phải áy náy chứ? Nếu có quay lại lúc đó lần nữa thì anh ta cũng làm như vậy.
- Anh cả, hai năm rồi anh vẫn chưa quên được tiểu mỹ nhân đó sao? Thật đúng là làm cho người ta cảm động mà. Anh thấy mẹ nhỏ trông giống cô ta năm đó không? Cũng xuất thân bần hèn, được hưởng chút sủng ái đã không xem ai ra gì. Chỉ khác là cô ta là người phụ nữ của ông già đó. Nói thật với anh nhé, trông cô ta còn ngọt nước hơn cả tiểu mỹ nhân của anh đấy, có điều cô ta lại rất khó ăn, như thuốc phiện vậy đấy. Vừa quyến rũ nhưng lại ngập tràn nguy hiểm.
Mặc dù thù hận vẫn còn đó nhưng qua hai năm rồi nên Viên Trác Nghiên cũng không còn kích động như năm đó nữa. Hắn chỉ cười lạnh một cái, ném lại một câu rồi xoay người rời khỏi phòng họp.
- Nếu không cẩn thận bị rắn độc cắn thì xui xẻo lắm đấy.
Cánh cửa đóng lại trước mặt, Viên Trác Việt hừ lạnh một tiếng. Không phải rất giận dữ sao? Hắn nên lao vào tặng anh vài đấm như hai năm trước chứ? Sao lại bình thản như vậy? Chẳng lẽ là đã quên rồi ư?
................................
Xe của Viên Trác Nghiên về đến Viên gia đã hơn sáu giờ tối, hắn vẫn luôn giữ thói quen làm việc làm việc trên xe. Khi xe dừng trước biệt thự đợi cổng mở, hắn mới tắt tablet đi, trùng hợp là vừa thấy nữ nhân kia đang cắt tỉ mấy bông hoa treo trước sân. Khóe môi hắn nhẹ giương lên thành một đường cong tuyệt đẹp, cứ như vậy mở cửa xuống xe.
- Cậu lái xe vào trong đi!
Hành động bất ngờ này của ông chủ khiến A Châu và A Minh không hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
- Vâng thưa boss!
Lúc A Châu lái xe vào cổng thì cũng là lúc Viên Trác Nghiên đi về hướng những chậu hoa đầy màu sắc kia. Từ phía sau nữ nhân đó đi đến, nhân lúc cô không biết mà ôm chầm cô, nhìn qua như một cặp vợ chồng trẻ nhưng nếu để người trong Viên gia nhìn thấy thì chính là phạm vào đại kỵ.
- Mẹ nhỏ, muộn vậy rồi vẫn còn chăm sóc những thứ này sao?
Sự xuất hiện thình lình của hắn cùng hành động không thể ngờ này làm cho Ôn Giai Tuệ lần nữa giật thót tim. Mọi sự bình tĩnh cô lấy lại mấy ngày qua chỉ vì hành động càn rỡ này của hắn mà sắp bay hết sạch. Cô phải đối phó với tên âm binh này thế nào mới có thể yên ổn đây.
- Cậu cả, anh mau buông tay ra đi. Nếu để người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu.
Viên Trác Nghiên chính là thích nhất khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của cô. Không biết dáng vẻ sợ hãi xin tha của cô sẽ như thế nào đây.
Hắn siết chặt hai tay hơn, ép lưng cô dán sát vào ngực của mình. Cằm tì lên đầu vai nhỏ nhắn, môi đã kề sát bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào từng tấc da thịt nhạy cảm.
- Mẹ nhỏ, chúng ta đứng như vậy không phải rất hợp nhau sao? Không biết lời đề nghị của tôi cô đã suy nghĩ chưa? Chẳng lẽ mẹ nhỏ đây lại muốn thủ tiết cả đời ư?
Ôn Giai Tuệ thật sự không thể ngờ được cậu cả của Viên gia lại nói ra được những lời dung tục như vậy. Hắn càng lúc càng không kiêng nể gì mà quấy rối cô. Hiện tại di chúc vẫn chưa được công bố, nếu bị người trong Viên gia bắt gặp tình huống này thì khả năng cao cô có thể bị đuổi khỏi đây. Mặc dù đều là vợ lẻ nhưng cô không giống bà hai đã có con của Viên lão gia nên vị thế không khác gì bà cả.
- Cậu cả, anh việc gì phải để ý một góa phụ như tôi chứ? Người như cậu cả đây thiếu gì các cô gái trẻ đẹp xếp hàng đợi đến lượt.
Bình luận facebook