Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 5: Công bố di chúc.
Ngày mà cả Viên gia chờ đợi rốt cuộc cũng đã đến. Hôm nay chính là ngày công bố di chúc của Viên lão gia. Trong phòng khách, người nhà Viên gia ngồi thành ba dãy như một vòng cung, đối diện bọn họ là luật sư của Viên lão gia và hai trợ lý.
- Viên lão tiên sinh, các vị! Bây giờ tôi sẽ công bố di chúc của chủ tịch.
Viên lão thái gia gật đầu, hai mẹ con Mục Lan Nhi cũng rất khẩn trương.
- Bỏ qua mấy mục không cần thiết đó đi, cứ đi vào nội dung chính là được.
Luật sư có chút khó xử nhìn qua Viên lão thái gia và Viên Trác Nghiên, thấy bọn họ đều không phản đối nên ông ta cũng không cần đọc hết bản di chúc mà đọc vào nội dung thừa kế.
- Toàn bộ bất động sản trong nước sẽ do con trai lớn Viên Trác Nghiên hưởng 40%, con trai thứ hai Viên Trác Việt 30%, con gái Viên Trác Bình 20%, vợ hợp pháp Tần Mộc Du sẽ hưởng 10% còn lại.
Nghe đến đây, chưa có ai có phản ứng gì thái quá cả. Viên Trác Nghiên vẫn ung dung ngồi vắt chéo chân rất thong thả, Viên Trác Việt mặc dù cảm thấy có chút bất mãn nhưng cũng không tỏ ra bên ngoài, Tần Mộc Du không hề quan tâm mình sẽ được hưởng bao nhiêu phần trăm trong di chúc vì bà đã có vị trí đảm bảo này, hơn nữa điều bà quan tâm chính là con trai bà sẽ nhận được gì. Riêng Mục Lan Nhi bắt đầu sốt ruột, mông đã sắp nóng lên rồi.
Luật sư dừng lại một lúc rồi mới đọc tiếp một mục khác.
- Toàn bộ động sản trong nước để lại cho vợ hợp pháp Tần Mộc Du 30%, bà Mục Lan Nhi 30%, con gái Viên Trác Bình 40%.
Cứ hết một khoản thì luật sư lại tạm dừng một lúc rồi tiếp tục sang khoản khác.
- Bất động sản và động sản ở Thái Lan, Hồng Kông và Hàn Quốc để lại cho con trai cả Viên Trác Nghiên; bất động sản ở Thụy Sĩ và New York để lại cho con trai thứ hai Viên Trác Việt; phần động sản ở đây để lại cho con gái Viên Trác Bình. Bất động sản và động sản khác để lại cho vợ Tần Mộc Du và cha Viên Bằng.
Đọc từ nãy đến giờ vẫn chưa có tên của Ôn Giai Tuệ nhưng Viên Trác Nghiên luôn quan sát cô không rời mắt lại chẳng thấy cô lo lắng hay sốt ruột gì cả, cứ như đã biết trước nội dung di chúc rồi. Trò chơi càng lúc càng thú vị rồi đây.
Luật sư lại tạm dừng rồi mới đến mục khác.
- Quyền sở hữu các cổ phiếu đầu tư được chia đều cho vợ Tần Mộc Du, cha Viên Bằng và bà Mục Lan Nhi.
Phần cuối cùng của di chúc cũng chính là phần làm cho cả Mục Lan Nhi và Viên Trác Nghiên, cả Tần Mộc Du cũng như ngồi trên đống lửa nằm trên đống than. Mà có vẻ như nội dung phần di chúc này có gì đó khó tin làm cho cả luật sư cũng mất mấy giây để đọc tiếp.
- Quyền sở hữu cổ phần ở Viên Thành để lại cho con trai lớn Viên Trác Nghiên 60%, Ôn Giai Tuệ 40%. Đồng thời, Ôn Giai Tuệ sẽ là chủ tịch kế nhiệm của Viên Thành. Cô Ôn Giai Tuệ được sẽ ở lại Viên gia như thành viên của Viên gia.
Bùm!
Cái này không khác gì một quả bom vừa nổ.
Gương mặt tất cả những người ở đây đều biến sắc.
Viên Trác Việt bất mãn đến mức không thể nói thành lời mà cười như một kẻ điên.
- Gì vậy? Ôn Giai Tuệ? Cô sao? Chủ tịch kế nhiệm? Con mẹ nó, ông khinh!
Quái lạ là Mục Lan Nhi kia vốn rất muốn để con trai mình trở thành chủ tịch kế nhiệm mà bây giờ lại không quá kích động.
- Tưởng thế nào, hổ báo đánh nhau sứt đầu mẻ trán để thỏ con hưởng lợi.
Đúng vậy, nếu không phải con trai Viên Trác Việt của bà thì tốt nhất Viên Trác Nhiên cũng không được. Ôn Giai Tuệ vẫn có thể lôi kéo, nhưng nếu là Viên Trác Nghiên bà sẽ sống chết với mẹ con nhà đó đến cùng.
Nghĩ vậy, Mục Lan Nhi lại rất bình thản thưởng thức trà xem kịch vui.
- Trác Việt, con và Giai Tuệ đã cùng làm việc hai năm rồi, sau này hai người vẫn có thể cùng nhau đưa Viên Thành phát triển hơn.
Đúng là rất biết chớp thời cơ, vừa nghe xong nội dung thừa kế thì đã ngay lập tức trở mặt, bắt tay sớm còn kịp, chiêu này không ai có thể vượt qua bà hai Mục Lan Nhi.
Nhưng Viên Trác Việt đương nhiên sẽ không phục rồi, anh ta tức đến sắp bốc hỏa, không phải chỉ là mất chiếc ghế chủ tịch, còn không được hưởng quyền sở hữu cổ phần. Thế mà một ả tình nhân vào Viên gia chưa bao lâu đã nuốt trọn được nhiều như vậy.
- Di chúc này nhất định là bị ả can thiệp vào rồi, các người không thấy từ nãy đến giờ ả vẫn bình tĩnh chờ đợi sao? Nhất định là lúc đang trên giường của ba dụ dỗ ông ấy sửa đổi di chúc.
Mấy lời này Ôn Giai Tuệ cũng đã nghe rất quen rồi nên chẳng còn buồn để ý nữa. Vẫn duy trì phong thái tao nhã không chút biểu cảm thái quá.
Hình ảnh này vào mắt Viên Trác Nghiên lại càng thêm chói mắt, một người luôn trầm ổn không bao giờ kích động bây giờ lại muốn bóp chết cô ngay lập tức, tháo bỏ lớp mặt nạ giả tạo kia để xem thử cô còn thanh cao được đến đâu.
Lần này bà cả Tần Mộc Du mới là người kích động nhất, bà đặt mạnh chiếc quạt cầm tay của mình xuống bàn, lắc đầu phản đối.
- Quyền sở hữu cổ phần hiện tại của Trác Nghiên là 39% là cổ đông lớn nhất, trong khi tam phu nhân chỉ có 31%. Dù di chúc có chỉ định mợ ba là chủ tịch kế nhiệm thì Hội đồng quản trị cũng phải bầu chọn lại theo đúng tỉ lệ phần trăm cổ phần. Đây là quy định của Viên Thành!
Thời khắc này đúng là ngàn năm mới có một mà, nhìn mụ phù thủy luôn hống hách bây giờ mặt xám xịt như gan heo, Mục Lan Nhi hận không thể mở tiệc ăn mừng ngay. Bà ta cười giễu, giọng điệu nghe được rõ ràng đang châm biếm.
- Chị cả, em nghĩ chỉ đã quên mất hai năm trước chủ tịch đã thông qua việc sử đổ điều lệ mới của Viên Thành rồi. Trong điều lệ mới quy định người nắm giữ quyền sở hữu cổ phần cao nhất sẽ là đại diện của công ty chứ không phải là chủ tịch Hội đồng quản trị. Chủ tịch kế nhiệm sẽ được bầu theo phương thức bổ nhiệm do chủ tịch đương nhiệm chỉ định. Như vậy đã quá rõ ràng rồi mà chị cả, dù Trác Nghiên có phần trăm cổ phần lớn nhất nhưng trong di chúc lão gia đã chỉ định Giai Tuệ thì chúng ta không thể làm khác được.
Tần Mộc Du đã giận đến nghiến răng ken két rồi mà còn bị ả Lan Nhi này châm chọc nên càng khó kiểm soát được tâm tình.
- Cô cũng trở mặt nhanh thật đấy, bình thường không phải luôn muốn đuổi cổ Ôn Giai Tuệ sao? Bây giờ đã quay mặt một trăm tám mươi độ để con trai cô chút đường sống?
Hai người phụ nữ lại bắt đầu khẩu chiến không để cho đối phương chút mặt mũi.
- Ồn ào đủ chưa? Thấy còn chưa đủ mất mặt à?
Viên lão thái gia từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói gì. Nhìn hai người con dâu vì bất mãn với di chúc của con trai mà không chút kiêng kị bới móc nhau như vậy ông thật sự không thể nhịn nổi nữa đã lớn tiếng quát một câu để cả hai đều im miệng.
Ông thở hồng hộc sau đó chống cây batoong đứng lên.
Viên Trác Bình đang ngồi cạnh mẹ mình nhìn thấy ông nội đứng lên liền nhanh tay nhanh chân đến dìu ông.
- Ông nội, để cháu đỡ ông ạ!
Viên lão thái gia đang bực dọc nhưng thấy cháu gái gương mặt già nua cũng giãn ra rất nhiều, ông gật gật đầu.
- Cũng chỉ có Bình nhi hiểu chuyện. Một đám người lớn các người còn muốn náo loạn đến thế nào nữa đây?
Sau khi Viên Trác Bình đỡ Viên lão thái gia về phòng.
Trong phòng khách, hai vị phu nhân vẫn trừng mắt nhìn nhau, chờ đối phương tấn công liền đáp trả ngay.
Nhưng vì Viên Trác Việt đã giận dữ bỏ đi nên Mục Lan Nhi không còn ý định đấu khẩu với bà cả nữa, nhanh chóng chạy theo con trai ra ngoài.
- Trác Việt, Trác Việt, con đi đâu vậy? Mau đứng lại đó cho mẹ!
Cũng đã tản đi rất nhiều người rồi.
Cơn giận trong người vẫn còn hừng hực, Tần Mộc Du không nói gì nữa cả, chỉ ném cho Ôn Giai Tuệ một cái nhìn lạnh lẽo rồi xoay người đi lên lầu.
Cũng chẳng còn gì để xem nữa nên Ôn Giai Tuệ cũng đứng lên đi về phòng của mình. Mà cô thật không ngờ Viên Trác Nghiên lại có thể không sợ ánh mắt người khác mà đuổi theo cô vào đến tận phòng.
- Xem ra cô đang rất đắc ý nhỉ? Mẹ nhỏ!
Bị người đàn ông này tự tiện xông vào phòng như vậy, Ôn Giai Tuệ đúng là có chút hoảng hốt nhưng cô đã che giấu đi rất nhanh. Cô không có thêm bất kì động tác nào khác ngoài đứng lại, xoay người đối diện với hắn.
- Cậu cả, anh xông vào phòng của tôi như vậy không hay đâu. Nếu muốn nói chuyện của Viên Thành thì chúng ta hãy nói trong cuộc họp Đại hội đồng cổ đông sắp tới. Giờ xin mời anh đi cho.
Cô gái này lại dám mở miệng đuổi khách một cách dứt khoát như vậy. Nhưng cô càng đuổi thì Viên Trác Nghiên hắn lại càng thích theo. Hắn trở về Viên gia vì tin rằng Viên lão gia sẽ cảm thấy áy náy việc hai năm trước ông ta làm mà để hắn trở thành chủ tịch kế nhiệm. Nhưng thật bất ngờ, ả tình nhân này không chỉ được ông ta cho hưởng cuộc sống tốt nhất mà còn dâng cho cả Viên Thành. Chính là ông ta đã ép hắn đến giới hạn này, ông ta hủy đi người hắn yêu nhất thì người phụ nữ này của ông ta cũng đừng mong được yên ổn.
- Mẹ nhỏ, tôi rất tò mò muốn biết lúc ông ta lập bản di chúc này hai người đang ở tư thế nào đấy! Nếu mẹ nhỏ không phiền thì có thể cho tôi mở mang một chút chứ?
Hắn đã tiến sát đến trước mặt cô rồi, nụ cười đểu cáng cùng giọng điệu mỉa mai chế nhạo, động tác còn vô cùng tùy tiện bóp nhẹ mông căng tròn của cô. Cô vừa muốn giơ tay lên tát hắn thì lại lần nữa bị túm chặt cổ tay như lần trước.
- Cậu cả, di chúc đã rõ ràng như vậy rồi. Chẳng lẽ anh lại nghi ngờ tính hợp pháp của di chúc? Nếu vậy thì anh nên đi gặp luật sư chứ không phải đến đây quấy rối tôi như vậy! Còn nữa, tôi không biết tại sao anh lại ghét cha mình đến vậy, nhưng ông ấy mất rồi, anh là con trai ông ấy thì nên ý tứ lời nói của mình vẫn hơn. Kẻo lại gặp báo ứng thì hối không kịp đấy.
Trong mắt Viên Trác Nghiên cô nổi giận không khác gì một con chuột múa võ trước vuốt mèo cả. Hắn bật cười rất vô lại, còn đưa tay lên làm động tác đầu hàng. Nhưng sau đó là cứ tiến thêm từng bước một. Hắn tiến thì cô lừa lại lùi một bước. Đến khi bắp chân đã đụng phải giường rồi, cô không dám lùi nữa thì nếu lùi mà không cẩn thận có khi lại ngã xuống giường.
- Cậu cả, nếu anh không ra khỏi phòng tôi thì tôi sẽ la lên để chị cả cùng mọi người vào xem trò vô lại của anh đấy!
Đe dọa đây sao?
Rất hay!
- Muốn la? Vậy cô thử la lên xem bọn họ vào đây sẽ tin ai đi!
Viên Trác Nghiên hắn luôn rất hứng thú với mấy trò đe dọa này. Hắn không chút do dự mà áp sát vào ngực cô, cảm giác mềm mại đầy đặn phập phồng lên xuống kia đúng là thôi thúc người khác phạm tội mà.
Bàn tay to lớn của người đàn ông đang khóa chặt nữ nhân trong phạm vi chỉ thuộc về hắn. Một nụ cười tà mị như có như không vẫn treo trên môi của hắn. Một tay hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng nửa bàn tay, làn da non mịn vừa chạm vào đã muốn cắn mạnh một miếng.
- Mẹ nhỏ, thứ gì của mình thì mới nên lấy, không phải của mình thì đừng tốn công giành giật, nếu không sẽ thương tích đầy mình đấy!
Vì khoảng cách gần như vậy, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu đen để thả hai cúc áo đầu tiên, làn da màu đồng cùng cơ ngực săn chắc đập thẳng vào mắt Ôn Giai Tuệ. Gò má mịn màn bất giác trở nên đỏ ửng, cô điên rồi sao? Chẳng lẽ vì từ trước đến giờ cô chưa từng gần gũi với đàn ông đến mức này ư?
Mà Viên Trác Nghiên chỉ nói xong một câu đã buông tay ra khỏi người cô và từ từ lùi lại mấy bước, nhếch môi cười khẩy một cái rồi xoay người ra khỏi phòng.
Nhìn cánh cửa đã đóng lại rồi Ôn Giai Tuệ mới thả lỏng cơ thể, ngồi phịch xuống giường. Hai tay trắng nõn vì run rẩy mà nắm chặt ga giường.
...............................
Cục diện đã hoàn toàn thay đổi khi di chúc được công bố. Cuộc họp Đại hội đồng cổ đông đã thông qua buổi lễ nhậm chức của tân chủ tịch Hội đồng quản trị và tân Tổng giám đốc.
Buổi lễ được tổ chức tại một nhà hàng lớn của Viên Thành. Tất cả các khâu đều đã được chuẩn bị rất kỹ, chắc chắn sẽ không có sai sót gì.
Mặc dù đây là kết quả mà không ai có thể ngờ được nhưng cũng không thể phản đối, hơn nữa những đóng góp của Ôn Giai Tuệ đối với Viên Thành tất cả thành viên Hội đồng quản trị đều đã thấy rất rõ, coi như cho cô một cơ hội mới để thử thách năng lực.
Bắt đầu buổi tiệc là vài mục văn nghệ chào mừng, sau đó đến phần chính là giới thiệu chủ tịch Hội đồng quản trị kế nhiệm cùng tân Tổng Giám đốc.
Ôn Giai Tuệ hôm nay xinh đẹp lộng lẫy, chiếc váy dạ hội màu trắng vừa vặn với thân hình thon gọn, bộ ngực đầy đặn qua chiếc cổ chữ v một rảnh dài khoét sâu như ẩn như hiện ra bên ngoài, vòng eo nhỏ nhắn chỉ một tay đàn ông đã ôm trọn, làn váy được cắt may và trang trí tinh xảo, tạo sức hút vừa quý phái vừa thanh lịch. Cô nở nụ cười nhã nhặn như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, đứng bên trái của người dẫn chương trình.
- Chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng tân chủ tịch của Viên Thành nào.
Bên dưới là một tràng pháo tay vang lên, tiếp đó toàn hội trường đều đồng loạt làm động tác chạm ly chúc mừng.
Trái ngược hoàn toàn với bọn họ, Viên Trác Việt tham dự buổi tiệc này vẫn rất căm phẫn, kết quả này đến tận bây giờ anh ta vẫn không phục. Nếu không lôi được ả nhân tình đó xuống anh ta tự thề sẽ không mang họ Viên nữa.
Sau khi giới thiệu chủ tịch kế nhiệm xong, người dẫn chương trình tiếp tục giới thiệu tân Tổng giám đốc.
Viên Trác Nghiên luôn nổi bật trong những bộ tây trang màu tối, hôm nay hắn diễn một bộ comple màu đen, áo sơmi trắng cùng áo gile màu tối, carvat xanh đen tạo thành một sự kết hợp hoàn mỹ, mỗi bước đi của hắn luôn tạo nên một loại cảm giác bí bách đến khó thở, khí chất vương giả không bao giờ mất đi. Hắn đứng bên cạnh Ôn Giai Tuệ, nhìn từ dưới lên trông như cô dâu chúa rể vậy. Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã khiến Ôn Giai Tuệ muốn cắn vào đầu lưỡi mình rồi.
- Tiếp theo, chúng ta cùng chúc mừng Tổng giám đốc Viên của chúng ta nào.
Lại một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, từng tiếng chúc mừng không ngớt.
Cố gắng duy trì hình tưởng đẹp nhất nhưng chẳng ai biết Ôn Giai Tuệ đang phải đứng trước nanh vuốt của một tên sắc lang, bàn tay ấm nóng chai sạn kia từ đầu đã không yên phận ngao du dọc tấm lưng trần của cô. Mà cô chẳng có cách nào thoát khỏi hắn ngay lúc này cả, chỉ mong tiết mục phát biểu này nhanh kết thúc, vì hành động càn rỡ này của hắn ta mà nội dung phát biểu của cô không còn trọn vẹn nữa.
Đến lượt hắn thì chắc chắn là đang cố tình kéo dài thời gian để quấy rối cô hơn. Tên điên này sao lại luôn thích những trò lén lút vậy chứ? Thật muốn cho hắn vài cái tát để hạ giận mà.
Rốt cuộc thì màn lạnh sống lưng này cũng đã kết thúc, Ôn Giai Tuệ đi nhanh xuống dưới cảm ơn khách khứ cùng các cổ đông khác.
- Chủ tịch, chúc mừng cô! Hy vọng được cô chiếu cố nhiều hơn.
- Chủ tịch, tôi xin phép mời cô một ly.
Cũng may Viên Trác Nghiên bị rất nhiều người vây quanh kính rượu nên không thể bám sát cô được, nếu không cô nhất định là không chịu được đánh hắn ở đây luôn.
Bên kia Viên Trác Nghiên vẫn luôn dõi theo nữ nhân đang chiêu đãi khách mời.
- Viên tổng, tương lai của Viên thành vẫn là nhờ vào cậu thôi.
Viên Trác Nghiên mặc dù đưa mắt quan sát con mồi của mình nhưng vẫn rất lịch sự chạm ly với từng người đang trò chuyện.
- Giang tổng khách sáo rồi! Hy vọng Viên Thành có thể cùng Tiêu Tư hợp tác lâu dài. Tôi kính ngài một ly.
Chỉ mới quay sang đổi một ly rượu mà mẹ nhỏ lại chạy đâu mất rồi? Thật là không ngoan chút nào à nha!
Nam nhân nói mấy câu với các đối tác rồi đi một vòng tìm hình bóng quen thuộc kia. Vừa hay nhìn thấy cô đi về hướng nhà vệ sinh, hắn cũng cất bước đi theo sau.
Trong nhà vệ sinh nữ, hai cô gái vừa đứng trước bồn rửa tay đã thì thào với nhau.
- Này, hôm nay chủ tịch đúng là rất tỏa sáng đấy! Thật ghen tị với cô ấy quá đi.
Nghe cô gái bên cạnh nói vậy, cô gái kia liền phản bác ngay.
- Vẫn chỉ là tình nhân thôi mà lúc nào cũng ra vẻ đoan trang thanh cao. Có gì ghê gớm chứ? Chắc là trên giường phục vụ rất tốt nên mới ngồi lên được vị trí đó.
Một cô gái khác nghe vậy cũng rất cao hứng nói chen vào.
- Đúng vậy đấy, tôi thấy rõ ràng năng lực của cô ta không bằng Viên tổng, nếu cố chủ tịch không sửa đổi điều lệ thì bây giờ người ngồi lên vị trí chủ tịch là Viên tổng rồi.
- Thật là, ả tình nhân mặt dày mà, tiếc cho Viên tổng của chúng ta quá đi!
- Viên lão tiên sinh, các vị! Bây giờ tôi sẽ công bố di chúc của chủ tịch.
Viên lão thái gia gật đầu, hai mẹ con Mục Lan Nhi cũng rất khẩn trương.
- Bỏ qua mấy mục không cần thiết đó đi, cứ đi vào nội dung chính là được.
Luật sư có chút khó xử nhìn qua Viên lão thái gia và Viên Trác Nghiên, thấy bọn họ đều không phản đối nên ông ta cũng không cần đọc hết bản di chúc mà đọc vào nội dung thừa kế.
- Toàn bộ bất động sản trong nước sẽ do con trai lớn Viên Trác Nghiên hưởng 40%, con trai thứ hai Viên Trác Việt 30%, con gái Viên Trác Bình 20%, vợ hợp pháp Tần Mộc Du sẽ hưởng 10% còn lại.
Nghe đến đây, chưa có ai có phản ứng gì thái quá cả. Viên Trác Nghiên vẫn ung dung ngồi vắt chéo chân rất thong thả, Viên Trác Việt mặc dù cảm thấy có chút bất mãn nhưng cũng không tỏ ra bên ngoài, Tần Mộc Du không hề quan tâm mình sẽ được hưởng bao nhiêu phần trăm trong di chúc vì bà đã có vị trí đảm bảo này, hơn nữa điều bà quan tâm chính là con trai bà sẽ nhận được gì. Riêng Mục Lan Nhi bắt đầu sốt ruột, mông đã sắp nóng lên rồi.
Luật sư dừng lại một lúc rồi mới đọc tiếp một mục khác.
- Toàn bộ động sản trong nước để lại cho vợ hợp pháp Tần Mộc Du 30%, bà Mục Lan Nhi 30%, con gái Viên Trác Bình 40%.
Cứ hết một khoản thì luật sư lại tạm dừng một lúc rồi tiếp tục sang khoản khác.
- Bất động sản và động sản ở Thái Lan, Hồng Kông và Hàn Quốc để lại cho con trai cả Viên Trác Nghiên; bất động sản ở Thụy Sĩ và New York để lại cho con trai thứ hai Viên Trác Việt; phần động sản ở đây để lại cho con gái Viên Trác Bình. Bất động sản và động sản khác để lại cho vợ Tần Mộc Du và cha Viên Bằng.
Đọc từ nãy đến giờ vẫn chưa có tên của Ôn Giai Tuệ nhưng Viên Trác Nghiên luôn quan sát cô không rời mắt lại chẳng thấy cô lo lắng hay sốt ruột gì cả, cứ như đã biết trước nội dung di chúc rồi. Trò chơi càng lúc càng thú vị rồi đây.
Luật sư lại tạm dừng rồi mới đến mục khác.
- Quyền sở hữu các cổ phiếu đầu tư được chia đều cho vợ Tần Mộc Du, cha Viên Bằng và bà Mục Lan Nhi.
Phần cuối cùng của di chúc cũng chính là phần làm cho cả Mục Lan Nhi và Viên Trác Nghiên, cả Tần Mộc Du cũng như ngồi trên đống lửa nằm trên đống than. Mà có vẻ như nội dung phần di chúc này có gì đó khó tin làm cho cả luật sư cũng mất mấy giây để đọc tiếp.
- Quyền sở hữu cổ phần ở Viên Thành để lại cho con trai lớn Viên Trác Nghiên 60%, Ôn Giai Tuệ 40%. Đồng thời, Ôn Giai Tuệ sẽ là chủ tịch kế nhiệm của Viên Thành. Cô Ôn Giai Tuệ được sẽ ở lại Viên gia như thành viên của Viên gia.
Bùm!
Cái này không khác gì một quả bom vừa nổ.
Gương mặt tất cả những người ở đây đều biến sắc.
Viên Trác Việt bất mãn đến mức không thể nói thành lời mà cười như một kẻ điên.
- Gì vậy? Ôn Giai Tuệ? Cô sao? Chủ tịch kế nhiệm? Con mẹ nó, ông khinh!
Quái lạ là Mục Lan Nhi kia vốn rất muốn để con trai mình trở thành chủ tịch kế nhiệm mà bây giờ lại không quá kích động.
- Tưởng thế nào, hổ báo đánh nhau sứt đầu mẻ trán để thỏ con hưởng lợi.
Đúng vậy, nếu không phải con trai Viên Trác Việt của bà thì tốt nhất Viên Trác Nhiên cũng không được. Ôn Giai Tuệ vẫn có thể lôi kéo, nhưng nếu là Viên Trác Nghiên bà sẽ sống chết với mẹ con nhà đó đến cùng.
Nghĩ vậy, Mục Lan Nhi lại rất bình thản thưởng thức trà xem kịch vui.
- Trác Việt, con và Giai Tuệ đã cùng làm việc hai năm rồi, sau này hai người vẫn có thể cùng nhau đưa Viên Thành phát triển hơn.
Đúng là rất biết chớp thời cơ, vừa nghe xong nội dung thừa kế thì đã ngay lập tức trở mặt, bắt tay sớm còn kịp, chiêu này không ai có thể vượt qua bà hai Mục Lan Nhi.
Nhưng Viên Trác Việt đương nhiên sẽ không phục rồi, anh ta tức đến sắp bốc hỏa, không phải chỉ là mất chiếc ghế chủ tịch, còn không được hưởng quyền sở hữu cổ phần. Thế mà một ả tình nhân vào Viên gia chưa bao lâu đã nuốt trọn được nhiều như vậy.
- Di chúc này nhất định là bị ả can thiệp vào rồi, các người không thấy từ nãy đến giờ ả vẫn bình tĩnh chờ đợi sao? Nhất định là lúc đang trên giường của ba dụ dỗ ông ấy sửa đổi di chúc.
Mấy lời này Ôn Giai Tuệ cũng đã nghe rất quen rồi nên chẳng còn buồn để ý nữa. Vẫn duy trì phong thái tao nhã không chút biểu cảm thái quá.
Hình ảnh này vào mắt Viên Trác Nghiên lại càng thêm chói mắt, một người luôn trầm ổn không bao giờ kích động bây giờ lại muốn bóp chết cô ngay lập tức, tháo bỏ lớp mặt nạ giả tạo kia để xem thử cô còn thanh cao được đến đâu.
Lần này bà cả Tần Mộc Du mới là người kích động nhất, bà đặt mạnh chiếc quạt cầm tay của mình xuống bàn, lắc đầu phản đối.
- Quyền sở hữu cổ phần hiện tại của Trác Nghiên là 39% là cổ đông lớn nhất, trong khi tam phu nhân chỉ có 31%. Dù di chúc có chỉ định mợ ba là chủ tịch kế nhiệm thì Hội đồng quản trị cũng phải bầu chọn lại theo đúng tỉ lệ phần trăm cổ phần. Đây là quy định của Viên Thành!
Thời khắc này đúng là ngàn năm mới có một mà, nhìn mụ phù thủy luôn hống hách bây giờ mặt xám xịt như gan heo, Mục Lan Nhi hận không thể mở tiệc ăn mừng ngay. Bà ta cười giễu, giọng điệu nghe được rõ ràng đang châm biếm.
- Chị cả, em nghĩ chỉ đã quên mất hai năm trước chủ tịch đã thông qua việc sử đổ điều lệ mới của Viên Thành rồi. Trong điều lệ mới quy định người nắm giữ quyền sở hữu cổ phần cao nhất sẽ là đại diện của công ty chứ không phải là chủ tịch Hội đồng quản trị. Chủ tịch kế nhiệm sẽ được bầu theo phương thức bổ nhiệm do chủ tịch đương nhiệm chỉ định. Như vậy đã quá rõ ràng rồi mà chị cả, dù Trác Nghiên có phần trăm cổ phần lớn nhất nhưng trong di chúc lão gia đã chỉ định Giai Tuệ thì chúng ta không thể làm khác được.
Tần Mộc Du đã giận đến nghiến răng ken két rồi mà còn bị ả Lan Nhi này châm chọc nên càng khó kiểm soát được tâm tình.
- Cô cũng trở mặt nhanh thật đấy, bình thường không phải luôn muốn đuổi cổ Ôn Giai Tuệ sao? Bây giờ đã quay mặt một trăm tám mươi độ để con trai cô chút đường sống?
Hai người phụ nữ lại bắt đầu khẩu chiến không để cho đối phương chút mặt mũi.
- Ồn ào đủ chưa? Thấy còn chưa đủ mất mặt à?
Viên lão thái gia từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói gì. Nhìn hai người con dâu vì bất mãn với di chúc của con trai mà không chút kiêng kị bới móc nhau như vậy ông thật sự không thể nhịn nổi nữa đã lớn tiếng quát một câu để cả hai đều im miệng.
Ông thở hồng hộc sau đó chống cây batoong đứng lên.
Viên Trác Bình đang ngồi cạnh mẹ mình nhìn thấy ông nội đứng lên liền nhanh tay nhanh chân đến dìu ông.
- Ông nội, để cháu đỡ ông ạ!
Viên lão thái gia đang bực dọc nhưng thấy cháu gái gương mặt già nua cũng giãn ra rất nhiều, ông gật gật đầu.
- Cũng chỉ có Bình nhi hiểu chuyện. Một đám người lớn các người còn muốn náo loạn đến thế nào nữa đây?
Sau khi Viên Trác Bình đỡ Viên lão thái gia về phòng.
Trong phòng khách, hai vị phu nhân vẫn trừng mắt nhìn nhau, chờ đối phương tấn công liền đáp trả ngay.
Nhưng vì Viên Trác Việt đã giận dữ bỏ đi nên Mục Lan Nhi không còn ý định đấu khẩu với bà cả nữa, nhanh chóng chạy theo con trai ra ngoài.
- Trác Việt, Trác Việt, con đi đâu vậy? Mau đứng lại đó cho mẹ!
Cũng đã tản đi rất nhiều người rồi.
Cơn giận trong người vẫn còn hừng hực, Tần Mộc Du không nói gì nữa cả, chỉ ném cho Ôn Giai Tuệ một cái nhìn lạnh lẽo rồi xoay người đi lên lầu.
Cũng chẳng còn gì để xem nữa nên Ôn Giai Tuệ cũng đứng lên đi về phòng của mình. Mà cô thật không ngờ Viên Trác Nghiên lại có thể không sợ ánh mắt người khác mà đuổi theo cô vào đến tận phòng.
- Xem ra cô đang rất đắc ý nhỉ? Mẹ nhỏ!
Bị người đàn ông này tự tiện xông vào phòng như vậy, Ôn Giai Tuệ đúng là có chút hoảng hốt nhưng cô đã che giấu đi rất nhanh. Cô không có thêm bất kì động tác nào khác ngoài đứng lại, xoay người đối diện với hắn.
- Cậu cả, anh xông vào phòng của tôi như vậy không hay đâu. Nếu muốn nói chuyện của Viên Thành thì chúng ta hãy nói trong cuộc họp Đại hội đồng cổ đông sắp tới. Giờ xin mời anh đi cho.
Cô gái này lại dám mở miệng đuổi khách một cách dứt khoát như vậy. Nhưng cô càng đuổi thì Viên Trác Nghiên hắn lại càng thích theo. Hắn trở về Viên gia vì tin rằng Viên lão gia sẽ cảm thấy áy náy việc hai năm trước ông ta làm mà để hắn trở thành chủ tịch kế nhiệm. Nhưng thật bất ngờ, ả tình nhân này không chỉ được ông ta cho hưởng cuộc sống tốt nhất mà còn dâng cho cả Viên Thành. Chính là ông ta đã ép hắn đến giới hạn này, ông ta hủy đi người hắn yêu nhất thì người phụ nữ này của ông ta cũng đừng mong được yên ổn.
- Mẹ nhỏ, tôi rất tò mò muốn biết lúc ông ta lập bản di chúc này hai người đang ở tư thế nào đấy! Nếu mẹ nhỏ không phiền thì có thể cho tôi mở mang một chút chứ?
Hắn đã tiến sát đến trước mặt cô rồi, nụ cười đểu cáng cùng giọng điệu mỉa mai chế nhạo, động tác còn vô cùng tùy tiện bóp nhẹ mông căng tròn của cô. Cô vừa muốn giơ tay lên tát hắn thì lại lần nữa bị túm chặt cổ tay như lần trước.
- Cậu cả, di chúc đã rõ ràng như vậy rồi. Chẳng lẽ anh lại nghi ngờ tính hợp pháp của di chúc? Nếu vậy thì anh nên đi gặp luật sư chứ không phải đến đây quấy rối tôi như vậy! Còn nữa, tôi không biết tại sao anh lại ghét cha mình đến vậy, nhưng ông ấy mất rồi, anh là con trai ông ấy thì nên ý tứ lời nói của mình vẫn hơn. Kẻo lại gặp báo ứng thì hối không kịp đấy.
Trong mắt Viên Trác Nghiên cô nổi giận không khác gì một con chuột múa võ trước vuốt mèo cả. Hắn bật cười rất vô lại, còn đưa tay lên làm động tác đầu hàng. Nhưng sau đó là cứ tiến thêm từng bước một. Hắn tiến thì cô lừa lại lùi một bước. Đến khi bắp chân đã đụng phải giường rồi, cô không dám lùi nữa thì nếu lùi mà không cẩn thận có khi lại ngã xuống giường.
- Cậu cả, nếu anh không ra khỏi phòng tôi thì tôi sẽ la lên để chị cả cùng mọi người vào xem trò vô lại của anh đấy!
Đe dọa đây sao?
Rất hay!
- Muốn la? Vậy cô thử la lên xem bọn họ vào đây sẽ tin ai đi!
Viên Trác Nghiên hắn luôn rất hứng thú với mấy trò đe dọa này. Hắn không chút do dự mà áp sát vào ngực cô, cảm giác mềm mại đầy đặn phập phồng lên xuống kia đúng là thôi thúc người khác phạm tội mà.
Bàn tay to lớn của người đàn ông đang khóa chặt nữ nhân trong phạm vi chỉ thuộc về hắn. Một nụ cười tà mị như có như không vẫn treo trên môi của hắn. Một tay hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng nửa bàn tay, làn da non mịn vừa chạm vào đã muốn cắn mạnh một miếng.
- Mẹ nhỏ, thứ gì của mình thì mới nên lấy, không phải của mình thì đừng tốn công giành giật, nếu không sẽ thương tích đầy mình đấy!
Vì khoảng cách gần như vậy, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu đen để thả hai cúc áo đầu tiên, làn da màu đồng cùng cơ ngực săn chắc đập thẳng vào mắt Ôn Giai Tuệ. Gò má mịn màn bất giác trở nên đỏ ửng, cô điên rồi sao? Chẳng lẽ vì từ trước đến giờ cô chưa từng gần gũi với đàn ông đến mức này ư?
Mà Viên Trác Nghiên chỉ nói xong một câu đã buông tay ra khỏi người cô và từ từ lùi lại mấy bước, nhếch môi cười khẩy một cái rồi xoay người ra khỏi phòng.
Nhìn cánh cửa đã đóng lại rồi Ôn Giai Tuệ mới thả lỏng cơ thể, ngồi phịch xuống giường. Hai tay trắng nõn vì run rẩy mà nắm chặt ga giường.
...............................
Cục diện đã hoàn toàn thay đổi khi di chúc được công bố. Cuộc họp Đại hội đồng cổ đông đã thông qua buổi lễ nhậm chức của tân chủ tịch Hội đồng quản trị và tân Tổng giám đốc.
Buổi lễ được tổ chức tại một nhà hàng lớn của Viên Thành. Tất cả các khâu đều đã được chuẩn bị rất kỹ, chắc chắn sẽ không có sai sót gì.
Mặc dù đây là kết quả mà không ai có thể ngờ được nhưng cũng không thể phản đối, hơn nữa những đóng góp của Ôn Giai Tuệ đối với Viên Thành tất cả thành viên Hội đồng quản trị đều đã thấy rất rõ, coi như cho cô một cơ hội mới để thử thách năng lực.
Bắt đầu buổi tiệc là vài mục văn nghệ chào mừng, sau đó đến phần chính là giới thiệu chủ tịch Hội đồng quản trị kế nhiệm cùng tân Tổng Giám đốc.
Ôn Giai Tuệ hôm nay xinh đẹp lộng lẫy, chiếc váy dạ hội màu trắng vừa vặn với thân hình thon gọn, bộ ngực đầy đặn qua chiếc cổ chữ v một rảnh dài khoét sâu như ẩn như hiện ra bên ngoài, vòng eo nhỏ nhắn chỉ một tay đàn ông đã ôm trọn, làn váy được cắt may và trang trí tinh xảo, tạo sức hút vừa quý phái vừa thanh lịch. Cô nở nụ cười nhã nhặn như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, đứng bên trái của người dẫn chương trình.
- Chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng tân chủ tịch của Viên Thành nào.
Bên dưới là một tràng pháo tay vang lên, tiếp đó toàn hội trường đều đồng loạt làm động tác chạm ly chúc mừng.
Trái ngược hoàn toàn với bọn họ, Viên Trác Việt tham dự buổi tiệc này vẫn rất căm phẫn, kết quả này đến tận bây giờ anh ta vẫn không phục. Nếu không lôi được ả nhân tình đó xuống anh ta tự thề sẽ không mang họ Viên nữa.
Sau khi giới thiệu chủ tịch kế nhiệm xong, người dẫn chương trình tiếp tục giới thiệu tân Tổng giám đốc.
Viên Trác Nghiên luôn nổi bật trong những bộ tây trang màu tối, hôm nay hắn diễn một bộ comple màu đen, áo sơmi trắng cùng áo gile màu tối, carvat xanh đen tạo thành một sự kết hợp hoàn mỹ, mỗi bước đi của hắn luôn tạo nên một loại cảm giác bí bách đến khó thở, khí chất vương giả không bao giờ mất đi. Hắn đứng bên cạnh Ôn Giai Tuệ, nhìn từ dưới lên trông như cô dâu chúa rể vậy. Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã khiến Ôn Giai Tuệ muốn cắn vào đầu lưỡi mình rồi.
- Tiếp theo, chúng ta cùng chúc mừng Tổng giám đốc Viên của chúng ta nào.
Lại một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, từng tiếng chúc mừng không ngớt.
Cố gắng duy trì hình tưởng đẹp nhất nhưng chẳng ai biết Ôn Giai Tuệ đang phải đứng trước nanh vuốt của một tên sắc lang, bàn tay ấm nóng chai sạn kia từ đầu đã không yên phận ngao du dọc tấm lưng trần của cô. Mà cô chẳng có cách nào thoát khỏi hắn ngay lúc này cả, chỉ mong tiết mục phát biểu này nhanh kết thúc, vì hành động càn rỡ này của hắn ta mà nội dung phát biểu của cô không còn trọn vẹn nữa.
Đến lượt hắn thì chắc chắn là đang cố tình kéo dài thời gian để quấy rối cô hơn. Tên điên này sao lại luôn thích những trò lén lút vậy chứ? Thật muốn cho hắn vài cái tát để hạ giận mà.
Rốt cuộc thì màn lạnh sống lưng này cũng đã kết thúc, Ôn Giai Tuệ đi nhanh xuống dưới cảm ơn khách khứ cùng các cổ đông khác.
- Chủ tịch, chúc mừng cô! Hy vọng được cô chiếu cố nhiều hơn.
- Chủ tịch, tôi xin phép mời cô một ly.
Cũng may Viên Trác Nghiên bị rất nhiều người vây quanh kính rượu nên không thể bám sát cô được, nếu không cô nhất định là không chịu được đánh hắn ở đây luôn.
Bên kia Viên Trác Nghiên vẫn luôn dõi theo nữ nhân đang chiêu đãi khách mời.
- Viên tổng, tương lai của Viên thành vẫn là nhờ vào cậu thôi.
Viên Trác Nghiên mặc dù đưa mắt quan sát con mồi của mình nhưng vẫn rất lịch sự chạm ly với từng người đang trò chuyện.
- Giang tổng khách sáo rồi! Hy vọng Viên Thành có thể cùng Tiêu Tư hợp tác lâu dài. Tôi kính ngài một ly.
Chỉ mới quay sang đổi một ly rượu mà mẹ nhỏ lại chạy đâu mất rồi? Thật là không ngoan chút nào à nha!
Nam nhân nói mấy câu với các đối tác rồi đi một vòng tìm hình bóng quen thuộc kia. Vừa hay nhìn thấy cô đi về hướng nhà vệ sinh, hắn cũng cất bước đi theo sau.
Trong nhà vệ sinh nữ, hai cô gái vừa đứng trước bồn rửa tay đã thì thào với nhau.
- Này, hôm nay chủ tịch đúng là rất tỏa sáng đấy! Thật ghen tị với cô ấy quá đi.
Nghe cô gái bên cạnh nói vậy, cô gái kia liền phản bác ngay.
- Vẫn chỉ là tình nhân thôi mà lúc nào cũng ra vẻ đoan trang thanh cao. Có gì ghê gớm chứ? Chắc là trên giường phục vụ rất tốt nên mới ngồi lên được vị trí đó.
Một cô gái khác nghe vậy cũng rất cao hứng nói chen vào.
- Đúng vậy đấy, tôi thấy rõ ràng năng lực của cô ta không bằng Viên tổng, nếu cố chủ tịch không sửa đổi điều lệ thì bây giờ người ngồi lên vị trí chủ tịch là Viên tổng rồi.
- Thật là, ả tình nhân mặt dày mà, tiếc cho Viên tổng của chúng ta quá đi!
Bình luận facebook