Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: MỞ ĐẦU
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nàng chỉ mới hai mươi ba tuổi, trước giờ vẫn rất khỏe mạnh, cũng chưa từng phải đối mặt với thời khắc sợ hãi như thế.
Nàng liếc nhìn bát đĩa đặt trước mặt, sáng nay nàng uống một bát canh nấm hương, ăn một bát mì nhỏ, với kinh nghiệm của nàng thì chắc hẳn mấy thứ này đều không có vấn đề. Nếu không, cả nhà cùng ăn, vì sao đám trẻ vẫn còn sống sót khỏe mạnh, chỉ có nàng là bị trúng độc? Nhưng đúng là nàng đã bắt đầu cảm thấy khó chịu sau khi ăn sáng xong.
Lúc đó, nàng cảm thấy buồn nôn, Lục Chiêm còn nhíu mày nhìn nàng một cái.
Phần bụng đau quặn lên, khiến máu lại trào ra khỏi miệng nàng.
Nói không sợ là giả. Nhưng sợ cũng không giải quyết được vấn đề. Chất độc này chính là kịch độc chết người.
Nàng bắt đầu nhớ lại, đêm qua vẫn như mọi khi, chờ Lục Chiêm ngủ rồi, nàng đi kiểm tra một vòng mới quay về giường. Đêm qua rất tĩnh lặng, ánh trăng tròn như cái mâm bạc, các nhà xung quanh cũng yên tĩnh vô cùng. Trên giường, Lục Chiêm đã ngủ say, dù là ngủ song đôi chân mày vẫn luôn khẽ nhíu lại, dáng nằm cũng quy củ, như thể muốn nói cho dù bị ép phải ngủ chung một giường, hắn vẫn muốn phân rõ giới hạn với nàng.
Lúc đấy nàng còn cười thầm, đã có đến hai đứa con rồi, lúc này còn đòi phân rõ giới hạn, hắn không thấy quá dối trá sao?
Nếu như nhất định phải nói có gì khác lạ, vậy chỉ có thể là chuyện lúc nàng đi kiểm tra xong, quay lại nhà bếp để tắt đèn thì thấy cánh cửa tủ bát mở hé.
Tống Tương là một người mà bình thường mỗi khi thêu thùa, may vá có thể tính được trước sẽ dùng bao nhiêu mũi thêu để cho ra một đóa hoa mẫu đơn. Bị đày tới Đàm Châu suốt một năm nay, nàng không thể không tự mình nấu cơm, giặt giũ, bất kể là bát đũa hay tủ bát, đã qua tay nàng là tuyệt đối sẽ không có gì không chỉn chu.
Cho nên, không có chuyện nàng lại để tủ bát mở hé vậy.
Lúc đấy nàng cũng thấy nghi nghi, nhưng rồi lại nghĩ ai mà chẳng có lúc sơ sót. Sau đó nàng cũng không để tâm chuyện này nữa.
Bây giờ ngẫm lại, chất độc đó chỉ có thể được bôi trên bát mà thôi.
Nhưng nàng chỉ là một hoàng tôn phi xuất thân quê mùa, không hề có gia thế gì, không, lúc này nàng đã chẳng phải là hoàng tôn phi nữa, bởi nhà họ đã bị biếm thành thứ dân. Một năm nay ở Đàm Châu, nàng cũng chỉ là một người phải phụ thuộc vào Lục Chiêm để sống, tại sao lại có người muốn hạ độc giết nàng?
Nàng cầm chiếc bát trước mặt lên, rồi lại đặt xuống.
Xem ra bọn họ đã giết nhầm người.
Nàng xuất thân quê mùa, thậm chí còn mồ côi cha, không hề có bối cảnh hay quan hệ, cũng chỉ vì cơ duyên trùng hợp mà từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Trượng phu của nàng, Lục Chiêm, là cháu ruột của đương kim hoàng đế, thế tử Tấn vương phủ. Bảy năm trước, nàng cùng Lục Chiêm phụng chỉ thành hôn. Ngay đêm động phòng, Lục Chiêm phạm tội, bị phạt đi phục dịch nửa năm. Sau đó về kinh, trong một lần đi săn thú ở bãi săn, hắn mạo phạm đến thánh giá, bị hỏi tội ngay tại chỗ, cả nhà bị biếm thành thứ dân, đày tới Đàm Châu.
Nói ngắn lại, Lục Chiêm chính là người có giá trị nhất trong nhà bọn họ, tiếp đó chính là hai đứa bé. Nàng là người không có giá trị gì nhất, có cũng được mà không cũng chẳng sao. Chất độc được bôi trên bát, bọn trẻ còn bé nên dùng bát nhỏ, bởi vậy rất dễ để loại trừ bát của hai đứa trẻ. Còn lại, bất kể là nàng hay Lục Chiêm, thể nào cũng sẽ trúng được một người. Mà có lẽ trong người Lục Chiêm chảy dòng máu của hoàng thất, cho nên cuối cùng tính mạng cũng quý giá hơn, ông trời đã phù hộ cho hắn, còn nàng trở thành kẻ chết thay cho Lục Chiêm.
Bụng ngày càng quặn đau, nỗi đau kích thích thần kinh của nàng. Nàng nuốt khan một cái, cố kìm nén cảm giác ngai ngái nơi cổ họng.
Sống là không thể sống được rồi, mà bọn trẻ vẫn còn có tổ phụ tổ mẫu. Kẻ hạ độc không hại luôn cả hai đứa trẻ chứng tỏ vẫn có điều kiêng kỵ, chắc hẳn là không dám. Điều này khiến nàng thấy phần nào yên tâm hơn.
Nàng gắng gượng dịch tới trước giường, quỳ xuống đất, tìm ra một chiếc bình sứ, uống thuốc trong bình.
Đây là thuốc giải độc, dù không thể cứu được nàng, song có thể kéo dài tính mạng cho nàng trong chốc lát. Ít nhất nàng phải gặp được Lục Chiêm, bởi nàng phải giao phó hai đứa trẻ cho hắn. Nàng cũng phải cho hắn biết, cho dù hắn không vừa mắt với nàng, nhưng cuối cùng, cũng chính là nàng đã chết thay hắn một lần. Bất kể thế nào, hắn cũng phải bảo vệ các con của nàng bình an.
“Ồ, Lục nương tử làm sao vậy?”
Trước mặt nàng bỗng nhiên vang lên một giọng nói nghe mà khiến người ta thấy buồn nôn. Bởi vì giọng nói của người này quá chói tai nên Tống Tương không cần ngẩng đầu lên nhìn cũng biết là thứ chó má nào tới.
Nàng cố giữ cho hơi thở của mình thật ổn định, sau đó mới ngẩng đầu lên, trưng ra một gương mặt tái nhợt, gượng cười hỏi: “Đông tướng quân tới tìm gia nhà ta sao?”
Đông Khánh là tướng lĩnh đồn trú ở phủ Đàm Châu, được triều đình giao trọng trách giám thị cả nhà bọn họ.
Tuy được miễn không phải ngồi tù, còn được tự do đi lại trong mức nhất định quanh phủ Đàm Châu này, nhưng chung quy quan phủ vẫn có trách nhiệm giám thị. Cứ cách mấy ngày, không phải người của nha môn thì lại là người trong quân doanh sẽ tới tiểu viện này của bọn họ kiểm tra.
“Ta tới không phải để tìm hắn. Ta tới là để gặp nương tử.” Đông Khánh trơ tráo bước tới dìu nàng: “Sáng sớm ngày ra, sao nương tử lại ngồi dưới đất vậy? Nào, để ta dìu nàng lên giường.”
Tay gã còn chưa chạm vào Tống Tương thì đã bị nàng giáng ngay cho cái tát rất bất ngờ, khiến gã không kịp né tránh.
Mặc dù cái tát đó của Tống Tương không mạnh như lúc thường, song cũng đủ để lại một dấu bàn tay trên mặt gã.
Chỉ có điều, cái tát đó cũng khiến nàng mất rất nhiều sức lực. Theo đà cánh tay vung, cả người nàng cũng ngã nghiêng sang một bên, khuỷu tay nàng chống xuống mặt đất, dù vậy, nàng vẫn gượng cười mỉa mai: “Không dối gì tướng quân, mấy ngày nay ta mắc phải một căn bệnh kỳ quái. Chỉ cần có người lại gần là ta sẽ cảm thấy bàn tay ngứa ngáy, cần phải giáng cho kẻ đó mấy cái tát thì mới thoải mái được. Đa tạ tướng quân thương tiếc, chỉ trách ta không nhắc nhở trước. Có chỗ nào đắc tội, còn mong tướng quân lượng thứ cho.”
Đông Khánh thèm nàng đến nhỏ dãi đã lâu. Lúc này nàng không có sức lực để phản kháng, nhưng cũng quyết không để bản thân bị làm nhục ngay trước khi chết.
“Tiện nhân!”
Đồng Khánh tức giận, đứng bật dậy, làm bộ định đạp lên người nàng.
Tống Tương không thèm chớp mắt, nghiêng người nhìn thẳng gã, tư thế đó của nàng bỗng trông thu hút vô cùng.
Đông Khánh nhìn thấy vậy, gắng gượng thu lại bàn chân đã đá ra giữa chừng.
Gã híp mắt, ngồi xổm xuổng, nói bằng cái giọng khác hẳn: “Nàng hãy bỏ ý định đó đi. Từ xưa đến nay, hoàng tử hoàng tôn bị biếm làm thứ dân mà có thể khôi phục được thân phận lại có mấy người. Mấy vị hoàng tử trong triều đều có nhân phẩm lẫn tài học hơn người, cũng không có chuyện may mắn như là thiếu trữ quân để mà đến lượt tên Lục Chiêm kia đâu. Còn nữa, tội mà hắn phạm phải chính là tội bất hiếu, đời này nàng đừng mơ có thể lại được làm hoàng tôn phi tôn quý như lúc trước nữa.”
“Ta khá hài lòng về nàng. Chưa kể núi cao hoàng đế xa, nếu nàng chịu theo ta, ta có thể đón nàng vào phủ làm di nương, hoặc cũng có thể bố trí cho nàng một nơi ở để nàng yên tâm hưởng phúc. Dù sao cũng không phải là chuyện mà ta làm không được.”
Gã thay đổi thái độ, Tống Tương cũng thay đổi suy nghĩ.
Muốn nói kẻ có cơ hội để hạ độc nhất, thì hiềm nghi lớn nhất chính là gã họ Đồng cùng mấy kẻ thường hay tới giám sát nhà nàng.
Nhưng nghe mấy lời vừa rồi của Đồng Khánh, gã còn đang chờ Lục Chiêm càng đen đủi hơn để tiện cho gã có cơ hội chiếm lấy nàng, có thể nói là gã hoàn toàn không thèm che giấu tâm tư của gã. Đúng ra, nếu gã là hung thủ thì sao lại không biết hiện trạng của nàng và Lục Chiêm? Hơn nữa, nếu như Lục Chiêm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gã chắc chắn sẽ nói thẳng là nàng không sống nổi, tuyệt đối sẽ không đứng ở đây lãng phí thời gian.
Như vậy, hung thủ không phải gã?
Không đúng, trước mắt không phải lúc để đắn đo việc hung thủ. Nàng phải gặp được Lục Chiêm, phải nói lại di ngôn với hắn.
Hắn còn trẻ, nàng là nguyên phối, nhưng hắn lại chỉ có thể tương kính tựa “băng” suốt bảy năm nay với nàng chứ chẳng thể thoát khỏi. Nay nàng đã chết, giả sử hắn có thể sống được, như vậy chuyện tái giá trong tương lai là rất hiển nhiên. Nếu nàng không tự mình giao phó lại cho hắn, buộc hắn thề thốt, ai biết được hắn có quên luôn cả hai đứa con của nàng không?
Đương nhiên hứa hẹn hay thề thốt đều không phải điều đáng tin, nhưng cũng hơn là không nói gì cả.
Bảy năm nay nàng đi theo hắn chìm nổi, cũng coi như tận chức tận trách. Bây giờ nàng còn vì hắn mà bỏ mạng, bất kể như thế nào, hắn bảo vệ cho hai đứa con của nàng là điều nên làm. Nàng muốn ông trời cũng phải trông chừng hai đứa bé thay cho nàng.
