• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (4 Viewers)

  • Chương 696-700

Chương 696 Bà Hà.

Chương 696: Bà Hà.

Suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc thay đổi, thô lỗ cũng khá tốt mà, ít nhất thì cũng không cần lo đến việc sẽ bị người khác bắt nạt.

Hơn nữa, sau khi luyện võ tốt rồi thì sự dẻo dai của cơ thể sẽ vô cùng tuyệt vời, khi mở khóa các tư thế thì chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay hay sao? Mới chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.

Hắn ở lại trong bệnh viện với Dương Quan Quan thêm một buổi tối nữa, nhưng còn đám người của nhà tù U Đô thì lại chẳng hề ngơi nghỉ.

Uy quyền của Tề Bất Ngữ còn cao hơn so với Tề Đẳng Nhàn một bậc, ông ấy ở đó giám sát, không có một ai dám lười biếng, ai nấy đều dốc hết sức để phân tích và bàn luận, không hề có lấy một chút lơ là.

Sau khi phân tích hết cả một đêm, bọn họ đã lấy được không ít tin tức, còn về việc nó có tác dụng hay không thì chỉ đành đợi xem kết quả sau khi điều tra thôi.

Tề Đẳng Nhàn ăn bơ làm biếng, hắn phát huy hết đặc điểm của một nhà tư bản chó má, bản thân thì lười biếng nhưng lại thúc giục ba người khổ cực nhóm Đồ Phu tiếp tục đi điều tra.

“Hôm nay cứ nằm yên mặc kệ sự đời vậy...” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một cách bất lực, mấy ngày gần đây tinh thần của hắn đã phải căng thẳng quá mức rồi, dù sao thì hắn vẫn luôn phải cảnh giác xem Triệu Hồng Tụ liệu có ra tay với mình hay không.

Cũng có lẽ là Triệu Hồng Tụ biết được hắn là một người không dễ đối phó nên không muốn trực tiếp tìm đến mà đang chờ đợi một cơ hội thích hợp.

Điện thoại vang lên, Tề Đẳng Nhàn nhận được tin nhắn của Trần Ngư: “Có đang ở đó không?”

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Có chuyện gì?”

Trần Ngư nói qua một lượt những chuyện xảy ra ở Nam Dương dạo gần đây với Tề Đẳng Nhàn, nhân tiện còn nói qua một chút về động tĩnh của Từ Ngạo Tuyết.

“Chuyện của Trần Liệt còn phải cảm ơn anh đấy.”

Tề Đẳng Nhàn khịt mũi coi thường, cái tên Trần Liệt này đúng là không giữ chữ tín, ảnh tự sướng đã hứa đâu rồi?

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, sau này có lẽ mình sẽ còn phải đến Nam Dương một chuyến nữa mới được.

“Anh đang làm gì đấy?” Sau khi nói xong chuyện chính, Trần Ngư bèn hỏi một câu tán gẫu.

“Đang nằm dài một cách buồn chán.” Tề Đẳng Nhàn thành thật trả lời.

“Có muốn xem chân không?” Trần Ngư lại gửi tin nhắn đến, sau đó là một tấm ảnh.

Một bức ảnh chụp một cặp chân dài được gửi đến, khiến cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi trợn to mắt, được lắm, đôi chân này thật dài...

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Có được xem chỗ khác không?”

Trần Ngư dứt khoát gửi lại một biểu cảm khinh thường rồi không thèm để ý đến hắn nữa.

“Trần Liệt cũng giữ chữ tín đấy chứ.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười một cái.

Dương Quan Quan nói: “Sao anh lại cười một cách đê tiện như thế, anh đang xem cái gì thế hả?”

Tề Đẳng Nhàn tắt điện thoại đi và thản nhiên nói: “Không có gì đâu, tôi chỉ đang xem vài đoạn phim hài hước mà thôi.”

Dương Quan Quan cười khẩy và nói: “Chắc là lại cho mấy nữ streamer đó vào danh sách yêu thích chứ gì?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đã nói rồi, cái nền tảng đó tự mình thêm vào cho tôi đó, không phải tôi lưu nó vào đâu, không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ thích xem cô livestream mà thôi.”

Dương Quan Quan chỉ có thể giơ ngón tay giữa lên để biểu thị sự khinh bỉ đối với sự vô liêm sỉ của hắn, từ sau khi biết được Tề Đẳng Nhàn cũng đến xem livestream của mình, hầu như ngày nào cô ấy cũng ăn mặc kín đáo khi lên livestream để đề phòng cái tên háo sắc này.

Đến buổi trưa, khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi bệnh viện thì vừa hay gặp được hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc đang đến đón hắn.

“Anh Tề!” Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, hai người họ đều chào hắn với vẻ khách sáo và cung kính.

Mặc dù bọn họ thực sự có chút khó có thể đồng ý với phong cách làm việc và nói chuyện của cái tên Tề Đẳng Nhàn này nhưng dù sao thì người ta cũng đã giúp mình một chuyện rất lớn, nói là có ơn tái tạo cũng không hề quá đáng.

Tề Đẳng Nhàn lên xe của hai người, sau đó đi thẳng đến nơi tổ chức bữa tiệc.

Bữa tiệc này được tổ chức ở trong một căn biệt thự, hơn nữa vị trí của căn biệt thự chính là ở trong khu người giàu và Tôn Dĩnh Thục đang sinh sống.

“Anh Tề, chúng ta đến rồi.” Tần Đường Ngọc nhắc nhở một câu.

“Ồ!” Tề Đẳng Nhàn đáp lại một tiếng và nhảy xuống khỏi xe: “Người có tiền đúng thật là chịu chơi mà, tùy tiện làm một bữa tiệc sinh nhật thôi mà cũng phải hoành tráng đến như thế này.”

Đi vào trong sân biệt thự là có thể nhìn thấy đủ loại đồ trang trí bắt mắt và những nhân viên phục vụ nam nữ mặc lễ phục đang qua lại không ngớt giữa đám người, còn có đầu bếp đang nấu ăn ở ngay bên cạnh bàn ăn nữa.

Vả lại, trong số những khách mời này còn có một số minh tinh khá là nổi tiếng nữa, những minh tinh này khi ở trước mặt người ngoài thì là cao không thể với, thế nhưng khi ở trong rất nhiều các vị khách quý ở đây thì bọn họ chỉ là những vật trang trí mà thôi, khi gặp phải một số nhân vật lớn, bọn họ vẫn phải cúi xuống gật đầu chào hỏi như những người khác.

Ở chính giữa sân có dựng một cái sân khấu nho nhỏ, trên sân khấu có treo một tấm ảnh nghệ thuật của Giang Khuynh Nguyệt, sau đó xung quanh dùng bóng bay vây quanh và ghép thành bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”.

Tề Đẳng Nhàn đánh giá một lượt tấm ảnh này, cô gái trên tấm ảnh mặc một bộ váy trắng, trang điểm tinh tế, hàng mi thanh mảnh, cái cổ thẳng tắp, cái mũi nhỏ xinh, trong đôi mắt tràn đầy sức sống giống như thể sắp chiếu ra khỏi bức ảnh vậy.

Tần Đường Ngọc nói Giang Khuynh Nguyệt là mỹ nữ số một Thượng Hải, chỉ nhìn từ tấm ảnh này thôi là Tề Đẳng Nhàn đã cảm thấy cái danh xưng đó không hề quá đáng rồi.

Mặc dù không có khí chất và vẻ ngoài đỉnh cao hàng đầu như Trần Ngư nhưng cũng đủ để khiến cho vô số những tên đàn ông phải đổ rạp hết rồi.

