• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 871-875

Chương 871 Kẻ đứng sau Ân Đặc

Không thể không nói, lúc Trần Ngư ăn mặc chỉnh tề mới là lúc có khí chất nhất, khiến cho người ta có cảm giác như một người con gái mạnh mẽ đứng trên đỉnh cao và nhìn đời bằng nửa con mắt vậy.

Xét về mảng khí chất, đại tiểu thư Trần gia có thể nói là nắm bắt vô cùng chắc chắn.

“Ế? Đây là siêu xe, chỉ có thể ngồi được một người thôi, anh ngồi chiếc xe phía sau đi.” Trần Ngư đi đến bên cạnh chiếc xe Ferrari, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cũng đang chuẩn bị lên xe, cô ấy cau mày nói.

“Há?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu ra nhìn một cái rồi bỗng chốc cau mày.

Mẹ nó, phía sau là một chiếc xe van rách nát mà?!

Trần Ngư cũng không nói nhiều với Tề Đẳng Nhàn làm gì nữa, cô ấy dứt khoát bước lên chiếc xe Ferrari rồi bảo hắn ngồi vào chiếc xe van rách nát kia.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy quyết tâm báo thù của phụ nữ đúng thật là rất mạnh mẽ, có điều, chút thủ đoạn báo thù này của Trần Ngư cũng thật là trẻ con quá đi?

Hắn nhún vai một cái, xe van rách nát thì có sao đâu chứ.

Hai người lần lượt đến được khách sạn n Đặc nơi Chu Quang Vinh tổ chức bữa tiệc, đó là một khách sạn năm sao kiểu mẫu, có thể coi là một trong những tòa nhà sang trọng nhất ở Quang Dương.

Trần Ngư vừa mới bước xuống khỏi chiếc Ferrari đã thu hút sự chú ý của vô số người, tất cả bọn họ đều nhìn cô ấy với ánh mắt tò mò, không biết từ khi nào mà ở Quang Dương lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp đến như vậy.

Ở trong thành phố Quang Dương vàng thau lẫn lộn, đâu đâu cũng có các công ty xổ số, các công ty lừa đảo viễn thông thì lại càng nhiều không kể siết, quả thực chẳng khác nào măng mọc sau mưa vậy...

Kể ra thì cũng buồn cười, những người đến dự bữa tiệc từ thiện hôm nay đều là những doanh nhân làm ăn phi pháp.

Tề Đẳng Nhàn bước xuống khỏi chiếc xe van rách nát, khiến cho mọi người nhìn mà đều không khỏi lắc đầu, con mẹ nó đây là ai thế, ngồi trên chiếc xe van rách nát để đến tham gia một bữa tiệc sang trọng như thế này à?

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cũng vô cùng khinh bỉ, cái bữa tiệc chẳng ra gì này, một đám rác rưởi chuyên cờ bạc và lừa đảo thì đẳng cấp có thể cao đến đâu cơ chứ?

Có điều, ngay một giây sau, Tề Đẳng Nhàn đã khiến cho bọn họ phải trố mắt kinh ngạc.

Bởi vì Trần Ngư đã đi thẳng đến để khoác lấy cánh tay của hắn và cùng hắn đi vào bên trong.

“Bây giờ người đẹp toàn thích mấy tên đi xe van à?!” Trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, ai nấy đều suy nghĩ xem sau này có phải mình cũng phải mua lấy một chiếc xe van rách nát để lái hay không.

Với tư cách là những người giỏi nhất trong đám thuộc hạ của Chu Quang Vinh, u Mặc và Đan Liệt đứng ở ngoài cửa để chào đón khách khứa.

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư xuất hiện, u Mặc bỗng chốc ngẩn người một lúc rồi khẽ lắc đầu...

Đúng thật là thiên đường có đường không chịu đi mà lại cứ phải đâm đầu vào địa ngục không lối thoát mà... Thực sự cho rằng tập đoàn n Đặc thật lòng muốn làm từ thiện hay sao?

Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trên mặt Đan Liệt cũng xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Giám đốc Tề cũng đến rồi à, đúng thật là bạn cũ mà!”

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười và hỏi: “Sao nào? Vẫn còn muốn nói lý lẽ với tôi à?”

Biểu cảm của Đan Liệt ngay lập tức đông cứng lại, khóe miệng khẽ động, cậu ta cười khẩy và nói: “Hy vọng anh sẽ có thể luôn luôn phách lối ở trước mặt tôi như thế này.”

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha rồi không thèm để ý đến cậu ta nữa mà cùng Trần Ngư tay trong tay đi vào bên trong đại sảnh của hội trường.

Hội trường này được trang trí khá là tươm tất nhưng cho dù có nhìn thế nào thì cũng toát lên một mùi vị khá là quê mùa. Dù sao thì ở một nơi như Quang Dương, cho dù có làm một bữa tiệc đẹp hơn nữa thì cũng không thể so với những thành phố ở Hoa Quốc như Thượng Hải hoặc Trung Hải được.

Chu Quang Vinh đang ở trong đại sảnh chào hỏi các vị khách với nụ cười nham hiểm điển hình.

Sau khi nhìn thấy Trần Ngư, anh ta bèn đi lên phía trước và nói: “Cô Trần, nghe danh đã lâu! Lần trước đã gặp rồi mà tôi lại không nhận ra cô đó!”

Trần Ngư bình tĩnh nói: “Anh Chu khách sáo quá rồi, tôi là người từ nơi khác mới đến nên còn chân ướt chân ráo, vẫn mong anh Chu sẽ quan tâm nhiều hơn!”

Chu Quang Vinh nở nụ cười, từ trước đến nay anh ta vẫn luôn không hề có hứng thú với phụ nữ, thế nhưng Trần Ngư vừa mới xuất hiện ở trước mắt này lại khiến cho anh ta có cảm giác như mùa xuân đang nảy mầm vậy.

“Chẳng trách cậu Tạ lại muốn có được cô ấy đến như vậy, quả nhiên, bốn chữ quốc sắc thiên hương không phải là thổi phồng!” Chu Quang Vinh thầm nghĩ trong lòng.

“Đồ Phu đã bị mình mua chuộc và bàn bạc xong chuyện hợp tác rồi.”

“Có lẽ là cô ấy vẫn ỷ vào việc mình có Đồ Phu làm chỗ dựa nên mới không thèm đặt mình vào trong mắt, cho dù Thượng Quan Kinh Đào đã chết rồi nhưng cô ấy vẫn dám nhận lời mời để đến địa bàn của mình.”

Chu Quang Vinh nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi cười nói: “Vị này chính là giám đốc Tề có đúng không? Trần gia giấu anh kĩ thật đấy, đến lúc quan trọng rồi mới cho lộ diện.”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Anh Chu khách sáo rồi, tôi chẳng có tài cán gì cả nên mới không được trọng dụng ở Trần gia, lần này cuối cùng cũng bắt được cơ hội tốt rồi.”

Trong lúc nói chuyện, hắn để cơ mặt cử động khớp với chuyển động của đôi môi, giảm thiểu sơ hở đến mức thấp nhất để tránh cho Chu Quang Vinh nhìn ra việc hắn đang cải trang.

Chu Quang Vinh phá lên cười, phất tay một cái rồi nói: “Mời hai vị vào chỗ ngồi nhé, bữa tiệc từ thiện sắp sửa bắt đầu rồi đây.”

Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư bèn tìm lấy một chỗ để ngồi xuống.

Trần Ngư hỏi: “Có nhìn ra cái gì chưa?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Xung quanh có rất nhiều người có trang bị vũ trang đang ẩn nấp trong bóng tối, một tốp là lực lượng vũ trang tư nhân của tập đoàn n Đặc, một tốp là người của Đồ Phu. Nói một câu thật lòng, với tình hình như thế này, cho dù có là tôi thì chắp thêm cánh cũng không thoát nổi!”

Võ công đã ngấm vào máu rồi thì không sợ súng, nhưng nếu nhiều súng thì lại là một câu chuyện khác.

Tất cả những nỗi sợ đều đến từ việc không đủ hỏa lực.

“Gia tộc Thượng Quan bây giờ đã thành rắn mất đầu rồi, nếu như diệt trừ được thêm Chu Quang Vinh nữa thì tập đoàn n Đặc cũng sẽ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Tạ gia đứng phía sau Chu Quang Vinh cho dù tay có dài hơn nữa thì cũng không dám với tay đến tận đây đâu.” Trần Ngư mỉm cười và nói, cô ấy ghé sát vào trước mặt Tề Đẳng Nhàn và khẽ giọng nói.

Hơi thở như hoa lan, hương thơm phả vào trong mũi, khiến cho con người ta động lòng.

Bữa tiệc từ thiện bắt đầu, tập đoàn n Đặc lấy ra một số thứ như đồ cổ, bức tranh nổi tiếng, đồ trang sức để bán đấu giá, đồng thời tuyên bố rằng tất cả số tiền thu được sẽ được quyên góp cho Hoa Quốc để hỗ trợ các vùng miền núi nghèo khó.

Nghe đến đây, Tề Đẳng Nhàn cũng không còn bất ngờ về việc tại sao tập đoàn n Đặc rõ ràng rất khét tiếng nhưng ở trong Hoa Quốc vẫn có rất nhiều người bao che cho bọn họ đến như vậy.

Trần Ngư đấu giá một bức tranh sơn dầu cho có lệ và tiêu tốn mất hơn một triệu đô la Mỹ, ở trong bữa tiệc này, con số đó đã đủ để tiến vào trong top 5 rồi.

Sau khi phiên đấu giá kết thúc, Chu Quang Vinh lên sân khấu thông báo số tiền quyên góp được trong bữa tiệc từ thiện này và cam kết về việc sẽ sử dụng những kênh nào để tiến hành quyên góp.

“Tiếp theo đây, tôi xin mời anh Tạ Thiên Tiều, chủ tịch của quỹ từ thiện Tạ thị, tổ chức đang hợp tác với tập đoàn n Đặc của chúng tôi! Việc quyên góp lần này sẽ do anh ấy giám sát toàn bộ quá trình.” Chu Quang Vinh cầm micro và trầm giọng nói.

Lời này nói ra khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc một phen.

Tạ Thiên Tiều? Đó chẳng phải là thiếu gia của Tạ gia ở Bắc Kinh hay sao?

Quỹ từ thiện Tạ thị chính là một trong những sản nghiệp dưới tên Tạ gia, chuyên môn làm một vài dự án từ thiện và rất nổi tiếng trên khắp Hoa Quốc.

“Thì ra người đứng sau anh Chu chính là Tạ gia ở Bắc Kinh à! Chẳng trách chỉ trong vòng vài năm mà tập đoàn n Đặc lại lớn mạnh đến như thế, thì ra là có nguồn tài nguyên khổng lồ này.”

“Én xưa nhà Tạ, nhà Vương; Lạc loài đến chốn tầm thường dân gia! Hai nhà Vương, Tạ ở Bắc Kinh đều là ông trùm, Tạ gia thế mà lại là người đứng sau tập đoàn n Đặc!”

Trần Ngư nghe thấy người được mời ra lại là Tạ Thiên Tiều thì cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tạ Thiên Tiều có thể nói là nhân vật cấp cao ở trong Tạ gia rồi, lần này hắn ta thế mà lại xuất hiện ở bữa tiệc từ thiện của tập đoàn n Đặc sao? Xem ra bọn họ đã quyết tâm nuốt chửng mình rồi.

“Tôi đã chốt sổ Trần Ngư rồi, chúa Giêsu cũng không giữ lại được!” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên ở bên cạnh ném ra một câu.

Trần Ngư dở khóc dở cười, cô ấy nói: “Anh chốt cái quần què chứ chốt!”
Chương 872 Thiếu gia của Tạ gia.

Chương 872: Thiếu gia của Tạ gia.

Tạ Thiên Tiều là một người đàn ông có thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn, hơn nữa còn phong độ ngời ngời.

Hắn ta vừa mới xuất hiện đã làm lu mờ gần như tất cả những người đàn ông đang có mặt ở trong bữa tiệc hôm nay.

Chuyện này cũng rất bình thường thôi, những tên dế nhũi cả ngày trốn trong Quang Dương để làm ăn phi pháp này sao có thể so với những cậu ấm có xuất thân từ những gia tộc lớn ở Bắc Kinh cơ chứ?

Tạ Thiên Tiều vừa mới xuất hiện trên sân khấu đã ngay lập tức thu hút những tràng pháo tay như sấm, tất cả những người đẹp đang có mặt ở đó đều nhao nhao ném cho hắn ta những ánh nhìn quyến rũ, hy vọng có thể giành được sự chú ý của hắn ta.

Có điều, ánh mắt của Tạ Thiên Tiều lại chỉ dừng lại trên người Trần Ngư trong vòng vài giây.

“Hắn ta nhìn trúng cô rồi.” Tề Đẳng Nhàn khẽ giọng nói.

“Không phải rất bình thường sao?” Trần Ngư ngồi vắt chân và nói với giọng bình tĩnh giống như một vị nữ vương đang kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay vậy.

Tề Đẳng Nhàn định nói cô ấy tự luyến nhưng lại cảm thấy hình như người ta cũng có tư cách để tự luyến mà, dù sao thì ngay cả hắn cũng thích ngắm nhìn cô ấy!

Sau khi lên sân khấu, Tạ Thiên Tiều đón lấy chiếc micro trong tay Chu Quang Vinh và mở miệng nói ra những lời khá là quang minh chính đại, nói cái gì mà quỹ từ thiện Tạ thị nhất định sẽ không phụ lòng yêu mến của mọi người, vả lại hắn ta sẽ giám sát chặt chẽ từ đầu đến cuối khoản quyên góp này vân vân.

Đợi đến khi kết thúc việc phát biểu, Tạ Thiên Tiều ném chiếc micrô đi, mỉm cười rồi cầm một ly sâm panh lên và đi về phía Trần Ngư.

Trần Ngư khẽ cúi đầu và mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia sát khí.

Đừng bị vẻ ngoài sắc nước hương trời của cô gái này đánh lừa, nếu như cô ấy thực sự muốn động tay giết người thì cô ấy sẽ không thèm chớp mắt đâu.

Trần gia có thể thống trị Nam Dương nhiều năm như vậy, mà Trần Ngư lại có thể được nâng lên địa vị cao như thế, không thể nào có chuyện cô ấy không có tài năng được!

“Cô Trần, chào mừng cô đến với Quang Dương!” Tạ Thiên Tiều vừa mới bước đến đã nói chuyện với giọng điệu của một người chủ.

“Anh Tạ, hình như chúng ta đâu có tiếp xúc gì với nhau đâu nhỉ?” Trần Ngư đứng dậy và nhàn nhạt hỏi.

Tạ Thiên Tiều nói: “Chưa từng tiếp xúc, cơ mà tôi đã say mê cô Trần đây từ lâu rồi! Vậy nên, hôm nay chỉ vừa mới gặp cô thôi mà tôi đã có cảm giác thân thiết như gặp lại bạn cũ rồi vậy.”

Chu Quang Vinh đi theo phía sau Tạ Thiên Tiều một cách rập khuôn, một người đường đường là ông chủ lớn của tập đoàn n Đặc như anh ta đây bây giờ đã biến thành tay sai rồi.

Hai người Đan Liệt và u Mặc lại đi theo phía sau Chu Quang Vinh.

Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên phát hiện u Mặc đã lén lút nháy mắt với mình, giống như đang cảnh cáo hắn rằng có nguy hiểm vậy.

“Xem ra cô ta vẫn chưa mất hết lương tâm, dù sao thì cô ta cũng là em gái của Lục đại ca mà.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.

u Mặc thấy Tề Đẳng Nhàn thờ ơ với ánh mắt của mình thì trong lòng không khỏi hừ lạnh một cái, thế thì kệ cho hắn tự tìm đường chết là được rồi!

Chu Quang Vinh vẫn luôn duy trì sự cảnh giác đối với Tề Đẳng Nhàn, anh ta biết Tề Đẳng Nhàn là một cao thủ có thể chiến thắng Đan Liệt, thậm chí còn có thể đánh chết Cha Si, vậy cho nên nhất định phải bảo đảm an toàn cho Tạ Thiên Tiều.

Trong ngoài hội trường đều là những nhóm vũ trang nghe theo hiệu lệnh của anh ta, chỉ cần đảm bảo rằng Tề Đẳng Nhàn không thể bắt được Tạ Thiên Tiều ngay lập tức thì Trần Ngư chẳng qua cũng chỉ là con cá chết trên thớt gỗ mà thôi.

Trần Ngư cười cười và nói: “Cách bắt chuyện của anh Tạ thật là lỗi thời, tôi không có gì để nói với anh Tạ đây cả!”

Việc Trần gia bị ép đến bước đường này cũng không thể nói là không có quan hệ gì với Tạ gia cả.

Tạ gia chính là đội quân mạnh nhất trong phe phái của Triệu gia!

“Hôm nay tôi đến gặp cô Trần chính là vì muốn cùng cô Trần đây biến chiến tranh thành tơ lụa, không biết cô Trần có bằng lòng cho tôi cơ hội này hay không?” Tạ Thiên Tiều vừa cười vừa hỏi.

“Thật là ngại quá, tất cả những gì mà các người đã làm ra với Trần gia, tôi không thể nào tha thứ được.” Trần Ngư sầm mặt nói.

Sau khi nói xong lời này, cô ấy làm ra tư thế chuẩn bị rời đi.

Chu Quang Vinh lại ho lên một tiếng và nói: “Cô Trần, hay là cô cứ ngoan ngoãn nghe cậu Tạ của chúng tôi nói hết đi rồi hẵng đi, nếu không thì e rằng cô có muốn cũng không thể đi khỏi đây đâu?”

Chỉ nghe thấy một tiếng kèn vang lên, ở chỗ tầng hai đồng loạt xuất hiện một đám người, hàng loạt những khẩu súng đặt lên lan can, họng súng tối tăm nhắm thẳng vào hai người Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn ở phía dưới.

Trong lòng u Mặc khẽ thở dài: “Xem ra hôm nay người cuối cùng gọi mình là Lục Linh Linh cũng sẽ phải biến mất khỏi thế giới này rồi.”

Sắc mặt của Trần Ngư bỗng trầm xuống, cô ấy cười khẩy và nói: “Chơi chiêu này với tôi á? Nếu như tôi xảy ra bất trắc gì ở chỗ này, đôi đảm bảo rằng tập đoàn n Đặc sẽ ngay lập tức bị đại bác thổi bay!”

Chu Quang Vinh lắc lắc đầu và nói: “Cô Trần, ở cái nơi như Tam Giác Độc này thì chỉ có lợi ích mãi mãi thôi chứ không có bạn bè mãi mãi đâu. Xion mà cô nương nhờ cũng chưa chắc sẽ giúp đỡ cô đâu đấy!”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Xion có giúp chúng tôi hay không không phải do anh định đoạt mà là do tôi định đoạt cơ!”

“Con ma cà bông kia, mày tưởng rằng ôm được vào cái đùi của Trần gia thì có thể dùng giọng điệu này để nói chuyện với tao à? Võ công của mày có cao hơn nữa thì có tác dụng gì chứ, chỉ cần tao hạ lệnh một tiếng, bọn họ sẽ ngay lập tức bắn mày thành cái sàng!” Sắc mặt của Chu Quang Vinh bỗng chốc lạnh đi, không còn giữ lấy bộ dạng khẩu phật tâm xà kia nữa, cả người toát ra một luồng sát khí nặng nề.

Tạ Thiên Tiều cười nói: “Cô Trần cũng nhìn thấy rồi đấy, ở chỗ này có nhiều súng như thế, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau đi?”

Các khách mời đang có mặt ở đó cũng đã nhìn thấy tình hình bên này, ai nấy đều không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Tập đoàn n Đặc chuẩn bị hoàn toàn trở mặt với Nam Dương Trần Thị à? Thế mà lại dám dùng cách thức này để uy hiếp đại tiểu thư của Trần gia!

“Cô gái này là ai thế, cậu Tạ đích thân tìm cô ta để nói chuyện, hơn nữa còn làm ra một cuộc cãi vã lớn đến như vậy?”

“Ngay cả cô ấy mà anh cũng không biết à? Cô ấy là Trần Ngư, phó chủ tịch của tập đoàn quốc tế Trần Thị, là đại tiểu thư của Nam Dương Trần Thị đó!”

“Thì ra lai lịch của cô gái đó lại lớn đến như thế à, có điều, cậu Tạ là người của Tạ gia ở Bắc Kinh đó, lai lịch còn lớn hơn nhiều! Nếu như cô ta không chịu nghe lời thì chắc là sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đâu.”

Mọi người đều biết những khẩu súng này đều đang nhắm vào Trần Ngư, vả lại bọn họ cũng đều là những người kiếm sống ở trong tam giác độc, đã từng thấy qua rất nhiều cảnh tượng tương tự nên cũng không có gì ngạc nhiên cả.

“Được thôi, tôi cũng muốn xem xem cái thứ vô lại như anh thì có thể thốt ra những lời tốt đẹp gì!” Trần Ngư nheo mắt một cái, cô ấy nhìn Tạ Thiên Tiều và chậm rãi nói.

Tề Đẳng Nhàn biết cô gái này đã nảy sinh suy nghĩ muốn giết người rồi, điều này khiến hắn có chút kinh ngạc, lá gan của Trần Ngư to đến như vậy sao, ngay cả người của Tạ gia mà cũng muốn giết à?

Tạ Thiên Tiều thản nhiên nói: “Vừa rồi Chu tổng nói không sai, chỉ có lợi ích mãi mãi chứ không có bạn bè mãi mãi, tất nhiên là cũng không có kẻ địch mãi mãi. Trước đây Trần gia độc chiếm Nam Dương nhưng bây giờ đã bị làm cho sứt đầu mẻ trán, chẳng lẽ các cô không muốn thay đổi tình hình hay sao?”

Trần Ngư hỏi: “Tình hình gì, anh nói thử nghe xem nào?”

Tạ Thiên Tiều nở nụ cười và nói: “Cô gả cho tôi, tôi bắt tay với Trần gia để đá Triệu gia ra khỏi Nam Dương, sau đó chúng ta tự làm những gì mình muốn, thế nào?”

“Tạ gia sẽ toàn lực ủng hộ địa vị của Trần gia ở Nam Dương, có được sự ủng hộ của chúng tôi, các cô sẽ ngay lập tức có thể thay đổi tình hình hiện tại và tình thế khó khăn mà Trần gia đang phải đối mặt!”

“Vả lại, cô gả cho tôi, đối với cô mà nói cũng hoàn toàn không hề coi là thiệt thòi, tôi có thể cho cô những sự giúp đỡ mà người khác không thể cho cô.”

Trần Ngư nghe thấy vậy thì bỗng chốc cười nói: “Woa, mấy lời này nghe thật hay và đẹp quá đi! Không ngờ rừng cái miệng chó của anh cũng có chút bản lĩnh đấy?”

Chu Quang Vinh lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô Trần hãy nói chuyện khách sáo một chút đi, nơi này không phải là Nam Dương đâu.”

Tạ Thiên Tiều cũng không bị những lời nói của Trần Ngư làm cho tức giận, hắn ta chỉ nói với giọng hờ hững: “Tôi cho cô ba phút để suy nghĩ! Sau ba phút thì tôi sẽ coi như là cô đã từ chối rồi, nếu như vậy thì chúng ta chỉ có thể làm kẻ địch mà thôi. Thủ đoạn đối xử với kẻ địch của Tạ gia chúng tôi rất tàn khốc đó...”

Trong lúc hắn ta nói ra những lời này, ở trên tầng truyền đến một loạt những tiếng lên nòng súng.
Chương 873 Quân bạn biến thành quân địch.

Chương 873: Quân bạn biến thành quân địch.

“Hình như cậu Tạ đây rất tự tin rằng mình có thể nuốt chửng được chúng tôi nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt và hỏi, hắn đánh giá Tạ Thiên Tiều một lượt từ trên xuống dưới và suy nghĩ xem mình có nên noi theo tác phong của bố mình hay không.

Tạ Thiên Tiều lạnh lùng nhìn hắn một cái và nói: “Mày là cái thứ tôm tép ở đâu chui ra mà cũng xứng để nói chuyện với tao? Nếu mày còn dám nhiều lời thêm nửa câu nữa thì tao sẽ thẳng tay cắt đi cái lưỡi của mày đó!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cậu cũng biết đạo lý không có bạn bè vĩnh viễn mà sao lại dám khẳng định Xion tướng quân sẽ đứng về phía các người chứ?”

Tạ Thiên Tiều quay mặt đi với vẻ khinh thường, rõ ràng là không muốn nói chuyện với cái thứ rác rưởi chỉ có thể hạ thấp thân phận của mình này nữa.

Chu Quang Vinh ở bên cạnh bèn nhàn nhạt nói: “Chính là dựa vào việc ở trên tầng có rất nhiều súng và một nửa trong số đó chính là người của Xion tướng quân đó, anh nói thử xem?”

Tề Đẳng Nhàn khẽ lắc đầu và nói: “Chẹp, cậu Tạ thật là kiêu ngạo mà, không biết lúc trước khi Tạ Thiên Khải của nhà các người bị Tề Bất Ngữ một vả đánh cho vỡ đầu thì các người có uy phong như vậy không nhỉ?”

Chuyện xảy ra ở Bắc Kinh năm đó có thể nói là nỗi ô nhục của cả nhà Tạ gia!

Sau khi nghe thấy lời chế giễu của Tề Đẳng Nhàn, trong mặt Tạ Thiên Tiều không khỏi bùng lên ánh lửa, hắn ta lạnh lùng cười nói: “Thằng mập kia, mày đang tự tìm đường chết đấy à!”

“Cô Trần, mau chóng bảo cái tên giám đốc dưới trướng của cô ngậm miệng lại đi, đừng để anh ta hại chết cô nữa.”

“Gả cho cậu Tạ cũng khá tốt mà, có thể giải quyết sự khó khăn trước mắt của Trần gia các người, vả lại tương lai của cô nhất định sẽ càng thêm hứa hẹn.”

Lúc này, những người còn lại đều bỗng chốc lên tiếng và bày tỏ ý kiến, muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Tạ Thiên Tiều để có được sự ủng hộ của Tạ gia.

Tề Đẳng Nhàn lại quay đầu qua bên đó, mỉm cười với đám đông một cái và nói: “Việc Chu Quang Vinh tổ chức bữa tiệc này vào ngày hôm nay cũng khá là tốt, bữa tiệc này đã kéo hết đám sâu bọ các người đến đây rồi, đỡ cho tôi sau này phải tới tận nơi để tìm từng người một! Hôm nay nếu như tiêu diệt hết các người thì Quang Dương cũng sẽ yên tĩnh hơn nhiều nhỉ?”

Câu nói này của Tề Đẳng Nhàn đã trực tiếp khiến cho chỗ đó nổ tung!

Đám đông nhìn hắn với ánh mắt như đang nhìn vào một kẻ ngốc!

Hắn nói như vậy nghĩa là hắn đang chuẩn bị giết chết hết mọi người à?

Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy có biết bao nhiêu khẩu súng đang nhắm vào hắn và Trần Ngư hay sao, thế này mà cũng dám nói ra những lời ngạo mạn đó à?

“Cậu đang muốn hại chết cô chủ nhà mình à? Đồ cẩu nô tài!” Ông chủ của một công ty xổ số cười khẩy và lên tiếng, trong mắt lóe lên sát khí.

Trong mắt Tạ Thiên Tiều mơ hồ hiện lên sự không kiên nhẫn, hắn ta nhìn chằm chằm vào Trần Ngư và nói: “Thời gian ba phút sắp hết rồi, cô chắc chắn muốn mãi mãi làm kẻ địch với Tạ gia chúng tôi chứ?”

Trần Ngư nói với giọng khinh thường: “Chỉ dựa vào anh á? Bà đây thà rằng chọn cái tên mập này chứ không chọn anh!”

Trong lúc nói chuyện, cô ấy còn giơ tay ra chỉ vào Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh.

Tề Đẳng Nhàn vốn đang giả vờ đắc ý, sau khi nghe được lời này của Trần Ngư, hắn cảm thấy vô cùng sửng sốt, sau đó là có chút tức giận, đây là lại đẩy cuộc chiến đến trên người mình sao?

“Được được được, xem ra cô chưa thấy quan tài thì chưa chịu đổ lệ! Cũng được, thế thì tôi cứ giết chết cái tên mập này ở ngay trước mặt cô là được rồi, để tôi xem xem cô còn có thể cứng đầu được nữa hay không, cô thực sự coi những lời mà tôi nói là nói đùa đấy à?” Tạ Thiên Tiều cười khẩy và nói.

Trong lúc nói chuyện, hắn ta gật đầu với Chu Quang Vinh và nói: “Đánh chết cái tên ngốc này cho tôi!”

Chu Quang Vinh giơ tay ra chỉ vào Tề Đẳng Nhàn, nhưng còn chưa kịp hạ lệnh thì ở trên tầng đã vang lên một loạt tiếng súng.

Đám người ở trong đại sảnh đều bỗng chốc sợ đến run người, bọn họ còn tưởng rằng một giây sau Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ biến thành cái than tổ ong...

Kết quả, sau khi tập trung nhìn lại, bọn họ phát hiện Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang đứng đó một cách ung dung, mặc dù mấy khẩu AK ở trên tầng đã bóp cò nhưng đều bắn vào người ở bên cạnh.

ở trên tầng có hai tốp người, một tốp là lực lượng vũ trang tư nhân của tập đoàn n Đặc, một tốp là đám lính của Đồ Phu.

Chính vào lúc nãy, đám thuộc hạ của Đồ Phu đã lần lượt giương họng súng về phía lực lượng vũ trang tư nhân của tập đoàn n Đặc, mỗi phát súng hạ gục một người, tạo nên một cuộc tàn sát...

Chu Quang Vinh ngẩn người một lúc rồi nói với giọng kinh ngạc: “Xion, con mẹ nó cậu đang làm trò gì thế hả?!”

Sắc mặt của Tạ Thiên Tiều cũng ngay lập tức trở nên tái mét, không dám tin rằng đến lúc quan trọng lại xảy ra biến cố này.

Cái đầu mập mạp của Đồ Phu thò ra khỏi tầng hai, anh ta vẫy tay với Chu Quang Vinh ở dưới tầng và cười nói: “Chu tổng, chào anh, cậu Tạ ở bên cạnh anh làm màu quá, tôi không nhìn nổi nữa nên chuẩn bị giở quẻ này.”

“???”

Nghe thấy câu này, mọi người đều bỗng chốc sững sờ, con mẹ nó đây là logic gì vậy?

Sắc mặt Chu Quang Vinh bỗng trở nên căng thẳng, anh ta nói: “Xion, cậu có biết mình đang làm gì không? Cậu làm như thế chính là đang tự đào hố chôn mình đó! Cậu dám phản bội Tạ gia, cậu cảm thấy sau này mình còn có thể sống một cuộc sống yên bình hay sao?”

Đồ Phu ngáp một cái và nói: “Con mẹ nó, từ khi sinh ra tới nay, tôi chưa từng trải qua cuộc sống yên bình được ngày nào đâu, ngày nào tôi cũng bị tiếng súng đánh thức đó! Anh cảm thấy việc dùng thứ này để dọa tôi có ích lợi gì sao?”

Chu Quang Vinh tức đến run rẩy toàn thân, trước đây anh ta đã bàn bạc xong với Đồ Phu về chuyện hợp tác rồi mà, vả lại, Tạ gia cũng có thể lấy ra thứ lợi ích khiến cho Đồ Phu vô cùng rung động.

Anh ta cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!

Thế nhưng Đồ Phu lại giở quẻ vào thời khắc quan trọng này à?!

“Chẳng phải ban nãy tôi đã nhắc nhở các người về việc đừng có cho rằng bản thân mình thực sự kiểm soát đại cục và nắm chắc phần thắng hay sao.” Tề Đẳng Nhàn nhìn Chu Quang Vinh và Tạ Thiên Tiều với ánh mắt lạnh lùng.

Đan Liệt và u Mặc ở phía sau Đồ Phu cũng đồng thời biến đổi sắc mặt, chuyện này xảy ra quá đột ngột, vốn tưởng rằng Đồ Phu sẽ là quân bạn, kết quả anh ta lại trong chốc lát đã biến thành quân địch rồi?!

Thế thì còn đánh đấm gì nữa?

Chu Quang Vinh hừ lên một tiếng rồi bỗng nhiên ra tay, cơ thể mập mạp linh hoạt đến mức kỳ cục, lắc mình một cái đã đến được phía trước Tạ Thiên Tiều và giơ tay ra bắt lấy cổ Trần Ngư!

Tốc độ này khiến cho Trần Ngư hoàn toàn không kịp phản ứng lại, thậm chí còn chưa cả kịp chớp mắt.

Nhưng cô ấy cũng không cần lo lắng, bởi vì bên cạnh cô ấy còn một người lợi hại hơn nữa đang đứng đó!

Bàn tay của Tề Đẳng Nhàn cũng theo đó thò ra từ phía sau vai Trần Ngư và trực tiếp bắt lấy bàn tay của Chu Quang Vinh ở trong không trung, hai người ngay lập tức đấm vào nhau, sóng không khí được tạo ra đập thẳng vào mặt Trần Ngư, khiến cho cô ấy không tự chủ được mà lùi về phía sau, nước mắt cũng ngay lập tức chảy ra.

Chu Quang Vinh biết rất rõ rằng bản thân mình nhất định phải nhanh chóng bắt được Trần Ngư, nếu không thì sẽ không thể kiểm soát được tình hình nữa!

Sau khi đánh trượt một chiêu, anh ta ngay lập tức tiến lên một bước, bàn tay vung lên theo đường vòng cung, lòng bàn tay đỏ ngầu đập thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn uốn cong bàn tay phải của mình và giơ lên để bảo vệ đầu, biến thành Hổ hình, một chiêu “Hổ ôm đầu” mạnh mẽ đón lấy đòn đánh của anh ta!

Chu Quang Vinh biết rõ bản thân mình tuyệt đối không thể nương tay, hơn nữa trong thời khắc nguy cấp này, adrenalin của anh ta nhanh chóng tiết ra, cả người đạt tới trạng thái đỉnh cao mà trước nay chưa từng có.

Sau khi một đòn bị “Hổ ôm đầu” của Tề Đẳng Nhàn đẩy ra, anh ta vung tay kia lên như một thanh như đao, bước chân theo vào, quần âu mềm mại bỗng nhiên phồng lên, có thể thấy rõ rằng cơ bắp và gân cốt bên trong đang vận động kịch liệt! Cùng với một tiếng giòn tan mà khớp tay vang lên, chưởng đao của Chu Quang Vinh đánh thẳng vào mi tâm của Tề Đẳng Nhàn!

Nhưng võ công của Tề Đẳng Nhàn cao đến bao nhiêu? Lão luyện đến nhường nào cơ chứ?

Hắn dùng một chiêu “Mèo rửa mặt” vuốt tay xuống từ phía trên đầu, cùng lúc đó, năm ngón tay uốn lượn và hóa thành móng vuốt, trong lúc che mặt phòng ngự, hắn còn được đà bắt lấy!
Chương 874 Thần quy xuất thủy.

Chương 874: Thần quy xuất thủy.

Chu Quang Vinh biết rất rõ việc mình đã gặp phải một kẻ cứng đầu vô cùng khó giải quyết rồi, trong lòng anh ta nóng như lửa đốt nhưng lại không thể không hạ quyết tâm giải quyết Tề Đẳng Nhàn trước.

Thấy Tề Đẳng Nhàn đang dùng móng vuốt tóm về phía mình, đầu ngón chân của anh ta khẽ động, vặn người một cái rồi xoay đi như một con quay, đồng thời, cánh tay của anh ta vung lên như một chiếc roi mềm và đánh lên sống lưng của Tề Đẳng Nhàn.

Chiêu này của anh ta nhắm thẳng vào sống lưng của hắn, nếu như bị đánh phải thì toàn bộ xương sống của hắn đều sẽ nứt vỡ!

Có điều, Bát Quái chưởng của Tề Đẳng Nhàn đã đạt đến cảnh giới nào rồi chứ? Bát Quái bộ của hắn cũng đã đến được cảnh giới tuyệt diệu luôn rồi.

Trước khi cánh tay của Chu Quang Vinh đập được vào người hắn, hắn đã bước theo một vòng tròn và xoay người lại, nhưng ngoại trừ bước chân dùng Bát Quái bộ ra thì những nơi khác của hắn đều dùng Hình Ý.

Hắn khẽ lắc mình một cái giống như một con gấu già vô cùng cường tráng, cánh tay giơ lên và xòe móng vuốt ra rồi bắt thẳng lấy bả vai của Chu Quang Vinh!

Đây chính là tuyệt chiêu “Hùng Ưng hợp hình” của Hình Ý quyền, vừa mới thi triển chiêu thức này, hai bàn tay của hắn trong chốc lát đã bắt lấy hai bên bả vai trái phải của Chu Quang Vinh.

Trong lòng Chu Quang Vinh bỗng chốc lạnh đi, anh ta biết võ công của Tề Đẳng Nhàn rất cao nhưng không ngờ rằng nó lại cao đến cảnh giới này, anh ta ngay lập tức hạ bả vai xuống, muốn dùng chiêu “ve sầu thoát xác” để thoát khỏi sự bắt bớ của Tề Đẳng Nhàn.

Nhưng đúng lúc này, ngón tay của Tề Đẳng Nhàn lại móc vào bên trong, mười ngón tay như mười con dao thép, ngón nào ngón nấy đâm sâu vào trong da thịt của Chu Quang Vinh, lực ngón tay thậm chí còn sắp sửa bóp nát xương quai xanh của anh ta!

Chu Quang Vinh cắn chặt răng, bờ vai run rẩy muốn hất Tề Đẳng Nhàn ra.

Thế nhưng một khi móng vuốt của Tề Đẳng Nhàn đã đâm vào trong thịt thì sao có thể dễ dàng bị người khác hất ra như thế được?

Cho dù đó là một quả cầu thép lớn nặng hàng chục đến hàng trăm cân thì hắn vẫn có thể dùng ngón tay để cầm và nhấc lên trong vòng hàng giờ mà không bị rơi xuống.

Một giây sau, Chu Quang Vinh nhìn thấy cơ thể của Tề Đẳng Nhàn nhấp nhô lên xuống như bèo tấm trong nước vậy, hắn giống như một con rùa đang cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước. Ngay sau đó, hai luồng sức mạnh bắt đầu lan sang hai bên từ chỗ hai bên bả vai đang bị bắt lấy!

Loài rùa là loài linh hoạt nhất khi ở trong nước nổi và việc di chuyển nước từ bên này sang bên kia là bản năng của chúng!

Chiêu này cũng chính là tuyệt kỹ trong Hình Ý, được gọi là “Thần quy xuất thủy.”

Thế nhưng, chiêu thức này lại không thuộc vào cách đánh điển hình của Hình Ý Quyền, thậm chí còn không thể nói là cách đánh mà nên được quy nạp vào trong cách cách luyện tập.

Võ thuật truyền thống chia thành dưỡng, luyện, đánh, diễn.

Chăm sóc sức khỏe là quan trọng nhất, luyện võ là thứ hai, cách đánh là thứ ba, cuối cùng mới là chiêu trò biểu diễn.

Cách luyện tập và cách đánh là hai thứ hoàn toàn khác nhau, thậm chí có những lúc còn trái ngược lại với nhau, lúc luyện như thế nào thì khi thực chiến lại phải làm ngược lại hoàn toàn!

Chiêu “Thần quy xuất thủy” này của Tề Đẳng Nhàn vốn được dùng để luyện tập việc đứng tấn, luyện tư thế và cách đánh lực, nhưng khi đến tay Tề Đẳng Nhàn thì nó lại biến thành tuyệt kỹ có thể giết người đoạt mạng.

Khi đến được cảnh giới này của hắn, ngay cả chiêu “Lãn trát y” chuyên dùng để biểu diễn Thái Cực quyền vẫn có thể dùng để đánh người.

Chỉ thấy hai tay hắn vung lên, trong miệng Chu Quang Vinh phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng răng rắc phát ra khi xương cốt bị nứt gãy lọt thẳng vào trong tai người.

Đám đông nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ...

Hai cánh tay trái phải của Chu Quang Vinh bị Tề Đẳng Nhàn xé nát ra từ giữa xương quai xanh hai bên! Vết thương bị xé ra trông rất bất thường, những mảnh thịt, mạch máu, gân, xương treo lủng lẳng, máu tươi chảy ra như suối.

Ngay cả những người từ nhỏ đã lớn lên trong Tam Giác Độc và chứng kiến biết bao nhiêu cảnh tượng tàn ác thì giờ phút này cũng đều sởn tóc gáy và cảm thấy tê dại sau gáy.

Chu Quang Vinh hét lên một tiếng thảm thiết, hai chân liên tục lùi về phía sau, bởi vì mất đi hai cánh tay, cơ thể không thể duy trì được sự cân bằng nên đã bụp một tiếng ngã ngửa ra ở bên chân u Mặc.

u Mặc sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhìn ông chủ của mình là Chu Quang Vinh đang nằm ngửa trên đất, cô ta nhất thời ngây ngẩn toàn thân.

Lúc Tề Đẳng Nhàn hung ác nhất chính là khi đánh nhau với người khác, động một tí là lại giết người, nếu không giết người thì cũng sẽ xé bỏ cánh tay hoặc phế đi đôi chân của đối phương.

Lúc trước Từ Ngọc Giai và Văn Dũng Phu cũng đều bị Tề Đẳng Nhàn xé bỏ đi cánh tay, thế nhưng cánh tay của hai người đó lại bị xé xuống từ vùng cơ tam giác trên vai, cho nên còn có thể miễn cưỡng kiểm soát cơ thể, niêm phong mạch máu và tạm thời giữ lại một mạng.

Nhưng Chu Quang Vinh thì lại không giống thế, anh ta bị Tề Đẳng Nhàn túm lấy từ giữa bả vai và xé xuống từ xương quai xanh, hơn nữa còn xé cả hai bên trong cùng một lúc!

“Độc ác quá đi!”

Trong đầu Trần Ngư chỉ có bốn chữ này.

Đồ Phu ở tầng hai thì càng nghiến răng nghiến lợi, con mẹ nó, hai bố con nhà này đúng là ai nấy đều vô cùng hung ác...

Nếu như mình thực sự phản bội thì e rằng kết cục của mình chắc cũng chẳng khá hơn Chu Quang Vinh là bao đâu nhỉ?

Tạ Thiên Tiều chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn ta bị tình trạng bi thảm của Chu Quang Vinh dọa cho hai chân run rẩy và suýt nữa đã tè ra ngoài, gót chân tê dại và suýt chút nữa đã ngã phịch xuống đất.

Trong miệng Chu Quang Vinh liên tục hộc máu ra bên ngoài giống như thể không cần tiền vậy, chẳng bao lâu sau, cả người anh ta đã biến thành vũng máu.

“Cậu Tạ?” Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt, xách hai cánh tay đẫm máu lên và đứng ở trước mặt Tạ Thiên Tiều, giống như thể đang cầm hai cái móng lợn ở trong tay vậy.

Biểu cảm của Tạ Thiên Tiều bỗng chốc đông cứng lại, trong ánh mắt chỉ còn lại sự sợ hãi và nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Ban nãy cậu mắng tôi thế nào ý nhỉ? Tôi muốn nghe lại một lần!”

“Này... anh thật là vô lễ, không thấy cậu Tạ bị anh dọa thành bộ dạng đó rồi sao? Còn muốn xỉ nhục người ta à!” Trần Ngư đi đến và nói với vẻ tức giận.

“Mau vứt hai cái móng lợn đó đi, trông ghê chết đi được!”

Tề Đẳng Nhàn tiện tay ném hai cánh tay đã bị xé nát đến vô cùng bất thường kia ra ngoài, chúng bịch bịch hai tiếng rơi xuống mặt đất, bị đập đến máu thịt bay thứ tung, giống như hắn thực sự vứt ra hai cái móng lợn vậy.

Những người đang có mặt ở đó đều sợ đến tê dại cả người.

Đặc biệt là Đan Liệt, cậu ta liên tục nuốt nước bọt và âm thầm thề rằng cả đời này mình sẽ làm một người sẵn sàng nói lý lẽ với người khác!

Tạ Thiêu Tiều sợ hãi nuốt nước bọt, hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười và nói: “Tuyệt lắm, tuyệt lắm, cô Trần có một thuộc hạ mạnh mẽ đến như vậy, thật là khiến cho tôi ngưỡng mộ mà!”

Trần Ngư cười nói: “Bây giờ mà cậu Tạ vẫn còn cười được mà? Ban nãy chẳng phải anh đã ép tôi phải gả cho anh hay sao?”

Tạ Thiên Tiều nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi mà... Lần này tôi đến Quang Dương chính là để làm từ thiện, tôi không hề có ý muốn đối đầu với cô Trần đây đâu.”

Sắc mặt của Trần Ngư bỗng chốc trầm xuống, cô ấy lạnh lùng nói: “Lôi người này ra ngoài cho cá mập ăn đi!”

Sau khi nghe thấy câu nói này của Trần Ngư, Đồ Phu không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, Tạ Thiên Tiều là người của Tạ gia ở Bắc Kinh đó, bảo giết chết là giết chết luôn à?

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này của Trần Ngư thì cũng bỗng chốc thay đổi sắc mặt, hắn nói: “Chờ đã, chờ đã, không thể làm như thế được!”

Tạ Thiên Tiều vốn đã bị Trần Ngư dọa cho gần chết, sau khi nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn, hắn ta khẽ thở phào một hơi, trên mặt hiện ra một nụ cười và nói: “Cô Trần đừng có dọa tôi, tôi là người của Tạ gia ở Bắc Kinh đó, nếu như cô đem tôi cho cá mập ăn thì cô có biết mình sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào không?”

“Nếu như tôi chết rồi thì Tạ gia nhất định sẽ tức giận!”

“Cô phải nghĩ cho kĩ, không phải ai cũng có thể gánh chịu được lửa giận của Tạ gia đâu.”

Trần Ngư nghe vậy thì cười khẩy và nói: “Anh muốn giết chết tôi thì được mà tôi không thể giết chết anh à? Logic gì vậy!”

Nói xong lời này, cô ấy quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhíu chặt mày lại và nói: “Anh trở nên hèn nhát như thế từ bao giờ vậy? Tôi vừa mới khen anh dũng cảm đó!”

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười thẹn thùng và nói: “Có lẽ cậu ta đáng giá nhiều tiền lắm, giết đi thì thật là đáng tiếc...”

“Chặt tay ra trước rồi gửi về cho Tạ gia để bọn họ bỏ tiền ra chuộc không tốt hay sao?”

Lời này vừa nói ra khiến cho Trần Ngư bỗng chốc sững sờ.

Nụ cười trên mặt Tạ Thiên Tiều cũng ngay lập tức đông cứng lại.

Đồ Phu lại trợn mắt lườm hắn một cái, quả nhiên là không ngoài dự liệu mà, cái tên ma cà bông Nhị đương gia này, cho dù là ông trời đến hắn còn dám đâm một dao, chẳng lẽ hắn lại sợ Tạ gia ở Bắc Kinh hay sao?!
Chương 875 Đánh gãy tay.

Chương 875: Đánh gãy tay.

“Chặt tay của tao để đổi lấy tiền của Tạ gia? Mày to gan thật đấy!”

Tạ Thiên Tiều nói với giọng tức giận nhưng cũng chỉ là miệng hùm gan sứa mà thôi.

Hắn ta đã mất đi sự ủng hộ của Đồ Phu thì chỉ còn là một miếng thịt trên thớt mà thôi, uy danh của Tạ gia có lớn hơn nữa thì cũng có sao đâu chứ, ở cái nơi như Tam Giác Độc này, cho dù là danh tiếng của ông trời cũng chưa chắc đã có tác dụng.

Đám người Mỹ thống trị thế giới khi nghe đến ba chữ Tam Giác Độc còn phải lắc đầu.

Sau khi nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn, trên mặt Trần Ngư hiện lên một nét cười, cô ấy nói: “Kể ra thì đem cho cá mập ăn thực sự có chút phí phạm của trời, giữ lấy cái mạng của anh ta thì chí ít cũng có thể đổi lấy mấy tỷ từ trong tay của Tạ gia nhỉ!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Mấy tỷ thì chắc là không được đâu cơ mà khoảng một tỷ thì chắc là được đó.”

Tạ gia cũng đâu phải kẻ ngốc, Tạ Thiên Tiều đã rơi vào trong tay của Trần Ngư rồi, bọn họ bỏ ra một khoản là đã khá lắm rồi, sau đó có lẽ sẽ không chịu móc tiền ra nữa.

“Các người dám à! Các người lấy mạng của tôi để uy hiếp Tạ gia đồng nghĩa với việc móc nối bản thân mình với hành vi khủng bố đó...” Tạ Thiên Tiều không nhịn được mà lùi về sau một bước.

Lúc này, Đồ Phu ở trên tầng hai lại cầm khẩu AK lên, nhắm chuẩn vào tay phải của Tạ Thiên Tiều và bóp cò cạch một tiếng.

“Pằng!”

Sau khi một tiếng súng vang lên, viên đạn cỡ nòng 7,62 mm mang theo động năng mạnh mẽ lao đến, tay phải của Tạ Thiên Tiều đứt lìa khỏi cẳng tay, một bàn tay cứ thế mà bay lên...

“A!!!”

Trong miệng Tạ Thiên Tiều phát ra một tiếng kêu thảm thiết như con lợn bị chọc tiết vậy, hắn ta ngã phịch ra đất và liên tục lăn lộn.

Trong lòng hắn ta vô cùng sợ hãi và vô cùng hối hận, bản thân mình đường đường là cậu ấm của Tạ gia, tại sao lại cứ phải đến cái nơi rách nát như Quang Dương để lao mình vào nguy hiểm chứ?

Trong lòng Trần Ngư âm thầm cười khẩy: “Chắc là cái tên mập này sợ Tề Đẳng Nhàn không vui vì chuyện trước đây anh ta đã phản bội, sợ hắn sẽ nghi ngờ anh ta nên mới chủ động bắn gãy tay Tạ Thiên Tiều để thể hiện lòng trung thành đây mà! Với sức mạnh của Tạ gia, nếu như anh ta không ôm chặt cái chân của Tề Đẳng Nhàn thì e rằng sẽ không thể lăn lộn ở Tam Giác Độc nữa đâu.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, lần này Tạ Thiên Tiều xảy ra chuyện ở Quang Dương, cho dù thế nào đi chăng nữa thì Tạ gia cũng sẽ tính đổ lên đầu Đồ Phu.

Dù sao thì Tạ Thiên Tiều cũng là cảm thấy Chu Quang Vinh đã hoàn toàn bàn bạc xong xuôi với Đồ Phu rồi nên mới suy nghĩ đến việc tới đây mà.

Ai mà ngờ được cái tên Đồ Phu lắm mưu nhiều kế này lại bán đứng bọn họ chứ?

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi và nói: “Gửi bàn tay này về Bắc Kinh đi, bảo bọn họ chuyển tiền! Số tài khoản ấy à, cứ dùng cái của tôi là được rồi, dù sao thì thẻ ngân hàng cũng là của ngỗng đầu to, ông ta không sợ Tạ gia tìm đến để gây phiền phức đâu.”

Tất cả tài sản trong nước của Tề Đẳng Nhàn đều đã bị đóng băng rồi, có điều, tài sản của hắn đã được chuyển đi gần hết từ lâu rồi, thứ bị đóng băng chỉ đơn giản là một ít tiền quỹ rải rác mà thôi.

Bên trong hội trường tổ chức bữa tiệc, những doanh nhân địa phương được tập đoàn n Đặc mời đến đều tái mét mặt mày, hai chân mềm nhũn.

Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Đừng hoảng sợ, các người đều là người có tiền, những ai bằng lòng bỏ tiền ra để mua mạng thì sẽ có thể giữ lại được một cái mạng chó của mình. Thế nhưng nếu như các người muốn làm những kẻ keo kiệt thì cứ thẳng tay bắn chết luôn cho rồi!”

Hắn quay đầu nói với Đồ Phu: “Cậu tự xử lý những người này đi, dù sao thì cậu mới là ông lớn của Quang Dương, muốn quản lý Quang Dương như thế nào cũng là việc của cậu.”

Đồ Phu gật đầu một cách nghiêm túc, trong những năm ở trong nhà tù U Đô, anh ta đã bị mài bớt một ít góc cạnh nhưng cũng đã trở nên bình tĩnh và vững vàng hơn nhiều.

Anh ta biết rằng, để thực hiện được ước mơ lớn lao của mình, anh ta không thể chỉ dựa vào súng là có thể có được mà còn cần đến sự ổn định và kinh tế nữa!

Quang Dương chắc chắn là lựa chọn tốt nhất để làm thành đại bản doanh của anh ta, phải giết chết hết tất cả những doanh nhân hút máu này và tịch thu toàn bộ tài sản của họ thì anh ta mới có thể tích lũy được một nền tảng vững chắc!

Càng huống hồ Nam Dương Trần Thị cũng sẽ giúp đỡ anh ta, với sức ảnh hưởng của bọn họ kết hợp với quân quyền trong tay mình, muốn xây dựng một Quang Dương có trật tự lề lối cũng không phải là không thể.

Đây là một cuộc cải cách đối với Quang Dương.

Cải cách với ai đây? Tất nhiên là đối với những doanh nhân không coi con người là con người kia rồi!

“Tên mập này đúng là một kẻ thông minh, một phát súng của anh ta đã cắt đứt hoàn toàn khả năng hòa giải với Tạ gia, đồng thời cũng khiến chúng ta yên tâm.” Trần Ngư quay đầu sang cười nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Đương nhiên là cậu ta thông minh rồi, nếu như không thông mình thì đã ngỏm củ tỏi từ lâu rồi.” Tề Đẳng Nhàn bĩu môi và nói với vẻ khinh thường.

Tạ Thiên Tiều ở trên mặt đất đã bị thuộc hạ của Đồ Phu kéo xuống, đây chính là một cái máy rút tiền, phải giúp hắn ta xử lý vết thương cho tốt trước thì mới có thể lấy tiền từ chỗ của Tạ gia được.

Người thì Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ không thể thả ra được, tóm lại bọn họ chính là muốn vắt kiệt hắn ta, đợi đến khi Tạ gia không chịu bỏ tiền ra nữa thì kéo đi cho cá mập ăn cũng được mà thẳng tay bắn chết luôn cũng được, làm như thế nào cũng được hết.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không ngờ rằng quyết tâm của cô lại kiên định đến thế đây, là tôi đã xem thường cô rồi.”

Trần Ngư lắc đầu và nói: “Hợp tác với những kẻ có dã tâm này mới thật sự là bảo hổ lột da mình! Nam Dương là một miếng bánh ngọt lớn, ai mà không muốn độc chiếm nó chứ? Lời hay ý đẹp thì ai cũng biết nói, nhưng khi lợi ích bày ra trước mắt, đâu có mấy người có thể không động lòng.”

Trần Ngư sẽ không nghĩ những điều ngu ngốc như “hoà thân” đâu, cuộc chiến giữa Nam Dương Trần Thị và những thế lực kia đã đến mức độ không chết không thôi rồi.

Nếu như cô ấy nhân từ nương tay thì người chết chỉ có thể là cô ấy mà thôi.

Một người con gái thông minh như cô ấy sao có thể đưa ra lựa chọn ngu xuẩn như thế được cơ chứ?

“Điểm này cô có thể nhìn thấy rất rõ, cơ mà một số người trong Trần gia của các cô thì lại không thể nhìn ra được.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười chế nhạo và lắc lắc đầu.

“Cái đám ngu ngốc à, không đề cập tới cũng được, sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trong tay tôi thôi.” Trần Ngư thản nhiên nói với vẻ tràn đầy tự tin.

Đồ Phu đã bảo thuộc hạ của mình khống chế những người đang có mặt ở đó rồi, dưới trướng những người này cũng có không ít lực lượng vũ trang tư nhân, thế nhưng đám lực lượng vũ trang tư nhân đó sao có thể bì được với hàng vạn quân lính của Đồ Phu được cơ chứ, vậy nên bọn họ ai nấy đều chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Đồ Phu cũng là một kẻ có thủ đoạn độc ác, anh ta đã dứt khoát giết chết không ít nhân viên cấp cao của tập đoàn n Đặc.

Đan Liệt thấy Đồ Phu đi về phía mình thì sợ đến tè cả ra quần, cậu ta chạy vọt đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn rồi quỳ xuống và nói: “Anh Tề, cô Trần, tôi có mắt như mù, trước đây tôi đã đắc tội với hai người! Bây giờ tôi nhận sai xin lỗi với hai người! Mong rằng hai người sẽ cho tôi một cơ hội, sau này tôi nhất định sẽ làm một người nói lý lẽ, tuyệt đối sẽ không làm xằng làm bậy nữa...”

Trần Ngư bỗng phì cười một cái, cái tên Đan Liệt này cũng là một người thông minh đó, cậu ta biết việc cầu xin tha thứ với một kẻ tàn ác như Đồ Phu cũng vô dụng nên mới dứt khoát chạy đến cầu xin cô ấy và Tề Đẳng Nhàn.

“Thân thủ của cái tên Đan Liệt này cũng không tồi, có thể giữ lại.” Trần Ngư nhàn nhạt nói: “Phía Nam Dương chúng tôi vừa hay đang thiếu một ít nhân tài.”

“Vậy thì nghe lời cô Trần mà giữ lại cái mạng chó của cậu vậy!” Đồ Phu liếc nhìn Đan Liệt một cái và lạnh lùng nói.

Đan Liệt không ngừng run rẩy toàn thân, con mẹ có cái tên Xion ngày trước đã giết chết hàng vạn tù nhân này đúng thật là khiến cho người khác sợ hãi mà...

Đồ Phu nhìn về phía u Mặc và cười nói: “Cô nhóc, cô nói gì đi nào?”

Tề Đẳng Nhàn lại nhàn nhạt nói: “Không được động vào cô ta!”

Đồ Phu cười với u Mặc và nói: “Cô may mắn đấy, Nhị đương gia đồng ý giữ lại cái mạng chó của cô.”

u Mặc cười khẩy với vẻ khinh thường và nói: “Ai mà thèm chứ!”

Đồ Phu chẹp một tiếng và quay đầu lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nhị đương gia, cô nhóc này không chịu nghe lời, hay là cứ xử lí đi nhé? Nhỡ đâu cô ta giương cờ tập đoàn n Đặc để triệu tập thuộc hạ cũ thì ít nhiều gì cũng là một chuyện phiền toái.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom