Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 89: Đây là nhà của chúng ta.
Nguyệt Phủ
Trước khi xe của cậu chủ về đến thì quản gia và người hầu đã đặc biệt được dặn dò rất kỹ, tất cả đều phải chú ý đến tình trạng sức khỏe của tiểu thư.
Khi xe vừa vào cổng, tất cả đều đứng đợi sẵn, mỗi người một tay đem hành lý vào trong.
A Châu đã đứng bên cạnh mở cửa xe cho ông chủ.
Với Ôn Giai Tuệ, có lẽ đây là "lần đầu tiên" cô đến đây, nên vừa bước xuống, cô đã nhìn ngó mọi thứ với ánh mắt lạ lẫm cùng tò mò, thích thú khi thấy những tượng đất trắng trang trí giữa sân như một đứa trẻ đang hiếu kỳ. Bàn tay nhỏ nhắn của cô được giấu trong túi của người đàn ông đi cùng.
- Tuệ nhi, có nhớ gì ở đây không?
Viên Trác Nghiên vừa nắm tay cô bước vào trong vừa nghiêng đầu hỏi han, ánh mắt nhìn cô rất đỗi dịu dàng và yêu thương.
Nữ nhân nhìn thấy người lạ lại rụt rè sợ hãi rồi, nép mình vào trong lòng của Viên Trác Nghiên, gương mặt ngây ngô hoang mang nhìn khắp căn biệt thự rộng lớn, giọng nỉ non yếu ớt.
- Trác Nghiên, sao chúng ta lại đến đây?
Viên Trác Nghiên nghe cô hỏi như vậy, rất kiên nhẫn dừng bước, từ từ giải thích với cô.
- Tuệ nhi ngoan, đừng sợ. Đây chính là nhà của chúng ta, những người ở đây đều rất yêu quý em, sẽ không có người xấu đâu.
Cặp mắt long lanh dè dặt của nữ nhân nhìn từng người một, họ đều mỉm cười rất tươi tắn chào đón cô. Quay lại đối diện với Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ vừa suy ngẫm gì đó vừa tự đọc lại
- Nhà...nhà của chúng ta...nhà....
Gương mặt tuấn mỹ của Viên Trác Nghiên đang gần kề trước mặt cô, môi mỏng vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp, bàn tay to lớn ấm nóng của anh xoa nhẹ trên đỉnh đầu cô, chậm rãi nói thêm.
- Đúng rồi, Tuệ nhi, đây là nhà của chúng ta, em có thể đi đâu, nhưng khi em sợ, về nhà sẽ an toàn nhất, vì anh luôn ở đây cùng em..
Trong vài giây ngắn ngủi, không hiểu sao Ôn Giai Tuệ lại ngưng trọng nhìn người đàn ông này như vậy, bàn tay cô vô thức đặt lên bụng dưới, giọng cô có chút nghẹn ngào.
- Vậy con của chúng ta, con của chúng ta cũng ở đây đúng không?
Mỗi lần cô nhắc đến con, Viên Trác Nghiên lại không cách nào hít thở nổi, dù đã nghe rất nhiều lần nhưng cảm giác vẫn như lần đầu tiên đó, đau đến không muốn thở. Anh mím chặt môi gật gật đầu, vươn tay ôm cô gái nhỏ của mình vào trong lòng, chầm chậm nhẹ nhàng vuốt dọc mái tóc đen mượt của cô.
- Con của chúng ta cũng sẽ ở đây, gia đình chúng ta, ba người, sẽ sống ở đây thật hạnh phúc, thật vui vẻ.
Hai người một nam một nữ đứng giữa sảnh lớn ôm chặt nhau như vậy không phải khung cảnh khiến người khác ghen tỵ vì lãng mạn, mà đó là một cảnh tượng đau lòng, nghe từng câu đối thoại của họ, đến thần tiên cũng nhòe lệ.
Dù Uyên đứng yên một chỗ từ đầu đến giờ, từng câu từng lời mà Viên thiếu cùng Ôn tiểu thư nói, bà nghe không xót một chữ, bà rơm rớm nước mắt, càng đưa tay lau thì càng chảy nhiều hơn. Bà đã nghe chuyện tiểu thư sảy thai, thật không ngờ, cô gái tốt như tiểu thư cùng một lúc phải gánh chịu nỗi đau như vậy, không chỉ mất con mà lại bị bệnh nữa. Nhớ lại những ngày tháng hai người họ cùng chờ đợi đón đứa bé chào đời thật hạnh phúc làm sao, bây giờ tất cả đã thành ra như vậy, người ngoài cuộc nhìn vào cũng đau lòng thì hai người họ phải chịu đựng bao giờ đau đớn tra tấn đây chứ.
Một cảnh như vậy, A Châu và A Phúc cũng không đủ dũng khí để nhìn hết, còn nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên coi như chẳng nghe chẳng thấy gì.
..................
Viên Trác Nghiên dìu Ôn Giai Tuệ đi lên lầu, đưa cô xem một lượt để cô có thể nhớ lại một chút gì đó, một tay anh nắm tay cô, tay còn lại đặt sau tấm lưng mảnh mai của cô.
- Tuệ nhi, em có ấn tượng gì không?
Nam nhân vừa bước vừa cúi đầu hỏi, giọng trầm ấm đủ từ tính.
Ôn Giai Tuệ nhìn xung quanh, không mở miệng nhưng rất thành thật mà lắc đầu.
Thật ra cũng chẳng dám hy vọng gì nhiều nên Viên Trác Nghiên cũng không quá thất vọng khi không nhận được dấu hiệu tốt nào. Anh vẫn rất kiên nhẫn, điềm tĩnh đưa Ôn Giai Tuệ đi về hướng phòng của hai người.
Anh cố tình bước nhanh hơn vì không muốn cho cô nhìn căn phòng kia. Nhưng không ngờ, Ôn Giai Tuệ lại không chịu đi, đứng chôn chân tại chỗ, thậm chí còn gắng sức kháng cự lại nữa.
Viên Trác Nghiên có chút kinh hoảng, nhất thời không biết phải xử trí thế nào. Cũng chỉ có thể tạm đứng lại bên cạnh cô đã.
- Tuệ, Tuệ nhi. Chúng ta mau về phòng thôi. Em không nên nhìn nó đâu.
Gương mặt góc cạnh của Viên Trác Nghiên đã hoàn toàn đanh lại. Căn phòng trước mặt bọn họ chính là phòng mà bọn họ đã cùng nhau trang trí, sắp xếp từng món đồ mà đã tự tay lựa chọn, là phòng của bảo bảo khi chào đời. Từ ngày con mất, anh chưa bao giờ đủ can đảm bước vào trong căn phòng này nữa, nhưng vẫn luôn dặn dò quản gia lau dọn mỗi ngày, anh không dám bỏ hết đi vì Ôn Giai Tuệ vốn dĩ chưa được nói một câu tạm biệt trọn vẹn và đúng nghĩa với bảo bảo. Một ngày nào đó khi cô khỏi bệnh rồi, nhất định cô sẽ tìm đến đây, nên anh muốn để cô đưa ra quyết định đối với căn phòng này.
Nhưng mà, điều làm cho Viên Trác Nghiên không ngờ tới chính là ngay khoảnh khắc này, Ôn Giai Tuệ nhất quyết đứng yên không chịu nhúc nhích trước căn phòng này như vậy. Cô giãy khỏi tay anh, bước từng bước chậm rãi như đang mang theo tất cả nỗi đau đè lên đôi vai gầy guộc, còn thẩn thờ như cái xác không hồn.
Viên Trác Nghiên lo lắng cô sẽ chịu một đả kích bất ngờ nào đó nên luôn theo sát phía sau cô, không dám lơ là dù chỉ một giây, anh dõi theo từng bước chân của cô đến khi cô dừng lại ở giữa căn phòng. Anh nghe tiếng cô đang nức nở, nhìn thấy bờ vai đang run rẩy của cô, muốn tiến tới ôm chặt cô vào lòng nhưng rốt cuộc cũng không thể nhấc nổi chân.
Thân hình nhỏ nhắn dần di chuyển tới chiếc nôi đặt giữa một đóng đồ chơi, một tay cô chạm vào bụng, tay còn lại chậm rãi đưa lên đặt bên vành nôi. Chính bản thân cô bây giờ nhất định là chẳng thể hiểu được tại sao mình lại vô cớ rơi lệ như vậy.
Viên Trác Nghiên đang khẩn trương đứng phía sau, vừa định gọi Ôn Giai Tuệ thì cô đã quay đầu lại hỏi anh. Cô vừa đưa tay quệt hết nước mắt đã mỉm cười, như vậy càng khiến anh xót xa hơn nữa.
- Trác Nghiên, đây là phòng của con sao? Anh chuẩn bị khi nào vậy? Dễ thương thật.
Viên Trác Nghiên không khỏi giật mình nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt. Anh còn tưởng đã hoa mắt rồi, vẻ mặt Ôn Giai Tuệ vừa rồi và cả bây giờ nữa, cách cô nói chuyện với anh, hoàn toàn khác so với những ngày vừa qua, cô của vừa nãy chính là Tuệ nhi của anh, đó là dáng vẻ trước khi xảy ra tai nạn của cô mà.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, là em đúng không? Em đã về với anh rồi sao?
Anh kích động đến mức quên luôn cả việc Ôn Giai Tuệ còn đang bị bệnh mà bước tới ôm chầm lấy cô, môi kề bên tai cô liên tục lặp lại một kiểu câu hỏi duy nhất.
Lúc này thì Ôn Giai Tuệ mà anh vừa nhìn thấy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, cô trở lại như cũ, hoảng hốt vì bị ôm chặt như vậy, hai tay nhỏ nhắn chống trước ngực anh mà kêu gào.
- Tuệ nhi khó thở, mau bỏ Tuệ nhi ra đi.
Nghe cô nói những lời này, Viên Trác Nghiên lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng buông tay ra, cuống quít xoa dịu sự hoảng loạn trong cô.
- Tuệ nhi, em không bị đau ở đâu chứ? Có phải anh đã dọa em sợ rồi không? Anh xin lỗi, Tuệ nhi, là anh không tốt.
Ôn Giai Tuệ vừa được buông ra thì không còn la lối như vừa nãy nữa, còn lại rất ngoan và đáng yêu nữa. Cô im lặng mà đưa tay đặt lên một bên má của Viên Trác Nghiên, vừa lắc đầu vừa khẳng định.
- Không đau, Tuệ nhi không đau. Chồng, có phải chồng đang buồn không? Sao lại buồn rồi, đừng buồn mà.
Cặp mắt chim ưng sâu hút vẫn duy trì nhìn thẳng vào mặt cô, con ngươi hơi rung động nhẹ, Viên Trác Nghiên đặt tay mình lên tay cô, chậm rãi kéo tay cô khỏi mặt của mình và đổi thành đưa mu bàn tay trắng mịn đặt bên môi, hôn nhẹ nhàng vừa đủ. Không khí trong phòng lúc này vô cùng yên tĩnh, tất cả như lắng đọng lại, chỉ nghe được hơi thở êm dịu của hai người.
..........................
Có lẽ cần phải có nhiều thời gian hơn nữa, cuộc sống của Ôn Giai Tuệ mới có thể đi vào quỹ đạo trước đây.
Bữa tối "đầu tiên" của cô ở Nguyệt Phủ so với lúc cô mới về đây lúc trước cũng gần giống nhau. Nhưng Ôn Giai Tuệ của bây giờ ngoan ngoãn và phối hợp hẳn, có lẽ là vì ở trước mặt nhiều người nên cô mới không dám cãi lại như mấy ngày còn ở bệnh viện.
- Sao vậy em? Không ngủ được?
Cô gái nhỏ này đã nằm trên giường như vậy hơn nửa tiếng rồi, nhưng cô vẫn mở mắt sáng trưng nhìn trần nhà mà không ngủ. Trước khi đi tắm, Viên Trác Nghiên đã dặn cô đi ngủ, vậy mà sau khi anh tắm xong, cô vẫn còn thức như vậy.
Viên Trác Nghiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ tóc trên đỉnh đầu cô, ân cần hỏi han.
- Em không quen giường hửm?
Vẻ mặt Ôn Giai Tuệ đã có chút biến hóa, nghiêng đầu qua một bên đối diện với anh. Cô thều thào chậm rãi.
- Anh không ôm Tuệ nhi nữa sao....
Câu trả lời của cô làm cho Viên Trác Nghiên nhất thời ngớ người ra. Dở khóc dở cười nhìn cô, đây là lí do khiến cô không ngủ được ư? Nhưng anh vẫn cảm giác rất ấm áp khi cô đã quen với sự tồn tại của anh, hình thành thói quen ở bên cạnh anh.
Viên Trác Nghiên vừa gõ nhẹ một cái lên vùng trán trơn bóng của anh, bật cười nhẹ một tiếng, vừa nằm xuống chỗ mình vừa dỗ dành cô.
- Không phải anh đã ở đây rồi sao?
Anh vừa nằm xuống đã dang tay ra để nữ nhân bên cạnh nhào vào lòng mình.
Ôn Giai Tuệ cọ cọ mặt trong lòng nam nhân tìm cảm giác an toàn quen thuộc mới yên tâm thả lỏng toàn thân.
- Đừng sợ, anh không bao giờ bỏ em lại nữa đâu. Ngủ đi nào, anh không đi đâu cả.
Hình như Ôn Giai Tuệ đã sớm rất buồn ngủ rồi, nên khi vừa tìm được cảm giác an toàn vốn có, chỉ sau vài ba câu thì thầm của Viên Trác Nghiên thì cô đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
........................
- Con yêu, con ơi, con đâu rồi? Con của mẹ, con ơi, con đâu rồi? Con đâu rồi???
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, tỉnh, tỉnh lại đi em! Tuệ nhi.
Nửa đêm, Viên Trác Nghiên mơ màng tỉnh lại từ giấc ngủ khi nghe bên tai tiếng hét lẫn tiếng nói mớ của Ôn Giai Tuệ. Anh vội vàng gọi cô liên tục, tay lúc lay lúc vỗ lên má của cô để cô có thể tỉnh lại nhanh hơn.
- Tuệ nhi, tỉnh lại đi em! Tuệ nhi, Tuệ nhi, em có nghe anh gọi không?
Nhưng mọi việc anh đang làm dường như cũng chẳng có tác dụng gì cả. Cô gái nhỏ bên cạnh vẫn liên tục lắc đầu trong sợ hãi, mắt nhắm nghiền, mồ hôi trên trán và thái dương túa ra như mưa, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Con ơi, con đâu rồi? Con yêu, con của mẹ.
Nhìn cô như vậy, Viên Trác Nghiên càng thêm sốt ruột hơn. Tay anh dùng thêm sức mà lay cô tỉnh.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, nghe anh nói gì không? Mau tỉnh lại đi, Tuệ nhi!
Anh gọi cô hơn ba lần thì rốt cuộc Ôn Giai Tuệ cũng ngồi bật dậy. Hít thở gấp gáp dồn dập khi vừa trải qua một nỗi sợ hãi, nhịp thở của cô nghe rất rõ ràng.
Thấy cô đã bừng tỉnh, Viên Trác Nghiên vội đến ngồi bên cạnh đỡ hai bên vai cũng ướt đẫm mồ hôi của cô.
- Tuệ nhi, em ổn chứ? Tuệ nhi, em nghe anh nói gì không?
Tiếng của anh đã làm cho Ôn Giai Tuệ phải quay mặt nhìn, trong ánh mắt vô hồn, cô lập tức vòng tay ôm qua cổ nam nhân, càng ôm chặt càng khóc lớn hơn nữa.
- Trác Nghiên, hức, hức, em thấy con, em thấy con của chúng ta, con chết rồi? Không phải đúng không?
Cô hỏi đến câu cuối thì đã buông lỏng hai tay, đối diện với anh mà hỏi trong cơn hoảng loạn.
- Con đâu rồi? Con của chúng ta đâu rồi? Chồng, con không chết đúng không? Con chưa chết mà đúng không? Con đâu rồi? Con của em đâu rồi?
Viên Trác Nghiên không đành lòng nhất là khi cô nhắc đến chuyện của con, dù muốn dù không thì anh đã liên tục nói dối cô không biết bao nhiêu lần rồi. Và lần này đương nhiên là cũng không ngoại lệ.
- Không đâu, con của chúng ta không sao cả, con vẫn ở trong này mà. Chờ một thời gian nữa, em có thể được nhìn thấy con rồi.
Anh vừa nói lại vừa nắm tay cô đặt vào bụng phẳng lì của cô. Đây là lời nói dối của anh từ lúc cô bệnh đến bây giờ, cũng là hành động mà anh đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng lần nào cũng khó khăn như vậy.
Đối với Ôn Giai Tuệ thì những lời này, hành động này lúc nào cũng chỉ như lần đầu mới nghe, mới thực hiện. Cô nín hẳn và cũng không còn quá hoảng sợ như vừa bừng tỉnh nữa, yên tĩnh đến khiến người khác đau lòng.
Viên Trác Nghiên không nói thêm gì nữa, vì càng nói thì người chịu đựng dày vò vẫn là anh. Còn cô, cô sẽ quên tất cả ngay sau đó, mà như vậy cũng tốt, cô sẽ không phải chịu đựng như anh.
....................
Nơi này chỉ là một bãi cỏ rộng lớn vắng vẻ, sự xuất hiện của hai chiếc xe cũng vì vậy mà trở thành điểm nhấn. Hai chiếc xe dừng lại gần nhau, cửa kính ghế sau của chiếc Ferrari màu đỏ song song với cửa sổ của ghế lái chiếc xe màu đen kia.
- Vẫn chưa tìm được tung tích của mấy miếng ngọc trong tay Ôn Giai Tuệ?
Giọng một nửa nhân ở ghế sau cất lên, điềm nhiên nhưng vô cùng đầy uy nghi. Cửa kính che nửa gương mặt của cô ả nên chỉ để lộ đôi mắt sau đôi kính râm màu đen cùng đôi khuyên tai hình hoa nhài được chế khắc tinh xảo bằng ngọc.
Trong chiếc xe màu đen kia, một người đàn ông đưa một chiếc USB qua cửa kính tới cho chủ nhân của mình.
- Đây là kết quả phá giải mật khẩu két sắt, nhưng ngọc đã không còn trong đó nữa. Có vẻ như đã có người ra tay trước chúng ta rồi, khả năng cao nhất là Viên Trác Nghiên.
Nữ nhân trong xe cầm chiếc USB vân vê trong tay, không rõ biểu cảm trên mặt cô ta hiện giờ là gì. Chỉ nghe cô ả bật cười một tiếng, giọng điệu châm chọc, nhưng càng nghe cô ta nói về sau thì càng nhận thấy rõ cô ta đang kìm nén cơn thịnh nộ trong người.
- Cũng nhanh thật đấy. Hai miếng ngọc cuối cùng cũng lấy đi mà thần không biết quỷ không hay. Viên Trác Nghiên nhanh thế nào thì cậu ngu dốt đến mức đấy đấy, A Lôi!
Khi gọi tên gã thuộc hạ của mình, người phụ nữ gần như cắn chặt răng đè nén cơn giận. Chuyện lớn chuyện nhỏ đều làm không thành, chẳng hiểu tại sao cô lại nuôi một tên phế vật như vậy nữa.
- Phu nhân bớt giận. Là thủ hạ vô dụng, nhưng đối thủ của chúng ta bây giờ là Viên Trác Nghiên, thật sự sẽ không dễ dàng. Phu nhân, cô không thể từ bỏ việc đối phó với Ôn Giai Tuệ mà tập trung vào chữa trị cho tiên sinh thôi sao? Chỉ vì cứ lo ngăn cản Ôn Giai Tuệ mà đã gián đoạn rất lâu rồi.
A Lôi ngồi trên xe hạ cửa kính xuống hết mức, vẻ mặt ngưng trọng bộc bạch tâm tư đã giữ kín trong lòng bao lâu nay.
Người phụ nữ trong xe đối diện kia nghe những lời dạy bảo mình như vậy, cô ả hừ nhẹ môt tiếng ra hiệu cảnh báo, nhưng không nhắc thẳng mà đi thẳng vào ngay chủ đề.
- Tôi cần cậu dạy phải làm thế nào à? Tình hình của Ôn Giai Tuệ hiện giờ đang thuận lợi cho chúng ta, nếu có thể can thiệp vào quá trình hồi phục của cô ta cũng có thể kìm hãm được Viên Trác Nghiên. Trước mắt cứ tìm được chỗ giấu ngọc đi đã, tôi sẽ tìm cơ hội dạy dỗ Ôn Giai Tuệ một chút.
A Lôi vẫn là lắc đầu ngán ngẩm trước sự cố chấp của chủ nhân, việc duy nhất cậu ta có thể làm là phục tùng mệnh lệnh. Mặc dù rất muốn tiên sinh được chữa trị nhưng phi nhân dùng cách cố chấp như vậy liệu có phải đang tự đào mồ cho tất cả không đây.
Trước khi xe của cậu chủ về đến thì quản gia và người hầu đã đặc biệt được dặn dò rất kỹ, tất cả đều phải chú ý đến tình trạng sức khỏe của tiểu thư.
Khi xe vừa vào cổng, tất cả đều đứng đợi sẵn, mỗi người một tay đem hành lý vào trong.
A Châu đã đứng bên cạnh mở cửa xe cho ông chủ.
Với Ôn Giai Tuệ, có lẽ đây là "lần đầu tiên" cô đến đây, nên vừa bước xuống, cô đã nhìn ngó mọi thứ với ánh mắt lạ lẫm cùng tò mò, thích thú khi thấy những tượng đất trắng trang trí giữa sân như một đứa trẻ đang hiếu kỳ. Bàn tay nhỏ nhắn của cô được giấu trong túi của người đàn ông đi cùng.
- Tuệ nhi, có nhớ gì ở đây không?
Viên Trác Nghiên vừa nắm tay cô bước vào trong vừa nghiêng đầu hỏi han, ánh mắt nhìn cô rất đỗi dịu dàng và yêu thương.
Nữ nhân nhìn thấy người lạ lại rụt rè sợ hãi rồi, nép mình vào trong lòng của Viên Trác Nghiên, gương mặt ngây ngô hoang mang nhìn khắp căn biệt thự rộng lớn, giọng nỉ non yếu ớt.
- Trác Nghiên, sao chúng ta lại đến đây?
Viên Trác Nghiên nghe cô hỏi như vậy, rất kiên nhẫn dừng bước, từ từ giải thích với cô.
- Tuệ nhi ngoan, đừng sợ. Đây chính là nhà của chúng ta, những người ở đây đều rất yêu quý em, sẽ không có người xấu đâu.
Cặp mắt long lanh dè dặt của nữ nhân nhìn từng người một, họ đều mỉm cười rất tươi tắn chào đón cô. Quay lại đối diện với Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ vừa suy ngẫm gì đó vừa tự đọc lại
- Nhà...nhà của chúng ta...nhà....
Gương mặt tuấn mỹ của Viên Trác Nghiên đang gần kề trước mặt cô, môi mỏng vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp, bàn tay to lớn ấm nóng của anh xoa nhẹ trên đỉnh đầu cô, chậm rãi nói thêm.
- Đúng rồi, Tuệ nhi, đây là nhà của chúng ta, em có thể đi đâu, nhưng khi em sợ, về nhà sẽ an toàn nhất, vì anh luôn ở đây cùng em..
Trong vài giây ngắn ngủi, không hiểu sao Ôn Giai Tuệ lại ngưng trọng nhìn người đàn ông này như vậy, bàn tay cô vô thức đặt lên bụng dưới, giọng cô có chút nghẹn ngào.
- Vậy con của chúng ta, con của chúng ta cũng ở đây đúng không?
Mỗi lần cô nhắc đến con, Viên Trác Nghiên lại không cách nào hít thở nổi, dù đã nghe rất nhiều lần nhưng cảm giác vẫn như lần đầu tiên đó, đau đến không muốn thở. Anh mím chặt môi gật gật đầu, vươn tay ôm cô gái nhỏ của mình vào trong lòng, chầm chậm nhẹ nhàng vuốt dọc mái tóc đen mượt của cô.
- Con của chúng ta cũng sẽ ở đây, gia đình chúng ta, ba người, sẽ sống ở đây thật hạnh phúc, thật vui vẻ.
Hai người một nam một nữ đứng giữa sảnh lớn ôm chặt nhau như vậy không phải khung cảnh khiến người khác ghen tỵ vì lãng mạn, mà đó là một cảnh tượng đau lòng, nghe từng câu đối thoại của họ, đến thần tiên cũng nhòe lệ.
Dù Uyên đứng yên một chỗ từ đầu đến giờ, từng câu từng lời mà Viên thiếu cùng Ôn tiểu thư nói, bà nghe không xót một chữ, bà rơm rớm nước mắt, càng đưa tay lau thì càng chảy nhiều hơn. Bà đã nghe chuyện tiểu thư sảy thai, thật không ngờ, cô gái tốt như tiểu thư cùng một lúc phải gánh chịu nỗi đau như vậy, không chỉ mất con mà lại bị bệnh nữa. Nhớ lại những ngày tháng hai người họ cùng chờ đợi đón đứa bé chào đời thật hạnh phúc làm sao, bây giờ tất cả đã thành ra như vậy, người ngoài cuộc nhìn vào cũng đau lòng thì hai người họ phải chịu đựng bao giờ đau đớn tra tấn đây chứ.
Một cảnh như vậy, A Châu và A Phúc cũng không đủ dũng khí để nhìn hết, còn nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên coi như chẳng nghe chẳng thấy gì.
..................
Viên Trác Nghiên dìu Ôn Giai Tuệ đi lên lầu, đưa cô xem một lượt để cô có thể nhớ lại một chút gì đó, một tay anh nắm tay cô, tay còn lại đặt sau tấm lưng mảnh mai của cô.
- Tuệ nhi, em có ấn tượng gì không?
Nam nhân vừa bước vừa cúi đầu hỏi, giọng trầm ấm đủ từ tính.
Ôn Giai Tuệ nhìn xung quanh, không mở miệng nhưng rất thành thật mà lắc đầu.
Thật ra cũng chẳng dám hy vọng gì nhiều nên Viên Trác Nghiên cũng không quá thất vọng khi không nhận được dấu hiệu tốt nào. Anh vẫn rất kiên nhẫn, điềm tĩnh đưa Ôn Giai Tuệ đi về hướng phòng của hai người.
Anh cố tình bước nhanh hơn vì không muốn cho cô nhìn căn phòng kia. Nhưng không ngờ, Ôn Giai Tuệ lại không chịu đi, đứng chôn chân tại chỗ, thậm chí còn gắng sức kháng cự lại nữa.
Viên Trác Nghiên có chút kinh hoảng, nhất thời không biết phải xử trí thế nào. Cũng chỉ có thể tạm đứng lại bên cạnh cô đã.
- Tuệ, Tuệ nhi. Chúng ta mau về phòng thôi. Em không nên nhìn nó đâu.
Gương mặt góc cạnh của Viên Trác Nghiên đã hoàn toàn đanh lại. Căn phòng trước mặt bọn họ chính là phòng mà bọn họ đã cùng nhau trang trí, sắp xếp từng món đồ mà đã tự tay lựa chọn, là phòng của bảo bảo khi chào đời. Từ ngày con mất, anh chưa bao giờ đủ can đảm bước vào trong căn phòng này nữa, nhưng vẫn luôn dặn dò quản gia lau dọn mỗi ngày, anh không dám bỏ hết đi vì Ôn Giai Tuệ vốn dĩ chưa được nói một câu tạm biệt trọn vẹn và đúng nghĩa với bảo bảo. Một ngày nào đó khi cô khỏi bệnh rồi, nhất định cô sẽ tìm đến đây, nên anh muốn để cô đưa ra quyết định đối với căn phòng này.
Nhưng mà, điều làm cho Viên Trác Nghiên không ngờ tới chính là ngay khoảnh khắc này, Ôn Giai Tuệ nhất quyết đứng yên không chịu nhúc nhích trước căn phòng này như vậy. Cô giãy khỏi tay anh, bước từng bước chậm rãi như đang mang theo tất cả nỗi đau đè lên đôi vai gầy guộc, còn thẩn thờ như cái xác không hồn.
Viên Trác Nghiên lo lắng cô sẽ chịu một đả kích bất ngờ nào đó nên luôn theo sát phía sau cô, không dám lơ là dù chỉ một giây, anh dõi theo từng bước chân của cô đến khi cô dừng lại ở giữa căn phòng. Anh nghe tiếng cô đang nức nở, nhìn thấy bờ vai đang run rẩy của cô, muốn tiến tới ôm chặt cô vào lòng nhưng rốt cuộc cũng không thể nhấc nổi chân.
Thân hình nhỏ nhắn dần di chuyển tới chiếc nôi đặt giữa một đóng đồ chơi, một tay cô chạm vào bụng, tay còn lại chậm rãi đưa lên đặt bên vành nôi. Chính bản thân cô bây giờ nhất định là chẳng thể hiểu được tại sao mình lại vô cớ rơi lệ như vậy.
Viên Trác Nghiên đang khẩn trương đứng phía sau, vừa định gọi Ôn Giai Tuệ thì cô đã quay đầu lại hỏi anh. Cô vừa đưa tay quệt hết nước mắt đã mỉm cười, như vậy càng khiến anh xót xa hơn nữa.
- Trác Nghiên, đây là phòng của con sao? Anh chuẩn bị khi nào vậy? Dễ thương thật.
Viên Trác Nghiên không khỏi giật mình nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt. Anh còn tưởng đã hoa mắt rồi, vẻ mặt Ôn Giai Tuệ vừa rồi và cả bây giờ nữa, cách cô nói chuyện với anh, hoàn toàn khác so với những ngày vừa qua, cô của vừa nãy chính là Tuệ nhi của anh, đó là dáng vẻ trước khi xảy ra tai nạn của cô mà.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, là em đúng không? Em đã về với anh rồi sao?
Anh kích động đến mức quên luôn cả việc Ôn Giai Tuệ còn đang bị bệnh mà bước tới ôm chầm lấy cô, môi kề bên tai cô liên tục lặp lại một kiểu câu hỏi duy nhất.
Lúc này thì Ôn Giai Tuệ mà anh vừa nhìn thấy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, cô trở lại như cũ, hoảng hốt vì bị ôm chặt như vậy, hai tay nhỏ nhắn chống trước ngực anh mà kêu gào.
- Tuệ nhi khó thở, mau bỏ Tuệ nhi ra đi.
Nghe cô nói những lời này, Viên Trác Nghiên lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng buông tay ra, cuống quít xoa dịu sự hoảng loạn trong cô.
- Tuệ nhi, em không bị đau ở đâu chứ? Có phải anh đã dọa em sợ rồi không? Anh xin lỗi, Tuệ nhi, là anh không tốt.
Ôn Giai Tuệ vừa được buông ra thì không còn la lối như vừa nãy nữa, còn lại rất ngoan và đáng yêu nữa. Cô im lặng mà đưa tay đặt lên một bên má của Viên Trác Nghiên, vừa lắc đầu vừa khẳng định.
- Không đau, Tuệ nhi không đau. Chồng, có phải chồng đang buồn không? Sao lại buồn rồi, đừng buồn mà.
Cặp mắt chim ưng sâu hút vẫn duy trì nhìn thẳng vào mặt cô, con ngươi hơi rung động nhẹ, Viên Trác Nghiên đặt tay mình lên tay cô, chậm rãi kéo tay cô khỏi mặt của mình và đổi thành đưa mu bàn tay trắng mịn đặt bên môi, hôn nhẹ nhàng vừa đủ. Không khí trong phòng lúc này vô cùng yên tĩnh, tất cả như lắng đọng lại, chỉ nghe được hơi thở êm dịu của hai người.
..........................
Có lẽ cần phải có nhiều thời gian hơn nữa, cuộc sống của Ôn Giai Tuệ mới có thể đi vào quỹ đạo trước đây.
Bữa tối "đầu tiên" của cô ở Nguyệt Phủ so với lúc cô mới về đây lúc trước cũng gần giống nhau. Nhưng Ôn Giai Tuệ của bây giờ ngoan ngoãn và phối hợp hẳn, có lẽ là vì ở trước mặt nhiều người nên cô mới không dám cãi lại như mấy ngày còn ở bệnh viện.
- Sao vậy em? Không ngủ được?
Cô gái nhỏ này đã nằm trên giường như vậy hơn nửa tiếng rồi, nhưng cô vẫn mở mắt sáng trưng nhìn trần nhà mà không ngủ. Trước khi đi tắm, Viên Trác Nghiên đã dặn cô đi ngủ, vậy mà sau khi anh tắm xong, cô vẫn còn thức như vậy.
Viên Trác Nghiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ tóc trên đỉnh đầu cô, ân cần hỏi han.
- Em không quen giường hửm?
Vẻ mặt Ôn Giai Tuệ đã có chút biến hóa, nghiêng đầu qua một bên đối diện với anh. Cô thều thào chậm rãi.
- Anh không ôm Tuệ nhi nữa sao....
Câu trả lời của cô làm cho Viên Trác Nghiên nhất thời ngớ người ra. Dở khóc dở cười nhìn cô, đây là lí do khiến cô không ngủ được ư? Nhưng anh vẫn cảm giác rất ấm áp khi cô đã quen với sự tồn tại của anh, hình thành thói quen ở bên cạnh anh.
Viên Trác Nghiên vừa gõ nhẹ một cái lên vùng trán trơn bóng của anh, bật cười nhẹ một tiếng, vừa nằm xuống chỗ mình vừa dỗ dành cô.
- Không phải anh đã ở đây rồi sao?
Anh vừa nằm xuống đã dang tay ra để nữ nhân bên cạnh nhào vào lòng mình.
Ôn Giai Tuệ cọ cọ mặt trong lòng nam nhân tìm cảm giác an toàn quen thuộc mới yên tâm thả lỏng toàn thân.
- Đừng sợ, anh không bao giờ bỏ em lại nữa đâu. Ngủ đi nào, anh không đi đâu cả.
Hình như Ôn Giai Tuệ đã sớm rất buồn ngủ rồi, nên khi vừa tìm được cảm giác an toàn vốn có, chỉ sau vài ba câu thì thầm của Viên Trác Nghiên thì cô đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
........................
- Con yêu, con ơi, con đâu rồi? Con của mẹ, con ơi, con đâu rồi? Con đâu rồi???
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, tỉnh, tỉnh lại đi em! Tuệ nhi.
Nửa đêm, Viên Trác Nghiên mơ màng tỉnh lại từ giấc ngủ khi nghe bên tai tiếng hét lẫn tiếng nói mớ của Ôn Giai Tuệ. Anh vội vàng gọi cô liên tục, tay lúc lay lúc vỗ lên má của cô để cô có thể tỉnh lại nhanh hơn.
- Tuệ nhi, tỉnh lại đi em! Tuệ nhi, Tuệ nhi, em có nghe anh gọi không?
Nhưng mọi việc anh đang làm dường như cũng chẳng có tác dụng gì cả. Cô gái nhỏ bên cạnh vẫn liên tục lắc đầu trong sợ hãi, mắt nhắm nghiền, mồ hôi trên trán và thái dương túa ra như mưa, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Con ơi, con đâu rồi? Con yêu, con của mẹ.
Nhìn cô như vậy, Viên Trác Nghiên càng thêm sốt ruột hơn. Tay anh dùng thêm sức mà lay cô tỉnh.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, nghe anh nói gì không? Mau tỉnh lại đi, Tuệ nhi!
Anh gọi cô hơn ba lần thì rốt cuộc Ôn Giai Tuệ cũng ngồi bật dậy. Hít thở gấp gáp dồn dập khi vừa trải qua một nỗi sợ hãi, nhịp thở của cô nghe rất rõ ràng.
Thấy cô đã bừng tỉnh, Viên Trác Nghiên vội đến ngồi bên cạnh đỡ hai bên vai cũng ướt đẫm mồ hôi của cô.
- Tuệ nhi, em ổn chứ? Tuệ nhi, em nghe anh nói gì không?
Tiếng của anh đã làm cho Ôn Giai Tuệ phải quay mặt nhìn, trong ánh mắt vô hồn, cô lập tức vòng tay ôm qua cổ nam nhân, càng ôm chặt càng khóc lớn hơn nữa.
- Trác Nghiên, hức, hức, em thấy con, em thấy con của chúng ta, con chết rồi? Không phải đúng không?
Cô hỏi đến câu cuối thì đã buông lỏng hai tay, đối diện với anh mà hỏi trong cơn hoảng loạn.
- Con đâu rồi? Con của chúng ta đâu rồi? Chồng, con không chết đúng không? Con chưa chết mà đúng không? Con đâu rồi? Con của em đâu rồi?
Viên Trác Nghiên không đành lòng nhất là khi cô nhắc đến chuyện của con, dù muốn dù không thì anh đã liên tục nói dối cô không biết bao nhiêu lần rồi. Và lần này đương nhiên là cũng không ngoại lệ.
- Không đâu, con của chúng ta không sao cả, con vẫn ở trong này mà. Chờ một thời gian nữa, em có thể được nhìn thấy con rồi.
Anh vừa nói lại vừa nắm tay cô đặt vào bụng phẳng lì của cô. Đây là lời nói dối của anh từ lúc cô bệnh đến bây giờ, cũng là hành động mà anh đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng lần nào cũng khó khăn như vậy.
Đối với Ôn Giai Tuệ thì những lời này, hành động này lúc nào cũng chỉ như lần đầu mới nghe, mới thực hiện. Cô nín hẳn và cũng không còn quá hoảng sợ như vừa bừng tỉnh nữa, yên tĩnh đến khiến người khác đau lòng.
Viên Trác Nghiên không nói thêm gì nữa, vì càng nói thì người chịu đựng dày vò vẫn là anh. Còn cô, cô sẽ quên tất cả ngay sau đó, mà như vậy cũng tốt, cô sẽ không phải chịu đựng như anh.
....................
Nơi này chỉ là một bãi cỏ rộng lớn vắng vẻ, sự xuất hiện của hai chiếc xe cũng vì vậy mà trở thành điểm nhấn. Hai chiếc xe dừng lại gần nhau, cửa kính ghế sau của chiếc Ferrari màu đỏ song song với cửa sổ của ghế lái chiếc xe màu đen kia.
- Vẫn chưa tìm được tung tích của mấy miếng ngọc trong tay Ôn Giai Tuệ?
Giọng một nửa nhân ở ghế sau cất lên, điềm nhiên nhưng vô cùng đầy uy nghi. Cửa kính che nửa gương mặt của cô ả nên chỉ để lộ đôi mắt sau đôi kính râm màu đen cùng đôi khuyên tai hình hoa nhài được chế khắc tinh xảo bằng ngọc.
Trong chiếc xe màu đen kia, một người đàn ông đưa một chiếc USB qua cửa kính tới cho chủ nhân của mình.
- Đây là kết quả phá giải mật khẩu két sắt, nhưng ngọc đã không còn trong đó nữa. Có vẻ như đã có người ra tay trước chúng ta rồi, khả năng cao nhất là Viên Trác Nghiên.
Nữ nhân trong xe cầm chiếc USB vân vê trong tay, không rõ biểu cảm trên mặt cô ta hiện giờ là gì. Chỉ nghe cô ả bật cười một tiếng, giọng điệu châm chọc, nhưng càng nghe cô ta nói về sau thì càng nhận thấy rõ cô ta đang kìm nén cơn thịnh nộ trong người.
- Cũng nhanh thật đấy. Hai miếng ngọc cuối cùng cũng lấy đi mà thần không biết quỷ không hay. Viên Trác Nghiên nhanh thế nào thì cậu ngu dốt đến mức đấy đấy, A Lôi!
Khi gọi tên gã thuộc hạ của mình, người phụ nữ gần như cắn chặt răng đè nén cơn giận. Chuyện lớn chuyện nhỏ đều làm không thành, chẳng hiểu tại sao cô lại nuôi một tên phế vật như vậy nữa.
- Phu nhân bớt giận. Là thủ hạ vô dụng, nhưng đối thủ của chúng ta bây giờ là Viên Trác Nghiên, thật sự sẽ không dễ dàng. Phu nhân, cô không thể từ bỏ việc đối phó với Ôn Giai Tuệ mà tập trung vào chữa trị cho tiên sinh thôi sao? Chỉ vì cứ lo ngăn cản Ôn Giai Tuệ mà đã gián đoạn rất lâu rồi.
A Lôi ngồi trên xe hạ cửa kính xuống hết mức, vẻ mặt ngưng trọng bộc bạch tâm tư đã giữ kín trong lòng bao lâu nay.
Người phụ nữ trong xe đối diện kia nghe những lời dạy bảo mình như vậy, cô ả hừ nhẹ môt tiếng ra hiệu cảnh báo, nhưng không nhắc thẳng mà đi thẳng vào ngay chủ đề.
- Tôi cần cậu dạy phải làm thế nào à? Tình hình của Ôn Giai Tuệ hiện giờ đang thuận lợi cho chúng ta, nếu có thể can thiệp vào quá trình hồi phục của cô ta cũng có thể kìm hãm được Viên Trác Nghiên. Trước mắt cứ tìm được chỗ giấu ngọc đi đã, tôi sẽ tìm cơ hội dạy dỗ Ôn Giai Tuệ một chút.
A Lôi vẫn là lắc đầu ngán ngẩm trước sự cố chấp của chủ nhân, việc duy nhất cậu ta có thể làm là phục tùng mệnh lệnh. Mặc dù rất muốn tiên sinh được chữa trị nhưng phi nhân dùng cách cố chấp như vậy liệu có phải đang tự đào mồ cho tất cả không đây.
Bình luận facebook