Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 4: Nên làm gì với cô đây.
Nam nhân vẫn khi nghe Ôn Giai Tuệ nói vậy càng thêm cuồng ngạo hơn nữa. Hắn còn cắn nhẹ vào vành tai non mềm của cô.
- Mẹ nhỏ, tôi đương nhiên rất rõ điều này. Nhưng tôi lại cực thích cảm giác vụng trộm với mẹ nhỏ như vậy đấy, thật sự rất kích thích a!
Không chỉ là vậy, nữ nhân này còn là người phụ nữ của cha hắn, ông ta đã đụng đến người phụ nữ của hắn thì hắn cũng muốn thử cảm giác chơi đùa với người phụ nữ của ông ta. Mà cảm giác vụng trộm này cũng là lần đầu tiên hắn trải nghiệm, nhất định là sẽ rất kích thích à nha.
Có trời mới biết hiện giờ Ôn Giai Tuệ đang sốt ruột đến mức nào, cô cố gắng thuyết phục hắn buông tay ra, đang định đáp lại thì đã có người xuất hiện giải vây, không biết là tốt hay xấu đây, bà cả có vẻ như là đang tìm con trai, cũng không biết bà có nhìn thấy cảnh thân mật vừa rồi hay không.
- Trác Nghiên, con về rồi sao? Còn không mau vào trong, ông nội đang đợi đấy!
Viên Trác Nghiên cũng vừa mới buông tay ra khỏi người Ôn Giai Tuệ thôi, nhưng lại chẳng có chút chột dạ nào. Còn có thể vỗ nhẹ mông tròn trị của nữ nhân sau đó lại vô cùng hiên ngang xoay người đi vào phòng khách.
Tần Mộc Du không vào ngay vì còn gọi Ôn Giai Tuệ nữa.
- Cô còn đứng đó làm gì?
Nghe giọng điệu của bà, Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng có thể thở nhẹ ra. Cô gật nhẹ đầu một cái, nhìn bà cả đi vào rồi cũng bước nhanh theo.
..............................
Vì có vài người họ hàng đến thăm nên Viên lão thái gia đã cho mở một bữa tiệc rượu nhỏ. Khách khứ cũng không nhiều lắm, chủ yếu là các bậc trưởng bối và vài người họ hàng, còn mấy đối tác lâu năm của Viên Thành.
Lúc Ôn Giai Tuệ đi vào thì thấy Viên Trác Nghiên đang đứng bên cạnh Viên lão thái gia kính rượu và trò chuyện với mấy vị lão tiên sinh. Bộ mặt này của hắn lại nhã nhặn lịch thiệp như vậy? Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lưu manh vô lại lúc trêu ghẹo cô. Cô không khỏi nở một nụ cười châm biếm, quả là một kẻ khó đối phó đây.
- Xin chào, cô chắc là tam phu nhân Ôn Giai Tuệ?
Ôn Giai Tuệ còn đang mãi quan sát nam nhân kia mà không biết có người đến chào hỏi. Cô khẽ giật mình một chút, nhưng đã nở một nụ cười tao nhã vừa phải đánh tan mọi sự lúng túng, lấy một ly rượu từ phục vụ, nâng ly đáp lại lời chào của người đàn ông trước mặt.
- Thật không ngờ Hàn tổng đây lại nhớ được một người nhỏ bé như tôi. Nào, tôi kính ngài một ly.
Hàn tổng cũng cười xã giao, cùng cô chạm ly.
- Chằng phải dự án khu nghỉ dưỡng Phúc Thành lần trước đều do tam phu nhân đây phát triển và hoàn thành sao? Nếu không phải nhờ có tam phu nhân tài hoa hơn người thì Kiến Tân và Viên Thành làm sao có cơ hội hợp tác tốt như vậy.
Trong mắt của các trưởng bối Viên gia, Ôn Giai Tuệ chỉ là một cô vợ lẻ sắp không còn chỗ đứng trong nhà. Nhưng với thành viên của Viên thành cũng như đối tác làm ăn thì cô chính là một tài năng chưa được bộc phát toàn vẹn. Cũng là cổ đông của Viên Thành nên cô đã có vài lần đem về cho Viên Thành nhiều hợp đồng mang giá trị lớn, còn tham gia vào nhiều dự án khác nhau.
Bên kia, Viên Trác Nghiên vừa chào hỏi xong mấy vị trưởng bối và đối tác khác vừa không quên liếc nhìn sang phía nữ nhân được rất nhiều đối tác của Viên Thành kính rượu. Có thể nói vị trí của hắn ở Viên Thành đang bị đe dọa không đây? Chỉ dựa vào một tiểu cô nương đó sao? Đây là đang coi thường hắn đây?
Hắn nói mấy câu với mấy người khách xong liền bước đến chỗ của Ôn Giai Tuệ và những gã giám đốc đang trò chuyện kia.
- Thật không ngờ mẹ nhỏ đây lại được các vị giám đốc đây coi trọng như vậy đấy.
Thanh âm lạnh lẽo không nghe ra chút biểu cảm này vừa truyền đến thì cả Ôn Giai Tuệ và những vị giám đốc kia đều cùng quay đầu lại nhìn.
- Viên thiếu, lần này trở về chắc không tự dưng biến mất nữa chứ?
- Viên thiếu, tôi đang mong chờ sẽ tiếp tục được hợp tác với cậu đấy!
Đây được gọi là sức ảnh hưởng của Viên Trác Nghiên, trước khi hắn rời khỏi Viên Thành đã tưng là một con mảnh thú trên thương trường trong nước lẫn châu Á. Hai năm trước bất ngờ rút lui đã gây ra một cuộc khủng hoảng không nhỏ cho nhiều lĩnh vực khác nhau. Mặc dù hai năm qua nhị thiếu gia Viên Trác Việt đã lãnh đạo Viên Thành rất tốt nhưng tài năng vẫn thua kém anh cả Viên Trác Nghiên. Tin tức Viên Trác Nghiên trở về với tin đồn là chủ tịch kế nhiệm đã tạo nên một làn sóng trên thương trường. Đối thủ sẽ không muốn hắn trở lại, đối tác lại mong không được.
Mấy vị giám đốc vừa nhìn thấy hắn như bắt gặp ngôi sao, vây quanh hắn kính rượu.
- Viên thiếu, à, tôi vẫn quen gọi cậu là Viên tổng đấy. Mong ngày đó sẽ sớm đến. Nào, Viên thiếu, tôi xin kính cậu một ly.
Đối với những lời tán thưởng này Viên Trác Nghiên đã nghe đến quen thuộc rồi, hắn nở nụ cười xã giao âm trầm, phong thái nhàn nhã chạm ly với bọn họ.
- Thật sự cảm ơn sự tin tưởng của tất cả các vị. Tối nay các vị hãy chơi hết mình.
Nhưng ánh mắt sâu hút kia từ đầu đến cuối vẫn luôn dán chặt trên người phụ nữ trước mặt. Nữ nhân này luôn luôn tỏa sáng một cách quý phái như vậy, nhưng càng điềm tĩnh thì hắn càng muốn tháo xuống lớp mặt nạ đó của cô.
Một vị giám đốc đứng giữa hai người bọn họ đột nhiên lên tiếng gán ghép.
- Viên thiếu này, Viên Thành đúng là có phúc trời ban đấy. Hai năm vừa rồi ai cũng biết tam phu nhân đây đã mang về cho Viên Thành rất nhiều lợi nhuận. Bây giờ Viên thiếu đã trở về, Viên Thành có hai vị đây hẳn sẽ đi lên như diều gặp gió thôi.
Đây chắc hẳn là câu mà Viên Trác Nghiên thích nghe nhât từ nãy đến giờ, hắn cùng Ôn Giai Tuệ? Sẽ như thế nào đây nhỉ?
Ánh mắt hướng về nữ nhân trước mặt như lộ ra một ý cười thâm sâu khó đoán, giọng trầm ấm mang vào phần cợt nhả.
- Tôi cũng hy vọng có cơ hội đó. Vì tôi rất thích mẹ nhỏ đây.
Nghe hắn nói xong, cả đám người đều cùng cười vang như sấm, không biết bọn họ hiểu như thế nào ý tứ của hắn nhưng lại làm cho
Ôn Giai Tuệ từ nãy đến giờ luôn cố gắng né tránh ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó giờ khắc này suýt nữa thì sặc rượu. Không cần nhìn thì cô cũng biết hai mắt sâu thẳm khó dò kia đang chăm chăm nhìn vào mình như thế nào, lần đầu tiên cô bị ai đó nhìn đến mất hết dũng khí.
.................................
Sau khi bữa tiệc kết thúc cũng gần nửa đêm, hôm nay quá bận rộn nên Mục Lan Nhi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với con trai. Đợi khi Viên Trác Việt trở về phòng, bà liền chặn đường anh và kéo anh qua một góc để hỏi.
Mệt mỏi cả ngày nên bây giờ Viên Trác Việt chỉ muốn được nghỉ ngơi mà mẹ vẫn còn làm phiền như vậy khiến anh có chút bực tức.
- Mẹ, lại là chuyện gì nữa đây? Nếu mẹ lại muốn nói chuyện di chúc hay lãnh đạo Viên Thành thì đợi sau khi công bố di chúc sẽ biết thôi mà. Giờ con mệt lắm, con muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Thường ngày mẹ anh chỉ lo mua sắm tiêu tiền, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của Viên Thành. Nhưng đó đều là lúc Viên lão gia còn sống, bây giờ ông mất rồi, nếu anh không được kế nhiệm vị trí chủ tịch thì chắc chắn vị trí của bà trong Viên gia sẽ bị đe dọa, lúc đấy thì lấy đâu ra tiền mà hưởng thụ nữa chứ.
Mà hình như vấn đề mà Mục Lan Nhi muốn nói không phải là chuyện này. Bà có vẻ rất khẩn trương và lo lắng.
- Thằng cả về rồi, chuyện hai năm trước nhất định nó sẽ lại còn gây khó dễ cho con. Con không tính đường lui nào sao?
Năm đó nếu không phải Viên lão gia bảo vệ đứa con trai này của bà thì anh ta đã sớm bị Viên Trác Nghiên đánh đến tàn phế rồi. Hai năm qua Viên Trác Nghiên không ở Viên gia nên anh ta mới sống yên ổn. Bây giờ thì Viên lão gia mất, còn Viên Trác Nghiên thì trở về, ân oán năm đó nhất định là hắn sẽ không bỏ qua.
Nếu không phải vì mẹ nhắc thì Viên Trác Việt cũng đã sớm gạt bỏ khả năng này rồi, hơn nữa hôm trước ở công ty khi anh nhắc đến Viên Trác Nghiên cũng không còn phản ứng quá kích như ngày đó nữa. Tình yêu ư? Nhất định là không thể thắng nổi thời gian rồi.
- Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng chuyện này đâu. Anh ta sẽ không làm gì con, con chắc chắn như vậy. Nên mẹ cứ yên tâm mà về phòng ngủ đi ạ.
Nghe con trai khẳng định như vậy nhưng Mục Lan Nhi vẫn còn nửa tin nửa ngờ, đang muốn nói thêm gì đó thì bị anh ta đẩy về phòng ngủ.
.........................
Bao nhiêu con người, bao nhiêu cặp mắt đều chỉ nhìn vào một cô gái thoi thóp nằm dưới sàn đau đớn van xin, chiếc áo sơmi trắng của cô vì từng roi giáng xuống mà rách thành từng mảnh, máu nhuốm thành một màu đỏ đến chói mắt, mái tóc đen rũ rượi che đi nửa gương mặt đầy vết bầm.
- Lão gia, xin hãy tha cho con....lão, gia, lão gia, xin hãy tha mạng.....
Ánh mắt vô hồn phủ một màn nước dày đặc, cô nhắm nhẹ mắt, từng hàng từng hàng nước mắt lăn dọc hai bên má trắng bệch. Môi nhỏ nứt nẻ mấp máy, thều thào từng chữ trước khi trút hơi thở cuối cùng.
- Cậu cả...cậu, cả...em, yêu...cậu.....
- Không, không được, đừng mà, tiểu Xướng, đừng mà, tiểu Xướng, tiểu Xướng!
Mồ hôi trên trán Viên Trác Nghiên không ngừng chồng chất lên từng tầng từng lớp dày đặc. Vì cơn ác mộng mà đôi mày đen rậm nhíu chặt đau đớn, liên tục lắc đầu và còn gọi liên tục trong cơn mơ đến khi ngồi phắt dậy.
- Tiểu Xướng!
Thì ra là ác mộng!
Hơi thở của người đàn ông cũng vì vậy mà trở nên gấp gáp nặng nề. Hắn vừa điều chỉnh lại hơi thở và tâm trạng xong đã lật chăn ra, đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Thân ảnh cao lớn vạm vỡ của người đàn ông che gần hết tấm gương trước mặt. Một tay chống trên kệ, tay kia quét một vòng để xóa đi hơi nước phủ trên đó.
Hắn giữ một tư thế đứng như vậy cho đến khi ổn định lại được nhịp thở của mình.
Trở ra lại, nhìn đồng hồ trên bàn điểm hai giờ sáng. Hắn đi đến cửa sổ kéo rèm ra, đang định mở cửa sổ để hít thở chút không khí thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trong vườn, trong mắt hắn lại lóe lên một suy nghĩ, lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.
Vừa rồi đang ngủ, Ôn Giai Tuệ bị con chim này đánh thức. Hóa ra là nó bị gãy chân nên ngã bên cạnh cửa sổ phòng của cô. Sau khi giúp nó băng bó lại vết thương, cô mới đem nó xuống hoa viên tìm cho nó một chỗ ở. Nhìn chú chim ăn hết cô mới đặt nó vào một cái tổ nhỏ trên cây.
- Muộn thế này rồi mẹ nhỏ còn đứng đây sẽ rất nguy hiểm đấy.
Không gian yên tĩnh như vậy bất chợt bị đánh tan bởi giọng lạnh lẽo trầm thấp thình lình xuất hiện. Ôn Giai Tuệ thoáng giật mình quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đi đến. Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn đi thẳng vào lại trong phòng nhưng hình như hắn đã đọc được suy nghĩ của cô nên chặn đường cô rất nhanh.
- Mẹ nhỏ, sao vừa thấy tôi đã muốn bỏ chạy rồi? Hay là sợ có ai nhìn thấy chúng ta ư? Mẹ nhỏ, bây giờ bọn họ đều ngủ hết cả rồi, không cần sợ hãi vậy đâu.
Ôn Giai Tuệ mặc chiếc váy ngủ màu trắng, khoác một chiếc áo mỏng màu kem, vì vừa rồi ngồi xuống cho chú chim ăn nên gấu áo và chân váy còn dính mấy chiếc lá khô. Cô thờ ơ nhìn người đàn ông đang đứng đối diện với mình, đôi mắt to tròn không chút gợn sóng.
- Muộn vậy rồi mà cậu cả vẫn chưa ngủ sao? Hẳn là đang bận rộn để trở lại vị trí Viên tổng nhỉ?
Người đàn ông khẽ cười, tiến lên thêm vài bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thuận thế vòng tay ra sau lưng ôm lấy vòng eo nhỏ, ép sát cô vào trong không gian chỉ thuộc về hắn. Còn tốt bụng gỡ từng chiếc lá khô dính trên áo giúp cô.
- Mẹ nhỏ, chúng ta sao lại trùng hợp gặp nhau giờ này chứ? Chi bằng chúng ta cùng tâm sự một chút nhỉ?
Vì khoảng cách chỉ còn hai lớp vải, Ôn Giai Tuệ có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể người đàn ông truyền qua, cả cơ ngực săn chắc như bức tường thành kia. Cổ áo ngủ hơi rộng nên cô có thể nhìn thấy một mảng da thịt màu đồng đầy nam tính. Hơi thở của cô bắt đầu không ổn định, cô không muốn bị tên điên này trêu ghẹo thêm nữa.
- Cậu cả, muộn rồi, tôi phải về nghỉ ngơi đây.
Cơn ác mộng vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan trong đầu của Viên Trác Nghiên, khuôn mặt tàn độc của lão già đó hiện rõ mồn một ngay trước mắt hắn. Mà người phụ nữ đang đứng đây lại chính là người phụ nữ ông ta nâng niu như báu vật! Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà người phụ nữ này có thể có được mọi thứ như vậy?
- Uhm.....
Nụ hôn quá bất ngờ khiến Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp phản ứng, cũng như lần trước, cô chẳng phải đối thủ của hắn. Dù dùng hết sức kháng cự cũng không thể thoát ra được khỏi vòng vây của người đàn ông này.
Bàn tay to lớn thô ráp của Viên Trác Nghiên ôm chặt eo và khuôn mặt không chút son phấn của nữ nhân trong ngực, đôi môi này cứ như chất gây nghiện vậy, hôn bao nhiêu cũng không đủ thỏa mãn, càng đắm chìm vào đó hắn lại càng muốn nhiều hơn thế nữa.
Đến lúc hắn buông tha cho cô, Ôn Giai Tuệ lại định dùng một chiêu cũ nữa, nhưng vừa giơ tay lên thì cổ tay đã bị bàn tay to lớn nắm chặt.
- Chậc chậc, mẹ nhỏ, có vẻ như cô rất thích đánh người thì phải?
Vừa nói xong không để cô có thời gian thích ứng đã đưa bàn tay trắng nõn mềm mại của cô kề bên môi rồi dùng sức cắn mạnh.
- A!!!
Rất đau nhưng Ôn Giai Tuệ không dám kêu lớn, nếu không cẩn thận đánh thức bất cứ ai thì với cô cũng là tự tìm chỗ chôn. Cô cắn răng nhẫn nhịn chờ đợi từng giây từng phút tên điên này nhả tay cô ra, sau đó còn hôn lên vết cắn đã hồng phớt kia.
- Đây là chút hình phạt, nếu sau này cô còn muốn đánh người thì không chỉ dừng lại như vậy thôi đâu, mẹ nhỏ à!
Chỉ đợi khoảnh khắc hắn buông lỏng một chút, cô nhanh chóng đẩy hắn sang một bên và chạy nhanh vào trong.
Thật ra chỉ là Viên Trác Nghiên không muốn túm cô lại nên cô mới thuận lợi chạy về phòng thôi, nếu hắn muốn bắt cô lại thật sự dễ như bắt một con kiến.
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn bước thật nhanh vào trong biệt thự, Viên Trác Nghiên bất giác nở một nụ cười thâm hiểm khó đoán.
.............................
Một bó hoa huệ trắng được đặt cẩn thận trước một ngôi mộ. Trên bia mộ là hình ảnh một cô gái với nụ cười xinh đẹp rạng rỡ như nắng ban mai.
Viên Trác Nghiên một thân tây trang đen đứng yên lặng nhìn cô gái trong di ảnh rất lâu mới cất tiếng nói.
- Hai năm qua em ở đây một mình có giận anh không? Tiểu Xướng, có phải anh rất hèn nhát?
Đáp lại hắn vẫn chỉ là ngôi mộ lạnh lẽo trước mặt và di ảnh của cô gái rạng rỡ.
Hắn dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục nói.
- Tiểu Xướng, ông ta hại chết em, anh lại không có cách nào trả thù. Có phải em giận anh lắm không? Anh đã nghĩ ông ta chết rồi là đủ để chuộc tội với em, nhưng dù nghĩ thế nào anh vẫn thấy chưa đủ.
- Người phụ nữ của ông ta, bảo bối mà ông ta nâng niu trong tay kia lại được hưởng một cuộc sống tốt như vậy. Em nói xem anh nên làm gì với cô ta đây?
- Mẹ nhỏ, tôi đương nhiên rất rõ điều này. Nhưng tôi lại cực thích cảm giác vụng trộm với mẹ nhỏ như vậy đấy, thật sự rất kích thích a!
Không chỉ là vậy, nữ nhân này còn là người phụ nữ của cha hắn, ông ta đã đụng đến người phụ nữ của hắn thì hắn cũng muốn thử cảm giác chơi đùa với người phụ nữ của ông ta. Mà cảm giác vụng trộm này cũng là lần đầu tiên hắn trải nghiệm, nhất định là sẽ rất kích thích à nha.
Có trời mới biết hiện giờ Ôn Giai Tuệ đang sốt ruột đến mức nào, cô cố gắng thuyết phục hắn buông tay ra, đang định đáp lại thì đã có người xuất hiện giải vây, không biết là tốt hay xấu đây, bà cả có vẻ như là đang tìm con trai, cũng không biết bà có nhìn thấy cảnh thân mật vừa rồi hay không.
- Trác Nghiên, con về rồi sao? Còn không mau vào trong, ông nội đang đợi đấy!
Viên Trác Nghiên cũng vừa mới buông tay ra khỏi người Ôn Giai Tuệ thôi, nhưng lại chẳng có chút chột dạ nào. Còn có thể vỗ nhẹ mông tròn trị của nữ nhân sau đó lại vô cùng hiên ngang xoay người đi vào phòng khách.
Tần Mộc Du không vào ngay vì còn gọi Ôn Giai Tuệ nữa.
- Cô còn đứng đó làm gì?
Nghe giọng điệu của bà, Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng có thể thở nhẹ ra. Cô gật nhẹ đầu một cái, nhìn bà cả đi vào rồi cũng bước nhanh theo.
..............................
Vì có vài người họ hàng đến thăm nên Viên lão thái gia đã cho mở một bữa tiệc rượu nhỏ. Khách khứ cũng không nhiều lắm, chủ yếu là các bậc trưởng bối và vài người họ hàng, còn mấy đối tác lâu năm của Viên Thành.
Lúc Ôn Giai Tuệ đi vào thì thấy Viên Trác Nghiên đang đứng bên cạnh Viên lão thái gia kính rượu và trò chuyện với mấy vị lão tiên sinh. Bộ mặt này của hắn lại nhã nhặn lịch thiệp như vậy? Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lưu manh vô lại lúc trêu ghẹo cô. Cô không khỏi nở một nụ cười châm biếm, quả là một kẻ khó đối phó đây.
- Xin chào, cô chắc là tam phu nhân Ôn Giai Tuệ?
Ôn Giai Tuệ còn đang mãi quan sát nam nhân kia mà không biết có người đến chào hỏi. Cô khẽ giật mình một chút, nhưng đã nở một nụ cười tao nhã vừa phải đánh tan mọi sự lúng túng, lấy một ly rượu từ phục vụ, nâng ly đáp lại lời chào của người đàn ông trước mặt.
- Thật không ngờ Hàn tổng đây lại nhớ được một người nhỏ bé như tôi. Nào, tôi kính ngài một ly.
Hàn tổng cũng cười xã giao, cùng cô chạm ly.
- Chằng phải dự án khu nghỉ dưỡng Phúc Thành lần trước đều do tam phu nhân đây phát triển và hoàn thành sao? Nếu không phải nhờ có tam phu nhân tài hoa hơn người thì Kiến Tân và Viên Thành làm sao có cơ hội hợp tác tốt như vậy.
Trong mắt của các trưởng bối Viên gia, Ôn Giai Tuệ chỉ là một cô vợ lẻ sắp không còn chỗ đứng trong nhà. Nhưng với thành viên của Viên thành cũng như đối tác làm ăn thì cô chính là một tài năng chưa được bộc phát toàn vẹn. Cũng là cổ đông của Viên Thành nên cô đã có vài lần đem về cho Viên Thành nhiều hợp đồng mang giá trị lớn, còn tham gia vào nhiều dự án khác nhau.
Bên kia, Viên Trác Nghiên vừa chào hỏi xong mấy vị trưởng bối và đối tác khác vừa không quên liếc nhìn sang phía nữ nhân được rất nhiều đối tác của Viên Thành kính rượu. Có thể nói vị trí của hắn ở Viên Thành đang bị đe dọa không đây? Chỉ dựa vào một tiểu cô nương đó sao? Đây là đang coi thường hắn đây?
Hắn nói mấy câu với mấy người khách xong liền bước đến chỗ của Ôn Giai Tuệ và những gã giám đốc đang trò chuyện kia.
- Thật không ngờ mẹ nhỏ đây lại được các vị giám đốc đây coi trọng như vậy đấy.
Thanh âm lạnh lẽo không nghe ra chút biểu cảm này vừa truyền đến thì cả Ôn Giai Tuệ và những vị giám đốc kia đều cùng quay đầu lại nhìn.
- Viên thiếu, lần này trở về chắc không tự dưng biến mất nữa chứ?
- Viên thiếu, tôi đang mong chờ sẽ tiếp tục được hợp tác với cậu đấy!
Đây được gọi là sức ảnh hưởng của Viên Trác Nghiên, trước khi hắn rời khỏi Viên Thành đã tưng là một con mảnh thú trên thương trường trong nước lẫn châu Á. Hai năm trước bất ngờ rút lui đã gây ra một cuộc khủng hoảng không nhỏ cho nhiều lĩnh vực khác nhau. Mặc dù hai năm qua nhị thiếu gia Viên Trác Việt đã lãnh đạo Viên Thành rất tốt nhưng tài năng vẫn thua kém anh cả Viên Trác Nghiên. Tin tức Viên Trác Nghiên trở về với tin đồn là chủ tịch kế nhiệm đã tạo nên một làn sóng trên thương trường. Đối thủ sẽ không muốn hắn trở lại, đối tác lại mong không được.
Mấy vị giám đốc vừa nhìn thấy hắn như bắt gặp ngôi sao, vây quanh hắn kính rượu.
- Viên thiếu, à, tôi vẫn quen gọi cậu là Viên tổng đấy. Mong ngày đó sẽ sớm đến. Nào, Viên thiếu, tôi xin kính cậu một ly.
Đối với những lời tán thưởng này Viên Trác Nghiên đã nghe đến quen thuộc rồi, hắn nở nụ cười xã giao âm trầm, phong thái nhàn nhã chạm ly với bọn họ.
- Thật sự cảm ơn sự tin tưởng của tất cả các vị. Tối nay các vị hãy chơi hết mình.
Nhưng ánh mắt sâu hút kia từ đầu đến cuối vẫn luôn dán chặt trên người phụ nữ trước mặt. Nữ nhân này luôn luôn tỏa sáng một cách quý phái như vậy, nhưng càng điềm tĩnh thì hắn càng muốn tháo xuống lớp mặt nạ đó của cô.
Một vị giám đốc đứng giữa hai người bọn họ đột nhiên lên tiếng gán ghép.
- Viên thiếu này, Viên Thành đúng là có phúc trời ban đấy. Hai năm vừa rồi ai cũng biết tam phu nhân đây đã mang về cho Viên Thành rất nhiều lợi nhuận. Bây giờ Viên thiếu đã trở về, Viên Thành có hai vị đây hẳn sẽ đi lên như diều gặp gió thôi.
Đây chắc hẳn là câu mà Viên Trác Nghiên thích nghe nhât từ nãy đến giờ, hắn cùng Ôn Giai Tuệ? Sẽ như thế nào đây nhỉ?
Ánh mắt hướng về nữ nhân trước mặt như lộ ra một ý cười thâm sâu khó đoán, giọng trầm ấm mang vào phần cợt nhả.
- Tôi cũng hy vọng có cơ hội đó. Vì tôi rất thích mẹ nhỏ đây.
Nghe hắn nói xong, cả đám người đều cùng cười vang như sấm, không biết bọn họ hiểu như thế nào ý tứ của hắn nhưng lại làm cho
Ôn Giai Tuệ từ nãy đến giờ luôn cố gắng né tránh ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó giờ khắc này suýt nữa thì sặc rượu. Không cần nhìn thì cô cũng biết hai mắt sâu thẳm khó dò kia đang chăm chăm nhìn vào mình như thế nào, lần đầu tiên cô bị ai đó nhìn đến mất hết dũng khí.
.................................
Sau khi bữa tiệc kết thúc cũng gần nửa đêm, hôm nay quá bận rộn nên Mục Lan Nhi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với con trai. Đợi khi Viên Trác Việt trở về phòng, bà liền chặn đường anh và kéo anh qua một góc để hỏi.
Mệt mỏi cả ngày nên bây giờ Viên Trác Việt chỉ muốn được nghỉ ngơi mà mẹ vẫn còn làm phiền như vậy khiến anh có chút bực tức.
- Mẹ, lại là chuyện gì nữa đây? Nếu mẹ lại muốn nói chuyện di chúc hay lãnh đạo Viên Thành thì đợi sau khi công bố di chúc sẽ biết thôi mà. Giờ con mệt lắm, con muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Thường ngày mẹ anh chỉ lo mua sắm tiêu tiền, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của Viên Thành. Nhưng đó đều là lúc Viên lão gia còn sống, bây giờ ông mất rồi, nếu anh không được kế nhiệm vị trí chủ tịch thì chắc chắn vị trí của bà trong Viên gia sẽ bị đe dọa, lúc đấy thì lấy đâu ra tiền mà hưởng thụ nữa chứ.
Mà hình như vấn đề mà Mục Lan Nhi muốn nói không phải là chuyện này. Bà có vẻ rất khẩn trương và lo lắng.
- Thằng cả về rồi, chuyện hai năm trước nhất định nó sẽ lại còn gây khó dễ cho con. Con không tính đường lui nào sao?
Năm đó nếu không phải Viên lão gia bảo vệ đứa con trai này của bà thì anh ta đã sớm bị Viên Trác Nghiên đánh đến tàn phế rồi. Hai năm qua Viên Trác Nghiên không ở Viên gia nên anh ta mới sống yên ổn. Bây giờ thì Viên lão gia mất, còn Viên Trác Nghiên thì trở về, ân oán năm đó nhất định là hắn sẽ không bỏ qua.
Nếu không phải vì mẹ nhắc thì Viên Trác Việt cũng đã sớm gạt bỏ khả năng này rồi, hơn nữa hôm trước ở công ty khi anh nhắc đến Viên Trác Nghiên cũng không còn phản ứng quá kích như ngày đó nữa. Tình yêu ư? Nhất định là không thể thắng nổi thời gian rồi.
- Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng chuyện này đâu. Anh ta sẽ không làm gì con, con chắc chắn như vậy. Nên mẹ cứ yên tâm mà về phòng ngủ đi ạ.
Nghe con trai khẳng định như vậy nhưng Mục Lan Nhi vẫn còn nửa tin nửa ngờ, đang muốn nói thêm gì đó thì bị anh ta đẩy về phòng ngủ.
.........................
Bao nhiêu con người, bao nhiêu cặp mắt đều chỉ nhìn vào một cô gái thoi thóp nằm dưới sàn đau đớn van xin, chiếc áo sơmi trắng của cô vì từng roi giáng xuống mà rách thành từng mảnh, máu nhuốm thành một màu đỏ đến chói mắt, mái tóc đen rũ rượi che đi nửa gương mặt đầy vết bầm.
- Lão gia, xin hãy tha cho con....lão, gia, lão gia, xin hãy tha mạng.....
Ánh mắt vô hồn phủ một màn nước dày đặc, cô nhắm nhẹ mắt, từng hàng từng hàng nước mắt lăn dọc hai bên má trắng bệch. Môi nhỏ nứt nẻ mấp máy, thều thào từng chữ trước khi trút hơi thở cuối cùng.
- Cậu cả...cậu, cả...em, yêu...cậu.....
- Không, không được, đừng mà, tiểu Xướng, đừng mà, tiểu Xướng, tiểu Xướng!
Mồ hôi trên trán Viên Trác Nghiên không ngừng chồng chất lên từng tầng từng lớp dày đặc. Vì cơn ác mộng mà đôi mày đen rậm nhíu chặt đau đớn, liên tục lắc đầu và còn gọi liên tục trong cơn mơ đến khi ngồi phắt dậy.
- Tiểu Xướng!
Thì ra là ác mộng!
Hơi thở của người đàn ông cũng vì vậy mà trở nên gấp gáp nặng nề. Hắn vừa điều chỉnh lại hơi thở và tâm trạng xong đã lật chăn ra, đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Thân ảnh cao lớn vạm vỡ của người đàn ông che gần hết tấm gương trước mặt. Một tay chống trên kệ, tay kia quét một vòng để xóa đi hơi nước phủ trên đó.
Hắn giữ một tư thế đứng như vậy cho đến khi ổn định lại được nhịp thở của mình.
Trở ra lại, nhìn đồng hồ trên bàn điểm hai giờ sáng. Hắn đi đến cửa sổ kéo rèm ra, đang định mở cửa sổ để hít thở chút không khí thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trong vườn, trong mắt hắn lại lóe lên một suy nghĩ, lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.
Vừa rồi đang ngủ, Ôn Giai Tuệ bị con chim này đánh thức. Hóa ra là nó bị gãy chân nên ngã bên cạnh cửa sổ phòng của cô. Sau khi giúp nó băng bó lại vết thương, cô mới đem nó xuống hoa viên tìm cho nó một chỗ ở. Nhìn chú chim ăn hết cô mới đặt nó vào một cái tổ nhỏ trên cây.
- Muộn thế này rồi mẹ nhỏ còn đứng đây sẽ rất nguy hiểm đấy.
Không gian yên tĩnh như vậy bất chợt bị đánh tan bởi giọng lạnh lẽo trầm thấp thình lình xuất hiện. Ôn Giai Tuệ thoáng giật mình quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đi đến. Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn đi thẳng vào lại trong phòng nhưng hình như hắn đã đọc được suy nghĩ của cô nên chặn đường cô rất nhanh.
- Mẹ nhỏ, sao vừa thấy tôi đã muốn bỏ chạy rồi? Hay là sợ có ai nhìn thấy chúng ta ư? Mẹ nhỏ, bây giờ bọn họ đều ngủ hết cả rồi, không cần sợ hãi vậy đâu.
Ôn Giai Tuệ mặc chiếc váy ngủ màu trắng, khoác một chiếc áo mỏng màu kem, vì vừa rồi ngồi xuống cho chú chim ăn nên gấu áo và chân váy còn dính mấy chiếc lá khô. Cô thờ ơ nhìn người đàn ông đang đứng đối diện với mình, đôi mắt to tròn không chút gợn sóng.
- Muộn vậy rồi mà cậu cả vẫn chưa ngủ sao? Hẳn là đang bận rộn để trở lại vị trí Viên tổng nhỉ?
Người đàn ông khẽ cười, tiến lên thêm vài bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thuận thế vòng tay ra sau lưng ôm lấy vòng eo nhỏ, ép sát cô vào trong không gian chỉ thuộc về hắn. Còn tốt bụng gỡ từng chiếc lá khô dính trên áo giúp cô.
- Mẹ nhỏ, chúng ta sao lại trùng hợp gặp nhau giờ này chứ? Chi bằng chúng ta cùng tâm sự một chút nhỉ?
Vì khoảng cách chỉ còn hai lớp vải, Ôn Giai Tuệ có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể người đàn ông truyền qua, cả cơ ngực săn chắc như bức tường thành kia. Cổ áo ngủ hơi rộng nên cô có thể nhìn thấy một mảng da thịt màu đồng đầy nam tính. Hơi thở của cô bắt đầu không ổn định, cô không muốn bị tên điên này trêu ghẹo thêm nữa.
- Cậu cả, muộn rồi, tôi phải về nghỉ ngơi đây.
Cơn ác mộng vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan trong đầu của Viên Trác Nghiên, khuôn mặt tàn độc của lão già đó hiện rõ mồn một ngay trước mắt hắn. Mà người phụ nữ đang đứng đây lại chính là người phụ nữ ông ta nâng niu như báu vật! Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà người phụ nữ này có thể có được mọi thứ như vậy?
- Uhm.....
Nụ hôn quá bất ngờ khiến Ôn Giai Tuệ còn chưa kịp phản ứng, cũng như lần trước, cô chẳng phải đối thủ của hắn. Dù dùng hết sức kháng cự cũng không thể thoát ra được khỏi vòng vây của người đàn ông này.
Bàn tay to lớn thô ráp của Viên Trác Nghiên ôm chặt eo và khuôn mặt không chút son phấn của nữ nhân trong ngực, đôi môi này cứ như chất gây nghiện vậy, hôn bao nhiêu cũng không đủ thỏa mãn, càng đắm chìm vào đó hắn lại càng muốn nhiều hơn thế nữa.
Đến lúc hắn buông tha cho cô, Ôn Giai Tuệ lại định dùng một chiêu cũ nữa, nhưng vừa giơ tay lên thì cổ tay đã bị bàn tay to lớn nắm chặt.
- Chậc chậc, mẹ nhỏ, có vẻ như cô rất thích đánh người thì phải?
Vừa nói xong không để cô có thời gian thích ứng đã đưa bàn tay trắng nõn mềm mại của cô kề bên môi rồi dùng sức cắn mạnh.
- A!!!
Rất đau nhưng Ôn Giai Tuệ không dám kêu lớn, nếu không cẩn thận đánh thức bất cứ ai thì với cô cũng là tự tìm chỗ chôn. Cô cắn răng nhẫn nhịn chờ đợi từng giây từng phút tên điên này nhả tay cô ra, sau đó còn hôn lên vết cắn đã hồng phớt kia.
- Đây là chút hình phạt, nếu sau này cô còn muốn đánh người thì không chỉ dừng lại như vậy thôi đâu, mẹ nhỏ à!
Chỉ đợi khoảnh khắc hắn buông lỏng một chút, cô nhanh chóng đẩy hắn sang một bên và chạy nhanh vào trong.
Thật ra chỉ là Viên Trác Nghiên không muốn túm cô lại nên cô mới thuận lợi chạy về phòng thôi, nếu hắn muốn bắt cô lại thật sự dễ như bắt một con kiến.
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn bước thật nhanh vào trong biệt thự, Viên Trác Nghiên bất giác nở một nụ cười thâm hiểm khó đoán.
.............................
Một bó hoa huệ trắng được đặt cẩn thận trước một ngôi mộ. Trên bia mộ là hình ảnh một cô gái với nụ cười xinh đẹp rạng rỡ như nắng ban mai.
Viên Trác Nghiên một thân tây trang đen đứng yên lặng nhìn cô gái trong di ảnh rất lâu mới cất tiếng nói.
- Hai năm qua em ở đây một mình có giận anh không? Tiểu Xướng, có phải anh rất hèn nhát?
Đáp lại hắn vẫn chỉ là ngôi mộ lạnh lẽo trước mặt và di ảnh của cô gái rạng rỡ.
Hắn dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục nói.
- Tiểu Xướng, ông ta hại chết em, anh lại không có cách nào trả thù. Có phải em giận anh lắm không? Anh đã nghĩ ông ta chết rồi là đủ để chuộc tội với em, nhưng dù nghĩ thế nào anh vẫn thấy chưa đủ.
- Người phụ nữ của ông ta, bảo bối mà ông ta nâng niu trong tay kia lại được hưởng một cuộc sống tốt như vậy. Em nói xem anh nên làm gì với cô ta đây?