Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 38: Truyền máu.
Chiếc xe Humvee đột ngột xông vào đã phá vỡ không khí đang yên tĩnh, Jayce và đám thủ hạ không ngừng nổ súng về phía đó.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Lucas vừa bẻ tay lái vừa hét lên lần nữa, một bên mở cửa phía bên A Châu đang đứng.
- Lần đầu tiên cậu thấy tôi đẹp trai à, còn đứng đó nhìn? Mau lên xe đi!
A Châu và A Minh nhanh chóng hộ tống A Phúc đưa Viên Trác Nghiên lên xe.
Chiếc xe Humvee như một con ngựa chiến, vượt qua bao nhiêu phát đạn mà xông ra hướng cửa.
Pằng!
Pằng!!!
Pằng!!!!
Đám chân tay của Jayce vẫn liên tục nả đạn về trước, mà trên xe A Châu và A Minh cũng ló đầu ra cửa sổ hai bên bắn liên tục vào từng tên phía sau cho đến khi bọn họ rời đi an toàn.
- Mẹ nó, lại để chúng thoát rồi!
Jayce tiện chân đá văng mấy cái xác dưới chân, tức giận chửi thề một câu.
..........................
Chiếc xe Humvee chạy nhanh trên đường cao tốc.
Lucas vừa lái xe vừa trêu chọc, có vẻ như là đang khoe công lao của mình.
- Vừa rồi tôi mà không đến kịp thì mấy con sói nhà cậu không chừng hôm nay sẽ lên thiên đường rồi đó.
A Châu cất súng vào, liếc nhìn anh ta một cái rồi nói hai tiếng cảm ơn.
Vì sự xuất hiện của Lucas nên tất cả những người trên xe đều dùng tiếng anh để trao đổi.
A Phúc vừa nghe anh ta nói nhảm, lại nhìn ông chủ đang hấp hối dựa vào ngực Ôn Giai Tuệ, giọng cậu ta khẩn trương vô cùng.
- Anh không thấy boss của chúng tôi đang nguy cấp sao, đừng nói nhảm nữa mà lái nhanh đi!
Đây chính là tốc độ nhanh nhất rồi, nhưng một tên luôn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ như Lucas thì trong bất kỳ tình huống nào cũng có thể buôn chuyện cả.
- Tên tiểu tử nhà cậu, cậu đối xử với ân nhân của mình như vậy à?
Ôn Giai Tuệ hai tay vẫn ôm lấy Viên Trác Nghiên, lâu lâu lại kiểm tra xem thử anh còn thở không. Từ nãy đến giờ cô cũng đã đánh giá người đàn ông kia một lượt, trong tình thế này mà vẫn có thể nói đùa như vậy thì một là không mấy bận tâm đến người đang bị thương, hai là đã sớm quen với những chuyện này rồi. Nếu là tình huống đầu tiên thì anh ta sẽ không bất chấp nguy hiểm như vậy mà đến cứu người, vậy hẳn là.....
Lucas cứ như đọc được suy nghĩ của cô vậy, mặc dù không thấy cô gái này lên tiếng nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự lo lắng trong mắt của cô. Anh ta vừa duy trì tốc độ lái xe nhanh nhất vừa nói với Ôn Giai Tuệ một câu bằng tiếng anh.
- Em gái, tên này cũng không phải lần đầu tiên bị thương. Không cần phải xoắn lên như vậy đâu, mạng của cậu ta cũng lớn lắm đấy, nhiều lần suýt chết mà lại không chết, cậu ta sống một ngày là mạng tôi bị đe dọa một ngày. Haizaa....
Có thể nói những lời như vậy, khẳng định bọn họ là bạn rất thân. Ôn Giai Tuệ cũng rất chuyên nghiệp đáp lời.
- Anh biết anh ta luôn đe dọa anh như vậy sao còn không lái nhanh hơn đi. Không biết chừng sau khi anh ta khỏe lại sẽ bẻ gãy chân của anh đấy.
Lucas nhún nhẹ vai, tăng tốc lên cao nhất.
Mấy người ngồi trên xe phải bám thật chắt mới có thể ngồi vững.
Cuối cùng cũng đã đến nơi rồi....
Thủ phủ của tổ chức Wolf.
Tòa biệt thự này còn lớn hơn Viên gia đến gấp đôi. Không đúng, nên gọi là cung điện thì đúng hơn, không chỉ rộng về diện tích trên mặt đất mà còn cao hơn ba mươi mấy tầng với kiến trúc châu  kết hợp cổ điển với hiện đại, nguy nga tráng lệ nhưng có cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Ôn Giai Tuệ cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua một chút rồi phải cùng mấy người kia đưa Viên Trác Nghiên vào trong.
Rất nhiều thủ hạ và bác sĩ riêng của Wolf đều đã chờ sẵn trước cổng. Chỉ đợi ông chủ đến thì ngay lập tức đẩy vào. Tất cả đều vô cùng khẩn trương.
Phòng cấp cứu ở đây còn hiện đại hơn cả các bệnh viện lớn, có lẽ ngang tầm với bệnh viện phục vụ nguyên thủ quốc gia. Đội ngũ bác sĩ y tá đều là những nhân tài được chiêu mộ từ những quốc gia có nền y khoa phát triển nhất.
Viên Trác Việt đã được đặt trên bàn phẫu thuật.
