-
Chương 876-880
Chương 876 Trap coser.
Chương 876: Trap coser.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng liếc Đồ Phu một cái, tên mập chết tiệt ngay lập tức ngậm miệng lại và không nói gì nữa.
Vẻ mặt u Mặc rất kiêu ngạo và cố chấp, cô ta cứ thế nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt mang theo địch ý vô cùng lớn.
“Cô cũng không phải loại người thà chết chứ không chịu khuất phục, nếu không thì cô cũng sẽ không chịu làm việc cho tập đoàn n Đặc đâu. Vậy nên đừng có làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi nữa!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Hắn bước về phía trước một bước, sắc mặt của u Mặc ngay lập tức bị dọa cho tái mét.
Nói cô ta không sợ Tề Đẳng Nhàn chính là nói dối!
Dù sao thì Chu Quang Vinh cũng đã bị Tề Đẳng Nhàn xé toạc hai cánh tay ở ngay trước mặt mọi người, bây giờ anh ta vẫn còn đang nằm trong vũng máu và lạnh đến thấu xương rồi.
u Mặc cắn răng nói: “Phải, tôi đang sợ đấy! Nhưng nếu bắt tôi nhận lòng tốt liên quan đến Lục Chiến Long thì tôi thà chết còn hơn!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Thật là không biết tại sao hiểu lầm của cô đối với anh ấy lại sâu sắc đến như vậy đấy?”
u Mặc cười khẩy và nói: “Tôi đã từng liên lạc với anh ta không chỉ một lần, thế nhưng anh ta vẫn luôn giả đui giả điếc, anh tưởng rằng tôi không tuyệt vọng hay sao?”
Tề Đẳng Nhàn sững sờ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, không phải là cô hiểu nhầm anh ấy mà là có người đã đánh lạc hướng cô. Những năm nay Lục Chiến Long vẫn luôn đi tìm tung tích của cô, thông tin duy nhất có liên quan đến cô mà anh ấy có được chính là video cô bị bắt cóc... hơn nữa, kẻ xấu đã dùng chính video đó để uy hiếp anh ấy.”
u Mặc hoàn toàn không tin.
Chính vào lúc này, thuộc hạ của Trần Ngư vội vội vàng vàng chạy vào và nói: “Cô Trần, có thư của một người tên là Diệp Phong!”
Trần Ngư nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xem ra Ngọc tướng lĩnh đã trả lời rồi, anh cầm lấy đi.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều làm gì, sau khi đón lấy lá thư, hắn ném thẳng nó vào trong tay của u Mặc và nói: “Cô không tin được tôi thì cô cũng nên tin vào Ngọc Tiểu Long tướng quân nhỉ? Vì cái mạng này của cô, anh cô đã mất rồi, tôi cũng vì chuyện này mà phải gánh trên vai cái tội danh phản quốc.”
“Hy vọng nửa đời sau cô sẽ sống như một con người, đừng có phụ lòng mọi người.”
“Chúng ta đi thôi!”
Sau khi nói xong lời này, hắn gọi Trần Ngư và xoay người rời đi.
u Mặc sững sờ ngay tại chỗ, cô ta cầm lá thư trong tay và không biết nên làm gì cả.
Đồ Phu thở dài một hơi và nói với u Mặc: “Cô nhóc, Nhị đương gia là một người rất trung thành với bạn bè đó, vì để cứu anh của cô, anh ấy đã bị gán cho cái mác phản quốc. Cô vẫn nên suy nghĩ lại cho kỹ đi, nghĩ cho kỹ rồi thì đi đến quân doanh để tìm tôi, tôi sẽ cho cô một cơ hội!”
Ngày hôm nay, đám nhân viên cấp cao của tập đoàn n Đặc gần như là đã bị Đồ Phu giết chết toàn bộ.
Lãnh đạo cấp cao của các tập đoàn tham gia vào những ngành nghề phi pháp như lừa đảo, xổ số cũng đều bị một lưới bắt gọn, bọn họ hoặc là bị tống tiền đến mức không xu dính túi, hoặc là bị thẳng tay bắn chết.
Tập đoàn Vạn Thịnh sau khi biết được Quang Dương vừa mới xảy ra một thay đổi kinh thiên động địa đến như vậy thì cũng líu lưỡi một trận.
Aleksandrovich đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn để hỏi thăm tình hình, sợ rằng đến lúc đó Đồ Phu bỗng nhiên nóng máu lên rồi lại đem quân đến san phẳng cả tập đoàn Vạn Thịnh.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều làm gì, hắn yêu cầu Aleksandovich sáng sớm hôm sau đến đó để họp bàn về cách tái thiết lại Quang Dương.
Hắn không có ý định tham gia vào việc của Quang Dương nhưng hắn lại sẵn lòng xây dựng một nền tảng như vậy cho Đồ Phu, có lẽ, nhiều năm sau, Đồ Phu sẽ tặng lại cho hắn một niềm vui bất ngờ.
“Tôi phải nhanh chóng quay về Nam Dương thôi, Tạ gia không thể làm gì được Đồ Phu nhưng bọn họ có thể đối phó với tôi, tôi cũng đâu thể nào trốn mãi ở trong quân doanh của Đồ Phu và không bước ra ngoài được?” Lúc ăn cơm tối, Trần Ngư cười mỉm và nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Ờm... Cô về Nam Dương quả thực cũng sẽ an toàn hơn một chút, ở Myanmar quá hỗn loạn, ở trong Hoa quốc có nhiều cao thủ như vậy, nếu như lại có người tấn công vào cơ quan đầu não như tôi thì quả thực sẽ rất nguy hiểm.” Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.
Đồ Phu có thể làm việc mà không kiêng nể gì ai chính là vì anh ta có quân đội bảo vệ, cho dù có trở mặt với Tạ gia thì cũng chẳng sao cả.
Nhưng Trần Ngư thì lại không thể điều động nhiều cao thủ như thế đến bảo vệ mình bất cứ lúc nào, cô ấy sẽ gặp phải nguy hiểm.
Trần Ngư nói: “Lần này có thể nói là đã giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn mang tên Trần Tiên Hà kia, đồng thời cũng đảm bảo cho sự phát triển của Trang sức Trần thị trong tương lai. Anh đã có những đóng góp to lớn để biến điều này thành hiện thực, liệu anh có chuyện gì cần tôi báo đáp hay không?”
Tề Đẳng Nhàn ho khan vài cái và nói: “Tôi muốn xem...”
Trần Ngư trừng mắt lên một cái rồi nở một nụ cười khéo léo và nói: “Được... Cơ mà không được xem trực tiếp, tối nay tôi gửi video cho anh có được không?”
Tề Đẳng Nhàn ngây người một lúc rồi bỗng chốc có chút xúc động, hắn mạnh mẽ gật đầu và nói: “Được thôi, thế nào cũng được! Có cái để xem là được rồi!”
Trần Ngư mỉm cười và nói: “Thế thì buổi tối anh đợi tôi quay video để gửi cho anh đi!”
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua một cách vô cùng dày vò, hắn cảm thấy quan hệ của mình và Trần gia đã vô cùng bền chặt nên không thể đòi hỏi báo đáp gì cả, cơ mà tùy tiện xem một cái video tự sướng thì cũng không tồi.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, điện thoại của Tề Đẳng Nhàn reo lên leng keng.
Hắn không nói lời nào mà lập tức mở ra.
“Chao ôi, đúng là rất biết giữ lời, không hổ là Trần Ngư!” Tề Đẳng Nhàn dùng ánh mắt thưởng thức tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức chiếc video tự sướng này, nếu như có ai bảo hắn là kẻ háo sắc, hắn nhất định sẽ thẳng tay giáng cho người đó một cái bạt tai và nghiêm túc cảnh cáo người đó rằng đừng có bôi nhọ nghệ thuật.
Video của Trần Ngư được quay rất tỉ mỉ và mang theo chút nghệ thuật ống kính, nó được bắt đầu quay từ dưới chân...
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy hô hấp của mình sắp dừng lại rồi.
Ống kính đột nhiên chuyển đến trên mặt.
Biểu cảm của hắn bỗng chốc tê dại, sau đó suýt chút nữa đã nôn cả bữa khuya ra ngoài...
“Trần Ngư, tôi đánh chết cô bây giờ!” Ở phòng bên kia, Trần Ngư có thể nghe thấy tiếng gầm của Tề Đẳng Nhàn.
Cô ấy cười đến đau cả bụng.
Đây là sự trả thù được cô ấy lên kế hoạch cẩn thận, để đạt được sự trả thù này, cô ấy đã đặc biệt bảo người của Nam Dương Trần Thị đi tìm một trap coser* với vóc dáng thiên thần và khuôn mặt ác quỷ để quay video...
(*Trap coser chỉ những cosplayer nam chuyên cosplay thành những nhân vật nữ.)
Quan trọng là video này được quay một cách rất đểu cáng, ống kính mờ được sử dụng khi bắt đầu từ chân khiến người xem không ngừng hồi tưởng, cuối cùng thì lại ngay lập tức trở nên rõ ràng, khiến cho ai nấy khi xem xong đều phải hô lên một tiếng “wtf”, ai mà có tố chất tâm lý kém hơn một chút thì có lẽ là cả đời sau sẽ phải làm thái giám.
Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng xóa chiếc video khiến mình cay mắt này đi, sau đó mở mục yêu thích của mình lên để rửa mắt cho mình, với cái tố chất tâm lý mạnh mẽ đó của hắn mà suýt chút nữa đã buồn nôn đến chết, có thể tưởng tượng được nếu như người khác nhìn thấy video này thì chẳng phải sẽ bị dọa đến ngất xỉu hay sao?
“Ôi, mắt của tôi... Cự linh thần nhãn mà mình tu luyện biết bao nhiêu năm, hôm nay suýt chút nữa đã bị mù luôn rồi!” Tề Đẳng Nhàn xem hết những video trong mục yêu thích rồi nhưng vẫn cảm thấy không thể rửa sạch được mắt mình, trong đầu vẫn luôn không nhịn được mà nhớ lại cảnh tượng khiến cho tinh thần của hắn suýt chút nữa đã sụp đổ kia.
“Hay không?” Trần Ngư gửi tin nhắn thăm hỏi.
“Tôi đánh chết cô bây giờ!” Tề Đẳng Nhàn trả lời ngắn gọn súc tích bằng sáu chữ, hắn tức đến không thể chịu nổi được nữa.
Trần Ngư nói: “Tôi chỉ nói là quay video để gửi cho anh chứ có bảo là quay bản thân tôi đâu nào!”
Tề Đẳng Nhàn dứt khoát tắt điện thoại đi, sau đó ép mình bước vào trạng thái thiền định, nếu không thì tối hôm nay e rằng hắn sẽ không ngủ được mất.
Trần Ngư có hơi nghi hoặc, cô ấy thầm nghĩ: “Video đó cay mắt đến thế hay sao? Mình mở ra xem thử nào...”
Sau khi xem xong video đó, trước mắt cô ấy tối sầm, suýt chút nữa đã đập nát cái điện thoại.
“Mẹ nó, mình không nên tò mò đến như thế... Ôi cái mắt của tôi!”
Tề Đẳng Nhàn khó khăn lắm mới chịu đựng được đến ngày hôm sau, hắn cảm thấy tinh thần của mình đang cận kề trạng thái sụp đổ rồi, hắn cố gắng giữ vững tinh thần để thu dọn một chút rồi chuẩn bị quay về Trung Hải của Hoa quốc.
Chương 877 Cô đơn thấu xương.
Chương 877: Cô đơn thấu xương.
A Phúc vốn là một đứa trẻ mồ côi, chính là Hướng gia đã giúp ông ấy tìm được sự ấm áp của gia đình.
Trong phim “Batman”, người quản gia cơ trí tên là Alfred, thiếu gia Bruce gọi ông ấy là “A Phúc”.
Giống như Alfred trong truyện tranh, ông ấy luôn trung thành và tận tụy với gia đình, thậm chí còn coi Hướng Đông Tình như con gái ruột của mình.
Ông ấy cũng biết rằng dạo gần đây tập đoàn Hướng thị đã bởi vì chuyện phản quốc của Tề Đẳng Nhàn mà lâm vào thế bị động, cứ thỉnh thoảng lại phải tiếp nhận sự điều tra về mọi mặt, sự phát triển của tập đoàn đã vấp phải sự cản trở rất lớn.
Thậm chí ngay cả tài chính của tập đoàn dạo gần đây cũng xuất hiện tình huống không thể giải thích được.
Lẽ ra ông ấy nên tiếp tục ở bên cạnh Hướng Đông Tình, động viên cô ta hãy mạnh mẽ lên, để cô ta biết mình còn có một người thân là ông ấy đây.
Nhưng đã đến lúc ông ấy phải rời khỏi rồi.
Bởi vì ông ấy tuổi cao mắt mờ, có những lúc còn ho ra cả máu và đã suýt ngất đi vài lần.
Ông ấy không còn có thể gồng mình để đứng ở ngoài cửa chờ Hướng Đông Tình quay về, cởi áo khoác ngoài ra cho cô ta và giúp cô ta kéo chiếc ghế ở trước bàn ăn được nữa.
Ông ấy đang ở trong sảnh chờ để đợi chuyến bay xuyên quốc gia, ông ấy muốn đi đến một thành phố xuân về hoa nở, mặt hướng ra biển lớn để an hưởng những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Những ngày tháng chưa bao giờ nhảy múa chính là sự phụ lòng đối với sinh mạng.
Ông ấy cảm thấy bả vai của mình đột nhiên bị một đôi bàn tay to lớn giữ lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một thanh niên mập mạp trắng trẻo.
Gương mặt của con người sẽ thay đổi nhưng ánh mắt thì không.
Vậy nên A Phúc nhận ra được người thanh niên đã trở nên trắng trẻo mập mạp này, ông ấy cười cười và nói: “Tôi biết là cậu nhất định sẽ quay về mà!”
Cái người đang ngụy trang thành vẻ trắng trẻo mập mạp này chính là Tề Đẳng Nhàn, hắn ngồi xuống bên cạnh A Phúc và nói: “Ông dựa vào cái gì mà cho rằng tôi nhất định sẽ quay về chứ? Bây giờ tôi đang ở trong hoàn cảnh rất nguy hiểm đó.”
A Phúc nói: “Cho dù cậu có phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn hơn nữa thì cậu cũng nhất định sẽ không bỏ rơi tiểu thư đâu. Đối với cậu mà nói, có rất nhiều thứ tình cảm còn đáng trân trọng hơn cả mạng sống của chính mình nữa.”
