-
Chương 706-710
Chương 706 Người đàn ông nhỏ nhen
Chương 706: Người đàn ông nhỏ nhen
"Ông không phải nói tôi không thể ra khỏi biệt thự này sao? Được rồi, một lát nữa tôi đi ra ngoài, xem ông có dám ngăn cản tôi hay không!"
Tề Đẳng Nhàn để điện thoại di động xuống, ung dung hướng về phía Giang Sơn Hải cười một tiếng.
Giang Sơn Hải giữ im lặng với khuôn mặt lạnh lùng, vì sợ những gì ông ta nói sẽ lại bị cái mồm to của hắn thổi vào mặt.
Hiệu quả của Ngọc Tiểu Long không phải là lỗi, chỉ trong mười phút, một sĩ quan cấp cao mặc quân phục đã đến dinh thự của Giang gia cùng với một số binh sĩ được trang bị đạn thật.
Lúc này khách khứa hầu như đã rời đi, cho nên hắn tới cũng không có thu hút quá nhiều người chú ý.
Con ngươi của Giang Sơn Hải không khỏi co lại khi nhìn thấy người tiến tới là người của bộ chiến tranh, ông ta không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại có lai lịch như vậy, khó trách hắn lại dám ngang ngược như vậy!
“Tề tiên sinh, chúng tôi được lệnh đến đón ngài!” Sĩ quan cấp tá hướng về phía Tề Đẳng Nhàn giơ tay chào nói.
“Cực cho cậu rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Các binh sĩ từng người một cầm súng trường, hướng họng súng xiên xuống đất, lạnh lùng liếc nhìn chung quanh, nếu có kẻ nào dám làm càn, không cần nghi ngờ có dám nổ súng hay không!
Giang Khuynh Nguyệt không khỏi giật mình, cô không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại có lai lịch vững chắc như vậy, chỉ một cú điện thoại đã gọi được sĩ quan cấp cao, binh lính mang đạn thật đến đón!
Giang Sơn Hải dù có cường đại cỡ nào cũng không dám để cho thuộc hạ của mình ra tay vào lúc này, một khi ông ta ra tay, bản chất sẽ khác...
Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt nói: "Đi thôi, còn ở đây làm gì?"
Giang Khuynh Nguyệt định thần lại, bị hắn kéo tay, mơ màng bước ra ngoài.
Sau khi lên xe cát phổ xa, Giang Khuynh Nguyệt mới hồi phục lại tinh thần.
Tề Đẳng Nhàn tát vào khuôn mặt già nua của Giang Sơn Hải trong biệt thự của Giang gia, sau đó dễ dàng rút lui an toàn, chuyện này, nghĩ về nó khiến cô cảm thấy không thể tin được.
"Xem ra, ân oán của cô với cha có chút phức tạp, phụ nữ như vậy rất hiếm thấy a!" Tề Đẳng Nhàn chủ động mở lời trò chuyện, lạnh nhạt nói.
Giang Khuynh Nguyệt ngước đôi mắt buồn bã, khẽ lắc đầu và nói: "Ông ta quá thực dụng, để có được sự ủng hộ, ông ta đã bỏ rơi người mẹ ốm yếu của tôi và kết hôn với một người phụ nữ khác."
"Kể từ khi trở thành Ma đô long môn phó đà chủ sau, tính tình cũng có sự thay đổi lớn, chỉ quan tâm quyền thế, căn bản không thèm để ý những thứ khác."
"Ngay cả tôi cũng có thể trở thành công cụ để ông ta hy sinh bất cứ lúc nào."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy ông ta thật đúng là có chút thái quá, khó trách cô sẽ cự tuyệt."
Giang Khuynh Nguyệt nhắm mắt lại, thở dài và nói: "Ông ấy muốn tuyển Diệp Kế Hùng làm con rể trong bữa tiệc sinh nhật này, và ông ấy đang đe dọa tôi bằng tính mạng của mẹ tôi. Bà ấy hiện đang điều trị bệnh ở Đức và chi phí hàng ngày là rất lớn, hơn nữa ông ấy còn có người ở bên kia...”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Giang Sơn Hảu có chút không phải người!
Người ta nói vợ cả trăm ngày trăm ngày nên mới bỏ vợ cả để đến với người đàn bà khác, còn lấy con gái làm công cụ, dùng vợ cả để uy hiếp con gái phải nghe theo mệnh lệnh của bản thân.
Tuy nhiên, sự háo hức muốn thành công nhanh chóng của Giang Sơn Hải đã khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rằng có rất nhiều cơ hội để điều động, đột nhiên trong lòng hắn tự nhiên nảy ra một kế hoạch.
Sau khi Giang Khuynh Nguyệt mở lời trò chuyện, cô ấy có lẽ cũng là bởi vì có quá nhiều nỗi khổ tâm, Tề Đẳng Nhàn đang suy nghĩ về lý do tại sao thế giới lại tối tăm như vậy, cô ấy vẫn đang nói chuyện một mình ...
"Tôi chỉ có thể kinh doanh nhỏ, làm sao tôi có đủ tiền để trả những hóa đơn thuốc khổng lồ cho mẹ? Hơn nữa, người phụ nữ mà ông ta kết hôn thỉnh thoảng sẽ nhắm vào tôi, công việc kinh doanh của tôi nếu không phá sản đã được coi là tốt rồi..." Giang Khuynh Nguyệt nói.
"Tôi không biết khi nào thì cuộc sống như thế này mới kết thúc."
"Cuộc đời đâu có đẹp đẽ như người ngoài nhìn vào?"
Chương 707 Rốt cuộc cũng tìm được
Chương 707: Rốt cuộc cũng tìm được
Ngọc Tiểu Long vẫn cố chấp trước sau như một, cái này làm cho Tề Đẳng Nhàn có chút khó chịu.
Vì thế, hắn đưa mắt ra hiệu cho lão đồ tể.
Lão đồ tể lập tức hiểu ý, thừa dịp Tề Đẳng Nhàn hấp dẫn lực chú ý của Ngọc Tiểu Long, bỗng nhiên cướp lấy khẩu súng lục giắt bên hông Ngọc Tiểu Long, sau đó chĩa súng vào giữa lưng Ngọc Tiểu Long.
“Làm gì đấy!”
Đám thuộc hạ của Ngọc Tiểu Long đứng xung quanh nhao nhao rống to, từng người đều rút súng nhắm vào hai người lão đồ tể và Tề Đẳng Nhàn.
Sắc mặt Ngọc Tiểu Long trở nên âm trầm đến vô cùng khó coi, nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh làm cái gì đấy? Bảo người của anh chĩa súng vào tôi?”
Lão đồ tể cười cười, nói: “Ngọc tướng quân, xin lỗi, lời của Nhị đương gia, tôi cũng không dám không nghe!”
Tề Đẳng Nhàn liền nói: “Cô đừng cố chấp như vậy, không phải tôi muốn gây bất lợi cho cô, mà là phải làm việc tôi cần làm thôi.”
Ngọc Tiểu Long nói: “Anh có biết tầm quan trọng của chuyện này hay không? Lúc này rồi mà còn muốn giở tính trẻ con?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đã quyết định như vậy rồi, tôi và Hồng Thiên Đô một đấu một, các cô không được phép nhúng tay vào! Nếu ai dám nhúng tay, người đó chính là kẻ địch của tôi.”
Đám thuộc hạ của Ngọc Tiểu Long hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đúng là bị điên rồi!
Người như Hồng Thiên Đô, vậy mà hắn lại muốn một đấu một với người ta?
“Vì sao cứ nhất định phải làm như vậy?” Ngọc Tiểu Long nhịn không được hỏi.
“Chỉ có không ngừng chiến đấu với cao thủ mới có thể trở nên tiến bộ được. Tôi còn rất nhiều việc cần hoàn thành, cho nên không thể dừng bước không tiến.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Ngọc Tiểu Long nhìn hắn, sau một lúc lâu mới thở dài, nói: “Được, tôi đồng ý với anh, tôi không nhúng tay vào, cũng sẽ không để cho người khác nhúng tay!”
Tề Đẳng Nhàn vừa lòng nói: “Buông súng xuống.”
Lão đồ tể để khẩu súng xuống, chắp tay với Ngọc Tiểu Long, nói: “Đắc tội!”
Ngọc Tiểu Long lạnh nhạt cắm khẩu súng về lại đai lưng, cười lạnh nói: “Chỉ mong đúng như những gì anh nói, anh có thể đánh chết ông ta, chứ không phải bị ông ta đánh chết.”
Cô ta bỗng nhiên dừng lại, nói: “Nhưng mà, nói cả nửa ngày, ngay cả bóng người của Hồng Thiên Đô còn không nhìn thấy, anh cứ chắc chắn ông ta ở chỗ này như vậy?”
“Tôi đã cảm giác được ông ta, nói vậy, ông ta cũng có thể cảm giác được tôi đúng không?” Tề Đẳng Nhàn híp hai mắt, chậm rãi nói.
Ngọc Tiểu Long trầm mặc không nói, vung tay lên, nói: “Đi làm việc đi, bố trí phòng tuyến cho tốt, tuyệt đối không thể để cho Hồng Thiên Đô chạy thoát!”
“Rõ!”
Mọi người đáp lời, lập tức nhanh chóng chạy đi làm việc của mình.
Hà phu nhân đã về nhà, nhưng Hà Lỗi còn chưa trở về, tạm thời bị Cục chính trị gọi quay lại tăng ca.
Sau khi về đến nhà, Hà phu nhân mệt mỏi ngã ngồi trên sô pha, một bàn tay to lặng yên không một tiếng động từ sau bả vai cô ta vươn tới, chui vào trong cổ áo cô ta.
Hà phu nhân nhắm mắt lại, nói: “Lá gan của anh đúng là càng ngày càng lớn, không sợ hắn ta đi về nhà cùng tôi à? Vậy mà lại dám ở nơi này chờ tôi!”
Hồng Thiên Đô lại cười nói: “Cô sẽ không để hắn ta trở về, bởi vì cô biết tôi đang đợi cô, không phải sao?”
Hà phu nhân nắm lấy tay của Hồng Thiên Đô, nói: “Anh có thể đừng giết người nữa được không… Mấy ngày nay, tôi vẫn không ngừng nghe được tin tức có người chết từ chỗ lão Hà, tôi rất sợ hãi.”
Hồng Thiên Đô nói: “Bọn họ phản bội tôi, vì sao tôi không thể giết? Hà Lỗi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta, đương nhiên, tôi sẽ cho hắn ta được chết cuối cùng, để hắn ta nhìn tôi sủng ái cô như thế nào!”
Hà phu nhân run giọng nói: “Anh đúng là đồ biến thái!”
Hồng Thiên Đô cười nói: “Yên tâm, chờ tôi làm xong những việc này, giải quyết được Hà Lỗi, tôi sẽ đón cô ra nước ngoài. Tôi ở nước ngoài chinh phục một mảnh giang sơn, cô sẽ có cuộc sống như hoàng hậu!”
Hà phu nhân khẽ ừ một tiếng, nói: “Tôi chờ.”
Thời điểm Hồng Thiên Đô đang chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, tay bỗng nhiên dừng lại.
Hà phu nhân kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?”
Hồng Thiên Đô yên lặng rút tay về, nói: “Không ngờ hắn lại có thể tìm được tôi… Tôi còn tưởng rằng, không ai có thể tìm được tôi chứ.”
Đúng vậy, sao có thể có người nghĩ đến Hồng Thiên Đô sẽ ẩn thân ở cách vách nhà Phó chủ nhiệm phân cục Cục chính trị Thượng Hải được?
Sau khi Hà phu nhân nghe được lời này, sắc mặt biến đổi trở nên trắng bệch, nói: “Anh nói cái gì? Có người tìm được anh, hành tung của anh bị bại lộ rồi?”
Hồng Thiên Đô nói: “Chuyện này không chỉ là bại lộ đơn giản như vậy, vì phòng ngừa tôi chạy trốn, phỏng chừng đã bày ra thiên la địa võng rồi!”
Thân thể Hà phu nhân cũng trở nên run rẩy.
“Yên tâm, cô chỉ là một người phụ nữ vô tội, sẽ không bị liên lụy vào.” Hồng Thiên Đô ha ha cười, đứng thẳng người lên.
Đúng lúc này, cửa bị ai đó gõ vang lên.
Hồng Thiên Đô nói: “Đi mở cửa đi.”
Hà phu nhân nơm nớp lo sợ đi tới mở cửa ra, liền thấy được Tề Đẳng Nhàn đang đứng ở cửa.
“Tiểu Xích Lão, là cậu à?!” Sau khi Hà phu nhân nhìn rõ ràng khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn, chấn động, nằm mơ cũng không nghĩ tới, người tìm tới nơi này vậy mà lại là hắn.
“Hồng Thiên Đô, rốt cuộc cũng tìm được ông!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được nở nụ cười, cứ như thấy được con mồi yêu thích.
Hồng Thiên Đô hơi híp mắt, nói: “Quả nhiên là cậu, đúng là cậu không nuốt lời mà, thật sự rất muốn đánh chết tôi đấy!”
Tề Đẳng Nhàn nâng tay lên, ôm quyền nói: “Nói vậy thì ông cũng không muốn liên lụy đến vị Hà phu nhân này đúng không, chúng ta đi xuống chơi một chút?”
“Được thôi!” Hồng Thiên Đô cười to nói, lộ ra một loại tinh thần vô cùng dũng cảm.
Hà phu nhân trơ mắt nhìn ông ta lướt qua bên cạnh mình, đi ra khỏi cửa, nhìn chăm chú bóng dáng ông ta, lại phảng phất như nhìn thấy bầu không khí bi tráng và phóng khoáng khi Sở Bá Vương đi về Ô Giang.
Hồng Thiên Đô quay đầu, cười với Hà phu nhân, phất tay nói: “Xin lỗi, hứa hẹn với cô không thể thực hiện được! Tạm biệt!”
Hốc mắt Hà phu nhân đã ươn ướt, nhưng cô ta biết, bản thân không thể giúp gì được.
“Đáng tiếc tôi không có một đồ đệ ưu tú, có thể lấy ra uy hiếp cậu vào lúc này, nói là chỉ cần tôi có bất trắc gì, tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu, nhất định sẽ đánh chết cậu.” Hồng Thiên Đô nhìn Tề Đẳng Nhàn, hơi hơi thở dài nói.
“Hâm mộ à?” Tề Đẳng Nhàn đi vào thang máy.
Hồng Thiên Đô cũng đi theo vào trong thang máy, hai người cứ như vậy đứng sóng vai nhau, đi thang máy xuống dưới.
Hồng Thiên Đô hiếu kỳ nói: “Cậu tìm được tôi như thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi là cảnh ngục ở một nơi gọi là nhà tù U Đô, người bị giam giữ trong nhà tù ấy đều là mấy người cùng hung cực ác giống như ông.”
“Vì để tìm được ông, tôi điều động ba người lão đồ tể, Dạ Ma, Oán Quỷ, trong nhà tù U Đô có thêm Tham Lang chủ trì hội nghị, một đám người có danh tiếng không kém gì bọn họ tiến hành phân tích ông.”
“Trước khi tìm được ông, chúng tôi đã điều tra qua mười mấy nơi khác. Không thể không nói, thành phố quá lớn cũng không tốt, tìm một người ở Thượng Hải, quả thực chính là mò kim đáy bể”
Hồng Thiên Đô nói: “Vậy tại sao cậu lại chắc chắn tôi ở chỗ này?”
“À…”
“Tôi đã biết.”
“Cậu đã gặp mặt cô ấy, chắc chắn cô ấy đã lộ ra sơ hở nào đó.”
“Nhưng mà, tôi muốn biết, sơ hở này là cái gì?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn con số biểu thị số tầng không ngừng giảm xuống, trong nội tâm cũng càng trở nên kích động, nhưng giọng điệu lại càng trở nên bình tĩnh, hắn chỉ chỉ vào cái mũi của mình, nói: “Mùi hương.”
“Mùi hương?!” Hồng Thiên Đô nhíu mày.
“Nơi này cũng ở trong phạm vi điều tra.”
“Mà Hà phu nhân, mùi hương trên người cô ta không phải của Hà Lỗi, là của một người đàn ông khác.”
“Cho nên, tôi gần như đã có thể khẳng định, người đàn ông đã tiếp xúc với cô ta, tất nhiên sẽ là ông.”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười, nói: “Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Chương 708 Trận chiến đỉnh cao
Chương 708: Trận chiến đỉnh cao
Hồng Thiên Đô nghe Tề Đẳng Nhàn nói, thở dài một tiếng.
“Hại người cuối cùng hại mình mà, nếu tôi không muốn trả thù Hà Lỗi, có lẽ cũng sẽ không bị cậu tìm được!”
Tề Đẳng Nhàn lại chỉ cười cười, nói: “Nếu ông không nghĩ tới giết tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không cố chấp với việc đi săn ông như vậy!”
Hồng Thiên Đô không tỏ rõ ý kiến, nói: “Cho dù hôm nay tôi chắc chắn phải chết, nhưng tôi sẽ đánh chết cậu trước.”
Ông đương nhiên biết, Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở chỗ này là có nghĩa gì.
Bởi vì Tề Đẳng Nhàn biết rất rõ bản lĩnh chạy trốn của ông ta.
Để không cho ông ta chạy trốn, chắc chắn đã bố trí tốt tất cả từ trước.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông nói sai rồi, là tôi sẽ đánh chết ông.”
Hồng Thiên Đô cười cười, nói: “Nếu quyền thuật của tôi kHồng Bang cậu, làm ơn đánh chết tôi đi, để tôi rơi vào tay bọn người ghê tởm đó, chi bằng chết ở trong tay cao thủ mà mình đã nhận định.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Đúng là tôi cũng nghĩ như vậy, cao thủ quyền thuật giống như ông, hẳn là nên chết dưới nắm đấm chứ không phải chết ở trong tay chính khách nào đó.”
Hồng Thiên Đô vui vẻ cười to hai tiếng, cảm thấy rất vui vẻ.
“Ngọc Tiểu Long đồng ý cho tôi và cậu một đấu một?” Hồng Thiên Đô hỏi.
Dường như ông ta chưa cần nhìn đã biết, Tề Đẳng Nhàn liên hệ với Ngọc Tiểu Long tới bố trí phòng tuyến, đề phòng ông ta đào tẩu.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Ban đầu không đồng ý, nhưng tôi sai người chĩa súng vào lưng cô ta, ép cô ta phải đồng ý.”
Hồng Thiên Đô nhịn không được cất tiếng cười to, nói: “Ha ha, ha ha ha! Tốt tốt tốt, quả nhiên cậu có khí phách không gì sánh được, tự tin tràn đầy! Tôi thích, tôi vô cùng thích, đáng tiếc chúng ta gặp nhau quá muộn, nếu không, có lẽ có thể trở thành bạn bè.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi rất coi trọng ông, nhưng không có nghĩa là tôi thích ông, ông quá đê tiện, chúng ta không thể làm bạn được.”
Đúng lúc này, thang máy xuống đến tầng một, điều này cũng có nghĩa vở kịch chung sống hài hòa giữa hai người tạm thời hạ màn.
Vừa đi ra khỏi tòa tiểu khu, Hồng Thiên Đô liền thấy được cao thủ ẩn nấp ở các nơi, cười nói: “Thật là rất để mắt đến họ Hồng tôi!”
Tề Đẳng Nhàn đi phía trước dẫn đường, nói: “Phía trước có một cái công viên, địa thế không tồi, rất thích hợp giao thủ.”
Hồng Thiên Đô nói: “Nói một câu thật lòng, tôi đã rất lâu không liều mạng với cao thủ thực lực tương tương, hôm nay cậu có thể tìm được tôi, khiến tôi vô cùng hưng phấn!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nhưng cảm xúc lại càng thêm bình tĩnh.
Nếu Tham Lang ở chỗ này, chắc chắn sẽ không rét mà run, bởi vì, Tề Đẳng Nhàn hiện tại, khí chất gần như không khác gì Tề Bất Ngữ lúc giao thủ với Triệu Biện Tử trước đây.
Hai người bước chân nhẹ nhàng, rất nhanh đã đến bãi đất trống trong công viên.
Trong công viên gần như không có vết chân, quanh đây đều đã bị người của Ngọc Tiểu Long phong tỏa, không ai vào được.
Bốn người Lão đồ tể, Dạ Ma, Oán Quỷ, Ngọc Tiểu Long xuất hiện, lần lượt đứng ở bốn phía xung quanh bãi đất trống trong công viên.
Đồng tử Hồng Thiên Đô hơi co rút lại một chút, nói: “Được lắm, đều là cao thủ nhất đẳng… Cậu chắc chắn là một đấu một, không phải đánh hội đồng?”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Lần trước tôi bảo bọn họ đánh hội đồng một tên bổng tử Cao Câu Lê, đó là bởi vì tôi khinh thường nhân phẩm của hắn ta. Nhưng lần này, chúng ta đơn đấu, một đấu một, sẽ không có người ngoài nhúng tay vào.”
Sau khi nói xong lời này, hắn cởi áo khoác của mình ra, sau đó là áo sơ mi.
Thoạt nhìn gầy yếu, nhưng thật ra lại cường tráng, nửa người trên lõa lồ trong không khí, đường cong cơ bắp cũng không khoa trương, nhưng rất chắc nịch, hơn nữa đường cong vô cùng mượt mà.
Hồng Thiên Đô cũng ném áo khoác xuống, bắt đầu hoạt động thân thể.
Ngọc Tiểu Long lạnh nhạt nói: “Hai người yên tâm giao thủ, sẽ không có người khác tới quấy rầy. Nhưng mà, Hồng Thiên Đô, lần này ông đừng nghĩ chạy thoát được, ông trốn không thoát đâu!”
Hồng Thiên Đô chỉ là quay đầu cười, không đáp lời.
Tề Đẳng Nhàn hít thở thật sâu, phát động cơ bắp toàn thân, tuy rằng chỉ từng giao thủ với Hồng Thiên Đô một lần, nhưng sự lợi hại của người này, hắn đã được lĩnh hội rồi.
Mà Hồng Thiên Đô cũng biết rất rõ ràng, Tề Đẳng Nhàn là cao thủ như thế nào, cho nên, trước khi giao thủ, ông ta không dám sơ suất, nghiêm túc làm nóng cơ thể.
Ước chừng sau khoảng một phút, hai người khởi động xong.
Thân trên trần trụi của Tề Đẳng Nhàn đứng yên, chậm rãi ôm quyền, nói: “Giám ngục nhà tù U Đô Tề Đẳng Nhàn, xin chỉ giáo.”
Hồng Thiên Đô cũng thu hồi nụ cười thường xuyên treo ở trên mặt, lộ ra vẻ mặt như lâm đại địch, thần sắc hưng phấn, đôi tay ôm quyền, nói: “Thủ lĩnh Huyết Khô Lâu Hồng Thiên Đô, xin chỉ giáo!”
Tề Đẳng Nhàn hít sâu một hơi, một chân lướt về phía trước, tiến lên nửa bước, hơi hơi cong lên, chân sau uốn lượn, đôi tay một trước một sau đưa ra trước người, tựa như cầm một cây súng lớn.
“Tam Thể Thức” Hình Ý Quyền, thiên, địa, nhân, tam tài hợp nhất, tam vị nhất thể.
Hồng Thiên Đô cũng nhẹ nhàng bước rộng hai chân, đứng vào tư thế chuẩn bị, một tay nâng lên bảo vệ vùng yết hầu, tay kia đặt ở eo.
Tề Đẳng Nhàn và Hồng Thiên Đô đứng cách nhau trong phạm vi khoảng ba mét.
Nếu như đổi thành võ giả tầm thường khác, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn đã ra tay, nhưng lúc này đây, hắn không dám có chút chủ quan nào.
Cao thủ hàng đầu như Hồng Thiên Đô, thực lực siêu quần, bất kể là cách đánh hay là thể lực đều nhất định đã đạt đến trình độ cao nhất, tinh diệu nhất mới có thể có tư cách đứng ở vị trí bất bại.
Bước chân của hai người bắt đầu thong thả di chuyển, gần như là từng tấc từng tấc đi về phía trước.
Quá trình này vô cùng lâu dài, nhưng hai người lại không ngừng đánh giá bước chân của đối phương, quan sát tiết tấu hô hấp của đối phương, thậm chí nghe âm thanh khí huyết tuần hoàn.
“Đúng là người trẻ tuổi lợi hại, tuổi còn trẻ như vậy đã có thể luyện Hình Ý Quyền đến cảnh giới này, không biết là đại tông sư nào dạy ra được! Cảnh giới này, sợ là đã tới Thần Biến!” Trong lòng Hồng Thiên Đô cảm thán một tiếng cảm thán, hai chân giao nhau một cái, đi nhanh lên phía trước.
Tề Đẳng Nhàn cũng bắt đầu bước đi nhanh hơn, ánh mắt hắn kiên nghị, hiện lên vẻ nghiêm túc xưa nay chưa từng có, vứt đi hết thảy tạp niệm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là —— đánh chết ông ta!
“Cộc cộc cộc ——”
Bước chân hai người càng ngày càng đến gần, cuối cùng đã tới phạm vi một mét.
Tay phải hai người, trong không trung gần như có thể chạm vào đối phương.
Hai cánh tay lần lượt lao đi, trong không trung đan xen vào nhau.
Cho dù là mấy người lão đồ tể đã nhìn quen Tề Đẳng Nhàn ra tay, trong một khắc này cũng phải ngừng thở, mắt không thèm chớp nhìn hiện trường, sợ bỏ lỡ mất chi tiết nào.
“A di đà phật, sợ là bần tăng không siêu độ được người này……” Trong lòng Oán Quỷ âm thầm niệm.
Cánh tay Tề Đẳng Nhàn và cánh tay Hồng Thiên Đô phóng lên, sau đó bỗng nhiên va chạm!
“Rầm!”
Nhìn như một chạm nhẹ nhàng nhưng thật ra lại bộc phát ra sức lực vô cùng khủng bố.
Một tiếng vang lớn, hai người gần như đồng thời không khóa được lỗ chân lông trên cánh tay, mồ hôi như mưa từ trong lỗ chân lông thoát ra, biến thành một màn mưa rậm rạp.
Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, chân sau đạp đất, dồn khí đan điền, đùng một tiếng, khí huyết nổ tung, phóng ra chính là đại tuyệt chiêu “Bạo Kim Đan”!
Tay phải hắn đè ở bụng, bỗng nhiên nhấc lên một tấc, nắm tay chợt nắm chặt, phát ra tiếng xương cốt giòn tan, lốp bốp hợp thành một chuỗi, dường như nổ tung!
Ngay sau đó, chân hắn bước lên, một chiêu “Bán Bộ Băng Quyền” trực tiếp đánh ra ngoài!
Một quyền này đánh ra, uy lực dũng mãnh, làm người xem nhìn mà líu lưỡi.
Bởi vì, ở trong mắt bốn người đứng xem, trong nháy mắt hắn xuất quyền, mang theo một quyền kình xoắn ốc, sau khi kình nhập quyền phóng ra, trên nắm tay thế nhưng loáng thoáng một dòng khí hình xoắn ốc quấn quanh!
Có thể nghĩ, một quyền này, rốt cuộc kình khí có bao nhiêu lực, có bao nhiêu mạnh mẽ!
Chương 709 La Hán
Chương 709: La Hán
“Thuần kình tốt!”
Hồng Thiên Đô đã không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ chuyện khác, chỉ nghĩ hưởng thụ trận đấu tràn đầy vui sướng trước mắt này!
Ông ta hô to một tiếng, kiên cường ra tay với Tề Đẳng Nhàn!
“Rầm!”
Nắm tay hai người va chạm, cả hai cánh tay đều rung động, rồi sau đó song song lui bước.
Lão đồ tể ở bên cạnh hít ngược một hơi khí lạnh, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người có thể đấu sức lực với Nhị đương gia, hơn nữa sức lực ngang nhau, chỉ sợ Hồng Thiên Đô này cũng là người có thần lực trời sinh.”
Vẻ mặt của hai người Dạ Ma và Oán Quỷ đều nghiêm túc, khẽ gật đầu, bất kể có như thế nào, Hồng Thiên Đô cũng là một đối thủ tốt xứng đáng được người khác tôn kính.
Sau khi một quyền này va chạm, gương mặt Tề Đẳng Nhàn đầy vẻ hưng phấn, nói: “Tốt tốt tốt, quả nhiên tôi không tìm nhầm đối thủ! Lại đến!”
Nói xong lời này, hắn bước từng bước dài vọt lên phía trước, nhấc nắm đấm lên, một pháo quyền hướng đến trái tim của Hồng Thiên Đô!
Hồng Thiên Đô không hề nhượng bộ chút nào, chân sau bước lên phía trước, tay phải bảo vệ trước ngực, một đấm phóng ra!
Lại là một lần cứng đối cứng vô cùng dứt khoát, quyền kình kịch liệt va chạm vào nhau, tạo ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
“Dùng Bạo Kim Đan rồi mà sức lực vẫn còn ngang nhau sao? Công lực của Hồng Thiên Đô thật sự đáng sợ.” Ngọc Tiểu Long thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nhất quyết phải một đấu một với Hồng Thiên Đô, thậm chí không tiếc trở mặt với cô ta, chuyện này khiến cho cô ta cũng không có cách nào.
Đối phó với cao thủ như Hồng Thiên Đô, phương pháp ổn thỏa nhất chính là sắp xếp một đội súng thiện xạ bao vây, sau đó các cao thủ võ học tọa trấn, như vậy mới có thể không có sơ hở nào.
Một đấu một bắt lấy ông ta, thực sự quá mức khó khăn!
Hồng Thiên Đô đương nhiên sẽ không bị động đỡ chiêu, sau một chiêu cứng rắn này, cái cổ co rụt lại về phía sau, lưng hơi hơi phồng lên, cơ bắp trên lưng trong nháy mắt căng cứng, đến mức quần áo cũng bị nứt ra!
Hai cánh tay chỉ trong chớp mắt cũng giãn ra theo cơ bắp trên lưng, giống như hai cái cánh thật lớn, chấn động đến mức không khí cũng vang lên ong ong.
Hai tay ông ta giương lên, chống chân dồn khí, khí huyết mênh mông, tựa như một con chim lớn sắp giương cánh bay cao đại!
“Là Bằng Hình Quyền Pháp, quyền pháp như vậy rất hiếm thấy!” Tề Đẳng Nhàn nhìn vào trong mắt, trong lòng cẩn thận hơn vài phần, chân trụ vốn đang đứng thế “Tam Thể Thức” bỗng nhiên biến đổi, chân trước dịch sang bên phải một bước, thân thể cũng hơi hơi tiến về phía trước theo, song chưởng đẩy ra, một trước một sau đã xong, nháy mắt thay đổi thành tư thế nhưng mài Chưởng.
Một thế Bằng Hình của Hồng Thiên Đô, cho dù là bốn người xem chiến, cơ hồ đều có một loại cảm giác gần như hít thở không thông truyền đến!
Quyền pháp như vậy, quyền ý như vậy, không chỗ nào là không có cảm giác hung mãnh!
Tề Đẳng Nhàn đứng đối diện Hồng Thiên Đô, dư quang đảo qua cơ bắp của ông ta, trong lòng âm thầm khiếp sợ, sức lực của Hồng Thiên Đô không hề kém hơn hắn chút nào, thậm chí có khả năng còn cao hơn hắn một chút!
“Bộp!”
Không chờ một quyền của Hồng Thiên Đô đánh đến, Tề Đẳng Nhàn liền dẫm lên nhưng mài Bộ nhanh chóng tránh sang chỗ khác.
Hắn luyện đại khai đại hợp Song Hoán Chưởng, đánh ra chưởng pháp cương mãnh bá đạo, nhưng vào giờ khắc này, hắn thay đổi cách đánh, dùng con đường nhưng mài truyền thống du tẩu thiết thiên môn.
Hồng Thiên Đô cuồng tiếu nói: “nhưng mài Chưởng tấn công thiên môn? Làm sao có thể dễ dàng như vậy!”
Ông ta đánh ra một kình, huyệt Thái Dương cũng phồng lên, mạch máu giữa trán sung huyết, toàn bộ phần giữa gương mặt đều đỏ rực, giống như Nhị Lang Thần mở Thiên Nhãn.
“Vù!”
Một đợt kình phong thổi qua.
Sau đó, các đường gân trên người Hồng Thiên nhảy lên, lốp bốp, giống như âm thanh hạt châu rơi trên mâm ngọc, vô cùng thanh thúy.
Một quyền, hai quyền, ba quyền, bốn quyền, một quyền lại một quyền, kín không kẽ hở, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng, nhanh như liên châu, hướng thẳng đến giữa mày Tề Đẳng Nhàn mà đánh!
Càng đáng sợ hơn là, sức lực của mỗi một quyền đều dùng mười phần sức lực, mang theo quyền kình hình xoắn ốc, lực xuyên thấu kinh khủng!
Tề Đẳng Nhàn bị quyền ý bao phủ là người có cảm thụ trực quan nhất, quyền của Hồng Thiên Đô tựa như mưa rền gió dữ, muốn đánh bại hắn dễ dàng như bẻ một cành củi khô.
Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay hắn gặp được kẻ địch hung mãnh, bá đạo như vậy!
Không thể phủ nhận tính cách của Hồng Thiên Đô giảo hoạt cẩn thận, nhưng mà quyền pháp của ông ta lại hoàn toàn tương phản với tính cách, bá đạo đến có hơi thái quá.
Hơn nữa, mỗi một quyền của ông ta đều mượn lực lượng của những đường gân đang căng lớn, toàn lực đánh ra, giống như thể lực vô cùng vô tận!
“Băng! Băng! Băng! Băng ——”
Tề Đẳng Nhàn dẫm lên nhưng mài Bộ vòng qua một quyền lại một quyền, âm thanh nắm tay cọ qua bên tai tuôn ra từng tiếng vang lớn, chấn động đến mức màng nhĩ của hắn cũng có hơi đau đớn!
Điều này làm cho Tề Đẳng Nhàn càng thêm hưng phấn, adrenalin bắt đầu phân bố điên cuồng, đã thật lâu hắn không gặp được cao thủ như vậy, cũng đã lâu chưa chiến đấu như vậy!
Phải biết rằng, lỗ tai hắn thường xuyên luyện “Đại Thánh Thung” cường hóa, nhưng Hồng Thiên Đô lại chỉ dựa vào quyền kình đã có thể làm lỗ tai hắn đau, có thể nghĩ sức lực này khủng bố thế nào!
“La Hán La Hán, La Hán quốc gia, Hồng Thiên Đô không thẹn với danh xưng này.” Ngọc Tiểu Long nhịn không được trầm giọng nói.
Ba người lão đồ tể đều nín thở quan sát, sợ sai sót một chi tiết nào đó.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, dưới bầu trời này vậy mà lại có một võ sư có thể ép Tề Đẳng Nhàn phải dùng phương pháp lấy nhu thắng cương!
Tề Đẳng Nhàn dẫm tám bước, toàn bộ đều bị Hồng Thiên Đô đuổi kịp, quyền thứ chín ày, hắn không có đường lui.
Vì thế, hai chân hắn đứng yên, tay trái nhấc lên, năm ngón tay hơi hơi cụp vào, hóa thành hình hổ, một chiêu “Hổ Thác” tiếp đón.
Trong nháy mắt cầm nắm đấm của Hồng Thiên Đô, chỉ thấy mũi chân Tề Đẳng Nhàn dùng sức đạp lên mặt đất một cái, bàn tay vòng nửa vòng tròn, chưởng như cối xay dán sát vào nắm đấm của Hồng Thiên Đô ma sát một cái, lại trực tiếp nâng một quyền thế lớn lực nặng của đối phương lên!
Một quyền pháp của Tề Đẳng Nhàn dùng tới hai loại kình, lần lượt là kình hình hổ của Hình Ý Quyền và Ma Chưởng Kình của nhưng mài Chưởng, tốc độ thay đổi cực nhanh, làm cho người khác căn bản không kịp phản ứng.
“Ha ha ha, tốt!” Hồng Thiên Đô thấy Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đỡ được một quyền gần như không thể phòng, không thể trốn của bản thân, nhịn không được hưng phấn phá lên cười.
Ngay sau đó, thân thể ông ta hơi hơi cong xuống, nghiêng về phía trước, sau đó trong nháy mắt duỗi thẳng, khuỷu tay như tia chớp đánh tới!
Tốc độ của khuỷu tay này thật sự mau đến có chút thái quá, hơn nữa còn vô cùng bí mật, hơi không lưu ý liền có khả năng trực tiếp bị đánh nổ trái tim!
Cái trán Hồng Thiên Đô đỏ đến dọa người, cứ như sắp biến thành một chiếc bàn ủi.
Dưới sự bùng nổ toàn bộ thể lực của ông ta, khí huyết phun trào, tựa như tuyết lở, khí thế mỗi chiêu mỗi thức xuất ra đều to lớn kinh người.
Thậm chí, phía lông mày ông ta bắt đầu chảy máu, đó là do mao mạch trong cơ thể bị vỡ mới dẫn tới.
Hai hàng lông mày nhiễm máu!
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn nghiêm nghị, cơ bắp trần trụi căng chặt, sau đó là run rẩy, hắn cảm giác được da thịt nóng lên, có ảo giác như vậy là do huyết khí cuồn cuộn của Hồng Thiên Đô mang đến!
“Phù!”
Tề Đẳng Nhàn đứng vững bước chân, không trốn tránh, một chiêu “Ngàn Cân Thôi Áp” vững chắc phóng ra ngoài, lòng bàn tay đối diện khuỷu tay Hồng Thiên Đô!
Quyền là viên đạn, vậy khuỷu tay chính là đạn pháo!
Huống chi sức lực một khuỷu tay của Hồng Thiên Đô đã gợi lên khí huyết toàn thân, đạt tới độ cao gần như không thể đạt đến chỉ với sức lực của một người.
Sắc mặt của Ngọc Tiểu Long cũng trở nên trắng bệch, sức lực như vậy đã vô cùng gần cảnh giới “Đánh vỡ hư không”, một loại cảnh giới vượt xa phạm vi sức lực của con người.
Trong miệng Tề Đẳng Nhàn ứa nước miếng, lưỡi đặt ở đốc hàm răng trên, nuốt nước bọt cuồn cuộn không ngừng vào trong bụng, trong lòng bàn tay dồn hết khí huyết, đánh vào khuỷu tay Hồng Thiên Đô!
“Rầm!”
Va chạm kịch liệt như tai nạn xe cộ!
Hai chân Tề Đẳng Nhàn bị nhấc lên trong nháy mắt, cả người không chịu khống chế bay ngược ra phía sau, sau khi bay ra được hai mét, hắn bỗng nhiên gập người, từ không trung rơi xuống, hai chân dán vào mặt đất tiếp tục trượt về phía sau.
Nơi đi qua, nền xi-măng cũng bị lê ra hai vệt màu trắng!
“Chết!”
Hồng Thiên Đô kêu rên một tiếng, cơ bắp trên sống lưng khởi động, đùng đùng hai tiếng, quần áo nứt ra một cái khe, cả người lại lần nữa như đại bàng giương cánh bay vút đến!
Chương 710 Đỉnh cao của sức người
Chương 710: Đỉnh cao của sức người
Lần ra chiêu này, khí huyết của Hồng Thiên Đô đã cuồn cuộn tới cực điểm, so với lần trước còn hung mãnh hơn, quần áo cũng bị căng vỡ!
Thể lực của hắn cứ như là càng đánh càng mạnh, quyền kình cũng càng đánh càng hung!
Mà Tề Đẳng Nhàn mới va chạm với Hồng Thiên Đô một chút đã bị đánh bay ra ngoài, tình hình có hơi không ổn.
Không tính đến miễn cưỡng ăn một khuỷu tay kia, chịu đựng lực va đập, chỉ cần tính lúc bay ra rơi xuống đất không ổn định, khí huyết sẽ hình thành phản lực, chuyện này đã thập phần bất lợi đối với hắn.
“Không tốt!” Dạ Ma nhịn không được kêu lên, “Nhị đương gia sắp bị đánh chết!”
Hồng Thiên Đô đã thuấn di tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nắm tay vừa nhấc, lại là quyền pháp “Cửu Tinh Liên Châu” vừa rồi đánh tới.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới dừng chân, đúng lúc này cột sống hơi động, tựa như con rồng khổng lồ ngẩng đầu, xoay hông, vèo một cái, một chiêu “Long Hình Đại Khóa Bộ” di chuyển sang bên cạnh Hồng Thiên Đô.
“Này… Sao có thể?!” Trong lòng Hồng Thiên Đô cảm nhận được sự sợ hãi.
Tề Đẳng Nhàn đã chịu phản lực của khí huyết, vậy mà lại vẫn còn có thể khống chế cơ thể cân bằng, thúc giục khí huyết trong cơ thể sử dụng một thân pháp như vậy?
Nhưng mà, Hồng Thiên Đô phản ứng lại cực nhanh, cũng không quay đầu lại, bước chân lùi về sau.
Cộp cộp cộp liên tiếp lui ba bước, ông ta nhấc tay trái lên, một chiêu “Phản Tí Tiễn” chọc thẳng vào huyệt Ngọc Chẩm trên gáy Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn lại vào ngay lúc này bỗng nhiên nằm sấp xuống, vù một tiếng, hai tay hai chân chạm đất, tựa như một con con nhện lớn, dán vào mặt đất tránh đi xa ba mét, liên tục tránh thoát được tay đấm chân đá của Hồng Thiên Đô.
Sau khi hắn đứng thẳng lại, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, sau đó mỉm cười nói: “Ông rất mạnh đấy.”
Nói xong lời này, hắn xoa xoa bàn tay của mình.
Hồng Thiên Đô nói: “Làm được như thế nào?”
“Ông đoán đi!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói, hai đầu gối hơi chụm lại, chân đạp Tiểu Toái Bộ nhanh chóng tiến lên, chủ động tấn công.
Hồng Thiên Đô nhìn thấy hắn sử dụng chiêu thức của Vịnh Xuân, nhíu nhíu mày, theo bản năng cảm thấy thể lực của Tề Đẳng Nhàn không đủ, cho nên thay đổi sang loại quyền ít hao tốn sức lực của phụ nữ này.
“Đùng! Đùng!”
Hai quyền của Tề Đẳng Nhàn đánh ra ngoài, đều mang theo kình hình xoắn ốc, nhưng lại bị Hồng Thiên Đô phá giải dễ như trở bàn tay.
Lông mày Hồng Thiên Đô lại chảy máu lần nữa, bước chân đi tiến lên phía trước, một khuỷu tay cũng theo kịp đánh ra!
Chiêu thức không khác vừa rồi lắm!
Nhưng lúc này đây, Tề Đẳng Nhàn không dùng chiêu “Ngàn Cân Thôi Áp” để đỡ, mà dùng hai tay cản lại.
Lần cản này, bước chân hắn lập tức bị chấn đến toàn thân xóc nảy phập phồng, tư thế ra quyền cũng bị đánh tan.
Nhưng mà, song chưởng của hắn lại vẫn vững chắc nâng một khuỷu tay này, trong nháy mắt va chạm, Tề Đẳng Nhàn chuyển động bước chân, cả người bắn ra, gần như lại giống lúc nãy bị đánh bay.
Nhưng bây giờ không giống vậy, trong nháy mắt đụng nhau, hắn ngậm một hơi kình, bàn tay uốn lượn, chuyển lực đạo nghiêng đi ra ngoài.
Nương theo lực này, cả người hắn lui về phía sau, cánh tay vừa động, dường như bắt được một đoạn dây thừng ở trong không trung, kéo thân thể lại, rồi sau đó chính là một cái xoay người một trăm tám mươi độ khoa trương!
“Phi Yến Về Tổ!” Hồng Thiên Đô thân kinh bách chiến, tất nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra thân pháp Tề Đẳng Nhàn dùng là cái gì.
Ở trong nháy mắt Tề Đẳng Nhàn kéo cơ thể về, phản kích cũng bắt đầu rồi!
Hắn dùng Tiên Thủ và Pháo Chủy Ngọc Tiểu Long thường xuyên đánh, cánh tay run rẩy, quyền kình nổ vang, chấn động đến không khí cũng đùng đùng rung động, dường như thực sự có từng viên pháo trúc lớn đang nổ mạnh.
Mọi người phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Hồng Thiên Đô đã bị thế công của Tề Đẳng Nhàn vây quanh, đầy trời đều là hư ảnh của cánh tay và nắm đấm Tề Đẳng Nhàn xẹt qua, uy lực của mỗi chiêu đều vô cùng to lớn!
Hồng Thiên Đô nghĩ đến Vịnh Xuân Tề Đẳng Nhàn vừa mới đánh, hơn phân nửa là cố ý dẫn quyền kình của ông ta ra, rồi mới bắt đầu phản kích, rốt cuộc, ông ta cũng không phải thần, không có khả năng mỗi chiêu đều bộc phát ra uy lực như vậy được.
“Bẫy rập trong thi đấu, người thanh niên này, tuy rằng tuổi không lớn nhưng với suy xét nhân tâm lại lão luyện thật sự!” Trong lòng Hồng Thiên Đô nhịn không được cảm thán một tiếng, có một loại cảm giác Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Trong nháy mắt hai quyền của Tề Đẳng Nhàn đánh vào yết hầu, giữa mày, Hồng Thiên Đô bắt được cơ hội, hai chân ổn định, hai cánh tay giao nhau đánh xuống trước mặt!
Trong nháy mắt rời ra được nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn, ông ta chắp ngón tay lại như dao, bỗng chốc vươn cánh tay xuất chiêu!
Một màn này quả thực giống như hai thanh đại đao đang vung ra chém nhau!
Cơ thể Tề Đẳng Nhàn phảng phất như sắp phải ăn hai chưởng của ông ta, cắt ra từ giữa!
Nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, cơ thể Tề Đẳng Nhàn quay về phía sau, một chân chống đất, một chân nâng lên, mũi chân giống như một mũi thương chọc vào trái tim của Hồng Thiên Đô!
Hắn né tránh một trảm kích này, đồng thời còn hoàn thành phản kích vô cùng thần kỳ!
“Rầm!”
Trái tim của Hồng Thiên Đô trúng chiêu, trong miệng phụt một tiếng liền phun máu.
Trái tim của ông ta đang hoạt động với công suất cực cao, tuy rằng không khoa trương bằng “Cự Mãng Phun Đan”, nhưng cũng tuyệt đối kinh khủng, giờ phút này bỗng nhiên chịu ngoại lực đả kích, chẳng sợ sức lực của một kích này không nhiều, nhưng cũng đủ làm thân thể ông ta chịu trọng thương!
Một chân của Tề Đẳng Nhàn vừa giẫm, cả người mượn lực lui về phía sau.
Trong miệng Hồng Thiên Đô hộc máu nhưng ông ta lại bật cười ha ha, luôn miệng khen hay, cơ bắp khoa trương trên tấm lưng rộng lại lần nữa kích động, mỗi một lần động đậy lại đánh trúng không khí rung động đùng đùng!
Cả người ông ta vọt tới hướng Tề Đẳng Nhàn, tốc độ so với vừa rồi, chỉ nhanh không chậm!
Tề Đẳng Nhàn cũng phải lắp bắp kinh hãi, hai chân dùng tới “Chống Thuyền Kình”, chân sát mặt đất không ngừng lùi về phía sau.
Thân thể Hồng Thiên Đô lại lúc lên lúc xuống, sau ba hơi thở đã đuổi theo hắn!
Sau lưng Tề Đẳng Nhàn là một gốc đại thụ một người trưởng thành mới có thể ôm hết!
Trong nháy mắt lưng hắn dựa vào đại thụ, chân phải nâng lên, chống lên thân cây, chân trái dẫm nửa vòng tròn, dùng nhưng mài Bộ, như con quay xoay đi ra ngoài.
Khuỷu tay Hồng Thiên Đô rầm một tiếng đập vào đại thụ, khiến cho thân cây phảng phất như bị đại pháo ném phải, vụn gỗ bay tán loạn, rồi sau đó trong nháy mắt gãy, ngã xuống đất.
Vào thời điểm Tề Đẳng Nhàn đang dời đi chỗ khác, một bàn tay nhô ra, dùng chiêu thức “Lãm Tước Vĩ” của Thái Cực quyền, hơi bám vào bả vai Hồng Thiên Đô.
Năm ngón tay của hắn mở ra, tựa như móc sắt, đầu ngón tay bấu vào trong cơ bắp của đối phương, dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Cùng lúc đó, hắn hơi hơi ngồi xổm xuống, một tay đã vòng đến phía sau Hồng Thiên Đô, bắt được đai lưng của đối phương.
Hồng Thiên Đô vừa rồi thế tới quá mạnh, một kích đánh hụt, căn bản không kịp xoay người, chỉ có thể tận lực vặn vẹo eo, đứng thế trung bình tấn, hung hăng đập cái trán vào mũi Tề Đẳng Nhàn!
“Bốp!”
Tề Đẳng Nhàn bị một chiêu “Kim Kê Mổ Thóc” nện vào xương mũi, cái mũi phát ra một tiếng vang giòn tan, sau đó máu tươi chảy ròng ròng.
Trong thời điểm cái mũi đã chịu đòn nghiêm trọng, người sẽ chảy nước mắt, sẽ nhắm mắt lại,mở to như thế nào cũng không mở ra được, cho dù có mở, trước mắt cũng đen xì, cái gì cũng không nhìn thấy.
Trong nháy mắt mù tạm thời ngắn ngủi, Tề Đẳng Nhàn lại vẫn nắm chặt bả vai và đai lưng của Hồng Thiên Đô, gầm lên giận dữ, trực tiếp nhấc cả người ông ta lên khỏi mặt đất!
Cùng lúc đó, một chân hắn gập đầu gối, bốp một tiếng đá vào xương cụt của Hồng Thiên Đô, cả thân thể cũng lay động theo, thẳng tắp ném Hồng Thiên Đô văng ra ngoài!
“Rầm!”
Thân thể Hồng Thiên Đô lăn trên mặt đất, liên tục lăn mười mấy vòng, khiến cho vỡ đầu chảy máu.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn ném bay ông ta, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, che cái mũi lại phì phò thở dốc, máu mũi chảy không ngừng.
Hồng Thiên Đô lại chậm rãi chống mặt đất đứng lên, mặt không biểu tình chậm rãi đi về phía Tề Đẳng Nhàn…
Thấy một màn như vậy, bốn người xem chiến cũng tạm thời ngừng thở.
Hồng Thiên Đô này làm bằng sắt sao? Xương cụt trúng một đá, hẳn là đã nát mới đúng, tại sao vẫn còn có thể đứng lên?
Chương 706: Người đàn ông nhỏ nhen
"Ông không phải nói tôi không thể ra khỏi biệt thự này sao? Được rồi, một lát nữa tôi đi ra ngoài, xem ông có dám ngăn cản tôi hay không!"
Tề Đẳng Nhàn để điện thoại di động xuống, ung dung hướng về phía Giang Sơn Hải cười một tiếng.
Giang Sơn Hải giữ im lặng với khuôn mặt lạnh lùng, vì sợ những gì ông ta nói sẽ lại bị cái mồm to của hắn thổi vào mặt.
Hiệu quả của Ngọc Tiểu Long không phải là lỗi, chỉ trong mười phút, một sĩ quan cấp cao mặc quân phục đã đến dinh thự của Giang gia cùng với một số binh sĩ được trang bị đạn thật.
Lúc này khách khứa hầu như đã rời đi, cho nên hắn tới cũng không có thu hút quá nhiều người chú ý.
Con ngươi của Giang Sơn Hải không khỏi co lại khi nhìn thấy người tiến tới là người của bộ chiến tranh, ông ta không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại có lai lịch như vậy, khó trách hắn lại dám ngang ngược như vậy!
“Tề tiên sinh, chúng tôi được lệnh đến đón ngài!” Sĩ quan cấp tá hướng về phía Tề Đẳng Nhàn giơ tay chào nói.
“Cực cho cậu rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Các binh sĩ từng người một cầm súng trường, hướng họng súng xiên xuống đất, lạnh lùng liếc nhìn chung quanh, nếu có kẻ nào dám làm càn, không cần nghi ngờ có dám nổ súng hay không!
Giang Khuynh Nguyệt không khỏi giật mình, cô không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại có lai lịch vững chắc như vậy, chỉ một cú điện thoại đã gọi được sĩ quan cấp cao, binh lính mang đạn thật đến đón!
Giang Sơn Hải dù có cường đại cỡ nào cũng không dám để cho thuộc hạ của mình ra tay vào lúc này, một khi ông ta ra tay, bản chất sẽ khác...
Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt nói: "Đi thôi, còn ở đây làm gì?"
Giang Khuynh Nguyệt định thần lại, bị hắn kéo tay, mơ màng bước ra ngoài.
Sau khi lên xe cát phổ xa, Giang Khuynh Nguyệt mới hồi phục lại tinh thần.
Tề Đẳng Nhàn tát vào khuôn mặt già nua của Giang Sơn Hải trong biệt thự của Giang gia, sau đó dễ dàng rút lui an toàn, chuyện này, nghĩ về nó khiến cô cảm thấy không thể tin được.
"Xem ra, ân oán của cô với cha có chút phức tạp, phụ nữ như vậy rất hiếm thấy a!" Tề Đẳng Nhàn chủ động mở lời trò chuyện, lạnh nhạt nói.
Giang Khuynh Nguyệt ngước đôi mắt buồn bã, khẽ lắc đầu và nói: "Ông ta quá thực dụng, để có được sự ủng hộ, ông ta đã bỏ rơi người mẹ ốm yếu của tôi và kết hôn với một người phụ nữ khác."
"Kể từ khi trở thành Ma đô long môn phó đà chủ sau, tính tình cũng có sự thay đổi lớn, chỉ quan tâm quyền thế, căn bản không thèm để ý những thứ khác."
"Ngay cả tôi cũng có thể trở thành công cụ để ông ta hy sinh bất cứ lúc nào."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy ông ta thật đúng là có chút thái quá, khó trách cô sẽ cự tuyệt."
Giang Khuynh Nguyệt nhắm mắt lại, thở dài và nói: "Ông ấy muốn tuyển Diệp Kế Hùng làm con rể trong bữa tiệc sinh nhật này, và ông ấy đang đe dọa tôi bằng tính mạng của mẹ tôi. Bà ấy hiện đang điều trị bệnh ở Đức và chi phí hàng ngày là rất lớn, hơn nữa ông ấy còn có người ở bên kia...”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Giang Sơn Hảu có chút không phải người!
Người ta nói vợ cả trăm ngày trăm ngày nên mới bỏ vợ cả để đến với người đàn bà khác, còn lấy con gái làm công cụ, dùng vợ cả để uy hiếp con gái phải nghe theo mệnh lệnh của bản thân.
Tuy nhiên, sự háo hức muốn thành công nhanh chóng của Giang Sơn Hải đã khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rằng có rất nhiều cơ hội để điều động, đột nhiên trong lòng hắn tự nhiên nảy ra một kế hoạch.
Sau khi Giang Khuynh Nguyệt mở lời trò chuyện, cô ấy có lẽ cũng là bởi vì có quá nhiều nỗi khổ tâm, Tề Đẳng Nhàn đang suy nghĩ về lý do tại sao thế giới lại tối tăm như vậy, cô ấy vẫn đang nói chuyện một mình ...
"Tôi chỉ có thể kinh doanh nhỏ, làm sao tôi có đủ tiền để trả những hóa đơn thuốc khổng lồ cho mẹ? Hơn nữa, người phụ nữ mà ông ta kết hôn thỉnh thoảng sẽ nhắm vào tôi, công việc kinh doanh của tôi nếu không phá sản đã được coi là tốt rồi..." Giang Khuynh Nguyệt nói.
"Tôi không biết khi nào thì cuộc sống như thế này mới kết thúc."
"Cuộc đời đâu có đẹp đẽ như người ngoài nhìn vào?"
Chương 707 Rốt cuộc cũng tìm được
Chương 707: Rốt cuộc cũng tìm được
Ngọc Tiểu Long vẫn cố chấp trước sau như một, cái này làm cho Tề Đẳng Nhàn có chút khó chịu.
Vì thế, hắn đưa mắt ra hiệu cho lão đồ tể.
Lão đồ tể lập tức hiểu ý, thừa dịp Tề Đẳng Nhàn hấp dẫn lực chú ý của Ngọc Tiểu Long, bỗng nhiên cướp lấy khẩu súng lục giắt bên hông Ngọc Tiểu Long, sau đó chĩa súng vào giữa lưng Ngọc Tiểu Long.
“Làm gì đấy!”
Đám thuộc hạ của Ngọc Tiểu Long đứng xung quanh nhao nhao rống to, từng người đều rút súng nhắm vào hai người lão đồ tể và Tề Đẳng Nhàn.
Sắc mặt Ngọc Tiểu Long trở nên âm trầm đến vô cùng khó coi, nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh làm cái gì đấy? Bảo người của anh chĩa súng vào tôi?”
Lão đồ tể cười cười, nói: “Ngọc tướng quân, xin lỗi, lời của Nhị đương gia, tôi cũng không dám không nghe!”
Tề Đẳng Nhàn liền nói: “Cô đừng cố chấp như vậy, không phải tôi muốn gây bất lợi cho cô, mà là phải làm việc tôi cần làm thôi.”
Ngọc Tiểu Long nói: “Anh có biết tầm quan trọng của chuyện này hay không? Lúc này rồi mà còn muốn giở tính trẻ con?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đã quyết định như vậy rồi, tôi và Hồng Thiên Đô một đấu một, các cô không được phép nhúng tay vào! Nếu ai dám nhúng tay, người đó chính là kẻ địch của tôi.”
Đám thuộc hạ của Ngọc Tiểu Long hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đúng là bị điên rồi!
Người như Hồng Thiên Đô, vậy mà hắn lại muốn một đấu một với người ta?
“Vì sao cứ nhất định phải làm như vậy?” Ngọc Tiểu Long nhịn không được hỏi.
“Chỉ có không ngừng chiến đấu với cao thủ mới có thể trở nên tiến bộ được. Tôi còn rất nhiều việc cần hoàn thành, cho nên không thể dừng bước không tiến.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Ngọc Tiểu Long nhìn hắn, sau một lúc lâu mới thở dài, nói: “Được, tôi đồng ý với anh, tôi không nhúng tay vào, cũng sẽ không để cho người khác nhúng tay!”
Tề Đẳng Nhàn vừa lòng nói: “Buông súng xuống.”
Lão đồ tể để khẩu súng xuống, chắp tay với Ngọc Tiểu Long, nói: “Đắc tội!”
Ngọc Tiểu Long lạnh nhạt cắm khẩu súng về lại đai lưng, cười lạnh nói: “Chỉ mong đúng như những gì anh nói, anh có thể đánh chết ông ta, chứ không phải bị ông ta đánh chết.”
Cô ta bỗng nhiên dừng lại, nói: “Nhưng mà, nói cả nửa ngày, ngay cả bóng người của Hồng Thiên Đô còn không nhìn thấy, anh cứ chắc chắn ông ta ở chỗ này như vậy?”
“Tôi đã cảm giác được ông ta, nói vậy, ông ta cũng có thể cảm giác được tôi đúng không?” Tề Đẳng Nhàn híp hai mắt, chậm rãi nói.
Ngọc Tiểu Long trầm mặc không nói, vung tay lên, nói: “Đi làm việc đi, bố trí phòng tuyến cho tốt, tuyệt đối không thể để cho Hồng Thiên Đô chạy thoát!”
“Rõ!”
Mọi người đáp lời, lập tức nhanh chóng chạy đi làm việc của mình.
Hà phu nhân đã về nhà, nhưng Hà Lỗi còn chưa trở về, tạm thời bị Cục chính trị gọi quay lại tăng ca.
Sau khi về đến nhà, Hà phu nhân mệt mỏi ngã ngồi trên sô pha, một bàn tay to lặng yên không một tiếng động từ sau bả vai cô ta vươn tới, chui vào trong cổ áo cô ta.
Hà phu nhân nhắm mắt lại, nói: “Lá gan của anh đúng là càng ngày càng lớn, không sợ hắn ta đi về nhà cùng tôi à? Vậy mà lại dám ở nơi này chờ tôi!”
Hồng Thiên Đô lại cười nói: “Cô sẽ không để hắn ta trở về, bởi vì cô biết tôi đang đợi cô, không phải sao?”
Hà phu nhân nắm lấy tay của Hồng Thiên Đô, nói: “Anh có thể đừng giết người nữa được không… Mấy ngày nay, tôi vẫn không ngừng nghe được tin tức có người chết từ chỗ lão Hà, tôi rất sợ hãi.”
Hồng Thiên Đô nói: “Bọn họ phản bội tôi, vì sao tôi không thể giết? Hà Lỗi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta, đương nhiên, tôi sẽ cho hắn ta được chết cuối cùng, để hắn ta nhìn tôi sủng ái cô như thế nào!”
Hà phu nhân run giọng nói: “Anh đúng là đồ biến thái!”
Hồng Thiên Đô cười nói: “Yên tâm, chờ tôi làm xong những việc này, giải quyết được Hà Lỗi, tôi sẽ đón cô ra nước ngoài. Tôi ở nước ngoài chinh phục một mảnh giang sơn, cô sẽ có cuộc sống như hoàng hậu!”
Hà phu nhân khẽ ừ một tiếng, nói: “Tôi chờ.”
Thời điểm Hồng Thiên Đô đang chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, tay bỗng nhiên dừng lại.
Hà phu nhân kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?”
Hồng Thiên Đô yên lặng rút tay về, nói: “Không ngờ hắn lại có thể tìm được tôi… Tôi còn tưởng rằng, không ai có thể tìm được tôi chứ.”
Đúng vậy, sao có thể có người nghĩ đến Hồng Thiên Đô sẽ ẩn thân ở cách vách nhà Phó chủ nhiệm phân cục Cục chính trị Thượng Hải được?
Sau khi Hà phu nhân nghe được lời này, sắc mặt biến đổi trở nên trắng bệch, nói: “Anh nói cái gì? Có người tìm được anh, hành tung của anh bị bại lộ rồi?”
Hồng Thiên Đô nói: “Chuyện này không chỉ là bại lộ đơn giản như vậy, vì phòng ngừa tôi chạy trốn, phỏng chừng đã bày ra thiên la địa võng rồi!”
Thân thể Hà phu nhân cũng trở nên run rẩy.
“Yên tâm, cô chỉ là một người phụ nữ vô tội, sẽ không bị liên lụy vào.” Hồng Thiên Đô ha ha cười, đứng thẳng người lên.
Đúng lúc này, cửa bị ai đó gõ vang lên.
Hồng Thiên Đô nói: “Đi mở cửa đi.”
Hà phu nhân nơm nớp lo sợ đi tới mở cửa ra, liền thấy được Tề Đẳng Nhàn đang đứng ở cửa.
“Tiểu Xích Lão, là cậu à?!” Sau khi Hà phu nhân nhìn rõ ràng khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn, chấn động, nằm mơ cũng không nghĩ tới, người tìm tới nơi này vậy mà lại là hắn.
“Hồng Thiên Đô, rốt cuộc cũng tìm được ông!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được nở nụ cười, cứ như thấy được con mồi yêu thích.
Hồng Thiên Đô hơi híp mắt, nói: “Quả nhiên là cậu, đúng là cậu không nuốt lời mà, thật sự rất muốn đánh chết tôi đấy!”
Tề Đẳng Nhàn nâng tay lên, ôm quyền nói: “Nói vậy thì ông cũng không muốn liên lụy đến vị Hà phu nhân này đúng không, chúng ta đi xuống chơi một chút?”
“Được thôi!” Hồng Thiên Đô cười to nói, lộ ra một loại tinh thần vô cùng dũng cảm.
Hà phu nhân trơ mắt nhìn ông ta lướt qua bên cạnh mình, đi ra khỏi cửa, nhìn chăm chú bóng dáng ông ta, lại phảng phất như nhìn thấy bầu không khí bi tráng và phóng khoáng khi Sở Bá Vương đi về Ô Giang.
Hồng Thiên Đô quay đầu, cười với Hà phu nhân, phất tay nói: “Xin lỗi, hứa hẹn với cô không thể thực hiện được! Tạm biệt!”
Hốc mắt Hà phu nhân đã ươn ướt, nhưng cô ta biết, bản thân không thể giúp gì được.
“Đáng tiếc tôi không có một đồ đệ ưu tú, có thể lấy ra uy hiếp cậu vào lúc này, nói là chỉ cần tôi có bất trắc gì, tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu, nhất định sẽ đánh chết cậu.” Hồng Thiên Đô nhìn Tề Đẳng Nhàn, hơi hơi thở dài nói.
“Hâm mộ à?” Tề Đẳng Nhàn đi vào thang máy.
Hồng Thiên Đô cũng đi theo vào trong thang máy, hai người cứ như vậy đứng sóng vai nhau, đi thang máy xuống dưới.
Hồng Thiên Đô hiếu kỳ nói: “Cậu tìm được tôi như thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi là cảnh ngục ở một nơi gọi là nhà tù U Đô, người bị giam giữ trong nhà tù ấy đều là mấy người cùng hung cực ác giống như ông.”
“Vì để tìm được ông, tôi điều động ba người lão đồ tể, Dạ Ma, Oán Quỷ, trong nhà tù U Đô có thêm Tham Lang chủ trì hội nghị, một đám người có danh tiếng không kém gì bọn họ tiến hành phân tích ông.”
“Trước khi tìm được ông, chúng tôi đã điều tra qua mười mấy nơi khác. Không thể không nói, thành phố quá lớn cũng không tốt, tìm một người ở Thượng Hải, quả thực chính là mò kim đáy bể”
Hồng Thiên Đô nói: “Vậy tại sao cậu lại chắc chắn tôi ở chỗ này?”
“À…”
“Tôi đã biết.”
“Cậu đã gặp mặt cô ấy, chắc chắn cô ấy đã lộ ra sơ hở nào đó.”
“Nhưng mà, tôi muốn biết, sơ hở này là cái gì?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn con số biểu thị số tầng không ngừng giảm xuống, trong nội tâm cũng càng trở nên kích động, nhưng giọng điệu lại càng trở nên bình tĩnh, hắn chỉ chỉ vào cái mũi của mình, nói: “Mùi hương.”
“Mùi hương?!” Hồng Thiên Đô nhíu mày.
“Nơi này cũng ở trong phạm vi điều tra.”
“Mà Hà phu nhân, mùi hương trên người cô ta không phải của Hà Lỗi, là của một người đàn ông khác.”
“Cho nên, tôi gần như đã có thể khẳng định, người đàn ông đã tiếp xúc với cô ta, tất nhiên sẽ là ông.”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười, nói: “Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Chương 708 Trận chiến đỉnh cao
Chương 708: Trận chiến đỉnh cao
Hồng Thiên Đô nghe Tề Đẳng Nhàn nói, thở dài một tiếng.
“Hại người cuối cùng hại mình mà, nếu tôi không muốn trả thù Hà Lỗi, có lẽ cũng sẽ không bị cậu tìm được!”
Tề Đẳng Nhàn lại chỉ cười cười, nói: “Nếu ông không nghĩ tới giết tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không cố chấp với việc đi săn ông như vậy!”
Hồng Thiên Đô không tỏ rõ ý kiến, nói: “Cho dù hôm nay tôi chắc chắn phải chết, nhưng tôi sẽ đánh chết cậu trước.”
Ông đương nhiên biết, Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở chỗ này là có nghĩa gì.
Bởi vì Tề Đẳng Nhàn biết rất rõ bản lĩnh chạy trốn của ông ta.
Để không cho ông ta chạy trốn, chắc chắn đã bố trí tốt tất cả từ trước.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông nói sai rồi, là tôi sẽ đánh chết ông.”
Hồng Thiên Đô cười cười, nói: “Nếu quyền thuật của tôi kHồng Bang cậu, làm ơn đánh chết tôi đi, để tôi rơi vào tay bọn người ghê tởm đó, chi bằng chết ở trong tay cao thủ mà mình đã nhận định.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Đúng là tôi cũng nghĩ như vậy, cao thủ quyền thuật giống như ông, hẳn là nên chết dưới nắm đấm chứ không phải chết ở trong tay chính khách nào đó.”
Hồng Thiên Đô vui vẻ cười to hai tiếng, cảm thấy rất vui vẻ.
“Ngọc Tiểu Long đồng ý cho tôi và cậu một đấu một?” Hồng Thiên Đô hỏi.
Dường như ông ta chưa cần nhìn đã biết, Tề Đẳng Nhàn liên hệ với Ngọc Tiểu Long tới bố trí phòng tuyến, đề phòng ông ta đào tẩu.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Ban đầu không đồng ý, nhưng tôi sai người chĩa súng vào lưng cô ta, ép cô ta phải đồng ý.”
Hồng Thiên Đô nhịn không được cất tiếng cười to, nói: “Ha ha, ha ha ha! Tốt tốt tốt, quả nhiên cậu có khí phách không gì sánh được, tự tin tràn đầy! Tôi thích, tôi vô cùng thích, đáng tiếc chúng ta gặp nhau quá muộn, nếu không, có lẽ có thể trở thành bạn bè.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi rất coi trọng ông, nhưng không có nghĩa là tôi thích ông, ông quá đê tiện, chúng ta không thể làm bạn được.”
Đúng lúc này, thang máy xuống đến tầng một, điều này cũng có nghĩa vở kịch chung sống hài hòa giữa hai người tạm thời hạ màn.
Vừa đi ra khỏi tòa tiểu khu, Hồng Thiên Đô liền thấy được cao thủ ẩn nấp ở các nơi, cười nói: “Thật là rất để mắt đến họ Hồng tôi!”
Tề Đẳng Nhàn đi phía trước dẫn đường, nói: “Phía trước có một cái công viên, địa thế không tồi, rất thích hợp giao thủ.”
Hồng Thiên Đô nói: “Nói một câu thật lòng, tôi đã rất lâu không liều mạng với cao thủ thực lực tương tương, hôm nay cậu có thể tìm được tôi, khiến tôi vô cùng hưng phấn!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nhưng cảm xúc lại càng thêm bình tĩnh.
Nếu Tham Lang ở chỗ này, chắc chắn sẽ không rét mà run, bởi vì, Tề Đẳng Nhàn hiện tại, khí chất gần như không khác gì Tề Bất Ngữ lúc giao thủ với Triệu Biện Tử trước đây.
Hai người bước chân nhẹ nhàng, rất nhanh đã đến bãi đất trống trong công viên.
Trong công viên gần như không có vết chân, quanh đây đều đã bị người của Ngọc Tiểu Long phong tỏa, không ai vào được.
Bốn người Lão đồ tể, Dạ Ma, Oán Quỷ, Ngọc Tiểu Long xuất hiện, lần lượt đứng ở bốn phía xung quanh bãi đất trống trong công viên.
Đồng tử Hồng Thiên Đô hơi co rút lại một chút, nói: “Được lắm, đều là cao thủ nhất đẳng… Cậu chắc chắn là một đấu một, không phải đánh hội đồng?”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Lần trước tôi bảo bọn họ đánh hội đồng một tên bổng tử Cao Câu Lê, đó là bởi vì tôi khinh thường nhân phẩm của hắn ta. Nhưng lần này, chúng ta đơn đấu, một đấu một, sẽ không có người ngoài nhúng tay vào.”
Sau khi nói xong lời này, hắn cởi áo khoác của mình ra, sau đó là áo sơ mi.
Thoạt nhìn gầy yếu, nhưng thật ra lại cường tráng, nửa người trên lõa lồ trong không khí, đường cong cơ bắp cũng không khoa trương, nhưng rất chắc nịch, hơn nữa đường cong vô cùng mượt mà.
Hồng Thiên Đô cũng ném áo khoác xuống, bắt đầu hoạt động thân thể.
Ngọc Tiểu Long lạnh nhạt nói: “Hai người yên tâm giao thủ, sẽ không có người khác tới quấy rầy. Nhưng mà, Hồng Thiên Đô, lần này ông đừng nghĩ chạy thoát được, ông trốn không thoát đâu!”
Hồng Thiên Đô chỉ là quay đầu cười, không đáp lời.
Tề Đẳng Nhàn hít thở thật sâu, phát động cơ bắp toàn thân, tuy rằng chỉ từng giao thủ với Hồng Thiên Đô một lần, nhưng sự lợi hại của người này, hắn đã được lĩnh hội rồi.
Mà Hồng Thiên Đô cũng biết rất rõ ràng, Tề Đẳng Nhàn là cao thủ như thế nào, cho nên, trước khi giao thủ, ông ta không dám sơ suất, nghiêm túc làm nóng cơ thể.
Ước chừng sau khoảng một phút, hai người khởi động xong.
Thân trên trần trụi của Tề Đẳng Nhàn đứng yên, chậm rãi ôm quyền, nói: “Giám ngục nhà tù U Đô Tề Đẳng Nhàn, xin chỉ giáo.”
Hồng Thiên Đô cũng thu hồi nụ cười thường xuyên treo ở trên mặt, lộ ra vẻ mặt như lâm đại địch, thần sắc hưng phấn, đôi tay ôm quyền, nói: “Thủ lĩnh Huyết Khô Lâu Hồng Thiên Đô, xin chỉ giáo!”
Tề Đẳng Nhàn hít sâu một hơi, một chân lướt về phía trước, tiến lên nửa bước, hơi hơi cong lên, chân sau uốn lượn, đôi tay một trước một sau đưa ra trước người, tựa như cầm một cây súng lớn.
“Tam Thể Thức” Hình Ý Quyền, thiên, địa, nhân, tam tài hợp nhất, tam vị nhất thể.
Hồng Thiên Đô cũng nhẹ nhàng bước rộng hai chân, đứng vào tư thế chuẩn bị, một tay nâng lên bảo vệ vùng yết hầu, tay kia đặt ở eo.
Tề Đẳng Nhàn và Hồng Thiên Đô đứng cách nhau trong phạm vi khoảng ba mét.
Nếu như đổi thành võ giả tầm thường khác, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn đã ra tay, nhưng lúc này đây, hắn không dám có chút chủ quan nào.
Cao thủ hàng đầu như Hồng Thiên Đô, thực lực siêu quần, bất kể là cách đánh hay là thể lực đều nhất định đã đạt đến trình độ cao nhất, tinh diệu nhất mới có thể có tư cách đứng ở vị trí bất bại.
Bước chân của hai người bắt đầu thong thả di chuyển, gần như là từng tấc từng tấc đi về phía trước.
Quá trình này vô cùng lâu dài, nhưng hai người lại không ngừng đánh giá bước chân của đối phương, quan sát tiết tấu hô hấp của đối phương, thậm chí nghe âm thanh khí huyết tuần hoàn.
“Đúng là người trẻ tuổi lợi hại, tuổi còn trẻ như vậy đã có thể luyện Hình Ý Quyền đến cảnh giới này, không biết là đại tông sư nào dạy ra được! Cảnh giới này, sợ là đã tới Thần Biến!” Trong lòng Hồng Thiên Đô cảm thán một tiếng cảm thán, hai chân giao nhau một cái, đi nhanh lên phía trước.
Tề Đẳng Nhàn cũng bắt đầu bước đi nhanh hơn, ánh mắt hắn kiên nghị, hiện lên vẻ nghiêm túc xưa nay chưa từng có, vứt đi hết thảy tạp niệm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là —— đánh chết ông ta!
“Cộc cộc cộc ——”
Bước chân hai người càng ngày càng đến gần, cuối cùng đã tới phạm vi một mét.
Tay phải hai người, trong không trung gần như có thể chạm vào đối phương.
Hai cánh tay lần lượt lao đi, trong không trung đan xen vào nhau.
Cho dù là mấy người lão đồ tể đã nhìn quen Tề Đẳng Nhàn ra tay, trong một khắc này cũng phải ngừng thở, mắt không thèm chớp nhìn hiện trường, sợ bỏ lỡ mất chi tiết nào.
“A di đà phật, sợ là bần tăng không siêu độ được người này……” Trong lòng Oán Quỷ âm thầm niệm.
Cánh tay Tề Đẳng Nhàn và cánh tay Hồng Thiên Đô phóng lên, sau đó bỗng nhiên va chạm!
“Rầm!”
Nhìn như một chạm nhẹ nhàng nhưng thật ra lại bộc phát ra sức lực vô cùng khủng bố.
Một tiếng vang lớn, hai người gần như đồng thời không khóa được lỗ chân lông trên cánh tay, mồ hôi như mưa từ trong lỗ chân lông thoát ra, biến thành một màn mưa rậm rạp.
Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, chân sau đạp đất, dồn khí đan điền, đùng một tiếng, khí huyết nổ tung, phóng ra chính là đại tuyệt chiêu “Bạo Kim Đan”!
Tay phải hắn đè ở bụng, bỗng nhiên nhấc lên một tấc, nắm tay chợt nắm chặt, phát ra tiếng xương cốt giòn tan, lốp bốp hợp thành một chuỗi, dường như nổ tung!
Ngay sau đó, chân hắn bước lên, một chiêu “Bán Bộ Băng Quyền” trực tiếp đánh ra ngoài!
Một quyền này đánh ra, uy lực dũng mãnh, làm người xem nhìn mà líu lưỡi.
Bởi vì, ở trong mắt bốn người đứng xem, trong nháy mắt hắn xuất quyền, mang theo một quyền kình xoắn ốc, sau khi kình nhập quyền phóng ra, trên nắm tay thế nhưng loáng thoáng một dòng khí hình xoắn ốc quấn quanh!
Có thể nghĩ, một quyền này, rốt cuộc kình khí có bao nhiêu lực, có bao nhiêu mạnh mẽ!
Chương 709 La Hán
Chương 709: La Hán
“Thuần kình tốt!”
Hồng Thiên Đô đã không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ chuyện khác, chỉ nghĩ hưởng thụ trận đấu tràn đầy vui sướng trước mắt này!
Ông ta hô to một tiếng, kiên cường ra tay với Tề Đẳng Nhàn!
“Rầm!”
Nắm tay hai người va chạm, cả hai cánh tay đều rung động, rồi sau đó song song lui bước.
Lão đồ tể ở bên cạnh hít ngược một hơi khí lạnh, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người có thể đấu sức lực với Nhị đương gia, hơn nữa sức lực ngang nhau, chỉ sợ Hồng Thiên Đô này cũng là người có thần lực trời sinh.”
Vẻ mặt của hai người Dạ Ma và Oán Quỷ đều nghiêm túc, khẽ gật đầu, bất kể có như thế nào, Hồng Thiên Đô cũng là một đối thủ tốt xứng đáng được người khác tôn kính.
Sau khi một quyền này va chạm, gương mặt Tề Đẳng Nhàn đầy vẻ hưng phấn, nói: “Tốt tốt tốt, quả nhiên tôi không tìm nhầm đối thủ! Lại đến!”
Nói xong lời này, hắn bước từng bước dài vọt lên phía trước, nhấc nắm đấm lên, một pháo quyền hướng đến trái tim của Hồng Thiên Đô!
Hồng Thiên Đô không hề nhượng bộ chút nào, chân sau bước lên phía trước, tay phải bảo vệ trước ngực, một đấm phóng ra!
Lại là một lần cứng đối cứng vô cùng dứt khoát, quyền kình kịch liệt va chạm vào nhau, tạo ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
“Dùng Bạo Kim Đan rồi mà sức lực vẫn còn ngang nhau sao? Công lực của Hồng Thiên Đô thật sự đáng sợ.” Ngọc Tiểu Long thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nhất quyết phải một đấu một với Hồng Thiên Đô, thậm chí không tiếc trở mặt với cô ta, chuyện này khiến cho cô ta cũng không có cách nào.
Đối phó với cao thủ như Hồng Thiên Đô, phương pháp ổn thỏa nhất chính là sắp xếp một đội súng thiện xạ bao vây, sau đó các cao thủ võ học tọa trấn, như vậy mới có thể không có sơ hở nào.
Một đấu một bắt lấy ông ta, thực sự quá mức khó khăn!
Hồng Thiên Đô đương nhiên sẽ không bị động đỡ chiêu, sau một chiêu cứng rắn này, cái cổ co rụt lại về phía sau, lưng hơi hơi phồng lên, cơ bắp trên lưng trong nháy mắt căng cứng, đến mức quần áo cũng bị nứt ra!
Hai cánh tay chỉ trong chớp mắt cũng giãn ra theo cơ bắp trên lưng, giống như hai cái cánh thật lớn, chấn động đến mức không khí cũng vang lên ong ong.
Hai tay ông ta giương lên, chống chân dồn khí, khí huyết mênh mông, tựa như một con chim lớn sắp giương cánh bay cao đại!
“Là Bằng Hình Quyền Pháp, quyền pháp như vậy rất hiếm thấy!” Tề Đẳng Nhàn nhìn vào trong mắt, trong lòng cẩn thận hơn vài phần, chân trụ vốn đang đứng thế “Tam Thể Thức” bỗng nhiên biến đổi, chân trước dịch sang bên phải một bước, thân thể cũng hơi hơi tiến về phía trước theo, song chưởng đẩy ra, một trước một sau đã xong, nháy mắt thay đổi thành tư thế nhưng mài Chưởng.
Một thế Bằng Hình của Hồng Thiên Đô, cho dù là bốn người xem chiến, cơ hồ đều có một loại cảm giác gần như hít thở không thông truyền đến!
Quyền pháp như vậy, quyền ý như vậy, không chỗ nào là không có cảm giác hung mãnh!
Tề Đẳng Nhàn đứng đối diện Hồng Thiên Đô, dư quang đảo qua cơ bắp của ông ta, trong lòng âm thầm khiếp sợ, sức lực của Hồng Thiên Đô không hề kém hơn hắn chút nào, thậm chí có khả năng còn cao hơn hắn một chút!
“Bộp!”
Không chờ một quyền của Hồng Thiên Đô đánh đến, Tề Đẳng Nhàn liền dẫm lên nhưng mài Bộ nhanh chóng tránh sang chỗ khác.
Hắn luyện đại khai đại hợp Song Hoán Chưởng, đánh ra chưởng pháp cương mãnh bá đạo, nhưng vào giờ khắc này, hắn thay đổi cách đánh, dùng con đường nhưng mài truyền thống du tẩu thiết thiên môn.
Hồng Thiên Đô cuồng tiếu nói: “nhưng mài Chưởng tấn công thiên môn? Làm sao có thể dễ dàng như vậy!”
Ông ta đánh ra một kình, huyệt Thái Dương cũng phồng lên, mạch máu giữa trán sung huyết, toàn bộ phần giữa gương mặt đều đỏ rực, giống như Nhị Lang Thần mở Thiên Nhãn.
“Vù!”
Một đợt kình phong thổi qua.
Sau đó, các đường gân trên người Hồng Thiên nhảy lên, lốp bốp, giống như âm thanh hạt châu rơi trên mâm ngọc, vô cùng thanh thúy.
Một quyền, hai quyền, ba quyền, bốn quyền, một quyền lại một quyền, kín không kẽ hở, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng, nhanh như liên châu, hướng thẳng đến giữa mày Tề Đẳng Nhàn mà đánh!
Càng đáng sợ hơn là, sức lực của mỗi một quyền đều dùng mười phần sức lực, mang theo quyền kình hình xoắn ốc, lực xuyên thấu kinh khủng!
Tề Đẳng Nhàn bị quyền ý bao phủ là người có cảm thụ trực quan nhất, quyền của Hồng Thiên Đô tựa như mưa rền gió dữ, muốn đánh bại hắn dễ dàng như bẻ một cành củi khô.
Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay hắn gặp được kẻ địch hung mãnh, bá đạo như vậy!
Không thể phủ nhận tính cách của Hồng Thiên Đô giảo hoạt cẩn thận, nhưng mà quyền pháp của ông ta lại hoàn toàn tương phản với tính cách, bá đạo đến có hơi thái quá.
Hơn nữa, mỗi một quyền của ông ta đều mượn lực lượng của những đường gân đang căng lớn, toàn lực đánh ra, giống như thể lực vô cùng vô tận!
“Băng! Băng! Băng! Băng ——”
Tề Đẳng Nhàn dẫm lên nhưng mài Bộ vòng qua một quyền lại một quyền, âm thanh nắm tay cọ qua bên tai tuôn ra từng tiếng vang lớn, chấn động đến mức màng nhĩ của hắn cũng có hơi đau đớn!
Điều này làm cho Tề Đẳng Nhàn càng thêm hưng phấn, adrenalin bắt đầu phân bố điên cuồng, đã thật lâu hắn không gặp được cao thủ như vậy, cũng đã lâu chưa chiến đấu như vậy!
Phải biết rằng, lỗ tai hắn thường xuyên luyện “Đại Thánh Thung” cường hóa, nhưng Hồng Thiên Đô lại chỉ dựa vào quyền kình đã có thể làm lỗ tai hắn đau, có thể nghĩ sức lực này khủng bố thế nào!
“La Hán La Hán, La Hán quốc gia, Hồng Thiên Đô không thẹn với danh xưng này.” Ngọc Tiểu Long nhịn không được trầm giọng nói.
Ba người lão đồ tể đều nín thở quan sát, sợ sai sót một chi tiết nào đó.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, dưới bầu trời này vậy mà lại có một võ sư có thể ép Tề Đẳng Nhàn phải dùng phương pháp lấy nhu thắng cương!
Tề Đẳng Nhàn dẫm tám bước, toàn bộ đều bị Hồng Thiên Đô đuổi kịp, quyền thứ chín ày, hắn không có đường lui.
Vì thế, hai chân hắn đứng yên, tay trái nhấc lên, năm ngón tay hơi hơi cụp vào, hóa thành hình hổ, một chiêu “Hổ Thác” tiếp đón.
Trong nháy mắt cầm nắm đấm của Hồng Thiên Đô, chỉ thấy mũi chân Tề Đẳng Nhàn dùng sức đạp lên mặt đất một cái, bàn tay vòng nửa vòng tròn, chưởng như cối xay dán sát vào nắm đấm của Hồng Thiên Đô ma sát một cái, lại trực tiếp nâng một quyền thế lớn lực nặng của đối phương lên!
Một quyền pháp của Tề Đẳng Nhàn dùng tới hai loại kình, lần lượt là kình hình hổ của Hình Ý Quyền và Ma Chưởng Kình của nhưng mài Chưởng, tốc độ thay đổi cực nhanh, làm cho người khác căn bản không kịp phản ứng.
“Ha ha ha, tốt!” Hồng Thiên Đô thấy Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đỡ được một quyền gần như không thể phòng, không thể trốn của bản thân, nhịn không được hưng phấn phá lên cười.
Ngay sau đó, thân thể ông ta hơi hơi cong xuống, nghiêng về phía trước, sau đó trong nháy mắt duỗi thẳng, khuỷu tay như tia chớp đánh tới!
Tốc độ của khuỷu tay này thật sự mau đến có chút thái quá, hơn nữa còn vô cùng bí mật, hơi không lưu ý liền có khả năng trực tiếp bị đánh nổ trái tim!
Cái trán Hồng Thiên Đô đỏ đến dọa người, cứ như sắp biến thành một chiếc bàn ủi.
Dưới sự bùng nổ toàn bộ thể lực của ông ta, khí huyết phun trào, tựa như tuyết lở, khí thế mỗi chiêu mỗi thức xuất ra đều to lớn kinh người.
Thậm chí, phía lông mày ông ta bắt đầu chảy máu, đó là do mao mạch trong cơ thể bị vỡ mới dẫn tới.
Hai hàng lông mày nhiễm máu!
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn nghiêm nghị, cơ bắp trần trụi căng chặt, sau đó là run rẩy, hắn cảm giác được da thịt nóng lên, có ảo giác như vậy là do huyết khí cuồn cuộn của Hồng Thiên Đô mang đến!
“Phù!”
Tề Đẳng Nhàn đứng vững bước chân, không trốn tránh, một chiêu “Ngàn Cân Thôi Áp” vững chắc phóng ra ngoài, lòng bàn tay đối diện khuỷu tay Hồng Thiên Đô!
Quyền là viên đạn, vậy khuỷu tay chính là đạn pháo!
Huống chi sức lực một khuỷu tay của Hồng Thiên Đô đã gợi lên khí huyết toàn thân, đạt tới độ cao gần như không thể đạt đến chỉ với sức lực của một người.
Sắc mặt của Ngọc Tiểu Long cũng trở nên trắng bệch, sức lực như vậy đã vô cùng gần cảnh giới “Đánh vỡ hư không”, một loại cảnh giới vượt xa phạm vi sức lực của con người.
Trong miệng Tề Đẳng Nhàn ứa nước miếng, lưỡi đặt ở đốc hàm răng trên, nuốt nước bọt cuồn cuộn không ngừng vào trong bụng, trong lòng bàn tay dồn hết khí huyết, đánh vào khuỷu tay Hồng Thiên Đô!
“Rầm!”
Va chạm kịch liệt như tai nạn xe cộ!
Hai chân Tề Đẳng Nhàn bị nhấc lên trong nháy mắt, cả người không chịu khống chế bay ngược ra phía sau, sau khi bay ra được hai mét, hắn bỗng nhiên gập người, từ không trung rơi xuống, hai chân dán vào mặt đất tiếp tục trượt về phía sau.
Nơi đi qua, nền xi-măng cũng bị lê ra hai vệt màu trắng!
“Chết!”
Hồng Thiên Đô kêu rên một tiếng, cơ bắp trên sống lưng khởi động, đùng đùng hai tiếng, quần áo nứt ra một cái khe, cả người lại lần nữa như đại bàng giương cánh bay vút đến!
Chương 710 Đỉnh cao của sức người
Chương 710: Đỉnh cao của sức người
Lần ra chiêu này, khí huyết của Hồng Thiên Đô đã cuồn cuộn tới cực điểm, so với lần trước còn hung mãnh hơn, quần áo cũng bị căng vỡ!
Thể lực của hắn cứ như là càng đánh càng mạnh, quyền kình cũng càng đánh càng hung!
Mà Tề Đẳng Nhàn mới va chạm với Hồng Thiên Đô một chút đã bị đánh bay ra ngoài, tình hình có hơi không ổn.
Không tính đến miễn cưỡng ăn một khuỷu tay kia, chịu đựng lực va đập, chỉ cần tính lúc bay ra rơi xuống đất không ổn định, khí huyết sẽ hình thành phản lực, chuyện này đã thập phần bất lợi đối với hắn.
“Không tốt!” Dạ Ma nhịn không được kêu lên, “Nhị đương gia sắp bị đánh chết!”
Hồng Thiên Đô đã thuấn di tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nắm tay vừa nhấc, lại là quyền pháp “Cửu Tinh Liên Châu” vừa rồi đánh tới.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới dừng chân, đúng lúc này cột sống hơi động, tựa như con rồng khổng lồ ngẩng đầu, xoay hông, vèo một cái, một chiêu “Long Hình Đại Khóa Bộ” di chuyển sang bên cạnh Hồng Thiên Đô.
“Này… Sao có thể?!” Trong lòng Hồng Thiên Đô cảm nhận được sự sợ hãi.
Tề Đẳng Nhàn đã chịu phản lực của khí huyết, vậy mà lại vẫn còn có thể khống chế cơ thể cân bằng, thúc giục khí huyết trong cơ thể sử dụng một thân pháp như vậy?
Nhưng mà, Hồng Thiên Đô phản ứng lại cực nhanh, cũng không quay đầu lại, bước chân lùi về sau.
Cộp cộp cộp liên tiếp lui ba bước, ông ta nhấc tay trái lên, một chiêu “Phản Tí Tiễn” chọc thẳng vào huyệt Ngọc Chẩm trên gáy Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn lại vào ngay lúc này bỗng nhiên nằm sấp xuống, vù một tiếng, hai tay hai chân chạm đất, tựa như một con con nhện lớn, dán vào mặt đất tránh đi xa ba mét, liên tục tránh thoát được tay đấm chân đá của Hồng Thiên Đô.
Sau khi hắn đứng thẳng lại, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, sau đó mỉm cười nói: “Ông rất mạnh đấy.”
Nói xong lời này, hắn xoa xoa bàn tay của mình.
Hồng Thiên Đô nói: “Làm được như thế nào?”
“Ông đoán đi!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói, hai đầu gối hơi chụm lại, chân đạp Tiểu Toái Bộ nhanh chóng tiến lên, chủ động tấn công.
Hồng Thiên Đô nhìn thấy hắn sử dụng chiêu thức của Vịnh Xuân, nhíu nhíu mày, theo bản năng cảm thấy thể lực của Tề Đẳng Nhàn không đủ, cho nên thay đổi sang loại quyền ít hao tốn sức lực của phụ nữ này.
“Đùng! Đùng!”
Hai quyền của Tề Đẳng Nhàn đánh ra ngoài, đều mang theo kình hình xoắn ốc, nhưng lại bị Hồng Thiên Đô phá giải dễ như trở bàn tay.
Lông mày Hồng Thiên Đô lại chảy máu lần nữa, bước chân đi tiến lên phía trước, một khuỷu tay cũng theo kịp đánh ra!
Chiêu thức không khác vừa rồi lắm!
Nhưng lúc này đây, Tề Đẳng Nhàn không dùng chiêu “Ngàn Cân Thôi Áp” để đỡ, mà dùng hai tay cản lại.
Lần cản này, bước chân hắn lập tức bị chấn đến toàn thân xóc nảy phập phồng, tư thế ra quyền cũng bị đánh tan.
Nhưng mà, song chưởng của hắn lại vẫn vững chắc nâng một khuỷu tay này, trong nháy mắt va chạm, Tề Đẳng Nhàn chuyển động bước chân, cả người bắn ra, gần như lại giống lúc nãy bị đánh bay.
Nhưng bây giờ không giống vậy, trong nháy mắt đụng nhau, hắn ngậm một hơi kình, bàn tay uốn lượn, chuyển lực đạo nghiêng đi ra ngoài.
Nương theo lực này, cả người hắn lui về phía sau, cánh tay vừa động, dường như bắt được một đoạn dây thừng ở trong không trung, kéo thân thể lại, rồi sau đó chính là một cái xoay người một trăm tám mươi độ khoa trương!
“Phi Yến Về Tổ!” Hồng Thiên Đô thân kinh bách chiến, tất nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra thân pháp Tề Đẳng Nhàn dùng là cái gì.
Ở trong nháy mắt Tề Đẳng Nhàn kéo cơ thể về, phản kích cũng bắt đầu rồi!
Hắn dùng Tiên Thủ và Pháo Chủy Ngọc Tiểu Long thường xuyên đánh, cánh tay run rẩy, quyền kình nổ vang, chấn động đến không khí cũng đùng đùng rung động, dường như thực sự có từng viên pháo trúc lớn đang nổ mạnh.
Mọi người phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Hồng Thiên Đô đã bị thế công của Tề Đẳng Nhàn vây quanh, đầy trời đều là hư ảnh của cánh tay và nắm đấm Tề Đẳng Nhàn xẹt qua, uy lực của mỗi chiêu đều vô cùng to lớn!
Hồng Thiên Đô nghĩ đến Vịnh Xuân Tề Đẳng Nhàn vừa mới đánh, hơn phân nửa là cố ý dẫn quyền kình của ông ta ra, rồi mới bắt đầu phản kích, rốt cuộc, ông ta cũng không phải thần, không có khả năng mỗi chiêu đều bộc phát ra uy lực như vậy được.
“Bẫy rập trong thi đấu, người thanh niên này, tuy rằng tuổi không lớn nhưng với suy xét nhân tâm lại lão luyện thật sự!” Trong lòng Hồng Thiên Đô nhịn không được cảm thán một tiếng, có một loại cảm giác Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Trong nháy mắt hai quyền của Tề Đẳng Nhàn đánh vào yết hầu, giữa mày, Hồng Thiên Đô bắt được cơ hội, hai chân ổn định, hai cánh tay giao nhau đánh xuống trước mặt!
Trong nháy mắt rời ra được nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn, ông ta chắp ngón tay lại như dao, bỗng chốc vươn cánh tay xuất chiêu!
Một màn này quả thực giống như hai thanh đại đao đang vung ra chém nhau!
Cơ thể Tề Đẳng Nhàn phảng phất như sắp phải ăn hai chưởng của ông ta, cắt ra từ giữa!
Nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, cơ thể Tề Đẳng Nhàn quay về phía sau, một chân chống đất, một chân nâng lên, mũi chân giống như một mũi thương chọc vào trái tim của Hồng Thiên Đô!
Hắn né tránh một trảm kích này, đồng thời còn hoàn thành phản kích vô cùng thần kỳ!
“Rầm!”
Trái tim của Hồng Thiên Đô trúng chiêu, trong miệng phụt một tiếng liền phun máu.
Trái tim của ông ta đang hoạt động với công suất cực cao, tuy rằng không khoa trương bằng “Cự Mãng Phun Đan”, nhưng cũng tuyệt đối kinh khủng, giờ phút này bỗng nhiên chịu ngoại lực đả kích, chẳng sợ sức lực của một kích này không nhiều, nhưng cũng đủ làm thân thể ông ta chịu trọng thương!
Một chân của Tề Đẳng Nhàn vừa giẫm, cả người mượn lực lui về phía sau.
Trong miệng Hồng Thiên Đô hộc máu nhưng ông ta lại bật cười ha ha, luôn miệng khen hay, cơ bắp khoa trương trên tấm lưng rộng lại lần nữa kích động, mỗi một lần động đậy lại đánh trúng không khí rung động đùng đùng!
Cả người ông ta vọt tới hướng Tề Đẳng Nhàn, tốc độ so với vừa rồi, chỉ nhanh không chậm!
Tề Đẳng Nhàn cũng phải lắp bắp kinh hãi, hai chân dùng tới “Chống Thuyền Kình”, chân sát mặt đất không ngừng lùi về phía sau.
Thân thể Hồng Thiên Đô lại lúc lên lúc xuống, sau ba hơi thở đã đuổi theo hắn!
Sau lưng Tề Đẳng Nhàn là một gốc đại thụ một người trưởng thành mới có thể ôm hết!
Trong nháy mắt lưng hắn dựa vào đại thụ, chân phải nâng lên, chống lên thân cây, chân trái dẫm nửa vòng tròn, dùng nhưng mài Bộ, như con quay xoay đi ra ngoài.
Khuỷu tay Hồng Thiên Đô rầm một tiếng đập vào đại thụ, khiến cho thân cây phảng phất như bị đại pháo ném phải, vụn gỗ bay tán loạn, rồi sau đó trong nháy mắt gãy, ngã xuống đất.
Vào thời điểm Tề Đẳng Nhàn đang dời đi chỗ khác, một bàn tay nhô ra, dùng chiêu thức “Lãm Tước Vĩ” của Thái Cực quyền, hơi bám vào bả vai Hồng Thiên Đô.
Năm ngón tay của hắn mở ra, tựa như móc sắt, đầu ngón tay bấu vào trong cơ bắp của đối phương, dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Cùng lúc đó, hắn hơi hơi ngồi xổm xuống, một tay đã vòng đến phía sau Hồng Thiên Đô, bắt được đai lưng của đối phương.
Hồng Thiên Đô vừa rồi thế tới quá mạnh, một kích đánh hụt, căn bản không kịp xoay người, chỉ có thể tận lực vặn vẹo eo, đứng thế trung bình tấn, hung hăng đập cái trán vào mũi Tề Đẳng Nhàn!
“Bốp!”
Tề Đẳng Nhàn bị một chiêu “Kim Kê Mổ Thóc” nện vào xương mũi, cái mũi phát ra một tiếng vang giòn tan, sau đó máu tươi chảy ròng ròng.
Trong thời điểm cái mũi đã chịu đòn nghiêm trọng, người sẽ chảy nước mắt, sẽ nhắm mắt lại,mở to như thế nào cũng không mở ra được, cho dù có mở, trước mắt cũng đen xì, cái gì cũng không nhìn thấy.
Trong nháy mắt mù tạm thời ngắn ngủi, Tề Đẳng Nhàn lại vẫn nắm chặt bả vai và đai lưng của Hồng Thiên Đô, gầm lên giận dữ, trực tiếp nhấc cả người ông ta lên khỏi mặt đất!
Cùng lúc đó, một chân hắn gập đầu gối, bốp một tiếng đá vào xương cụt của Hồng Thiên Đô, cả thân thể cũng lay động theo, thẳng tắp ném Hồng Thiên Đô văng ra ngoài!
“Rầm!”
Thân thể Hồng Thiên Đô lăn trên mặt đất, liên tục lăn mười mấy vòng, khiến cho vỡ đầu chảy máu.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn ném bay ông ta, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, che cái mũi lại phì phò thở dốc, máu mũi chảy không ngừng.
Hồng Thiên Đô lại chậm rãi chống mặt đất đứng lên, mặt không biểu tình chậm rãi đi về phía Tề Đẳng Nhàn…
Thấy một màn như vậy, bốn người xem chiến cũng tạm thời ngừng thở.
Hồng Thiên Đô này làm bằng sắt sao? Xương cụt trúng một đá, hẳn là đã nát mới đúng, tại sao vẫn còn có thể đứng lên?
Bình luận facebook