• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Truyện Cung Đấu Không Bằng Về Vườn full (5 Viewers)

  • Chương 6: Đứa trẻ ngỗ ngược

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
130929.png
Nhưng có thể chắc chắn một điều là, ở bên cạnh Lục Chiêm cũng không hề an toàn, có người muốn hại hắn nên cuối cùng mới dẫn tới cái chết của nàng. Nếu nói đêm thành hôn Lục Chiêm phạm lỗi là do ngoài ý muốn, vậy thì sai sót trong bãi săn có lẽ không hề đơn giản như vậy.



Nàng có không hiểu Lục Chiêm đến mấy thì cũng đã cùng chung chăn gối với hắn suốt bảy năm, cũng biết tính nết của hắn là thế nào, và hắn chắc chắn không phải một kẻ lỗ mãng.



Đời trước, trữ quân chưa quyết, Tấn vương lại là sự lựa chọn có khả năng nhất, nhưng cũng khó bảo đảm là không có người đố kỵ.



Nếu không vì suy xét tới vấn đề này, nàng cũng không cần kiểm tra cẩn thận như vậy hàng đêm trước khi ngủ.



Tuy rằng cuối cùng cũng không đề phòng được người đâm sau lưng, nhưng rốt cuộc là ai thì trong lòng nàng đã mơ hồ đoán ra được.



Tống Tương không khỏi thở hắt ra một hơi.



Nàng với hắn thành thân bảy năm, nhưng lại hoàn toàn không hiểu rõ hết mọi chuyện của hắn. Ngay cả chuyện vì sao hắn ngất xỉu ở đây, nàng cũng không biết.



Sau khi bọn họ thành thân, hắn vẫn luôn chuyện ta ta làm, ngoài việc ăn cơm, ngủ nghỉ, sinh con, còn lại cuộc sống của cả hai không còn sự giao thoa nào khác nữa. Bây giờ đã là chuyện kiếp trước, chuyện của hắn còn liên quan gì tới nàng nữa đâu? Tính ra thì nàng đã nghĩ hơi nhiều.



“Tương Tương!”



Vừa tới cổng nhà, Trần Ngũ thẩm ở nhà bên đã bước tới gọi nàng lại.



Tống gia ở giữa thôn Hạc Sơn, cách khu vườn rau không gần cũng không xa. Căn nhà được xây từ lúc Tống Dụ còn ở, là một tòa nhà tam tiến. Lúc trước người một nhà sẽ thỉnh thoảng tới đây ở lại, vì vậy hàng xóm láng giếng cũng đều quen biết hết.



Trần Ngũ thẩm chỉ sinh được ba cô con gái, cho nên ở nhà chồng có phần không ngẩng mặt lên được. Từ lúc Trịnh Dung, phu nhân của một vị tiến sĩ, mang theo con cái tới ở trong thôn này, còn nói đỡ giúp cho thím ấy mấy lần trước mặt mẹ chồng, từ đó về sau thím ấy cũng dần trở nên thân thiết với gia đình bọn họ.



Tống Tương chợt nhìn thấy hàng xóm đã lâu chưa gặp, trong lòng cũng thấy ấm áp: “Ngũ thẩm làm sao vậy?”



Trần Ngũ thẩm bĩu môi bảo: “Vừa nãy Nhị thẩm nhà cháu tới, còn trút giận lên người Cẩu tử đấy.”



Tống Tương nghe nhắc tới “Nhị thẩm”, chân mày không khỏi giật nhẹ.



Ngày này ở ở kiếp trước, nàng mang theo Lục Chiêm về nhà, đúng là có nghe nói Nhị thẩm Du thị cùng với con gái Tống Du đã tới nhà.



Mặc dù thôn Hạc Sơn này cách kinh thành không xa, nhưng cũng là thuộc địa giới huyện Hưng Bình, phía nam của kinh thành. Tống Dụ chỉ có một người em trai, tên độc một chữ Mân, sau khi trúng cử thì kiếm được cái chức huyện thừa trong nha môn huyện Hưng Bình.



Tống Mân là con út, được tổ mẫu yêu thích, tính tình cũng không chững chạc được như Tống Dụ bởi phải đứng ra gánh vác gia đình. Sau khi cưới Du thị, quan hệ giữa hai nhà cũng bắt đầu không còn thân mật nữa.



Du thị có phụ thân là bổ đầu trong huyện nha, luôn cho rằng bản thân cũng là con nhà quan lại, không hề kém hơn đại tẩu là phu nhân tiến sĩ.



Biết Du thị là người thích sinh sự, bình thường Tống Tương cũng lười để ý tới. Nhưng khi nghe nói người này trút giận lên cả một con chó thì nàng thấy khó chịu vô cùng.



Mùa xuân năm ngoái nàng vào trong thành mua kim chỉ, trên đường về gặp phải một con rắn cạp nong. Chính là Cẩu tử lúc đó mới chừng bốn, năm tháng đã chạy từ trong bụi cây ra hết cắn rồi sủa mới dọa cho con rắn bỏ chạy.



Nàng thấy nó bẩn thỉu, có vẻ là không có chủ, bèn mang theo về nhà.



Kiếp trước, bởi vì có chuyện gấp nên nàng không gặp Trần Ngũ thẩm giữa đường rồi được báo tin cho, bởi vậy về tới nhà rồi nàng cũng không biết chuyện hai mẹ con kia bắt nạt Cẩu tử, sau lại chuyện đó cứ thế bị bỏ qua.



Tống Tương suy nghĩ một thoáng, ung dung đáp lại: “Cũng lâu rồi Nhị thẩm không tới, có lẽ là có chuyện gì thôi.” Nói xong, nàng cúi xuống lấy ít rau thơm trong giỏ rau của mình, đưa cho Trần Ngũ thẩm: “Mới vừa nãy cháu hái hơi nhiều, thẩm lấy về làm rau trộn cho Dung tỷ tỷ ăn, tỷ ấy thích thứ này mà.”



Trần Ngũ thẩm cũng không khách sáo, nhận lấy bó rau, còn bảo sẽ làm bánh chẻo rồi mang sang cho nhà nàng ăn thử.



Tống Tương cũng cười cảm ơn.



“Lê Hoa, lại đây!”



Với tới cửa, nàng đã nghe thấy trong nhà có tiếng quát, ngay sau đó là một tràng sủa của Cẩu tử. Cẩu tử lao tới nhanh như tên bắn, giữa chừng nhìn thấy Tống Tương, nó lập tức ngừng lại, sau đó vẫy đầu vẫy đuôi bổ nhào về phía nàng.



“Lê Hoa!”



Tống Tương vuốt ve đầu nó, bước qua cửa đi vào trong.



Dưới hành lang chất một đống củi, một cái đầu thò ra từ phía sau, tiếp đó là một tiếng gọi “Tỷ!” vang lên. Tống Liêm bò ra khỏi đấy, rũ vai cười nịnh nọt chạy tới đỡ lấy chiếc giỏ trong tay nàng: “Thì ra là tỷ, đệ còn tưởng rằng Du thị quay trở lại cơ.”



Tống Tương nhìn đứa con nít trước mặt, mặc dù mới chỉ tám tuổi nhưng thằng bé đã vô cùng lanh lợi. Nàng cũng không thèm quan tâm nó nói cái gì, mà dắt lấy tay thằng bé, hỏi: “Ăn cơm chưa?” Sau đó nàng lại giơ tay, phủi vụn gỗ bám trên quần áo thằng bé.



Tống Liêm nhỏ hơn nàng bảy tuổi. Kiếp trước, sau khi nàng gả tới Tấn vương phủ, thằng bé và mẫu thân không muốn khiến nàng lo lắng nên cũng dọn về kinh thành, mua căn nhà để ở.



Trong khoảng thời gian Tống Tương bị người trong vương phủ đối xử lạnh nhạt, Tống Liêm còn gác chuyện học sang một bên, kéo theo một đám bạn cùng tuổi trộm đi đánh những kẻ đã dám chê cười nàng.



Sau đó, mặc dù không gặp phải chuyện gì, nhưng Tống Tương cũng không muốn thằng bé lại gây chuyện thêm, cho nên năm thằng bé mười tuổi đã đưa thằng bé tới nhà ngoại tổ phụ ở Sơn Tây, từ đó hai tỷ đệ cũng chưa gặp lại nhau lần nào.



Tên nhóc nghịch ngợm nghe mà vừa mừng vừa lo: “Còn chưa ăn ạ. Tỷ định nấu cho đệ ăn sao?”



Tống Tương lườm nó một cái, xắn tay áo đi vào bếp: “Mẫu thân đâu?”



“Không phải sáng sớm ra người đã vào thành sao?”



Tống Tương cũng nhớ ra, hỏi tiếp: “Nhị thẩm tới làm gì?”



“Không biết nữa.” Tống Liêm tung tăng chạy theo vào, cầm lấy củ tỏi tung lên tung xuống: “Nhưng thẩm ấy tới có thể có chuyện tốt đẹp gì chứ? Chắc chắn lại muốn nhòm ngó chúng ta cái gì thôi.”



Tống Tương dừng tay, liếc thằng bé một cái rồi mới lại tiếp tục nhặt rau.



Trẻ con mồ côi cha nên sớm biết lo liệu, Tống Liêm cũng càng hiểu chuyện hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.



Năm đó, tuy rằng tổ mẫu nói là yêu thương con út, nhưng cư xử vẫn khá công bằng. Sau khi tổ phụ qua đời, tổ mẫu đã đứng ra quyết định cho các nhà ra ở riêng. Theo quỷ củ, đích tôn sẽ được phân cho nhiều hơn bởi trưởng tử sẽ gánh vác việc phụng dưỡng mẹ già cùng với trách nhiệm hương khói cho gia tộc.



Nhưng Nhị thẩm Du thị vẫn cho rằng mẹ chồng phân chia tài sản bất công, kêu mẹ chồng là thiên vị, còn nói trước giờ đối tốt với con út đều là giả vờ. Tống Dụ đã thi đậu tiến sĩ, đâu có thiếu ba mươi mẫu ruộng đất của nhà? Chỗ tài sản tổ tiên để lại này đáng lẽ phải do chi thứ hai bọn họ kế thừa mới đúng.



Mẫu thân Trịnh Dung là con nhà tướng, sao có thể là người dễ bị bắt nạt. Cho dù nhà mẹ đẻ tít tận Sơn Tây, song cũng đâu thể để cho các người ức hiếp một cách trắng trợn cô nhi quả phụ?



Một ngày nắng trong gió xuân thổi hiu hiu, Du thị lại tới gây sự, mẫu thân Trịnh Dung, một người không có bản lĩnh quản lý tài sản, xử lý việc nhà nhưng đánh nhau lại rất giỏi, đã vén tay áo lên, đánh cho Du thị một trận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom