• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trái Cấm (1 Viewer)

  • Chap 39: Chăm sóc anh.

Bước vào phòng của Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ dựa lưng vào cửa rất lâu, hít thở một ngụm không khí hơn. Vừa nãy khi đối diện với ba người đàn ông kia, cô đã lấy hết tất cả sự can đảm mà mình tích góp được mà ưỡn ngực nói thẳng với A Phúc những lời kia, nghĩa lại vẫn còn bủn rủn cả tay chân. Cô đã tận mắt chứng kiến bọn họ giết người như bóp chết một con kiến vậy, lại vừa rồi nghe lén được những lời của A Phúc hùng hồn đầy sát khí kia, nếu vừa rồi cậu ta nổi giận bắn chết cô chắc cũng không ai tìm được xác mất, lại bảo chỗ này là địa bàn của bọn họ nữa.




Sau khi bình ổn lại hơi thở cũng như tinh thần, Ôn Giai Tuệ mới từng bước đi tới bên giường Viên Trác Nghiên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Vì vết thương sau vai nên Viên Trác Nghiên phải nằm sấp, mặt hướng ra bên ngoài, một bên má dán vào gối. Nửa thân trên quấn một vòng băng trắng từ bả vai xuống nửa lưng, chăn chỉ đắp ngang hông để tránh ảnh hưởng đến vết thương.




Ôn Giai Tuệ kéo chăn đắp lại giúp anh, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt đã dần có huyết sắc của ngươi đàn ông, vẫn không mất đi sự mê hoặc khuynh đảo chúng sinh vốn có. Thì ra khi anh nằm tĩnh lặng như vậy lại vô cùng ôn hòa, không còn toát ra khí lạnh bức người thường ngày.
Không biết mình có phải đang mơ hay không, nhưng những lời vừa rồi A Phong nói, cô thật sự vẫn chưa thể tiêu hóa kịp. Viên Trác Nghiên yêu cô ư?
Chuyện vô lí như vậy bảo cô phải tin thế nào đây?
Nhưng mà...không phải đó chỉ là đám A Châu tự nói thôi sao? Cô chưa từng nghe Viên Trác Nghiên nói cả, nên nhất định đấy cũng là mấy lời suy đoán cá nhân của bọn họ thôi!
Chắc chắn là vậy rồi!
Ôn Giai Tuệ bấm bụng nghĩ vậy, chỉ có thể như vậy thì cô mới yên tâm mà chăm sóc Viên Trác Nghiên.




Mặc dù đã tự nhủ như vậy nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn không ngừng rơi vào những dòng suy nghĩ miên man không lối thoát.
Viên Trác Nghiên, mỗi lần cô gặp nguy anh luôn xuất hiện che chắn hết tất cả cho cô. Nhưng tất cả những đau đớn, tổn thương mà cô đã trải qua cũng là do anh ban tặng. Bảo vệ cô là anh, đẩy cô xuống vực sâu cũng là anh. Người đàn ông này luôn biết cách dày vò trái tim cô, cho cô cảm giác an toàn, cho cô một chút tia sáng nhưng ngay sau đó lại phủi sạch sẽ mọi thứ, khi cô đã căm hận anh như vậy, anh lại lần nữa xuất hiện khiến cho cô không biết mình phải làm gì tiếp theo với anh đây.
Cô giống như con ruồi cố gắng giãy giụa ra khỏi một hũ mật ngọt vậy, muốn trầm luân vào đó nhưng lại không có cách nào quên đi cơn ác mộng mà anh đã gây ra cho mình.




- Viên Trác Nghiên, rốt cuộc thì tại sao anh lại khiến tôi khó chịu như vậy. Tại sao lại không tiếp tục tàn nhẫn đến cùng chứ? Tại sao lại tốt với tôi như vậy? Anh cho rằng chỉ cần anh tốt với tôi, bảo vệ tôi như vậy thì có thể khiến tôi bỏ qua hết những chuyện mà anh đã làm với tôi sao? Anh nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho anh sao? Không bao giờ, dù anh có lấy cả mạng của anh ra để chứng minh thì tôi vẫn sẽ căm hận anh. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Cho nên, anh đừng giả vờ làm người tốt nữa, nhanh tỉnh lại để tiếp tục làm một tên xấu xa như trước đây đi chứ!




Cô càng nói càng kích động, lồng ngực cũng vì vậy mà quặn thắt từng cơn, khóe mắt đã cay cay nhưng cô lại không hề nhận ra điều này. Giờ phút này, cô chỉ có một mong muốn duy nhất chính là Viên Trác Nghiên tỉnh lại ngay. Cô rất sợ, một nỗi sợ mơ hồ cứ bủa vây lấy cô không thể nào dứt ra được.




.....................




Ôn Giai Tuệ chưa từng trải qua một ngày dài như hôm nay, cả buổi chiều cô ở trong phòng Viên Trác Nghiên đến tối, cũng chẳng còn tâm trạng để ăn uống nữa.




Từ trong phòng tắm lấy ra một thau nước ấm, cô thuần thục vắt khăn, nhẹ nhàng lau mặt người cho Viên Trác Nghiên, còn rất cẩn thận để không đụng phải vải băng. Kéo chăn lên, thấy nửa thân dưới của anh chỉ mặc một chiếc quần lót đen, nhưng cô vẫn phải cố gạt đi sự ngượng ngùng để lau hết người cho anh.
Tiếp theo là đổi một thau nước khác để lau mặt và tay cho anh.
Khi cô làm xong hết những việc này rồi cũng đã đến giờ đi ngủ. Cô đắp lại chăn cho anh, kiểm tra bình nước truyền treo trên đầu xong xuôi rồi mới leo lên sofa, kéo chăn đắp đến bụng. Mệt mỏi cả một ngày dài, cô vừa nằm xuống chưa bao lâu đã chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng nhớ lời dặn của bác sĩ, nửa đêm Viên Trác Nghiên có thể sẽ phát sốt nên cô phải đặt báo thức cách một tiếng để có thể đến kiểm tra kịp thời.
Chiếc đồng hồ báo thức bị cô ném trên bàn, sofa rất rộng nên chứa cả thân hình nhỏ bé của Ôn Giai Tuệ vẫn còn dư ra khoảng trống. Nữ nhân với làn da trắng mịn, gương mặt nhỏ bằng nửa bàn tay đang ngủ rất an lành.
Căn phòng rộng như vậy bây giờ cũng đã chìm đắm trong ánh đèn vàng nhạt, hai người một nam một nữ người nằm trên giường người ngủ sofa, kỳ thật là có một chút quái lạ.




.......................




Lần thứ nhất báo thức rung.




Ôn Giai Tuệ giật mình tỉnh lại, nửa tỉnh nửa mơ xỏ dép đi tới bên giường kiểm tra tình trạng của người đàn ông. Cô đặt một bàn tay của lên trán của Viên Trác Nghiên, tay còn lại đặt vào trán của mình, thử đi thử lại mấy lần vẫn không có vấn đề đề gì. Còn bấm lại nút dẫn trên bình truyền nước mới quay lại sofa ngủ tiếp, lại đặt báo thức sau một tiếng nữa.




Lần thứ hai báo thức rung.




Lại như lần trước, Ôn Giai Tuệ bộ dạng ngái ngủ vừa ngáp vừa dụi dụi mắt đi tới giường kiểm tra. Lần này vẫn là không có gì bất thường, cô lại quy về chỗ của mình ngủ tiếp.




Nhưng hình như trong cơn mơ màng, không biết là thật hay mộng, Ôn Giai Tuệ nghe được thanh âm quen thuộc của người đàn ông hấp hối bên tai, hình như là đang gọi tên cô thì phải.




- Tuệ nhi, Tuệ nhi, Tuệ nhi, anh xin lỗi....




Thanh âm càng lúc càng rõ dần, đánh thức Ôn Giai Tuệ ra khỏi giấc ngủ. Lúc này cô mới ý thức được đây không phải là mơ, đó chính là giọng của Viên Trác Nghiên. Cô hốt hoảng quên cả dép, chân trần chạy tới bên giường.




- Viên Trác Nghiên!




Người đàn ông nằm trên giường hồ môi đã ướt đẫm trên trán và cả người, môi bạc khô khốc liên tục nói mớ.




- Tuệ nhi, Tuệ nhi, đừng khóc, đừng khóc....




Nhìn thấy trạng thái phát sốt của Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ vô cùng khẩn trương. Cô khom người xuống, hai tay liên tục lay lay hai bên vai của anh, cứ một lần lay là cô lại gọi anh.




- Viên Trác Nghiên! Viên Trác Nghiên! Anh mau tỉnh lại đi! Anh có nghe tôi nói không?




Cô đưa tay sờ lên trán của anh, quả nhiên nóng như lửa đốt. Tình hình này cô phải nhanh chóng gọi bác sĩ vào kiểm tra thôi. Nhưng khi cô vừa xoay người thì một bàn tay thô ráp nóng hổi đã nắm lấy bàn tay cô kéo lại, thanh âm khàn vừa rồi lại cất lên.




- Tuệ nhi, đừng đi mà....




Ôn Giai Tuệ nhìn xuống tay người đàn ông đang nắm chặt tay mình, trái tim như vừa hẫng đi một nhịp. Cô đứng bất động vài giây rồi định giựt tay về, nhưng sức của Viên Trác Nghiên đúng là vẫn khỏe như vậy, không phải anh đang bị ốm đấy sao? Vẫn còn thể nắm chặt tay cô như vậy!




Không thể kéo tay anh ra, Ôn Giai Tuệ cũng chính là mềm lòng không đành rồi đi. Cô ngồi xuống giường, tay vẫn để trong lòng bàn tay nóng như lửa của anh, thì thầm mấy câu.




- Viên Trác Nghiên, anh buông ra đi, tôi không đi nữa. Tôi giúp anh lấy khăn lâu người được không?




Giọng cô rất nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành mà cũng giống như bắt buộc người đàn ông phải thỏa hiệp.
Hình như là có tác dụng rồi thì phải, lực nắm của Viên Trác Nghiên đã buông lỏng một ít. Ôn Giai Tuệ nhân cơ hội này mà kéo tay anh ra, sau đó vào nhà vệ sinh lấy ra một thau nước ấm đặt trên bàn.
Vì không gọi bác sĩ nên Ôn Giai Tuệ làm như lời y tá dặn lúc chiều, lấy một ít thuốc hạ sốt pha vào cốc nước trên bàn.
Cô ngồi xuống mép giường, dùng hết sức nâng đầu người đàn ông đặt lên đùi mình, một tay nhẹ nhàng cậy mở hàm răng của anh, sau đó mới đem cốc nước pha đặc đổ từ từ vào môi bạc đang khô khốc. Thuốc tràn ra khóe miệng anh, cô lại lấy khăn lau đi nhẹ nhàng. Vất vả lắm mới cho anh uống thuốc xong, cô đặt bệnh nhân lại vị trí cũ.




Từ trên mép giường nhích xuống chiếc ghế bên cạnh, lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán người đàn ông. Hành động cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhờ vậy mà Viên Trác Nghiên cũng không còn liên tục nói mớ như vừa rồi nữa.
Nhìn đồng hồ đã điểm ba giờ sáng, cơn buồn ngủ dần kéo đến sau một lúc căng thẳng.
Tình trạng của Viên Trác Nghiên có vẻ cũng dần ổn định lại rồi..




Động tác của Ôn Giai Tuệ càng lúc càng chậm, tay cầm khăn lau cũng không còn lực nữa.....dần dần, cô chỉ còn nhìn thấy trước mắt một mảng đen kịt.




.........................




Sáng sớm hôm sau.




Có lẽ là nhờ thể lực tốt nên chỉ qua một đêm thì Viên Trác Nghiên đã tỉnh lại rồi. Khi anh mở mắt ra thì đập vào mắt anh chính là gương mặt rất đỗi quen thuộc trong tâm trí của mình, cô gối đầu lên một tay đang đặt bên mép giường, tay kia còn cầm hờ chiếc khăn gấp gọn. Mặt cô hướng về phía mặt anh, hai người đối diện gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Viên Trác Nghiên không muốn đánh thức cô ngay. Khoảnh khắc đẹp như vậy, anh muốn được ngắm nhìn thêm nữa. Ngủ trong bộ dạng này hẳn là cô đã rất mệt, là cô đã chăm sóc anh cả đêm đây sao?
Nghĩ đến cảnh đó, trái tim Viên Trác Nghiên đã được sưởi ấm không ít, khóe môi bất giác nở một nụ cười hạnh phúc mà anh cũng sẽ không ngờ tới. Anh cẩn thận đưa tay lên giúp cô vén mấy sợi tóc rủ đến mi mắt, trông cô ngủ như vậy thật là đáng yêu a!




- Ưm.....




Hình như hành động vừa rồi của Viên Trác Nghiên đã vô tình đánh thức cô gái nhỏ đang ngủ say.
Ôn Giai Tuệ từ từ mở mắt, thấy người đàn ông trên giường đã tỉnh, cô kích động ngồi bật dậy.




- Viên Trác Nghiên, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Anh thấy trong người thế nào rồi? Để tôi xuống dưới gọi bác sĩ lên kiểm tra lần nữa.




Cô vừa hỏi vừa đưa tay sờ sờ trán của Viên Trác Nghiên, sau đó thì là vội vã chạy vọt ra khỏi phòng mà không để cho anh có cơ hội được nói.




Viên Trác Nghiên nằm sấp trên giường bất lực nhìn theo thân hình nhỏ bé kia đã sớm biến mất sau cánh cửa. Anh đang định nói với cô không cần phải chạy ra ngoài mà ngồi yên trong này vẫn có thể gọi bác sĩ vào.




.......................




Biệt phủ của gia tộc Ula.




Sau khi trở về từ Thượng Hải, số lần Thanh Ngọc có thể gặp Viên Trác Nghiên càng ít hơn rất nhiều so với trước kia, nếu cô không nhờ đến cha mình can thiệp thì có lẽ ngay cả cơ hội nói chuyện với anh cô cũng không còn nữa. Trong lòng cô rất rõ anh vẫn chưa thể tha thứ cho việc mà cô làm đối với Ôn Giai Tuệ, anh vẫn chưa quên được cô ta dù không còn bất kỳ liên hệ nào với Viên gia cũng như Viên Thành nữa.
Hy vọng cuối cùng mà cô còn có thể nắm lấy chính là thân phận hôn thê này. Ngày nào Viên Trác Nghiên còn chưa giải trừ hôn ước thì ngày đó cô vẫn chưa từ bỏ.




Mấy ngày qua cha cô William lại đến Miến Điện vì chuyện của tổ chức sát thủ nên Thanh Ngọc cũng chẳng có ai để bầu bạn. Như mỗi ngày, cô lại dắt chú chó Golden đi dạo xung quanh biệt phủ.
Cô luôn đi trong khoảng cách an toàn không vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hệ thống giám sát, nếu cô gặp nguy hiểm gì thì những sát thủ của cha cô sẽ nhanh chóng đến giải cứu.




Khi cô vừa đi ra khỏi biệt phủ được một đoạn thì đột nhiên có mấy chiếc xe màu đen dừng ngay bên đường. Tiếp sau đó là một người đàn ông rất quen thuộc bước xuống.




- Thanh Ngọc!




Thanh Ngọc không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông đã hơn hai năm không gặp bây giờ lại đột nhiên xuất hiện. Cô mỉm cười lịch thiệp, có chút xa cách.




- Jayce? Anh về từ khi nào đấy?




Jayce tháo kính râm xuống móc vào túi áo, đi tới gần người con gái đấy hơn, ánh mắt anh ta nhìn cô vẫn đầy nhu tình như trước, nhưng những lời anh ta nói chỉ có thể làm cho Thanh Ngọc khiếp đảm..




- Anh tới để muốn nói với em một chuyện. Hủy bỏ hôn ước với tên họ Viên đó đi.




Những điều này Thanh Ngọc cũng đã nghe quen rồi, lại còn là từ miệng của người đàn ông này, tám phần chính là muốn cướp được cô từ Viên Trác Nghiên rồi. Nhưng cô vẫn vờ như không hiểu mà hỏi lại.




- Vì sao chứ? Anh thừa biết em chỉ yêu Trác Nghiên thôi mà. Nếu không thể gả cho anh ấy thì cả đời này em cũng sẽ không lấy ai khác.




Cô biết Jayce đã thầm yêu cô rất lâu, nhưng cô cũng là đã đem lòng yêu Viên Trác Nghiên rồi. Giữa bọn họ sẽ mãi như hai đường thẳng song song, không bao giờ có điểm giao nhau. Cô không thể từ bỏ người đàn ông cô yêu, cũng như anh ta chẳng thể nào buông tay cô.




Jayce cười nhạt một cái, thanh âm lạnh lẽo vô cùng.




- Em yêu cậu ta, vậy em có biết cậu ta cũng đang yêu một người phụ nữ khác không?




Đương nhiên là Thanh Ngọc đã biết rồi, cô biết Jayce chính là đang nói đến Ôn Giai Tuệ. Nhưng không phải giữa cô ta và Viên Trác Nghiên không còn khả năng nữa sao?




- Em biết, nhưng bọn họ không thể nào ở bên nhau đâu.




Không để cô đắc ý lâu, Jayce đã một câu dập tắt hết mọi hy vọng của cô.




- Em nghĩ là không thể? Em không biết người phụ nữ đó đã từ Thượng Hải đến tận đây tìm Viên Trác Nghiên sao? Cậu ta còn vì người phụ nữ đó mà bị thương rất nặng. Có khi là không giữ được mạng nữa đấy.




Thanh Ngọc khi nghe xong những lời này thì gương mặt trắng hồng đã biến sắc trầm trọng. Mà điều khiến cô kinh hãi không phải là sự xuất hiện của Ôn Giai Tuệ, đó là Viên Trác Nghiên đang bị thương.
Cô chẳng thèm trả lời Jayce nữa, chạy vội vào lại biệt phủ, cũng quên luôn hỏi tại sao lại xảy ra tình huống nguy hiểm mà Jayce nhắc đến.




............................




Sau khi bác sĩ kiểm tra lại tình hình sức khỏe của Viên Trác Nghiên thì anh đã có thể ngồi dậy rồi, cũng không còn vấn đề gì đáng ngại nữa. Nhưng anh lại biết được một chuyện khiến anh muốn phát điên, Ôn Giai Tuệ lại dám truyền máu cho hắn?




- Trác Nghiên, cậu cũng đừng trách phạt A Châu, tình huống lúc đấy nếu không để Giai Tuệ truyền máu cho cậu thì tính mạng của cậu sẽ rất nguy kịch đấy.




Một màn trong phòng của Viên Trác Nghiên lúc này đúng là khiến tất cả những người nhìn vào đều nín thở mà. Ba người A Châu, A Minh và A Phúc đều đang quỳ một gối dưới sàn, còn không dám ngẩng mặt lên nữa, chính là đang đợi ông chủ xử phạt.




Lucas rất rõ tính cách của người bạn thân này, nhưng trường hợp vì một người phụ nữ mà trách phạt cả ba thủ hạ thân tín nhất thì đây là lần đầu tiên anh ta thấy đấy.




Ôn Giai Tuệ nhìn một màn này cũng chẳng vừa mắt, mặc kệ Viên Trác Nghiên có ra lệnh gì thì trong tình huống này ba người kia lại không hề làm sai gì cả, tất cả đều là muốn cứu anh mà bây giờ anh tỉnh lại rồi thì lôi bọn họ ra đây chịu phạt. Thật đúng là tên không biết điều mà. Cô cầm một cốc nước ngồi xuống ghế, giọng có chút bất mãn.




- Anh nói lí một chút được không vậy? Nếu biết anh đối xử với người đã cứu anh như vậy thì tôi đã chẳng thèm truyền máu cho anh rồi. Giờ anh trách thủ hạ của mình vì đã cho phép bác sĩ lấy máu của tôi. Viên Trác Nghiên, nếu anh không cần thì bây giờ cắt ra trả lại cho tôi cũng được!




Mấy gã đàn ông trong này đều vì câu cuối cùng của cô mà mở to mắt ngước nhìn, còn chưa kịp tiêu hóa thì đã thấy cô gái này cầm một cây dao gọt trái cây đi tới giường.




- Ôn tiểu thư, đừng đùa.




- Ách, Giai Tuệ, như vậy không vui đâu..




Lucas và ba người A Châu không khỏi căng thẳng. Với tình trạng của Viên Trác Nghiên hiện giờ khó mà phản đòn ngay, lại nói anh sẽ không bao giờ làm tổn hại đến cô gái này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom