Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 68: Về nhà với anh?
Đóng cánh cửa lại phía sau, A Phong nhìn nữ nhân đang nằm trên giường qua lớp kính trên cửa. Bây giờ anh mới buông xuống được vẻ mặt gượng cười vừa rồi. Nói thật sự không bận tâm thì chính là nói dối. Khoảnh khắc anh nghe được thông báo từ bác sĩ rằng người phụ nữ mình yêu đã mang thai được hơn năm tuần, cảm xúc lúc đấy thực sự rất khó để diễn tả, có ganh tị, có tức giận, có đau lòng, có lo lắng, có thất bại. Vậy khi Ôn Giai Tuệ hỏi anh có thật sự vui cho cô không, anh nói vui không phải thật, cũng không phải giả, vì dù thế nào thì đứa bé cũng là một phần máu thịt của cô, anh vẫn yêu thương nó như yêu cô vậy. Nhưng không phải hoàn toàn, vì dù cô có quên thì anh cũng sẽ không quên những gì mà Viên Trác Nghiên đã gây ra cho cô. Sau tất cả những đau khổ đó, cô gái ấy lại lần nữa mang thai con của người đàn ông tồi tệ đó, và...cô lại yêu người đó!
Mặc dù cô không thừa nhận, hay thậm chí là không hề tự nhận ra. Nhưng anh có thể nhìn ra rất rõ, cô đã động lòng với người đàn ông đó rồi.
Có lẽ, cả đời này anh chỉ có thể luôn đứng từ phía sau dõi theo cô, bảo vệ cô, chúc phúc cho cô mà thôi.
....................
Từ sau khi cuộc điện thoại mà A Phong nhận bị cúp ngang, Viên Trác Nghiên đã gọi cho Ôn Giai Tuệ không biết bao nhiêu lần, kết quả đều không có gì khác cả, cô không nghe máy của anh nữa. Thậm chí anh đã lấy tư cách Tổng giám đốc yêu cầu số nội bộ của công ty nối máy với phòng chủ tịch, nhưng lại nhận được thông báo Ôn Giai Tuệ đã xin nghỉ phép mấy ngày rồi.
- Mẹ nó! Tuệ nhi, rốt cuộc em đang ở đâu hả???
Người đàn ông tức giận như dã thú bị trọng thương, ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, gầm gừ trong cơn giận đang hừng hực bốc lên.
Đây không phải lần đầu ấm nhìn thấy ông chủ như vậy nữa, đã hơn ba ngày rồi. A Châu và A Minh lo lắng chạy vào, nhìn chiếc điện thoại thứ sáu bị ném vỡ trên sàn, hai người đều lắc đầu bất lực.
- Boss, anh đừng kích động như vậy nữa. Vết thương của anh vẫn chưa lành, không thể để rách ra lần nữa đâu.
Lúc mới tỉnh lại, Viên Trác Nghiên vì bị Lucas làm cho kích động mà vết thương bị khâu lại lần thứ nhất. Ba ngày trước, cũng vì không thể liên lạc được với Ôn Giai Tuệ, anh đã tự ý bước xuống giường, vì đám A Châu và các thủ hạ khác ngăn cản khiến anh phải dùng lực để lật từng người nên vết thương phải khâu lại lần thứ hai. Bây giờ anh còn tiếp tục mất bình tĩnh nữa thì vết thương có thể sẽ nghiêm trọng hơn nữa.
- Tôi bảo các cậu chuẩn bị chuyên cơ trở về Thượng Hải ngay, các cậu muốn kháng lệnh sao?
Viên Trác Nghiên hít thở hồng hộc, trừng mắt nhìn hai thủ hạ thân tín của mình đang đứng cúi đầu bên cách đó một khoảng, gằn từng tiếng một.
Cả đám A Châu đều hiểu rất rõ lí do khiến ông chủ thành như vậy, nhưng tình trạng ông chủ hiện giờ nhất định là không thể rời khỏi giường được chứ đừng nói đến chuyện trở về Thượng Hải.
Bọn họ cũng đã thử gọi cho Ôn Giai Tuệ không ít lần, nhưng cũng không có kết quả gì. Nên cách duy nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra hiện giờ chỉ có tìm hiểu nguyên nhân Ôn Giai Tuệ bất ngờ cắt đứt liên lạc như vậy.
- Boss, anh bình tĩnh trước đi đã, chúng tôi đã cho người đi tìm hiểu nguyên nhân rồi.
A Châu vừa dứt lời thì A Phúc đã chạy vào, nhìn thấy ông chủ đang ngồi trước giường với vẻ mặt đầy sát khí, cậu ta bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt, không dám đưa tập tài liệu đang cầm cho ông chủ, mà có vẻ cậu ta cũng không có ý định đưa. Chỉ đi tới bên cạnh nói nhỏ vào tai A Châu mấy câu.
- A Phúc, cậu đang giỡn mặt với tôi đấy à?
Thấy anh nằm liệt giường một chỗ nên mấy tên nhãi này hết lần này đến lần khác qua mặt anh sao? Còn dám ở trước mặt anh thì thầm to nhỏ nữa? Là chuyện liên quan đến Ôn Giai Tuệ sao?
Cặp mắt chim ưng lạnh lẽo quét một vòng qua A Châu còn hơi sửng sờ, quát một tiếng.
- Chuyện gì? Còn không mau nói?
Mấy tên nhãi này đúng là lâu rồi không luyện tập nên ngứa da rồi đây!
Nhìn hết A Châu rồi đến A Phúc, rồi mới hét về phía A Minh đang cầm tập hồ sơ kia trên tay.
- Mang qua đây!
Vẫn không tên nào chịu nhúc nhích mà đồng loạt quỳ một gối xuống trước mặt ông chủ.
- Xin boss tha tội, hiện giờ chúng tôi không thể nói được.
Viên Trác Nghiên nhìn ba tên thủ hạ đang quỳ gối nhất quyết không chịu báo cáo mà gằn từng tiếng một.
- Tôi nói đem qua đây! Bây giờ các cậu không cần nghe lệnh của tôi nữa đúng không?
Không thấy tên nào chịu đứng lên hay đưa tập hồ sơ kia tới, Viên Trác Nghiên không phí lời nữa.Bước thẳng xuống giường đi tới trước mặt bọn họ.
Còn chưa ai kịp phản ứng gì thì Viên Trác Nghiên đã khom lưng xuống giật lấy tập hồ sơ từ chỗ A Minh rồi.
- Boss, anh không thể xem đâu!
Bọn họ ngoài lên tiếng ngăn cản ra thì sao có thể dám động thủ với ông chủ chứ? Ba người đều đưa mắt nhìn Viên Trác Nghiên đang mở tập hồ sơ kia ra xem, hình như là đang nín luôn cả thở mà chờ đợi cơn thịnh nộ sắp ập đến.
Gương mặt tuấn mỹ đẹp từng góc cảnh của nam nhân đang dần biến sắc, mi mắt giật giật, môi bạc giương lên vẽ thành một nụ cười đẹp đến mê lòng người, hô hấp nhanh hơn, trống ngực cũng đập mạnh liên tục, hai tay đang cầm mấy tờ giấy vì nhất thời kích động mà đã nhàu nát một góc.
Cảm xúc này thật sự là vô cùng khó diễn tả được bằng lời.
Ôn Giai Tuệ đã mang thai rồi sao? Cô thật sự đã mang thai?
Con của anh? Cô đã mang thai con của anh?
Hai người thật sự đã có con rồi! Anh sắp được làm cha rồi! Anh thật sự sắp được làm cha rồi!
Đây không phải là mơ chứ?
Vừa nghĩ, Viên Trác Nghiên vừa dùng tay véo mạnh vào cánh tay kia của mình. Cảm giác được đau.
Là thật!
Đây không phải là mơ! Anh thật sự là đã có con của mình rồi!
- Mau chuẩn bị chuyên cơ đi. Tôi phải về Thượng Hải ngay!
Giọng anh khẩn trương cùng hạnh phúc tràn ngập mà ra lệnh, hoàn toàn đã bỏ qua cả cơn thịnh nộ trước đó.
Đây chính là điều mà đám A Châu vẫn lo nhất nên mới không muốn cho ông chủ biết tin này quá sớm, định là đợi đến khi anh dưỡng thương xong rồi mới báo lại. Nhưng vẫn là không thể.
- Boss, vết thương của anh còn chưa lành, không thể đi xa như vậy được đâu.
Nếu không phải vì có tin vui như vậy, Viên Trác Nghiên đã ném hết 3 tên nhãi này vào chuồng hổ để tự sinh tự diệt rồi. Từ lúc anh tỉnh lại vẫn luôn kháng lệnh như vậy!
- Bây giờ các cậu còn xem tôi là ông chủ không đấy? Lời tôi nói các cậu cãi bao nhiêu lần rồi?
A Phúc và A Minh vẫn nhất mực quỳ rạp không di chuyển, nhưng A Châu thì đã thay đổi suy nghĩ, gật đầu nhận lệnh.
- Vâng thưa boss!
Nhìn A Châu đứng lên đi thực hiện việc mà ông chủ vừa giao phó, A Minh và A Phúc vừa không ngờ lại thêm một quả chửi thề trong lòng nữa. Không phải đang quyết định thống nhất với nhau không để ông chủ rời khỏi đây dù cho có bị xử phạt rồi sao? A Châu nửa đường bỏ chạy như vậy sao? Đúng là anh em tốt đây rồi a!
Vừa nghĩ, A Phúc vừa nghiến chặt răng nhẫn nhịn. Nhưng điều quan trọng hơn mà hai người bọn họ quan tâm chính là ngăn cản ông chủ.
- Boss, anh không đi được đâu. Vết thương vẫn....
Viên Trác Nghiên từ trong phòng thay đồ đi ra, quần áo đã chỉnh tề, áo sơ mi màu đen được may tỉ mỉ, phối với quần tây màu xám ôm lấy đôi chân thon dài. Nhìn không ra anh vừa mới nằm liệt giường hôm qua. Anh đứng trước gương vừa chỉnh lại cổ áo vừa cất giọng hỏi.
- Hai cậu là bò à? Sao cứ nhai đi nhai lại vậy? Còn tiếp tục ngăn cản tôi thì hai cậu cứ cuốn gói hành lí đến Ma Cao đi.
Mấy tên nhãi này lại dám ngăn cản anh về gặp người phụ nữ và con của anh sao?
Mặc dù rất muốn ngăn cản đến cùng, nhưng nhìn thấy tâm trạng ông chủ tốt như vậy, lại biết nhất định cũng không thể tiếp tục ngăn cản nữa. Nếu còn không mau thu lại hành động này thì có khi còn chẳng được theo ông chủ về Thượng Hải luôn ấy.
Lúc Viên Trác Nghiên mặc áo khoác vào và xoay người hướng về phía cửa phòng. A Phúc và A Minh cũng lần lượt đứng lên.
- Boss, xin hãy để thủ hạ hộ tống ngài về Thượng Hải.
Viên Trác Nghiên quét mắt nhìn hai người, cuối cùng nhàn nhạt cất lời.
- A Minh, cậu ở lại xử lí cho xong vụ này đi. Còn cậu, chuẩn bị đi, năm phút nữa xuất phát.
- Vâng thưa boss!
Hai người cùng cúi đầu nhận lệnh.
A Phúc bước nhanh tới cửa mở cửa cho Viên Trác Nghiên đi ra rồi cũng nối đuôi theo sau.
.........................
Mấy ngày nghỉ phép, Ôn Giai Tuệ đều ở nhà với mẹ Ôn, chỉ về Viên gia vào buổi tối. Hôm nay cũng không ngoại lệ, từ sáng sớm, A Phong đã lái xe đưa cô đến tiểu khu.
- Cảm ơn anh!
Ôn Giai Tuệ từ trên xe bước xuống, mỉm cười dịu dàng nói với A Phong.
A Phong ôn nhu cười đáp.
- Tối nay có thể tôi sẽ đến muộn, cô cứ ăn tối với mẹ đi. Không cần phải quá lo về Viên gia đâu.
Nữ nhân gật nhẹ đầu, đưa tay làm động tác tạm biệt rồi đi thẳng vào tiểu khu.
A Phong nhìn thân ảnh nhỏ đang đi vào trong rồi mới khởi động xe.
Ôn Giai Tuệ đi đến trước nhà mẹ Ôn rồi thì bất ngờ, hai chân không thể nhấc tiếp nữa. Hai mắt cô mở to nhìn người đàn ông đang đứng cách mình ba bước chân.
Anh về rồi sao?
- Trác, Trác Nghiên? Anh, anh về rồi sao?
Viên Trác Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ nhìn cô gái nhỏ đang ngây ngốc ra. Bộ tây trang màu xám vừa vặn tôn lên dáng người cao lớn chuẩn tỉ lệ vàng, anh đứng đó, phong thái ngạo nghễ, ngang tàng, một tay kẹp điếu xì gà đang cháy dở, một tay đút trong túi quần. Gương mặt điển trai yêu mị, môi mọng nâng lên, nở một nụ cười dịu dàng.
- Anh về sớm, em không vui sao?
Ôn Giai Tuệ có chút chột dạ khi anh hỏi như vậy. Đúng là lúc anh đi, cô đã rất mong anh về, cũng đã chủ động gọi cho anh bảo nói anh về sớm hơn. Thế nhưng, từ sau khi biết tin mình mang thai, cô đã bắt đầu trốn tránh anh, không nhận điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh. Bây giờ anh bất ngờ xuất hiện trước mặt như vậy, cô lại không như cô đã tượng tưởng, sẽ chạy ào đến ôm chặt anh. Cô chỉ đứng bất động tại chỗ, phản ứng đầu tiên của cô lại chính là muốn tìm đường chạy trốn. Trên môi cô nặn ra một nụ cười gượng gạo.
- Có chứ, sao lại không vui được....
Cô vừa nói vừa cúi đầu né tránh ánh mắt dò xét của người đàn ông.
- Vậy sao em lại không nhận điện thoại của anh? Em đang trốn tránh anh sao?
Giọng điệu trầm ấm đầy từ tính của Viên Trác Nghiên vang lên, mỗi câu hỏi là từng bước tiến lên của anh..
- Tuệ nhi, em có biết lúc không liên lạc được với em, anh đã lo lắng đến phát điên như thế nào không?
Bước chân của anh vừa vặn đứng lại trước mặt Ôn Giai Tuệ, đem điếu xì gà trên tay ném xuống dưới đất và giơ chân giẫm lên.
Thuận tay vòng qua eo nhỏ của cô, kéo cô sát vào trong ngực mình, tìa trán mình lên trán của cô, thấp giọng nói tiếp.
- Tuệ nhi, anh thật sự rất yêu em. Có phải em vẫn không tin đúng không? Anh toàn tâm toàn ý muốn bù đắp cho em, yêu chiều em, cung phụng em. Nhưng, có lẽ, em không tin đúng chứ?
Đột nhiên anh hành xử như vậy khiến Ôn Giai Tuệ có chút bất an, nghiêng đầu né tránh.
- Trác Nghiên, đột nhiên anh nói linh tinh gì vậy? Em, em không tin gì chứ? Anh tốt với em thế nào em đều biết rõ, mấy ngày qua vì em muốn yên tĩnh ở cùng mẹ nên mới không liên lạc với anh. Không lẽ, anh vì chuyện này mà nghi ngờ em?
Viên Trác Nghiên lắc nhẹ đầu, vẫn duy trì động tác ôm cô. Tay kia áp vào một bên má mịn màng không chút khuyết điểm, nhẹ nhàng mơn trớn.
- Không phải nghi ngờ mà là đau lòng. Anh đau lòng vì em không cho anh biết sự xuất hiện của con chúng ta.
Một câu này của anh đem tất cả nghi ngờ trong lòng Ôn Giai Tuệ đánh tan trong phút chốc. Cô đã có thể hiểu được những hành động cùng lời nói kỳ lạ của anh từ nãy đến giờ.
Anh đã biết chuyện của đứa bé rồi sao? Làm sao có thể chứ?
À suýt nữa thì cô quên mất anh là ai, chuyện anh muốn biết thì chỉ cần điều tra một lúc là có rồi.
Ôn Giai Tuệ nhất thời không biết phải xử trí tiếp theo như thế nào đây. Anh đã biết cô mang thai, cô không phải là muốn giấu anh mà cô chỉ đang do dự. Nhưng cô phải nói như thế nào với anh? Lí do khiến cô do dự là vì vẫn ám ảnh chuyện trước đây sao?
- Trác Nghiên, chuyện này không phải như vậy đâu. Chỉ là, em, em nghĩ vẫn chưa đến lúc, cho nên....uhm....uhm....
Cô vốn đang nói lắp bắp mà bây giờ còn bị nụ hôn của Viên Trác Nghiên chặn lại, những lời muốn nói đều bị nuốt trở lại vào trong. Hai tay cô buông lỏng hai bên đùi, sau đó dần dần níu hai bên hông của anh.
Vòng tay Viên Trác Nghiên ôm chặt nữ nhân trong ngực hơn, chỉ hận không thể đem cô nhập vào trong người mình.
Khi anh biết tin cô mang thai, anh thật sự đã rất vui, cảm giác vui mừng này không còn từ gì có thể diễn tả được. Còn thành công hơn cả khi ký được những hợp đồng hàng tỉ đô. Thế nhưng....trên đường trở về Thượng Hải, anh mới hiểu lí do mà Ôn Giai Tuệ đột nhiên cắt đứt liên lạc với anh thì ra là vì không muốn nói với anh chuyện cái thai, anh không ngừng suy nghĩ tại sao cô lại muốn giấu anh chuyện này chứ? Chẳng lẽ, cô lại không muốn cho anh nhận con ư? Là vì vẫn chưa quên được cơn ác mộng trước đây? Vì cô đang sợ chuyện tương tự đó lại một lần nữa lặp lại sao?
Tim anh không ngừng rỉ máu khi nghĩ đến lí do đó. Tất cả đều là tại anh, đều là lỗi của anh cả....
Khi nụ hôn của người đàn ông dần buông lỏng, Ôn Giai Tuệ liền đẩy nhẹ anh ra, lúng túng không biết nên nói tiếp hay không.
- Trác Nghiên, chuyện này....
Viên Trác Nghiên nhìn cô đang cố tìm lí do để giải thích, liền đưa ngón cái đặt ngang đôi môi đang mấp máy của cô.
- Đừng nói gì nữa cả. Tất cả những điều em đang lo, anh đều hiểu hết. Cho nên Tuệ nhi à, cho anh một cơ hội để chứng minh được không? Anh cần đứa bé này, cũng cần em nữa, anh thật sự rất cần hai mẹ con. Về nhà với anh, chúng ta cùng chào đón con được không?
Ôn Giai Tuệ vừa nghe anh nói cứ như bị cuốn vào một khoảng không gian mênh mông không tìm ra lối thoát, trầm luân không có chút bài xích nào. Cô cứ lặng lặng nhìn anh như vậy.
Đối với nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào mình như vậy, Viên Trác Nghiên vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi.
Sở dĩ lúc trước anh nói ra nguyện vọng của anh, muốn cô sinh cho anh một đứa con là vì muốn bù đắp lại cho cô nỗi đau mất con mà cả cô và anh đều vô cùng day dứt. Hơn nữa, thỏa thuận ở bên cạnh nhau của hai người rồi sẽ phải chấm dứt, khi cô rời khỏi Viên rồi, giữa hai người sẽ không còn một mối ràng buộc nào nữa. Cũng có nghĩa là anh sẽ không còn lí do gì để giữ cô bên cạnh nữa. Còn có, bí mật kia như một quả bom hẹn giờ vậy, bất cứ khi nào cũng có thể bị lộ tẩy, khi cô biết được sự thật đó, anh càng không thể níu kéo được cô.
Nhưng nếu bọn họ có một đứa con thì sẽ khác, cô nhất định sẽ vì con mà suy nghĩ lại, anh cũng có cái cớ để giữ lấy cô. Đúng là nghe rất hèn hạ, nhưng đây có lẽ là cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ đến rồi.
Đây liệu có được coi là ông trời đang giúp anh không? Cô vừa mới từ chối nguyện vọng muốn có con của anh thì cô lại có thai ngay sau đó!
- Trác Nghiên, anh nói xem, làm sao em có thể tin anh không làm hại đứa bé này như trước chứ?
Mặc dù cô không thừa nhận, hay thậm chí là không hề tự nhận ra. Nhưng anh có thể nhìn ra rất rõ, cô đã động lòng với người đàn ông đó rồi.
Có lẽ, cả đời này anh chỉ có thể luôn đứng từ phía sau dõi theo cô, bảo vệ cô, chúc phúc cho cô mà thôi.
....................
Từ sau khi cuộc điện thoại mà A Phong nhận bị cúp ngang, Viên Trác Nghiên đã gọi cho Ôn Giai Tuệ không biết bao nhiêu lần, kết quả đều không có gì khác cả, cô không nghe máy của anh nữa. Thậm chí anh đã lấy tư cách Tổng giám đốc yêu cầu số nội bộ của công ty nối máy với phòng chủ tịch, nhưng lại nhận được thông báo Ôn Giai Tuệ đã xin nghỉ phép mấy ngày rồi.
- Mẹ nó! Tuệ nhi, rốt cuộc em đang ở đâu hả???
Người đàn ông tức giận như dã thú bị trọng thương, ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, gầm gừ trong cơn giận đang hừng hực bốc lên.
Đây không phải lần đầu ấm nhìn thấy ông chủ như vậy nữa, đã hơn ba ngày rồi. A Châu và A Minh lo lắng chạy vào, nhìn chiếc điện thoại thứ sáu bị ném vỡ trên sàn, hai người đều lắc đầu bất lực.
- Boss, anh đừng kích động như vậy nữa. Vết thương của anh vẫn chưa lành, không thể để rách ra lần nữa đâu.
Lúc mới tỉnh lại, Viên Trác Nghiên vì bị Lucas làm cho kích động mà vết thương bị khâu lại lần thứ nhất. Ba ngày trước, cũng vì không thể liên lạc được với Ôn Giai Tuệ, anh đã tự ý bước xuống giường, vì đám A Châu và các thủ hạ khác ngăn cản khiến anh phải dùng lực để lật từng người nên vết thương phải khâu lại lần thứ hai. Bây giờ anh còn tiếp tục mất bình tĩnh nữa thì vết thương có thể sẽ nghiêm trọng hơn nữa.
- Tôi bảo các cậu chuẩn bị chuyên cơ trở về Thượng Hải ngay, các cậu muốn kháng lệnh sao?
Viên Trác Nghiên hít thở hồng hộc, trừng mắt nhìn hai thủ hạ thân tín của mình đang đứng cúi đầu bên cách đó một khoảng, gằn từng tiếng một.
Cả đám A Châu đều hiểu rất rõ lí do khiến ông chủ thành như vậy, nhưng tình trạng ông chủ hiện giờ nhất định là không thể rời khỏi giường được chứ đừng nói đến chuyện trở về Thượng Hải.
Bọn họ cũng đã thử gọi cho Ôn Giai Tuệ không ít lần, nhưng cũng không có kết quả gì. Nên cách duy nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra hiện giờ chỉ có tìm hiểu nguyên nhân Ôn Giai Tuệ bất ngờ cắt đứt liên lạc như vậy.
- Boss, anh bình tĩnh trước đi đã, chúng tôi đã cho người đi tìm hiểu nguyên nhân rồi.
A Châu vừa dứt lời thì A Phúc đã chạy vào, nhìn thấy ông chủ đang ngồi trước giường với vẻ mặt đầy sát khí, cậu ta bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt, không dám đưa tập tài liệu đang cầm cho ông chủ, mà có vẻ cậu ta cũng không có ý định đưa. Chỉ đi tới bên cạnh nói nhỏ vào tai A Châu mấy câu.
- A Phúc, cậu đang giỡn mặt với tôi đấy à?
Thấy anh nằm liệt giường một chỗ nên mấy tên nhãi này hết lần này đến lần khác qua mặt anh sao? Còn dám ở trước mặt anh thì thầm to nhỏ nữa? Là chuyện liên quan đến Ôn Giai Tuệ sao?
Cặp mắt chim ưng lạnh lẽo quét một vòng qua A Châu còn hơi sửng sờ, quát một tiếng.
- Chuyện gì? Còn không mau nói?
Mấy tên nhãi này đúng là lâu rồi không luyện tập nên ngứa da rồi đây!
Nhìn hết A Châu rồi đến A Phúc, rồi mới hét về phía A Minh đang cầm tập hồ sơ kia trên tay.
- Mang qua đây!
Vẫn không tên nào chịu nhúc nhích mà đồng loạt quỳ một gối xuống trước mặt ông chủ.
- Xin boss tha tội, hiện giờ chúng tôi không thể nói được.
Viên Trác Nghiên nhìn ba tên thủ hạ đang quỳ gối nhất quyết không chịu báo cáo mà gằn từng tiếng một.
- Tôi nói đem qua đây! Bây giờ các cậu không cần nghe lệnh của tôi nữa đúng không?
Không thấy tên nào chịu đứng lên hay đưa tập hồ sơ kia tới, Viên Trác Nghiên không phí lời nữa.Bước thẳng xuống giường đi tới trước mặt bọn họ.
Còn chưa ai kịp phản ứng gì thì Viên Trác Nghiên đã khom lưng xuống giật lấy tập hồ sơ từ chỗ A Minh rồi.
- Boss, anh không thể xem đâu!
Bọn họ ngoài lên tiếng ngăn cản ra thì sao có thể dám động thủ với ông chủ chứ? Ba người đều đưa mắt nhìn Viên Trác Nghiên đang mở tập hồ sơ kia ra xem, hình như là đang nín luôn cả thở mà chờ đợi cơn thịnh nộ sắp ập đến.
Gương mặt tuấn mỹ đẹp từng góc cảnh của nam nhân đang dần biến sắc, mi mắt giật giật, môi bạc giương lên vẽ thành một nụ cười đẹp đến mê lòng người, hô hấp nhanh hơn, trống ngực cũng đập mạnh liên tục, hai tay đang cầm mấy tờ giấy vì nhất thời kích động mà đã nhàu nát một góc.
Cảm xúc này thật sự là vô cùng khó diễn tả được bằng lời.
Ôn Giai Tuệ đã mang thai rồi sao? Cô thật sự đã mang thai?
Con của anh? Cô đã mang thai con của anh?
Hai người thật sự đã có con rồi! Anh sắp được làm cha rồi! Anh thật sự sắp được làm cha rồi!
Đây không phải là mơ chứ?
Vừa nghĩ, Viên Trác Nghiên vừa dùng tay véo mạnh vào cánh tay kia của mình. Cảm giác được đau.
Là thật!
Đây không phải là mơ! Anh thật sự là đã có con của mình rồi!
- Mau chuẩn bị chuyên cơ đi. Tôi phải về Thượng Hải ngay!
Giọng anh khẩn trương cùng hạnh phúc tràn ngập mà ra lệnh, hoàn toàn đã bỏ qua cả cơn thịnh nộ trước đó.
Đây chính là điều mà đám A Châu vẫn lo nhất nên mới không muốn cho ông chủ biết tin này quá sớm, định là đợi đến khi anh dưỡng thương xong rồi mới báo lại. Nhưng vẫn là không thể.
- Boss, vết thương của anh còn chưa lành, không thể đi xa như vậy được đâu.
Nếu không phải vì có tin vui như vậy, Viên Trác Nghiên đã ném hết 3 tên nhãi này vào chuồng hổ để tự sinh tự diệt rồi. Từ lúc anh tỉnh lại vẫn luôn kháng lệnh như vậy!
- Bây giờ các cậu còn xem tôi là ông chủ không đấy? Lời tôi nói các cậu cãi bao nhiêu lần rồi?
A Phúc và A Minh vẫn nhất mực quỳ rạp không di chuyển, nhưng A Châu thì đã thay đổi suy nghĩ, gật đầu nhận lệnh.
- Vâng thưa boss!
Nhìn A Châu đứng lên đi thực hiện việc mà ông chủ vừa giao phó, A Minh và A Phúc vừa không ngờ lại thêm một quả chửi thề trong lòng nữa. Không phải đang quyết định thống nhất với nhau không để ông chủ rời khỏi đây dù cho có bị xử phạt rồi sao? A Châu nửa đường bỏ chạy như vậy sao? Đúng là anh em tốt đây rồi a!
Vừa nghĩ, A Phúc vừa nghiến chặt răng nhẫn nhịn. Nhưng điều quan trọng hơn mà hai người bọn họ quan tâm chính là ngăn cản ông chủ.
- Boss, anh không đi được đâu. Vết thương vẫn....
Viên Trác Nghiên từ trong phòng thay đồ đi ra, quần áo đã chỉnh tề, áo sơ mi màu đen được may tỉ mỉ, phối với quần tây màu xám ôm lấy đôi chân thon dài. Nhìn không ra anh vừa mới nằm liệt giường hôm qua. Anh đứng trước gương vừa chỉnh lại cổ áo vừa cất giọng hỏi.
- Hai cậu là bò à? Sao cứ nhai đi nhai lại vậy? Còn tiếp tục ngăn cản tôi thì hai cậu cứ cuốn gói hành lí đến Ma Cao đi.
Mấy tên nhãi này lại dám ngăn cản anh về gặp người phụ nữ và con của anh sao?
Mặc dù rất muốn ngăn cản đến cùng, nhưng nhìn thấy tâm trạng ông chủ tốt như vậy, lại biết nhất định cũng không thể tiếp tục ngăn cản nữa. Nếu còn không mau thu lại hành động này thì có khi còn chẳng được theo ông chủ về Thượng Hải luôn ấy.
Lúc Viên Trác Nghiên mặc áo khoác vào và xoay người hướng về phía cửa phòng. A Phúc và A Minh cũng lần lượt đứng lên.
- Boss, xin hãy để thủ hạ hộ tống ngài về Thượng Hải.
Viên Trác Nghiên quét mắt nhìn hai người, cuối cùng nhàn nhạt cất lời.
- A Minh, cậu ở lại xử lí cho xong vụ này đi. Còn cậu, chuẩn bị đi, năm phút nữa xuất phát.
- Vâng thưa boss!
Hai người cùng cúi đầu nhận lệnh.
A Phúc bước nhanh tới cửa mở cửa cho Viên Trác Nghiên đi ra rồi cũng nối đuôi theo sau.
.........................
Mấy ngày nghỉ phép, Ôn Giai Tuệ đều ở nhà với mẹ Ôn, chỉ về Viên gia vào buổi tối. Hôm nay cũng không ngoại lệ, từ sáng sớm, A Phong đã lái xe đưa cô đến tiểu khu.
- Cảm ơn anh!
Ôn Giai Tuệ từ trên xe bước xuống, mỉm cười dịu dàng nói với A Phong.
A Phong ôn nhu cười đáp.
- Tối nay có thể tôi sẽ đến muộn, cô cứ ăn tối với mẹ đi. Không cần phải quá lo về Viên gia đâu.
Nữ nhân gật nhẹ đầu, đưa tay làm động tác tạm biệt rồi đi thẳng vào tiểu khu.
A Phong nhìn thân ảnh nhỏ đang đi vào trong rồi mới khởi động xe.
Ôn Giai Tuệ đi đến trước nhà mẹ Ôn rồi thì bất ngờ, hai chân không thể nhấc tiếp nữa. Hai mắt cô mở to nhìn người đàn ông đang đứng cách mình ba bước chân.
Anh về rồi sao?
- Trác, Trác Nghiên? Anh, anh về rồi sao?
Viên Trác Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ nhìn cô gái nhỏ đang ngây ngốc ra. Bộ tây trang màu xám vừa vặn tôn lên dáng người cao lớn chuẩn tỉ lệ vàng, anh đứng đó, phong thái ngạo nghễ, ngang tàng, một tay kẹp điếu xì gà đang cháy dở, một tay đút trong túi quần. Gương mặt điển trai yêu mị, môi mọng nâng lên, nở một nụ cười dịu dàng.
- Anh về sớm, em không vui sao?
Ôn Giai Tuệ có chút chột dạ khi anh hỏi như vậy. Đúng là lúc anh đi, cô đã rất mong anh về, cũng đã chủ động gọi cho anh bảo nói anh về sớm hơn. Thế nhưng, từ sau khi biết tin mình mang thai, cô đã bắt đầu trốn tránh anh, không nhận điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh. Bây giờ anh bất ngờ xuất hiện trước mặt như vậy, cô lại không như cô đã tượng tưởng, sẽ chạy ào đến ôm chặt anh. Cô chỉ đứng bất động tại chỗ, phản ứng đầu tiên của cô lại chính là muốn tìm đường chạy trốn. Trên môi cô nặn ra một nụ cười gượng gạo.
- Có chứ, sao lại không vui được....
Cô vừa nói vừa cúi đầu né tránh ánh mắt dò xét của người đàn ông.
- Vậy sao em lại không nhận điện thoại của anh? Em đang trốn tránh anh sao?
Giọng điệu trầm ấm đầy từ tính của Viên Trác Nghiên vang lên, mỗi câu hỏi là từng bước tiến lên của anh..
- Tuệ nhi, em có biết lúc không liên lạc được với em, anh đã lo lắng đến phát điên như thế nào không?
Bước chân của anh vừa vặn đứng lại trước mặt Ôn Giai Tuệ, đem điếu xì gà trên tay ném xuống dưới đất và giơ chân giẫm lên.
Thuận tay vòng qua eo nhỏ của cô, kéo cô sát vào trong ngực mình, tìa trán mình lên trán của cô, thấp giọng nói tiếp.
- Tuệ nhi, anh thật sự rất yêu em. Có phải em vẫn không tin đúng không? Anh toàn tâm toàn ý muốn bù đắp cho em, yêu chiều em, cung phụng em. Nhưng, có lẽ, em không tin đúng chứ?
Đột nhiên anh hành xử như vậy khiến Ôn Giai Tuệ có chút bất an, nghiêng đầu né tránh.
- Trác Nghiên, đột nhiên anh nói linh tinh gì vậy? Em, em không tin gì chứ? Anh tốt với em thế nào em đều biết rõ, mấy ngày qua vì em muốn yên tĩnh ở cùng mẹ nên mới không liên lạc với anh. Không lẽ, anh vì chuyện này mà nghi ngờ em?
Viên Trác Nghiên lắc nhẹ đầu, vẫn duy trì động tác ôm cô. Tay kia áp vào một bên má mịn màng không chút khuyết điểm, nhẹ nhàng mơn trớn.
- Không phải nghi ngờ mà là đau lòng. Anh đau lòng vì em không cho anh biết sự xuất hiện của con chúng ta.
Một câu này của anh đem tất cả nghi ngờ trong lòng Ôn Giai Tuệ đánh tan trong phút chốc. Cô đã có thể hiểu được những hành động cùng lời nói kỳ lạ của anh từ nãy đến giờ.
Anh đã biết chuyện của đứa bé rồi sao? Làm sao có thể chứ?
À suýt nữa thì cô quên mất anh là ai, chuyện anh muốn biết thì chỉ cần điều tra một lúc là có rồi.
Ôn Giai Tuệ nhất thời không biết phải xử trí tiếp theo như thế nào đây. Anh đã biết cô mang thai, cô không phải là muốn giấu anh mà cô chỉ đang do dự. Nhưng cô phải nói như thế nào với anh? Lí do khiến cô do dự là vì vẫn ám ảnh chuyện trước đây sao?
- Trác Nghiên, chuyện này không phải như vậy đâu. Chỉ là, em, em nghĩ vẫn chưa đến lúc, cho nên....uhm....uhm....
Cô vốn đang nói lắp bắp mà bây giờ còn bị nụ hôn của Viên Trác Nghiên chặn lại, những lời muốn nói đều bị nuốt trở lại vào trong. Hai tay cô buông lỏng hai bên đùi, sau đó dần dần níu hai bên hông của anh.
Vòng tay Viên Trác Nghiên ôm chặt nữ nhân trong ngực hơn, chỉ hận không thể đem cô nhập vào trong người mình.
Khi anh biết tin cô mang thai, anh thật sự đã rất vui, cảm giác vui mừng này không còn từ gì có thể diễn tả được. Còn thành công hơn cả khi ký được những hợp đồng hàng tỉ đô. Thế nhưng....trên đường trở về Thượng Hải, anh mới hiểu lí do mà Ôn Giai Tuệ đột nhiên cắt đứt liên lạc với anh thì ra là vì không muốn nói với anh chuyện cái thai, anh không ngừng suy nghĩ tại sao cô lại muốn giấu anh chuyện này chứ? Chẳng lẽ, cô lại không muốn cho anh nhận con ư? Là vì vẫn chưa quên được cơn ác mộng trước đây? Vì cô đang sợ chuyện tương tự đó lại một lần nữa lặp lại sao?
Tim anh không ngừng rỉ máu khi nghĩ đến lí do đó. Tất cả đều là tại anh, đều là lỗi của anh cả....
Khi nụ hôn của người đàn ông dần buông lỏng, Ôn Giai Tuệ liền đẩy nhẹ anh ra, lúng túng không biết nên nói tiếp hay không.
- Trác Nghiên, chuyện này....
Viên Trác Nghiên nhìn cô đang cố tìm lí do để giải thích, liền đưa ngón cái đặt ngang đôi môi đang mấp máy của cô.
- Đừng nói gì nữa cả. Tất cả những điều em đang lo, anh đều hiểu hết. Cho nên Tuệ nhi à, cho anh một cơ hội để chứng minh được không? Anh cần đứa bé này, cũng cần em nữa, anh thật sự rất cần hai mẹ con. Về nhà với anh, chúng ta cùng chào đón con được không?
Ôn Giai Tuệ vừa nghe anh nói cứ như bị cuốn vào một khoảng không gian mênh mông không tìm ra lối thoát, trầm luân không có chút bài xích nào. Cô cứ lặng lặng nhìn anh như vậy.
Đối với nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào mình như vậy, Viên Trác Nghiên vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi.
Sở dĩ lúc trước anh nói ra nguyện vọng của anh, muốn cô sinh cho anh một đứa con là vì muốn bù đắp lại cho cô nỗi đau mất con mà cả cô và anh đều vô cùng day dứt. Hơn nữa, thỏa thuận ở bên cạnh nhau của hai người rồi sẽ phải chấm dứt, khi cô rời khỏi Viên rồi, giữa hai người sẽ không còn một mối ràng buộc nào nữa. Cũng có nghĩa là anh sẽ không còn lí do gì để giữ cô bên cạnh nữa. Còn có, bí mật kia như một quả bom hẹn giờ vậy, bất cứ khi nào cũng có thể bị lộ tẩy, khi cô biết được sự thật đó, anh càng không thể níu kéo được cô.
Nhưng nếu bọn họ có một đứa con thì sẽ khác, cô nhất định sẽ vì con mà suy nghĩ lại, anh cũng có cái cớ để giữ lấy cô. Đúng là nghe rất hèn hạ, nhưng đây có lẽ là cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ đến rồi.
Đây liệu có được coi là ông trời đang giúp anh không? Cô vừa mới từ chối nguyện vọng muốn có con của anh thì cô lại có thai ngay sau đó!
- Trác Nghiên, anh nói xem, làm sao em có thể tin anh không làm hại đứa bé này như trước chứ?
Bình luận facebook