Tề Đẳng Nhàn cười một cái rồi đưa tay ra ôm lấy bả vai của A Phúc và hỏi: “Ông đang chuẩn bị đi đâu đây? Không nói lời nào mà đã đi rồi, không sợ cô ấy sẽ đau lòng và buồn bã hay sao?”
A Phúc lắc lắc đầu và nói: “Cô ấy đã phải đối diện với quá nhiều chuyện sinh ly tử biệt rồi, tôi không thể nằm trong vòng tay của cô ấy mà trút hơi thở cuối cùng, nếu không thì trái tim của cô ấy sẽ tan nát mất thôi.”
Sau khi nói xong lời này, A Phúc nắm chặt lấy bàn tay của Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười và nói: “Tôi bắt cô ấy đi xem mắt chính là muốn cậu nhanh chóng quay về. Nhìn thấy cậu quay về là tôi yên tâm rồi!”
“Bây giờ tôi còn không lo nổi thân mình đây.” Tề Đẳng Nhàn thở dài một cái.
“Có cậu ở đây rồi, chí ít thì cô ấy sẽ có chút vướng bận và sẽ không quá cực đoan.” A Phúc nói với vẻ rất nghiêm túc: “Sau khi cậu xảy ra chuyện, cô ấy đã đau lòng rất lâu, ngày nào cũng thức đến đêm muộn rồi mới ngủ.”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ đến người con gái lạnh lùng như băng kia, trong lòng bỗng chốc có chút ấm áp.
A Phúc thở dài và nói: “Trong những ngày cậu rời khỏi Trung Hải, Trung Hải đã thay đổi rất nhiều... Đặc biệt là sau khi cậu bị vướng vào chuyện lớn như vậy, đã có rất nhiều người bị liên lụy.”
Tề Đẳng Nhàn cười gượng một cách bất lực và nói: “Tôi biết rằng làm như thế sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, nhưng có một số chuyện vẫn là nên có người đi làm. Nếu không thì chính nghĩa sẽ bị chôn vùi.”
A Phúc cười nói: “Gửi gắm tiểu thư lại cho cậu, tôi rất yên tâm. Chuyến bay của tôi sắp đến giờ rồi, tôi nên đi thôi, à... đúng rồi, tôi đã để dành được một khoản tiền ở Thụy Quốc, nếu như việc làm ăn của tiểu thư không thể tiếp tục được nữa thì cậu hãy rút số tiền đó ra nhé, ít nhất thì cũng có thể bảo đảm nửa đời sau của cô ấy sẽ không phải lo ăn lo mặc.”
Sau khi nói xong lời này, A Phúc đứng dậy, vẫy tay một cách phóng khoáng và đi về phía lối lên máy bay.
Tề Đẳng Nhàn đưa mắt tiễn ông cụ bước lên máy bay và âm thầm thở dài một hơi.
——Mong ông sẽ hóa thành ánh sáng tâm linh, lao đến miền thiên đường cực lạc và có được cuộc sống vĩnh hằng.
Bước trên đường phố của thành phố Trung Hải, hắn đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh, chắc là lúc này trong lòng của Hướng Đông Tình còn cảm thấy lạnh lẽo hơn nữa.
Dạo gần đây Hướng Đông Tình có một dự cảm rất không lành, mà dự cảm này lại có liên quan đến sự khác thường của A Phúc dạo gần đây.
Hôm nay, sau khi trở về nhà, thứ dự cảm không lành đó đã trở thành sự thật, cô ta nhìn thấy bức thư mà A Phúc để lại.
“Tiểu thư, dạo gần đây tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, tôi muốn ra nước ngoài dạo chơi một chút và sống cuộc sống của chính mình.”
“Cả đời này tôi vẫn luôn chăm chỉ làm việc vì Hướng gia, tôi cũng nên dành chút thời gian cho bản thân mình rồi.”
“Có lẽ tôi vẫn sẽ quay về, có lẽ sẽ không quay về nữa.”
“——Chú Phúc mãi mãi yêu cô.”
Khoảnh khắc khi nhận được lá thư của A Phúc, Hướng Đông Tình vẫn duy trì sự bình tĩnh, thậm chí trên khóe miệng còn nở một nụ cười nhàn nhạt, cô ta đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với mọi chuyện rồi.
Nhưng khi đặt lá thư xuống, nước mắt của cô ta tuôn ra như mưa, trong lòng đau như bị dao đâm.
“Chú Phúc... ngay cả chú cũng rời xa tôi sao? Tôi không còn người thân nào trên thế giới này nữa hay sao?”
Cô ta cảm thấy sau này cho dù bản thân mình có gặp phải chuyện gì thì cô ta cũng sẽ có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng rõ ràng là cô ta đã sai rồi, cô ta không thể bình tĩnh nổi, thậm chí còn bắt đầu suy sụp.
“Tại sao chứ, tại sao ngay cả chú cũng muốn rời xa tôi?!”
Hướng Đông Tình cảm thấy chút sức lực cuối cùng ở trong người mình cũng đã bị rút cạn rồi.
Khi Tề Đẳng Nhàn đến được Hướng gia, hắn chỉ thấy trống rỗng mà chẳng thấy Hướng Đông Tình đâu cả.
“Chẳng lẽ là vẫn đang ở công ty làm việc?” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nghi ngờ nên đã gọi cho một số điện thoại.
Số điện thoại này là của vệ sĩ của Hướng Đông Tình, người vệ sĩ này là do Tề Đẳng Nhàn sắp xếp, thuộc về người của mình và sẽ không bán đứng hắn nên hắn rất yên tâm.
“Cô ấy đi một mình á? Đó chẳng phải càn quấy thì là gì?”
Sau khi có được tin tức từ chỗ của vệ sĩ, Tề Đẳng Nhàn không khỏi cau mày và lẩm bẩm một cách không vui.
Hướng Đông Tình một mình lái xe ra ngoài, không cho phép bất cứ ai đi theo cô ta.
Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc, hắn nghĩ ra một nơi mà Hướng Đông Tình sẽ có khả năng đến nhất.
Mặc dù bây giờ đã là đêm muộn rồi, hơn nữa cô ta còn là một người con gái rất yếu đuối.
Nhưng chắc chắn cô ta đang ở đó.
Đúng như suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tình thực sự đã đến trước bia mộ của bố mẹ cô ta, cô ta không hề uống rượu, cũng không hề khóc lóc kêu gào, cứ như thế yên lặng ngồi ở trước bia mộ.
Cô ta đã ngồi đó suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.
Đôi chân của cô ta thậm chí còn có chút tê dại.
Cơ thể của cô ta cũng bắt đầu rét run, thậm chí còn bị gió lạnh trong đêm khuya thổi cho run lên cầm cập.
Nhưng đôi mắt của cô ta vẫn trống rỗng như một người đã mất đi chút ham muốn sống sót cuối cùng rồi vậy, cô ta mơ màng như thể mình đang nằm trên một chiếc bè tre trôi theo sóng sau một vụ đắm tàu và không biết trạm kế tiếp là nơi nào.
Mãi cho đến khi cô ta cảm thấy có một bộ quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi hương quen thuộc bao phủ lên người mình, cô ta mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Trí nhớ của con người đối với mùi hương chính là thứ sâu sắc nhất.
Gương mặt đang tê dại của Hướng Đông Tình cuối cùng cũng hiện lên một chút biểu cảm đau buồn, cô ta lau đi nước mắt trên mặt và nói: “Anh nói xem, tại sao chú Phúc lại rời xa tôi?”
“Có lẽ là ông ấy mệt rồi nên muốn sống cuộc sống của riêng mình. Mỗi con người đều nên sống cho bản thân mình vài ngày mà, không phải sao?” Giọng nói ấm áp truyền đến từ bên tai.
Hướng Đông Tình nước mắt như mưa, cô ta nói: “Ông ấy đi rồi thì tôi còn lại gì chứ? Cho dù có làm ăn lớn hơn nữa, kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì biết đưa cho ai xem, biết bảo ai đến ăn mừng cùng tôi đây?”
“Khi muốn uống rượu thì ai đến cạn ly với tôi đây?”
Ánh trăng thê lương rơi trên gương mặt của cô ta.
Có ba phần hóa thành sự trong trẻo và lạnh lùng như nước chảy.
Bảy phần còn lại thì hóa thành sự cô đơn ngấm sâu vào trong xương cốt.
Chương 878 Tạm biệt ngày sau.
Chương 878: Tạm biệt ngày sau.
Tề Đẳng Nhàn bế Hướng Đông Tình đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần đi xuống từ nghĩa trang trên núi.
Người con gái mạnh mẽ quấn mình trong băng cứng này thực ra có nội tâm rất mong manh, dù sao thì cuộc đời của cô ta đã phải chịu một đòn đánh không gì nặng nề hơn.
“Nếu để cho chú Phúc nhìn thấy tình trạng này của cô thì ông ấy sẽ đau lòng lắm đó!” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ bất lực.
Hướng Đông Tình lại dựa vào trong lòng hắn mà ngủ thiếp đi rồi, trong những ngày này, cô ta vẫn luôn sống trong lo lắng và sợ hãi.
Đợi đến khi Hướng Đông Tình mở mắt ra lần nữa, cô ta phát hiện mình đang ở trong bóng tối, điều này khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Lớn tướng như thế rồi mà vẫn còn sợ bóng tối à?” Giọng nói của Tề Đẳng Nhàn yếu ớt truyền đến từ bên cạnh.
“Thì ra là anh vẫn ở đây à?” Hướng Đông Tình thở phào một hơi, mở mắt ra và nằm đó một cách lười biếng.
“Này, tôi liều mình vượt qua nguy hiểm để chạy về nước quan tâm cô, cô lại không hề cảm động một chút nào à?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà cất tiếng hỏi, hắn đưa tay nhéo nhẹ cái má mềm nhũn của cô ta.
Hướng Đông Tình khẽ giọng nói: “Ai bảo anh bốc đồng như thế làm gì chứ? Trước khi làm loại chuyện như thế này cũng không biết thông báo trước cho người ta, khiến cho người ta lo lắng, cũng khiến cho người ta trở tay không kịp!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười một cách xấu hổ rồi nói: “Đúng là tôi có chút máu dồn lên não nhưng không phải là bốc đồng đâu. Giống như việc tôi biết tình hình của cô không tốt nên cho dù có phải vượt qua núi đao biển lửa thì tôi cũng phải chạy về nước để thăm cô vậy đó.”
Hướng Đông Tình im lặng một lúc lâu, không biết đã qua bao lâu, cô ta đột nhiên cất giọng hỏi: “Sức khỏe của chú Phúc có vấn đề gì rồi đúng không? Hơn nữa anh còn đã biết từ sớm.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vì lo cho cô nên mới giấu cô đó.”
Hướng Đông Tình bỗng nhiên bật khóc dữ dội, toàn thân co lại thành một quả bóng, cô ta biết người quan tâm cô ta nhất trên thế giới này sắp rời đi rồi.
“Có rất nhiều người đang theo dõi cô ở trong bóng tối, sáng sớm là tôi phải rời đi rồi. Vậy nên, tôi mong cô có thể điều chỉnh lại trạng thái của mình, ít nhất thì cũng có thể khiến cho tôi yên lòng.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra vuốt ve cái đầu của cô ta, thở dài và nói.
Hướng Đông Tình nói với giọng nức nở: “Anh yên tâm... Tôi sẽ tiếp tục hoàn thành sự nghiệp đã giao hẹn từ trước theo kế hoạch của chúng ta, tôi đã từng hứa rằng tập đoàn Hướng thị sẽ làm chỗ dựa cho anh, tôi nhất định sẽ làm được.”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Tôi không quan tâm đến những chuyện đó, tôi chỉ mong cô có thể bình an và vui vẻ.”
“Nếu đã như thế... Vậy thì tôi cũng không muốn quản lý tập đoàn Hướng thị nữa, tôi chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ trong tay mình và rời khỏi nơi này! Anh đưa tôi đi đi, đi đến đâu cung được.” Hướng Đông Tình nói với vẻ đau khổ.
“Được thôi!” Tề Đẳng Nhàn dứt khoát đồng ý với cô ta.
“Thật à?” Hướng Đông Tình khẽ giọng hỏi.
“Ừ.” Tề Đẳng Nhàn trả lời một cách rất nghiêm túc.
Hướng Đông Tình cười cười và nói: “Thôi vậy, như thế thì không phải là tôi nữa. Tôi sẽ không bị những chuyện này đánh bại đâu, cảm ơn anh vì đã có thể về đây thăm tôi, cảm ơn vì đã quan tâm tôi như vậy.”
Hướng Đông Tình đã kiệt sức cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cô ta cứ nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn mãi rồi bắt đầu cảm thấy khóe mắt giật giật rồi từ từ mất đi ý thức.
Đợi đến khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Hướng Đông Tình phát hiện người đàn ông đã ở cùng mình suốt cả một đêm đã biến mất không dấu vết rồi.
Sự xuất hiện của hắn giống như một giấc mơ vậy.
Hướng Đông Tình vô thức đưa tay ra sờ gáy mình thì lại phát hiện mái tóc của cô ta đã xõa tung ra rồi, cây bút chì mà cô ta coi như báu vật cũng đã biến mất.
Điều này khiến cho Hướng Đông Tình ngây người trong chốc lát, sau đó kinh ngạc vội vàng ngồi dậy, lật chăn và gối lên để tìm kiếm khắp nơi.
Cô ta không tìm thấy.
Sau đó, cảm xúc vốn đã được điều chỉnh xong của cô ta lại đến bên bờ vực sụp đổ.
Nhưng cô ta lại nhìn thấy tờ giấy note được để lại trên mặt tủ ở đầu giường.
“Tôi đã lấy cây bút chì đi rồi, dù sao thì cũng không thể nhìn thấy cô bất cứ lúc nào, tôi cầm nó trong tay coi như là để nhìn vật nhớ người vậy. Đương nhiên là cũng có thể để cô nhớ đến người đã lấy đi cây bút chì của cô là tôi đây.”
“Y(*°▽°*)Y”
Sau đó, ở phía dưới còn vẽ thêm một biểu cảm trông vô cùng đáng khinh...
Hướng Đông Tình có chút điên cuồng, sau đó lại bình tĩnh lại, cô ta nhìn tờ giấy, sau đó mỉm cười và khẽ lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn lấy đi cây bút chì quý giá nhất của cô ta nhưng lại khiến cho cô ta có cảm giác như vừa được giải thoát khỏi một sự trói buộc nào đó.
Cô ta gài cây bút chì ở sau đầu và quấn thành búi tóc, điều đó cho thấy cô ta trân trọng cây bút chì đó đến nhường nào, nhưng chẳng phải nó cũng tượng trưng cho sự trói buộc của nỗi buồn trong quá khứ đối với cô ta hay sao?
Tề Đẳng Nhàn lấy đi cây bút chì của cô ta giống như là để lấy đi sự đau buồn trong quá khứ của cô ta vậy.
Cây bút chì này không chỉ có thể mang theo nỗi buồn mà còn mang theo những suy nghĩ, trăn trở trong những ngày sắp tới nữa.
Hướng Đông Tình nhìn mình trong gương, nhìn mái tóc dài đến vai của mình, cô ta không thể không thừa nhận Tề Đẳng Nhàn rất có mắt nhìn, bởi vì hắn đã từng nói rằng cô ta trông đẹp hơn khi không búi tóc.
Vậy nên, hôm nay ở trong tập đoàn Hướng thị đã xảy ra một cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng quái gở.
Hướng tổng hôm nay lại không búi tóc, sau gáy cũng không còn cây bút chì khiến cho mọi người cảm thấy không thể quen thuộc hơn được nữa nữa rồi.
Có điều, chẳng bao lâu sau, tâm trạng vui vẻ của Hướng Đông Tình đã bị người khác phá hoại rồi, có người của phía chính phủ đến tìm cô ta và đã xông thẳng vào trong văn phòng của cô ta.
“Hôm qua có phải cô đã ở cùng với Tề Đẳng Nhàn không?” Người vừa bước vào hỏi cô ta với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Hướng Đông Tình cũng vô cùng không tốt.
“Đúng đấy!” Hướng Đông Tình nở nụ cười và trả lời với vẻ sảng khoái.
Người đó bèn hỏi tiếp: “Cậu ta có nói gì với cô không? Cô có biết cậu ta đi đâu không? Cô có biết tiếp xúc với một kẻ phản quốc thì sẽ phải nhận tội gì không?”
Hướng Đông Tình lại nói: “Tôi không chỉ tiếp xúc với anh ta mà tôi còn ngủ với anh ta một giấc kia kìa. Cho dù tôi biết anh ta ở đâu thì tại sao tôi lại phải nói cho các người biết chứ?”
Ánh mắt của người đó ngay lập tức trở nên vô cùng sắc bén, người đó lạnh lùng nói: “Cô không nói thì không sợ sẽ gặp phải phiền toái à?!”
Hướng Đông Tình lại lắc lắc đầu, cô ta dựa lưng vào chiếc ghế ông chủ với vẻ bất cần và thản nhiên nói: “Ông muốn gây phiền toái cho tôi mà không sợ sẽ mất luôn cái mạng của mình à? Nếu như anh ta đã có thể không màng nguy hiểm mà chạy đến Trung Hải tìm tôi thì đương nhiên anh ta cũng sẽ không ngại việc ra tay giết chết vài kẻ dám uy hiếp và bắt nạt tôi đâu nhỉ?”
Biểu cảm của người đó đột nhiên đông cứng lại, ông ta muốn móc ra chiếc còng tay ở bên hông mình.
Trên mặt Hướng Đông Tình lại hiện ra một nụ cười, cô ta nói: “Ông đến đây theo dõi tôi chỉ đơn giản là phụng mệnh làm việc và muốn có được một cơ hội để ôm chân người khác mà thôi. Ông cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, ông không biết gì cả, như thế thì cũng sẽ không có ai trách cứ ông điều gì đâu.”
Người đó siết chặt nắm đấm của mình lại một cách hung dữ.
Hướng Đông Tình nói: “Đánh chết ông có lẽ sẽ dễ hơn việc đánh chết Tạ Cuồng Long nhiều đấy.”
Người đó buông nắm đấm ra.
“Hướng tổng là một người có nguyên tắc và là người có lập trường, tin rằng cô sẽ không dễ dàng tiếp xúc với những kẻ phản quốc đâu, hôm nay tôi đến đây chỉ là để hỏi thăm như thường lệ mà thôi.” Cuối cùng, người đó nở một nụ cười xấu hổ, sau đó quay đầu đi ra khỏi văn phòng của Hướng Đông Tình.
Sau khi người đó đi rồi, Hướng Đông Tình khẽ hừ một tiếng và nghĩ: “Hoàng Văn Lãng bị điều đến thành phố Hương Sơn để đảm nhận công việc, Dương Lệnh Quang cũng đã được thăng chức... Không còn mấy ai có thể chăm sóc tập đoàn Hướng thị nữa rồi.”
“Có điều, cho dù tập đoàn Hướng thị có sụp đổ thì có sao chứ? Bọn họ cũng đâu có lấy được tiền của mình.”
“Sụp đổ cũng được... cứ coi như đó là lời từ biệt của mình đối với sự trói buộc trong quá khứ đi!”
Cô ta khẽ thở dài và lật khung ảnh đã bị lật úp trên giá sách lên, đó là một tấm ảnh chụp chung của cô ta và anh trai Hướng Đông Lôi.
Lúc này, cô ta lại không nhịn được mà thầm nghĩ: “Cũng không biết cái tên đã ăn trộm cây bút chì của mình bây giờ đã chết dứ ở chỗ nào rồi?!”
Chương 879 Vương gia ở Bắc Kinh.
Chương 879: Vương gia ở Bắc Kinh.
Tề Đẳng Nhàn xách một phần đồ ăn ngoài và thong dong bước vào bên trong sơn trang Vân Đỉnh.
“Xin chào, giao hàng nhanh trong thành phố, đồ ăn của bạn đây ạ!” Hắn gõ cửa biệt thự số tám rồi lớn tiếng nói.
Cửa lớn của biệt thự được mở ra, bóng dáng của Ngọc Tiểu Long xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cô ấy lắc đầu và nói: “Anh đúng là gan to bằng trời và không thèm đặt các cao thủ của Hoa quốc vào trong mắt, thế mà vẫn còn dám về nước à?”
“Còn nữa, có cần phải ghi thù như vậy không hả? Lại còn giả vờ làm shipper nữa?”
“Lúc trước người hiểu lầm anh là shipper là Á Nam chứ có phải tôi đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đám người đó chắc vẫn tưởng rằng tôi đang ở nước Mỹ nhỉ? Những kẻ thông minh hơn một chút thì cùng lắm cũng chỉ nghĩ đến việc tôi đang ở Myanmar mà thôi.”
“Còn nữa, tôi đâu có ghi thù, tôi rộng lượng lắm đó!”
Ngọc Tiểu Long để Tề Đẳng Nhàn xách túi đồ ăn ngoài vào bên trong biệt thự, dạo gần đây tin đồn ở trong nước hình như quả thực không còn căng thẳng như lúc trước nữa rồi, bởi vì hai ngày trước Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang tấn công vào cơ quan đầu não ở nước Mỹ.
Ai mà ngờ được hắn lại chạy nhảy khắp nơi như một người bay chứ?
“Tôi cũng không biết phải nói gì với anh nữa rồi, anh giết người thì cứ giết người đi, sao lại phải đánh chết cả Jimmy de Rothschild thế hả?” Ngọc Tiểu Long cau mày thật chặt và nói với giọng có chút không vui.
“Tiện tay đánh chết thôi mà, lấy đâu ra nhiều vấn đề như thế cơ chứ!” Tề Đẳng Nhàn lại nói với vẻ vô cùng hờ hững, dù sao thì hắn cũng không thể thay đổi được gì, thôi thì cứ kệ cho nó diễn ra mà thôi.
Ngọc Tiểu Long bị thái độ lưu manh của hắn làm cho dở khóc dở cười, lại còn tiện tay đánh chết à? Hắn không biết mình đã chọc thủng bầu trời hay sao hả?
Gia tộc Rothschild đã trực tiếp đàm phán với chính phủ Hoa quốc rồi, có vẻ như bọn họ rất muốn xác định Tề Đẳng Nhàn là phần tử khủng bố.
Cái tội mà bây giờ Tề Đẳng Nhàn phải gánh vẫn còn tốt chán, chỉ cần không quay về Hoa quốc thì vẫn coi như là an toàn, thế nhưng nếu như hắn bị xác định là “phần tử khủng bố” thì vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi, cả thế giới này đều sẽ không chứa nổi hắn.
Cho dù có đến bất cứ quốc gia nào thì hắn cũng sẽ biến thành một con chuột qua đường.
Ngọc Tiểu Long thở dài một cái và nói: “Sau này anh vẫn là nên bớt làm mấy chuyện sơ hở là chặt đầu người khác này đi, nhỡ đâu bị xác định là phần tử khủng bố thì sẽ có muốn rửa tội cũng không rửa sạch được đâu.”
Tề Đẳng Nhàn ngây người một lúc rồi nói: “Có nghĩa là tội danh phản quốc của tôi vẫn còn có thể rửa sạch được à?”
“Lục Chiến Long bị oan à, sao có thể không rửa sạch được cơ chứ? Chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc mà thôi.”
“Bây giờ đám Phó lão đang nghĩ cách rồi...”
“Hơn nữa, Lục Chiến Long thà chết cũng không khuất phục, điều này đã tạo nên ảnh hưởng rất lớn. Rất nhiều tướng sĩ mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng cảm xúc bất mãn đã tích tụ đến cực điểm rồi.”
Ngọc Tiểu Long dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh để kể lại cho Tề Đẳng Nhàn nghe về tình hình trước mắt.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy điều này cũng rất bình thường thôi, bởi vì sự chính trực của Lục Chiến Long quả thực rất được lòng người, dùng cách thức như vậy để hắt nước bẩn lên người anh ta là vô cùng bỉ ổi, khiến cho người khác không thể nào tin được.
Cũng chính bởi vì tình thế ở Thượng Hải sụp đổ quá nhanh chóng và quá mạnh mẽ khiến cho những kẻ đang lẩn trốn ở phía sau có chút hoang mang.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi còn tưởng rằng phải đánh gục Boss lớn rồi thì mới có cơ hội về nước chứ, không ngờ rằng lại dễ dàng như thế đấy?”
Ngọc Tiểu Long lườm hắn một cái, dễ dàng cái con khỉ! Cuộc chiến liên quan đến cấp bậc như thế này thì sao có thể dễ dàng được cơ chứ?
“Có điều, cho dù anh có rửa sạch được tội danh thì cũng đừng mong khôi phục lại thân phận của trước đây nữa. Lần này anh đã tự tiện hành động, cho dù thế nào thì cũng là điển hình của việc vô tổ chức vô kỉ luật!” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói.
“Sao cũng được, vốn dĩ tôi cũng được đặc cách tuyển vào mà. Thân phận đó ngược lại còn hạn chế sự tự do của tôi nữa.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười thản nhiên là nói với giọng không hề để bụng.
Sắc mặt của Ngọc Tiểu Long lại ngay lập tức dịu xuống, cô ấy nói với giọng vô cùng nghiêm túc: “Nhưng tôi lại vô cùng tán tưởng hành động của anh, thậm chí còn rất khâm phục anh!”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì bỗng chốc bật cười, sau đó nói: “Không ngờ rằng lại có một ngày tôi cũng có thể trở thành người trong cùng một thế giới với Ngọc tướng lĩnh, thậm chí còn có thể khiến cho Ngọc tướng lĩnh khâm phục và tán thưởng tôi.”
Ngọc Tiểu Long cười nói: “Bây giờ tôi sẽ đi về phòng để lấy khẩu Gatling của tôi ra đây.”
“Nói đùa một chút thôi mà, Gatling gì gì đó, có hơi quá đáng rồi đó nha!” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Đúng rồi, còn có một chuyện nữa... Vân Đỉnh Thiên Cung của anh đã tu sửa xong nhưng lại bị tịch thu rồi, vài hôm nữa sẽ được đem đi bán đấu giá.” Ngọc Tiểu Long giơ tay ra chỉ về hướng đỉnh núi của núi Vân Đỉnh và nói.
Kể từ khi “Vân Đỉnh Thiên Cung” bị nổ tung, Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn sống trong căn nhà mà Hướng Đông Tình tặng cho hắn, khó khăn lắm mới tu sửa xong mà lại bị tịch thu à?
Hắn cảm thấy vô cùng không vui, căn nhà đó là Sở Vô Đạo tặng cho hắn mà.
Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi mua lại nó giúp anh nhé, đợi đến khi anh về nước thì trả nó lại cho anh là được rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Muốn mua lại thì phải tốn rất nhiều tiền nhỉ? Thôi cứ để tôi tự làm là được rồi, căn nhà đó là do Sở Vô Đạo tặng cho tôi, tôi không thể để nó rơi vào trong tay của người khác được.”
Tuy rằng hắn và Sở Vô Đạo không hề hòa hợp với nhau nhưng hai người lại thật sự là bạn tốt, chính là kiểu có thể nương tựa vào nhau suốt đời.
Trong sự việc lần trước, Sở Vô Đạo đã dùng kim bạc châm vào huyệt đạo của mình để kích thích thể lực, cưỡng chế kìm nén vết thương, cuối cùng chiến đấu với Triệu Đồ Long cho đến khi kiệt sức mà chết.
Cho dù là về tình hay về lý thì Tề Đẳng Nhàn cũng phải giữ căn nhà đó lại trong tay.
“Lần trước lúc đến Nam Dương, anh có gặp được Từ Ngạo Tuyết không? Tình hình của cô ta thế nào rồi?” Ngọc Tiểu Long hỏi.
Đối với sự phản bội của Từ Ngạo Tuyết, cô ấy rất tức giận và phẫn nộ, thế nhưng dù sao hai người cũng là bạn bè đã quen biết nhiều năm, sau khi xa cách đã lâu, cô ấy vẫn không nhịn được mà muốn hỏi thăm tình hình của cô ta dạo gần đây.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Tôi có quá nhiều việc phải làm nên vẫn chưa gặp được cô ta nữa. Cơ mà, theo như những gì Trần Ngư nói thì cô ta đang có một cuộc sống vô cùng tốt đẹp ở Nam Dương, dù sao thì cô ta cũng đã lấy được một khoản tài nguyên lớn từ chỗ của Triệu gia để tiêu sài mà.”
Nhắc đến Từ Ngạo Tuyết, trong lòng Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc có hơi phấn khởi, thậm chí còn có chút hưng phấn!
“Anh nhanh chóng rời khỏi Hoa quốc và quay về Nam Dương đi... Nơi đó là địa bàn của Trần gia, anh sẽ được an toàn hơn một chút, một khi anh bị lộ tung tích ở đây thì sẽ vô cùng nguy hiểm.” Ngọc Tiểu Long nói.
“Còn có một chuyện nữa tôi phải nói với anh...”
“Cái cô gái tên là Irena Jinva Romanov đó không hề đơn giản đâu, dạo gần đây có người của Tuyết Quốc đã nảy sinh va chạm với cô ấy.”
Tề Đẳng Nhàn nghe đến đây thì bỗng chốc cau mày, hắn nói: “Trước đây cô ấy là người của Trại Nhạn nhưng đã phản bội lại Ủy ban An ninh Quốc gia, chẳng lẽ cô ấy đã bị những đặc công kia nhắm vào và chuẩn bị báo thù cô ấy?”
Ngọc Tiểu Long lại nói: “Tôi thấy không giống báo thù đâu, tốt nhất là anh nên hỏi thẳng cô ấy cho rõ ràng đi.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đang chuẩn bị trả lời thì chuông cửa bỗng reo lên.
“Vương Kiếm Thành? Tại sao cái tên này lại đến đây?” Ngọc Tiểu Long nhìn lướt qua camera giám sát một cái rồi không khỏi cau mày.
“Người của Vương gia?” Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Ngọc Tiểu long và hỏi.
Ngọc Tiểu Long gật đầu và đi ra mở cửa.
Vương gia cũng là một trong những gia tộc lớn ở Bắc Kinh, nổi tiếng không kém gì Tạ gia——Én xưa nhà Tạ, nhà Vương; Lạc loài đến chốn tầm thường dân gia.
Có điều, bọn họ khá là trung lập và khiêm tốn, bọn họ không hề tham gia vào cuộc chiến của Phó Phong Vân và Triệu gia.
Đây là một người đàn ông cao khoảng mét tám, mặc một bộ âu phục được may thủ công, trông có vẻ là một người thành đạt.
“Tiểu Long, lâu rồi không gặp!” Vương Kiếm Thành vừa mới bước vào đã nhiệt tình chào hỏi, sau khi nhìn thấy trong nhà còn có một người khác, anh ta cau mày nói: “Ế? Có bạn đến chơi à?”
Ngọc Tiểu Long nhàn nhạt nói: “Anh đến đây làm gì?”
Vương Kiếm Thành bèn cười nói: “Chẳng phải là chuyện mà hai nhà chúng ta đang bàn bạc hay sao? Chưa nói đến chuyện cái tên vô dụng họ Tề đó đã làm chậm trễ em nhiều năm như thế rồi, cuối cùng thì hay rồi, lại còn gánh cái tội danh phản quốc nữa, làm liên lụy đến em rất nhiều.”
“Tôi đến đây là vì nghe nói Vân Đỉnh Thiên Cung đang được bán đấu giá.”
“Trước đây em muốn mua lại nó nhưng kết quả lại bị người khác hớt tay trên mà.”
“Tôi chuẩn bị sau khi mua lại nó thì sẽ dùng làm sính lễ để hỏi cưới em.”
Vẻ mặt của Ngọc Tiểu Long ngay lập tức lạnh đi.
Chương 880 Cái miệng lẳng lơ.
Chương 880: Cái miệng lẳng lơ.
“Tốt hơn hết là anh bớt làm mấy chuyện nằm mơ giữa ban ngày này đi.”
Ngọc Tiểu Long nhìn Vương Kiếm Thành, nở nụ cười bất lực và lắc đầu nói.
Vương Kiếm Thành nhún vai một cái và nói: “Em đang nghĩ cái gì vậy? Có Vương gia chúng tôi ủng hộ, em sẽ có được sự giúp đỡ lớn hơn nữa, vả lại, đây cũng là suy nghĩ của bố mẹ em mà.”
Ngọc Tiểu Long lại chẳng thèm ngó tới, mấy thứ như mệnh lệnh của bố mẹ không có tác dụng đối với cô ấy đâu.
Cô ấy đã có được địa vị như thế này, lại có thêm năng lực như thế kia nữa, không một ai có thể bắt ép cô ấy gả cho ai đó cả.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có hơi khó chịu khi Vương Kiếm Thành nói tới nói lui rồi lại cuốn cả mình vào bên trong nữa, hắn cười nói: “Tôi nhìn trúng Vân Đỉnh Thiên Cung rồi, anh không có cửa đâu, lại còn muốn dùng làm sính lễ cơ à?”
Vương Kiếm Thành nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nhưng cũng không hề khinh thường hắn ngay lập tức mà lại hỏi với vẻ vô cùng lịch sự: “Cho hỏi anh đây là ai thế ạ?”
“Tôi à, tôi là Lý Bán Nhàn, có làm ăn nhỏ ở bên Nam Dương.” Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt và nói.
Khi đến Hoa quốc, hắn lại đổi sang một thân phận khác, trước đây khi ở Myanmar thì gọi là “Tề Thiên”, bây giờ lại đổi thành “Lý Bán Nhàn” rồi.
Sau khi cải trang, hắn vẫn có vẻ ngoài hơi mũm mĩm, khuôn mặt tròn trịa, khi cười lên thì trông cực kỳ vô hại.
Cũng không phải Tề Đẳng Nhàn thích việc biến thành một tên mập, chỉ là bởi vì đối với hắn mà nói thì việc trở nên mập mạp là dễ dàng nhất, một khi khí huyết dồi dào thì da thịt của hắn sẽ lập tức sưng lên.
Hắn cũng có thể trở nên cao hơn hoặc lùn hơn, chỉ là nếu như làm như thế thì xương cốt và cơ bắp sẽ cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Vương Kiếm Thành nghe thấy vậy thì quay đầu lại và nói với Ngọc Tiểu Long: “Tiểu Long, thế mà em vẫn còn qua lại với người ở Nam Dương à, chuyện này đối với em mà nói là rất nguy hiểm đấy nhé!”
Ngọc Tiểu Long nói: “Nam Dương có phải chỉ có mỗi Trần gia thôi đâu, chẳng lẽ tôi còn không thể kết bạn với người Nam Dương à?”
Vương Kiếm Thành bật cười ha ha và nói: “Anh Lý đây nói mình nhìn trúng Vân Đỉnh Thiên Cung rồi à? Thế anh có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy?”
“Vương gia ở Bắc Kinh mà, còn có biệt danh là Vương Tam Tỉnh, bởi vì cơ sở hạ tầng của ba tỉnh lớn ở phía bắc đều bị nhà các người nhận thầu rồi.” Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ chính là người của Tề gia ở Bắc Kinh, sao hắn có thể không biết rõ về lai lịch của những thế lực lớn ở Bắc Kinh này chứ?
Vương Kiếm Thành híp mắt lại và nói: “Thế mà anh vẫn còn có gan để tranh giành với tôi cơ à? Anh có cái gan đó, nhưng liệu anh có năng lực đó hay không?!”
Tề Đẳng Nhàn lại thản nhiên nói: “Những năm nay tôi bôn ba làm ăn buôn bán nơi bến tàu của Nam Dương, chẳng có bạn bè cũng chẳng có quan hệ, thứ duy nhất mà tôi kiếm được chính là tiền. Dám so tiền với ông đây á? Ông đây có thể dùng tiền để đập chết anh!”
Sau khi nghe thấy giọng điệu ngạo mạn của Tề Đẳng Nhàn, trong lòng Ngọc Tiểu Long lập tức cười khổ.
Ơ này, anh đã phải cải trang để trở về Hoa quốc rồi mà không thể khiêm tốn hơn một chút hả? Anh không sợ thân phận của mình bị bại lộ, bị người khác điều tra ra được hay sao?
Vương Kiếm Thành giơ tay ra chỉ vào người Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười và nói: “Được lắm, tôi đợi anh lấy tiền đập chết tôi đó! Hy vọng tôi sẽ được nhìn thấy tấm bảng của anh trong buổi đấu giá ngày mốt.”
Sau khi nói xong lời này, Vương Kiếm Thành lại cười với Ngọc Tiểu Long và nói: “Có thể cùng nhau ăn tối không? Nói không chừng sau này chúng ta còn là người một nhà nữa, có thể bồi dưỡng tình cảm trước.”
“Không nhìn thấy tôi có bạn đến chơi nhà à?” Ngọc Tiểu Long nói với giọng lạnh lùng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Vương Kiếm Thành lắc đầu với vẻ bất lực rồi xoay người rời đi.
Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Ngọc Tiểu Long rồi cười nói: “Cô cũng đắt hàng ra phết đấy nhỉ? Lúc nhỏ thì được hứa gả cho tôi, bây giờ lại được hứa gả cho người của Vương gia rồi à?”
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Anh bớt ở đó cười trên nỗi đau của người khác đi! Còn không phải chuyện mà anh làm ra đã khiến cho mọi người bỗng chốc trở nên bị động hay sao? Nếu không thì người trong nhà cũng không dám làm gì tôi cả!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ai bảo cô một lời không hợp bèn xé rách hôn thư của ông đây làm gì, he he, đáng đời...”
Ngọc Tiểu Long quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười rất lịch sự, cô ấy nói: “Phiền anh nói lại lần nữa xem nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ kiêu ngạo: “Bây giờ võ công của ông đây đã luyện đến cảnh giới này rồi, tôi đã không còn thuộc về cùng một thế giới với cô nữa rồi, cô đừng có mà mơ tưởng hão huyền nữa, cô không xứng với tôi đâu.”
“Con mẹ anh...”
Một người không thích nói bậy như Ngọc Tiểu Long cũng không nhịn được mà bùng nổ, cô ấy giơ nắm đấm lên và chuẩn bị đấm vỡ cái đầu chó của hắn.
Tề Đẳng Nhàn rụt về sau một cái, mỉm cười và nói: “Có điều, cái tên Vương Kiếm Thành này đúng là đặc biệt yêu thích cô đó, thế mà lại không ngại đường xa từ Bắc Kinh chạy đến Trung Hải để tham gia buổi đấu giá của Vân Đỉnh Thiên Cung!”
“Anh ta biết cô thích căn nhà đó, đúng là đã tiêu tốn không ít tâm tư mà.”
“Nếu như tôi là cô thì tôi đã đồng ý rồi! Dù sao thì nếu như có thêm sự giúp đỡ của Vương gia thì số người ủng hộ các cô sẽ càng nhiều hơn nữa.”
Không phải vô duyên vô cớ mà “Vân Đỉnh Thiên Cung” được bán với giá rất cao, nó là sản phẩm được bên xây dựng của sơn trang Vân Đỉnh sử dụng để quảng bá thương hiệu của mình, bọn họ đã thuê nhà thiết kế hàng đầu với giá rất cao, chỉ riêng chi phí thiết kế biệt thự đã tiêu tốn hơn hai mươi triệu, cuối cùng còn được cử đi tham gia một cuộc thi nào đó và giành được giải thưởng thiết kế đẳng cấp thế giới.
Sương giá trong mắt Ngọc Tiểu Long sắp tràn cả ra ngoài luôn rồi, cô ấy nói: “Anh cho rằng Vương gia trong sạch được đến đâu chứ? Còn nữa, mặc dù bây giờ tôi đánh không lại anh nhưng tôi có thể nói chuyện anh một chân đạp bao nhiêu thuyền cho đám bạn gái của anh đó.”
“Thậm chí tôi còn có thể thêm mắm thêm muối vào chuyện anh không màng nguy hiểm mà chạy về nước vì Hướng Đông Tình đó.”
Tề Đẳng Nhàn rùng mình một cái, con mẹ nó... phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, thủ đoạn báo thù lúc nào cũng nham hiểm và độc ác như vậy!
Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan đều đã biết cái gì đó và ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng điều này không có nghĩa là các cô ấy có thể chịu đựng được những người con gái khác.
Irena Jinva thì còn đỡ, cô là một cô gái ngoan ngoãn và biết nghe lời.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cái tên Vương Kiếm Thành đó mua lại được Vân Đỉnh Thiên Cung để làm sính lễ hỏi cưới cô đâu, có tôi đây rồi, anh ta sẽ không lấy được nó đâu!” Tề Đẳng Nhàn vỗ ngực và nói với giọng bảo đảm.
“Hey Siri, gọi cho Lý Vân Uyển cho tôi.” Ngọc Tiểu Long không thèm để ý đến hắn mà dứt khoát gọi tên trợ lý điện thoại của mình.
Tề Đẳng Nhàn lao vút lên một cái, bàn tay như móng rồng, vừa mới giơ tay lên đã muốn túm lấy túi quần của Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long hoàn toàn không thèm tiếp chiêu, cô ấy trượt chân một cái và liên tục lùi về phía sau, liên tiếp tránh được ba cú vồ của hắn.
Tề Đẳng Nhàn đang định tiếp tục ra tay thì đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng, hắn mỉm cười một cái và nói: “Không đúng, cô thân là tướng lĩnh cấp cao, sao có thể dùng điện thoại của bọn người Mỹ được? Muốn lừa tôi à!”
Ngọc Tiểu Long lại không nói gì cả, đầu ngón chân móc xuống đất một cái, chân sau vững như bàn thạch, sau đó xoay háng một cái rồi sải bước đánh lại, vừa mới giơ tay lên đã quất vào mặt hắn như một cái roi... nói đúng hơn là đánh thẳng vào miệng hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy thế đánh này thì sững sờ một lúc rồi nói với giọng bất ngờ: “Rốt cuộc là ai đang dạy cô luyện Thái Cực thế hả?’
“Gió mạnh nước dâng.” Ngọc Tiểu Long mỉm cười và thốt ra bốn chữ, roi quất không ngừng, từng luồng gió lớn đập thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn vừa tránh vừa hỏi: “Gió mạnh nước dâng là ai?”
“Ai đang luyện Thái Cực? Gió mạnh nước dâng thôi.” Ngọc Tiểu Long nở nụ cười giả tạo và đáp lại.
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, cuối cùng hắn cũng biết kiểu nói chuyện lẳng lơ của mình lúc ngày thường thiếu đánh đến nhường nào rồi, bởi vì sau khi nghe thấy câu nói này của Ngọc Tiểu Long, hắn cũng rất muốn đánh người.
Có điều, Tề Đẳng Nhàn cũng định thử xem công lực của Ngọc Tiểu Long vào lúc này, hắn đứng tấn một cái, ổn định tư thế của chiêu “Thái tổ tọa kim loan”, tay phải nhấc lên và đánh ra một nắm đấm!
Đòn roi của Ngọc Tiểu Long chém xuống không trung, nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn đi từ dưới lên, hai người đập vào nhau và tạo ra âm thanh dữ dội, lực gió tạo ra khi hai đòn đánh va vào nhau đập vào đồ đạc trong nhà và tạo nên những tiếng bịch bịch.
Chương 876: Trap coser.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng liếc Đồ Phu một cái, tên mập chết tiệt ngay lập tức ngậm miệng lại và không nói gì nữa.
Vẻ mặt u Mặc rất kiêu ngạo và cố chấp, cô ta cứ thế nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt mang theo địch ý vô cùng lớn.
“Cô cũng không phải loại người thà chết chứ không chịu khuất phục, nếu không thì cô cũng sẽ không chịu làm việc cho tập đoàn n Đặc đâu. Vậy nên đừng có làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi nữa!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Hắn bước về phía trước một bước, sắc mặt của u Mặc ngay lập tức bị dọa cho tái mét.
Nói cô ta không sợ Tề Đẳng Nhàn chính là nói dối!
Dù sao thì Chu Quang Vinh cũng đã bị Tề Đẳng Nhàn xé toạc hai cánh tay ở ngay trước mặt mọi người, bây giờ anh ta vẫn còn đang nằm trong vũng máu và lạnh đến thấu xương rồi.
u Mặc cắn răng nói: “Phải, tôi đang sợ đấy! Nhưng nếu bắt tôi nhận lòng tốt liên quan đến Lục Chiến Long thì tôi thà chết còn hơn!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Thật là không biết tại sao hiểu lầm của cô đối với anh ấy lại sâu sắc đến như vậy đấy?”
u Mặc cười khẩy và nói: “Tôi đã từng liên lạc với anh ta không chỉ một lần, thế nhưng anh ta vẫn luôn giả đui giả điếc, anh tưởng rằng tôi không tuyệt vọng hay sao?”
Tề Đẳng Nhàn sững sờ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, không phải là cô hiểu nhầm anh ấy mà là có người đã đánh lạc hướng cô. Những năm nay Lục Chiến Long vẫn luôn đi tìm tung tích của cô, thông tin duy nhất có liên quan đến cô mà anh ấy có được chính là video cô bị bắt cóc... hơn nữa, kẻ xấu đã dùng chính video đó để uy hiếp anh ấy.”
u Mặc hoàn toàn không tin.
Chính vào lúc này, thuộc hạ của Trần Ngư vội vội vàng vàng chạy vào và nói: “Cô Trần, có thư của một người tên là Diệp Phong!”
Trần Ngư nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xem ra Ngọc tướng lĩnh đã trả lời rồi, anh cầm lấy đi.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều làm gì, sau khi đón lấy lá thư, hắn ném thẳng nó vào trong tay của u Mặc và nói: “Cô không tin được tôi thì cô cũng nên tin vào Ngọc Tiểu Long tướng quân nhỉ? Vì cái mạng này của cô, anh cô đã mất rồi, tôi cũng vì chuyện này mà phải gánh trên vai cái tội danh phản quốc.”
“Hy vọng nửa đời sau cô sẽ sống như một con người, đừng có phụ lòng mọi người.”
“Chúng ta đi thôi!”
Sau khi nói xong lời này, hắn gọi Trần Ngư và xoay người rời đi.
u Mặc sững sờ ngay tại chỗ, cô ta cầm lá thư trong tay và không biết nên làm gì cả.
Đồ Phu thở dài một hơi và nói với u Mặc: “Cô nhóc, Nhị đương gia là một người rất trung thành với bạn bè đó, vì để cứu anh của cô, anh ấy đã bị gán cho cái mác phản quốc. Cô vẫn nên suy nghĩ lại cho kỹ đi, nghĩ cho kỹ rồi thì đi đến quân doanh để tìm tôi, tôi sẽ cho cô một cơ hội!”
Ngày hôm nay, đám nhân viên cấp cao của tập đoàn n Đặc gần như là đã bị Đồ Phu giết chết toàn bộ.
Lãnh đạo cấp cao của các tập đoàn tham gia vào những ngành nghề phi pháp như lừa đảo, xổ số cũng đều bị một lưới bắt gọn, bọn họ hoặc là bị tống tiền đến mức không xu dính túi, hoặc là bị thẳng tay bắn chết.
Tập đoàn Vạn Thịnh sau khi biết được Quang Dương vừa mới xảy ra một thay đổi kinh thiên động địa đến như vậy thì cũng líu lưỡi một trận.
Aleksandrovich đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn để hỏi thăm tình hình, sợ rằng đến lúc đó Đồ Phu bỗng nhiên nóng máu lên rồi lại đem quân đến san phẳng cả tập đoàn Vạn Thịnh.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều làm gì, hắn yêu cầu Aleksandovich sáng sớm hôm sau đến đó để họp bàn về cách tái thiết lại Quang Dương.
Hắn không có ý định tham gia vào việc của Quang Dương nhưng hắn lại sẵn lòng xây dựng một nền tảng như vậy cho Đồ Phu, có lẽ, nhiều năm sau, Đồ Phu sẽ tặng lại cho hắn một niềm vui bất ngờ.
“Tôi phải nhanh chóng quay về Nam Dương thôi, Tạ gia không thể làm gì được Đồ Phu nhưng bọn họ có thể đối phó với tôi, tôi cũng đâu thể nào trốn mãi ở trong quân doanh của Đồ Phu và không bước ra ngoài được?” Lúc ăn cơm tối, Trần Ngư cười mỉm và nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Ờm... Cô về Nam Dương quả thực cũng sẽ an toàn hơn một chút, ở Myanmar quá hỗn loạn, ở trong Hoa quốc có nhiều cao thủ như vậy, nếu như lại có người tấn công vào cơ quan đầu não như tôi thì quả thực sẽ rất nguy hiểm.” Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.
Đồ Phu có thể làm việc mà không kiêng nể gì ai chính là vì anh ta có quân đội bảo vệ, cho dù có trở mặt với Tạ gia thì cũng chẳng sao cả.
Nhưng Trần Ngư thì lại không thể điều động nhiều cao thủ như thế đến bảo vệ mình bất cứ lúc nào, cô ấy sẽ gặp phải nguy hiểm.
Trần Ngư nói: “Lần này có thể nói là đã giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn mang tên Trần Tiên Hà kia, đồng thời cũng đảm bảo cho sự phát triển của Trang sức Trần thị trong tương lai. Anh đã có những đóng góp to lớn để biến điều này thành hiện thực, liệu anh có chuyện gì cần tôi báo đáp hay không?”
Tề Đẳng Nhàn ho khan vài cái và nói: “Tôi muốn xem...”
Trần Ngư trừng mắt lên một cái rồi nở một nụ cười khéo léo và nói: “Được... Cơ mà không được xem trực tiếp, tối nay tôi gửi video cho anh có được không?”
Tề Đẳng Nhàn ngây người một lúc rồi bỗng chốc có chút xúc động, hắn mạnh mẽ gật đầu và nói: “Được thôi, thế nào cũng được! Có cái để xem là được rồi!”
Trần Ngư mỉm cười và nói: “Thế thì buổi tối anh đợi tôi quay video để gửi cho anh đi!”
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua một cách vô cùng dày vò, hắn cảm thấy quan hệ của mình và Trần gia đã vô cùng bền chặt nên không thể đòi hỏi báo đáp gì cả, cơ mà tùy tiện xem một cái video tự sướng thì cũng không tồi.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, điện thoại của Tề Đẳng Nhàn reo lên leng keng.
Hắn không nói lời nào mà lập tức mở ra.
“Chao ôi, đúng là rất biết giữ lời, không hổ là Trần Ngư!” Tề Đẳng Nhàn dùng ánh mắt thưởng thức tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức chiếc video tự sướng này, nếu như có ai bảo hắn là kẻ háo sắc, hắn nhất định sẽ thẳng tay giáng cho người đó một cái bạt tai và nghiêm túc cảnh cáo người đó rằng đừng có bôi nhọ nghệ thuật.
Video của Trần Ngư được quay rất tỉ mỉ và mang theo chút nghệ thuật ống kính, nó được bắt đầu quay từ dưới chân...
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy hô hấp của mình sắp dừng lại rồi.
Ống kính đột nhiên chuyển đến trên mặt.
Biểu cảm của hắn bỗng chốc tê dại, sau đó suýt chút nữa đã nôn cả bữa khuya ra ngoài...
“Trần Ngư, tôi đánh chết cô bây giờ!” Ở phòng bên kia, Trần Ngư có thể nghe thấy tiếng gầm của Tề Đẳng Nhàn.
Cô ấy cười đến đau cả bụng.
Đây là sự trả thù được cô ấy lên kế hoạch cẩn thận, để đạt được sự trả thù này, cô ấy đã đặc biệt bảo người của Nam Dương Trần Thị đi tìm một trap coser* với vóc dáng thiên thần và khuôn mặt ác quỷ để quay video...
(*Trap coser chỉ những cosplayer nam chuyên cosplay thành những nhân vật nữ.)
Quan trọng là video này được quay một cách rất đểu cáng, ống kính mờ được sử dụng khi bắt đầu từ chân khiến người xem không ngừng hồi tưởng, cuối cùng thì lại ngay lập tức trở nên rõ ràng, khiến cho ai nấy khi xem xong đều phải hô lên một tiếng “wtf”, ai mà có tố chất tâm lý kém hơn một chút thì có lẽ là cả đời sau sẽ phải làm thái giám.
Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng xóa chiếc video khiến mình cay mắt này đi, sau đó mở mục yêu thích của mình lên để rửa mắt cho mình, với cái tố chất tâm lý mạnh mẽ đó của hắn mà suýt chút nữa đã buồn nôn đến chết, có thể tưởng tượng được nếu như người khác nhìn thấy video này thì chẳng phải sẽ bị dọa đến ngất xỉu hay sao?
“Ôi, mắt của tôi... Cự linh thần nhãn mà mình tu luyện biết bao nhiêu năm, hôm nay suýt chút nữa đã bị mù luôn rồi!” Tề Đẳng Nhàn xem hết những video trong mục yêu thích rồi nhưng vẫn cảm thấy không thể rửa sạch được mắt mình, trong đầu vẫn luôn không nhịn được mà nhớ lại cảnh tượng khiến cho tinh thần của hắn suýt chút nữa đã sụp đổ kia.
“Hay không?” Trần Ngư gửi tin nhắn thăm hỏi.
“Tôi đánh chết cô bây giờ!” Tề Đẳng Nhàn trả lời ngắn gọn súc tích bằng sáu chữ, hắn tức đến không thể chịu nổi được nữa.
Trần Ngư nói: “Tôi chỉ nói là quay video để gửi cho anh chứ có bảo là quay bản thân tôi đâu nào!”
Tề Đẳng Nhàn dứt khoát tắt điện thoại đi, sau đó ép mình bước vào trạng thái thiền định, nếu không thì tối hôm nay e rằng hắn sẽ không ngủ được mất.
Trần Ngư có hơi nghi hoặc, cô ấy thầm nghĩ: “Video đó cay mắt đến thế hay sao? Mình mở ra xem thử nào...”
Sau khi xem xong video đó, trước mắt cô ấy tối sầm, suýt chút nữa đã đập nát cái điện thoại.
“Mẹ nó, mình không nên tò mò đến như thế... Ôi cái mắt của tôi!”
Tề Đẳng Nhàn khó khăn lắm mới chịu đựng được đến ngày hôm sau, hắn cảm thấy tinh thần của mình đang cận kề trạng thái sụp đổ rồi, hắn cố gắng giữ vững tinh thần để thu dọn một chút rồi chuẩn bị quay về Trung Hải của Hoa quốc.
Chương 877 Cô đơn thấu xương.
Chương 877: Cô đơn thấu xương.
A Phúc vốn là một đứa trẻ mồ côi, chính là Hướng gia đã giúp ông ấy tìm được sự ấm áp của gia đình.
Trong phim “Batman”, người quản gia cơ trí tên là Alfred, thiếu gia Bruce gọi ông ấy là “A Phúc”.
Giống như Alfred trong truyện tranh, ông ấy luôn trung thành và tận tụy với gia đình, thậm chí còn coi Hướng Đông Tình như con gái ruột của mình.
Ông ấy cũng biết rằng dạo gần đây tập đoàn Hướng thị đã bởi vì chuyện phản quốc của Tề Đẳng Nhàn mà lâm vào thế bị động, cứ thỉnh thoảng lại phải tiếp nhận sự điều tra về mọi mặt, sự phát triển của tập đoàn đã vấp phải sự cản trở rất lớn.
Thậm chí ngay cả tài chính của tập đoàn dạo gần đây cũng xuất hiện tình huống không thể giải thích được.
Lẽ ra ông ấy nên tiếp tục ở bên cạnh Hướng Đông Tình, động viên cô ta hãy mạnh mẽ lên, để cô ta biết mình còn có một người thân là ông ấy đây.
Nhưng đã đến lúc ông ấy phải rời khỏi rồi.
Bởi vì ông ấy tuổi cao mắt mờ, có những lúc còn ho ra cả máu và đã suýt ngất đi vài lần.
Ông ấy không còn có thể gồng mình để đứng ở ngoài cửa chờ Hướng Đông Tình quay về, cởi áo khoác ngoài ra cho cô ta và giúp cô ta kéo chiếc ghế ở trước bàn ăn được nữa.
Ông ấy đang ở trong sảnh chờ để đợi chuyến bay xuyên quốc gia, ông ấy muốn đi đến một thành phố xuân về hoa nở, mặt hướng ra biển lớn để an hưởng những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Những ngày tháng chưa bao giờ nhảy múa chính là sự phụ lòng đối với sinh mạng.
Ông ấy cảm thấy bả vai của mình đột nhiên bị một đôi bàn tay to lớn giữ lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một thanh niên mập mạp trắng trẻo.
Gương mặt của con người sẽ thay đổi nhưng ánh mắt thì không.
Vậy nên A Phúc nhận ra được người thanh niên đã trở nên trắng trẻo mập mạp này, ông ấy cười cười và nói: “Tôi biết là cậu nhất định sẽ quay về mà!”
Cái người đang ngụy trang thành vẻ trắng trẻo mập mạp này chính là Tề Đẳng Nhàn, hắn ngồi xuống bên cạnh A Phúc và nói: “Ông dựa vào cái gì mà cho rằng tôi nhất định sẽ quay về chứ? Bây giờ tôi đang ở trong hoàn cảnh rất nguy hiểm đó.”
A Phúc nói: “Cho dù cậu có phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn hơn nữa thì cậu cũng nhất định sẽ không bỏ rơi tiểu thư đâu. Đối với cậu mà nói, có rất nhiều thứ tình cảm còn đáng trân trọng hơn cả mạng sống của chính mình nữa.”
Tề Đẳng Nhàn cười một cái rồi đưa tay ra ôm lấy bả vai của A Phúc và hỏi: “Ông đang chuẩn bị đi đâu đây? Không nói lời nào mà đã đi rồi, không sợ cô ấy sẽ đau lòng và buồn bã hay sao?”
A Phúc lắc lắc đầu và nói: “Cô ấy đã phải đối diện với quá nhiều chuyện sinh ly tử biệt rồi, tôi không thể nằm trong vòng tay của cô ấy mà trút hơi thở cuối cùng, nếu không thì trái tim của cô ấy sẽ tan nát mất thôi.”
Sau khi nói xong lời này, A Phúc nắm chặt lấy bàn tay của Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười và nói: “Tôi bắt cô ấy đi xem mắt chính là muốn cậu nhanh chóng quay về. Nhìn thấy cậu quay về là tôi yên tâm rồi!”
“Bây giờ tôi còn không lo nổi thân mình đây.” Tề Đẳng Nhàn thở dài một cái.
“Có cậu ở đây rồi, chí ít thì cô ấy sẽ có chút vướng bận và sẽ không quá cực đoan.” A Phúc nói với vẻ rất nghiêm túc: “Sau khi cậu xảy ra chuyện, cô ấy đã đau lòng rất lâu, ngày nào cũng thức đến đêm muộn rồi mới ngủ.”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ đến người con gái lạnh lùng như băng kia, trong lòng bỗng chốc có chút ấm áp.
A Phúc thở dài và nói: “Trong những ngày cậu rời khỏi Trung Hải, Trung Hải đã thay đổi rất nhiều... Đặc biệt là sau khi cậu bị vướng vào chuyện lớn như vậy, đã có rất nhiều người bị liên lụy.”
Tề Đẳng Nhàn cười gượng một cách bất lực và nói: “Tôi biết rằng làm như thế sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, nhưng có một số chuyện vẫn là nên có người đi làm. Nếu không thì chính nghĩa sẽ bị chôn vùi.”
A Phúc cười nói: “Gửi gắm tiểu thư lại cho cậu, tôi rất yên tâm. Chuyến bay của tôi sắp đến giờ rồi, tôi nên đi thôi, à... đúng rồi, tôi đã để dành được một khoản tiền ở Thụy Quốc, nếu như việc làm ăn của tiểu thư không thể tiếp tục được nữa thì cậu hãy rút số tiền đó ra nhé, ít nhất thì cũng có thể bảo đảm nửa đời sau của cô ấy sẽ không phải lo ăn lo mặc.”
Sau khi nói xong lời này, A Phúc đứng dậy, vẫy tay một cách phóng khoáng và đi về phía lối lên máy bay.
Tề Đẳng Nhàn đưa mắt tiễn ông cụ bước lên máy bay và âm thầm thở dài một hơi.
——Mong ông sẽ hóa thành ánh sáng tâm linh, lao đến miền thiên đường cực lạc và có được cuộc sống vĩnh hằng.
Bước trên đường phố của thành phố Trung Hải, hắn đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh, chắc là lúc này trong lòng của Hướng Đông Tình còn cảm thấy lạnh lẽo hơn nữa.
Dạo gần đây Hướng Đông Tình có một dự cảm rất không lành, mà dự cảm này lại có liên quan đến sự khác thường của A Phúc dạo gần đây.
Hôm nay, sau khi trở về nhà, thứ dự cảm không lành đó đã trở thành sự thật, cô ta nhìn thấy bức thư mà A Phúc để lại.
“Tiểu thư, dạo gần đây tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, tôi muốn ra nước ngoài dạo chơi một chút và sống cuộc sống của chính mình.”
“Cả đời này tôi vẫn luôn chăm chỉ làm việc vì Hướng gia, tôi cũng nên dành chút thời gian cho bản thân mình rồi.”
“Có lẽ tôi vẫn sẽ quay về, có lẽ sẽ không quay về nữa.”
“——Chú Phúc mãi mãi yêu cô.”
Khoảnh khắc khi nhận được lá thư của A Phúc, Hướng Đông Tình vẫn duy trì sự bình tĩnh, thậm chí trên khóe miệng còn nở một nụ cười nhàn nhạt, cô ta đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với mọi chuyện rồi.
Nhưng khi đặt lá thư xuống, nước mắt của cô ta tuôn ra như mưa, trong lòng đau như bị dao đâm.
“Chú Phúc... ngay cả chú cũng rời xa tôi sao? Tôi không còn người thân nào trên thế giới này nữa hay sao?”
Cô ta cảm thấy sau này cho dù bản thân mình có gặp phải chuyện gì thì cô ta cũng sẽ có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng rõ ràng là cô ta đã sai rồi, cô ta không thể bình tĩnh nổi, thậm chí còn bắt đầu suy sụp.
“Tại sao chứ, tại sao ngay cả chú cũng muốn rời xa tôi?!”
Hướng Đông Tình cảm thấy chút sức lực cuối cùng ở trong người mình cũng đã bị rút cạn rồi.
Khi Tề Đẳng Nhàn đến được Hướng gia, hắn chỉ thấy trống rỗng mà chẳng thấy Hướng Đông Tình đâu cả.
“Chẳng lẽ là vẫn đang ở công ty làm việc?” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nghi ngờ nên đã gọi cho một số điện thoại.
Số điện thoại này là của vệ sĩ của Hướng Đông Tình, người vệ sĩ này là do Tề Đẳng Nhàn sắp xếp, thuộc về người của mình và sẽ không bán đứng hắn nên hắn rất yên tâm.
“Cô ấy đi một mình á? Đó chẳng phải càn quấy thì là gì?”
Sau khi có được tin tức từ chỗ của vệ sĩ, Tề Đẳng Nhàn không khỏi cau mày và lẩm bẩm một cách không vui.
Hướng Đông Tình một mình lái xe ra ngoài, không cho phép bất cứ ai đi theo cô ta.
Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc, hắn nghĩ ra một nơi mà Hướng Đông Tình sẽ có khả năng đến nhất.
Mặc dù bây giờ đã là đêm muộn rồi, hơn nữa cô ta còn là một người con gái rất yếu đuối.
Nhưng chắc chắn cô ta đang ở đó.
Đúng như suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tình thực sự đã đến trước bia mộ của bố mẹ cô ta, cô ta không hề uống rượu, cũng không hề khóc lóc kêu gào, cứ như thế yên lặng ngồi ở trước bia mộ.
Cô ta đã ngồi đó suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.
Đôi chân của cô ta thậm chí còn có chút tê dại.
Cơ thể của cô ta cũng bắt đầu rét run, thậm chí còn bị gió lạnh trong đêm khuya thổi cho run lên cầm cập.
Nhưng đôi mắt của cô ta vẫn trống rỗng như một người đã mất đi chút ham muốn sống sót cuối cùng rồi vậy, cô ta mơ màng như thể mình đang nằm trên một chiếc bè tre trôi theo sóng sau một vụ đắm tàu và không biết trạm kế tiếp là nơi nào.
Mãi cho đến khi cô ta cảm thấy có một bộ quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi hương quen thuộc bao phủ lên người mình, cô ta mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Trí nhớ của con người đối với mùi hương chính là thứ sâu sắc nhất.
Gương mặt đang tê dại của Hướng Đông Tình cuối cùng cũng hiện lên một chút biểu cảm đau buồn, cô ta lau đi nước mắt trên mặt và nói: “Anh nói xem, tại sao chú Phúc lại rời xa tôi?”
“Có lẽ là ông ấy mệt rồi nên muốn sống cuộc sống của riêng mình. Mỗi con người đều nên sống cho bản thân mình vài ngày mà, không phải sao?” Giọng nói ấm áp truyền đến từ bên tai.
Hướng Đông Tình nước mắt như mưa, cô ta nói: “Ông ấy đi rồi thì tôi còn lại gì chứ? Cho dù có làm ăn lớn hơn nữa, kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì biết đưa cho ai xem, biết bảo ai đến ăn mừng cùng tôi đây?”
“Khi muốn uống rượu thì ai đến cạn ly với tôi đây?”
Ánh trăng thê lương rơi trên gương mặt của cô ta.
Có ba phần hóa thành sự trong trẻo và lạnh lùng như nước chảy.
Bảy phần còn lại thì hóa thành sự cô đơn ngấm sâu vào trong xương cốt.
Chương 878 Tạm biệt ngày sau.
Chương 878: Tạm biệt ngày sau.
Tề Đẳng Nhàn bế Hướng Đông Tình đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần đi xuống từ nghĩa trang trên núi.
Người con gái mạnh mẽ quấn mình trong băng cứng này thực ra có nội tâm rất mong manh, dù sao thì cuộc đời của cô ta đã phải chịu một đòn đánh không gì nặng nề hơn.
“Nếu để cho chú Phúc nhìn thấy tình trạng này của cô thì ông ấy sẽ đau lòng lắm đó!” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ bất lực.
Hướng Đông Tình lại dựa vào trong lòng hắn mà ngủ thiếp đi rồi, trong những ngày này, cô ta vẫn luôn sống trong lo lắng và sợ hãi.
Đợi đến khi Hướng Đông Tình mở mắt ra lần nữa, cô ta phát hiện mình đang ở trong bóng tối, điều này khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Lớn tướng như thế rồi mà vẫn còn sợ bóng tối à?” Giọng nói của Tề Đẳng Nhàn yếu ớt truyền đến từ bên cạnh.
“Thì ra là anh vẫn ở đây à?” Hướng Đông Tình thở phào một hơi, mở mắt ra và nằm đó một cách lười biếng.
“Này, tôi liều mình vượt qua nguy hiểm để chạy về nước quan tâm cô, cô lại không hề cảm động một chút nào à?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà cất tiếng hỏi, hắn đưa tay nhéo nhẹ cái má mềm nhũn của cô ta.
Hướng Đông Tình khẽ giọng nói: “Ai bảo anh bốc đồng như thế làm gì chứ? Trước khi làm loại chuyện như thế này cũng không biết thông báo trước cho người ta, khiến cho người ta lo lắng, cũng khiến cho người ta trở tay không kịp!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười một cách xấu hổ rồi nói: “Đúng là tôi có chút máu dồn lên não nhưng không phải là bốc đồng đâu. Giống như việc tôi biết tình hình của cô không tốt nên cho dù có phải vượt qua núi đao biển lửa thì tôi cũng phải chạy về nước để thăm cô vậy đó.”
Hướng Đông Tình im lặng một lúc lâu, không biết đã qua bao lâu, cô ta đột nhiên cất giọng hỏi: “Sức khỏe của chú Phúc có vấn đề gì rồi đúng không? Hơn nữa anh còn đã biết từ sớm.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vì lo cho cô nên mới giấu cô đó.”
Hướng Đông Tình bỗng nhiên bật khóc dữ dội, toàn thân co lại thành một quả bóng, cô ta biết người quan tâm cô ta nhất trên thế giới này sắp rời đi rồi.
“Có rất nhiều người đang theo dõi cô ở trong bóng tối, sáng sớm là tôi phải rời đi rồi. Vậy nên, tôi mong cô có thể điều chỉnh lại trạng thái của mình, ít nhất thì cũng có thể khiến cho tôi yên lòng.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra vuốt ve cái đầu của cô ta, thở dài và nói.
Hướng Đông Tình nói với giọng nức nở: “Anh yên tâm... Tôi sẽ tiếp tục hoàn thành sự nghiệp đã giao hẹn từ trước theo kế hoạch của chúng ta, tôi đã từng hứa rằng tập đoàn Hướng thị sẽ làm chỗ dựa cho anh, tôi nhất định sẽ làm được.”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Tôi không quan tâm đến những chuyện đó, tôi chỉ mong cô có thể bình an và vui vẻ.”
“Nếu đã như thế... Vậy thì tôi cũng không muốn quản lý tập đoàn Hướng thị nữa, tôi chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ trong tay mình và rời khỏi nơi này! Anh đưa tôi đi đi, đi đến đâu cung được.” Hướng Đông Tình nói với vẻ đau khổ.
“Được thôi!” Tề Đẳng Nhàn dứt khoát đồng ý với cô ta.
“Thật à?” Hướng Đông Tình khẽ giọng hỏi.
“Ừ.” Tề Đẳng Nhàn trả lời một cách rất nghiêm túc.
Hướng Đông Tình cười cười và nói: “Thôi vậy, như thế thì không phải là tôi nữa. Tôi sẽ không bị những chuyện này đánh bại đâu, cảm ơn anh vì đã có thể về đây thăm tôi, cảm ơn vì đã quan tâm tôi như vậy.”
Hướng Đông Tình đã kiệt sức cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cô ta cứ nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn mãi rồi bắt đầu cảm thấy khóe mắt giật giật rồi từ từ mất đi ý thức.
Đợi đến khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Hướng Đông Tình phát hiện người đàn ông đã ở cùng mình suốt cả một đêm đã biến mất không dấu vết rồi.
Sự xuất hiện của hắn giống như một giấc mơ vậy.
Hướng Đông Tình vô thức đưa tay ra sờ gáy mình thì lại phát hiện mái tóc của cô ta đã xõa tung ra rồi, cây bút chì mà cô ta coi như báu vật cũng đã biến mất.
Điều này khiến cho Hướng Đông Tình ngây người trong chốc lát, sau đó kinh ngạc vội vàng ngồi dậy, lật chăn và gối lên để tìm kiếm khắp nơi.
Cô ta không tìm thấy.
Sau đó, cảm xúc vốn đã được điều chỉnh xong của cô ta lại đến bên bờ vực sụp đổ.
Nhưng cô ta lại nhìn thấy tờ giấy note được để lại trên mặt tủ ở đầu giường.
“Tôi đã lấy cây bút chì đi rồi, dù sao thì cũng không thể nhìn thấy cô bất cứ lúc nào, tôi cầm nó trong tay coi như là để nhìn vật nhớ người vậy. Đương nhiên là cũng có thể để cô nhớ đến người đã lấy đi cây bút chì của cô là tôi đây.”
“Y(*°▽°*)Y”
Sau đó, ở phía dưới còn vẽ thêm một biểu cảm trông vô cùng đáng khinh...
Hướng Đông Tình có chút điên cuồng, sau đó lại bình tĩnh lại, cô ta nhìn tờ giấy, sau đó mỉm cười và khẽ lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn lấy đi cây bút chì quý giá nhất của cô ta nhưng lại khiến cho cô ta có cảm giác như vừa được giải thoát khỏi một sự trói buộc nào đó.
Cô ta gài cây bút chì ở sau đầu và quấn thành búi tóc, điều đó cho thấy cô ta trân trọng cây bút chì đó đến nhường nào, nhưng chẳng phải nó cũng tượng trưng cho sự trói buộc của nỗi buồn trong quá khứ đối với cô ta hay sao?
Tề Đẳng Nhàn lấy đi cây bút chì của cô ta giống như là để lấy đi sự đau buồn trong quá khứ của cô ta vậy.
Cây bút chì này không chỉ có thể mang theo nỗi buồn mà còn mang theo những suy nghĩ, trăn trở trong những ngày sắp tới nữa.
Hướng Đông Tình nhìn mình trong gương, nhìn mái tóc dài đến vai của mình, cô ta không thể không thừa nhận Tề Đẳng Nhàn rất có mắt nhìn, bởi vì hắn đã từng nói rằng cô ta trông đẹp hơn khi không búi tóc.
Vậy nên, hôm nay ở trong tập đoàn Hướng thị đã xảy ra một cảnh tượng khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng quái gở.
Hướng tổng hôm nay lại không búi tóc, sau gáy cũng không còn cây bút chì khiến cho mọi người cảm thấy không thể quen thuộc hơn được nữa nữa rồi.
Có điều, chẳng bao lâu sau, tâm trạng vui vẻ của Hướng Đông Tình đã bị người khác phá hoại rồi, có người của phía chính phủ đến tìm cô ta và đã xông thẳng vào trong văn phòng của cô ta.
“Hôm qua có phải cô đã ở cùng với Tề Đẳng Nhàn không?” Người vừa bước vào hỏi cô ta với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Hướng Đông Tình cũng vô cùng không tốt.
“Đúng đấy!” Hướng Đông Tình nở nụ cười và trả lời với vẻ sảng khoái.
Người đó bèn hỏi tiếp: “Cậu ta có nói gì với cô không? Cô có biết cậu ta đi đâu không? Cô có biết tiếp xúc với một kẻ phản quốc thì sẽ phải nhận tội gì không?”
Hướng Đông Tình lại nói: “Tôi không chỉ tiếp xúc với anh ta mà tôi còn ngủ với anh ta một giấc kia kìa. Cho dù tôi biết anh ta ở đâu thì tại sao tôi lại phải nói cho các người biết chứ?”
Ánh mắt của người đó ngay lập tức trở nên vô cùng sắc bén, người đó lạnh lùng nói: “Cô không nói thì không sợ sẽ gặp phải phiền toái à?!”
Hướng Đông Tình lại lắc lắc đầu, cô ta dựa lưng vào chiếc ghế ông chủ với vẻ bất cần và thản nhiên nói: “Ông muốn gây phiền toái cho tôi mà không sợ sẽ mất luôn cái mạng của mình à? Nếu như anh ta đã có thể không màng nguy hiểm mà chạy đến Trung Hải tìm tôi thì đương nhiên anh ta cũng sẽ không ngại việc ra tay giết chết vài kẻ dám uy hiếp và bắt nạt tôi đâu nhỉ?”
Biểu cảm của người đó đột nhiên đông cứng lại, ông ta muốn móc ra chiếc còng tay ở bên hông mình.
Trên mặt Hướng Đông Tình lại hiện ra một nụ cười, cô ta nói: “Ông đến đây theo dõi tôi chỉ đơn giản là phụng mệnh làm việc và muốn có được một cơ hội để ôm chân người khác mà thôi. Ông cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, ông không biết gì cả, như thế thì cũng sẽ không có ai trách cứ ông điều gì đâu.”
Người đó siết chặt nắm đấm của mình lại một cách hung dữ.
Hướng Đông Tình nói: “Đánh chết ông có lẽ sẽ dễ hơn việc đánh chết Tạ Cuồng Long nhiều đấy.”
Người đó buông nắm đấm ra.
“Hướng tổng là một người có nguyên tắc và là người có lập trường, tin rằng cô sẽ không dễ dàng tiếp xúc với những kẻ phản quốc đâu, hôm nay tôi đến đây chỉ là để hỏi thăm như thường lệ mà thôi.” Cuối cùng, người đó nở một nụ cười xấu hổ, sau đó quay đầu đi ra khỏi văn phòng của Hướng Đông Tình.
Sau khi người đó đi rồi, Hướng Đông Tình khẽ hừ một tiếng và nghĩ: “Hoàng Văn Lãng bị điều đến thành phố Hương Sơn để đảm nhận công việc, Dương Lệnh Quang cũng đã được thăng chức... Không còn mấy ai có thể chăm sóc tập đoàn Hướng thị nữa rồi.”
“Có điều, cho dù tập đoàn Hướng thị có sụp đổ thì có sao chứ? Bọn họ cũng đâu có lấy được tiền của mình.”
“Sụp đổ cũng được... cứ coi như đó là lời từ biệt của mình đối với sự trói buộc trong quá khứ đi!”
Cô ta khẽ thở dài và lật khung ảnh đã bị lật úp trên giá sách lên, đó là một tấm ảnh chụp chung của cô ta và anh trai Hướng Đông Lôi.
Lúc này, cô ta lại không nhịn được mà thầm nghĩ: “Cũng không biết cái tên đã ăn trộm cây bút chì của mình bây giờ đã chết dứ ở chỗ nào rồi?!”
Chương 879 Vương gia ở Bắc Kinh.
Chương 879: Vương gia ở Bắc Kinh.
Tề Đẳng Nhàn xách một phần đồ ăn ngoài và thong dong bước vào bên trong sơn trang Vân Đỉnh.
“Xin chào, giao hàng nhanh trong thành phố, đồ ăn của bạn đây ạ!” Hắn gõ cửa biệt thự số tám rồi lớn tiếng nói.
Cửa lớn của biệt thự được mở ra, bóng dáng của Ngọc Tiểu Long xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cô ấy lắc đầu và nói: “Anh đúng là gan to bằng trời và không thèm đặt các cao thủ của Hoa quốc vào trong mắt, thế mà vẫn còn dám về nước à?”
“Còn nữa, có cần phải ghi thù như vậy không hả? Lại còn giả vờ làm shipper nữa?”
“Lúc trước người hiểu lầm anh là shipper là Á Nam chứ có phải tôi đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đám người đó chắc vẫn tưởng rằng tôi đang ở nước Mỹ nhỉ? Những kẻ thông minh hơn một chút thì cùng lắm cũng chỉ nghĩ đến việc tôi đang ở Myanmar mà thôi.”
“Còn nữa, tôi đâu có ghi thù, tôi rộng lượng lắm đó!”
Ngọc Tiểu Long để Tề Đẳng Nhàn xách túi đồ ăn ngoài vào bên trong biệt thự, dạo gần đây tin đồn ở trong nước hình như quả thực không còn căng thẳng như lúc trước nữa rồi, bởi vì hai ngày trước Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang tấn công vào cơ quan đầu não ở nước Mỹ.
Ai mà ngờ được hắn lại chạy nhảy khắp nơi như một người bay chứ?
“Tôi cũng không biết phải nói gì với anh nữa rồi, anh giết người thì cứ giết người đi, sao lại phải đánh chết cả Jimmy de Rothschild thế hả?” Ngọc Tiểu Long cau mày thật chặt và nói với giọng có chút không vui.
“Tiện tay đánh chết thôi mà, lấy đâu ra nhiều vấn đề như thế cơ chứ!” Tề Đẳng Nhàn lại nói với vẻ vô cùng hờ hững, dù sao thì hắn cũng không thể thay đổi được gì, thôi thì cứ kệ cho nó diễn ra mà thôi.
Ngọc Tiểu Long bị thái độ lưu manh của hắn làm cho dở khóc dở cười, lại còn tiện tay đánh chết à? Hắn không biết mình đã chọc thủng bầu trời hay sao hả?
Gia tộc Rothschild đã trực tiếp đàm phán với chính phủ Hoa quốc rồi, có vẻ như bọn họ rất muốn xác định Tề Đẳng Nhàn là phần tử khủng bố.
Cái tội mà bây giờ Tề Đẳng Nhàn phải gánh vẫn còn tốt chán, chỉ cần không quay về Hoa quốc thì vẫn coi như là an toàn, thế nhưng nếu như hắn bị xác định là “phần tử khủng bố” thì vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi, cả thế giới này đều sẽ không chứa nổi hắn.
Cho dù có đến bất cứ quốc gia nào thì hắn cũng sẽ biến thành một con chuột qua đường.
Ngọc Tiểu Long thở dài một cái và nói: “Sau này anh vẫn là nên bớt làm mấy chuyện sơ hở là chặt đầu người khác này đi, nhỡ đâu bị xác định là phần tử khủng bố thì sẽ có muốn rửa tội cũng không rửa sạch được đâu.”
Tề Đẳng Nhàn ngây người một lúc rồi nói: “Có nghĩa là tội danh phản quốc của tôi vẫn còn có thể rửa sạch được à?”
“Lục Chiến Long bị oan à, sao có thể không rửa sạch được cơ chứ? Chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc mà thôi.”
“Bây giờ đám Phó lão đang nghĩ cách rồi...”
“Hơn nữa, Lục Chiến Long thà chết cũng không khuất phục, điều này đã tạo nên ảnh hưởng rất lớn. Rất nhiều tướng sĩ mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng cảm xúc bất mãn đã tích tụ đến cực điểm rồi.”
Ngọc Tiểu Long dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh để kể lại cho Tề Đẳng Nhàn nghe về tình hình trước mắt.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy điều này cũng rất bình thường thôi, bởi vì sự chính trực của Lục Chiến Long quả thực rất được lòng người, dùng cách thức như vậy để hắt nước bẩn lên người anh ta là vô cùng bỉ ổi, khiến cho người khác không thể nào tin được.
Cũng chính bởi vì tình thế ở Thượng Hải sụp đổ quá nhanh chóng và quá mạnh mẽ khiến cho những kẻ đang lẩn trốn ở phía sau có chút hoang mang.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi còn tưởng rằng phải đánh gục Boss lớn rồi thì mới có cơ hội về nước chứ, không ngờ rằng lại dễ dàng như thế đấy?”
Ngọc Tiểu Long lườm hắn một cái, dễ dàng cái con khỉ! Cuộc chiến liên quan đến cấp bậc như thế này thì sao có thể dễ dàng được cơ chứ?
“Có điều, cho dù anh có rửa sạch được tội danh thì cũng đừng mong khôi phục lại thân phận của trước đây nữa. Lần này anh đã tự tiện hành động, cho dù thế nào thì cũng là điển hình của việc vô tổ chức vô kỉ luật!” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói.
“Sao cũng được, vốn dĩ tôi cũng được đặc cách tuyển vào mà. Thân phận đó ngược lại còn hạn chế sự tự do của tôi nữa.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười thản nhiên là nói với giọng không hề để bụng.
Sắc mặt của Ngọc Tiểu Long lại ngay lập tức dịu xuống, cô ấy nói với giọng vô cùng nghiêm túc: “Nhưng tôi lại vô cùng tán tưởng hành động của anh, thậm chí còn rất khâm phục anh!”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì bỗng chốc bật cười, sau đó nói: “Không ngờ rằng lại có một ngày tôi cũng có thể trở thành người trong cùng một thế giới với Ngọc tướng lĩnh, thậm chí còn có thể khiến cho Ngọc tướng lĩnh khâm phục và tán thưởng tôi.”
Ngọc Tiểu Long cười nói: “Bây giờ tôi sẽ đi về phòng để lấy khẩu Gatling của tôi ra đây.”
“Nói đùa một chút thôi mà, Gatling gì gì đó, có hơi quá đáng rồi đó nha!” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Đúng rồi, còn có một chuyện nữa... Vân Đỉnh Thiên Cung của anh đã tu sửa xong nhưng lại bị tịch thu rồi, vài hôm nữa sẽ được đem đi bán đấu giá.” Ngọc Tiểu Long giơ tay ra chỉ về hướng đỉnh núi của núi Vân Đỉnh và nói.
Kể từ khi “Vân Đỉnh Thiên Cung” bị nổ tung, Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn sống trong căn nhà mà Hướng Đông Tình tặng cho hắn, khó khăn lắm mới tu sửa xong mà lại bị tịch thu à?
Hắn cảm thấy vô cùng không vui, căn nhà đó là Sở Vô Đạo tặng cho hắn mà.
Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi mua lại nó giúp anh nhé, đợi đến khi anh về nước thì trả nó lại cho anh là được rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Muốn mua lại thì phải tốn rất nhiều tiền nhỉ? Thôi cứ để tôi tự làm là được rồi, căn nhà đó là do Sở Vô Đạo tặng cho tôi, tôi không thể để nó rơi vào trong tay của người khác được.”
Tuy rằng hắn và Sở Vô Đạo không hề hòa hợp với nhau nhưng hai người lại thật sự là bạn tốt, chính là kiểu có thể nương tựa vào nhau suốt đời.
Trong sự việc lần trước, Sở Vô Đạo đã dùng kim bạc châm vào huyệt đạo của mình để kích thích thể lực, cưỡng chế kìm nén vết thương, cuối cùng chiến đấu với Triệu Đồ Long cho đến khi kiệt sức mà chết.
Cho dù là về tình hay về lý thì Tề Đẳng Nhàn cũng phải giữ căn nhà đó lại trong tay.
“Lần trước lúc đến Nam Dương, anh có gặp được Từ Ngạo Tuyết không? Tình hình của cô ta thế nào rồi?” Ngọc Tiểu Long hỏi.
Đối với sự phản bội của Từ Ngạo Tuyết, cô ấy rất tức giận và phẫn nộ, thế nhưng dù sao hai người cũng là bạn bè đã quen biết nhiều năm, sau khi xa cách đã lâu, cô ấy vẫn không nhịn được mà muốn hỏi thăm tình hình của cô ta dạo gần đây.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Tôi có quá nhiều việc phải làm nên vẫn chưa gặp được cô ta nữa. Cơ mà, theo như những gì Trần Ngư nói thì cô ta đang có một cuộc sống vô cùng tốt đẹp ở Nam Dương, dù sao thì cô ta cũng đã lấy được một khoản tài nguyên lớn từ chỗ của Triệu gia để tiêu sài mà.”
Nhắc đến Từ Ngạo Tuyết, trong lòng Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc có hơi phấn khởi, thậm chí còn có chút hưng phấn!
“Anh nhanh chóng rời khỏi Hoa quốc và quay về Nam Dương đi... Nơi đó là địa bàn của Trần gia, anh sẽ được an toàn hơn một chút, một khi anh bị lộ tung tích ở đây thì sẽ vô cùng nguy hiểm.” Ngọc Tiểu Long nói.
“Còn có một chuyện nữa tôi phải nói với anh...”
“Cái cô gái tên là Irena Jinva Romanov đó không hề đơn giản đâu, dạo gần đây có người của Tuyết Quốc đã nảy sinh va chạm với cô ấy.”
Tề Đẳng Nhàn nghe đến đây thì bỗng chốc cau mày, hắn nói: “Trước đây cô ấy là người của Trại Nhạn nhưng đã phản bội lại Ủy ban An ninh Quốc gia, chẳng lẽ cô ấy đã bị những đặc công kia nhắm vào và chuẩn bị báo thù cô ấy?”
Ngọc Tiểu Long lại nói: “Tôi thấy không giống báo thù đâu, tốt nhất là anh nên hỏi thẳng cô ấy cho rõ ràng đi.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đang chuẩn bị trả lời thì chuông cửa bỗng reo lên.
“Vương Kiếm Thành? Tại sao cái tên này lại đến đây?” Ngọc Tiểu Long nhìn lướt qua camera giám sát một cái rồi không khỏi cau mày.
“Người của Vương gia?” Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Ngọc Tiểu long và hỏi.
Ngọc Tiểu Long gật đầu và đi ra mở cửa.
Vương gia cũng là một trong những gia tộc lớn ở Bắc Kinh, nổi tiếng không kém gì Tạ gia——Én xưa nhà Tạ, nhà Vương; Lạc loài đến chốn tầm thường dân gia.
Có điều, bọn họ khá là trung lập và khiêm tốn, bọn họ không hề tham gia vào cuộc chiến của Phó Phong Vân và Triệu gia.
Đây là một người đàn ông cao khoảng mét tám, mặc một bộ âu phục được may thủ công, trông có vẻ là một người thành đạt.
“Tiểu Long, lâu rồi không gặp!” Vương Kiếm Thành vừa mới bước vào đã nhiệt tình chào hỏi, sau khi nhìn thấy trong nhà còn có một người khác, anh ta cau mày nói: “Ế? Có bạn đến chơi à?”
Ngọc Tiểu Long nhàn nhạt nói: “Anh đến đây làm gì?”
Vương Kiếm Thành bèn cười nói: “Chẳng phải là chuyện mà hai nhà chúng ta đang bàn bạc hay sao? Chưa nói đến chuyện cái tên vô dụng họ Tề đó đã làm chậm trễ em nhiều năm như thế rồi, cuối cùng thì hay rồi, lại còn gánh cái tội danh phản quốc nữa, làm liên lụy đến em rất nhiều.”
“Tôi đến đây là vì nghe nói Vân Đỉnh Thiên Cung đang được bán đấu giá.”
“Trước đây em muốn mua lại nó nhưng kết quả lại bị người khác hớt tay trên mà.”
“Tôi chuẩn bị sau khi mua lại nó thì sẽ dùng làm sính lễ để hỏi cưới em.”
Vẻ mặt của Ngọc Tiểu Long ngay lập tức lạnh đi.
Chương 880 Cái miệng lẳng lơ.
Chương 880: Cái miệng lẳng lơ.
“Tốt hơn hết là anh bớt làm mấy chuyện nằm mơ giữa ban ngày này đi.”
Ngọc Tiểu Long nhìn Vương Kiếm Thành, nở nụ cười bất lực và lắc đầu nói.
Vương Kiếm Thành nhún vai một cái và nói: “Em đang nghĩ cái gì vậy? Có Vương gia chúng tôi ủng hộ, em sẽ có được sự giúp đỡ lớn hơn nữa, vả lại, đây cũng là suy nghĩ của bố mẹ em mà.”
Ngọc Tiểu Long lại chẳng thèm ngó tới, mấy thứ như mệnh lệnh của bố mẹ không có tác dụng đối với cô ấy đâu.
Cô ấy đã có được địa vị như thế này, lại có thêm năng lực như thế kia nữa, không một ai có thể bắt ép cô ấy gả cho ai đó cả.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có hơi khó chịu khi Vương Kiếm Thành nói tới nói lui rồi lại cuốn cả mình vào bên trong nữa, hắn cười nói: “Tôi nhìn trúng Vân Đỉnh Thiên Cung rồi, anh không có cửa đâu, lại còn muốn dùng làm sính lễ cơ à?”
Vương Kiếm Thành nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nhưng cũng không hề khinh thường hắn ngay lập tức mà lại hỏi với vẻ vô cùng lịch sự: “Cho hỏi anh đây là ai thế ạ?”
“Tôi à, tôi là Lý Bán Nhàn, có làm ăn nhỏ ở bên Nam Dương.” Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt và nói.
Khi đến Hoa quốc, hắn lại đổi sang một thân phận khác, trước đây khi ở Myanmar thì gọi là “Tề Thiên”, bây giờ lại đổi thành “Lý Bán Nhàn” rồi.
Sau khi cải trang, hắn vẫn có vẻ ngoài hơi mũm mĩm, khuôn mặt tròn trịa, khi cười lên thì trông cực kỳ vô hại.
Cũng không phải Tề Đẳng Nhàn thích việc biến thành một tên mập, chỉ là bởi vì đối với hắn mà nói thì việc trở nên mập mạp là dễ dàng nhất, một khi khí huyết dồi dào thì da thịt của hắn sẽ lập tức sưng lên.
Hắn cũng có thể trở nên cao hơn hoặc lùn hơn, chỉ là nếu như làm như thế thì xương cốt và cơ bắp sẽ cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Vương Kiếm Thành nghe thấy vậy thì quay đầu lại và nói với Ngọc Tiểu Long: “Tiểu Long, thế mà em vẫn còn qua lại với người ở Nam Dương à, chuyện này đối với em mà nói là rất nguy hiểm đấy nhé!”
Ngọc Tiểu Long nói: “Nam Dương có phải chỉ có mỗi Trần gia thôi đâu, chẳng lẽ tôi còn không thể kết bạn với người Nam Dương à?”
Vương Kiếm Thành bật cười ha ha và nói: “Anh Lý đây nói mình nhìn trúng Vân Đỉnh Thiên Cung rồi à? Thế anh có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy?”
“Vương gia ở Bắc Kinh mà, còn có biệt danh là Vương Tam Tỉnh, bởi vì cơ sở hạ tầng của ba tỉnh lớn ở phía bắc đều bị nhà các người nhận thầu rồi.” Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ chính là người của Tề gia ở Bắc Kinh, sao hắn có thể không biết rõ về lai lịch của những thế lực lớn ở Bắc Kinh này chứ?
Vương Kiếm Thành híp mắt lại và nói: “Thế mà anh vẫn còn có gan để tranh giành với tôi cơ à? Anh có cái gan đó, nhưng liệu anh có năng lực đó hay không?!”
Tề Đẳng Nhàn lại thản nhiên nói: “Những năm nay tôi bôn ba làm ăn buôn bán nơi bến tàu của Nam Dương, chẳng có bạn bè cũng chẳng có quan hệ, thứ duy nhất mà tôi kiếm được chính là tiền. Dám so tiền với ông đây á? Ông đây có thể dùng tiền để đập chết anh!”
Sau khi nghe thấy giọng điệu ngạo mạn của Tề Đẳng Nhàn, trong lòng Ngọc Tiểu Long lập tức cười khổ.
Ơ này, anh đã phải cải trang để trở về Hoa quốc rồi mà không thể khiêm tốn hơn một chút hả? Anh không sợ thân phận của mình bị bại lộ, bị người khác điều tra ra được hay sao?
Vương Kiếm Thành giơ tay ra chỉ vào người Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười và nói: “Được lắm, tôi đợi anh lấy tiền đập chết tôi đó! Hy vọng tôi sẽ được nhìn thấy tấm bảng của anh trong buổi đấu giá ngày mốt.”
Sau khi nói xong lời này, Vương Kiếm Thành lại cười với Ngọc Tiểu Long và nói: “Có thể cùng nhau ăn tối không? Nói không chừng sau này chúng ta còn là người một nhà nữa, có thể bồi dưỡng tình cảm trước.”
“Không nhìn thấy tôi có bạn đến chơi nhà à?” Ngọc Tiểu Long nói với giọng lạnh lùng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Vương Kiếm Thành lắc đầu với vẻ bất lực rồi xoay người rời đi.
Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Ngọc Tiểu Long rồi cười nói: “Cô cũng đắt hàng ra phết đấy nhỉ? Lúc nhỏ thì được hứa gả cho tôi, bây giờ lại được hứa gả cho người của Vương gia rồi à?”
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Anh bớt ở đó cười trên nỗi đau của người khác đi! Còn không phải chuyện mà anh làm ra đã khiến cho mọi người bỗng chốc trở nên bị động hay sao? Nếu không thì người trong nhà cũng không dám làm gì tôi cả!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ai bảo cô một lời không hợp bèn xé rách hôn thư của ông đây làm gì, he he, đáng đời...”
Ngọc Tiểu Long quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười rất lịch sự, cô ấy nói: “Phiền anh nói lại lần nữa xem nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ kiêu ngạo: “Bây giờ võ công của ông đây đã luyện đến cảnh giới này rồi, tôi đã không còn thuộc về cùng một thế giới với cô nữa rồi, cô đừng có mà mơ tưởng hão huyền nữa, cô không xứng với tôi đâu.”
“Con mẹ anh...”
Một người không thích nói bậy như Ngọc Tiểu Long cũng không nhịn được mà bùng nổ, cô ấy giơ nắm đấm lên và chuẩn bị đấm vỡ cái đầu chó của hắn.
Tề Đẳng Nhàn rụt về sau một cái, mỉm cười và nói: “Có điều, cái tên Vương Kiếm Thành này đúng là đặc biệt yêu thích cô đó, thế mà lại không ngại đường xa từ Bắc Kinh chạy đến Trung Hải để tham gia buổi đấu giá của Vân Đỉnh Thiên Cung!”
“Anh ta biết cô thích căn nhà đó, đúng là đã tiêu tốn không ít tâm tư mà.”
“Nếu như tôi là cô thì tôi đã đồng ý rồi! Dù sao thì nếu như có thêm sự giúp đỡ của Vương gia thì số người ủng hộ các cô sẽ càng nhiều hơn nữa.”
Không phải vô duyên vô cớ mà “Vân Đỉnh Thiên Cung” được bán với giá rất cao, nó là sản phẩm được bên xây dựng của sơn trang Vân Đỉnh sử dụng để quảng bá thương hiệu của mình, bọn họ đã thuê nhà thiết kế hàng đầu với giá rất cao, chỉ riêng chi phí thiết kế biệt thự đã tiêu tốn hơn hai mươi triệu, cuối cùng còn được cử đi tham gia một cuộc thi nào đó và giành được giải thưởng thiết kế đẳng cấp thế giới.
Sương giá trong mắt Ngọc Tiểu Long sắp tràn cả ra ngoài luôn rồi, cô ấy nói: “Anh cho rằng Vương gia trong sạch được đến đâu chứ? Còn nữa, mặc dù bây giờ tôi đánh không lại anh nhưng tôi có thể nói chuyện anh một chân đạp bao nhiêu thuyền cho đám bạn gái của anh đó.”
“Thậm chí tôi còn có thể thêm mắm thêm muối vào chuyện anh không màng nguy hiểm mà chạy về nước vì Hướng Đông Tình đó.”
Tề Đẳng Nhàn rùng mình một cái, con mẹ nó... phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, thủ đoạn báo thù lúc nào cũng nham hiểm và độc ác như vậy!
Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan đều đã biết cái gì đó và ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng điều này không có nghĩa là các cô ấy có thể chịu đựng được những người con gái khác.
Irena Jinva thì còn đỡ, cô là một cô gái ngoan ngoãn và biết nghe lời.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cái tên Vương Kiếm Thành đó mua lại được Vân Đỉnh Thiên Cung để làm sính lễ hỏi cưới cô đâu, có tôi đây rồi, anh ta sẽ không lấy được nó đâu!” Tề Đẳng Nhàn vỗ ngực và nói với giọng bảo đảm.
“Hey Siri, gọi cho Lý Vân Uyển cho tôi.” Ngọc Tiểu Long không thèm để ý đến hắn mà dứt khoát gọi tên trợ lý điện thoại của mình.
Tề Đẳng Nhàn lao vút lên một cái, bàn tay như móng rồng, vừa mới giơ tay lên đã muốn túm lấy túi quần của Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long hoàn toàn không thèm tiếp chiêu, cô ấy trượt chân một cái và liên tục lùi về phía sau, liên tiếp tránh được ba cú vồ của hắn.
Tề Đẳng Nhàn đang định tiếp tục ra tay thì đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng, hắn mỉm cười một cái và nói: “Không đúng, cô thân là tướng lĩnh cấp cao, sao có thể dùng điện thoại của bọn người Mỹ được? Muốn lừa tôi à!”
Ngọc Tiểu Long lại không nói gì cả, đầu ngón chân móc xuống đất một cái, chân sau vững như bàn thạch, sau đó xoay háng một cái rồi sải bước đánh lại, vừa mới giơ tay lên đã quất vào mặt hắn như một cái roi... nói đúng hơn là đánh thẳng vào miệng hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy thế đánh này thì sững sờ một lúc rồi nói với giọng bất ngờ: “Rốt cuộc là ai đang dạy cô luyện Thái Cực thế hả?’
“Gió mạnh nước dâng.” Ngọc Tiểu Long mỉm cười và thốt ra bốn chữ, roi quất không ngừng, từng luồng gió lớn đập thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn vừa tránh vừa hỏi: “Gió mạnh nước dâng là ai?”
“Ai đang luyện Thái Cực? Gió mạnh nước dâng thôi.” Ngọc Tiểu Long nở nụ cười giả tạo và đáp lại.
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, cuối cùng hắn cũng biết kiểu nói chuyện lẳng lơ của mình lúc ngày thường thiếu đánh đến nhường nào rồi, bởi vì sau khi nghe thấy câu nói này của Ngọc Tiểu Long, hắn cũng rất muốn đánh người.
Có điều, Tề Đẳng Nhàn cũng định thử xem công lực của Ngọc Tiểu Long vào lúc này, hắn đứng tấn một cái, ổn định tư thế của chiêu “Thái tổ tọa kim loan”, tay phải nhấc lên và đánh ra một nắm đấm!
Đòn roi của Ngọc Tiểu Long chém xuống không trung, nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn đi từ dưới lên, hai người đập vào nhau và tạo ra âm thanh dữ dội, lực gió tạo ra khi hai đòn đánh va vào nhau đập vào đồ đạc trong nhà và tạo nên những tiếng bịch bịch.
Bình luận facebook