Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 91: Nội chiến
Viên gia.
Chiếc Aston Martin màu đen sáng bóng như một con cá lớn lao thẳng vào đại dương, cổng lớn của Viên gia đã sớm rộng mở.
A Châu vừa xuống xe liền nhanh chóng bước tới mở cửa cho ông chủ.
- Đại thiếu gia!
Khi chiếc giày phiên bản giới hạn đặt xuống mặt sân, tất cả người hầu đứng hai bên đồng loạt cung kính cúi chào.
Viên Trác Nghiên một thân đen quen thuộc bước nhanh xuống xe, đi ngang qua trước mặt bao nhiêu người, mỗi bước chân của anh đều đứt khoát, toàn thân tản ra một loại hàn khí bức người.
- Anh cả, tình huống này đúng là rất quen thuộc nhỉ?
Hướng đi vào trong phòng khách của Viên Trác Nghiên đã bị chặn lại bởi người em trai đáng quý Viên Trác Việt. Anh đứng lại, gương mặt tuấn mỹ vẫn tĩnh lặng như thường, nếu là người đã quen thuộc với anh thì nhất định sẽ đoán được đây là dấu hiệu đầu tiên anh sắp nổi cơn thịnh nộ.
Viên Trác Việt nhìn lướt qua biểu cảm của anh liền cười cười, trưng ra bộ mặt cợt nhả mà châm chọc.
- Lúc cha mất, anh cũng trở về đúng thời điểm công bố di chúc. Bây giờ mẹ nhỏ bị thần kinh rồi, anh cũng về ngay lúc phải bàn giao lại chức chủ tịch Hội đồng quản trị. Chà, anh cả, con người anh đúng là thâm sâu khó lường đấy. Có lẽ quyền lực mới là thứ hấp dẫn được anh nhỉ? Bảo sao mà anh lại tốn bao nhiêu tâm tư và công sức để lấy lòng tin của mẹ nhỏ như vậy. Thật sự rất cao tay, đáng học hỏi lắm đây.
Nụ cười chứa đựng sự bỡn cợt của anh ta đã đủ để nhận vài đấm từ Viên Trác Nghiên rồi. Nhưng anh vẫn điềm tĩnh chờ Viên Trác Việt nói hết câu. Đợi lúc anh ta đang đắc ý, anh không hề báo trước liền cho giáng thẳng một cú đấm vào mặt anh ta.
- A!! Đại thiếu gia, nhị thiếu gia!
Vương quản gia đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này thì không khỏi kinh hãi, theo phản xạ mà gọi một tiếng, đang định tiến đến hòa giải thì A Châu đã nhanh hơn, dặn ông và những người hầu khác cứ nhắm mắt làm ngơ đi.
Trên mặt Viên Trác Nghiên lúc này hiện rất rõ một từ giết, giọng anh đè nặng nhưng khiến người khác bất giác run rẩy vì sợ hãi.
- Cậu nghĩ tôi không dám làm gì cậu?
Viên Trác Việt bị đánh bất ngờ nên mất luôn thăng bằng, lảo đảo lùi mấy bước về phía sau. Bên tai còn nghe thanh âm lạnh tanh giống như đang truyền đến từ địa ngục. Anh ta một tay lau đi vết máu bên khóe môi, cũng gầm gừ không hề nhân nhượng.
- Anh phát điên gì đấy! Đừng nghĩ anh là cháu đích tôn thì có thể tùy tiện đánh người.
Bốp!
Anh ta chỉ vừa mới nói xong, chưa kịp đứng vững lại thì đã lãnh thêm một một cú đấm mạnh hơn nữa.
Đôi mắt chim ưng tràn ngập lửa giận không có nguy cơ giảm đi, Viên Trác Nghiên thở hồng hộc, bước nhanh tới túm lấy cổ áo của tên kia.
- Cậu cũng rất giống hai năm trước đấy. Hai năm trước, tôi tha cho cậu nhưng bây giờ cậu sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.
Một câu này, vừa nghe thì chỉ nghĩ đó là đang chửi mắng cho hả giận. Nhưng vào tai Viên Trác Việt thì đây là câu cảnh cáo mang uy lực không thể coi thường được. Hai năm trước khi anh ta gây ra chuyện của Khương Tiểu Xướng, nếu không có Viên lão gia ra mặt bảo vệ thì anh ta đã chết dưới tay Viên Trác Nghiên rồi. Bây giờ ở Viên gia, anh ta chính xác là không còn chỗ dựa, nếu Viên Trác Nghiên muốn lấy mạng anh ta thật thì anh ta phải làm thế nào để thoát thân đây.
- Anh cả, người gây ra tai nạn cho mẹ nhỏ đâu phải tôi. Người làm cô ta sảy thai không phải tôi. Người khiến cô ta điên điên khùng khùng như bây giờ càng không phải tôi. Đừng có vô lí ngang ngược như vậy chứ, anh cả à!
Ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà suy trì dáng vẻ châm biếm vừa rồi, nhưng trong lòng thì đang liên tục cảnh giác, báo động nguy hiểm đang cận kề. Có chút khó thở vì cổ áo đang bị giữ chặt nhưng anh ta cười khẩy một tiếng, nói tiếp.
- Tất cả những điều đó, không phải đều do anh mà ra à? Anh đừng đổ hết cho tôi như vậy chứ? Chính anh không thể bảo vệ nổi người phụ nữ cùng con của mình, còn quay qua trách tôi ư?
Viên Trác Nghiên nghe anh ta nói vậy thì không khỏi cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ.
- Có vẻ cậu vẫn chưa hiểu ra vấn đề thì phải, vậy hôm nay tôi sẽ nhắc từng việc để cậu ngẫm.
Bốp!
Một cú đấm nữa giáng xuống, mang theo bao nhiêu căm phẫn đã dồn nén trong lòng anh suốt mấy ngày qua, mặt của Viên Trác Việt đã bị đánh đến méo mó, có thể thấy anh dùng bao nhiêu sức. Chỉ cần nhìn thấy Viên Trác Việt, anh lại không ngừng nhớ đến hình ảnh Ôn Giai Tuệ vô hồn đứng trước phật đường, nhớ lại lúc cô đau đến nước mắt ướt đẫm gương mặt, nhớ lúc cô tuyệt vọng muốn rời khỏi anh, nhớ cả....lúc cô yếu ớt nằm trên vũng máu. Bí mật anh che giấu, anh đã sớm biết sẽ có ngày cô cũng biết, nhưng anh muốn là người nói hết tất cả với cô và cầu xin cô tha thứ, vậy mà anh còn chưa kịp nói gì, cô đã thành ra như vậy rồi. Anh hận không thể một tay giết chết tên khốn Viên Trác Việt này!
- Mày biết rõ cô ấy đang mang thai, những chuyện mày nói với cô ấy chắc chắn không phải mới tìm hiểu được. Nhưng tại sao mày lại chọn đúng lúc này để nói, mày không phải chỉ muốn hạ tao thôi sao? Tại sao lại lôi cả cô ấy và con của bọn tao vào? Hả? Thằng khốn, hôm nay tao không giết mày thì tao không phải mang họ Viên.
Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau phát ra âm thanh ken két. Đôi mắt đỏ ngầu trông đáng sợ vô cùng, lực tay cũng tăng lên, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay của anh.
Viên Trác Việt quả thật là đang có chút lo sợ, nhưng ý thức lại được bọn họ ít nhiều vẫn đang ở Viên gia, Viên Trác Nghiên có tức giận đến mấy thì cũng chẳng dám hành xử lỗ mãng như vậy. Nghĩ vậy, anh ta lại tiếp tục vênh váo.
- Nếu anh muốn bị gạch tên khỏi gia phả thì anh cứ ra tay đi. Anh giết tôi hay không giết thì chắc là anh cũng không thể mang họ Viên nữa rồi, haha! Khụ khụ!
Anh ta cười đến ho sặc sụa mấy tiếng.
Điều này không khác gì là châm ngòi lửa cho cơn giận dữ của Viên Trác Nghiên bùng phát.
Vương quản gia cùng người hầu đứng bên cạnh đã lo lắng đến tay chân túa đầy mồ hôi, không khác gì đang đứng trên đống lửa. Hai người này mà đánh nhau nữa thì nhất định sẽ lớn chuyện.
- A Châu, cậu mau để tôi vào báo với bà cả và bà hai, ai da, không thể để hai vị thiếu gia đánh nhau như vậy được.
Vương quản gia đứng không yên được nữa, sốt ruột nói với A Châu. Nhưng sao tên nhóc này lại có thể điềm nhiên như chẳng có vấn đề gì to tát vậy chứ, còn ngồi yên một chỗ để ông chủ đánh nhau sao?
- Vương thúc, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu.
Không khí giữa hai người đã đậm mùi thuốc súng, giữa lúc căng thẳng không thể giảng hòa thì người bên trong đã chạy ra.
- Trác Nghiên, chuyện gì vậy?
- Ôi trời, Trác Việt, sao lại như vậy? Trác Nghiên, cậu dám đánh con của tôi?
- Anh hai!
Tần Mộc Du trong bộ sườn xám màu xanh ngọc hốt hoảng chạy ra, vừa chứng kiến một màn trước mắt, bà không khỏi khẩn trương, vừa hỏi vừa đi tới.
Mục Lan Nhi và Viên Trác Bình cũng nối theo sau, có khi còn khẩn trương hơn cả bà cả, vì con trai của bà ta mới là người đang ở thế yếu hơn.
Hai người mẹ cố gắng hết sức tách hai đứa con trai của mình ra.
- Trác Nghiên, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có chuyện gì bỏ tay ra trước rồi nói được không?
Viên Trác Nghiên vẫn mặc cho những người khác khuyên ngăn hay cảnh cáo thế nào, vẫn nắm chặt cổ áo của Viên Trác Việt, ánh mắt như muốn giết người. Anh gầm gừ cảnh cáo.
- Tất cả tránh ra hết cho tôi!
Tiếng gầm gừ của Viên Trác Nghiên làm cho Mục Lan Nhi giật thót tim, theo phản xạ mà đưa tay đặt lên ngực trái, biểu cảm kinh ngạc than một tiếng.
- Ôi trời, ôi trời à, Trác Nghiên. Cậu càng lúc càng không xem ai ra gì rồi đấy! Cậu vô duyên vô cớ đánh con trai tôi, cậu không nói rõ ràng mà còn hét vào mặt tôi như vậy sao? Chị cả, chị xem đi, đấy, gia pháp gia quy mà lúc nào chị cũng tôn sùng đâu hết cả rồi? Đại thiếu gia cư xử như mấy tên du côn đầu đường xó chợ vậy mà xem được à chị?
Bị ả đàn bà này dạy dỗ như vậy, Tần Mộc Du không xấu hổ thì không đúng, bà vừa mất mặt mà cũng vừa sốt ruột. Nhất định là có lí do thì con bà mới hành động nóng nảy như vậy.
- Trác Nghiên. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta vào trong rồi hẵng nói được không?
Bà không dám nói lớn tiếng, một phần là vì sợ Viên lão thái gia sẽ bị kinh động rồi lớn chuyện hơn, một phần là từ trước đến giờ bà rất ít khi nào nặng lời với đứa con này.
Thấy cục diện đã thành như bây giờ, Viên Trác Việt nhìn Viên Trác Nghiên mà ra vẻ đắc ý và coi thường hơn, chính xác là đang thách thức vậy.
Còn hai tay Viên Trác Nghiên trên cổ áo anh ta vì tức giận mà đã căng cứng hơn cả sắt thép. Gương mặt anh không còn từ ngữ nào có thể miêu tả nỗi sự phẫn nộ như bão táp.
Mục Lan Nhi vừa lo cho con trai nhưng cũng một phần nào đó e dè trước biểu cảm kinh người của Viên Trác Nghiên, cho nên chỉ lựa lúc cần thiết mới cất lời.
Ấy vậy mà Viên Trác Bình từ đầu đến cuối giữ im lặng thì lại chọn đúng lúc căng thẳng nhất mà chen vào. Giọng điệu mỉa mai đâm chọc đông tây.
- Mẹ cả, còn phải hỏi sao? Anh cả chắc chắn là vì chuyện của mẹ nhỏ nên mới nổi điên với anh hai như vậy rồi. Bây giờ ai mà không biết anh cả một câu cũng mẹ nhỏ, nửa câu cũng mẹ nhỏ chứ!
Nghe Viên Trác Bình nói một câu này, Tần Mộc Du giống như vừa gỡ được nghi vấn trong lòng từ nãy đến giờ, hóa ra cũng là liên quan đến Ôn Giai Tuệ. Nhưng tại sao lại liên quan đến Viên Trác Việt chứ? Chuyện của bọn họ sao lại có quan hệ với Viên Trác Việt?
Tình hình có lẽ sẽ không có khả quan nếu không có A Châu chạy đến báo cáo chuyện gì đó với Viên Trác Nghiên.
Sau khi nghe xong tin báo kia, hai tay Viên Trác Nghiên đang nắm cổ áo của Viên Trác Việt cũng dần buông lỏng, mặt anh có vẻ đang biến sắc. Một vài giây sau, rốt cuộc là cũng đã hoàn toàn ném tên khốn kia sang một bên.
- Trác Việt, con không sao chứ?
Mục Lan Nhi vội vàng chạy theo đỡ con trai vừa bị mất thăng bằng, hai mẹ con đứng cạnh nhau hơi khó hiểu cùng nhìn Viên Trác Nghiên.
Cũng chưa ai hiểu được chuyện gì.
Chỉ mất vài giây, Viên Trác Nghiên cũng đã khôi phục lại được tâm thế. Anh nhìn từng người ở đây, chỉ khi quan sát thật kỹ thì mới nhận ra có vẻ như anh đang rất gấp. Nhưng bên ngoài chỉ nghe và nhìn thấy sự điềm tĩnh trong lời nói của anh.
- Ngày mai sẽ có cuộc họp Hội đồng quản trị về việc thay đổi chủ tịch. Nếu ai có ý kiến gì liên quan đến vị trí này thì mai hãy trình bày trong cuộc họp. Chuyện của Viên Thành nên để Hội đồng quản trị quyết định, không nhất thiết phải họp gia đình như vậy.
Những câu đầu thì chỉ đơn thuần là đang thông báo với những cổ đông của Viên Thành ở đây, nhưng còn câu cuối cùng thì có lẽ chỉ có mỗi mình Tần Mộc Du hiểu là Viên Trác Nghiên đang ngầm đưa ra lời cảnh cáo. Mà bà còn chưa kịp phản ứng hay nêu ý kiến thì con trai đã xoay người chuẩn bị rời đi
- Trác Nghiên, con vừa mới đến lại về rồi sao? Mẹ chỉ muốn chúng ta cùng ăn cơm thôi. Trác Nghiên, con có thể nói chuyện với mẹ không?
Tần Mộc Du vừa đuổi theo đến trước cửa xe thì lại tiếp tục truy hỏi.
- Trác Nghiên, con định như vậy đến khi nào đây? Con không về nhà, cũng không cho mẹ đến chỗ con. Chẳng lẽ con thật sự muốn cắt đứt cả quan hệ với mẹ sao? Con muốn bỏ mẹ ở lại đây một mình ư?