“Một người tên là Trần Ngư, một người tên là Giang Khuynh Nguyệt à, gọi thẳng là Giang Bế Nguyệt chẳng phải rất tốt hay sao? Tên của hai người này cũng hợp với tình hình phết đấy.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn bỗng xẹt qua những suy nghĩ lộn xộn.

Tề Đẳng Nhàn đánh giá tấm ảnh đó đến mê mẩn cả người, trong lúc không để ý, hắn đã đụng phải cánh tay của một người phụ nữ xinh đẹp đang cầm ly rượu trong tay, hắn chỉ mới chạm nhẹ một cái thôi, không ngờ rằng người phụ nữ đó lại ngay lập tức xù lông.

“Thằng oắt con, không có mắt à?” Người phụ nữ xinh đẹp quay đầu lại và dùng ánh mắt lạnh lùng để đánh giá Tề Đẳng Nhàn.

Văn Tư Thuận vội vàng đi đến, gượng cười và nói: “Bà Hà, thật là xin lỗi, ban nãy anh ấy không để ý, bà đừng để bụng làm gì, hãy nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này đi nhé.”

Sau khi nhìn thấy Văn Tư Thuận, khóe miệng bà Hà bỗng nhếch lên một cách khinh miệt và nói: “Tôi còn tưởng là ai cơ, hóa ra là thiếu đà chủ Văn à!”

“Cậu muốn tôi nể mặt cậu à? Nếu như là trước đây, cho dù tôi không muốn nể mặt thì cũng nhất định phải nể mặt cậu đấy.”

“Nhưng còn bây giờ, cậu cảm thấy cậu là cái thá gì mà cũng xứng để bảo tôi nể mặt cậu?”

“Trừ phi cậu bảo người bố đã chết kia của cậu đội mồ sống dậy!”

Văn gia bây giờ chính là đang ở trong tình trạng dậu đổ bìm leo như thế đấy, ai ai cũng muốn thừa nước đục thả câu để bắt nạt bọn họ một trận, cho dù là Đường Văn Trác xưng huynh gọi đệ với Văn Dũng Phu năm đó cũng đã trở thành một kẻ vô ơn.

Sau khi nghe thấy lời này của bà Hà, sắc mặt của Văn Tư Thuận bỗng trở nên cứng đờ, quai hàm cũng trở nên căng cứng.

Nếu như đổi lại là trước đây, ai dám nói chuyện với anh ta như thế sao? Anh ta sẽ dứt khoát giáng cho người đó một cái bạt tai! Nhưng còn bây giờ thì sao, không được đâu...

Chồng của bà Hà người ta chính là Hà Lỗi, phó trưởng ban của ban Chính trị Thượng Hải, Văn gia bây giờ không thể chọc vào nhân vật lớn như thế được nữa đâu.

“Thằng oắt con, lập tức xin lỗi tôi ngay!” Bà Hà quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn và lạnh lùng quát lên.

“Xin lỗi nhé, ban nãy tôi không để ý.” Tề Đẳng Nhàn cười một cái và nói.

Sắc mặt của bà Hà bỗng chốc thay đổi, bà ta nói với giọng không vui: “Cậu có thái độ gì thế hả?”

Tề Đẳng Nhàn vô cùng kinh ngạc, không phải chỉ là đụng nhẹ một cái thôi hay sao? Chẳng lẽ còn muốn mình phải quỳ xuống để dập đầu luôn à?

Thực ra khi nghe thấy giọng điệu của bà Hà là Tề Đẳng Nhàn đã có chút không vui rồi, nhưng dù sao thì cũng là mình đã không cẩn thận mà đụng vào người ta nên hắn vẫn cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng một chút.

Tần Đường Ngọc cau mày nói: “Bà Hà, mọi chuyện dừng lại ở đây là được rồi đấy, Tề tổng không cẩn thận đụng vào bà, anh ấy đã xin lỗi bà rồi, bà đừng có so đo từng tí làm gì.”

Bà Hà quay đầu lại nói với Tần Đường Ngọc: “Thì ra là cô Tần à, cô cảm thấy bây giờ mình là cái thá gì mà có tư cách để nói chuyện với tôi như thế hả? Hay là cô và thiếu đà chủ của cô cảm thấy Văn gia bây giờ vẫn còn có thể nhảy nhót ở trước mặt tôi?”

Tề Đẳng Nhàn nhìn cái người tên là bà Hà này thì không khỏi cau mày, sau đó cảm thấy bà ta trông có hơi quen mắt, hình như là đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải.
Chương 697 Mất mặt.

Chương 697: Mất mặt.

Tiếng động bên phía bà Hà đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Mọi người đều không đi với chõ miệng vào mà chỉ đứng từ xa để quan sát, bởi vì hôm nay nơi này chính là sân nhà của Giang gia!

Giang Sơn Hải là phó giám đốc hiện tại của Long Môn Thượng Hải, là nhân vật có sức cạnh tranh vị trí giám đốc nhất, mà người đang đối đầu với bà Hà thì lại là người của Văn gia, trong chuyện này có chút gì đó khiến cho người khác cảm thấy vô cùng tế nhị!

“Văn gia không giúp được gì cho cậu đâu, cũng không chống lưng được cho cậu đâu, bởi vì bọn họ biết rất rõ rằng ở trước mặt tôi, bọn họ chỉ đơn giản là một con hổ giấy mà thôi!”

Bà Hà quay đầu lại nhìn về phía người đang thất thần là Tề Đẳng Nhàn, cười khẩy và nói: “Vậy cho nên, thằng oắt con, tốt nhất là cậu hãy nghĩ cho kĩ xem làm thế nào để có được sự tha thứ từ tôi đi?”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái với vẻ vô tội và nói: “Bà Hà, bà nói thử xem, tôi đã xin lỗi bà rồi, tôi còn phải làm gì nữa đây?”

Bà Hà nói với giọng kiêu ngạo: “Thật là mất hứng, thế mà lại bị một kẻ bỉ ổi như cậu đụng vào, thật khiến cho tôi ghê tởm mà!”

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, bà ta lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?

“Ôi, Văn gia thực sự đã sa sút rồi, đã bị bắt nạt như thế rồi mà vẫn không dám phản kích lại.”

“Phản cái rắm chứ phản, già thì chết rồi mà trẻ thì lại tàn tật, bọn họ còn có năng lực gì để thách thức người khác đâu chứ?”

“Nói đi cũng phải nói lại, dạo gần đây bà Hà làm sao thế nhỉ? Hình như bà ấy đang rất giận dữ, tôi cảm thấy dạo gần đây bà ấy đã thay đổi rất nhiều rồi.”

Chính vào lúc này, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bước đến, ông ta mặc một bộ âu phục màu trắng, trông rất phong độ và lịch lãm, vừa mới bước đến đã vỗ vỗ vai Tề Đẳng Nhàn.

Người này chính là Giang Sơn Hải.

Sau đó, ông ta cười ha ha với bà Hà và nói: “Bà Hà, thôi nào thôi nào, hôm nay là sinh nhật của con gái tôi, bà đừng tức giận như thế mà! Cậu nhóc này không hiểu chuyện, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi bà có được không?”

Bà Hà không dám không nể mặt Giang Sơn Hải, bà ta nở nụ cười, gật đầu một cái rồi nói với Tề Đẳng Nhàn: “Hôm nay coi như cậu may mắn!”

Đám đông nhìn thấy một màn này thì đều bỗng chốc sửng sốt, sau đó ai nấy đều bắt đầu rơi vào trầm tư.

Trước đây Văn gia chính là cột trụ của Long Môn Thượng Hải, thế mà bây giờ đây bọn họ lại rơi vào tình trạng bị người khác bắt nạt.

Gặp phải rắc rối còn cần phó giám đốc Giang Sơn Hải đứng ra giải quyết, hơn nữa, bà Hà lại nể mặt Giang Sơn Hải đến như thế!

Trong chuyện này, có phải đang phát ra tín hiệu gì đó hay không?

Hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc rõ ràng là cũng đã nhận ra điều gì đó rồi, vẻ mặt của hai người ngay lập tức trở nên tái nhợt, chẳng lẽ là Giang Sơn Hải đã cố tình sắp xếp cho bà Hà và Tề Đẳng Nhàn xảy ra mâu thuẫn để dễ đạt được mục đích là làm mất mặt Văn gia?

Có điều, chắc là không trùng hợp đến thế đâu nhỉ... Bà Hà người ta có thân phận như thế nào cơ chứ, dựa vào cái gì mà bà ta phải phối hợp với Giang Sơn Hải chứ?

“Cậu nhóc, lần sau đừng có bất cẩn như thế nữa đấy, hôm nay những người có mặt ở đây đều là những người có thân phận và địa vị, cậu không động vào được đâu.” Giang Sơn Hải cười cười và nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Ồ... Thế thì cảm ơn ông Giang nhé.” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì bỗng chốc trở nên vui vẻ, hắn không phản bác lại điều gì mà chỉ thuận thế đồng ý.

Giang Sơn Hải lại quay đầu ra cười với Văn Tư Thuận và nói: “Cháu trai, lâu ngày không gặp, sức khỏe của cháu đã tốt lên chút nào chưa?”

Văn Tư Thuận nhàn nhạt nói: “Nhờ có chú Giang quan tâm nên đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Sau khi nghe thấy lời này, Giang Sơn Hải chỉ cười cười một cái, thế nhưng nụ cười này ít nhiều gì cũng lộ ra một chút ý vị thâm sâu.

Sau khi chào hỏi một câu, Giang Sơn Hải bèn xoay người rời khỏi và đi hàn huyên với các vị khách quý khác.

“Có phải ông ta cố tình sắp xếp chuyện của bà Hà để làm mất mặt Văn gia chúng ta không?” Văn Tư Thuận nhìn về phía Tần Đường Ngọc và hỏi với vẻ mặt có hơi khó coi.

“Bà Hà có thân phận cao quý, chắc là ông ta không thể sai khiến được bà ta đâu... Chuyện ban nãy có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.” Tần Đường Ngọc do dự một lúc rồi lắc lắc đầu.

Văn Tư Thuận lạnh lùng nói: “Bà Hà cũng là người có thân phận và địa vị, việc gì bà ta phải trở mặt với người khác ở trong bữa tiệc chỉ vì chút mâu thuẫn cỏn con này? Lại còn nói chuyện một cách khó nghe như vậy nữa.”

Tần Đường Ngọc nói: “Có lẽ là tâm trạng không được tốt lắm, phụ nữ mà, ai mà chẳng có mấy ngày tâm trạng không tốt.”

Văn Tư Thuận cũng không muốn truy cứu chuyện này thêm nữa, mặt mũi của Văn gia cuối cùng vẫn vì chút chuyện của bà Hà ban nãy mà xuống dốc không phanh rồi.

Quan trọng nhất là vào thời khắc cuối cùng, người đứng ra giải quyết vấn đề lại là vị phó giám đốc Giang Sơn Hải kia!

Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì chắc hẳn sẽ có rất nhiều người bồn chồn trong lòng xem rốt cuộc có nên đứng ở trên cùng một chiến tuyến với Văn gia nữa hay không đây?

“Là lỗi của tôi, khiến cho mọi người bị mất mặt rồi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói với hai người họ.

“Anh Tề không cần phải tự trách làm gì, chuyện này không phải là lỗi của anh đâu.” Tần Đường Ngọc vội vàng nói.

Văn Tư Thuận cũng nói: “Anh Tề không làm sai gì cả, người sai chính là bọn họ, chỉ là bây giờ thế lực của chúng ta không bằng người ta nên khó tránh khỏi việc phải nhìn mặt bọn họ mà thôi.”

Tề Đẳng Nhàn bèn nói: “Cũng không cần phải quá lo lắng làm gì, nằm gai nếm mật ấy mà, mặt mũi mất rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm lại được thôi.”

Tần Đường Ngọc nói: “Chỉ cần anh Tề bằng lòng giúp đỡ Văn gia chúng tôi thì chúng tôi đương nhiên sẽ có thể tìm lại được chỗ mặt mũi đã mất!”

Bây giờ Văn gia đã đang ôm chặt lấy cái đùi của Tề Đẳng Nhàn rồi, dù sao thì bọn họ cũng đã biết chuyện Tề Đẳng Nhàn chính là giám đốc hiện tại của Long Môn Thượng Hải rồi!

Đám người Giang Sơn Hải, Tống Chí Mai có tranh đấu gay gắt hơn nữa thì cũng vô dụng cả thôi, bởi vì trong tay bọn họ không có ngọc tủy đại diện cho thân phận của giám đốc Long Môn.

Cộng thêm việc có cấp dưới cũ của Văn gia ủng hộ thì việc Tề Đẳng Nhàn muốn áp đảo toàn bộ Long Môn Thượng Hải cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

“Yên tâm yên tâm, đến lúc đó Văn gia các người tất nhiên sẽ được nở mày nở mặt, ít nhất thì cũng không thể kém hơn ngày trước được.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Dạo gần đây hắn cũng đang suy nghĩ về chuyện này, trong lòng cũng đã có một phương án khá ổn rồi.

Cái người tên Giang Sơn Hải này quá nửa là sẽ dựa vào Triệu gia rồi, để cho ông ta thăng chức là chuyện tuyệt đối không thể nào.

Tống Chí Mai à, đó là nhạc mẫu phu nhân tương lai của mình, tất nhiên là phải thân thiết hơn một chút.

Nếu như Văn gia bên này đã nương nhờ vào mình rồi thì hắn cũng không thể làm ra chuyện qua cầu rút ván như Chu Nguyên Chương được.

“Người của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo đến rồi, đó là thần bài Diệp Kế Hùng!” Lúc này, không biết là ai đã hô lên một tiếng kinh ngạc.

Đám đông nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai trong bộ âu phục và đôi giày da bước vào trong sân, mỗi nơi anh ta đi qua đều nhận được vô số ánh mắt nóng bỏng từ các người đẹp.

Các nhân vật lớn trong thành phố Thượng Hải đều có một loại kiêu ngạo trịch thượng ở trong người, bởi vì Thượng Hải là một đô thị tài chính, và theo quan điểm của bọn họ, những người được gọi là nhân vật lớn đến từ các gia tộc lớn ở nơi khác đều chỉ là những kẻ nhà quê mà thôi.

Nhưng bọn họ lại không dám xem thường Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo.

Diệp gia người ta kiểm soát ba mươi phần trăm số sòng bạc lớn nhỏ trong toàn thành phố Kinh Đảo, thu nhập hàng ngày lên tới hàng chục triệu, vào mùa du lịch cao điểm thậm chí còn đạt mức thu nhập hàng ngày kinh khủng lên đến hàng trăm triệu!

Vả lại, Kinh Đảo cũng là một thành phố quốc tế, các sòng bạc ở đó nổi tiếng trên toàn thế giới, sòng bạc của Diệp gia còn là nơi tổ chức rất nhiều kì thi Poker quốc tế nữa.

Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy Diệp Kế Hùng thì đã cảm thấy vui vẻ, đây chẳng phải là cái tên nhóc đã chơi Blackjack với mình hay sao?

Lần trước anh ta được Từ Ngạo Tuyết mời đến để phá đám Hướng Đông Tinh, kết quả lại bị hắn làm cho phải chạy về Kinh Đảo trong sự nhục nhã, còn nói cái gì mà nếu như không thắng lại được thì cả đời này sẽ không gọi là “thần bài” nữa.

“Chắc không phải cậu Diệp chính là mối lương duyên mà ông Giang chuẩn bị cho Giang Khuynh Nguyệt tiểu thư đâu nhỉ? Như thế thì thật là xứng đôi mà!” Có người không nhịn được mà khẽ giọng hỏi.

“Các mối quan hệ của phó giám đốc Giang thật là lợi hại, thế mà ngay cả Diệp gia ở Kinh Đảo cũng bằng lòng nể mặt ông ấy, tôi thấy cái chức giám đốc của Long Môn Thượng Hải chắc chắn sẽ thuộc về ông ấy thôi!”

Khi đang nói chuyện, một nhóm khách quý khác đã lại đến bữa tiệc, mỗi người trong số họ đều có thể nói là những nhân vật tương đối quan trọng.
Chương 698 Mùi vị.

Chương 698: Mùi vị.

“Thượng quan, không ngờ ngài cũng ở đây đấy!”

Tề Đẳng Nhàn đang bận đánh giá Diệp Kế Hùng thì bả vai bỗng nhiên bị người khác vỗ vào một cái.

Trên thực tế thì các cao thủ võ học đều không thích bị người khác bất thình lình vỗ vào vai một cái, bởi vì cơ thể của bọn họ lúc nào cũng có phản ứng căng thẳng, nếu không cẩn thận thì sẽ theo bản năng mà đánh ra một cái băng quyền để đẩy người kia ra.

Nhưng võ công của Tề Đẳng Nhàn đã cao đến một cảnh giới nhất định rồi, cách thức chào hỏi không mang ác ý này sẽ không khiến cho hắn sinh ra phản ứng căng thẳng.

“Thượng Quan? Ông đây đâu có mang họ Thượng Quan!” Tề Đẳng Nhàn cau mày, nổi trận lôi đình và đáp trả lại.

Ngay cả tên họ của mình cũng không rõ mà còn dám đến gần để lân la làm quen à?

Người vừa vỗ vai Tề Đẳng Nhàn là Hà Lỗi bỗng chốc vô cùng xấu hổ, ông ta nói: “Đương nhiên tôi biết ngài không mang họ Thượng Quan mà là mang họ Tề, thế nhưng đối với tôi mà nói thì ngài chẳng phải là Thượng quan hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn đánh giá Hà Lỗi suốt một lúc lâu rồi mới nhớ ra ông ta là ai, đây chẳng phải là vị phó chủ nhiệm của ban chính trị Thượng Hải hay sao?

Lần trước khi tống Triệu Man Nhi vào trong tù, chính là ông ta đã chủ tọa phiên tòa.

“Ồ, thì ra là chủ nhiệm Hà à, chào ông chào ông, không ngờ rằng lại có thể gặp được ông ở đây.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười gượng gạo và nói.

“Ha ha ha... ban nãy Tề tướng quân đã dọa cho tôi một trận đấy.” Hà Lỗi nói.

Hà Lỗi là người được phe của Phó Phong Vân tuyển chọn để đề bạt, tất nhiên là ông ta biết rất rõ Tề Đẳng Nhàn có bối cảnh như thế nào rồi...

Hắn là người được Phó Phong Vân đích thân đặc biệt tuyển vào, hơn nữa còn trong thoáng chốc đã lên đến chức chuẩn tướng, quan hệ của hắn với Ngọc Tiểu Long cũng không hề bình thường.

Người như thế, đương nhiên là Hà Lỗi phải cố gắng làm thân rồi.

“Lão Hà, ông đến rồi à... Sao thế, thằng oắt con này lân la làm quen với ông à? Hai người đang trò chuyện thì bà Hà đã thướt tha đi đến, chào hỏi Hà Lỗi một tiếng, sau đó lại liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái với ánh mắt khinh thường.

Đám đông cũng nhao nhao cười khẩy, cảm thấy cái tên trẻ tuổi mà hai người Văn gia dắt đến thật là không biết tốt xấu, mới ban nãy còn đắc tội với vợ người ta mà bây giờ đã đi tìm người ta để lân la làm quen rồi à?

Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn khẽ chuyển động và dời đến trên người bà Hà, hắn bắt đầu cảm thấy có chút không vui rồi, chuyện ban nãy vừa mới kết thúc mà bà ta vẫn chưa chịu thôi à?

Hà Lỗi nghe thấy lời này của vợ mình thì sợ đến biến đổi cả sắc mặt.

Bà Hà nói: “Ông qua đây, tôi giới thiệu cho ông một vài người bạn, đừng có phí lời với thằng oắt con chỉ muốn lân la làm quen với người khác này!”

“Có một số người đúng thật là không biết tốt xấu, rõ ràng đã đắc tội với bà Hà rồi mà còn muốn nịnh hót chủ nhiệm Hà à, đúng thật là buồn cười mà!”

“Ha ha, chỉ có thể nói là loại người này không có mắt nhìn, không biết làm người mà thôi, cũng may là chủ nhiệm Hà rộng lượng nên mới bằng lòng nói chuyện với cậu ta vài câu đấy.”

Mấy người phụ nữ quen biết bà Hà ở quanh đó đều không nhịn được mà nở nụ cười châm chọc, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đúng thật là một tên ngốc.

Hà Lỗi lại trầm giọng nói: “Phu nhân, ai cho bà ăn nói xằng nói bậy thế hả?”

Bà Hà nói: “Chẳng phải chỉ là một thằng oắt con thôi sao, có cái gì mà không được nói, ông mau qua đây...”

“Câm miệng lại cho tôi!”

Hà Lỗi hổn hển quát lên, suýt chút nữa đã giáng cho bà ta một cái bạt tai.

Cái đồ đàn bà ngu xuẩn này, đã không biết Tề Đẳng Nhàn là ai thì thôi đi, tại sao lại còn đến mắng người thế hả? Sợ mình không đắc tội với cậu ta hay sao?

Bà Hà vô cùng hoảng sợ, bà ta nói: “Không mắng thì không mắng, ông hung dữ như thế làm gì chứ hả?”

Sau đó, bà ta nhìn thấy Hà Lỗi quay đầu sang bên kia, cúi đầu gập người với Tề Đẳng Nhàn một lúc lâu và liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, bà nhà tôi không hiểu chuyện, vẫn mong ngài đừng trách móc làm gì...”

Mấy người phụ nữ vừa mới nói chuyện ban nãy sau khi nhìn thấy thái độ của chủ nhiệm Hà danh tiếng lẫy lừng đối với Tề Đẳng Nhàn thì vẻ mặt cũng bỗng chốc thay đổi.

Đồng tử của tất cả các vị khách quý đang có mặt ở đây cũng hơi co lại, sau đó ai nấy đều rơi vào trầm tư...

“Lập tức qua đây xin lỗi anh Tề đi, nếu không thì bà đừng có trách tôi không nể mặt tình nghĩa vợ chồng!” Hà Lỗi quát lên với bà Hà một cách nghiêm khắc.

Tề Đẳng Nhàn liếc qua bà Hà một cái, sau đó nhớ đến việc mình đã từng gặp được bà ta ở đâu, ngay sau đó, từ ánh mắt cho đến biểu cảm của hắn đều đồng loạt trở nên kì quái.

