Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 66: Anh vẫn luôn ở đây.
Lại qua năm ngày rồi, Ôn Giai Tuệ vẫn không nhận được tin tức nào của Viên Trác Nghiên cả, cũng chẳng thể liên lạc được với anh. Nỗi bất an trong lòng cô thật sự không có cách nào làm giảm xuống cả. Cô nhớ cuộc gọi cuối cùng đó, xung quanh anh thật sự rất ồn, không phải chỉ có tiếng súng, mà còn có tiếng động cơ xe; không phải chỉ một tiếng súng, mà có rất nhiều tiếng súng pha lẫn vào liên tục; không phải có một âm thanh động cơ mà có rất nhiều tiếng động cơ khác nhau. Nghĩa là anh đã nói dối cô sao? Tại sao chứ? Liệu có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không?
- Ọe!
Đang chìm trong dòng suy nghĩ mông lung thì cơn buồn nôn lại ập đến. Ôn Giai Tuệ chạy vụt vào trong phòng vệ sinh nôn khan liên tục. Mấy ngày qua những cơn buồn nôn như thế này càng lúc càng nhiều hơn. Cô cũng không ăn được gì nhiều, cộng với tâm trạng lo âu không ngừng nên tinh thần của cô không được tốt cho lắm, thường xuyên mất tập trung trong các buổi họp. Vì chỉ nghĩ đó là do nghỉ ngơi và sinh hoạt không đúng khoa học nên mới sinh bệnh nên cô cũng chẳng mấy quan tâm.
Nhìn lịch trình trên bàn, lát nữa sẽ có cuộc họp trực tuyến. Cô đã đặt hết hy vọng vào lần này, nếu có thể gặp được Viên Trác Nghiên thông qua cuộc họp trực tuyến, cô có thể yên tâm hơn.
Hai mắt không ngừng dán vào đồng hồ, đếm từng giây từng phút trôi qua.
Cuối cùng cũng đã mở phòng họp. Điều Ôn Giai Tuệ chú ý chính là người chủ trì cuộc họp chính là Viên Trác Nghiên. Vậy là anh đang tham gia cuộc họp rồi sao?
Anh đã xuất hiện rồi, trên màn hình kia. Người đàn ông mà cô đã đợi anh liên lạc và cũng đã biết bao nhiêu lần cố gắng tìm anh. Bây giờ anh đã hoàn toàn lành lặn ngồi trước màn hình kia, và còn đang chủ trì cuộc họp nữa.
Có vẻ anh đã gầy hơn rồi thì phải, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp yêu mị được tạo thành từ ngũ quan tinh tú, hoàn mỹ cùng khí chất vương gia vốn có.
Chỗ anh đang ngồi hình như là trong phòng, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ khá thoải mái.
Suốt buổi họp, Ôn Giai Tuệ chỉ lo nhìn khung chat của người chủ trì mà chẳng nghe được bao nhiêu câu những người khác báo cáo hay ý kiến của từng người tham gia họp. Ngay cả đến khi Viên Trác Nghiên thống nhất tất cả các ý tưởng, cô cũng chỉ nhìn anh đến ngây người.
Nhưng hôm nay tại sao người đàn ông đó lại kỳ lạ như vậy nhỉ? Cả quá trình anh không hề liếc nhìn cô một cái, không giống như những lần trước đây, anh lúc nào cũng nhìn cô đến mức mặt của cô sắp bị xuyên thủng qua luôn. Còn hôm nay, anh không như vậy nữa, sau mấy ngày mất liền lạc, anh lại kỳ lạ như vậy?
Đến khi cuộc họp kết thúc, từng người lần lượt thoát khỏi phòng chat. Nhìn màn hình vẫn còn duy trì, Ôn Giai Tuệ liền lấy cớ liên quan đến công việc để giữ Viên Trác Nghiên tạm thời giữ nguyên phòng chat.
- Viên tổng, dự án sân golf mới của Long Điển, tôi cần trao đổi thêm với anh.
Có trời mới biết khoảnh khắc cô nói ra lời đó, trong lòng cô khẩn trương như thế nào, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Một sự sợ hãi mơ hồ trong lòng cô càng dần dần rõ hơn. Hai tay cô đặt trên màn đã nắm chặt, hồ môi rỉ ra trong lòng bàn cùng cảm giác lạnh toát nơi các đầu ngón tay.
Nhưng người đàn ông trên khung chat kia chỉ thoáng nhìn qua, ánh mắt không chút gợn sóng, thanh âm thờ ơ nhàn nhạt hỏi.
- Em có gì muốn trao đổi nữa?
Nghe tiếng của anh truyền đến từ loa của chiếc laptop trên bàn, cô giật thót mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thần trí, giọng cô hơi nhỏ và rất nhẹ nhàng..
- Viên Trác Nghiên, mấy ngày qua anh đi vậy? Tại sao em không thể gọi cho anh? Anh cũng không nhắn cho em một tin hay gọi cho em một cuộc gọi nào?
Đối với lời chất vấn của cô, người đàn ông trong màn hình trước mặt lại không có chút mảy may quan tâm nào, thậm chí là tỏ ra chán ghét không muốn nghe tiếp.
- Nếu không phải vì chuyện công việc thì chúng ta kết thúc cuộc họp ở đây.
Giọng anh lạnh lẽo xa cách, không thèm nhìn cô một cái mà đã tắt phòng chat ngay.
Ôn Giai Tuệ vẫn còn bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Viên Trác Nghiên hôm nay thật xa lạ, đến mức cô suýt nữa không nhận ra rồi.
Anh biến mất không một tin tức mấy ngày liền, khi vừa mới nhìn thấy cô, anh lại thờ ơ lạnh lùng như vậy? Đến cả một cái liếc nhìn cũng hiếm hoi.
Đây là người đàn ông luôn nói yêu cô đấy sao? Là người đàn ông đã trước mặt bao nhiêu người cô tuyên bố sẽ vì cô mà chống đỡ cả thế giới đây ư?
Chỉ mới mấy ngày thôi mà anh đã biến thành một người khác rồi.
.....................
Vừa tắt màn hình laptop đi, Viên Trác Nghiên vẫn ngồi thẩn thờ trên giường.
Xung quanh bác sĩ và y tá, còn có Lucas và đám A Châu nữa.
- Trác Nghiên, cậu vừa mới tỉnh lại. Có cần thiết phải tham gia cuộc họp đó không? Hiện giờ cậu vẫn chưa thể ngồi dậy. Cậu, cậu thật là vì cô ta mà ngay cả mạng cũng không cần nữa đúng không?
Nét mặt Viên Trác Nghiên hiện giờ vô cùng đáng sợ, lạnh lẽo đến cực hạn. Anh quét mắt sang nhìn Lucas đang tức giận dạy dỗ mình, thanh âm lành lạnh quát một tiếng.
- Con mẹ nó nhà cậu! Ngậm miệng của cậu lại trước khi tớ đánh gãy chân cậu.
Lucas cũng phẫn nộ không kém, vừa nghe tên điên đó quát thì anh ta càng lớn tiếng hơn.
- Cậu thật sự bị con đàn bà đó mê hoặc đến điên rồi. Cô ta không phải chỉ hại cậu một lần mà đã đến hai lần. Bây giờ vừa mới tỉnh lại đã muốn gặp cô ta, mặc kệ miệng vết thương vẫn chưa liền lại. Rốt cuộc thì cô ta có gì tốt mà khiến cậu yêu bất chấp như vậy hả?
Bụp!
- Con mẹ nó! Lucas, cậu cút ra ngoài ngay cho tớ!
- Boss! Boss!
- Ngài Viên, anh không thể khích động đâu.
Chiếc laptop trên tay Viên Trác Nghiên không báo trước một tiếng đã phi thẳng đến chỗ Lucas. Nếu không phải anh ta phản ứng nhanh mà né đi thì chắc là lực sát thương cũng không hề nhẹ. Nhìn chiếc laptop bị ném thẳng vào tường vỡ ra thành mấy mảnh, có thể thấy tên điên đó vẫn còn dư sức đây.
Thấy một cảnh này, đám A Châu đều lo lắng gọi, còn không ngừng khuyên Lucas ngừng nói.
- Lucas, anh đừng kích động boss nữa được không?
Cơn giận của Lucas thật sự vẫn chưa hề giảm đi, còn định mắng thêm cho tên điên đó tỉnh thì bác sĩ đã chạy đến sốt ruột gọi.
- Vết thương bị rách ra rồi, mau chuẩn bị cầm máu khâu lại!
Viên Trác Nghiên được bác sĩ và đội y tá đỡ nằm xuống giường. Áo của anh cũng bị cắt ra, chỗ vết mổ vừa được băng lại đã chảy máu thấm hết miếng vải trắng thành một màu đỏ. Anh từ chối dùng thuốc gây mê nên vẫn tỉnh táo, nhìn qua đám A Châu từ lúc anh tỉnh lại đến giờ vẫn còn quỳ một gối trước mặt, anh vừa đưa tay ra hiệu vừa ra lệnh.
- Tất cả đứng lên hết đi, tôi còn chưa chết đâu.
Lucas đứng đó nhìn người bạn thân của mình cắn chặt răng chịu đau cũng không đồng ý dùng thuốc gây mê, vừa khẩn trương vừa tức giận.
- Trác Nghiên, tên điên nhà cậu. Cậu muốn bị đau đến chết sao?
Viên Trác Nghiên vẫn còn tỉnh táo nên có thể nghe hết những câu mắng chửi của Lucas, vẫn cảm nhận rất rõ từng mũi kim đâm qua da thịt mình. Anh không muốn dùng thuốc gây mê vì rất sợ, anh sợ sẽ lại rơi vào hôn mê lần nữa mà bỏ rơi Ôn Giai Tuệ như mấy ngày qua.
Lúc hôn mê, anh đã rơi vào một giấc mộng vô cùng đẹp. Rốt cuộc Ôn Giai Tuệ cũng đã tha thứ cho anh, cô cũng đã đáp lại tình cảm của anh.
Đúng rồi.
Đó là một hôn lễ, một hôn lễ rất đẹp, rất thơ mộng.
Anh nhìn thấy cô cười với mình, còn nói yêu anh, còn nói đồng ý gả cho anh nữa.
Giấc mộng đẹp như vậy, anh thật sự không muốn thoát ra một chút nào, nếu có thể anh chỉ muốn mãi mãi chìm đắm trong đó.
Thế nhưng....cũng vì giấc mộng hão huyền đó mà anh đã bỏ rơi hiện thực, bỏ mặc Ôn Giai Tuệ trong hiện thực đợi anh mấy ngày qua....
Không biết anh đã dùng bao nhiêu lí trí mới có thể ép bản thân tỉnh khỏi giấc mộng đó.
Khi anh nhìn thấy người cô gái nhỏ của mình trên màn hình laptop, suýt nữa anh đã không nhịn được mà gọi tên cô, thật khó khăn lắm anh mới kiềm chế được cảm xúc của mình, dù chỉ được nhìn thoáng qua nhưng anh vẫn rất hạnh phúc rồi. Anh biết rõ tình trạng hiện giờ của mình, có lẽ sau khi cuộc họp trực tuyến này kết thúc, anh sẽ không thể cử động trong thời gian dài. Vì không muốn cô lo lắng nên anh mới không thể nói hết tất cả với cô. Chỉ cần sau khi anh hoàn toàn khỏe lại rồi, nhất định sẽ trở về bên cạnh cô ngay.
Vì câu cô nói nhớ anh, vì câu cô nói anh nhất định phải an toàn trở về, vì câu cô nói sẽ đợi anh. Cho nên anh không thể khiến cô lo lắng thêm, càng không thể để cô thất vọng.
- Lucas, tớ biết bây giờ cậu đang nghĩ gì, nhưng đây là lựa chọn của tớ. Cô ấy đối với tớ, thật sự rất rất rất quan trọng, cho nên, nếu cậu còn coi tớ là anh em thì đừng đụng đến cô ấy.
Viên Trác Nghiên nói trong trạng thái nghiến răng nghiến lợi chịu đau. Dù đau đớn thế nào, chỉ cần nữ nhân đó vẫn ổn thì anh đều không sao cả.
Lucas chỉ còn biết trút giận lên bức tường phía sau mà thôi, hết đấm rồi lại đá. Thật ra nếu Viên Trác Nghiên không nói điều này thì cả anh ta hay đám A Phúc cũng đều hiểu một điều. Dù bọn họ rất tức giận Ôn Giai Tuệ, chỉ muốn tìm cô trút giận. Nhưng vẫn là không thể, vì nếu làm vậy thì tất cả những thứ mà Viên Trác Nghiên đã đánh đổi sẽ đều trở nên vô nghĩa.
.....................
Cả ngày dài, Ôn Giai Tuệ không ngừng nghĩ đến hình ảnh Viên Trác Nghiên trong buổi họp trực tuyến sáng nay. Cô cũng không nhớ mình đã về nhà như thế nào nữa, còn vượt qua bữa cơm nhạt nhẽo ở Viên gia.
Vừa trở về phòng, Ôn Giai Tuệ lại không ngừng nôn khan, tình trạng này kéo dài như vậy khiến sức khỏe của cô cũng suy giảm đi hẳn, vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra thôi.
Sau khi tắm rửa xong, tóc cũng không lau khô, cô lại ngồi thẩn thờ trên giường, tay vẫn không rời điện thoại. Không biết bao nhiêu lần vào danh bạ, nhìn cái tên quen thuộc kia rất lâu. Nhưng cô lại không có can đảm hay một lí do gì để có thể gọi cho anh.
Mọi thứ có phải diễn ra quá nhanh rồi không?
Là bởi vì cô ngốc nên mới tin những lời người đàn ông đó nói sao?
Haha! Haha! Haha!
Cô đã hy vọng rằng anh thật lòng muốn bù đắp cho cô. Cô đã tin rằng những lời anh tuyên bố lúc ở thung lũng Wolfgang đều là thật. Cô đã tin rằng anh thật sự yêu cô như lời anh nói.
Thì ra, tất cả đều là trò đùa thôi sao?
Nhưng mà, tại sao cô phải đau lòng chứ? Cô còn hy vọng gì vào mối quan hệ này sao?
Không!
Cô đâu cần phải bận tâm làm gì. Cô đâu có yêu Viên Trác Nghiên chứ? Cô không yêu anh nên dù anh có đối với cô thế nào thì cũng có gì khác sao?
Đúng rồi, nó chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả!
Cố gắng giữ vững suy nghĩ đó mà ném điện thoại lên bàn rồi chui vào trong chăn. Nhưng vừa nằm xuống, khóe mắt cay xè từ nãy giờ đang bắt đầu có dòng chất lỏng muốn trào ra. Cô vội đưa tay dụi dụi mắt, hít thở sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại và tự nhủ liên tục phải ngủ thôi.
....................
Vết thương vừa khâu lại nên còn rất dễ bị rách ra lần nữa. Nhưng Viên Trác Nghiên lại không thể nào ngủ được, anh cầm điện thoại trong tay đã hơn hai tiếng rồi, đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn cũ, mấy ngày qua cô thế nào rồi, có ăn uống đúng giờ không, có hay gặp ác mộng nữa không, và...có nhớ anh không. Anh rất muốn hỏi cô những câu đó, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, tiếng ồn hôm đó có lẽ cô cũng đoán được rồi, nếu anh không làm vậy thì nhất định cô sẽ không để yên mà chạy đến đây mất, anh không muốn để cô biết tình trạng hiện giờ của anh, càng không muốn cô thấy bộ dạng này của mình.
- Tuệ nhi, hôm nay, có phải anh đã làm em buồn rồi không?
Ngón tay anh chạm nhẹ trên tấm ảnh cô gái nhỏ đang ngồi trước cây dương cầm. Đây là tấm ảnh mà anh đã chụp trộm được và cô cũng không hề biết. Trong bức ảnh, Ôn Giai Tuệ thật sự rất đẹp, cô đang đắm chìm trong chính bản nhạc của mình, tâm thế vô cùng thoải mái.
Tuệ nhi của anh, đẹp nhất là khi tấu dương cầm.
Tiếng chuông báo bản tin thời tiết tối nay bất chợt vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Viên Trác Nghiên. Anh luôn nhớ Ôn Giai Tuệ sợ sấm sét nên đã có thói quen cài đặt chuông báo thời tiết ở Thượng Hải, nếu anh không ở bên cạnh cô vẫn có thể gọi cho cô trấn an.
Nhìn bản tin thông báo tối nay sẽ có mưa lớn, Viên Trác Nghiên không hề do dự mà gọi ngay cho Ôn Giai Tuệ.
.......................
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng sấm sét lớn như vậy, làm cho Ôn Giai Tuệ đang ngủ say giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi bật dậy trong cơn hoảng loạn, ngồi sát vào đầu giường, hai tay bịt chặt hai bên tai, sợ hãi nhìn ra cửa sổ.
Rầm! Rầm! Rầm!
- A!!!!
Tiếng sấm chớp lại lần nữa vang lên, Ôn Giai Tuệ bịt chặt hai tai, hét một tiếng thất thanh và cúi đầu xuống giữa hai đầu gối, hai đầu vai nhỏ nhắn không ngừng run rẩy.
- Đừng mà!!! A!!!! Đừng đánh tôi mà. Đừng đánh mà. Hức hức...!
Rầm! Rầm! Rầm!
- A!!!
Tiếng sấm đánh xuống càng lớn thì Ôn Giai Tuệ càng sợ hãi bịt chặt tai hơn.
Reng! Reng! Reng!
Rầm rầm! Rầm rầm!
Bất chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, mà tiếng sấm đánh xuống vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Ôn Giai Tuệ đưa ánh mắt đầy cảnh giác về phía bàn bên giường, nhìn màn hình điện thoại đang sáng liên tục, trong cơn hoảng sợ, cô vẫn đưa tay với điện thoại trên bàn tới, ngón tay lạnh buốt nhấn nút nhận cuộc gọi.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi. Em không sao chứ?
Còn chưa để cô nói câu nào thì đầu dây bên kia đã gấp gáp gọi tên cô rồi còn hỏi han liên tục.
Nghe được giọng nói quen thuộc qua ống nghe, cơn hoảng sợ đang bao vây Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng được an ủi một chút. Giọng cô run rẩy, nghẹn ngào gọi lớn tên anh..
- Viên Trác Nghiên...hức, anh đang ở đâu? Em sợ lắm....hức...
Viên Trác Nghiên ở bên kia, nghe giọng của cô như vậy thì biết cô đang bị tiếng sấm dọa rồi. Anh khẩn trương vô cùng, không ngừng trấn an cô.
- Tuệ nhi, đừng sợ, anh vẫn ở đây, đừng sợ.
Anh thật sự muốn bay về Thượng Hải ngay bây giờ, trong đầu anh có thể hình dung ra được dáng vẻ sợ hãi trong đơn độc của Ôn Giai Tuệ, nhưng bây giờ anh lại không thể ôm cô vào lòng. Cảm giác này còn khó thở hơn cả khi bị bóp cổ.
- Tuệ nhi, đừng sợ, có anh ở đây. Ngoan, không sao đâu, sẽ không ai làm hại em cả.
Ôn Giai Tuệ vẫn không ngừng khóc thút thít, sợ hãi gọi tên anh liên tục.
- Viên Trác Nghiên, Viên Trác Nghiên, anh đang ở đâu vậy...?
Cô gọi như vậy, trái tim Viên Trác Nghiên như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Anh không ngừng tự trách bản thân vì không thể chạy đến bên cạnh cô lúc này, lúc cô đang rất cần anh, anh lại không thể ôm cô vào lòng.
- Tuệ nhi ngoan, bây giờ hãy bình tĩnh, đừng nhìn gì cả, em chỉ cần nằm xuống giường, đắp chăn lại, hãy tưởng tượng tiếng sấm ngoài kia giống như một bản dương cầm đang giận dỗi vậy. Nó sẽ giận nếu em không chịu đi ngủ đấy, nó sẽ không thể làm hại em, vì nó là khúc dương cầm mà em tấu lên, khi em không muốn tấu nữa, nó lại rất bình yên, đừng nhớ gì nữa cả, chỉ cần nhớ có anh ở bên cạnh em như thế này thôi.
Nỗi sợ của Ôn Giai Tuệ dường như đã xu tan được không ít. Nhưng nếu để nói là hoàn toàn buông lỏng thì không đúng. Cô vẫn níu chặt góc chăn với bàn tay run bần bật, bên tay cầm điện thoại kia cũng không thoát khỏi cùng cảnh ngộ.
- Viên Trác Nghiên, anh thật sự vẫn luôn ở bên cạnh em chứ?
Nghe giọng cô đã đỡ phần nào run rẩy rồi nên Viên Trác Nghiên cũng thả lỏng tâm tình được một chút, anh gật nhẹ đầu, giọng trầm ấm đầy dịu dàng nói thêm.
- Anh vẫn luôn ở đây, chỉ cần em gọi anh thì anh đều đáp lại..
Ôn Giai Tuệ đã làm như lời anh nói, chui vào trong chăn, tay thì vẫn nắm chặt điện thoại, cô thử gọi anh lần nữa.
- Trác Nghiên....
- Anh đây.
Giọng anh rất đỗi dịu dàng, bao dung cưng chiều.
Nữ nhân lại gọi.
- Trác Nghiên.....
- Anh đây.
Anh vẫn vô cùng nhẫn nại trả lời.
Nữ nhân cuộn mình trong chăn lại gọi lần nữa.
- Trác Nghiên....
- Tuệ nhi, anh đây.
- Trác Nghiên....
- Anh đây. Tuệ nhi, đừng sợ...
- Ọe!
Đang chìm trong dòng suy nghĩ mông lung thì cơn buồn nôn lại ập đến. Ôn Giai Tuệ chạy vụt vào trong phòng vệ sinh nôn khan liên tục. Mấy ngày qua những cơn buồn nôn như thế này càng lúc càng nhiều hơn. Cô cũng không ăn được gì nhiều, cộng với tâm trạng lo âu không ngừng nên tinh thần của cô không được tốt cho lắm, thường xuyên mất tập trung trong các buổi họp. Vì chỉ nghĩ đó là do nghỉ ngơi và sinh hoạt không đúng khoa học nên mới sinh bệnh nên cô cũng chẳng mấy quan tâm.
Nhìn lịch trình trên bàn, lát nữa sẽ có cuộc họp trực tuyến. Cô đã đặt hết hy vọng vào lần này, nếu có thể gặp được Viên Trác Nghiên thông qua cuộc họp trực tuyến, cô có thể yên tâm hơn.
Hai mắt không ngừng dán vào đồng hồ, đếm từng giây từng phút trôi qua.
Cuối cùng cũng đã mở phòng họp. Điều Ôn Giai Tuệ chú ý chính là người chủ trì cuộc họp chính là Viên Trác Nghiên. Vậy là anh đang tham gia cuộc họp rồi sao?
Anh đã xuất hiện rồi, trên màn hình kia. Người đàn ông mà cô đã đợi anh liên lạc và cũng đã biết bao nhiêu lần cố gắng tìm anh. Bây giờ anh đã hoàn toàn lành lặn ngồi trước màn hình kia, và còn đang chủ trì cuộc họp nữa.
Có vẻ anh đã gầy hơn rồi thì phải, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp yêu mị được tạo thành từ ngũ quan tinh tú, hoàn mỹ cùng khí chất vương gia vốn có.
Chỗ anh đang ngồi hình như là trong phòng, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ khá thoải mái.
Suốt buổi họp, Ôn Giai Tuệ chỉ lo nhìn khung chat của người chủ trì mà chẳng nghe được bao nhiêu câu những người khác báo cáo hay ý kiến của từng người tham gia họp. Ngay cả đến khi Viên Trác Nghiên thống nhất tất cả các ý tưởng, cô cũng chỉ nhìn anh đến ngây người.
Nhưng hôm nay tại sao người đàn ông đó lại kỳ lạ như vậy nhỉ? Cả quá trình anh không hề liếc nhìn cô một cái, không giống như những lần trước đây, anh lúc nào cũng nhìn cô đến mức mặt của cô sắp bị xuyên thủng qua luôn. Còn hôm nay, anh không như vậy nữa, sau mấy ngày mất liền lạc, anh lại kỳ lạ như vậy?
Đến khi cuộc họp kết thúc, từng người lần lượt thoát khỏi phòng chat. Nhìn màn hình vẫn còn duy trì, Ôn Giai Tuệ liền lấy cớ liên quan đến công việc để giữ Viên Trác Nghiên tạm thời giữ nguyên phòng chat.
- Viên tổng, dự án sân golf mới của Long Điển, tôi cần trao đổi thêm với anh.
Có trời mới biết khoảnh khắc cô nói ra lời đó, trong lòng cô khẩn trương như thế nào, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Một sự sợ hãi mơ hồ trong lòng cô càng dần dần rõ hơn. Hai tay cô đặt trên màn đã nắm chặt, hồ môi rỉ ra trong lòng bàn cùng cảm giác lạnh toát nơi các đầu ngón tay.
Nhưng người đàn ông trên khung chat kia chỉ thoáng nhìn qua, ánh mắt không chút gợn sóng, thanh âm thờ ơ nhàn nhạt hỏi.
- Em có gì muốn trao đổi nữa?
Nghe tiếng của anh truyền đến từ loa của chiếc laptop trên bàn, cô giật thót mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thần trí, giọng cô hơi nhỏ và rất nhẹ nhàng..
- Viên Trác Nghiên, mấy ngày qua anh đi vậy? Tại sao em không thể gọi cho anh? Anh cũng không nhắn cho em một tin hay gọi cho em một cuộc gọi nào?
Đối với lời chất vấn của cô, người đàn ông trong màn hình trước mặt lại không có chút mảy may quan tâm nào, thậm chí là tỏ ra chán ghét không muốn nghe tiếp.
- Nếu không phải vì chuyện công việc thì chúng ta kết thúc cuộc họp ở đây.
Giọng anh lạnh lẽo xa cách, không thèm nhìn cô một cái mà đã tắt phòng chat ngay.
Ôn Giai Tuệ vẫn còn bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Viên Trác Nghiên hôm nay thật xa lạ, đến mức cô suýt nữa không nhận ra rồi.
Anh biến mất không một tin tức mấy ngày liền, khi vừa mới nhìn thấy cô, anh lại thờ ơ lạnh lùng như vậy? Đến cả một cái liếc nhìn cũng hiếm hoi.
Đây là người đàn ông luôn nói yêu cô đấy sao? Là người đàn ông đã trước mặt bao nhiêu người cô tuyên bố sẽ vì cô mà chống đỡ cả thế giới đây ư?
Chỉ mới mấy ngày thôi mà anh đã biến thành một người khác rồi.
.....................
Vừa tắt màn hình laptop đi, Viên Trác Nghiên vẫn ngồi thẩn thờ trên giường.
Xung quanh bác sĩ và y tá, còn có Lucas và đám A Châu nữa.
- Trác Nghiên, cậu vừa mới tỉnh lại. Có cần thiết phải tham gia cuộc họp đó không? Hiện giờ cậu vẫn chưa thể ngồi dậy. Cậu, cậu thật là vì cô ta mà ngay cả mạng cũng không cần nữa đúng không?
Nét mặt Viên Trác Nghiên hiện giờ vô cùng đáng sợ, lạnh lẽo đến cực hạn. Anh quét mắt sang nhìn Lucas đang tức giận dạy dỗ mình, thanh âm lành lạnh quát một tiếng.
- Con mẹ nó nhà cậu! Ngậm miệng của cậu lại trước khi tớ đánh gãy chân cậu.
Lucas cũng phẫn nộ không kém, vừa nghe tên điên đó quát thì anh ta càng lớn tiếng hơn.
- Cậu thật sự bị con đàn bà đó mê hoặc đến điên rồi. Cô ta không phải chỉ hại cậu một lần mà đã đến hai lần. Bây giờ vừa mới tỉnh lại đã muốn gặp cô ta, mặc kệ miệng vết thương vẫn chưa liền lại. Rốt cuộc thì cô ta có gì tốt mà khiến cậu yêu bất chấp như vậy hả?
Bụp!
- Con mẹ nó! Lucas, cậu cút ra ngoài ngay cho tớ!
- Boss! Boss!
- Ngài Viên, anh không thể khích động đâu.
Chiếc laptop trên tay Viên Trác Nghiên không báo trước một tiếng đã phi thẳng đến chỗ Lucas. Nếu không phải anh ta phản ứng nhanh mà né đi thì chắc là lực sát thương cũng không hề nhẹ. Nhìn chiếc laptop bị ném thẳng vào tường vỡ ra thành mấy mảnh, có thể thấy tên điên đó vẫn còn dư sức đây.
Thấy một cảnh này, đám A Châu đều lo lắng gọi, còn không ngừng khuyên Lucas ngừng nói.
- Lucas, anh đừng kích động boss nữa được không?
Cơn giận của Lucas thật sự vẫn chưa hề giảm đi, còn định mắng thêm cho tên điên đó tỉnh thì bác sĩ đã chạy đến sốt ruột gọi.
- Vết thương bị rách ra rồi, mau chuẩn bị cầm máu khâu lại!
Viên Trác Nghiên được bác sĩ và đội y tá đỡ nằm xuống giường. Áo của anh cũng bị cắt ra, chỗ vết mổ vừa được băng lại đã chảy máu thấm hết miếng vải trắng thành một màu đỏ. Anh từ chối dùng thuốc gây mê nên vẫn tỉnh táo, nhìn qua đám A Châu từ lúc anh tỉnh lại đến giờ vẫn còn quỳ một gối trước mặt, anh vừa đưa tay ra hiệu vừa ra lệnh.
- Tất cả đứng lên hết đi, tôi còn chưa chết đâu.
Lucas đứng đó nhìn người bạn thân của mình cắn chặt răng chịu đau cũng không đồng ý dùng thuốc gây mê, vừa khẩn trương vừa tức giận.
- Trác Nghiên, tên điên nhà cậu. Cậu muốn bị đau đến chết sao?
Viên Trác Nghiên vẫn còn tỉnh táo nên có thể nghe hết những câu mắng chửi của Lucas, vẫn cảm nhận rất rõ từng mũi kim đâm qua da thịt mình. Anh không muốn dùng thuốc gây mê vì rất sợ, anh sợ sẽ lại rơi vào hôn mê lần nữa mà bỏ rơi Ôn Giai Tuệ như mấy ngày qua.
Lúc hôn mê, anh đã rơi vào một giấc mộng vô cùng đẹp. Rốt cuộc Ôn Giai Tuệ cũng đã tha thứ cho anh, cô cũng đã đáp lại tình cảm của anh.
Đúng rồi.
Đó là một hôn lễ, một hôn lễ rất đẹp, rất thơ mộng.
Anh nhìn thấy cô cười với mình, còn nói yêu anh, còn nói đồng ý gả cho anh nữa.
Giấc mộng đẹp như vậy, anh thật sự không muốn thoát ra một chút nào, nếu có thể anh chỉ muốn mãi mãi chìm đắm trong đó.
Thế nhưng....cũng vì giấc mộng hão huyền đó mà anh đã bỏ rơi hiện thực, bỏ mặc Ôn Giai Tuệ trong hiện thực đợi anh mấy ngày qua....
Không biết anh đã dùng bao nhiêu lí trí mới có thể ép bản thân tỉnh khỏi giấc mộng đó.
Khi anh nhìn thấy người cô gái nhỏ của mình trên màn hình laptop, suýt nữa anh đã không nhịn được mà gọi tên cô, thật khó khăn lắm anh mới kiềm chế được cảm xúc của mình, dù chỉ được nhìn thoáng qua nhưng anh vẫn rất hạnh phúc rồi. Anh biết rõ tình trạng hiện giờ của mình, có lẽ sau khi cuộc họp trực tuyến này kết thúc, anh sẽ không thể cử động trong thời gian dài. Vì không muốn cô lo lắng nên anh mới không thể nói hết tất cả với cô. Chỉ cần sau khi anh hoàn toàn khỏe lại rồi, nhất định sẽ trở về bên cạnh cô ngay.
Vì câu cô nói nhớ anh, vì câu cô nói anh nhất định phải an toàn trở về, vì câu cô nói sẽ đợi anh. Cho nên anh không thể khiến cô lo lắng thêm, càng không thể để cô thất vọng.
- Lucas, tớ biết bây giờ cậu đang nghĩ gì, nhưng đây là lựa chọn của tớ. Cô ấy đối với tớ, thật sự rất rất rất quan trọng, cho nên, nếu cậu còn coi tớ là anh em thì đừng đụng đến cô ấy.
Viên Trác Nghiên nói trong trạng thái nghiến răng nghiến lợi chịu đau. Dù đau đớn thế nào, chỉ cần nữ nhân đó vẫn ổn thì anh đều không sao cả.
Lucas chỉ còn biết trút giận lên bức tường phía sau mà thôi, hết đấm rồi lại đá. Thật ra nếu Viên Trác Nghiên không nói điều này thì cả anh ta hay đám A Phúc cũng đều hiểu một điều. Dù bọn họ rất tức giận Ôn Giai Tuệ, chỉ muốn tìm cô trút giận. Nhưng vẫn là không thể, vì nếu làm vậy thì tất cả những thứ mà Viên Trác Nghiên đã đánh đổi sẽ đều trở nên vô nghĩa.
.....................
Cả ngày dài, Ôn Giai Tuệ không ngừng nghĩ đến hình ảnh Viên Trác Nghiên trong buổi họp trực tuyến sáng nay. Cô cũng không nhớ mình đã về nhà như thế nào nữa, còn vượt qua bữa cơm nhạt nhẽo ở Viên gia.
Vừa trở về phòng, Ôn Giai Tuệ lại không ngừng nôn khan, tình trạng này kéo dài như vậy khiến sức khỏe của cô cũng suy giảm đi hẳn, vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra thôi.
Sau khi tắm rửa xong, tóc cũng không lau khô, cô lại ngồi thẩn thờ trên giường, tay vẫn không rời điện thoại. Không biết bao nhiêu lần vào danh bạ, nhìn cái tên quen thuộc kia rất lâu. Nhưng cô lại không có can đảm hay một lí do gì để có thể gọi cho anh.
Mọi thứ có phải diễn ra quá nhanh rồi không?
Là bởi vì cô ngốc nên mới tin những lời người đàn ông đó nói sao?
Haha! Haha! Haha!
Cô đã hy vọng rằng anh thật lòng muốn bù đắp cho cô. Cô đã tin rằng những lời anh tuyên bố lúc ở thung lũng Wolfgang đều là thật. Cô đã tin rằng anh thật sự yêu cô như lời anh nói.
Thì ra, tất cả đều là trò đùa thôi sao?
Nhưng mà, tại sao cô phải đau lòng chứ? Cô còn hy vọng gì vào mối quan hệ này sao?
Không!
Cô đâu cần phải bận tâm làm gì. Cô đâu có yêu Viên Trác Nghiên chứ? Cô không yêu anh nên dù anh có đối với cô thế nào thì cũng có gì khác sao?
Đúng rồi, nó chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả!
Cố gắng giữ vững suy nghĩ đó mà ném điện thoại lên bàn rồi chui vào trong chăn. Nhưng vừa nằm xuống, khóe mắt cay xè từ nãy giờ đang bắt đầu có dòng chất lỏng muốn trào ra. Cô vội đưa tay dụi dụi mắt, hít thở sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại và tự nhủ liên tục phải ngủ thôi.
....................
Vết thương vừa khâu lại nên còn rất dễ bị rách ra lần nữa. Nhưng Viên Trác Nghiên lại không thể nào ngủ được, anh cầm điện thoại trong tay đã hơn hai tiếng rồi, đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn cũ, mấy ngày qua cô thế nào rồi, có ăn uống đúng giờ không, có hay gặp ác mộng nữa không, và...có nhớ anh không. Anh rất muốn hỏi cô những câu đó, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, tiếng ồn hôm đó có lẽ cô cũng đoán được rồi, nếu anh không làm vậy thì nhất định cô sẽ không để yên mà chạy đến đây mất, anh không muốn để cô biết tình trạng hiện giờ của anh, càng không muốn cô thấy bộ dạng này của mình.
- Tuệ nhi, hôm nay, có phải anh đã làm em buồn rồi không?
Ngón tay anh chạm nhẹ trên tấm ảnh cô gái nhỏ đang ngồi trước cây dương cầm. Đây là tấm ảnh mà anh đã chụp trộm được và cô cũng không hề biết. Trong bức ảnh, Ôn Giai Tuệ thật sự rất đẹp, cô đang đắm chìm trong chính bản nhạc của mình, tâm thế vô cùng thoải mái.
Tuệ nhi của anh, đẹp nhất là khi tấu dương cầm.
Tiếng chuông báo bản tin thời tiết tối nay bất chợt vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Viên Trác Nghiên. Anh luôn nhớ Ôn Giai Tuệ sợ sấm sét nên đã có thói quen cài đặt chuông báo thời tiết ở Thượng Hải, nếu anh không ở bên cạnh cô vẫn có thể gọi cho cô trấn an.
Nhìn bản tin thông báo tối nay sẽ có mưa lớn, Viên Trác Nghiên không hề do dự mà gọi ngay cho Ôn Giai Tuệ.
.......................
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng sấm sét lớn như vậy, làm cho Ôn Giai Tuệ đang ngủ say giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi bật dậy trong cơn hoảng loạn, ngồi sát vào đầu giường, hai tay bịt chặt hai bên tai, sợ hãi nhìn ra cửa sổ.
Rầm! Rầm! Rầm!
- A!!!!
Tiếng sấm chớp lại lần nữa vang lên, Ôn Giai Tuệ bịt chặt hai tai, hét một tiếng thất thanh và cúi đầu xuống giữa hai đầu gối, hai đầu vai nhỏ nhắn không ngừng run rẩy.
- Đừng mà!!! A!!!! Đừng đánh tôi mà. Đừng đánh mà. Hức hức...!
Rầm! Rầm! Rầm!
- A!!!
Tiếng sấm đánh xuống càng lớn thì Ôn Giai Tuệ càng sợ hãi bịt chặt tai hơn.
Reng! Reng! Reng!
Rầm rầm! Rầm rầm!
Bất chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, mà tiếng sấm đánh xuống vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Ôn Giai Tuệ đưa ánh mắt đầy cảnh giác về phía bàn bên giường, nhìn màn hình điện thoại đang sáng liên tục, trong cơn hoảng sợ, cô vẫn đưa tay với điện thoại trên bàn tới, ngón tay lạnh buốt nhấn nút nhận cuộc gọi.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi. Em không sao chứ?
Còn chưa để cô nói câu nào thì đầu dây bên kia đã gấp gáp gọi tên cô rồi còn hỏi han liên tục.
Nghe được giọng nói quen thuộc qua ống nghe, cơn hoảng sợ đang bao vây Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng được an ủi một chút. Giọng cô run rẩy, nghẹn ngào gọi lớn tên anh..
- Viên Trác Nghiên...hức, anh đang ở đâu? Em sợ lắm....hức...
Viên Trác Nghiên ở bên kia, nghe giọng của cô như vậy thì biết cô đang bị tiếng sấm dọa rồi. Anh khẩn trương vô cùng, không ngừng trấn an cô.
- Tuệ nhi, đừng sợ, anh vẫn ở đây, đừng sợ.
Anh thật sự muốn bay về Thượng Hải ngay bây giờ, trong đầu anh có thể hình dung ra được dáng vẻ sợ hãi trong đơn độc của Ôn Giai Tuệ, nhưng bây giờ anh lại không thể ôm cô vào lòng. Cảm giác này còn khó thở hơn cả khi bị bóp cổ.
- Tuệ nhi, đừng sợ, có anh ở đây. Ngoan, không sao đâu, sẽ không ai làm hại em cả.
Ôn Giai Tuệ vẫn không ngừng khóc thút thít, sợ hãi gọi tên anh liên tục.
- Viên Trác Nghiên, Viên Trác Nghiên, anh đang ở đâu vậy...?
Cô gọi như vậy, trái tim Viên Trác Nghiên như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Anh không ngừng tự trách bản thân vì không thể chạy đến bên cạnh cô lúc này, lúc cô đang rất cần anh, anh lại không thể ôm cô vào lòng.
- Tuệ nhi ngoan, bây giờ hãy bình tĩnh, đừng nhìn gì cả, em chỉ cần nằm xuống giường, đắp chăn lại, hãy tưởng tượng tiếng sấm ngoài kia giống như một bản dương cầm đang giận dỗi vậy. Nó sẽ giận nếu em không chịu đi ngủ đấy, nó sẽ không thể làm hại em, vì nó là khúc dương cầm mà em tấu lên, khi em không muốn tấu nữa, nó lại rất bình yên, đừng nhớ gì nữa cả, chỉ cần nhớ có anh ở bên cạnh em như thế này thôi.
Nỗi sợ của Ôn Giai Tuệ dường như đã xu tan được không ít. Nhưng nếu để nói là hoàn toàn buông lỏng thì không đúng. Cô vẫn níu chặt góc chăn với bàn tay run bần bật, bên tay cầm điện thoại kia cũng không thoát khỏi cùng cảnh ngộ.
- Viên Trác Nghiên, anh thật sự vẫn luôn ở bên cạnh em chứ?
Nghe giọng cô đã đỡ phần nào run rẩy rồi nên Viên Trác Nghiên cũng thả lỏng tâm tình được một chút, anh gật nhẹ đầu, giọng trầm ấm đầy dịu dàng nói thêm.
- Anh vẫn luôn ở đây, chỉ cần em gọi anh thì anh đều đáp lại..
Ôn Giai Tuệ đã làm như lời anh nói, chui vào trong chăn, tay thì vẫn nắm chặt điện thoại, cô thử gọi anh lần nữa.
- Trác Nghiên....
- Anh đây.
Giọng anh rất đỗi dịu dàng, bao dung cưng chiều.
Nữ nhân lại gọi.
- Trác Nghiên.....
- Anh đây.
Anh vẫn vô cùng nhẫn nại trả lời.
Nữ nhân cuộn mình trong chăn lại gọi lần nữa.
- Trác Nghiên....
- Tuệ nhi, anh đây.
- Trác Nghiên....
- Anh đây. Tuệ nhi, đừng sợ...