Bà càng nói thì càng kích động hơn, có lẽ chính bà cũng không biết là bản thân đã khóc khi hỏi từng câu như vậy.
Viên Trác Nghiên lại nhìn thấy rất rõ điều đó, anh đã buộc mình phải dừng bước, khi thấy mẹ như vậy, tầm mắt anh lần nữa hướng về mẹ con nhà kia. Anh là người hiểu rõ nhất, mẹ ở Viên gia chịu bao nhiêu ủy khuất, luôn phải nghĩ cách đề phòng và đối phó với mẹ con Mục Lan Nhi, một mình bà gồng gánh cả Viên gia không dễ dàng, bà cũng chưa một lần nào để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Từ nhỏ đến lớn, anh rất ngưỡng mộ bà, anh cảm thấy thật may mắn khi còn có mẹ bên cạnh luôn bảo vệ và yêu thương mình. Nhưng từ khi bà ra tay với Ôn Giai Tuệ, hình ảnh người mẹ vĩ đại trong lòng anh đã sụp đổ dần.
- Nếu người muốn thì cứ đến. Đừng suốt ngày ở trong nhà này chịu đựng nữa, người có thể đi bất cứ khi nào.
Dù thế nào thì bà cũng là mẹ anh, không thể cứ nhắm mắt như không nhìn thấy gì được. Nói xong câu đó, Viên Trác Nghiên cũng dứt khoát bước lên xe mà không đợi nghe Tần Mộc Du trả lời.
Thật ra vừa rồi A Châu đã báo lại tình hình hiện giờ của Ôn Giai Tuệ ở Nguyệt Phủ, mọi chuyện hình như không được tốt lắm, chỉ mới nghe qua vài câu kể thoáng qua mà anh đã gấp gáp trở về ngay.
.................
Nguyệt Phủ.
Quản gia và mấy người hầu, còn có hai cảnh vệ nữa. Tất cả đều đang nóng ruột đứng bên ngoài cửa phòng của ông chủ.
Vừa nãy dì Uyên nhìn thấy Ôn tiểu thư hái rất nhiều hoa bách hợp trong vườn đem lên phòng, bà cũng không để ý gì nhiều, nghĩ đó là vì tiểu thư thích nên muốn hái vào nghịch thôi. Nhưng không được bao lâu thì bà nghe người hầu chạy xuống báo tiểu thư đã đập bể thứ gì đó trong phòng, nghe âm thanh thì đoán được có lẽ là thủy tinh. Như vậy thì không phải là chuyện lớn rồi a?!
Khi bà chạy lên xem thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa từ bên trong. Mặc dù đã gọi cảnh vệ lên nhưng bà vẫn chưa dám đưa ra quyết định nào khác, tất cả đều biết rõ tình trạng tinh thần của tiểu thư, nếu không cẩn thận có thể sẽ dọa cho cô giật mình. Không thể phá cửa hay tự ý mở cửa đã đành, đến cả gõ cửa cũng không thể tùy tiện.
- Tiểu thư, cô có nghe thấy không? Tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?
Phải cách một vài phút bà mới dám kêu tiếp lần nữa, đúng là hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi mà. Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện nữa chứ!
- Đã gọi cho Viên thiếu chưa?
Dì Uyên vừa xoa xoa tay vừa hỏi người hầu đứng bên cạnh.
- Ngài đang về ạ!
Một người hầu chắp tay trước mặt, hơi cúi đầu trả lời.
Dù Uyên cũng không thể nào ngừng lo lắng, lại tiếp tục gõ cửa gọi Ôn Giai Tuệ.
- Tiểu thư, tiểu thư à, cô hãy nói gì đó đi. Tiểu thư! Cô trả lời một tiếng cũng được.
Giữa lúc tất cả đang không biết tiếp theo phải xử lý thế nào thì tiếng bước chân dồn dập lẫn gấp gáp truyền đến. Tất cả đều phản ứng nhanh nhạy, đồng loạt cúi đầu chào.
- Viên thiếu!
Viên Trác Nghiên vừa đến, việc đầu tiên lại chính là vặn mở cửa phòng. Anh càng sốt ruột hơn khi cửa đã bị khóa trái, vừa cố vặn vừa đập vào cánh cửa, cũng gọi tên nữ nhân bên trong liên tục như dì Uyên đã làm từ nãy giờ.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, anh về rồi, mau mở cửa cho anh đi.
Không nghe tiếng Ôn Giai Tuệ đáp lại, lòng anh nóng như lửa đốt, một cảm giác bất an bỗng xẹt qua trong đầu anh
- Đem chìa khóa dự phòng đến đây!
Viên Trác Nghiên hơi gằn giọng ra lệnh. Sau đó là tiếp tục gọi Ôn Giai Tuệ, không dám gấp gáp, anh chỉ có thể nhẹ nhàng chậm rãi nói với cô.
- Tuệ nhi, là anh đây, anh là Trác Nghiên, em mở cửa cho anh đi. Tuệ nhi, không phải em vẫn còn giận anh đấy chứ? Anh về rồi này, nếu em còn giận thì cứ ra đây cắn anh là được.