Nàng lại nuốt khan một cái, từ tốn nói: “Nếu tướng quân thật sự thương tiếc cho ta, vậy chẳng bằng cho phép nô bộc nhà ta đi gọi đại phu về cho ta trước đã...”
Bọn họ đều không thể rời khỏi thành, Lục Chiêm chắc chắn còn ở trong thành. Nơi này chỉ là một huyện thành nhỏ, diện tích không lớn. Chỉ cần tôi tớ trong nhà ra đầu phố tìm đại phu thì chắc chắn hắn sẽ nhận được tin và trở về nhà. Làm vợ chồng bảy năm, mặc dù chưa từng bày tỏ tình cảm, nhưng nàng biết hắn vẫn còn chút lương tâm ấy.
“Nương tử! Nương tử!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đột ngột có người chạy vào.
Một thiếu nữ chừng mười tám, mười chín tuổi, ăn mặc quần áo nha hoàn đứng ngay cửa, miệng thở hồng hộc, vẻ mặt mừng rỡ đầy kích động: “Nương tử, công tử về kinh rồi. Chỉ vừa mới rồi, có người từ kinh thành tới, công tử gặp bọn họ xong liền đi cùng họ về kinh luôn. Bây giờ chắc hẳn đoàn người đã ra khỏi thành. Công tử phái nô tỳ quay lại báo với nương tử, bảo nương tử chăm sóc hai vị ca nhi cẩn thận, không được để có sơ sót.”
Tống Tương thoắt cái ngẩng đầu lên: “... Ngươi lặp lại lần nữa?”
Nha hoàn vẫn còn trong cơn hưng phấn, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của nàng: “Nô tỳ nói là công tử về kinh rồi, là vương phi sai người tới đón. Đây là chuyện tốt đó, nương tử. Công tử có hy vọng khôi phục thân phận rồi.”
Tống Tương nhìn cô ta, bỗng khóe miệng nhếch lên.
“Cho nên nói cách khác, hắn bỏ lại mẹ con chúng ta, không nói tiếng nào liền một mình về kinh, chạy theo tiền đồ của hắn, có đúng không?”
Nha hoàn sửng sốt: “Nương tử... Ấy, nương tử làm sao vậy? Nương tử!”
Xem ảnh 1
Nàng liếc nhìn bát đĩa đặt trước mặt, sáng nay nàng uống một bát canh nấm hương, ăn một bát mì nhỏ, với kinh nghiệm của nàng thì chắc hẳn mấy thứ này đều không có vấn đề. Nếu không, cả nhà cùng ăn, vì sao đám trẻ vẫn còn sống sót khỏe mạnh, chỉ có nàng là bị trúng độc? Nhưng đúng là nàng đã bắt đầu cảm thấy khó chịu sau khi ăn sáng xong.
Lúc đó, nàng cảm thấy buồn nôn, Lục Chiêm còn nhíu mày nhìn nàng một cái.
Phần bụng đau quặn lên, khiến máu lại trào ra khỏi miệng nàng.
Nói không sợ là giả. Nhưng sợ cũng không giải quyết được vấn đề. Chất độc này chính là kịch độc chết người.
Nàng bắt đầu nhớ lại, đêm qua vẫn như mọi khi, chờ Lục Chiêm ngủ rồi, nàng đi kiểm tra một vòng mới quay về giường. Đêm qua rất tĩnh lặng, ánh trăng tròn như cái mâm bạc, các nhà xung quanh cũng yên tĩnh vô cùng. Trên giường, Lục Chiêm đã ngủ say, dù là ngủ song đôi chân mày vẫn luôn khẽ nhíu lại, dáng nằm cũng quy củ, như thể muốn nói cho dù bị ép phải ngủ chung một giường, hắn vẫn muốn phân rõ giới hạn với nàng.
Lúc đấy nàng còn cười thầm, đã có đến hai đứa con rồi, lúc này còn đòi phân rõ giới hạn, hắn không thấy quá dối trá sao?
Nếu như nhất định phải nói có gì khác lạ, vậy chỉ có thể là chuyện lúc nàng đi kiểm tra xong, quay lại nhà bếp để tắt đèn thì thấy cánh cửa tủ bát mở hé.
Tống Tương là một người mà bình thường mỗi khi thêu thùa, may vá có thể tính được trước sẽ dùng bao nhiêu mũi thêu để cho ra một đóa hoa mẫu đơn. Bị đày tới Đàm Châu suốt một năm nay, nàng không thể không tự mình nấu cơm, giặt giũ, bất kể là bát đũa hay tủ bát, đã qua tay nàng là tuyệt đối sẽ không có gì không chỉn chu.
Cho nên, không có chuyện nàng lại để tủ bát mở hé vậy.
Lúc đấy nàng cũng thấy nghi nghi, nhưng rồi lại nghĩ ai mà chẳng có lúc sơ sót. Sau đó nàng cũng không để tâm chuyện này nữa.
Bây giờ ngẫm lại, chất độc đó chỉ có thể được bôi trên bát mà thôi.
Nhưng nàng chỉ là một hoàng tôn phi xuất thân quê mùa, không hề có gia thế gì, không, lúc này nàng đã chẳng phải là hoàng tôn phi nữa, bởi nhà họ đã bị biếm thành thứ dân. Một năm nay ở Đàm Châu, nàng cũng chỉ là một người phải phụ thuộc vào Lục Chiêm để sống, tại sao lại có người muốn hạ độc giết nàng?
Nàng cầm chiếc bát trước mặt lên, rồi lại đặt xuống.
Xem ra bọn họ đã giết nhầm người.
Nàng xuất thân quê mùa, thậm chí còn mồ côi cha, không hề có bối cảnh hay quan hệ, cũng chỉ vì cơ duyên trùng hợp mà từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Trượng phu của nàng, Lục Chiêm, là cháu ruột của đương kim hoàng đế, thế tử Tấn vương phủ. Bảy năm trước, nàng cùng Lục Chiêm phụng chỉ thành hôn. Ngay đêm động phòng, Lục Chiêm phạm tội, bị phạt đi phục dịch nửa năm. Sau đó về kinh, trong một lần đi săn thú ở bãi săn, hắn mạo phạm đến thánh giá, bị hỏi tội ngay tại chỗ, cả nhà bị biếm thành thứ dân, đày tới Đàm Châu.
Nói ngắn lại, Lục Chiêm chính là người có giá trị nhất trong nhà bọn họ, tiếp đó chính là hai đứa bé. Nàng là người không có giá trị gì nhất, có cũng được mà không cũng chẳng sao. Chất độc được bôi trên bát, bọn trẻ còn bé nên dùng bát nhỏ, bởi vậy rất dễ để loại trừ bát của hai đứa trẻ. Còn lại, bất kể là nàng hay Lục Chiêm, thể nào cũng sẽ trúng được một người. Mà có lẽ trong người Lục Chiêm chảy dòng máu của hoàng thất, cho nên cuối cùng tính mạng cũng quý giá hơn, ông trời đã phù hộ cho hắn, còn nàng trở thành kẻ chết thay cho Lục Chiêm.
Bụng ngày càng quặn đau, nỗi đau kích thích thần kinh của nàng. Nàng nuốt khan một cái, cố kìm nén cảm giác ngai ngái nơi cổ họng.
Sống là không thể sống được rồi, mà bọn trẻ vẫn còn có tổ phụ tổ mẫu. Kẻ hạ độc không hại luôn cả hai đứa trẻ chứng tỏ vẫn có điều kiêng kỵ, chắc hẳn là không dám. Điều này khiến nàng thấy phần nào yên tâm hơn.
Nàng gắng gượng dịch tới trước giường, quỳ xuống đất, tìm ra một chiếc bình sứ, uống thuốc trong bình.
Đây là thuốc giải độc, dù không thể cứu được nàng, song có thể kéo dài tính mạng cho nàng trong chốc lát. Ít nhất nàng phải gặp được Lục Chiêm, bởi nàng phải giao phó hai đứa trẻ cho hắn. Nàng cũng phải cho hắn biết, cho dù hắn không vừa mắt với nàng, nhưng cuối cùng, cũng chính là nàng đã chết thay hắn một lần. Bất kể thế nào, hắn cũng phải bảo vệ các con của nàng bình an.
“Ồ, Lục nương tử làm sao vậy?”
Trước mặt nàng bỗng nhiên vang lên một giọng nói nghe mà khiến người ta thấy buồn nôn. Bởi vì giọng nói của người này quá chói tai nên Tống Tương không cần ngẩng đầu lên nhìn cũng biết là thứ chó má nào tới.
Nàng cố giữ cho hơi thở của mình thật ổn định, sau đó mới ngẩng đầu lên, trưng ra một gương mặt tái nhợt, gượng cười hỏi: “Đông tướng quân tới tìm gia nhà ta sao?”
Đông Khánh là tướng lĩnh đồn trú ở phủ Đàm Châu, được triều đình giao trọng trách giám thị cả nhà bọn họ.
Tuy được miễn không phải ngồi tù, còn được tự do đi lại trong mức nhất định quanh phủ Đàm Châu này, nhưng chung quy quan phủ vẫn có trách nhiệm giám thị. Cứ cách mấy ngày, không phải người của nha môn thì lại là người trong quân doanh sẽ tới tiểu viện này của bọn họ kiểm tra.
“Ta tới không phải để tìm hắn. Ta tới là để gặp nương tử.” Đông Khánh trơ tráo bước tới dìu nàng: “Sáng sớm ngày ra, sao nương tử lại ngồi dưới đất vậy? Nào, để ta dìu nàng lên giường.”
Tay gã còn chưa chạm vào Tống Tương thì đã bị nàng giáng ngay cho cái tát rất bất ngờ, khiến gã không kịp né tránh.
Mặc dù cái tát đó của Tống Tương không mạnh như lúc thường, song cũng đủ để lại một dấu bàn tay trên mặt gã.
Chỉ có điều, cái tát đó cũng khiến nàng mất rất nhiều sức lực. Theo đà cánh tay vung, cả người nàng cũng ngã nghiêng sang một bên, khuỷu tay nàng chống xuống mặt đất, dù vậy, nàng vẫn gượng cười mỉa mai: “Không dối gì tướng quân, mấy ngày nay ta mắc phải một căn bệnh kỳ quái. Chỉ cần có người lại gần là ta sẽ cảm thấy bàn tay ngứa ngáy, cần phải giáng cho kẻ đó mấy cái tát thì mới thoải mái được. Đa tạ tướng quân thương tiếc, chỉ trách ta không nhắc nhở trước. Có chỗ nào đắc tội, còn mong tướng quân lượng thứ cho.”
Đông Khánh thèm nàng đến nhỏ dãi đã lâu. Lúc này nàng không có sức lực để phản kháng, nhưng cũng quyết không để bản thân bị làm nhục ngay trước khi chết.
“Tiện nhân!”
Đồng Khánh tức giận, đứng bật dậy, làm bộ định đạp lên người nàng.
Tống Tương không thèm chớp mắt, nghiêng người nhìn thẳng gã, tư thế đó của nàng bỗng trông thu hút vô cùng.
Đông Khánh nhìn thấy vậy, gắng gượng thu lại bàn chân đã đá ra giữa chừng.
Gã híp mắt, ngồi xổm xuổng, nói bằng cái giọng khác hẳn: “Nàng hãy bỏ ý định đó đi. Từ xưa đến nay, hoàng tử hoàng tôn bị biếm làm thứ dân mà có thể khôi phục được thân phận lại có mấy người. Mấy vị hoàng tử trong triều đều có nhân phẩm lẫn tài học hơn người, cũng không có chuyện may mắn như là thiếu trữ quân để mà đến lượt tên Lục Chiêm kia đâu. Còn nữa, tội mà hắn phạm phải chính là tội bất hiếu, đời này nàng đừng mơ có thể lại được làm hoàng tôn phi tôn quý như lúc trước nữa.”
“Ta khá hài lòng về nàng. Chưa kể núi cao hoàng đế xa, nếu nàng chịu theo ta, ta có thể đón nàng vào phủ làm di nương, hoặc cũng có thể bố trí cho nàng một nơi ở để nàng yên tâm hưởng phúc. Dù sao cũng không phải là chuyện mà ta làm không được.”
Gã thay đổi thái độ, Tống Tương cũng thay đổi suy nghĩ.
Muốn nói kẻ có cơ hội để hạ độc nhất, thì hiềm nghi lớn nhất chính là gã họ Đồng cùng mấy kẻ thường hay tới giám sát nhà nàng.
Nhưng nghe mấy lời vừa rồi của Đồng Khánh, gã còn đang chờ Lục Chiêm càng đen đủi hơn để tiện cho gã có cơ hội chiếm lấy nàng, có thể nói là gã hoàn toàn không thèm che giấu tâm tư của gã. Đúng ra, nếu gã là hung thủ thì sao lại không biết hiện trạng của nàng và Lục Chiêm? Hơn nữa, nếu như Lục Chiêm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gã chắc chắn sẽ nói thẳng là nàng không sống nổi, tuyệt đối sẽ không đứng ở đây lãng phí thời gian.
Như vậy, hung thủ không phải gã?
Không đúng, trước mắt không phải lúc để đắn đo việc hung thủ. Nàng phải gặp được Lục Chiêm, phải nói lại di ngôn với hắn.
Hắn còn trẻ, nàng là nguyên phối, nhưng hắn lại chỉ có thể tương kính tựa “băng” suốt bảy năm nay với nàng chứ chẳng thể thoát khỏi. Nay nàng đã chết, giả sử hắn có thể sống được, như vậy chuyện tái giá trong tương lai là rất hiển nhiên. Nếu nàng không tự mình giao phó lại cho hắn, buộc hắn thề thốt, ai biết được hắn có quên luôn cả hai đứa con của nàng không?
Đương nhiên hứa hẹn hay thề thốt đều không phải điều đáng tin, nhưng cũng hơn là không nói gì cả.
Bảy năm nay nàng đi theo hắn chìm nổi, cũng coi như tận chức tận trách. Bây giờ nàng còn vì hắn mà bỏ mạng, bất kể như thế nào, hắn bảo vệ cho hai đứa con của nàng là điều nên làm. Nàng muốn ông trời cũng phải trông chừng hai đứa bé thay cho nàng.
Nàng lại nuốt khan một cái, từ tốn nói: “Nếu tướng quân thật sự thương tiếc cho ta, vậy chẳng bằng cho phép nô bộc nhà ta đi gọi đại phu về cho ta trước đã...”
Bọn họ đều không thể rời khỏi thành, Lục Chiêm chắc chắn còn ở trong thành. Nơi này chỉ là một huyện thành nhỏ, diện tích không lớn. Chỉ cần tôi tớ trong nhà ra đầu phố tìm đại phu thì chắc chắn hắn sẽ nhận được tin và trở về nhà. Làm vợ chồng bảy năm, mặc dù chưa từng bày tỏ tình cảm, nhưng nàng biết hắn vẫn còn chút lương tâm ấy.
“Nương tử! Nương tử!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đột ngột có người chạy vào.
Một thiếu nữ chừng mười tám, mười chín tuổi, ăn mặc quần áo nha hoàn đứng ngay cửa, miệng thở hồng hộc, vẻ mặt mừng rỡ đầy kích động: “Nương tử, công tử về kinh rồi. Chỉ vừa mới rồi, có người từ kinh thành tới, công tử gặp bọn họ xong liền đi cùng họ về kinh luôn. Bây giờ chắc hẳn đoàn người đã ra khỏi thành. Công tử phái nô tỳ quay lại báo với nương tử, bảo nương tử chăm sóc hai vị ca nhi cẩn thận, không được để có sơ sót.”
Tống Tương thoắt cái ngẩng đầu lên: “... Ngươi lặp lại lần nữa?”
Nha hoàn vẫn còn trong cơn hưng phấn, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của nàng: “Nô tỳ nói là công tử về kinh rồi, là vương phi sai người tới đón. Đây là chuyện tốt đó, nương tử. Công tử có hy vọng khôi phục thân phận rồi.”
Tống Tương nhìn cô ta, bỗng khóe miệng nhếch lên.
“Cho nên nói cách khác, hắn bỏ lại mẹ con chúng ta, không nói tiếng nào liền một mình về kinh, chạy theo tiền đồ của hắn, có đúng không?”
Nha hoàn sửng sốt: “Nương tử... Ấy, nương tử làm sao vậy? Nương tử!”
Bình luận facebook