Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Người con gái thôn quê
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tướng mạo của Tống Dụ cũng cực kỳ xuất chúng. Nếu không phải lúc đó người đã thành thân thì rất có khả năng đã đỗ hẳn Thám hoa.
Đây không phải do Tống Dụ tự khoe ra, cũng không phải do Tống Tương tự phỏng đoán, mà là do cha chồng của nàng, Tấn vương điện hạ, trong một lần chuyện trò trong nhà đã chính miệng nói ra.
Tấn vương chiêu hiền đãi sĩ, trọng tín nghĩa, lại là hoàng tử duy nhất được hoàng đế cho phép ở lại kinh thành lập phủ, có thể thấy là lời của ông ấy cũng đáng tin cậy.
Đáng tiếc sức khỏe Tống Dụ không tốt, lúc nhỏ từng bị đuối nước nên thân thể yếu ớt. Sau lại phụ thân nàng vào viện Hàn Lâm. Năm Tống Tương mười tuổi thì tổ mẫu của nàng qua đời, phụ thân có đại tang nên xin nghỉ rồi dưỡng bệnh luôn. Đến năm nàng mười hai tuổi thì phụ thân cũng đi, để lại Tống Tương cùng với mẫu thân và ấu đệ sống nương tựa vào nhau.
Cũng may có ba mươi mẫu ruộng đất mà tổ mẫu làm chủ phân riêng cho nhà nàng lúc người còn sống. Từ việc này cũng có thể thấy, Tống gia cũng không phải gia đình dân đen.
Ngoại tằng tổ phụ của Tống Tương vốn là thảo khấu, sau lại cũng hùa theo đại cục thiên hạ lúc bấy giờ, gia nhập vào đội ngũ khởi binh của tiên đế, trở thành một tướng lĩnh nho nhỏ, kiếm tí chiến công.
Nhưng bởi tính lười nhác quen, bình thường lại thích bất bình thay cho người khác, cho nên ngoại tằng tổ phụ cũng không có ham muốn gì với con đường làm quan, làm tới chức Võ Đức tướng quân ngũ phẩm, chưởng quản cái Vệ Sở rồi là người không chịu leo lên tiếp.
Sau khi ngoại tằng tổ phụ qua đời, ngoại tổ phụ của Tống Tương dù có bản lĩnh đấy, song lại do được gia phong hun đúc lâu ngày mà cũng chỉ kiếm cái chức quan nhàn tản trong doanh, ngày ngày đi kết giao bạn bè. Ngay cả việc sinh con dưỡng cái, ngoại tổ phụ cũng không mấy để tâm, tổng cộng chỉ có một trai một gái. Cũng vì thích kết giao bạn bè nên gia sản chẳng thể coi là dư dả.
Năm đó ngoại tổ phụ dẫn theo con gái vào kinh, con gái vừa ý Tống gia đại lang, học trò của Đức Thuận. Để giúp con gái được như nguyện, ngoại tổ phụ của Tống Tương lôi cuốn sổ thu chi mỏng tang ra, nhìn phần thu vào ngày càng ít, người cũng mặc kệ luôn cái đạo lý truyền nam không truyền nữ, đến ngày gả con gái đi, người đã phân chia gia sản đều đến không thể đều hơn, ngay cả một nén bạc cũng phải tính cho đều mới thôi.
Cho nên, nếu nói bên nhà ngoại thì Tống Tương cũng không cảm thấy bản thân không có ai yêu thương.
Có nhà cửa, tranh chữ cùng với ba mươi mẫu ruộng đất mà tổ mẫu phân cho, lại thêm tiền bạc mà mẫu thân mang theo làm của hồi môn, thêm cả bổng lộc của phụ thân, so ra nhà Tống Tương cũng là nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng chẳng thấy ai bằng mình.
Mẫu thân Trịnh Dung sinh ra trong một gia đình như Trịnh gia, song cũng không hề hiểu việc quản lý công việc hay tài sản trong nhà thế nào, bởi vậy của cải trong nhà dần dần giảm đi. May có phụ thân Tống Dụ của nàng từng thi đỗ tiến sĩ nên sau khi phụ thân qua đời, nhà Tống Tương được miễn thuế má. Dưới thời kỳ được xưng là thiên hạ thịnh thế, dân chúng giàu có, ba mẹ con ở lại trong kinh thành vẫn có thể sống khá yên ổn.
Tống Tương có dung mạo xuất chúng, lúc nhỏ mỗi lần ra đường đều được rất nhiều người chú ý. Mặt khác, từ nhỏ nàng đã được phụ thân tự mình dạy dỗ, bồi dưỡng, bởi vậy tính cách hiền huệ, phóng khoáng, tri thư đạt lễ. Nếu theo đúng như dự tính thì kém cỏi nhất nàng cũng sẽ được gả cho một vị phu quân phẩm tính tốt, có tiền đồ, từ đó sinh con dưỡng cái, bình thản sống hết cuộc đời này.
Nhưng thế sự luôn vượt ra ngoài dự đoán của con người. Bảy năm trước, nàng đưa Lục Chiêm nằm ngất xỉu trong vườn rau về nhà, sau đó là Tấn vương nghe tin chạy tới hậu tạ, tiếp sau đó là bị thỉnh chỉ ban hôn.
Tống Tương chưa bao giờ ngờ tới bản thân lại dính phải một nhân vật tai to mặt lớn như vậy. Trên đời này có không ít ví dụ về chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng, song nhẹ nhàng được như Tống Tương thì lại không hề nhiều.
Với gia đình thấp cổ bé họng như nhà nàng, mặc dù áo cơm không lo, được người tôn kính, song nếu so với hoàng thân quốc thích, đặc biệt là so với Tấn vương phủ, vậy có thể nói là hoàn toàn không cùng một thế giới. Cái danh “xuất thân thôn quê” cũng không coi là bôi nhọ.
Nàng từ một dân nữ, thoắt cái đã thành nữ quyến tôn thất quyền quý, đương nhiên sẽ có không ít người bàn tán sau lưng rằng nàng phải mưu đồ thế nào mới được như vậy.
Nhưng Tấn vương phủ cầu thân vô cùng thành tâm, lại thêm thánh chỉ ban hôn của hoàng đế, Tống gia lấy lý do gì để từ chối? Huống chi, trong mắt của đa số người khác, đây là một vinh dự mà người ta cầu còn không được. Từ chối, đó chính là biểu hiện của việc không biết điều.
Sau khi quan sát cẩn thận cách đối nhân xử thế của vợ chồng Tấn vương, Tống Tương cũng đã nghĩ kỹ, nếu không có cách nào từ chối, vậy chỉ có thể cố gắng sống cho thoải mái thôi.
Tống Tương vẫn luôn tin tưởng vào chính mình.
Đây cũng là vì mẫu thân Trịnh Dung không am hiểu quản lý chuyện trong nhà, cho nên nàng mới hiểu chuyện sớm hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, từ rất nhỏ cũng đã tiếp xúc với chuyện nhà cửa. Mặt khác, lúc phụ thân còn sống đã làm trong viện Hàn Lâm mấy năm, không ít lần mang theo nàng tới mở mang kiến thức. Bình thường lúc ở nhà, phụ thân cũng dốc lòng dạy dỗ nàng, không có lý do gì nàng lại ngốc cho được.
Chỉ có điều, chẳng ai có thể nghĩ tới, ngay đêm thành thân Lục Chiêm đã phạm sai lầm, khiến hoàng đế bắt ngay tại trận, phạt hắn tới quân doanh phục dịch.
Lục Chiêm là con trai duy nhất của Tấn vương phi, cũng là thế tử Tấn vương phủ. Bây giờ thế tử phi mới vừa cưới vào cửa, thế tử đã xảy ra chuyện như vậy, suốt nửa năm sau đó, Tống Tương không tránh khỏi việc phải sống trong một bầu không khí khá phức tạp.
Nhưng rồi nàng đã dựa vào trí tuệ cũng như thái độ của mình mà dần dần dành được sự tôn trọng của mọi người trong vương phủ.
Chờ khi Lục Chiêm trở về, tuy rằng quan hệ giữa hai vợ chồng không mấy thân mật, nhưng nhìn trưởng tử rồi thứ tử lần lượt ra đời, hắn cũng không giống như đám con cháu nhà khác, không được như ý là khiến cho trong nhà gà bay chó sủa. Cũng vì thế mà người ta đều cho rằng, cuộc sống đã dần yên ổn.
Nào ai có thể ngờ được, mấy năm sau, chỉ vì một lần lỡ tay trong bãi săn, Lục Chiêm đã bị hỏi tội ngay tại chỗ?
...
Nếu nói không cam lòng, đương nhiên là Tống Tương không cam lòng.
Nàng cũng không hề dùng thủ đoạn gì để với lên cành cao, là Tấn vương phủ muốn báo ân nên mới chủ động cầu hôn nàng. Dựa vào cái gì mà nàng phải thừa nhận sự châm chọc cũng ánh mắt dè bỉu của người đời?
Nhưng mấy thứ này có thể không thèm để ý, bởi vì so về thân phận giữa nàng với Tấn vương phủ thì đúng là chênh lệch quá lớn. Đối với người bình thường, lấy một cô gái có thân phận như nàng về làm phu nhân của thế tử, ai cũng thấy vui vẻ từ tận đáy lòng mới là điều bất hợp lý.
Nói chung nàng hoàn toàn không để tâm tới cái nhìn của những người khác, còn người khiến nàng đến chết cũng không thể tha thứ chính là Lục Chiêm.
Nói cho cùng bọn họ cũng là vợ chồng, đã có với nhau hai đứa con, đã dìu dắt nhau đi qua quãng thời gian khó khăn nhất. Cho dù tình không đầu, ý không hợp, hắn không thể chấp nhận được thân phận của nàng, song có thánh chỉ ban hôn đè nặng, cả hai cũng chỉ có thể làm bạn đi hết cả đời này.
Nhưng nàng thực sự không ngờ tới được, Lục Chiêm không chỉ không xuất hiện lúc nàng cần hắn, mà hắn còn bỏ lại cả nàng và hai đứa nhỏ để vào kinh một mình.
Chất độc kia không khiến nàng gục ngã, sự chòng ghẹo, nhòm ngó của Đồng Khánh cũng không thể khiến nàng lúng túng, nhưng sự vứt bỏ cuối cùng của Lục Chiêm, lại khiến nàng hoàn toàn tan nát cõi lòng.
Thì ra người mà nàng luôn cho rằng sẽ cùng đồng cam cộng khổ, thực tế lại chưa bao giờ coi nàng là bạn đồng hành.
Cuộc hôn nhân mà nàng bị vô tội bắt ép tham gia này, đã khiến cho nàng không xứng có được sự tôn trọng tối thiểu từ trượng phu của nàng.
“Tương Tương... Tương Tương?”
Tống Tương thở hắt một hơi, mở bừng hai mắt.
Trong không khí vừa chui vào lồng ngực nàng mang theo mùi hương của cỏ xanh. Một gương mặt xuất hiện ngay phía trên đầu nàng, đúng lúc ánh bình mình xán lạn chiếu qua bên cạnh gương mặt đó.
Ánh mắt nàng dần lấy lại tiêu điểm.
Ngay khi tiêu điểm tập trung, cuối cùng Tống Tương cũng đã thấy rõ khuôn mặt của người này, nàng tức thì ngồi dậy: “Thiết Ngưu?”
Xem ảnh 1
Đây không phải do Tống Dụ tự khoe ra, cũng không phải do Tống Tương tự phỏng đoán, mà là do cha chồng của nàng, Tấn vương điện hạ, trong một lần chuyện trò trong nhà đã chính miệng nói ra.
Tấn vương chiêu hiền đãi sĩ, trọng tín nghĩa, lại là hoàng tử duy nhất được hoàng đế cho phép ở lại kinh thành lập phủ, có thể thấy là lời của ông ấy cũng đáng tin cậy.
Đáng tiếc sức khỏe Tống Dụ không tốt, lúc nhỏ từng bị đuối nước nên thân thể yếu ớt. Sau lại phụ thân nàng vào viện Hàn Lâm. Năm Tống Tương mười tuổi thì tổ mẫu của nàng qua đời, phụ thân có đại tang nên xin nghỉ rồi dưỡng bệnh luôn. Đến năm nàng mười hai tuổi thì phụ thân cũng đi, để lại Tống Tương cùng với mẫu thân và ấu đệ sống nương tựa vào nhau.
Cũng may có ba mươi mẫu ruộng đất mà tổ mẫu làm chủ phân riêng cho nhà nàng lúc người còn sống. Từ việc này cũng có thể thấy, Tống gia cũng không phải gia đình dân đen.
Ngoại tằng tổ phụ của Tống Tương vốn là thảo khấu, sau lại cũng hùa theo đại cục thiên hạ lúc bấy giờ, gia nhập vào đội ngũ khởi binh của tiên đế, trở thành một tướng lĩnh nho nhỏ, kiếm tí chiến công.
Nhưng bởi tính lười nhác quen, bình thường lại thích bất bình thay cho người khác, cho nên ngoại tằng tổ phụ cũng không có ham muốn gì với con đường làm quan, làm tới chức Võ Đức tướng quân ngũ phẩm, chưởng quản cái Vệ Sở rồi là người không chịu leo lên tiếp.
Sau khi ngoại tằng tổ phụ qua đời, ngoại tổ phụ của Tống Tương dù có bản lĩnh đấy, song lại do được gia phong hun đúc lâu ngày mà cũng chỉ kiếm cái chức quan nhàn tản trong doanh, ngày ngày đi kết giao bạn bè. Ngay cả việc sinh con dưỡng cái, ngoại tổ phụ cũng không mấy để tâm, tổng cộng chỉ có một trai một gái. Cũng vì thích kết giao bạn bè nên gia sản chẳng thể coi là dư dả.
Năm đó ngoại tổ phụ dẫn theo con gái vào kinh, con gái vừa ý Tống gia đại lang, học trò của Đức Thuận. Để giúp con gái được như nguyện, ngoại tổ phụ của Tống Tương lôi cuốn sổ thu chi mỏng tang ra, nhìn phần thu vào ngày càng ít, người cũng mặc kệ luôn cái đạo lý truyền nam không truyền nữ, đến ngày gả con gái đi, người đã phân chia gia sản đều đến không thể đều hơn, ngay cả một nén bạc cũng phải tính cho đều mới thôi.
Cho nên, nếu nói bên nhà ngoại thì Tống Tương cũng không cảm thấy bản thân không có ai yêu thương.
Có nhà cửa, tranh chữ cùng với ba mươi mẫu ruộng đất mà tổ mẫu phân cho, lại thêm tiền bạc mà mẫu thân mang theo làm của hồi môn, thêm cả bổng lộc của phụ thân, so ra nhà Tống Tương cũng là nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng chẳng thấy ai bằng mình.
Mẫu thân Trịnh Dung sinh ra trong một gia đình như Trịnh gia, song cũng không hề hiểu việc quản lý công việc hay tài sản trong nhà thế nào, bởi vậy của cải trong nhà dần dần giảm đi. May có phụ thân Tống Dụ của nàng từng thi đỗ tiến sĩ nên sau khi phụ thân qua đời, nhà Tống Tương được miễn thuế má. Dưới thời kỳ được xưng là thiên hạ thịnh thế, dân chúng giàu có, ba mẹ con ở lại trong kinh thành vẫn có thể sống khá yên ổn.
Tống Tương có dung mạo xuất chúng, lúc nhỏ mỗi lần ra đường đều được rất nhiều người chú ý. Mặt khác, từ nhỏ nàng đã được phụ thân tự mình dạy dỗ, bồi dưỡng, bởi vậy tính cách hiền huệ, phóng khoáng, tri thư đạt lễ. Nếu theo đúng như dự tính thì kém cỏi nhất nàng cũng sẽ được gả cho một vị phu quân phẩm tính tốt, có tiền đồ, từ đó sinh con dưỡng cái, bình thản sống hết cuộc đời này.
Nhưng thế sự luôn vượt ra ngoài dự đoán của con người. Bảy năm trước, nàng đưa Lục Chiêm nằm ngất xỉu trong vườn rau về nhà, sau đó là Tấn vương nghe tin chạy tới hậu tạ, tiếp sau đó là bị thỉnh chỉ ban hôn.
Tống Tương chưa bao giờ ngờ tới bản thân lại dính phải một nhân vật tai to mặt lớn như vậy. Trên đời này có không ít ví dụ về chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng, song nhẹ nhàng được như Tống Tương thì lại không hề nhiều.
Với gia đình thấp cổ bé họng như nhà nàng, mặc dù áo cơm không lo, được người tôn kính, song nếu so với hoàng thân quốc thích, đặc biệt là so với Tấn vương phủ, vậy có thể nói là hoàn toàn không cùng một thế giới. Cái danh “xuất thân thôn quê” cũng không coi là bôi nhọ.
Nàng từ một dân nữ, thoắt cái đã thành nữ quyến tôn thất quyền quý, đương nhiên sẽ có không ít người bàn tán sau lưng rằng nàng phải mưu đồ thế nào mới được như vậy.
Nhưng Tấn vương phủ cầu thân vô cùng thành tâm, lại thêm thánh chỉ ban hôn của hoàng đế, Tống gia lấy lý do gì để từ chối? Huống chi, trong mắt của đa số người khác, đây là một vinh dự mà người ta cầu còn không được. Từ chối, đó chính là biểu hiện của việc không biết điều.
Sau khi quan sát cẩn thận cách đối nhân xử thế của vợ chồng Tấn vương, Tống Tương cũng đã nghĩ kỹ, nếu không có cách nào từ chối, vậy chỉ có thể cố gắng sống cho thoải mái thôi.
Tống Tương vẫn luôn tin tưởng vào chính mình.
Đây cũng là vì mẫu thân Trịnh Dung không am hiểu quản lý chuyện trong nhà, cho nên nàng mới hiểu chuyện sớm hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, từ rất nhỏ cũng đã tiếp xúc với chuyện nhà cửa. Mặt khác, lúc phụ thân còn sống đã làm trong viện Hàn Lâm mấy năm, không ít lần mang theo nàng tới mở mang kiến thức. Bình thường lúc ở nhà, phụ thân cũng dốc lòng dạy dỗ nàng, không có lý do gì nàng lại ngốc cho được.
Chỉ có điều, chẳng ai có thể nghĩ tới, ngay đêm thành thân Lục Chiêm đã phạm sai lầm, khiến hoàng đế bắt ngay tại trận, phạt hắn tới quân doanh phục dịch.
Lục Chiêm là con trai duy nhất của Tấn vương phi, cũng là thế tử Tấn vương phủ. Bây giờ thế tử phi mới vừa cưới vào cửa, thế tử đã xảy ra chuyện như vậy, suốt nửa năm sau đó, Tống Tương không tránh khỏi việc phải sống trong một bầu không khí khá phức tạp.
Nhưng rồi nàng đã dựa vào trí tuệ cũng như thái độ của mình mà dần dần dành được sự tôn trọng của mọi người trong vương phủ.
Chờ khi Lục Chiêm trở về, tuy rằng quan hệ giữa hai vợ chồng không mấy thân mật, nhưng nhìn trưởng tử rồi thứ tử lần lượt ra đời, hắn cũng không giống như đám con cháu nhà khác, không được như ý là khiến cho trong nhà gà bay chó sủa. Cũng vì thế mà người ta đều cho rằng, cuộc sống đã dần yên ổn.
Nào ai có thể ngờ được, mấy năm sau, chỉ vì một lần lỡ tay trong bãi săn, Lục Chiêm đã bị hỏi tội ngay tại chỗ?
...
Nếu nói không cam lòng, đương nhiên là Tống Tương không cam lòng.
Nàng cũng không hề dùng thủ đoạn gì để với lên cành cao, là Tấn vương phủ muốn báo ân nên mới chủ động cầu hôn nàng. Dựa vào cái gì mà nàng phải thừa nhận sự châm chọc cũng ánh mắt dè bỉu của người đời?
Nhưng mấy thứ này có thể không thèm để ý, bởi vì so về thân phận giữa nàng với Tấn vương phủ thì đúng là chênh lệch quá lớn. Đối với người bình thường, lấy một cô gái có thân phận như nàng về làm phu nhân của thế tử, ai cũng thấy vui vẻ từ tận đáy lòng mới là điều bất hợp lý.
Nói chung nàng hoàn toàn không để tâm tới cái nhìn của những người khác, còn người khiến nàng đến chết cũng không thể tha thứ chính là Lục Chiêm.
Nói cho cùng bọn họ cũng là vợ chồng, đã có với nhau hai đứa con, đã dìu dắt nhau đi qua quãng thời gian khó khăn nhất. Cho dù tình không đầu, ý không hợp, hắn không thể chấp nhận được thân phận của nàng, song có thánh chỉ ban hôn đè nặng, cả hai cũng chỉ có thể làm bạn đi hết cả đời này.
Nhưng nàng thực sự không ngờ tới được, Lục Chiêm không chỉ không xuất hiện lúc nàng cần hắn, mà hắn còn bỏ lại cả nàng và hai đứa nhỏ để vào kinh một mình.
Chất độc kia không khiến nàng gục ngã, sự chòng ghẹo, nhòm ngó của Đồng Khánh cũng không thể khiến nàng lúng túng, nhưng sự vứt bỏ cuối cùng của Lục Chiêm, lại khiến nàng hoàn toàn tan nát cõi lòng.
Thì ra người mà nàng luôn cho rằng sẽ cùng đồng cam cộng khổ, thực tế lại chưa bao giờ coi nàng là bạn đồng hành.
Cuộc hôn nhân mà nàng bị vô tội bắt ép tham gia này, đã khiến cho nàng không xứng có được sự tôn trọng tối thiểu từ trượng phu của nàng.
“Tương Tương... Tương Tương?”
Tống Tương thở hắt một hơi, mở bừng hai mắt.
Trong không khí vừa chui vào lồng ngực nàng mang theo mùi hương của cỏ xanh. Một gương mặt xuất hiện ngay phía trên đầu nàng, đúng lúc ánh bình mình xán lạn chiếu qua bên cạnh gương mặt đó.
Ánh mắt nàng dần lấy lại tiêu điểm.
Ngay khi tiêu điểm tập trung, cuối cùng Tống Tương cũng đã thấy rõ khuôn mặt của người này, nàng tức thì ngồi dậy: “Thiết Ngưu?”
Bình luận facebook