Chiếc Aston Martin màu đen sáng bóng như một con cá lớn lao thẳng vào đại dương, cổng lớn của Viên gia đã sớm rộng mở.
A Châu vừa xuống xe liền nhanh chóng bước tới mở cửa cho ông chủ.
- Đại thiếu gia!
Khi chiếc giày phiên bản giới hạn đặt xuống mặt sân, tất cả người hầu đứng hai bên đồng loạt cung kính cúi chào.
Viên Trác Nghiên một thân đen quen thuộc bước nhanh xuống xe, đi ngang qua trước mặt bao nhiêu người, mỗi bước chân của anh đều đứt khoát, toàn thân tản ra một loại hàn khí bức người.
- Anh cả, tình huống này đúng là rất quen thuộc nhỉ?
Hướng đi vào trong phòng khách của Viên Trác Nghiên đã bị chặn lại bởi người em trai đáng quý Viên Trác Việt. Anh đứng lại, gương mặt tuấn mỹ vẫn tĩnh lặng như thường, nếu là người đã quen thuộc với anh thì nhất định sẽ đoán được đây là dấu hiệu đầu tiên anh sắp nổi cơn thịnh nộ.
Viên Trác Việt nhìn lướt qua biểu cảm của anh liền cười cười, trưng ra bộ mặt cợt nhả mà châm chọc.
- Lúc cha mất, anh cũng trở về đúng thời điểm công bố di chúc. Bây giờ mẹ nhỏ bị thần kinh rồi, anh cũng về ngay lúc phải bàn giao lại chức chủ tịch Hội đồng quản trị. Chà, anh cả, con người anh đúng là thâm sâu khó lường đấy. Có lẽ quyền lực mới là thứ hấp dẫn được anh nhỉ? Bảo sao mà anh lại tốn bao nhiêu tâm tư và công sức để lấy lòng tin của mẹ nhỏ như vậy. Thật sự rất cao tay, đáng học hỏi lắm đây.
Nụ cười chứa đựng sự bỡn cợt của anh ta đã đủ để nhận vài đấm từ Viên Trác Nghiên rồi. Nhưng anh vẫn điềm tĩnh chờ Viên Trác Việt nói hết câu. Đợi lúc anh ta đang đắc ý, anh không hề báo trước liền cho giáng thẳng một cú đấm vào mặt anh ta.
- A!! Đại thiếu gia, nhị thiếu gia!
Vương quản gia đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này thì không khỏi kinh hãi, theo phản xạ mà gọi một tiếng, đang định tiến đến hòa giải thì A Châu đã nhanh hơn, dặn ông và những người hầu khác cứ nhắm mắt làm ngơ đi.
Trên mặt Viên Trác Nghiên lúc này hiện rất rõ một từ giết, giọng anh đè nặng nhưng khiến người khác bất giác run rẩy vì sợ hãi.
- Cậu nghĩ tôi không dám làm gì cậu?
Viên Trác Việt bị đánh bất ngờ nên mất luôn thăng bằng, lảo đảo lùi mấy bước về phía sau. Bên tai còn nghe thanh âm lạnh tanh giống như đang truyền đến từ địa ngục. Anh ta một tay lau đi vết máu bên khóe môi, cũng gầm gừ không hề nhân nhượng.
- Anh phát điên gì đấy! Đừng nghĩ anh là cháu đích tôn thì có thể tùy tiện đánh người.
Bốp!
Anh ta chỉ vừa mới nói xong, chưa kịp đứng vững lại thì đã lãnh thêm một một cú đấm mạnh hơn nữa.
Đôi mắt chim ưng tràn ngập lửa giận không có nguy cơ giảm đi, Viên Trác Nghiên thở hồng hộc, bước nhanh tới túm lấy cổ áo của tên kia.
- Cậu cũng rất giống hai năm trước đấy. Hai năm trước, tôi tha cho cậu nhưng bây giờ cậu sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.
Một câu này, vừa nghe thì chỉ nghĩ đó là đang chửi mắng cho hả giận. Nhưng vào tai Viên Trác Việt thì đây là câu cảnh cáo mang uy lực không thể coi thường được. Hai năm trước khi anh ta gây ra chuyện của Khương Tiểu Xướng, nếu không có Viên lão gia ra mặt bảo vệ thì anh ta đã chết dưới tay Viên Trác Nghiên rồi. Bây giờ ở Viên gia, anh ta chính xác là không còn chỗ dựa, nếu Viên Trác Nghiên muốn lấy mạng anh ta thật thì anh ta phải làm thế nào để thoát thân đây.
- Anh cả, người gây ra tai nạn cho mẹ nhỏ đâu phải tôi. Người làm cô ta sảy thai không phải tôi. Người khiến cô ta điên điên khùng khùng như bây giờ càng không phải tôi. Đừng có vô lí ngang ngược như vậy chứ, anh cả à!
Ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà suy trì dáng vẻ châm biếm vừa rồi, nhưng trong lòng thì đang liên tục cảnh giác, báo động nguy hiểm đang cận kề. Có chút khó thở vì cổ áo đang bị giữ chặt nhưng anh ta cười khẩy một tiếng, nói tiếp.
- Tất cả những điều đó, không phải đều do anh mà ra à? Anh đừng đổ hết cho tôi như vậy chứ? Chính anh không thể bảo vệ nổi người phụ nữ cùng con của mình, còn quay qua trách tôi ư?
Viên Trác Nghiên nghe anh ta nói vậy thì không khỏi cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ.
- Có vẻ cậu vẫn chưa hiểu ra vấn đề thì phải, vậy hôm nay tôi sẽ nhắc từng việc để cậu ngẫm.
Bốp!
Một cú đấm nữa giáng xuống, mang theo bao nhiêu căm phẫn đã dồn nén trong lòng anh suốt mấy ngày qua, mặt của Viên Trác Việt đã bị đánh đến méo mó, có thể thấy anh dùng bao nhiêu sức. Chỉ cần nhìn thấy Viên Trác Việt, anh lại không ngừng nhớ đến hình ảnh Ôn Giai Tuệ vô hồn đứng trước phật đường, nhớ lại lúc cô đau đến nước mắt ướt đẫm gương mặt, nhớ lúc cô tuyệt vọng muốn rời khỏi anh, nhớ cả....lúc cô yếu ớt nằm trên vũng máu. Bí mật anh che giấu, anh đã sớm biết sẽ có ngày cô cũng biết, nhưng anh muốn là người nói hết tất cả với cô và cầu xin cô tha thứ, vậy mà anh còn chưa kịp nói gì, cô đã thành ra như vậy rồi. Anh hận không thể một tay giết chết tên khốn Viên Trác Việt này!
- Mày biết rõ cô ấy đang mang thai, những chuyện mày nói với cô ấy chắc chắn không phải mới tìm hiểu được. Nhưng tại sao mày lại chọn đúng lúc này để nói, mày không phải chỉ muốn hạ tao thôi sao? Tại sao lại lôi cả cô ấy và con của bọn tao vào? Hả? Thằng khốn, hôm nay tao không giết mày thì tao không phải mang họ Viên.
Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau phát ra âm thanh ken két. Đôi mắt đỏ ngầu trông đáng sợ vô cùng, lực tay cũng tăng lên, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay của anh.
Viên Trác Việt quả thật là đang có chút lo sợ, nhưng ý thức lại được bọn họ ít nhiều vẫn đang ở Viên gia, Viên Trác Nghiên có tức giận đến mấy thì cũng chẳng dám hành xử lỗ mãng như vậy. Nghĩ vậy, anh ta lại tiếp tục vênh váo.
- Nếu anh muốn bị gạch tên khỏi gia phả thì anh cứ ra tay đi. Anh giết tôi hay không giết thì chắc là anh cũng không thể mang họ Viên nữa rồi, haha! Khụ khụ!
Anh ta cười đến ho sặc sụa mấy tiếng.
Điều này không khác gì là châm ngòi lửa cho cơn giận dữ của Viên Trác Nghiên bùng phát.
Vương quản gia cùng người hầu đứng bên cạnh đã lo lắng đến tay chân túa đầy mồ hôi, không khác gì đang đứng trên đống lửa. Hai người này mà đánh nhau nữa thì nhất định sẽ lớn chuyện.
- A Châu, cậu mau để tôi vào báo với bà cả và bà hai, ai da, không thể để hai vị thiếu gia đánh nhau như vậy được.
Vương quản gia đứng không yên được nữa, sốt ruột nói với A Châu. Nhưng sao tên nhóc này lại có thể điềm nhiên như chẳng có vấn đề gì to tát vậy chứ, còn ngồi yên một chỗ để ông chủ đánh nhau sao?
- Vương thúc, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu.
Không khí giữa hai người đã đậm mùi thuốc súng, giữa lúc căng thẳng không thể giảng hòa thì người bên trong đã chạy ra.
- Trác Nghiên, chuyện gì vậy?
- Ôi trời, Trác Việt, sao lại như vậy? Trác Nghiên, cậu dám đánh con của tôi?
- Anh hai!
Tần Mộc Du trong bộ sườn xám màu xanh ngọc hốt hoảng chạy ra, vừa chứng kiến một màn trước mắt, bà không khỏi khẩn trương, vừa hỏi vừa đi tới.
Mục Lan Nhi và Viên Trác Bình cũng nối theo sau, có khi còn khẩn trương hơn cả bà cả, vì con trai của bà ta mới là người đang ở thế yếu hơn.
Hai người mẹ cố gắng hết sức tách hai đứa con trai của mình ra.
- Trác Nghiên, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có chuyện gì bỏ tay ra trước rồi nói được không?
Viên Trác Nghiên vẫn mặc cho những người khác khuyên ngăn hay cảnh cáo thế nào, vẫn nắm chặt cổ áo của Viên Trác Việt, ánh mắt như muốn giết người. Anh gầm gừ cảnh cáo.
- Tất cả tránh ra hết cho tôi!
Tiếng gầm gừ của Viên Trác Nghiên làm cho Mục Lan Nhi giật thót tim, theo phản xạ mà đưa tay đặt lên ngực trái, biểu cảm kinh ngạc than một tiếng.
- Ôi trời, ôi trời à, Trác Nghiên. Cậu càng lúc càng không xem ai ra gì rồi đấy! Cậu vô duyên vô cớ đánh con trai tôi, cậu không nói rõ ràng mà còn hét vào mặt tôi như vậy sao? Chị cả, chị xem đi, đấy, gia pháp gia quy mà lúc nào chị cũng tôn sùng đâu hết cả rồi? Đại thiếu gia cư xử như mấy tên du côn đầu đường xó chợ vậy mà xem được à chị?
Bị ả đàn bà này dạy dỗ như vậy, Tần Mộc Du không xấu hổ thì không đúng, bà vừa mất mặt mà cũng vừa sốt ruột. Nhất định là có lí do thì con bà mới hành động nóng nảy như vậy.
- Trác Nghiên. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta vào trong rồi hẵng nói được không?
Bà không dám nói lớn tiếng, một phần là vì sợ Viên lão thái gia sẽ bị kinh động rồi lớn chuyện hơn, một phần là từ trước đến giờ bà rất ít khi nào nặng lời với đứa con này.
Thấy cục diện đã thành như bây giờ, Viên Trác Việt nhìn Viên Trác Nghiên mà ra vẻ đắc ý và coi thường hơn, chính xác là đang thách thức vậy.
Còn hai tay Viên Trác Nghiên trên cổ áo anh ta vì tức giận mà đã căng cứng hơn cả sắt thép. Gương mặt anh không còn từ ngữ nào có thể miêu tả nỗi sự phẫn nộ như bão táp.
Mục Lan Nhi vừa lo cho con trai nhưng cũng một phần nào đó e dè trước biểu cảm kinh người của Viên Trác Nghiên, cho nên chỉ lựa lúc cần thiết mới cất lời.
Ấy vậy mà Viên Trác Bình từ đầu đến cuối giữ im lặng thì lại chọn đúng lúc căng thẳng nhất mà chen vào. Giọng điệu mỉa mai đâm chọc đông tây.
- Mẹ cả, còn phải hỏi sao? Anh cả chắc chắn là vì chuyện của mẹ nhỏ nên mới nổi điên với anh hai như vậy rồi. Bây giờ ai mà không biết anh cả một câu cũng mẹ nhỏ, nửa câu cũng mẹ nhỏ chứ!
Nghe Viên Trác Bình nói một câu này, Tần Mộc Du giống như vừa gỡ được nghi vấn trong lòng từ nãy đến giờ, hóa ra cũng là liên quan đến Ôn Giai Tuệ. Nhưng tại sao lại liên quan đến Viên Trác Việt chứ? Chuyện của bọn họ sao lại có quan hệ với Viên Trác Việt?
Tình hình có lẽ sẽ không có khả quan nếu không có A Châu chạy đến báo cáo chuyện gì đó với Viên Trác Nghiên.
Sau khi nghe xong tin báo kia, hai tay Viên Trác Nghiên đang nắm cổ áo của Viên Trác Việt cũng dần buông lỏng, mặt anh có vẻ đang biến sắc. Một vài giây sau, rốt cuộc là cũng đã hoàn toàn ném tên khốn kia sang một bên.
- Trác Việt, con không sao chứ?
Mục Lan Nhi vội vàng chạy theo đỡ con trai vừa bị mất thăng bằng, hai mẹ con đứng cạnh nhau hơi khó hiểu cùng nhìn Viên Trác Nghiên.
Cũng chưa ai hiểu được chuyện gì.
Chỉ mất vài giây, Viên Trác Nghiên cũng đã khôi phục lại được tâm thế. Anh nhìn từng người ở đây, chỉ khi quan sát thật kỹ thì mới nhận ra có vẻ như anh đang rất gấp. Nhưng bên ngoài chỉ nghe và nhìn thấy sự điềm tĩnh trong lời nói của anh.
- Ngày mai sẽ có cuộc họp Hội đồng quản trị về việc thay đổi chủ tịch. Nếu ai có ý kiến gì liên quan đến vị trí này thì mai hãy trình bày trong cuộc họp. Chuyện của Viên Thành nên để Hội đồng quản trị quyết định, không nhất thiết phải họp gia đình như vậy.
Những câu đầu thì chỉ đơn thuần là đang thông báo với những cổ đông của Viên Thành ở đây, nhưng còn câu cuối cùng thì có lẽ chỉ có mỗi mình Tần Mộc Du hiểu là Viên Trác Nghiên đang ngầm đưa ra lời cảnh cáo. Mà bà còn chưa kịp phản ứng hay nêu ý kiến thì con trai đã xoay người chuẩn bị rời đi
- Trác Nghiên, con vừa mới đến lại về rồi sao? Mẹ chỉ muốn chúng ta cùng ăn cơm thôi. Trác Nghiên, con có thể nói chuyện với mẹ không?
Tần Mộc Du vừa đuổi theo đến trước cửa xe thì lại tiếp tục truy hỏi.
- Trác Nghiên, con định như vậy đến khi nào đây? Con không về nhà, cũng không cho mẹ đến chỗ con. Chẳng lẽ con thật sự muốn cắt đứt cả quan hệ với mẹ sao? Con muốn bỏ mẹ ở lại đây một mình ư?
Bà càng nói thì càng kích động hơn, có lẽ chính bà cũng không biết là bản thân đã khóc khi hỏi từng câu như vậy.
Viên Trác Nghiên lại nhìn thấy rất rõ điều đó, anh đã buộc mình phải dừng bước, khi thấy mẹ như vậy, tầm mắt anh lần nữa hướng về mẹ con nhà kia. Anh là người hiểu rõ nhất, mẹ ở Viên gia chịu bao nhiêu ủy khuất, luôn phải nghĩ cách đề phòng và đối phó với mẹ con Mục Lan Nhi, một mình bà gồng gánh cả Viên gia không dễ dàng, bà cũng chưa một lần nào để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Từ nhỏ đến lớn, anh rất ngưỡng mộ bà, anh cảm thấy thật may mắn khi còn có mẹ bên cạnh luôn bảo vệ và yêu thương mình. Nhưng từ khi bà ra tay với Ôn Giai Tuệ, hình ảnh người mẹ vĩ đại trong lòng anh đã sụp đổ dần.
- Nếu người muốn thì cứ đến. Đừng suốt ngày ở trong nhà này chịu đựng nữa, người có thể đi bất cứ khi nào.
Dù thế nào thì bà cũng là mẹ anh, không thể cứ nhắm mắt như không nhìn thấy gì được. Nói xong câu đó, Viên Trác Nghiên cũng dứt khoát bước lên xe mà không đợi nghe Tần Mộc Du trả lời.
Thật ra vừa rồi A Châu đã báo lại tình hình hiện giờ của Ôn Giai Tuệ ở Nguyệt Phủ, mọi chuyện hình như không được tốt lắm, chỉ mới nghe qua vài câu kể thoáng qua mà anh đã gấp gáp trở về ngay.
.................
Nguyệt Phủ.
Quản gia và mấy người hầu, còn có hai cảnh vệ nữa. Tất cả đều đang nóng ruột đứng bên ngoài cửa phòng của ông chủ.
Vừa nãy dì Uyên nhìn thấy Ôn tiểu thư hái rất nhiều hoa bách hợp trong vườn đem lên phòng, bà cũng không để ý gì nhiều, nghĩ đó là vì tiểu thư thích nên muốn hái vào nghịch thôi. Nhưng không được bao lâu thì bà nghe người hầu chạy xuống báo tiểu thư đã đập bể thứ gì đó trong phòng, nghe âm thanh thì đoán được có lẽ là thủy tinh. Như vậy thì không phải là chuyện lớn rồi a?!
Khi bà chạy lên xem thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa từ bên trong. Mặc dù đã gọi cảnh vệ lên nhưng bà vẫn chưa dám đưa ra quyết định nào khác, tất cả đều biết rõ tình trạng tinh thần của tiểu thư, nếu không cẩn thận có thể sẽ dọa cho cô giật mình. Không thể phá cửa hay tự ý mở cửa đã đành, đến cả gõ cửa cũng không thể tùy tiện.
- Tiểu thư, cô có nghe thấy không? Tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?
Phải cách một vài phút bà mới dám kêu tiếp lần nữa, đúng là hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi mà. Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện nữa chứ!
- Đã gọi cho Viên thiếu chưa?
Dì Uyên vừa xoa xoa tay vừa hỏi người hầu đứng bên cạnh.
- Ngài đang về ạ!
Một người hầu chắp tay trước mặt, hơi cúi đầu trả lời.
Dù Uyên cũng không thể nào ngừng lo lắng, lại tiếp tục gõ cửa gọi Ôn Giai Tuệ.
- Tiểu thư, tiểu thư à, cô hãy nói gì đó đi. Tiểu thư! Cô trả lời một tiếng cũng được.
Giữa lúc tất cả đang không biết tiếp theo phải xử lý thế nào thì tiếng bước chân dồn dập lẫn gấp gáp truyền đến. Tất cả đều phản ứng nhanh nhạy, đồng loạt cúi đầu chào.
- Viên thiếu!
Viên Trác Nghiên vừa đến, việc đầu tiên lại chính là vặn mở cửa phòng. Anh càng sốt ruột hơn khi cửa đã bị khóa trái, vừa cố vặn vừa đập vào cánh cửa, cũng gọi tên nữ nhân bên trong liên tục như dì Uyên đã làm từ nãy giờ.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, anh về rồi, mau mở cửa cho anh đi.
Không nghe tiếng Ôn Giai Tuệ đáp lại, lòng anh nóng như lửa đốt, một cảm giác bất an bỗng xẹt qua trong đầu anh
- Đem chìa khóa dự phòng đến đây!
Viên Trác Nghiên hơi gằn giọng ra lệnh. Sau đó là tiếp tục gọi Ôn Giai Tuệ, không dám gấp gáp, anh chỉ có thể nhẹ nhàng chậm rãi nói với cô.
- Tuệ nhi, là anh đây, anh là Trác Nghiên, em mở cửa cho anh đi. Tuệ nhi, không phải em vẫn còn giận anh đấy chứ? Anh về rồi này, nếu em còn giận thì cứ ra đây cắn anh là được.