Sau đó, hắn lại nhìn Hà Lỗi một cái, trong ánh mắt có mang theo một chút thông cảm.

Sau khi nghe thấy lời này, bà Hà cảm thấy vô cùng ấm ức, bà ta cắn răng quay người đi và nói: “Muốn tôi xin lỗi á, không thể nào, ông không nể mặt tình nghĩa vợ chồng thì đừng có nể, cùng lắm thì không sống với nhau nữa thôi!”

Sau khi nói xong lời này, bà ta tức giận phừng phừng và ngay lập tức rời đi.

Vẻ mặt Hà Lỗi vô cùng gượng gạo, ông ta vội vàng vừa cúi người vừa xin lỗi Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn xua xua tay và nói: “Trưởng ban Hà, ông yên tâm đi, tôi sẽ không để chuyện này ở trong lòng đâu... Ồ, đúng rồi, nếu như tôi nhớ không nhầm thì lúc trước trưởng ban Hà cũng tham gia vào việc triệt phá vụ án phản quốc của Hồng Thiên Đô nhỉ?”

Hà Lỗi ngây người một lúc rồi nói: “Đúng rồi, sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện này thế?”

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi thử mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói, sau đó đưa tay ra bắt tay với Hà Lỗi một cái.

Mọi người nhìn thấy thái độ của Hà Lỗi đối với Tề Đẳng Nhàn thì cũng biết được rằng người đàn ông trẻ tuổi này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nói không chừng Văn gia đã tìm được chỗ dựa lớn rồi!

Ban nãy Văn gia đã bởi vì bà Hà mà bị mất hết mặt mũi, thế nhưng lúc này bọn họ đã lấy lại được mặt mũi rồi, thậm chí còn rạng danh hơn cả lúc trước.

Sau khi buông tay Hà Lỗi ra, Tề Đẳng Nhàn lại vỗ vai ông ta một cái, cố ý ghé sát lại gần ông ta và nói: “Trưởng ban Hà, ông cứ hưởng thụ bữa tiệc này đi, không cần lo lắng, tôi không phải loại người nhỏ mọn đâu.”

Sau đó hắn khẽ khịt mũi để đảm bảo thêm một lần nữa.

Hà Lỗi nở nụ cười xấu hổ và xoay người đuổi theo bà Hà.

Đợi đến khi người đi rồi, Tề Đẳng Nhàn mới móc điện thoại của mình ra, gọi thẳng vào số điện thoại của Ngọc Tiểu Long và trầm giọng nói: “Tôi tìm thấy Hồng Thiên Đô rồi, cô lập tức sắp xếp cao thủ đến để giám sát đi, nhất định không để để lộ ra bất cứ sơ hở nào! Lần này nhất định không được để ông ta trốn thoát nữa!”

Ngọc Tiểu Long nói với giọng bất ngờ: “Anh tìm được kiểu gì thế?!”

“Sau này tôi sẽ nói với cô sau... Địa điểm là nhà của Hà Lỗi, phó chủ nhiệm ban chính trị của Thượng Hải, hãy lập tức phong tỏa xung quanh để giám sát đi.” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.

“Được!” Ngọc Tiểu Long nói.

Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này, Tề Đẳng Nhàn lại gọi điện thoại cho Đồ Phu và lạnh lùng nói: “Đồ Phu, cậu lập tức dẫn theo hai người Dạ Ma và Oán Quỷ đến chỗ gần nhà Hà Lỗi đi, tôi đã thông báo cho Ngọc tướng lĩnh để tiến hành giám sát rồi, cô ấy sẽ bàn bạc cụ thể với các cậu sau. Các cậu phụ trách giúp đỡ bọn họ, nếu như Hồng Thiên Đô phát hiện ra và có ý định đột phá vòng vây thì nhất định phải kéo dài thời gian và giữ ông ta lại!”

“Ấy... nhị đương gia, sao anh lại chắc chắn như thế vậy?” Đồ Phu cảm thấy vô cùng kì lạ.

“Mùi vị.” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói.

“Mùi vị?” Đồ Phu cau mày.

“Tôi ngửi được mùi từ trên người của vợ Hà Lỗi, cái mùi đó không phải ở trên người Hà Lỗi mà là ở trên người một người đàn ông khác.” Tề Đẳng Nhàn nói: “Người đàn ông đó chắc chắn chính là Hồng Thiên Đô!”

“Trong chỗ tin tức mà Tham Lang phân tích và gửi đến cũng có địa điểm này, lúc trước bà Hà này có qua lại với Hồng Thiên Đô, hơn nữa Hà Lỗi còn là một trong những người tham gia vào việc triệt phá vụ án phản quốc của Hồng Thiên Đô.”

“E rằng bất cứ ai cho dù có nghĩ nát óc thì cũng không thể ngờ được Hồng Thiên Đô lại gan to bằng trời mà dám trốn ở gần nhà của một chủ nhiệm ban chính trị đâu nhỉ?”

“Hơn nữa còn thường xuyên ở cùng một chỗ với vợ của ông ta.”

Nói đến đây, ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn bỗng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Nếu như không có gì sai sót thì lần này có lẽ là thực sự có thể tìm được Hồng Thiên Đô rồi!
Chương 699 Giang Khuynh Nguyệt.

Chương 699: Giang Khuynh Nguyệt.

Trong tin tức mà Tham Lang gửi đến quả thực có một địa điểm là nhà của Hà Lỗi.

Bởi vì trước khi kết hôn với Hà Lỗi, người vợ hiện tại của Hà Lỗi đã có quan hệ lúc nóng lúc lạnh với Hồng Thiên Đô.

Chuyện của Hồng Thiên Đô bị phanh phui, Hà Lỗi cũng tham gia vào trong đó, mặc dù ông ta có tác dụng không lớn lắm nhưng cũng là một trong những người tham gia triệt phá.

Một người tham gia khác là Hoàng Văn Lãng đã suýt chút nữa bị thuộc hạ của Hồng Thiên Đô là Cá Sấu giết chết, Hà Lỗi cũng là một người tham gia vào trong đó, với lòng thù hận đó của ông ta, có lẽ ông ta cũng sẽ không chịu buông tha đâu.

Có thứ gọi là thù giết cha, thù đoạt vợ.

Có lẽ sẽ không có gì có thể khiến một người đàn ông đau đớn và tức giận hơn việc bị cắm sừng đâu nhỉ?

Hà Lỗi kết hôn với người phụ nữ trước đây có quan hệ với Hồng Thiên Đô, bây giờ Hồng Thiên Đô sẽ cướp lại người phụ nữ đó từ bên cạnh ông ta.

Cách trả thù này vô cùng hợp lí.

Sau khi nhận được điện thoại của Tề Đẳng Nhàn, Ngọc Tiểu Long ngay lập tức cẩn thận sắp xếp nhân lực để giám sát.

Cái tên Hồng Thiên Đô này quá là giảo hoạt, hơn nữa thân thủ còn vô cùng mạnh mẽ, lại còn liên quan đến rất nhiều bí mật, vậy nên những người được chọn để giám sát ông ta đều là những người mà cô ấy đã chọn lựa kĩ càng một lượt và chọn ra từng người một.

Thậm chí mỗi người trong số họ còn được trang bị thêm cả vũ khí, về cơ bản thì mỗi người đều được trang bị một khẩu pháo cá nhân và một khẩu súng trường tấn công loại xịn HK416 do Đức sản xuất.

Càng khoa trương hơn là những người này hầu như đều có võ công rất lợi hại, lại còn được trang bị thêm nhiều vũ khí như vậy, có thể nói là có lực sát thương vô cùng khủng khiếp.

Vả lại, ba người nhóm Đồ Phu cũng đã đến nơi rất nhanh, có ba cao thủ hàng đầu như bọn họ tham gia vào việc vây bắt, có thể nói là trên thế giới này rất khó có người có thể thoát khỏi.

Tề Đẳng Nhàn yên tâm ở lại bữa tiệc để chờ đợi tin tức của Ngọc Tiểu Long, hắn chỉ đoán rằng bà Hà và Hồng Thiên Đô có quan hệ bất chính nhưng còn việc rốt cuộc Hồng Thiên Đô có trốn ở gần nhà của Hà Lỗi hay không thì hắn cũng không rõ lắm, hắn vẫn phải cẩn thận quan sát động tĩnh của bà Hà thêm một chút mới được.

Tề Đẳng Nhàn có võ công cao cường và ngũ giác đặt biệt kinh người là do Tề Bất Ngữ cố ý tôi luyện cho hắn.

Không nói mũi của hắn có thể ngửi ra được sơ hở giống như nhân vật chính ở trong anime nhưng những mùi mà đa số mọi người đều không thể ngửi được thì hắn lại có thể ngửi được rất rõ ràng.

“Tiếp theo đây thì cứ yên lặng chờ bà Hà rời khỏi chỗ này thôi.” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn bà Hà đang cãi nhau với Hà Lỗi một cái, ánh mắt lạnh lùng.

Dạo gần đây tâm trạng của bà Hà không được tốt có lẽ cũng có liên quan đến Hồng Thiên Đô nhỉ?

E rằng trong lòng bà ta cũng đang có mâu thuẫn.

Một người đàn ông như Hồng Thiên Đô ấy mà, sức quyến rũ của ông ta chắc chắn là có thể thu hút rất nhiều phụ nữ, thế nhưng ông ta cũng là một người vô cùng nguy hiểm, ở bên cạnh ông ta nhất định sẽ phải có áp lực tâm lí.

Ban nãy có người đã từng nói, dạo gần đây tính tình của bà Hà không được đúng lắm.

Cuối cùng thì nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay đã lên sàn rồi.

Con gái của Giang Sơn Hải là Giang Khuynh Nguyệt mặc một chiếc váy lễ phục màu trắng và chầm chậm đi ra khỏi đám người, người thật trông còn xinh đẹp hơn so với trong ảnh, chẳng mấy chốc đã lấn át những nữ minh tinh rực rỡ chói mắt đang có mặt ở đó.

“Quả nhiên là rất xinh đẹp... Chỉ là dáng người có hơi cao quá, đi thêm giày cao gót vào đoán chừng cũng phải mét tám.” Tề Đẳng Nhàn nhìn lướt qua một cái và không khỏi líu lưỡi, thân hình này, chắc là rất khó có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.

Giang Khuynh Nguyệt có thân hình cao ráo và rất phù hợp để làm một siêu mẫu, trên chân còn đi cả giày cao gót, chiều cao này đủ để ngay lập tức giết chết rất nhiều những tên đàn ông đang có mặt ở đó.

E rằng bất cứ người đàn ông cao một mét tám nào khi đi ở bên cạnh cô ta cũng sẽ cảm thấy có một loại áp lực tâm lí vô hình.

Diệp Kế Hùng nở nụ cười và bước đến rồi cười nói: “Giang tiểu thư, chào cô!”

Giang Khuynh Nguyệt lại lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái rồi trực tiếp đi xa khỏi anh ta.

Diệp Kế Hùng thấy thế thì cũng không quá để bụng mà chỉ tùy tiện nhún vai một cái mà thôi.

“Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của con gái tôi, đồng thời cũng là ngày mà tôi muốn tuyên bố một sự kiện trọng đại!” Lúc này, Giang Sơn Hải mỉm cười đi đến và lớn tiếng nói.

Giang Khuynh Nguyệt nghe thấy thế thì ánh mắt bỗng chốc trở nên có gì đó không đúng lắm.

Sắc mặt của Tần Đường Ngọc bỗng chốc cứng đờ, cô ta quay sang nhìn Văn Tư Thuận và nói: “Cậu Văn... quả nhiên là Giang Sơn Hải đã ôm lấy cái đùi của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo rồi, đây là chuẩn bị gả con gái cho Diệp Kế Hùng à?!”

Văn Tư Thuận nói: “Nếu như bọn họ thực sự có thể kết hợp lại với nhau thì sức ảnh hưởng của Giang Sơn Hải sẽ tăng lên đến mức độ chưa bao giờ có.”

Trong lòng đám đông đang có mặt ở đó cũng đều cảm thấy như vậy.

Đây là Giang Sơn Hải đang muốn tạo đà cho việc thăng chức lên làm giám đốc Long Môn Thượng Hải của mình đây mà!

“Tôi muốn tuyên bố...” Giang Sơn Hải cao giọng nói.

“Chờ đã.” Lúc này Giang Khuynh Nguyệt lại nở nụ cười, bước lên phía trước và ngắt lời Giang Sơn Hải.

Giang Sơn Hải nhìn thấy Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên ngắt lời mình thì bỗng cảm thấy có chút không hài lòng, ông ta khẽ nheo mắt, cau mày lại và nói: “Con gái ngoan, con có điều gì muốn nói à?”

Giang Khuynh Nguyệt cười nói: “Hay là để con tự mình tuyên bố đi!”

Giang Sơn Hải sững sờ một lúc rồi nói: “Thế cũng được, con tự làm đi.”

Diệp Kế Hùng nhìn Giang Khuynh Nguyệt và liên tục gật đầu, anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng, cưới về một người vợ như thế này cũng coi như là một mối duyên tốt đối với mình rồi.

“Điều mà tôi muốn nói chính là, bố tôi đang chuẩn bị gả tôi cho thần bài Diệp Kế Hùng của Diệp gia, thế nhưng tôi lại chẳng hề có hứng thú gì với chuyện này cả, cơ mà mệnh lệnh của bố mẹ thì thật khó có thể làm trái lại.” Giang Khuynh Nguyệt thở dài một hơi và nói.

Đám đông ngay lập tức sững sờ!

Vẻ mặt Giang Sơn Hải đột nhiên trở nên hung dữ, ông ta không ngờ rằng Giang Khuynh Hải lại dám nói ra những lời như thế.

Vẻ mặt của Diệp Kế Hùng thì lại vô cùng bình tĩnh, Giang Khuynh Nguyệt có đồng ý hay không thì cũng không hề quan trọng, thứ mà anh ta cần chỉ là một kết quả mà thôi.

Thay vì bị Diệp gia sắp xếp cho cưới một người con gái mà anh ta chưa bao giờ gặp thì thà rằng cứ kết hôn với Giang Khuynh Nguyệt khiến cho người khác vui lòng vui mắt còn hơn.

Các khách mời đang có mặt ở đó đều bị câu nói này của Giang Khuynh Nguyệt làm cho bối rối.

“Thế nhưng tôi cũng muốn cho bản thân mình một cơ hội.” Giang Khuynh Nguyệt nói.

Mọi người đều yên lặng lắng nghe.

Giang Khuynh Nguyệt tiếp tục nói: “Nếu như có ai nhìn trúng tôi rồi thì xin mời hãy khiêu chiến Diệp Kế Hùng ở trên bàn đánh bạc. Ai thắng được anh ta rồi thì tôi sẽ có thể suy nghĩ đến việc làm bạn gái của người đó!”

Đây cũng là một phương thức thỏa hiệp của cô ta, chẳng những không làm cho thể diện của Giang Sơn Hải trở nên quá xấu xí mà còn để lại cho cô ta một khoảng trống nhất định.

Những câu nói này được xem như là sự phản kháng và vùng vẫy cuối cùng của cô ta đối với số phận, cô ta không muốn trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí giám đốc của Giang Sơn Hải.

“Giang tiểu thư, cô là mỹ nữ số một Thượng Hải đã được mọi người công nhận, làm gì có người đàn ông nào không muốn trở thành bạn trai của cô đâu chứ? Thế nhưng điều kiện này của cô cũng khó quá rồi đấy.”

“Đúng đấy, ai mà chẳng biết Diệp Kế Hùng là thần bài danh tiếng lẫy lừng đã nhiều lần giành được chức vô địch Poker và Blackjack cơ chứ, ở trên bàn đánh bạc, ai có thể thắng được anh ta đây?”

“Giải tán cả đi, chúng ta không có cơ hội đâu... Bình thường đánh bài trên mạng là đã khá lắm rồi...”

Nghe thấy giọng nói truyền đến từ trong đám người, trong ánh mắt của Giang Khuynh Nguyệt bỗng chốc xẹt qua một tia thất vọng, trong số những người này, chẳng lẽ không có lấy một người đàn ông nào có dũng khí để đứng ra hay sao?

Cho dù biết rằng bản thân sẽ thua nhưng cũng có thể lấy hết dũng khí để đứng ra cơ mà, không thử một lần thì sao có thể biết được liệu có được kì tích thiên vị hay không chứ?

Thậm chí cô ta đã trải sẵn đường luôn rồi, những người chia bài, bộ bài, bàn đánh bài được chuẩn bị trước đều là do cô ta đặc biệt sắp xếp mà, chỉ cần có người đứng ra thì sẽ có hi vọng để giành chiến thắng!

Trên mặt Giang Sơn Hải hiện lên một nụ cười khinh thường, ông ta cảm thấy hành động của Giang Khuynh Nguyệt thật là ấu trĩ.

Trên mặt Diệp Kế Hùng thì lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng, đánh bại anh ta ở trên bàn đánh bài? Ha ha...

“Không được để Diệp gia với Giang gia liên hôn, nếu không thì uy danh của Giang Sơn Hải sẽ rất khó có thể lay chuyển! Tôi đi!” Văn Tư Thuận cắn răng nói.

“Sẽ thua đấy!” Tần Đường Ngọc nói với vẻ mặt lo lắng và lắc lắc đầu.

“Bây giờ Văn gia đã khó khăn lắm rồi, mặt mũi cũng đã mất hết cả rồi, còn sợ gì chút chuyện nhỏ này cơ chứ? Thua thì cứ việc thua, nhỡ đâu lại có kì tích thì sao!” Văn Tư Thuận trầm mặt nói và bày tỏ thái độ muốn liều mình đi thử.

Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Thôi vậy, để tôi lên cho.”
Chương 700 Dũng cảm bước ra.

Chương 700: Dũng cảm bước ra.

Thực ra Giang Khuynh Nguyệt muốn gả cho ai thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn cả, thế nhưng hắn thấy Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận đều căng thẳng như thế, hơn nữa hắn cảm thấy lời nói của hai người hình như cũng khá là có lý.

Một khi Giang Sơn Hải thành công liên hôn với Diệp gia của thành phố Kinh Đảo thì danh tiếng của ông ta sẽ càng được nâng cao hơn nữa, chuyện này đối với việc tương lai Tề Đẳng Nhàn sẽ tiếp quản Long Môn Thượng Hải mà nói thì hoàn toàn không phải là chuyện tốt.

Sau khi nghe thấy câu nói này của Tề Đẳng Nhàn, Văn Tư Thuận bỗng chốc ngẩn người một lúc, anh ta nói: “Anh Tề, anh lên á? Cái này... tôi công nhận võ công của anh rất tuyệt vời, nhưng đây là đánh bài chứ không phải đánh đấm!”

Tần Đường Ngọc cảm thấy sợi dây thần kinh không đáng tin kia của Tề Đẳng Nhàn lại nhảy lên nữa rồi, cô ta gượng cười và nói: “Thực ra thì thế nào cũng được, ai lên đều cũng sẽ thua cả thôi, dù sao thì đối thủ cũng là Diệp Kế Hùng cơ mà!”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Diệp Kế Hùng ghê gớm lắm à? Lúc trước khi chơi bài với tôi, anh ta còn suýt chút nữa đã thua mất cả quần lót đấy.”

“Phì!”

Tần Đường Ngọc suýt chút nữa đã hộc máu, liệu hắn có thể viết ra nháp trước khi chém gió được không hả?

Diệp Kế Hùng là thần bài danh tiếng lẫy lừng đó, thần bài đó, thần bài đó! Điều quan trọng phải nói ba lần!

Danh tiếng của người ta có được bằng việc chiến thắng trên bàn đánh bạc có đầy rẫy những cao thủ của các cuộc thi lớn trên toàn thế giới chứ đâu có phải do một cái miệng chém gió ra đâu.

Nếu như Tề Đẳng Nhàn thực sự có khả năng để chiến thắng Diệp Kế Hùng thì hắn sớm đã tung hoành các sòng bạc và quét sạch bốn phương rồi.

“Hơ...” Văn Tư Thuận nở nụ cười gượng gạo và không nói gì cả.

Mấy vị khách quý ở xung quanh nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì đều không nhịn được mà che miệng cười thầm.

“Cái tên chống lưng cho Văn gia này rốt cuộc là ai thế, mặc dù có thể khiến cho chủ nhiệm Hà kính cẩn khép nép với cậu ta nhưng hình như cũng có vẻ rất thích chém gió nhỉ?”

“Thế mà lại nói là khiến cho Diệp Kế Hùng phải thua hết cả quần lót, tôi cũng phục luôn rồi... Chẳng lẽ cậu ta không biết Diệp Kế Hùng vừa mới tiếp tục giành chức vô địch cuộc thi Poker năm nay hay sao?”

“Đâu chỉ có quán quân cuộc thi Poker, người ta còn giành vị trí thứ nhất trong cuộc thi Blackjack và thắng được giải thưởng hai mươi triệu đô la Mỹ kia kìa!”

Danh tiếng của Diệp Kế Hùng trong giới đánh bạc giống như danh tiếng của Châu Nhuận Phát trong các phim đánh bạc vậy, ở trong góc nhìn của người ngoài, bọn họ thực sự là những con người không thể vượt qua được.

Đánh bài với Diệp Kế Hùng á? Đơn thuần chỉ là đang tặng tiền cho người ta mà thôi!

Trong số những người đang có mặt ở đó cũng có không thiếu những người mến mộ Giang Khuynh Nguyệt, thế nhưng lại chẳng có một ai bằng lòng đứng ra cả, đó chính là bởi vì mọi người đều tự mình biết mình và hiểu rất rõ rằng nếu như đi lên đó thì chẳng khác nào đi nộp mạng cả.

Văn Tư Thuận ho khan vài tiếng và nói: “Anh Tề, hay là để tôi lên đi... Dù sao anh cũng là giám đốc tương lai, không tiện ra mặt đâu.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Có gì mà không tiện?”

Văn Tư Thuận nói: “Cho đến bây giờ thì anh vẫn chưa từng chính thức ra mắt, nếu như anh thua bởi Diệp Kế Hùng ở chỗ này thì sẽ không có lợi cho danh tiếng của anh đâu!”

“Đến lúc đó khi anh ra mắt rồi thì mọi người đều sẽ cảm thấy khinh thường anh bởi vì anh đã thua bởi Diệp Kế Hùng và không chịu nghe theo sự dạy dỗ của anh đâu.”

“Hẳn là anh Tề cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy đâu nhỉ?”

“Thay vì để cho anh Tề đi nhận thua thì thà để tôi đi còn hơn.”

Tần Đường Ngọc cũng gật đầu theo và nói: “Cậu Văn nói có lý đấy, anh Tề, thân phận này của anh không thể thua ở đây được, hơn nữa lại còn là thua bởi con rể của Giang Sơn Hải! Chuyện này sẽ gây ra đả kích rất lớn đối với uy danh của anh trong tương lai đấy!”

Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, lắc lắc đầu và nói: “Sao hai người biết được rằng tôi chắc chắn sẽ thua chứ?”

“Bởi vì người đó là thần bài mà!” Tần Đường Ngọc không nhịn được mà cằn nhằn một câu.

“Thần bài? Chẳng phải tôi đã nói là lúc trước anh ta đã suýt chút nữa thua mất cả quần lót dưới tay tôi rồi hay sao? Vả lại anh ta cũng nói rồi, trước khi thắng được tôi thì anh ta sẽ mãi mãi không thừa nhận cái danh hiệu thần bài này đâu.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.

“Nói đùa cái gì thế...”

Hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc sau khi nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì bỗng chốc nhìn nhau một cái rồi đều nhao nhao lắc đầu.

Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái và nói: “Văn Tư Thuận, có phải cậu yêu thầm Giang tiểu thư không, cậu sợ tôi thắng rồi thì cô ấy sẽ trở thành bạn gái của tôi à?”

“...”

Vẻ mặt Văn Tư Thuận vô cùng ngạc nhiên, sau đó bất lực gượng cười.

Nghe đi, đây là lời mà con người có thể nói ra hay sao?

Mình suy nghĩ cho hắn mà lại bị hắn cho rằng mình có ý đồ xấu xa.

“Ấy, xem ra trong số những vị khách đang có mặt ở đây không có ai sẵn sàng dũng cảm bước ra vì Khuynh Nguyệt và đánh cược với Diệp Kế Hùng rồi.” Giang Khuynh Nguyệt thở dài một hơi: “Thế thì đành thôi vậy, cơ mà... trước khi tôi kết hôn với anh ta, tôi có một điều kiện này, điều kiện này của tôi sẽ luôn có hiệu lực.”

Lúc này Tề Đẳng Nhàn đã không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc để bước ra và thản nhiên nói: “Ai bảo không có ai? Tôi làm bạn trai của cô có được không?!”

Hắn vừa mới bước ra và lên tiếng thì đã trực tiếp khiến cho bữa tiệc một phen chấn động, ai nấy đều nhao nhao vươn cổ ra để nhìn xem cái tên liều lĩnh nào lại không biết tốt xấu mà muốn khiêu chiến Diệp Kế Hùng ở trên bàn đánh bài!

“Ha, lại còn dám lên thật này, chém gió để chọc cho mọi người cười thì thôi đi, thực sự lên đó rồi để bị mất mặt thì chẳng còn gì thú vị nữa rồi!”

“Cậu ta nói trước đây mình đã từng thắng được thần bài Diệp Kế Hùng, thật là không biết sự tự tin đó của cậu ta từ đâu mà có nữa...”

“Tôi ngược lại muốn xem xem anh ta sẽ thua đến không còn cả quần lót nữa như thế nào! Người này đã hoàn toàn bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi, cái đồ không biết tốt xấu.”

Đám người ban nãy nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thực sự dám bước ra thì đều không khỏi lên tiếng cười nhạo.

Văn Tư Thuận lại cảm thấy rất khó chịu, anh ta lạnh lùng nói: “Các người còn không có cả dũng khí để đứng ra đối mặt với thất bại thì có tư cách gì để đi châm chọc người khác chứ?!”

Lời này của anh ta khiến cho những người đó đều câm miệng lại.

Mặc dù bây giờ Văn gia đã tuột dốc không phanh rồi nhưng dù sao thì con lạc đà gầy yếu cũng vẫn to hơn con ngựa, bọn họ không dám chọc vào.

“A... cái anh Tề này đúng thật là thích ra vẻ mà, ngăn cũng không ngăn nổi!” Tần Đường Ngọc không nhịn được mà bắt đầu cười khổ và cũng không biết nên làm như thế nào nữa.

Nếu như Tề Đẳng Nhàn thua ở đây thì cục diện của tương lai sẽ càng trở nên tồi tệ hơn nữa, phải biết rằng thân phận của Diệp Kế Hùng bây giờ chính là con rể tương lai của Giang Sơn Hải!

Đến lúc đó, cho dù hắn có ra mắt rồi thì làm sao có thể thuyết phục được mọi người cơ chứ?

Mọi người sẽ thấy rằng hắn đường đường là một giám đốc mà còn không thể thắng được con rể của phó giám đốc, thế thì còn có mặt mũi nào để ra lệnh cho mọi người nữa chứ?

Khóe miệng Văn Tư Thuận khẽ giật, anh ta bất lực nói: “Hết cách rồi, nếu như anh ta đã lên đó rồi thì chúng ta chỉ có thể cầu nguyện rằng ít nhất thì anh ta cũng đừng có thua một cách quá là khó coi mà thôi!”

Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy cuối cùng cũng có người bước ra khỏi đám đông rồi thì ánh mắt bỗng chốc sáng rực lên, sau đó, cô ta gật đầu, mỉm cười và nói: “Tốt lắm, cuối cùng cũng có người bằng lòng đứng ra vì tôi rồi! Tôi sẽ đi sắp xếp sòng bạc ngay đây.”

Trong lúc nói chuyện, chiếc bàn đánh bạc mà cô ta chuẩn bị từ trước đã được người bê lên trên rồi, một người chia bài mặc một bộ âu phục trên người cũng theo đó mà bước ra.

Những chuyện này đều nằm trong sự kiểm soát của cô ta, chỉ cần Diệp Kế Hùng ngồi xuống bàn đánh bạc thì khả năng anh ta bị thua sẽ vô cùng lớn!

Vẻ mặt của Giang Sơn Hải ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi, ông ta thực sự không ngờ rằng thế mà lại có cái tên nào không cần mạng nữa mà lại dám đứng ra phá hỏng chuyện tốt của ông ta vào ngay lúc này!

Hơn nữa người này lại còn là thằng nhãi trước đó đã từng đắc tội với bà Hà, chính là người mà đôi sư huynh sư muội của Văn gia dắt đến.

Mặc dù ông ta cũng biết rằng khả năng Tề Đẳng Nhàn thắng được Diệp Kế Hùng gần như là bằng không nhưng vào lúc này, ông ta không muốn xảy ra bất cứ tình huống bất ngờ nào cả, càng huống chi đứa con gái tên Giang Khuynh Nguyệt của ông ta vốn dĩ chính là một người không dễ đối phó.

Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt của Diệp Kế Hùng bỗng chốc trở nên âm u, anh ta không ngờ rằng mình lại gặp lại cái tên đối thủ cũ này ở Thượng Hải!

Trước đây khi ở trên du thuyền của Hoàng gia, anh ta đại diện cho Từ Ngạo Tuyết và Tề Đẳng Nhàn đại diện cho Hứa Đông Tinh đã đánh với nhau một ván, kết quả là anh ta đã thất bại thảm hại và bị bỡn cợt một cách nặng nề.

Mỗi khi nhớ lại chuyện đó trong đêm muộn, anh ta lại cảm thấy vô cùng mất mặt!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom