• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (1 Viewer)

  • Chương 881-885

Chương 881 Trâu sắt cày ruộng.

Chương 881: Trâu sắt cày ruộng.

Ngọc Tiểu Long vừa mới chạm phải nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn thì đã cảm thấy nắm đấm của mình không được ổn định nữa rồi, khí huyết trong người cũng bắt đầu có dấu hiệu tuôn trào!

“Nắm đấm của cái tên này mạnh quá, chẳng trách những người đã từng đánh nhau với hắn đều nói rằng một khi bị hắn đánh bại thì sẽ có cảm giác tuyệt vọng.” Ngọc Tiểu Long thầm nghĩ trong lòng.

Cô ấy siết chặt cổ tay, đầu ngón tay trở nên mềm mại, miệng hổ có hơi cuộn lại, dùng Thái cực vân thủ để chống lại.

Cô ấy đang định bắt đấy đòn đánh thì lại thấy cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên bắn về sau một cái và lùi ra ba mét.

Ngọc Tiểu Long hít sâu vào một hơi, liên tục tiến về phía trước và đi thẳng một mạch, khi đến gần hắn, cô ấy đánh ra chiêu “Thần quy xuất thủy” của Hình Ý quyền!

Ngọc Tiểu Long chủ yếu luyện tập Thái Cực và Trốc Cước, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không tinh thông loại võ thuật khác.

Hai bàn tay của cô ấy vừa mới đặt lên bả vai của Tề Đẳng Nhàn, cả người Tề Đẳng Nhàn lại bỗng chốc co rụt lại, hắn dùng chiêu “Cá sấu thoát hiểm” để lách người sang bên trái một cái, giống như một cái mai rùa lớn, quay tròn một cái rồi sượt qua bên trái của Ngọc Tiểu Long.

Hắn vừa mới đến được phía sau của Ngọc Tiểu Long thì bỗng thấy Ngọc Tiểu Long giơ chân phải lên một cái, dùng chiêu đá ngầm “Chó vàng đi tiểu” để đá về phía hạ bộ của mình.

Còn nữa, trong cú đá này, Ngọc Tiểu Long đã sử dụng phương pháp phát lực của Trốc cước, sức mạnh ngắn gọn mà hung hãn, vừa nhanh chóng vừa kín đáo!

Càng quan trọng hơn là, cú đá nhắm vào chỗ hiểm này của cô ấy còn mang theo cả sức gió, nếu như dùng đòn chân là “Lạn môn khảm” hoặc “Hùng kê khiêu cước” để đón lấy, nói không chừng cái chân của cô ấy sẽ ngay lập tức đẩy ra, bốp một cái đá vào tinh hoàn và khiến cho hắn đoạn tử tuyệt tôn ngay tại chỗ.

Cú đá này của cô ấy cũng khiến cho Tề Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình, chẳng phải chỉ là nói vài câu lẳng lơ thôi hay sao, có cần thiết phải ra đòn đá nguy hiểm như vậy không hả?

Hắn đan hai tay trái phải vào nhau rồi ấn xuống dưới một cái, két một tiếng bắt được mắt cá chân và lòng bàn chân của Ngọc Tiểu Long, trực tiếp bóp chết đòn đá kia từ trong trứng.

Ngọc Tiểu Long cau mày một cái rồi ngay lập tức muốn xoay eo tung ra chiêu “Phiết thân chùy”, nhưng vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn đã đứng thẳng người dậy, xương chậu đột nhiên đập về phía trước một cái!

Cái mông của Ngọc Tiểu Long bị cái bụng của Tề Đẳng Nhàn đập vào một cái thật mạnh, cả người nhất thời bổ nhào lên không trung như đang cưỡi mây đạp gió.

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha và nói: “Lần sau lại so tài tiếp đi! Tôi đi trước đây, đi tìm Irena Jinva để hỏi thăm tình hình một chút đã.”

Sau khi nói xong lời này, hắn không chút nghĩ ngợi mà đột nhiên co người lại tròn xoe như một quả bóng, nảy lên một cái rồi dứt khoát nhảy ra khỏi chiếc cửa chớp nho nhỏ!

Lúc Ngọc Tiểu Long vẫn còn đang lơ lửng trong không trung thì Tề Đẳng Nhàn đã chuồn đi rồi.

Khí tức của cô ấy dồn xuống đan điền, cô ấy xoay người lại, đưa tay ra vỗ lên vách tường rầm một tiếng, ổn định cơ thể và tiếp đất vững vàng.

“Trâu sắt cày ruộng?!!!!!!”

Đương nhiên Ngọc Tiểu Long biết chiêu thức cuối cùng mà Tề Đẳng Nhàn dùng là loại võ thuật gì, cô ấy tức đến đỏ bừng cả mặt, hận không thể đi lấy hai khẩu Gatling ra để bắn chết hắn.

Võ thuật của Thánh tượng quốc chú trọng vào đầu gối, cùi chỏ, võ thuật của Triều Tiên chú trọng vào đòn chân, chỉ có võ học của Hoa Quốc là uyên thâm diệu kỳ nhất, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều có thể trở thành vũ khí để đánh bại kẻ địch, ví dụ như vai, lưng, mông, còn có... xương chậu nữa.

Có lẽ những cú đánh ở những nơi này không dữ dội như nắm đấm và cú đá, nhưng sau khi đánh trúng vào ai đó, chúng cũng có thể gây ra những tổn thương nhất định và phá vỡ sự cân bằng, sau đó có thể đánh ra những chiêu thức giết chóc khốc liệt hơn.

Dùng cách đánh này với Ngọc Tiểu Long ít nhiều cũng thể hiện một chút không tôn trọng.

Có điều, chuyện này cũng đâu thể trách cái tên họ Tề nào đó được, là cô ấy đã ra tay độc ác muốn đá bay huyết mạch của hắn trước cơ mà... Ờm, muốn trách thì cứ trách Lý Bán Nhàn đi, chuyện này đâu có liên quan gì đến nhị đương gia Tề Đẳng Nhàn đâu?

“Người có thể chỉ dạy võ thuật cho Ngọc Tiểu Long chắc hẳn cũng là cao thủ đã đột phá hư không, gặp thần không loạn.”

“Cũng không biết người đó rốt cuộc là ai nhỉ? Thế mà cô ấy lại không chịu nói cho mình biết?”

“Ấy, có thể thấy nước ta rừng vàng biển bạc, nhân tài lớp lớp nha! Ẩn giấu một cao thủ lợi hại như thế, mình không hề muốn biết một chút nào đâu.”

Tề Đẳng Nhàn vừa rời khỏi sơn trang Vân Đỉnh vừa âm thầm suy nghĩ, thấy Ngọc Tiểu Long không xách Gatling ra để truy sát mình, lúc này hắn mới thở phào một hơi.

Đồng thời, hắn cũng cảm thấy mình nên khiêm tốn hơn một chút, Hoa quốc có dân số đông, đương nhiên cũng có rất nhiều thiên tài, tuy rằng võ công của mình đã đạt đến trình độ này nhưng hắn cũng không nên coi thường các cao thủ trong thiên hạ.

Tề Đẳng Nhàn quyết định đi tìm Irena Jinva trước, vậy nên hắn đã đi thẳng đến tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên, nhìn thấy khóa cửa đã được đổi thành khóa kết hợp, hắn không khỏi liên tục gật đầu.

Đúng là trẻ con dễ dạy mà!

Trước đây hắn đã nhắc với Irena Jinva về việc mang theo chìa khóa khá là bất tiện, dứt khoát đổi thành khóa kết hợp có vẻ sẽ tốt hơn một chút.

Quả nhiên Irena Jinva rất biết nghe lời, chưa được bao lâu đã thay khóa cửa rồi.

Trên thực tế thì hắn cũng không biết là nó có thuận tiện hay không nữa, lúc đó hắn chỉ đơn giản là lo lắng việc trong túi áo của mình có thêm một chiếc chìa khóa sẽ khiến cho Lý Vân Uyển nghi ngờ.

Cách bày trí trong nhà không có gì thay đổi cả, lúc trước khi Irena Jinva chuyển đến trông như thế nào thì bây giờ khi hắn trở về vẫn trông y hệt như thế.

Mật khẩu là ngày mà Tề Đẳng Nhàn và Irena Jinva gặp nhau lần đầu tiên.

Cô gái này nhìn có vẻ rất ngây thơ, trong đầu toàn là nhị đương gia, thế nhưng trong đầu nhị đương gia thì lại toàn là “Ông đây muốn tất.”

“Bíp bíp bíp...”

Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trong phòng khách thì bỗng nghe thấy tiếng nhập mật khẩu, Irena Jinva quay về rồi.

“Tén tén tén tèn!” Sau khi mở cửa ra, Irena Jinva lập tức kêu lên một cách rất tinh nghịch: “Bầu trời phát ra một tiếng nổ lớn, Ire lóe sáng trên sân khấu!”

Trong tay cô xách một cái túi lớn, bên trong đó có chứa rượu vang đỏ và những món đồ ăn đóng hộp.

Sau đó, cô mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên sofa.

“Hế? Sao nhìn thấy tôi mà cô lại chẳng bất ngờ chút nào thế?” Tề Đẳng Nhàn hỏi với giọng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ đã có người nói với cô rằng tôi quay về rồi à?”

Irena Jinva treo chiếc túi lên móc, mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn, cúi người xuống cởi đôi giày cao gót nhỏ nhắn của mình ra và nói: “Anh đoán xem?”

Hôm nay cô trang điểm cực kỳ tinh tế, trên tai là một đôi khuyên tai xinh xắn, mái tóc vàng mềm mại được gội vào buổi sáng sớm, phía thân trên là một chiếc áo sơ mi nữ thời trang, phía dưới là một chiếc váy xếp tầng bồng bềnh, còn trên chân... là chiếc quần tất đen mà bất cứ tên háo sắc nào cũng đều yêu thích!

Tề Đẳng Nhàn cau mày một cái và nói: “Chắc không phải là cô đã cắm sừng tôi và đang đợi tên đàn ông nào khác, nhìn thấy tôi ở đây nên mới giả vờ bình tĩnh đâu nhỉ?”

Irena Jinva lại cười cười và nói: “Tên đàn ông nào lại có thể lọt vào mắt xanh của Ire cơ chứ?”

Irena Jinva thay sang dép lê, xách túi đồ ăn đầy ắp đi vào và nói: “Thực ra rất dễ để tôi có thể đoán được việc anh sẽ đến đây, chỉ là tôi cũng chỉ nắm chắc được một nửa mà thôi.”

“Tôi có thể nghe chi tiết hơn không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Trước khi rời đi, quản gia của Hướng tổng là chú Phúc đã báo cho tôi biết và bảo tôi chăm chỉ giúp Hướng tổng bày mưu tính kế và quản lý công ty...” Irena Jinva cười nói: “Tôi biết có lẽ là ông ấy sắp rời đi rồi, mà ông ấy có ý nghĩa như thế nào đối với Hướng tổng thì anh cũng biết rồi đấy!”

“Ông ấy đi rồi, Hướng tổng chắc chắn sẽ rất đau lòng... Có lẽ anh sẽ quay về để thăm Hướng tổng.”

“Còn nữa, hôm nay tôi thấy Hướng tổng không búi tóc, cây bút chì đó cũng không thấy đâu nữa rồi, tôi biết ngay chắc chắn là anh đã quay về rồi.”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì bỗng chốc líu lưỡi, suy nghĩ của cô em đến từ dân tộc thiện chiến này sao lại tỉ mỉ đến thế cơ chứ?

Quả nhiên, phụ nữ thông minh quá cũng không phải chuyện tốt.

Hắn cũng không biết nếu như Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan có được chỉ số IQ này của Irena Jinva thì liệu hắn có sống sót được tiếp không nữa!
Chương 882 Cháu gái của Mikhail.

Chương 882: Cháu gái của Mikhail.

Irena Jinva sở hữu làn da trắng ngần của người Tuyết Quốc nhưng lại không làm mất đi nét duyên dáng của người đẹp cổ điển phương Đông, có thể nói cô là người đã kết hợp vẻ đẹp của hai đất nước khác nhau đến tột đỉnh.

Quan trọng nhất là cô còn rất thông minh, lại còn đã từng được đào tạo ở Trại Nhạn, kĩ năng về các phương diện đều thuộc vào loại hàng đầu.

Chưa đến tập đoàn Hướng thị bao lâu mà cô đã bắt đầu đảm nhận những nhiệm vụ quan trọng rồi, qua một thời gian nữa, cô sẽ đến nước Mỹ để phối hợp với Lý Vân Uyển.

Đương nhiên, điều đáng để khen ngợi nhất chính là việc cô ấy rất ngoan ngoãn phục tùng Tề Đẳng Nhàn, có thể dễ dàng cảm thấy hài lòng chỉ với một chút hạnh phúc.

“Nghe nói dạo gần đây cô có va chạm với người Tuyết Quốc à? Có thể nói cho tôi nghe xem là chuyện gì không?”

Ngồi trên bàn ăn, Tề Đẳng Nhàn nhìn Irena Jinva với vẻ vô cùng nghiêm túc và hỏi ra câu này.

Sau khi nghe thấy điều này, sắc mặt của Irena Jinva khẽ biến đổi, cô cúi đầu xuống và nói: “Tôi có thể không nói không?”

Tề Đẳng Nhàn thì lại vô cùng thoải mái, hắn khẽ mỉm cười và nói: “Không muốn nói thì không nói cũng được, tôi cũng sẽ không ép cô phải nói ra đâu.”

Irena Jinva giống như thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút chột dạ.

“Anh sẽ không bởi vì tôi không chịu nói mà ghét tôi đâu chứ?”

“Không đâu.”

“Sẽ không bởi vì tôi có chuyện giấu diếm nên cảm thấy tôi không thành thật đối với anh đâu chứ?”

“Không đâu.”

“Sẽ không bởi vì...”

“Không đâu.”

Irena Jinva nói: “Vậy thì anh sẽ mãi mãi thích Ire chứ?”

“Không đâu.” Tề Đẳng Nhàn quen miệng rồi nên buột miệng đồng ý.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Irena Jinva ngay lập tức xị xuống, trông như thể nước mắt sắp sửa trào ra rồi vậy, vô cùng ấm ức.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chuyện này không trách tôi được, là tự cô đột nhiên đổi sang một loại câu hỏi khác mà!”

Irena Jinva bật cười ha ha, bàn chân nhỏ bé ở dưới bàn ăn đá nhẹ vào bắp chân của Tề Đẳng Nhàn một cái.

Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc sững sờ, hắn cảm thấy cô gái Tuyết Quốc này muốn tạo phản rồi, thế mà lại dám đá mình à? Hắn theo bản năng muốn đánh lại!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như là do mình nói nhầm trước, mình đang đuối lý, nếu như đánh lại thì ít nhiều sẽ có chút không thỏa đáng.

Ngay sau đó, hắn cảm nhận được bàn chân nhỏ nhắn của Irena Jinva đã luồn vào dưới ống quần của mình và vuốt ve qua lại xương ống chân của mình.

“Tôi nói cho anh biết là được rồi mà, thực ra... tôi chính là cháu gái của Mikhail, họ gốc của tôi cũng không phải là Romanov.” Irena Jinva chầm chậm nói.

“Há? Cô là cháu gái của Mikhail á? Thế thì họ gốc của cô há chẳng phải là Suslov hay sao?!” Sau khi nghe thấy lời này của cô, Tề Đẳng Nhàn lập tức trợn tròn mắt lên.

Mikhail đã qua đời, thế nhưng điều đó không hề cản trở sự vĩ đại của ông ấy trong tâm trí của người Tuyết Quốc.

Irena Jinva mím môi, nhẹ nhàng gật đầu và nói: “Đúng vậy, tôi là huyết thống duy nhất còn lại trong gia tộc này.”

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng ngạc nhiên: “Nếu như cô đã là cháu gái của Mikhail thì việc người của Tuyết Quốc đến tìm cô cũng chẳng còn gì lạ nữa rồi.”

Biểu cảm trên mặt Irena Jinva bỗng nhiên trở nên có hơi phức tạp, cô khẽ thở dài một hơi và không trả lời.

“Nếu như tôi đoán không nhầm thì đám người đó có lẽ là người của phe chính phủ Tuyết Quốc có đúng không?”

“Bọn họ muốn đón cô về Tuyết Quốc, sau đó bảo cô giương cao ngọn cờ của ông nội cô là Mikhail và giúp bọn họ quy tụ lòng người?”

“Bây giờ Tuyết Quốc và đám đầu sỏ đang đánh nhau tưng bừng khói lửa, nhất là sau khi Soskov bị hạ bệ và kế hoạch của bọn họ bị phá sản, bọn họ đã không còn kế hoạch nào khả thi nữa rồi...”

Tề Đẳng Nhàn nhìn vào đôi mắt xanh biếc to tròn của Irena Jinva và cau mày nói.

Irena Jinva nói: “Đúng vậy, bọn họ muốn tôi về nước để giương cao ngọn cờ của ông nội tôi, khiến cho càng có thêm nhiều người gia nhập và ủng hộ chúng tôi.”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu và nói: “Đừng có tin vào miếng bánh lớn mà bọn họ vẽ ra cho cô, bọn họ đang thuộc vào phe yếu thế, nếu như cô quay về đó thì mấy tên đầu sỏ của Tuyết Quốc sẽ có thể quạt chết cô ngay lập tức.”

Irena Jinva cười nói: “Đương nhiên là tôi biết điều đó, thế nên tôi đã từ chối bọn họ rồi! Có điều, bọn họ vẫn còn chưa từ bỏ đâu, bọn họ vẫn đang dốc hết sức mình muốn khuyên tôi đi theo bọn họ.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lúc trước ông nội của cô đã sớm dự đoán được tai hại của Tuyết Quốc, kết quả là đám người đó lại không chịu nghe ông ấy khuyên bảo, cuối cùng khiến cho cả đất nước phải lâm vào rối ren, ông ấy cũng kết thúc đột ngột trong sự nản lòng và thất vọng. Bây giờ đám đầu sỏ nổi dậy rồi, bọn họ phát hiện quyền lực của mình bị đám tư bản chiếm đoạt nên mới nhớ đến người như cô...”

Irena Jinva khẽ giọng nói: “Anh sẽ không trách tôi vì đã không chủ động nói với anh chuyện này chứ?”

“Thực ra tôi cũng sợ sau khi anh biết chuyện thì sẽ cảm thấy phiền phức và ngày càng xa cách tôi...”

“Dù sao thì thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau vốn dĩ đã không có nhiều, thậm chí còn có thể nói là ít ỏi đến mức đáng thương.”

Tề Đẳng Nhàn đã có thể tưởng tượng ra những thăng trầm mà Irena Jinva đã từng gặp phải khi ở đất nước của chính mình, lúc đó cô mới chỉ là một đứa trẻ mà thôi... Khi ông nội cô qua đời, cô đã được Uỷ ban An ninh Quốc gia chọn trúng, rõ ràng là cái đám người lòng đầy dã tâm đó đã nhìn trúng vào hoàn cảnh gia đình của cô nên mới muốn nắm chặt cô ở trong tay, đến lúc quan trọng thì còn có thể dùng cô làm một con bài tốt nữa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu Irena Jinva trở lại Tuyết Quốc và giương cao lá cờ của Mikhail, chắc chắn cô sẽ có thể lôi kéo được một nhóm người.

Nhưng sau đó thì sao chứ?

Bây giờ đám đầu sỏ đã hùng mạnh đến mức Tuyết Quốc không còn cách nào khác mà đành phải cân nhắc đến việc dùng biện pháp nội chiến để đoàn kết lòng dân rồi!

Cô là một cô gái đáng thương và không có nền tảng, cho dù có lôi kéo được một nhóm người thì đến cuối cùng cũng chỉ biến thành điều kiện mà phía chính phủ Tuyết Quốc dùng để đàm phán với đám đầu sỏ mà thôi.

Chính trị là chính nghĩa, là trong sáng và uy nghiêm, là thứ dùng để bảo vệ quyền lợi cơ bản của con người.

Thế nhưng, dưới sự phá hoại của lòng người và dã tâm, không ai có thể biết được nó sẽ thành ra như thế nào...

Nhìn thấy Irena Jinva trong bộ dạng dường như đã làm sai chuyện gì đó, trong lòng Tề Đẳng Nhàn có chút yếu đuối, hắn tự dưng mạnh mẽ đập bát cơm và đôi đũa xuống bàn.

Điều này khiến cho Irena Jinva vô cùng sợ hãi, cô liên tục lùi về phía sau.

“Ăn cái gì mà ăn, tôi không ăn nổi nữa rồi!” Tề Đẳng Nhàn đứng dậy và cao giọng nói.

Irena Jinva cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng ngay một giây sau, Tề Đẳng Nhàn lại giơ tay ra, cúi người xuống và bế cô lên khỏi chiếc ghế.

“Cô cứ cọ cọ vào người tôi như thế, cho dù cơm canh có thơm ngon hơn nữa thì cũng mất đi mùi vị rồi!” Tề Đẳng Nhàn dạy dỗ cô với vẻ nghiêm nghị và chính trực.

Irena Jinva lập tức bật cười, cô nâng đôi cánh tay trắng nõn như củ sen lên, ôm chặt lấy cổ Tề Đẳng Nhàn và nói: “Tiên sinh, anh còn sáu mươi phần trăm tiến độ chưa được mở khóa đó!”

Tề Đẳng Nhàn nghi ngờ cô đang câu dẫn hắn nhưng lại không có bằng chứng.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nếu như mình là một người Mỹ, hơn nữa còn đã trở thành quan chức cấp cao ở nước Mỹ, vậy thì chắc chắn hắn sẽ một nữ đặc công bước ta từ Trại Nhạn như Irena Jinva ăn mòn... Lúc này hắn cũng có thể hiểu được tại sao lúc nào cũng có tin tức bóc trần việc người phụ nữ ở bên cạnh ông trùm nào đó ở nước Mỹ là nữ đặc công của Tuyết Quốc rồi.

Nhìn chiếc chuông trên mái tóc đuôi ngựa của Irena Jinva, Tề Đẳng Nhàn nói với giọng nghi hoặc: “Ấy, tôi có hơi quen với chiêu này á nha!”

Irena Jinva nở nụ cười quyến rũ và nói: “Tôi đã dạy cho Lý tổng chiêu này đó!”

Tề Đẳng Nhàn hít vào một ngụm khí lạnh, chẳng trách lúc Lý Vân Uyển đột nhiên xuất hiện ở Thượng Hải thì công lực của cô ấy lại tiến bộ nhanh đến như vậy! Irena Jinva không sợ dạy đồ đệ giỏi rồi thì sư phụ sẽ chết đói hay sao?

Đối với tinh thần xả thân vì nghĩa này của Irena Jinva, Tề Đẳng Nhàn chỉ muốn nói với cô rằng liệu cô có thể dạy cả thư ký Dương hay không?

Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày vui vẻ.
Chương 883 Quá khứ của Hoàng Sung.

Chương 883: Quá khứ của Hoàng Sung.

Việc Irena Jinva có xuất thân như vậy thực sự khiến cho Tề Đẳng Nhàn khá là bất ngờ.

Hơn nữa, Irena Jinva còn tiết lộ với hắn rằng việc các thế lực cấp cao không bị tiêu diệt dưới sự đe dọa của lực lượng quân đội hùng mạnh của Tuyết Quốc thực ra cũng là do sự sắp xếp từ trước của Mikhail.

Người ông nội thông thái của cô từ lâu đã nhìn thấu những tai hại và sơ hở đằng sau môi trường tổng thể của Tuyết Quốc.

Điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn vô cùng ngạc nhiên, nếu như đã là sự sắp xếp của Mikhail thì tại sao cô lại chủ động tiết lộ với mình cơ chứ? Khiến cho kế hoạch mà Tuyết Quốc đã trù tính từ lâu cứ thế mà thất bại à?

Đây là một kế hoạch có thể thay đổi hoàn toàn cục diện, một khi nó thành công, đám đầu sỏ sẽ bị vị thị trưởng vừa mới lên làm tổng thống quét sạch toàn bộ như gió thu quét hết lá vàng vậy.

Cuối cùng, Irena Jinva đưa ra một lý do khiến cho Tề Đẳng Nhàn có thể dễ dàng chấp nhận được... đó là vì bảo vệ tính mạng.

Lũ kiến hôi còn tham sống sợ chết, huống chi là con người?

Tề Đẳng Nhàn ghét nhất là những người lúc nào cũng lảm nhảm mấy thứ như tình cảm và nghĩa lớn, không hề quan tâm đến suy nghĩ của người trong cuộc, lúc nào cũng nói cái gì mà vì đại cục nên bạn phải hy sinh bản thân mà không quan tâm xem người ta có muốn như thế hay không.

Trong góc nhìn của hắn, một người có nhân cách thực sự cao thượng sẽ biết đồng cảm với kẻ yếu, thậm chí còn biến bất hạnh của người khác trở thành bất hạnh của mình.

Rõ ràng là Irena Jinva đã rất chán ghét những ngày tháng phải sống trong nơm nớp lo sợ đó rồi, vậy nên, cho dù người của Tuyết Quốc đã đến tìm cô nhiều lần và chơi rất nhiều ván bài tình cảm nhưng cô vẫn từ chối một cách vô tình.

So với việc quay về Tuyết Quốc để giương cao ngọn cờ và lôi kéo lòng người thì Irena Jinva càng thích việc sáng sớm thức dậy để đốc thúc Tề Đẳng Nhàn luyện võ hơn, đặc biệt là chiêu “Trâu sắt cày ruộng” cần phải được huấn luyện nghiêm ngặt.

Sáng nay ngoài trời mưa rơi tầm tã, trong phòng vang lên tiếng chuông vui tai, cả hai kết hợp bổ sung cho nhau, dường như đã sáng tác nên một chương nhạc cảm động lòng người.

Sau khi kết thúc bài tập buổi sáng vất vả, Irena Jinva giơ cao hai cánh tay lên và hét lớn: “Huzzah!”

Tề Đẳng Nhàn cũng theo đó giơ hai cánh tay lên và nói: “Huzzah!”

Thế là hai người bắt đầu giao tiếp bằng ngôn ngữ của Tuyết Quốc, dù sao người có thể nói được ngôn ngữ của Tuyết Quốc cũng không nhiều, không cần lo có ai đó nghe hiểu được rồi bị phong tước.

Tâm trạng của Irena Jinva vô cùng phấn chấn, đối với cô mà nói, hôm nay là một ngày đặc biệt vui vẻ.

Cô đã thẳng thắn thổ lộ thân thế của mình và cũng trút bỏ được rất nhiều gánh nặng.

Có điều, Tề Đẳng Nhàn xác định sẽ không ở lại nơi này quá lâu, hắn định sau khi tham gia buổi đấu giá vào ngày mai thì sẽ lập tức rời khỏi Trung Hải.

“Không biết lần gặp nhau tiếp theo sẽ là bao giờ đây?” Irena Jinva nói với giọng có chút lưu luyến không rời: “Vả lại, tôi cũng sắp phải đi Mỹ rồi.”

Hướng Đông Tình và Tề Đẳng Nhàn đã chuyển một lượng lớn tài sản sang Mỹ để tránh việc sẽ đột nhiên bị đóng băng tài sản rồi một gậy đánh chết. Còn sau đó ấy à, tất nhiên số tài sản đó sẽ quay lại trong nước rồi, chỉ là vẫn cần một khoảng thời gian để sắp xếp mọi chuyện mà thôi.

Bây giờ Lý Vân Uyển đã đi sang Mỹ và ẩn trốn phía sau hậu trường, để cho người thay thế vung tiền mở rộng lãnh thổ.

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng an ủi: “Nếu như cô đã chọn việc đi theo tôi thì đây đều là những chuyện mà cô bắt buộc phải đối mặt. Cô cứ yên tâm đi sang Mỹ để phát huy tài năng của mình đi, chắc chắn cô sẽ không phụ sự kỳ vọng của tôi đâu!”

Irena Jinva ngược lại vô cùng tự tin về khoản này, cô ngước cằm lên và nói: “Nhất định thôi! Tôi sẽ cố gắng bảo vệ cho hạnh phúc của chúng ta.”

Tề Đẳng Nhàn xoa xoa cái đầu của cô, cô gái này có rất nhiều kinh nghiệm nhưng tính cách lại vẫn khá là đơn giản.

“Phải sắp xếp cho cô ấy một tên vệ sĩ mới được, bằng không, nhỡ đâu đám người Tuyết Quốc đó mất hết kiên nhẫn rồi dứt khoát bắt có cô ấy trở về thì thật là không tốt.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.

Vậy nên hắn đã gọi cho số điện thoại của đồ đệ của mình là Hoàng Sung.

Sau khi nhìn thấy cuộc gọi từ số lạ, Hoàng Sung đã lập tức cúp máy.

Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc cau mày, ha, cái tên đồ đệ rẻ tiền này lại dám cúp máy của sư phụ thế à?

Khi gọi đến lần thứ hai, lần này Hoàng Sung mới bắt máy, anh ta hỏi: “Ai thế?”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cậu nói xem tôi là ai?”

“Ồ... là sư phụ à!” Hoàng Sung ngẩn người một lúc rồi nói với giọng ngạc nhiên: “Tôi nghe nói sư phụ đã gặp phải chuyện lớn, không nghiêm trọng chứ?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cái gì không nên nghe ngóng thì đừng có hỏi thăm quá nhiều, bây giờ cậu đang ở đâu? Có đang ở Trung Hải không? Tôi có nhiệm vụ muốn sắp xếp cho cậu này.”

Hoàng Sung bèn nói: “Sư phụ... tôi không ở Trung Hải, tôi đang ở thành phố Hương Sơn cùng với sư tỷ Dương cơ!”

Trong lúc nói chuyện, trong lòng Hoàng Sung không khỏi có hơi tức giận, sư phụ đúng là một tên chó má tiêu chuẩn kép, dạy Dương Quan Quan thì tận tâm tận lực mà đến lúc dạy anh ta thì... đúng là một lời khó nói mà!

Bây giờ xảy ra chuyện rồi thì mới nhớ đến mình à, lúc ngày thường mình gửi tin nhắn cho hắn để hỏi một vài chuyện liên quan đến việc luyện võ nhưng hắn cũng đâu có thèm để ý.

“Quan Quan? Sao cậu lại đến thành phố Hương Sơn với cô ấy thế?” Tề Đẳng Nhàn cau mày hỏi.

Theo lý mà nói thì bây giờ Dương Quan Quan nên ở Thượng Hải mới đúng chứ, dù sao thì cô ấy cũng mới chỉ tiếp quản tài sản của Dương gia, lại còn mượn chuyện bắt tay với tập đoàn tài chính liên minh phía Đông để bóp chết Dương gia nên có lẽ sẽ cần rất nhiều thời gian để thu dọn tàn cuộc. Nhưng bây giờ cô ấy và Hoàng Sung lại chạy đến Hương Sơn rồi à?

Hoàng Sung nói với vẻ có hơi ngượng ngùng: “Là tôi đã nhờ sư tỷ đến đây đó, cửa hàng mà vợ sắp cưới của tôi làm chủ đang cần một khoản đầu tư, vậy nên tôi không thể không đến tìm cô ấy để xin sự giúp đỡ... Vả lại, phía bên Hương Sơn này đang có một đại hội giao lưu võ thuật gì đó đang được tổ chức, sư tỷ cảm thấy khá là thú vị nên đã theo tôi đến đây.”

Tề Đẳng Nhàn sững sờ một lúc rồi nói: “Này này này, thằng nhóc nhà cậu có vợ sắp cưới từ bao giờ thế?”

Hoàng Sung im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Lúc còn ở trong quân đội tôi đã bàn bạc xong với cô ấy rồi, nhưng mà sau đó lại xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn... Tôi không có năng lực nên không thể bảo vệ tốt cho cô ấy!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chuyện này có liên quan đến thứ huyết hải thâm thù mà cậu nói với tôi lúc bái sư à?”

“Ừ... Một mình cô ấy chăm sóc con cái không dễ dàng gì.” Hoàng Sung nói với giọng điệu không rõ ràng.

“Con của cậu à?” Tề Đẳng Nhàn bắt được phần quan trọng và hỏi thẳng vào vấn đề.

“Không phải con của tôi mà là con của cái tên có thù với tôi.” Hoàng Sung nghiến răng nghiến lợi nói.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Vậy nên rốt cuộc là trước đây đã xảy ra chuyện gì rồi vậy?”

Hoàng Sung gượng cười một tiếng mà nói: “Nếu như bây giờ tôi đã có thể lấy hết dũng khí ra để đi tìm cô ấy thì cũng chứng tỏ là tôi đã có thể trực tiếp đối diện với chuyện này rồi, nói cho anh biết cũng không sao cả...”

“Tôi với cô ấy vốn là một đôi tình nhân, nhưng lúc đó, một tên khốn tên là Nghiêm Động đã ỷ vào bối cảnh của nhà mình, cố ý bảo cấp trên giao cho tôi đủ loại nhiệm vụ nguy hiểm.”

“Trong một nhiệm vụ rất nguy hiểm, chỉ có tôi và hai anh em nữa sống sót. Nhưng khi đó, đường dây liên lạc với trụ sở chính đã bị cắt đứt, mọi người đều nghĩ rằng chúng tôi đã xảy ra chuyện rồi.”

“Cô ấy đã rất đau lòng và buồn bã vì chuyện này, Nghiêm Động đã mang theo người bạn thân mà cô ấy tin tưởng nhất đến an ủi cô ấy, sau đó bỏ thuốc vào trong rượu của cô ấy...”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì hung dữ nhướn mày và nói: “Thế mà cậu không giết chết anh ta à?”

“Tôi đã đi báo thù nhưng đã thất bại, hơn nữa còn bị đánh gãy một chân và đuổi ra khỏi quân đội nữa.” Giọng nói của Hoàng Sung bỗng nhiên trở nên có hơi ảm đạm: “Cô ấy không còn mặt mũi nào để gặp tôi nữa nên đã trốn đến Hương Sơn, tôi đã đi tìm cô ấy rất nhiều năm rồi. Thực ra hai năm trước là tôi đã tìm thấy cô ấy rồi, chỉ là tôi vẫn chưa có dũng khí để đối diện với chuyện này... Mãi cho đến dạo gần đây thì tôi mới nghĩ thông được.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Con mẹ nó, sao cậu không nói với tôi sớm hơn, nếu vậy thì tôi đã đối xử bình đẳng và huấn luyện đặc biệt cho cậu nhiều hơn rồi.”

“Sư phụ, anh đừng có nói đùa nữa, cái thứ tiêu chuẩn kép... à, cái thứ người tiêu chuẩn kép như anh sẽ chẳng bao giờ đối xử bình đẳng được đâu, tôi đâu có bộ ngực lớn như của sư tỷ!” Hoàng Sung sắp xếp lại lời nói của mình, suýt chút nữa đã gọi hắn là “thứ chó má tiêu chuẩn kép”.

Trong đầu Tề Đẳng Nhàn tràn đầy sọc đen, chẳng lẽ là vì hắn thích bộ ngực lớn của Dương Quan Quan nên mới chăm sóc cô ấy hơn mức bình thường hay sao?

Có cái rắm ấy!

Thật là nông cạn!

Rõ ràng chỉ là vì nhìn Dương Quan Quan đánh võ kích thích thị giác hơn nhìn Hoàng Sung đánh võ mà thôi!

Có hiểu gì về Hình Ý Quyền không thế?
Chương 884 Tên nhà quê Nam Dương.

Chương 884: Tên nhà quê Nam Dương.

“Mẹ nó, cái đồ chết tiệt này, chắc chắn là đã không ít lần thầm mắng ông đây là thứ chó má tiêu chuẩn kép!”

“Ban nãy cậu ta suýt chút nữa là lỡ mồm rồi, tưởng rằng mình đây nghe không hiểu hay sao?”

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tề Đẳng Nhàn có hơi tức giận, hắn mắng chửi một hồi rồi cất điện thoại đi.

Hắn cũng đại khái hiểu được tình hình của Hoàng Sung, trong lòng cũng không khỏi nổi trận lôi đình, lúc đó người ta dãi nắng dầm mưa và đối mặt với đầu rơi máu chảy, kết quả là bạn gái lại bị một tên thiếu niên hư hỏng có quyền có thế khi dễ sao? Sau đó, người ta đi báo thù, chẳng những đã bị đánh gãy một chân mà cuối cùng còn bị tổ chức khai trừ?

“Ờm... Thiên phú về mảng dùng súng của Hoàng Sung không tồi, mặc dù võ công có hơi kém hơn một chút nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, hắn chuẩn bị căn cứ theo trình độ của Hoàng Sung mà chỉ dạy thêm cho anh ta.

Đều là đồ đệ cả, cũng đâu thể nào bởi vì Hoàng Sung là một người đàn ông, không có bộ ngực lớn nên phân biệt đối xử nhỉ?

Nhị đương gia là thứ chó má tiêu chuẩn kép hay sao? Đương nhiên là không phải rồi, chỉ là hắn thích nhìn Dương Quan Quan đánh võ hơn mà thôi, chuyện này chẳng có liên quan gì đến bộ ngực lớn của cô ấy cả, hắn có phân biệt đối xử gì đâu?

Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang nói với Irena Jinva: “Sau này tôi sẽ tìm cho cô một tên vệ sĩ, tránh cho đám người Tuyết Quốc kia chó cùng rứt giậu rồi bắt cóc cô. Cô cứ yên tâm làm việc, bao giờ đến thời cơ thích hợp thì cứ đến nước Mỹ đi, cô không cần lo lắng cho tôi, không ai có thể làm gì tôi được đâu.”

Irena Jinva nói với giọng nghi ngờ: “Vậy vết thương mới do đạn bắn trên người anh là có chuyện gì vậy?”

“Làm tôi bẽ mặt thì có ích lợi gì cho cô không?” Tề Đẳng Nhàn xị mặt hỏi.

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh hãy cẩn thận hơn một chút mà thôi, nếu như anh xảy ra chuyện gì thì Ire cũng không sống nổi nữa đâu.” Irena Jinva nói với vẻ vô cùng yếu đuối.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nếu như còn nói chuyện với con Succubus* này thêm nữa thì mình sẽ không kịp đến buổi đấu giá mất thôi nên đã dứt khoát nói lời từ biệt với cô.

(*Succubus: còn gọi là quỷ hấp tinh, một loài quỷ chuyên quan hệ tình dục với đàn ông đang ngủ trong thần thoại Do Thái.)

Cho đến khi hắn chuẩn bị rời đi rồi, Irena Jinva vẫn dùng đôi mắt to tròn xanh biếc ngấn lệ để nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng luyến tiếc, thật sự dịu dàng muốn chết đi được.

Vé vào cửa của buổi đấu giá là Ngọc Tiểu Long cho hắn.

Không thể không nói, Ngọc tướng lĩnh đúng thật là rất có tình nghĩa, mặc dù đã bị một chiêu “Trâu sắt cày ruộng” của Tề Đẳng Nhàn làm cho xấu hổ đến tức giận nhưng vẫn đồng ý giúp hắn chuyện này.

Buổi đấu giá “Vân Đỉnh Thiên Cung” thu hút rất nhiều sự chú ý của những người giàu, dù sao thì căn biệt thự này đã nổi danh từ lâu rồi, trước đây còn vô cùng thần bí, ngay cả chủ nhân là ai cũng không biết được.

Có điều, bởi vì ngôi nhà này đã từng bị phá hủy một lần nên cho dù đã được sửa chữa đàng hoàng nhưng giá khởi điểm vẫn không dám đặt quá cao.

Thế nhưng, cái giá khởi điểm này đã đủ để khiến cho rất nhiều kẻ cho rằng mình là người giàu cũng phải nản lòng——một tỷ.

Định giá ban đầu của “Vân Đỉnh Thiên Cung” là hai tỷ, cộng thêm đồ trang trí bên trong thì giá trị đã lên đến gần ba tỷ, sau khi gặp phải một vụ nổ, giá trị của nó đã giảm đi rất nhiều.

Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước vào thì đã gặp phải Vương Kiếm Thành.

Vương Kiếm Thành đang bị một nhóm doanh nhân giàu có vây quanh, ai mà không biết Vương gia ở Bắc Kinh còn được gọi là “Vương Tam Tỉnh” cơ chứ? Nhận thầu hầu hết cơ sở hạ tầng của ba tỉnh thì rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ?

Vậy nên, Vương Kiếm Thành đương nhiên là một nhân vật rất được săn đón, mọi người đều muốn hợp tác với anh ta để làm chút chuyện làm ăn hoặc là kiếm được một khoản đầu tư gì đó!

Tề Đẳng Nhàn bước vào hội trường với diện mạo của Lý Bán Nhàn, tại đây, hắn đã nhìn thấy không ít những gương mặt quen thuộc, bao gồm người giàu nhất Trung Hải là Vương Vạn Kim, còn có hội trưởng của thương hội Hắc Long là Triệu Hắc Long và cả giám đốc chi nhánh Long Môn ở tỉnh Đông Hải là Mã Hồng Tuấn nữa...

“Ha ha ha, đây chẳng phải là Lý tổng, tên nhà quê đến từ Nam Dương hay sao?” Vừa mới nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Vương Kiếm Thành đã tách khỏi đám người, bật cười ha ha và bước đến.

Đám người Vương Vạn Kim nghe thấy Vương Kiếm Thành gọi Tề Đẳng Nhàn như thế thì đều nhìn qua đó với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Tên nhà quê Nam Dương?

Người này có chút mập mạp, trông hệt như một doanh nhân giàu có, hắn là doanh nhân đến từ Nam Dương sao? Doanh nhân của Nam Dương sao lại cũng đến tham gia buổi đấu giá của “Vân Đỉnh Thiên Cung” lần này chứ?

Buổi đấu giá này là do chính phủ chủ trì, dù sao thì Tề Đẳng Nhàn cũng đã bị gán cho tội danh phản quốc, tất nhiên là tài sản của hắn sẽ do nhà nước tịch thu.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Vương Kiếm Thành với một nụ cười giả tạo và nói: “Ha Ha, Vương Tổng thật sự chuẩn bị cướp lấy Vân Đỉnh Thiên Cung để làm sính lễ hay sao?”

Vương Kiếm Thành nói: “Đúng đó, đúng đó! Mong rằng lát nữa anh sẽ cố gắng hơn một chút để tôi có thể nhìn thấy thực lực của anh.”

Triệu Hắc Long nhìn về phía Vương Vạn Kim và nói: “Lão Vương, cái tên này là ai thế? Muốn tranh giành Vân Đỉnh Thiên Cung với Vương tổng cơ à? Có phải cậu ta chán sống rồi hay không?”

Vương Vạn Kim lắc đầu và nói: “Không biết được, nhìn chẳng quen mắt chút nào, đến từ Nam Dương à... Cũng không biết có phải cậu ta có quan hệ với Trần gia hay không nữa?”

Bóng dáng của Ngọc Tiểu Long cũng đã xuất hiện ở buổi đấu giá.

Sau khi nhìn thấy cô ấy, mọi người đều vội vàng đi qua chào hỏi.

Ngọc Tiểu Long mặc thường phục màu đen, hai tay đút vào trong túi và lạnh lùng nói: “Tôi chỉ đến hóng hớt mà thôi, không tham gia đấu giá.”

“Ngọc tướng lĩnh, xin mời ngồi vào ghế VIP...” Bên tổ chức vội vàng dẫn Ngọc Tiểu Long đi về phía ghế VIP.

Trước khi ngồi xuống, Ngọc Tiểu Long quay đầu lại và lạnh lùng liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ánh mắt đó cho dù có nhìn thế nào cũng thấy có mang theo một chút sát khí!

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn lẩm bẩn: “Chẳng phải chỉ là dùng Trâu sắc cày ruộng đụng cô một cái thôi sao, có cần thiết phải ghi thù như thế không chứ? Ire đã bị tôi đụng hàng ngàn hàng vạn lần rồi nhưng đâu có ghi thù đâu, còn khen cái eo của tôi tốt cơ mà...”

Vương Kiếm Thành vẫy tay một cái và cười nói: “Tiểu Long, em yên tâm, tôi nhất định sẽ mua lại căn biệt thự này để tặng cho em! Chỉ cần em thích thì cho dù có phải tiêu bao nhiêu tiền tôi cũng vui lòng!”

Đám đông nghe thấy lời này thì đều không nhịn được mà nhìn Vương Kiếm Thành một cái bằng ánh mắt hóng hớt.

Nhưng Ngọc Tiểu Long lại không thèm nhìn anh ta, cô ấy lạnh lùng ngồi xuống ghế VIP và chờ buổi đấu giá khai mạc.

“Lý tổng đến từ Nam Dương à?” Không biết từ lúc nào mà Mã Hồng Tuấn đã đi đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, ông ta cười mỉm và hỏi.

“Đúng rồi, ông có gì muốn chỉ bảo sao?” Tề Đẳng Nhàn nói.

Mã Hồng Tuấn chỉ vào Vương Kiếm Thành và nói: “Cậu có biết người đó là ai không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Người của Vương gia ở Bắc Kinh chứ gì nữa.”

Mã Hồng Tuấn nói: “Thế mà cậu vẫn dám tranh giành với cậu ta à?”

Vương Kiếm Thành thấy Mã Hồng Tuấn đi đến gây chuyện với Tề Đẳng Nhàn thì bỗng bật cười ha ha và không nói gì cả.

Mã Hồng Tuấn có lòng muốn tâng bốc anh ta, đương nhiên anh ta sẽ không từ chối.

“Chẳng phải chỉ là so xem ai nhiều tiền hơn thôi sao, tôi đây cái gì cũng thiếu, chỉ có mỗi tiền là không thiếu, hơn nữa còn đều là lấy từ tay của người khác, thế nên lúc tiêu cũng không hề đau lòng chút nào.” Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt và nói.

Trong số tiền mà Tề Đẳng Nhàn nắm trong tay thực sự không có lấy một đồng nào là kiếm được từ các kênh chính thức cả mà đều là dựa vào năng lực của mình để đi lừa về, hoặc là thông qua việc giết người và tịch thu tài sản mà cướp được...

Triệu Man Nhi, Giang Sơn Hải, Tôn Dĩnh Thục, Trần Tiên Hà, Chu Quang Vinh... những người đó đều thể hiện rằng mình vô cùng tức giận.

Mã Hồng Tuấn cười cười và nói: “Nhiều tiền hơn cậu ta á? Ha ha ha, được thôi, để tôi chống mắt lên mà xem.”

Sau khi nói xong lời này, ông ta cười khẩy và rời đi.

So xem ai có tiền hơn à, có khi Vương Kiếm Thành còn có thể lấy tiền đập chết hắn đấy!

Mặc dù “Vân Đỉnh Thiên Cung” rất có tiếng tăm nhưng cùng lắm cũng chỉ có giá hai tỷ, nếu như trả nhiều hơn nữa thì chẳng khác nào là mất tiền ngu cả. Huống chi, nghe nói lần này Vương Kiếm Thành đã mang theo số tiền lên đến gần mười tỷ đến đây, tên nhà quê đến từ Nam Dương ấy à, cho dù có nhiều tiền hơn nữa thì có so được với thiếu gia của Vương gia đến từ Bắc Kinh không chứ?

“Khụ khụ khụ... cảm ơn các vị đã đến tham gia buổi đấu giá của Vân Đỉnh Thiên Cung, mời các vị vào chỗ ngồi, buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu rồi.”

Lúc này, người dẫn chương trình bước lên sân khấu và trầm giọng nói vào micro.
Chương 885 Đấu giá.

Chương 885: Đấu giá.

“Bây giờ buổi đấu giá Vân Đỉnh Thiên Cung sẽ chính thức bắt đầu, giá khởi điểm là một tỷ!”

Người dẫn chương trình trầm giọng nói, sau đó dùng búa đập xuống một cái: “Mỗi lần tăng giá không được dưới mười triệu.”

Sau một tràng pháo tay, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Vương Kiếm Thành ngồi ở ghế VIP, vắt chéo hai chân và chăm chú đánh giá góc nghiêng cùng thân hình của Ngọc Tiểu Long, giống như thể toàn bộ suy nghĩ của anh ta đều không còn ở trong buổi đấu giá này nữa rồi vậy.

Tất nhiên là Ngọc Tiểu Long cảm nhận được ánh mắt của anh ta, thế nhưng cô ấy vẫn bất động như núi.

“Tôi làm mẫu trước vậy, một tỷ mốt!” Với tư cách là người giàu nhất Trung Hải, Vương Vạn Kim đương nhiên phải ủng hộ công việc của chính phủ, vì vậy ông ta đã trực tiếp giơ bảng nâng giá lên một trăm triệu.

Mọi người đều biết rằng Vương Kiếm Thành đã quyết tâm có được “Vân Đỉnh Thiên Cung, chỉ có điều, bọn họ cũng không thể để cho mặt mũi của phía chính phủ quá là khó coi, vậy cho nên cho dù có thế nào thì cũng phải nâng giá lên một chút rồi mới chốt kèo được.

Triệu Hắc Long cười nói: “Tôi cũng tham gia cho vui vậy, tôi trả một tỷ hai!”

Nói xong lời này, anh ta giơ tấm bảng lên.

Mã Hồng Tuấn ho khan một tiếng rồi cao giọng nói: “Một tỷ năm!”

Ông ta thêm vào ba trăm triệu chỉ trong một lần, khiến cho ông trùm đứng phía sau buổi đấu giá phải nhìn ông ta một cái với ánh mắt tán thưởng.

Vương Vạn Kim giơ bảng lên và nói: “Một tỷ sáu!”

“Chẹp, đã lên đến một tỷ sáu rồi mà sao vẫn chưa thấy cái tên đến từ Nam Dương đó giơ bảng nhỉ? Chắc không phải chỉ là phô trương thanh thế thôi đâu ha?” Triệu Hắc Long không nhịn được mà quay đầu sang nói với Vương Vạn Kim.

“Không biết nữa, có mà nhìn dáng vẻ của cậu ta thì có lẽ không giống người không có tiền đâu.” Vương Vạn Kim bỏ tấm bảng xuống và thản nhiên nói.

Triệu Hắc Long cũng không nói nhiều làm gì mà giơ tấm bảng lên và nói: “Một tỷ tám!”

Người dẫn chương trình cao giọng nói: “Triệu tổng của thương hội Hắc Long ra giá một tỷ tám, còn có ai ra giá cao hơn không? Vân Đỉnh Thiên Cung là một kiệt tác kiếm có, hơn nữa còn từng giành được giải thưởng đẳng cấp thế giới đó...”

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào trên người tên doanh nhân Nam Dương “Lý Bán Nhàn”, chẳng phải ban nãy cái tên này còn chuẩn bị phân cao thấp với thiếu gia của Vương gia hay sao? Sao bây giờ lại trở nên hèn nhát rồi vậy?

“Ban nãy vừa mới bị giám đốc Mã dọa cho một trận, chắc là sợ rồi chứ gì, cho dù biết rằng mình có thể ra giá được nhưng cuối cùng cũng phải tránh sang một bên mà thôi!”

“Đó là... Vương gia ở Bắc Kinh đó, Vương Tam Tỉnh đó, chỉ tính riêng về mặt kinh tế thôi là đã mạnh hơn những gia tộc lớn như Tề gia, Ngọc gia, Từ gia rồi.”

“Người ta đã muốn mua lại nó để dùng làm quà theo đuổi Ngọc tướng lĩnh rồi, một tên nước ngoài dám nhúng tay vào thì chẳng phải sẽ bị hành chết hay sao?”

Thấy Tề Đẳng Nhàn từ đầu đến cuối vẫn không giơ bảng lên, trên mặt mọi người đều nở những nụ cười mà ai ai cũng hiểu.

Chính vào lúc này, Vương Kiếm Thành đã giơ tấm bảng trong tay mình lên,ánh mắt không thèm nhìn lên sân khấu và vẫn nhìn chằm chằm vào Ngọc Tiểu Long, anh ta mỉm cười và nói: “Ba tỷ!”

“Vương gia quả thực rất giàu có và ngang ngược, thế mà lại thêm vào một tỷ hai chỉ trong một lần.” Vương Vạn Kim, người giàu nhất Trung Hải cũng không khỏi có chút giật mình: “Xem ra nhà của Nhị đương gia thật sự sắp đổi chủ rồi.”

“Ấy... hết cách rồi, Nhị đương gia đã bị gán cho cái tội phản quốc rồi, chúng ta cũng không thể giúp gì được.” Triệu Hắc Long lắc lắc đầu và nói.

“Nếu như Nhị đương gia biết được căn nhà của mình đã bị người khác lấy đi làm quà tặng để theo đuổi Ngọc tướng lĩnh thì e rằng cậu ấy sẽ tức đến chết mất thôi.” Vương Vạn Kim bất lực cười khổ.

“Nói thì nói thế chứ chúng ta vẫn phải cố gắng lôi kéo quan hệ với Vương gia thôi!” Triệu Hắc Long cười nói.

Việc Vương Kiếm Thành đưa ra cái giá ba tỷ đã khiến cho hội trường bỗng nhiên im lặng đến mức thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên trên người Tề Đẳng Nhàn.

Mọi người đều đang chờ hắn giơ bảng, ai nấy đều muốn xem xem liệu hắn rốt cuộc có cái gan để giơ bảng hay không và cũng muốn xem rốt cuộc hắn có khả năng kinh tế để đối đầu với Vương Kiếm Thành hay không!

Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy hòm hòm và đến lúc để làm màu rồi.

Nhưng lúc hắn vừa mới chuẩn bị giơ bảng lên thì một giọng nữ trong trẻo đã vang lên từ phía sau: “Bốn tỷ!”

“Đoàng!”

Hội trường nhất thời rộ lên.

“Ai đấy? Ai mà lại dám to gan tranh giành với Vương tổng thế!”

“Là Hướng tổng... Hướng Đông Tình! Không ngờ rằng cô ấy lại đến đây, chắc là cô ấy muốn thay Tề tổng giữ lại căn nhà đó nhỉ?”

“Tập đoàn Hướng thị nhờ vào sự đầu tư của Tề tổng mà đã chiến thắng trên một cuộc chiến kinh doanh có một không hai, cô ấy đến để đấu giá cũng là hợp lý thôi!”

Tề Đẳng Nhàn cũng không ngờ rằng Hướng Đông Tình sẽ lại đột nhiên xuất hiện ở buổi đấu giá này, hơn nữa còn nâng giá lên một tỷ chỉ trong một lần gọi, khiến cho giá trị của “Vân Đỉnh Thiên Cung” tăng lên thành bốn tỷ!

Cuối cùng thì Vương Kiếm Thành cũng không nhìn Ngọc Tiểu Long nữa, anh ta đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Hướng Đông Tình rồi lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói dạo gần đây việc xoay vòng vốn của tập đoàn Hướng thị có chút khó khăn, Hướng tổng có thể bỏ ra được nhiều tiền như vậy không thế?”

“Anh cũng chỉ là nghe nói thôi mà, nếu như tôi không có tiền thì liệu tôi có gan để hét giá chắc?” Hướng Đông Tình nhìn Vương Kiếm Thành một cái rồi lạnh lùng trả lời.

“Lúc trước khi Từ Ngạo Tuyết đến Vương gia của chúng tôi để lôi kéo đầu tư, tôi thực sự nên đồng ý ngay lập tức.” Vương Kiếm Thành cười khẩy một cái và nói.

Hướng Đông Tình thản nhiên nói: “Cho dù anh có đầu tư bao nhiêu tiền vào đó thì tôi vẫn sẽ nuốt chửng anh thôi!”

Lúc này, người dẫn chương trình ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người và nói: “Hướng tổng ra giá bốn tỷ, còn ai muốn đấu giá hay không?”

Ánh mắt của Vương Kiếm Thành bỗng chốc lạnh đi, anh ta giơ bảng lên và nói: “Tôi trả bốn tỷ hai!”

Người dẫn chương trình còn chưa kịp nói gì thì Hướng Đông Tình đã lạnh lùng nói: “Bốn tỷ bốn.”

Ngọc Tiểu Long nhìn Vương Kiếm Thành một cái với ánh mắt hài hước như thể đang chế giễu hắn vậy.

Vương Kiếm Thành cau mày một cái và nói với giọng không vui: “Bốn tỷ tám!”

Hướng Đông Tình bình tĩnh nói: “Năm tỷ.”

Những khách mời đang có mặt ở đó đều đồng loạt nín thở, không một ai dám thở mạnh, cảm thấy chuyện này thật là kích thích.

Doanh nhân hàng đầu tỉnh Đông Hải là Hướng Đông Tình bất ngờ gây chiến với thiếu gia nhà Vương gia ở Bắc Kinh vào thời điểm này, hơn nữa còn đưa ra mức giá rất khốc liệt...

“Nếu như là Hướng tổng thì chúng ta cũng không thể nói gì nữa rồi, tránh cho đến lúc Nhị đương gia quay về lại đánh chết từng người một trong chúng ta.” Triệu Hắc Long nhìn Vương Vạn Kim một cái rồi nói với vẻ có hơi chột dạ.

“Giám đốc Mã thấy thế nào?” Vương Vạn Kim nhìn về phía Mã Hồng Tuấn, mỉm cười và nói.

Mã Hồng Tuấn mím môi một cái và nói: “Các công ty dưới tên tôi vẫn đang trông cậy vào tập đoàn Hướng thị để kiếm tiền mà, đương nhiên là không thể đắc tội với Hướng tổng rồi...”

Ba người đều đã đi đến thống nhất rằng nếu như Hướng Đông Tình đã muốn mua lại “Vân Đỉnh Thiên Cung” thì bọn họ tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.

Trong mắt Vương Kiếm Thành bùng lên một chút lửa giận, anh ta cười nói: “Hướng tổng hào phóng thật đấy, năm tỷ cơ à? Được thôi, tôi sẽ gọi hẳn sáu tỷ, để tôi xem cô có còn dám hét giá nữa không!”

Sau khi nói xong lời này, anh ta giơ bảng lên với người dẫn chương trình và lạnh lùng nói: “Sáu tỷ!!!”

Các khách mời đang có mặt ở đó ai nấy đều ù hết cả tai, sáu tỷ là khái niệm gì cơ chứ?

Tập đoàn Hướng thị chỉ tốn tám tỷ để mua lại tập đoàn Gukoo ở Thượng Hải, giờ đây, một biệt thự ở thành phố Trung Hải lại bị rao giá lên đến sáu tỷ, thực sự khiến cho một số người cảm thấy không thể tin được.

“Trong mắt bọn họ thì tiền chỉ là giấy thôi sao?” Đám người hóng hớt đều cảm thấy vô cùng cạn lời.

Vương Vạn Kim gượng cười và nói: “Sau này mọi người đừng gọi tôi là người giàu nhất Trung Hải nữa, thật là mất mặt mà!”

Việc Vương Kiếm Thành ra giá sáu tỷ đã trực tiếp đốt cháy hội trường và đốt cháy cả sự nhiệt huyết của người dẫn chương trình nữa.

Người dẫn chương trình giơ micro lên và hét lớn: “Sáu tỷ, Vương tổng ra giá sáu tỷ, còn có ai trả giá cao hơn nữa không?!”

Hướng Đông Tình lại không giơ bảng lên nữa, quả thực là cô ta có chút muốn mua lại “Vân Đỉnh Thiên Cung nhưng giá cao quá thì cũng không còn gì thú vị nữa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom