-
Chương 711-715
Chương 711 Kiêu hùng mất mạng
Chương 711: Kiêu hùng mất mạng
Tề Đẳng Nhàn còn ngồi dưới đất, Hồng Thiên Đô lại đã sắp chạy tới trước mặt hắn.
“Ông rất mạnh, kiểu đấu này có hơi thái quá, kình của tôi không lớn bằng ông.” Tề Đẳng Nhàn xoa xoa cái mũi của mình, răng rắc một tiếng, bẻ xương mũi trở về lại vị trí cũ.
Hồng Thiên Đô cúi đầu nhìn hắn, thở dài, nói: “Đáng tiếc, cuối cùng người thắng vẫn là tôi, hiện tại, tôi đã có thể đánh chết cậu.”
Tề Đẳng Nhàn nhịn không được nở nụ cười, hỏi: “Ráng chống đỡ có thú vị không? Xương cụt đã nát, tri giác của chi dưới rất nhanh sẽ không còn đúng không?”
Hồng Thiên Đô lập tức hừ lạnh một tiếng, ngã ngồi xuống đất, sau đó, máu tươi bắt đầu chậm rãi từ đôi mắt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai chảy xuôi xuống.
“Ông biết bản thân bất kể thắng hay thua cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ, dứt khoát dùng cách đánh mạnh nhất hung hãn nhất, không tiếc bất kì điều gì ép hết thể lực và khí huyết.”
“Cách đánh này rất mạnh, thiếu chút nữa đã đánh chết tôi, đáng tiếc, cuối cùng ông vẫn không thể thành công.”
“Nếu không phải trong tình huống này, dùng cách đánh bình thường để so chiêu, ông không nhất định có thể đánh tôi thành như vậy.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hồng Thiên Đô, lau khô máu mũi, mỉm cười nói.
Sau khi Hồng Thiên Đô nghe được lời này cũng nhịn không được cười cười, nói: “Tôi vốn tưởng rằng có thể đánh chết cậu, không nghĩ tới, cậu vậy mà lại lợi hại như vậy.”
Sau khi nói xong lời này, ánh mắt ông ta bắt đầu trở nên vẩn đục, toàn bộ hốc mắt đều là máu, gần như đã không còn thấy rõ người đối diện.
Trái tim của ông ta nát, có thể chống đỡ đến hiện tại, còn có thể nói chuyện, đã là chuyện không thể tưởng tượng.
“Rất muốn sống sót, lại luyện võ công cao một chút, đáng tiếc rằng, đời này chấm dứt.” Hồng Thiên Đô chậm rãi nói, sau đó, đầu ông ta chậm rãi gục xuống, cằm đặt lên trên ngực.
Tề Đẳng Nhàn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Rốt cuộc ông đã chết, hiện tại tôi an tâm hơn nhiều!”
Lần đầu tiên hắn có một loại cảm giác nhẹ nhàng sau khi loại bỏ đại địch, phiền toái mà Hồng Thiên Đô mang đến cho hắn thật sự quá lớn.
Ngay lúc này Ngọc Tiểu Long tiến lên, liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Anh thành công, có phải nên chúc mừng anh hay không?”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Không có gì đáng để chúc mừng, chỉ là làm một chuyện tôi vốn nên làm thôi.”
Lão đồ tể nói: “Nhị đương gia uy vũ!”
Một trận chiến này, cho dù là đối với cao thủ đứng đầu như bọn họ mà nói cũng là vô cùng xuất sắc.
Không phải là cuộc chiến nghiêng về một phía, mà là một hồi chiến đấu thế lực ngang nhau, thậm chí, vài lần Tề Đẳng Nhàn suýt nữa bị Hồng Thiên Đô đánh chết.
“Người này đã chết, rất nhiều người đã có thể thở phào nhẹ nhõm, không đơn giản chỉ có chúng ta.” Sắc mặt Ngọc Tiểu Long phức tạp nói.
Thật ra cô ta càng muốn bắt sống Hồng Thiên Đô, như vậy có thể mang đến ích lợi lớn hơn nữa, nhưng mà, cô ta không có khả năng nói ra được với Tề Đẳng Nhàn, bảo hắn tận lực bắt sống.
Bởi vì cô ta rất rõ ràng, chiến đấu với cao thủ như Hồng Thiên Đô, một lần do dự liền toi mạng, nếu nói vậy, tương đương với hại người.
Đương nhiên, Hồng Thiên Đô cũng rất rõ ràng bất kể bản thân thắng hay thua đều khó có thể chạy thoát, cho nên, dứt khoát vừa vào trận liền bộc phát sức lực mạnh nhất cuộc đời, dáng vẻ liều mạng, không chết không ngừng.
Tề Đẳng Nhàn xoa xoa cơ bắp đau nhức khắp cơ thể mình, nhặt quần áo lên mặc vào, thở dài, nói: “Ông ta một đời kiêu hùng, chết dưới nắm đấm của tôi cũng coi như là không uổng công sống một đời này! Với người luyện võ, không gì khó chịu hơn chết dưới súng đạn.”
Ngọc Tiểu Long nói: “Tuy rằng Hồng Thiên Đô đã chết, nhưng tổ chức Huyêt Khô Lâu ông ta lập nên lại ở nước ngoài, hơn nữa, người này còn là đệ tử Hồng Bang.”
“Ông ta phản quốc, Hồng Bang tất nhiên sẽ không dám trắng trợn táo bạo báo thù cho ông ta, nhưng kiểu gì cũng sẽ tìm một cái cớ làm khó anh.”
“Anh phải cẩn thận có người trả thù, những người đó đều không phải loại tôm tép.”
Tổ chức Huyết Khô Lâu rất mạnh, đó là diều không cần phải nói, rốt cuộc từ khi Hồng Thiên Đô một tay xây dựng đã chiêu mộ được không ít cao thủ.
Hồng Bang sao, tổ chức lâu đời này rất có nội lực, tuy rằng mấy năm gần đây nhân tài tàn lụi khá nhiều, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, cũng không thể khinh thường.
Hồng Thiên Đô cũng được xem như nhân vật tương đối có địa vị có thân phận trong Hồng Bang, sau khi ông ta phản quốc, tuy rằng Hồng Bang lập tức phân rõ ranh giới với ông ta, nhưng ông chết ở trong tay người khác, trong nội bộ Hồng Bang hơn phân nửa vẫn sẽ có khó chịu.
“Tới thì cứ tới đi, tới liền giết.” Tề Đẳng Nhàn lười biếng nói, sau đó vươn tay về phía Ngọc Tiểu Long.
“Làm gì?” Ngọc Tiểu Long nhíu mày nói.
“Đỡ tôi đi chứ! EQ của cô thấp như vậy sao, cái này cũng nhìn không ra?” Tề Đẳng Nhàn phun tào nói.
Ngọc Tiểu Long đen mặt duỗi tay kéo hắn đứng lên khỏi mặt đất, thằng nhãi này có tư cách nói người khác EQ thấp?
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc cơ thể hai lần, âm thầm nhếch miệng, nói: “Thật sự là không chịu đựng nổi, Hồng Thiên Đô vừa bắt đầu đánh đã liều mạng, hiện tại cơ bắp cả người tôi đau nhức, quả thực muốn chết.”
Hắn cảm giác các sợi cơ bắp của mình gần như toàn bộ đều bị xé rách, vừa cử động nhẹ một cái liền đau đến thái quá.
“Cao thủ như ông ta, lại dùng cách đánh như vậy, đúng là không mấy người có thể chống đỡ được, anh có thể đánh chết ông ta, thật sự ra ngoài dự kiến của tôi!” Ngọc Tiểu Long nói.
“Lời nói này cứ như là ngóng trông tôi đi tìm chết!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được phun tào nói.
Ngọc Tiểu Long cảm thấy thằng nhãi Tề Đẳng Nhàn này chỉ thích hợp làm một tay đấm trầm mặc ít lời, ông trời thật không nên cho hắn một cái miệng, hoặc là, đổi miệng của hắn với Tề Bất Ngữ cũng khá tốt.
Đứng ở tại chỗ vận khí phun tức, ước chừng hơn mười phút sau, Tề Đẳng Nhàn mới có tinh thần, chậm rãi hoạt động tứ chi, nói: “Được rồi, bảo người của cô rút hết đi!”
“Bên chỗ Hà phu nhân, cũng cho người đến đó hỏi một chút, xem Hồng Thiên Đô có tiết lộ ra cái gì cho bà ta hay không.”
“Dù sao thì Hồng Thiên Đô sớm chiều ở chung cùng bà ta nhiều ngày như vậy, khó tránh khỏi có lúc lỡ mồm lỡ miệng.”
Ngọc Tiểu Long gật gật đầu, nói: “Cái này không cần anh dạy tôi, tôi làm việc nhiều năm như vậy, kinh nghiệm phong phú.”
Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười, nói: “Hồng Thiên Đô vừa chết, mọi người đều có thể an tâm đi ngủ! Cô rảnh rỗi, tốt nhất nên mời tôi ăn một bữa cơm, tôi đã giúp cô giải quyết một cái phiền toái lớn như vậy.”
Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn gọi nhóm lão đồ tể cùng rời đi.
Ngọc Tiểu Long cúi đầu nhìn thi thể Hồng Thiên Đô ngồi dưới đất, một thế hệ kiêu hùng, chết tại đây, cũng coi như là một cái chết bi tráng.
Thậm chí cô ta còn có chút bội phục sự dũng cảm của Hồng Thiên Đô, chẳng qua, đáng tiếc mọi người không phải người cùng đi một con đường, đã định trước chỉ có thể làm đối thủ.
“Trong trận chiến lần này, không biết có phải lại lĩnh ngộ được cái gì rồi hay không?” Ngọc Tiểu Long nghĩ.
Cô ta phất phất tay, sai thủ hạ đến đây xử lí thi thể Hồng Thiên Đô, còn có hiện trường hỗn loạn nữa.
Tin tức Hồng Thiên Đô chết trong tay Tề Đẳng rất nhanh đã truyền ra, sau khi các đại lão biết được, một đám trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ đến không được.
Kiêu hùng làm cho bọn họ phải đau đầu nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã chết!
Phó Phong Vân lại nở mày nở mặt, sau khi biết được tin tức này, cười ha ha, cảm thấy bản thân không nhìn lầm người.
Giải quyết việc này xong, Tề Đẳng Nhàn tất nhiên dỡ cối giết lừa, sai người trực tiếp đưa ba người lão đồ tể về nhà tù, chuyện này làm cho ba người vô cùng u oán, như là oán phụ bị vứt bỏ.
“Bắt đầu viết đi.”
Tề Đẳng Nhàn nằm trong phòng bệnh, Dương Quan Quan ngồi cạnh giường bệnh, nhàn nhạt mà nói.
“Trận chiến hung hiểm nhất cuộc đời, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, La Hán quốc gia Hồng Thiên Đô, danh bất hư truyền…” Tề Đẳng Nhàn nói, Dương Quan Quan viết xuống.
Dương Quan Quan nhíu mày nói: “Anh có khác gì đang viết tiểu thuyết đâu? Có thể nói thẳng trọng điểm hay không!”
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Muốn nghe thì câm miệng! Một trận chiến như vậy, cần phải ghi lại thật tốt.”
Dương Quan Quan chỉ có thể kiềm chế lại, quả thực trong lòng ngứa ngày khó nhịn, không có thể quan sát một trận chiến như vậy, cô ta cảm thấy bản thân sẽ tiếc nuối cả đời.
“Hồng Thiên Đô, giỏi tượng hình quyền, giỏi nhất bằng hình, kỳ lực như thần, quyền như liên nỏ…”
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói, Dương Quan Quan ghi lại từng chữ từng chữ một vào 《 Thực Chiến Thuật Chân 》
Chương 712 Lo lắng
Chương 712: Lo lắng
Tuy rằng không thể chứng kiến trận chiến này, nhưng thông qua Tề Đẳng Nhàn kể lại, Dương Quan Quan cũng có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm trong đó.
Con đường cuối cùng của kẻ kiêu hùng như Hồng Thiên Đô, toàn lực liều mạng, đó là sự khủng bố thế nào?
Sau khi viết xong một chữ cuối cùng, Dương Quan Quan cảm thán nói: “Này Hồng Thiên Đô cũng thật sự là một nhân vật hào kiệt, cái chết khí phách, không nghẹn khuất!”
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng đánh vào chân của mình, lười biếng nói: “Đạo lý này nói cho chúng ta biết, không chạm vào phụ nữ có chồng được.”
Nếu không phải do Hà phu nhân, Tề Đẳng Nhàn cũng không có khả năng xác định được vị trí của Hồng Thiên Đô.
Sau khi viết xong 《 Thực Chiến Thuật Chân 》, Tề Đẳng Nhàn liền buồn ngủ, mí mắt sụp xuống, rốt cuộc không mở ra được.
Dương Quan Quan cũng không quấy rầy hắn nghỉ ngơi, cầm 《 Thực Chiến Thuật Chân 》vừa mới viết xong, nhìn một lần lại một lần quá trình diễn ra trận đấu vừa rồi, mỗi một lần xem đều cảm thấy bản thân đạt được điều gì đó mới mẻ.
Buổi tối hôm ấy, Kiều Thu Mộng yên lặng đi tới trước cửa nhà Tôn Dĩnh Thục, gõ vang cửa phòng.
“Cô là ai?” Sau khi nhìn thấy Kiều Thu Mộng, Tôn Dĩnh Thục nhíu nhíu mày, cũng không quen biết người phụ nữ này.
“Tôi tên Kiều Thu Mộng, tới tìm cô nói chút chuyện.” Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói.
Cô ta được Sở Vô Đạo bồi dưỡng, quản lý Vĩnh Dạ Quân, hiện tại cô ta đã có một chút khí chất khó có thể nhìn thấy ở những người phụ nữ bình thường khác.
Tôn Dĩnh Thục cười cười, nói: “Tôi không quen biết cô, cho nên, cũng không cần thiết trò chuyện cùng cô đúng không? Mời cô trở về đi, đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi.”
Kiều Thu Mộng lắc lắc đầu, nói: “Là về Tề Đẳng Nhàn, hắn cứu mạng cô, hẳn là cô còn thiếu hắn một ân tình.”
Tôn Dĩnh Thục nghe xong hung hăng nhíu mày, sau đó tránh ra một chút, nói: “Đi vào nói đi.”
Kiều Thu Mộng ngồi xuống trong phòng khách, nhận lấy ly cà phê Tôn Dĩnh Thục vừa pha xong.
“Hôm nay, Hồng Thiên Đô chết dưới nắm đấm của hắn.” Kiều Thu Mộng nói với Tôn Dĩnh Thục.
“Hồng Thiên Đô? Chính là cái gã lần trước tới giết tôi, thủ lĩnh của Huyết Khô Lâu? Ông ta đã chết? Thật sự là quá tốt!” Sau khi Tôn Dĩnh Thục nghe thấy tin tức này, vô cùng phấn chấn.
Rốt cuộc, bị một đại cao thủ như vậy nhớ thương, là người chỉ sợ ngay cả ngủ cũng không yên.
Kiều Thu Mộng nói: “Cho nên, tôi phải nhờ cô giúp một chút.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Logic của cô, tôi nghe không hiểu cho lắm.”
Kiều Thu Mộng nói: “Trận chiến giữa hắn và Hồng Thiên Đô, bản thân hắn cũng bị thương một chút.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Cái này thì tôi không có cách nào hỗ trợ.”
Kiều Thu Mộng lại lắc lắc đầu, nói: “Triệu Hồng Tụ thiếu cô một ân tình.”
Sau khi Tôn Dĩnh Thục nghe được lời này, sửng sốt, nói: “Cái này liên quan gì đến Triệu Hồng Tụ?”
“Triệu Hồng Tụ muốn giết hắn, cho nên, cô phải dùng xong ân tình này.” Vẻ mặt Kiều Thu Mộng nghiêm túc nói, “Ngoại trừ cô ra, không ai có thể khiến cho Triệu Hồng Tụ thu tay lại.”
Tôn Dĩnh Thục bị lời này của Kiều Thu Mộng làm cho dao động rồi, ngón tay run lên, chậm rãi nói: “Triệu Hồng Tụ muốn giết Tề Đẳng Nhàn? Nói thế thì… Thật sự đúng là vì dân trừ hại!”
Kiều Thu Mộng không nói gì, chỉ nhìn Tôn Dĩnh Thục, nói: “Nếu hắn thật sự bị Triệu Hồng Tụ đánh chết, mà cô lại không hỗ trợ, để cho nhà họ Trần ở Nam Dương biết được, hơn phân nửa sẽ không tiếp tục hợp tác bất kì lần nào với cô nữa.”
“Tài Phiệt Thượng Tinh vừa mới tiến vào thị trường Nam Dương thị trường đúng không? Không nói đến chuyện cô cũng bởi vì chuyện này mà ăn được một đợt tiền lãi rồi, củng cố địa vị của mình, tăng cường quyền lên tiếng, trong tương lai cũng có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa.”
“Tôi nghĩ, cô không muốn nhà họ Trần ở Nam Dương bỗng nhiên trở mặt với cô đúng không?”
“Nam Dương hiện tại rất loạn, nhưng nhà họ Trần dù sao cũng là địa đầu xà, nắm giữ báng súng.”
Tôn Dĩnh Thục bị co ta uy hiếp, khinh thường cười cười, nói: “Cô quá xem trọng ảnh hưởng của nhà họ Trần đối với chúng tôi đúng không? Thị trường Nam Dương tất nhiên rất mê người, nhưng vứt bỏ nó cũng không phải không thể.”
Hai mắt Kiều Thu Mộng chợt lóe hàn quang, nói: “Cô không đồng ý?!”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Tôi không đồng ý cô còn dám giết tôi?”
Đương nhiên cô ta không có khả năng ra tay với Tôn Dĩnh Thục.
Tôn Dĩnh Thục cười cười, nói: “Tôi muốn biết, mối quan hệ giữa cô và hắn là gì, hắn cặn bã như vậy, đáng giá để cô nửa đêm nửa hôm tới tìm tôi?”
Trên mặt Kiều Thu Mộng hiện ra vẻ chua xót, nói: “Vợ trước!”
“Phụt!”
Tôn Dĩnh Thục thiếu chút nữa phun hết cà phê trong miệng ra, cái quan hệ này, thật sự cô ta không nghĩ tới.
“Cũng đã ly hôn rồi cô còn giúp hắn? Hơn nữa, hiện tại hắn hình như vừa mới quen một cô bạn gái ở Thượng Hải, không sai thì tên là Giang Khuynh Nguyệt.” Tôn Dĩnh Thục kinh ngạc nói.
Biệt thự nhà họ Giang cũng ở gần chỗ cô ta ở, cho nên động tĩnh bên nhà họ Giang, cô ta vẫn có nghe được hơi hơi.
Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói: “Tôi nợ hắn rất nhiều, đương nhiên là còn.”
Tôn Dĩnh Thục cười cười, nói: “Cô trở về đi, chuyện này cho tôi suy nghĩ một chút. Rốt cuộc, nói vậy cô cũng biết, muốn cho người như Triệu Hồng Tụ thiếu nợ một nhân tình, cũng không phải là một việc dễ dàng.”
Kiều Thu Mộng nói: “Nhanh nha, nếu tôi không đoán sai thì Triệu Hồng Tụ sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đánh nhau với Hồng Thiên Đô, hơn nữa còn đánh chết người, bản thân lại bị thương không nhẹ, lần này không thể nghi ngờ là thời cơ giết hắn tốt nhất.
Hơn nữa, đại cao thủ như Hồng Thiên Đô cũng chết ở trong tay của hắn, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ càng thêm cảnh giác, hơn phân nửa sẽ thúc giục Triệu Hồng Tụ ra tay với Tề Đẳng Nhàn động thủ.
Chờ sau khi Kiều Thu Mộng đi rồi, Tôn Dĩnh Thục liền lâm vào trầm tư.
Chính như cô ta nói, làm cho một đại cao thủ như Triệu Hồng Tụ thiếu nợ ân tình cũng không phải là một việc dễ dàng, cho tới nay cô ta vẫn luôn nghĩ dùng ân tình này như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Tề Đẳng Nhàn tỉnh dậy sớm, ngoại trừ cơ thể chưa khôi phục ra, cảm giác vẫn rất thần thanh khí sảng.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền sảng không nổi nữa.
Bởi vì, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra, một cô gái mặc một thân đồ thể dục màu trắng đi đến, tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu, để mặt mộc.
Dung mạo của cô ta cũng không thể coi như đặc biệt xuất sắc, đặc biệt kinh diễm, nhưng rất dễ nhìn, hơn nữa trên người mang theo một loại khí chất thong dong, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Tề Đẳng Nhàn híp híp hai mắt của mình, mỉm cười nói: “Khí chất này, cô là Triệu Hồng Tụ đúng không.”
Triệu Hồng Tụ gật gật đầu, nói: “Xin chào.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không tốt, tôi một chút cũng không tốt, mới đánh nhau một trận với Hồng Thiên Đô, thân thể còn chưa kịp khôi phục mà cô đã tới rồi!”
Triệu Hồng Tụ nói: “Xin lỗi, chỉ có lúc này, tôi mới tuyệt đối nắm chắc đánh chết được anh, không cho anh chạy trốn.”
Dương Quan Quan bị đánh thức, sau khi nhìn thấy Triệu Hồng Tụ, lập tức đầy mặt địch ý.
“Cô đừng nói chuyện, cô không phải đối thủ của cô ta, so với nói mấy lời khó nghe, chi bằng nhịn lại, nghĩ về sau nâng cao năng lực của bản thân nhu thế nào đi.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói.
Sắc mặt Dương Quan Quan trắng nhợt, trong nội tâm bốc lên một loại cảm giác thất bại thảm hại, lại là như vậy, lại là như vậy… Vào thời khắc mấu chốt như này, tại sao bản thân lại không thể giúp dù chỉ là một chút?!
Triệu Hồng Tụ chậm rãi nâng lên cánh tay phải của mình, mở ra với Tề Đẳng Nhàn, hỏi: “Anh muốn chết trước mặt cô ta, hay là chết ở bên ngoài?”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn hơi cứng lại, thu lại gương mặt tươi cười, nói: “Trận chiến giữa tôi và Hồng Thiên Đô, đúng là đã bị hao tổn không ít. Nhưng mà, tôi cũng được đến một số thứ không tầm thường, ai đánh chết ai, thật sự không biết được đâu?”
Triệu Hồng Tụ ngẩn người, nói: “Cũng tốt, để tôi nhìn xem.”
Tề Đẳng Nhàn đứng lên, chậm rãi hít thở.
Triệu Hồng Tụ yên tĩnh chờ.
Sau đó, cô ta liền nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên xoay người một cái, rầm một tiếng đánh vỡ cửa kính, cơ thể từ tòa nhà cao tầng nhảy ra ngoài!
Vào lúc này, cho dù là thong dong như Triệu Hồng Tụ cũng khó tránh khỏi run run khóe miệng, một ngọn lửa giận nhắm thẳng lên đỉnh đầu mà bốc cháy!
Chương 713 Hai nhân cách
Chương 713: Hai nhân cách
Ngay cả Dương Quan Quan cũng chưa nghĩ đến Tề Đẳng Nhàn vậy mà sẽ đột nhiên trốn chạy, càng không nói đến Triệu Hồng Tụ vốn cũng chẳng hiểu được bao nhiêu về hắn.
Sau phút giây kinh ngạc ngắn ngủi, Triệu Hồng Tụ cũng bước một bước dài vọt tới bên cạnh cửa sổ, trực tiếp nhảy ra!
Tầng lầu cao hơn mười mét, nếu là người thường nhảy ra như vậy, hơn phân nửa là chỉ có đường chết.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn và Triệu Hồng Tụ đều không phải là người bình thường.
Dương Quan Quan há to miệng, sau đó thầm nghĩ: “Anh mau chạy nhanh lên đi!”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rơi xuống đất, liền nhìn thấy Triệu Hồng Tụ đã nhảy ra khỏi cửa sổ, sau khi cơ thể rơi xuống được khoảng hai ba tầng, tay nắm một ô cửa sổ, sau đó lại thả, tiếp tục rơi xuống!
Hắn không nói hai lời, nâng bước chạy.
Sử dụng Long Hình Thân Pháp, tốc độ nhanh như tia chớp, nhưng mà vị trí cơ tứ đầu lại truyền đến cơn đau nhức kịch liệt vô cùng, làm cho hắn mỗi một lần phát lực đều vô cùng tốn sức, lực bất tòng tâm.
“Đậu, người phụ nữ này… Với trạng thái cơ thể này của mình, chạy không nhanh được!” Tề Đẳng Nhàn âm thầm chửi má nó, một trăm mét còn chưa chạy đi được, Triệu Hồng Tụ cũng đã đuổi tới cách sau hắn hai mươi mét.
Tề Đẳng Nhàn cắn răng một cái, nhịn cơn đau nhức cơ bắp, phóng một bước dài tới ven tường bệnh viện.
Hắn vừa muốn nhảy lên, lại cảm giác sau cổ lạnh buốt, không cần nghĩ cũng biết, tay Triệu Hồng Tụ đã vươn đến đây!
“Móa!”
Hắn thầm mắng một tiếng, xoay người, duỗi tay đỡ lấy, lại thấy bả vai Triệu Hồng Tụ hơi hơi nghiêng, cả người hắn lập tức bay ra ngoài!
Cơ thể của hắn đang vọt đến cây đại thụ, trong nháy mắt sắp đâm vào cây, hắn rơi xuống đất, nhưng thân thể vẫn vọt tới phía trước.
Vì thế, hai tay hắn nâng lên, hung hăng đẩy thân cây, phải dùng tới “Ngàn Cân Thôi Áp”, tư thể đẩy này, sức lực cực lớn, cây đại thụ bị hai chưởng đánh cho bị gãy một chút.
Hắn nương theo lực này hơi hơi quay người, như dẫm lên thang mây, tạch một tiếng lại nhảy về hướng đầu tường.
Nhưng Triệu Hồng Tụ lại vào thời điểm chân hắn vừa mới muốn dẫm lên đầu tường, nâng nắm đấm lên, hung hăng đấm một quyền vào mặt tường!
“Rầm!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ nghe được dưới chân truyền đến vang lớn, mũi chân vừa mới đạp vào tường, sau đó mặt tường liền sụp đổ.
Cho dù hắn là thần tiên cũng chạy không thoát lần này, theo bức tường sập xuống, còn suýt nữa bị chôn chân.
Nhìn thấy Triệu Hồng Tụ mặt không biểu tình đứng ở trước mặt mình, Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói: “Chừa lại con đường sống được không? Cô xem tôi cũng đã nhận mình sợ, thấy cô liền chạy, rất cho cô mặt mũi. Cô trở về nói với nhà họ Triệu, tôi chạy trốn quá nhanh, bọn họ chắc chắn sẽ không trách cô!”
Triệu Hồng Tụ lạnh nhạt nói: “Không được, anh phải chết.”
Tề Đẳng Nhàn hít vào một hơi thật sâu, một chút tiếp xúc với Triệu Hồng Tụ lúc nãy, hắn cũng đã cảm nhận được công lực của Triệu Hồng Tụ rốt cuộc thâm hậu đến mức nào!
Với tình trạng cơ thể trước mắt của mình, tuyệt đối không phải là đối thủ…
“Đừng vô tình như vậy được không? Tôi và Triệu Hồng Nê em gái cô có quan hệ khá tốt.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Triệu Hồng Tụ lạnh nhạt như cũ, mũi chân nhấc lên.
Tề Đẳng Nhàn cảm giác được một lực áp bách vô cùng khủng bố, thậm chí, lực áp bách này còn cao hơn cả Hồng Thiên Đô!
“Không hổ là Thiên Phạt nhà họ Triệu mà!” Hắn híp híp hai mắt của mình, biết trận chiến này hơn phân nửa là không thể tránh được, hơn nữa, với trạng thái hiện tại này, hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ của người ta.
Đúng vào ngay lúc này, Tôn Dĩnh Thục xuất hiện.
Cô ta vừa xuống xe liền lớn tiếng nói với Triệu Hồng Tụ: “Triệu tiểu thư, chờ một chút, cô còn nợ tôi một ân tình!”
Triệu Hồng Tụ nghe được giọng của Tôn Dĩnh Thục, hung hăng nhíu nhíu mày, cô ta không nghĩ tới, Tôn Dĩnh Thục vậy mà lại sẽ xuất hiện ở chỗ này, lại còn đề cập đến chuyện ân tình.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục cũng sửng sốt, kinh ngạc, sao cô ta lại đến đây?
“Hiện tại tôi phải dùng ân tình này, đó chính là, cô tha hắn không chết.” Tôn Dĩnh Thục chỉ một ngón tay vào Tề Đẳng Nhàn, lớn tiếng nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này, lại ngẩn người, sau đó cảm động đến thiếu chút nữa bật khóc, góa phụ Tôn cũng làm cảm động lòng người quá đi, bị bản thân lừa mất mấy trăm triệu nhiều như vậy, thời khắc mấu chốt vậy mà lại vẫn còn đồng ý giúp đỡ cho hắn.
Sắc mặt Triệu Hồng Tụ trầm xuống, nói: “Không thể đổi cái khác được à? n tình của tôi thực sự rất quý giá!”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Ngàn vàng không đổi!”
Mũi chân đang kiễng lên của Triệu Hồng Tụ chậm rãi hạ xuống, trên mặt tỏ ra có hơi bất mãn.
Triệu Hồng Tụ cũng rất rõ ràng, cái gã Tề Đẳng Nhàn này không dễ giết, lần này buông tha, lần sau không biết đến bao giờ.
“Tôi có thể buông tha cho hắn, nhưng có một điều kiện.” Triệu Hồng Tụ lạnh lùng nói.
“Hả?” Tề Đẳng Nhàn cười nhún vai.
Triệu Hồng Tụ nói: “Chơi cờ, anh thắng tôi, tôi buông tha cho anh.”
Tề Đẳng Nhàn suýt nữa vui vẻ đến cười ra tiếng, Triệu Hồng Tụ này có tiếng chơi cờ dở, điển hình cho người cùi bắp mà thích chơi, kỹ năng chơi cờ của hắn tuy rằng không bằng Triệu Hồng Nê, nhưng ngược đãi loại cùi bắp như Triệu Hồng Tụ hơn phân nửa là không thành vấn đề!
“Được thôi được thôi” Tề Đẳng Nhàn luôn miệng đồng ý rồi.
“Anh đừng hối hận.” Triệu Hồng Tụ cười lạnh nói.
“Tuyệt đối không hối hận!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục thấy Triệu Hồng Tụ không ra tay, hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi sai người đưa bàn cờ tới.”
Không bao lâu sau, hai người trực tiếp ngồi xuống trong cánh rừng nhỏ của bệnh viện, trên bàn đá đặt một bàn cờ, hai người ngồi xuống đối diện nhau.
Tôn Dĩnh Thục ở một bên xem chiến.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đến đây đi, bắt đầu đi!”
Sau khi nói xong lời này, hắn cầm lấy một số quân cờ.
“Chẵn.” Triệu Hồng Tụ lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn mở ra tay, là số lẻ.
Điều này làm hắn càng thêm chắn chắn, bản thân đoán trước lấy được quân đen, có thể đi trước, đối phó với người chơi cờ dở như Triệu Hồng Tụ, vậy không phải càng thêm nắm chắc?
Triệu Hồng Tụ lặng im một lát, đầu bỗng nhiên cúi xuống, như là ngủ rồi, một lát sau, cô ta ngẩng đầu lên.
“Rốt cuộc có thể đánh một ván cờ với anh?” Triệu Hồng Tụ bỗng nhiên mở miệng nói.
“…” Trong đầu Tề Đẳng Nhàn nổ rầm một tiếng, ánh mắt cứng lại, “Cô… Cô rốt cuộc là Triệu Hồng Nê hay là Triệu Hồng Tụ? Đùa cái gì vậy!”
“Tôi là em, cô ấy là chị.”
Tôn Dĩnh Thục ở bên cạnh cũng nhìn mà ngây người.
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn dần dần trở nên nghiêm túc, nói: “Cô có hai nhân cách?”
Vào ngay lúc này, hắn nghĩ tới Oán Quỷ, kẻ này cũng có hai nhân cách, một người luôn miệng lòng dạ từ bi, một người lại muốn giết đến máu chảy thành sông, siêu độ chúng sinh.
Người trước mắt người, hiện tại đã biến thành tuyển thủ cấp độ ba Triệu Hồng Nê!
Trong lòng bàn tay Tề Đẳng Nhàn đã đổ mồ hôi lạnh, con mẹ nó, đùa cái gì đây … Người chơi cờ dở nháy mắt biến thành tuyển thủ chuyên nghiệp? Tôi hạ mẹ nó cờ vây gì nữa mà hạ…
“Như vậy, chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ? Anh cầm quân đen đấy.” Triệu Hồng Nê mỉm cười nói.
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, nói: “Không thể đổi ý sao? Tôi không chơi cờ nữa.”
Triệu Hồng Nê nói: “Anh không chơi, vậy chị tôi sẽ đến.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi sẽ chơi cùng cô ấy!”
Triệu Hồng Nê sửng sốt, sau đó đen mặt nói: “Quả nhiên anh đủ hèn hạ vô sỉ!”
“Cô cũng có khá hơn chút nào đâu? Tới giết tôi vào lúc này.” Tề Đẳng Nhàn nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Đó là chuyện tốt mà Triệu Hồng Tụ làm, có quan hệ gì với Triệu Hồng Nê tôi?” Triệu Hồng Nê nhíu mày nói.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy những lời này có hơi quen tai, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện hắn hãm hại Triệu Mạn Nhi, đó là thẻ ngân hàng của Gusinski, có quan hệ gì với Tề Đẳng Nhàn tôi……
Bị gậy ông đập lưng ông lần này, làm cho hắn có một cảm giác xúc động gần như muốn hộc máu.
A… Thì ra bình thường hắn khiến người khác tức giận như vậy sao?!
Chương 714 Học đánh cờ
Chương 714: Học đánh cờ
Chỉ sợ ai cũng sẽ không nghĩ đến, Triệu Hồng Tụ và Triệu Hồng Nê trên thực tế là một người.
Chẳng qua, cô ta giống như Oán Quỷ, có hai nhân cách.
Một người là “Thiên Phạt” nhà họ Triệu, một người là mỹ nữ kỳ thủ chuyên nghiệp chinh chiến trên sàn thi đấu cờ vây.
Tề Đẳng Nhàn hít vào một hơi thật sâu, đối mặt với Triệu Hồng Nê trên bàn cờ vây, nhưng áp lực không khác gì nhiều khi đối mặt với Hồng Thiên Đô trên chiến trường… Hơn nữa, hắn gần như nhìn không được chút hy vọng thắng lợi nào.
Tôn Dĩnh Thục ở một bên cũng nhìn đến choáng váng, cô ta nghe nói Triệu Hồng Tụ chơi cờ dở không thể chịu được, cho rằng Tề Đẳng Nhàn nắm chắc phần thắng, nào biết đâu rằng, người ta có hai nhân cách, một nhân cách khác lại là kỳ thủ chuyên nghiệp!
“Anh thua, chị của tôi sẽ đi a ngay. Cho nên, mong anh ra sức một chút!” Triệu Hồng Nê mỉm cười nói.
“Vậy chắc chắn cô đánh nhau không lợi hại bằng cô ta đúng không?” Tề Đẳng Nhàn nảy ra ý nghĩ khác, hỏi.
“Vậy anh có thể thử xem.” Triệu Hồng Nê bình tĩnh nói.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bó tay toàn tập, bản thân hắn cũng sắp nhân cách phân liệt, hắn trấn định trong lòng, hạ quân đen xuống góc trên bên trái.
Triệu Hồng Nê gật gật đầu, hai ngón tay thon dài cầm quân trắng, nhẹ nhàng đặt vào tinh vị góc dưới bên phải.
Lúc này Tề Đẳng Nhàn nghĩ muốn thần giao cách cảm với Irene Jinva, để cô ấy đến chỉ đạo một chút, ít nhất, phần thắng vẫn rất đại.
Nếu không được, Ngọc Tiểu Long cũng được mà…
Mới đặt mười mấy quân cờ, ánh mắt Triệu Hồng Nê liền trở nên có hơi không thích hợp.
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn nhếch lên, hắn căn bản không hiểu nước cờ mà Triệu Hồng Nê đang đánh, hắn nghiên cứu kỳ phổ không sâu như vậy.
Hắn nghĩ, bản thân có nên phun ngụm máu nghẹn mãi lên bàn cờ thượng hay không, nhìn xem có thể một chùm ánh sáng trắng hiện lên, sau đó xuất hiện một linh hồn danh thủ cấp quốc gia, chỉ điểm hắn thắng trận này như thế nào hay không.
Suy nghĩ càng loạn, kì lực tất nhiên cũng càng kém.
Triệu Hồng Nê nhịn không được thở dài, lắc lắc đầu, kẹp quân trắng đặt xuống.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn theo mấy lượt, ngẩn người, hình thái này, hắn đã xem qua……
Hắn nhớ tới, là hình thái lúc trước Triệu Hồng Nê học đánh cờ ở công viên Sâm Hải, Tinh Hữu trong Hoàng Long Sĩ Nhượng Từ Phổ!
Vì thế, Tề Đẳng Nhàn dựa theo hình thái đó đặt cờ.
Triệu Hồng Nê cũng không thay đổi lối chơi, hoàn toàn đánh dựa theo kì phổ.
Dần dần, Tề Đẳng Nhàn thoát khỏi thế yếu.
Quân cờ cuối cùng đặt xuống, bắt đầu đếm mục, Tề Đẳng Nhàn thắng được với nhiều hơn nửa mục.
Sắc mặt Triệu Hồng Nê lạnh nhạt, nói: “Anh quả thật là đồ tiểu nhân đê tiện!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đã nhường rồi, cảm ơn cảm ơn!”
Hắn liên tục chắp tay với Triệu Hồng Nê, mặt già cũng hơi đỏ lên, nếu không phải Triệu Hồng Nê đã nhường, hiện tại hắn chỉ sợ đã chết đến không thể chết hơn.
Cũng may trí nhớ của hắn cũng đủ tốt, trước kia đã xem qua cuốn kỳ phổ kia, sau đó lại đánh một lần với Triệu Hồng Nê nên mới nhớ rõ ràng rành mạch.
“Anh gọi người chơi cờ với tôi gần đây nhất đến đi, tôi muốn trực tiếp đánh một ván với người này.” Triệu Hồng Nê nhíu mày nói.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Mấy ngày nữa tôi sẽ gọi cô ấy đến Thượng Hải.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
Triệu Hồng Nê khinh thường nhìn hắn một cái, cảm thấy chơi cờ với loại người này, quả thực chính là làm bẩn cờ vây thần thánh, đương nhiên cũng là một loại sỉ nhục đối với năng lực chơi cờ của bản thân.
Nhân cách Triệu Hồng Tụ vẫn chưa đi ra.
Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trước đây bản thân không phí công làm quen với Triệu Hồng Nê, tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng ít nhất, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô ta.
Cũng có lẽ là Triệu Hồng Nê không muốn Tề Đẳng Nhàn cứ như vậy mà chết đi, bởi vì, nếu hắn chết, có thể cô a sẽ không bao giờ tìm thấy vị kỳ thủ chân chính đứng sau lưng hắn.
Triệu Hồng Nê nói: “Nhớ phải liên lạc với tôi, nếu không, tôi sẽ bảo chị tôi đến tìm anh bất kỳ lúc nào!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười đồng ý, trong lòng lại nghĩ, chờ đến khi bản thân khỏi hẳn, Triệu Hồng Tụ tới cũng không cần phải sợ.
Với tình trạng cơ thể bây giờ của hắn, đối mặt với cao thủ đứng đầu như Triệu Hồng Tụ, không tồn tại khả năng chiến thắng.
Sau khi nói xong lời này, Triệu Hồng Nê đứng dậy, đi ra khỏi cánh rừng nhỏ.
Chờ sau khi cô ta đi rồi, Tề Đẳng Nhàn lúc này mới xem như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thở dài với Tôn Dĩnh Thục: “Ai có thể nghĩ đến, Thiên Phạt nhà họ Triệu và kỳ thủ chuyên nghiệp Triệu Hồng Nê, thật ra là cùng một người?”
Tôn Dĩnh Thục gật gật đầu, nhìn bàn cờ, có chút khiếp sợ, nói: “Anh chơi cờ lợi hại như vậy, ngay cả kỳ thủ chuyên nghiệp cũng có thể thắng?”
Cô ta không hiểu cờ vây cho lắm, chỉ có thể nhìn ra được đại khái, quân đen thắng.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe được những lời này của cô ta, vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn rất ra vẻ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Cờ như nhân sinh, cũng như võ học. Tôi thường xuyên thông qua cờ vây để hiểu được nhân sinh, hiểu được võ học ảo diệu! Tôi có thể thắng cô ta, cũng chẳng có gì lạ đúng không?”
Tôn Dĩnh Thục nghe xong cảm thấy thật thâm ảo, không hiểu cho lắm.
Lần này, lại để cho Tề Đẳng Nhàn ra vẻ rồi.
“Nhưng mà, lại nói, tôi thật sự nên cảm ơn cô cho tốt, nếu không có Tôn phu nhân kịp thời tới giúp, hơn nữa còn dùng ân tình. Chỉ sợ là bây giờ tôi đã chết rồi!” Tề Đẳng Nhàn thu dọn cờ vây trên mặt bàn, nói.
“Ha ha… Không phải anh đã tuyệt giao với tôi sao?” Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói.
“Đừng thù dai như vậy, đó là lời nói lúc tức giận mà thôi. Hiện tại mới thấy, cô thật sự rất không tồi, có thể kết giao!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục chỉ đầy mặt lạnh nhạt, cái thằng đàn ông nhỏ nhen này, nói chuyện quả thực giống như đánh rắm.
Tề Đẳng Nhàn đậy nắp hộp cờ lại, sau đó mới có chút nghi hoặc nói: “Lại nói, tại sao cô biết Triệu Hồng Tụ tới tìm tôi?”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Là vợ trước của anh đến tìm tôi vào đêm hôm qua, sau đó nói cho tôi chuyện này, cho nên hôm nay tôi mới có thể xuất hiện ở chỗ này.”
“Vợ trước của tôi?!”
Trước tiên Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một chút, sau đó mới nhớ tới Kiều Thu Mộng.
Chuyện này làm cho hắn kinh ngạc, không nghĩ tới, vậy mà Tôn Dĩnh Thục lại là do Kiều Thu Mộng tìm đến!
“Vậy lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, cũng phải cảm ơn cô ấy thật tốt mới được.” Tề Đẳng Nhàn thở ra một hơi, trên mặt mang theo ý cười.
Đã rất lâu chưa gặp lại Kiều Thu Mộng, cũng không biết tình hình hiện tại của cô ấy như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, nói: “Chuyện bảng hiệu của bố cô, yên tâm đi, giúp tôi việc lớn như vậy, tôi sẽ giúp cô lấy lại.”
Tôn Dĩnh Thục nghe xong, trên mặt hiện ra một tia vui mừng, nói: “Coi như anh thức thời!”
“Đến lúc đó cho tôi một trăm triệu là được.”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói.
Nụ cười tươi của Tôn Dĩnh Thục cứng đờ ở trên mặt, trong đôi mắt gần như có thể phun ra lửa, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Đùa tôi đúng không?”
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy, với cái cách nói chuyện kéo thù hận khắp nơi của Tề Đẳng Nhàn, không bị người ta chém cho một đao thật sự là chuyện lạ!
“Chỉ đùa một chút mà thôi, Tôn phu nhân đừng nhỏ mọn như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Anh trả lại tôi một trăm triệu bị anh lừa mất, tôi sẽ không tức giận.” Tôn Dĩnh Thục lịch sự nhưng chửi thầm trong lòng cười nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô cứ thích nói đùa! Tặng cho người khác rồi còn có lý nào đòi lại? Cô xem, Rolex và Hermes cô tặng cho tôi, bây giờ tôi vẫn còn dùng đây này.”
Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên cảm thấy việc bản thân tới đây khuyên bảo Triệu Hồng Tụ buông tha cho hắn là một chuyện sai lầm, có lẽ, lúc nãy nên xin Triệu Hồng Tụ chơi chết Tề Đẳng Nhàn, cách nào thảm nhất thì dùng cách ấy!
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu cùng Tôn Dĩnh Thục, lúc này Tề Đẳng Nhàn mới móc di động ra gọi một cuộc cho Dương Quan Quan, báo cho cô ta biết bản thân không có việc gì.
Chuyện này làm Dương Quan Quan thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, tai họa để lại ngàn năm, không thể dễ dàng chết được.
Chương 715 Cố ý chọc giận người
Chương 715: Cố ý chọc giận người
Không thể không nói, mạng chó của Tề Đẳng Nhàn xem như tạm thời nhặt về được.
Đương nhiên, hắn cũng có hơi tiếc hận, nếu cơ thể của mình ở trạng thái tốt nhất thì đánh một trận với Triệu Hồng Tụ cũng chưa chắc không thể.
Trong quá trình truy đuổi vừa rồi, hắn cũng đã cảm nhận được công lực cao đến khủng bố của người phụ nữ này, được gọi là “Thiên Phạt” cũng không phải không có đạo lý.
“Qua mấy ngày nữa gọi Jinva đến Thượng Hải đánh mấy ván cờ với Triệu Hồng Nê, nếu không, Triệu Hồng Tụ tới tìm mình gây phiền toái cũng đau đầu.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nghĩ.
Tề Đẳng Nhàn giơ tay nhìn chiếc đồng hồ trên tay một cái, nói với Tôn Dĩnh Thục: “Tôn phu nhân, tôi mời cô một bữa cơm được không, con người tôi chính là có ơn tất báo!”
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy lời này rất chói tai, nghe như thế nào cũng như là đang châm chọc mình, hơi nhướng đôi lông mày thanh tú.
“Không có ý châm chọc cô đâu, là cảm ơn thật lòng.” Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười nói.
Tôn Dĩnh Thục cũng không chấp nhặt hắn, nghĩ bản thân cũng không có việc gì, liền để cho hắn sắp xếp một buổi.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tuy rằng là vợ trước của tôi đến tìm cô, nhờ cô hỗ trợ, nhưng cô đồng ý vì tôi sử dụng ân tình của Triệu Hồng Tụ, tôi không ngờ, bất kể nói như thế nào cũng phải cảm ơn cô.”
Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục như thường, nói: “Có qua có lại thôi, anh giúp tôi, tất nhiên tôi cũng sẽ giúp anh. Huống chi, bây giờ tôi và nhà họ Trần ở Nam Dương vẫn còn quan hệ hợp tác, nếu bọn họ biết tôi không giúp anh, chắc chắn sẽ không chào đón.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Về sau mọi người chính là bạn bè, nếu cô có chuyện phiền toái nào khó giải quyết, cứ việc nói với tôi, có thể giúp, tôi sẽ tận lực giúp.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Không phải sớm đã tuyệt giao sao? Loại người như tôi, trong mắt chỉ có ích lợi, làm sao xứng làm bạn với anh được!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Mỉa mai đấy à? Cô đường đường là bà chủ Tài Phiệt Thượng Tinh, sao lại có thể nhỏ mọn như vậy được, rộng lượng một chút không được à?”
Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói: “Không thể rộng lượng với loại người như anh được, không phải anh am hiểu nhất là được đà lấn tới, được một tấc lại muốn tiến một thước sao?”
“Cũng đã ngủ cùng một giường, còn nói như vậy, tổn thương người ta quá.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
“Sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi phải cắt cái lưỡi của anh xuống!” Tôn Dĩnh Thục giơ đao, nhẹ nhàng cắt thịt bò, gương mặt nở nụ cười âm trầm.
“Còn hận chuyện tôi liếm chân của cô một chút đúng không?” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười, cái tên chó này, cô ta có nói chuyện này sao?
“Chó liếm!” Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói.
“Cô đừng mắng bản thân mà… Không đến mức đó, chỉ là liếm chân cô một chút mà thôi, cô lại mắng bản thân mình là chó, rất không đáng giá.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
“A Tây!” Tôn Dĩnh Thục phát điên, “Vì sao tôi lại đồng ý ăn cơm với anh? Tôi mẹ nó có phải phạm tiện hay không?!”
Tề Đẳng Nhàn vui vẻ khi thấy Tôn Dĩnh Thục tức giận đến giương nanh múa vuốt, không biết vì sao, dù sao cũng vui sướng.
Có lẽ, xét đến cùng chính là thằng nhãi này quá thù dai, còn ghi hận người ta từng đâm sau lưng hắn.
Thậm chí, Tôn Dĩnh Thục cũng có một loại cảm giác quái quái, tuy rằng có một số thời điểm bị hắn làm cho tức giận đến muốn giết người, nhưng sau đó nhớ lại, cũng cảm thấy có chút thú vị.
Cũng theo như lời của Tề Đẳng Nhàn, bên cạnh cô ta không có lấy một người đáng tín nhiệm, đừng nói là bạn bè, vui cười giận mắng như vậy, là mấy điều còn thiếu trong cuộc đời cô ta.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ phải về Triều Tiên, công việc ở Hoa Quốc đã xử lý gần xong rồi. Hy vọng anh đừng quên lời nói nói trước đây của mình, tôi sẽ luôn chờ!” Tôn Dĩnh Thục nói.
“Han Sung Joon chứ gì, chút lòng thành mà thôi…” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Anh cứ xem thường ông ta đi, đến lúc đó bị đánh như chó, không còn mặt mũi tới gặp tôi!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: “Nếu ông ta được gọi là đệ nhất cao thủ của Triều Tiên các cô, hơn nữa còn sáng lập một môn phái lớn, tất nhiên tôi sẽ không xem thường ông ta.”
Tôn Dĩnh Thục ăn xong đĩa bò bít tết của mình rồi, sau đó thở ra một hơi, nghĩ tới những ngày quay lại Triều Tiên liền cảm thấy có hơi buồn bực.
Là quyền cao chức trọng không sai, nhưng cũng không đại biểu cho việc cô ta sống vui vẻ.
“Lần trước anh nói không sai, tôi quá suy nghĩ tính kế, cho nên bên người ngay cả một người đáng tín nhiệm cũng không có. Thậm chí, tôi cũng không biết, bản thân cầm quyền kinh tế lớn như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?” Ánh mắt Tôn Dĩnh Thục mơ hồ nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói.
“Ai có chí nấy, có một số người sùng bái quyền lực, cho dù người đó cũng cảm thấy trống rỗng, nhưng vẫn sẽ nắm chặt lấy thứ này. Cô hơn phân nửa chính là loại người này đúng không? Nhưng mà, nếu cô có thể ra mặt giúp tôi, tôi đây vẫn là công nhận người bạn là cô.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục cười cười, nói: “Bạn bè? Trước kia tôi cũng có, nhưng từ sau khi tôi gả vào nhà họ Thôi thì không còn nữa.”
“Cho dù trước đây bạn cũ có liên lạc với tôi, nhưng mà cũng chỉ là nhờ tôi làm việc, tìm tôi vay tiền.”
“Hiện tại sao, càng không cần phải nói…”
“Trong Tài Phiệt Thượng Tinh và nhà họ Thôi, càng không có bạn bè, một đám bọn họ ở sau lưng đều gọi tôi là góa phụ đen.”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: “Cô là góa phụ, cái này tôi biết rất rõ.”
Tôn Dĩnh Thục nhíu nhíu mày, theo bản năng cảm thấy hắn không nói được lời hay nào.
“Nhưng có đen hay không, tôi cũng không biết.” Tề Đẳng Nhàn nói tiếp.
Tay cầm nĩa của Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên siết chặt lại, trên mu bàn tay tinh xảo, gân xanh nổi hết lên, sau đó, hai mắt cô ta tràn ngập sát ý trợn trừng nhìn hắn.
“Họ Tề, anh đi tìm chết đi cho tôi!”
Tôn Dĩnh Thục trực tiếp bùng nổ, hung hăng vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, đứng lên đi ra ngoài.
Kết quả cũng là lại tức muốn nổ phổi, bước đi rất nhanh, cộp cộp cộp vài bước đã đi tới cửa, không chú ý bậc thang, ngã một phát dập mông.
Đường đường là bà chủ của Tài Phiệt Thượng Tinh, chật vật đến như vậy, làm cho Tề Đẳng Nhàn nhìn mà bật cười.
Tôn Dĩnh Thục quay đầu nhìn thấy hắn còn đang cười, suýt nữa tức phát khóc, tên này đúng là thằng chó không có lương tâm…
Nhưng mà, Tề Đẳng Nhàn cười thì cười, vẫn đi lên đỡ cô ta dậy, thậm chí duỗi tay giúp cô ta vỗ vỗ bụi đất trên váy.
Còn thuận tay phủi luôn bụi đất trên mông.
Phủi một lát mới cảm giác không thích hợp, vội vàng thu tay lại.
Tôn Dĩnh Thục lại như bị sét đánh, sau đó quay đầu, nước mắt đầy trong hốc mắt trừng mắt nhìn hắn, nói: “Về sau không cần liên lạc nữa, ngoại trừ chuyện trước đây anh đã đồng ý!”
Tề Đẳng Nhàn lại cười nói: “Chắc là cô đi không nổi đâu, để tôi đưa cô vào đi.”
Tôn Dĩnh Thục hiện tại vừa tức giận vừa nóng nảy, vừa mới ngã một cái, rơi cũng không nhẹ, thật sự có hơi không đi nổi, nhưng cô ta cố tình không muốn ở chung với tên chó Tề Đẳng Nhàn nữa.
Tề Đẳng Nhàn đỡ Tôn Dĩnh Thục lên xe, sau đó làm tài xế cho cô ta, đưa cô ta về nhà.
Trong quá trình này, Tề Đẳng Nhàn lại biểu hiện ra vô cùng thân sĩ.
Sau khi đưa Tôn Dĩnh Thục về nhà, cô ta rầm một tiếng đóng cửa lớn lại, ngay cả một câu tạm biệt cũng lười nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Này, Tôn Dĩnh Thục, về sau có chuyện gì phiền toái, có thể tìm tôi nhờ vả.” Tề Đẳng Nhàn ở ngoài cửa cười nói một câu.
Tôn Dĩnh Thục nghe được câu này, sửng sốt, cái tên chó này, vẫn luôn cố ý làm mình tức giận…
Tề Đẳng Nhàn vừa mới tiễn góa phụ Tôn đi, bên này liền nhận được tin nhắn Lý Vân Uyển gửi đến, báo trước thời gian ra sân bay đón người cho hắn.
Chương 711: Kiêu hùng mất mạng
Tề Đẳng Nhàn còn ngồi dưới đất, Hồng Thiên Đô lại đã sắp chạy tới trước mặt hắn.
“Ông rất mạnh, kiểu đấu này có hơi thái quá, kình của tôi không lớn bằng ông.” Tề Đẳng Nhàn xoa xoa cái mũi của mình, răng rắc một tiếng, bẻ xương mũi trở về lại vị trí cũ.
Hồng Thiên Đô cúi đầu nhìn hắn, thở dài, nói: “Đáng tiếc, cuối cùng người thắng vẫn là tôi, hiện tại, tôi đã có thể đánh chết cậu.”
Tề Đẳng Nhàn nhịn không được nở nụ cười, hỏi: “Ráng chống đỡ có thú vị không? Xương cụt đã nát, tri giác của chi dưới rất nhanh sẽ không còn đúng không?”
Hồng Thiên Đô lập tức hừ lạnh một tiếng, ngã ngồi xuống đất, sau đó, máu tươi bắt đầu chậm rãi từ đôi mắt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai chảy xuôi xuống.
“Ông biết bản thân bất kể thắng hay thua cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ, dứt khoát dùng cách đánh mạnh nhất hung hãn nhất, không tiếc bất kì điều gì ép hết thể lực và khí huyết.”
“Cách đánh này rất mạnh, thiếu chút nữa đã đánh chết tôi, đáng tiếc, cuối cùng ông vẫn không thể thành công.”
“Nếu không phải trong tình huống này, dùng cách đánh bình thường để so chiêu, ông không nhất định có thể đánh tôi thành như vậy.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hồng Thiên Đô, lau khô máu mũi, mỉm cười nói.
Sau khi Hồng Thiên Đô nghe được lời này cũng nhịn không được cười cười, nói: “Tôi vốn tưởng rằng có thể đánh chết cậu, không nghĩ tới, cậu vậy mà lại lợi hại như vậy.”
Sau khi nói xong lời này, ánh mắt ông ta bắt đầu trở nên vẩn đục, toàn bộ hốc mắt đều là máu, gần như đã không còn thấy rõ người đối diện.
Trái tim của ông ta nát, có thể chống đỡ đến hiện tại, còn có thể nói chuyện, đã là chuyện không thể tưởng tượng.
“Rất muốn sống sót, lại luyện võ công cao một chút, đáng tiếc rằng, đời này chấm dứt.” Hồng Thiên Đô chậm rãi nói, sau đó, đầu ông ta chậm rãi gục xuống, cằm đặt lên trên ngực.
Tề Đẳng Nhàn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Rốt cuộc ông đã chết, hiện tại tôi an tâm hơn nhiều!”
Lần đầu tiên hắn có một loại cảm giác nhẹ nhàng sau khi loại bỏ đại địch, phiền toái mà Hồng Thiên Đô mang đến cho hắn thật sự quá lớn.
Ngay lúc này Ngọc Tiểu Long tiến lên, liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Anh thành công, có phải nên chúc mừng anh hay không?”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Không có gì đáng để chúc mừng, chỉ là làm một chuyện tôi vốn nên làm thôi.”
Lão đồ tể nói: “Nhị đương gia uy vũ!”
Một trận chiến này, cho dù là đối với cao thủ đứng đầu như bọn họ mà nói cũng là vô cùng xuất sắc.
Không phải là cuộc chiến nghiêng về một phía, mà là một hồi chiến đấu thế lực ngang nhau, thậm chí, vài lần Tề Đẳng Nhàn suýt nữa bị Hồng Thiên Đô đánh chết.
“Người này đã chết, rất nhiều người đã có thể thở phào nhẹ nhõm, không đơn giản chỉ có chúng ta.” Sắc mặt Ngọc Tiểu Long phức tạp nói.
Thật ra cô ta càng muốn bắt sống Hồng Thiên Đô, như vậy có thể mang đến ích lợi lớn hơn nữa, nhưng mà, cô ta không có khả năng nói ra được với Tề Đẳng Nhàn, bảo hắn tận lực bắt sống.
Bởi vì cô ta rất rõ ràng, chiến đấu với cao thủ như Hồng Thiên Đô, một lần do dự liền toi mạng, nếu nói vậy, tương đương với hại người.
Đương nhiên, Hồng Thiên Đô cũng rất rõ ràng bất kể bản thân thắng hay thua đều khó có thể chạy thoát, cho nên, dứt khoát vừa vào trận liền bộc phát sức lực mạnh nhất cuộc đời, dáng vẻ liều mạng, không chết không ngừng.
Tề Đẳng Nhàn xoa xoa cơ bắp đau nhức khắp cơ thể mình, nhặt quần áo lên mặc vào, thở dài, nói: “Ông ta một đời kiêu hùng, chết dưới nắm đấm của tôi cũng coi như là không uổng công sống một đời này! Với người luyện võ, không gì khó chịu hơn chết dưới súng đạn.”
Ngọc Tiểu Long nói: “Tuy rằng Hồng Thiên Đô đã chết, nhưng tổ chức Huyêt Khô Lâu ông ta lập nên lại ở nước ngoài, hơn nữa, người này còn là đệ tử Hồng Bang.”
“Ông ta phản quốc, Hồng Bang tất nhiên sẽ không dám trắng trợn táo bạo báo thù cho ông ta, nhưng kiểu gì cũng sẽ tìm một cái cớ làm khó anh.”
“Anh phải cẩn thận có người trả thù, những người đó đều không phải loại tôm tép.”
Tổ chức Huyết Khô Lâu rất mạnh, đó là diều không cần phải nói, rốt cuộc từ khi Hồng Thiên Đô một tay xây dựng đã chiêu mộ được không ít cao thủ.
Hồng Bang sao, tổ chức lâu đời này rất có nội lực, tuy rằng mấy năm gần đây nhân tài tàn lụi khá nhiều, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, cũng không thể khinh thường.
Hồng Thiên Đô cũng được xem như nhân vật tương đối có địa vị có thân phận trong Hồng Bang, sau khi ông ta phản quốc, tuy rằng Hồng Bang lập tức phân rõ ranh giới với ông ta, nhưng ông chết ở trong tay người khác, trong nội bộ Hồng Bang hơn phân nửa vẫn sẽ có khó chịu.
“Tới thì cứ tới đi, tới liền giết.” Tề Đẳng Nhàn lười biếng nói, sau đó vươn tay về phía Ngọc Tiểu Long.
“Làm gì?” Ngọc Tiểu Long nhíu mày nói.
“Đỡ tôi đi chứ! EQ của cô thấp như vậy sao, cái này cũng nhìn không ra?” Tề Đẳng Nhàn phun tào nói.
Ngọc Tiểu Long đen mặt duỗi tay kéo hắn đứng lên khỏi mặt đất, thằng nhãi này có tư cách nói người khác EQ thấp?
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc cơ thể hai lần, âm thầm nhếch miệng, nói: “Thật sự là không chịu đựng nổi, Hồng Thiên Đô vừa bắt đầu đánh đã liều mạng, hiện tại cơ bắp cả người tôi đau nhức, quả thực muốn chết.”
Hắn cảm giác các sợi cơ bắp của mình gần như toàn bộ đều bị xé rách, vừa cử động nhẹ một cái liền đau đến thái quá.
“Cao thủ như ông ta, lại dùng cách đánh như vậy, đúng là không mấy người có thể chống đỡ được, anh có thể đánh chết ông ta, thật sự ra ngoài dự kiến của tôi!” Ngọc Tiểu Long nói.
“Lời nói này cứ như là ngóng trông tôi đi tìm chết!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được phun tào nói.
Ngọc Tiểu Long cảm thấy thằng nhãi Tề Đẳng Nhàn này chỉ thích hợp làm một tay đấm trầm mặc ít lời, ông trời thật không nên cho hắn một cái miệng, hoặc là, đổi miệng của hắn với Tề Bất Ngữ cũng khá tốt.
Đứng ở tại chỗ vận khí phun tức, ước chừng hơn mười phút sau, Tề Đẳng Nhàn mới có tinh thần, chậm rãi hoạt động tứ chi, nói: “Được rồi, bảo người của cô rút hết đi!”
“Bên chỗ Hà phu nhân, cũng cho người đến đó hỏi một chút, xem Hồng Thiên Đô có tiết lộ ra cái gì cho bà ta hay không.”
“Dù sao thì Hồng Thiên Đô sớm chiều ở chung cùng bà ta nhiều ngày như vậy, khó tránh khỏi có lúc lỡ mồm lỡ miệng.”
Ngọc Tiểu Long gật gật đầu, nói: “Cái này không cần anh dạy tôi, tôi làm việc nhiều năm như vậy, kinh nghiệm phong phú.”
Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười, nói: “Hồng Thiên Đô vừa chết, mọi người đều có thể an tâm đi ngủ! Cô rảnh rỗi, tốt nhất nên mời tôi ăn một bữa cơm, tôi đã giúp cô giải quyết một cái phiền toái lớn như vậy.”
Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn gọi nhóm lão đồ tể cùng rời đi.
Ngọc Tiểu Long cúi đầu nhìn thi thể Hồng Thiên Đô ngồi dưới đất, một thế hệ kiêu hùng, chết tại đây, cũng coi như là một cái chết bi tráng.
Thậm chí cô ta còn có chút bội phục sự dũng cảm của Hồng Thiên Đô, chẳng qua, đáng tiếc mọi người không phải người cùng đi một con đường, đã định trước chỉ có thể làm đối thủ.
“Trong trận chiến lần này, không biết có phải lại lĩnh ngộ được cái gì rồi hay không?” Ngọc Tiểu Long nghĩ.
Cô ta phất phất tay, sai thủ hạ đến đây xử lí thi thể Hồng Thiên Đô, còn có hiện trường hỗn loạn nữa.
Tin tức Hồng Thiên Đô chết trong tay Tề Đẳng rất nhanh đã truyền ra, sau khi các đại lão biết được, một đám trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ đến không được.
Kiêu hùng làm cho bọn họ phải đau đầu nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã chết!
Phó Phong Vân lại nở mày nở mặt, sau khi biết được tin tức này, cười ha ha, cảm thấy bản thân không nhìn lầm người.
Giải quyết việc này xong, Tề Đẳng Nhàn tất nhiên dỡ cối giết lừa, sai người trực tiếp đưa ba người lão đồ tể về nhà tù, chuyện này làm cho ba người vô cùng u oán, như là oán phụ bị vứt bỏ.
“Bắt đầu viết đi.”
Tề Đẳng Nhàn nằm trong phòng bệnh, Dương Quan Quan ngồi cạnh giường bệnh, nhàn nhạt mà nói.
“Trận chiến hung hiểm nhất cuộc đời, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, La Hán quốc gia Hồng Thiên Đô, danh bất hư truyền…” Tề Đẳng Nhàn nói, Dương Quan Quan viết xuống.
Dương Quan Quan nhíu mày nói: “Anh có khác gì đang viết tiểu thuyết đâu? Có thể nói thẳng trọng điểm hay không!”
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Muốn nghe thì câm miệng! Một trận chiến như vậy, cần phải ghi lại thật tốt.”
Dương Quan Quan chỉ có thể kiềm chế lại, quả thực trong lòng ngứa ngày khó nhịn, không có thể quan sát một trận chiến như vậy, cô ta cảm thấy bản thân sẽ tiếc nuối cả đời.
“Hồng Thiên Đô, giỏi tượng hình quyền, giỏi nhất bằng hình, kỳ lực như thần, quyền như liên nỏ…”
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói, Dương Quan Quan ghi lại từng chữ từng chữ một vào 《 Thực Chiến Thuật Chân 》
Chương 712 Lo lắng
Chương 712: Lo lắng
Tuy rằng không thể chứng kiến trận chiến này, nhưng thông qua Tề Đẳng Nhàn kể lại, Dương Quan Quan cũng có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm trong đó.
Con đường cuối cùng của kẻ kiêu hùng như Hồng Thiên Đô, toàn lực liều mạng, đó là sự khủng bố thế nào?
Sau khi viết xong một chữ cuối cùng, Dương Quan Quan cảm thán nói: “Này Hồng Thiên Đô cũng thật sự là một nhân vật hào kiệt, cái chết khí phách, không nghẹn khuất!”
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng đánh vào chân của mình, lười biếng nói: “Đạo lý này nói cho chúng ta biết, không chạm vào phụ nữ có chồng được.”
Nếu không phải do Hà phu nhân, Tề Đẳng Nhàn cũng không có khả năng xác định được vị trí của Hồng Thiên Đô.
Sau khi viết xong 《 Thực Chiến Thuật Chân 》, Tề Đẳng Nhàn liền buồn ngủ, mí mắt sụp xuống, rốt cuộc không mở ra được.
Dương Quan Quan cũng không quấy rầy hắn nghỉ ngơi, cầm 《 Thực Chiến Thuật Chân 》vừa mới viết xong, nhìn một lần lại một lần quá trình diễn ra trận đấu vừa rồi, mỗi một lần xem đều cảm thấy bản thân đạt được điều gì đó mới mẻ.
Buổi tối hôm ấy, Kiều Thu Mộng yên lặng đi tới trước cửa nhà Tôn Dĩnh Thục, gõ vang cửa phòng.
“Cô là ai?” Sau khi nhìn thấy Kiều Thu Mộng, Tôn Dĩnh Thục nhíu nhíu mày, cũng không quen biết người phụ nữ này.
“Tôi tên Kiều Thu Mộng, tới tìm cô nói chút chuyện.” Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói.
Cô ta được Sở Vô Đạo bồi dưỡng, quản lý Vĩnh Dạ Quân, hiện tại cô ta đã có một chút khí chất khó có thể nhìn thấy ở những người phụ nữ bình thường khác.
Tôn Dĩnh Thục cười cười, nói: “Tôi không quen biết cô, cho nên, cũng không cần thiết trò chuyện cùng cô đúng không? Mời cô trở về đi, đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi.”
Kiều Thu Mộng lắc lắc đầu, nói: “Là về Tề Đẳng Nhàn, hắn cứu mạng cô, hẳn là cô còn thiếu hắn một ân tình.”
Tôn Dĩnh Thục nghe xong hung hăng nhíu mày, sau đó tránh ra một chút, nói: “Đi vào nói đi.”
Kiều Thu Mộng ngồi xuống trong phòng khách, nhận lấy ly cà phê Tôn Dĩnh Thục vừa pha xong.
“Hôm nay, Hồng Thiên Đô chết dưới nắm đấm của hắn.” Kiều Thu Mộng nói với Tôn Dĩnh Thục.
“Hồng Thiên Đô? Chính là cái gã lần trước tới giết tôi, thủ lĩnh của Huyết Khô Lâu? Ông ta đã chết? Thật sự là quá tốt!” Sau khi Tôn Dĩnh Thục nghe thấy tin tức này, vô cùng phấn chấn.
Rốt cuộc, bị một đại cao thủ như vậy nhớ thương, là người chỉ sợ ngay cả ngủ cũng không yên.
Kiều Thu Mộng nói: “Cho nên, tôi phải nhờ cô giúp một chút.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Logic của cô, tôi nghe không hiểu cho lắm.”
Kiều Thu Mộng nói: “Trận chiến giữa hắn và Hồng Thiên Đô, bản thân hắn cũng bị thương một chút.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Cái này thì tôi không có cách nào hỗ trợ.”
Kiều Thu Mộng lại lắc lắc đầu, nói: “Triệu Hồng Tụ thiếu cô một ân tình.”
Sau khi Tôn Dĩnh Thục nghe được lời này, sửng sốt, nói: “Cái này liên quan gì đến Triệu Hồng Tụ?”
“Triệu Hồng Tụ muốn giết hắn, cho nên, cô phải dùng xong ân tình này.” Vẻ mặt Kiều Thu Mộng nghiêm túc nói, “Ngoại trừ cô ra, không ai có thể khiến cho Triệu Hồng Tụ thu tay lại.”
Tôn Dĩnh Thục bị lời này của Kiều Thu Mộng làm cho dao động rồi, ngón tay run lên, chậm rãi nói: “Triệu Hồng Tụ muốn giết Tề Đẳng Nhàn? Nói thế thì… Thật sự đúng là vì dân trừ hại!”
Kiều Thu Mộng không nói gì, chỉ nhìn Tôn Dĩnh Thục, nói: “Nếu hắn thật sự bị Triệu Hồng Tụ đánh chết, mà cô lại không hỗ trợ, để cho nhà họ Trần ở Nam Dương biết được, hơn phân nửa sẽ không tiếp tục hợp tác bất kì lần nào với cô nữa.”
“Tài Phiệt Thượng Tinh vừa mới tiến vào thị trường Nam Dương thị trường đúng không? Không nói đến chuyện cô cũng bởi vì chuyện này mà ăn được một đợt tiền lãi rồi, củng cố địa vị của mình, tăng cường quyền lên tiếng, trong tương lai cũng có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa.”
“Tôi nghĩ, cô không muốn nhà họ Trần ở Nam Dương bỗng nhiên trở mặt với cô đúng không?”
“Nam Dương hiện tại rất loạn, nhưng nhà họ Trần dù sao cũng là địa đầu xà, nắm giữ báng súng.”
Tôn Dĩnh Thục bị co ta uy hiếp, khinh thường cười cười, nói: “Cô quá xem trọng ảnh hưởng của nhà họ Trần đối với chúng tôi đúng không? Thị trường Nam Dương tất nhiên rất mê người, nhưng vứt bỏ nó cũng không phải không thể.”
Hai mắt Kiều Thu Mộng chợt lóe hàn quang, nói: “Cô không đồng ý?!”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Tôi không đồng ý cô còn dám giết tôi?”
Đương nhiên cô ta không có khả năng ra tay với Tôn Dĩnh Thục.
Tôn Dĩnh Thục cười cười, nói: “Tôi muốn biết, mối quan hệ giữa cô và hắn là gì, hắn cặn bã như vậy, đáng giá để cô nửa đêm nửa hôm tới tìm tôi?”
Trên mặt Kiều Thu Mộng hiện ra vẻ chua xót, nói: “Vợ trước!”
“Phụt!”
Tôn Dĩnh Thục thiếu chút nữa phun hết cà phê trong miệng ra, cái quan hệ này, thật sự cô ta không nghĩ tới.
“Cũng đã ly hôn rồi cô còn giúp hắn? Hơn nữa, hiện tại hắn hình như vừa mới quen một cô bạn gái ở Thượng Hải, không sai thì tên là Giang Khuynh Nguyệt.” Tôn Dĩnh Thục kinh ngạc nói.
Biệt thự nhà họ Giang cũng ở gần chỗ cô ta ở, cho nên động tĩnh bên nhà họ Giang, cô ta vẫn có nghe được hơi hơi.
Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói: “Tôi nợ hắn rất nhiều, đương nhiên là còn.”
Tôn Dĩnh Thục cười cười, nói: “Cô trở về đi, chuyện này cho tôi suy nghĩ một chút. Rốt cuộc, nói vậy cô cũng biết, muốn cho người như Triệu Hồng Tụ thiếu nợ một nhân tình, cũng không phải là một việc dễ dàng.”
Kiều Thu Mộng nói: “Nhanh nha, nếu tôi không đoán sai thì Triệu Hồng Tụ sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đánh nhau với Hồng Thiên Đô, hơn nữa còn đánh chết người, bản thân lại bị thương không nhẹ, lần này không thể nghi ngờ là thời cơ giết hắn tốt nhất.
Hơn nữa, đại cao thủ như Hồng Thiên Đô cũng chết ở trong tay của hắn, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ càng thêm cảnh giác, hơn phân nửa sẽ thúc giục Triệu Hồng Tụ ra tay với Tề Đẳng Nhàn động thủ.
Chờ sau khi Kiều Thu Mộng đi rồi, Tôn Dĩnh Thục liền lâm vào trầm tư.
Chính như cô ta nói, làm cho một đại cao thủ như Triệu Hồng Tụ thiếu nợ ân tình cũng không phải là một việc dễ dàng, cho tới nay cô ta vẫn luôn nghĩ dùng ân tình này như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Tề Đẳng Nhàn tỉnh dậy sớm, ngoại trừ cơ thể chưa khôi phục ra, cảm giác vẫn rất thần thanh khí sảng.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền sảng không nổi nữa.
Bởi vì, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra, một cô gái mặc một thân đồ thể dục màu trắng đi đến, tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu, để mặt mộc.
Dung mạo của cô ta cũng không thể coi như đặc biệt xuất sắc, đặc biệt kinh diễm, nhưng rất dễ nhìn, hơn nữa trên người mang theo một loại khí chất thong dong, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Tề Đẳng Nhàn híp híp hai mắt của mình, mỉm cười nói: “Khí chất này, cô là Triệu Hồng Tụ đúng không.”
Triệu Hồng Tụ gật gật đầu, nói: “Xin chào.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không tốt, tôi một chút cũng không tốt, mới đánh nhau một trận với Hồng Thiên Đô, thân thể còn chưa kịp khôi phục mà cô đã tới rồi!”
Triệu Hồng Tụ nói: “Xin lỗi, chỉ có lúc này, tôi mới tuyệt đối nắm chắc đánh chết được anh, không cho anh chạy trốn.”
Dương Quan Quan bị đánh thức, sau khi nhìn thấy Triệu Hồng Tụ, lập tức đầy mặt địch ý.
“Cô đừng nói chuyện, cô không phải đối thủ của cô ta, so với nói mấy lời khó nghe, chi bằng nhịn lại, nghĩ về sau nâng cao năng lực của bản thân nhu thế nào đi.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói.
Sắc mặt Dương Quan Quan trắng nhợt, trong nội tâm bốc lên một loại cảm giác thất bại thảm hại, lại là như vậy, lại là như vậy… Vào thời khắc mấu chốt như này, tại sao bản thân lại không thể giúp dù chỉ là một chút?!
Triệu Hồng Tụ chậm rãi nâng lên cánh tay phải của mình, mở ra với Tề Đẳng Nhàn, hỏi: “Anh muốn chết trước mặt cô ta, hay là chết ở bên ngoài?”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn hơi cứng lại, thu lại gương mặt tươi cười, nói: “Trận chiến giữa tôi và Hồng Thiên Đô, đúng là đã bị hao tổn không ít. Nhưng mà, tôi cũng được đến một số thứ không tầm thường, ai đánh chết ai, thật sự không biết được đâu?”
Triệu Hồng Tụ ngẩn người, nói: “Cũng tốt, để tôi nhìn xem.”
Tề Đẳng Nhàn đứng lên, chậm rãi hít thở.
Triệu Hồng Tụ yên tĩnh chờ.
Sau đó, cô ta liền nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên xoay người một cái, rầm một tiếng đánh vỡ cửa kính, cơ thể từ tòa nhà cao tầng nhảy ra ngoài!
Vào lúc này, cho dù là thong dong như Triệu Hồng Tụ cũng khó tránh khỏi run run khóe miệng, một ngọn lửa giận nhắm thẳng lên đỉnh đầu mà bốc cháy!
Chương 713 Hai nhân cách
Chương 713: Hai nhân cách
Ngay cả Dương Quan Quan cũng chưa nghĩ đến Tề Đẳng Nhàn vậy mà sẽ đột nhiên trốn chạy, càng không nói đến Triệu Hồng Tụ vốn cũng chẳng hiểu được bao nhiêu về hắn.
Sau phút giây kinh ngạc ngắn ngủi, Triệu Hồng Tụ cũng bước một bước dài vọt tới bên cạnh cửa sổ, trực tiếp nhảy ra!
Tầng lầu cao hơn mười mét, nếu là người thường nhảy ra như vậy, hơn phân nửa là chỉ có đường chết.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn và Triệu Hồng Tụ đều không phải là người bình thường.
Dương Quan Quan há to miệng, sau đó thầm nghĩ: “Anh mau chạy nhanh lên đi!”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rơi xuống đất, liền nhìn thấy Triệu Hồng Tụ đã nhảy ra khỏi cửa sổ, sau khi cơ thể rơi xuống được khoảng hai ba tầng, tay nắm một ô cửa sổ, sau đó lại thả, tiếp tục rơi xuống!
Hắn không nói hai lời, nâng bước chạy.
Sử dụng Long Hình Thân Pháp, tốc độ nhanh như tia chớp, nhưng mà vị trí cơ tứ đầu lại truyền đến cơn đau nhức kịch liệt vô cùng, làm cho hắn mỗi một lần phát lực đều vô cùng tốn sức, lực bất tòng tâm.
“Đậu, người phụ nữ này… Với trạng thái cơ thể này của mình, chạy không nhanh được!” Tề Đẳng Nhàn âm thầm chửi má nó, một trăm mét còn chưa chạy đi được, Triệu Hồng Tụ cũng đã đuổi tới cách sau hắn hai mươi mét.
Tề Đẳng Nhàn cắn răng một cái, nhịn cơn đau nhức cơ bắp, phóng một bước dài tới ven tường bệnh viện.
Hắn vừa muốn nhảy lên, lại cảm giác sau cổ lạnh buốt, không cần nghĩ cũng biết, tay Triệu Hồng Tụ đã vươn đến đây!
“Móa!”
Hắn thầm mắng một tiếng, xoay người, duỗi tay đỡ lấy, lại thấy bả vai Triệu Hồng Tụ hơi hơi nghiêng, cả người hắn lập tức bay ra ngoài!
Cơ thể của hắn đang vọt đến cây đại thụ, trong nháy mắt sắp đâm vào cây, hắn rơi xuống đất, nhưng thân thể vẫn vọt tới phía trước.
Vì thế, hai tay hắn nâng lên, hung hăng đẩy thân cây, phải dùng tới “Ngàn Cân Thôi Áp”, tư thể đẩy này, sức lực cực lớn, cây đại thụ bị hai chưởng đánh cho bị gãy một chút.
Hắn nương theo lực này hơi hơi quay người, như dẫm lên thang mây, tạch một tiếng lại nhảy về hướng đầu tường.
Nhưng Triệu Hồng Tụ lại vào thời điểm chân hắn vừa mới muốn dẫm lên đầu tường, nâng nắm đấm lên, hung hăng đấm một quyền vào mặt tường!
“Rầm!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ nghe được dưới chân truyền đến vang lớn, mũi chân vừa mới đạp vào tường, sau đó mặt tường liền sụp đổ.
Cho dù hắn là thần tiên cũng chạy không thoát lần này, theo bức tường sập xuống, còn suýt nữa bị chôn chân.
Nhìn thấy Triệu Hồng Tụ mặt không biểu tình đứng ở trước mặt mình, Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói: “Chừa lại con đường sống được không? Cô xem tôi cũng đã nhận mình sợ, thấy cô liền chạy, rất cho cô mặt mũi. Cô trở về nói với nhà họ Triệu, tôi chạy trốn quá nhanh, bọn họ chắc chắn sẽ không trách cô!”
Triệu Hồng Tụ lạnh nhạt nói: “Không được, anh phải chết.”
Tề Đẳng Nhàn hít vào một hơi thật sâu, một chút tiếp xúc với Triệu Hồng Tụ lúc nãy, hắn cũng đã cảm nhận được công lực của Triệu Hồng Tụ rốt cuộc thâm hậu đến mức nào!
Với tình trạng cơ thể trước mắt của mình, tuyệt đối không phải là đối thủ…
“Đừng vô tình như vậy được không? Tôi và Triệu Hồng Nê em gái cô có quan hệ khá tốt.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Triệu Hồng Tụ lạnh nhạt như cũ, mũi chân nhấc lên.
Tề Đẳng Nhàn cảm giác được một lực áp bách vô cùng khủng bố, thậm chí, lực áp bách này còn cao hơn cả Hồng Thiên Đô!
“Không hổ là Thiên Phạt nhà họ Triệu mà!” Hắn híp híp hai mắt của mình, biết trận chiến này hơn phân nửa là không thể tránh được, hơn nữa, với trạng thái hiện tại này, hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ của người ta.
Đúng vào ngay lúc này, Tôn Dĩnh Thục xuất hiện.
Cô ta vừa xuống xe liền lớn tiếng nói với Triệu Hồng Tụ: “Triệu tiểu thư, chờ một chút, cô còn nợ tôi một ân tình!”
Triệu Hồng Tụ nghe được giọng của Tôn Dĩnh Thục, hung hăng nhíu nhíu mày, cô ta không nghĩ tới, Tôn Dĩnh Thục vậy mà lại sẽ xuất hiện ở chỗ này, lại còn đề cập đến chuyện ân tình.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục cũng sửng sốt, kinh ngạc, sao cô ta lại đến đây?
“Hiện tại tôi phải dùng ân tình này, đó chính là, cô tha hắn không chết.” Tôn Dĩnh Thục chỉ một ngón tay vào Tề Đẳng Nhàn, lớn tiếng nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này, lại ngẩn người, sau đó cảm động đến thiếu chút nữa bật khóc, góa phụ Tôn cũng làm cảm động lòng người quá đi, bị bản thân lừa mất mấy trăm triệu nhiều như vậy, thời khắc mấu chốt vậy mà lại vẫn còn đồng ý giúp đỡ cho hắn.
Sắc mặt Triệu Hồng Tụ trầm xuống, nói: “Không thể đổi cái khác được à? n tình của tôi thực sự rất quý giá!”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Ngàn vàng không đổi!”
Mũi chân đang kiễng lên của Triệu Hồng Tụ chậm rãi hạ xuống, trên mặt tỏ ra có hơi bất mãn.
Triệu Hồng Tụ cũng rất rõ ràng, cái gã Tề Đẳng Nhàn này không dễ giết, lần này buông tha, lần sau không biết đến bao giờ.
“Tôi có thể buông tha cho hắn, nhưng có một điều kiện.” Triệu Hồng Tụ lạnh lùng nói.
“Hả?” Tề Đẳng Nhàn cười nhún vai.
Triệu Hồng Tụ nói: “Chơi cờ, anh thắng tôi, tôi buông tha cho anh.”
Tề Đẳng Nhàn suýt nữa vui vẻ đến cười ra tiếng, Triệu Hồng Tụ này có tiếng chơi cờ dở, điển hình cho người cùi bắp mà thích chơi, kỹ năng chơi cờ của hắn tuy rằng không bằng Triệu Hồng Nê, nhưng ngược đãi loại cùi bắp như Triệu Hồng Tụ hơn phân nửa là không thành vấn đề!
“Được thôi được thôi” Tề Đẳng Nhàn luôn miệng đồng ý rồi.
“Anh đừng hối hận.” Triệu Hồng Tụ cười lạnh nói.
“Tuyệt đối không hối hận!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục thấy Triệu Hồng Tụ không ra tay, hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi sai người đưa bàn cờ tới.”
Không bao lâu sau, hai người trực tiếp ngồi xuống trong cánh rừng nhỏ của bệnh viện, trên bàn đá đặt một bàn cờ, hai người ngồi xuống đối diện nhau.
Tôn Dĩnh Thục ở một bên xem chiến.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đến đây đi, bắt đầu đi!”
Sau khi nói xong lời này, hắn cầm lấy một số quân cờ.
“Chẵn.” Triệu Hồng Tụ lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn mở ra tay, là số lẻ.
Điều này làm hắn càng thêm chắn chắn, bản thân đoán trước lấy được quân đen, có thể đi trước, đối phó với người chơi cờ dở như Triệu Hồng Tụ, vậy không phải càng thêm nắm chắc?
Triệu Hồng Tụ lặng im một lát, đầu bỗng nhiên cúi xuống, như là ngủ rồi, một lát sau, cô ta ngẩng đầu lên.
“Rốt cuộc có thể đánh một ván cờ với anh?” Triệu Hồng Tụ bỗng nhiên mở miệng nói.
“…” Trong đầu Tề Đẳng Nhàn nổ rầm một tiếng, ánh mắt cứng lại, “Cô… Cô rốt cuộc là Triệu Hồng Nê hay là Triệu Hồng Tụ? Đùa cái gì vậy!”
“Tôi là em, cô ấy là chị.”
Tôn Dĩnh Thục ở bên cạnh cũng nhìn mà ngây người.
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn dần dần trở nên nghiêm túc, nói: “Cô có hai nhân cách?”
Vào ngay lúc này, hắn nghĩ tới Oán Quỷ, kẻ này cũng có hai nhân cách, một người luôn miệng lòng dạ từ bi, một người lại muốn giết đến máu chảy thành sông, siêu độ chúng sinh.
Người trước mắt người, hiện tại đã biến thành tuyển thủ cấp độ ba Triệu Hồng Nê!
Trong lòng bàn tay Tề Đẳng Nhàn đã đổ mồ hôi lạnh, con mẹ nó, đùa cái gì đây … Người chơi cờ dở nháy mắt biến thành tuyển thủ chuyên nghiệp? Tôi hạ mẹ nó cờ vây gì nữa mà hạ…
“Như vậy, chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ? Anh cầm quân đen đấy.” Triệu Hồng Nê mỉm cười nói.
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, nói: “Không thể đổi ý sao? Tôi không chơi cờ nữa.”
Triệu Hồng Nê nói: “Anh không chơi, vậy chị tôi sẽ đến.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi sẽ chơi cùng cô ấy!”
Triệu Hồng Nê sửng sốt, sau đó đen mặt nói: “Quả nhiên anh đủ hèn hạ vô sỉ!”
“Cô cũng có khá hơn chút nào đâu? Tới giết tôi vào lúc này.” Tề Đẳng Nhàn nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Đó là chuyện tốt mà Triệu Hồng Tụ làm, có quan hệ gì với Triệu Hồng Nê tôi?” Triệu Hồng Nê nhíu mày nói.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy những lời này có hơi quen tai, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện hắn hãm hại Triệu Mạn Nhi, đó là thẻ ngân hàng của Gusinski, có quan hệ gì với Tề Đẳng Nhàn tôi……
Bị gậy ông đập lưng ông lần này, làm cho hắn có một cảm giác xúc động gần như muốn hộc máu.
A… Thì ra bình thường hắn khiến người khác tức giận như vậy sao?!
Chương 714 Học đánh cờ
Chương 714: Học đánh cờ
Chỉ sợ ai cũng sẽ không nghĩ đến, Triệu Hồng Tụ và Triệu Hồng Nê trên thực tế là một người.
Chẳng qua, cô ta giống như Oán Quỷ, có hai nhân cách.
Một người là “Thiên Phạt” nhà họ Triệu, một người là mỹ nữ kỳ thủ chuyên nghiệp chinh chiến trên sàn thi đấu cờ vây.
Tề Đẳng Nhàn hít vào một hơi thật sâu, đối mặt với Triệu Hồng Nê trên bàn cờ vây, nhưng áp lực không khác gì nhiều khi đối mặt với Hồng Thiên Đô trên chiến trường… Hơn nữa, hắn gần như nhìn không được chút hy vọng thắng lợi nào.
Tôn Dĩnh Thục ở một bên cũng nhìn đến choáng váng, cô ta nghe nói Triệu Hồng Tụ chơi cờ dở không thể chịu được, cho rằng Tề Đẳng Nhàn nắm chắc phần thắng, nào biết đâu rằng, người ta có hai nhân cách, một nhân cách khác lại là kỳ thủ chuyên nghiệp!
“Anh thua, chị của tôi sẽ đi a ngay. Cho nên, mong anh ra sức một chút!” Triệu Hồng Nê mỉm cười nói.
“Vậy chắc chắn cô đánh nhau không lợi hại bằng cô ta đúng không?” Tề Đẳng Nhàn nảy ra ý nghĩ khác, hỏi.
“Vậy anh có thể thử xem.” Triệu Hồng Nê bình tĩnh nói.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bó tay toàn tập, bản thân hắn cũng sắp nhân cách phân liệt, hắn trấn định trong lòng, hạ quân đen xuống góc trên bên trái.
Triệu Hồng Nê gật gật đầu, hai ngón tay thon dài cầm quân trắng, nhẹ nhàng đặt vào tinh vị góc dưới bên phải.
Lúc này Tề Đẳng Nhàn nghĩ muốn thần giao cách cảm với Irene Jinva, để cô ấy đến chỉ đạo một chút, ít nhất, phần thắng vẫn rất đại.
Nếu không được, Ngọc Tiểu Long cũng được mà…
Mới đặt mười mấy quân cờ, ánh mắt Triệu Hồng Nê liền trở nên có hơi không thích hợp.
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn nhếch lên, hắn căn bản không hiểu nước cờ mà Triệu Hồng Nê đang đánh, hắn nghiên cứu kỳ phổ không sâu như vậy.
Hắn nghĩ, bản thân có nên phun ngụm máu nghẹn mãi lên bàn cờ thượng hay không, nhìn xem có thể một chùm ánh sáng trắng hiện lên, sau đó xuất hiện một linh hồn danh thủ cấp quốc gia, chỉ điểm hắn thắng trận này như thế nào hay không.
Suy nghĩ càng loạn, kì lực tất nhiên cũng càng kém.
Triệu Hồng Nê nhịn không được thở dài, lắc lắc đầu, kẹp quân trắng đặt xuống.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn theo mấy lượt, ngẩn người, hình thái này, hắn đã xem qua……
Hắn nhớ tới, là hình thái lúc trước Triệu Hồng Nê học đánh cờ ở công viên Sâm Hải, Tinh Hữu trong Hoàng Long Sĩ Nhượng Từ Phổ!
Vì thế, Tề Đẳng Nhàn dựa theo hình thái đó đặt cờ.
Triệu Hồng Nê cũng không thay đổi lối chơi, hoàn toàn đánh dựa theo kì phổ.
Dần dần, Tề Đẳng Nhàn thoát khỏi thế yếu.
Quân cờ cuối cùng đặt xuống, bắt đầu đếm mục, Tề Đẳng Nhàn thắng được với nhiều hơn nửa mục.
Sắc mặt Triệu Hồng Nê lạnh nhạt, nói: “Anh quả thật là đồ tiểu nhân đê tiện!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đã nhường rồi, cảm ơn cảm ơn!”
Hắn liên tục chắp tay với Triệu Hồng Nê, mặt già cũng hơi đỏ lên, nếu không phải Triệu Hồng Nê đã nhường, hiện tại hắn chỉ sợ đã chết đến không thể chết hơn.
Cũng may trí nhớ của hắn cũng đủ tốt, trước kia đã xem qua cuốn kỳ phổ kia, sau đó lại đánh một lần với Triệu Hồng Nê nên mới nhớ rõ ràng rành mạch.
“Anh gọi người chơi cờ với tôi gần đây nhất đến đi, tôi muốn trực tiếp đánh một ván với người này.” Triệu Hồng Nê nhíu mày nói.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Mấy ngày nữa tôi sẽ gọi cô ấy đến Thượng Hải.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
Triệu Hồng Nê khinh thường nhìn hắn một cái, cảm thấy chơi cờ với loại người này, quả thực chính là làm bẩn cờ vây thần thánh, đương nhiên cũng là một loại sỉ nhục đối với năng lực chơi cờ của bản thân.
Nhân cách Triệu Hồng Tụ vẫn chưa đi ra.
Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trước đây bản thân không phí công làm quen với Triệu Hồng Nê, tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng ít nhất, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô ta.
Cũng có lẽ là Triệu Hồng Nê không muốn Tề Đẳng Nhàn cứ như vậy mà chết đi, bởi vì, nếu hắn chết, có thể cô a sẽ không bao giờ tìm thấy vị kỳ thủ chân chính đứng sau lưng hắn.
Triệu Hồng Nê nói: “Nhớ phải liên lạc với tôi, nếu không, tôi sẽ bảo chị tôi đến tìm anh bất kỳ lúc nào!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười đồng ý, trong lòng lại nghĩ, chờ đến khi bản thân khỏi hẳn, Triệu Hồng Tụ tới cũng không cần phải sợ.
Với tình trạng cơ thể bây giờ của hắn, đối mặt với cao thủ đứng đầu như Triệu Hồng Tụ, không tồn tại khả năng chiến thắng.
Sau khi nói xong lời này, Triệu Hồng Nê đứng dậy, đi ra khỏi cánh rừng nhỏ.
Chờ sau khi cô ta đi rồi, Tề Đẳng Nhàn lúc này mới xem như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thở dài với Tôn Dĩnh Thục: “Ai có thể nghĩ đến, Thiên Phạt nhà họ Triệu và kỳ thủ chuyên nghiệp Triệu Hồng Nê, thật ra là cùng một người?”
Tôn Dĩnh Thục gật gật đầu, nhìn bàn cờ, có chút khiếp sợ, nói: “Anh chơi cờ lợi hại như vậy, ngay cả kỳ thủ chuyên nghiệp cũng có thể thắng?”
Cô ta không hiểu cờ vây cho lắm, chỉ có thể nhìn ra được đại khái, quân đen thắng.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe được những lời này của cô ta, vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn rất ra vẻ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Cờ như nhân sinh, cũng như võ học. Tôi thường xuyên thông qua cờ vây để hiểu được nhân sinh, hiểu được võ học ảo diệu! Tôi có thể thắng cô ta, cũng chẳng có gì lạ đúng không?”
Tôn Dĩnh Thục nghe xong cảm thấy thật thâm ảo, không hiểu cho lắm.
Lần này, lại để cho Tề Đẳng Nhàn ra vẻ rồi.
“Nhưng mà, lại nói, tôi thật sự nên cảm ơn cô cho tốt, nếu không có Tôn phu nhân kịp thời tới giúp, hơn nữa còn dùng ân tình. Chỉ sợ là bây giờ tôi đã chết rồi!” Tề Đẳng Nhàn thu dọn cờ vây trên mặt bàn, nói.
“Ha ha… Không phải anh đã tuyệt giao với tôi sao?” Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói.
“Đừng thù dai như vậy, đó là lời nói lúc tức giận mà thôi. Hiện tại mới thấy, cô thật sự rất không tồi, có thể kết giao!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục chỉ đầy mặt lạnh nhạt, cái thằng đàn ông nhỏ nhen này, nói chuyện quả thực giống như đánh rắm.
Tề Đẳng Nhàn đậy nắp hộp cờ lại, sau đó mới có chút nghi hoặc nói: “Lại nói, tại sao cô biết Triệu Hồng Tụ tới tìm tôi?”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Là vợ trước của anh đến tìm tôi vào đêm hôm qua, sau đó nói cho tôi chuyện này, cho nên hôm nay tôi mới có thể xuất hiện ở chỗ này.”
“Vợ trước của tôi?!”
Trước tiên Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một chút, sau đó mới nhớ tới Kiều Thu Mộng.
Chuyện này làm cho hắn kinh ngạc, không nghĩ tới, vậy mà Tôn Dĩnh Thục lại là do Kiều Thu Mộng tìm đến!
“Vậy lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, cũng phải cảm ơn cô ấy thật tốt mới được.” Tề Đẳng Nhàn thở ra một hơi, trên mặt mang theo ý cười.
Đã rất lâu chưa gặp lại Kiều Thu Mộng, cũng không biết tình hình hiện tại của cô ấy như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, nói: “Chuyện bảng hiệu của bố cô, yên tâm đi, giúp tôi việc lớn như vậy, tôi sẽ giúp cô lấy lại.”
Tôn Dĩnh Thục nghe xong, trên mặt hiện ra một tia vui mừng, nói: “Coi như anh thức thời!”
“Đến lúc đó cho tôi một trăm triệu là được.”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói.
Nụ cười tươi của Tôn Dĩnh Thục cứng đờ ở trên mặt, trong đôi mắt gần như có thể phun ra lửa, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Đùa tôi đúng không?”
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy, với cái cách nói chuyện kéo thù hận khắp nơi của Tề Đẳng Nhàn, không bị người ta chém cho một đao thật sự là chuyện lạ!
“Chỉ đùa một chút mà thôi, Tôn phu nhân đừng nhỏ mọn như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Anh trả lại tôi một trăm triệu bị anh lừa mất, tôi sẽ không tức giận.” Tôn Dĩnh Thục lịch sự nhưng chửi thầm trong lòng cười nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô cứ thích nói đùa! Tặng cho người khác rồi còn có lý nào đòi lại? Cô xem, Rolex và Hermes cô tặng cho tôi, bây giờ tôi vẫn còn dùng đây này.”
Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên cảm thấy việc bản thân tới đây khuyên bảo Triệu Hồng Tụ buông tha cho hắn là một chuyện sai lầm, có lẽ, lúc nãy nên xin Triệu Hồng Tụ chơi chết Tề Đẳng Nhàn, cách nào thảm nhất thì dùng cách ấy!
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu cùng Tôn Dĩnh Thục, lúc này Tề Đẳng Nhàn mới móc di động ra gọi một cuộc cho Dương Quan Quan, báo cho cô ta biết bản thân không có việc gì.
Chuyện này làm Dương Quan Quan thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, tai họa để lại ngàn năm, không thể dễ dàng chết được.
Chương 715 Cố ý chọc giận người
Chương 715: Cố ý chọc giận người
Không thể không nói, mạng chó của Tề Đẳng Nhàn xem như tạm thời nhặt về được.
Đương nhiên, hắn cũng có hơi tiếc hận, nếu cơ thể của mình ở trạng thái tốt nhất thì đánh một trận với Triệu Hồng Tụ cũng chưa chắc không thể.
Trong quá trình truy đuổi vừa rồi, hắn cũng đã cảm nhận được công lực cao đến khủng bố của người phụ nữ này, được gọi là “Thiên Phạt” cũng không phải không có đạo lý.
“Qua mấy ngày nữa gọi Jinva đến Thượng Hải đánh mấy ván cờ với Triệu Hồng Nê, nếu không, Triệu Hồng Tụ tới tìm mình gây phiền toái cũng đau đầu.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nghĩ.
Tề Đẳng Nhàn giơ tay nhìn chiếc đồng hồ trên tay một cái, nói với Tôn Dĩnh Thục: “Tôn phu nhân, tôi mời cô một bữa cơm được không, con người tôi chính là có ơn tất báo!”
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy lời này rất chói tai, nghe như thế nào cũng như là đang châm chọc mình, hơi nhướng đôi lông mày thanh tú.
“Không có ý châm chọc cô đâu, là cảm ơn thật lòng.” Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười nói.
Tôn Dĩnh Thục cũng không chấp nhặt hắn, nghĩ bản thân cũng không có việc gì, liền để cho hắn sắp xếp một buổi.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tuy rằng là vợ trước của tôi đến tìm cô, nhờ cô hỗ trợ, nhưng cô đồng ý vì tôi sử dụng ân tình của Triệu Hồng Tụ, tôi không ngờ, bất kể nói như thế nào cũng phải cảm ơn cô.”
Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục như thường, nói: “Có qua có lại thôi, anh giúp tôi, tất nhiên tôi cũng sẽ giúp anh. Huống chi, bây giờ tôi và nhà họ Trần ở Nam Dương vẫn còn quan hệ hợp tác, nếu bọn họ biết tôi không giúp anh, chắc chắn sẽ không chào đón.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Về sau mọi người chính là bạn bè, nếu cô có chuyện phiền toái nào khó giải quyết, cứ việc nói với tôi, có thể giúp, tôi sẽ tận lực giúp.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Không phải sớm đã tuyệt giao sao? Loại người như tôi, trong mắt chỉ có ích lợi, làm sao xứng làm bạn với anh được!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Mỉa mai đấy à? Cô đường đường là bà chủ Tài Phiệt Thượng Tinh, sao lại có thể nhỏ mọn như vậy được, rộng lượng một chút không được à?”
Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói: “Không thể rộng lượng với loại người như anh được, không phải anh am hiểu nhất là được đà lấn tới, được một tấc lại muốn tiến một thước sao?”
“Cũng đã ngủ cùng một giường, còn nói như vậy, tổn thương người ta quá.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
“Sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi phải cắt cái lưỡi của anh xuống!” Tôn Dĩnh Thục giơ đao, nhẹ nhàng cắt thịt bò, gương mặt nở nụ cười âm trầm.
“Còn hận chuyện tôi liếm chân của cô một chút đúng không?” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười, cái tên chó này, cô ta có nói chuyện này sao?
“Chó liếm!” Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói.
“Cô đừng mắng bản thân mà… Không đến mức đó, chỉ là liếm chân cô một chút mà thôi, cô lại mắng bản thân mình là chó, rất không đáng giá.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
“A Tây!” Tôn Dĩnh Thục phát điên, “Vì sao tôi lại đồng ý ăn cơm với anh? Tôi mẹ nó có phải phạm tiện hay không?!”
Tề Đẳng Nhàn vui vẻ khi thấy Tôn Dĩnh Thục tức giận đến giương nanh múa vuốt, không biết vì sao, dù sao cũng vui sướng.
Có lẽ, xét đến cùng chính là thằng nhãi này quá thù dai, còn ghi hận người ta từng đâm sau lưng hắn.
Thậm chí, Tôn Dĩnh Thục cũng có một loại cảm giác quái quái, tuy rằng có một số thời điểm bị hắn làm cho tức giận đến muốn giết người, nhưng sau đó nhớ lại, cũng cảm thấy có chút thú vị.
Cũng theo như lời của Tề Đẳng Nhàn, bên cạnh cô ta không có lấy một người đáng tín nhiệm, đừng nói là bạn bè, vui cười giận mắng như vậy, là mấy điều còn thiếu trong cuộc đời cô ta.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ phải về Triều Tiên, công việc ở Hoa Quốc đã xử lý gần xong rồi. Hy vọng anh đừng quên lời nói nói trước đây của mình, tôi sẽ luôn chờ!” Tôn Dĩnh Thục nói.
“Han Sung Joon chứ gì, chút lòng thành mà thôi…” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Anh cứ xem thường ông ta đi, đến lúc đó bị đánh như chó, không còn mặt mũi tới gặp tôi!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: “Nếu ông ta được gọi là đệ nhất cao thủ của Triều Tiên các cô, hơn nữa còn sáng lập một môn phái lớn, tất nhiên tôi sẽ không xem thường ông ta.”
Tôn Dĩnh Thục ăn xong đĩa bò bít tết của mình rồi, sau đó thở ra một hơi, nghĩ tới những ngày quay lại Triều Tiên liền cảm thấy có hơi buồn bực.
Là quyền cao chức trọng không sai, nhưng cũng không đại biểu cho việc cô ta sống vui vẻ.
“Lần trước anh nói không sai, tôi quá suy nghĩ tính kế, cho nên bên người ngay cả một người đáng tín nhiệm cũng không có. Thậm chí, tôi cũng không biết, bản thân cầm quyền kinh tế lớn như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?” Ánh mắt Tôn Dĩnh Thục mơ hồ nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói.
“Ai có chí nấy, có một số người sùng bái quyền lực, cho dù người đó cũng cảm thấy trống rỗng, nhưng vẫn sẽ nắm chặt lấy thứ này. Cô hơn phân nửa chính là loại người này đúng không? Nhưng mà, nếu cô có thể ra mặt giúp tôi, tôi đây vẫn là công nhận người bạn là cô.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục cười cười, nói: “Bạn bè? Trước kia tôi cũng có, nhưng từ sau khi tôi gả vào nhà họ Thôi thì không còn nữa.”
“Cho dù trước đây bạn cũ có liên lạc với tôi, nhưng mà cũng chỉ là nhờ tôi làm việc, tìm tôi vay tiền.”
“Hiện tại sao, càng không cần phải nói…”
“Trong Tài Phiệt Thượng Tinh và nhà họ Thôi, càng không có bạn bè, một đám bọn họ ở sau lưng đều gọi tôi là góa phụ đen.”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: “Cô là góa phụ, cái này tôi biết rất rõ.”
Tôn Dĩnh Thục nhíu nhíu mày, theo bản năng cảm thấy hắn không nói được lời hay nào.
“Nhưng có đen hay không, tôi cũng không biết.” Tề Đẳng Nhàn nói tiếp.
Tay cầm nĩa của Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên siết chặt lại, trên mu bàn tay tinh xảo, gân xanh nổi hết lên, sau đó, hai mắt cô ta tràn ngập sát ý trợn trừng nhìn hắn.
“Họ Tề, anh đi tìm chết đi cho tôi!”
Tôn Dĩnh Thục trực tiếp bùng nổ, hung hăng vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, đứng lên đi ra ngoài.
Kết quả cũng là lại tức muốn nổ phổi, bước đi rất nhanh, cộp cộp cộp vài bước đã đi tới cửa, không chú ý bậc thang, ngã một phát dập mông.
Đường đường là bà chủ của Tài Phiệt Thượng Tinh, chật vật đến như vậy, làm cho Tề Đẳng Nhàn nhìn mà bật cười.
Tôn Dĩnh Thục quay đầu nhìn thấy hắn còn đang cười, suýt nữa tức phát khóc, tên này đúng là thằng chó không có lương tâm…
Nhưng mà, Tề Đẳng Nhàn cười thì cười, vẫn đi lên đỡ cô ta dậy, thậm chí duỗi tay giúp cô ta vỗ vỗ bụi đất trên váy.
Còn thuận tay phủi luôn bụi đất trên mông.
Phủi một lát mới cảm giác không thích hợp, vội vàng thu tay lại.
Tôn Dĩnh Thục lại như bị sét đánh, sau đó quay đầu, nước mắt đầy trong hốc mắt trừng mắt nhìn hắn, nói: “Về sau không cần liên lạc nữa, ngoại trừ chuyện trước đây anh đã đồng ý!”
Tề Đẳng Nhàn lại cười nói: “Chắc là cô đi không nổi đâu, để tôi đưa cô vào đi.”
Tôn Dĩnh Thục hiện tại vừa tức giận vừa nóng nảy, vừa mới ngã một cái, rơi cũng không nhẹ, thật sự có hơi không đi nổi, nhưng cô ta cố tình không muốn ở chung với tên chó Tề Đẳng Nhàn nữa.
Tề Đẳng Nhàn đỡ Tôn Dĩnh Thục lên xe, sau đó làm tài xế cho cô ta, đưa cô ta về nhà.
Trong quá trình này, Tề Đẳng Nhàn lại biểu hiện ra vô cùng thân sĩ.
Sau khi đưa Tôn Dĩnh Thục về nhà, cô ta rầm một tiếng đóng cửa lớn lại, ngay cả một câu tạm biệt cũng lười nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Này, Tôn Dĩnh Thục, về sau có chuyện gì phiền toái, có thể tìm tôi nhờ vả.” Tề Đẳng Nhàn ở ngoài cửa cười nói một câu.
Tôn Dĩnh Thục nghe được câu này, sửng sốt, cái tên chó này, vẫn luôn cố ý làm mình tức giận…
Tề Đẳng Nhàn vừa mới tiễn góa phụ Tôn đi, bên này liền nhận được tin nhắn Lý Vân Uyển gửi đến, báo trước thời gian ra sân bay đón người cho hắn.
Bình luận facebook