Khi đội ngũ bác sĩ bắt đầu phẫu thuật, toàn bộ thủ hạ bên cạnh cùng A Châu, A Minh và A Phúc đều đồng loạt quỳ một gối xuống.
Chỉ còn Lucas và Ôn Giai Tuệ vẫn đứng đó.
Một màn này không khỏi khiến Ôn Giai Tuệ phải giật mình, đây là lễ nghi gì đây? Đồng lòng trung thành như vậy, người đàn ông đó thật sự hơn cả thần thánh ư? Tận mắt chứng kiến thế giới của Viên Trác Nghiên, cô càng cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé, chẳng trách trước đây hắn có thể coi trời bằng vung, ép cô đến đường cùng.
Bác sĩ trưởng kiểm tra qua vết thương trên lưng của Viên Trác Nghiên và chỉ số cung cấp máu trên máy đo, có chút khẩn nói.
- Hiện tại chúng ta không có đủ lượng máu dự trữ. Nhóm máu AB của ngài ấy không thể dự trữ quá nhiều vì tính chất riêng. Cần có người hiến máu gấp cho ngài ấy.
Tất cả những người ở đây đều kinh ngạc cùng nhìn về phía máy túi máu đã gần hết.
A Châu biết rõ trong ba người bọn họ không ai có cùng nhóm máu với ông chủ nên càng lo lắng hơn.
- Vậy bây giờ phải đi tìm máu sao? Như vậy boss làm sao đợi được!.
- Lấy máu của tôi đi, tôi nhóm máu O.
Ngay giữa lúc bọn họ đang cuống lên vì không biết tìm máu ở đâu thì giọng nữ nhân điềm tĩnh vang lên, Ôn Giai Tuệ đi tới bàn phẫu thuật, nói lại lần nữa với bác sĩ trưởng.
- Mau lên đi, chẳng lẽ định đợi anh ta chết sao?
Đây là lần đầu tiên bác sĩ trưởng nhìn thấy cô gái lạ mặt này, cũng không biết thân phận của cô gái này nên không dám tùy tiện lấy máu của cô được, mới hướng mắt về phía đám A Châu để xin ý kiến.
A Châu cũng có vẻ do dự, ông chủ đã liều cả mạng để bảo vệ nữ nhân này như vậy, làm sao có thể để cô bị tổn hại được chứ. Khi ông chủ tỉnh lại thì cậu ta làm sao ăn nói với ông chủ đây?
Ôn Giai Tuệ thấy tất cả bọn họ đều do dự thì lại lần nữa quát lớn.
- Các anh không muốn cứu anh ta sao? Còn do dự nữa thì các người chuẩn bị hậu sự cho ông chủ của các người là được rồi đó.
A Phúc đang quỳ bên cạnh A Châu, nghe Ôn Giai Tuệ nói lời này và còn cộng với cơn giận vừa nãy nên không nhịn được nữa mà bộc phát.
- Cô muốn chết có phải không? Nếu không phải vì ả đàn bà không có não như cô thì boss cũng không bị thương như vậy. Cô còn không thấy áy náy sao? Trù ẻo boss nữa?
A Châu thấy tình huống hỗn loạn này liền quát một tiếng để cả hai cùng im lặng.
- Đủ rồi! Bây giờ cứu boss là quan trọng nhất, chuyện khác để sau hẵng nói được không?
Nói xong, cậu ta lại hướng đến bác sĩ trưởng hạ lệnh.
- Lấy máu của cô ấy đi!
Bác sĩ trưởng nhận được sự đồng ý của cậu ta thì mới dám phân phó cho một bác sĩ khác chuẩn bị lấy máu.
Lucas từ nãy đến giờ vẫn đứng một bên quan sát, đương nhiên cũng hiểu được toàn bộ nội dung tranh cãi giữa bọn họ. Anh ta không khỏi lắc đầu cảm thán, Viên Trác Nghiên lần này lại bị thương vì một người phụ nữ, mà người phụ nữ này khi thấy anh nằm trên bàn mổ vẫn không chút lương tâm độc mồm độc miệng như vậy, xem ra con đường tình duyên của người bạn này của anh ta sẽ rất khó đi đây.
Ôn Giai Tuệ ngồi trên ghế để bác sĩ và y tá lấy máu. Hai mắt cô vẫn luôn hướng về phía gương mặt đã trắng bệch của người đàn ông dưới lớp vải kia. Đến tận bây giờ cô vẫn còn rất run rẩy, sợ hãi đến tận từng sợi chân tóc, khoảng khắc mà anh ta gục xuống, máu từ trên lưng anh ta ướt cả hai bàn tay của cô, cô mới ý thức được anh ta vì cô mà bị thương. Tại sao anh ta lại cứu cô nữa? Tại sao phải liều cả mạng sống của mình như vậy?
Dù là gì đi nữa thì cô thật sự không thể phủ nhận rằng ngay giờ phút này trong lòng cô khẩn trương hơn bao giờ hết, nói không lo lắng thì chính là nói dối.....
.........................
Lần này Viên Trác Nghiên thật sự bị bắn rất nghiêm trọng, ba viên đạn trong đó hai viên chỉ cách tim một centimet nữa thôi. Nếu không phải anh phúc lớn mạng lớn thì e là thần tiên cũng không cứu được anh.
Nhìn ba viên đạn dính đầy máu lần lượt được lấy ra trên khay đựng, Ôn Giai Tuệ thật sự không dám tưởng tượng người đàn ông đó đã chịu đựng cơn đau này như thế nào.
Đám A Châu vẫn luôn duy trì một tư thế quỳ một gối suốt cả buổi phẫu thuật, đúng là mình đồng da sắt đây mà, Ôn Giai Tuệ nằm dựa trên ghế nghỉ ngơi, trên tay còn dán một miếng gạt lớn sau khi lấy máu.
Không biết qua bao lâu, những tiếng dụng cụ kim loại va chạm vào nhau rốt cuộc cũng kết thúc. Bác sĩ trưởng thông báo kết quả cuộc phẫu thuật.
- Đạn đã được lấy ra rồi, hiện giờ tình trạng ngài ấy cũng không còn gì nguy kịch nữa. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển ngài ấy về phòng.
Tất cả đều đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Bao giờ thì anh ta sẽ tỉnh lại?
Ôn Giai Tuệ không nhịn được mà hỏi. Có vẻ đây là vấn đề mà ai cũng đang rất quan tâm.
Bác sĩ trưởng nhìn lại máy kiểm tra thông số, chuyên nghệp trả lời.
- Vết thương không ảnh hưởng đến thần kinh nên tùy vào thể trạng của ngài ấy. Muộn thì khoảng ba ngày, sớm thì chỉ qua một ngày thì sẽ tỉnh.
Đám A Châu quỳ lâu như vậy mà lúc đứng lên cũng chẳng hề hấn gì, đúng là thân thủ bất phàm đây a!
Bọn họ đi theo giường đẩy ông chủ về phòng.
Lucas đỡ Ôn Giai Tuệ đứng lên, cô không quên quay sang nói cảm ơn.
Quản gia cùng mấy người hầu trong thủ phủ đợi ông chủ được chuyển ra khỏi phòng phẫu thuật rồi nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết. Giờ thì còn một việc nữa là sắp xếp chỗ ở cho vị khách mà ông chủ dẫn về.
Lucas mỉm cười ôm lấy quản gia, chào hỏi mấy câu rồi giao Ôn Giai Tuệ cho quản gia.
- Chú Cựu, chú phải chú ý quản cô gái này cho chặt vào đấy nhé. Bây giờ cô ấy chính là kẻ thù của cả Wolf rồi.
Ôn Giai Tuệ đương nhiên nghe được hết những gì Lucas nói với quản gia. Nhưng cô còn chưa kịp phản bác thì anh ta đã nói bên tai cô.
- Cô không nhớ dáng vẻ A Phúc đầy sát khí muốn giết cô sao? Trước khi Trác Nghiên tỉnh lại, cô đi theo chú Cựu chính là an toàn nhất đấy.
Ôn Giai Tuệ cũng nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta. Nhưng dù mấy lời này là để bảo toàn tính mạng cho cô thì sao chứ? Đây không phải vẫn là địa bàn của mafia bọn họ sao? Nếu muốn giết cô rồi ném xuống biển phi tang xác thì cũng là dễ như trở bàn tay a!
Cô nhìn người quản gia này, thầm đánh giá. Dáng vẻ khoan thai, cương trực, không giống với Vương quản gia ấm áp hiền từ. Cô cũng nên cúi đầu chào hỏi vài câu.
Cựu quản gia chỉ gật đầu một cái, nói thẳng những vấn đề cần thiết rồi dẫn Ôn Giai Tuệ đến một phòng đã được dọn sẵn.
Ôn Giai Tuệ đã do dự nãy giờ, vẫn là cắn răng lấy hết can đảm mà hỏi.
- Chú Cựu, tôi có thể ngủ trong phòng của Viên Trác Nghiên được rồi.
Ách!
Không phải chứ?
Trên đầu Cựu quản gia là một đám quả đen bay qua. Bọn họ đều có thể đoán được người phụ nữ này là người phụ nữ của cậu chủ, nhưng thẳng thắn như vậy thì ông cũng không kịp đỡ.
Ôn Giai Tuệ vừa nói ra thì cũng vừa đúng lúc ý thức được mình vừa nói sai. Trời à, sao cô lại nói năng lung tung vậy chứ? Chẳng lẽ là bị dọa sợ vẫn chưa kịp hoàn hồn ư? Thật muốn cắn vào đầu lưỡi mình ngay lập tức. Cô vội đính chính lại ý của mình.
- À không, ý của tôi là tôi có thể chăm sóc cho Viên Trác Nghiên không?
Bây giờ cô còn chưa biết khi nào Viên Trác Nghiên mới tỉnh lại, làm sao có tâm trạng để nghỉ ngơi chứ. Cô còn phải nhờ hắn cứu A Phong nữa.
Cựu quản gia nghe cô nói vậy mới loại bỏ được sự ngỡ ngàng vừa rồi, lịch sự trả lời.
- Đương nhiên là có thể rồi ạ! Tôi sẽ dặn người hầu lấy quần áo cho tiểu thư, tiểu thư nên tắm rửa thay quần áo trước đã.
Ôn Giai Tuệ không phản đối, gật đầu cảm ơn một câu.
Cựu quản gia cũng không nói nửa câu nào thừa thải, cúi đầu chào một cái rồi cùng người hầu lui ra.
Nhìn quản gia và người hầu rời đi rồi, Ôn Giai Tuệ mới vào phòng, khóa cửa lại, xoa xoa vùng xung quanh vị trí vừa lấy máu, đi tới chiếc giường được trải rất gọn gàng rồi ngã lưng xuống.
Cảm giác như vừa được hồi sinh vậy. Chuyện xảy ra cả ngày hôm nay thật sự giống như một giấc mơ vậy. Cô có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, tận mắt chứng kiến một màn chém chém giết giết của hai băng đản mafia. Khoảnh khắc đó cô mới nhận ra ranh giới giữa sự sống và cái chết thật sự cách nhau rất gần.
Chẳng lẽ....những chuyện như thế này mỗi ngày Viên Trác Nghiên đều trải qua sao?
Không lâu sau, người hầu đã đem một bộ quần áo mới vào cho Ôn Giai Tuệ. Cô tắm rửa qua rồi thay đồ, tuy rộng một chút nhưng cơ bản nhìn vẫn ổn. Sửa soạn qua loa rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc gần đến phòng của Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ nghe được đám A Châu đang tranh cãi bên phía cầu thang. Cô lại có suy nghĩ tìm một chỗ trốn để nghe thử.
Trông dáng vẻ A Phúc còn tức giận vô cùng. Vừa đấm vào tường vừa chửi rủa, thỉnh thoảng lại không nhịn được mà chửi thề.
- Mẹ kiếp, sao hai người nhất quyết ngăn cản tôi chứ? Tôi phải ném cô ta ra càng xa càng tốt.
A Minh dựa lưng vào lan can, lắc lắc đầu đưa ra lời khuyên.
- A Phúc, tôi biết cậu muốn trút giận thay cho boss. Nhưng cậu không thấy boss đã quyết định bảo vệ Ôn tiểu thư vậy sao? Không chỉ vậy, trước đó boss cũng đã giao cho chúng ta phải đảm bảo an nguy của tiểu thư. Bây giờ cậu nói muốn tìm cô ấy tính sổ thì tôi nghĩ khi boss tỉnh lại cậu còn thảm hơn cả A Châu đấy.
A Châu đứng một bên nãy giờ, chợt nghe A Minh lôi cả mình vào, vẻ mặt đúng chuẩn ngồi không cũng dính đạn. Ánh mắt lành lạnh của cậu ta quét qua A Minh.
- Trước khi boss phạt A Phúc thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu trước đấy.
A Minh nghe vậy thật không dấu được vẻ đắc ý, cố tình khơi lại chuyện cũ.
- Bây giờ tôi nhìn lại ngày đó anh đúng là rất dũng cảm đấy. Nhưng mà giờ thì hay rồi, làm sứ giả tình yêu không thành còn hại boss suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng nữa.
A Châu vừa định trả lời thì A Phúc càng thêm phẫn nộ cắt ngang.
- Sứ giả tình yêu cái con khỉ đấy! Cô ta mà xứng với boss sao? Cho dù boss có yêu cô ta thì tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này.
Trên gương mặt tuấn mỹ của A Minh lộ rõ ý cười, nửa đùa nửa thật nói.
- Boss yêu ai cũng cần cậu đồng ý sao? Tôi thấy hẳn sắp có một câu chuyện tình bi thương xảy ra rồi đấy. Một bên là hôn thê, một bên là người trong lòng, nếu là hai người thì hai người sẽ chọn ai đây?
A Châu rít một hơi xì gà rồi chậm rãi thở khói ra, lắc nhẹ đầu phản bác.
- Cậu nghĩ boss cũng phải lựa chọn như những người khác sao? Theo tôi, boss yêu ai thì sẽ chọn người đó thôi.
A Phúc còn chưa hạ được cơn giận lại bị những những lời này của hai người kia chọc giận thêm.
- Hai anh đều có vấn đề rồi sao? Tôi sẽ không để cô ta ở cùng boss đâu. Nếu lần này boss có mệnh hệ gì tôi sẽ là người đầu tiên giết cô ta.
A Châu nhún nhẹ vai một cái, thờ ơ đáp.
- Cậu không phải hiểu rất rõ hiện giờ Jayce đang nhảy múa ăn mừng vì bắt được điểm yếu của boss sao? Nếu chúng ta đuổi Ôn tiểu thư đi mà để tên đó bắt được cô ấy thì boss có khi từ trên giường bệnh lăn xuống đi cứu cô ấy đấy. Nếu cậu thật sự lo cho an nguy của boss thì cách tốt nhất chính là bảo vệ thật tốt cho Ôn tiểu thư, bởi vì hiện giờ, mạng của boss cũng chính là mạng của cô ấy.
A Minh nghe A Châu nói dài như vậy cũng đứng bên cạnh phụ họa theo, chọc cho A Phúc giận đến không biết phản bác thế nào.
- Nghi trưởng của một băng đạn mafia mà cũng đứng đây buôn chuyện sao?
Ba người cùng nhìn về phía truyền đến câu nói kia.
Ôn Giai Tuệ bước tới gần ba người bọn họ, điềm tĩnh ngước nhìn A Phúc, nhàn nhã nói một cách rõ ràng.
- Tôi sẽ không nói bất cứ lời nào như xin lỗi cả, vì tôi rất rõ anh cũng chẳng thèm nghe. Nhưng tôi sẽ chăm sóc cho Viên Trác Nghiên, anh cũng không thể ngăn cản tôi đâu.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Lucas vừa bẻ tay lái vừa hét lên lần nữa, một bên mở cửa phía bên A Châu đang đứng.
- Lần đầu tiên cậu thấy tôi đẹp trai à, còn đứng đó nhìn? Mau lên xe đi!
A Châu và A Minh nhanh chóng hộ tống A Phúc đưa Viên Trác Nghiên lên xe.
Chiếc xe Humvee như một con ngựa chiến, vượt qua bao nhiêu phát đạn mà xông ra hướng cửa.
Pằng!
Pằng!!!
Pằng!!!!
Đám chân tay của Jayce vẫn liên tục nả đạn về trước, mà trên xe A Châu và A Minh cũng ló đầu ra cửa sổ hai bên bắn liên tục vào từng tên phía sau cho đến khi bọn họ rời đi an toàn.
- Mẹ nó, lại để chúng thoát rồi!
Jayce tiện chân đá văng mấy cái xác dưới chân, tức giận chửi thề một câu.
..........................
Chiếc xe Humvee chạy nhanh trên đường cao tốc.
Lucas vừa lái xe vừa trêu chọc, có vẻ như là đang khoe công lao của mình.
- Vừa rồi tôi mà không đến kịp thì mấy con sói nhà cậu không chừng hôm nay sẽ lên thiên đường rồi đó.
A Châu cất súng vào, liếc nhìn anh ta một cái rồi nói hai tiếng cảm ơn.
Vì sự xuất hiện của Lucas nên tất cả những người trên xe đều dùng tiếng anh để trao đổi.
A Phúc vừa nghe anh ta nói nhảm, lại nhìn ông chủ đang hấp hối dựa vào ngực Ôn Giai Tuệ, giọng cậu ta khẩn trương vô cùng.
- Anh không thấy boss của chúng tôi đang nguy cấp sao, đừng nói nhảm nữa mà lái nhanh đi!
Đây chính là tốc độ nhanh nhất rồi, nhưng một tên luôn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ như Lucas thì trong bất kỳ tình huống nào cũng có thể buôn chuyện cả.
- Tên tiểu tử nhà cậu, cậu đối xử với ân nhân của mình như vậy à?
Ôn Giai Tuệ hai tay vẫn ôm lấy Viên Trác Nghiên, lâu lâu lại kiểm tra xem thử anh còn thở không. Từ nãy đến giờ cô cũng đã đánh giá người đàn ông kia một lượt, trong tình thế này mà vẫn có thể nói đùa như vậy thì một là không mấy bận tâm đến người đang bị thương, hai là đã sớm quen với những chuyện này rồi. Nếu là tình huống đầu tiên thì anh ta sẽ không bất chấp nguy hiểm như vậy mà đến cứu người, vậy hẳn là.....
Lucas cứ như đọc được suy nghĩ của cô vậy, mặc dù không thấy cô gái này lên tiếng nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự lo lắng trong mắt của cô. Anh ta vừa duy trì tốc độ lái xe nhanh nhất vừa nói với Ôn Giai Tuệ một câu bằng tiếng anh.
- Em gái, tên này cũng không phải lần đầu tiên bị thương. Không cần phải xoắn lên như vậy đâu, mạng của cậu ta cũng lớn lắm đấy, nhiều lần suýt chết mà lại không chết, cậu ta sống một ngày là mạng tôi bị đe dọa một ngày. Haizaa....
Có thể nói những lời như vậy, khẳng định bọn họ là bạn rất thân. Ôn Giai Tuệ cũng rất chuyên nghiệp đáp lời.
- Anh biết anh ta luôn đe dọa anh như vậy sao còn không lái nhanh hơn đi. Không biết chừng sau khi anh ta khỏe lại sẽ bẻ gãy chân của anh đấy.
Lucas nhún nhẹ vai, tăng tốc lên cao nhất.
Mấy người ngồi trên xe phải bám thật chắt mới có thể ngồi vững.
Cuối cùng cũng đã đến nơi rồi....
Thủ phủ của tổ chức Wolf.
Tòa biệt thự này còn lớn hơn Viên gia đến gấp đôi. Không đúng, nên gọi là cung điện thì đúng hơn, không chỉ rộng về diện tích trên mặt đất mà còn cao hơn ba mươi mấy tầng với kiến trúc châu  kết hợp cổ điển với hiện đại, nguy nga tráng lệ nhưng có cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Ôn Giai Tuệ cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua một chút rồi phải cùng mấy người kia đưa Viên Trác Nghiên vào trong.
Rất nhiều thủ hạ và bác sĩ riêng của Wolf đều đã chờ sẵn trước cổng. Chỉ đợi ông chủ đến thì ngay lập tức đẩy vào. Tất cả đều vô cùng khẩn trương.
Phòng cấp cứu ở đây còn hiện đại hơn cả các bệnh viện lớn, có lẽ ngang tầm với bệnh viện phục vụ nguyên thủ quốc gia. Đội ngũ bác sĩ y tá đều là những nhân tài được chiêu mộ từ những quốc gia có nền y khoa phát triển nhất.
Viên Trác Việt đã được đặt trên bàn phẫu thuật.
Khi đội ngũ bác sĩ bắt đầu phẫu thuật, toàn bộ thủ hạ bên cạnh cùng A Châu, A Minh và A Phúc đều đồng loạt quỳ một gối xuống.
Chỉ còn Lucas và Ôn Giai Tuệ vẫn đứng đó.
Một màn này không khỏi khiến Ôn Giai Tuệ phải giật mình, đây là lễ nghi gì đây? Đồng lòng trung thành như vậy, người đàn ông đó thật sự hơn cả thần thánh ư? Tận mắt chứng kiến thế giới của Viên Trác Nghiên, cô càng cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé, chẳng trách trước đây hắn có thể coi trời bằng vung, ép cô đến đường cùng.
Bác sĩ trưởng kiểm tra qua vết thương trên lưng của Viên Trác Nghiên và chỉ số cung cấp máu trên máy đo, có chút khẩn nói.
- Hiện tại chúng ta không có đủ lượng máu dự trữ. Nhóm máu AB của ngài ấy không thể dự trữ quá nhiều vì tính chất riêng. Cần có người hiến máu gấp cho ngài ấy.
Tất cả những người ở đây đều kinh ngạc cùng nhìn về phía máy túi máu đã gần hết.
A Châu biết rõ trong ba người bọn họ không ai có cùng nhóm máu với ông chủ nên càng lo lắng hơn.
- Vậy bây giờ phải đi tìm máu sao? Như vậy boss làm sao đợi được!.
- Lấy máu của tôi đi, tôi nhóm máu O.
Ngay giữa lúc bọn họ đang cuống lên vì không biết tìm máu ở đâu thì giọng nữ nhân điềm tĩnh vang lên, Ôn Giai Tuệ đi tới bàn phẫu thuật, nói lại lần nữa với bác sĩ trưởng.
- Mau lên đi, chẳng lẽ định đợi anh ta chết sao?
Đây là lần đầu tiên bác sĩ trưởng nhìn thấy cô gái lạ mặt này, cũng không biết thân phận của cô gái này nên không dám tùy tiện lấy máu của cô được, mới hướng mắt về phía đám A Châu để xin ý kiến.
A Châu cũng có vẻ do dự, ông chủ đã liều cả mạng để bảo vệ nữ nhân này như vậy, làm sao có thể để cô bị tổn hại được chứ. Khi ông chủ tỉnh lại thì cậu ta làm sao ăn nói với ông chủ đây?
Ôn Giai Tuệ thấy tất cả bọn họ đều do dự thì lại lần nữa quát lớn.
- Các anh không muốn cứu anh ta sao? Còn do dự nữa thì các người chuẩn bị hậu sự cho ông chủ của các người là được rồi đó.
A Phúc đang quỳ bên cạnh A Châu, nghe Ôn Giai Tuệ nói lời này và còn cộng với cơn giận vừa nãy nên không nhịn được nữa mà bộc phát.
- Cô muốn chết có phải không? Nếu không phải vì ả đàn bà không có não như cô thì boss cũng không bị thương như vậy. Cô còn không thấy áy náy sao? Trù ẻo boss nữa?
A Châu thấy tình huống hỗn loạn này liền quát một tiếng để cả hai cùng im lặng.
- Đủ rồi! Bây giờ cứu boss là quan trọng nhất, chuyện khác để sau hẵng nói được không?
Nói xong, cậu ta lại hướng đến bác sĩ trưởng hạ lệnh.
- Lấy máu của cô ấy đi!
Bác sĩ trưởng nhận được sự đồng ý của cậu ta thì mới dám phân phó cho một bác sĩ khác chuẩn bị lấy máu.
Lucas từ nãy đến giờ vẫn đứng một bên quan sát, đương nhiên cũng hiểu được toàn bộ nội dung tranh cãi giữa bọn họ. Anh ta không khỏi lắc đầu cảm thán, Viên Trác Nghiên lần này lại bị thương vì một người phụ nữ, mà người phụ nữ này khi thấy anh nằm trên bàn mổ vẫn không chút lương tâm độc mồm độc miệng như vậy, xem ra con đường tình duyên của người bạn này của anh ta sẽ rất khó đi đây.
Ôn Giai Tuệ ngồi trên ghế để bác sĩ và y tá lấy máu. Hai mắt cô vẫn luôn hướng về phía gương mặt đã trắng bệch của người đàn ông dưới lớp vải kia. Đến tận bây giờ cô vẫn còn rất run rẩy, sợ hãi đến tận từng sợi chân tóc, khoảng khắc mà anh ta gục xuống, máu từ trên lưng anh ta ướt cả hai bàn tay của cô, cô mới ý thức được anh ta vì cô mà bị thương. Tại sao anh ta lại cứu cô nữa? Tại sao phải liều cả mạng sống của mình như vậy?
Dù là gì đi nữa thì cô thật sự không thể phủ nhận rằng ngay giờ phút này trong lòng cô khẩn trương hơn bao giờ hết, nói không lo lắng thì chính là nói dối.....
.........................
Lần này Viên Trác Nghiên thật sự bị bắn rất nghiêm trọng, ba viên đạn trong đó hai viên chỉ cách tim một centimet nữa thôi. Nếu không phải anh phúc lớn mạng lớn thì e là thần tiên cũng không cứu được anh.
Nhìn ba viên đạn dính đầy máu lần lượt được lấy ra trên khay đựng, Ôn Giai Tuệ thật sự không dám tưởng tượng người đàn ông đó đã chịu đựng cơn đau này như thế nào.
Đám A Châu vẫn luôn duy trì một tư thế quỳ một gối suốt cả buổi phẫu thuật, đúng là mình đồng da sắt đây mà, Ôn Giai Tuệ nằm dựa trên ghế nghỉ ngơi, trên tay còn dán một miếng gạt lớn sau khi lấy máu.
Không biết qua bao lâu, những tiếng dụng cụ kim loại va chạm vào nhau rốt cuộc cũng kết thúc. Bác sĩ trưởng thông báo kết quả cuộc phẫu thuật.
- Đạn đã được lấy ra rồi, hiện giờ tình trạng ngài ấy cũng không còn gì nguy kịch nữa. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển ngài ấy về phòng.
Tất cả đều đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Bao giờ thì anh ta sẽ tỉnh lại?
Ôn Giai Tuệ không nhịn được mà hỏi. Có vẻ đây là vấn đề mà ai cũng đang rất quan tâm.
Bác sĩ trưởng nhìn lại máy kiểm tra thông số, chuyên nghệp trả lời.
- Vết thương không ảnh hưởng đến thần kinh nên tùy vào thể trạng của ngài ấy. Muộn thì khoảng ba ngày, sớm thì chỉ qua một ngày thì sẽ tỉnh.
Đám A Châu quỳ lâu như vậy mà lúc đứng lên cũng chẳng hề hấn gì, đúng là thân thủ bất phàm đây a!
Bọn họ đi theo giường đẩy ông chủ về phòng.
Lucas đỡ Ôn Giai Tuệ đứng lên, cô không quên quay sang nói cảm ơn.
Quản gia cùng mấy người hầu trong thủ phủ đợi ông chủ được chuyển ra khỏi phòng phẫu thuật rồi nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết. Giờ thì còn một việc nữa là sắp xếp chỗ ở cho vị khách mà ông chủ dẫn về.
Lucas mỉm cười ôm lấy quản gia, chào hỏi mấy câu rồi giao Ôn Giai Tuệ cho quản gia.
- Chú Cựu, chú phải chú ý quản cô gái này cho chặt vào đấy nhé. Bây giờ cô ấy chính là kẻ thù của cả Wolf rồi.
Ôn Giai Tuệ đương nhiên nghe được hết những gì Lucas nói với quản gia. Nhưng cô còn chưa kịp phản bác thì anh ta đã nói bên tai cô.
- Cô không nhớ dáng vẻ A Phúc đầy sát khí muốn giết cô sao? Trước khi Trác Nghiên tỉnh lại, cô đi theo chú Cựu chính là an toàn nhất đấy.
Ôn Giai Tuệ cũng nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta. Nhưng dù mấy lời này là để bảo toàn tính mạng cho cô thì sao chứ? Đây không phải vẫn là địa bàn của mafia bọn họ sao? Nếu muốn giết cô rồi ném xuống biển phi tang xác thì cũng là dễ như trở bàn tay a!
Cô nhìn người quản gia này, thầm đánh giá. Dáng vẻ khoan thai, cương trực, không giống với Vương quản gia ấm áp hiền từ. Cô cũng nên cúi đầu chào hỏi vài câu.
Cựu quản gia chỉ gật đầu một cái, nói thẳng những vấn đề cần thiết rồi dẫn Ôn Giai Tuệ đến một phòng đã được dọn sẵn.
Ôn Giai Tuệ đã do dự nãy giờ, vẫn là cắn răng lấy hết can đảm mà hỏi.
- Chú Cựu, tôi có thể ngủ trong phòng của Viên Trác Nghiên được rồi.
Ách!
Không phải chứ?
Trên đầu Cựu quản gia là một đám quả đen bay qua. Bọn họ đều có thể đoán được người phụ nữ này là người phụ nữ của cậu chủ, nhưng thẳng thắn như vậy thì ông cũng không kịp đỡ.
Ôn Giai Tuệ vừa nói ra thì cũng vừa đúng lúc ý thức được mình vừa nói sai. Trời à, sao cô lại nói năng lung tung vậy chứ? Chẳng lẽ là bị dọa sợ vẫn chưa kịp hoàn hồn ư? Thật muốn cắn vào đầu lưỡi mình ngay lập tức. Cô vội đính chính lại ý của mình.
- À không, ý của tôi là tôi có thể chăm sóc cho Viên Trác Nghiên không?
Bây giờ cô còn chưa biết khi nào Viên Trác Nghiên mới tỉnh lại, làm sao có tâm trạng để nghỉ ngơi chứ. Cô còn phải nhờ hắn cứu A Phong nữa.
Cựu quản gia nghe cô nói vậy mới loại bỏ được sự ngỡ ngàng vừa rồi, lịch sự trả lời.
- Đương nhiên là có thể rồi ạ! Tôi sẽ dặn người hầu lấy quần áo cho tiểu thư, tiểu thư nên tắm rửa thay quần áo trước đã.
Ôn Giai Tuệ không phản đối, gật đầu cảm ơn một câu.
Cựu quản gia cũng không nói nửa câu nào thừa thải, cúi đầu chào một cái rồi cùng người hầu lui ra.
Nhìn quản gia và người hầu rời đi rồi, Ôn Giai Tuệ mới vào phòng, khóa cửa lại, xoa xoa vùng xung quanh vị trí vừa lấy máu, đi tới chiếc giường được trải rất gọn gàng rồi ngã lưng xuống.
Cảm giác như vừa được hồi sinh vậy. Chuyện xảy ra cả ngày hôm nay thật sự giống như một giấc mơ vậy. Cô có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, tận mắt chứng kiến một màn chém chém giết giết của hai băng đản mafia. Khoảnh khắc đó cô mới nhận ra ranh giới giữa sự sống và cái chết thật sự cách nhau rất gần.
Chẳng lẽ....những chuyện như thế này mỗi ngày Viên Trác Nghiên đều trải qua sao?
Không lâu sau, người hầu đã đem một bộ quần áo mới vào cho Ôn Giai Tuệ. Cô tắm rửa qua rồi thay đồ, tuy rộng một chút nhưng cơ bản nhìn vẫn ổn. Sửa soạn qua loa rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc gần đến phòng của Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ nghe được đám A Châu đang tranh cãi bên phía cầu thang. Cô lại có suy nghĩ tìm một chỗ trốn để nghe thử.
Trông dáng vẻ A Phúc còn tức giận vô cùng. Vừa đấm vào tường vừa chửi rủa, thỉnh thoảng lại không nhịn được mà chửi thề.
- Mẹ kiếp, sao hai người nhất quyết ngăn cản tôi chứ? Tôi phải ném cô ta ra càng xa càng tốt.
A Minh dựa lưng vào lan can, lắc lắc đầu đưa ra lời khuyên.
- A Phúc, tôi biết cậu muốn trút giận thay cho boss. Nhưng cậu không thấy boss đã quyết định bảo vệ Ôn tiểu thư vậy sao? Không chỉ vậy, trước đó boss cũng đã giao cho chúng ta phải đảm bảo an nguy của tiểu thư. Bây giờ cậu nói muốn tìm cô ấy tính sổ thì tôi nghĩ khi boss tỉnh lại cậu còn thảm hơn cả A Châu đấy.
A Châu đứng một bên nãy giờ, chợt nghe A Minh lôi cả mình vào, vẻ mặt đúng chuẩn ngồi không cũng dính đạn. Ánh mắt lành lạnh của cậu ta quét qua A Minh.
- Trước khi boss phạt A Phúc thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu trước đấy.
A Minh nghe vậy thật không dấu được vẻ đắc ý, cố tình khơi lại chuyện cũ.
- Bây giờ tôi nhìn lại ngày đó anh đúng là rất dũng cảm đấy. Nhưng mà giờ thì hay rồi, làm sứ giả tình yêu không thành còn hại boss suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng nữa.
A Châu vừa định trả lời thì A Phúc càng thêm phẫn nộ cắt ngang.
- Sứ giả tình yêu cái con khỉ đấy! Cô ta mà xứng với boss sao? Cho dù boss có yêu cô ta thì tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này.
Trên gương mặt tuấn mỹ của A Minh lộ rõ ý cười, nửa đùa nửa thật nói.
- Boss yêu ai cũng cần cậu đồng ý sao? Tôi thấy hẳn sắp có một câu chuyện tình bi thương xảy ra rồi đấy. Một bên là hôn thê, một bên là người trong lòng, nếu là hai người thì hai người sẽ chọn ai đây?
A Châu rít một hơi xì gà rồi chậm rãi thở khói ra, lắc nhẹ đầu phản bác.
- Cậu nghĩ boss cũng phải lựa chọn như những người khác sao? Theo tôi, boss yêu ai thì sẽ chọn người đó thôi.
A Phúc còn chưa hạ được cơn giận lại bị những những lời này của hai người kia chọc giận thêm.
- Hai anh đều có vấn đề rồi sao? Tôi sẽ không để cô ta ở cùng boss đâu. Nếu lần này boss có mệnh hệ gì tôi sẽ là người đầu tiên giết cô ta.
A Châu nhún nhẹ vai một cái, thờ ơ đáp.
- Cậu không phải hiểu rất rõ hiện giờ Jayce đang nhảy múa ăn mừng vì bắt được điểm yếu của boss sao? Nếu chúng ta đuổi Ôn tiểu thư đi mà để tên đó bắt được cô ấy thì boss có khi từ trên giường bệnh lăn xuống đi cứu cô ấy đấy. Nếu cậu thật sự lo cho an nguy của boss thì cách tốt nhất chính là bảo vệ thật tốt cho Ôn tiểu thư, bởi vì hiện giờ, mạng của boss cũng chính là mạng của cô ấy.
A Minh nghe A Châu nói dài như vậy cũng đứng bên cạnh phụ họa theo, chọc cho A Phúc giận đến không biết phản bác thế nào.
- Nghi trưởng của một băng đạn mafia mà cũng đứng đây buôn chuyện sao?
Ba người cùng nhìn về phía truyền đến câu nói kia.
Ôn Giai Tuệ bước tới gần ba người bọn họ, điềm tĩnh ngước nhìn A Phúc, nhàn nhã nói một cách rõ ràng.
- Tôi sẽ không nói bất cứ lời nào như xin lỗi cả, vì tôi rất rõ anh cũng chẳng thèm nghe. Nhưng tôi sẽ chăm sóc cho Viên Trác Nghiên, anh cũng không thể ngăn cản tôi đâu.
Bình luận facebook