• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 716-720

Chương 716 Thợ săn cao cấp.

Chương 716: Thợ săn cao cấp.

Đã lâu lắm rồi không gặp, Tề Đẳng Nhàn tất nhiên không dám lơ là, hơn nữa, hắn còn chuẩn bị hết tất cả mọi thứ từ trước.

Mặc dù Lý Vân Uyển không hẳn là người xấu nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn chuẩn bị đầy đủ từ sớm để đảm bảo rằng nếu như Tu La địa võng có ập đến thì ít nhất hắn cũng có thể xử lý nó một cách điêu luyện.

Hắn móc túi quần, một cái chìa khóa xe Ferrari SF90 xuất hiện ở trong tay.

Lý Vân Uyển từ nhỏ đã là thiên kim đại tiểu thư và rất chung tình với mấy món đồ xa xỉ kiểu này, những thứ như xe sang ấy mà, tất nhiên cô ấy sẽ không bao giờ chê nhiều.

Thường thì mấy loại xe thể thao cao cấp như thế này đều cần phải đặt hàng trước, sau đó đợi vài tháng thậm chí là vài năm thì mới có hàng, chỉ riêng phụ kiện tùy chọn thôi đã tốn thêm mấy chục vạn rồi.

Có điều, vì để có thể lấy được chiếc xe một cách nhanh nhất, Tề Đẳng Nhàn đã bảo Văn Tư Thuận thông qua quan hệ để lấy được chiếc xe trong phòng triển lãm, triển lãm vừa mới kết thúc, chìa khóa xe đã được đưa thẳng đến tay hắn.

“EQ của mình đúng là không ai có thể địch lại được mà!” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ với vẻ đắc ý và trực tiếp lái chiếc xe thể thao đến sân bay.

Cũng may là ở Thượng Hải có rất nhiều người giàu, thế nên chiếc xe này ở trên đường trông cũng khá là bắt mắt nhưng cũng tuyệt đối không khoa trương như chiếc Aston Martin One-77.

Đứng đợi ở cửa sân bay một lúc lâu, cốc cafe mua về cũng đã uống hết rồi, mãi mới nhìn thấy bóng dáng của Lý Vân Uyển.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy đồ yêu nghiệt này đang đeo một chiếc kính mát màu đen được tặng khi mua một chiếc xe hơi sang trọng, cô ấy mặc một chiếc áo gió ngắn màu đen, phía dưới là một chiếc quần đùi rất ngắn, trên eo đeo một chiếc thắt lưng Hermes màu trắng sữa để tôn lên thân hình mảnh khảnh của cô ấy, đôi boot cổ ngắn cao gót dưới chân cũng là mẫu đặc biệt của Hermes, còn trên chân... chính là chiếc quần tất đen có dòng kí tự mà Tề Đẳng Nhàn yêu thích nhất.

Lý Vân Uyển cũng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cô ấy lập tức nở nụ cười, vội vàng kéo chiếc vali và nhanh bước chạy ra ngoài.

Sau đó, trong ánh mắt cực kì hâm mộ của vô số những tên đàn ông xung quanh, cô ấy lao vào trong vòng tay của Tề Đẳng Nhàn.

“Anh Tề, anh có nhớ em không?” Lý Vân Uyển cười và hỏi.

“Tôi cảm thấy cả người mình suốt ngày leng keng leng keng.” Tề Đẳng Nhàn thở dài.

“?” Lý Vân Uyển ngẩn người.

“Bởi vì chuông kêu leng keng mà!” Tề Đẳng Nhàn nói, mấy lời nói sến súa này khiến cho mọi người xung quanh nghe mà buồn nôn.

Lý Vân Uyển ha ha cười lớn, cô ấy trực tiếp đưa cái vali cho hắn để hắn kéo đi, hai tay đưa ra và ôm lấy cánh tay của hắn, trông y như một con chim nhỏ dựa người.

Lý Vân Uyển của bây giờ cũng đã có chút dáng dấp của một người phụ nữ cá tính đang ở độ tuổi trưởng thành rồi, khí chất lạnh lùng và xinh đẹp của cô ấy đủ để xua đuổi rất nhiều những tên đàn ông muốn đến bắt chuyện.

Sau khi đến được bãi đỗ xe, Tề Đẳng Nhàn lấy chìa khóa xe ra và nói: “Quà cho em này.”

Lý Vân Uyển không khỏi ngẩn người, cô ấy nói với vẻ bất ngờ: “SF90? Chiếc này á? Oh, em thích nó...”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cứ lấy đi mà dùng!”

Hắn ở Thượng Hải cũng rất phát tài, dù sao thì chỉ tính riêng chỗ trường đấu chó của Triệu Man Nhi thôi là hắn đã lãi ròng được ba trăm triệu rồi.

“Anh giữ lấy mà dùng đi, em không ở Thượng Hải được mấy ngày đâu.” Lý Vân Uyển cười cười và nhét chiếc chìa khóa vào lại trong tay hắn: “Đi thôi!”

Sau khi lên xe, Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Đi thẳng đến chỗ mẹ em à?”

Lý Vân Uyển bật điều hướng và nói: “Đi theo điều hướng đi!”

Tề Đẳng Nhàn đi theo điều hướng trong suốt hơn một giờ đồng hồ, khi đến đích, hắn bỗng chốc ngẩn người, con mẹ đó, đây không phải là khách sạn à?

“Em đặt phòng xong rồi!” Lý Vân Uyển nheo mắt cười, trong mắt có một sự dễ thương như thể có thể vắt ra nước vậy.

“A, cái này...” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thợ săn cao cấp đúng thật là sẽ luôn xuất hiện theo cách của một con mồi mà.

Sau khi đi vào trong phòng, Lý Vân Uyển đóng cửa lại và nói: “Em đã nói với mẹ em rồi, buổi chiều sẽ đến ăn cơm với bà ấy, từ giờ cho đến giờ ăn cơm chiều vẫn còn những mấy tiếng đồng hồ nữa cơ.”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy lúc này mà cho cô ấy thêm một hiệu ứng mắt đỏ thì thật là tuyệt vời.

Sau buổi chiều hôm nay, cơ thể vốn đã yếu ớt của Tề Đẳng Nhàn đã càng trở nên tệ hơn, nếu như lúc này Triệu Hồng Tụ tới chém hắn, đoán chừng hắn còn không cả có sức mà chạy nữa đâu.

“Ấy, sao anh lại đổ mồ hôi thế? Trước đây đâu có thấy anh đồ mồ hôi bao giờ đâu.” Lý Vân Uyển lần đầu tiên nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn mệt đến mồ hôi nhễ nhại thì vô cùng kinh ngạc.

“Dạo gần đây đánh nhau với người ta nên có hơi bị thương, còn đang trong thời gian hồi phục nữa.” Tề Đẳng Nhàn hì hục làm việc, vô cùng cố gắng.

Lý Vân Uyển ngược lại vô cùng rạng rỡ, Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng: “Tôi thực sự không còn một giọt nào đâu!”

Đối với biểu biện cố gắng của Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển cũng khá là hài lòng.

“Này này này, đừng ngủ nữa, chúng ta nên xuất phát rồi.” Lý Vân Uyển vỗ nhẹ vào gò mà của Tề Đẳng Nhàn, cười tít mắt và nói.

“Hướng Đông Tinh vắt kiệt em thì em cũng không cần phải đến đây báo thù tôi đâu nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn lật người ngồi dậy, hít thở sâu một hơi để lấy lại sức lực.

Lý Vân Uyển lập tức ôm lấy cổ Tề Đẳng Nhàn, lắc lắc vài cái và nói: “Đây chẳng phải là do lâu ngày không gặp nên nhớ nhung quá nhiều hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn ngáp dài một cái rồi bắt đầu sửa sang lại mình và ăn mặc chỉnh tề.

Chính vào lúc này, hắn nhận được điện thoại của chuyển phát nhanh.

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp bảo người đó giao hàng đến tận cửa khách sạn, nói rằng sẽ kèm theo tiền boa, trước sự cám dỗ của một khoản tiền boa khổng lồ, bưu tá đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển trả phòng rồi đứng ở cửa khách sạn đợi bưu tá mang hàng đến và đưa cho anh ta tờ tiền năm trăm coi như là tiền boa.

“Đây là cái gì thế?” Lý Vân Uyển không nhịn được mà hỏi, cô ấy nhìn thấy địa chỉ gửi hàng là nhà tù U Đô.

“Đồ dùng để đổi lấy tiền.” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp mở hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong là một cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo, sau khi mở ra bèn có thể nhìn thấy một viên ngọc tủy đang nằm yên trong cái hộp nhỏ.

Viên ngọc tủy này trong suốt như pha lê, trên mặt viết hai chữ “Thượng Hải”.

Lý Vân Uyển không khỏi ngạc nhiên và nói: “Đây là tín vật của giám đốc Long Môn Thượng Hải à?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đây là hàng nhái, tôi bảo cao thủ chuyên làm đồ giả trong nhà tù U Đô làm ra đấy, mua khối ngọc này tốn những mấy vạn, đau lòng muốn chết.”

Trong nhà tù U Đô cái gì cũng ít, chỉ có nhân tài là nhiều.

Cái tên chuyên gia làm đồ giả này đã từng làm giả tác phẩm của rất nhiều nhà nghệ thuật, hơn nữa còn lấy giả tráo thật, không biết đã lừa được bao nhiêu tài sản rồi.

Tín vật của Long Môn tuy rằng tinh xảo nhưng so với các tác phẩm của những nhà nghệ thuật kia thì quả thực là quá đơn giản, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi thôi mà anh ta đã chế tác xong rồi.

Tề Đẳng Nhàn móc đồ thật ra từ trong túi quần, khiến cho Lý Vân Uyển nhìn mà cạn lời...

Đồ giả được người ta gói ghém cẩn thận, đồ thật thì Tề Đẳng Nhàn lại dứt khoát nhét vào trong túi quần, cũng không sợ va đập hay là rơi mất.

“Vẫn có thể nhìn ra một chút khác biệt nho nhỏ.” Tề Đẳng Nhàn cầm lên so sánh, nheo mắt cười cười: “Cơ mà cũng một chín một mười thôi, có lẽ người đó sẽ không nhận ra đâu.”

Lý Vân Uyển cảnh giác nói: “Anh lại chuẩn bị làm ra chuyện xấu gì thế?”

Tề Đẳng Nhàn vui vẻ nói: “Tôi chuẩn bị bán cái thứ này với giá một tỷ!”

Lý Vân Uyển kinh ngạc nói: “Không phải anh chuẩn bị bán cho mẹ em đấy chứ? Coi chừng em đánh chết anh đấy!”

Tề Đẳng Nhàn ngây người một lát, sau đó cười nói: “Ai lại làm thế, lừa ai thì lừa cũng không thể lừa mẹ vợ mà! Tuy rằng trước đó tôi và mẹ vợ có chút xích mích, nhưng đó cũng là chuyện từ lâu rồi mà.”

Lý Vân Uyển nói: “Thế anh chuẩn bị lừa ai?”

“Giang Sơn Hải, một phó giám đốc khác, dã tâm của người này vô cùng lớn, nhất định ông ta sẽ bằng lòng móc ra số tiền này.” Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt và nói.

Hắn đã lên kế hoạch cho chuyện này từ lâu rồi, sau khi gặp mặt Giang Sơn Hải vào ngày hôm qua, hắn càng chắc chắn rằng kế hoạch này có thể thành công.

Giang Sơn Hải có thể vì được thăng chức mà bán đi cả con gái và vợ cả của mình, tín vật này, ông ta không thể không đồng ý bỏ tiền ra.
Chương 717 Oan gia ngõ hẹp

Chương 717: Oan gia ngõ hẹp.

Lý Vân Uyển chẳng cần nghĩ cũng biết rằng cái tên phó giám đốc tên là Giang Sơn Hải gì đó này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Có điều, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy cả, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn đừng có liên lụy đến mẹ cô ấy thì mọi chuyện thế nào cũng được hết.

Nhìn gương mặt rạng rỡ của Lý Vân Uyển, lại thêm đôi chân thon dài mặc quần tất màu đen có dòng kí tự kia, khí chất của cô gái này đều là dùng quả thận của đàn ông để nặn ra đó...

Hắn cảm thấy lần này Lý Vân Uyển đến Thượng Hải hoàn toàn là để “móc thận” của hắn.

Hai người xách túi lớn túi nhỏ quà tặng và đi thẳng đến nhà của Tống Chí Mai.

Tống Chí Mai đường đường là phó giám đốc của Long Môn Thượng Hải, đương nhiên là rất giàu có và quyền lực, bà sống trong một tiểu khu cao cấp, một mét vuông trị giá khoảng hai mươi vạn, tổng cộng có hai trăm mét vuông.

“Bing boong!”

Chuông cửa bị ngón tay thon dài của Lý Vân Uyển ấn vang.

Cửa lớn được mở ra, cơ mà người mở cửa thì lại không phải là Tống Chí Mai mà là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn được chăm nom rất tốt.

“Là Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn có đúng không? Mau vào đi, ta là bạn của mẹ cháu, Vi Họa Mi.” Người phụ nữ trung niên nở nụ cười, tránh đường ra và tự giới thiệu bản thân với hai người một cách đơn giản.

Lý Vân Uyển cười nói: “Cháu biết dì, dì là quân sư của mẹ cháu, người thường xuyên giúp bà ấy bày mưu tính kế mà! Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ bảo nhiều hơn.”

Vi Họa Mi cười cười và nói: “Quân sư gì đâu chứ, nói thẳng ra thì ra chỉ là một thư ký mà thôi, không cần khách sáo.”

Điều khiến cho Lý Vân Uyển cảm thấy ngạc nhiên chính là Tống Chí Mai thế mà lại đích thân ở trong bếp xào rau.

“Mẹ cháu biết cháu sắp đến nên đã đích thân vào bếp.” Vi Họa Mi nói.

“Thế thì cháu hạnh phúc quá rồi!” Lý Vân Uyển nói.

Tống Chí Mai thấy người đến rồi thì cười rồi lau tay đi, bước ra khỏi phòng bếp và nói: “Vân Uyển, Tiểu Tề, hai đứa ngồi chơi chút đi, mẹ sắp xong chuyện bên này rồi, lát nữa còn có hai vị khách quan trọng nữa sắp đến thăm hỏi.”

Sau khi tiện tay đặt quà tặng xuống, Tề Đẳng Nhàn chào hỏi Tống Chí Mai một chút rồi cùng Lý Vân Uyển thoải mái ngồi sóng vai ở trên sofa.

Vi Họa Mi lấy cafe và trà cho hai người rồi đi vào trong bếp để giúp Tống Chí Mai.

“Anh Tề, anh nói xem nếu như mẹ em biết anh đã trở thành giám đốc của Long Môn Thượng Hải rồi thì liệu có ngạc nhiên đến rớt cằm hay không.” Lý Vân Uyển không khỏi buồn cười, cô ấy hỏi.

“Tôi đã từng nghĩ rồi, đến lúc đó tôi sẽ giao lại quyền lực cho mẹ em, dù sao cũng là người một nhà. Vả lại, tôi không có hứng thú với việc quản lí Long Môn Thượng Hải.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Lý Vân Uyển nghe thấy lời này thì trong lòng tất nhiên là vui vẻ hơn gấp bội, một phần cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật là hào phóng khi không hề quan tâm đến chút quyền lực này, một phần cảm thấy hắn coi trọng mình nên mới bằng lòng giúp Tống Chí Mai một tay.

Không bao lâu sau, Tống Chí Mai đi ra khỏi phòng bếp, công việc sau đó đều giao lại cho Vi Họa Mi.

Tống Chí Mai cười nói: “Vân Uyển, dạo này con gầy quá rồi đấy, phải ăn nhiều thịt vào mới được.”

Lý Vân Uyển lườm bà một cái, trong cuộc đời này của bạn sẽ luôn có một người chê bạn ăn không đủ nhiều, đó chính là mẹ của bạn.

“Tiểu Tề, chúng ta đã gặp nhau từ lâu rồi, cháu cũng không nói sẽ đến đây thăm ta, có chút không phải đó nha.” Tống Chí Mai nói.

“Dì Tống, không phải cháu đang đợi để đến cùng với Vân Uyển hay sao?” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Lúc trước hắn và Tống Chí Mai đã từng có xích mích, tuy rằng hiện tại đều đã tan thành mây khói, nhưng nếu một mình đến thăm thì vẫn khó tránh khỏi sẽ cảm thấy xấu hổ nhỉ?

Lý Vân Uyển hỏi: “Mẹ, lát nữa có khách gì thế?”

Tống Chí Mai nói: “Là khách quý đến từ nước Kiệt Bành, đến để bàn chút chuyện hợp tác với mẹ.”

Tề Đẳng Nhàn nghe đến đây thì bỗng chốc ngẩn người, đến từ nước Kiệt Bành? Chắc không phải là đám người Nham Toái Lưu đâu nhỉ!

Nham Toái Lưu hình như vẫn luôn cố chấp muốn nhúng tay vào Long Môn Thượng Hải, bọn họ không thể tìm được lỗ hổng ở Văn gia nên đã đi vòng tới bên Tống Chí Mai à?

Lần trước Oán Quỷ đánh bay Thượng Tuyền Tinh Vũ, anh ta nói sẽ mời Liễu Tông Nham Toái đến để báo thù, nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đâu, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tề Đẳng Nhàn đang định hỏi thêm một câu thì Vi Họa Mi đã bưng hai món ăn cuối cùng lên bàn và cười nói: “Đại công cáo thành, lát nữa người đến thì chúng ta cùng ăn cơm đi!”

Lý Vân Uyển cũng chỉ thuận miệng hỏi Tống Chí Mai một câu mà thôi, cô ấy hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây cho nên cũng không nói gì nữa, chỉ cảm thấy mẹ mình cũng thật là lợi hại, thế mà còn kết bạn với người của nước Kiệt Bành nữa.

“Bing boong!”

Chuông cửa reo lên.

Vi Họa Mi vội vàng đi ra mở cửa, sau đó chào hỏi: “Chào hai người, anh Thượng Tuyền, sư phụ Liễu Tông!”

Hai người ở ngoài cửa chính là Thượng Tuyền Tinh Vũ còn đang băng bó trên tay và Liễu Tông Nham Toái ăn mặc thoải mái.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời của Vi Họa Mi thì liếc mắt ra ngoài cửa và nheo mắt lại, đúng thật là người của Nham Toái Lưu!

Sau đó, ánh mắt của hắn khóa chặt trên người Liễu Tông Nham Toái, người đàn ông trung niên này có hơi thở trầm tĩnh, xương nắm tay đã bị mài nhẵn, huyệt thái dương hơi có nhô lên, bước đi mang theo lực đàn hồi, vừa nhìn đã biết là một đại cao thủ cấp bậc tông sư!

“Người này chính là người sáng lập ra Nham Toái Lưu, Liễu Tông Nham Toái?!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn đã đoán ra được hơn nửa.

Thượng Tuyền Tinh Vũ vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt ngay lập tức thay đổi và nói với vẻ bất ngờ: “Sao anh lại ở đây?”

Tống Chí Mai ngẩn người một lúc rồi nói: “Anh Thượng Tuyền quen biết con rể của tôi à?”

Thượng Tuyền Tinh Vũ nghe thấy Tề Đẳng Nhàn là con rể của Tống Chí Mai thì sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, anh ta quay đầu nhìn Liễu Tông Nham Toái và nói: “Sư phụ, chính là cái tên này đã phá hỏng chuyện của chúng ta, Miyazaki Shinzo cũng là hắn ta gọi đến đấy!”

Liễu Tông Nham Toái bình tĩnh gật đầu, nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái rồi tỏ ra thờ ơ.

Chỉ cảm thấy cậu trai trẻ này khí huyết lâng lâng, hô hấp không ổn định, lực tim đập yếu, mặc dù có chút nền tảng võ công, nhưng không phải cao thủ gì cả, hơn nữa, quá nửa là đã bị tửu sắc rút cạn cơ thể.

Chẳng trách ông ta lại nghĩ như thế, dù sao trên người Tề Đẳng Nhàn vẫn còn có vết thương, vả lại Lý Vân Uyển ngồi bên cạnh lại xuất sắc đến như vậy, đôi chân dài mặc quần tất màu đen kia là thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng nhịn không được mà muốn nhìn thêm vài cái.

“Chẳng lẽ anh Thượng Tuyền đã từng có xích mích với con rể của tôi sao? Ha ha, có cũng không sao cả, hôm nay mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm là không sao nữa rồi.” Tống Chí Mai đứng dậy một cách khí phách và nói.

Tề Đẳng Nhàn chỉ cười cười với Liễu Tông Nham Toái một cái, không ngờ rằng vị đại tông sư này lại trực tiếp ngoảnh mặt đi và không thèm nhìn hắn lấy một cái, dường như là hoàn toàn không thèm đặt hắn vào trong mắt.

Lý Vân Uyển nhịn không được mà khẽ giọng hỏi: “Anh đã từng có xích mích với hai người Kiệt Bành này à?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Có chút chuyện nhỏ thôi, không cần để ý, xem xem bọn họ có ý đồ gì rồi nói sau.”

Thượng Tuyền Tinh Vũ còn đang định nói gì đó, Liễu Tông Nham Toái lại đưa tay ra ấn vai anh ta và nói: “Ngồi xuống ăn cơm trước đã!”

Sắc mặt của Thượng Tuyền Tinh Vũ cứng đờ, đặt những món quà đang xách ở tay còn lại xuống và không nói gì nữa.

Vi Họa Mi lại không khỏi cau mày, không ngờ rằng hai đối tác làm ăn quan trọng trong tương lai này lại đã từng có xích mích với Tề Đẳng Nhàn, mong rằng sẽ không làm hỏng chuyện...

Tống Chí Mai muốn bước lên vị trí giám đốc của Long Môn Thượng Hải, chỉ dựa vào chút sức mạnh của bản thân thì vẫn chưa đủ mà phải dựa vào ngoại lực nữa, mà Nham Toái Lưu chắc chắn chính là một trong những ngoại lực tốt nhất.

Sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống bàn ăn, Tống Chí Mai nâng ly lên và nói: “Chào mừng hai vị đến nhà tôi làm khách.”

Tề Đẳng Nhàn cũng cười tít mắt và nói: “Chào mừng, chào mừng!”
Chương 718 Lựa chọn.

Chương 718: Lựa chọn.

Trên bàn ăn, Thượng Tuyền Tinh Vũ cũng không trở mặt với Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt Liễu Tông Nham Toái điềm tĩnh.

Sau khi uống hết ba hiệp, Liễu Tông Nham Toái mới đặt đũa xuống và thản nhiên nói: “Bà Tống, chúng ta bàn chuyện chính thôi!”

Tống Chí Mai cười nói: “Được, cầu còn không được cơ mà!”

Vi Họa Mi cũng lấy lại tinh thần và cười nói: “Hiện tại phó giám đốc Tống của chúng tôi đang cần sự ủng hộ, nếu như sư phụ Liễu Tông có thể toàn lực ủng hộ, đối với chúng tôi mà nói là một chuyện rất tốt.”

Liễu Tông Nham Toái bình tĩnh gật đầu rồi nói: “Điều kiện mà tôi đưa ra cũng rất đơn giản... Thứ nhất, tôi muốn mở một võ đường ở Thượng Hải; thứ hai, tôi cần một ít tài nguyên của Long Môn Thượng Hải; thứ ba...”

Vi Họa Mi nói: “Những thứ này đương nhiên đều chỉ là chuyện nhỏ, không thành vấn đề, chúng tôi hoàn toàn có thể đáp ứng.”

“Nham Toái Lưu đang yên đang lành vẫn là nên quay về nước Bành Kiệt của mình đi, đừng nghĩ đến việc nhúng tay vào chuyện của Long Môn Thượng Hải nữa, nhỡ không cẩn thận bị chặt đứt tay thì phải làm sao đây?”

Sau khi nghe hết những lời của Liễu Tông Nham Toái, Tề Đẳng Nhàn cầm chén rượu lên, mỉm cười và nói.

Thượng Tuyền Tinh Vũ trong mắt bắn ra tia lửa, anh ta lạnh lùng nói: “Cái tên thối tha kia, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy! Có sư phụ của tôi ở đây rồi, cho dù anh có gọi Miyazaki Shinzo đến thì cũng không bảo vệ được anh đâu!”

Ánh mắt của Liễu Tông Nham Toái cũng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, ông ta nói với Tống Chí Mai: “Bà Tống, lời của con rể cô cũng là ý của cô à?”

Tống Chí Mai hoảng hốt, không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại giữa đường nhảy ra ngăn cản chuyện này!

Trong lòng bà ta bỗng chốc có chút tức giận, đây là cơ hội tốt để bà ta mượn lực từ bên ngoài, nếu như bị Tề Đẳng Nhàn phá hoại thì chắc chắn mình sẽ bị tụt lại phía sau Giang Sơn Hải thôi.

Nghe đồn Giang Sơn Hải đã cấu kết cùng với Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo rồi, ông ta còn suýt chút nữa đã gả con gái cho Diệp Kế Hùng, nếu như không phải Văn gia có người đứng ra phá hỏng chuyện thì bây giờ mọi chuyện đã xong cả rồi.

Điều này làm cho bà ta cảm thấy may mắn nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút nóng lòng.

Giang Sơn Hải vẫn luôn nỗ lực phát triển, bà ta không thể ngồi yên chờ chết, nhất định phải chủ động đứng lên!

“Vân Uyển, cháu có thể quản lí bạn trai của cháu một chút không?” Vi Họa Mi nhướng mày và nói với Lý Vân Uyển: “Đây không phải là chỗ để đùa đâu!”

Lý Vân Uyển cười cười, cô ấy nói: “Cháu không quản nổi anh ấy đâu, từ trước đến nay đều là anh ấy quản cháu.”

Những lời này, có thể nói là vừa củng cố tình cảm vừa cho Tề Đẳng Nhàn mặt mũi.

Phụ nữ có EQ cao, chính là biết ăn nói như vậy đấy.

Không giống như tên cai ngục nào đó, cứ mở miệng là lại có thể khiến cho người khác tức chết.

Tề Đẳng Nhàn không đợi Tống Chí Mai trả lời mà đã ngay lập tức lên tiếng: “Ông nói không sai, ý của tôi cũng chính là ý của bà ấy. Bởi vì có tôi ủng hộ bà ấy là được rồi, không tội gì phải kéo người nước ngoài vào ủng hộ cả.”

Lần trước Tống Chí Mai đã phải chịu thiệt thòi lớn ở chỗ Tề Đẳng Nhàn khi còn ở thành phố Trung Hải, nghe thấy lời này, bà ta theo bản năng cảm thấy không ổn, nhưng cho dù như thế thì bà ta vẫn không dám mở miệng nói chuyện.

Vi Họa Mi tức giận quát lên: “Cậu có thể ngậm miệng lại được không hả? Hôm nay bảo cậu đến đây để làm khách chứ không phải để cậu giọng khách át giọng chủ và làm hỏng chuyện của chúng tôi!”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Sao nào, bà Vi cảm thấy dẫn sói vào nhà là chuyện tốt à? Đám người Kiệt Bành này thâm sâu khó lường, lòng mang ý xấu, bà thích bọn họ đến thế cơ à?”

Vi Họa Mi bị lời của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức đến mức cả người run lên bần bật, Tống Chí Mai có thể có được sự ủng hộ để lên làm giám đốc hay không chính là điều mà bà ấy quan tâm nhất!

Bây giờ đã sắp lôi kéo được sự ủng hộ của Nham Toái Lưu rồi, kết quả lại bị Tề Đẳng Nhàn ở đâu chạy ra ngăn cản!

Lý Vân Uyển yên lặng ăn cơm như thể chẳng hề xảy ra chuyện gì vậy, lúc đàn ông làm những chuyện như thế này, phụ nữ tốt hơn hết là nên bớt lèm bèm lại và không nên chõ miệng vào.

“Hai vị, xin mời về cho.” Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý đến Vi Họa Mi mà nói thẳng với Liễu Tông Nham Toái và Thượng Tuyền Tinh Vũ.

Thượng Tuyền Tinh Vũ cười khẩy với vẻ khinh thường và nói: “Bà Tống muốn lên làm giám đốc thì phải cần đến sự ủng hộ của chúng tôi! Anh là cái thá gì mà cảm thấy mình có thể ủng hộ bà ấy được? Nói cách khác, chẳng lẽ anh quá coi trọng đám tàn dư của Văn gia và cho rằng bọn họ có năng lực đó!”

Liễu Tông Nham Toái cúi đầu rũ mắt, không nói gì cả, ông ta là một đại tông sư, tội gì phải cãi nhau với người khác.

Ông ta thường sẽ trực tiếp ra tay.

“Dì Tống, hoặc là dì chọn tin tưởng cháu và cháu sẽ nâng đỡ dì bước lên vị trí đó; hoặc là dì tiếp tục hợp tác với đám người Bành Kiệt này, đến lúc đó đừng có trách cháu không nể mặt Vân Uyển.” Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Tống Chí Mai và nhàn nhạt nói.

Trong lòng Tống Chí Mai cũng đang đấu tranh, thường ngày bà ta luôn là một người quyết đoán nhưng lúc này lại rất do dự.

Bà ta không biết liệu Tề Đẳng Nhàn có thể đóng góp to lớn cho cuộc chiến tranh đoạt vị trí giám đốc của bà ta hay không, nhưng bà ta biết rằng nếu như hợp tác với Liễu Tông Nham Toái thì đó chắc chắn sẽ là một cơ hội rất lớn!

Vi Họa Mi nổi giận, nói chuyện cũng không còn khách sáo nữa, bà ta lớn tiếng nói: “Cậu là cái thá gì chứ? Dám ép dì Tống của cậu đưa ra quyết định như vậy hả? Có phải cậu coi trọng mình quá rồi hay không? Chị Tống, em thấy cái tên này không thích hợp để làm con rể của chị đâu, chị bảo Vân Uyển chia tay với cậu ta sớm đi, nếu không thì sớm muộn gì cậu ta cũng làm hại đến hai người!”

Lý Vân Uyển vẫn luôn im lặng bỗng nói với giọng không vui: “Dì chưa có tư cách để chõ miệng vào chuyện của cháu đâu! Dì cảm thấy địa vị của mình cao hơn cháu hay là dì cảm thấy mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn cháu nên dì mới có tự tin để nói ra những lời như thế hả?”

Bây giờ Lý Vân Uyển đã không còn là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Mộc Tử nhỏ bé lúc trước nữa rồi, tên tuổi của cô ấy nhiều không kể siết, cái gì mà tổng giám đốc của Tianlai Capital, phó tổng giám đốc tập đoàn Hướng thị, tổng giám đốc của Dược phẩm Thiên Lai...

Với những lý lịch như vậy, tất nhiên là cô ấy sẽ nói chuyện rất cứng rắn.

Vi Họa Mi cũng không ngờ Lý Vân Uyển lại không khách sáo đến như thế, bà ấy giận đến đỏ bừng cả mặt.

Liễu Tông Nham Toái cuối cùng cũng mở mắt và nói với Tống Chí Mai: “Tôi vẫn muốn nghe thử suy nghĩ của bà Tống xem cô quyết định như thế nào.”

Tống Chí Mai cũng biết rằng lúc này mình không thể im lặng được nữa.

Bà ta quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tiểu Tề, không phải ta không tin vào năng lực của cháu mà là sự giúp đỡ mà ông Liễu Tông có thể cho ta chắc chắn sẽ lớn hơn cháu. Vậy cho nên cháu đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.”

Vi Họa Mi nghe thấy lời này của Tống Chí Mai thì không khỏi thở phào một hơi.

Lý Vân Uyển sững sờ.

Thượng Tuyền Tinh Vũ bỗng nở nụ cười và nói: “Quyết định của bà Tống chắc chắn là quyết định sáng suốt nhất.”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Dì Tống, dì chắc chưa? Một khi dì bước vào con đường này thì sẽ không còn đường để quay lại nữa đâu. Với tư cách là bạn trai của Vân Uyển, cháu không thể không nhắc nhở dì thêm một lần nữa. Vả lại, sự kiên nhẫn của cháu thực ra cũng khá là có hạn!”

Lý Vân Uyển cũng vội vàng khuyên bảo: “Mẹ, mẹ thực sự nên suy nghĩ cho kĩ đi rồi hẵng quyết định!”

Vi Họa Mi nói: “Ban nãy bà ấy đã nói rất rõ ràng rồi, hai đứa còn ở đây lảm nhảm cái gì nữa chứ? Nói như rồng leo, làm như mèo mửa, căn bản nhìn không rõ tình hình, mau đi đi, hôm khác lại đến, hôm nay hai đứa không nên đến đây.”

Tống Chí Mai lại một lần nữa bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển làm cho dao động!

“Mẹ, mẹ không thể tin tưởng con được sao?” Lý Vân Uyển đột nhiên lớn tiếng quát lên: “Mẹ muốn lên làm giám đốc, con hiểu, nhưng dù thế nào thì mẹ cũng đâu thể hợp tác đám người Kiệt Bành lòng lang dạ sói này được! Mẹ muốn bị bọn họ cắn ngược lại hay sao?”

Tống Chí Mai bất lực thở dài một hơi và nói: “Cũng được... Ông Liễu Tông, xin mọi người hãy cho tôi thêm một chút thời gian để suy nghĩ, dù sao thì chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ.”

Thượng Tuyền Tinh Vũ dường như hận không thể giết chết Lý Vân Uyển, nếu như không phải cô ấy nhảy ra nói liên tục vài câu thì Tống Chí Mai sao có thể thay đổi ý định được?
Chương 719 Cháu là giám đốc.

Chương 719: Cháu là giám đốc.

“Muốn mở võ đường thì cứ làm theo quy định đi, khiêu chiến với từng võ đường một ấy, đánh cho đến khi mọi người đều công nhận các người có phải là được rồi không? Đi đường tắt làm gì chứ?”

Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Liễu Tông Nham Toái một cái và nhàn nhạt nói: “Với sức mạnh của ông Liễu Tông đây, e rằng đó cũng đâu phải là một chuyện khó khăn nhỉ?”

Liễu Tông Nham Toái nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn và chậm rãi nói: “Cũng được, quay về tôi sẽ đến võ đường Thiên Đạo của Văn gia, hi vọng sẽ có người có thể đứng ra đấu với tôi một trận.”

Tề Đẳng Nhàn cười cười với vẻ không quan tâm lắm, ông đây bây giờ đánh không lại Triệu Hồng Tụ, chẳng lẽ lại cũng đánh không lại ông sao?

“Đi!”

Liễu Tông Nham Toái lạnh lùng đứng dậy và trực tiếp rời đi.

Thượng Tuyền Tinh Vũ lắc đầu với Tống Chí Mai: “Bà đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi đấy, tôi mong rằng bà sẽ thay đổi suy nghĩ.”

Vi Họa Mi ở bên cạnh sốt ruột nói: “Đừng mà... ngồi xuống nói chuyện nữa đi...”

Hai người vẫn dứt khoát rời khỏi đó.

Vi Họa Mi quay đầu nhìn hai người Lý Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt giận dữ và lạnh lùng nói: “Ta mong rằng hai đứa có thể cho ta một lời giải thích hợp lí, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!”

Lý Vân Uyển nói: “Dì có thể không khách sáo đến mức nào được chứ? Dì thử không khách sáo một lần cho cháu xem nào!”

Tống Chí Mai lại cau mày nói: “Vân Uyển, không được vô lễ với dì Vi!”

Lý Vân Uyển khẽ hừ một tiếng, bây giờ cô ấy có nhìn trái nhìn phải thế nào cũng cảm thấy Vi Họa Mi rất không vừa mắt, thế mà lại dám bắt mình chia tay với Tề Đẳng Nhàn? Không biết đây là bảo bối mà mình vất vả lắm mới nhặt được về hay sao?

“Có điều, Tiểu Tề này, cháu cũng phải cho ta một lời giải thích hợp lý với được.” Tống Chí Mai nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, trong ánh mắt không khỏi mang theo một chút bất lực.

Vi Họa Mi nói: “Cậu ta có thể đưa ra lời giải thích như thế nào được cơ chứ? Hôm nay cậu ta đến đây chính là để phá hoại chuyện tốt của chúng ta.”

Tề Đẳng Nhàn tùy tiện rút tay ra khỏi túi và móc ra một viên ngọc tủy rồi đặt ở trên mặt bàn, thản nhiên nói: “Đây chính là lời giải thích của cháu!”

Tống Chí Mai kinh ngạc nói: “Ngọc tủy của giám đốc Long Môn Thượng Hải? Tại sao thứ này lại ở trên người cháu!”

Vi Họa Mi ở bên cạnh nhìn thấy thế thì cũng vô cùng bất ngờ, hai mắt sắp trợn ngược lên luôn rồi.

“Cháu... tại sao lại có thứ này?” Vi Họa Mi nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi với giọng ngạc nhiên.

Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý đến bà ấy mà chỉ nói với Tống Chí Mai: “Dì Tống, lời giải thích này đã đủ chưa?”

Vi Họa Mi lấy lại tinh thần rồi bắt đầu cười khẩy: “Cái này quá nửa là giả rồi, thứ đồ quý giá như ngọc tủy của giám đốc sao có thể ở trên người cậu ta được, hơn nữa lại còn tiện tay cất ở trong túi?”

Tống Chí Mai cau mày, cầm viên ngọc tủy lên và cẩn thận xem xét một lúc lâu, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Hình như cái này thực sự là đồ giả.”

Vi Họa Mi nghe thấy thế thì ngay lập tức liên tục cười khẩy và nói: “Chị xem, em đâu có nói sai đâu! Cậu ta đến chính là để phá hỏng chuyện của chúng ta, hơn nữa còn lấy ngọc tủy giả ra để lừa lọc đảo điên, chị Mai, chị nhìn lầm rồi, chị không nên để cậu ta làm con rể của mình đâu.”

Lý Vân Uyển không khỏi sửng sốt, không phải Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị viên ngọc tủy giả này để gài bẫy Giang Sơn Hải hay sao? Sao lại mang nó đến trước mặt mẹ mình rồi!

Tề Đẳng Nhàn bỗng ngẩn người, sau đó nở nụ cười xấu hổ, vội vàng cất viên ngọc tủy giả vào và nói: “Thật ngại quá, cháu lấy nhầm rồi, lấy phải đồ giả rồi.”

Sau khi nói xong lời này, hắn móc viên ngọc tủy thật ra và đặt ở trên bàn.

“Còn một cái nữa á?!” Vi Họa Mi lạnh lùng nói: “Cậu có biết ngụy tạo ngọc tủy của Long Môn sẽ phải gánh chịu trách nhiệm lớn đến nhường nào không? Người cuối cùng dám làm chuyện này, bây giờ cỏ ở trên mộ đã mọc cao ba thước rồi đấy!”

Sau khi đón lấy ngọc tủy, Tống Chí Mai lại vô cùng sững sờ, sau đó mới chậm rãi nói: “Cái này là ngọc tủy thật này, tôi đã từng nhìn thấy nó ở chỗ Văn Dũng Phu... Viên ngọc tủy này đã từng bị ông ta không cẩn thận đụng vào nên ở bên trong có một vết nứt rất nhỏ. Ban nãy tôi cũng đã dựa vào điểm này để phán đoán ra độ thật giả của ngọc tủy.”

Vi Họa Mi ngay lập tức sững sờ ngay tại chỗ, bà ấy nhìn về phía ngọc tủy ở trong tay Tống Chí Mai và liên tục nói: “Không, chuyện này tuyệt đối không thể nào... Sao cậu ta lại có ngọc tủy của giám đốc Long Môn chúng ta được?!”

Lý Vân Uyển nhìn Vi Họa Mi một cái với ánh mắt mỉa mai và nói: “Hỏi câu hỏi não tàn này làm gì chứ? Ngọc tủy ở trong tay anh ấy thì chỉ có thể chứng minh rằng anh ấy chính là giám đốc của Long Môn Thượng Hải thôi!”

Tống Chí Mai cũng dùng ánh mắt kinh ngạc và phức tạp không gì sánh được để nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.

“Ừm, không sai. Viên ngọc tủy này là do Lý Hà Đồ, hội trưởng của tổng hội Long Môn đưa cho cháu đấy, chắc không phải đồ giả đâu.”

“Vi Họa Mi, dì thân là thành viên của Long Môn Thượng Hải, nhìn thấy giám đốc là cháu đây mà còn không hành lễ à?”

“Hay là dì không coi trọng quy tắc của Long Môn?”

Ánh mắt của hắn rơi trên người Vi Họa Mi và mang theo cảm giác áp bức vô cùng nặng nề!

Vi Họa Mi run rẩy một cái, trực tiếp cúi đầu xuống và trầm giọng nói: “Vi Họa Mi bái kiến giám đốc!”

Tống Chí Mai cười khổ với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Vậy cho nên bây giờ cháu chính là giám đốc của Long Môn Thượng Hải à? Ta và Giang Sơn Hải giành tới giành lui chỉ để giành lấy một trò cười thôi à?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Cũng không thể nói là như thế được.”

Tống Chí Mai bất lực thở dài một hơi và đặt ngọc tủy lên trên bàn.

“Cháu không có hứng thú với việc quản lí Long Môn, mà dì thì lại là mẹ của Vân Uyển... Cháu nghĩ, đội cái danh là phó giám đốc để kiểm soát toàn bộ Long Môn Thượng Hải, đối với dì Tống mà nói, danh tiếng chắc là cũng không quan trọng đến như vậy đâu nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn nói một cách qua loa.

Tinh thần Tống Chí Mai bỗng trở nên phấn chấn, bà nói: “Ý của cháu là...”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ý của cháu là, cháu sẽ giao phó Long Môn Thượng Hải lại cho dì, để cho dì toàn quyền quản lí. Đề nghị này của cháu, dì cảm thấy như thế nào?”

Vi Họa Mi ở bên cạnh cũng không khỏi thất thần, Tề Đẳng Nhàn thế mà lại là giám đốc của Long Môn Thượng Hải, hơn nữa, hắn vậy mà lại bằng lòng giao lại toàn bộ quyền lực cho Tống Chí Mai!

Quyền lực là thứ quyến rũ đến mức nào cơ chứ, thế mà hắn lại nói cho là cho? Chỉ vì Lý Vân Uyển thôi sao? Đùa gì vậy chứ! Sao lại có người hào phóng như vậy được!

Phải biết rằng, vì để cạnh tranh chức vị giám đốc này, Giang Sơn Hải đã vứt bỏ cả người vợ đã kết tóc se tơ với mình, thậm chí còn coi con gái như là một công cụ...

“Cái này?” Tống Chí Mai nhìn Tề Đẳng Nhàn như đang nhìn vào người ngoài hành tinh: “Cháu nói thật à?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu và nói: “Thế nên cháu mới nói dì không cần phải hợp tác với đám người nước Kiệt Bành đó làm gì, cháu có thể cho dì những thứ dì muốn.”

Tống Chí Mai hít sâu vào một hơi, cố gắng xoa dịu tâm trạng của mình và nói: “Nếu như có thể nắm quyền thì có cái chức danh giám đốc hay không cũng không sao cả, vả lại, với quan hệ này của cháu và Vân Uyển, nếu như ta tuyên bố với thế giới bên ngoài thì cũng không lo không áp chế được người khác!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó cháu sẽ giao lại quyền lực cho dì. Dì cứ lấy danh nghĩa của phó giám đốc để sử dụng quyền lực của giám đốc đi!”

Tống Chí Mai trực tiếp nở nụ cười, mạnh mẽ gật đầu và nói: “Được! Được được được!”

Ánh mắt nhìn về phía Lý Vân Uyển của bà không khỏi vô cùng hài lòng, cảm thấy con gái của mình thực sự rất có mắt nhìn người, thế mà lại chọn được một người bạn trai như thế này.

Có điều, năng lực tốt thì năng lực tốt, nhưng hình như hắn có hơi thích đi trung tâm massage quá thì phải.

Vi Họa Mi ở bên cạnh cũng có hơi kích động, không ngờ rằng chuyện mà Tống Chí Mai ngày đêm suy tính thực ra lại có thể hoàn thành một cách tùy tiện như vậy...

Bây giờ bà ấy thực sự muốn quay về mười mấy phút trước để mạnh mẽ tát cho chính mình vài cái bạt tai để cho mình tỉnh táo lại một chút và đừng nói ra những lời ngu xuẩn đó!
Chương 720 Móc thận.

Chương 720: Móc thận.

Tề Đẳng Nhàn lại cùng Tống Chí Mai bàn bạc thêm một vài tình hình cụ thể, dù sao thì loại chuyện như chuyển giao quyền lực này cũng không phải là chuyện nhỏ.

“Liễu Tông Nham Toái nói muốn đến võ đường Thiên Đạo của Văn gia, e rằng đó không phải là nói đùa đâu mà thực sự là muốn đến gây rắc rối cho Văn gia.” Tống Chí Mai chậm rãi nói: “Ta có chút tò mò, cháu và Văn gia đã hóa giải thù hận kiểu gì vậy?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Văn Dũng Phu chết trong tay thuộc hạ của Hồng Thiên Đô là Cá Sấu, chuyện này không liên quan gì đến cháu cả. Vả lại, chính người của Văn gia đã chủ động đến tìm cháu để cầu xin sự trợ giúp.”

“Bọn họ bằng lòng chọn cách ủng hộ cháu để đổi lấy sự sống còn của Văn gia, tất nhiên là cháu sẽ vui vẻ mà đồng ý rồi.”

“Văn gia bây giờ rất trung thành với cháu.”

Tống Chí Mai cảm thấy có chút khâm phục thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn, dẫu sao thì trong lời đồn ở thế giới bên ngoài, cái chết của Văn Dũng Phu cũng có liên quan đến hắn.

Thế nhưng bây giờ Văn gia lại trở thành những người hâm mộ trung thành của hắn.

Vi Họa Mi nở nụ cười toe toét, bà ấy chủ động vác mặt đi xin lỗi hai người Lý Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn không quan tâm lắm, Lý Vân Uyển cũng chẳng thèm để ý đến bà ấy.

“Quân sư cái gì chứ, thật là ngu ngốc!” Lý Vân Uyển âm thầm cà khịa một câu với Tề Đẳng Nhàn, gương mặt tràn đầy vẻ khinh thường.

Sau khi ngồi lại thêm một lúc và uống lấy vài chén trà.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Lý Vân Uyển một cái và nói: “Hôm nay em có muốn ở lại với mẹ em không?”

Lý Vân Uyển nói: “Em ở lại với bà ấy làm gì? Đương nhiên là phải ở với anh rồi!”

Tề Đẳng Nhàn run rẩy một cái, đây là lại đến tiết mục “móc thận” rồi à? Ba lần trong một buổi chiều rồi mà vẫn chưa đủ hả!

Lý Vân Uyển nói với vẻ mặt kì quái: “Anh muốn tách em ra à? Anh có suy nghĩ gì đặc biệt hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đâu có muốn tách em ra đâu, rõ ràng chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi mà, em nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Lý Vân Uyển nói: “Em nghe nói Quan Quan bị thương phải nhập viện, ngày mai chúng ta đến thăm cô ấy đi.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Em đi là được rồi, ngày mai tôi còn có chút chuyện phải làm, dù sao thì ngọc tủy giả cũng đã đến rồi, đâu thể không đi lừa tiền được.”

Hai người đi khỏi chỗ của Tống Chí Mai, Lý Vân Uyển nói: “Mẹ em nói với em rằng anh rất thích đi đến trung tâm massage, bảo em trông anh kĩ hơn một chút.”

Tề Đẳng Nhàn đen sầm mặt, lần gặp mặt đầu tiên của hắn và Tống Chí Mai quả thực chính là khi hắn đi ra khỏi trung tâm massage Đông Phương Anh Hoa, có điều... Lần đó rõ ràng là Hoàng Kỳ Bân mời khách, hắn chỉ đi tẩm quất một chút thôi mà.

“Xem ra sự hiểu lầm của bố mẹ vợ đối với tôi cũng thật là sâu sắc, cái này phải cần thời gian để từ từ hóa giải mới được.” Tề Đẳng Nhàn bất lực nhún vai và nói.

“Dám đến trung tâm massage chơi bậy chơi bạ, cẩn thận ngày nào đó em sẽ móc thận của anh!” Lý Vân Uyển cười gằn và nói.

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, chiều hôm nay không phải hắn đã bị “móc thận” rồi hay sao, còn cần đến hôm nào nữa chứ? Khỏi cần nghĩ cũng biết tối hôm nay đoán chừng hắn sẽ lại bị hung hăng “móc thận” rồi.

Tê liệt rồi, chỗ thuốc bổ mà lúc trước lấy ở chỗ lão Tôn và cả mấy thứ thận dê, hàu sống mà dạo gần đây hắn ăn hình như đều đã thành công cốc cả rồi...

Có điều, cho dù có bồi bổ nhiều hơn nữa thì cũng không chống lại được độ chịu chơi của Lý yêu tinh đâu.

Ngay đêm hôm đó, con yêu tinh đó đã buộc một kiểu tóc đuôi ngựa có thể giúp cho đàn ông gia tăng tốc độ tấn công và sức mạnh chí mạng, nhân tiện còn treo thêm hai quả chuông ở hai bên của tóc đuôi ngựa.

“Em không cần lo tôi sẽ đi đến trung tâm massage đâu, với cái tình hình này, chắc là tôi cũng không đi nổi nữa đâu. Thận cũng không cần móc nữa, thêm vài lần nữa thì đoán chừng nó cũng phế ngay thôi.” Tề Đẳng Nhàn nằm bẹp, mệt đến toát mồ hôi.

“Bây giờ da đầu em vẫn còn đang đau đây này, có ai dùng sức kéo như anh không hả? Còn có mặt mũi mà mắng mỏ em à!” Lý Vân Uyển vươn tay ra hung dữ véo lên gò má của hắn.

Tề Đẳng Nhàn xấu hổ cười nói: “Cái này không phải là vì tôi cảm thấy tiếng chuông nghe hay quá hay sao? Chị gái, chị biết chơi quá đấy.”

Mặc dù cảm thấy sau khi bị “móc thận” thì sẽ mệt mỏi đến mức đau khổ, thế nhưng trong quá trình bị “móc thận” thì cũng khá là vui vẻ, nhất là khi phong cách của Lý Vân Uyển vô cùng đa dạng, cũng chỉ có Irena Jinva là có thể chiến đấu một trận với cô ấy thôi.

Lúc trời còn chưa sáng, Tề Đẳng Nhàn đã chịu đựng cơn mệt mỏi để bò dậy và đứng tấn, với những người có cơ thể suy nhược như hắn, nếu như không chăm chỉ dùng “Tam Thể Thức” để củng cố lại thì nói không chừng sẽ ngã xuống vào một ngày nào đó.

Đứng tấn trong khoảng nửa tiếng và chăm chỉ đánh một bài quyền.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình đã thoải mái hơn nhiều rồi, nắm đấm có sức, bước chân có lực, chỉ là nội tạng vẫn có hơi đau nhức trong lúc vận lực.

“Cái tên Hồng Thiên Đô đó mạnh quá, cơ mà đánh nhau với ông ta thực sự rất đã! Đáng tiếc là ông ta đã chết rồi, không biết khi nào mới lại gặp được một đối thủ như vậy nữa!” Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt lại, lặng lẽ gồng sống lưng lên và bắt chước tư thế của Hồng Thiên Đô.

Hồng Thiên Đô luyện cơ lưng có hơi lố lăng, trong bằng hình quyền pháp của ông ta, cách phát lực chính là sử dụng các nhóm cơ chính như cơ lưng giữa, cơ sô lớn, cơ sô nhỏ, cơ lưng dưới, cơ cầu vai trên, cơ cầu vai dưới.

Khi các cơ đó thắt chặt lại, sau đó căng ra và bùng nổ, nó sẽ tạo ra một sức mạnh vô tận.

Những búi cơ sau lưng ông ta giống như đôi cánh của một con chim đại bàng to lớn vậy, một khi xòe ra, nó sẽ che khuất cả bầu trời và bay vút vạn dặm!

“Mình thực sự chưa từng nghiêm túc tập luyện bằng hình quyền, thứ mà bằng hình nghiên cứu thực ra chỉ là một chữ nhanh, binh gia quyền chính là bằng hình, thứ mà nó đánh ra chính là cú đấm như một mũi tên nhanh. Nhưng Hồng Thiên Đô hình như không giống thế, con đường mà ông ta đi có cùng một quy luật với con đường mà mình đi khi dùng Bát Quái chưởng, đó là những đòn đánh mạnh mẽ và quyết liệt, các cơ sau lưng được tôi luyện kĩ càng, mỗi khi muốn vận lực, chỉ cần huy động cơ bắp có thể thực hiện được mà không cần giữ lại chút gì.” Cơ cầu vai của Tề Đẳng Nhàn từ từ siết chặt, sau đó là siết chặt cơ lưng giữa, hắn cố gắng kéo lưng lên phía trên nhưng vẫn rất khó để tìm thấy cảm giác kì diệu như khi Hồng Thiên Đô gồng lưng lên.

Đột nhiên, Tề Đẳng Nhàn khí tụ đan điền, lại gồng lên một cách mạnh mẽ và hung hăng mở cơ lưng giữa ra, hai búi cơ ở hai bên phát ra những tiếng va két két!

“Chính là cảm giác này, Lý Tiểu Long có một hình ảnh kinh điển, đó là mở cửa sổ ra và gồng cơ lưng giữa, trông giống như là một đôi cánh dơi đang dang rộng ở phía sau lưng vậy.”

“Bắt đầu từ ngày mai mình cứ tập trung vào việc luyện cơ lưng giữa là được rồi, chăm chỉ kéo xà đơn, khi nào có thời gian thì đến phòng gym để tập kéo lưng.”

Tề Đẳng Nhàn đã lĩnh hội được cảm giác căng và giãn cơ của ban nãy rồi, cảm thấy mình đã chạm đến được một chút nguyên lý.

“Con nhện đạp nước” mà Chiêm Tinh đã nghiên cứu trong suốt mấy năm, hắn nhìn một cái là đã học được rồi, dù cho bằng hình quyền của Hồng Thiên Đô có bí ẩn và kì diệu hơn nữa thì hắn cũng chỉ cần bỏ ra một chút thời gian là có thể bẻ khóa được thôi.

Đang đắm chìm trong khám phá bất ngờ của mình, Tề Đẳng Nhàn bỗng nghe thấy tiếng chuông vang lên từ phía đầu giường.

Hắn quay đầu sang thì thấy Lý Vân Uyển đang ngáp dài và bò dậy, trên đỉnh tóc đuôi ngựa vẫn còn đang treo chuông, mỗi khi cô ấy lắc lư là nó lại kêu lên leng keng.

Lý Vân Uyển cười nói: “Anh Tề, anh siêng năng thật đấy, mới sáng sớm mà đã dậy luyện võ rồi!”

Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà đưa tay ra kéo cái chuông kia kêu leng keng, hắn nói: “Không phải tôi đang sợ mình bị em chơi đến phế luôn hay sao!”

Lý Vân Uyển nói: “Không phải anh đã chơi rất vui hay sao?”

Cô ấy thuận thế quỳ dậy và nói với giọng dịu dàng: “Luyện võ cả một buổi sáng rồi, chắc vất vả lắm nhỉ. Nào, đến nghe tiếng chuông kêu tuyệt vời đi?”

Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn run lên, thật đấy, tha cho quả thận của chúng ta đi!

Có điều, ai lại có thể từ chối được tóc đuôi ngựa với tiếng chuông vui vẻ được cơ chứ?

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tóm lại là khi Tề Đẳng Nhàn đi ra khỏi khách sạn, hắn cảm thấy bước chân của mình bỗng có chút bay bổng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom