Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 40: Cậu ta quan trọng với em đến vậy sao?
Hành động của Ôn Giai Tuệ khiến Viên Trác Nghiên đang ngồi trên giường dở khóc dở cười. Anh nhìn con dao trước mặt, biểu cảm không chút gì kinh ngạc hay lo lắng, giống như việc này chẳng thể nào đe dọa được anh vậy, thanh âm không nhanh không chậm.
- Em định dùng cách này lấy lại máu của mình sao?
Ôn Giai Tuệ vẫn nắm chặt con dao hướng về người đàn ông, còn trừng mắt nhìn anh, không thèm trả lời mà nhìn sang ba người A Châu đang quỳ một gối phía sau, hơi bức xúc quát một tiếng.
- Các anh còn không mau ra ngoài đi? Chẳng lẽ lại muốn đợi anh ta trừng phạt thật à?
A Châu, A Minh và A Phúc đều không thể tin nổi mà ngước nhìn nữ nhân đang đứng trước giường của ông chủ. Cô lại to gan bảo bọn họ kháng lệnh ư? Đúng là không biết thân biết phận mà!
Nhưng một giây tiếp theo, suýt nữa thì bọn họ càng không dám tin hơn.
Viên Trác Nghiên nhìn Ôn Giai Tuệ rồi nhìn ba thủ hạ thân tín đang đợi hình phạt, nhàn nhạt ra lệnh.
- Lui ra hết đi!
Ba người bọn họ đúng là chưa từng thấy boss sẽ nhân nhượng như lần này. Nhưng trước mắt không phải lúc để tìm hiểu vấn đề, phải là lui ra trước theo lệnh đã.
Lucas cũng bị một màn vừa rồi chọc cười. Sau khi đám A Châu lui ra rồi, anh ta liền bắt đầu trêu chọc.
- Này, thật không ngờ cậu cũng dễ bảo như vậy đấy. Người duy nhất có thể trị được cậu chắc chỉ có dì nhỏ đây thôi.
Ôn Giai Tuệ cũng đã để con dao xuống rồi, nghe mấy câu trêu đùa của gã đàn ông da trắng kia cô có chút không thể thích ứng.
Còn Viên Trác Nghiên vừa nghe thì chỉ chú ý đúng hai từ "dì nhỏ" của anh ta, ánh mắt sắc bén như hình viên đạn nhìn tên nhãi kia, lạnh lùng quát.
- Dì nhỏ? Lucas, từ khi nào mà cô ấy trở thành dì nhỏ của cậu vậy?
Lucas nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội mà đưa ra phân tích.
- Cô ấy không phải là mẹ nhỏ của cậu sao? Vậy thì tôi gọi một tiếng dì nhỏ cũng là hợp lí mà.
Vút!
Viên Trác Nghiên nghe xong thì ngay lập tức cầm lấy con dao vừa rồi mà Ôn Giai Tuệ đặt trên bàn phi thẳng về hướng của anh ta, kèm theo sau đó là một câu chửi với giọng điệu lạnh lẽo đến bức người.
- Con mẹ nó nhà cậu, cút ngay cho tớ!
Con dao vừa vặn xẹt qua bên mặt của Lucas, có thể thấy người ném không hề muốn đả thương anh ta mà chỉ muốn gửi cho cậu ta một lời cảnh cáo mà thôi.
Lucas vờ hoảng hốt một cái, nụ cười cợt nhả không chút nghiêm túc, còn làm màu đưa hai tay đầu hàng.
- Không đùa nữa, cậu nghỉ ngơi đi nhé, dì nhỏ, gặp sau.
Đây rõ ràng là đang chơi trò chọc con sói đang bị thương mà, thật không sợ đến lúc con sói đó mà khỏe lại thì anh ta sẽ không thoát khỏi cái chết a?
Trong phòng hiện giờ chỉ còn lại mỗi Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên.
Ôn Giai Tuệ không nói thêm gì, chỉ lườm người đàn ông đó một cái rồi xoay người định rời đi nhưng ngay lập tức đã bị kéo trở lại.
- A!
Cô không kịp phòng bị nên mất thăng bằng bị người đàn ông kéo ngã xuống giường, mặt dán vào đúng ngay tấm ngực săn chắc đang quấn lớp băng trắng, mùi cơ thể dịu nhẹ của riêng anh không gây ra cảm giác buồn nôn thuần túy của mùi thuốc sát trùng.
- Tuệ nhi, tại sao em lại cứu tôi? Không phải em hận tôi đến chết ư?
Viên Trác Nghiên ôm chặt nữ nhân trong ngực không để cô có cơ hội phản kháng, thanh âm trầm ấm như men say từ trên cao truyền xuống, len lỏi vào từng tế bào da của nữ nhân trong ngực.
Khi biết cô đã truyền máu cho mình, cảm xúc của anh chưa bao giờ rối rắm như vậy. Có chút hạnh phúc vì anh có thể tự lừa dối mình rằng cô thật sự đã rất lo lắng, nhưng lớn hơn chính là tức giận, sao cô lại dám quyết định một chuyện liều lĩnh như vậy chứ?
Người đàn ông này rốt cuộc là khỏe đến mức nào đây? Bị thương đến mức suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng rồi mà chỉ sau một đêm đã có thể ngồi dậy, cả sức khống chế cô cũng không hề suy giảm một chút nào. Ôn Giai Tuệ chửi thầm trong lòng, không tốn sức phản kháng nữa, mà cô cũng không thể tùy tiện đụng tay đụng chân ngay lúc này được, lỡ không cẩn thận mà làm cho vết thương của anh nghiêm trọng hơn thì chắc A Phúc kia sẽ đem cô bắn chết rồi phi tang xác mất.
Ôn Giai Tuệ vẫn duy trì phong thái ung dung vô ưu, điềm tĩnh phân tích.
- Thật lòng mà nói không phải anh chết chỉ có bất lợi đối với tôi thôi sao? Mục đích tôi đến tận đây tìm anh là vì vấn đề bãi nhiệm Tổng Giám đốc của Viên Thành, còn cả hiện tại tôi vẫn còn ở Viên gia, nếu bọn họ biết anh chết vì cứu tôi thì tôi sẽ thảm lắm đấy. Không chỉ có Viên gia mà mấy thủ hạ của anh nữa, bọn họ mà truy sát tôi thì tôi chỉ có đi đầu thai thôi. Với lại, không phải anh đã hứa sẽ giúp tôi cứu A Phong sao? Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn không thể yên tâm về A Phong, tôi đã định tự mình đi tìm nhưng Las Vegas này tôi chẳng quen ai, lại còn nói mafia các anh không dễ chọc vào, tôi cũng không thể mở miệng nhờ thủ hạ của anh được. Ở đây tôi chỉ có thể dựa vào anh thôi.
Những câu đầu mà cô nói, Viên Trác Nghiên cũng chỉ nghe cho có, tay vẫn ôm chặt vòng eo nhỏ của cô cho đến khi cô đề cập đến chuyện cứu A Phong.
A Phong! A Phong!
Trong lòng cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tên nhãi đó thôi sao?
Tay anh buông lỏng dần, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hơn, nâng nhẹ cằm của cô lên. Hàn khí ngập tràn nơi đáy mắt, có thể tản ra bất cứ lúc nào, thanh âm của anh nghe vài phần thờ ơ xa cách.
- Tuệ nhi, rốt cuộc thì em thấy biết ơn vì tôi tỉnh lại hay là vì nghĩ sẽ có thể cứu được A Phong?
Ôn Giai Tuệ cũng không hề né tránh ánh mắt sâu hút đang nhìn chăm chăm vào mình, giọng cô nghe rất nhẹ nhàng như đang trình bày một vấn đề đương nhiên vậy.
- Dù là lí do gì thì anh tỉnh lại là tốt rồi. Nếu anh đã hứa thì phải thực hiện chứ? Viên Trác Nghiên, anh giúp tôi tìm A Phong được không? Tôi thật sự rất lo cho anh ấy.
Trái tim Viên Trác Nghiên giống như đang bị từng lưỡi dao sắt nhọn đâm thẳng vào, khóe miệng vì từng câu cô nói mà trở nên cứng đờ, chỉ có thể cười lạnh trong lòng. Thì ra đây chính là cảm giác ghen tị sao? Anh rất muốn biết nếu người gặp nguy hiểm là anh thì cô có lo lắng như vậy không? Đến tột cùng thì cô cứu anh cũng chỉ vì muốn tìm A Phong mà thôi.
Những sự bi thương trong lòng, anh đương nhiên sẽ không để cô nhìn thấy. Giọng anh lành lạnh vì phải đè nén bao nhiêu cảm xúc sắp dâng trào, kèm theo một tiếng cười bất lực.
- Tuệ nhi, em có thể có lương tâm một chút không? Tôi cũng chỉ mới tỉnh lại nhưng em đã muốn tôi đi tìm A Phong cho em. Rốt cuộc thì A Phong quan trọng với em đến vậy sao?
Thật ra là anh muốn hỏi, có phải cô yêu A Phong không? Nhưng đến tột cùng anh vẫn không đủ dũng khí đó, anh rất sợ, sợ rằng câu trả lời của cô sẽ triệt để bóp nát trái tim anh. Anh nguyện làm tất cả để bù đắp lại những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô, nhưng....nhưng điều duy nhất anh sợ chính là trong lòng cô đã có một người khác.
Sau khi nghe hết những lời Viên Trác Nghiên vừa nói, nhất là câu hỏi cuối cùng cô càng nên trả lời.
- Dù sao thì anh cũng không sao nữa rồi. Hơn nữa, đúng vậy, A Phong đối với tôi quan trọng không kém mẹ tôi. Anh ấy là người duy nhất ở bên cạnh tôi trong Viên gia, là một người bạn, là một tri kỉ, nếu anh ấy vì tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tự trách bản thân cả đời. Cho nên, tôi khẩn cầu anh, hãy giúp tôi tìm anh ấy được không?
Ánh mắt đó, ánh mắt của cô khi nói đến A Phong lại vô cùng dịu dàng như vậy, liệu khi cô nhắc đến Viên Trác Nghiên anh thì ánh mắt cô có dịu dàng như vậy không? Hay là tràn ngập sự căm hận?
Ánh mắt anh không chút biểu cảm, giọng vẫn nhàn nhạt như vậy, không cam lòng mà hỏi.
- Nếu phải đổi mạng của tôi để cứu cậu ta thì em có muốn đổi không?
- Đương nhiên là đổi rồi!
Ôn Giai Tuệ nghe anh hỏi cũng chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay. Nhưng vừa thốt ra câu đó thì cô mới chợt ý thức được bản thân đã lỡ lời nên nhanh chóng giải thích và đính chính lại.
- Anh không thể so sánh như vậy được. Nếu anh gặp nguy hiểm thì tất cả thủ hạ của anh sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống vì anh. Nhưng A Phong thì khác, anh ấy chỉ có một mình tôi thôi.
Những lời này đối với cô là thật tâm và vô hại. Nhưng với Viên Trác Nghiên thì không khác gì hàng vạn lưỡi dao đâm thẳng vào ngực, rỉ máu đau đớn. Thì ra trong lòng cô, A Phong quan trọng đến như vậy, với cô tính mạng của anh chính là không thể bằng sự an toàn của A Phong. Cô nói anh còn có rất nhiều thủ hạ sẵn sàng dùng cả tính mạng để bảo vệ anh, nhưng cô làm sao biết được dù hắn có bao nhiêu thủ hạ đi nữa nhưng không có được chút lòng thương của cô thì cũng là vô nghĩa mà thôi.
A Phong chỉ có một mình cô? Câu này nghe thật tình cảm và ấm áp làm sao. Đáng tiếc nó lại không phải dành cho anh.
Gương mặt anh cứng đờ, mi mắt giựt giựt vì kích động, giọng anh khàn khàn trầm đặc đến cực độ. Tay đang ôm ngang eo của cô cũng đã thu về.
- Em ra ngoài trước đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.
Không còn bị chế trụ nữa, Ôn Giai Tuệ như được ban đặc xá, nhanh chóng đứng lên, vẫn không quên nhắc nhở.
- Chuyện của A Phong, nhờ cả vào anh. Tôi ra ngoài đây.
Nói xong, cô cũng không đợi hắn trả lời mà xoay người đi thẳng ra khỏi phòng.
Viên Trác Nghiên ngồi bất động trên giường khá lâu, thân ảnh cao lớn trông càng cô đơn hơn. Cô thật biết cách dày vò hắn, chỉ với những lời nói vô tư vô hại không liên quan, không chì chiết nhưng lực sát thương lại vô cùng lớn. Anh không khỏi tự cười lạnh trong lòng. Nhưng nếu tìm được A Phong cho cô thì có thể giúp cô dễ chịu hơn thì anh sẽ tìm cậu ta về cho cô.
.......................
Lúc Ôn Giai Tuệ vừa đi xuống cầu thang thì thấy người phụ nữ đã mấy tháng không gặp đang gấp gáp chạy vào.
Hai người đi lướt qua nhau, lẽ ra Ôn Giai Tuệ cũng không muốn lại đụng chạm gì đến cô ta nữa nên vẫn là nhìn thẳng đi tiếp. Nhưng Thanh Ngọc lại không nghĩ như cô, cô ta nói lớn một tiếng, yêu cầu cô đứng lại.
- Bây giờ tôi nên gọi cô thế nào đây? Gọi là mẹ nhỏ thì không đúng nữa rồi, dù sao Trác Nghiên cũng không còn liên hệ gì với Viên gia nữa. Thôi thì, Ôn tiểu thư, cô thật là, âm hồn bất tán mà, tại sao chúng tôi đi đến đâu cũng không thể thoát khỏi cô vậy? Rốt cuộc tại sao cô còn đến làm phiền Trác Nghiên nữa? Da mặt cô cũng dày thật đấy.
Giọng điệu này chua ngoa vô cùng, còn kèm theo những lời châm chích, chế nhạo nữa.
Thanh Ngọc trừng mắt nhìn nữ nhân đang đứng đối diện, lúc cô nghe Jayce nói Viên Trác Nghiên bị thương vì cứu Ôn Giai Tuệ, trong lòng hận không thể đến tìm cô ta mà tát cho mấy cái, đúng là loại sao chổi không biết xấu hổ mà!
Đây là địa bàn của Viên Trác Nghiên, cũng là nhà của Thanh Ngọc nên khi đến đây, Ôn Giai Tuệ cũng đã đoán được sớm hay muộn thì cũng phải chạm mặt như bây giờ thôi. Thay vì né tránh hoặc cố gắng giải thích hiểu lầm, cô chọn cách nói thẳng cùng thừa nhận.
- Đúng là Viên Trác Nghiên bị thương vì tôi, tôi đến vì có chuyện cần nói với anh ta. Cô tin hay không thì cũng phải tin. Bởi vì, nếu cô đến hỏi thẳng anh ta thì anh ta sẽ càng nói thêm những lời khó nghe hơn đấy.
Ôn Giai Tuệ không thể để cô ta được đằng chân lên đằng đầu được. Ưỡn ngực thẳng lưng, còn đi tới ghé sát môi nói bên tai cô ta từng chữ của câu cuối cùng.
Hai tay Thanh Ngọc bất giác run rẩy mà nắm chặt gấu váy, Ôn Giai Tuệ vẫn luôn đọc thấu tâm tư của Viên Trác Nghiên như vậy sao? Nếu cô ta thật sự có bản lĩnh đó thì tại sao không thể nhìn ra tình cảm của người người đàn ông đó chứ? Viên Trác Nghiên yêu cô ta, dù là một tên thủ hạ nhỏ nhất cũng có thể nhìn ra, nhưng sao cô ta lại không hề biết gì? Hay là giả vờ ngây ngô?
Nhưng bây giờ cô không lo được nhiều như vậy, không trả lời lại mà tiếp tục đi về hướng phòng của Viên Trác Nghiên.
Ôn Giai Tuệ đứng đó nhìn một lúc rồi cũng xoay người đi xuống cầu thang.
- Giai Tuệ!
Người đàn ông đi từ dưới cầu thang lên, nhìn thấy cô gái của Viên Trác Nghiên liền gọi, khuôn mặt vô cùng thân thiện.
Ôn Giai Tuệ cũng vừa nhìn đến, thấy Lucas đang vẫy tay chào mình thì cô cũng lịch sự gật đầu đáp lại bằng tiếng anh.
- Chào anh. Anh lên thăm Viên Trác Nghiên sao?
Lucas cười rất tươi, lắc lắc đầu đầu, còn cố tình nói chuyện mờ ám nữa.
- Không, tôi đến để thăm cô đấy!
Ôn Giai Tuệ biết anh ta đang nói đùa nên mới nở một nụ cười nhẹ nhàng, trực tiếp hỏi thẳng.
- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
Cô gái này quá là rất thẳng thắn a!
Nếu đã hỏi thẳng như vậy rồi thì đỡ phải giải thích thêm, Lucas thầm đánh giá trong lòng, cười cười hỏi.
- Không biết tôi có thể mời cô một tách cà phê không?
.....................
Thanh Ngọc đẩy cửa xông vào phòng của Viên Trác Nghiên, vừa vào đã kinh hô lên.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, anh không sao chứ?
Viên Trác Nghiên đang ngồi trên giường với chiếc tablet trên tay thì bị sự xuất hiện bất thình lình của Thanh Ngọc làm cho dừng động tác lại, liếc nhìn cô ta một cái rồi lại tiếp tục công việc của mình, chỉ lạnh nhạt nói một câu.
- Không có gì đáng ngại, em đừng làm quá lên như vậy?
Thanh Ngọc biết rất rõ tính khí của người đàn ông này nên đương nhiên không thể chạy ào đến kiểm tra từng ngón tay của anh như những cặp đôi khác khi rơi vào tình huống này. Không được sự cho phép của anh thì cô sao dám đụng tay đụng chân vào người anh chứ. Cô đứng bên cạnh giường, nhìn người đàn ông băng bó cả vùng lưng thì không nhịn được mà hỏi.
- Trác Nghiên, anh vì cô ta mà không cần cả mạng của mình nữa sao?
......................
Từ lúc gặp người đàn ông này đến giờ, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa biết rõ về anh ta. Sau khi anh ta chính thức giới thiệu, cô mới biết thêm một tin khá sốc, một người bên ngoài trông vô cùng cợt nhả như anh ta lại là một người chuyên chế tạo các loại chất nổ.
Trời à!
Nơi này thật sự đều nằm trong sự thống trị của mafia sao? Vũ khí, chất nổ, không biết là có chất cấm nữa không nhỉ?
Lucas đặt tách cà phê xuống chiếc bàn đá trước mặt, nở một nụ cười thân thiện.
- Giai Tuệ, cô nghĩ vì sao Trác Nghiên lại liều mạng cứu cô như vậy? Tôi quen cậu ta hơn mười năm nhưng nếu cậu ta quyết định cứu ai thì cũng đều suy xét các khả năng, mà cậu ta ta cũng chỉ cứu những người quan trọng với cậu ta mà thôi.
Ôn Giai Tuệ chỉ nghe qua là cũng hiểu được ý tứ trong lời nói này của anh ta, rõ ràng chính là đang ám chỉ điều gì đó. Cô cũng không thích vòng vo, trực tiếp hỏi luôn.
- Anh đang muốn nói gì sao?
Khuôn mặt đùa cợt nãy giờ của Lucas đã chuyển sang nghiêm túc, nhìn thẳng vào cô gái đang ngồi đối diện.
- Giai Tuệ, tôi là bạn của Trác Nghiên nên tôi có thể nhìn ra được cậu ta đối với cô là có tình ý. Tôi cũng có thể thấy được cô nhất định sẽ không đáp lại tình cảm của cậu ta. Cho nên, Giai Tuệ, cô có thể rời đi được không? Tôi nghe A Châu nói Trác Nghiên đã cắt đứt hoàn bộ liên hệ với Viên gia và Viên Thành rồi. Cậu ta làm vậy không phải là điều cô muốn đó sao? Cô lại còn tìm cậu ta làm gì chứ? Trước khi cậu ta ôm hy vọng nhiều hơn, coi như tôi thỉnh cầu cô, trở về Thượng Hải đi.
Đầu Ôn Giai Tuệ giống như bị một chiếc búa lớn đập thật mạnh xuống.
Đây là chuyện gì chứ?
Lại là khẳng định Viên Trác Nghiên yêu cô sao?
Tại sao cô lại không thể nhận ra điều này chứ?
Người đàn ông không tim không phổi kia mà yêu cô ư? Không có khả năng đâu!
Nhưng dù là thật đi nữa, vậy thì sao chứ? Cô hận hắn vẫn là hận hắn, tình yêu của hắn liệu có thể xóa sạch tất cả những tổn thương mà hắn đã gây ra cho cô không?
- Em định dùng cách này lấy lại máu của mình sao?
Ôn Giai Tuệ vẫn nắm chặt con dao hướng về người đàn ông, còn trừng mắt nhìn anh, không thèm trả lời mà nhìn sang ba người A Châu đang quỳ một gối phía sau, hơi bức xúc quát một tiếng.
- Các anh còn không mau ra ngoài đi? Chẳng lẽ lại muốn đợi anh ta trừng phạt thật à?
A Châu, A Minh và A Phúc đều không thể tin nổi mà ngước nhìn nữ nhân đang đứng trước giường của ông chủ. Cô lại to gan bảo bọn họ kháng lệnh ư? Đúng là không biết thân biết phận mà!
Nhưng một giây tiếp theo, suýt nữa thì bọn họ càng không dám tin hơn.
Viên Trác Nghiên nhìn Ôn Giai Tuệ rồi nhìn ba thủ hạ thân tín đang đợi hình phạt, nhàn nhạt ra lệnh.
- Lui ra hết đi!
Ba người bọn họ đúng là chưa từng thấy boss sẽ nhân nhượng như lần này. Nhưng trước mắt không phải lúc để tìm hiểu vấn đề, phải là lui ra trước theo lệnh đã.
Lucas cũng bị một màn vừa rồi chọc cười. Sau khi đám A Châu lui ra rồi, anh ta liền bắt đầu trêu chọc.
- Này, thật không ngờ cậu cũng dễ bảo như vậy đấy. Người duy nhất có thể trị được cậu chắc chỉ có dì nhỏ đây thôi.
Ôn Giai Tuệ cũng đã để con dao xuống rồi, nghe mấy câu trêu đùa của gã đàn ông da trắng kia cô có chút không thể thích ứng.
Còn Viên Trác Nghiên vừa nghe thì chỉ chú ý đúng hai từ "dì nhỏ" của anh ta, ánh mắt sắc bén như hình viên đạn nhìn tên nhãi kia, lạnh lùng quát.
- Dì nhỏ? Lucas, từ khi nào mà cô ấy trở thành dì nhỏ của cậu vậy?
Lucas nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội mà đưa ra phân tích.
- Cô ấy không phải là mẹ nhỏ của cậu sao? Vậy thì tôi gọi một tiếng dì nhỏ cũng là hợp lí mà.
Vút!
Viên Trác Nghiên nghe xong thì ngay lập tức cầm lấy con dao vừa rồi mà Ôn Giai Tuệ đặt trên bàn phi thẳng về hướng của anh ta, kèm theo sau đó là một câu chửi với giọng điệu lạnh lẽo đến bức người.
- Con mẹ nó nhà cậu, cút ngay cho tớ!
Con dao vừa vặn xẹt qua bên mặt của Lucas, có thể thấy người ném không hề muốn đả thương anh ta mà chỉ muốn gửi cho cậu ta một lời cảnh cáo mà thôi.
Lucas vờ hoảng hốt một cái, nụ cười cợt nhả không chút nghiêm túc, còn làm màu đưa hai tay đầu hàng.
- Không đùa nữa, cậu nghỉ ngơi đi nhé, dì nhỏ, gặp sau.
Đây rõ ràng là đang chơi trò chọc con sói đang bị thương mà, thật không sợ đến lúc con sói đó mà khỏe lại thì anh ta sẽ không thoát khỏi cái chết a?
Trong phòng hiện giờ chỉ còn lại mỗi Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên.
Ôn Giai Tuệ không nói thêm gì, chỉ lườm người đàn ông đó một cái rồi xoay người định rời đi nhưng ngay lập tức đã bị kéo trở lại.
- A!
Cô không kịp phòng bị nên mất thăng bằng bị người đàn ông kéo ngã xuống giường, mặt dán vào đúng ngay tấm ngực săn chắc đang quấn lớp băng trắng, mùi cơ thể dịu nhẹ của riêng anh không gây ra cảm giác buồn nôn thuần túy của mùi thuốc sát trùng.
- Tuệ nhi, tại sao em lại cứu tôi? Không phải em hận tôi đến chết ư?
Viên Trác Nghiên ôm chặt nữ nhân trong ngực không để cô có cơ hội phản kháng, thanh âm trầm ấm như men say từ trên cao truyền xuống, len lỏi vào từng tế bào da của nữ nhân trong ngực.
Khi biết cô đã truyền máu cho mình, cảm xúc của anh chưa bao giờ rối rắm như vậy. Có chút hạnh phúc vì anh có thể tự lừa dối mình rằng cô thật sự đã rất lo lắng, nhưng lớn hơn chính là tức giận, sao cô lại dám quyết định một chuyện liều lĩnh như vậy chứ?
Người đàn ông này rốt cuộc là khỏe đến mức nào đây? Bị thương đến mức suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng rồi mà chỉ sau một đêm đã có thể ngồi dậy, cả sức khống chế cô cũng không hề suy giảm một chút nào. Ôn Giai Tuệ chửi thầm trong lòng, không tốn sức phản kháng nữa, mà cô cũng không thể tùy tiện đụng tay đụng chân ngay lúc này được, lỡ không cẩn thận mà làm cho vết thương của anh nghiêm trọng hơn thì chắc A Phúc kia sẽ đem cô bắn chết rồi phi tang xác mất.
Ôn Giai Tuệ vẫn duy trì phong thái ung dung vô ưu, điềm tĩnh phân tích.
- Thật lòng mà nói không phải anh chết chỉ có bất lợi đối với tôi thôi sao? Mục đích tôi đến tận đây tìm anh là vì vấn đề bãi nhiệm Tổng Giám đốc của Viên Thành, còn cả hiện tại tôi vẫn còn ở Viên gia, nếu bọn họ biết anh chết vì cứu tôi thì tôi sẽ thảm lắm đấy. Không chỉ có Viên gia mà mấy thủ hạ của anh nữa, bọn họ mà truy sát tôi thì tôi chỉ có đi đầu thai thôi. Với lại, không phải anh đã hứa sẽ giúp tôi cứu A Phong sao? Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn không thể yên tâm về A Phong, tôi đã định tự mình đi tìm nhưng Las Vegas này tôi chẳng quen ai, lại còn nói mafia các anh không dễ chọc vào, tôi cũng không thể mở miệng nhờ thủ hạ của anh được. Ở đây tôi chỉ có thể dựa vào anh thôi.
Những câu đầu mà cô nói, Viên Trác Nghiên cũng chỉ nghe cho có, tay vẫn ôm chặt vòng eo nhỏ của cô cho đến khi cô đề cập đến chuyện cứu A Phong.
A Phong! A Phong!
Trong lòng cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tên nhãi đó thôi sao?
Tay anh buông lỏng dần, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hơn, nâng nhẹ cằm của cô lên. Hàn khí ngập tràn nơi đáy mắt, có thể tản ra bất cứ lúc nào, thanh âm của anh nghe vài phần thờ ơ xa cách.
- Tuệ nhi, rốt cuộc thì em thấy biết ơn vì tôi tỉnh lại hay là vì nghĩ sẽ có thể cứu được A Phong?
Ôn Giai Tuệ cũng không hề né tránh ánh mắt sâu hút đang nhìn chăm chăm vào mình, giọng cô nghe rất nhẹ nhàng như đang trình bày một vấn đề đương nhiên vậy.
- Dù là lí do gì thì anh tỉnh lại là tốt rồi. Nếu anh đã hứa thì phải thực hiện chứ? Viên Trác Nghiên, anh giúp tôi tìm A Phong được không? Tôi thật sự rất lo cho anh ấy.
Trái tim Viên Trác Nghiên giống như đang bị từng lưỡi dao sắt nhọn đâm thẳng vào, khóe miệng vì từng câu cô nói mà trở nên cứng đờ, chỉ có thể cười lạnh trong lòng. Thì ra đây chính là cảm giác ghen tị sao? Anh rất muốn biết nếu người gặp nguy hiểm là anh thì cô có lo lắng như vậy không? Đến tột cùng thì cô cứu anh cũng chỉ vì muốn tìm A Phong mà thôi.
Những sự bi thương trong lòng, anh đương nhiên sẽ không để cô nhìn thấy. Giọng anh lành lạnh vì phải đè nén bao nhiêu cảm xúc sắp dâng trào, kèm theo một tiếng cười bất lực.
- Tuệ nhi, em có thể có lương tâm một chút không? Tôi cũng chỉ mới tỉnh lại nhưng em đã muốn tôi đi tìm A Phong cho em. Rốt cuộc thì A Phong quan trọng với em đến vậy sao?
Thật ra là anh muốn hỏi, có phải cô yêu A Phong không? Nhưng đến tột cùng anh vẫn không đủ dũng khí đó, anh rất sợ, sợ rằng câu trả lời của cô sẽ triệt để bóp nát trái tim anh. Anh nguyện làm tất cả để bù đắp lại những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô, nhưng....nhưng điều duy nhất anh sợ chính là trong lòng cô đã có một người khác.
Sau khi nghe hết những lời Viên Trác Nghiên vừa nói, nhất là câu hỏi cuối cùng cô càng nên trả lời.
- Dù sao thì anh cũng không sao nữa rồi. Hơn nữa, đúng vậy, A Phong đối với tôi quan trọng không kém mẹ tôi. Anh ấy là người duy nhất ở bên cạnh tôi trong Viên gia, là một người bạn, là một tri kỉ, nếu anh ấy vì tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tự trách bản thân cả đời. Cho nên, tôi khẩn cầu anh, hãy giúp tôi tìm anh ấy được không?
Ánh mắt đó, ánh mắt của cô khi nói đến A Phong lại vô cùng dịu dàng như vậy, liệu khi cô nhắc đến Viên Trác Nghiên anh thì ánh mắt cô có dịu dàng như vậy không? Hay là tràn ngập sự căm hận?
Ánh mắt anh không chút biểu cảm, giọng vẫn nhàn nhạt như vậy, không cam lòng mà hỏi.
- Nếu phải đổi mạng của tôi để cứu cậu ta thì em có muốn đổi không?
- Đương nhiên là đổi rồi!
Ôn Giai Tuệ nghe anh hỏi cũng chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay. Nhưng vừa thốt ra câu đó thì cô mới chợt ý thức được bản thân đã lỡ lời nên nhanh chóng giải thích và đính chính lại.
- Anh không thể so sánh như vậy được. Nếu anh gặp nguy hiểm thì tất cả thủ hạ của anh sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống vì anh. Nhưng A Phong thì khác, anh ấy chỉ có một mình tôi thôi.
Những lời này đối với cô là thật tâm và vô hại. Nhưng với Viên Trác Nghiên thì không khác gì hàng vạn lưỡi dao đâm thẳng vào ngực, rỉ máu đau đớn. Thì ra trong lòng cô, A Phong quan trọng đến như vậy, với cô tính mạng của anh chính là không thể bằng sự an toàn của A Phong. Cô nói anh còn có rất nhiều thủ hạ sẵn sàng dùng cả tính mạng để bảo vệ anh, nhưng cô làm sao biết được dù hắn có bao nhiêu thủ hạ đi nữa nhưng không có được chút lòng thương của cô thì cũng là vô nghĩa mà thôi.
A Phong chỉ có một mình cô? Câu này nghe thật tình cảm và ấm áp làm sao. Đáng tiếc nó lại không phải dành cho anh.
Gương mặt anh cứng đờ, mi mắt giựt giựt vì kích động, giọng anh khàn khàn trầm đặc đến cực độ. Tay đang ôm ngang eo của cô cũng đã thu về.
- Em ra ngoài trước đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.
Không còn bị chế trụ nữa, Ôn Giai Tuệ như được ban đặc xá, nhanh chóng đứng lên, vẫn không quên nhắc nhở.
- Chuyện của A Phong, nhờ cả vào anh. Tôi ra ngoài đây.
Nói xong, cô cũng không đợi hắn trả lời mà xoay người đi thẳng ra khỏi phòng.
Viên Trác Nghiên ngồi bất động trên giường khá lâu, thân ảnh cao lớn trông càng cô đơn hơn. Cô thật biết cách dày vò hắn, chỉ với những lời nói vô tư vô hại không liên quan, không chì chiết nhưng lực sát thương lại vô cùng lớn. Anh không khỏi tự cười lạnh trong lòng. Nhưng nếu tìm được A Phong cho cô thì có thể giúp cô dễ chịu hơn thì anh sẽ tìm cậu ta về cho cô.
.......................
Lúc Ôn Giai Tuệ vừa đi xuống cầu thang thì thấy người phụ nữ đã mấy tháng không gặp đang gấp gáp chạy vào.
Hai người đi lướt qua nhau, lẽ ra Ôn Giai Tuệ cũng không muốn lại đụng chạm gì đến cô ta nữa nên vẫn là nhìn thẳng đi tiếp. Nhưng Thanh Ngọc lại không nghĩ như cô, cô ta nói lớn một tiếng, yêu cầu cô đứng lại.
- Bây giờ tôi nên gọi cô thế nào đây? Gọi là mẹ nhỏ thì không đúng nữa rồi, dù sao Trác Nghiên cũng không còn liên hệ gì với Viên gia nữa. Thôi thì, Ôn tiểu thư, cô thật là, âm hồn bất tán mà, tại sao chúng tôi đi đến đâu cũng không thể thoát khỏi cô vậy? Rốt cuộc tại sao cô còn đến làm phiền Trác Nghiên nữa? Da mặt cô cũng dày thật đấy.
Giọng điệu này chua ngoa vô cùng, còn kèm theo những lời châm chích, chế nhạo nữa.
Thanh Ngọc trừng mắt nhìn nữ nhân đang đứng đối diện, lúc cô nghe Jayce nói Viên Trác Nghiên bị thương vì cứu Ôn Giai Tuệ, trong lòng hận không thể đến tìm cô ta mà tát cho mấy cái, đúng là loại sao chổi không biết xấu hổ mà!
Đây là địa bàn của Viên Trác Nghiên, cũng là nhà của Thanh Ngọc nên khi đến đây, Ôn Giai Tuệ cũng đã đoán được sớm hay muộn thì cũng phải chạm mặt như bây giờ thôi. Thay vì né tránh hoặc cố gắng giải thích hiểu lầm, cô chọn cách nói thẳng cùng thừa nhận.
- Đúng là Viên Trác Nghiên bị thương vì tôi, tôi đến vì có chuyện cần nói với anh ta. Cô tin hay không thì cũng phải tin. Bởi vì, nếu cô đến hỏi thẳng anh ta thì anh ta sẽ càng nói thêm những lời khó nghe hơn đấy.
Ôn Giai Tuệ không thể để cô ta được đằng chân lên đằng đầu được. Ưỡn ngực thẳng lưng, còn đi tới ghé sát môi nói bên tai cô ta từng chữ của câu cuối cùng.
Hai tay Thanh Ngọc bất giác run rẩy mà nắm chặt gấu váy, Ôn Giai Tuệ vẫn luôn đọc thấu tâm tư của Viên Trác Nghiên như vậy sao? Nếu cô ta thật sự có bản lĩnh đó thì tại sao không thể nhìn ra tình cảm của người người đàn ông đó chứ? Viên Trác Nghiên yêu cô ta, dù là một tên thủ hạ nhỏ nhất cũng có thể nhìn ra, nhưng sao cô ta lại không hề biết gì? Hay là giả vờ ngây ngô?
Nhưng bây giờ cô không lo được nhiều như vậy, không trả lời lại mà tiếp tục đi về hướng phòng của Viên Trác Nghiên.
Ôn Giai Tuệ đứng đó nhìn một lúc rồi cũng xoay người đi xuống cầu thang.
- Giai Tuệ!
Người đàn ông đi từ dưới cầu thang lên, nhìn thấy cô gái của Viên Trác Nghiên liền gọi, khuôn mặt vô cùng thân thiện.
Ôn Giai Tuệ cũng vừa nhìn đến, thấy Lucas đang vẫy tay chào mình thì cô cũng lịch sự gật đầu đáp lại bằng tiếng anh.
- Chào anh. Anh lên thăm Viên Trác Nghiên sao?
Lucas cười rất tươi, lắc lắc đầu đầu, còn cố tình nói chuyện mờ ám nữa.
- Không, tôi đến để thăm cô đấy!
Ôn Giai Tuệ biết anh ta đang nói đùa nên mới nở một nụ cười nhẹ nhàng, trực tiếp hỏi thẳng.
- Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
Cô gái này quá là rất thẳng thắn a!
Nếu đã hỏi thẳng như vậy rồi thì đỡ phải giải thích thêm, Lucas thầm đánh giá trong lòng, cười cười hỏi.
- Không biết tôi có thể mời cô một tách cà phê không?
.....................
Thanh Ngọc đẩy cửa xông vào phòng của Viên Trác Nghiên, vừa vào đã kinh hô lên.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, anh không sao chứ?
Viên Trác Nghiên đang ngồi trên giường với chiếc tablet trên tay thì bị sự xuất hiện bất thình lình của Thanh Ngọc làm cho dừng động tác lại, liếc nhìn cô ta một cái rồi lại tiếp tục công việc của mình, chỉ lạnh nhạt nói một câu.
- Không có gì đáng ngại, em đừng làm quá lên như vậy?
Thanh Ngọc biết rất rõ tính khí của người đàn ông này nên đương nhiên không thể chạy ào đến kiểm tra từng ngón tay của anh như những cặp đôi khác khi rơi vào tình huống này. Không được sự cho phép của anh thì cô sao dám đụng tay đụng chân vào người anh chứ. Cô đứng bên cạnh giường, nhìn người đàn ông băng bó cả vùng lưng thì không nhịn được mà hỏi.
- Trác Nghiên, anh vì cô ta mà không cần cả mạng của mình nữa sao?
......................
Từ lúc gặp người đàn ông này đến giờ, Ôn Giai Tuệ vẫn chưa biết rõ về anh ta. Sau khi anh ta chính thức giới thiệu, cô mới biết thêm một tin khá sốc, một người bên ngoài trông vô cùng cợt nhả như anh ta lại là một người chuyên chế tạo các loại chất nổ.
Trời à!
Nơi này thật sự đều nằm trong sự thống trị của mafia sao? Vũ khí, chất nổ, không biết là có chất cấm nữa không nhỉ?
Lucas đặt tách cà phê xuống chiếc bàn đá trước mặt, nở một nụ cười thân thiện.
- Giai Tuệ, cô nghĩ vì sao Trác Nghiên lại liều mạng cứu cô như vậy? Tôi quen cậu ta hơn mười năm nhưng nếu cậu ta quyết định cứu ai thì cũng đều suy xét các khả năng, mà cậu ta ta cũng chỉ cứu những người quan trọng với cậu ta mà thôi.
Ôn Giai Tuệ chỉ nghe qua là cũng hiểu được ý tứ trong lời nói này của anh ta, rõ ràng chính là đang ám chỉ điều gì đó. Cô cũng không thích vòng vo, trực tiếp hỏi luôn.
- Anh đang muốn nói gì sao?
Khuôn mặt đùa cợt nãy giờ của Lucas đã chuyển sang nghiêm túc, nhìn thẳng vào cô gái đang ngồi đối diện.
- Giai Tuệ, tôi là bạn của Trác Nghiên nên tôi có thể nhìn ra được cậu ta đối với cô là có tình ý. Tôi cũng có thể thấy được cô nhất định sẽ không đáp lại tình cảm của cậu ta. Cho nên, Giai Tuệ, cô có thể rời đi được không? Tôi nghe A Châu nói Trác Nghiên đã cắt đứt hoàn bộ liên hệ với Viên gia và Viên Thành rồi. Cậu ta làm vậy không phải là điều cô muốn đó sao? Cô lại còn tìm cậu ta làm gì chứ? Trước khi cậu ta ôm hy vọng nhiều hơn, coi như tôi thỉnh cầu cô, trở về Thượng Hải đi.
Đầu Ôn Giai Tuệ giống như bị một chiếc búa lớn đập thật mạnh xuống.
Đây là chuyện gì chứ?
Lại là khẳng định Viên Trác Nghiên yêu cô sao?
Tại sao cô lại không thể nhận ra điều này chứ?
Người đàn ông không tim không phổi kia mà yêu cô ư? Không có khả năng đâu!
Nhưng dù là thật đi nữa, vậy thì sao chứ? Cô hận hắn vẫn là hận hắn, tình yêu của hắn liệu có thể xóa sạch tất cả những tổn thương mà hắn đã gây ra cho cô không?